Lý Phiên Thành lái xe đến một nhà hàng Tứ Xuyên truyền thống vì Tử Lan muốn ăn món gì đó thật cay. Nhìn cô hì hụt bên nồi lẩu cay làm anh thấy buồn cười. Anh vốn cũng không phải là người thích ăn món ăn Tứ Xuyên, nhưng chính cô đã tạo cho a thói quen ăn được thức ăn vừa cay vừa nóng.
Suy nghĩ của anh lại trôi về hàng ngàn năm trước. Khi ấy, Lý Phiên Thành chỉ là thứ trưởng tử không được sủng ái của Phiên Vương, bị đức vua triệu vào cung làm con tin ý đồ muốn khống chế phụ vương đang thống lĩnh phương Nam.
Ngoài mặt Phiên Vương tỏ ra vô cùng yêu quý đứa con trai này, nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết ông làm như vậy là để bảo vệ cho tam đệ, cũng là đích tử của mình và chính thất sinh ra - Lý Phiên Hào, nếu không làm như vậy,thì người đang chịu đựng trong cung cấm hiện tại đã không phải là Lý Phiên Thành mà chính là Lý Phiên Hào.
Khi còn bé, một mình đơn độc trong cung cấm, chịu đủ sự lạnh lẽo cùng khinh bỉ của những người xung quanh, cung nữ, thái giám hầu hạ mình cũng dễ dàng buông lời dèm pha chế giễu, bị bỏ đói là chuyện bình thường. Cuộc sống sinh hoạt hằng ngày không ai chiếu cố đoái hoài tới đã làm cho cậu bé 14 tuổi ngày thêm trầm lặng ít nói, dần dần hình thành tâm lý bài xích tất cả sự vật bên ngoài. Hoàng đế giam giữ người trong cung cấm nhưng không hề quan tâm cũng chưa một lần hỏi han đến, điều này càng làm cho đám cung nữ thái giám lên mặt không coi chủ tử ra gì mà lấy tâm hầu hạ.
Ngày qua ngày Lý Phiên Thành càng trầm mặc rồi cuối cùng không còn cất tiếng nói nữa, chỉ tồn tại như cái bóng vật vờ ở cung điện phía Tây - nơi hoang vắng và cũng xa cách nhất.
Cho đến một đêm mùa đông tuyết rơi trắng trời, số phận đã mỉm cười với chàng. Lý Phiên Thành vẫn nhớ rất rõ ràng, đó là vào một đêm đông của tháng chạp, tuyết phủ trắng xóa một lớp dày đặc trên các lối đi. Nước trong hồ cũng đóng băng tạo thành những con đường tắt nhanh chóng nhưng trơn trượt và nguy hiểm.
Một bóng dáng nhỏ bé run rẩy lầm lủi đi trên lối mòn tuyết trắng phát ra những tiếng bước chân sột soạt. Chàng lúc ấy đang rất lạnh và đói. Bộ quần áo trên người cũng là từ mấy năm về trước đem theo từ vương phủ, giờ cũng đã xuất hiện nhiều chỗ rách nhưng không ai giúp vá lại. Gió lạnh cứ lùa vào những lỗ hỏng trên y phục mà liếm láp da thịt chàng. Lý Phiên Thành đã đi bộ nhiều canh giờ nhưng vẫn không tìm thấy đám cung nữ phục vụ trong điện của mình, chúng đã không xuất hiện từ cuối buổi sáng, cũng không đem bữa trưa và tối đến. Chàng cảm thấy sắp kiệt sức rồi, không sao, chết ở đây cũng tốt, chấm dứt số phận làm con tin ở đây có lẽ là giải thoát.
Vừa nghĩ, Lý Phiên Thành vừa lê bước đi về phía trước. Không biết từ khi nào, chàng đã đi vào một rừng mai. Khắp nơi đều là hoa mai nở đỏ rực một góc trời. Trong đêm tối mai đỏ tuyết trắng sẽ là một cảnh đẹp tựa bồng lai nếu như người đang chứng kiến không lạnh và đói đến sắp chết thì sẽ thi vị hơn nhiều. Quan sát xung quanh, chàng thấy thấp thoáng có bóng mái đình nhỏ, không nghĩ ngợi nhiều, đôi chân đã hướng phía đó mà đi tới.
