Lục lão phu nhân tay trái vịn một thiếu nữ xinh đẹp mười lăm mười sau tuổi, bên phải là đứa bé trai, phía sau còn đi theo hai tiểu thư trẻ trung.
Lục Phỉ Đình thấy nam hài đáng thương, làm cho người ta thật sự đau lòng, trong lòng cười lạnh, nhhưng trên mặt cũng làm bộ lo lắng.
“An ma ma, ngươi đến nói!” Sở Bá Ninh đem việc tự thuật giao cho ma ma bên người.
An ma ma đáp vâng một tiếng, liền dùng thanh âm cứng nhắc đem chuyện lúc trước tự thuật một lần.
Lão thái thái vốn là còn thầm giận Túc Vương không tôn kính tổ mẫu —— Nếu A Nan gả cho hắn, lão thái thái cũng coi là tổ mẫu của Túc Vương —— lại sai lão ma ma tiếp chuyện với bà, lão thái thái sao chịu nổi bực tức này? Trong lòng hơi giận! Chỉ là nghe An ma ma nói đến Lục Chí Lăng bò đến đầu tường hướng A Nan thả rắn, thì sắc mặt lão thái thái xanh mét, trong lòng coi là may mắn, thật may là Túc Vương phản ứng mau, A Nan cũng không bị sợ, nếu không Lục Chí Lăng không chết cũng lột da.
Trong khi An ma ma tự thuật, Sở Bá Ninh đoan chính ngồi uống trà, nghiêng đầu nhìn thiếu nữ bên cạnh bộ dáng hào hứng bừng bừng, mắt lướt qua mấy phần nụ cười.
A Nan ngồi một bên, không nhìn mấy thiếu nữ kia, khóe môi khẽ mím, cố gắng đè nén nụ cười bên môi, không tỏ thái độ mình có chút hả hê, sẽ bị sét đánh.
Khó được có thể để cho tổ mẫu cao cao tại thượng cúi thân cầu người, A Nan cảm thấy hết sức ly kỳ. Nàng đối với lão thái thái không có gì oán hận, dù sao mỗi lần gặp mặt, lão thái thái trừ dùng một loại ánh mắt sỉ nhục nhìn nàng, cũng không có làm bất kỳ chuyện ngược đãi gì, ở Ninh thành chỉ cần có thể sống đoạn thời gian đó là tốt rồi. Ngược lại mấy tỷ đệ bên cạnh lão thái thái, A Nan cảm thán việc đời khó liệu, còn trẻ đã làm một chút chuyện quá mức, hiện nay tất cả mọi người trưởng thành, đã sớm học đeo mặt nạ che giấu mình, gặp mặt, còn có thể cười chào hỏi, bộ dáng chị em thuận thảo, một chút cũng không có chuyện từng chung đụng, khinh miệt, cắn răng nghiến lợi.
Mà A Nan nhận ra, thấy họ mặc dù cười, nhưng ánh mắt quá nóng rực, biết rõ trong lòng các nàng đang khó chịu lắm.
Đợi An ma ma tự thuật xong, Sở Bá Ninh nói tiếp: “Lão phu nhân, Bổn vương mặc kệ chuyện lúc trước khi A Nan xuất giá, A Nan là con gái Lục gia, các người đối với nàng như thế nào, Bổn vương cũng không xen vào. Nhưng mà nếu A Nan đã gả cho Bổn vương, trở thành Vương phi của Bổn vương, Bổn vương không cho phép có người vô lễ với nàng. Vợ chồng vốn là nhất thể, mạo phạm A Nan, cũng là mạo phạm Bổn vương! Coi rẻ Hoàng thất, là tội lớn!”
Túc Vương nói xong, lại làm cho đám người nghe sợ hết hồn hết vía. Chỉ có Lục Thừa tướng mặt đầy vẻ vui mừng, cảm khái A Nan nhà ông đã gả đúng phu quân, đồng thời cũng thầm giận Lục Chí Lăng khi dễ con gái ngoan nhà ông.
