Một tháng trôi cái vèo, vừa qua tháng 5 thì nhiệt độ ở Bắc Kinh cũng bước vào mùa hè. Thế nhưng ở trường quay của ‘Thủy liễm thanh tiêu cẩm y nhiễm’ lại đang là cảnh tuyết rơi trắng xóa như mùa đông. Vì để quay cảnh mùa đông trước khi thời tiết dần nóng bức hơn, đoàn làm phim tiến hành tạo cảnh tuyết, vì thế mà ta có cảnh tuyết tháng năm hiếm thấy thế này.
Rất nhiều người nghĩ làm minh tinh là một nghề rất thoải mái mà không biết dưới hình tượng ‘Chói lòa rực rỡ’ kia, lại có biết bao đau khổ phiền não. Chưa nói tới thức thâu đêm suốt sáng, việc đau khổ nhất thì chẳng qua được chuyện phải đóng phim trái mùa.
Lúc này, các diễn viên đang đội mặt trời ban trưa lên tới 350C trên đầu, mặc áo khoác lông, áo bông. Dù đứng bất động thì cứ ba phút đồng hồ là ướt sũng, mồ hôi đầm đìa, nhễ nhại toàn thân. Quần áo ướt phải thay, mặt đổ mồ hôi phải lau, nhưng thường thì sẽ nóng đến mức lớp hóa trang chảy ra, sau khi quay xong một cảnh, lớp hóa trang trên mặt bay hết, cứ phải dặm lại liên tục. Qua ngày quay hôm sau, nóng đến mức nổi rôm xảy.
Để tránh bị cảm nắng, đoàn làm phim nấu sẵn một nồi canh đậu xanh, cũng cho lắp điều hòa tạm thời trong phòng. Mỗi khi quay xong một cảnh phim, tất cả mọi người chạy vào trong để hạ nhiệt, các diễn viên gọi trợ lý chuẩn bị sẵn hộp đồ nghề, chứa toàn thuốc tránh nóng hạ nhiệt, ngoài ra còn có quạt điện, túi nước đá, rượu, nước hoa, Kim Kim Bảo Thủy (*) các loại.
(*) Tên một loại thuốc chống muỗi, ngứa.
Vào thời điểm này thì không thể oán trách, càng không thể than khổ. Kịch bản đã yêu cầu cảnh nào thì phải quay cho tốt, cho dẫu thân ở phim trường, lòng trong phòng điều hòa.
Mà đã thế, trong đoàn đang có một người mắc bệnh nặng, anh chưa than khổ một câu, ai dám nhăn mặt hó hé gì được chứ.
Vương Lão tiều tụy, lo lắng nhìn Khang Hi. Suốt một tháng nay, anh ở trường quay suốt cả ngày, tinh thần phấn đấu khiến các diễn viên khác cũng không dám ngăn cản. Các cảnh của anh là nhiều nhất, mặc cũng dày nhất, chỉ sợ đột nhiên anh không cầm cự nổi mà ngã xuống đất mất thôi.
“Tiểu Cảnh, cháu mau đi nói với Khang Hi, để cậu ấy nghỉ ngơi một chút. Liều mạnh như vậy sẽ ảnh hưởng sức khỏe lắm.”
Cảnh Bất Mị hừ hừ, “Không sao đâu, bác đừng quan tâm, dù sao thì quay xong đợt này là cậu ấy có thể về nghỉ rồi!”
Trong một tháng này, chuyện Khang Hi mắc ung thư não đã khiến truyền thông nháo nhào, chặn ở ngoài đoàn làm phim không chịu đi. Cảnh Bất Mị không thể nói thật, chỉ đành cười ha ha, đến mức trong miệng toàn vết lở.
Còn trái lại, con người mắc ‘bệnh nặng’ Khang Hi kia, ngoại trừ sắc mặt hơi kém một chút, ngủ hơi ít một tẹo thì sống thoải mái hơn cậu nhiều. Cả đoàn làm phim coi anh như phật sống, thôi thì không nói đến chuyện ăn uống, lại còn có ba bốn cu li đứng sau quạt cho anh, sung sướng hơn cả Hoàng đế.
Thế nhưng Vương Lão nhìn thấy, lòng xót xa, lại bắt đầu rớt nước mắt, “Ôi, trời ghét kẻ tài!”
