Nó cứ
nằm đó, để mặc gió quật, từng đợt, từng đợt, lạnh buốt, như cắt da cắt thịt, để
nó nhận ra con đường mình đã chọn và những việc nó sẽ phải làm tiếp theo, quật
ngã con người yếu đuối để mạnh mẽ và lạnh lùng lên ngôi.
Gió
đã lau khô giọt nước mắt vô tình rơi, giúp nó vực dậy, đứng lên khỏi chiếc ghế
treo, đi vào giường nằm, tự thưởng cho mình vì những ngày mệt mỏi vừa qua, ngày
mai nó sẽ ở nhà vì hắn có việc sang nước ngoài.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chớp chớp con mắt ngái ngủ, để ánh sáng tuyệt đẹp lọt vào đôi mắt tím, nắng
vàng chiếu vào chiếc rèm ban công màu sữa viền ren làm cho căn phòng sáng hẳn
lên, nó ngồi dậy, mái tóc xanh gợn sóng rơi lõa xõa trên mặt, làm lộ ra khuôn mặt
trắng bóc và làn da mịn màng, tay vẫn ôm khư khư con panda.
Khuôn
mặt lười biếng gác lên đầu nó, dụi dụi vào lớp lông mịn màng mà sảng khoái mỉm
cười. Nó vươn tay với lấy chiếc đồng hồ đầu giường: “7 rưỡi”, nó lại ngủ được
ít rồi (TG: tại chị ấy quen dậy sớm)
Vào
nhà tắm VSCN, vừa đánh răng nó vừa lên lịch cho hôm nay trong đầu, tí nữa nó sẽ
ra quán cà phê Chuông gió đọc sách vì ở đó rất yên tĩnh. Ra khỏi nhà tắm, nó mở
tủ quần áo lấy ra một bộ váy màu hồng phấn nhẹ nhàng, chải lại mái tóc rối, nó
bỏ mấy quyển tiểu thuyết vào túi sách rồi đi bộ đến quán.
“Đinh
đong đinh đong”, tiếng chuông cửa lại vang lên, nó bước vào chỗ quen thuộc
trong góc khuất. Chị gái tóc ngắn – Mai lại đi tới cùng với một cốc nước
cam
và một chiếc bánh ngọt dâu tây.
Nó mỉm
cười với chị, chị đặt đồ trên bàn: “cái con bé này, mấy tuần rồi mà giờ mới đến,
làm chị buồn chết, chưa ăn sáng đúng không?” rồi chị ẩn cho nó đĩa bánh với cốc
nước cam.
Nó cười trừ với chị, ăn một miếng
bánh ngọt ngọt chua chua và hỏi chị: “quán mấy ngày nay thế nào chị Mai?”, chị
bĩu môi: “quán thì vẫn thế nhưng chị thì 28, 29 rồi mà vẫn ế thế đây, đã bảo em
đem theo một anh đẹp trai ngoại quốc đi
cùng rồi mà” chị nói giọng trách móc cùng đùa giỡn.
Nó bật
cười nhưng cũng không ngờ chị ngoại hình đẹp và khuôn mặt xinh đẹp vậy mà chưa
có chồng, chắc nó cũng cần giới thiệu cho chị một người thật rồi. Vừa nghĩ nó vừa
cười cười, uống một hụm nước.
Chị
tạm biệt nó ra tiếp khách thì nó lôi ra quyển tiểu thuyết đọc. Nó luôn đọc những
quyển tiểu thuyết có một kết thúc buồn không thì sẽ là kết thúc vui nhưng gắn
sát với đời thật vì nó nghĩ những câu chuyện tình đẹp như mơ, hoàng tử với công
chúa sống trong thế giới màu hồng của hai người đó chỉ là cổ tích, đối lập hoàn
toàn với cuộc sống khắc nghiệt.
Trước
kia, nó luôn đọc những quyển tiểu thuyết như vậy, vẫn tự coi mình là công chúa,
dựa dẫm và tin vào đời mình sẽ toàn là màu hồng nhưng qua những chuyện đó nó
thay đổi những tính thích đọc tiểu thuyết vẫn còn, chỉ khác là nó không cùng nội
dung tương tự. (TG: chết thiệt, viết vầy độc giả ném đá chết tg, vì chuyện này
không có sát thực tế a~)
Đến
buổi trưa, nó ở lại ăn trưa với chị, hai chị em vừa ngồi xuống bàn thì nó có điện
thoại, lôi ra iphone 5 với vỏ bọc đen và biểu tượng, nó bỗng nhìn thấy chữ Martin
hiện trên màn hình, một bóng đèn 500w hiện ra trong đầu nó.
