Beta: Vô Phương
Cho dù là nhân viên phục vụ ở nghề nào, cũng sợ nhất là nghe thấy câu nói ‘có chuyện xảy ra’ đó.
Cô nhân viên trừng mắt nhìn Dương Chiêu: “Cái gì, chuyện gì?”
Dương Chiêu định lên tiếng, nhưng phía sau đã có tiếng gào thét truyền đến.
“Đánh nhau! Đánh nhau rồi!”
Giọng nói này không phải của Trần Minh Sinh, hình như là của những hành khách tụ tập đứng xem bên cạnh. Tiếng thét truyền qua từng toa tàu, vô cùng rõ ràng. Mấy người thanh niên ngay lập tức đứng lên, định đi về phía trước xem náo nhiệt, người nhân viên ý thức được, lập tức quay đầu, “Mọi người đừng di chuyển, đừng di chuyển!”
Cô ấy nói với Dương Chiêu: “Trước hết cô cũng tìm một chỗ ngồi đi.”
Dương Chiêu thấy cô ấy lấy bộ đàm ra, “Ở toa số 8 có đánh nhau, toa số 8, nhanh lên một chút.”
Dương Chiêu nghe cô nhân viên nói xong, xoay người bước đi trước tìm Trần Minh Sinh.
“Này cô ơi!” Cô nhân viên kêu một tiếng, không gọi được Dương Chiêu quay lại.
Trong toa tàu của bọn họ đã chen chúc rất nhiều người, người trong toa và cả những người ở toa sau dồn hết về đây, bao vây thành một vòng tròn ở khu toilet.
“Ôi trời, bắt nạt người tàn tật kìa.”
Dương Chiêu bị che khuất không nhìn thấy bên trong, nghe có người nói như vậy, ngay lập tức trong lòng cô cảm thấy thấp thỏm.
“Xin nhường đường một chút.” Dương Chiêu liều mạng chen về phía trước, “Xinnhường đường một chút!”
Thật vất vả cô mới chen ra được khỏi đám người, vừa nhìn lên đã thấy người đàn ông kia vòng cánh tay về phía Trần Minh Sinh.
Nạng của Trần Minh Sinh rơi bên cạnh, anh không thể đứng được bằng một chân, đang ngã trên mặt đất. Lúc ngã xuống, anh cũng lôi người đàn ông kia ngã cùng.
Ngoài cái chân kia, thực ra Trần Minh Sinh cao hơn nhiều so với gã nọ, anh nắm cổ tay gã tách từng ngón tay ra, bẻ ngoặt cánh tay gã về phía sau, tay kia bóp phía sau cổ gã, đập mặt gã vào cửa toilet.
Anh cắn chặt hàm răng, ánh mắt rất vô tình, có thể cảm giác được anh ra tay nặng thế nào.
Dương Chiêu vốn định gọi anh, nhưng cô bị ánh mắt của anh hù dọa.
Ánh mắt của anh xưa giờ đều bình thản, có lúc hơi âm u, có lúc lại ánh lên vẻ trêu chọc, nhưng cô chưa từng nhìn thấy ánh mắt tàn nhẫn thế này của anh bao giờ.
Anh xuống tay không chút do dự, cũng không quan tâm mình có khiến đối phương bị thương hay không.
Gã đàn ông bị dập đầu quá đau, vẻ mặt trở nên hết sức dữ tợn.
Khuôn mặt Trần Minh Sinh trong bóng tối lộ vẻ u ám khó hiểu, anh ấn chặt đầu gã kia xuống sàn tàu.
Anh ngẩng đầu, muốn xem thử nhân viên bảo vệ đã lại chưa, nhưng vừa ngẩng mặt lên lại thấy Dương Chiêu.
Khoảnh khắc đó thời gian dường như dừng lại.
Dương Chiêu nhìn ánh mắt anh có chút kỳ lạ, hình như là nghi hoặc, mà cũng dường như là xa lạ.
Cô không lui lại, cũng không tiến lên. Còn Trần Minh Sinh vẫn giữ chặt gã đàn ông kia, gã bị bóp đến mức cổ nổi gân xanh, thở hồng hộc.