Cảnh Bất Mị nói thầm trong bụng, nếu bác biết cậu ta vì theo đuổi phụ nữ mới ‘liều mạng’ như vậy, e rằng bốn chữ trời ghét kẻ tài sẽ dùng trên người bác đấy – vì tức quá mà chết tươi!
Lúc này, trợ lý Tiểu Trần chạy tới, “Lão Cảnh, xe bảo mẫu tới rồi!”
Cảnh Bất Mị dặn dò, “Bảo tài xế dừng chỗ nào kín một chút, nhất định không để đám ký giả phát hiện ra.”
“Biết rồi ạ!”
Trong phim trường, Vương Lão vừa hô một tiếng ‘Cut!’ thì mọi người như được trút gánh nặng. Cảnh cuối cùng trong tháng này của Khang Hi đã được quay xong một cách thuận lợi, điều này có nghĩa, từ nay mọi người có thể được nghỉ ngơi, không cần liều mạng như vậy nữa.
Khang Hi đi tới phòng hóa trang, Tiểu Trần ở bên cạnh giúp anh cởi quần áo. Trong ba lớp ngoài ba lớp, chỉ một người thì không thể nào cởi được. Thợ trang điểm của đoàn làm phim cũng lanh tay lẹ mắt vội vàng tẩy lớp trang điểm cho anh, tháo lớp tóc giả. Anh đã thay một bộ khô ráo, hàn huyên với Vương Lão mấy câu, sau đó mang kính râm, đội mũ lưỡi trai, cùng Tiểu Trần đi về phía cửa sau của phim trường.
Vương Lão cảm động huơ khăn tay, cứ như cảnh sinh ly tử biệt, làm còn nắm tay Cảnh Bất Mị mà rằng, “Để cậu ấy nghỉ ngơi cho khỏe, nên ăn gì thì ăn, uống gì uống, đừng lo lắng đến đoàn làm phim nữa. Nghỉ nhiều hơn mấy ngày cũng không sao, có bác ở đây, bác giải quyết hết!”
Sau cùng, Vương Lão vỗ nhè nhẹ lên tay anh, nói rất thành khẩn: “Cháu cũng đừng buồn quá, đây là số mệnh, không ai thoát được. Sau khi về, nếu Khang Hi có chuyện gì, cháu nhất định phải nhớ báo bác biết. Bác đã chuẩn bị xong kịch bản phim phóng sự để truy điệu rồi, bác và Mã đạo diễn đã bắt đầu, chờ xong xuôi thì cháu xem thử, bổ sung ý kiến.”
Cảnh Bất Mị nghe mà thấy khóe miệng co rút, suýt nữa khai hết, tìm một khe hở rồi vội vàng chuồn mất.
Lên xe bảo mẫu, Tiểu Trần ngồi cạnh ghế tài xế quay đầu thở dài với cậu, nói: “Nhỏ tiếng thôi, đang ngủ!”
Cảnh Bất Mị liếc mắt qua, Khang Hi đang ngồi ở giữa, dựa vào cửa sổ, lưng ghế ngửa ra, anh nằm rất thoải mái, mang theo ba món bảo bối của du lịch – gồm gối chữ U, miếng che mắt và nút bịt lỗ tai.
Cậu trừng Khang Hi một cách hung dữ. Tuy rằng oán khí một bụng không thể nào phát tác nhưng vẫn tỉ mỉ lấy mền đắp cho anh, tìm một chỗ để ngồi xuống rồi nói tài xế lái xe.
Vì tránh sự theo dõi của đám truyền thông, xe bảo mẫu đi qua cửa hông mà thành điện ảnh này ít dùng nhất. Đã chuẩn bị dặn dò xong xuôi, bọn họ không tới sân bay mà về Thượng Hải bằng đường lộ. Tuy đi bằng máy bay thì nhanh, nhưng không thể nào tránh khỏi tai mắt truyền thông ở khắp nơi, có thể sẽ bị phát hiện bất cứ lúc nào. Đi xe vẫn an toàn hơn cả.
Đường từ Bắc Kinh đến Thượng Hải mất khoảng mười ba tiếng, cậu và Tiểu Trần cũng mệt lử, xe vừa ra đường cao tốc thì đều ngủ thiếp đi, trong lúc đó đã đi qua hai trạm nghỉ. Khang Hi thích ngủ, đẫy giấc sẽ tự dậy, mà cũng chẳng ai dám đánh thức.
