Mặt trời nhanh chóng ngả về tây, khi A Nan ăn một bụng no nê toàn đồ ăn vặt, bánh bao nhỏ nhà nàng rốt cục lững thững trở về.
Nhưng, theo sau bánh bao nhỏ dường như còn có mấy cái đuôi.
A Nan thấy bánh bao nhỏ vẻ mặt nghiêm túc mím môi, Trăn bị một thị vệ xách trong tay, có chút kinh ngạc, không hiểu tình huống gì. Bánh bao nhỏ hình như đang tức giận, Trăn bị thị vệ xách trong tay không thể nhúc nhích, nhưng đôi mắt đen hung ác trừng mắt nhìn mấy người kia, rít từng tiếng grừ qua kẽ răng, như lúc nào cũng có thể hóa thành dã thú nhào qua cắn chết người.
Bánh bao nhỏ cắn môi để nha hoàn ôm lên lầu, đến khi thấy A Nan, để nha hoàn buông bé xuống, bé lập tức ủy ủy khuất khuất nhào đến ôm một chân của Sở Bá Ninh, dài thanh kêu: “Cha…..”
A Nan vừa thấy bộ dạng này liền biết là bị oan ức tìm cha giúp bé xả giận đây. A Nan có chút chua, nàng so với cha bé càng thương tiếc bé nha, vì sao ủy khuất không tìm nương mà tìm cha? Chẳng lẽ bánh bao nhỏ còn bé đã biết cha mình quyền cao chức trọng, có thể dùng quyền thế đè chết người giúp bé xả giận hử?
Sở Bá Ninh xoa xoa đầu bé, ôm bé lên ngồi trên đùi, sau đó nhìn mấy người theo sau bọn họ đến. Một cô nương trẻ tuổi ăn vận kiểu tiểu thư, hai nha hoàn, còn có gã sai vặt, nhìn là biết tiểu thư nhà giàu. Bất quá ở trấn nhỏ này, dù là tiểu thư nhà giàu cũng không giàu bằng Túc vương đương triều, quyền thế thì càng khỏi so.
Nên Sở Bá Ninh quét mắt qua, liền không để ý, cầm chén nước cẩn thận đút cho tiểu tử kia uống. Chơi nửa ngày, bánh bao nhỏ cũng khát, uống hết chén nước, nhu thuận dựa vào lòng cha, bộ dạng như không muốn rời xa.
A Nan nhìn cô nương được hai nha hoàn hộ tống, hỏi: “Vị cô nương này, ngươi có chuyện gì sao?”
Cô nương kia khoảng mười lăm mười sáu tuổi, tướng mạo xinh đẹp, quần áo hoa lệ, chỉ là đôi mắt trừng thẳng phá hủy phần xinh đẹp kia, thành ra bộ dáng kiêu ngạo ngang ngược bốc đồng, nhìn rất không vừa mắt.
Cô nương nghe A Nan hỏi, phong thái cao ngạo hừ một tiếng, không đáp lại. Mà nha hoàn bên người nàng hất cằm vênh váo nói: “Các ngươi là cha mẹ của hai đứa bé này? Nói cho các ngươi biết, chúng nó không chỉ đụng hư hoa đăng của tiểu thư nhà ta, còn cắn tiểu thư nhà ta, các ngươi nhất định phải bồi lễ tạ tội với tiểu thư nhà ta, rồi giao hai đứa bé ra đây! Bằng không để lão gia nhà ta tức giận thì! Hừ! Tiểu thư nhà ta là thiên kim của Lưu viên ngoại, không phải ai cũng có thể tùy tiện chọc vào đâu!”
Nha hoàn kiêu ngạo này làm cho nha hoàn thị vệ Túc vương phủ nhíu mày, lòng không vui, nghe xong nàng ta nói, thật muốn bóp chết nàng ta. Phóng tầm mắt ra cả hoàng triều Đại Sở, không có bất cứ ai dám kêu gào với chủ tử bọn họ như vậy, hôm nay lại thấy được “kỳ tích”, thật sự là người không biết sống chết!
Thiên kim Lưu viện ngoại tính là cọng hành nào, dám bảo bọn họ giao tiểu quận chúa, ngươi tưởng ngươi là Hoàng đế chắc?
A Nan coi như hiểu phải trái, trước khi sự tình chưa rõ ràng, nàng không tùy tiện giận dữ, liền nói: “Vị cô nương này, muốn nhận lỗi cũng nên để chúng ta biết rõ tình huống xảy ra đã. Mộc Viên Nhi, ngươi kể lại sự tình, nếu thật sự là lỗi của chúng ta, nhận lỗi là nên làm.” A Nan mỉm cười, nói vô cùng hào phóng thong dong.
Nghe thế, vị Lưu gia tiểu thư kia không chỉ không ngăn cản, ngược lại cái mũi sắp hất lên tới trời, bộ dáng mặc ngươi nói.
Mộc Viên Nhi cung kính đáp lời, kể lại sự tình đã xảy ra.
Thì ra là bánh bao nhỏ nắm tay Trăn cùng đi ngắm hoa đăng, vì người đông, không cẩn thận đụng vào vị tiểu thư Lưu gia này. Đó cũng không cóì, tiểu hài tử thôi, dư thừa tinh lực thích chạy lung tung, nói xin lỗi là được. Nhưng ai ngờ tiểu thư Lưu gia kia vì đánh rơi hỏng mất hoa đăng mà phát cáu, không chỉ giận dữ mắng tiểu tử kia, còn ồn ào muốn gia đinh tới giáo huấn bọn hắn.
Tiểu bánh bao lớn bằng này rồi, lần đầu tiên bị người ta hung ác quát mắng, hơi bị dọa sợ, vì thế Trăn sớm bị bánh bao nhỏ nuôi thành trung khuyển liền động. Trong khi tiểu thư kia không ngừng mắng mỏ, Trăn trực tiếp nhào đến cắn nàng ta. Đương nhiên tiểu thư kia có gia đinh che chở, không bị thương bao nhiêu, chỉ để lại dấu răng đều tăm tắp, bôi chút thuốc bầm là được, Trăn còn bị bọn họ đạp một cước. Nhưng tiểu thư kia kiêu căng thành tính, chưa từng có ai dám đả thương nàng ta, đương nhiên tức giận, kêu gào muốn gia đinh tóm mấy người về phủ hành hạ. Nhưng thị vệ Túc vương phủ không phải ngồi không, sao có thể cho bọn họ tiếp cận chủ tử, thậm chí gia đinh tiến lên đều một người một quyền đánh bay.
Cũng không biết vị tiểu thư Lưu gia này có phải não mọc đậu hay không, gia đình đã bị giáo huấn, cũng không suy xét một chút mình có chọc nổi đối phương không, thấy bọn họ đi lại mang theo hạ nhân trực tiếp theo đến.
Do đó, sự việc thành ra như giờ.
A Nan vừa nghe Mộc Viên Nhi kể lại, vừa nhìn mấy người kia, tiểu thư nọ và hai hoàn đều mang bộ dáng cao ngạo, biểu tình “Ngươi phải chịu nhận lỗi, chúng ta cho các ngươi xin lỗi đã là xem trọng các ngươi rồi”, thật sự có chút khó chịu.
“Phu nhân, sự tình là thế, nô tài đã xin lỗi bọn hắn, nhưng vị tiểu thư này lại không bỏ qua, chúng ta vốn không muốn để ý bọn họ, nhưng bọn hắn vẫn cứ theo tới, còn nói, còn nói……” Mộc Viên Nhi tận lực dùng ngữ khí bất đắc dĩ giải thích, đáy mắt xẹt qua hàn ý. Từ nhỏ hắn đi theo Túc vương, ngay cả vài đại thần thấy hắn cũng phi trọng đãi vài phần, lúc nào để cho tiểu nha đầu không nể mặt uy hiếp? Đối với loại cô nương tùy hứng điêu ngoa, nhìn không ra sự thật, Mộc Viên Nhi thật vô cùng chán ghét.
“Còn nói gì?” thanh âm nam trung trầm thấp chậm rãi nói.
Nghe thanh âm này, A Nan và Mộc Viên Nhi liền biết vị Vương gia này không kiên nhẫn rồi, cô nương này còn dây dưa tiếp, Vương gia hắn nổi bão, đến lúc đó thì không chỉ là không hay ho đâu.
Nghe thấy tiếng hắn, vị tiểu thư Lưu gia mới chú ý tới Sở Bá Ninh ngồi ở thượng vị. Lúc trước bọn họ mang bộ đáng kiêu ngạo, “Cha ta là Lý Cương không thể chọc” [Câu nói "Cha ta là Lý Cương khá nổi tiếng ở Trung Quốc, đại biểu cho con ông cháu cha], cằm nâng cao cao, ngay cả ánh mắt cũng không “bố thí” qua, tự nhiên không thấy Sở Bá Ninh. Bây giờ nghe thấy tiếng, vị tiểu thư kia tò mò nhìn qua, liếc mắt một cái liền đỏ mặt, vội thu tầm mắt lại.
