– Xin lỗi, mình không giúp được bạn.
Sau đó Diệp Hân quay lưng bỏ đi. Như Nguyệt nhìn theo bóng lưng của Diệp Hân mếu máo, nếu cả Diệp Hân cũng không giúp được, cô có phải là chết chắc rồi hay không? Như Nguyệt có chút tức giận khi nhìn thấy Minh Tuấn và Như Ngọc cũng đang dắt tay nhau rời đi. Như Nguyệt muốn đuổi theo kéo họ lại, nhưng phát hiện bản thân đang bị xích lại, bên cạnh cô tên ác ma đang điềm nhiêm ngồi trên một chiếc ghế cười khoái chí. Mà bên cạnh hắn ta là một cái cây cờ, treo trên đầu là cái quần lót in hình con rùa có cái mai màu xanh lá chuối.
Như Nguyệt bỗng phát hiện ra bóng dáng thiên phong đang đứng bên cạnh, hai tay cho vào túi quần. Cô thấy mừng rỡ vô cùng, vội vàng nhìn Thiên Phong mà gọi:
– Thầy ơi, thầy cứu em với.
Nhưng Thiên Phong chỉ nhìn cô mà khẽ khàng nói:
– Tự làm tự chịu.
Sau đó qua lưng đi mặc kệ tiếng kêu gào của Như Nguyệt. Viễn Hinh bên cạnh khoái chí cười vang cả một góc trời , cười như muốn khiến đất trời rung chuyển, đất đá rơi ra. Như Nguyệt cảm thấy dường như người mình cũng rung theo, hoảng hồn mở bừng mắt ra.
Hóa ra điện thoại của cô chuyển chế độ rung, chẳng hiểu xui khiến thế nào cô lại nằm lên nó. Cả đêm qua thức làm bài, hôm nay cô muốn dậy trễ một chút vậy mà cũng không yên. Mơ màng nhận điện thoại, nghe được giọng bên kia, Như Nguyệt nổi điên lên:
– Có muốn đòi nợ thì cũng đừng nhằm vào lúc sáng sớm thế này chứ tên ôn thần kia.
– Có con nợ nào nói chuyện với chủ nợ như thế hay không hả?
– Con nợ đang buồn ngủ, muốn đòi nợ thì chờ đến trưa đi.
– Trước nhà.
– Hả.
– Mình đang ở trước nhà bạn. Cho bạn năm phút để chuẩn bị, sau đó xuống mở cửa.
– Có giỏi thì đạp cửa xông vào đi, chị đây còn buồn ngủ – Nói xong Như Nguyệt tắt máy quẳng điện thoại sang một bên tiếp tục giấc ngủ của mình. Đúng là bị ám cho nên mới thấy ác mộng mà
Viễn Hinh sáng sớm chưng diện thật đẹp rồ ga chạy xe đến trước nhà của Như Nguyệt. Chống xe xuống rồi ngồi hững hờ một bên xe lấy điện thoại gọi cho Như Nguyệt trong đầu vẽ ra rất nhiều hình ảnh thù vị , không ngờ lại bị Như Nguyệt sẵn tay tắt điện thoại, nụ cười nữa miệng đầy cuốn hút tắt ngúm. Ánh mắt đầy tức giận, Viễn Hinh rời khỏi xe đi đến trước cửa nhà Như Nguyệt gõ cửa thật mạnh rất nhiều lần.
Như Nguyệt đang gnu3 thì nghe tiếng ồn ào, cô bực bội càu nhàu vài tiếng muốn kiện nhà hàng xóm tội làm ồn, rồi trốn vào trong chăn ngủ tiếp. Cho đến khi Như Ngọc như cơn lốc ào ào chạy vào phòng kéo chăn của cô ra khỏi đầu và không ngừng lay cô:
– Dậy dậy mau, nguy hiểm đến rồi. Bão tố đến rồi….
– Trời ơi, còn ngủ nữa. Sắp chết đền nơi rồi kìa – Như Ngọc khổ sở lay Như Nguyệt dạy.
– Trời có sập đâu mà chết – Như nguyệt lười biếng chẳng muốn dậy kéo mình trong chăn ngủ tiếp.
– Viễn Hinh đến rồi. Cái tên quần lót rùa đến rồi – Như Ngọc tức giận buông tay khỏi Như Nguyệt chống nạnh bảo.
