An Tịnh cảm thấy gần đây Bảo Bảo có gì đó không bình thường, rất không bình thường. Từ lần anh và Ninh Thanh ra ngoài chơi, thái độ của Bảo Bảo đối với bọn họ hoàn toàn xoay ngược. Bây giờ, Bảo Bảo quả thực là nhiệt tình quá đáng, thậm chí khiến An Tịnh cảm thấy đó không phải chỉ là nhiệt tình, chính là chân chó!
Thấy Bảo Bảo một bên lần lượt đưa trà nước, An Tịnh đột nhiên cảm thấy trong lòng bốc hỏa. Cô đúng là coi mình trở thành người giúp việc rồi hả? Ninh Thanh muốn cô làm gì thì cô làm cái đó, còn biểu hiện chân chó như vậy. Anh không biết tại sao cô lại làm vậy. Rốt cuộc cô đang suy nghĩ gì?
Đừng xem bây giờ Bảo Bảo nhiệt tình, ngay cả khi hai người Bảo Bảo và An Tịnh đi chung với nhau, Bảo Bảo nhìn cũng không nhìn An Tịnh một cái, quả thật coi An Tịnh trở thành không khí. (Tác giả: thật ra tôi đây cảm thấy dùng từ “khinh thường hóa” thì tốt hơn, chính là quá đau đớn mới không dùng. →_→. )
An Tịnh vừa nghĩ tới mấy chuyện gần đây, hận không thể quay đầu lại từ đầu. Bây giờ lúc đi ngủ Bảo Bảo hoàn toàn cảnh giác, anh muốn lén bế cô về giường đều không làm được. Mỗi lần định ôm cô, đều bị mắt lạnh của cô đánh trở về.
Ban đầu Ninh Thanh cũng rất nghi ngờ, sao thái độ lại đột nhiên trở nên như vậy. Nhưng không được tự nhiên cũng chỉ là chuyện vài ngày, sau đó cũng không rối rắm nữa. Dù sao cô ta chỉ cần yên tâm thoải mái hưởng thụ là được, những thứ khác, chẳng phải là có anh An ư. Cũng chính vì nguyên nhân này, càng lúc càng dây dưa An Tịnh thêm chặt.
Cái này, hiện tại lại bắt đầu.
“Anh An, hôm qua anh dẫn em đi nhà hàng Hàn Quốc kia chẳng ngon tẹo nào, chúng ta đi ăn đồ Nhật đi, được không” Ninh Thanh nũng nịu kéo lấy tay An Tịnh.
An Tịnh liếc sang Bảo Bảo một cái, lại còn đứng đó cười híp mắt! “Được, ngày mai anh tự mình làm cho anh ăn, được không?”
Bảo Bảo đứng một bên nghe nói như thế, trong lòng đã sớm đánh An Tịnh một trận thừa sống thiếu chết, đến ngay cả ba mẹ cũng không nhận ra. Nhưng nhớ tới lời Mặc Mặc nói với cô, Bảo Bảo lại cố gắng ép mình bình tĩnh lại. Thế giới tươi đẹp như thế, sao cô có thể nóng nảy được, như vậy là không tốt, không tốt ~~
Lúc này dĩ nhiên là ngư ông đắc lợi rồi. Ninh Thanh đã sớm vui đến không tìm được đông tây nam bắc. Đây là đãi ngộ ngay cả mẹ An cũng chưa chắc đã được hưởng, nhất định sẽ hâm mộ cô chết mất.
Nhìn hai người chuẩn bị ra ngoài ăn đồ ăn Nhật, Bảo Bảo như bong bóng xì hơi. Mới vừa rồi còn đứng thẳng tắp, giờ đã sớm chán chường ngã ngồi trên ghế salon. Đều do Mặc Đằng Phi, nghĩ cái chủ ý rách nát gì đó, khiến cô như tiểu thiếp đoạt tướng công của vợ cả vậy (Tác giả: Bảo Bảo, cô đúng là…). Ngày ngày diễn kịch, rõ ràng lời thoại rất ít, nhưng cứ tiếp tục nhiều ngày như vậy. Suy nghĩ một chút, Bảo Bảo lại lấy điện thoại di động ra.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
“Họ Mặc, anh giấu Bảo Bảo nhà tôi đi đâu!” An Tịnh như gió vọt vào phòng làm việc của Mặc Đằng Phi, bắt lấy cổ áo anh, tức giận nói.