Nam tử kia mặc cẩm y xanh đen, không có hoa văn phức tạp phú quý gì, chỉ có đường vân màu bạc đơn giản thêu ở vạt áo và cổ tay áo, trong nét đơn giản lộ ra khí tức trầm ổn cao quý. Dung mạo của hắn không thể nghi ngờ là vô cùng tuấn tú, cả người ung dung trong trẻo chính trực. Chỉ ngồi một chỗ cũng làm người ta kinh ngạc trong lòng, khó dời tầm mắt.
Nai con trong lòng Lưu tiểu thư nhảy loạn, ngượng ngùng không thôi. Nam nhân xuất sắc như vậy, ở trấn nhỏ này khó gặp, chưa nói tới dung mạo đó, khí độ kia cũng khiến người ta đổ rạp, ngay cả biểu ca nàng ta được xưng là đệ nhất mỹ nam trong trấn cũng kém nha. Nháy mắt, không chỉ Lưu gia tiểu thư tim đập thình thịch, cả hai nha hoàn để ý thấy Sở Bá Ninh cũng ngượng ngập, không muốn để nam nhân này thấy mình kiêu ngạo, như vậy sẽ khiến các nàng xấu hổ tự ti.
Nhưng làm cho bọn họ thấy đáng tiếc chính là, vị phu nhân kia diện mạo bình thường, ngoài nụ cười khiến người ta thoải mái ra, thật không xứng với nam nhân này.
“Còn nói…..”
Mộc Viên Nhi đang định nói tiếp, tiểu thư kia đột nhiên chen lời.
“Hừ, bổn tiểu thư nói thế này, nếu các ngươi không chịu nhận lỗi với bổn tiểu thư, bổn tiểu thư tuyệt đối sẽ bảo cha ta bắt các ngươi giam lại!” Nhắc tới việc này, tiểu thư kia rốt cục nổi giận, hoàn hồn từ trong cơn mê muội nam sắc, phẫn hận nói: “Các ngươi có biết hay không, đó là hoa đăng biểu ca tự tay làm cho ta, bị tiểu hài tử cứ vậy phá hỏng không nói, còn dám cắn ta — nhìn khắp Đào Khê trấn, người dám đối xử với bổn tiểu thư như vậy không ai có kết cục tốt! Ngươi biết cha ta là ai không? Cha ta là Lưu viên ngoại ở Đào Khê Trấn, nhị thúc ta làm quan trong kinh, biểu tỷ ta là phi tử được Hoàng đế sủng ái vô cùng, các ngươi chọc ta là chết chắc rồi! Bất quá ta cũng không phải không hiểu tình người, chỉ cần các ngươi chịu nhận lỗi, thuận tiện giao đứa bé dám cắn ta ra đây, rồi bắt đứa bé đụng hư hoa đăng của ta quỳ xuống nhận lỗi…….”
“ lớn mật! Người đâu, vả miệng!” Sở Bá Ninh lạnh lùng nói.
Một đi tới, trước khi gia đinh Lưu gia kịp phản ứng, đã đánh vào khuôn mặt xinh đẹp của Lưu tiểu thư mấy bạt tay, mặt nàng ta lập tức sưng vù như ông lão, toàn bộ đều đỏ, cứ như đang tô son, nhìn còn hồng rất tự nhiên.
“Tiểu thư!”
Nha hoàn gia đinh tiểu thư kia mang đến sợ hãi kêu lên, muốn nhào qua, thấy thị vệ Túc vương phủ đặt tay lên đao bên hông, nháy mắt phát ra khí tức hung hãn, làm cho bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Bọn họ chỉ có tay không, không giống các thị vệ đều mang đao kiếm trên người, nhìn khí thế dũng mãnh kia liền biết thường đi qua gió lửa, không giống với gia đinh thị vệ của gia đình bình thường. Đồng thời, tình huống này cũng làm cho bọn họ kinh hãi, rốt cục biết tiểu thư nhà mình chọc tới người không thể đụng, không biết đôi vợ chồng này là đại thần phương nào, lại phô trương thế này.
Thấy Sở Bá Ninh dạy dỗ người, bánh bao nhỏ mở to mắt, ngay cả Trăn cũng không giãy nữa, hai đứa bé đồng thời nhìn chằm chằm vị Lưu tiểu thư bị đánh kia. Bọn họ còn nhớ rõ lúc nãy nàng ta còn hung dữ nha…..
Tiểu thư kia ôm mặt, nhất thời không tin nổi, kinh ngạc nhìn khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Sở Bá Ninh, không tin lại có người dám đánh nàng, cảm giác đau đớn bỏng rát trên mặt truyền đến, ánh mắt nhìn về phía Sở Bá Ninh trở nên hung ác, đôi mắt đẹp trừng lớn nhìn hắn.
Sở Bá Ninh thần sắc thản nhiên, hoàn toàn không để nàng ta vào mắt, hừ một tiếng nói: “Muốn con gái ta quỳ xuống xin lỗi ngươi, chỉ sợ ngươi không nhận nổi! Cút!”
Lưu gia tiểu thư còn đang kinh ngạc không tin nổi, mấy thị vệ đã tiến đến, không hề thương hương tiếc ngọc đá bọn họ ra khỏi tửu lâu.
A Nan há hốc miệng, đang định nói, lại nghe bạn Vương gia nói với con gái mình: “Sở Sở, con phải nhớ kỹ, con là con gái bổn vương, không phải loại dân đen này có thể làm nhục. Sau này có ai bất kính, mặc kệ đúng sai, trực tiếp đánh bọn họ xiên ra ngoài.”
Tiểu bánh bao bị chuyện vừa rồi làm cho hơi sợ, nghe phụ thân nói, hơi sợ hãi gật đầu, bất an nhìn A Nan, thấy A Nan gật đầu với mình, mới yên tâm dựa vào lòng cha.
Nghe Sở Bá Ninh nói, A Nan dở khóc dở cười, song, qua chuyện này, nàng hiểu được Sở Bá Ninh rất sủng con gái, không chấp nhận được người khác bất kính với con dù chỉ một chút. Mà vị tiểu thư Lưu gia kia cũng thật lớn gan làm bậy, mắt không tốt không nói, lòng dạ cũng hp hòi, chẳng qua là đứa bé ham chơi làm hỏng hoa đăng của nàng ta, lại muốn một tiểu hài tử hai tuổi quỳ xuống nhận lỗi với nàng ta, hừ, nghĩ con nàng dễ khi dễ à? Tát nàng ta mấy bạt tay coi như còn tốt rồi.
Nghĩ thế, A Nan thấy cách làm của Sở Bá Ninh rất hả giận, tuyệt không đồng tình vị tiểu thư kia.
Khi bọn họ tính tiền rời đi, lão bản tửu lâu tự mình đến, lo lắng nói với bọn họ: “Hai vị lão gia phu nhân, các người vừa rồi chọc vào người không thể chọc a. Vị tiểu thư kia là thiên kim nhà Lưu viên ngoại, nghe nói Lưu viên ngoại có huynh trưởng làm quan trong kinh, Lưu gia còn có một cung phi, hậu trường rất mạnh, làm cho Lưu viên ngoại thành bá vương ở Đào Khê trấn chúng ta, không ai dám trêu vào Lưu gia. Lưu viên ngoại kia phi thường sủng ái Lưu tiểu thư này, nếu Lưu viên ngoại biết chuyện…..”
“Cảm ơn chủ quán, Lưu viên ngoại kia có gan cứ tới!” Như Thúy đi qua thanh toán bạc, cười hì hì đánh gãy lời lão bản.
Lão bản tửu lâu thấy bọn họ thần sắc bình thường, căn bản không để một cái viên ngoại trong lòng, nhất thời kinh nghi, biết bọn họ lai lịch không đơn giản, liền ngậm miệng.
Như Thúy khẳng định như vậy, Túc vương đương triều mà sợ một viên ngoại sao? Thực chê cười. Như Thúy còn nóng lòng đợi Lưu viên ngoại kia tìm tới cửa xả giận cho con gái nữa nha, lúc đó xem Vương gia nhà bọn họ sửa trị Lưu viên ngoại không biết dạy con gái kia! Thuận tiện giày vò một chút những kẻ làm giàu bất nhân, cái lão cậy chó gần chuồng!
*******
Trở về biệt trang, trời đã tối.
Vì trên đường ăn nhiều đồ ăn vặt, A Nan còn no, khi ăn tối, dưới ánh nhìm chằm chằm của Sở Bá Ninh, A Nan chỉ có thể ủy khuất tùy tiện ăn một chút, rồi cho người chuẩn bị tế nguyệt.
Khi trăng lên giữa trời, hạ nhân đã chuẩn bị xong việc cúng trăng.
Đồ cúng trăng rất nhiều cũng rất đẹp, trừ nhang nến và đồ cúng, còn có bánh trung thu và rượu hoa quế, hoa quả và món ăn nguội cũng không thể thiếu. Bánh trung thu các loại mùi vị đặt trong một dĩa, xếp thành hình tròn, hàm ý sum vầy. Vài hoa quả xếp thành hình hoa sen, còn dùng giấy Nguyệt Quang vẽ đầy hình dạng của trăng đặt lên.
