Viễn Hinh đang nhìn Như Nguyệt bằng ánh mắt như bắt được trộm, nghe tiếng gọi từ xa bay đến, sắc mặt bỗng tái một cái rồi giãn ra nở một nụ cười vui vẻ quay lại nhìn người gọi mình.
– Hân Hân, đến rồi sao? Sao đến trễ vậy?
Như Nguyệt vốn đang chết lặng khi nghe đến cái tên “ Viễn Hinh” , giờ thì lại gnhe thêm một cái tên quen thuộc “ Hân Hân” nữa, trong lòng không ai nhéo mà nhói lên.
Cô cùng Như Ngọc từ hoảng sợ chuyển sang giật mình, khi chứng kiến nụ cười tươi rói, sáng rực rỡ của Viễn Hinh. Phải nói là gương mặt của Viễn Hinh sáng, lại cực đẹp trai, khi cười càng tăng thêm gấp n bội phần sức thu hút. Khiến Như Ngọc và Như Nguyệt đều ngẩng ngơ cả ra. Nhưng nói gì thì nói, việc tên này thay đổi 180 độ thật sự khiến người ta bất ngờ vô cùng, sau giây phút ngẩng ngơ, cả hai đồng loạt đưa mắt nhìn về cô bạn có giọng nói ngọt ngào nhẹ nhàng đang đi tới. Chỉ có một từ để hình dung: Thiên thần.
Làn sa trắng mịn, tóc đen buông dài, chiếc áo sơ mi không tay màu hồng phấn cách điệu nhẹ nhàng, chân váy ngắn chấm bi để lộ đôi chân thon cùng đôi giày búp bê màu xanh lá đậm rất dễ thương. Một cô gái biết cách ăn mặc khiến nét đẹp của bản thân hoàn toàn hiện hết ra ngoài.
– Con gái thành phố đúng là đẹp thật nhỉ – Như Ngọc nhìn không chớp mắt vào cô gái có cái tên Hân Hân đó khẽ nói bên tai Như Nguyệt. Cô trong lòng có chút xúc động nhìn cô gái đang nhẹ nhàng bước đến đó, chỉ muốn chạy đến ôm chầm cô ấy mà thôi.
“ Hân Hân” – cô bạn nhỏ dễ thương.
“ Hân Hân – Nguyệt Nguyệt” , hai cái tên này là do cô giáo cấp 1 người Việt gốc Hoa của họ hay gọi. Trong đầu Như Nguyệt nhớ lại khoảng thời gian lúc cấp 1 của mình. Đó là khoảng thời gian vừa vui vẻ vừa bi thương nhất của cô. Khoảng thời gian cô bị gán cho cái tên “ Heo mập” . Ai cũng gọi cô là “Heo Mập”, ngoại trừ Hân Hân, Hân Hân luôn gọi cô là Nguyệt Nguyệt.
Như Nguyệt thấy Hân Hân đi đến rồi dừng trước mặt Viễn Hinh nói:
– Uhm, hôm nay ba nói chở mình đến trường, thế mà giữa đường xe hư, phải đánh xe đến tiệm sữa. Rõ thật là xui xẻo mà. Vừa bắt đầu đã xui như thế rồi, không biết cả năm sẽ thế nào.
Nhìn vẻ mặt bí xị rầu rỉ của Hân Hân, Viễn Hinh bèn cười bảo:
– Không có đâu. Chuyện xe hư là chuyện xảy ra thường ngày ấy mà. Sao có thể nói là chuyện xui được. Đi thôi, mình đưa bạn đi đăng ký nhập học, nhanh lên kẻo hết giờ, lại phải đợi đến trưa.
– Đăng Khôi đâu?
– Mình đây – Đăng Khôi đã buông Tuấn ra và nhanh chóng đi tới trả lời.
– Thôi, mau chóng đi làm thủ tục đi thôi – Viễn Hinh nhanh chóng giục.