Khi gần đến nơi, Lý Phiên Thành thấy thấp thoáng có ánh sáng và bóng dáng một tiểu cô nương đang đi đi lại lại trong đình. Chàng rất sợ gặp người lạ, trong cung cấm này không có ai là người tốt cả, nghĩ như vậy, Lý Phiên Thành liền trốn sau phiến đá to gần đình đưa mắt quan sát bên trong. Chàng nhìn thấy một tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác, xấp xỉ tầm 11 12 tuổi, hết đứng lại ngồi như đang chờ đợi ai.
“ hát-xi” chàng không ngăn cản được cái nhảy mũi bất ngờ kéo đến. Tiếng động đó làm tiểu cô nương giật mình, đưa mắt nhìn sang phía này, rồi nhanh chóng đi tới. Lý Phiên Thành chưa kịp trốn tránh thì tiểu cô nương đã xuất hiện trước mặt. Cô bé nheo mắt lại nhìn một lúc rồi nắm tay kéo chàng vào trong đình.
Không khí ở đây ấm áp hơn bên ngoài nhiều. Cô bé kéo Lý Phiên Thành ngồi lên một chiếc ghế rồi di chuyển ngồi sang ghế đối diện. Trong đình thật ấm áp vì bên cạnh họ có 2 lò sưởi thi nhau tỏa nhiệt. Đôi mắt chàng không rời ra được một bàn thức ăn trước mặt. Tiểu cô nương kia nhìn chàng cười thật tươi lộ ra 2 lúm đồng tiền trên má.
“Huynh muốn ăn không?”, giọng nói non nớt ngọt ngào vang lên, Lý Phiên Thành ngước lên nhìn cô bé rồi lại nhanh chóng cụp mắt xuống. Nhìn chàng lúc này như con thú hoang bị thương hoang mang và sợ hãi. Không chờ chàng trả lời, tiểu cô nương kia đã đưa đôi đũa đến.
Chàng do dự không biết có nên nhận lấy hay không thì lại nghe giọng ngọt ngào lần nữa “Huynh cầm đi, cùng ăn với ta cho vui, nghe ngự trù nói món này gọi là lẩu dê, ăn rất ngon nha! Ta rất thích ăn cay nên ông ấy đặc biệt cho nhiều ớt. Huynh ăn thử xem”
Lý Phiên Thành nhận lấy đôi đũa, cô bé kia cũng vui vẻ gắp thịt vào chén cho chàng. Nhanh chóng gắp thức ăn bỏ vào miệng, vì cay quá nên ho sặc sụa, nhưng không từ bỏ chàng vẫn tiếp tục ăn. Lần này thì đỡ hơn, vị giác đã thích nghi được với vị cay nên không còn sặc nữa. Nước lẩu trong nồi sôi sùng sục tỏa khói nghi ngút đối lập hoàn toàn với cái lạnh cắt da cắt thịt bên ngoài. Cho đến nhiều năm về sau chàng vẫn không thể quên được lần đầu gặp gỡ đó. Đối với Lý Phiên Thành mà nói, đây chính là mỹ vị đời này được nếm qua, nhưng nó chỉ ngon nhất khi được thưởng thức cùng tiểu cô nương trước mặt. Không còn câu nệ gì nữa, chàng ăn ngấu ghiến thức ăn trên bàn, từ trưa đến giờ không có thứ gì trong bụng làm chàng quên hết những lễ tiết cần có.
Tiểu cô nương nhìn chàng ăn không hề tỏ ra ghét bỏ, ngược lại còn thích thú gắp thêm cho chàng
“Huynh tên gì?” Cô bé tò mò hỏi
“Lý Phiên Thành” đây là lần đầu tiên chàng nói chuyên cùng người lạ kể từ khi đặt chân vào cung cấm, giọng nói giờ cũng trở nên khàn đặc mất tự nhiên.