Buổi chiều hôm sau, bọn họ an toàn trở lại Đàn Cung. Kế Hiếu Nam và Vệ Bảo chờ ở trong từ lâu, xe vừa đến trước cửa liền muốn xông lên mắng Khang Hi một trận.
Cái tên khốn khiếp này, vì muốn theo đuổi vợ mà dám lừa cả anh em, thể nào cũng phải mắng hai câu cho hả giận.
Cảnh Bất Mị vội vàng ngăn lại, “Cậu ta chưa tỉnh ngủ, đánh thức coi chừng đâm chết hai cậu!”
Hai người lập tức rút chân đang bước lên xe về, đứng nghiêm.
Cảnh Bất Mị ngoắc tay, “Đến phụ một tay, đưa cậu ấy về phòng đi!”
Kế Hiếu Nam hỏi: “Cậu ấy ngủ bao lâu rồi?”
“Vừa lên xe đã ngủ, vẫn chưa dậy lần nào, hơn mười mấy tiếng rồi!”
Lúc Khang Hi rời giường kinh khủng thế nào, bọn họ đã được lĩnh giáo. Anh ngủ càng lâu thì lúc rời giường càng kinh khủng, tốt nhất là chờ anh tự thức, không thì đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết.
Vệ Bảo xốc nách, Kế Hiếu Nam vác thắt lưng, Cảnh Bất Mị nâng chân, bộ dạng cẩn thận như đang mang một di vật văn hóa quốc gia bậc một dễ vỡ nào đó. Ba người cùng đưa Khang Hi về giường ngủ, đắp chăn cho anh, đóng cửa, yên lặng rời đi.
Xuống lầu dưới, vú Trần đã chuẩn bị trà chiều xong xuôi, Cảnh Bất Mị tắm một cái, lúc này thoải mái bước ra ngoài. Vưu Giai nhận phim về yêu quái, đến đoàn làm phim hóa trang, phải qua ngày hôm sau mới về, ba người đàn ông ngồi một chỗ, không tám chuyện không chịu được.
“Cậu ta quan tâm Hoàng Hậu dữ vậy hả?” Kế Hiếu Nam nghe Cảnh Bất Mị giải thích xong, líu lưỡi hỏi.
Hoàng Hậu trở thành biệt danh của Hiểu Hiểu.
Cảnh Bất Mị nói, “Không phải người của mình, cậu ta không cưới! Mai lo chuẩn bị phong bì thôi.”
Ngay cả lúc nào đẻ con cũng đã vạch kế hoạch xong xuôi, quá kinh dị.
Cảnh Bất Mị hỏi Vệ Bảo: “Phía cậu thì sao, sửa xong chưa?”
“Theo lời dặn của cậu ta, chờ Hoàng Hậu ra ngoài thì thợ lắp đặt mới bắt tay vào làm, cô ấy về thì lập tức dừng tay. Nhà kia cũng được, trang trí còn mới, thay giấy dán tường, làm lại nền, chỉnh sửa phòng tắm một chút, chỉ một tuần là xong. Lúc thợ mang dụng cụ lên cũng phải tranh thủ lúc cô ấy không có mặt. Đời này tôi chưa từng lén lút như thế!”
“Thôi được rồi, vất vả lắm cậu ta mới ngắm trúng một người, chứ đi theo cậu ta, tôi bị dày vò mà không dám nổi cáu đây này!”
Vệ Bảo tiếp: “Lúc cậu không có ở đây, tôi và Lão Kế cũng tìm hiểu về Hoàng Hậu rồi!”
“Yên tâm, chưa cưới, không bạn trai!” Cuối cùng Kế Hiếu Nam cũng được giải thoát khỏi nỗi băn khoăn trong lòng.
Có anh em được như bọn họ, đúng là may mắn của cuộc đời, chẳng sợ Hoàng Hậu không tốt, chỉ lo Khang Hi vất vả nhưng mang công dã tràng.
“Có điều… Hoàng Hậu của chúng ta kinh khủng hơn các cô gái bình thường nhiều lắm!” Kế Hiếu Nam huých Vệ Bảo, “Cậu nói đi, đây là điều cậu tra được.”