Vừa
bắt máy, nó đã nghe thấy một giọng nói uy nghiêm nhưng cũng có kính nể: “có một
vụ tranh chấp lãnh thổ ở khu BBB vào tối nay”, nó cười nham hiểm, lạnh giọng
nói: “anh đến quán Chuông gió đi, em đang ăn ở đó, đến đay rồi bàn về việc xuất
hiện của em một thể, anh nhớ mặc đồ bình thường nhé, đừng có đóng thùng đến đây”
(đóng thùng: giống kiểu mặc comle ý)
Không
đợi Martin- người anh trai mà nó tin tưởng trả lời, nó đã cúp máy, mỉm cười với
chị Mai: “chị, vừa lòng nhé, em có ông anh trai, sắp đến đây, để em giới thiệu
cho chị, chị vào lấy thêm bát đũa đi”
Mai
vừa ngạc nhiên, vừa hồi hộp vừa tò mò vào lấy bát đũa “đinh đong đinh đong” Mai
giật mình biết người đó đã đến, nở ra nụ cười rạng rỡ, mang bát đũa ra thì nhìn
thấy một bóng lưng to rộng trong cái quần ngố đen, một chiếc áo phông xanh biển
và chiếc áo khoác nhẹ trắng, mái tóc đen óng óng dưới ánh mặt trời, giọng nói
trầm trầm nhưng không khàn.Cô lên tiếng chào hỏi: “chào anh”
Martin
đang bàn chuyện với nó và tranh thủ ngắm cách trang trí và thiết kế của quán
thì nghe thấy giọng nói vừa ngọt ngào và nhí nhảnh sau lưng, quay ra thì nhìn
thấy một nụ cười rạng rỡ, khuôn mặt trái xoiwan với mái tóc ngắn hạt dẻ. Hắn
cũng ậm ừ đáp lại, khuôn mặt lạnh băng quay lại chỗ nó.
Mai thì
vẫn đang ngơ ngác vì con người kia, mắt nâu hấp dẫn, đôi môi dày, làn da bánh mật
toát lên vẻ kiên cường, từng trải, thật đẹp trai! Nhưng có vẻ ấn tượng đầu tiên
không được tốt rồi.
Nó
đang hí hửng thì cụt hứng luôn vì cái vẻ mặt đó của ông anh đẹp trai nhà mình.
Lấy lại bầu không khí, nó kéo Mai lại ngồi đối diện Martin và giới thiệu: “anh,
đây là chị em thân thiết của em-Mai” “mới gặp có 2 lần” nó nghĩ trong đầu.
Nó
tiếp: “còn đây là ông anh đẹp trai của em, Martin, anh ý 30, dáng người cao, to,
lực lưỡng, đẹp trai, phát triển toàn diện và hiện đang FA, hai người làm quen
đi”
Hắn
vẫn chưng ra bộ mặt lạnh lùng, giọng nói dịu dịu đi chút khi nghe từ “thân thiết”
của nó. Vì cả bang W.R đều biết sơ sơ qua kế hoạch của nó nên không lạ gì khi
nó lại nhí nhảnh và cười đùa thế này.
Hắn
thì chỉ muốn đến và bàn bạc việc với em gái thân yêu của hắn đây chứ không để ý
đến cô gái này vì hắn đã trải qua nhiều chuyện khiến hắn không tài nào tin tưởng
nổi con gái nữa và đâm ra hận nên hắn thay bồ như thay áo, coi đó là một công cụ
làm ấm giường (TG: tg bó tay với mấy cái cụm từ này rồi, công cụ duy trì nòi giống
và công cụ làm ấm giường @@)
Không
khí chẳng mấy vui vẻ gì, chỉ có nó và Mai là ngồi thoen thoét thoen thoét và
qua đó Mai cũng đã đặt cho mình cái đích là Martin bằng tất cả lòng quyết tâm
rước hắn về làm hoàng tử.
Buổi
chiều khi tạm biệt Mai xong, nó và Martin về nhà nó bàn việc tử tế, trở lại với
dáng vẻ lạnh lùng và quần đùi áo phông quen thuộc, nó rót hai cốc cà phê cho nó
và hắn.
Ngồi
trên chiếc ghế sô pha màu sữa, nó nói một cách mghiêm túc: “kế hoạch của em vẫn
đang được thực hiện nên không thể lộ mặt được, anh cử cả Ami và Humer đi hỗ trợ
anh là được với cả tối nay hắn về, em phải đánh cược vào tối nay, sẽ là người
đi ngang qua đó và sẽ bị bắt làm con tin nên sau khi kế hoạch tối nay kết thúc,
anh phải diệt tận gốc bọn chúng, tránh ảnh hưởng đến kết quả của kế hoạch trả
thù của em”
Sau
đó cả hai cùng mỗi người một đường chuẩn bi cho tối nay. Trong khi đó, hắn-Long
đang ở sân bay bên kia, lòng bồi hồi nhớ nó lạ lùng “chết thật, cảm giác mong
ngóng, đợi chờ này là gì đây, sao hình bóng Băng cú lởn vởn trong đầu vậy?”, rồi
hắn lên máy bay.