A Nan trợn to hai mắt, nhìn gò má nam nhân tuấn tú, trong đầu đột nhiên cảm thấy ấm áp. Ở cái thế giới này, trừ Thừa tướng phụ thân, đây là nam nhân của nàng, còn là trượng phu của nàng. Mặc dù nam nhân này có rất nhiều tật xấu, đang yêu không hiểu sao lại phát giận, lại nghiêm túc giống như ông cụ non, nói chuyện luôn là đâm vào tim gan người khác…… Nhưng hắn rất nhân nhượng nàng, thậm chí chịu vì nàng ra mặt.
Hốc mắt của A Nan có chút nóng lên, không nhịn được nhìn chằm chằm nam nhân kiên nghị nghiêm túc, lúc này vô cùng nghiêm chỉnh, biểu tình trước kia từng khiến nàng cảm thấy vô cùng đau đầu, thế nhưng lúc này lại khiến nàng cảm thấy cực kỳ thân thiết.
Lão thái thái bị Sở Bá Ninh nói, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, thay đổi không ngừng, rốt cuộc khẽ cắn răng, đem giọng điệu nuốt vào, nhận sai: “Vương gia, đây là lão phụ dạy con cháu không nghiêm, kính xin Vương gia giơ cao đánh khẽ tha Lăng Nhi một mạng!” Lão thái thái nói xong, nhìn về phía Lục Chí Thành, quát lên: “Thành nhi, tới đây, quỳ xuống!”
Lục Chí Thành sợ hết hồn, gương mặt đáng yêu như bánh bao bị dọa đến trắng bệch, đôi mắt đáng thương nhìn lão thái thái một cái, thấy sắc mặt lão thái thái âm trầm, cuối cùng vẫn khéo léo đi tới, quỳ gối trước mặt Sở Bá Ninh.
“Thành nhi, Lăng Nhi phạm tội ngươi có ở chung một chỗ hay không?” Lão thái thái hỏi.
Lục Chí Thành hoảng sợ mắt liếc người chỗ này, tuổi còn nhỏ, sớm bị không khí hiện trường làm sợ. Lúc này thấy tổ mẫu mình xưa nay cao cao tại thượng thế nhưng hướng một người tuổi còn trẻ hạ thấp tư thái, liền biết mình lần này khó thoát khỏi tội.
“Có, có……” Lục Chí Thành yếu ớt trả lời.
“Chí Thành!” Lục Nhị bá nghe được, vừa giận vừa sợ, đau lòng. Ông lúc trước cho là chuyện này là Lục Chí Lăng làm, không nghĩ tới còn liên lụy tới đứa con trai mình, đứa con trai xưa nay một mực nghe lời, một lòng đọc sách thánh hiền, muốn thi đỗ công danh, lấy Tam thúc làm chuẩn, chưa bao giờ để ông lo lắng, điều này làm cho ông làm sao không đau lòng?
Cả nhà Lục Thừa tướng lúc này trái ngược, giữ thái độ người đi xem cuộc vui, biết lúc này không phải lúc nói chuyện, thông minh không chen miệng vào.
Lục Chí Thành uất ức nhìn phụ thân cùng lão thái thái, nhỏ giọng nói: “Tổ mẫu, con rắn kia là sủng vật của thập ca, tên là tiểu Thanh, không có độc! Thập ca nuôi đã lâu, chưa từng thấy nó đả thương người…… Tổ mẫu, thập ca vốn chỉ muốn dọa Thất tỷ, cũng không muốn tổn thương Thất tỷ……”
“Câm miệng! Các ngươi muốn tức chết ta sao?” Lão thái thái vội vàng cắt đứt lời nam hài, vuốt ngực thở nặng, không muốn đứa bé này kể thêm, sợ rằng tội càng nhiều thêm, nói chuyện không nên nói, làm Túc Vương tức giận, đứa bé treo trên cây kia sợ rằng cả đời cũng không hết tội.
