Lấy ngón tay đếm số sao về độ thỏa mãn ăn uống ở Michellin tại Europe thì đã là một level hưởng thụ rất cao. Cho dù chỉ được một sao Michellin (*) thì đã vinh dự trong giới ẩm thực ở Âu Mỹ lắm rồi.
(*) Sao Michellin là hệ thống đánh giá chuỗi nhà hàng uy tín, chất lượng bậc nhất. Những nhà hàng có một đến ba sao Michellin đều có giá rất cao, đặt chỗ lâu, nhưng hàng triệu người vẫn mong được thưởng thức.
Theo mức giá của nhà hàng ba sao Michellin ở những nước Âu Mỹ, trung bình người ta tốn khoảng 4000 đồng RMB, nay chỉ cần 288 đồng mà có thể ăn buffet bánh ngọt đến no, sao lại có thể bỏ qua chuyện có khó tìm, mười năm mới có một lần thế này.
Trong phòng ăn, với sự làm nền của khăn trải bàn trắng toát, các loại bánh ngọt đủ màu trông đẹp như đá quý, lấp lánh đến lóa mắt. Số người xếp hàng ngoài những hơn ba vòng, may mà An Hủy là khách của khách sạn, được ưu tiên, chứ nếu xếp hàng thì không chừng đến sáng mai cũng chưa chắc chạm được miếng bơ nữa là.
Nào là sponge, chiffon, choux, pound, cheese cake, mousse, hầu như tất cả mọi loại bánh đều có mặt, khiến các chị em phụ nữ thích đồ ngọt phải phát cuồng như thấy giày dép túi xách.
Đáng ra một người ăn hàng có cửa như An Hủy cũng vậy, nhưng nhìn chiếc bánh Hiểu Hiểu tùy tiện mang tới, cô chẳng có tí phản ứng nào.
Đột nhiên, cô dùng cái tay không bị thương đập bàn một cái, “Sao tớ lại không mang điện thoại theo để chụp lại chuyện hồi nãy cơ chứ.”
Hiểu Hiểu không phải người thích đồ ngọt, vậy nên chọn cho mình hai cái bánh chocolate đen, loại hơi đắng, “Cậu định chụp hình, bán cho tòa soạn?”
An Hủy xắn một miếng mousse cho vào miệng, nói không kiêng kỵ, “Nhất định có thể bán được giá tốt, không chừng sau này tớ khỏi phải đóng phim.”
Hiểu Hiểu trợn tròn mắt, người ta nói giới giải trí rất thối nát, thì ra đúng là vậy.
“Cái gì hay không học, lại đi học làm paparazzi.”
“Vì tớ muốn báo thù!”
Có lẽ bánh quá ngon, An Hủy ăn đến mức hai má phồng to, trông như hamster.
“Báo thù?”
An Hủy ăn phần mình chưa đủ, nhìn phần bánh chocolate đen của Hiểu Hiểu, đưa nĩa lên, tự xắn một miếng bánh rồi cho vào miệng, như thể vừa nuốt chửng, vội kể: “Cậu không nhớ anh ta à.”
Quả là điều này đã gợi lại gì đó cho Hiểu Hiểu. Thấy An Hủy ăn dữ như vậy, Hiểu Hiểu đẩy luôn nửa cái bánh còn lại về phía cô nàng, “Có phải tớ từng gặp anh ta ở đâu đó rồi không?”
“Tớ xin cậu, chị hai à, lần trước cậu vật người ta đo đất đấy, thế mà lại quên.”
Hiểu Hiểu ngẩn ra, “Là anh ta à!” Thảo nào cô cứ nghĩ nhìn anh rất quen.
Mắt An Hủy trợn tròn, “Còn không phải là anh ta sao! Khang Hi! Đang nổi như cồn! Ảnh đế! Nam thần đấy!” Cô hừ mũi, “Là vua không NG trong truyền thuyết!”
Nghe xong câu cuối, Hiểu Hiểu biết mình đã khiến Khang Hi chịu thiệt thật rồi.
“Gì mà vua không NG, chẳng qua chỉ giỏi thuộc lời thoại hơn người ta thôi sao, có gì đặc biệt chứ.” An Hủy trút giận vào việc đâm cái bánh trong đĩa, “Đừng nói nữa, lần trước cậu vật anh ta xong, anh ta bảo quản lý tìm tớ hỏi về cậu, cứ như đòi nợ vậy, hết đe dọa rồi lại dụ dỗ, còn chặn đường tớ nữa.”
Hiểu Hiểu cảm thấy mình đã sai trong chuyện này, chẳng trách tại sao người ta lại làm vậy.
“Sao vừa rồi cậu không nhắc, tớ cũng phải nói xin lỗi một tiếng!”
“Lỗi phải gì! Cho anh ta biết mặt! Cậu đừng thấy anh ta bảnh tỏn thế chứ bản chất hỏng lắm, nhiều diễn viên nữ bị anh ta mắng đến òa khóc rồi đấy! Bình hoa thì sao? Bình hoa thì cũng do thầy u đẻ ra chứ bộ!”
Không cần phải nói gì thêm, chắc chắn An Hủy là một trong số nhiều diễn viên nữ đó.
Để tránh cô tức giận đến mức ăn cả nĩa, Hiểu Hiểu vội vàng nói: “Thôi được rồi, đừng giận nữa, ăn bánh đi!”
Tay phải An Hủy vẫn còn bó bột, ăn trong chén, nhìn trong nồi, “Cậu đi lấy giùm tớ cái bánh choux đi, cái nào nhiều kem bơ nhất ấy.”
Hiểu Hiểu nhanh nhẹn lấy một cái bánh khác cho cô, tự chọn một ly nước cam ép tươi cho mình.
An Hủy một hơi nhét hết cả đĩa bánh vào bụng, dựa vào ghế, vỗ cái bụng phình to thỏa mãn, “Đây mới gọi là ăn chứ!”
“Cậu coi chừng hỏng dạ dày!” Hiểu Hiểu gọi phục vụ, dặn một tách trà sơn tra để tiêu thực.
An Hủy không cho là đúng: “Buffet là phải ăn như vậy, hùng dũng đi vào, dựa tường bước ra.”
Có điều, cô vẫn ngoan ngoãn uống trà sơn tra, tránh bị đau dạ dày.
Hai người ở lại khoảng nửa tiếng đồng hồ, sau đó Hiểu Hiểu đưa An Hủy về phòng, trước khi đi còn dặn đi dặn lại rằng nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt, chớ quậy phá lung tung, bong gân gãy xương phải để yên một trăm ngày, không dưỡng cho tốt, sau này về già, gặp mưa gió trở trời sẽ rất đau nhức.
An Hủy đã quen bị cô cằn nhằn, gật đầu liên tục.
Sau khi rời khỏi phòng của An Hủy, cô bước ngang qua phòng Kế Hiếu Nam, nghĩ rằng mình nên nói xin lỗi, thế nên đi tới nhấn chuông, vậy mà chẳng có ai bước ra.
Cô lại nhấn thêm lần nữa, vẫn không động tĩnh.
Hay là trả phòng rồi?
