Dương Chiêu đáp: “Đúng vậy.”
Trần Minh Sinh ngơ ngác: “Đi đâu?”
Dương Chiêu: “Anh muốn đi đâu?”
Mọi chuyện đêm nay thay đổi quá nhanh, Trần Minh Sinh cảm thấy mình không theo kịp suy nghĩ của Dương Chiêu. Anh nói: “Anh đi đâu cũng được, còn em?”
Dương Chiêu nghĩ nghĩ, cuối cùng trả lời: “Em không biết.”
Trần Minh Sinh: “…”
Đứng một lúc, Dương Chiêu cảm thấy lạnh. Cô vội vàng chạy xuống nên không mặc áo khoác, lúc vừa chạy xuống cảm thấy rất nóng, đứng trong gió hơn mười phút đã bắt đầu lạnh run.
Trần Minh Sinh thấy cô lạnh bèn nói: “Lên xe ngồi đi.”
Dương Chiêu gật đầu.
Trần Minh Sinh mở cửa xe, Dương Chiêu nói với anh: “Chúng ta ngồi ghế sau.”
“Được.”
Bọn họ cùng ngồi băng ghế sau, trong xe cũng không ấm áp, nhưng ít ra có thể chắn gió. Trần Minh Sinh cởi áo khoác đưa cho Dương Chiêu: “Trời hơi lạnh, em mặc đi.”
Dương Chiêu cầm áo khoác: “Anh không lạnh sao?”
Trần Minh Sinh lắc đầu: “Không.”
Dương Chiêu phủ áo khoác của Trần Minh Sinh lên người. Chiếc áo này vừa khít người Trần Minh Sinh, nhưng Dương Chiêu mặc lại rộng thùng thình, hai vai chùng xuống.
Nó vẫn mang theo hơi ấm trên người Trần Minh Sinh, Dương Chiêu khẽ cúi đầu, hít hà mùi hương thoang thoảng trên áo.
Mùi thuốc lá hòa cùng mùi xà bông, thật đặc biệt.
Trần Minh Sinh hỏi cô: “Sao đột nhiên em muốn đi du lịch?”
Dương Chiêu nói: “Rất đột ngột ư? “
“…” Trần Minh Sinh không nói gì.
Nói xong Dương Chiêu cũng cười: “Đúng là hơi đột ngột.” Cô dựa ra sau, nói tiếp: “Em còn nghỉ phép một tháng nữa, em muốn đi với anh, anh có sắp xếp thời gian được không?”
Trần Minh Sinh trả lời ngay: “Được.”
Dương Chiêu im lặng một lúc, sau đó quay đầu nhìn Trần Minh Sinh: “Được thật không?”
Trần Minh Sinh: “Thật.”
Dương Chiêu: “Cho em một điếu thuốc.”
Trần Minh Sinh: “Trong túi áo.”
Dương Chiêu lần tìm trong túi áo khoác, cuối cùng cũng thấy hộp thuốc lá, còn có một hộp quẹt. Cô đặt điếu thuốc lên môi, bật lửa.
Ánh lửa nhoáng lên, Trần Minh Sinh hơi nghiêng đầu, thấy khuôn mặt bình thản của Dương Chiêu sáng lên rạng ngời.
Ánh lửa sáng lên rồi vụt tắt, Dương Chiêu nhẹ nhàng hít một hơi.
Cô nói: “Trần Minh Sinh, nếu như đi du lịch, em chi tiền.”
Trần Minh Sinh nhìn cô không rời mắt, nghe cô nói như vậy, anh chỉ nói: “Không được.”
Dương Chiêu nói tiếp: “Gần đây anh đi làm không đều đặn.”
Trần Minh Sinh nhất quyết: “Không liên quan đến việc này.”
Hai ngón tay Dương Chiêu bóp điếu thuốc, sau đó quay đầu nhìn Trần Minh Sinh: “Anh đừng suy nghĩ nhiều về chuyện tiền bạc.”
Trần Minh Sinh cười cười, giọng nói trầm thấp đầy trêu chọc: “Sao nào, em muốn bao anh hả?”