Lục Chí Thành cúi đầu, không dám nhìn Sở Bá Ninh, cảm giác cặp mắt kia giống như sẽ nhìn thấu linh hồn, khiến người khá không dám nhìn thẳng.
Sở Bá Ninh nghe, thấy chuyện không sai biệt lắm, tiếp tục nói: “Nể tình các ngươi vi phạm lần đầu, lần này Bổn vương cũng không truy cứu.” Thấy một nhóm người mừng rỡ, khóe môi của Sở Bá Ninh nhếch nụ cười nhàn nhạt, nói tiếp: “Nhưng mà, A Nan dù sao cũng là tỷ tỷ các ngươi, Thánh nhân có câu ‘hiếu, đức điểm bắt đầu vậy. Lễ, đức chi tự’(đại ý là hiếu đức làm đầu, lễ là thứ hai, giống như tiên học lễ hậu học văn), hiếu làm đầu lễ thứ hai, chị họ cũng không tôn trọng, không kính trên nhường dưới, làm sao gọi là hiếu? Cho nên, không thể không phạt.”
Đỉnh đầu áp cái mũ “Hiếu ” xuống, không ai có sức lực nói chuyện. Một số người xấu hổ cúi đầu xuống, một số người lại kinh ngạc nhìn nam tử vốn là nghiêm trang tôn quý, bởi vì một nụ cười yếu ớt, ẩn hiện trên dung nhan nghiêm túc kiên nghị, thoáng như xuân hoa nở rộ, mặt mũi thư sinh tuấn tú không chỗ nào che giấu.
Người chưa bao giờ thích cười, có thể thấy được hiệu quả lại khiến kinh người.
Lục Thừa tướng ngày ngày nhìn thấy Sở Bá Ninh không thể không thừa nhận, thật ra thì dáng ngoài ngày thường của Túc Vương cực tốt, chính là quá tích cực, khuôn mặt giống như ông cụ non, nói sao có quyền thế ngập trời, nhưng lại không có cô nương nào xem trọng, cô độc đến bây giờ mới ngậm bảo bối A Nan nhà ông trong mồm tha đi……
(Tác giả: =. = ngài còn phải nói thêm số mệnh khắc thê tuyệt tử a, đây mới là nguyên nhân chủ yếu nhất đó ~ Thừa tướng đại nhân ~~)
Sở Bá Ninh khôi phục vẻ mặt nghiêm túc rất nhanh, nhìn về phía A Nan, “Vương phi, nàng muốn xử trí bọn họ như thế nào?”
A Nan sững sờ, rất muốn hỏi vị Vương gia này, đây là giúp nàng hả giận sao, chứ không phải giúp nàng kéo thêm thù hận chứ?
Lục lão phu nhân tay trái vịn một thiếu nữ xinh đẹp mười lăm mười sau tuổi, bên phải là đứa bé trai, phía sau còn đi theo hai tiểu thư trẻ trung.
Lục Phỉ Đình thấy nam hài đáng thương, làm cho người ta thật sự đau lòng, trong lòng cười lạnh, nhhưng trên mặt cũng làm bộ lo lắng.
“An ma ma, ngươi đến nói!” Sở Bá Ninh đem việc tự thuật giao cho ma ma bên người.
An ma ma đáp vâng một tiếng, liền dùng thanh âm cứng nhắc đem chuyện lúc trước tự thuật một lần.
Lão thái thái vốn là còn thầm giận Túc Vương không tôn kính tổ mẫu —— Nếu A Nan gả cho hắn, lão thái thái cũng coi là tổ mẫu của Túc Vương —— lại sai lão ma ma tiếp chuyện với bà, lão thái thái sao chịu nổi bực tức này? Trong lòng hơi giận! Chỉ là nghe An ma ma nói đến Lục Chí Lăng bò đến đầu tường hướng A Nan thả rắn, thì sắc mặt lão thái thái xanh mét, trong lòng coi là may mắn, thật may là Túc Vương phản ứng mau, A Nan cũng không bị sợ, nếu không Lục Chí Lăng không chết cũng lột da.
