- Ê đi bar không Nhi? – Tôi kéo kéo váy Nhi nhướn mày ra trò rủ rê.
- Chơi luôn sao phải xoắn. – Nhi không suy nghĩ mà giơ ngón cái lên vui vẻ đồng ý.
- Đi bar hả? Cho em đi với. – Minh Minh hí hửng chớp chớp đôi mắt tròn nói.
- Minh yêu dấu à... chị dâu đại nhân, em nghĩ chị nên ở nhà để bảo toàn tính mạng cho bọn em. – Tôi nhăn mặt nhìn Minh.
- Ơ tại sao? – Minh Minh méo mặt.
- Chị mà đi chung cái con vịt voi lai tắc kè kia chảm tụi em chết mất. – Tôi chắp cả hai tay lạy chị dâu đại nhân.
- Không sao đâu mà, chúng ta chạy trước, giờ tên Huy thúi đó đang lưu lạc ở đâu, chạy mau mau là thoát.
- Thôi tôi xin người. – Tôi vái vái.
- Đi mà... – Minh Minh chớp đôi mắt long lanh kéo váy tôi nài nỉ. Chết tiệt thật! Con bé này giỏi nhất chơi trò nước mắt cá sấu mà tôi thì lại chính là đứa dễ mềm lòng. Trời ơi... Nhìn con bé đáng yêu thế kia tôi không nỡ từ chối. Minh Minh, con nhóc này... rõ ràng là biết đây là điểm yếu của mình. Em quá gian xảo rồi!
- Được rồi! Được rồi! Mau đi thay đồ. – Tôi thở dài não nề. Chính nghĩa đã gục ngã hoàn toàn.
Chúng tôi vui đùa từ nãy tới giờ mà hoàn toàn không biết, có một ánh mắt luôn quan sát chúng tôi.
- Anh Phong, anh thích cô gái đó hả? – Cô gái trong bộ váy trắng tinh khôi, trông xinh như thiên thần, bước tới cạnh hắn, mỉm cười dịu dàng hỏi.
- Em đang nói linh tinh gì vậy? Làm gì có chứ. – Hắn nhìn cô, cười ấm áp, nói.
- Anh đừng hòng giấu em, em biết số của anh không phải số 10 rồi. Hóa ra đây là chị dâu tương lai của em.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tôi đi lên phòng, tính thay đồ thì bị cái xác đang nằm phơi thay trên giường dọa cho sợ chết khiếp. Con Phương nằm lăn ra giường tôi đúng tư thế chữ đại. Tôi đi một vòng quanh giường, ngó ngang rồi lại ngó dọc. Con này nằm im như chết. Bỗng tự nhiên nó mở trừng mắt ra nhìn tôi làm tôi sợ suýt hét toáng lên.
- Con tâm thần kia tao tưởng mày chui vào nhà vệ sinh ôm cái bồn cầu, sao giờ lại nằm phơi thây ở trên phòng tao thế này? Tính dọa tao sợ chết khiếp à? May mắn tao không có tiểu sử bệnh tim, không thì bị mày dọa cho vỡ tim luôn rồi! – Tôi gào lên một tràng.
- Ngậm cái mồm lại, tao đang trốn ông Duy. – Nó trừng mắt với tôi.
- Sang phòng khác trốn. – Tôi đá đá nó ra.
- Đíu. – Nó.
- Mày... – Tôi cạn lời tức phát điên vì nó, nhào vào chuẩn bị tẩn nó một trận.
- Nào! Con này! Đau!
- Cho mày chết!
- Con điên này!
Chưa đầy 15 phút sau, căn phòng đã trở thành một trận hỗn chiến giữa tôi và nó. Gối bị đập tới tung ruột, gấu bông mỗi con ngồi một xó, sàn nhà vương vãi ruột gối. Đây đúng là thảm họa.
- Ê con điên! Đi bar chơi không? – Tôi mệt mỏi đá đá nó.
- Đi làm đếch gì, tao mệt lắm. – Nó phẩy phẩy tay.