Ngay sau đó, nhân viên bảo vệ tới.
“Đừng tụ tập nữa. Ngồi vào chỗ!” Nhân viên bảo vệ quát lên, người vây xung quanh tản ra, quay lại chỗ ngồi của mình. Nhân viên bảo vệ xông tới bên cạnh Dương Chiêu, quát Trần Minh Sinh: “Thả người ra!”
Trần Minh Sinh vẫn nhìn Dương Chiêu, dường như vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Hai nhân viên bảo vệ đi tới, một người kéo cánh tay Trần Minh Sinh.
“Buông tay! Đứng lên!”
Dương Chiêu thấy bọn họ kéo Trần Minh Sinh đứng lên, cô tiến lên một bước, nhân viên bảo vệ trừng mắt nhìn cô, “Trở lại chỗ ngồi!”
“Tôi đi cùng với anh ấy.” Dương Chiêu nói.
Trần Minh Sinh nhìn cô, nhân viên bảo vệ sửng sốt, quay đầu nói với Trần Minh Sinh: “Đứng cho vững!”
Một nhân viên bảo vệ nhặt cây nạng lên đưa cho Trần Minh Sinh, “Đứng vững, xuất trình chứng minh thư.”
Gã kia đứng lên, chỉ vào Trần Minh Sinh, la hét: “Đồng chí bảo vệ, anh ta tùy tiện đánh người!”
Trần Minh Sinh vẫn luôn nhìn Dương Chiêu, Dương Chiêu hơi sốt ruột, ánh mắt cô ý bảo Trần Minh Sinh anh mau nói gì đó đi. Lúc này Trần Minh Sinh mới chuyển ánh mắt về phía nhân viên bảo vệ, thấp giọng nói: “Trong toilet còn.”
Nhân viên bảo vệ nhìn cửa toilet, hỏi: “Còn gì?”
Người đàn ông kia hét lớn: “Đồng chí bảo vệ, anh ta đánh người! Anh mau bắt anh ta đi!” Gã ta ôm mặt, khom lưng, tỏ vẻ rất khó khăn.
Nhân viên bảo vệ liếc qua gã: “Đừng ồn ào nữa, xuất trình chứng minh thư.”
Gã đàn ông kia từ từ lấy bóp tiền trong túi quần ra.
Nhân viên bảo vệ quay đầu nhìn Trần Minh Sinh, “Trong toilet có gì?” Anh ta kéo cửa toilet, kéo cả hai cánh, nhưng bên trong lại bị khóa.
Trần Minh Sinh vỗ nhẹ lên bả vai nhân viên bảo vệ, hạ thấp giọng nói: “Mở cửa đi.”
Nhân viên bảo vệ gõ cửa toilet, “Có người không?”
Bên trong không có tiếng động nào.
Anh ta dùng hết sức gõ cửa, hỏi lại: “Có ai trong đó không! ?”
Bên trong vẫn lặng ngắt như tờ.
Lúc này anh ta cũng thấy có chút kỳ lạ, nên lấy chùm chìa khóa ra mở cửa.
Tuy nhiên lúc anh ta kéo cửa, bên trong rõ ràng có lực ngăn lại.
Nhân viên bảo vệ: “Ai trong đó! ?”
Anh ta nắm tay nắm cửa dùng sức kéo mạnh, cửa vừa mở ra, lại lập tức bị đóng lại.
Bên trong có bóng của một người đàn ông chợt lướt qua rồi bị che khuất.
Nhân viên bảo vệ quát: “Ra ngoài ngay!”
Anh ta kéo tay nắm cửa, vừa quát vừa kéo, nhưng hai ba lần đều bị người ở bên trong kéo lại.
Lúc anh ta định quát thêm lần nữa thì một bàn tay đã đưa sang nắm chặt tay nắm cửa. Nhân viên bảo vệ sửng sốt, quay đầu nhìn. Vừa quay đầu đã thấy Trần Minh Sinh tay trái bám vào tường mượn lực, tay phải nắm tay vặn cửa, cắn chặt răng dùng sức kéo.
Người bên trong toilet cũng bị kéo theo ra ngoài, tay vẫn nắm chặt tay vặn cửa.