Trung thu tế nguyệt, mỗi nhà chọn phương hướng trăng lên mà bày bàn bắt đầu cúng, đốt giấy Nguyệt Quang. Làm xong rồi thì dọn đồ cúng, phân cho mọi người trong nhà ăn phù hộ một năm đoàn viên.
A Nan tuy không về kinh ăn Tết Trung Thu, nhưng cũng chuẩn bị rất cẩn thận tỉ mỉ, vì người thân trong kinh cầu phúc, hy vọng Hoàng đế Thái hậu trong cung bận rộn không cần nhìn chằm chằm bọn họ, cũng không cần lúc nào cũng muốn đưa người vào Túc vương phủ.
Tế nguyệt xong, A Nan nhìn một bàn đồ ăn, gọi nha hoàn thị vệ đến cùng ăn, một nhà ba người bọn họ ngồi trong đình vừa ngắm trăng vừa ăn.
Như Lam bưng bánh trung thu đã cắt xong lên, A Nan nhìn, đúng là trò chơi ngắm trăng “Bốc trạng nguyên” mà dân gian lưu truyền, chính là cắt bánh trung thu thành ba cỡ lớn, trung và nhỏ, chồng lên nhau, lớn nhất ở dưới cùng, làm “Trạng Nguyên”, ở giữa là cỡ trung làm “Bảng nhãn”, nhỏ nhấtở trên mặt, “Thám hoa”. Sau đó cả nhà đổ xúc xác, ai có số lớn nhất là Trạng nguyên, ăn cái lớn nhất, theo thứ tự là Bảng nhãn, Thám hoa.
“Như Lam, mấy cái bánh này có vị gì?” A Nan hỏi.
Như Lam mím môi cười, nói: “Nô tỳ cũng không biết, là từ ngũ vị lấy ra ba xếp lên, chỉ có người ăn trúng mới biết a.”
“À ~~”
A Nan hào hứng, gọi Như Thúy Như Lam đến, còn có bánh bao nhỏ nhà nàng và Trăn, lấy xúc xắc đưa cho Sở Bá Ninh, để hắn gieo trước.
Sở Bá Ninh thấy nàng muốn chơi, cười cười, không cự tuyệt.
Vòng thứ nhất, Như Thúy gieo được số lớn nhất thành Trạng nguyên, ăn được miếng bánh lớn nhất, là bánh mặn.
Vòng thứ hai là bánh bao nhỏ Sở Sở gieo được số lớn nhất, miếng bánh bự nhất bị bé cầm trước.
Sở Sở lấy bánh trung thu trong dĩa, nhìn nhìn rồi bẻ một góc bánh, đưa cho Trăn ngồi cạnh. Trăn lại nhíu mày, mọi người trộm nhìn Trăn khó khăn tiếp nhận, bỏ vào miệng, rất nhanh, khuôn mặt nhỏ nhăn lại thành cái bánh bao, phi một tiếng nhổ ra. Bánh bao nhỏ nghiêng đầu, cũng bỏ một miếng vào miệng mình, sau đó, khuôn mặt nhỏ cũng nhăn thành một cục.
“Bảo bối, vị gì nào?” A Nan trêu bé
Bánh bao nhỏ mắt rưng rưng, đáng thương nói: “Nương, chua, Sở Sở, không cần……”
A Nan nhìn hai bánh bao nhỏ đáng thương, vội cho người đem mật ong đến, hai tiểu tử ăn xong đồ cực chua, uống mật ong, khuôn mặt lập tức lộ ra biểu tình hạnh phúc.
Chơi vậy vài vòng, ngay cả Sở Bá Ninh cũng ăn trúng bánh trung thu đắng, rốt cục nghỉ chơi.
Ăn xong, trời cũng khuya, hai đứa bé đã mệt rã rời, đầu gà gật, A Nan cho người dẫn chúng đi nghỉ ngơi.
A Nan cảm thấy bụng hơi nơ, muốn đi tản bộ dưới ánh trăng trong hoa viên, Sở Bá Ninh đương nhiên đi theo.
Ánh trăng như nước, vì cách xa thành thị, nơi này chỉ có tiếng côn trùng rôm rả, tạo thành một khúc hát côn trùng đơn điệu mộc mạc.
A Nan kéo tay Sở Bá Ninh, nửa người dựa bên người hắn, chậm rãi đi, nói: “Vương gia, ở đây thực yên tĩnh, sau này chúng ta có rảnh, mỗi năm rút chút thời gian đến đây ở nha.”
“Nàng thích thì ở.” Sở Bá Ninh ôm vai nàng, hơi nghiêng đầu, ấn xuống trán nàng nụ hôn ôn nhu.
A Nan cười híp mắt, nhưng cũng biết mình thích thì cũng không thể sống ở đây cả đời, vui vẻ là vì hắn tâm ý sủng ái mình của hắn. Vì hắn yêu nàng như vậy, nàng không muốn trở thành nữ nhân tùy hứng chuyên kéo chân hắn.
“Không cần đâu, mỗi ngày chàng chạy đi chạy lại, thiếp cũng đau lòng, chờ đến khi trời lạnh, chúng ta cùng hồi kinh đi.”
Sở Bá Ninh không đáp, chỉ nâng mặt nàng lên, hôn thật sâu.
Hôn xong, hai người đều hơi tâm động.
A Nan dựa vào lồng ngực hắn, vuốt cơ bắp căng cứng trên tay hắn, có chút đau lòng, nhẹ giọng nói bên tai hắn: “Vương gia, thái y nói năm tháng đã ổn định rồi, chỉ cần nhẹ nhàng chút sẽ không sao….”
Người nào đó cả lời mời cũng đưa ra, nam nhân không thỏa mãn nàng thì thật mất mặt. Vì thế, Sở Bá Ninh trực tiếp ôm lấy nàng, bước về phía phòng ngủ
Mặt trời nhanh chóng ngả về tây, khi A Nan ăn một bụng no nê toàn đồ ăn vặt, bánh bao nhỏ nhà nàng rốt cục lững thững trở về.
Nhưng, theo sau bánh bao nhỏ dường như còn có mấy cái đuôi.
A Nan thấy bánh bao nhỏ vẻ mặt nghiêm túc mím môi, Trăn bị một thị vệ xách trong tay, có chút kinh ngạc, không hiểu tình huống gì. Bánh bao nhỏ hình như đang tức giận, Trăn bị thị vệ xách trong tay không thể nhúc nhích, nhưng đôi mắt đen hung ác trừng mắt nhìn mấy người kia, rít từng tiếng grừ qua kẽ răng, như lúc nào cũng có thể hóa thành dã thú nhào qua cắn chết người.
Bánh bao nhỏ cắn môi để nha hoàn ôm lên lầu, đến khi thấy A Nan, để nha hoàn buông bé xuống, bé lập tức ủy ủy khuất khuất nhào đến ôm một chân của Sở Bá Ninh, dài thanh kêu: “Cha…..”
A Nan vừa thấy bộ dạng này liền biết là bị oan ức tìm cha giúp bé xả giận đây. A Nan có chút chua, nàng so với cha bé càng thương tiếc bé nha, vì sao ủy khuất không tìm nương mà tìm cha? Chẳng lẽ bánh bao nhỏ còn bé đã biết cha mình quyền cao chức trọng, có thể dùng quyền thế đè chết người giúp bé xả giận hử?
Sở Bá Ninh xoa xoa đầu bé, ôm bé lên ngồi trên đùi, sau đó nhìn mấy người theo sau bọn họ đến. Một cô nương trẻ tuổi ăn vận kiểu tiểu thư, hai nha hoàn, còn có gã sai vặt, nhìn là biết tiểu thư nhà giàu. Bất quá ở trấn nhỏ này, dù là tiểu thư nhà giàu cũng không giàu bằng Túc vương đương triều, quyền thế thì càng khỏi so.
Nên Sở Bá Ninh quét mắt qua, liền không để ý, cầm chén nước cẩn thận đút cho tiểu tử kia uống. Chơi nửa ngày, bánh bao nhỏ cũng khát, uống hết chén nước, nhu thuận dựa vào lòng cha, bộ dạng như không muốn rời xa.
A Nan nhìn cô nương được hai nha hoàn hộ tống, hỏi: “Vị cô nương này, ngươi có chuyện gì sao?”
Cô nương kia khoảng mười lăm mười sáu tuổi, tướng mạo xinh đẹp, quần áo hoa lệ, chỉ là đôi mắt trừng thẳng phá hủy phần xinh đẹp kia, thành ra bộ dáng kiêu ngạo ngang ngược bốc đồng, nhìn rất không vừa mắt.
