Trước mặt cô là một mảng xuân xanh. Mấy tên con trai vừa nãy quần áo đầy đủ nhàn nhã ngồi ghế cười trêu cô, giờ đây chỉ còn đúng một mảnh tam giác, để lộ ra cơ thể trần trụi với làn da trắng trước mặt cô. Mấy tên con trai thấy Như Nguyệt nhìn về phái họ thì huýt sáo, nháy mắt….trêu chọc thấy rõ. Có tên còn ngắc tay giọng cười cợt nói với cô:
– Tắm chung không? Như Nguyệt bĩu môi lườm mắt với hắn ta một cái rồi quay lưng lại thì đập vào một bờ vai trần vạm vỡ. Cô ngẩng đầu nhìn lên thì gặp ngay gương mặt kênh kiệu với nụ cười nhếch môi đáng ghét.
– Ui da – Cú đập khá mạnh khiến Như Nguyệt kêu lên rồi nhanh chóng cách xa Viễn Hinh ra vài bước.
Nhờ khoảng cách mà Như Nguyệt ngắm Viễn Hinh từ đầu đến đuôi được rõ hơn. Thân hình cao ráo, săn chắc, có cơ bắp, da trắng , đặc biệt là chiếc quần tam giác màu đỏ xanh bên dưới càng làm nổi bật thân hình của Viễn Hinh. Dù Như Nguyệt rất ghét Viễn Hinh, nhưng cô phải thừa nhận là cậu có thân hình rất chuẩn.
Mặc dù cô ở dưới quê, quanh năm suốt tháng thấy con trai cỡi trần làm ruộng, thế nhưng chưa bao giờ cô nhìn tận mặt cái cảnh chỉ còn một mảnh tam giác như thế trên người cả. Thật là gây nhức nhối ắt quá.
– Này, ngắm đủ chưa? – Giọng Viễn Hinh chế giễu hỏi– Gọi cô đến đây đúng là làm lợi cho đôi mắt của cô quá đúng không? Như Nguyệt nghe giọng mĩa mai thì hoàn hồn trở lại, cô cong môi lên đáp trả:
– Cái gì mà lợi ắt. Đôi mắt tôi vốn dĩ 10/10, nhưng bây giờ tôi phải đi kiểm tra mắt lại mới được, đúng là hại mắt quá.
– Xì…được lợi mà còn làm bộ
– Viễn Hinh nhếch môi quả quyết không tin những lời Như Nguyệt nói.
Điệu cười cùng thân hình lồ lộ trước mặt của Viễn Hinh thật đúng là quá mới gọi sắc nữ mà, lần đầu tiên Như Nguyệt thấy may mắn khi mình không phải là một sắc nữ. Nếu là Như Ngọc ở đây thì chắc chắc cô ấy sẽ hét lên sau đó ngất xỉu một cách rất mất mặt. Nhưng nói gì thì nói, Như Nguyệt hơi cảm thấy đầu óc mình rối loạn, tim cũng đập nhanh hơn.
– Buồn nôn quá. Xin lỗi nha, tôi đây là người nhà quê, ngày nào cũng chứng kiến mấy anh nông dân cởi trần. Nói thiệt nha, họ cơ bắp cuồn cuộn, làn da bánh mật trong cực kỳ gợi cảm và đầy sức hút. Còn mấy người … – Như Nguyệt cố diễn tả cường điệu về những anh chàng tá điền ở dưới quê cô, sau đó nhìn trừng trừng Viễn Hinh từ trên xuống dưới rồi bĩu môi nói tiếp – …có một tí cơ bắp là cứ tưởng mình ngon, người thì trắng như cục bột, nhìn là thấy gớm, muốn ói chết được. Vậy mà không biết ngượng cứ bô bô đi khoe lên cho thiên hạ dòm đặng chê cười.
Viễn Hinh xưa nay rất tự tin vào thân hình của mình, mỗi khi đi bởi ở bể bơi công cộng thì không cô gái nào không bị cậu thu hút, vậy mà Như Nguyệt chẳng những không bị thu hút còn không tiếc lời chê bai. Mặt Viễn Hinh xám xịt, ánh mắt tức tối nhìn Như Nguyệt mắng:
– Cô thiệt là đồ không biết thưởng thức. Đúng là đồ nhà quê mà…Mau nướng thịt nhanh đi rồi dọn dẹp đống đồ cô làm rơi này đi.
Nói xong cậu quảy bước bỏ đi đến bên các bạn đang làm động tác khởi động chuẩn bị xuống hồ. Như Nguyệt khoái trí khi chọc tức Viễn Hinh, cô huýt sáo quay người lấy một cái dĩa khác tiếp tục công việc nướng thịt của mình.