Vừa nghe đến hai cái tên, tựa như có búa tạ sấm rền bên tai, Như Nguyệt tỉnh ngủ , hai mắt mở ra có chút hoảng hốt, cô bật ngồi dậy chụp lấy Như Ngọc hỏi lại lần nữa:
– Có thật không?
– Tỉnh ngủ đi. Đang ở dưới nhà kìa – như Ngọc lấy tay đập vào trán Như Nguyệt một cái rõ đau muốn đánh tỉnh Như Nguyệt – Bà điên rồi, sao lại để cho cậu ta biết nhà mình chứ. Xem đi mới sáng sớm đã đến đây hành hạ rồi.
– Tui không có cho – Như Nguyệt khoát tay lắc đầu bảo , cô đâu có điên mà đi cho tên khốn kia biết địa chỉ chứ. Cho số điện thoại là đã hy sinh nhiều lắm rồi.
Như Nguyệt cứ tưởng Viễn Hinh nói đùa trong điện thoại, cô rõ ràng không cho Viễn Hinh biết địa chỉ nhà, giấy đăng ký học cô cũng chỉ ghi địa chỉ dưới quê chứ đâu có ghi địa chỉ ở đây đâu. Vì sao Viễn Hinh lại có thể biết được địa chỉ nhà quả là kỳ lạ.
Nhưng ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu của cả Như Nguyệt và Như Ngọc, cả hai người nhìn nhau đồng thanh:
– Minh Tuấn.
– Thằng trời đánh đó sẽ biết tay mình, hèn chi mà chả thấy xuất hiện – Như Nguyệt đập mạnh tay xuống nệm, ghiến rặng ghiến lợi hận không thể xé Hoàng Tuấn ra trăm mảnh ngay được.
– Giờ làm sao – Như Ngọc thở dài nhìn Như Nguyệt hỏi.
– Mặc kệ đi. Để tên đó gõ gãy tay luôn đi – Như Nguyệt xua tay ngoan cố không muốn ra gặp viễn Hinh. Nói rồi cô ngã ra giường tiếp tục cuộc hành trình mộng du của mình.
– Bà để Viễn hinh gõ cửa mãi như thế làm ôn ào, không sợ hàng xóm người ta chửi à. Đừng quên mụ phù thủy Simla kế bên đó nha – Như ngọc khẽ nhắc nhở Như Nguyệt về bà hàng xóm mập mạp cực hung dữ, chỉ vì chuyện nhỏ xíu là lúc Như Nguyệt tưới cây làm nước văng qua sân nhà bà ta ,làm ướt cái mền đang phơi mà bà ta cũng la ầm ĩ, đứng chửi cha mắng mẹ cả buổi. Như Nguyệt và Như Ngọc đã đặc biệt danh cho bà ta là mụ phù thủy Simla – Mau đi ra gặp Viễn Hinh đi.
Như Nguyệt đành phải lếch thân đi xuống lầu mở cửa cho Viễn Hinh.
Viễn Hinh nghe tiếng lạch cạch thì không ngõ cửa nữa, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười tự đắc, trước sau gì nhỏ Heo Mập Cận Thị này cũng phải khuất phục dưới tay cậu. Nhìn đồng hồ, thời gian đúng là vừa đủ 5 phút, Viễn Hinh thấy rất hài lòng, cậu nghĩ Như Nguyệt đã ăn mặc và chuẩn bị tươm tất đi xuống nên lùi về sau chờ đợi người bên trong mở cửa. Nào ngờ, cửa vừa mở ra , đối diện với cậu là bộ dạng nhếch nhác như ma của Như Nguyệt. Chiếc áo ngủ rộng thùng thình nhăn nhúm, mái tóc rối xõa tung tóe, hai mắt kèm nhem khiến Viễn Hinh giật cả mình.
Chưa bao giờ cậu thấy một cô gái nào dám để bộ dạng bê bối như thế để đứng trước mặt cậu. Viễn Hinh trợn mắt nhìn Như Nguyệt như một con ma hỏi:
– Bạn định dọa ma người khác đó à.
– To xác thế mà sợ mà thì về bú mẹ đi là vừa – Như Nguyệt tức giận vì việc Viễn Hinh dám phá giấc ngủ của cô nên thẳng thừng đối đáp lại.