Vừa nói vừa kéo tay Hân Hân đi rời đi, nhưng Hân Hân lại ngó đầu ra sau vai của Viễn Hinh nhìn Như Ngọc và Như Ngọc, tò mò hỏi:
– Ai vậy? Người quen à?
Như Nguyệt đang định lên tiếng chào Hân Hân thì Viễn Hinh đã lên tiếng.
– Không quen.
– Sao mình thấy bạn đứng nói truyện với mấy bạn ấy mà – Hân Hân vẫn đưa mắt tò mò nhìn về phía Như Nguyệt và Như Ngọc.
– Hỏi đường – Như Nguyệt thấy Viễn Hinh dùng vẻ mặt lạnh tanh tỏ vẻ không can hệ gì đến cô, cô vui mừng reo thầm trong bụng, phải nhân cơ hội này mà chạy thoát thân, liền thay cậu trả lời Hân Hân.
– Hỏi đường? – Hân Hân nghi hoặc nhìn hai người họ, cảm thấy hai người có gì lạ lắm.
– Đúng hỏi đường – Viễn Hinh cũng nhanh trí đáp theo
– Hỏi đường gì?
Như Nguyệt thầm than trời trách đất, sao cô bạn nhỏ Hân Hân này lại có tính tò mò đến như thế chứ. Cô kìm nén tiếng kêu gào trong lòng mình, miễn cưỡng cười nói:
– Hỏi xong rồi.
Như Nguyệt lại nhân cơ hội có Hân Hân ở đây, có thần tiên sống giúp cô thoát tội, ngu gì mà không lợi dụng, cô cười giả lã nhìn Viễn Hinh nói:
– Lúc nãy đã “lỡ làm phiền đến bạn”. Mong bạn bỏ qua cho.
Viễn Hinh trợn mắt nhìn Như Nguyệt , Như Nguyệt chỉ hướng cậu cười cười, sau đó ánh mắt nhìn qua Hân Hân, giả bộ lên tiếng kể lể:
– Chuyện là …..
– Cùng là sinh viên, giúp đỡ nhau một tí thôi mà. Đã biết rõ đường chưa.
– Biết rồi biết rồi. Đi đến đó là mọi chuyện coi như kết thúc phải không?
– Uhm – Viễn Hinh bất đắt dĩ phải gật gù.
– Cám ơn bạn nhiều lắm. Tụi mình phải đi trước đây
Như Nguyệt nói xong, lập tức kéo Như Ngọc chạy đi đến bên Tuấn vừa được Đăng Khôi thả ra, kéo cả Tuấn cùng bỏ chạy một mạch, không có lấy một lần quay đầu nhìn lại.
– Tụi mình đi thôi – Hân Hân bèn nói rồi nhanh chóng bước đi về phái trước.
Viễn Hinh nhìn theo ba cái bóng chạy bán sống sống bán chết kia, trong lòng cũng có chút nguôi ngoai. Đăng Khôi cười hì hì nhìn Viễn Hinh lắc đầu, bị Viễn Hinh đấm một cái ngay vai, nhăn mặt suýt xoa.
Về đến nhà, Như Ngọc và Tuấn mừng mừng tủi tủi, ai đời mới ngày đầu đến trường đã xảy ra truyện rồi, ngày tháng sau này rõ ràng là khó sống. Cả hai đang định quay sang Như Nguyệt oán than, thì bắt gặp vẻ mặt sầu thảm của Như Nguyệt thì có chút ngạc nhiên, rồi quay đầu nhìn nhau, chẳng lẽ chỉ mới xảy ra có tí việc mà cô lại bị dọa đến thế rồi sao.
Như Nguyệt không nói gì, cô lôi trong bóp ra tấm hình lúc nhỏ của mình, tấm hình này cô luôn mang theo trong người để luôn nhắc nhở bản thân mình, đừng trở thành “Heo Mập” nữa.