Nghĩ lại cũng đúng, một đại minh tinh mà bị người khác gặp phải chuyện như thế, nhất định sẽ chạy biến.
Cô mỉm cười, thấy chuyện này cũng nực cười, không nghĩ nhiều nữa, rời khỏi khách sạn.
***
Đàn Cung—
Trong vườn hoa Khang gia, Kế Hiếu Nam đang khổ sở hốt phân của Nếp. Hắn đường đường là một trinh thám có tiếng ở Hồng Kông, thế mà đến Khang gia lại trở thành đại tướng hốt phân. Mà dù gì chăng đi nữa, không phải hắn đã điều tra được địa chỉ chính xác của con gái nhà người ta rồi đó sao, cần gì phải dùng cách này để dày vò hắn chứ.
Vú Trần giúp việc thấy vậy, ngại ngùng muốn giúp, nhưng vì bản mặt đen thui của Khang Hi mà dẹp quách suy nghĩ này trong đầu.
Cái gì của cậu thiếu gia này cũng tốt, chỉ là… giống y như ba cậu, thích hành người.
Khang Hi ngồi trong góc vườn, cặp mắt xám xịt, ai thấy cũng phải đi đường vòng, chỉ có Nếp vẫn ngây thơ làm nũng, đưa móng vuốt cào cào anh. Thấy anh không đếm xỉa, nó thè lưỡi, xoay mình nằm ngửa lộ cái bụng mềm mại để mong được xoa, lại còn sủa gâu gâu.
Lúc này, đầu óc Khang Hi vẫn còn mãi suy nghĩ về vẻ mặt chẳng biết mang ý gì của Hiểu Hiểu, càng nghĩ càng cáu, liếc sang Kế Hiếu Nam, sôi sục cảm giác muốn kiếm roi da để quất hắn.
Nếp lại tiếp tục sủa gâu gâu, vẫy cái đuôi to phành phạch, cuối cùng cũng đã dời được sự chú ý của Khang Hi.
Nếp vừa tiến vào tầm nhìn, con mắt kia đục ngầu, nhìn chằm chằm vào nó, ánh mắt như đang tính chuyện thịt nó, làm món kho tàu.
Trực giác của chó rất nhạy bén, Nếp bị anh trừng đến hoảng, không dám thè lưỡi ra nữa, đứng dậy lùi về sau hai bước, lông dựng đứng hết cả, rên ư ử.
Đang muốn ù té chạy thì đột nhiên mắt Khang Hi sáng lên, nở nụ cười, hào quang bắn ra bốn phía, tựa như soi tỏa khắp nơi trong vòng bán kính hai mươi mét, đưa tay vỗ nhẹ vào đầu Nếp.
Nếp ngoẹo đầu, mặt ngỡ ngàng.
Anh ngồi xổm xuống trước mặt Nếp, nâng hai chân trước của nó lên, gãi thịt trên cổ nó, con bé thoải mái híp mắt lại.
“Nếp à, mày cũng đã ba tuổi… nên phối giống cho mày được rồi!”
Nếp hoàn toàn không hiểu nghĩa câu này, ngây ngốc thè cái lưỡi to, tiếp tục vẫy đuôi.
Một lúc sau, Khang Hi buông Nếp ra, lấy điện thoại gọi cho Cảnh Bất Mị.
Vừa bắt điện thoại, Cảnh Bất Mị liền hỏi, “Cậu nghỉ đủ rồi, mau về lại trường quay đi, đoàn làm phim đang nôn lắm!”
Anh đã ung dung suốt bảy ngày, nếu không về thì đoàn làm phim phải báo hoãn mất.
Khang Hi lại nói sang chuyện khác, “Bao giờ Vưu Giai về?”
Vưu Giai là vợ chưa cưới của Cảnh Bất Mị, đàn em đại học, nhỏ hơn bọn họ một khóa.
“Đột nhiên cậu hỏi vợ tôi làm gì?” Bỗng Cảnh Bất Mị có dự cảm xấu.
Khang Hi nói: “Cô ta đi Mỹ một năm rồi, cậu không lo à?”
“Lo cái gì? Mỗi ngày tôi và cô ấy đều nói chuyện điện thoại, có gì phải lo.”
Khang Hi ‘À’ một tiếng rất mờ ám.
Cảnh Bất Mị nghe thấy mà rùng mình, “Cậu có chuyện gì thì nói đi, đừng có kì quái như vậy.”
“Cậu muốn thấy không có gì thì tốt rồi, dù sao cũng đâu phải vợ tôi.”
Ngữ pháp kiểu này là kiểu dễ làm người khác hiểu sai nhất.
Nhất là Cảnh Bất Mị, cậu ta theo đuổi Vưu Giai đến lạnh cả tim gan phèo phổi, vất vả lắm mới thành công.
“Cậu… cậu… có phải cậu đã biết gì rồi không?” Càng nghĩ, cậu ta càng thấy hoảng.
“Làm sao tôi biết gì được? Đó là vợ cậu, tôi chỉ nhắc nhở chút thôi. Nếu cậu nghĩ không có vấn đề thì là không có vấn đề, thôi được rồi, tôi cúp máy đây!”
“Cúp cái gì mà cúp, cậu nói rõ ra cho tôi!”
Đáp lại cậu là tiếng cúp điện thoại tút tút.
Cảnh Bất Mị đi qua đi lại trong phòng đôi của khách sạn, hoàn toàn quên mất chuyện giục Khang Hi quay lại đóng phim, càng nghĩ càng thấy không ổn, hít sâu, gom hết dũng khí gọi điện cho Vưu Giai.
Vừa bắt máy đã hỏi ngay: “Vợ, bao giờ em về?”
Ở nước Mỹ xa xôi, Vưu Giai bị chuông điện thoại đánh thức, cực kì khó chịu, “Anh có biết bây giờ là mấy giờ không hả?”
Cảnh Bất Mị nhìn đồng hồ, mười sáu giờ chiều, bốn giờ sáng ở Mỹ.
“Anh chỉ hỏi chút thôi, bao giờ em về?” Không phải cậu đang sốt ruột sao, sợ cô chạy theo người ta.
“Đồ điên!” Vưu Giai ngáp. Cô đến Mỹ để học trang điểm tạo hiệu ứng đặc biệt, chỉ vừa mới ngủ cách đây ba tiếng trước thì nay bị người đàn ông này đánh thức. Tám giờ sáng mai cô còn một lớp trang điểm nữa, không muốn dông dài với Cảnh Bất Mị chút nào.
Câu trả lời của cô khiến trái tim Cảnh Bất Mị lạnh lẽo, càng thấy có gì mờ ám. Cậu từng nói rồi, học trang điểm thì cần gì phải tới Mỹ, Mỹ là nơi thế nào, có nhiều thứ cám dỗ lắm, nhỡ đâu… Cậu hoàn toàn không dám nghĩ tới nữa.
Suy đi nghĩ lại, quyết tâm kéo cô nhanh chóng trở về.
“Anh nói với em, chỗ chúng mình có chuyện lớn rồi…” Chẳng uổng làm người quản lý nhiều năm nay, mồm mép của Cảnh Bất Mị không thể không tốt.