Vệ Bảo nói. “Cô ấy không phải là đặc công, là huấn luyện viên võ thuật của đặc công!”
Cảnh Bất Mị sặc trà, ho sù sụ, “Huấn luyện viên hả! Cô ấy có bao tuổi đâu!”
“Còn là huấn luyện viên đặc biệt! Có người nói, trong đội Báo đen, đến anh cả tôi cũng chẳng thắng được!”
Anh cả Vệ Bảo là thành viên chủ công của Báo đen – Vệ Hiểu.
“Không phải anh cậu ở hình cảnh sao? Vào Báo đen từ hồi nào vậy?”
Vệ Bảo tặc lưỡi, “Một lời khó nói hết!”
Đừng nói là Kế Hiếu Nam, ngay cả Vệ Bảo cũng chỉ vừa mới biết chuyện này, phải có bí quyết cả.
Ba người không hẹn mà cùng đưa mắt ngó lên trần nhà, than rằng, Vạn Tuế Gia ở trên lầu kia, đúng là rất biết chọn vợ.
Kế Hiếu Nam nói: “Nếu là tôi, đúng là chẳng có gan ra tay với Hoàng Hậu.”
Cảnh Bất Mị lườm hắn, “Vậy cậu lo tìm một người để có gan ra tay đi!”
“Phụ nữ đâu dễ tìm như vậy.” Ở trong chăn mới biết chăn có rận, bông có chậu thì sao biết nỗi lòng ‘FA’
Cảnh Bất Mị không buông tha: “Chuyện cũng đã hườm hườm rồi, sao cậu vẫn chưa về Hồng Kông?”
“Đệch mệ, ăn cháo đá bát phải không. Dùng đã rồi thì đuổi tôi chứ gì? Đừng có mơ, tôi phải xem kết cục thế nào.” Hắn đang trông ngóng để được làm phù rể mà.
Có câu, phù rể hôm nay, chú rể ngày mai – ấy là vì có cơ hội ra tay với phù dâu. Hoàng Hậu tươi ngon mọng nước như thế, chắc chắn bạn bè sẽ không thua kém gì, nhìn An Hủy là biết.
“Vậy công việc của cậu ở Hồng Kông thì sao?”
“Chẳng sao, chỉ là sở thích mà thôi!” Kế Hiếu Nam nhìn Vệ Bảo, “Văn phòng đại diện của Khang Hi có thiếu người không, cho anh em một cái chức, kiếm tiền sống qua ngày đi?”
Vệ Bảo lạnh lùng đáp, “Có, chức bảo vệ, làm không?”
“Làm chớ, lương tháng 4 vạn, sao?” Kế Hiếu Nam trưng mặt thối đáp.
“Cút! Tưởng mình là bảo vệ Trung Nam Hải (*) à?”
(*) Trung Nam Hải là một quần thể các tòa nhà ở Bắc Kinh, Trung Quốc, là trụ sở của Đảng cộng sản Trung Quốc và chính phủ của Cộng Hòa Nhân dân Trung Hoa. – Nó được xem là Nhà Trắng của Trung Quốc vậy.
Kế Hiếu Nam khinh bỉ: “Keo kiệt, đường đường là nhị công tử của tập đoàn Vệ thị, nhiêu đó tiền lương thì đáng gì, chả đủ cho cậu mua một bộ vest!”
Tập đoàn Vệ thị là một tập đoàn mang tính đa quốc gia, có ít nhất ba con phố ở Thượng Hải thuộc về nhà bọn họ. Tuy Vệ Bảo là con thứ nhưng chắc chắn tương lai sẽ kế thừa gia nghiệp vì anh trai của anh, Vệ Hiểu, chẳng mảy may có chút hứng thú gì với thương trường, chui vào giới cảnh sát.
Vì chuyện này, suýt nữa cha của Vệ Bảo đã cắt đứt quan hệ cha con với anh trai anh, cũng khiến Vệ Hiểu rất ít khi liên lạc với người nhà để nói về chuyện của mình. Nếu không phải vì Khang Hi, anh nhớ anh trai mình là cảnh sát, không chừng sẽ có cách nào đó, thì cũng chẳng hay anh trai mình đã vào Báo đen từ năm năm trước.
“Tôi là người làm ăn, chỉ nói tiền bạc không nói tình cảm!”