Trong mắt Mặc Đằng Phi lóe lên một tia tính toán, nhưng An Tịnh vốn giận dữ làm sao thấy được. “Bảo Bảo nhà cậu không thấy? Vậy cậu tới tìm anh làm gì? Còn không mau đi tìm?!” Mặc Đằng Phi giả bộ nóng lòng nói.
Lúc này mà An Tịnh tin tưởng Mặc Đằng Phi vậy anh chính là kẻ ngu! Chuyện như vậy tuyệt đối có liên quan tới anh ta, đoán chừng ngay cả biểu hiện kỳ lạ của Bảo Bảo mấy ngày nay cũng không thoát khỏi liên quan.
Ánh mắt An Tịnh càng thêm tàn bạo. “Mặc Đằng Phi, có vài chuyện anh không thể nhúng tay vào.”
Mặc Đằng Phi bày tỏ rất vô tội: “Anh thật sự không biết cô ấy ở đâu.”
“Hừ~, tôi phi. Với trí thông minh của Bảo Bảo, tuyệt đối không nghĩ ra chuyện như vậy, cũng chỉ có Lâm Hân có thể thương lượng với cô, hưng Lâm Hân cũng chẳng thông minh hơn Bảo Bảo được bao nhiêu đâu!”
“Quả thật là vậy~” Mặc Đằng Phi rất tán đồng gật đầu một cái.
An Tịnh càng kéo chặt quần áo hơn. “Rốt cuộc anh có nói hay không!”
“Được rồi, hai đấng mày râu lôi lôi kéo kéo thế này, cậu cũng không sợ người khác hiểu lầm à.” Mặc Đằng Phi dùng sức giật lại áo mình từ tay An Tịnh ra.
“Được rồi, anh thừa nhận, chuyện này là anh bày kế. Nhưng bây giờ Bảo Bảo đang ở đâu, anh thực sự không biết. Nếu anh là cậu, bây giờ đã sớm chạy đi tìm người, nào có tâm tình chạy tới chất vấn kẻ cái gì cũng không biết như anh chứ.”
Có vẻ như Mặc Đằng Phi biết chuyện gì đó, rất nhiều chuyện chỉ có cái gì không biết mới dễ làm.
An Tịnh cố gắng kềm chế nỗi kích động muốn đánh Mặc Đằng Phi một trận, sau đó lập tức xông ra ngoài. Anh ta nói rất đúng, bây giờ tìm người mới là quan trọng nhất! Về phần món nợ này, anh nhớ kỹ.
Một lần An Tịnh về nhà tìm Bảo Bảo, kết quả người không tìm được trái lại lại thấy một tờ giấy.
★★★★★★★★★★★★★★★
An Tịnh :
Xem gần đây anh không chào đón em. Mẹ nói: “Nếu người khác không muốn gặp con thì chính là con bị coi thường.” Em cảm thấy mẹ Bảo nói rất đúng, em mới không phải loại người thích bị coi thường đâu! Vì vậy em đi đây. Dù sao em đi rồi, anh nhất định sẽ vui vẻ, phải không. Cuối cùng anh cũng có thể bay nhảy với em gái Thanh Thanh rồi. Bây giờ không có em lượn qua lượn lại trước mắt nữa. Dù sao nhà này cũng là của hai người các người, muốn thế nào thì như thế đó đi. Không cần cảm kích em làm gì.
Mẹ nói: “Nếu người ta không chào đón con thì hãy tìm một người chào đón con.” Em cảm thấy bây giờ cần phải đi tìm người chào đón em. Em bị anh bắt nạt như vậy, lúc đầu anh còn nói sau khi kết hôn em có thể bắt nạt anh, nhưng bây giờ chút xíu cũng không chịu thực hiện. Nhà là em lau, bát là em rửa, là anh hay em bị người áp bức? Chủ tịch Mao đã nói: “Nơi nào có áp bức, nơi đó có đấu tranh.” Lời nói của Chủ tịch Mao chính là chân lý, chân lý thì phải thực tế hóa, vì vậy em thực hiện rồi.