“Chuyện lớn gì cơ?” Phụ nữ vốn hay tò mò, lập tức cắn câu.
“Khang Hi để ý một cô gái!” Vào thời điểm thế này thì Khang Hi là con mồi tốt nhất.
Hai mắt Vưu Giai sáng trưng, “Anh vừa nói Khang Hi hả, là Khang Hi khiến tất cả nữ sinh trong trường đại học của chúng ta tan nát trái tim đó sao!”
“Đúng vậy, bằng không thì sao anh lại nói là chuyện lớn chứ?” Bây giờ Cảnh Bất Mị đang cười thầm trong bụng.
“Con gái nhà ai? Lai lịch thế nào? Cũng trong giới giải trí hả? Em có biết không?” Ngọn lửa bà tám bốc cháy hừng hực, cháy đến mức quên cả mệt mỏi.
“Chuyện này không nói rõ qua điện thoại được, em mau về đi, về rồi cho em biết. Cô gái đó vật ngã Khang Hi đấy!” Vì vợ, đâm anh em một dao cũng không phải chuyện gì to tát.
Vưu Giai hưng phấn nhảy cẫng trên giường, “Anh chờ em, em mua vé máy bay ngay đây!”
“Nhớ nói anh biết thời gian, anh tới đón em! Cứ vậy đã, em ngủ thêm chút nữa đi.”
“Còn ngủ nghê gì? Gặp chuyện này, sao hôm qua anh không kể!” Vưu Giai vừa nói vừa lên mạng tra vé máy bay.
“Không phải vì anh sợ làm lỡ chuyện học của em sao?” Cảnh Bất Mị tỏ ra oan uổng.
“Cút đi! Đã hoàn tất chương trình học, thi cử cũng qua rồi, em chỉ muốn tích lũy kinh nghiệm, ở thêm một thời gian nữa thôi. Bây giờ chả cần nữa, ở trong nước cũng có thể tích lũy kinh nghiệm vậy. Thôi, không nói với anh nữa, em đặt vé máy bay đã.”
Cúp điện thoại, Cảnh Bất Mị cười như trộm, ngã xuống giường lăn lăn.
Nhưng nào biết rằng, sau khi Khang Hi cúp điện thoại của cậu, cười như kẻ trộm hơn cả Cảnh Bất Mị.
So với Khang Hi, cậu vẫn còn kém lắm!
Đương nhiên Kế Hiếu Nam đã nhìn thấy bộ dạng như ăn trộm của Khang Hi, đi tới hỏi, “Cậu muốn Vưu Giai quay về làm gì?”
Khang Hi liếc hắn một cái, “Có việc, cậu không cần quan tâm!”
“Hỏi một chút mà cũng không được à? Còn giận tôi hả? Nói rồi mà, nhất định tôi sẽ điều tra cô ấy rõ ràng cho cậu, còn giận gì nữa?” Hắn đã hốt phân để bồi tội rồi còn gì.
Khang Hi không thèm để ý, khoái trá tung tẩy về phòng.
***
Chiều hôm sau, Vưu Giai từ Hollywood, Mỹ bay về Thượng Hải, Cảnh Bất Mị cũng trở về từ Bắc Kinh để đón, thấy vợ đã về lại cạnh mình, trái tim được bình ổn một chút. Vội vàng đi tới, ân cần nhận hành lý cho cô, tiện thể hôn một phát.
Tâm trí Vưu Giai đặt hết hoàn toàn trên người Khang Hi và cô gái vô danh kia, hai người cùng lên taxi, tới nhà Khang Hi.
Khang Hi biết Vưu Giai sẽ về từ sớm, dặn vú Trần làm không ít món ngon.
Vưu Giai vốn chẳng để ý đến chuyện ăn uống, đuổi theo Kế Hiếu Nam để đòi ảnh của con gái người ta.
Kế Hiếu Nam đang gặm chân gà, không đếm xỉa. Cảnh Bất Mị chỉ cần nhìn vợ là thấy no, hận không thể dán tròng mắt lên người cô. Chỉ có Khang Hi ngồi trên ghế chủ nhà, thong thả ăn.
“Lão Kế, mau đưa ảnh cho em!” Vưu Giai sốt ruột đến độ giậm chân.
“Lão Kế gì, gọi là đàn anh!” Gặm đùi gà xong, Kế Hiếu Nam nhìn qua cục thịt kho tàu, cầm đũa gắp vào chén.
“Đàn anh gì chứ, em là vợ chưa cưới của Lão Cảnh, anh còn phải gọi em một tiếng chị dâu nữa kìa!”
Trong bốn người thì Cảnh Bất Mị lớn nhất, thật ra cũng chỉ lớn hơn ba tháng.
“Chờ em gả rồi thì kêu. Còn gào thét gì nữa, lo ăn cơm trước đi!”
Hôm nay hắn phải ra ngoài cả ngày, đói lắm rồi, để điều tra con gái nhà người ta, đến bữa trưa cũng không dám ăn nhiều.
“Lão Cảnh!” Vưu Giai quay sang la ó với Cảnh Bất Mị, “Anh xem anh ấy kìa…”
Cảnh Bất Mị vội vàng đứng ra hòa giải, “Em đừng nóng, ngồi xuống đã, suốt đường đi em vẫn chưa uống ngụm nước nào rồi!”
Cậu mang ly nước ép táo tới, lại còn gắp cho Vưu Giai món miến cô thích nhất, “Ăn rồi uống miếng nước, em nhìn em kìa, mới ở Mỹ một năm mà sao gầy thế, mặt nhọn ra thế kia.”
“Nhọn gì, đây là trang điểm, tạo khối!” Vưu Giai giận dỗi nói.
Khuôn mặt của Vưu Giai thế nào mọi người đều biết cả. Cô không đẹp, chỉ được coi là bình thường mà thôi. Đi trên đường hay đứng lại, người khác cũng chẳng nhìn nhiều hơn, thế nhưng lại có tài trang điểm rất giỏi, có thể tôn hết những ưu điểm của khuôn mặt. Chỉ cần không thiếu mũi, không thiếu mắt, sau khi cô trang điểm, giá trị nhan sắc phải tăng bốn cấp là ít nhất.
Lúc học đại học, kỹ thuật của cô không giỏi như bây giờ, nhưng để mình được vẻ vang, hiếm khi nào để lộ mặt mộc trước mặt người khác.
Phụ nữ ấy mà, hoặc phẫu thuật thẩm mỹ hoặc trang điểm, cái sau sẽ an toàn hơn.
Cảnh Bất Mị theo đuổi không phải vì cô đẹp. Cậu từng nhìn thấy mặt mộc của cô, thích cô vì cái tính đanh đá này. Năm đó cô ghét cậu lắm, trông cũng đẹp trai đấy, nhưng tình tình y chang ly nước ấm, lịch sự có thừa, kiên quyết lại thiếu, khiến cô cảm thấy như công tử bột.
Có điều thời gian trôi qua, cô cũng hiễu, Cảnh Bất Mị là mẫu người ấm áp mà hiện đang được hoan nghênh nhất.