Kế Hiếu Nam tỏ ra khoái chí: “Cậu đâu có đối xử với Khang Hi như vậy!”
Vệ Bảo tàn nhẫn đâm hắn một dao, “Sao coi như nhau được, cậu là gà mái còn cậu ta là chó Ngao!”
Nói chung là không cùng loài, giá trị con người cũng chả giống nhau. Bề ngoài uy vũ hơn, đã thế chó Ngao còn có thể cắn chết người.
Kế Hiếu Nam: “…”
Ba người nói chuyện xong thì về phòng nghỉ ngơi. Nhà Khang Hi lớn, có mấy phòng ngủ cho khách khá được, vú Trần lại khéo tay nấu ăn ngon, trước khi Khang Hi theo đuổi vợ thành công, bọn họ hạ quyết tâm chết cũng chai mặt ở đây không đi.
Buổi tối hôm đó rất yên tĩnh, tám giờ sáng hôm sau, Cảnh Bất Mị số khổ quen giấc nên đã tỉnh, cậu xuống phòng bếp pha cho mình ly café. Vừa uống được một hớp thì nhìn qua cửa sổ, thấy Khang Hi đang đừng trong vườn hoa, Nếp ngoan ngoãn đứng bên cạnh. Anh ngẩng đầu đứng thẳng, nhắm mắt, tắm mình trong ánh mặt trời. Mặt như quan ngọc, áo trắng bay bay, phong thái thanh nhã, cử chỉ dứt khoát, trông như một đại mỹ yêu đang hút linh khí trời đất!
Phụt!
Hình như sặc và phun đã trở thành kĩ năng riêng của Cảnh Bất Mị, anh vội vàng lau café đã phun ra, sau đó xoa mắt. Hoa mắt à, con người chưa tới trưa sẽ không tỉnh mà nay thức dậy sớm như vậy. Theo như ghi chép trước đây, sau một tháng liều mạng quay phim, chưa ngủ đủ ba ngày ba đêm, chắc chắn anh sẽ không tỉnh.
Chẳng lẽ đây là tình tiết biến thân?
Một lát sau, Vưu Giai đến, mang bao lớn túi nhỏ xông tới cạnh người Khang Hi.
“Anh lại muốn em làm gì hả?” Cô bận rộn cả đêm ở trường quay, vừa định ngủ bù một giấc thì bị Khang Hi gọi điện giục về liên tục.
“Hóa trang giúp anh!” Tinh thần Khang Hi có vẻ rất hăng hái, tỉnh táo, “Đừng đẹp trai quá, đừng để người khác nhìn qua đã nhận được!”
“Anh đang sỉ nhục nghề của em!” Trách nhiệm của thợ trang điểm là làm đẹp, có lý nào lại hóa trang cho người ta xấu đi bao giờ. Trừ khi hóa trang đặc biệt hoặc để đóng phim thôi.
“Ý của em là anh đẹp trai quá, em không thể làm được?”
Vưu Giai nghe xong chỉ muốn dùng kéo cắt lông mày đâm chết anh, “Ai không làm được hả! Bà đây là tuyển thủ chuyên nghiệp nhé!”
“Vậy thì nhanh lên, anh không có thời gian!” Khang Hi xoay người đi vào phòng.
Vưu Giai chạy theo sau la ó, “Anh có phải đàn ông không vậy, mang giúp em mấy túi hành lý thì chết à.”
Khang Hi chỉ vào Cảnh Bất Mị đang đứng ở cửa kính nhìn hai người, “Chồng em ở kia!”
Cảnh Bất Mị vội vàng đi tới xách hành lý giúp Vưu Giai. Vào phòng, vú Trần đã chuẩn bị xong bữa sáng, muốn làm hết trách nhiệm, định lên lầu đánh thức Vệ Bảo và Kế Hiếu Nam thì Khang Hi nói: “Không cần đâu, bọn họ ra ngoài làm việc rồi, sẽ về ngay thôi ạ!”
Cảnh Bất Mị nghĩ, hai tên này cũng là dân mê ngủ, sao lại dậy sớm thế? Liếc sang Khang Hi đang thong thả uống café, thật tức hiểu ngay.
Khỏi cần hỏi, hẳn là bị tên đại mỹ yêu này gọi dậy.
Ơ? Mà sao mình không bị gọi dậy hen?