Cô nương nghe A Nan hỏi, phong thái cao ngạo hừ một tiếng, không đáp lại. Mà nha hoàn bên người nàng hất cằm vênh váo nói: “Các ngươi là cha mẹ của hai đứa bé này? Nói cho các ngươi biết, chúng nó không chỉ đụng hư hoa đăng của tiểu thư nhà ta, còn cắn tiểu thư nhà ta, các ngươi nhất định phải bồi lễ tạ tội với tiểu thư nhà ta, rồi giao hai đứa bé ra đây! Bằng không để lão gia nhà ta tức giận thì! Hừ! Tiểu thư nhà ta là thiên kim của Lưu viên ngoại, không phải ai cũng có thể tùy tiện chọc vào đâu!”
Nha hoàn kiêu ngạo này làm cho nha hoàn thị vệ Túc vương phủ nhíu mày, lòng không vui, nghe xong nàng ta nói, thật muốn bóp chết nàng ta. Phóng tầm mắt ra cả hoàng triều Đại Sở, không có bất cứ ai dám kêu gào với chủ tử bọn họ như vậy, hôm nay lại thấy được “kỳ tích”, thật sự là người không biết sống chết!
Thiên kim Lưu viện ngoại tính là cọng hành nào, dám bảo bọn họ giao tiểu quận chúa, ngươi tưởng ngươi là Hoàng đế chắc?
A Nan coi như hiểu phải trái, trước khi sự tình chưa rõ ràng, nàng không tùy tiện giận dữ, liền nói: “Vị cô nương này, muốn nhận lỗi cũng nên để chúng ta biết rõ tình huống xảy ra đã. Mộc Viên Nhi, ngươi kể lại sự tình, nếu thật sự là lỗi của chúng ta, nhận lỗi là nên làm.” A Nan mỉm cười, nói vô cùng hào phóng thong dong.
Nghe thế, vị Lưu gia tiểu thư kia không chỉ không ngăn cản, ngược lại cái mũi sắp hất lên tới trời, bộ dáng mặc ngươi nói.
Mộc Viên Nhi cung kính đáp lời, kể lại sự tình đã xảy ra.
Thì ra là bánh bao nhỏ nắm tay Trăn cùng đi ngắm hoa đăng, vì người đông, không cẩn thận đụng vào vị tiểu thư Lưu gia này. Đó cũng không cóì, tiểu hài tử thôi, dư thừa tinh lực thích chạy lung tung, nói xin lỗi là được. Nhưng ai ngờ tiểu thư Lưu gia kia vì đánh rơi hỏng mất hoa đăng mà phát cáu, không chỉ giận dữ mắng tiểu tử kia, còn ồn ào muốn gia đinh tới giáo huấn bọn hắn.
Tiểu bánh bao lớn bằng này rồi, lần đầu tiên bị người ta hung ác quát mắng, hơi bị dọa sợ, vì thế Trăn sớm bị bánh bao nhỏ nuôi thành trung khuyển liền động. Trong khi tiểu thư kia không ngừng mắng mỏ, Trăn trực tiếp nhào đến cắn nàng ta. Đương nhiên tiểu thư kia có gia đinh che chở, không bị thương bao nhiêu, chỉ để lại dấu răng đều tăm tắp, bôi chút thuốc bầm là được, Trăn còn bị bọn họ đạp một cước. Nhưng tiểu thư kia kiêu căng thành tính, chưa từng có ai dám đả thương nàng ta, đương nhiên tức giận, kêu gào muốn gia đinh tóm mấy người về phủ hành hạ. Nhưng thị vệ Túc vương phủ không phải ngồi không, sao có thể cho bọn họ tiếp cận chủ tử, thậm chí gia đinh tiến lên đều một người một quyền đánh bay.
Cũng không biết vị tiểu thư Lưu gia này có phải não mọc đậu hay không, gia đình đã bị giáo huấn, cũng không suy xét một chút mình có chọc nổi đối phương không, thấy bọn họ đi lại mang theo hạ nhân trực tiếp theo đến.
Do đó, sự việc thành ra như giờ.
A Nan vừa nghe Mộc Viên Nhi kể lại, vừa nhìn mấy người kia, tiểu thư nọ và hai hoàn đều mang bộ dáng cao ngạo, biểu tình “Ngươi phải chịu nhận lỗi, chúng ta cho các ngươi xin lỗi đã là xem trọng các ngươi rồi”, thật sự có chút khó chịu.
“Phu nhân, sự tình là thế, nô tài đã xin lỗi bọn hắn, nhưng vị tiểu thư này lại không bỏ qua, chúng ta vốn không muốn để ý bọn họ, nhưng bọn hắn vẫn cứ theo tới, còn nói, còn nói……” Mộc Viên Nhi tận lực dùng ngữ khí bất đắc dĩ giải thích, đáy mắt xẹt qua hàn ý. Từ nhỏ hắn đi theo Túc vương, ngay cả vài đại thần thấy hắn cũng phi trọng đãi vài phần, lúc nào để cho tiểu nha đầu không nể mặt uy hiếp? Đối với loại cô nương tùy hứng điêu ngoa, nhìn không ra sự thật, Mộc Viên Nhi thật vô cùng chán ghét.
“Còn nói gì?” thanh âm nam trung trầm thấp chậm rãi nói.
Nghe thanh âm này, A Nan và Mộc Viên Nhi liền biết vị Vương gia này không kiên nhẫn rồi, cô nương này còn dây dưa tiếp, Vương gia hắn nổi bão, đến lúc đó thì không chỉ là không hay ho đâu.
Nghe thấy tiếng hắn, vị tiểu thư Lưu gia mới chú ý tới Sở Bá Ninh ngồi ở thượng vị. Lúc trước bọn họ mang bộ đáng kiêu ngạo, “Cha ta là Lý Cương không thể chọc” [Câu nói "Cha ta là Lý Cương khá nổi tiếng ở Trung Quốc, đại biểu cho con ông cháu cha], cằm nâng cao cao, ngay cả ánh mắt cũng không “bố thí” qua, tự nhiên không thấy Sở Bá Ninh. Bây giờ nghe thấy tiếng, vị tiểu thư kia tò mò nhìn qua, liếc mắt một cái liền đỏ mặt, vội thu tầm mắt lại.
Nam tử kia mặc cẩm y xanh đen, không có hoa văn phức tạp phú quý gì, chỉ có đường vân màu bạc đơn giản thêu ở vạt áo và cổ tay áo, trong nét đơn giản lộ ra khí tức trầm ổn cao quý. Dung mạo của hắn không thể nghi ngờ là vô cùng tuấn tú, cả người ung dung trong trẻo chính trực. Chỉ ngồi một chỗ cũng làm người ta kinh ngạc trong lòng, khó dời tầm mắt.
Nai con trong lòng Lưu tiểu thư nhảy loạn, ngượng ngùng không thôi. Nam nhân xuất sắc như vậy, ở trấn nhỏ này khó gặp, chưa nói tới dung mạo đó, khí độ kia cũng khiến người ta đổ rạp, ngay cả biểu ca nàng ta được xưng là đệ nhất mỹ nam trong trấn cũng kém nha. Nháy mắt, không chỉ Lưu gia tiểu thư tim đập thình thịch, cả hai nha hoàn để ý thấy Sở Bá Ninh cũng ngượng ngập, không muốn để nam nhân này thấy mình kiêu ngạo, như vậy sẽ khiến các nàng xấu hổ tự ti.
Nhưng làm cho bọn họ thấy đáng tiếc chính là, vị phu nhân kia diện mạo bình thường, ngoài nụ cười khiến người ta thoải mái ra, thật không xứng với nam nhân này.
“Còn nói…..”
Mộc Viên Nhi đang định nói tiếp, tiểu thư kia đột nhiên chen lời.
“Hừ, bổn tiểu thư nói thế này, nếu các ngươi không chịu nhận lỗi với bổn tiểu thư, bổn tiểu thư tuyệt đối sẽ bảo cha ta bắt các ngươi giam lại!” Nhắc tới việc này, tiểu thư kia rốt cục nổi giận, hoàn hồn từ trong cơn mê muội nam sắc, phẫn hận nói: “Các ngươi có biết hay không, đó là hoa đăng biểu ca tự tay làm cho ta, bị tiểu hài tử cứ vậy phá hỏng không nói, còn dám cắn ta — nhìn khắp Đào Khê trấn, người dám đối xử với bổn tiểu thư như vậy không ai có kết cục tốt! Ngươi biết cha ta là ai không? Cha ta là Lưu viên ngoại ở Đào Khê Trấn, nhị thúc ta làm quan trong kinh, biểu tỷ ta là phi tử được Hoàng đế sủng ái vô cùng, các ngươi chọc ta là chết chắc rồi! Bất quá ta cũng không phải không hiểu tình người, chỉ cần các ngươi chịu nhận lỗi, thuận tiện giao đứa bé dám cắn ta ra đây, rồi bắt đứa bé đụng hư hoa đăng của ta quỳ xuống nhận lỗi…….”
“ lớn mật! Người đâu, vả miệng!” Sở Bá Ninh lạnh lùng nói.