Cảnh Bất Mị theo đuổi cô, quả thật cũng trăm cay nghìn đắng. Dù sao đàn ông cũng là loài yêu bằng mắt, năm đó, người theo đuổi Vưu Giai không đủ chất đầy xe tải, chứ cũng được một xe ba gác.
Thế nên cậu học hỏi Khang Hi, làm thế nào để theo đuổi được Vưu Giai.
Khang Hi liếc cậu, không mặn không nhạt trả lời, “Hủy dung cô ta!”
Cảnh Bất Mị sợ hết hồn, “Cậu muốn tôi tạt axit vào em ấy sao, cậu ác quá!”
Không thể nào trách tại sao cậu nghĩ vậy. Năm đó, quả thật có một gã, chỉ vì không được đáp lại tình yêu nên tạt axit phá hoại nhan sắc của một cô gái nọ, báo chí đăng tin này mỗi ngày. Nhà trường còn mở một lớp tâm lý riêng, sợ tụi nam sinh học theo.
“Thần kinh!” Khang Hi ngồi trên ngai của mình, mặt như muốn nói ‘Cậu ngu thật’, “Ai bảo cậu tạt axit vào cô ta, tôi bảo cậu tạt nước tẩy trang!”
Cảnh Bất Mị: “…”
Nói đi nói lại, cuối cùng thì Cảnh Bất Mị cũng đã theo đuổi được cô.
Thật đáng mừng!
Vưu Giai uống canh, lau miệng, quay sang hỏi Khang Hi: “Anh thích cô ấy thật à!”
Không phải cô không tin, mà là chuyện này quá khó tin. Quen biết người này lâu như vậy, nhưng lại lạnh lùng như phật tử sắp thăng tiên.
Khang Hi không trả lời trực tiếp, bình thản nói, “Còn cần em giúp một tay!”
Vưu Giai không hiểu, “Em?”
Anh theo đuổi phụ nữ, liên quan gì đến cô, cô tới xem kịch vui thôi mà.
Khang Hi lại tiếp, “Em học trang điểm đặc biệt thế nào rồi?”
Nghe người ta hỏi tới sở trường của mình, máy phát thanh Vưu Giai được bật công tắc, “Easy! Sao làm khó được em! Nếu Lão Cảnh không gọi thì em còn định tham gia cuộc thi trang điểm đặc biệt đang rất hấp dẫn ở Mỹ đấy chứ.”
Trang điểm, đối với cô mà nói, không chỉ là sở thích thuở bé mà còn là sự nghiệp. So gì với người khác thì không bằng, chứ so về trang điểm, chắc chắn sẽ không thua.
Quả thật cô nên cảm ơn Khang Hi, nếu không có anh, sẽ không có Vưu Giai bây giờ.
Cô là gái quê, lên học đại học đã khó rồi, làm sao có tiền học trang điểm này nọ? Đây là môn ném tiền qua cửa sổ. Vốn nhà cô không thể kiếm nổi số tiền này, đành phải bỏ ngành trang điểm, thi vào một ngành bình thường, sau khi tốt nghiệp sẽ tìm một việc nào đó, kiếm tiền để học lại.
Sau đó, Khang Hi tốt nghiệp, vào giới giải trí, cần có một thợ trang điểm riêng cho mình. Anh chẳng chọn ai mà lại chọn Vưu Giai. Lúc đó cô chỉ biết võ vẽ nhờ tự học, tự vẽ cho mình còn được chứ chưa từng trang điểm cho ai bao giờ, lại càng không học trang điểm điện ảnh chuyên nghiệp, tay mơ hơn cả tay mơ.
Cô biết, anh nể mặt Lão Cảnh, để cô vừa học vừa có tiền. Sao Vưu Giai có thể bỏ qua một cơ hội như thế, đó là ước mơ của cô, phải liều mạng giành lấy.
Va vấp buổi đầu là điều không thể tránh khỏi, nhiều khi bị nhà thiết kế hình tượng trong công ty quản lý Khang Hi mắng đến mức khóc tức tưởi trong nhà vệ sinh, nhờ Lão Cảnh luôn ở bên cổ vũ động viên, Khang Hi cũng không trách móc, cô không nản lòng, cố gắng hết sức, đạt được thành tựu như ngày hôm nay.
Khang Hi tỏ ra nhẹ nhõm hơn, “Vậy thì được! Anh đang cần tay nghề của em!”
“Ơ?” Vưu Giai càng không hiểu.
Khang Hi vỗ vai cô, cười quỷ dị.
“Em sẽ nhanh được biết thôi!”
Vưu Giai ngơ ngác một hồi, hỏi Cảnh Bất Mị và Kế Hiếu Nam: “Hai anh chắc chắn là anh ấy đang muốn theo đuổi con gái người ta, chứ không phải muốn dọa người đấy chứ?”
Cô học kỹ thuật trang điểm đặc biệt ở Hollywood, Mỹ, tác phẩm tốt nghiệp là xác chết. Một xác chết rất kinh khủng.
Rốt cuộc anh muốn làm gì?
Đặng Khắc Hữu cúp điện thoại rồi mới nhận ra sự tồn tại của Cảnh Táp, nhấp một ngụm trà cho thấm giọng, nói: “Sao cháu lại tới đây, viết bản kiểm điểm xong chưa?”
Cảnh Táp đổ mồ hôi, hoàn toàn quên khuấy mất, vội vàng lảng sang chuyện khác, “Trước tiên chú đừng hỏi chuyện kiểm điểm, cháu có manh mối tội phạm rồi!”
Đặng Khắc Hữu nhướng mày, “Đã nói không cho phép cháu nhúng tay vào vụ án này rồi mà? Mau đi viết bản kiểm điểm ngay, đừng có gây rối nữa!” Sau đó ông quay sang nói với Tào Chấn, “Trời vừa sáng thì cậu đến Báo đen ngay, dù nói gì cũng phải mời người về cho bằng được, vụ này không thể kéo dài hơn!”
Tào Chấn gật đầu, “Cháu biết rồi.”
Anh quay sang Cảnh Táp, “A Cảnh, anh nhớ em có một người bạn cũng ở trong Báo đen phải không?”
Bỗng Cảnh Táp thấy nhức đầu, chẳng phải đang vạch áo cho người xem lưng hay sao?
Đặng Khắc Hữu nghe xong, đập bàn một phát, “Thế thì tốt quá, Tiểu Cảnh, cháu cũng đi chung đi, bất kể bằng cách nào cũng phải mang được người về, bảo bạn cháu giúp cho một tay, người quen dễ làm việc hơn.”
Cảnh Táp nghĩ, cái gì mà người quen dễ làm việc chứ, người quen này chính là nhân vật mà mọi người đang muốn tìm đấy.
Cô vội vàng nói, “Cục trưởng, dù gì chú cũng phải nghe manh mối của cháu một chút chứ.”
“Cháu thì có manh mối gì! Chuyện với truyền thông vẫn còn chưa xong đâu!”
Cảnh Táp phồng má không phục, thở phì phò nhìn Tào Chấn.
Tào Chấn cười nói, “Cục trưởng, dù gì thì vẫn còn sớm, cứ nghe A Cảnh nói xem thế nào đã.”