Khang Hi bắt được con mắt dò hỏi của cậu, đáp gọn lỏn: “Cậu vô dụng!”
Cảnh Bất Mị cảm thấy như vừa bị đâm một dao, dựa vào vai Vưu Giai hòng được an ủi.
Ăn hết nửa bữa sáng thì Vệ Bảo và Kế Hiếu Nam đã về, còn xách thêm một giỏ trái cây và một túi đồ lớn.
Kế Hiếu Nam thở hổn hển xin vú Trần ly nước, uống ừng ực xong, chỉ vào đống đồ trên đất, “Ba túi thức ăn cho chó, một túi mài răng, hai bộ quần áo cho chó, một giỏ trái cây, một đống đồ chơi cho chó, mấy thứ đồ chơi tôi chỉ chọn đại thôi, không rành!”
Vệ Bảo tiếp, “Quần áo và xe cậu cần cũng chuẩn bị xong rồi!”
Khang Hi ừ một tiếng, quay sang nói với Vưu Giai: “Mau ăn đi rồi hóa trang cho anh, Nếp cũng cần nữa!”
Vưu Giai rầu rĩ nói: “Nếp cần gì hóa trang nữa, không phải nó bị ‘tông’ một tháng trước rồi sao?”
“Em cũng biết là một tháng? Một tháng mà vết thương khỏi hẳn? Bình thường như lúc đầu?”
Cô im lặng, bắt chước Cảnh Bất Mị, dựa vào vai anh hòng được an ủi.
Cảnh Bất Mị thông cảm vỗ vỗ, “Cậu mua nhiều thức ăn cho chó vậy làm gì?”
Cứ đúng giờ là có người mang đồ ăn của Nếp tới tận nhà, vốn không cần đi mua.
“Quà đến cửa!”
Đúng là muốn ra tay thật rồi!
“Cậu định đưa đống đồ này cho vợ cậu?” Nào chuyện theo đuổi phụ nữ mà tặng đồ cho chó dùng. Theo đuổi người cơ mà, có phải chó đâu.”
“Thế cậu nghĩ nên tặng cái gì? Vàng bạc trang sức? Túi hàng hiệu? Hay 999 đóa hồng?”
Mấy món này là thủ đoạn Cảnh Bất Mị đã dùng khi theo đuổi Vưu Giai.
“Chẳng phải không đúng à?” Không phải theo đuổi phụ nữ thì sẽ xài mấy chiêu này sao?
“Nếu tôi muốn tặng những thứ này, chưa nói cô ấy có nhận không, mà sẽ nhìn tôi thế nào? Không chừng còn cho rằng tôi muốn bao nuôi mình. Dù đúng là tôi định vậy!”
Bao nuôi thì bao nuôi, còn phải là bao nuôi hợp pháp cả đời, có giấy chứng nhận.
Cảnh Bất Mị ức chế làu bàu, “Câu cuối của cậu là thừa!”
Tâm tình của anh thế nào, có ai ở đây mà không biết.
Khang Hi tiếp tục nói: “Phải theo đúng tuần tự! Không thể để cô ấy nhìn thấu tâm tư của tôi được, nhỡ có đề phòng thì sao? Tôi tặng những thứ không mắc tiền, cô ấy không thấy lãng phí, ngược lại sẽ khiến Hiểu Hiểu nghĩ rằng tôi rất có lòng, hiền lành!”
Cái từ có lòng, hiền lành khiến cả bọn không rét mà run, nếu anh là người có lòng, hiền lành thì bọn họ được xem là gì? Phật sống?
Khang Hi quay sang Vệ Bảo và Kế Hiếu Nam, nói như đang truyền thụ kinh nghiệm, “Hai người các cậu cũng học theo đi, đừng bắt chước Lão Cảnh, chẳng qua cậu ta là mèo mù vớ chuột chết thôi!”
Mèo mù Cảnh Bất Mị và chuột chết Vưu Giai thành bia đỡ đạn.
Anh lại tặc lưỡi, tiếp, “Mà thôi, kệ đi, có nói các cậu cũng không hiểu. FA như các cậu thì sao hiểu được tâm trạng của tôi bây giờ!”
FA Kế Hiếu Nam và đồng-FA Vệ Bảo muốn nói, miệng của người này càng lúc càng độc. Tính kế với người phụ nữ của mình như vậy, không sợ sẽ bị mất mặt sao?
