Sáng hôm
sau, “chết rồi tụi nhóc mất tích rồi” hắn và 3 anh cuống cà kê lên, chạy sang
phòng tụi nó xông vào thì thấy, 4 chị bên kia thì đang ôm nhau ngủ say như chó
con no sữa, bên này nó nằm đắp chăn ngang ngực, khuôn mặt rất bình thản nhưng đặc
biệt nó đang mặc pizama hình minion rất kute >_
Mấy anh thấy thế thì đơ
ra, quay sang cười gian với nhau, mỗi anh sang bên cô người yêu của mình, 2 bạn
Jammy và Saly thì cô đơn lẻ loi. Hắn mân mê bò toài sang chỗ nó, nói thì thầm:
“Vk ơi, dậy đi, có việc gấp”, nó nhăn mặt rồi lại ngủ bình thường, hắn lại hí hửng:
“Vk không dạy là ck dùng biện pháp riêng đấy” và nó đã vung tay “bốp” một phát
trên mặt hắn đã có một vết đấm, cái này là thói quen thường xuyên của nó với mấy
cái đồng hồ, hì hì.
Hắn mếu máo ôm mặt hét một cách oan ức: “vk có dậy không
thì bảo, vk xem vk làm gì ck nè, hông biết đâu, cái mặt kiếm miếng cơm manh áo
của ck”, nó nghe tiếng hét thì nhăn mặt ngồi dậy, lấy tay dụi dụi mắt như con
mèo nhỏ, dễ thương cực.
Hai ông anh thì thừa nước đục thả câu, mặt sát còn có
0,999 mm nữa thì 2 chị tỉnh giấc bởi tiếng hét của hắn, mở mắt chừng chừng và
“bụp” 2 chị giơ chân đá 2 anh dính vào trần nhà và nói lạnh: “bất dịch”.
Sau
khi 5 chị đã làm VSCN xong xuôi, đi ra chỗ 3 anh đang quỳ, 2 tay giơ lên, mặt
thì nước mắt lưng tròng, Jammy và Saly ngồi sô pha xem kịch, nó lên tiếng hỏi:
“sáng sớm 3 người đột nhập vô đây định làm trò đồi bại hả?”, 3 anh lắc đầu nguầy
nguậy: “ô nô nô nô nô, bọn anh vô cùng ngây thơ và trong sáng, hãy nhìn vào mắt
bọn anh xem bọn anh có nói dối không?” rồi 3 người chớp chớp mắt giả bộ ngây
thơ vô (số) tội.
Hai chị quắc mắt nhìn 2 anh, nói: “bằng chứng rành rành ra đấy
còn”, 3 anh phản luôn: “ơ hay, đấy là do tụi em không dậy nên bọn anh mới phải
thế đấy chứ”, nó thở dài: “thôi được, vậy các anh sang đây có việc gì?”, giờ 3
anh mới nhớ ra, cuống cuồng đứng lên nói: “chết thật không biết 2 cái thằng quỷ
gió kia đi đâu mất tích rồi” “hả” cả bọn ngạc nhiên thốt lên, trừ nó thì mặt
đang tối sầm lại, nghiến răng ken két nói: “tụi nó định làm cái quái gì hả, định
đi tìm tụi nó nữa thì chúng nữa thì chúng ta đã lỡ mất thời gian đưa hàng rồi,
mau liên lạc với chúng đi”.
Ba anh quay sang nhìn nhau, cuối cùng hắn nói: “thật
sự bọn anh cũng đã thử nhưng…không liên lạc được”, Saly chốt: “vậy chắc chắn là
ở sâu dưới đất nên mất tín hiệu hoặc là tắt đi” Jammy thêm: “mà 2 người này là
khảo cổ học và rất thích đá quý thì chỉ có ở trong tháp Ai Cập hoặc tượng Nhân
Sư thôi”, nó kêu: “Jenny, dò ngay vị rí của 2 nhóc đó mau”, Jenny dò ra luôn:
“sis, vì họ đã ở đó từ tối hôm qua và ở khá sâu dưới lòng đất nên không dò được
vị trí chính xác, chỉ biết được là họ đang ở tháp Ai Cập”.
Nó nói giọng bực
mình: “thế thì quá tốn thời gian, số vũ khí này chiều mai đã phải có mặt ở Nhật
rồi, bọn nhóc để sau”, 3 anh vội lên tiếng năn nỉ: “ấy ấy đừng em ơi, tuy tụi
nó như vậy nhưng chỉ là tính hiếu thắng của tuổi trẻ thôi mà”, 4 chị cũng đành
nói giúp khi nhận được những ánh mắt cầu khẩn của 3 anh: “thôi, dù gì thì tụi
nó chắc cũng chán ý mà, đi cứu bọn nó không để đến mai là tụi nó vô nằm cùng xác
ướp Ai Cập luôn đó”.
Nó ức chế nói nhanh bằng tiếng Nhật: “thế cái đống hàng
này làm sao hả? em đích thân tham gia vụ này cũng chỉ vì lợi ích và cái danh tiếng
của công ty, chẳng lẽ để 2 đứa nhóc này làm hỏng sao?”, nó đang định đưa tay lên đấm một phát vào mặt bàn kính thì
Ami và Hummer đã kịp nhảy lên vai nó, dụi dụi vào má làm nó thôi, 3 anh và 2 chị
Saly và Jammy mặt vẫn còn hoang mang vì nhìn thấy bộ dạng của nó lúc nãy thì kiểu
gì đấm cũng vỡ kính, hỏng chân bàn Cinly đành lên tiếng giải thích: “lúc nó quá
bực mình lên thì sẽ bị nói nhanh và lẫn tiếng, đến cả tiếng nó không biết nói
thì cũng thành biết nói hết, lúc nó bực mình hoặc ức chế nhất là nói cực nhanh
tiếng anh, đến ông bà tổ tiên dịch cũng không ra, nhẹ hơn là tiếng Hàn, nhẹ hơn
nữa là tiếng Trung, nhẹ nữa nữa là tiếng Nhật và nhẹ nhất là tiếng Việt, có một
số trường hợp đặc biệt nó còn nói tiếng: Ả Rập, Tây Ban Nha, Thụy Sỹ,….