Đặng Khắc Hữu hung dữ trừng mắt với Cảnh Táp, “Cậu nhìn đàn em quý báu của mình đi, cậu xem nó úp cái sọt gì cho tôi này! Thôi được rồi, có gì thì nói đi!”
Cảnh Táp hắng giọng, lập tức trình bày hết những thông tin mà Hiểu Hiểu đã cho cô biết, không chỉ trật tự rõ ràng mà chẳng hề nói lắp một từ. Đại khái nói được khoảng phút, nói xong cổ họng cũng muốn bốc khói, chẳng quan tâm gì mà chạy đến trước mặt Đặng Khắc Hữu, bưng chén trà của ông uống ực một hơi, tổng kết: “Thế nên, bây giờ chúng ta phải tìm một người đàn ông tuổi từ đến , người địa phương, trông bình thường, nghề nghiệp là tài xế giao hàng tư nhân. Phải lập tức phái người điều tra, mau chóng tìm được người.”
Nghe xong, mặt Đặng Khắc Hữu tỏ ra rất kinh ngạc.
Tào Chấn thì vừa ngạc nhiên vừa mừng, đi tới cạnh cô, vỗ vai.
“A Cảnh, em học được chiêu này từ lúc nào thế?”
“A?” Cảnh Táp đỏ mặt, gãi tai, “Làm bừa thôi ạ.”
Quả thật cô không nhắc nửa lời về Hiểu Hiểu.
Đặng Khắc Hữu tỏ ra nghi ngờ, hỏi: “Tự cháu nghĩ ra?”
Cảnh Táp gật đầu cứng ngắc.
Thời đại này, gạt người là không tốt.
Tào Chấn tiếp, “Cục trưởng, tôi thấy phân tích của Cảnh Táp khá có lý, dù sao thì hiện nay vẫn không có tiến triển gì, chi bằng chúng ta hãy điều tra từ manh mối này đi.”
Dù gì Đặng Khắc Hữu cũng là người có kinh nghiệm, làm cảnh sát hơn ba mươi năm, có thể ngồi lên vị trí cục trưởng, sao lại không có bản lĩnh cho được.
“Cháu nói tội phạm là tài xế giao hàng, điều này chú đồng ý, nhưng dựa vào đâu mà nói gã làm tư nhân?”
Cảnh Táp cũng ngẩn ra, cô chưa hỏi Hiểu Hiểu về điều này, hoàn toàn không biết trả lời ra sao.
Không phải Đặng Khắc Hữu cố tình làm khó cô, cảnh sát phá án đâu phải chuyện đùa, phải có bằng chứng cụ thể mới mới được bắt người, không thể mập mờ nước đôi.
Đột nhiên Tào Chấn lên tiếng, “Kho hàng tư nhân, đúng không?”
Cảnh Táp đứng yên tại chỗ, không biết nên lắc hay gật đầu.
Anh tiếp tục nói, “Theo như lời A Cảnh đã nói, người này rất cẩn thận, không thể nào có chuyện gã dỡ hàng ở nơi có người qua lại được.”
Từ dỡ hàng này dùng hay thật, hàng ở đây cũng tức là đứa trẻ bị bắt cóc.
Cảnh Táp lập tức nảy ra, “Không sai, sau khi đứa trẻ bị bắt cóc, gã phải có chỗ để giấu nó. Ở nhà riêng là đáng nghi nhất. Nếu ở trong khu dân cư, nói thế nào đi nữa, cho dù gã tầm thường đến đâu thì cũng sẽ có người biết mặt. Đứa trẻ lớn như vậy, sao lại không có ai nhìn thấy. Hắn cũng không giết ngay, nếu đứa bé chống cự thì không thể không có động tĩnh, quá nguy hiểm.”
Tào Chấn gật đầu, “Đương nhiên, hắn cũng không thể đưa đứa bé xuống xe được. Nhất định là giấu vào trong rương, nếu là thế, cũng sẽ có người chú ý. Dù sao một cái hòm để giấu được trẻ bảy tuổi thì không thể nhỏ, gã tội phạm này sẽ không mạo hiểm như vậy, vậy thì chỉ có…”
Anh và Cảnh Táp cùng đồng thanh, “Nhà kho! Nhà kho tư nhân!”
Cảnh Táp bổ sung, “Bởi vì như vậy… có thể lái xe thẳng vào, sau đó sẽ ‘dỡ hàng’. Như thế thì không chỉ an toàn mà có người nào nhìn thấy cũng coi đó là chuyện bình thường. Chắc chắn không phải là nhà kho tập thể, vì nhiều người, dễ xảy ra sự cố. Nhà kho tư nhân thì không, chỉ có một mình gã ra vào, gã muốn làm gì thì có thể làm đó!”
Cô nhớ tới miêu tả của Hiểu Hiểu về tội phạm: Gã không có khả năng mua nhà, nhưng có thuê một nhà kho ở ngoại thành để cất giữ hàng hóa, gã tự coi đây là nhà.
Hoàn toàn phù hợp!
Hiểu Hiểu đúng là giỏi thật.
Cô nhìn sang Tào Chấn, “Đàn anh, anh giỏi thật đấy!”
Nếu không có anh, cô vẫn chưa nghĩ ra đâu.
Tào Chấn nói sang sảng, “Không đâu, em mới là người giỏi nhất! Quá dữ!”
Hai người, anh khen một câu, em tán một câu, hoàn toàn quên mất Đặng Khắc Hữu đang đứng bên cạnh.
Đặng Khắc Hữu chen vào, “Hai anh chị đã xong chưa!”
Cả hai lập tức im re.
“Được rồi, luận điểm đã vững. Thế nhưng chú vẫn thấy rất kì lạ, nếu Tiểu Cảnh đã phân tích rõ ràng đâu ra đấy vậy rồi, tại sao cháu lại làm trò đó trước mặt truyền thông vậy!”
Đã có thể phân tích tội phạm ra ngô ra khoai vậy mà còn khen ngợi gã trước mặt truyền thông, đúng là không thể nào hiểu nổi.
Da mặt Cảnh Táp căng cứng.
Đúng là gừng càng già càng cay, mới đó mà đã hỏi tới vấn đề cốt lõi rồi.
Đúng vậy, tại sao Hiểu Hiểu lại bảo cô khen tội phạm?
Đang rối rít tìm một lý do lấp liếm cho qua thì trong đầu, bỗng nhiên nhớ tới một câu nói của Hiểu Hiểu khi muốn cô khen gã trước mặt truyền thông.
“Sớm muộn gì cũng sẽ bắt được hung thủ, nhưng mạng sống của đứa trẻ kia thì được quyết định vào chính giờ khắc này!”
Cảnh Táp cũng có nghĩ tới loại hình của gã tội phạm này, một sát thủ đơn thuần chỉ vì cảm giác thỏa mãn, giết người vì niềm vui, giết người vì muốn được chú ý.
Đối với tội phạm mà nói, còn gì gây chú ý bằng chuyện được cảnh sát khen ngợi nữa chứ. Nếu bình luận đó là do gã viết thật, thì rõ ràng, gã đang muốn tạo nên một truyền thuyết, như ‘Sát thủ cưa máy Texas’ () vậy.