Tóm lại chính là em muốn đi. Theo lời của anh chính là chuẩn bị hồng hạnh xuất tường. Nghĩ lại vẫn thấy kích thích. Anh cũng không cần tìm em (đoán chừng chắc là anh không tìm em đâu), em sẽ cố gắng để anh không tìm được. Nếu như có một ngày Chúa ban cho cơ hội em xuất hiện trước mặt anh, nhất định chính là lúc em đã có bánh bao và bánh bao con. Em chúc phúc cho anh và ninh Thanh, anh cũng phải chúc phúc cho em chứ nhỉ.
Ký tên: Chu Bảo Bảo
Lúc An Tịnh thấy cái này, đầu óc trống rỗng. Tay không tự giác được buông lỏng, tờ giấy kia cứ như vậy nhẹ nhàng xuống. Ninh Thanh đứng một bên lập tức cảm thấy không đúng, sau khi xem xong nhất thời mồ hôi lạnh cả người. Không nghĩ đến Bảo Bảo lại có tư tưởng đấu tranh như vậy! Nhìn lại An Tịnh, lần này là hình như gây ra chuyện lớn rồi.
Suy nghĩ một chút, Ninh Thanh nhân lúc An Tịnh đứng ở chỗ đó lập tức chạy về phòng. Làm gì? Nói nhảm, đương nhiên là dọn dẹp hành lý chạy trốn chứ sao! Cô mới là đầu sỏ gây nên chuyện này đó!
Ngây người hồi lâu, sau khi lấy lại tinh thần, An Tịnh lập tức bức bách mình tỉnh táo lại, tiếp đó thì có một màn kia.
Nhưng bây giờ, vấn đề quan trọng nhất là Bảo Bảo đang ở nơi nào.
An Tịnh cảm thấy gần đây Bảo Bảo có gì đó không bình thường, rất không bình thường. Từ lần anh và Ninh Thanh ra ngoài chơi, thái độ của Bảo Bảo đối với bọn họ hoàn toàn xoay ngược. Bây giờ, Bảo Bảo quả thực là nhiệt tình quá đáng, thậm chí khiến An Tịnh cảm thấy đó không phải chỉ là nhiệt tình, chính là chân chó!
Thấy Bảo Bảo một bên lần lượt đưa trà nước, An Tịnh đột nhiên cảm thấy trong lòng bốc hỏa. Cô đúng là coi mình trở thành người giúp việc rồi hả? Ninh Thanh muốn cô làm gì thì cô làm cái đó, còn biểu hiện chân chó như vậy. Anh không biết tại sao cô lại làm vậy. Rốt cuộc cô đang suy nghĩ gì?
Đừng xem bây giờ Bảo Bảo nhiệt tình, ngay cả khi hai người Bảo Bảo và An Tịnh đi chung với nhau, Bảo Bảo nhìn cũng không nhìn An Tịnh một cái, quả thật coi An Tịnh trở thành không khí. (Tác giả: thật ra tôi đây cảm thấy dùng từ “khinh thường hóa” thì tốt hơn, chính là quá đau đớn mới không dùng. →_→. )
An Tịnh vừa nghĩ tới mấy chuyện gần đây, hận không thể quay đầu lại từ đầu. Bây giờ lúc đi ngủ Bảo Bảo hoàn toàn cảnh giác, anh muốn lén bế cô về giường đều không làm được. Mỗi lần định ôm cô, đều bị mắt lạnh của cô đánh trở về.
Ban đầu Ninh Thanh cũng rất nghi ngờ, sao thái độ lại đột nhiên trở nên như vậy. Nhưng không được tự nhiên cũng chỉ là chuyện vài ngày, sau đó cũng không rối rắm nữa. Dù sao cô ta chỉ cần yên tâm thoải mái hưởng thụ là được, những thứ khác, chẳng phải là có anh An ư. Cũng chính vì nguyên nhân này, càng lúc càng dây dưa An Tịnh thêm chặt.