Nhưng đột nhiên cô thấy một giọt máu đỏ rơi trên nền trắng của chiếc dĩa. Như Nguyệt cảm thấy ngạc nhiên, cô nhớ mình đâu có cầm xiên thịt sống nào đâu mà có máu rơi xuống thế nhỉ. Như Nguyệt nhìn lại tya của mình, rõ ràng là xâu thịt chín. Vậy giọt máu này từ đâu mà ra. Chắc là không phải máu mà là phẩm màu gì đó bị mấy tên khốn kia làm văng đến đây. Một giọt máu nữa rơi xuống chiếc dĩa. Như Nguyệt sững người nhìn lại vì trông giống máu quá. Cô bắt đầu cảm thấy không ổn, mà sự không ổn này bắt đầu từ chính cô. Một giọt máu nữa rơi xuống. Như Nguyệt đưa tay quẹt mũi của mình thì cảm thấy ướt ướt. Cô nhìn kỹ thì thấy trên tay mình là dấu máu. Đột nhiên Như Nguyệt thấy choáng vô cùng. Từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ chảy máu cam. Lần này vì sao lại bị chảy máy cam chứ? Như Nguyệt hoảng loạn lắc đầu. Cô tin chắc là vì cô đứng dưới trời nóng nướng đồ ăn cho nên mới chảy máu cam. Hay là vì cú va đập của mũi vào vòm ngực của Viễn hinh nên bị chảy máu cam. Chứ tuyệt đối không phải vì cô nhìn thấy từ trên xuống dưới của Viễn Hinh mà chảy máu cam, cô không phải là một sắc nữ. Đầu óc cứ thế mà trở nên choáng voáng khiến Như Nguyệt lảo đảo vài bước. Sau đó là cảm giác rơi tự do.
– Ùm….
Như Nguyệt thấy người mình ướt nhẹp, được nước bao trọn cơ thể.
Trong đầu cô chợt nghĩ : Vì sao người ta rơi xuống nước trong tiếng “ Bùm” huy hoàng, còn cô rơi xuống nước trong tiếng “ ùm” thê thảm như vậy chứ.
Điều quan trọng là cô thấy mình không còn sức để bơi.
Trước mặt cô là một mảng xuân xanh. Mấy tên con trai vừa nãy quần áo đầy đủ nhàn nhã ngồi ghế cười trêu cô, giờ đây chỉ còn đúng một mảnh tam giác, để lộ ra cơ thể trần trụi với làn da trắng trước mặt cô. Mấy tên con trai thấy Như Nguyệt nhìn về phái họ thì huýt sáo, nháy mắt….trêu chọc thấy rõ. Có tên còn ngắc tay giọng cười cợt nói với cô:
– Tắm chung không? Như Nguyệt bĩu môi lườm mắt với hắn ta một cái rồi quay lưng lại thì đập vào một bờ vai trần vạm vỡ. Cô ngẩng đầu nhìn lên thì gặp ngay gương mặt kênh kiệu với nụ cười nhếch môi đáng ghét.
– Ui da – Cú đập khá mạnh khiến Như Nguyệt kêu lên rồi nhanh chóng cách xa Viễn Hinh ra vài bước.
Nhờ khoảng cách mà Như Nguyệt ngắm Viễn Hinh từ đầu đến đuôi được rõ hơn. Thân hình cao ráo, săn chắc, có cơ bắp, da trắng , đặc biệt là chiếc quần tam giác màu đỏ xanh bên dưới càng làm nổi bật thân hình của Viễn Hinh. Dù Như Nguyệt rất ghét Viễn Hinh, nhưng cô phải thừa nhận là cậu có thân hình rất chuẩn.
Mặc dù cô ở dưới quê, quanh năm suốt tháng thấy con trai cỡi trần làm ruộng, thế nhưng chưa bao giờ cô nhìn tận mặt cái cảnh chỉ còn một mảnh tam giác như thế trên người cả. Thật là gây nhức nhối ắt quá.
– Này, ngắm đủ chưa? – Giọng Viễn Hinh chế giễu hỏi– Gọi cô đến đây đúng là làm lợi cho đôi mắt của cô quá đúng không? Như Nguyệt nghe giọng mĩa mai thì hoàn hồn trở lại, cô cong môi lên đáp trả:
– Cái gì mà lợi ắt. Đôi mắt tôi vốn dĩ /, nhưng bây giờ tôi phải đi kiểm tra mắt lại mới được, đúng là hại mắt quá.