Nếu muốn
nó giảm thì phải xoa má”, mấy anh chị đang tưởng tượng lúc nó bực mình nhất thì
như thế nào, lúc nãy đã như mãnh thú rồi. Kennly thêm: “lần đầu tiên tụi chị biết
là lúc nó đang tranh cãi cùng một đứa trẻ con về việc…..kẹo mút vị nào ngon hơn,
nó thì cứ cô ca mà cãi, đứa trẻ con thì vị cà phê, tranh cãi một lúc vì quá bực
mình vì tính cố chấp của thằng trẻ con thế là nó đã nói tiếng Việt, thằng bé
nghe không hiểu và thấy nó nói nhanh thì khóc ré lên, nó thì lại rất ghét tiếng
khóc trẻ em mà lại đang ở giữa đường nên khuôn mặt bỗng lạnh như băng, nói mỗi
câu “câm” thằng bé sợ quá im re luôn” nói xong cả 2 cùng thở dài lắc đầu ngao
ngán, mấy anh mấy chị thì cười khúc khíc.
Nó quay ra hỏi, trông rất bình thản:
“thế bây giờ mấy người định thế nào?”, bỗng Anthony nảy ra ý tưởng: “tại sao
chúng ta không đưa số vũ khí này cho người của em chuyển đến Nhật và chuyển một
số vũ khí khá tốt của em đến đây, nếu thấy tất cả chúng ta vẫn ở đây, tụi nó
sao có thể nghi ngờ được, vả lại vừa cứu được 2 đứa vừa đúng thời gian giao
hàng mà vẫn đảm bảo hàng tốt”, mọi người nghe xong cũng gật đầu đồng tình, nó
suy nghĩ một hồi và nhìn thấy những ánh mắt như cún con đều hướng về mình thì
đành gật đầu, mọi người cũng yên lòng được phần nào.
Sau khi đã sắp xếp xong mọi
việc, nó, tụi hắn, mấy bà chị và 6 người của nó toàn là những người giỏi về đồ
cổ và thời xưa chuẩn bị xuất phát. Tất cả đều áo phông, quần bò, giày thể thao,
con gái tóc đều buộc bổng, ai cũng đeo kính to bằng kính râm có thiết bị định
hướng, đèn laze và đèn pin.
Ami và Humer thì yên vị trên vai của nó, những nhân
vật chính của chúng ta ai cũng có balo và trong đó ngoài điện thoại…thì còn cả
đồ nghề của nhà khảo cổ và ai cũng được trang bị 3,4 khẩu súng xịn.
Tất cả đều
xuất phát, lần theo dấu chân vãn còn hơi mờ trên cát, kính của tất cả bật đèn
pin sáng, cẩn thận soi từng ngóc ngách, vừa đi nó vừa nói: “bây giờ là lúc thể hiện sự hiểu biết về những nơi có chứa đá quý nổi tiếng đó, em giao đã
tìm hiểu chưa”, 4 chị nghiêm túc: “đã tìm hiểu hết”, “tốt” nó nhếc mép cười.
Ven đường đi tối mù mịt, thỉnh thoảng có tiếng ró rít từ đâu đó, tường có rất
nhiều hình thù và chữ cổ đại.
Đang đi nữa đường bỗng không thấy dấu chân nữa,
ai cũng hoang mang, nó bảo: “chú ý mọi ngóc nghách ở đây” nhưng tìm mãi vẫn
không thấy, tất cả đành tiến thẳng về phía trước và phát hiện ra một ánh sáng hắt
lại không xa, vội chạy lại xem.
Khi tất cả đến nơi thì chỉ thấy một căn phòng rộng
lớn với vô số cửa được thiết kế theo thời cổ xưa, mỗi cánh cửa đều có một tượng
bằng đất nung đứng trước, trên trần nhập nhòe nhiều ánh đèn thời xưa.
Vì đã mất
dấu chân nên nó không biết 2 người kia đi đâu, đành phân mọi người ra: “giờ ở
đây có 8 cánh cửa, tạm thời cứ 1 trai, 1 gái đi vào 1 cửa, ta có 14 người vậy sẽ
đi được 7 cửa, em và Devil, Cinly và Anthony, Kenly và Arthor, 6 người phân ra,
riêng Jammy và Saly đi với nhau, để xem 2 cấp phó nghiên cứu tới đâu rồi, mọi người luôn luôn
phải dữ liên lạc, biết chưa” “Rõ”, ai cũng đề mặt nghiêm túc, đi vào cửa của
mình.
Nó và hắn đi vào một cánh cửa, đi thì cũng chỉ thấy hoa văn bên đường và
mấy hòn đá không có gì đặc biệt, đi khoảng 2, 3 phút nữa thì đôi nó gặp một hòn
đá chắn ngang đường, không có gì lọt nổi, hắn bực mình vì đi mãi để bỏ công sức
như thế thì đưa chân lên đạp bụp vào hòn đá chắn đó, chửi lẩm nhẩm và “clạch clạch”
“piu, piu” hàng loạt mũi tên được vót nhọn y bay về phía hắn và nó, xuất phát từ
hòn đá kia, nó vội nắm tay hắn kéo đi và hét: “chạy mau”, 2 đứa chạy thục mạng,
đang chạy bỗng hắn kéo nó vào một nghách nhỏ bé, chật chội đủ lách cho 2 đứa, hắn
ôm nó vào lòng.