- Đi đi. Tao tưởng mày muốn trốn ông Duy. Tao đoán chắc ông ý đang ở trước cửa Washington City truy lùng mày đấy. – Tôi.
- Không phải đoán mà là chắc chắn rồi. – Nó.
- Thế đi bar chơi với tao đi. – Tôi.
- Ờ ờ. Đi thì đi. – Nó nói rồi lồm cồm bò dậy.
Tôi đi vào phòng thay đồ lấy một bộ đồ ném cho nó rồi tôi chui vào phòng đó thay đồ luôn. Nhi với Minh chạy vào phòng tôi, thế là bốn đứa trèo cửa số, chui vào hầm xe lấy một chiếc BMW đen mui trần phóng đi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Rầm” cánh cửa quán bar Vegas bị đạp cái rầm, tất cả mọi hoạt động trong bar đều dừng lại. Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía cửa. Bốn người con gái hiên ngang bước vào. Đương nhiên họ không thể là ai khác ngoài tôi, nó, Nhi và Minh. Tên Zick từ bên trong đon đả bước ra. Chính xác! Là đon đả!
- Ấy... chị Phương xinh đẹp, cơn gió nào đưa chị đến đây? Còn chị Nhi xinh đẹp và Minh Minh đáng yêu nữa chứ.
- E hèm... – Tôi bên cạnh mà đen mặt hắng giọng. Thủ lĩnh của nó đứng lù lù đây mà nó không thèm chào, nó đi chào ba đứa kia mới ức chứ. Tên Zick đáng chết này!
- Ấy quên... Thủ lĩnh tới rồi. Hôm nay là sinh nhật thủ lĩnh, anh em chúng tôi đặc biệt chuẩn bị sinh nhật cho thủ lĩnh. Thủ lĩnh xem xong nhất định xúc động rơi nước mắt cho xem... – Tên Zick vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt về bữa tiệc sinh nhật mà anh ta tổ chức còn tôi thì sắp không thể chịu đựng nổi nữa. Hôm nay tên này đã đóng thành con bánh bèo ra chào mời chúng tôi rồi giờ còn là con bánh bèo lắm lời nữa chứ.
- Nói xong chưa? – Tôi đen mặt, nói bằng giọng không âm vực, không hơn kém từ địa ngục thổi về là mấy.
- Xong rồi. Xong rồi. Tới phòng vip1 thôi. – Zick biết điều lập tức ngậm mồm, đưa tụi tôi tới phòng vip1.
Quán bar này là của anh trai tôi, cách bày trí của quán bar này rất đặc biệt, hơn nữa quán bar này còn có 3 phòng vip. Đơn giản vì anh trai tôi rất thích đến bar, nhưng lại ghét sự ồn ào và những điệu nhảy lắc lư ở nơi đây nên đã tạo ra những phòng vip có hiệu ứng cách âm rất tốt. Kính – là thứ bao quanh căn phòng này. Không biết kết cấu này ra sao nhưng kính này có 2 điểm rất đặc biệt: cách âm tối đa, không có một âm thanh nào có thể lọt ra hay lọt vào và từ trong có thể nhìn rõ bên ngoài như thế nào nhưng từ ngoài nhìn vào lại không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Zick che mắt tôi, mở cửa phòng rồi mới bỏ tay ra. Những thứ ở trước mắt làm tôi ngạc nhiên vô cùng. Chiếc bánh gato ba tầng với những chiếc nến lung linh đáng chiếu sáng, xung quanh được xếp toàn là bánh, kẹo, bim bim mà tôi thích ăn. Xếp xung quanh nữa là những hộp quà to nhỏ với các kích cỡ khác nhau. Chính giữa phòng là hình trái tim lớn được xếp bằng bóng bay, bên trong là chữ Happy Birthday được tạo thành từ những cây nến. Đám đàn em của tôi vui vẻ hát bài hát chúc mừng sinh nhật. Đã lâu tôi không có bữa tiệc sinh nhật thế này. Tất cả những thứ này là do đàn em tôi làm cho tôi sao? Thật tuyệt quá!