Trong khi An ma ma tự thuật, Sở Bá Ninh đoan chính ngồi uống trà, nghiêng đầu nhìn thiếu nữ bên cạnh bộ dáng hào hứng bừng bừng, mắt lướt qua mấy phần nụ cười.
A Nan ngồi một bên, không nhìn mấy thiếu nữ kia, khóe môi khẽ mím, cố gắng đè nén nụ cười bên môi, không tỏ thái độ mình có chút hả hê, sẽ bị sét đánh.
Khó được có thể để cho tổ mẫu cao cao tại thượng cúi thân cầu người, A Nan cảm thấy hết sức ly kỳ. Nàng đối với lão thái thái không có gì oán hận, dù sao mỗi lần gặp mặt, lão thái thái trừ dùng một loại ánh mắt sỉ nhục nhìn nàng, cũng không có làm bất kỳ chuyện ngược đãi gì, ở Ninh thành chỉ cần có thể sống đoạn thời gian đó là tốt rồi. Ngược lại mấy tỷ đệ bên cạnh lão thái thái, A Nan cảm thán việc đời khó liệu, còn trẻ đã làm một chút chuyện quá mức, hiện nay tất cả mọi người trưởng thành, đã sớm học đeo mặt nạ che giấu mình, gặp mặt, còn có thể cười chào hỏi, bộ dáng chị em thuận thảo, một chút cũng không có chuyện từng chung đụng, khinh miệt, cắn răng nghiến lợi.
Mà A Nan nhận ra, thấy họ mặc dù cười, nhưng ánh mắt quá nóng rực, biết rõ trong lòng các nàng đang khó chịu lắm.
Đợi An ma ma tự thuật xong, Sở Bá Ninh nói tiếp: “Lão phu nhân, Bổn vương mặc kệ chuyện lúc trước khi A Nan xuất giá, A Nan là con gái Lục gia, các người đối với nàng như thế nào, Bổn vương cũng không xen vào. Nhưng mà nếu A Nan đã gả cho Bổn vương, trở thành Vương phi của Bổn vương, Bổn vương không cho phép có người vô lễ với nàng. Vợ chồng vốn là nhất thể, mạo phạm A Nan, cũng là mạo phạm Bổn vương! Coi rẻ Hoàng thất, là tội lớn!”
Túc Vương nói xong, lại làm cho đám người nghe sợ hết hồn hết vía. Chỉ có Lục Thừa tướng mặt đầy vẻ vui mừng, cảm khái A Nan nhà ông đã gả đúng phu quân, đồng thời cũng thầm giận Lục Chí Lăng khi dễ con gái ngoan nhà ông.
A Nan trợn to hai mắt, nhìn gò má nam nhân tuấn tú, trong đầu đột nhiên cảm thấy ấm áp. Ở cái thế giới này, trừ Thừa tướng phụ thân, đây là nam nhân của nàng, còn là trượng phu của nàng. Mặc dù nam nhân này có rất nhiều tật xấu, đang yêu không hiểu sao lại phát giận, lại nghiêm túc giống như ông cụ non, nói chuyện luôn là đâm vào tim gan người khác…… Nhưng hắn rất nhân nhượng nàng, thậm chí chịu vì nàng ra mặt.
Hốc mắt của A Nan có chút nóng lên, không nhịn được nhìn chằm chằm nam nhân kiên nghị nghiêm túc, lúc này vô cùng nghiêm chỉnh, biểu tình trước kia từng khiến nàng cảm thấy vô cùng đau đầu, thế nhưng lúc này lại khiến nàng cảm thấy cực kỳ thân thiết.
Lão thái thái bị Sở Bá Ninh nói, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, thay đổi không ngừng, rốt cuộc khẽ cắn răng, đem giọng điệu nuốt vào, nhận sai: “Vương gia, đây là lão phụ dạy con cháu không nghiêm, kính xin Vương gia giơ cao đánh khẽ tha Lăng Nhi một mạng!” Lão thái thái nói xong, nhìn về phía Lục Chí Thành, quát lên: “Thành nhi, tới đây, quỳ xuống!”
