Beta: Vô Phương
Trước khi mẹ Trần Minh Sinh trở về, Dương Chiêu quay lại phòng anh một lần nữa.
Lúc Trần Minh Sinh trông thấy cô, anh cực kỳ kinh ngạc, mở miệng muốn nói gì đó với cô nhưng Dương Chiêu đã cắt ngang lời anh.
“Anh cho em biết, lúc nào mẹ anh ở đây?”
Trần Minh Sinh nhỏ giọng: “… Tới tối bà mới rời khỏi đây.”
“Ok.” Dương Chiêu tiếp lời: “Vậy tối em đến.”
“Dương Chiêu…”
“Anh không muốn em đến ư?”
“Không phải,” Trần Minh Sinh nhỏ nhẹ: “Mẹ anh đối xử với em…”
“Anh muốn em đến là đủ rồi, bản thân em cũng muốn đến, còn chuyện của bà chúng ta nói sau đi.” Dương Chiêu đứng dậy nhanh chóng rời đi.
Quay về khách sạn, Dương Chiêu nằm trên giường, cô không buồn ngủ nhưng cực kỳ mệt mỏi.
Dương Cẩm Thiên ngồi yên lặng trên sô pha, cậu quan sát Dương Chiêu.
Cậu lặp lại lần nữa.
“Về nhà thôi, chị.”
Dương Chiêu không còn sức lực trả lời cậu.
Dương Cẩm Thiên: “Chị đã từng dạy em, mỗi người đều có vị trí của riêng mình, có một nơi thuộc về mình, chỉ như vậy mới có thể sống thoải mái. Chị, ở bên anh ta, chị thấy vui vẻ sao?”
Dương Chiêu ngồi dậy, cô im lặng nhìn Dương Cẩm Thiên.
“Tên anh ấy là Trần Minh Sinh.” Cô chậm rãi chỉnh lại.
Dương Cẩm Thiên nhìn vào mắt cô nhưng vẫn không gọi tên anh.
“Vì sao em nghĩ chị ở cùng anh ấy sẽ không vui vẻ?”
Dương Cẩm Thiên trả lời: “Chị nhìn vào gương mà xem, chị vui lắm sao?”
“Tiểu Thiên…” Dương Chiêu cúi đầu, xoa thái dương mình, cô nhỏ nhẹ: “Trần Minh Sinh không phải người xấu, vì sao em không chịu chấp nhận anh ấy.”
“Vì chị.”
Dương Chiêu nắm chặt mép giường.
Câu trả lời của Dương Cẩm Thiên dường như chẳng đâu vào đâu nhưng hình như hoàn toàn hợp lý.
Bởi vì chị, em có cảm giác, vì sự xuất hiện của anh ta, chị trở nên yếu đuối và đau khổ.
“Chị, chị thích anh ta là chuyện của chị, nhưng em sẽ không chấp nhận anh ta. Chỉ cần chị vẫn còn trong bộ dạng này, em sẽ không bao giờ chấp nhận anh ta.”
Dương Chiêu cúi đầu, Dương Cẩm Thiên không nhìn rõ nét mặt của cô.
Yên lặng một lát, Dương Cẩm Thiên cảm thấy có lẽ Dương Chiêu đang đau lòng. Nhưng cậu vẫn không sửa lời.
Dương Chiêu ngẩng đầu.
Cô nở nụ cười.
Dương Cẩm Thiên vốn đã đoán rất nhiều phản ứng của cô, chỉ không ngờ cô lại cười.
Hơn nữa, đó không phải là cười khổ, cười bất đắc dĩ mà là một nụ cười thật lòng, dù hơi mệt mỏi, hơi nhợt nhạt, nhưng đúng là một nụ cười.
Cô nói với cậu: “Tiểu Thiên, cuối cùng em cũng có chỗ giống người nhà họ Dương rồi.”
Buổi tối, Dương Chiêu quay lại bệnh viện.
Cô len lén vào phòng bệnh Trần Minh Sinh, mẹ anh đã đi khỏi.
Dương Chiêu đứng trước cửa một lúc, cô hơi do dự mình có nên đi vào hay không.
Bây giờ đã quá trễ, cô nghĩ nếu Trần Minh Sinh đang ngủ, có phải cô đã đến quấy rầy anh không.
Ngay vào lúc cô còn đang do dự, cửa bật mở.
Văn Lỗi thấy cô, nhỏ giọng: “Chị dâu đến rồi ạ?”
“Ừ.” Dương Chiêu hỏi: “Hôm nay tới lượt cậu?”
