Cơ thể Lạc Hiểu Nhiên lúc này nó thật là khó chịu, cô nghe thấy tiếng nhạc xung quanh, tiếng mọi người trò chuyện, cô nhìn thấy những gương mặt gần trong gang tấc, những khuôn mặt mỉm cười kia như rất gần, lại như rất xa…
- “ tạch”.
Âm thanh bật đèn cô không nghe thấy, nhưng ánh sáng chiếu thẳng vào mắt, rất đau.
Ánh đèn bật sáng lên khiến ai cũng phải nhắm mắt lại một lúc mới thích nghi được với ánh sáng.
- “ mẹ kiếp, đứa nào bật đèn”.
Người đàn ông hét lên.
- “ mày có ý kiến”.
Một âm thanh quen thuộc vang lên mặc dù cô không nhận thức rõ ràng nhưng cô vẫn nhận ra đó là giọng của ai.
Lạc Hiểu Nhiên giật mình, tại sao mỗi lần cô rơi vào tình huống như thế này đều gặp được anh ấy.
- “ bị làm sao”.
Anh hỏi.
Không biết từ lúc nào anh đã đi đến trước mặt cô, cô mơ màng nhìn anh ấy.
Trước mắt đã mông lung đi rất nhiều và cơ thể của cô cũng dần nóng lên khiến tôi khó chịu.
Lạc Hiểu Nhiên chỉ nghe chị Lưu lên tiếng trả lời giúp mình.
- “ nó bị trúng thuốc rồi”.
Chị Lưu nói.
- “ mẹ kiếp, con khốn này hôm nay nhất định tao phải chơi chết nó, không ai được phép đem nó đi khỏi đây”.
Người đàn ông kia lại hét lớn, sau đó dùng sức, kéo cô về phía anh ta.
Lạc Hiểu Nhiên bị kéo loạng choạng về phía ta, nhưng lại bị một lực rất mạnh kéo cô lại: “ đêm nay tao muốn đem cô ấy đi, ai cản được tao”.
- “ tao nói hôm nay không ai được đem nó đi”.
Người đàn ông ngông cuồng nói, dùng lực kéo chặt tay cô.
Hoắc Cao Lãng không trả lời chỉ khinh bỉ nhìn người đàn ông.
Kéo tay cô ra khỏi tay người đàn ông đó.
Xem ra, sức lực của người này, không hề yếu hơn Hoắc Cao Lãng.
- “ buông tay”.
Hoắc Cao Lãng lạnh lùng nói.
- “ mày nói nhất định tao phải nghe”.
Hoắc Cao Lãng khinh thường nhìn hắn ta, không chần chừ gì dùng chân đạp mạnh vào bụng hắn ta.
Đúng lúc này, tầm mười người đàn ông mặc vest đen nhanh chóng hành động đứng chắn đám người đi chung với hắn ta.
Hoắc Cao Lãng từ trên cao nhìn xuống người đàn ông đang nằm dưới đất, khinh thường cao ngạo dùng chân dẫm lên tay hắn ta: “ người của tao nhắm trúng, mà bọn mày cũng dám đụng vào, đúng là chán sống”.
Người đàn ông vẫn còn ngông cuồng: “ mày là thằng nào, mà người mày nhắm trúng, bọn tao không được đụng tới”.
Hắn ta không kiêng nể gì ra oai trước mặt Hoắc Cao Lãng: “ bọn tạo chẳng những đụng tới, mà hôm nay còn chơi chết nó trước mặt của mày”.
Đúng lúc này tiếng vỗ tay vang lên, từ trong đám đông hai người đàn ông ăn mặc lịch lãm bước lên, không ai khác chính là Mạc Lâm và David.
Mạc Lâm thông thả đút tay vào túi quần bước lại gần người đàn ông, vẻ mặt giễu cợt: “ mày có biết mày vừa nói chuyện với ai không?”.
Hắn ta không sợ chết tiếp tục lên tiếng: “ mày là ai, khôn hồn đừng xen vào chuyện của tao”.
Mạc Lâm không trả lời hắn ta, đi về phía tôi, đưa mắt nhìn tôi một lượt: “ bị trúng thuốc”.
Không ai trả lời, chỉ có chị Lưu bên cạnh gật đầu.
- “ Nhanh đưa cô ấy đi đi, ở đây để lại cho tôi”.
Mạc Lâm không nhanh không chậm nói với Hoắc Cao Lãng.
Lời Mạc Lâm vừa dứt, thì một lực tay rất mạnh kéo cô đi, vừa bước được vài bước liền bị chặn lại là hắn ta không muốn dễ dàng để cô đi.
- “ Bọn mày muốn đi đâu”.