Một đi tới, trước khi gia đinh Lưu gia kịp phản ứng, đã đánh vào khuôn mặt xinh đẹp của Lưu tiểu thư mấy bạt tay, mặt nàng ta lập tức sưng vù như ông lão, toàn bộ đều đỏ, cứ như đang tô son, nhìn còn hồng rất tự nhiên.
“Tiểu thư!”
Nha hoàn gia đinh tiểu thư kia mang đến sợ hãi kêu lên, muốn nhào qua, thấy thị vệ Túc vương phủ đặt tay lên đao bên hông, nháy mắt phát ra khí tức hung hãn, làm cho bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Bọn họ chỉ có tay không, không giống các thị vệ đều mang đao kiếm trên người, nhìn khí thế dũng mãnh kia liền biết thường đi qua gió lửa, không giống với gia đinh thị vệ của gia đình bình thường. Đồng thời, tình huống này cũng làm cho bọn họ kinh hãi, rốt cục biết tiểu thư nhà mình chọc tới người không thể đụng, không biết đôi vợ chồng này là đại thần phương nào, lại phô trương thế này.
Thấy Sở Bá Ninh dạy dỗ người, bánh bao nhỏ mở to mắt, ngay cả Trăn cũng không giãy nữa, hai đứa bé đồng thời nhìn chằm chằm vị Lưu tiểu thư bị đánh kia. Bọn họ còn nhớ rõ lúc nãy nàng ta còn hung dữ nha…..
Tiểu thư kia ôm mặt, nhất thời không tin nổi, kinh ngạc nhìn khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Sở Bá Ninh, không tin lại có người dám đánh nàng, cảm giác đau đớn bỏng rát trên mặt truyền đến, ánh mắt nhìn về phía Sở Bá Ninh trở nên hung ác, đôi mắt đẹp trừng lớn nhìn hắn.
Sở Bá Ninh thần sắc thản nhiên, hoàn toàn không để nàng ta vào mắt, hừ một tiếng nói: “Muốn con gái ta quỳ xuống xin lỗi ngươi, chỉ sợ ngươi không nhận nổi! Cút!”
Lưu gia tiểu thư còn đang kinh ngạc không tin nổi, mấy thị vệ đã tiến đến, không hề thương hương tiếc ngọc đá bọn họ ra khỏi tửu lâu.
A Nan há hốc miệng, đang định nói, lại nghe bạn Vương gia nói với con gái mình: “Sở Sở, con phải nhớ kỹ, con là con gái bổn vương, không phải loại dân đen này có thể làm nhục. Sau này có ai bất kính, mặc kệ đúng sai, trực tiếp đánh bọn họ xiên ra ngoài.”
Tiểu bánh bao bị chuyện vừa rồi làm cho hơi sợ, nghe phụ thân nói, hơi sợ hãi gật đầu, bất an nhìn A Nan, thấy A Nan gật đầu với mình, mới yên tâm dựa vào lòng cha.
Nghe Sở Bá Ninh nói, A Nan dở khóc dở cười, song, qua chuyện này, nàng hiểu được Sở Bá Ninh rất sủng con gái, không chấp nhận được người khác bất kính với con dù chỉ một chút. Mà vị tiểu thư Lưu gia kia cũng thật lớn gan làm bậy, mắt không tốt không nói, lòng dạ cũng hp hòi, chẳng qua là đứa bé ham chơi làm hỏng hoa đăng của nàng ta, lại muốn một tiểu hài tử hai tuổi quỳ xuống nhận lỗi với nàng ta, hừ, nghĩ con nàng dễ khi dễ à? Tát nàng ta mấy bạt tay coi như còn tốt rồi.
Nghĩ thế, A Nan thấy cách làm của Sở Bá Ninh rất hả giận, tuyệt không đồng tình vị tiểu thư kia.
Khi bọn họ tính tiền rời đi, lão bản tửu lâu tự mình đến, lo lắng nói với bọn họ: “Hai vị lão gia phu nhân, các người vừa rồi chọc vào người không thể chọc a. Vị tiểu thư kia là thiên kim nhà Lưu viên ngoại, nghe nói Lưu viên ngoại có huynh trưởng làm quan trong kinh, Lưu gia còn có một cung phi, hậu trường rất mạnh, làm cho Lưu viên ngoại thành bá vương ở Đào Khê trấn chúng ta, không ai dám trêu vào Lưu gia. Lưu viên ngoại kia phi thường sủng ái Lưu tiểu thư này, nếu Lưu viên ngoại biết chuyện…..”
“Cảm ơn chủ quán, Lưu viên ngoại kia có gan cứ tới!” Như Thúy đi qua thanh toán bạc, cười hì hì đánh gãy lời lão bản.
Lão bản tửu lâu thấy bọn họ thần sắc bình thường, căn bản không để một cái viên ngoại trong lòng, nhất thời kinh nghi, biết bọn họ lai lịch không đơn giản, liền ngậm miệng.
Như Thúy khẳng định như vậy, Túc vương đương triều mà sợ một viên ngoại sao? Thực chê cười. Như Thúy còn nóng lòng đợi Lưu viên ngoại kia tìm tới cửa xả giận cho con gái nữa nha, lúc đó xem Vương gia nhà bọn họ sửa trị Lưu viên ngoại không biết dạy con gái kia! Thuận tiện giày vò một chút những kẻ làm giàu bất nhân, cái lão cậy chó gần chuồng!
Trở về biệt trang, trời đã tối.
Vì trên đường ăn nhiều đồ ăn vặt, A Nan còn no, khi ăn tối, dưới ánh nhìm chằm chằm của Sở Bá Ninh, A Nan chỉ có thể ủy khuất tùy tiện ăn một chút, rồi cho người chuẩn bị tế nguyệt.
Khi trăng lên giữa trời, hạ nhân đã chuẩn bị xong việc cúng trăng.
Đồ cúng trăng rất nhiều cũng rất đẹp, trừ nhang nến và đồ cúng, còn có bánh trung thu và rượu hoa quế, hoa quả và món ăn nguội cũng không thể thiếu. Bánh trung thu các loại mùi vị đặt trong một dĩa, xếp thành hình tròn, hàm ý sum vầy. Vài hoa quả xếp thành hình hoa sen, còn dùng giấy Nguyệt Quang vẽ đầy hình dạng của trăng đặt lên.
Trung thu tế nguyệt, mỗi nhà chọn phương hướng trăng lên mà bày bàn bắt đầu cúng, đốt giấy Nguyệt Quang. Làm xong rồi thì dọn đồ cúng, phân cho mọi người trong nhà ăn phù hộ một năm đoàn viên.
A Nan tuy không về kinh ăn Tết Trung Thu, nhưng cũng chuẩn bị rất cẩn thận tỉ mỉ, vì người thân trong kinh cầu phúc, hy vọng Hoàng đế Thái hậu trong cung bận rộn không cần nhìn chằm chằm bọn họ, cũng không cần lúc nào cũng muốn đưa người vào Túc vương phủ.
Tế nguyệt xong, A Nan nhìn một bàn đồ ăn, gọi nha hoàn thị vệ đến cùng ăn, một nhà ba người bọn họ ngồi trong đình vừa ngắm trăng vừa ăn.
Như Lam bưng bánh trung thu đã cắt xong lên, A Nan nhìn, đúng là trò chơi ngắm trăng “Bốc trạng nguyên” mà dân gian lưu truyền, chính là cắt bánh trung thu thành ba cỡ lớn, trung và nhỏ, chồng lên nhau, lớn nhất ở dưới cùng, làm “Trạng Nguyên”, ở giữa là cỡ trung làm “Bảng nhãn”, nhỏ nhấtở trên mặt, “Thám hoa”. Sau đó cả nhà đổ xúc xác, ai có số lớn nhất là Trạng nguyên, ăn cái lớn nhất, theo thứ tự là Bảng nhãn, Thám hoa.
“Như Lam, mấy cái bánh này có vị gì?” A Nan hỏi.
Như Lam mím môi cười, nói: “Nô tỳ cũng không biết, là từ ngũ vị lấy ra ba xếp lên, chỉ có người ăn trúng mới biết a.”
“À ~~”
A Nan hào hứng, gọi Như Thúy Như Lam đến, còn có bánh bao nhỏ nhà nàng và Trăn, lấy xúc xắc đưa cho Sở Bá Ninh, để hắn gieo trước.
Sở Bá Ninh thấy nàng muốn chơi, cười cười, không cự tuyệt.
Vòng thứ nhất, Như Thúy gieo được số lớn nhất thành Trạng nguyên, ăn được miếng bánh lớn nhất, là bánh mặn.
Vòng thứ hai là bánh bao nhỏ Sở Sở gieo được số lớn nhất, miếng bánh bự nhất bị bé cầm trước.
Sở Sở lấy bánh trung thu trong dĩa, nhìn nhìn rồi bẻ một góc bánh, đưa cho Trăn ngồi cạnh. Trăn lại nhíu mày, mọi người trộm nhìn Trăn khó khăn tiếp nhận, bỏ vào miệng, rất nhanh, khuôn mặt nhỏ nhăn lại thành cái bánh bao, phi một tiếng nhổ ra. Bánh bao nhỏ nghiêng đầu, cũng bỏ một miếng vào miệng mình, sau đó, khuôn mặt nhỏ cũng nhăn thành một cục.