– Cho bạn thêm năm phút nữa. Mau đi vệ sinh và thay đổ liền ngay và lập tức. Nếu không thì hậu quả bạn tự gánh lấy – Viễn Hinh cố nén cơn giận của mình xuống , cậu nhìn đồng hồ lớn giọng ra lệnh với Như Nguyệt một lần nữa.
Như Nguyệt trừng mắt lườm Viễn Hinh rồi bực dọc bước đi lên lầu, vừa đi cô vừa gãi đầu, miệng lẩm bẩm tự mắng chinh mình. Viễn Hinh nhìn theo bộ dáng của Như Nguyệt mà bật cười.
Đúng 5 phút sau, Như Nguyệt thật sự tươm tất đứng trước mặt Viễn Hinh, Viễn Hinh hất đầu ra hiệu cho Như Nguyệt đi theo mình. Như Ngọc bèn lén lút ra dấu chúc Như Nguyệt bình an khiến gương mặt Như Nguyệt muốn méo luôn. Cô lủi thủi rầu rỉ đội nón rồi ngồi lên xe Viễn Hinh để mặc cậu đưa đi đâu thì đi. Cô từ hôm qua thì xem như đã ký vào hợp đồng bán thân rồi.
Viễn Hinh trở Như Nguyệt đến một nhà hàng buffe hạng sang. Như Nguyệt nhìn xong thì cắn răng không nói không rằng moi tiền ra rồi nhìn tiếp tân hỏi:
– Bao nhiêu tiền một vé hả chị.
– 560 ngàn một vé em à – Tiếp tân nhẹ nhàng đáp lời Như Nguyệt.
Như Nguyệt nghe xong thì ho khù khụ, cô thấy choáng váng muốn ngất. Chỉ là một bữa ăn sáng thôi mà lại có thể mắc đến thế. Như Nguyệt còn đang trong trạng thái khóc than thì cô tiếp tân lên tiếng hỏi:
– Em mua mấy vé.
Đắt như vậy, dù có chết cô cũng sẽ không mua đâu, chỉ mới ăn sáng mà bị trấn lột bao nhiêu đây rồi, nếu ăn trưa, ăn chiều, ăn tối và ăn khuya như thế thì cô có mà bán thân. Đang định lên tiếng từ chối và bỏ đi thì Viễn Hinh đã kéo cô đi thẳng vào bên trong.
– Nè nè, chưa mua vé mà – Như Nguyệt bị Viễn Hinh kéo áo bước thụt lùi, hốt hoảng vội vàng kêu, cô sợ đến cửa người ta chặn lại thì mang nhục. Mua vè thì mua vé, nhưng chỉ được lần này chứ lần sau thì dừng hòng.
Nào ngờ Viễn Hinh lôi cô đi vào mà không có sự cản trở, vào trong rồi Viễn Hinh mới thả cô ra, Như Nguyệt có chút ngạc nhiên khi thấy chẳng ai ngăn cản họ. Viễn Hinh thấy vẻ mặt ngây ngốc của cô thì buồn cười giải thích:
– Cô thấy ai đến nhà hàng của nhà mình ăn mà phải trả tiền chưa?
Trong lúc Như Nguyệt còn đang tiêu thụ lời của Viễn Hinh thì cậu đã ngồi vào một chiếc bàn được đặt riêng rồi. Như Nguyệt khi hiểu ra thì cảm thấy vui vẻ vô cùng, cô không mất tiền, mà trong này nhìn sơ qua cũng thấy toàn là đồ ăn ngon không, xem ra cô chẳng những không mất của mà còn được lợi. Vậy thì cô không thể ngược đãi bao tử của cô được, Như Nguyệt reo thầm trong bụng :
– Chén thôi.
Miệng ngậm 1 cái bánh bao, hai tay bưng hai đĩa thức ăn đầy, Như Nguyệt đi đến trước bàn của Viễn Hinh đang ngồi, cô hớn hở đặt đồ ăn trên bàn, muốn nói cám ơn Viễn Hinh, dù rằng cô biết Viễn hinh là đang vỗ béo cô sau đó mới ăn thịt, nhưng dù sao cũng được làm con ma no, hơn nữa đồ ăn lại hấp dẫn như thế, nghe mùi thôi đã biết thức ăn rất ngon rồi.