Sau khi cửa toilet mở ra, bên trong phả ra mùi nhàn nhạt. Mấy người đứng gần đó đều ngửi được mùi thơm kỳ lạ này.
Vừa ngửi thấy mùi này, mấy nhân viên bảo vệ đồng loạt biến sắc, bọn họ cúi đầu nhìn người đàn ông đang bị kéo ra, cả người hắn ta đều đổ mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, tròng mắt đầy tơ máu, cánh tay thỉnh thoảng run lên bần bật.
Hít thuốc phiện.
Nhân viên bảo vệ túm lấy người đàn ông kia, “Đứng lên!” Anh ta quay đầu, nhìn gã nọ sắc mặt xám như tro, quát: “Cả anh nữa!”
Nhân viên bảo vệ nhìn thoáng qua Trần Minh Sinh, ánh mắt có chút đánh giá, anh ta nghiêm túc nói: “Anh cũng qua đây.”
Dương Chiêu muốn nói gì đó, Trần Minh Sinh đã bước lên trước một bước gật đầu, thấp giọng nói: “Vâng.”
Anh lấy gói thuốc lá trước ngực ra rút ra một điếu hút, nhân viên bảo vệ nhìn nhìn nhưng không nói gì.
“Cái nào là hành lý của anh? Mang theo luôn!” Nhân viên bảo vệ áp sát kéo người đàn ông từ trong toilet ra, mấy hành khách ngồi ở chỗ đối diện cũng hỗ trợ.
“Cái này, cái này, còn cả mấy cái này đều là của bọn họ.”
Dương Chiêu nhìn qua làn khói, nhìn Trần Minh Sinh. Trần Minh Sinh nhìn về phía cô, nói nhỏ: “Trở lại chỗ ngồi đi.”
Nhân viên bảo vệ xách hành lý, mang theo ba người đi đến toa tàu phía sau.
Dương Chiêu muốn đi theo, nhân viên bảo vệ nói: “Vị hành khách này, cô quay trở về chỗ ngồi đi.”
Dương Chiêu phân trần: “Tôi đi cùng anh ấy mà.”
Nhân viên bảo vệ dứt khoát: “Cho dù vậy cũng không được, mau trở về chỗ ngồi đi!”
Dương Chiêu vẫn còn muốn nói gì đó, Trần Minh Sinh lên tiếng, “Em ngồi đây chờ anh nhé.”
Dương Chiêu nhìn anh, ánh mắt anh rất bình tĩnh, Dương Chiêu gật đầu: “Vậy anh cẩn thận nhé.” Cô nhìn hai người kia một chút, nói với anh: “Nếu có phiền phức gì phảinói cho em biết đấy.”
Trần Minh Sinh gật đầu.
Nhân viên bảo vệ mang Trần Minh Sinh đi, Dương Chiêu quay trở lại chỗ ngồi. Người xung quanh thấy nhân viên bảo vệ đã đi, bắt đầu bàn tán sôi nổi, chủ đề xoay quanh việc đã xảy ra.
“Anh chàng nọ làm nghề gì nhỉ, lợi hại ghê.”
“Mọi người nói xem người kia sao lại bị bắt đi vậy, tôi đoán có thể là kẻ trộm đấy.”
“Tôi lại thấy không giống lắm.”
“…”
Người sinh viên ngồi đối diện Dương Chiêu hiếu kỳ nhìn cô, mấy người ngồi bên cạnh cũng đến gần hỏi han: “Người đàn ông kia là gì của cô vậy?”
Dương Chiêu liếc nhìn người đàn ông kia một cái, không nói gì.
“Chân anh ta sao vậy, trước kia làm nghề gì? Thấy đánh nhau cũng giỏi lắm.”
Dương Chiêu quay đầu, yên lặng nhìn người đàn ông kia. Người nọ thấy thái độ của Dương Chiêu, ngượng ngùng trở về chỗ ngồi.
Người sinh viên kia cũng lại gần, nhỏ giọng hỏi thăm: “Chị à, anh ấy làm nghề gì vậy?”
Dương Chiêu không nhìn cô ta, cũng không trả lời.