- Chơi luôn sao phải xoắn. – Nhi không suy nghĩ mà giơ ngón cái lên vui vẻ đồng ý.
- Đi bar hả? Cho em đi với. – Minh Minh hí hửng chớp chớp đôi mắt tròn nói.
- Minh yêu dấu à... chị dâu đại nhân, em nghĩ chị nên ở nhà để bảo toàn tính mạng cho bọn em. – Tôi nhăn mặt nhìn Minh.
- Ơ tại sao? – Minh Minh méo mặt.
- Chị mà đi chung cái con vịt voi lai tắc kè kia chảm tụi em chết mất. – Tôi chắp cả hai tay lạy chị dâu đại nhân.
- Không sao đâu mà, chúng ta chạy trước, giờ tên Huy thúi đó đang lưu lạc ở đâu, chạy mau mau là thoát.
- Thôi tôi xin người. – Tôi vái vái.
- Đi mà... – Minh Minh chớp đôi mắt long lanh kéo váy tôi nài nỉ. Chết tiệt thật! Con bé này giỏi nhất chơi trò nước mắt cá sấu mà tôi thì lại chính là đứa dễ mềm lòng. Trời ơi... Nhìn con bé đáng yêu thế kia tôi không nỡ từ chối. Minh Minh, con nhóc này... rõ ràng là biết đây là điểm yếu của mình. Em quá gian xảo rồi!
- Được rồi! Được rồi! Mau đi thay đồ. – Tôi thở dài não nề. Chính nghĩa đã gục ngã hoàn toàn.
Chúng tôi vui đùa từ nãy tới giờ mà hoàn toàn không biết, có một ánh mắt luôn quan sát chúng tôi.
- Anh Phong, anh thích cô gái đó hả? – Cô gái trong bộ váy trắng tinh khôi, trông xinh như thiên thần, bước tới cạnh hắn, mỉm cười dịu dàng hỏi.
- Em đang nói linh tinh gì vậy? Làm gì có chứ. – Hắn nhìn cô, cười ấm áp, nói.
- Anh đừng hòng giấu em, em biết số của anh không phải số 10 rồi. Hóa ra đây là chị dâu tương lai của em.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tôi đi lên phòng, tính thay đồ thì bị cái xác đang nằm phơi thay trên giường dọa cho sợ chết khiếp. Con Phương nằm lăn ra giường tôi đúng tư thế chữ đại. Tôi đi một vòng quanh giường, ngó ngang rồi lại ngó dọc. Con này nằm im như chết. Bỗng tự nhiên nó mở trừng mắt ra nhìn tôi làm tôi sợ suýt hét toáng lên.
- Con tâm thần kia tao tưởng mày chui vào nhà vệ sinh ôm cái bồn cầu, sao giờ lại nằm phơi thây ở trên phòng tao thế này? Tính dọa tao sợ chết khiếp à? May mắn tao không có tiểu sử bệnh tim, không thì bị mày dọa cho vỡ tim luôn rồi! – Tôi gào lên một tràng.
- Ngậm cái mồm lại, tao đang trốn ông Duy. – Nó trừng mắt với tôi.
- Sang phòng khác trốn. – Tôi đá đá nó ra.
- Đíu. – Nó.
- Mày... – Tôi cạn lời tức phát điên vì nó, nhào vào chuẩn bị tẩn nó một trận.
- Nào! Con này! Đau!
- Cho mày chết!
- Con điên này!
Chưa đầy 15 phút sau, căn phòng đã trở thành một trận hỗn chiến giữa tôi và nó. Gối bị đập tới tung ruột, gấu bông mỗi con ngồi một xó, sàn nhà vương vãi ruột gối. Đây đúng là thảm họa.
- Ê con điên! Đi bar chơi không? – Tôi mệt mỏi đá đá nó.
- Đi làm đếch gì, tao mệt lắm. – Nó phẩy phẩy tay.