Lục Chí Thành sợ hết hồn, gương mặt đáng yêu như bánh bao bị dọa đến trắng bệch, đôi mắt đáng thương nhìn lão thái thái một cái, thấy sắc mặt lão thái thái âm trầm, cuối cùng vẫn khéo léo đi tới, quỳ gối trước mặt Sở Bá Ninh.
“Thành nhi, Lăng Nhi phạm tội ngươi có ở chung một chỗ hay không?” Lão thái thái hỏi.
Lục Chí Thành hoảng sợ mắt liếc người chỗ này, tuổi còn nhỏ, sớm bị không khí hiện trường làm sợ. Lúc này thấy tổ mẫu mình xưa nay cao cao tại thượng thế nhưng hướng một người tuổi còn trẻ hạ thấp tư thái, liền biết mình lần này khó thoát khỏi tội.
“Có, có……” Lục Chí Thành yếu ớt trả lời.
“Chí Thành!” Lục Nhị bá nghe được, vừa giận vừa sợ, đau lòng. Ông lúc trước cho là chuyện này là Lục Chí Lăng làm, không nghĩ tới còn liên lụy tới đứa con trai mình, đứa con trai xưa nay một mực nghe lời, một lòng đọc sách thánh hiền, muốn thi đỗ công danh, lấy Tam thúc làm chuẩn, chưa bao giờ để ông lo lắng, điều này làm cho ông làm sao không đau lòng?
Cả nhà Lục Thừa tướng lúc này trái ngược, giữ thái độ người đi xem cuộc vui, biết lúc này không phải lúc nói chuyện, thông minh không chen miệng vào.
Lục Chí Thành uất ức nhìn phụ thân cùng lão thái thái, nhỏ giọng nói: “Tổ mẫu, con rắn kia là sủng vật của thập ca, tên là tiểu Thanh, không có độc! Thập ca nuôi đã lâu, chưa từng thấy nó đả thương người…… Tổ mẫu, thập ca vốn chỉ muốn dọa Thất tỷ, cũng không muốn tổn thương Thất tỷ……”
“Câm miệng! Các ngươi muốn tức chết ta sao?” Lão thái thái vội vàng cắt đứt lời nam hài, vuốt ngực thở nặng, không muốn đứa bé này kể thêm, sợ rằng tội càng nhiều thêm, nói chuyện không nên nói, làm Túc Vương tức giận, đứa bé treo trên cây kia sợ rằng cả đời cũng không hết tội.
Lục Chí Thành cúi đầu, không dám nhìn Sở Bá Ninh, cảm giác cặp mắt kia giống như sẽ nhìn thấu linh hồn, khiến người khá không dám nhìn thẳng.
Sở Bá Ninh nghe, thấy chuyện không sai biệt lắm, tiếp tục nói: “Nể tình các ngươi vi phạm lần đầu, lần này Bổn vương cũng không truy cứu.” Thấy một nhóm người mừng rỡ, khóe môi của Sở Bá Ninh nhếch nụ cười nhàn nhạt, nói tiếp: “Nhưng mà, A Nan dù sao cũng là tỷ tỷ các ngươi, Thánh nhân có câu ‘hiếu, đức điểm bắt đầu vậy. Lễ, đức chi tự’(đại ý là hiếu đức làm đầu, lễ là thứ hai, giống như tiên học lễ hậu học văn), hiếu làm đầu lễ thứ hai, chị họ cũng không tôn trọng, không kính trên nhường dưới, làm sao gọi là hiếu? Cho nên, không thể không phạt.”
Đỉnh đầu áp cái mũ “Hiếu ” xuống, không ai có sức lực nói chuyện. Một số người xấu hổ cúi đầu xuống, một số người lại kinh ngạc nhìn nam tử vốn là nghiêm trang tôn quý, bởi vì một nụ cười yếu ớt, ẩn hiện trên dung nhan nghiêm túc kiên nghị, thoáng như xuân hoa nở rộ, mặt mũi thư sinh tuấn tú không chỗ nào che giấu.
