- “đã mấy giờ rồi” Lạc Hiểu Nhiên ở trong lòng ngước mắt lên nhìn anh, khoé mắt cô đỏ, giọng có chút nghẹn lại.
Hoắc Cao Lãng nhìn vào mắt cô, tuy vẻ mặt cô dường như rất bình thường, nhưng ánh mắt lại chứa rất nhiều cảm xúc.
Anh thu lại ánh nhìn, cô như vậy khiến anh thật đau lòng, nơi trái tim có một chút đau âm ỉ, như ngàn vạn mũi kim châm vào: “ hai giờ rồi, em không muốn trở về à”.
Lạc Hiểu Nhiên một lần nữa áp mặt vào lòng anh lắc đầu: “ trở về, chỉ là để em dựa vào anh một chút”.
Dù thật lòng cô không muốn về nhưng cũng không thể để lộ ra mặt.
- “ ừm, để anh ôm em một chút”.
Hoắc Cao Lãng dịu dàng an ủi cô: “ Ngày kia quay trở về được không?”.
Lạc Hiểu Nhiên ừm một tiếng.
- “ anh đến đón em nhé”.
- “ đâu cần phiền phức như vậy, em tự đi về được rồi”.
Hoắc Cao Lãng hôn lên đ ỉnh đầu cô, ôn nhu nói: “ không phiền phức”.
Lạc Hiểu Nhiên vẫn nói: “ anh có rất nhiều việc để giải quyết, không cần đến đón em”.
- “ Công việc của anh, anh làm cả đời cũng không hết được.
Nhưng em là người cả đời anh muốn quan tâm, cho dù có như thế nào em là điều ưu tiên”.
Lạc Hiểu Nhiên lúc này đây mới nhẹ nhàng thở nhẹ một hơi, cô dịu dàng nói thêm một câu: “ Cao Lãng, cám ơn anh.
Cám ơn anh đã cho em cảm giác an toàn, cám ơn anh đã luôn cưng chiều em, cám ơn anh đã luôn bảo vệ em.
Cám ơn anh, đã cho em biết trên thế giới này còn có một người yêu thương em, trân trọng em.
Cám ơn anh đã cho em biết em là tất cả của anh.
Cám ơn vì anh đã đến, vỗ về những vết thương cũ trong lòng em một cách dịu dàng và thương em vô điều kiện.
Cám ơn anh vì đã chọn ở lại che chở và bao bọc em hết những ngày tháng bằng chính tình yêu của anh”.
Đây không phải là lần đầu tiên Hoắc Cao Lãng có cảm giác được một cô gái ỷ lại đến như vậy, nếu như đổi lại là lúc trước, anh nhất định sẽ cảm thấy vô cùng phiền phức, nhưng lúc này đây, anh lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn cùng có một chút gì đó kiêu ngạo.
Hoắc Cao Lãng xoa nhẹ đầu cô, giọng anh ấm áp: “ em hãy nhớ, anh vẫn luôn ở đây”.
- “ em biết rồi, cám ơn anh”.
- “Nếu như em có ý muốn cảm ơn, thì anh thật sự không hy vọng em chỉ biết nói suông, tốt nhất là em nên có biểu hiện gì đó.” Hoắc Cao Lãng liền lập tức nắm bắt thời cơ, vì phúc lợi của bản thân, mấy ngày này anh nhịn sắp hỏng rồi: “ có thể nói như thế này, một người đang ăn thanh đạm, đột nhiên được thưởng thức được mùi vị của món mặn, nhưng sau khi được nếm thử rồi, lại bị bắt nhịn thì thật sự là đoạ đầy bản thân.
Món ngon ở trước mặt, chỉ có thể nhìn, có thể ngửi, nhưng không thể ăn, em nói xem như vậy có phải là quá đau khổ không?”.
Hoắc Cao Lãng lúc này chỉ vì muốn cô, mà thật sự mặt dày đến vô sỉ, đem đồ ăn ra so sánh với dc vọng của bản thân.
Lạc Hiểu Nhiên ở trong lòng anh, khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng, cô có thể tưởng tượng được ngày trở về chắc chắn sẽ bị ăn sạch sẽ từ trong ra ngoài, cô ấp úng nói: “ Hoắc Cao Lãng, sao suốt ngày anh cứ nghĩ đến mấy chuyện này thế”.
- “ nhu cầu cuộc sống”.
Hoắc Cao Lãng lãnh đạm trả lời cô.
- “ Hoắc Cao Lãng, anh cũng đâu có bị đói, tại sao gặp em liền cắn chặt không buông.
Anh không thể đứng đắn một chút sao”.
- “ anh có làm gì không đứng đắn sao”.
Giọng nói của Hoắc Cao Lãng vang lên, vô cùng ngây thơ: “ anh có bị đói không? Em phải rõ vấn đề này, em cũng biết dc vọng của anh đối với em như thế nào mà, năm ngày này em nghĩ xem anh có đói không?.
Hửm”.
- “ anh… em không thèm so đo với anh”.
Da mặt của Lạc Hiểu Nhiên không dày bằng anh, hoàn toàn không phải là đối thủ của anh.
- “ em phải đi về nhà đây”.
Lạc Hiểu Nhiên rời khỏi người anh, hôn lên môi anh một cái liền rời đi.
- “ ừm, ngày kia anh đón em nhé”.
Anh nhìn đường phía trước hơi tối, anh đẩy cửa xe đi xuống theo cô.
Hoắc Cao Lãng nhanh chóng đi đến gần cô, tay ôm lấy eo cô: “ anh đưa em vào trong”.