Nó thì lần đầu tiên tiếp xúc với hắn gần như thế đầu tựa vào
hõm cổ hắn thì đỏ mặt, người nóng bừng bừng lên, hắn thì cũng chả kém gì, mặt
cũng đỏ (TG: ây xầy, anh ý đẹp trai nhưng mà lạnh lùng quá nên không hay tiếp
xúc như thế này với con gái) sau khi thấy hết tiếng tên kêu thì vội buông nhau
ra, xấu hổ ngập ngùng chảng biết làm gì, nó vội hắng giọng nói: “đường cụt rồi,
chúng mình đi ra thôi”, rồi cũng chạy mất hút nhưng khi ra ngoài cổng thì khuôn
mặt lại lạnh bình thường, hắn cũng thế cả 2 coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ra đến ngoài thì cũng có nghe một số tiếng hét vọng ra từ cửa nhưng hầu như là
của con gái. Đôi nào đi ra cũng trong trạng thái ngượng ngịu (có cả người của
chị ý nữa, hí hí) trừ Jammy và Saly thì 2 đứa đi ra mặt có hơi xanh xanh (mấy
chị ý hơi đen đi phải cái phòng toàn cá sấu, nhện, rắn..).
Mọi người đều báo
cáo là đường cụt, ai cũng đồng ý và định đi vào bên trong cánh cửa thứ 8, 4 chị
nha ta đang hí hửng cho là mình đúng, tiên phong đi đầu, chưa bước chân vào cửa
đã nghe thấy nó nói: “nếu muốn chết thê thảm thì 4 người cứ vào đó đi”.
Mấy chị
nghe thế thì ngưng lại, vội vàng rút sang 2 bên, nhường đường cho nó, nó tiến gần
đến cửa hang, rút một khẩu súng ngắn và “pằng” một viên đạn bay vào và tiếp sau
nó là hang loạt tiếng “viu, viu, vù, ….” Nói chung là đủ loại, thập cẩm luôn,
giờ nó mới đưa ra kết luận: tất cả cửa hang ở đâu đều có bẫy và là đường cụt, mọi
người đi xem xét lại một lượt” “rõ”.
Nó đi xem xét lại từng bức tượng và giờ mới
để đến trên mũ của mỗi bức tượng ở đây đều có một viên đá quý giống nhau nhưng
khá tầm thường, xem xét một lượt nó phát hiện trên nền nhà có tám hình tượng
bông hoa chạm khắc tinh xảo giống nhau tạo thành vòng tròn quanh một hình tượng
gì đó khá đặc biệt thời xưa, nó vội ra lệnh: “lấy những viên đá trên mũ của những
bức tượng kia lại đây, người của nó vội vã làm theo lệnh, các anh chị thì tò mò
đến gần nó, nó không để ý mà tiếp tục: “hãy đặt vào những hình bông hoa này”,
khi 8 viên đá được đặt vào thì có một luồng khí thổi chúng bay lên, ánh đèn mập
mờ bên trên sáng rực lên chiếu vào 8 bông hoa và chúng tụ lại thành 1 điểm ở
hình trên mặt đất đó và “uỳnh”, một đường hầm được mở ra, thông xuống mặt đất.
Cả nhóm lại bắt đầu công việc tìm kiếm, đi sâu xuống lòng đất. Đi được một lúc
thì lại thấy ánh sáng le lói liền vội tiến nhanh về phía trước, đến nơi thì ai
cũng ngỡ ngàng, có người đeo kính còn phải tháo ra, lau kính rồi đeo lại và tiếp
tục ngỡ ngàng. Đây như một căn phòng cung điện nguy nga, những bức tượng được
điêu khắc tinh sảo gắn đầy đá quý đứng canh một chiếc giường lộng lẫy đựng một
chiếc quan tài của một vị vua nào đó.
Mọi người tản ra đi tìm xung quanh, xem
xét nhưng cũng không có thêm một đường nào cả, 4 chị và hai anh nhà ta thì bị
đá quý hấp dẫn, vội chạy đến mấy bức tượng sờ mó, người của nó thì xem xét các
bức tường, kí tự xổ, cách trang trí của nơi đây, riêng nó và hắn thì tiến lại
tìm hiểu chiếc quan tài. Quan tài được được trang trí rất điêu nghệ, hắn mân mê
thành quan tài và thấy một hình rồng rất đẹp, mắt nó được làm bằng một hòn ngọc
bích, hắn không tự chủ đưa tay lên xờ và “uỳnh”, xùng quanh chiếc quan tài mở
ra toàn bẫy, nó và hắn không kịp ứng biến mà rơi xuống cái “oạch”.
Sáng hôm sau, “chết rồi tụi nhóc mất tích rồi” hắn và anh cuống cà kê lên, chạy sang phòng tụi nó xông vào thì thấy, chị bên kia thì đang ôm nhau ngủ say như chó con no sữa, bên này nó nằm đắp chăn ngang ngực, khuôn mặt rất bình thản nhưng đặc biệt nó đang mặc pizama hình minion rất kute >_
Mấy anh thấy thế thì đơ ra, quay sang cười gian với nhau, mỗi anh sang bên cô người yêu của mình, bạn Jammy và Saly thì cô đơn lẻ loi. Hắn mân mê bò toài sang chỗ nó, nói thì thầm: “Vk ơi, dậy đi, có việc gấp”, nó nhăn mặt rồi lại ngủ bình thường, hắn lại hí hửng: “Vk không dạy là ck dùng biện pháp riêng đấy” và nó đã vung tay “bốp” một phát trên mặt hắn đã có một vết đấm, cái này là thói quen thường xuyên của nó với mấy cái đồng hồ, hì hì.
Hắn mếu máo ôm mặt hét một cách oan ức: “vk có dậy không thì bảo, vk xem vk làm gì ck nè, hông biết đâu, cái mặt kiếm miếng cơm manh áo của ck”, nó nghe tiếng hét thì nhăn mặt ngồi dậy, lấy tay dụi dụi mắt như con mèo nhỏ, dễ thương cực.
Hai ông anh thì thừa nước đục thả câu, mặt sát còn có , mm nữa thì chị tỉnh giấc bởi tiếng hét của hắn, mở mắt chừng chừng và “bụp” chị giơ chân đá anh dính vào trần nhà và nói lạnh: “bất dịch”.