“Bảo bối, vị gì nào?” A Nan trêu bé
Bánh bao nhỏ mắt rưng rưng, đáng thương nói: “Nương, chua, Sở Sở, không cần……”
A Nan nhìn hai bánh bao nhỏ đáng thương, vội cho người đem mật ong đến, hai tiểu tử ăn xong đồ cực chua, uống mật ong, khuôn mặt lập tức lộ ra biểu tình hạnh phúc.
Chơi vậy vài vòng, ngay cả Sở Bá Ninh cũng ăn trúng bánh trung thu đắng, rốt cục nghỉ chơi.
Ăn xong, trời cũng khuya, hai đứa bé đã mệt rã rời, đầu gà gật, A Nan cho người dẫn chúng đi nghỉ ngơi.
A Nan cảm thấy bụng hơi nơ, muốn đi tản bộ dưới ánh trăng trong hoa viên, Sở Bá Ninh đương nhiên đi theo.
Ánh trăng như nước, vì cách xa thành thị, nơi này chỉ có tiếng côn trùng rôm rả, tạo thành một khúc hát côn trùng đơn điệu mộc mạc.
A Nan kéo tay Sở Bá Ninh, nửa người dựa bên người hắn, chậm rãi đi, nói: “Vương gia, ở đây thực yên tĩnh, sau này chúng ta có rảnh, mỗi năm rút chút thời gian đến đây ở nha.”
“Nàng thích thì ở.” Sở Bá Ninh ôm vai nàng, hơi nghiêng đầu, ấn xuống trán nàng nụ hôn ôn nhu.
A Nan cười híp mắt, nhưng cũng biết mình thích thì cũng không thể sống ở đây cả đời, vui vẻ là vì hắn tâm ý sủng ái mình của hắn. Vì hắn yêu nàng như vậy, nàng không muốn trở thành nữ nhân tùy hứng chuyên kéo chân hắn.
“Không cần đâu, mỗi ngày chàng chạy đi chạy lại, thiếp cũng đau lòng, chờ đến khi trời lạnh, chúng ta cùng hồi kinh đi.”
Sở Bá Ninh không đáp, chỉ nâng mặt nàng lên, hôn thật sâu.
Hôn xong, hai người đều hơi tâm động.
A Nan dựa vào lồng ngực hắn, vuốt cơ bắp căng cứng trên tay hắn, có chút đau lòng, nhẹ giọng nói bên tai hắn: “Vương gia, thái y nói năm tháng đã ổn định rồi, chỉ cần nhẹ nhàng chút sẽ không sao….”
Người nào đó cả lời mời cũng đưa ra, nam nhân không thỏa mãn nàng thì thật mất mặt. Vì thế, Sở Bá Ninh trực tiếp ôm lấy nàng, bước về phía phòng ngủ
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Mặt trời nhanh chóng ngả về tây, khi A Nan ăn một bụng no nê toàn đồ ăn vặt, bánh bao nhỏ nhà nàng rốt cục lững thững trở về.
Nhưng, theo sau bánh bao nhỏ dường như còn có mấy cái đuôi.
A Nan thấy bánh bao nhỏ vẻ mặt nghiêm túc mím môi, Trăn bị một thị vệ xách trong tay, có chút kinh ngạc, không hiểu tình huống gì. Bánh bao nhỏ hình như đang tức giận, Trăn bị thị vệ xách trong tay không thể nhúc nhích, nhưng đôi mắt đen hung ác trừng mắt nhìn mấy người kia, rít từng tiếng grừ qua kẽ răng, như lúc nào cũng có thể hóa thành dã thú nhào qua cắn chết người.
Bánh bao nhỏ cắn môi để nha hoàn ôm lên lầu, đến khi thấy A Nan, để nha hoàn buông bé xuống, bé lập tức ủy ủy khuất khuất nhào đến ôm một chân của Sở Bá Ninh, dài thanh kêu: “Cha…..”
A Nan vừa thấy bộ dạng này liền biết là bị oan ức tìm cha giúp bé xả giận đây. A Nan có chút chua, nàng so với cha bé càng thương tiếc bé nha, vì sao ủy khuất không tìm nương mà tìm cha? Chẳng lẽ bánh bao nhỏ còn bé đã biết cha mình quyền cao chức trọng, có thể dùng quyền thế đè chết người giúp bé xả giận hử?
Sở Bá Ninh xoa xoa đầu bé, ôm bé lên ngồi trên đùi, sau đó nhìn mấy người theo sau bọn họ đến. Một cô nương trẻ tuổi ăn vận kiểu tiểu thư, hai nha hoàn, còn có gã sai vặt, nhìn là biết tiểu thư nhà giàu. Bất quá ở trấn nhỏ này, dù là tiểu thư nhà giàu cũng không giàu bằng Túc vương đương triều, quyền thế thì càng khỏi so.
Nên Sở Bá Ninh quét mắt qua, liền không để ý, cầm chén nước cẩn thận đút cho tiểu tử kia uống. Chơi nửa ngày, bánh bao nhỏ cũng khát, uống hết chén nước, nhu thuận dựa vào lòng cha, bộ dạng như không muốn rời xa.
A Nan nhìn cô nương được hai nha hoàn hộ tống, hỏi: “Vị cô nương này, ngươi có chuyện gì sao?”
Cô nương kia khoảng mười lăm mười sáu tuổi, tướng mạo xinh đẹp, quần áo hoa lệ, chỉ là đôi mắt trừng thẳng phá hủy phần xinh đẹp kia, thành ra bộ dáng kiêu ngạo ngang ngược bốc đồng, nhìn rất không vừa mắt.
Cô nương nghe A Nan hỏi, phong thái cao ngạo hừ một tiếng, không đáp lại. Mà nha hoàn bên người nàng hất cằm vênh váo nói: “Các ngươi là cha mẹ của hai đứa bé này? Nói cho các ngươi biết, chúng nó không chỉ đụng hư hoa đăng của tiểu thư nhà ta, còn cắn tiểu thư nhà ta, các ngươi nhất định phải bồi lễ tạ tội với tiểu thư nhà ta, rồi giao hai đứa bé ra đây! Bằng không để lão gia nhà ta tức giận thì! Hừ! Tiểu thư nhà ta là thiên kim của Lưu viên ngoại, không phải ai cũng có thể tùy tiện chọc vào đâu!”
Nha hoàn kiêu ngạo này làm cho nha hoàn thị vệ Túc vương phủ nhíu mày, lòng không vui, nghe xong nàng ta nói, thật muốn bóp chết nàng ta. Phóng tầm mắt ra cả hoàng triều Đại Sở, không có bất cứ ai dám kêu gào với chủ tử bọn họ như vậy, hôm nay lại thấy được “kỳ tích”, thật sự là người không biết sống chết!
Thiên kim Lưu viện ngoại tính là cọng hành nào, dám bảo bọn họ giao tiểu quận chúa, ngươi tưởng ngươi là Hoàng đế chắc?
A Nan coi như hiểu phải trái, trước khi sự tình chưa rõ ràng, nàng không tùy tiện giận dữ, liền nói: “Vị cô nương này, muốn nhận lỗi cũng nên để chúng ta biết rõ tình huống xảy ra đã. Mộc Viên Nhi, ngươi kể lại sự tình, nếu thật sự là lỗi của chúng ta, nhận lỗi là nên làm.” A Nan mỉm cười, nói vô cùng hào phóng thong dong.
Nghe thế, vị Lưu gia tiểu thư kia không chỉ không ngăn cản, ngược lại cái mũi sắp hất lên tới trời, bộ dáng mặc ngươi nói.
Mộc Viên Nhi cung kính đáp lời, kể lại sự tình đã xảy ra.
Thì ra là bánh bao nhỏ nắm tay Trăn cùng đi ngắm hoa đăng, vì người đông, không cẩn thận đụng vào vị tiểu thư Lưu gia này. Đó cũng không cóì, tiểu hài tử thôi, dư thừa tinh lực thích chạy lung tung, nói xin lỗi là được. Nhưng ai ngờ tiểu thư Lưu gia kia vì đánh rơi hỏng mất hoa đăng mà phát cáu, không chỉ giận dữ mắng tiểu tử kia, còn ồn ào muốn gia đinh tới giáo huấn bọn hắn.
Tiểu bánh bao lớn bằng này rồi, lần đầu tiên bị người ta hung ác quát mắng, hơi bị dọa sợ, vì thế Trăn sớm bị bánh bao nhỏ nuôi thành trung khuyển liền động. Trong khi tiểu thư kia không ngừng mắng mỏ, Trăn trực tiếp nhào đến cắn nàng ta. Đương nhiên tiểu thư kia có gia đinh che chở, không bị thương bao nhiêu, chỉ để lại dấu răng đều tăm tắp, bôi chút thuốc bầm là được, Trăn còn bị bọn họ đạp một cước. Nhưng tiểu thư kia kiêu căng thành tính, chưa từng có ai dám đả thương nàng ta, đương nhiên tức giận, kêu gào muốn gia đinh tóm mấy người về phủ hành hạ. Nhưng thị vệ Túc vương phủ không phải ngồi không, sao có thể cho bọn họ tiếp cận chủ tử, thậm chí gia đinh tiến lên đều một người một quyền đánh bay.