- “ không cần, anh quay về đi”.
Cô vội vàng nói.
- “ anh không yên tâm, em không muốn anh đưa vào thì quay lại xe ở cùng anh đến sáng, em chọn đi”.
Nghe anh nói cô cười híp mắt giã lã nói: “ đi, anh đưa em vào, em không dám đi một mình”.
Ở gần anh thời gian qua cô học được môt điều “ kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt”.
- “ không dám thật không”.
Anh nâng cằm cô lên nhìn: “ mặt em không có một chút gì là sợ, anh chỉ thấy em đang lấy lòng anh thôi”
Lạc Hiểu Nhiên vòng tay ôm lấy eo anh, vừa bước đi theo anh vừa nói: “ em lấy lòng anh có vui không”.
- “ Không”.
Hoắc Cao Lãng nhanh chóng trả lời.
Lạc Hiểu Nhiên trố mắt hỏi: “ sao không vui”.
- “ em nói xem, em lấy lòng để đuổi anh về, anh vui thế nào được”.
Hoắc Cao Lãng hơi nhăn mày nói.
- “ anh Hoắc à, coi như em nợ một ân huệ đi.”.
Lạc Hiểu Nhiên dịu dàng mỉm cười nói.
- “ vậy em định trả ân huệ này như thế nào.”
- “ về thành phố D tuỳ anh xử lý, được không anh Hoắc”.
Hoắc Cao Lãng nhìn cô trong đáy mắt là sự yêu thương cưng chiều: “ em đúng là tổ tông của anh mà”.
Lạc Hiểu Nhiên tươi cười, không trả lời.
Cả hai trong tình huống ôm eo nhau mà đi trên đường, vừa đi cô vừa khe khẽ nói: “ anh ốm hơn rồi”.
Cô ôm eo anh có thấy cảm nhận được.
Hoắc Cao Lãng khẽ ừm một tiếng, sau đó xoa eo cô mới nói: “ em đã mập lên rồi, nơi này có dư được một chút thịt rồi” vừa nói anh vừa nhéo nhéo nhẹ bên eo cô.
- “ haha”.
Hành động của anh làm cô nhọt khiến cô cười: “ ây, anh đựng đụng em không chịu được, nhột quá”.
Hoắc Cao Lãng cố tình khều khều thêm vài cái: “ nhột chết em”.
Anh nhìn nụ cười trên mặt cô đến say đắm.
Lạc Hiểu Nhiên buông eo anh ra liền dùng hai tay đẩy anh xa ra vừa cười vừa nói: “ anh xấu xa”.
Hoắc Cao Lãng cười theo cô, ánh mắt cưng chiều nhìn cô: “ còn dám mắng anh nữa, Lạc Hiểu Nhiên chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không”.
- “ Hiểu Nhiên”.
Tiếng Hoắc Cao Lãng vừa dứt liền có người gọi tên cô, cả hai liền ngưng lại đưa mắt lên nhìn.
Lạc Hiểu Nhiên trong nhất thời liền cứng người đứng im, không dám nhúc nhích phải một lúc cô mới từ từ đi qua nhỏ giọng: “ bà ngoại”.
Cô không biết từ lúc nào đã đi gần tới nhà mà cô vẫn không hay.
Hoắc Cao Lãng nghe cô gọi thì nhẹ gật đầu chào, trước mắt là một bà lão tuy đã hơi lớn tuổi nhưng gương mắt vẫn còn rất phúc hậu và đẹp.
Nét đẹp của Lạc Hiểu Nhiên có xen lẫn một chút của bà.
Đến khi Lạc Hiểu Nhiên bước đến bên cạnh bà, bà mới cất tiếng hỏi: “ cậu ấy là ai, giờ này con không ngủ chạy ra đây làm gì”.
Lạc Hiểu Nhiên không trả lời mà hỏi lại: “ bà ngoại giờ này sao bà không ngủ.”
- “ ngủ thì làm sao biết con nữa đêm còn trốn ra khỏi nhà”.
Bà ngoại tuy bình thường rất thương cô, nhưng những lúc cần nghiêm khắc thì nghiêm khắc khiến cô phải sợ: “ cậu ấy là ai”.
Hoắc Cao Lãng nhìn Lạc Hiểu Nhiên đứng bên cạnh bà khúm núm sợ sệt thì lên tiếng nói: “ dạ, cháu là bạn trai của Hiểu Nhiên, cháu đến đón sinh nhật cùng cô ấy”.
- “ bạn trai sao, cậu có biết giờ này Hiểu Nhiên còn ở một mình cùng cậu, người khác sẽ nói lời không tốt không”.
- “ bà ngoại, có gì con với bà vào nhà được không”.
Lạc Hiểu Nhiên biết bà ngoại đã giận liền lên tiếng: “ anh cũng mau quay về đi”.
- “ cậu cũng vào nhà đi”.
Bà ngoại nhìn về phía Lạc Hiểu Nhiên: “ con đi vào nhà trước cho bà, bà không đánh con, con không sợ đúng không.”
- “ bà ngoại, con rất xin lỗi…”
Bà ngoại bỗng nhiên ngắt lời Hoắc Cao Lãng, bà chậm rãi đi vào nhà: “ cậu vào nhà rồi nói,”.
Trên mặt Hoắc Cao Lãng thoáng qua một chút lúng túng, trong nhất thời không biết phải phản bác lại lời của bà như thế nào.
Chỉ liếc nhìn Lạc Hiểu Nhiên một cái rồi cũng bước theo sau lưng bà..