“Thế cậu cần trang phục giao hàng và xe để làm gì?”
Tập đoàn Vệ thị nhúng tay vào rất nhiều lĩnh vực, trong đó có mua sắm online. Vì thế mà từ lúc sáng sớm anh đã bị đánh thức bằng cách chịu giẫm đạp, nhận một tờ danh sách để chuẩn bị mọi thứ.
“Bây giờ đang đầu sống ngọn gió, tôi ra ngoài, để không bị người ta theo dõi, phải cần vài biện pháp chứ?”
Người giao hàng, thấy khắp nơi, chẳng ai nghĩ Khang Hi, người đang dưỡng bệnh tại nhà sẽ giả trang thành tay giao hàng chạy khắp thành phố cả.
Cảnh Bất Mị chen vào, “Không phải cậu có nhà ở Phúc Để sao? Còn cần phải giả trang để tới à?”
“Tiên lễ hậu binh (*), hiểu không? Ít nhất phải để cô ấy có thiện cảm với tôi trước đã, chứ không thì tôi thành gì? Biến thái à!”
(*) Ngoại giao trước, dụng binh sau.
Anh không định vào ở ngay, phải đi đường vòng một chút.
Bốn người nghĩ: Bộ cậu không phải biến thái chắc?
Đây là liên hoàn kế, anh đã sắp xếp xong cả rồi, chỉ chờ Hoàng Hậu nương nương chui vào thôi.
Vệ Bảo, Kế Hiếu Nam, Vưu Giai, Cảnh Bất Mị muốn nói, bọn họ chân thành mong mỏi Hoàng Hậu nương nương thu nhận Khang Hi đi, đừng để anh làm hại nhân gian thêm nữa.
Cảnh Bất Mị cứ tưởng vì theo đuổi vợ Khang Hi sẽ không thèm quay phim, thiếu chút nữa là buồn đến xuất huyết não. Giờ thì hay quá rồi, vội vàng bảo trợ lý Tiểu Trần xếp hành lý, còn dặn đi dặn lại rằng nhất định phải bảo vệ máy tính bảng mới mua cẩn thận, không được đè hư, bây giờ nó là bảo bối của Khang Hi.
Ngày hôm sau, trở lại trường quay, Khang Hi nhanh chóng vào vai, đạo diễn cười toe toét.
Nhưng, rất nhanh sau đó, đạo diễn lại muốn khóc.
Bởi vì Khang Hi yêu cầu, quay toàn bộ những cảnh chỉ có một mình anh trước. Trong giới giải trí, anh được công nhận là vua không NG, cảnh độc diễn của anh, đạo diễn chỉ lần lượt hô hai từ.
Quay: Action!
Quay xong: Cut! (đương nhiên không phải Cut để quay lại!)
Thợ đập clapper board, cứ đóng mở ‘bập bập’ liên tục, viết buổi diễn, lần quay, thông tin đạo diễn, tên phim lên bảng, chủ yếu là đánh dấu cho mỗi lần quay một đoạn phim, dùng để phân biệt trong công đoạn xử lý hậu kì, cắt nối biên tập. Vì Khang Hi nên bộ phận công tác này cũng phải đuổi theo cho kịp tốc độ.
Ngoài ra, nhân viên phụ trách đạo cụ, trang phục, trang điểm cũng phải chạy theo cho kịp với nhịp độ này, không được loạn, tránh xảy ra bất kì chi tiết sai sót nào so với những cảnh quay khác khi lên phim.
Mỗi khi đến cảnh của Khang Hi, bọn họ làm việc rất khẩn trương, ngay cả nước bọt cũng không dám nuốt.
Chế tác bộ phim này có tập, về cảnh của mỗi người, riêng phần Khang Hi chiếm hơn cảnh, không thể nào quay hết trong một tháng, đó là theo tốc độ bình thường. Dù có đại thần không NG Khang Hi rút ngắn thời gian thì nhanh nhất cũng phải trên dưới sáu tháng. Đó là chưa tính khi hậu kì, cắt nối biên tập, có thể cần thời gian để quay bổ sung.
Lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như thế, đương nhiên Khang Hi hiểu rõ. Thế nên anh quyết định, trong vòng một tháng, quay được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, quay hết một tháng, anh yêu cầu được về nhà nghỉ một tuần rồi trở lại để đóng tiếp.