Mạc Lâm nhìn hắn ta như nhìn tên ngốc, nở nụ cười giễu cợt: “ mày bị ngu, trúng thuốc tức nhiên là đi giải thuốc rồi.
Mày có cần tao chỉ cách giải không, vào bệnh viện hay là vào khách sạn đều được.
Mà tao nghĩ nên vào khách sạn đi”.
Dứt lời Mạc Lâm cũng không chần chừ gì mà thẳng chân đạp mạnh hắn ta ngã xuống đất.
Hoắc Cao Lãng không thèm để ý xung quanh trực tiếp lôi cô ra khỏi quán bar.
Đi ra khỏi quán, gió đêm thổi vào người, cảnh tượng xung quanh mơ hồ giống như đang nằm mơ vậy.
Đêm nay, Lạc Hiểu Nhiên chỉ uống có một ly rượu, không hề say, nhưng cảm giác giống như mơ này chính là do viên thuốc kia gây ra.
- “ còn không mau lên xe”.
Hoắc Cao Lãng ngữ khí lạnh lùng ra lệnh.
Lạc Hiểu Nhiên thật sự lúc này chắc còn được vài phần tỉnh táo, tai cô cứ ong ong tiếng nhạc không biết là anh ấy đang nói gì, cứ đứng ngây ngốc một chỗ.
- “ tôi nói em bước lên xe”.
Anh nghiến răng nghiến lợi ra lệnh cho cô.
Lạc Hiểu Nhiên vội lắc lắc đầu vài cái, cúi đầu thật thấp, đi đến bước lên xe.
Cô vừa ngồi vào chiếc xe nhanh chóng chạy đi với tốc độ rất nhanh.
- “ phiền anh đưa tôi đến bệnh viện”.
Cô khẽ nói.
- “ để làm gì”.
Hoắc Cao Lãng hỏi, nhưng vẫn chuyên tâm lái xe không nhìn về cô.
Lạc Hiểu Nhiên nhìn anh, nhìn sườn mặt anh tuấn của anh.
- “ tôi khó chịu quá”.
Lúc này ngoài sự khác thường, khó chịu trong người ra, cô thật sự không biết cái gì nữa.
Anh “ừm” một tiếng không nói tiếp.
Cô cũng không biết nên nói gì nữa, rời ánh mắt đi, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.
Xe chạy thêm một đoạn khá xa, sự khó chịu trong người cô ngày càng tăng cao, cô buộc miệng lên tiếng: “ anh Hoắc bao lâu nữa thì đến bệnh viện”.
- “ ai nói với em là tôi đến bệnh viện”.
Anh dừng xe lại: “ quay mặt qua đây cho tôi xem”.
- “ vậy anh đưa tôi đi đâu”.
Vừa hỏi cô vừa ngoan ngoãn quay mặt qua cho anh xem.
- “ đau không”.
Lạc Hiểu Nhiên thành thật lắc đầu, có thể do tác dụng của viên thuốc dường như cô không khó chịu lắm và cũng không đáng kể.
Anh không tiếp tục chủ đề này nữa, anh nói: “ chấp nhận điều kiện tôi nói hôm trước, về sau em sẽ không cần phải gặp những trường hợp như vậy xảy ra”.
Đề tài này chuyển hướng quá nhanh, Lạc Hiểu Nhiên phải mấy vài phút mới hiểu được anh ấy đang nói gì: “ anh Hoắc, cám ơn vì sự ưu ái của anh dành cho tôi, nhưng tôi thật sự không phải loại người như anh nghĩ.
Hai lần anh cứu tôi, tôi rất cám ơn anh nhưng mong anh về sau đừng nói những chuyện này với tôi”.
Mặc dù, cơ thể cô hiện giờ rất khó chịu, nhưng cũng không đến nỗi là ngu ngốc.
Câu nói này đã thành công đã kích động anh, gương mặt anh giận dữ nhìn chằm chằm vào cô.
- “ em nghĩ hôm nay em thoát được tôi không?.
Tôi cho em bậc thang để bước xuống em còn không biết tốt xấu”.
Lời này nghe rất kì quái, cái gì mà cho cô bậc thang, cô vốn dĩ đâu có cần, cô cười hỏi: “ rốt cuộc là anh muốn cái gì ở tôi”.
- “ có em”.
Anh nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt lạnh nhạt.
- “ được thôi, dù sao hôm nay vào tình thế này cũng không thoát nổi anh”.
Vào tình cảnh này thì một khi anh ấy muốn cô cũng không chống đối nổi, thêm vào lúc này cả người cô dường như chẳng còn sức lực, cả người bủn rủn, cái thứ thuốc này thật là khó chịu.
- “ anh muốn có được tôi, chỉ vì lòng hiếu kì thích chinh phục của anh.