() Tên một bộ phim của Mỹ, công chiếu năm , tên gốc là The Texas Chainsaw Massacre.
Dư luận xã hội càng quan tâm, gã gàng cảm thấy hưng phấn.
Có thể…
Cảnh Táp nhớ ra, lập tức giải thích: “Cháu làm vậy vì muốn dời sự chú ý của tội phạm, để hắn tạm hoãn việc ra tay với đứa trẻ!”
Lần này thì đến phiên Đặng Khắc Hữu ngẩn cả người, còn Tào Chấn thì cúi đầu suy nghĩ.
Tranh thủ lúc này, Cảnh Táp áp dụng chính sách đi nhà nhỏ, “Cục trưởng, đàn anh, vừa rồi em uống hơi nhiều nước, em vào nhà vệ sinh một tí, sau đó quay lại sẽ giải thích cụ thể với hai người.”
Nói xong, cô chạy biến.
Vội vàng chạy vào toilet nữ, kiếm một phòng sâu nhất, đóng cửa lại, ngồi trên bồn cầu gọi điện thoại cho Hiểu Hiểu.
Điện thoại vừa được kết nối thì cô lập tức hỏi ngay, “Hiểu Hiểu, cậu bảo mình khen tội phạm trước mặt truyền thông có phải vì để kéo dài thời gian ra tay của gã không?”
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói vẫn luôn lạnh nhạt của Hiểu Hiểu: “Không sai, tự nghĩ thông rồi à.”
Cảnh Táp lập tức trở nên kích động, “Sao cậu biết?”
“Gã là kiểu sát thủ vì vui thích, cũng chính là một kẻ biến thái. Gã bắt cóc trẻ em, gửi thư đòi tiền chuộc vì muốn thu hút được sự quan tâm của quần chúng, càng quan tâm thì gã càng phấn khích. Lúc phấn khích, gã sẽ không ra tay với đứa trẻ, thế nhưng khi mức độ quan tâm ngày càng giảm, có thể gã sẽ không khống chế được mà muốn hành hạ đứa bé, để trút căm phẫn. Cậu nghĩ gã bắt đầu hành hạ đứa trẻ từ lúc nào?”
Cảnh Táp nói, “Chẳng lẽ sau khi giao tiền chuộc?”
“Không sai! Trước khi giao tiền chuộc là khoảng thời gian quý báu để cứu người. Chỉ cần chưa giao tiền thì nạn nhân cũng còn một cơ hội sống sót, cảnh sát cũng dốc toàn lực để ứng phó. Một khi giao tiền rồi, nhất là ở trường hợp giao tiền thất bại, cảnh sát đều cho rằng khả năng sống của người bị hại rất bé, dù cảnh sát vẫn một mực cố tìm bắt tội phạm, nhưng sẽ trở nên tiêu cực hơn.”
Tiêu cực là thể hiện cho thấy độ quan tâm giảm dần.
Cảnh Táp không nhịn được, tức quá mắng to, “Gã đúng là thằng biến thái!”
Cuối cùng cô cũng hiểu rốt ráo rằng câu nói ‘quyết định mạng sống đứa trẻ’ của Hiểu Hiểu có ý gì.
“Vì sao cậu lại nghĩ tới điều này?”
Hiểu Hiểu đáp, “Trước đây tớ từng gặp một nạn nhân, lúc cô ấy năm tuổi, từng tận mắt chứng kiến cảnh cha mẹ mình bị tội phạm dùng dây thừng siết chết. Hai mươi năm sau, dù là khăn quàng cổ hay dây chuyền, cô ấy đều không dám mang, dù cho có gặp bao nhiêu bác sĩ tâm lý đi nữa thì cũng giống nhau, đến bây giờ cũng vậy.”
“Thế nên cậu không chỉ cứu mạng đứa bé…”
Một đứa trẻ bảy tuổi mà bị hành hạ như vậy, dù không chết, thì e rằng sau này cũng không thể sống một cuộc đời hạnh phúc. Bóng ma tâm lý sẽ theo nó cả đời.
“Trước mặt, chiến thuật kéo dài của tớ vẫn có hiệu quả, độ quan tâm đang cao, các cậu cũng có thêm thời gian để điều tra, có điều phải nắm chặt!”
Cảnh Táp cũng nghĩ vậy, quả thật Hiểu Hiểu đã giúp một cái ân lớn. Dù đã có profile tội phạm của cô thì vẫn cần thời gian để tra xét tìm người. Vả lại gã tội phạm này rất cẩn thận, nhất định cảnh sát cần phải bí mật điều tra, tuyệt đối không để gã phát hiện. Và chuyện này càng tốn nhiều thời gian hơn cả.
Lúc này, Cảnh Táp không nhịn được mà nói lớn với điện thoại, “Hiểu Hiểu, cậu đúng là quá xuất sắc!”
Hiểu Hiểu hoàn toàn chẳng vui vẻ gì khi được khen, vẫn giọng nói hờ hững không gợn sóng, “Đúng rồi, tớ đưa địa chỉ IP của cái bình luận kia. Có điều cũng đừng quá hi vọng rằng địa chỉ IP chính là nơi ẩn thân của tội phạm. Gã cẩn thận như vậy, có lẽ đó là ở một quán net, hơn nữa lại là một quán net không có camera đúng tiêu chuẩn, không có giấy tờ đăng ký gì. Nhưng qua đó, các cậu có thể có được manh mối để tiếp cận tội phạm, có thể tra được các nhà kho gần địa chỉ IP đấy, cách khoảng hai mươi phút đi bộ, vì hắn không thể nào tự lái xe tới quán net. Việc đậu xe rất gây chú ý, thế nên đi bộ là khả thi nhất, hai mươi phút cũng là một khoảng cách an toàn…”
Cảnh Táp lại kích động hơn, “Điều này mà cậu cũng nghĩ ra à?”
“Chỉ là nhân tiện thôi… Nếu không có việc gì nữa thì tớ cúp máy đây!” Giọng nói nghe rất hời hợt, tựa như cô chỉ tiện thể thật.
Cất điện thoại, Cảnh Táp mở cửa nhà vệ sinh, chạy thẳng tới phòng làm việc của cục trưởng.
Lần này, tùy hai người hỏi gì cũng chấp nhé.
Ở nơi khác, Hiểu Hiểu ngồi trước bàn đọc sách, trên bàn vẫn là bình luận kia, dưới đó là câu hỏi của đối phương – Bạn là ai?
Đầu ngón tay cô nhảy múa trên bàn phím, trả lời: Tôi cũng là một kẻ phạm tội.
Sau khi trả lời xong, cô rời khỏi diễn đàn.
Tôi cũng là một kẻ phạm tội. Trong tâm lý học tội phạm có một câu nói thế này:
Trước tiên, muốn bắt được tội phạm, phải xem mình là một kẻ phạm tội.
Suốt đêm hôm đó tới tận bình minh, cả cục công an đang rất xôn xao.
Công tác bắt tội phạm được chính thức bắt đầu vào ngay lúc mặt trời mọc.
Còn chuyện đến Báo đen tìm người?
Chờ bắt được tội phạm rồi tính tiếp.