Sau khi chị đã làm VSCN xong xuôi, đi ra chỗ anh đang quỳ, tay giơ lên, mặt thì nước mắt lưng tròng, Jammy và Saly ngồi sô pha xem kịch, nó lên tiếng hỏi: “sáng sớm người đột nhập vô đây định làm trò đồi bại hả?”, anh lắc đầu nguầy nguậy: “ô nô nô nô nô, bọn anh vô cùng ngây thơ và trong sáng, hãy nhìn vào mắt bọn anh xem bọn anh có nói dối không?” rồi người chớp chớp mắt giả bộ ngây thơ vô (số) tội.
Hai chị quắc mắt nhìn anh, nói: “bằng chứng rành rành ra đấy còn”, anh phản luôn: “ơ hay, đấy là do tụi em không dậy nên bọn anh mới phải thế đấy chứ”, nó thở dài: “thôi được, vậy các anh sang đây có việc gì?”, giờ anh mới nhớ ra, cuống cuồng đứng lên nói: “chết thật không biết cái thằng quỷ gió kia đi đâu mất tích rồi” “hả” cả bọn ngạc nhiên thốt lên, trừ nó thì mặt đang tối sầm lại, nghiến răng ken két nói: “tụi nó định làm cái quái gì hả, định đi tìm tụi nó nữa thì chúng nữa thì chúng ta đã lỡ mất thời gian đưa hàng rồi, mau liên lạc với chúng đi”.
Ba anh quay sang nhìn nhau, cuối cùng hắn nói: “thật sự bọn anh cũng đã thử nhưng…không liên lạc được”, Saly chốt: “vậy chắc chắn là ở sâu dưới đất nên mất tín hiệu hoặc là tắt đi” Jammy thêm: “mà người này là khảo cổ học và rất thích đá quý thì chỉ có ở trong tháp Ai Cập hoặc tượng Nhân Sư thôi”, nó kêu: “Jenny, dò ngay vị rí của nhóc đó mau”, Jenny dò ra luôn: “sis, vì họ đã ở đó từ tối hôm qua và ở khá sâu dưới lòng đất nên không dò được vị trí chính xác, chỉ biết được là họ đang ở tháp Ai Cập”.
Nó nói giọng bực mình: “thế thì quá tốn thời gian, số vũ khí này chiều mai đã phải có mặt ở Nhật rồi, bọn nhóc để sau”, anh vội lên tiếng năn nỉ: “ấy ấy đừng em ơi, tuy tụi nó như vậy nhưng chỉ là tính hiếu thắng của tuổi trẻ thôi mà”, chị cũng đành nói giúp khi nhận được những ánh mắt cầu khẩn của anh: “thôi, dù gì thì tụi nó chắc cũng chán ý mà, đi cứu bọn nó không để đến mai là tụi nó vô nằm cùng xác ướp Ai Cập luôn đó”.
Nó ức chế nói nhanh bằng tiếng Nhật: “thế cái đống hàng này làm sao hả? em đích thân tham gia vụ này cũng chỉ vì lợi ích và cái danh tiếng của công ty, chẳng lẽ để đứa nhóc này làm hỏng sao?”, nó đang định đưa tay lên đấm một phát vào mặt bàn kính thì Ami và Hummer đã kịp nhảy lên vai nó, dụi dụi vào má làm nó thôi, anh và chị Saly và Jammy mặt vẫn còn hoang mang vì nhìn thấy bộ dạng của nó lúc nãy thì kiểu gì đấm cũng vỡ kính, hỏng chân bàn Cinly đành lên tiếng giải thích: “lúc nó quá bực mình lên thì sẽ bị nói nhanh và lẫn tiếng, đến cả tiếng nó không biết nói thì cũng thành biết nói hết, lúc nó bực mình hoặc ức chế nhất là nói cực nhanh tiếng anh, đến ông bà tổ tiên dịch cũng không ra, nhẹ hơn là tiếng Hàn, nhẹ hơn nữa là tiếng Trung, nhẹ nữa nữa là tiếng Nhật và nhẹ nhất là tiếng Việt, có một số trường hợp đặc biệt nó còn nói tiếng: Ả Rập, Tây Ban Nha, Thụy Sỹ,….
Nếu muốn nó giảm thì phải xoa má”, mấy anh chị đang tưởng tượng lúc nó bực mình nhất thì như thế nào, lúc nãy đã như mãnh thú rồi. Kennly thêm: “lần đầu tiên tụi chị biết là lúc nó đang tranh cãi cùng một đứa trẻ con về việc…..kẹo mút vị nào ngon hơn, nó thì cứ cô ca mà cãi, đứa trẻ con thì vị cà phê, tranh cãi một lúc vì quá bực mình vì tính cố chấp của thằng trẻ con thế là nó đã nói tiếng Việt, thằng bé nghe không hiểu và thấy nó nói nhanh thì khóc ré lên, nó thì lại rất ghét tiếng khóc trẻ em mà lại đang ở giữa đường nên khuôn mặt bỗng lạnh như băng, nói mỗi câu “câm” thằng bé sợ quá im re luôn” nói xong cả cùng thở dài lắc đầu ngao ngán, mấy anh mấy chị thì cười khúc khíc.
Nó quay ra hỏi, trông rất bình thản: “thế bây giờ mấy người định thế nào?”, bỗng Anthony nảy ra ý tưởng: “tại sao chúng ta không đưa số vũ khí này cho người của em chuyển đến Nhật và chuyển một số vũ khí khá tốt của em đến đây, nếu thấy tất cả chúng ta vẫn ở đây, tụi nó sao có thể nghi ngờ được, vả lại vừa cứu được đứa vừa đúng thời gian giao hàng mà vẫn đảm bảo hàng tốt”, mọi người nghe xong cũng gật đầu đồng tình, nó suy nghĩ một hồi và nhìn thấy những ánh mắt như cún con đều hướng về mình thì đành gật đầu, mọi người cũng yên lòng được phần nào.