“Vậy ta gọi huynh là Thành ca ca được không?”
Trầm mặc chốc lát, Lý Phiên Thành gật đầu.
“ Haizza, lẽ ra ta đang chờ Trương công công, nhưng chờ hoài vẫn không thấy, người lại cho ta leo cây rồi. Có huynh ở đây cũng tốt, giúp ta ăn hết bàn thức ăn này đi, đừng lãng phí.”
“Thành ca ca, áo huynh rách nhiều chổ như vậy có lạnh không?”
“Chỗ ta có cái áo choàng, vốn là đem theo cho Trương công công, người rất sợ lạnh nhưng tính lại hay quên, ta sợ người vội đến mà quên đem theo áo choàng giử ấm nên đã đem đến một cái. Người không có ở đây huynh lấy mà dùng.”
Cuối đầu che khuất ánh mắt phức tạp, nhưng cũng không từ chối ý tốt của tiểu cô nương này, chàng nhận, một ngày nào đó, Lý Phiên Thành sẽ trả lại ân tình này.
Không khí trong đình dần trở nên hòa hợp, tiểu cô nương kia thao thao bất tuyệt hết chuyện nọ đến chuyện kia, Lý Phiên Thành chỉ im lặng lắng nghe, đôi lúc lại gật gù như đã rõ. Ánh mắt chàng dần trở nên dịu dàng hơn khi nhìn nàng nói chuyện. Đây là người đầu tiên ở trong cung cấm này chủ động nói chuyện, cho chàng ăn, còn cho chiếc áo choàng khoác đỡ lạnh. Ân tình này Lý Phiên Thành ghi tạc, sẽ có một ngày chàng hồi báo. Cô bé đang huyên thuyên đâu biết rằng giờ phút này đã trở thành ân nhân của người bên cạnh, và cũng từ lúc này, số phận của cả hai lại vô tình trói buộc vào nhau.
Đằng xa có tiếng chân người đi đến, họ cùng nhìn sang hướng phát ra âm thanh, có 2 nô tỳ đang đến gần. Cô bé quay sang nói với chàng
“ Thành ca ca, họ là tới đón ta, ta đi trước đây. Tạm biệt.” Nói rồi cô bé cười cười đứng dậy chạy ra khỏi đình. Lý Phiên Thành nhìn theo bóng dáng nhỏ bé trong lòng dấy lên cảm giác mất mác. Như quen thứ gì đó, cô bé xoay người lại chạy đến bên cạnh chàng
“ Thành ca ca, Tử Lan, ta tên Tử Lan, huynh nhớ nha!” Nói xong, cô bé xoay người chạy đi mất. Bóng dáng ba người họ cũng khuất trong màn đêm dày đặc.
“Tử Lan, là Tử Lan công chúa sao? Nàng chính là con gái của hoàng hậu, là đích nữ duy nhất của hoàng thượng và hoàng hậu sao!” Lý Phiên Thành thở dài, thân phận tôn quý như vậy, chàng... haizzz.
Lý Phiên Thành khoác chiếc áo choàng lên vai, kéo vạt áo khít vào nhau cho đỡ lạnh. Chàng lần nữa lầm lũi bước đi trong đêm tối trở về nơi ở của mình.
Ngẩn người trong giây lát, Tử Lan đứng lên đi đến trước gương, một lần nữa được nhìn lại khuôn mặt mình vào năm tuổi, độ tuổi đẹp nhất của người con gái, cảm giác thật khó tả.
Trong gương, khuôn mặt non nớt cũng đang mỉm cười nhìn lại cô, mái tóc dài óng mượt qua vai một chút, đôi mắt đen tròn long lanh như mặt hồ mùa thu, sống mũi cao thẳng và làn da trắng mịm màng “ tuổi trẻ thật tốt” Tử Lan cảm thán. Cô cũng biết là mình rất xinh đẹp. Lý Phiên Thành, anh hãy chờ đó, lần này em sẽ dùng sắc đẹp này đến mê hoặc anh cho mà xem.