Nhưng hai đĩa thức ăn của cô nhanh chóng di chuyển về phía đối diện, Viễn Hinh rất tự nhiên cầm muỗng lên ăn , sau đó nhăn mặt nói:
– Lấy cái khác đi. Mình thích đồ ăn nhẹ, không quá nhiều dầu mỡ. Tốt nhất là lấy một chén súp.
Như Nguyệt đang há hốc miệng kinh ngạc, nghe Viễn Hinh nói vậy thì đã hiểu lí do mình được đưa đến đây. Tên này muốn bắt cô làm chân sai vặt hầu hạ cho hắn ta mà, hắn đâu có tốt bụng đến mức dẫn cô đi ăn như thế. Cô hậm hực bước đi lấy thức ăn. Nhưng hết lần này đến lần khác Viễn Hinh đều chê, Như Nguyệt tức lắm nhưng chỉ dám mắng thầm mà thôi. Lát sau thức ăn đầy cả bàn, không còn chỗ để, Như Nguyệt mới tức giận nói:
– Nè, nhiêu đây là đủ rồi nha. Chê ỏng chê ẹo vậy mà được à, đây là nhà hàng của nhà ông đó.
Viễn Hinh thấy Như Nguyệt bị xoay vòng vòng đến mặt mũi đỏ bừng thì cười cười không bắt cô đi nữa. Cậu mới cầm đũa lên ăn. Như Nguyệt tức giận mất cả hứng ăn, cô ngồi xuống ghế khoanh tay, trừng mắt nhìn Viễn Hinh ăn mà thầm mong cho cậu mắc ghẹn chết.
Viễn Hinh ăn có một chút bèn nói:
– No rồi.
– Giờ đi đâu nữa – Như Nguyệt mím môi nhìn bàn thức ăn ê hề , có nhiều món chẳng được đụng đũa hỏi.
– Đợi bạn ăn hết chỗ này rồi hãy đi – Viễn Hinh hất đầu về phái bàn ăn nói kiểu ra lệnh với Như Nguyệt.
– Cái gì? Ăn hết á. Bạn tưởng mình là heo à? – Như Nguyệt tức giận nhìn đống thức ăn mà bảo.
– Không phải bạn là Heo Mập à, còn là con Heo Mập Cận Thị nữa – Viễn Hinh cười cười nhàn nhã đáp lời Như Nguyệt.
Như Nguyệt bất giác sờ lên mặt mình, theo thói quen, cô đã mang cái kính lên mặt của mình, cô tức giận, giật mắt kính xuống cho vào túi.
– Mau ăn hết đi. Bạn có biết là không thể lãng phí thức ăn hay không? Có biết bao nhiêu người châu Phi bị chết đói thì thiếu thức ăn hay không? Nếu bạn ăn không hết thì không nên lấy nhiều như vậy. Thật sự là nên bán bạn qua châu Phi để hiểu được đói khổ với người ta – Viễn Hinh nói không lớn lắm, nhưng đủ để người xiung quanh quanh đầu nhìn Như Nguyệt.
Như Nguyệt thấy người ta nhìn cô thì thầm chỉ trỏ, mặt cô đỏ bừng lên muốn khóc mà không khóc được. Cô có lí mà không thể nói được. Chỉ đành cầm đũa lên, cố gắng tốc chiến tốc thắng mấy món đồ ăn tràn ngập trên bàn kia.
Vừa ăn, Như Nguyệt vừa trừng mắt nhìn viễn Hinh, xem cậu là thức ăn mà nuốt vào. Đối với ánh mắt của Như Nguyệt, Viễn Hinh chỉ cười cười rồi cầm điện thoại ra chơi game chờ đợi Như Nguyệt ăn trong nước mắt. Chơi được một lúc, Viễn Hinh ngẩng đầu nhìn Như Nguyệt một cái rồi đứng bật dậy bỏ đi. Như Nguyệt cho rằng Viễn Hinh đi tolet, thì vài giây sau, Viễn Hinh đã trở về vị trí cũ, tay cậu vươn về phái Như Nguyệt. Một góc khăn giấy trên tay Viễn Hinh nhè nhẹ lau mép dính vết bẩn cho Như Nguyệt khiến cô giật mình, tim đập liên hồi.