Khách sạn Ngũ Phúc là một trong những khách sạn cao cấp nhất ở Thượng Hải, tên thì hơi tục, nhưng lại là một nơi khá đặc sắc – Nhà hàng Michellin ba sao duy nhất của thành phố tọa lạc tại tầng năm của khách sạn này, thế nên tuy lượng người ở khách sạn hơi thấp nhưng vẫn có thể kiếm được không ít tiền nhờ vào nhà hàng ấy.
Trong phòng của khách sạn, Kế Hiếu Nam ném báo cáo điều tra suốt mấy ngày qua cho Khang Hi, sau đó mệt mỏi nằm vật xuống giường như một chú cún.
Ở khách sạn là chủ ý của hắn, vì nghĩ đến chuyện ở nhà Khang Hi, thường được nghe anh ‘ân cần thăm hỏi’, hắn chịu không nổi, ở khách sạn còn hơn.
Nói là báo cáo điều tra, chứ thật ra cũng chỉ một tờ giấy mà thôi.
Khang Hi xem xong, sắc mặt còn khó coi hơn lúc chưa xem. Nhìn qua Kế Hiếu Nam sắp ngủ như chết rồi, nhấc chân dài lên, đạp thẳng vào cái mông nhiều thịt một cái.
Kế Hiếu Nam hét thảm, che mông lăn xuống giường.
“Cậu tra nhiêu đây mà dám đưa tôi xem hả!”
Trên giấy chỉ có le que mấy chữ: Đoan Mộc Hiểu Hiểu, nữ, tuổi, từ Mỹ về nước hai năm trước. Hình như là công tác ở đội đặc cảnh Báo đen. Có lẽ độc thân. Nhà ở số Phúc Để. Có một thú cưng là giống berger. Có thói quen chạy bộ mỗi sáng.
Hình như? Có lẽ? Thế này là sao?
Kế Hiếu Nam đau khổ, “Vạn Tuế, tôi cố lắm rồi. Cô gái đó khó điều tra lắm, tính cảnh giác cũng cao nữa. Tôi theo dõi cô ấy mà cứ như có mắt sau lưng, lập tức cắt đuôi được ngay, tôi cứ sợ bị phát hiện. Còn nữa, cậu cũng thấy đấy, có thể cổ công tác ở Báo đen, Báo đen là chỗ nào? Sao tôi có tùy tiện vào được?”
Khang Hi trầm mắt, “Cô ấy sống ở căn số Phúc Để, lầu mấy phòng mấy?”
“Dù Phúc Để không có xa xỉ hào nhoáng như khu của cậu nhưng nhà người ta cũng có hệ thổng an ninh, không có mật mã thì không qua được cổng ngoài đâu. Hỏi người ngoài, cậu cũng biết tình hàng xóm của người thành phố nhạt nhẽo thế nào rồi đấy. Hỏi mấy người, ai cũng biết cổ, nhưng biết ở lầu nào.”
Khang Hi cười nhạt, “Vậy mà không biết xấu hổ, tự gọi mình là trinh thám cơ đấy.”
“Đây đâu phải Hồng Kông!”
Ý là, dù gì ở Hồng Kông cũng có người của hắn.
Kế Hiếu Nam xoa mông, cắn răng chịu đựng, tiếp, “Nếu không thì, cậu cho… thêm chút thời gian nhé?”
Khang Hi hừ một tiếng, sự bất mãn càng cao hơn, nhiệt độ của điều hòa trong phòng hình như hơi cao, bây giờ anh đang thấy không vui, càng thấy nóng, đưa tay cởi nút áo sơ mi, lộ ra lồng ngực, một vẻ đẹp tự nhiên phát ra ngoài.
Tiếc là trong phòng không có phụ nữ, chỉ có mỗi Lão Kế, hoàn toàn không có phản ứng.
“Cậu đừng có sốt ruột, thể nào thì cuối cùng tôi cũng tra giúp cậu được thôi mà.” Nói xong, lại lí nhí, “Tôi cũng đâu có thu tiền cậu…”
Khang Hi nheo mắt nhìn lại báo cáo trong tay, nghĩ ra một cách khác.
“Cô ấy có nuôi chó, đực? Cái?”
Kế Hiếu Nam trợn tròn mắt.
Đờ mờ, ham muốn khống chế của Vạn Tuế Gia nhà hắn mạnh vậy sao? Chó của con gái nhà người ta nuôi là đực hay cái mà cũng muốn quản.
“Chắc là đực đấy nhỉ?”
Khang Hi bắn tia đông lạnh tới.
“Đực!” Kế Hiếu Nam khẳng định, “Tôi cam đoan!”
Hắn không hiểu, con gái nhà người ta nuôi chó đực hay chó cái thì liên quan gì?
Khang Hi lại hỏi, “Cô ấy chạy bộ buổi sáng vào lúc nào?”
“Sáu giờ rưỡi tới bảy giờ rưỡi, đúng giờ như đồng hồ báo thức…”
“Mỗi ngày?”
Kế Hiếu Nam đang muốn cởi quần nhìn xem mông mình có vết chân không, thuận miệng trả lời, “Mỗi ngày! Mấy ngày tôi theo dõi thì thấy cô ấy đều chạy cả!”
“Tốt!” Khang Hi vo tờ báo cáo trong tay thành một cục rồi ném vào thùng rác.
Kế Hiếu Nam không hiểu anh nói ‘tốt’ nghĩa là gì, dè dặt hỏi, “Thế tôi có phải tiếp tục điều tra nữa không?”
Khang Hi liếc mắt, “Nói thử xem?”
Kế Hiếu Nam phát hiện ra đang tự làm bẽ mặt mình, sờ mũi, nịnh nọt đáp: “Dạ hiểu!”
Vừa định lên giường ngủ cho đẫy giấc, Khang Hi lại nói, “Sao còn chưa đi!”
Kế Hiếu Nam đau khổ quay đầu lại, “Bây giờ á?”
Khang Hi không trả lời, nhưng nhìn khuôn mặt kia, nói bao nhiêu u ám thì có bấy nhiêu.
Kế Hiếu Nam chỉ vào mông mình, “Phải cho nó thời gian được dưỡng thương đã.”
Cái mông của hắn rõ là hay gặp nạn, đầu tiên bị chó cắn, sau đó bị người đá, đau đến mức mỗi lần bước đi cứ như chịu tội.
“Vạn Tuế, cho chút ấm áp được không vậy?”
Câu trả lời của Khang Hi là giơ chân ra…
“Dạ hiểu rồi!” Kế Hiếu Nam vội vàng rút lui, “Em đi ngay đây…”
Hắn xoa mông, mặt đẫm nước mắt mở cửa ra.
Trong phòng , Đoan Mộc Hiểu Hiểu lãnh đạm nhìn An Hủy đang nằm trên giường, tay phải bó thạch cao.
“Cậu có gì giải thích không?”
An Hủy rụt cổ, “Sao cậu biết mình ở đây?”
Lúc trước An Hủy gọi hỏi chuyện của Cảnh Táp mà không kể về tay của mình, cũng chẳng nói đang ở đâu, sao Hiểu Hiểu lại tới được đây.