Sau khi đã sắp xếp xong mọi việc, nó, tụi hắn, mấy bà chị và người của nó toàn là những người giỏi về đồ cổ và thời xưa chuẩn bị xuất phát. Tất cả đều áo phông, quần bò, giày thể thao, con gái tóc đều buộc bổng, ai cũng đeo kính to bằng kính râm có thiết bị định hướng, đèn laze và đèn pin.
Ami và Humer thì yên vị trên vai của nó, những nhân vật chính của chúng ta ai cũng có balo và trong đó ngoài điện thoại…thì còn cả đồ nghề của nhà khảo cổ và ai cũng được trang bị , khẩu súng xịn.
Tất cả đều xuất phát, lần theo dấu chân vãn còn hơi mờ trên cát, kính của tất cả bật đèn pin sáng, cẩn thận soi từng ngóc ngách, vừa đi nó vừa nói: “bây giờ là lúc thể hiện sự hiểu biết về những nơi có chứa đá quý nổi tiếng đó, em giao đã tìm hiểu chưa”, chị nghiêm túc: “đã tìm hiểu hết”, “tốt” nó nhếc mép cười.
Ven đường đi tối mù mịt, thỉnh thoảng có tiếng ró rít từ đâu đó, tường có rất nhiều hình thù và chữ cổ đại.
Đang đi nữa đường bỗng không thấy dấu chân nữa, ai cũng hoang mang, nó bảo: “chú ý mọi ngóc nghách ở đây” nhưng tìm mãi vẫn không thấy, tất cả đành tiến thẳng về phía trước và phát hiện ra một ánh sáng hắt lại không xa, vội chạy lại xem.
Khi tất cả đến nơi thì chỉ thấy một căn phòng rộng lớn với vô số cửa được thiết kế theo thời cổ xưa, mỗi cánh cửa đều có một tượng bằng đất nung đứng trước, trên trần nhập nhòe nhiều ánh đèn thời xưa.
Vì đã mất dấu chân nên nó không biết người kia đi đâu, đành phân mọi người ra: “giờ ở đây có cánh cửa, tạm thời cứ trai, gái đi vào cửa, ta có người vậy sẽ đi được cửa, em và Devil, Cinly và Anthony, Kenly và Arthor, người phân ra, riêng Jammy và Saly đi với nhau, để xem cấp phó nghiên cứu tới đâu rồi, mọi người luôn luôn phải dữ liên lạc, biết chưa” “Rõ”, ai cũng đề mặt nghiêm túc, đi vào cửa của mình.
Nó và hắn đi vào một cánh cửa, đi thì cũng chỉ thấy hoa văn bên đường và mấy hòn đá không có gì đặc biệt, đi khoảng , phút nữa thì đôi nó gặp một hòn đá chắn ngang đường, không có gì lọt nổi, hắn bực mình vì đi mãi để bỏ công sức như thế thì đưa chân lên đạp bụp vào hòn đá chắn đó, chửi lẩm nhẩm và “clạch clạch” “piu, piu” hàng loạt mũi tên được vót nhọn y bay về phía hắn và nó, xuất phát từ hòn đá kia, nó vội nắm tay hắn kéo đi và hét: “chạy mau”, đứa chạy thục mạng, đang chạy bỗng hắn kéo nó vào một nghách nhỏ bé, chật chội đủ lách cho đứa, hắn ôm nó vào lòng.
Nó thì lần đầu tiên tiếp xúc với hắn gần như thế đầu tựa vào hõm cổ hắn thì đỏ mặt, người nóng bừng bừng lên, hắn thì cũng chả kém gì, mặt cũng đỏ (TG: ây xầy, anh ý đẹp trai nhưng mà lạnh lùng quá nên không hay tiếp xúc như thế này với con gái) sau khi thấy hết tiếng tên kêu thì vội buông nhau ra, xấu hổ ngập ngùng chảng biết làm gì, nó vội hắng giọng nói: “đường cụt rồi, chúng mình đi ra thôi”, rồi cũng chạy mất hút nhưng khi ra ngoài cổng thì khuôn mặt lại lạnh bình thường, hắn cũng thế cả coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ra đến ngoài thì cũng có nghe một số tiếng hét vọng ra từ cửa nhưng hầu như là của con gái. Đôi nào đi ra cũng trong trạng thái ngượng ngịu (có cả người của chị ý nữa, hí hí) trừ Jammy và Saly thì đứa đi ra mặt có hơi xanh xanh (mấy chị ý hơi đen đi phải cái phòng toàn cá sấu, nhện, rắn..).
Mọi người đều báo cáo là đường cụt, ai cũng đồng ý và định đi vào bên trong cánh cửa thứ , chị nha ta đang hí hửng cho là mình đúng, tiên phong đi đầu, chưa bước chân vào cửa đã nghe thấy nó nói: “nếu muốn chết thê thảm thì người cứ vào đó đi”.
Mấy chị nghe thế thì ngưng lại, vội vàng rút sang bên, nhường đường cho nó, nó tiến gần đến cửa hang, rút một khẩu súng ngắn và “pằng” một viên đạn bay vào và tiếp sau nó là hang loạt tiếng “viu, viu, vù, ….” Nói chung là đủ loại, thập cẩm luôn, giờ nó mới đưa ra kết luận: tất cả cửa hang ở đâu đều có bẫy và là đường cụt, mọi người đi xem xét lại một lượt” “rõ”.
Nó đi xem xét lại từng bức tượng và giờ mới để đến trên mũ của mỗi bức tượng ở đây đều có một viên đá quý giống nhau nhưng khá tầm thường, xem xét một lượt nó phát hiện trên nền nhà có tám hình tượng bông hoa chạm khắc tinh xảo giống nhau tạo thành vòng tròn quanh một hình tượng gì đó khá đặc biệt thời xưa, nó vội ra lệnh: “lấy những viên đá trên mũ của những bức tượng kia lại đây, người của nó vội vã làm theo lệnh, các anh chị thì tò mò đến gần nó, nó không để ý mà tiếp tục: “hãy đặt vào những hình bông hoa này”, khi viên đá được đặt vào thì có một luồng khí thổi chúng bay lên, ánh đèn mập mờ bên trên sáng rực lên chiếu vào bông hoa và chúng tụ lại thành điểm ở hình trên mặt đất đó và “uỳnh”, một đường hầm được mở ra, thông xuống mặt đất.