Ánh mắt của cô nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài không có cảnh sắc gì, chỉ là một màu đen kịt.
Khuôn mặt của cô rất bình tĩnh, nhưng trong đầu lại không ngừng tự hỏi.
Cô đang suy nghĩ những người đó rốt cuộc đã làm gì, nếu Trần Minh Sinh bị bất lợi thì làm thế nào, anh có đủ kiến thức pháp luật để tự bảo vệ mình không.
Lâu thật lâu mới thấy Trần Minh Sinh trở lại, nhưng không thấy bóng dáng của hai người kia đâu.
Dương Chiêu chăm chú nhìn anh, Trần Minh Sinh cười với cô, thấp giọng nói: “Không sao.”
Trần Minh Sinh ngồi xuống, trong xe có rất nhiều người đang nhìn anh. Người đàn ông hỏi Dương Chiêu lúc trước lại lên tiếng, lúc này anh ta trực tiếp hỏi Trần Minh Sinh:
“Người anh em, anh bị gọi đi làm gì vậy?”
Trần Minh Sinh thản nhiên trả lời: “Không có gì.”
Người nọ lại hỏi: “Thế hai người kia xảy ra chuyện gì vậy?”
Trần Minh Sinh dường như cũng không muốn trả lời anh ta, Dương Chiêu thay anh lên tiếng.
“Anh này, nếu anh có bất cứ câu hỏi gì, có thể trực tiếp đi hỏi nhân viên bảo vệ.”
Người đàn ông cảm thấy Dương Chiêu hơi nhiều chuyện, ngậm miệng không hỏi nữa.
Dương Chiêukéo tay Trần Minh Sinh, thấp giọng nói: “Lại đây.”
Trần Minh Sinh thuận theo cô đứng dậy, đi tới vị trí thoát hơi nước của tàu, cô buông tay ra, hỏi trước một câu: “Bọn họ không làm khó dễ anh chứ”
Trần Minh Sinh lắc đầu, “Không.”
Dương Chiêu ôm cánh tay, không nói bất cứ điều gì, chỉ nhìn anh.
Trần Minh Sinh thấp giọng hỏi: “Dọa em sợ hả?”
Dương Chiêu: “Ừ.”
Trần Minh Sinh nhìn cô một cái, cúi đầu, “Xin lỗi…”
Dương Chiêu hỏi thẳng: “Bọn họ là ai, vì sao anh phải tự rước phiền phức làm gì.”
Trần Minh Sinh quay đầu, nhìn động cơ hơi nước ở bên cạnh, ngay dưới nó là một vỏ hộp mì ăn liền không biết ai vô ý thức quăng ở đây. Anh vẫn im lặng, Dương Chiêu gọi anh: “Trần Minh Sinh.”
Trần Minh Sinh chuyển qua nhìn cô, thấp giọng nói: “Em có nhìn thấy người đàn ông bị lôi từ toilet ra không?”
Dương Chiêu suy nghĩ một lúc: “Thấy, nhân viên bảo vệ gọi anh ta mấy lần. Sao anh ta không chịu ra?”
Trần Minh Sinh: “Anh ta hít thuốc phiện trong toilet.”
Dương Chiêu dường như không nghe rõ.
“Cái gì?”
Trần Minh Sinh nói rõ hơn: “Anh ta nghiện ma túy, hít trong đó.”
Dương Chiêu trừng mắt nhìn Trần Minh Sinh một lúc lâu, sau đó quay sang một bên, chuyển chủ đề: “Anh biết từ lúc nào.”
Trần Minh Sinh: “Khoảng tám giờ bốn mươi phút.”
Dương Chiêu dừng lại, câu trả lời của Trần Minh Sinh nghe thì rất bình thường, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại khiến cho người ta có cảm giác bất an. Anh không nói lúc hai người đàn ông đó làm gì, cũng không nói lúc anh và Dương Chiêu đang làm gì, không dùng bất cứ ngữ cảnh gì cả, mà là nói thẳng…
Tám giờ bốn mươi phút.
Đoàn tàu chạy trên đường ray tạo ra tiếng ầm ầm. Bên ngoài trời đen kịt.