Người chưa bao giờ thích cười, có thể thấy được hiệu quả lại khiến kinh người.
Lục Thừa tướng ngày ngày nhìn thấy Sở Bá Ninh không thể không thừa nhận, thật ra thì dáng ngoài ngày thường của Túc Vương cực tốt, chính là quá tích cực, khuôn mặt giống như ông cụ non, nói sao có quyền thế ngập trời, nhưng lại không có cô nương nào xem trọng, cô độc đến bây giờ mới ngậm bảo bối A Nan nhà ông trong mồm tha đi……
(Tác giả: =. = ngài còn phải nói thêm số mệnh khắc thê tuyệt tử a, đây mới là nguyên nhân chủ yếu nhất đó ~ Thừa tướng đại nhân ~~)
Sở Bá Ninh khôi phục vẻ mặt nghiêm túc rất nhanh, nhìn về phía A Nan, “Vương phi, nàng muốn xử trí bọn họ như thế nào?”
A Nan sững sờ, rất muốn hỏi vị Vương gia này, đây là giúp nàng hả giận sao, chứ không phải giúp nàng kéo thêm thù hận chứ?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lục lão phu nhân tay trái vịn một thiếu nữ xinh đẹp mười lăm mười sau tuổi, bên phải là đứa bé trai, phía sau còn đi theo hai tiểu thư trẻ trung.
Lục Phỉ Đình thấy nam hài đáng thương, làm cho người ta thật sự đau lòng, trong lòng cười lạnh, nhhưng trên mặt cũng làm bộ lo lắng.
“An ma ma, ngươi đến nói!” Sở Bá Ninh đem việc tự thuật giao cho ma ma bên người.
An ma ma đáp vâng một tiếng, liền dùng thanh âm cứng nhắc đem chuyện lúc trước tự thuật một lần.
Lão thái thái vốn là còn thầm giận Túc Vương không tôn kính tổ mẫu —— Nếu A Nan gả cho hắn, lão thái thái cũng coi là tổ mẫu của Túc Vương —— lại sai lão ma ma tiếp chuyện với bà, lão thái thái sao chịu nổi bực tức này? Trong lòng hơi giận! Chỉ là nghe An ma ma nói đến Lục Chí Lăng bò đến đầu tường hướng A Nan thả rắn, thì sắc mặt lão thái thái xanh mét, trong lòng coi là may mắn, thật may là Túc Vương phản ứng mau, A Nan cũng không bị sợ, nếu không Lục Chí Lăng không chết cũng lột da.
Trong khi An ma ma tự thuật, Sở Bá Ninh đoan chính ngồi uống trà, nghiêng đầu nhìn thiếu nữ bên cạnh bộ dáng hào hứng bừng bừng, mắt lướt qua mấy phần nụ cười.
A Nan ngồi một bên, không nhìn mấy thiếu nữ kia, khóe môi khẽ mím, cố gắng đè nén nụ cười bên môi, không tỏ thái độ mình có chút hả hê, sẽ bị sét đánh.
Khó được có thể để cho tổ mẫu cao cao tại thượng cúi thân cầu người, A Nan cảm thấy hết sức ly kỳ. Nàng đối với lão thái thái không có gì oán hận, dù sao mỗi lần gặp mặt, lão thái thái trừ dùng một loại ánh mắt sỉ nhục nhìn nàng, cũng không có làm bất kỳ chuyện ngược đãi gì, ở Ninh thành chỉ cần có thể sống đoạn thời gian đó là tốt rồi. Ngược lại mấy tỷ đệ bên cạnh lão thái thái, A Nan cảm thán việc đời khó liệu, còn trẻ đã làm một chút chuyện quá mức, hiện nay tất cả mọi người trưởng thành, đã sớm học đeo mặt nạ che giấu mình, gặp mặt, còn có thể cười chào hỏi, bộ dáng chị em thuận thảo, một chút cũng không có chuyện từng chung đụng, khinh miệt, cắn răng nghiến lợi.