“Vâng.” Văn Lỗi thoáng dừng lại, giải thích: “Chị dâu, em có nghe… chuyện của chị và mẹ anh Sinh, có lẽ bác hiểu lầm thôi, chúng em sẽ giải thích rõ, chị—”
“Tôi biết.” Dương Chiêu cắt ngang lời cậu, cô biết cậu muốn nói gì.
“Anh ấy ngủ chưa?” Dương Chiêu hỏi.
“Vẫn chưa, anh Sinh ban ngày ngủ nhiều quá.” Văn Lỗi nhường đường cho Dương Chiêu: “Em sẽ chờ bên ngoài.”
“Làm phiền cậu.”
Dương Chiêu vào phòng, trong phòng không bật đèn. Cô lặng lẽ bước đến bên giường Trần Minh Sinh, anh đã tỉnh lại, đang nhìn cô.
Dương Chiêu xoay người, vén rèm cửa ra.
Ánh trăng chiếu vào phòng.
Dương Chiêu quay lại bên Trần Minh Sinh, cô ngồi một lát, căn phòng cực kỳ yên tĩnh.
“Sắc thái này anh thấy có quen không?” Dương Chiêu lên tiếng.
Trần Minh Sinh không biết sắc thái đó là gì, anh cố sức nâng tay lên phủ lên bàn tay Dương Chiêu.
Dương Chiêu nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ.
Ánh trăng khoác lên căn phòng một màu bạc đen nhàn nhạt, lạnh lẽo. Một chiếc giường, một khung cửa sổ, một vầng trăng sáng và hai người.
“Dường như đã từng trông thấy…” Dương Chiêu thì thầm.
“Dương Chiêu…” Trần Minh Sinh nhỏ nhẹ: “Mẹ anh, bà hơi lạ… Em đừng để bụng.”
Dương Chiêu lắc đầu kéo tay anh, đôi mắt cô vẫn nhìn ra ngoài khung cửa sổ.
Đêm đó hai người nói rất nhiều.
Rõ ràng Trần Minh Sinh rất gắng sức nói chuyện, nhưng anh lại không ngừng nói, giống như anh muốn đem hết những lời trọn đời mình nói bằng hết với cô.
Anh kể cô nghe thân thế của anh, nói với cô trong cuộc đời anh, anh có tất cả hai người cha.
Một người cha ruột anh chưa từng gặp mặt, và một người cha không chung dòng máu nhưng đã dạy anh nên người.
Hai người cha này, đã dùng ngôn ngữ có tiếng hoặc vô thanh, dùng hành động hữu hình hay vô hình, từ lúc anh còn bé thơ, đã luôn đẩy anh về một phương hướng đã định trước.
Anh kể với cô, mẹ anh trọn đời yêu ba anh, yêu đến gần như hóa điên. Bà cảm thấy người phụ nữ phải luôn ở bên cạnh chăm sóc người đàn ông của mình trọn đời trọn kiếp.
“Anh có hối hận không?” Dương Chiêu hỏi anh.
Trần Minh Sinh im lặng một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu.
Dương Chiêu nở nụ cười: “Thật không? Không phải là cố thể hiện đó chứ?”
Trần Minh Sinh dường như thoáng ngẫm nghĩ, sau đó khẽ lắc đầu.
Cuộc đời anh lúc trầm lúc bổng, càng lấn càng sâu, anh càng tin tưởng số phận, cho nên anh không hề hối hận.
Anh tin tất cả mọi thứ đều đã được định trước.
Hơn nữa anh cũng không thể hối hận.
Nếu anh cúi đầu khuất phục, vậy có nghĩa là anh đã chối bỏ tất cả mọi thứ trước đây, chối bỏ người cha của anh, từ bỏ Nghiêm Trịnh Đào, phủ nhận chú Từ, Văn Lỗi, thậm chí chối bỏ cả Dương Chiêu.
“… Anh không hối hận.” Trần Minh Sinh đáp.
“Hồi tưởng lại, anh không hề hối hận.”
“Anh chỉ hơi tiếc nuối.”
“Nếu anh có thể thông minh hơn, nếu anh có thể cố gắng hơn, có lẽ anh sẽ tốt hơn bây giờ.”
Dương Chiêu vuốt ve khuôn mặt anh, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Vậy là đủ rồi, Trần Minh Sinh.” Cô bảo: “Thế là đủ lắm rồi.”
“Nếu có thể,” Trần Minh Sinh nói tiếp, “Nếu anh có thể khỏe lên, anh sẽ đi gặp ba mẹ em…”
Mái tóc đã che khuất gương mặt cô.
Trong mắt Trần Minh Sinh, bóng hình cô hơi thảng thốt.