Viễn Hinh đang nhìn Như Nguyệt bằng ánh mắt như bắt được trộm, nghe tiếng gọi từ xa bay đến, sắc mặt bỗng tái một cái rồi giãn ra nở một nụ cười vui vẻ quay lại nhìn người gọi mình.
– Hân Hân, đến rồi sao? Sao đến trễ vậy?
Như Nguyệt vốn đang chết lặng khi nghe đến cái tên “ Viễn Hinh” , giờ thì lại gnhe thêm một cái tên quen thuộc “ Hân Hân” nữa, trong lòng không ai nhéo mà nhói lên.
Cô cùng Như Ngọc từ hoảng sợ chuyển sang giật mình, khi chứng kiến nụ cười tươi rói, sáng rực rỡ của Viễn Hinh. Phải nói là gương mặt của Viễn Hinh sáng, lại cực đẹp trai, khi cười càng tăng thêm gấp n bội phần sức thu hút. Khiến Như Ngọc và Như Nguyệt đều ngẩng ngơ cả ra. Nhưng nói gì thì nói, việc tên này thay đổi độ thật sự khiến người ta bất ngờ vô cùng, sau giây phút ngẩng ngơ, cả hai đồng loạt đưa mắt nhìn về cô bạn có giọng nói ngọt ngào nhẹ nhàng đang đi tới. Chỉ có một từ để hình dung: Thiên thần.
Làn sa trắng mịn, tóc đen buông dài, chiếc áo sơ mi không tay màu hồng phấn cách điệu nhẹ nhàng, chân váy ngắn chấm bi để lộ đôi chân thon cùng đôi giày búp bê màu xanh lá đậm rất dễ thương. Một cô gái biết cách ăn mặc khiến nét đẹp của bản thân hoàn toàn hiện hết ra ngoài.
– Con gái thành phố đúng là đẹp thật nhỉ – Như Ngọc nhìn không chớp mắt vào cô gái có cái tên Hân Hân đó khẽ nói bên tai Như Nguyệt. Cô trong lòng có chút xúc động nhìn cô gái đang nhẹ nhàng bước đến đó, chỉ muốn chạy đến ôm chầm cô ấy mà thôi.
“ Hân Hân” – cô bạn nhỏ dễ thương.
“ Hân Hân – Nguyệt Nguyệt” , hai cái tên này là do cô giáo cấp người Việt gốc Hoa của họ hay gọi. Trong đầu Như Nguyệt nhớ lại khoảng thời gian lúc cấp của mình. Đó là khoảng thời gian vừa vui vẻ vừa bi thương nhất của cô. Khoảng thời gian cô bị gán cho cái tên “ Heo mập” . Ai cũng gọi cô là “Heo Mập”, ngoại trừ Hân Hân, Hân Hân luôn gọi cô là Nguyệt Nguyệt.
Như Nguyệt thấy Hân Hân đi đến rồi dừng trước mặt Viễn Hinh nói:
– Uhm, hôm nay ba nói chở mình đến trường, thế mà giữa đường xe hư, phải đánh xe đến tiệm sữa. Rõ thật là xui xẻo mà. Vừa bắt đầu đã xui như thế rồi, không biết cả năm sẽ thế nào.
Nhìn vẻ mặt bí xị rầu rỉ của Hân Hân, Viễn Hinh bèn cười bảo:
– Không có đâu. Chuyện xe hư là chuyện xảy ra thường ngày ấy mà. Sao có thể nói là chuyện xui được. Đi thôi, mình đưa bạn đi đăng ký nhập học, nhanh lên kẻo hết giờ, lại phải đợi đến trưa.
– Đăng Khôi đâu?
– Mình đây – Đăng Khôi đã buông Tuấn ra và nhanh chóng đi tới trả lời.
– Thôi, mau chóng đi làm thủ tục đi thôi – Viễn Hinh nhanh chóng giục.