Dương Chiêu cũng cười: “Anh bằng lòng để em bao không?”
Nụ cười của Dương Chiêu ẩn hiện sau đốm sáng yếu ớt trên điếu thuốc, thản nhiên lại chân thật đến thế. Trần Minh Sinh nhẹ nhàng vuốt tóc Dương Chiêu, khẽ nói: “Anh không cần tiền của phụ nữ, em muốn đi đâu cứ nói với anh, đừng lo lắng.”
Dương Chiêu nhìn anh, một lúc sau chợt cười khẽ.
Trần Minh Sinh nói: “Em cười gì thế?”
“Anh biết không, em nghĩ đến lần trước.” Dương Chiêu nói, “Anh đến nhà, em mời anh vào, nhưng nói thế nào anh cũng không chịu vào nhà em.”
Trần Minh Sinh nhíu mày: “Đó là em đang mời sao?”
Dương Chiêu thản nhiên nhìn anh.
Trần Minh Sinh sửa lại: “… Cứ xem như mời đi.”
Dương Chiêu nói: “Lúc đó, anh thật ngang bướng.”
Trần Minh Sinh nhẹ giọng: “Thật không?”
Nhớ tới ngày ấy, bọn họ lại lặng im.
Dương Chiêu hút hơn nửa điếu thuốc, nói với Trần Minh Sinh: “Anh sắp xếp thời gian đi nhé.”
Trần Minh Sinh nói: “Em muốn đi lúc nào?”
Dương Chiêu bỏ điếu thuốc xuống, nghĩ ngợi: “Em phải sắp xếp cho em trai em, em hơi lo lắng về nó.”
Trần Minh Sinh nói: “Vậy khi nào định được thời gian, em cứ báo anh.”
Dương Chiêu nhìn anh: “Ừm, ngày mai có thể em sẽ không gặp anh, anh đi làm ngoan nhé.”
Trần Minh Sinh dở khóc dở cười: “Anh biết rồi.”
Dương Chiêu dụi tàn thuốc: “Em lên nhà trước.”
Cô quay đầu, thấy ánh mắt của Trần Minh Sinh nhìn mình, Dương Chiêu bỗng cảm thấy không đành lòng. Cô kéo cánh tay Trần Minh Sinh, hôn lên môi anh trong bóng đêm.
Trần Minh Sinh ôm lưng cô, đáp lại nụ hôn của cô.
Lúc bọn họ tách ra, Trần Minh Sinh nói Dương Chiêu: “Em lên nhà đi, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Dương Chiêu buông tay anh, cởi áo khoác trả lại, xuống xe chạy lên nhà.
Lên đến nhà, Dương Chiêu nhẹ nhàng mở cửa, phòng khách vẫn lặng ngắt như tờ, Tiết Miểu và Dương Cẩm Thiên đều ngủ say.
Dương Chiêu trở lại phòng, đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Dưới lầu, Trần Minh Sinh tựa như đang chờ cô, đến lúc thấy được bóng người, Trần Minh Sinh vẫy vẫy tay, Dương Chiêu khẽ cười, nhìn bóng dáng anh vào xe taxi rồi rời đi.
Đã quá nửa đêm, nhưng Dương Chiêu vẫn không buồn ngủ. Cô vào phòng sách, mở máy tính, lên mạng tìm tòi nơi du lịch.
Dương Chiêu ít khi đi du lịch, trừ khi đi khảo sát, cô hiếm khi chủ động tham quan danh lam thắng cảnh. Cô gõ mấy chữ “Thắng cảnh tham quan du lịch”, kết quả hiện ra khiến cô hoa cả mắt, Dương Chiêu nhíu mày, lướt lướt qua.
Cô nhớ lại lời của Trần Minh Sinh.
【 Anh không cần tiền của phụ nữ. 】
Dương Chiêu bỗng nhiên mỉm cười trong căn phòng tối thui.
Người đàn ông này, đôi khi cố chấp đến đáng sợ.