Cả nhóm lại bắt đầu công việc tìm kiếm, đi sâu xuống lòng đất. Đi được một lúc thì lại thấy ánh sáng le lói liền vội tiến nhanh về phía trước, đến nơi thì ai cũng ngỡ ngàng, có người đeo kính còn phải tháo ra, lau kính rồi đeo lại và tiếp tục ngỡ ngàng. Đây như một căn phòng cung điện nguy nga, những bức tượng được điêu khắc tinh sảo gắn đầy đá quý đứng canh một chiếc giường lộng lẫy đựng một chiếc quan tài của một vị vua nào đó.
Mọi người tản ra đi tìm xung quanh, xem xét nhưng cũng không có thêm một đường nào cả, chị và hai anh nhà ta thì bị đá quý hấp dẫn, vội chạy đến mấy bức tượng sờ mó, người của nó thì xem xét các bức tường, kí tự xổ, cách trang trí của nơi đây, riêng nó và hắn thì tiến lại tìm hiểu chiếc quan tài. Quan tài được được trang trí rất điêu nghệ, hắn mân mê thành quan tài và thấy một hình rồng rất đẹp, mắt nó được làm bằng một hòn ngọc bích, hắn không tự chủ đưa tay lên xờ và “uỳnh”, xùng quanh chiếc quan tài mở ra toàn bẫy, nó và hắn không kịp ứng biến mà rơi xuống cái “oạch”.
Hẹn Gặp Anh Ở Kiếp Sau, Nơi Hai Trái Tim Cùng Lành Lặn! - Chapter 10
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sáng hôm
sau, “chết rồi tụi nhóc mất tích rồi” hắn và 3 anh cuống cà kê lên, chạy sang
phòng tụi nó xông vào thì thấy, 4 chị bên kia thì đang ôm nhau ngủ say như chó
con no sữa, bên này nó nằm đắp chăn ngang ngực, khuôn mặt rất bình thản nhưng đặc
biệt nó đang mặc pizama hình minion rất kute >_
Mấy anh thấy thế thì đơ
ra, quay sang cười gian với nhau, mỗi anh sang bên cô người yêu của mình, 2 bạn
Jammy và Saly thì cô đơn lẻ loi. Hắn mân mê bò toài sang chỗ nó, nói thì thầm:
“Vk ơi, dậy đi, có việc gấp”, nó nhăn mặt rồi lại ngủ bình thường, hắn lại hí hửng:
“Vk không dạy là ck dùng biện pháp riêng đấy” và nó đã vung tay “bốp” một phát
trên mặt hắn đã có một vết đấm, cái này là thói quen thường xuyên của nó với mấy
cái đồng hồ, hì hì.
Hắn mếu máo ôm mặt hét một cách oan ức: “vk có dậy không
thì bảo, vk xem vk làm gì ck nè, hông biết đâu, cái mặt kiếm miếng cơm manh áo
của ck”, nó nghe tiếng hét thì nhăn mặt ngồi dậy, lấy tay dụi dụi mắt như con
mèo nhỏ, dễ thương cực.
Hai ông anh thì thừa nước đục thả câu, mặt sát còn có
0,999 mm nữa thì 2 chị tỉnh giấc bởi tiếng hét của hắn, mở mắt chừng chừng và
“bụp” 2 chị giơ chân đá 2 anh dính vào trần nhà và nói lạnh: “bất dịch”.
Sau
khi 5 chị đã làm VSCN xong xuôi, đi ra chỗ 3 anh đang quỳ, 2 tay giơ lên, mặt
thì nước mắt lưng tròng, Jammy và Saly ngồi sô pha xem kịch, nó lên tiếng hỏi:
“sáng sớm 3 người đột nhập vô đây định làm trò đồi bại hả?”, 3 anh lắc đầu nguầy
nguậy: “ô nô nô nô nô, bọn anh vô cùng ngây thơ và trong sáng, hãy nhìn vào mắt
bọn anh xem bọn anh có nói dối không?” rồi 3 người chớp chớp mắt giả bộ ngây
thơ vô (số) tội.
Hai chị quắc mắt nhìn 2 anh, nói: “bằng chứng rành rành ra đấy
còn”, 3 anh phản luôn: “ơ hay, đấy là do tụi em không dậy nên bọn anh mới phải
thế đấy chứ”, nó thở dài: “thôi được, vậy các anh sang đây có việc gì?”, giờ 3
anh mới nhớ ra, cuống cuồng đứng lên nói: “chết thật không biết 2 cái thằng quỷ
gió kia đi đâu mất tích rồi” “hả” cả bọn ngạc nhiên thốt lên, trừ nó thì mặt
đang tối sầm lại, nghiến răng ken két nói: “tụi nó định làm cái quái gì hả, định
đi tìm tụi nó nữa thì chúng nữa thì chúng ta đã lỡ mất thời gian đưa hàng rồi,
mau liên lạc với chúng đi”.
Ba anh quay sang nhìn nhau, cuối cùng hắn nói: “thật
sự bọn anh cũng đã thử nhưng…không liên lạc được”, Saly chốt: “vậy chắc chắn là
ở sâu dưới đất nên mất tín hiệu hoặc là tắt đi” Jammy thêm: “mà 2 người này là
khảo cổ học và rất thích đá quý thì chỉ có ở trong tháp Ai Cập hoặc tượng Nhân
Sư thôi”, nó kêu: “Jenny, dò ngay vị rí của 2 nhóc đó mau”, Jenny dò ra luôn:
“sis, vì họ đã ở đó từ tối hôm qua và ở khá sâu dưới lòng đất nên không dò được
vị trí chính xác, chỉ biết được là họ đang ở tháp Ai Cập”.