Anh không hề chú ý rằng, trong lúc nói chuyện tay anh đã run lên rất nhiều lần. Toàn bộ sức chú ý của anh đều dồn vào Dương Chiêu.
“Em đang khóc ư?” Anh đột ngột hỏi.
Bàn tay đang nắm chặt tay Dương Chiêu của anh vẫn run nhè nhẹ, tinh thần anh hơi mơ màng, anh cứ nghĩ cơn run rẩy này là của Dương Chiêu.
Đến khi anh hỏi, tay Dương Chiêu cũng run lên thật.
Trần Minh Sinh cười thản nhiên: “Có phải em đang khóc không?”
Dương Chiêu chậm chạp xoay qua, cô không khóc, nhưng sự đau thương dồn nén còn khổ sở hơn cả khóc.
Nhưng giọng nói của cô vẫn luôn bình thản.
“Nếu em khóc, vậy anh bằng lòng khỏe lên không?”
Trần Minh Sinh ngơ ngác, anh mơ màng nhìn cô rồi quay sang nhìn trần nhà, cuối cùng bảo: “Xin lỗi… Dương Chiêu, anh xin lỗi.”
Dương Chiêu cúi đầu, cô đặt môi mình lên đôi môi khô nứt của Trần Minh Sinh, cô hôn anh khẽ khàng, nhỏ nhẹ.
Hơi thở Trần Minh Sinh phả lên mặt cô, mùi hương của anh vẫn như trước.
Bạn đã từng thấy một nụ hôn nào như thế chưa, nó nặng trĩu dồn ép người ta đến không thể thở nổi. Nhưng nó lại nhẹ như vậy, nhẹ đến mức gần như không tồn tại.
Cũng tương tự thế, có lẽ bạn cũng chưa từng gặp một nụ hôn nào tuyệt vọng đến vậy.
Không phải là nụ hôn của tình nhân, mà là một giấc mơ vỡ nát.
Hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, anh và cô gần gũi gắn bó.
Trần Minh Sinh nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt tóc Dương Chiêu.
“Có phải em muốn hút thuốc không?”
Dương Chiêu im lặng lắc đầu.
“Em hút đi…”
Dương Chiêu nhỏ giọng: “Trần Minh Sinh, ở đây là bệnh viện.”
“Hút đi…” Giọng nói của Trần Minh Sinh khá thoải mái: “Anh cũng muốn hút, hình như đã bỏ thuốc hơi lâu.”
“Cơ thể anh còn chưa khỏe.”
“Cho anh một điếu đi…” Trần Minh Sinh dường như không thèm quan tâm, anh cười bảo Dương Chiêu giống như một đứa trẻ bướng bỉnh: “Hay là chúng ta hút chung một điếu.”
Dương Chiêu lấy một điếu thuốc trong túi ra.
Cô cầm điếu thuốc trên tay nhìn một lúc lâu.
Cô đột ngột hỏi: “Trần Minh Sinh, anh có biết làm một cái lọ gốm mất bao lâu không?”
Trần Minh Sinh đáp: “Không biết.”
Dương Chiêu trả lời: “Khoảng chừng hai điếu thuốc.”
Cô châm thuốc. Dưới ánh lửa, đầu thuốc lóe sáng phút chốc rồi lại dần dần tiêu tan, cuối cùng biến thành đốm lửa màu vàng cam. Ban đêm, điếu thuốc kia trong hệt như một chùm pháo hoa nở rộ rất gần bên họ.
Cuối cùng, cô không để Trần Minh Sinh chạm vào điếu thuốc, cô chỉ để nó cháy lên một lát rồi dụi tắt.
Cô nói: “Trần Minh Sinh, em đi đây, anh nghỉ ngơi một lát đi.”
Trần Minh Sinh gật đầu.
Cô đứng dậy, trước khi mở cửa cô quay đầu lại nhìn anh. Đêm đã khuya, cô không thấy rõ ánh mắt của Trần Minh Sinh, cô chỉ cảm thấy dường như anh đang nhìn cô.
Anh tựa như đang cười.
“Dương Chiêu…” Anh nhẹ giọng: “Cám ơn em.”
Dương Chiêu không biết nên nói gì, cô gật đầu mở cửa ra.
Văn Lỗi đứng chờ trước cửa, thấy cô đi ra, cậu chào đón.
“Chị dâu, giờ chị đi ạ?”
“Ừ.”