Cô nhớ ở một kiếp kia, lần đầu tiên Tử Lan gặp anh là ở đài phun nước trung tâm thành phố, hình như lúc đó anh có một buổi hội thảo về quy hoạch và tiềm năng phát triển của khu đô thị mới phía nam thành phố. Khi đó là do cô một mực lôi kéo Tần Kiến đến đài phun nước kia để cầu nguyện và chụp hình lưu niệm, vô tình lại đụng phải Lý Phiên Thành khi đang tạo kiểu chụp hình.
Đời này cô sẽ vẫn làm như vậy, chỉ khác là không có tên Tần Kiến kia xen vào lần gặp gỡ này. Tử Lan đi đến bàn học, kéo cuốn lịch ra bắt đầu xem xét. Hôm nay là tháng , như cô nhớ thì họ sẽ gặp nhau vào cuối buổi sáng ngày tháng , là hôm nay sao! Nhanh chóng mở điện thoại kiểm tra thời gian. Hoàn hảo, chỉ mới h sáng thôi, còn khoảng tiếng nữa.
Việc trước mắt là phải ngăn tên Tần Kiến kia đi cùng. Nghĩ vậy, Tử Lan lại mở điện thoại ra bắt đầu nhắn tin. Tin nhắn được gửi đi, chưa đầy một phút sau, điện thoại trong tay vang lên. Tử Lan cố gắng kiềm chế cảm giác kích động lúc này. Điều chỉnh giọng nói của mình bình thường nhất có thể “Alo“.
”Tử Lan, em như thế nào rồi? Không khỏe sao? Có cần anh qua đó xem em không?” Lời nói Tần Kiến đầy quan tâm, nhưng ngay lúc này đây Tử Lan cũng đoán được là hắn đang ngồi cùng ai. Cô cười lạnh, giọng nói cũng trở nên hờ hững. “Em không sao. Cũng đã khỏe rồi, nhưng không tiện đi ra ngoài lúc này, dì Vương sợ em lại lên cơn sốt lần nữa. Anh đang ngồi cùng ai vậy, em nghe hình như có giọng nói của phụ nữ”
” Em nghe nhầm rồi, làm gì có phụ nữ nào ở đây, anh đang ở công ty mà.” Hắn chột dạ, lời nói cũng trở nên lắp bắp. “ Cuối tuần mà anh vẫn đi làm à?” Tử Lan không buông tha, cô tiếp tục theo đuổi chủ đề, cảm thấy khoái trá khi khiến Tần Kiến chột dạ. “ Ừ, công ty có việc gấp. Thôi em nghỉ ngơi cho khỏe, anh tiếp tục làm việc đây” Nói xong hắn nhanh chóng cúp máy. Tử Lan cười lạnh. Tần Kiến, kiếp này của anh chưa xong với tôi đâu!
Tử Lan nhanh chóng chạy vào toilet làm vệ sinh cá nhân. Mở tủ quần áo ra bắt đầu chọn lựa. Tử Lan chọn một chiếc áo sơmi trắng hơi ôm phần eo thon thả, kết hợp cùng chiếc váy ngắn màu xanh sáng, đi kèm đôi giày thể thao trắng năng động. Nhìn cô lúc này thật tươi mát, năng động nhưng cũng không kém vẻ quyến rũ với phần cổ áo hơi rộng, làm vòng một như ẩn như hiện bên dưới lớp vải. Cô vơ vội lấy balo trên kệ tủ, không quên nhét chiếc điện thoại di động vào rồi lao nhanh ra cửa.
Cô gặp dì Vương ở cầu thang đang đem cháo lên cho mình. “ Cháu vừa khỏi bệnh đã vội đi đâu thế? Ăn chút cháo rồi hãy đi”. “Chút nữa về cháu ăn sau, trể rồi, cháu đi trước đây!” Không chờ dì Vương trả lời, cô nhanh chóng chạy như bay xuống cầu thang. “Đứa nhỏ này... thật là” dì Vương than thở.