Nó cứ nằm đó, để mặc gió quật, từng đợt, từng đợt, lạnh buốt, như cắt da cắt thịt, để nó nhận ra con đường mình đã chọn và những việc nó sẽ phải làm tiếp theo, quật ngã con người yếu đuối để mạnh mẽ và lạnh lùng lên ngôi.
Gió đã lau khô giọt nước mắt vô tình rơi, giúp nó vực dậy, đứng lên khỏi chiếc ghế treo, đi vào giường nằm, tự thưởng cho mình vì những ngày mệt mỏi vừa qua, ngày mai nó sẽ ở nhà vì hắn có việc sang nước ngoài.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chớp chớp con mắt ngái ngủ, để ánh sáng tuyệt đẹp lọt vào đôi mắt tím, nắng vàng chiếu vào chiếc rèm ban công màu sữa viền ren làm cho căn phòng sáng hẳn lên, nó ngồi dậy, mái tóc xanh gợn sóng rơi lõa xõa trên mặt, làm lộ ra khuôn mặt trắng bóc và làn da mịn màng, tay vẫn ôm khư khư con panda.
Khuôn mặt lười biếng gác lên đầu nó, dụi dụi vào lớp lông mịn màng mà sảng khoái mỉm cười. Nó vươn tay với lấy chiếc đồng hồ đầu giường: “ rưỡi”, nó lại ngủ được ít rồi (TG: tại chị ấy quen dậy sớm)
Vào nhà tắm VSCN, vừa đánh răng nó vừa lên lịch cho hôm nay trong đầu, tí nữa nó sẽ ra quán cà phê Chuông gió đọc sách vì ở đó rất yên tĩnh. Ra khỏi nhà tắm, nó mở tủ quần áo lấy ra một bộ váy màu hồng phấn nhẹ nhàng, chải lại mái tóc rối, nó bỏ mấy quyển tiểu thuyết vào túi sách rồi đi bộ đến quán.
“Đinh đong đinh đong”, tiếng chuông cửa lại vang lên, nó bước vào chỗ quen thuộc trong góc khuất. Chị gái tóc ngắn – Mai lại đi tới cùng với một cốc nước
cam và một chiếc bánh ngọt dâu tây.
Nó mỉm cười với chị, chị đặt đồ trên bàn: “cái con bé này, mấy tuần rồi mà giờ mới đến, làm chị buồn chết, chưa ăn sáng đúng không?” rồi chị ẩn cho nó đĩa bánh với cốc nước cam.
Nó cười trừ với chị, ăn một miếng bánh ngọt ngọt chua chua và hỏi chị: “quán mấy ngày nay thế nào chị Mai?”, chị bĩu môi: “quán thì vẫn thế nhưng chị thì , rồi mà vẫn ế thế đây, đã bảo em đem theo một anh đẹp trai ngoại quốc đi cùng rồi mà” chị nói giọng trách móc cùng đùa giỡn.
Nó bật cười nhưng cũng không ngờ chị ngoại hình đẹp và khuôn mặt xinh đẹp vậy mà chưa có chồng, chắc nó cũng cần giới thiệu cho chị một người thật rồi. Vừa nghĩ nó vừa cười cười, uống một hụm nước.
Chị tạm biệt nó ra tiếp khách thì nó lôi ra quyển tiểu thuyết đọc. Nó luôn đọc những quyển tiểu thuyết có một kết thúc buồn không thì sẽ là kết thúc vui nhưng gắn sát với đời thật vì nó nghĩ những câu chuyện tình đẹp như mơ, hoàng tử với công chúa sống trong thế giới màu hồng của hai người đó chỉ là cổ tích, đối lập hoàn toàn với cuộc sống khắc nghiệt.
Trước kia, nó luôn đọc những quyển tiểu thuyết như vậy, vẫn tự coi mình là công chúa, dựa dẫm và tin vào đời mình sẽ toàn là màu hồng nhưng qua những chuyện đó nó thay đổi những tính thích đọc tiểu thuyết vẫn còn, chỉ khác là nó không cùng nội dung tương tự. (TG: chết thiệt, viết vầy độc giả ném đá chết tg, vì chuyện này không có sát thực tế a~)
Đến buổi trưa, nó ở lại ăn trưa với chị, hai chị em vừa ngồi xuống bàn thì nó có điện thoại, lôi ra iphone với vỏ bọc đen và biểu tượng, nó bỗng nhìn thấy chữ Martin hiện trên màn hình, một bóng đèn w hiện ra trong đầu nó.