Nó nói giọng bực
mình: “thế thì quá tốn thời gian, số vũ khí này chiều mai đã phải có mặt ở Nhật
rồi, bọn nhóc để sau”, 3 anh vội lên tiếng năn nỉ: “ấy ấy đừng em ơi, tuy tụi
nó như vậy nhưng chỉ là tính hiếu thắng của tuổi trẻ thôi mà”, 4 chị cũng đành
nói giúp khi nhận được những ánh mắt cầu khẩn của 3 anh: “thôi, dù gì thì tụi
nó chắc cũng chán ý mà, đi cứu bọn nó không để đến mai là tụi nó vô nằm cùng xác
ướp Ai Cập luôn đó”.
Nó ức chế nói nhanh bằng tiếng Nhật: “thế cái đống hàng
này làm sao hả? em đích thân tham gia vụ này cũng chỉ vì lợi ích và cái danh tiếng
của công ty, chẳng lẽ để 2 đứa nhóc này làm hỏng sao?”, nó đang định đưa tay lên đấm một phát vào mặt bàn kính thì
Ami và Hummer đã kịp nhảy lên vai nó, dụi dụi vào má làm nó thôi, 3 anh và 2 chị
Saly và Jammy mặt vẫn còn hoang mang vì nhìn thấy bộ dạng của nó lúc nãy thì kiểu
gì đấm cũng vỡ kính, hỏng chân bàn Cinly đành lên tiếng giải thích: “lúc nó quá
bực mình lên thì sẽ bị nói nhanh và lẫn tiếng, đến cả tiếng nó không biết nói
thì cũng thành biết nói hết, lúc nó bực mình hoặc ức chế nhất là nói cực nhanh
tiếng anh, đến ông bà tổ tiên dịch cũng không ra, nhẹ hơn là tiếng Hàn, nhẹ hơn
nữa là tiếng Trung, nhẹ nữa nữa là tiếng Nhật và nhẹ nhất là tiếng Việt, có một
số trường hợp đặc biệt nó còn nói tiếng: Ả Rập, Tây Ban Nha, Thụy Sỹ,….
Nếu muốn
nó giảm thì phải xoa má”, mấy anh chị đang tưởng tượng lúc nó bực mình nhất thì
như thế nào, lúc nãy đã như mãnh thú rồi. Kennly thêm: “lần đầu tiên tụi chị biết
là lúc nó đang tranh cãi cùng một đứa trẻ con về việc…..kẹo mút vị nào ngon hơn,
nó thì cứ cô ca mà cãi, đứa trẻ con thì vị cà phê, tranh cãi một lúc vì quá bực
mình vì tính cố chấp của thằng trẻ con thế là nó đã nói tiếng Việt, thằng bé
nghe không hiểu và thấy nó nói nhanh thì khóc ré lên, nó thì lại rất ghét tiếng
khóc trẻ em mà lại đang ở giữa đường nên khuôn mặt bỗng lạnh như băng, nói mỗi
câu “câm” thằng bé sợ quá im re luôn” nói xong cả 2 cùng thở dài lắc đầu ngao
ngán, mấy anh mấy chị thì cười khúc khíc.
Nó quay ra hỏi, trông rất bình thản:
“thế bây giờ mấy người định thế nào?”, bỗng Anthony nảy ra ý tưởng: “tại sao
chúng ta không đưa số vũ khí này cho người của em chuyển đến Nhật và chuyển một
số vũ khí khá tốt của em đến đây, nếu thấy tất cả chúng ta vẫn ở đây, tụi nó
sao có thể nghi ngờ được, vả lại vừa cứu được 2 đứa vừa đúng thời gian giao
hàng mà vẫn đảm bảo hàng tốt”, mọi người nghe xong cũng gật đầu đồng tình, nó
suy nghĩ một hồi và nhìn thấy những ánh mắt như cún con đều hướng về mình thì
đành gật đầu, mọi người cũng yên lòng được phần nào.
Sau khi đã sắp xếp xong mọi
việc, nó, tụi hắn, mấy bà chị và 6 người của nó toàn là những người giỏi về đồ
cổ và thời xưa chuẩn bị xuất phát. Tất cả đều áo phông, quần bò, giày thể thao,
con gái tóc đều buộc bổng, ai cũng đeo kính to bằng kính râm có thiết bị định
hướng, đèn laze và đèn pin.
Ami và Humer thì yên vị trên vai của nó, những nhân
vật chính của chúng ta ai cũng có balo và trong đó ngoài điện thoại…thì còn cả
đồ nghề của nhà khảo cổ và ai cũng được trang bị 3,4 khẩu súng xịn.
Tất cả đều
xuất phát, lần theo dấu chân vãn còn hơi mờ trên cát, kính của tất cả bật đèn
pin sáng, cẩn thận soi từng ngóc ngách, vừa đi nó vừa nói: “bây giờ là lúc thể hiện sự hiểu biết về những nơi có chứa đá quý nổi tiếng đó, em giao đã
tìm hiểu chưa”, 4 chị nghiêm túc: “đã tìm hiểu hết”, “tốt” nó nhếc mép cười.
Ven đường đi tối mù mịt, thỉnh thoảng có tiếng ró rít từ đâu đó, tường có rất
nhiều hình thù và chữ cổ đại.
Đang đi nữa đường bỗng không thấy dấu chân nữa,
ai cũng hoang mang, nó bảo: “chú ý mọi ngóc nghách ở đây” nhưng tìm mãi vẫn
không thấy, tất cả đành tiến thẳng về phía trước và phát hiện ra một ánh sáng hắt
lại không xa, vội chạy lại xem.
Khi tất cả đến nơi thì chỉ thấy một căn phòng rộng
lớn với vô số cửa được thiết kế theo thời cổ xưa, mỗi cánh cửa đều có một tượng
bằng đất nung đứng trước, trên trần nhập nhòe nhiều ánh đèn thời xưa.