Dương Chiêu tìm tòi một hồi, cảm thấy hơi mệt. Cuối cùng, cô nhấn vào web của một công ty du lịch, mục du lịch trong nước, hiện ra đầu tiên là tour đi Sơn Tây sáu ngày giá đặc biệt.
Dương Chiêu ngẫm nghĩ, Sơn Tây…
Ba rưỡi sáng, Dương Chiêu mệt chịu không nổi nữa, cô tắt máy quay lại phòng ngủ.
Trước khi thả người lên giường, đầu óc cô vẫn mơ mơ màng màng.
Sáng sớm hôm sau, Dương Chiêu thức dậy đưa Dương Cẩm Thiên đến trường, lúc ăn sáng Tiết Miểu nói với Dương Chiêu rằng chiều nay anh sẽ bay đến Bắc Kinh tham gia đấu giá. Dương Chiêu gật đầu: “Lúc đi anh cứ đóng cửa lại là được.”
Trên đường đưa Dương Cẩm Thiên đến trường, Dương Cẩm Thiên nói với Dương Chiêu: “Chị, ngày mai em về trường ở nội trú, cứ đi đi về về như vậy ngày nào cũng mất hơn hai tiếng, rất phiền phức.”
Tay Dương Chiêu hơi ngừng lại, đúng là cô cần mấy ngày rảnh rỗi.
“Sao phải về trường ở?”
Dương Cẩm Thiên nói: “Em thấy lãng phí thời gian quá.”
Dương Chiêu không nói gì.
Dương Cẩm Thiên hỏi cô: “Chị không tin em sao?”
Dương Chiêu nói: “Không phải chị không tin em, nhưng đã có vết xe đổ. Tiểu Thiên, em thật sự không còn nhiều thời gian đâu.”
Dương Cẩm Thiên ngồi ghế sau, nhỏ giọng than thở: “Em đã hứa sẽ cố gắng mà… Chị vẫn chưa yên tâm đúng không?”
Dương Chiêu không nói gì.
Lúc gần đến trường, Dương Chiêu dừng xe bên đường.
Dương Cẩm Thiên cảm thấy kỳ lạ bèn nói: “Chưa tới trường mà chị.”
Dương Chiêu nói: “Chị biết.”
Dương Cẩm Thiên: “Sao chị dừng xe?”
Dương Chiêu không quay lại, cô vịn tay lái, nhìn từng chiếc xe vụt qua cửa kính, lẳng lặng nói: “Tiểu Thiên, vì sao em phải đi học?”
Dương Cẩm Thiên sửng sốt, vì sao phải đi học? Cậu ‘à’ một tiếng rồi trả lời: “Vì, vì em phải thi vào đại học.”
Dương Chiêu tắt máy, đốt một điếu thuốc, thản nhiên nói: “Tiểu Thiên, con người học hành là vì bản thân mình. Có lẽ bây giờ em cảm thấy thi đậu đại học là chuyện quan trọng nhất, giống như đó là bầu trời của em. Nhưng sau này em sẽ phát hiện ra, thi đại học chỉ là một trong những việc em phải trải qua mà thôi, qua rồi là hết. Nhưng em học một chữ, đọc một quyển sách sẽ trở thành bước đệm cho em, nâng em ngày càng cao lên. Đến lúc đó, em sẽ từ từ cảm nhận được câu ‘núi này cao sẽ có núi khác cao hơn’. Thế giới này rất rộng lớn, Tiểu Thiên, có rất nhiều điều tốt đẹp, cũng có rất nhiều người xuất sắc.”
Dương Chiêu chậm rãi nhả khói thuốc: “Đứng ở trên cao, em có thể lựa chọn xuống dưới thấp. Nhưng đứng ở dưới thấp, em sẽ chẳng có quyền lựa chọn.”
Làn khói thuốc mong manh hòa cùng nắng sớm rực rỡ, khiến Dương Cẩm Thiên không thể nhìn rõ. Bóng dáng Dương Chiêu trong nắng, trong khói thuốc, vừa thoải mái vừa mệt mỏi. Thật giống một người đi trước, sau thời gian nghỉ trưa nhàn hạ, đột nhiên nổi hứng, dạy dỗ lớp đi sau vài điều bản thân tự chiêm nghiệm được.