Loa phát thanh cho biết sắp đến trạm Ngũ Đài Sơn, mời hành khách xuống ga chuẩn bị sẵn sàng.
Trần Minh Sinh lên tiếng: “Em đợi chút nhé, anh còn phải đến đồn công an viết tường trình.”
Dương Chiêu im lặng.
Trần Minh Sinh mở miệng, có vẻ định nói thêm gì đó, nhưng thấy ánh mắt của Dương Chiêu, cuối cùng chỉ cúi đầu nói một câu: “… Rất xin lỗi em.”
Tảng đá trong lòng Dương Chiêu đột nhiên rơi xuống.
Trần Minh Sinh đối xử với cô rất tốt.
Anh có tự tôn, có nguyên tắc, cũng có kiên trì của chính mình.
Dương Chiêu thấp giọng nói: “Chúng ta xuống tàu sắp xếp mọi chuyện một chút, để em đi cùng với anh.”
Ánh mắt Trần Minh Sinh hình như chứa sương mù dày đặc, không thể nhìn rõ.
Dương Chiêu xoay người, thản nhiên nói: “Những chuyện khác để sau nói tiếp.”
Nhân viên bảo vệ vẫn đi theo bên cạnh Dương Chiêu và Trần Minh Sinh từ lúc xuống tàu, anh ta nói với Trần Minh Sinh: “Chỉ là ghi chép lại biên bản thôi, đừng khẩn trương, nhanh lắm.”
Nhân viên bảo vệ trước đó đã liên hệ xong với đồn công an địa phương, lúc xuống tàu đã có mấy cảnh sát đứng đợi ở sân ga.
Đã mười hai giờ đêm, bên ngoài âm u, trên sân ga cũng không có nhiều người.
Dương Chiêu xuống tàu, thấy mấy người cảnh sát bước lại kéo hai người đàn ông và đống hành lý đi trước.
Những người cảnh sát còn lại dẫn Trần Minh Sinh và Dương Chiêu ra khỏi sân ga.
Trạm Ngũ Đài Sơn chỉ là một sân ga nhỏ, Dương Chiêu thấy tuy đã hơn nửa đêm, nhưng bên ngoài nhà ga vẫn có không ít người. Có người bán đồ ăn, lại có mấy khách sạn lôi kéo hành khách.
Dương Chiêu và Trần Minh Sinh được mang tới một chiếc xe cảnh sát, hai người ngồi phía sau.
Người cảnh sát lái xe tuổi vẫn còn trẻ, vừa khỏi động ô tô vừa nói với hai người: “Đồn công an khá gần đây, đi một lúc là đến. Ghi biên bản nhanh lắm, không mất nhiều thời gian đâu.”
Trần Minh Sinh ừ một tiếng.
“À, đúng rồi.” Người cảnh sát từ kính chiếu hậu nhìn Trần Minh Sinh: “Tôi nghe nhân viên bảo vệ nói là anh phát hiện ra, làm sao anh biết được vậy?”
Trần Minh Sinh trả lời: “Lúc tôi nhìn anh ta thấy anh ta run bần bật, tôi cảm thấy bất thường nên mới nhìn thêm mấy lần nữa.”
Dương Chiêu im lặng nghe.
Trần Minh Sinh nói dối, người đàn ông kia căn bản không hề run rẩy. Dương Chiêu thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Nhưng anh cũng liều thật. Mấy gã đó toàn là đồ điên cả, để hút chích có thể làm ra bất cứ điều gì.” Người cảnh sát còn nói, “Tình huống của anh cũng tương đối đặc biệt, thân thể cũng hơi bất tiện. Tôi nghĩ anh chỉ cần đăng ký có thể được tuyên dương nhận thưởng đó.”
Trần Minh Sinh khẽ cười: “Không cần đâu.”
Đồn công an thực sự cũng không xa, anh chàng cảnh sát rất thích trò chuyện, dù nói năm câu Trần Minh Sinh mới đáp được một câu, còn Dương Chiêu vẫn im lặng như cũ.
Xe dừng lại trước cửa đồn công an, người cảnh sát dẫn Trần Minh Sinh và Dương Chiêu đi vào một phòng làm việc.