Tử Lan bắt một chiếc taxi đến trung tâm thành phố, xuống xe, cô kiểm tra lại đồng hồ, h, hình như hội thảo của anh vẫn chưa kết thúc. Cô đi bộ đến Trung Tâm hội nghị nơi diễn ra hội thảo mà Lý Phiên Thành đang tham dự. Poster của hội thảo treo khắp nơi, có cả một tấm hình của anh được phóng to treo ngay cửa ra vào. Tử Lan đi đền gần nhìn khuôn mặt anh trong hình. Cô như bị thôi miên vào từng đường nết trên gương mặt của người đàn ông này. Có lẽ lúc trước trong mắt, trong tim cô chỉ có một Tần Kiến nên tất cả những người khác gồm cả anh đều trở nên mờ nhạt. Thật ngu ngốc làm sao, khi đó cô còn cho rằng mình hạnh phúc biết chừng nào để có thể trở thành vợ hắn ta nữa chứ. Hạnh phúc mà cô tưởng tượng hóa ra lại là nỗi bất hạnh lớn nhất đời mình.
Người đàn ông trong hình như cũng đang nhìn lại cô. Tử Lan phát hiện từ trước đến nay cô chưa bao giờ quan sát kĩ gương mặt Lý Phiên Thành. Hóa ra người đàn ông này lại vô cùng đẹp trai, đôi mắt hai mí to rõ anh minh, tròng mắt anh không hẳn màu đen, mà nó là một màu hộ phách ánh tia vàng nhẹ, cô chưa từng gặp người Châu Á nào sở hửu màu mắt như của anh. Có phải anh là con lai hay không cô cũng không biết rõ. Tử Lan giật mình, thì ra, mình biết quá ít về người đàn ông này. Cô thật quá vô tâm với anh rồi, trong khi những thứ về cô anh đều biết rõ như lòng bàn tay. Đôi mắt Tử Lan lại dời xuồng cái mũi của anh, cao và thẳng, tỷ lệ cân đối với cả khuôn mặt. Cái miệng hơi rộng nhưng khi cười lại rất quyến rũ, là đàn ông nhưng đôi môi anh lại có sắc hồng tự nhiên, nổi bật trên làn da trắng mịn làm người khác phải thầm ganh tị.
Cô đứng nhìn ảnh anh đến thất thần. Thình lình cô nghe tiêng ồn ào từ phía cửa, đưa mắt nhìn sang, từng tốp người đi ra. Chắc hội thảo cũng sắp xong rồi, cô đi nhanh về phía đài phun nước, chọn chỗ ngồi có thể thuận tiện quan sát được phía trung tâm hội nghị kia. Tử Lan ngồi xuống, trong lòng nhấp nhỏm chờ đợi bóng dáng anh.
Một lúc sau, anh xuất hiện trong đoàn người cuối cùng đi ra, cô biết anh sẽ phải đi qua phía đài phun nước này để đến bãi đổ xe. Không ngoài dự đoán, lúc này Lý Phiên Thành đang tiến về phía cô đang ngồi. Trên mặt cô xuất hiện nụ cười tinh quái, cô đứng lên, canh đúng thời điểm Lý Phiên Thành đi qua rồi lao về phía anh.
Cảm giác có ai đó sắp va vào, Lý Phiên Thành theo quán tính nhanh chóng đưa tay đỡ lấy người trước mặt để tránh va chạm, nhưng ngoài dự đoán, người này lại đưa tay ôm chầm lấy eo mình. Anh nhíu mày nhìn xuống người con gái kia, rồi bất ngờ cái nhăn mày trên gương mặt lạnh lùng giãn ra, thay vào đó là kinh ngạc và kích động. Vì người này đang cuối xuống, tóc trên cổ sau gáy được vén sang một bên để lộ ra vết bớt hình con bướm, giống như một kiếp kia, Tử Lan của anh cũng có vết bớt tương tự. Tử Lan, có phải là nàng không? Ông trời ơi! Nếu không phải là Tử Lan của ta thì làm ơn đừng đem đến hi vọng. Ta đã lạc lõng ở cõi trần thế này suốt mười kiếp rồi, ta cũng đã tìm nàng suốt mười kiếp những vẫn bặt tăm, trái tim già cỗi của ta không chịu đựng được thêm một lần nào nữa cảm giác hi vọng rồi cuối cùng chỉ còn là thất vọng đâu. Ta... đã mệt mỏi rồi.