Bạn nghe hay không , họ cũng không cần quá bận tâm, để ý.
Bóng dáng cùng lời nói kia, khắc sâu vào tâm trí Dương Cẩm Thiên. Cậu cảm thấy cả đời cũng không thể quên.
Dương Chiêu hút thuốc xong liền khởi động xe.
“Em có thể ở lại trường, đúng lúc chị cần ra ngoài vài ngày.”
Dương Cẩm Thiên thuận miệng hỏi: “Chị đi đâu thế?”
Dương Chiêu suy nghĩ một chút, đầu cô tự động liên tưởng đến nơi đã nhìn thấy cuối cùng đêm qua, bèn nói: “Sơn Tây.”
Dương Cẩm Thiên ‘à’ một tiếng rồi im lặng.
Đưa Dương Cẩm Thiên đi học xong, Dương Chiêu gọi điện cho Trần Minh Sinh.
“Anh đây.”
“Trần Minh Sinh, anh đang đi làm phải không?”
“Ừ.”
Dương Chiêu nghe thấy tiếng còi xe, mấy giây sau, lại nghe tiếng đóng cửa. Sau đó Trần Minh Sinh nói tiếp: “Xong rồi, có chuyện gì thế?”
Dương Chiêu nói: “Cũng không có gì…”
Trần Minh Sinh hỏi cô: “Em đã nghĩ ra muốn đi đâu chưa?”
Dương Chiêu đáp ngay: “Sơn Tây.”
Trần Minh Sinh chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ Dương Chiêu lại quyết định nhanh như vậy, anh lại hỏi: “Đi chỗ nào ở Sơn Tây?”
Dương Chiêu đáp: “Em không biết.”
Trần Minh Sinh: “…”
Dương Chiêu hỏi anh: ” Ở Sơn Tây có gì chơi không?”
Trần Minh Sinh ngẫm nghĩ rồi nói: “Ngắm cảnh hả? Có Ngũ Đài Sơn.”
“À…” Dương Chiêu vừa nghe thấy Ngũ Đài Sơn nói luôn: “Vậy đến đó đi.”
Lại một quyết định nhẹ nhàng, bâng quơ. Trần Minh Sinh không chịu nổi, bật cười hỏi tiếp: “Em muốn đi ngày nào, đã sắp xếp cho em trai của em chưa?”
“Xong rồi, ngày mai nó về trường ở nội trú.” Dương Chiêu đáp.
Trần Minh Sinh: “Vậy em muốn khi nào đi?”
Dương Chiêu: “Anh rảnh ngày nào?”
Trần Minh Sinh: “Lúc nào anh cũng đi được.”
Dương Chiêu nói: “Ngày mai nhé?”
Trần Minh Sinh: “…”
Cuối cùng Trần Minh Sinh cũng ý thức được, không thể để mọi chuyện phát triển theo hướng này. Anh hỏi Dương Chiêu: “Em chọn lộ trình chưa?”
Dương Chiêu nói: “Chưa.”
Trần Minh Sinh hỏi tiếp: “Em chọn phương tiện đi lại chưa, tự lái xe hay đi tàu hỏa hoặc máy bay?”
Dương Chiêu nói: “Vẫn chưa.”
Trần Minh Sinh lại hỏi: “Em đã chuẩn bị hành lý để đi chưa?”
Dương Chiêu càng trả lời chậm hơn: “… Cũng chưa.”
Trần Minh Sinh lại hỏi tiếp, Dương Chiêu không dám trả lời nữa.
Anh thở dài: “Em ở nhà chờ anh, đi làm về anh sẽ qua.”
Dương Chiêu: “… Được.”
Ngắt điện thoại xong, Dương Chiêu mới nhận ra vừa rồi mình hồ đồ biết bao.