“Chị vất vả quá, cũng—” Văn Lỗi thức đêm trông ngoài cửa tới tận bây giờ, đôi mắt cậu cũng hơi đỏ, cậu nói với Dương Chiêu: “…cũng uất ức cho chị… Năm giờ sáng mẹ của anh Sinh sẽ quay lại, mười giờ tối sẽ rời đi. Hôm qua bà còn muốn đuổi chúng tôi đi, bảo buổi tối bà ở bên chăm sóc anh Sinh cũng được. Nếu như vậy, chị càng khó gặp anh Sinh.”
Dương Chiêu nhỏ giọng: “Không sao đâu.”
“Em sẽ nghĩ cách.” Văn Lỗi tiếp lời.
Dương Chiêu gật đầu, nói tiếng cám ơn rồi xoay người rời đi.
Cô bước ra khỏi cổng bệnh viện, đứng trên ngã tư đường vắng vẻ hút hết một điếu thuốc. Sau đó cô gọi điện cho Tiết Miểu…
“Tiểu Chiêu…” Lúc Tiết Miểu bắt máy anh ta vô cùng ngạc nhiên: “Bên em lúc này đã mấy giờ rồi? Là tinh thần anh đảo lộn hay là em đây?”
“Sếp, anh giúp em một việc được không.”
Lúc này, Dương Chiêu không còn sức lực hùa theo trò đùa của anh ta.
Tiết Miểu yên lặng một lát, sau đó ngữ điệu cũng nghiêm túc lại.
“Em nói đi, có chuyện gì vậy?”
Dương Chiêu: “Em muốn mang một người qua đó chữa bệnh.”
“Bệnh gì?”
Dương Chiêu: “Ngộ độc thuốc phiện.”
Tiết Miểu im lặng.
Một lát sau ah ta mới hỏi: “Là anh ta ư?”
“Ừ.”
Cô nghe thấy rõ Tiết Miểu hít sâu một hơi: “Tiểu Chiêu, anh ta hít thuốc phiện?
“Không phải.” Dương Chiêu nói: “Hiện giờ em không thể giải thích rõ ràng được, nhờ anh giúp em liên lạc với một bệnh viện tốt.” Cô van lơn: “Nhờ anh đấy…”
Tiết Miểu rất hiểu cô, lúc này anh ta cũng không hỏi thêm gì nữa.
“Anh biết rồi, em về nghỉ ngơi đi, chờ lúc em dậy sẽ có tin tức của anh.”
“Cám ơn anh.”
“Không cần đâu, không có gì cả.” Tiết Miểu trả lời, ngữ điệu hơi trầm thấp.
Dương Chiêu cả đêm không ngủ, cô đang suy nghĩ phải làm thế nào để thuyết phục mẹ anh.
Cô nghĩ ra rất nhiều rất nhiều kịch bản, thậm chí cô còn ngồi viết thành bảo thảo giữa đêm khuya, mãi đến lúc rạng sáng cô mới hoảng hốt chốt câu chốt ý.
Dương Chiêu rửa sạch mặt, cô không ngủ cả đêm, sắc mặt cực kỳ tệ, nhưng cô không dám trang điểm để che giấu. Cô chỉ cột tóc thật đơn giản, mặc một cái áo T-Shirt ngắn tay cùng một chiếc quần dài.
Khi vào bệnh viện, cô mua một bó bách hợp ở cửa hàng bán hoa dưới lầu. Lúc trả tiền, trong đầu vẫn không ngừng luyện lại những lời cần nói.
Cô ôm hoa bước vào cổng bệnh viện. Cô không đi thang máy mà đi thang bộ, bước lên từng tầng từng tầng một.
Cô căng thẳng, sự căng thẳng trước giờ chưa từng có.
Lúc cô đi đến chỗ rẽ cầu thang, cô nghe thấy một tiếng thét thảm thiết.
Tiếng thét thê thảm kia như một con dao sắc nhọn chầm chậm xuyên thẳng từ đầu cô xuống cằm.
Đó là giọng của mẹ Trần Minh Sinh.
Dương Chiêu chợt trông thấy ngay trong góc tường sáng sủa sạch sẽ ở cuối thang lầu có một con sâu nhỏ, con sâu màu đen nằm bò trên vách tường màu trắng, dường như đang lạc lối.
Trong ánh sáng lành lạnh nơi cuối chân trời, Dương Chiêu lại thấy đêm đen dày đặc, giữa mùi thuốc nồng nặc, Dương Chiêu lại thấy thoang thoảng mùi nhang Phật đâu đây.
Trần Minh Sinh chết vì suy tim cấp.
Không ai ngờ tới.
Không ai biết, cơ thể Trần Minh vốn đã rất tồi tệ, nhất là sức lực. Khi cắt chân anh đã không được an dưỡng tốt, cơ thể trông có vẻ khỏe khoắn nhưng thật ra đã tổn thương nặng nề.