Tử Lan trong ngực anh, cảm nhận nhịp tim Lý Phiên Thành đang đập. Thật tốt quá, thời khắc này, bỏ mặc những ân oán hận thù của kiếp trước, được tựa người vào lồng ngực to lớn ấm áp của anh, cô cảm thấy thật quen thuộc cứ như trước đây rất lâu, rất lâu, Tử Lan cũng đã từng được vòng tay này trìu mến ôm vào lòng, nơi đây là lãnh thổ chỉ của riêng cô.
” Này, cô có sao không?” Âm thanh từ tính quen thuộc vang lên bên tai kéo cô về thực tại. À phải rồi, hiện tại anh còn chưa quen biết cô mà, không biết mình như vậy có làm anh chán ghét không. Tử Lan rụt rè ngẩn khuôn mặt đã đỏ thành một mảng lên nhìn anh. Khoảnh khắc đó, tim Lý Phiên Thành như ngừng đập, là Tử Lan của ta đây sao. Đúng là Tử Lan của ta rồi, khuôn mặt này dù có hóa thành tro ta vẫn có thể nhận ra. Tâm tình kích động thôi thúc anh ôm người con gái này vào lòng lần nữa, nhưng nếu đường đột như vậy có làm cô sợ không. Anh cũng không chắc cô có còn nhớ gì về một kiếp kia của cả hai không, nếu hành động sai lầm sẽ làm cô chạy mất cũng nên, tốt nhất là cứ từ từ tìm hiểu thêm về cô rồi hành động cũng không muộn.
Nghĩ như thế, anh buông cô ra, giúp cô đứng vững trên mặt đất, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn vào cô như thể sợ người nào đó chạy mất.
”Xin lỗi, tôi không cố ý va vào anh” cô trả lời như tiếng muỗi kêu, anh phải nghiêng người về phía trước mới có thể nghe được. Giọng nói này, đúng thật là của Tử Lan không sai. Tử Lan, sau mười kiếp trôi nổi, cuối cùng thì ta cũng gặp được nàng rồi. Tử Lan của ta!
Anh mỉm cười dịu dàng nhìn cô, một kiếp kia của Tử Lan vẫn luôn là nụ cười như thế anh dành cho cô. Nhưng giờ phút này cô lại cảm thấy lo lắng, có phải với người con gái nào anh cũng cười như vậy không?
”Cô không sao chứ? Có bị đau ở chổ nào không?” Anh quan tâm hỏi, không chờ câu trả lời, Lý Phiên Thành dìu cô ngồi xuống thành đài phun nước.
”Không sao...tôi không sao, cám ơn anh!” Tử Lan đã lấy lại được bình tĩnh, cô đến đây là để gặp Lý Phiên Thành và chinh phục anh một lần nữa mà, cứ nhút nhác thế này không phải là cách.
Tử Lan hít một hơi lấy can đảm ngẩn mặt lên nhìn anh “ Phiên Thành, em có thể biết tên anh được không?” Nói xong câu đó, cô muốn cắn lưỡi mình nhai nuốt luôn cho rồi. Sao lại hỏi anh một câu ngu ngốc như thế.
Người đàn ông trước mặt ngẩn ra vài giây rồi cười lớn “Dường như là em đã có câu trả lời rồi!” Anh trìu mến nhìn cô, Tử Lan ngốc, cuối cùng cũng chỉ có mình nàng mới khiến ta cười vui vẻ như thế. Khoảng thời gian qua, ta như một cái cây già cỗi khô héo, chỉ chờ Tử Lan đến mang theo cơn mưa để hồi sinh cho ta. Nàng có biết rằng nàng là điều trân quý nhất đối với ta ở thế gian này. Kiếp cuối cùng này của ta được gặp lại nàng đã là mãn nguyện.