Mà A Nan nhận ra, thấy họ mặc dù cười, nhưng ánh mắt quá nóng rực, biết rõ trong lòng các nàng đang khó chịu lắm.
Đợi An ma ma tự thuật xong, Sở Bá Ninh nói tiếp: “Lão phu nhân, Bổn vương mặc kệ chuyện lúc trước khi A Nan xuất giá, A Nan là con gái Lục gia, các người đối với nàng như thế nào, Bổn vương cũng không xen vào. Nhưng mà nếu A Nan đã gả cho Bổn vương, trở thành Vương phi của Bổn vương, Bổn vương không cho phép có người vô lễ với nàng. Vợ chồng vốn là nhất thể, mạo phạm A Nan, cũng là mạo phạm Bổn vương! Coi rẻ Hoàng thất, là tội lớn!”
Túc Vương nói xong, lại làm cho đám người nghe sợ hết hồn hết vía. Chỉ có Lục Thừa tướng mặt đầy vẻ vui mừng, cảm khái A Nan nhà ông đã gả đúng phu quân, đồng thời cũng thầm giận Lục Chí Lăng khi dễ con gái ngoan nhà ông.
A Nan trợn to hai mắt, nhìn gò má nam nhân tuấn tú, trong đầu đột nhiên cảm thấy ấm áp. Ở cái thế giới này, trừ Thừa tướng phụ thân, đây là nam nhân của nàng, còn là trượng phu của nàng. Mặc dù nam nhân này có rất nhiều tật xấu, đang yêu không hiểu sao lại phát giận, lại nghiêm túc giống như ông cụ non, nói chuyện luôn là đâm vào tim gan người khác…… Nhưng hắn rất nhân nhượng nàng, thậm chí chịu vì nàng ra mặt.
Hốc mắt của A Nan có chút nóng lên, không nhịn được nhìn chằm chằm nam nhân kiên nghị nghiêm túc, lúc này vô cùng nghiêm chỉnh, biểu tình trước kia từng khiến nàng cảm thấy vô cùng đau đầu, thế nhưng lúc này lại khiến nàng cảm thấy cực kỳ thân thiết.
Lão thái thái bị Sở Bá Ninh nói, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, thay đổi không ngừng, rốt cuộc khẽ cắn răng, đem giọng điệu nuốt vào, nhận sai: “Vương gia, đây là lão phụ dạy con cháu không nghiêm, kính xin Vương gia giơ cao đánh khẽ tha Lăng Nhi một mạng!” Lão thái thái nói xong, nhìn về phía Lục Chí Thành, quát lên: “Thành nhi, tới đây, quỳ xuống!”
Lục Chí Thành sợ hết hồn, gương mặt đáng yêu như bánh bao bị dọa đến trắng bệch, đôi mắt đáng thương nhìn lão thái thái một cái, thấy sắc mặt lão thái thái âm trầm, cuối cùng vẫn khéo léo đi tới, quỳ gối trước mặt Sở Bá Ninh.
“Thành nhi, Lăng Nhi phạm tội ngươi có ở chung một chỗ hay không?” Lão thái thái hỏi.
Lục Chí Thành hoảng sợ mắt liếc người chỗ này, tuổi còn nhỏ, sớm bị không khí hiện trường làm sợ. Lúc này thấy tổ mẫu mình xưa nay cao cao tại thượng thế nhưng hướng một người tuổi còn trẻ hạ thấp tư thái, liền biết mình lần này khó thoát khỏi tội.
“Có, có……” Lục Chí Thành yếu ớt trả lời.
“Chí Thành!” Lục Nhị bá nghe được, vừa giận vừa sợ, đau lòng. Ông lúc trước cho là chuyện này là Lục Chí Lăng làm, không nghĩ tới còn liên lụy tới đứa con trai mình, đứa con trai xưa nay một mực nghe lời, một lòng đọc sách thánh hiền, muốn thi đỗ công danh, lấy Tam thúc làm chuẩn, chưa bao giờ để ông lo lắng, điều này làm cho ông làm sao không đau lòng?