Cái này, hiện tại lại bắt đầu.
“Anh An, hôm qua anh dẫn em đi nhà hàng Hàn Quốc kia chẳng ngon tẹo nào, chúng ta đi ăn đồ Nhật đi, được không” Ninh Thanh nũng nịu kéo lấy tay An Tịnh.
An Tịnh liếc sang Bảo Bảo một cái, lại còn đứng đó cười híp mắt! “Được, ngày mai anh tự mình làm cho anh ăn, được không?”
Bảo Bảo đứng một bên nghe nói như thế, trong lòng đã sớm đánh An Tịnh một trận thừa sống thiếu chết, đến ngay cả ba mẹ cũng không nhận ra. Nhưng nhớ tới lời Mặc Mặc nói với cô, Bảo Bảo lại cố gắng ép mình bình tĩnh lại. Thế giới tươi đẹp như thế, sao cô có thể nóng nảy được, như vậy là không tốt, không tốt ~~
Lúc này dĩ nhiên là ngư ông đắc lợi rồi. Ninh Thanh đã sớm vui đến không tìm được đông tây nam bắc. Đây là đãi ngộ ngay cả mẹ An cũng chưa chắc đã được hưởng, nhất định sẽ hâm mộ cô chết mất.
Nhìn hai người chuẩn bị ra ngoài ăn đồ ăn Nhật, Bảo Bảo như bong bóng xì hơi. Mới vừa rồi còn đứng thẳng tắp, giờ đã sớm chán chường ngã ngồi trên ghế salon. Đều do Mặc Đằng Phi, nghĩ cái chủ ý rách nát gì đó, khiến cô như tiểu thiếp đoạt tướng công của vợ cả vậy (Tác giả: Bảo Bảo, cô đúng là…). Ngày ngày diễn kịch, rõ ràng lời thoại rất ít, nhưng cứ tiếp tục nhiều ngày như vậy. Suy nghĩ một chút, Bảo Bảo lại lấy điện thoại di động ra.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
“Họ Mặc, anh giấu Bảo Bảo nhà tôi đi đâu!” An Tịnh như gió vọt vào phòng làm việc của Mặc Đằng Phi, bắt lấy cổ áo anh, tức giận nói.
Trong mắt Mặc Đằng Phi lóe lên một tia tính toán, nhưng An Tịnh vốn giận dữ làm sao thấy được. “Bảo Bảo nhà cậu không thấy? Vậy cậu tới tìm anh làm gì? Còn không mau đi tìm?!” Mặc Đằng Phi giả bộ nóng lòng nói.
Lúc này mà An Tịnh tin tưởng Mặc Đằng Phi vậy anh chính là kẻ ngu! Chuyện như vậy tuyệt đối có liên quan tới anh ta, đoán chừng ngay cả biểu hiện kỳ lạ của Bảo Bảo mấy ngày nay cũng không thoát khỏi liên quan.
Ánh mắt An Tịnh càng thêm tàn bạo. “Mặc Đằng Phi, có vài chuyện anh không thể nhúng tay vào.”
Mặc Đằng Phi bày tỏ rất vô tội: “Anh thật sự không biết cô ấy ở đâu.”
“Hừ~, tôi phi. Với trí thông minh của Bảo Bảo, tuyệt đối không nghĩ ra chuyện như vậy, cũng chỉ có Lâm Hân có thể thương lượng với cô, hưng Lâm Hân cũng chẳng thông minh hơn Bảo Bảo được bao nhiêu đâu!”
“Quả thật là vậy~” Mặc Đằng Phi rất tán đồng gật đầu một cái.
An Tịnh càng kéo chặt quần áo hơn. “Rốt cuộc anh có nói hay không!”
“Được rồi, hai đấng mày râu lôi lôi kéo kéo thế này, cậu cũng không sợ người khác hiểu lầm à.” Mặc Đằng Phi dùng sức giật lại áo mình từ tay An Tịnh ra.