Cũng không biết vị tiểu thư Lưu gia này có phải não mọc đậu hay không, gia đình đã bị giáo huấn, cũng không suy xét một chút mình có chọc nổi đối phương không, thấy bọn họ đi lại mang theo hạ nhân trực tiếp theo đến.
Do đó, sự việc thành ra như giờ.
A Nan vừa nghe Mộc Viên Nhi kể lại, vừa nhìn mấy người kia, tiểu thư nọ và hai hoàn đều mang bộ dáng cao ngạo, biểu tình “Ngươi phải chịu nhận lỗi, chúng ta cho các ngươi xin lỗi đã là xem trọng các ngươi rồi”, thật sự có chút khó chịu.
“Phu nhân, sự tình là thế, nô tài đã xin lỗi bọn hắn, nhưng vị tiểu thư này lại không bỏ qua, chúng ta vốn không muốn để ý bọn họ, nhưng bọn hắn vẫn cứ theo tới, còn nói, còn nói……” Mộc Viên Nhi tận lực dùng ngữ khí bất đắc dĩ giải thích, đáy mắt xẹt qua hàn ý. Từ nhỏ hắn đi theo Túc vương, ngay cả vài đại thần thấy hắn cũng phi trọng đãi vài phần, lúc nào để cho tiểu nha đầu không nể mặt uy hiếp? Đối với loại cô nương tùy hứng điêu ngoa, nhìn không ra sự thật, Mộc Viên Nhi thật vô cùng chán ghét.
“Còn nói gì?” thanh âm nam trung trầm thấp chậm rãi nói.
Nghe thanh âm này, A Nan và Mộc Viên Nhi liền biết vị Vương gia này không kiên nhẫn rồi, cô nương này còn dây dưa tiếp, Vương gia hắn nổi bão, đến lúc đó thì không chỉ là không hay ho đâu.
Nghe thấy tiếng hắn, vị tiểu thư Lưu gia mới chú ý tới Sở Bá Ninh ngồi ở thượng vị. Lúc trước bọn họ mang bộ đáng kiêu ngạo, “Cha ta là Lý Cương không thể chọc” [Câu nói "Cha ta là Lý Cương khá nổi tiếng ở Trung Quốc, đại biểu cho con ông cháu cha], cằm nâng cao cao, ngay cả ánh mắt cũng không “bố thí” qua, tự nhiên không thấy Sở Bá Ninh. Bây giờ nghe thấy tiếng, vị tiểu thư kia tò mò nhìn qua, liếc mắt một cái liền đỏ mặt, vội thu tầm mắt lại.
Nam tử kia mặc cẩm y xanh đen, không có hoa văn phức tạp phú quý gì, chỉ có đường vân màu bạc đơn giản thêu ở vạt áo và cổ tay áo, trong nét đơn giản lộ ra khí tức trầm ổn cao quý. Dung mạo của hắn không thể nghi ngờ là vô cùng tuấn tú, cả người ung dung trong trẻo chính trực. Chỉ ngồi một chỗ cũng làm người ta kinh ngạc trong lòng, khó dời tầm mắt.
Nai con trong lòng Lưu tiểu thư nhảy loạn, ngượng ngùng không thôi. Nam nhân xuất sắc như vậy, ở trấn nhỏ này khó gặp, chưa nói tới dung mạo đó, khí độ kia cũng khiến người ta đổ rạp, ngay cả biểu ca nàng ta được xưng là đệ nhất mỹ nam trong trấn cũng kém nha. Nháy mắt, không chỉ Lưu gia tiểu thư tim đập thình thịch, cả hai nha hoàn để ý thấy Sở Bá Ninh cũng ngượng ngập, không muốn để nam nhân này thấy mình kiêu ngạo, như vậy sẽ khiến các nàng xấu hổ tự ti.
Nhưng làm cho bọn họ thấy đáng tiếc chính là, vị phu nhân kia diện mạo bình thường, ngoài nụ cười khiến người ta thoải mái ra, thật không xứng với nam nhân này.
“Còn nói…..”
Mộc Viên Nhi đang định nói tiếp, tiểu thư kia đột nhiên chen lời.
“Hừ, bổn tiểu thư nói thế này, nếu các ngươi không chịu nhận lỗi với bổn tiểu thư, bổn tiểu thư tuyệt đối sẽ bảo cha ta bắt các ngươi giam lại!” Nhắc tới việc này, tiểu thư kia rốt cục nổi giận, hoàn hồn từ trong cơn mê muội nam sắc, phẫn hận nói: “Các ngươi có biết hay không, đó là hoa đăng biểu ca tự tay làm cho ta, bị tiểu hài tử cứ vậy phá hỏng không nói, còn dám cắn ta — nhìn khắp Đào Khê trấn, người dám đối xử với bổn tiểu thư như vậy không ai có kết cục tốt! Ngươi biết cha ta là ai không? Cha ta là Lưu viên ngoại ở Đào Khê Trấn, nhị thúc ta làm quan trong kinh, biểu tỷ ta là phi tử được Hoàng đế sủng ái vô cùng, các ngươi chọc ta là chết chắc rồi! Bất quá ta cũng không phải không hiểu tình người, chỉ cần các ngươi chịu nhận lỗi, thuận tiện giao đứa bé dám cắn ta ra đây, rồi bắt đứa bé đụng hư hoa đăng của ta quỳ xuống nhận lỗi…….”
“ lớn mật! Người đâu, vả miệng!” Sở Bá Ninh lạnh lùng nói.
Một đi tới, trước khi gia đinh Lưu gia kịp phản ứng, đã đánh vào khuôn mặt xinh đẹp của Lưu tiểu thư mấy bạt tay, mặt nàng ta lập tức sưng vù như ông lão, toàn bộ đều đỏ, cứ như đang tô son, nhìn còn hồng rất tự nhiên.
“Tiểu thư!”
Nha hoàn gia đinh tiểu thư kia mang đến sợ hãi kêu lên, muốn nhào qua, thấy thị vệ Túc vương phủ đặt tay lên đao bên hông, nháy mắt phát ra khí tức hung hãn, làm cho bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Bọn họ chỉ có tay không, không giống các thị vệ đều mang đao kiếm trên người, nhìn khí thế dũng mãnh kia liền biết thường đi qua gió lửa, không giống với gia đinh thị vệ của gia đình bình thường. Đồng thời, tình huống này cũng làm cho bọn họ kinh hãi, rốt cục biết tiểu thư nhà mình chọc tới người không thể đụng, không biết đôi vợ chồng này là đại thần phương nào, lại phô trương thế này.
Thấy Sở Bá Ninh dạy dỗ người, bánh bao nhỏ mở to mắt, ngay cả Trăn cũng không giãy nữa, hai đứa bé đồng thời nhìn chằm chằm vị Lưu tiểu thư bị đánh kia. Bọn họ còn nhớ rõ lúc nãy nàng ta còn hung dữ nha…..
Tiểu thư kia ôm mặt, nhất thời không tin nổi, kinh ngạc nhìn khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Sở Bá Ninh, không tin lại có người dám đánh nàng, cảm giác đau đớn bỏng rát trên mặt truyền đến, ánh mắt nhìn về phía Sở Bá Ninh trở nên hung ác, đôi mắt đẹp trừng lớn nhìn hắn.
Sở Bá Ninh thần sắc thản nhiên, hoàn toàn không để nàng ta vào mắt, hừ một tiếng nói: “Muốn con gái ta quỳ xuống xin lỗi ngươi, chỉ sợ ngươi không nhận nổi! Cút!”
Lưu gia tiểu thư còn đang kinh ngạc không tin nổi, mấy thị vệ đã tiến đến, không hề thương hương tiếc ngọc đá bọn họ ra khỏi tửu lâu.
A Nan há hốc miệng, đang định nói, lại nghe bạn Vương gia nói với con gái mình: “Sở Sở, con phải nhớ kỹ, con là con gái bổn vương, không phải loại dân đen này có thể làm nhục. Sau này có ai bất kính, mặc kệ đúng sai, trực tiếp đánh bọn họ xiên ra ngoài.”
Tiểu bánh bao bị chuyện vừa rồi làm cho hơi sợ, nghe phụ thân nói, hơi sợ hãi gật đầu, bất an nhìn A Nan, thấy A Nan gật đầu với mình, mới yên tâm dựa vào lòng cha.