Chỉ mong sau lần này hy vọng anh sẽ không tìm đến tôi nữa”.
Lạc Hiểu Nhiên ủ rủ đáp, cô chưa từng yêu đương, nhưng làm ở môi trường này cô biết được tính chinh phục và chiếm hữu của đàn ông rất cao, thứ họ không có được bằng mọi cách họ muốn có cho bằng được, đến khi chán rồi thì tàn nhẫn vứt bỏ.
Lạc Hiểu Nhiên không nghe anh nói gì, chỉ thấy anh đưa tay mở nhạc trên xe lên và chiếc xe lao nhanh trong đêm tối.
Hai người đều không nói chuyện, không gian tiếp tục trầm lặng, chỉ có khúc nhạc chậm rãi vang lên.
Lạc Hiểu Nhiên cứ nghĩ đêm nay m thật sự xong rồi, nhưng đều cô không ngờ đến là sáng hôm sau khi tỉnh dậy cô đã thấy mình trong bệnh viện.
Khi cô tỉnh dậy, đập vào mắt cô là cảnh tượng lạ lẫm.
Cô nhìn thấy trên tay mình là ống tiêm, tiếp theo là bình nước.
Cô đưa tay day trán mình cố nhớ lại chuyện hôm qua, nhưng dường như tất cả đều dường lại ở cuộc đối thoại kia, cô không nhớ thêm được gì nữa.
Đưa mắt nhìn xung quanh thì trong căn phòng này ngoài cô ra chẳng còn ai nữa.
Lạc Hiểu Nhiên nằm được một lúc thì y tá đi vào thấy cô đã tỉnh cô ấy liền nói: “ cô tỉnh rồi, để tôi đi gọi bác sĩ vào khám cho cô.”
- “ cám ơn”.
Lạc Hiểu Nhiên gật đầu với cô ấy.
Cánh cửa phòng bệnh mở ra lần nữa, lần này người bước vào khiến cô có chút sững sờ là David.
Anh ấy gật đầu coi như chào hỏi, sau đó tiến hành thăm khám cho cô.
Cả quá trình anh ấy không nói gì cô cũng chẳng dám lên tiếng.
David thông thả đút tay vào túi quần nhìn cô hỏi: “ cô đã thấy trong người như thế nào rồi”.
- “ bụng tôi còn hơi đau một chút”.
Anh ấy nhàn nhạt gật đầu: “ không sao, đêm qua cô mới rửa ruột tình trạng này sẽ xuất hiện tầm vài ngày.
Ngoài bụng ra cô còn khó chịu chỗ nào nữa không”.
Cô lắc đầu, sau đó hỏi: “ tại sao tôi lại ở đây”.
- “ là cậu ta đưa cô tới đây, đêm qua cô bị sốc thuốc”.
- “ Hả, uống vào lâu như vậy vẫn còn sốc thuốc”.
- “ thường thì quá trình sốc thuốc sẽ diễn ra tầm phút, nhưng đêm qua đã qua phút cô mới bị sốc thuốc, có thể cô bị dị ứng với thành phần nào đó”.
Anh ấy từ tốn giải thích cho cô nghe.
“ đêm qua lúc trên xe của cậu ta, cô có uống hay ăn gì không”.
Lạc Hiểu Nhiên đăm chiêu nhớ lại: “ không có, tôi cũng không nhớ rõ đêm qua sau khi rời khỏi chỗ đó đã xảy ra chuyện gì”.
David nhìn coi gật đầu: “ ừm, không nhớ thì thôi, cũng không có gì nghiêm trọng.
Cô nghỉ ngơi đi có cần gì thì gọi y tá”.
- “ bây giờ tôi có thể xuất viện được không?”.
Cô giả vờ hỏi rất tuỳ ý.
- “ cô đã thấy ổn hơn chưa”.
Anh ấy cười rồi hỏi.
Lạc Hiểu Nhiên thành thật lắc đầu.
- “ vậy tại sao lại đòi về”.
Anh ấy ngưng lại một lát: “ hay là cô lo chuyện tiền viện phí”.
Trong lòng cô hơi chán nản.
Lạc Hiểu Nhiên ái ngại nói: “ anh có thể sắp xếp tôi ở một phòng bệnh bình thường cũng được”.
Cô đưa mắt nhìn quanh căn phòng một vòng: “ ở đây tôi không có đủ tiền để thanh toán cho bệnh viện”.
David đưa mắt nhìn cô: “ cô không cần lo chuyện tiền viện phí, cậu ta đã thanh toán rồi.
Cô cứ ở lại khi nào khoẻ rồi hẳn đi”.
Dứt lời anh ấy quay người ra khỏi phòng trước sự ngay ngốc của cô.
Trong lòng cô biết rõ David đang nói đến là ai..