Ngay lúc này đây, nếu có cái lỗ nào cô sẽ không chần chừ mà chui ngay xuống rồi lắp đất lên còn lại muốn ra sao thì ra. Mặt Tử Lan đỏ ửng như tôm luộc. Thấy cô đáng thương như vậy, anh không nỡ để cô khó xử trìu mến nhìn cô “Anh tên Lý Phiên Thành, còn em, em tên gì cô bé?”
Cô nhìn anh đầy cảm kích “ Em tên Hạ Tử Lan“. Cũng là Hạ Tử Lan sao. Tên nàng vẫn như kiếp trước, không hề thay đổi. “ Nhìn em còn rất trẻ, em bao nhiêu tuổi rồi?” “ Em ” cô không do dự trả lời anh. Lý Phiên Thành trong lòng cảm kích, thật tốt quá, ta được gặp lại Tử Lan khi tuổi nàng vẫn còn trẻ, như vậy thời gian được ở cạnh nàng sẽ lâu hơn một chút.
Tử Lan dời tầm mắt sang đài phun nước, dưới đáy nước lấp lánh những đồng tiền xu của người ta cầu nguyện, cô cũng có một điều ước mong cầu. Cô quay sang hỏi anh “ anh có thể cho em một đồng xu được không?” Thật ra thì không phải cô không có mà cô muốn lấy đồng xu của Phiên Thành cầu nguyện thì sẽ linh nghiệm hơn, vì điều ước này là dành cho hai người bọn họ. Lý Phiên Thành nhanh chóng kiểm tra túi quần, lấy ra một đồng xu đưa cho cô, cả quá trình anh không nói năng gì, chỉ im lặng làm theo lời Tử Lan nói.
Cô đứng lên, bước vài bước ra xa đài phun nước, chắp tay cầu nguyện rồi quăng đồng xu vào trong nước. Tử Lan mỉm cười vui vẻ đến chỗ cạnh Lý Phiên Thành tự nhiên lưu loát ngồi xuống cứ như thể họ đã quen biết nhau từ rất lâu, chứ không phải mới quen biết vài phút ngắn ngủi trước. Lý Phiên Thành cũng không phát hiện ra điều này, anh còn đang chìm đắm trong niềm hạnh phúc được gặp lại cố nhân.
Anh hỏi cô “ Em cầu nguyện điều gì vậy?” Cô quay sang anh, cười tươi như ánh mặt trời “Em cầu nguyện sẽ được bên cạnh người em yêu đến đầu bạc răng long“. Anh chau mày “ Tử Lan đã có người trong lòng rồi à?” “ Đúng vậy, em đã gặp được anh ấy rồi” cô sản khoái thừa nhận với anh. Tim anh thắt lại khi nghe câu trả lời của cô. Tử Lan, ta đến chậm một bước rồi sao!
Cô tiêp tục nói, nhưng anh nghe câu được câu không, sự chú ý của anh chỉ còn đặt vào thông tin mà cô vừa cung cấp.
”Phiên Thành, anh mời em đi ăn cái gì ngon ngon được không? Sáng giờ em chưa ăn gì nên thấy hơi đói” Kéo tay anh đứng lên, cô vẫn đối xử với anh tự nhiên như kiếp trước, đôi khi thói quen thật đáng sợ, giờ cô chợt nhớ ra họ chỉ mới gặp nhau thôi, không biết anh có thấy cô suồng sả tiếp cận anh hay không. Thật là, lời đã nói ra rồi cũng không thể rút lại được nữa.
Giật mình khỏi những suy nghĩ miên man trong đầu, anh nhìn cô, Tử Lan đâu biết rằng Lý Phiên Thành đối với hành động này của cô, không hề có ý bài xích, mà ngược lại còn cảm thấy vui vẻ vì sự thân cận này. Không cần biết Tử Lan tiếp cận anh với mục đích gì. Nếu người đó là Tử Lan anh nguyện ý chấp nhận.