Nhận thức được có người đang chăm chú nhìn mình, Hoắc Cao Lãng tự cao nhếch môi mà không buồn nâng mắt lên, tự nhiên nói: “ em ngồi xuống ăn sáng đi”.
Lạc Hiểu Nhiên nhìn thấy cái ghế để cạnh anh đã được kéo ra sẵn dường như là để cho mình, nhưng cô cũng không dám bước lại ngồi, đưa mắt nhìn bà quản gia nhận được cái gật đầu của bà ấy cô mới dám bước đến ngồi xuống.
Đồ ăn của hai người lần lượt được đem lên, cả buổi ăn sáng Hoắc Cao Lãng và Lạc Hiểu Nhiên không ai nói câu nào, đến khi ăn gần hết Hoắc Cao Lãng đột ngột lên tiếng: “ ăn xong tôi đưa em đến trường”.
- “ phụt” anh đột nhiên nói như vậy làm Lạc Hiểu Nhiên giật mình phun đồ ăn trong miệng ra nhưng rất nhanh đã được cô dùng tay chặn miệng lại.
Hoắc Cao Lãng là muốn cái gì đây chứ, cô là một đứa nhà nghèo ở trường ai cũng biết, đột nhiên được anh đưa đến có phải là gây náo loạn hay không?.
Cô vội xua tay: “ không cần đâu, tôi tự mình đi là được rồi”.
Hoắc Cao Lãng mặt không biểu cảm gì, đưa mắt nhìn cô một lúc mới nhếch mép: “ lần đầu tiên tôi mới thấy một người ngoan cố giống như em”.
Lạc Hiểu Nhiên không trả lời, cúi đầu ăn hết phần ăn của mình.
Hoắc Cao Lãng không ăn nữa, mà quan sát cô gái nhỏ đang ăn bên cạnh, anh nhìn cô một lượt từ đầu đến chân, anh phải công nhận một điều cô rất đẹp, vầng trán hơi cao, chiếc mũi nhỏ gọn, đôi môi nhỏ đầy đặn đỏ mọng, hàng mi cong vút, lúc cô chớp mắt giống như cánh bướm, làn da trắng sứ, mái tóc đen dài càng làm nổi bật gương mặt của cô, sắc vóc của cô không có chỗ chê.
Anh nhìn đến bộ quần áo quần áo trên người cô thì lắc đầu nhăn mài.
- “ Quần áo em đã chuyển đến đây hết chưa”.
- “Hả”.
Lạc Hiểu Nhiên cảm nhận được ánh mắt dò xét của đặt lên người mình, cô có chút khó chịu.
Ngưng một chút mới kịp phản ứng với câu hỏi của anh: “ tôi đã đem đến hết rồi”.
Nói xong cô ái ngại quay đầu đi chỗ khác, né tránh ánh mắt của anh.
Hoắc Cao Lãng lấy điện thoại trong túi áo vest ra, ấn một số rồi đưa tai, ánh mắt anh chưa một giây rời khỏi cô, rất nhanh bên kia có người bất máy.
- “ cho cậu thời gian từ đây đến khi tôi đi làm về, trong phòng thay quần áo phải có đẩy đủ cái mẫu quần áo nữ mới nhất đặt ở đó.
Số đo --”.
Nói xong anh liền ngắt điện thoại.
Lạc Hiểu Nhiên hoảng hốt, khi nghe anh đọc số đo của mình, nó chỉ chênh lệch nhau một chút xíu.
Anh làm sao có thể biết được chứ.
Hoắc Cao Lãng nhìn cô, làn môi mỏng của anh hơi nhếch lên như hiểu cô đang nghĩ cái gì.
Anh nói bằng giọng lãnh đạm: “ cả người em tôi nhìn sơ quá là nhớ hết rồi em không cần phải ngạc nhiên như vậy”.
Anh bình tĩnh nói như vậy làm Lạc Hiểu Nhiên nghẹn lời, cô không dám ở gần lâu hơn, vội vàng đứng dậy đi khỏi chỗ đó: “ tôi ăn no rồi, tôi đi học trước”.
Cô vội vàng đi lên lầu lấy túi xách của mình với tốc độ rất nhanh.
Bước ra khỏi cánh cổng, Lạc Hiểu Nhiên nhìn bốn phía đầu cô nổi đầy vạch đen, rốt cuộc là phải đi đường nào đây, ở đây là khu biệt thự cao cấp, tất nhiên là ở nơi này sẽ không có trạm xe buýt, mà muốn bắt taxi cũng phải đi một đoạn khá xa.
Mà phải đi theo hướng nào mới đúng, ngày hôm qua cô đã không chú ý đường đi.
Đứng một lúc cô đành đi đại, quả nhiên lần này cũng phải không là xui xẻo, đi được tầm hai mươi phút chân cô muốn rơi ra thì cuối cùng cũng đã thấy được đường lớn, gặp được một người ăn mặc cũng khá sang trọng, cô nhanh trí đi đến hỏi đường.
- “ À, cho tôi hỏi một chút”.
Nhận được cái gật đầu cô hỏi tiếp: “ cho tôi hỏi, ở đây trạm xe để đến đại học D ở cách đây bao lâu vậy ạ”.
Nghe Lạc Hiểu Nhiên hỏi như vậy, người đó nhìn cô hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn chỉ cô nhiệt tình: “ cô đi theo hướng này” vừa nói vừa chỉ tay về phía đó giúp cô dễ dàng tìm hơn “ cô đi tầm mười lăm phút sẽ đến”.