“Đơn giản thôi, giọng cậu trong điện thoại không gào to như bình thường, thi thoảng còn có tiếng hít thở nhịn đau. Cậu không về nhà, tớ liền đoán ngay rằng nhất định đã bị thương, vậy nên gọi điện thoại hỏi trợ lý của cậu!”
Vì bị thương nên cô không dám về nhà, sợ mẹ lo.
Chuyên gia đúng là chuyên gia, nghe điện thoại mà cũng phân tích nữa.
An Hủy biết không gạt được cô, thật thà kể lại, “Vì chỉ đạo võ thuật đó, tớ đánh với chị ta.”
Chiến tích quá rõ ràng, tay phải cần bó bột.
Hiểu Hiểu thở dài một hơi, “Còn đau không, để tớ xem nào.”
An Hủy vội ngăn lại, “Đừng! Chỉ bị rạn xương thôi, không có gì to tát đâu!”
“Thế phim của cậu thì sao?” Hiểu Hiểu đến cạnh bàn, nhìn đống thuốc giảm đau la liệt trên bàn, rồi nhìn khuôn mặt đang ráng nhịn đau của An Hủy, đưa thuốc và nước ấm cho cô.
Uống thuốc xong, An Hủy nói, “Thua rồi! Dù sao thì tớ cũng hiểu một chuyện, mình chả hợp với phim võ thuật tẹo nào.”
Hiểu Hiểu cứ cho rằng cô sẽ rất chán nản, không ngờ lại đột nhiên cười tươi như hoa, “Nhưng mà lại có một đạo diễn nhìn trúng, cho tớ một vai, cậu đoán xem?”
Hiểu Hiểu không biết chuyện trong giới giải trí, cũng lười tìm hiểu, lắc đầu
“Diễn vai một ả đanh đá!”
Mặt Hiểu Hiểu đầy vạch đen, hẳn là vì đạo diễn người ta nhìn thấy căn bệnh tâm thần của cô nàng khi đang đánh nhau rồi.
An Hủy phản đối mà nói: “Đanh đá cũng tốt lắm đó nhé, ít ra không phải bình hoa, coi như cũng là đột phá rồi.”
Thấy An Hủy không sao, Hiểu Hiểu cũng an tâm, vừa định rời đi thì An Hủy lại nói, “Dù sao đi nữa thì, đi ăn bánh kem với tớ được không?”
“Cậu không sợ mập à?”
Hiểu Hiểu biết trong nhà hàng Michellin ba sao này đang có chương trình ăn buffet bánh ngọt, đồng một người.
An Hủy vội vàng nói, “Đồ ngọt giúp giảm đau, còn tăng endorphins () nữa. Được không vậy?”
() Một chất hormones giúp người ta vui vẻ, luôn cảm thấy yêu đời, nghĩ ra được cái mới, lúc nào cũng tự tin, căng tràn sức sống.
An Hủy lập tức bày ra mắt cún con, Hiểu Hiểu không đành lòng từ chối mà gật đầu.
Cô vỗ tay khen hay theo thói quen, vỗ vào tay phải, đau đến méo miệng.
Hiểu Hiểu đỡ cô, “Ăn bánh ngọt thôi, có cần hưng phấn tới vậy không?”
An Hủy xuống giường, để Hiểu Hiểu giúp thay quần áo, “Tiếc là Cảnh Táp không có ở đây ha!”
“Bây giờ thì cậu ấy không rảnh nổi đâu!”
Hiện tại là thời điểm truy bắt tội phạm, có lẽ còn không nhớ mà ăn nữa là.
“Không sao, hai tụi mình cứ đánh lẻ như vầy cũng được…”
Hai người ra khỏi phòng, đến cửa thang máy.
Đúng lúc này, Kế Hiếu Nam cũng đang bị Khang Hi đuổi tới.
Mặt mày hắn đầy oán hận, xoa mông, miệng thì càu nhàu: “Bị cậu thông thảm quá sức, ôm một cái cho ấm cũng chả có, không phải quá uổng phí cho tình cảm bao nhiêu năm của chúng ta hay sao? Có còn yêu hay không hả!”
Khang Hi đứng ở cửa, nút áo sơ mi đang mở, chống một tay lên khung, trông vừa lười nhác vừa gợi cảm.
Hình ảnh đó, trùng hợp sao để Hiểu Hiểu và An Hủy nhìn thấy.
Hai con mắt An Hủy trợn tròn, vì trong mắt cô, rõ ràng thấy Khang Hi áo quần xộc xệch, lại còn… một gã đàn ông đang xoa mông oán thán nữa.
Và lời kịch oán trách kia, rõ ràng là người nói vô ý, người nghe vô tình.
Đại não cô lập tức được thông suốt, hoàn toàn quên béng mất chuyện Hiểu Hiểu từng vật ngã Khang Hi.
Đang thầm nhớ tới, trong giới giải trí, mọi người đồn nhau rằng, Khang Hi là… gay!
Hôm nay thấy cảnh này, trực tiếp tưởng tượng đến cảnh hai người đàn ông – triền miên suốt đêm.
Mới nghĩ thôi mà miệng đã há hốc.
Còn ngược lại, Hiểu Hiểu chẳng có biểu cảm gì. Cô lớn lên ở Mỹ, chẳng hề có bài xích gì với giới đồng tính.
Nhưng còn Khang Hi, cô thấy hơi quen, nhưng nghĩ mãi lại không nhớ ra là ai?
Biểu cảm của Kế Hiếu Nam và An Hủy lại khá giống nhau, đang khiếp sợ đến cực điểm.
Đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới.
Nhận ra mình vừa vô ý gây ra một sự hiểu nhầm rất đáng xấu hổ.
An Hủy kích động, ghé vào tai Hiểu Hiểu nói nhỏ, “Anh ta là gay đó!”
Hiểu Hiểu theo thói quen nhìn Khang Hi một vòng, lát sau, lắc đầu, ý nghĩa của biểu tình kia thế nào thì không rõ.
An Hủy nói rất nhỏ, nhưng Khang Hi vẫn nghe thấy.
Ngay lập tức, trán túa mồ hôi, anh cần phải đi giải thích, nhưng nhìn vẻ mặt chẳng rõ có ý gì của Hiểu Hiểu, Khang Hi cứng đờ người.
Hiểu Hiểu nghĩ chuyện của người ta, không liên quan tới mình, kéo An Hủy bỏ đi, hai người nhanh chóng biến mất sau cửa thang máy.
Kế Hiếu Nam lấy lại tinh thần, gào toáng lên với Khang Hi, “Vạn Tuế, sao cậu lại không đuổi theo đi kìa! Người ta đến trước mặt rồi kìa.”
Mặt Khang Hi đen xì, con ngươi lóe ra ánh sáng hắc ám, hung dữ đâm vào người Kế Hiếu Nam, giơ chân đạp một phát nữa.
Kế Hiếu Nam gào lên thảm thiết, ngã vật xuống đất, còn chưa kịp phản ứng thì Khang Hi đó đóng sập cửa lại, nhốt ở ngoài.
Hiệp thứ ba, chiến tích của anh…
À không, tim anh đã lạnh lắm rồi.