Vừa nói vừa kéo tay Hân Hân đi rời đi, nhưng Hân Hân lại ngó đầu ra sau vai của Viễn Hinh nhìn Như Ngọc và Như Ngọc, tò mò hỏi:
– Ai vậy? Người quen à?
Như Nguyệt đang định lên tiếng chào Hân Hân thì Viễn Hinh đã lên tiếng.
– Không quen.
– Sao mình thấy bạn đứng nói truyện với mấy bạn ấy mà – Hân Hân vẫn đưa mắt tò mò nhìn về phía Như Nguyệt và Như Ngọc.
– Hỏi đường – Như Nguyệt thấy Viễn Hinh dùng vẻ mặt lạnh tanh tỏ vẻ không can hệ gì đến cô, cô vui mừng reo thầm trong bụng, phải nhân cơ hội này mà chạy thoát thân, liền thay cậu trả lời Hân Hân.
– Hỏi đường? – Hân Hân nghi hoặc nhìn hai người họ, cảm thấy hai người có gì lạ lắm.
– Đúng hỏi đường – Viễn Hinh cũng nhanh trí đáp theo
– Hỏi đường gì?
Như Nguyệt thầm than trời trách đất, sao cô bạn nhỏ Hân Hân này lại có tính tò mò đến như thế chứ. Cô kìm nén tiếng kêu gào trong lòng mình, miễn cưỡng cười nói:
– Hỏi xong rồi.
Như Nguyệt lại nhân cơ hội có Hân Hân ở đây, có thần tiên sống giúp cô thoát tội, ngu gì mà không lợi dụng, cô cười giả lã nhìn Viễn Hinh nói:
– Lúc nãy đã “lỡ làm phiền đến bạn”. Mong bạn bỏ qua cho.
Viễn Hinh trợn mắt nhìn Như Nguyệt , Như Nguyệt chỉ hướng cậu cười cười, sau đó ánh mắt nhìn qua Hân Hân, giả bộ lên tiếng kể lể:
– Chuyện là …..
– Cùng là sinh viên, giúp đỡ nhau một tí thôi mà. Đã biết rõ đường chưa.
– Biết rồi biết rồi. Đi đến đó là mọi chuyện coi như kết thúc phải không?
– Uhm – Viễn Hinh bất đắt dĩ phải gật gù.
– Cám ơn bạn nhiều lắm. Tụi mình phải đi trước đây
Như Nguyệt nói xong, lập tức kéo Như Ngọc chạy đi đến bên Tuấn vừa được Đăng Khôi thả ra, kéo cả Tuấn cùng bỏ chạy một mạch, không có lấy một lần quay đầu nhìn lại.
– Tụi mình đi thôi – Hân Hân bèn nói rồi nhanh chóng bước đi về phái trước.
Viễn Hinh nhìn theo ba cái bóng chạy bán sống sống bán chết kia, trong lòng cũng có chút nguôi ngoai. Đăng Khôi cười hì hì nhìn Viễn Hinh lắc đầu, bị Viễn Hinh đấm một cái ngay vai, nhăn mặt suýt xoa.
Về đến nhà, Như Ngọc và Tuấn mừng mừng tủi tủi, ai đời mới ngày đầu đến trường đã xảy ra truyện rồi, ngày tháng sau này rõ ràng là khó sống. Cả hai đang định quay sang Như Nguyệt oán than, thì bắt gặp vẻ mặt sầu thảm của Như Nguyệt thì có chút ngạc nhiên, rồi quay đầu nhìn nhau, chẳng lẽ chỉ mới xảy ra có tí việc mà cô lại bị dọa đến thế rồi sao.
Như Nguyệt không nói gì, cô lôi trong bóp ra tấm hình lúc nhỏ của mình, tấm hình này cô luôn mang theo trong người để luôn nhắc nhở bản thân mình, đừng trở thành “Heo Mập” nữa.