Nghe Sở Bá Ninh nói, A Nan dở khóc dở cười, song, qua chuyện này, nàng hiểu được Sở Bá Ninh rất sủng con gái, không chấp nhận được người khác bất kính với con dù chỉ một chút. Mà vị tiểu thư Lưu gia kia cũng thật lớn gan làm bậy, mắt không tốt không nói, lòng dạ cũng hp hòi, chẳng qua là đứa bé ham chơi làm hỏng hoa đăng của nàng ta, lại muốn một tiểu hài tử hai tuổi quỳ xuống nhận lỗi với nàng ta, hừ, nghĩ con nàng dễ khi dễ à? Tát nàng ta mấy bạt tay coi như còn tốt rồi.
Nghĩ thế, A Nan thấy cách làm của Sở Bá Ninh rất hả giận, tuyệt không đồng tình vị tiểu thư kia.
Khi bọn họ tính tiền rời đi, lão bản tửu lâu tự mình đến, lo lắng nói với bọn họ: “Hai vị lão gia phu nhân, các người vừa rồi chọc vào người không thể chọc a. Vị tiểu thư kia là thiên kim nhà Lưu viên ngoại, nghe nói Lưu viên ngoại có huynh trưởng làm quan trong kinh, Lưu gia còn có một cung phi, hậu trường rất mạnh, làm cho Lưu viên ngoại thành bá vương ở Đào Khê trấn chúng ta, không ai dám trêu vào Lưu gia. Lưu viên ngoại kia phi thường sủng ái Lưu tiểu thư này, nếu Lưu viên ngoại biết chuyện…..”
“Cảm ơn chủ quán, Lưu viên ngoại kia có gan cứ tới!” Như Thúy đi qua thanh toán bạc, cười hì hì đánh gãy lời lão bản.
Lão bản tửu lâu thấy bọn họ thần sắc bình thường, căn bản không để một cái viên ngoại trong lòng, nhất thời kinh nghi, biết bọn họ lai lịch không đơn giản, liền ngậm miệng.
Như Thúy khẳng định như vậy, Túc vương đương triều mà sợ một viên ngoại sao? Thực chê cười. Như Thúy còn nóng lòng đợi Lưu viên ngoại kia tìm tới cửa xả giận cho con gái nữa nha, lúc đó xem Vương gia nhà bọn họ sửa trị Lưu viên ngoại không biết dạy con gái kia! Thuận tiện giày vò một chút những kẻ làm giàu bất nhân, cái lão cậy chó gần chuồng!
*******
Trở về biệt trang, trời đã tối.
Vì trên đường ăn nhiều đồ ăn vặt, A Nan còn no, khi ăn tối, dưới ánh nhìm chằm chằm của Sở Bá Ninh, A Nan chỉ có thể ủy khuất tùy tiện ăn một chút, rồi cho người chuẩn bị tế nguyệt.
Khi trăng lên giữa trời, hạ nhân đã chuẩn bị xong việc cúng trăng.
Đồ cúng trăng rất nhiều cũng rất đẹp, trừ nhang nến và đồ cúng, còn có bánh trung thu và rượu hoa quế, hoa quả và món ăn nguội cũng không thể thiếu. Bánh trung thu các loại mùi vị đặt trong một dĩa, xếp thành hình tròn, hàm ý sum vầy. Vài hoa quả xếp thành hình hoa sen, còn dùng giấy Nguyệt Quang vẽ đầy hình dạng của trăng đặt lên.
Trung thu tế nguyệt, mỗi nhà chọn phương hướng trăng lên mà bày bàn bắt đầu cúng, đốt giấy Nguyệt Quang. Làm xong rồi thì dọn đồ cúng, phân cho mọi người trong nhà ăn phù hộ một năm đoàn viên.
A Nan tuy không về kinh ăn Tết Trung Thu, nhưng cũng chuẩn bị rất cẩn thận tỉ mỉ, vì người thân trong kinh cầu phúc, hy vọng Hoàng đế Thái hậu trong cung bận rộn không cần nhìn chằm chằm bọn họ, cũng không cần lúc nào cũng muốn đưa người vào Túc vương phủ.
Tế nguyệt xong, A Nan nhìn một bàn đồ ăn, gọi nha hoàn thị vệ đến cùng ăn, một nhà ba người bọn họ ngồi trong đình vừa ngắm trăng vừa ăn.
Như Lam bưng bánh trung thu đã cắt xong lên, A Nan nhìn, đúng là trò chơi ngắm trăng “Bốc trạng nguyên” mà dân gian lưu truyền, chính là cắt bánh trung thu thành ba cỡ lớn, trung và nhỏ, chồng lên nhau, lớn nhất ở dưới cùng, làm “Trạng Nguyên”, ở giữa là cỡ trung làm “Bảng nhãn”, nhỏ nhấtở trên mặt, “Thám hoa”. Sau đó cả nhà đổ xúc xác, ai có số lớn nhất là Trạng nguyên, ăn cái lớn nhất, theo thứ tự là Bảng nhãn, Thám hoa.
“Như Lam, mấy cái bánh này có vị gì?” A Nan hỏi.
Như Lam mím môi cười, nói: “Nô tỳ cũng không biết, là từ ngũ vị lấy ra ba xếp lên, chỉ có người ăn trúng mới biết a.”
“À ~~”
A Nan hào hứng, gọi Như Thúy Như Lam đến, còn có bánh bao nhỏ nhà nàng và Trăn, lấy xúc xắc đưa cho Sở Bá Ninh, để hắn gieo trước.
Sở Bá Ninh thấy nàng muốn chơi, cười cười, không cự tuyệt.
Vòng thứ nhất, Như Thúy gieo được số lớn nhất thành Trạng nguyên, ăn được miếng bánh lớn nhất, là bánh mặn.
Vòng thứ hai là bánh bao nhỏ Sở Sở gieo được số lớn nhất, miếng bánh bự nhất bị bé cầm trước.
Sở Sở lấy bánh trung thu trong dĩa, nhìn nhìn rồi bẻ một góc bánh, đưa cho Trăn ngồi cạnh. Trăn lại nhíu mày, mọi người trộm nhìn Trăn khó khăn tiếp nhận, bỏ vào miệng, rất nhanh, khuôn mặt nhỏ nhăn lại thành cái bánh bao, phi một tiếng nhổ ra. Bánh bao nhỏ nghiêng đầu, cũng bỏ một miếng vào miệng mình, sau đó, khuôn mặt nhỏ cũng nhăn thành một cục.
“Bảo bối, vị gì nào?” A Nan trêu bé
Bánh bao nhỏ mắt rưng rưng, đáng thương nói: “Nương, chua, Sở Sở, không cần……”
A Nan nhìn hai bánh bao nhỏ đáng thương, vội cho người đem mật ong đến, hai tiểu tử ăn xong đồ cực chua, uống mật ong, khuôn mặt lập tức lộ ra biểu tình hạnh phúc.
Chơi vậy vài vòng, ngay cả Sở Bá Ninh cũng ăn trúng bánh trung thu đắng, rốt cục nghỉ chơi.
Ăn xong, trời cũng khuya, hai đứa bé đã mệt rã rời, đầu gà gật, A Nan cho người dẫn chúng đi nghỉ ngơi.
A Nan cảm thấy bụng hơi nơ, muốn đi tản bộ dưới ánh trăng trong hoa viên, Sở Bá Ninh đương nhiên đi theo.
Ánh trăng như nước, vì cách xa thành thị, nơi này chỉ có tiếng côn trùng rôm rả, tạo thành một khúc hát côn trùng đơn điệu mộc mạc.
A Nan kéo tay Sở Bá Ninh, nửa người dựa bên người hắn, chậm rãi đi, nói: “Vương gia, ở đây thực yên tĩnh, sau này chúng ta có rảnh, mỗi năm rút chút thời gian đến đây ở nha.”
“Nàng thích thì ở.” Sở Bá Ninh ôm vai nàng, hơi nghiêng đầu, ấn xuống trán nàng nụ hôn ôn nhu.
A Nan cười híp mắt, nhưng cũng biết mình thích thì cũng không thể sống ở đây cả đời, vui vẻ là vì hắn tâm ý sủng ái mình của hắn. Vì hắn yêu nàng như vậy, nàng không muốn trở thành nữ nhân tùy hứng chuyên kéo chân hắn.
“Không cần đâu, mỗi ngày chàng chạy đi chạy lại, thiếp cũng đau lòng, chờ đến khi trời lạnh, chúng ta cùng hồi kinh đi.”
Sở Bá Ninh không đáp, chỉ nâng mặt nàng lên, hôn thật sâu.
Hôn xong, hai người đều hơi tâm động.
A Nan dựa vào lồng ngực hắn, vuốt cơ bắp căng cứng trên tay hắn, có chút đau lòng, nhẹ giọng nói bên tai hắn: “Vương gia, thái y nói năm tháng đã ổn định rồi, chỉ cần nhẹ nhàng chút sẽ không sao….”
Người nào đó cả lời mời cũng đưa ra, nam nhân không thỏa mãn nàng thì thật mất mặt. Vì thế, Sở Bá Ninh trực tiếp ôm lấy nàng, bước về phía phòng ngủ