Những điều này vốn rất cơ bản, nhưng cô không buồn suy nghĩ cứ vậy gọi điện thoại cho Trần Minh Sinh.
Cô về nhà, ngồi ở trên sô pha tự hỏi mình.
Thật ra những chuyện này rất đơn giản, nhưng Dương Chiêu lại suy nghĩ về nó theo kiểu khác.
Nghĩ tới nghĩ lui, Dương Chiêu rút ra kết luận —— cô bắt đầu ỷ lại vào Trần Minh Sinh.
Cô không nói nên lời, chuyện này rốt cuộc là tốt hay xấu.
Dương Chiêu cầm ly trên bàn trà lên nhấp một ngụm, nhìn đồng hồ treo tường nhích từng giây. Lòng cô rất thanh thản, hiện tại trong phòng chỉ có mình cô, nhưng sẽ nhanh chóng có thêm một người nữa. Một căn phòng có hai người, ngoại trừ điều này thì những thứ khác đều không tồn tại.
Cô cảm nhận được những xúc cảm nồng ấm, tràn đầy.
Sáu giờ rưỡi, Dương Chiêu đợi Trần Minh Sinh gọi điện, cô đến bên cửa sổ cạnh giường vẫy vẫy tay với người dưới lầu.
Lúc Dương Chiêu xuống lầu đón, liền đứng nhìn anh một lúc.
Trần Minh Sinh hỏi: “Em nhìn gì thế?”
Dương Chiêu: “Nhìn anh với đủ hai chân không quen chút nào.”
Trần Minh Sinh: “…”
Trần Minh Sinh xách theo mấy cái túi, Dương Chiêu hỏi: “Gì vậy anh?”
Trần Minh Sinh nhìn xuống: “À, em ăn cơm chưa?”
Dương Chiêu nói: “Chưa.”
Trần Minh Sinh mỉm cười: “Anh cũng chưa ăn nên mua đồ nấu cơm.”
Dương Chiêu bước qua đỡ anh: “Được.”
Sau khi vào phòng, Trần Minh Sinh cởi chân giả ra, anh chống nạng vào bếp, nhìn nhìn, sau đó hỏi Dương Chiêu: “Từ lần trước anh nấu, bếp này…”
Dương Chiêu hiểu ý, tiếp lời: “Chưa dùng thêm lần nào.”
Trần Minh Sinh bật cười, đặt đồ ăn lên bồn rửa rau, anh nói: “Em ăn đồ ăn sẵn ít thôi, không tốt cho sức khỏe.”
Dương Chiêu: “Ừm.”
Trần Minh Sinh nấu cơm rất nhanh, một lúc sau đã dọn đồ ăn lên bàn. Lúc ăn cơm, Dương Chiêu hỏi Trần Minh Sinh: “Anh muốn đi bằng gì?”
“Đi đâu?”
Dương Chiêu đáp ngay: “Đi du lịch.”
Dường như Trần Minh Sinh hơi đói bụng, anh xúc một muỗng cơm lớn đưa vào miệng, chỉ nói đơn giản: “Em quyết định đi.”
Dương Chiêu nói: “Đi tàu hỏa nhé.”
Trần Minh Sinh đang gắp rau chợt dừng lại. Anh nghĩ Dương Chiêu sẽ tự lái xe hoặc đi máy bay, không ngờ cô lại chọn tàu.
“Sao em lại chọn tàu hỏa?”
Dương Chiêu nói: “Nó tiện lợi.”
Trần Minh Sinh: “…”
Trần Minh Sinh ăn cơm chậm lại, Dương Chiêu gắp cho anh một miếng thịt, thản nhiên nói: “Trần Minh Sinh, anh không muốn xài tiền của em cũng được, nhưng đừng quá cậy mạnh.”
Trần Minh Sinh không giàu có, anh biết và cô cũng biết.
Dương Chiêu mỉm cười: “Thời gian sau này còn rất dài.”
Trần Minh Sinh ngẩng đầu, thấy ánh đèn trên đầu chiếu xuống khuôn mặt Dương Chiêu, cực kỳ rõ ràng.