Vừa bắt máy, nó đã nghe thấy một giọng nói uy nghiêm nhưng cũng có kính nể: “có một vụ tranh chấp lãnh thổ ở khu BBB vào tối nay”, nó cười nham hiểm, lạnh giọng nói: “anh đến quán Chuông gió đi, em đang ăn ở đó, đến đay rồi bàn về việc xuất hiện của em một thể, anh nhớ mặc đồ bình thường nhé, đừng có đóng thùng đến đây” (đóng thùng: giống kiểu mặc comle ý)
Không đợi Martin- người anh trai mà nó tin tưởng trả lời, nó đã cúp máy, mỉm cười với chị Mai: “chị, vừa lòng nhé, em có ông anh trai, sắp đến đây, để em giới thiệu cho chị, chị vào lấy thêm bát đũa đi”
Mai vừa ngạc nhiên, vừa hồi hộp vừa tò mò vào lấy bát đũa “đinh đong đinh đong” Mai giật mình biết người đó đã đến, nở ra nụ cười rạng rỡ, mang bát đũa ra thì nhìn thấy một bóng lưng to rộng trong cái quần ngố đen, một chiếc áo phông xanh biển và chiếc áo khoác nhẹ trắng, mái tóc đen óng óng dưới ánh mặt trời, giọng nói trầm trầm nhưng không khàn.Cô lên tiếng chào hỏi: “chào anh”
Martin đang bàn chuyện với nó và tranh thủ ngắm cách trang trí và thiết kế của quán thì nghe thấy giọng nói vừa ngọt ngào và nhí nhảnh sau lưng, quay ra thì nhìn thấy một nụ cười rạng rỡ, khuôn mặt trái xoiwan với mái tóc ngắn hạt dẻ. Hắn cũng ậm ừ đáp lại, khuôn mặt lạnh băng quay lại chỗ nó.
Mai thì vẫn đang ngơ ngác vì con người kia, mắt nâu hấp dẫn, đôi môi dày, làn da bánh mật toát lên vẻ kiên cường, từng trải, thật đẹp trai! Nhưng có vẻ ấn tượng đầu tiên không được tốt rồi.
Nó đang hí hửng thì cụt hứng luôn vì cái vẻ mặt đó của ông anh đẹp trai nhà mình. Lấy lại bầu không khí, nó kéo Mai lại ngồi đối diện Martin và giới thiệu: “anh, đây là chị em thân thiết của em-Mai” “mới gặp có lần” nó nghĩ trong đầu.
Nó tiếp: “còn đây là ông anh đẹp trai của em, Martin, anh ý , dáng người cao, to, lực lưỡng, đẹp trai, phát triển toàn diện và hiện đang FA, hai người làm quen đi”
Hắn vẫn chưng ra bộ mặt lạnh lùng, giọng nói dịu dịu đi chút khi nghe từ “thân thiết” của nó. Vì cả bang W.R đều biết sơ sơ qua kế hoạch của nó nên không lạ gì khi nó lại nhí nhảnh và cười đùa thế này.
Hắn thì chỉ muốn đến và bàn bạc việc với em gái thân yêu của hắn đây chứ không để ý đến cô gái này vì hắn đã trải qua nhiều chuyện khiến hắn không tài nào tin tưởng nổi con gái nữa và đâm ra hận nên hắn thay bồ như thay áo, coi đó là một công cụ làm ấm giường (TG: tg bó tay với mấy cái cụm từ này rồi, công cụ duy trì nòi giống và công cụ làm ấm giường @@)
Không khí chẳng mấy vui vẻ gì, chỉ có nó và Mai là ngồi thoen thoét thoen thoét và qua đó Mai cũng đã đặt cho mình cái đích là Martin bằng tất cả lòng quyết tâm rước hắn về làm hoàng tử.
Buổi chiều khi tạm biệt Mai xong, nó và Martin về nhà nó bàn việc tử tế, trở lại với dáng vẻ lạnh lùng và quần đùi áo phông quen thuộc, nó rót hai cốc cà phê cho nó và hắn.
Ngồi trên chiếc ghế sô pha màu sữa, nó nói một cách mghiêm túc: “kế hoạch của em vẫn đang được thực hiện nên không thể lộ mặt được, anh cử cả Ami và Humer đi hỗ trợ anh là được với cả tối nay hắn về, em phải đánh cược vào tối nay, sẽ là người đi ngang qua đó và sẽ bị bắt làm con tin nên sau khi kế hoạch tối nay kết thúc, anh phải diệt tận gốc bọn chúng, tránh ảnh hưởng đến kết quả của kế hoạch trả thù của em”
Sau đó cả hai cùng mỗi người một đường chuẩn bi cho tối nay. Trong khi đó, hắn-Long đang ở sân bay bên kia, lòng bồi hồi nhớ nó lạ lùng “chết thật, cảm giác mong ngóng, đợi chờ này là gì đây, sao hình bóng Băng cú lởn vởn trong đầu vậy?”, rồi hắn lên máy bay.