Cả nhà Lục Thừa tướng lúc này trái ngược, giữ thái độ người đi xem cuộc vui, biết lúc này không phải lúc nói chuyện, thông minh không chen miệng vào.
Lục Chí Thành uất ức nhìn phụ thân cùng lão thái thái, nhỏ giọng nói: “Tổ mẫu, con rắn kia là sủng vật của thập ca, tên là tiểu Thanh, không có độc! Thập ca nuôi đã lâu, chưa từng thấy nó đả thương người…… Tổ mẫu, thập ca vốn chỉ muốn dọa Thất tỷ, cũng không muốn tổn thương Thất tỷ……”
“Câm miệng! Các ngươi muốn tức chết ta sao?” Lão thái thái vội vàng cắt đứt lời nam hài, vuốt ngực thở nặng, không muốn đứa bé này kể thêm, sợ rằng tội càng nhiều thêm, nói chuyện không nên nói, làm Túc Vương tức giận, đứa bé treo trên cây kia sợ rằng cả đời cũng không hết tội.
Lục Chí Thành cúi đầu, không dám nhìn Sở Bá Ninh, cảm giác cặp mắt kia giống như sẽ nhìn thấu linh hồn, khiến người khá không dám nhìn thẳng.
Sở Bá Ninh nghe, thấy chuyện không sai biệt lắm, tiếp tục nói: “Nể tình các ngươi vi phạm lần đầu, lần này Bổn vương cũng không truy cứu.” Thấy một nhóm người mừng rỡ, khóe môi của Sở Bá Ninh nhếch nụ cười nhàn nhạt, nói tiếp: “Nhưng mà, A Nan dù sao cũng là tỷ tỷ các ngươi, Thánh nhân có câu ‘hiếu, đức điểm bắt đầu vậy. Lễ, đức chi tự’(đại ý là hiếu đức làm đầu, lễ là thứ hai, giống như tiên học lễ hậu học văn), hiếu làm đầu lễ thứ hai, chị họ cũng không tôn trọng, không kính trên nhường dưới, làm sao gọi là hiếu? Cho nên, không thể không phạt.”
Đỉnh đầu áp cái mũ “Hiếu ” xuống, không ai có sức lực nói chuyện. Một số người xấu hổ cúi đầu xuống, một số người lại kinh ngạc nhìn nam tử vốn là nghiêm trang tôn quý, bởi vì một nụ cười yếu ớt, ẩn hiện trên dung nhan nghiêm túc kiên nghị, thoáng như xuân hoa nở rộ, mặt mũi thư sinh tuấn tú không chỗ nào che giấu.
Người chưa bao giờ thích cười, có thể thấy được hiệu quả lại khiến kinh người.
Lục Thừa tướng ngày ngày nhìn thấy Sở Bá Ninh không thể không thừa nhận, thật ra thì dáng ngoài ngày thường của Túc Vương cực tốt, chính là quá tích cực, khuôn mặt giống như ông cụ non, nói sao có quyền thế ngập trời, nhưng lại không có cô nương nào xem trọng, cô độc đến bây giờ mới ngậm bảo bối A Nan nhà ông trong mồm tha đi……
(Tác giả: =. = ngài còn phải nói thêm số mệnh khắc thê tuyệt tử a, đây mới là nguyên nhân chủ yếu nhất đó ~ Thừa tướng đại nhân ~~)
Sở Bá Ninh khôi phục vẻ mặt nghiêm túc rất nhanh, nhìn về phía A Nan, “Vương phi, nàng muốn xử trí bọn họ như thế nào?”
A Nan sững sờ, rất muốn hỏi vị Vương gia này, đây là giúp nàng hả giận sao, chứ không phải giúp nàng kéo thêm thù hận chứ?