- “ cám ơn ạ”.
Lạc Hiểu Nhiên vội vàng cám ơn liền quay người đi.
Lạc Hiểu Nhiên đến lớp đã trễ, cô lén đi vào, vừa ngồi xuống Lưu Hiểu liền giật mình.
- “ A” cô ấy nhìn thấy Lạc Hiểu Nhiên vội che miệng lại.
Sau đó nhỏ giọng nói: “ Hiểu Nhiên cậu mới thi chạy bộ xong à”.
Lạc Hiểu Nhiên mệt đến thở không ra hơi, đưa ngón tay trỏ lên môi mình ý bảo Lưu Hiểu im lặng học.
Hết giờ học, cô đang chuẩn bị đi về, Lưu Hiểu liền không buông tha cô.
- “ Hôm nay làm sao lại đi muộn”.
Lạc Hiểu Nhiên khó xử nhìn Lưu Hiểu ấp úng một lúc mới nói dối: “ đêm qua mình ngủ muộn quá”.
Thật ra, chuyện cô phải đến sống cũng Hoắc Cao Lãng và cái bản hợp đồng kia cô và chị Lưu đã đồng ý với nhau là không cho Lưu Hiểu biết, cô và chị Lưu đều hiểu tính tình Lưu Hiểu, nếu biết cô bị ép không biết sẽ lại gây rắc rối gì nữa, cô và chị Lưu đã đủ rắc rối để giải quyết rồi, đợi chuyện của cô và chị Lưu ổn thoả sẽ tìm cơ hội nói cho cô ấy biết.
- ừm.
Lưu Hiểu không nghĩ nhiều đơn giản ừm một tiếng.
Thấy Lưu Hiểu không tiếp tục tra hỏi Lạc Hiểu Nhiên thở phào nhẹ nhỏm, cô biết là cô sai, nhưng lúc này không thể nói cho Lưu Hiểu biết.
- “ Hiểu Nhiên này, đi mua sắm không?”.
Lưu Hiểu tươi cười, vỗ vai cô.
Lạc Hiểu Nhiên cười cười nói: “ không đi, hôm nay mình có chút việc bận”.
- “ cậu bận việc gì” Lưu Hiểu hỏi.
- “ à, đến quán giúp chị Lưu một chút việc”.
Cô trả lời.
- “ vậy mình đi cùng cậu”.
Vừa nghe nói đến quán bar Lưu Hiểu liền đòi theo cùng.
- “ không được chị Lưu không thích cậu đến đó đừng làm khó mình”.
Lạc Hiểu Nhiên cũng rất khó xử khi từ chối Lưu Hiểu, nhưng cô biết rõ chị Lưu không thích Lưu Hiểu đến đó, không biết gì nguyên nhân gì nhưng cô không dám làm sai ý chị Lưu.
- “ đáng ghét”.
Lưu Hiểu lẩm bẩm.
Lạc Hiểu Nhiên lắc đầu cười khổ, chia tay Lưu Hiểu cô liền đón xe buýt đi đến chỗ của chị Lưu.
Lạc Hiểu Nhiên thuận tiện đi thẳng vào phòng chị Lưu thì thấy chị ấy đang uống thuốc cô liền hỏi: “ chị như thế nào mà lại uống thuốc”.
Chị Lưu cũng không bất ngờ vì sự xuất hiện của Lạc Hiểu Nhiên uống xong viên thuốc mới từ từ trả lời: “ đêm qua uống hơi nhiều một chút, sáng nay dạ dày lại bị đau”.
- “ sáng nay chị đã ăn gì chưa mà uống thuốc”.
Lạc Hiểu Nhiên quan tâm lo lắng hỏi, cô biết chị Lưu có một thói xấu là luôn để bụng rỗng khi uống thuốc, như vậy về sau sẽ không tốt cho cơ thể.
- “ ừm, buổi sáng có ăn được một chút cháo rồi”.
Chị Lưu gật đầu trả lời.
Chị Lưu ngồi trước mặt Lạc Hiểu Nhiên quan sát cô một lúc mới lên tiếng hỏi: “ đã thế nào rồi”.
Lạc Hiểu Nhiên thở dài lẩm bẩm: “ đêm qua Hoắc Cao Lãng đã đến đón em”.
Chị Lưu trợn mắt nhìn cô: “ chị không nghĩ lần này cậu ta lại quyết tâm như vậy”.
“Em cũng không biết mình đã đắc tội với anh ấy lúc nào” Lạc Hiểu Nhiên cười yếu ớt, cố gắng che giấu tâm tình dưới đáy mắt, không muốn để Chị Lưu phát hiện ra cô đang đau khổ.
Chị Lưu đặt tay lên vai cô vỗ nhẹ: “ đừng buồn nữa, chuyện cũng đã rồi.
Chị nghĩ sẽ nhanh thôi”.
Cái sự đa sầu đa cảm của phụ nữ không phải cứ biểu hiện ra mặt thì mới biết được.
- “ ừm, chị có đói không em đi mua đồ ăn cho chị”.
Lạc Hiểu Nhiên cười nói, không đề cập đến chuyện đó nữa, chuyện tới đâu thì hay tới đó đi, được nói ra hết với chị Lưu nỗi niềm trong lòng cô cũng được vơi đi một chút.
- “ không, chị không thấy đói”.
Chị Lưu cười nhẹ lắc đầu từ chối..