Vì đã mất
dấu chân nên nó không biết 2 người kia đi đâu, đành phân mọi người ra: “giờ ở
đây có 8 cánh cửa, tạm thời cứ 1 trai, 1 gái đi vào 1 cửa, ta có 14 người vậy sẽ
đi được 7 cửa, em và Devil, Cinly và Anthony, Kenly và Arthor, 6 người phân ra,
riêng Jammy và Saly đi với nhau, để xem 2 cấp phó nghiên cứu tới đâu rồi, mọi người luôn luôn
phải dữ liên lạc, biết chưa” “Rõ”, ai cũng đề mặt nghiêm túc, đi vào cửa của
mình.
Nó và hắn đi vào một cánh cửa, đi thì cũng chỉ thấy hoa văn bên đường và
mấy hòn đá không có gì đặc biệt, đi khoảng 2, 3 phút nữa thì đôi nó gặp một hòn
đá chắn ngang đường, không có gì lọt nổi, hắn bực mình vì đi mãi để bỏ công sức
như thế thì đưa chân lên đạp bụp vào hòn đá chắn đó, chửi lẩm nhẩm và “clạch clạch”
“piu, piu” hàng loạt mũi tên được vót nhọn y bay về phía hắn và nó, xuất phát từ
hòn đá kia, nó vội nắm tay hắn kéo đi và hét: “chạy mau”, 2 đứa chạy thục mạng,
đang chạy bỗng hắn kéo nó vào một nghách nhỏ bé, chật chội đủ lách cho 2 đứa, hắn
ôm nó vào lòng.
Nó thì lần đầu tiên tiếp xúc với hắn gần như thế đầu tựa vào
hõm cổ hắn thì đỏ mặt, người nóng bừng bừng lên, hắn thì cũng chả kém gì, mặt
cũng đỏ (TG: ây xầy, anh ý đẹp trai nhưng mà lạnh lùng quá nên không hay tiếp
xúc như thế này với con gái) sau khi thấy hết tiếng tên kêu thì vội buông nhau
ra, xấu hổ ngập ngùng chảng biết làm gì, nó vội hắng giọng nói: “đường cụt rồi,
chúng mình đi ra thôi”, rồi cũng chạy mất hút nhưng khi ra ngoài cổng thì khuôn
mặt lại lạnh bình thường, hắn cũng thế cả 2 coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ra đến ngoài thì cũng có nghe một số tiếng hét vọng ra từ cửa nhưng hầu như là
của con gái. Đôi nào đi ra cũng trong trạng thái ngượng ngịu (có cả người của
chị ý nữa, hí hí) trừ Jammy và Saly thì 2 đứa đi ra mặt có hơi xanh xanh (mấy
chị ý hơi đen đi phải cái phòng toàn cá sấu, nhện, rắn..).
Mọi người đều báo
cáo là đường cụt, ai cũng đồng ý và định đi vào bên trong cánh cửa thứ 8, 4 chị
nha ta đang hí hửng cho là mình đúng, tiên phong đi đầu, chưa bước chân vào cửa
đã nghe thấy nó nói: “nếu muốn chết thê thảm thì 4 người cứ vào đó đi”.
Mấy chị
nghe thế thì ngưng lại, vội vàng rút sang 2 bên, nhường đường cho nó, nó tiến gần
đến cửa hang, rút một khẩu súng ngắn và “pằng” một viên đạn bay vào và tiếp sau
nó là hang loạt tiếng “viu, viu, vù, ….” Nói chung là đủ loại, thập cẩm luôn,
giờ nó mới đưa ra kết luận: tất cả cửa hang ở đâu đều có bẫy và là đường cụt, mọi
người đi xem xét lại một lượt” “rõ”.
Nó đi xem xét lại từng bức tượng và giờ mới
để đến trên mũ của mỗi bức tượng ở đây đều có một viên đá quý giống nhau nhưng
khá tầm thường, xem xét một lượt nó phát hiện trên nền nhà có tám hình tượng
bông hoa chạm khắc tinh xảo giống nhau tạo thành vòng tròn quanh một hình tượng
gì đó khá đặc biệt thời xưa, nó vội ra lệnh: “lấy những viên đá trên mũ của những
bức tượng kia lại đây, người của nó vội vã làm theo lệnh, các anh chị thì tò mò
đến gần nó, nó không để ý mà tiếp tục: “hãy đặt vào những hình bông hoa này”,
khi 8 viên đá được đặt vào thì có một luồng khí thổi chúng bay lên, ánh đèn mập
mờ bên trên sáng rực lên chiếu vào 8 bông hoa và chúng tụ lại thành 1 điểm ở
hình trên mặt đất đó và “uỳnh”, một đường hầm được mở ra, thông xuống mặt đất.
Cả nhóm lại bắt đầu công việc tìm kiếm, đi sâu xuống lòng đất. Đi được một lúc
thì lại thấy ánh sáng le lói liền vội tiến nhanh về phía trước, đến nơi thì ai
cũng ngỡ ngàng, có người đeo kính còn phải tháo ra, lau kính rồi đeo lại và tiếp
tục ngỡ ngàng. Đây như một căn phòng cung điện nguy nga, những bức tượng được
điêu khắc tinh sảo gắn đầy đá quý đứng canh một chiếc giường lộng lẫy đựng một
chiếc quan tài của một vị vua nào đó.
Mọi người tản ra đi tìm xung quanh, xem
xét nhưng cũng không có thêm một đường nào cả, 4 chị và hai anh nhà ta thì bị
đá quý hấp dẫn, vội chạy đến mấy bức tượng sờ mó, người của nó thì xem xét các
bức tường, kí tự xổ, cách trang trí của nơi đây, riêng nó và hắn thì tiến lại
tìm hiểu chiếc quan tài. Quan tài được được trang trí rất điêu nghệ, hắn mân mê
thành quan tài và thấy một hình rồng rất đẹp, mắt nó được làm bằng một hòn ngọc
bích, hắn không tự chủ đưa tay lên xờ và “uỳnh”, xùng quanh chiếc quan tài mở
ra toàn bẫy, nó và hắn không kịp ứng biến mà rơi xuống cái “oạch”.