– Xì…được lợi mà còn làm bộ
– Viễn Hinh nhếch môi quả quyết không tin những lời Như Nguyệt nói.
Điệu cười cùng thân hình lồ lộ trước mặt của Viễn Hinh thật đúng là quá mới gọi sắc nữ mà, lần đầu tiên Như Nguyệt thấy may mắn khi mình không phải là một sắc nữ. Nếu là Như Ngọc ở đây thì chắc chắc cô ấy sẽ hét lên sau đó ngất xỉu một cách rất mất mặt. Nhưng nói gì thì nói, Như Nguyệt hơi cảm thấy đầu óc mình rối loạn, tim cũng đập nhanh hơn.
– Buồn nôn quá. Xin lỗi nha, tôi đây là người nhà quê, ngày nào cũng chứng kiến mấy anh nông dân cởi trần. Nói thiệt nha, họ cơ bắp cuồn cuộn, làn da bánh mật trong cực kỳ gợi cảm và đầy sức hút. Còn mấy người … – Như Nguyệt cố diễn tả cường điệu về những anh chàng tá điền ở dưới quê cô, sau đó nhìn trừng trừng Viễn Hinh từ trên xuống dưới rồi bĩu môi nói tiếp – …có một tí cơ bắp là cứ tưởng mình ngon, người thì trắng như cục bột, nhìn là thấy gớm, muốn ói chết được. Vậy mà không biết ngượng cứ bô bô đi khoe lên cho thiên hạ dòm đặng chê cười.
Viễn Hinh xưa nay rất tự tin vào thân hình của mình, mỗi khi đi bởi ở bể bơi công cộng thì không cô gái nào không bị cậu thu hút, vậy mà Như Nguyệt chẳng những không bị thu hút còn không tiếc lời chê bai. Mặt Viễn Hinh xám xịt, ánh mắt tức tối nhìn Như Nguyệt mắng:
– Cô thiệt là đồ không biết thưởng thức. Đúng là đồ nhà quê mà…Mau nướng thịt nhanh đi rồi dọn dẹp đống đồ cô làm rơi này đi.
Nói xong cậu quảy bước bỏ đi đến bên các bạn đang làm động tác khởi động chuẩn bị xuống hồ. Như Nguyệt khoái trí khi chọc tức Viễn Hinh, cô huýt sáo quay người lấy một cái dĩa khác tiếp tục công việc nướng thịt của mình.
Nhưng đột nhiên cô thấy một giọt máu đỏ rơi trên nền trắng của chiếc dĩa. Như Nguyệt cảm thấy ngạc nhiên, cô nhớ mình đâu có cầm xiên thịt sống nào đâu mà có máu rơi xuống thế nhỉ. Như Nguyệt nhìn lại tya của mình, rõ ràng là xâu thịt chín. Vậy giọt máu này từ đâu mà ra. Chắc là không phải máu mà là phẩm màu gì đó bị mấy tên khốn kia làm văng đến đây. Một giọt máu nữa rơi xuống chiếc dĩa. Như Nguyệt sững người nhìn lại vì trông giống máu quá. Cô bắt đầu cảm thấy không ổn, mà sự không ổn này bắt đầu từ chính cô. Một giọt máu nữa rơi xuống. Như Nguyệt đưa tay quẹt mũi của mình thì cảm thấy ướt ướt. Cô nhìn kỹ thì thấy trên tay mình là dấu máu. Đột nhiên Như Nguyệt thấy choáng vô cùng. Từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ chảy máu cam. Lần này vì sao lại bị chảy máy cam chứ? Như Nguyệt hoảng loạn lắc đầu. Cô tin chắc là vì cô đứng dưới trời nóng nướng đồ ăn cho nên mới chảy máu cam. Hay là vì cú va đập của mũi vào vòm ngực của Viễn hinh nên bị chảy máu cam. Chứ tuyệt đối không phải vì cô nhìn thấy từ trên xuống dưới của Viễn Hinh mà chảy máu cam, cô không phải là một sắc nữ. Đầu óc cứ thế mà trở nên choáng voáng khiến Như Nguyệt lảo đảo vài bước. Sau đó là cảm giác rơi tự do.
– Ùm….
Như Nguyệt thấy người mình ướt nhẹp, được nước bao trọn cơ thể.
Trong đầu cô chợt nghĩ : Vì sao người ta rơi xuống nước trong tiếng “ Bùm” huy hoàng, còn cô rơi xuống nước trong tiếng “ ùm” thê thảm như vậy chứ.
Điều quan trọng là cô thấy mình không còn sức để bơi.