- Đi đi. Tao tưởng mày muốn trốn ông Duy. Tao đoán chắc ông ý đang ở trước cửa Washington City truy lùng mày đấy. – Tôi.
- Không phải đoán mà là chắc chắn rồi. – Nó.
- Thế đi bar chơi với tao đi. – Tôi.
- Ờ ờ. Đi thì đi. – Nó nói rồi lồm cồm bò dậy.
Tôi đi vào phòng thay đồ lấy một bộ đồ ném cho nó rồi tôi chui vào phòng đó thay đồ luôn. Nhi với Minh chạy vào phòng tôi, thế là bốn đứa trèo cửa số, chui vào hầm xe lấy một chiếc BMW đen mui trần phóng đi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Rầm” cánh cửa quán bar Vegas bị đạp cái rầm, tất cả mọi hoạt động trong bar đều dừng lại. Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía cửa. Bốn người con gái hiên ngang bước vào. Đương nhiên họ không thể là ai khác ngoài tôi, nó, Nhi và Minh. Tên Zick từ bên trong đon đả bước ra. Chính xác! Là đon đả!
- Ấy... chị Phương xinh đẹp, cơn gió nào đưa chị đến đây? Còn chị Nhi xinh đẹp và Minh Minh đáng yêu nữa chứ.
- E hèm... – Tôi bên cạnh mà đen mặt hắng giọng. Thủ lĩnh của nó đứng lù lù đây mà nó không thèm chào, nó đi chào ba đứa kia mới ức chứ. Tên Zick đáng chết này!
- Ấy quên... Thủ lĩnh tới rồi. Hôm nay là sinh nhật thủ lĩnh, anh em chúng tôi đặc biệt chuẩn bị sinh nhật cho thủ lĩnh. Thủ lĩnh xem xong nhất định xúc động rơi nước mắt cho xem... – Tên Zick vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt về bữa tiệc sinh nhật mà anh ta tổ chức còn tôi thì sắp không thể chịu đựng nổi nữa. Hôm nay tên này đã đóng thành con bánh bèo ra chào mời chúng tôi rồi giờ còn là con bánh bèo lắm lời nữa chứ.
- Nói xong chưa? – Tôi đen mặt, nói bằng giọng không âm vực, không hơn kém từ địa ngục thổi về là mấy.
- Xong rồi. Xong rồi. Tới phòng vip1 thôi. – Zick biết điều lập tức ngậm mồm, đưa tụi tôi tới phòng vip1.
Quán bar này là của anh trai tôi, cách bày trí của quán bar này rất đặc biệt, hơn nữa quán bar này còn có 3 phòng vip. Đơn giản vì anh trai tôi rất thích đến bar, nhưng lại ghét sự ồn ào và những điệu nhảy lắc lư ở nơi đây nên đã tạo ra những phòng vip có hiệu ứng cách âm rất tốt. Kính – là thứ bao quanh căn phòng này. Không biết kết cấu này ra sao nhưng kính này có 2 điểm rất đặc biệt: cách âm tối đa, không có một âm thanh nào có thể lọt ra hay lọt vào và từ trong có thể nhìn rõ bên ngoài như thế nào nhưng từ ngoài nhìn vào lại không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Zick che mắt tôi, mở cửa phòng rồi mới bỏ tay ra. Những thứ ở trước mắt làm tôi ngạc nhiên vô cùng. Chiếc bánh gato ba tầng với những chiếc nến lung linh đáng chiếu sáng, xung quanh được xếp toàn là bánh, kẹo, bim bim mà tôi thích ăn. Xếp xung quanh nữa là những hộp quà to nhỏ với các kích cỡ khác nhau. Chính giữa phòng là hình trái tim lớn được xếp bằng bóng bay, bên trong là chữ Happy Birthday được tạo thành từ những cây nến. Đám đàn em của tôi vui vẻ hát bài hát chúc mừng sinh nhật. Đã lâu tôi không có bữa tiệc sinh nhật thế này. Tất cả những thứ này là do đàn em tôi làm cho tôi sao? Thật tuyệt quá!