“Được rồi, anh thừa nhận, chuyện này là anh bày kế. Nhưng bây giờ Bảo Bảo đang ở đâu, anh thực sự không biết. Nếu anh là cậu, bây giờ đã sớm chạy đi tìm người, nào có tâm tình chạy tới chất vấn kẻ cái gì cũng không biết như anh chứ.”
Có vẻ như Mặc Đằng Phi biết chuyện gì đó, rất nhiều chuyện chỉ có cái gì không biết mới dễ làm.
An Tịnh cố gắng kềm chế nỗi kích động muốn đánh Mặc Đằng Phi một trận, sau đó lập tức xông ra ngoài. Anh ta nói rất đúng, bây giờ tìm người mới là quan trọng nhất! Về phần món nợ này, anh nhớ kỹ.
Một lần An Tịnh về nhà tìm Bảo Bảo, kết quả người không tìm được trái lại lại thấy một tờ giấy.
★★★★★★★★★★★★★★★
An Tịnh :
Xem gần đây anh không chào đón em. Mẹ nói: “Nếu người khác không muốn gặp con thì chính là con bị coi thường.” Em cảm thấy mẹ Bảo nói rất đúng, em mới không phải loại người thích bị coi thường đâu! Vì vậy em đi đây. Dù sao em đi rồi, anh nhất định sẽ vui vẻ, phải không. Cuối cùng anh cũng có thể bay nhảy với em gái Thanh Thanh rồi. Bây giờ không có em lượn qua lượn lại trước mắt nữa. Dù sao nhà này cũng là của hai người các người, muốn thế nào thì như thế đó đi. Không cần cảm kích em làm gì.
Mẹ nói: “Nếu người ta không chào đón con thì hãy tìm một người chào đón con.” Em cảm thấy bây giờ cần phải đi tìm người chào đón em. Em bị anh bắt nạt như vậy, lúc đầu anh còn nói sau khi kết hôn em có thể bắt nạt anh, nhưng bây giờ chút xíu cũng không chịu thực hiện. Nhà là em lau, bát là em rửa, là anh hay em bị người áp bức? Chủ tịch Mao đã nói: “Nơi nào có áp bức, nơi đó có đấu tranh.” Lời nói của Chủ tịch Mao chính là chân lý, chân lý thì phải thực tế hóa, vì vậy em thực hiện rồi.
Tóm lại chính là em muốn đi. Theo lời của anh chính là chuẩn bị hồng hạnh xuất tường. Nghĩ lại vẫn thấy kích thích. Anh cũng không cần tìm em (đoán chừng chắc là anh không tìm em đâu), em sẽ cố gắng để anh không tìm được. Nếu như có một ngày Chúa ban cho cơ hội em xuất hiện trước mặt anh, nhất định chính là lúc em đã có bánh bao và bánh bao con. Em chúc phúc cho anh và ninh Thanh, anh cũng phải chúc phúc cho em chứ nhỉ.
Ký tên: Chu Bảo Bảo
Lúc An Tịnh thấy cái này, đầu óc trống rỗng. Tay không tự giác được buông lỏng, tờ giấy kia cứ như vậy nhẹ nhàng xuống. Ninh Thanh đứng một bên lập tức cảm thấy không đúng, sau khi xem xong nhất thời mồ hôi lạnh cả người. Không nghĩ đến Bảo Bảo lại có tư tưởng đấu tranh như vậy! Nhìn lại An Tịnh, lần này là hình như gây ra chuyện lớn rồi.
Suy nghĩ một chút, Ninh Thanh nhân lúc An Tịnh đứng ở chỗ đó lập tức chạy về phòng. Làm gì? Nói nhảm, đương nhiên là dọn dẹp hành lý chạy trốn chứ sao! Cô mới là đầu sỏ gây nên chuyện này đó!
Ngây người hồi lâu, sau khi lấy lại tinh thần, An Tịnh lập tức bức bách mình tỉnh táo lại, tiếp đó thì có một màn kia.
Nhưng bây giờ, vấn đề quan trọng nhất là Bảo Bảo đang ở nơi nào.