“Lại đây, hai người ngồi trước đi, ở bên cạnh có ly nước nóng đấy, hai người uống chút nước cho ấm, gần đây trời lạnh quá.”
Trần Minh Sinh nói câu cảm ơn, người cảnh sát lại nói: “Chờ tôi chút nhé.”
Đây là lần thứ hai Dương Chiêu đến đồn công an, lần đầu tiên là vì Trần Minh Sinh, lần thứ hai cũng là vì anh.
Đồn công an này còn đơn sơ hơn so với đồn công an Lăng Không, trong phòng ngay cả bàn tiếp khách cũng không có. Trên trần là bóng đèn huỳnh quang trắng, làm người nhìn hơi chói mắt.
Đã hơn mười hai giờ, bên ngoài cửa sổ là một mảnh đen kịt, gió lạnh vù vù thổi, ngồi tàu cả một ngày trời, cả người Dương Chiêu đã rất mệt mỏi, nhưng tinh thần của cô nhất định phải tập trung. Loại mâu thuẫn này xen kẽ lẫn nhau khiến Dương Chiêu cảm giác căng thẳng nhạy cảm khác thường.
Một lát sau, có hai người cảnh sát tuổi lớn hơn một chút bước lại, bọn họ ngồi đối diện Dương Chiêu và Trần Minh Sinh, hỏi mấy vấn đề đơn giản.
“Anh đại khái chú ý tới anh ta lúc nào?”
“Thực ra tôi cũng không quá chú ý, chỉ là thấy là lạ.”
“Làm thế nào anh nhận ra anh ta bị nghiện?”
“Lúc anh ta ngồi ở chỗ của mình, tay chân luôn run rẩy, hơn nữa còn thường gãi mặt mình. Tôi cảm thấy người bình thường sẽ không ai làm thế cả, tôi bắt đầu hoài nghi anh ta là kẻ trộm.”
“Kẻ trộm?” Cảnh sát bĩu môi gật đầu, chăm chú ghi lại. “Vậy sau đó vì sao anh biết anh ta hít thuốc phiện trong toilet.”
“Tôi đứng chờ ở ngoài cửa toilet,nhưng mơ hồ ngửi thấy một mùi là lạ. Hơn nữa tự dưng người kia lại đến cản tôi, tôi cảm thấy hơi có vấn đề.”
Cảnh sát ừ một tiếng: “Ma túy có mùi thơm rất lạ.” Anh ta nheo mắt liếc nhìn Trần Minh Sinh, lơ đãng nói: “Anh có vẻ hiểu rõ thứ này nhỉ?”
Trái tim Dương Chiêu nhất thời bị bóp nghẹt.
Trần Minh Sinh nói: “Trước đây tôi có mở một khách sạn nhỏ ở quê, có mấy khóa tuyên truyền tập huấn chống tội phạm mại dâm ma túy, tôi cũng đi mấy lần, nên cũng biết ít nhiều.”
Viên cảnh sát gật đầu: “Thói quen này không tồi, nên tham gia nhiều. Nhiều người chẳng có chút hiểu biết gì về nó, có giải thích thế nào cũng không thông suốt được.”
“Vâng.”
Cảnh sát chỉ hỏi vài câu đơn giản, ngay khi Dương Chiêu cho rằng cũng sắp kết thúc, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng phụ nữ tranh cãi ầm ĩ.
Hai viên cảnh sát ghi biên bản liếc nhìn nhau, một người đứng lên, mở cửa, nói to về phía hành lang: “Xảy ra chuyện gì! ?”
Viên cảnh sát đưa Trần Minh Sinh và Dương Chiêu về đồn vội vàng chạy tới. Dương Chiêu nghe anh ta thấp giọng nói với viên cảnh sát kia: “Người nhà tới.”
“Nhanh vậy sao?”
“Người địa phương.” Viên cảnh sát nói, “Nhà ngay gần đây,vừa gọi điện đã đến ngay.”
Sắc mặt viên cảnh sát ghi chép hơi bối rối, anh ta nói: “Đi trước đi.” Anh ta quay đầu nói với Trần Minh Sinh và Dương Chiêu: “Hai người cũng lại đây đi.”
Hết chương 36