Thêm lần này, anh không gắng gượng tiếp được nữa.
Hoặc có thể nói, anh không muốn tiếp tục chịu đựng nữa.
Trên hành lang, mẹ Trần Minh Sinh điên cuồng gào thét. Bà đang gọi tên một người—
Trần Quốc Doanh.
Bà gọi mãi cái tên này, gọi đến mức ngã quỵ, sụp đổ.
Một đám người rối loạn ở hành lang, Dương Chiêu ôm hoa chầm chậm bước từng bước. Văn Lỗi thấy cô, cậu quỳ sụp gối trước mặt Dương Chiêu, liên tục lẩm bẩm: “Chị dâu, xin lỗi, em xin lỗi.”
Âm thanh của họ thật xa xôi, nhưng vẫn vọng vào tai cô không sót một chữ.
Một y tá trẻ cầm tờ giấy bước tới, cẩn thận quan sát sắc mặt Dương Chiêu rồi mới khẽ nói: “Xin người nhà nén đau thương, chúng tôi có vài giấy tờ cần người thân ký—”
Một cô y tá khác kéo cô y tá kia sang một bên, trừng cô một cái.
“Phải biết xem thời điểm chứ.”
Cô y tá kia cũng biết mình vô ý, cúi đầu xin lỗi.
Dương Chiêu nâng tay gọi cô y tá: “Đưa tôi đi.”
Hai cô y tá liếc nhìn nhau, một cô y tá đưa tờ giấy cho cô. Dương Chiêu viết tên mình lên giấy.
Cô y tá hỏi: “Xin hỏi, cô… cô là vợ anh ấy sao?”
Dương Chiêu giật mình.
Không phải.
Cô không là gì cả.
Cô trả bút lại cho cô y tá.
“Xin lỗi, là tôi nhớ nhầm…”
Cô y tá trẻ đứng đằng sau nhìn cái tên trên giấy: “Cô là Dương Chiêu?”
Dương Chiêu nhìn cô y tá.
Cô y tá mấp máy môi mấy lần rồi mới nhẹ giọng: “Phút cuối cùng, người bệnh luôn gọi tên cô.”
Dương Chiêu yên lặng một lát, bình thản hỏi: “Thật ư?” Cô hỏi y tá: “Có thể để tôi nhìn anh ấy một lần không?”
Cô y tá gật đầu, hai cô dẫn Dương Chiêu vào một căn phòng.
Dương Chiêu đi vào trong, trên chiếc giường bày sát vách tường có một người nằm trên đó, tấm vải trắng toát phủ kín người.
Chỗ đùi phải của anh lõm xuống thật sâu.
Dương Chiêu bước tới, kéo tấm vải che mặt anh ra.
Cô không thể giống như mô tả trong phim hay trong tiểu thuyết, xem anh như đang ngủ.
Anh đã chết.
Không chút nào giống người đang ngủ, anh đã hoàn toàn, hoàn toàn không còn dấu hiệu của sự sống.
Dương Chiêu bước tới gần anh, độ ấm cô vẫn hằng quen thuộc giờ đã biến mất.
Cô ghé vào tai anh thì thầm: “Anh muốn nói gì.”
Anh muốn nói gì.
Giây phút cuối cùng anh vẫn luôn gọi tên em, là muốn nói với em điều gì?
“Anh không thể vậy được, Trần Minh Sinh.”Dương Chiêu thỏ thẻ: “Anh phải nói cho hết đi đã.”
Trần Minh Sinh im lặng.
Dường như anh đã và sẽ luôn im lặng thế này.
Dương Chiêu chăm chú nhìn anh, nhìn đến mức gần như không thể nhận ra anh.
Cô phủ môi mình lên môi anh.
Lúc cô thật sự chạm đến môi anh, sự trống trải và trầm mặc càng rõ ràng hơn.
Dương Chiêu không thèm để ý, cô hôn môi, hôn cằm, cổ, ngực, bụng…
Cô hôn anh, cuối cùng nụ hôn quyến luyến dừng lại tại đùi phải của anh.
Một đoạn chân mất, một đoạn ký ức đổ nát, một chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa câu chuyện cũ.
Cuối cùng Dương Chiêu bật khóc.
Lúc cô hôn đến chân anh, cuối cùng cô đã bật khóc.
Anh có hối hận không.
Anh không hối hận.
Hồi tưởng lại, anh không hối hận.
Anh chỉ hơi tiếc nuối.
Nếu lúc đó anh thông minh hơn, nếu anh cố gắng hơn một chút, có lẽ bây giờ anh đã tốt hơn.
Hết chương 69