Trước đây, khi anh và các diễn viên khác đóng chung, đối phương NG, khuôn mặt anh vẫn không hề thay đổi.
An Hủy từng nói anh mắng diễn viên khác đến phát khóc, ấy là hoàn toàn không có cơ sở. Khang Hi chưa bao giờ lãng phí nước bọt để mắng người khác, dùng ánh mắt cũng đủ rồi. Dùng ánh mắt là đủ để biểu đạt rất rõ ràng rằng anh khinh bỉ bạn đến cỡ nào.
Dưới ánh mắt đó, rất nhiều diễn viên muốn nói, tim gan phèo phổi rất đau, dạ dày còn đau hơn, rất muốn khóc.
Có điều, sau khi dùng mắt đâm cho hai đao, anh liệt cơ mặt, ngồi trên ghế uống trà nghỉ ngơi, để đạo diễn tự lo.
Ấy mà, lần này anh lại hướng dẫn người khác đóng phim, còn truyền thụ làm sao để có thể thuộc lời thoại vừa nhanh vừa kỹ.
Khiến các anh chị em diễn viên như thấy gió xuân thổi qua, được yêu mà lo ngay ngáy.
Cái này… không đúng lắm.
Đạo diễn Vương Lão là một trong những đạo diễn nổi tiếng trong cả nước, nhận không ít những giải thưởng dành cho đạo diễn xuất sắc nhất cả trong và ngoài nước, từng hợp tác với Khang Hi qua nhiều phim điện ảnh và truyền hình. Tuy Khang Hi không để ông được hưởng cảm giác gân cổ mắng người, nhưng quả thật, từ tận đáy lòng, ông rất tán thưởng tài năng của anh. Đạo diễn thích những diễn viên chỉ cần nói một hiểu mười.
Vương Lão đang rất rầu. Thời thế thay đổi rồi. Chưa nói đến việc cướp đi niềm vui thú khi được mắng người, mà nay còn xen vào việc chỉ đạo của ông nữa. Nghĩ tới việc Khang Hi bảo quay xong một tháng sẽ về nghỉ, ông không bình tĩnh nổi.
Buổi tối, khi đoàn làm phim kết thúc công việc, ông len léo kéo Cảnh Bất Mị vào một góc.
“Tiểu Cảnh, dù cháu là quản lý, bác là đạo diễn, công việc khác nhau nhưng dù gì cũng đã quen biết lâu rồi, bác đối xử với cháu như con trai ruột, đúng không?”
Cảnh Bất Mị chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào. Dù Vương Lão có biệt danh là Vua sư tử rống nhưng quả thật sau khi quay xong, phải công nhận rằng ông là một bác già rất tốt bụng, cũng khá quan tâm, chăm sóc cho cậu. Gật đầu, “Bác có chuyện gì thì nói đi, đừng vòng vo nữa, cháu mà biết thì nhất định sẽ nói ngay!”
Vương Lão ghé vào tai, khẽ hỏi: “Có phải Khang Hi đã mắc bệnh giai đoạn cuối rồi không?”
Cảnh Bất Mị đơ mặt.
Vương Lão tự lẩm bẩm, “Cháu nhất định không được giấu bác, vừa rồi bác còn hỏi tại sao Khang Hi lại liều mạng quay gấp như vậy, còn đòi về nghỉ một tuần…”
Người nhà của diễn viên đóng phim có thể tới chào hỏi, cũng có ngày nghỉ, nhưng đa số các diễn viên đàng hoàng nghiêm túc sẽ không nghỉ nhiều lắm, dẫu có vào dịp tết thì cũng tự giác ở lại trường quay đón năm mới để đuổi kịp tiến độ thôi. Dù nổi tiếng đến mấy cũng vậy, nếu không sẽ bị mang tiếng ngay. Đã hợp tác Khang Hi nhiều năm như vậy, đừng nói là xin nghỉ, thật ra anh là người cuồng việc, chưa bao giờ thấy chủ động xin nghỉ như lần này.
Cảnh Bất Mị lấy lại tinh thần, trong ngực có cảm giác là lạ: “Cậu ấy nói gì ạ?”
Vương Lão chỉ vào đầu, “Nó nói đau đầu!”
Mặt Cảnh Bất Mị đen thui, hận không thể cắn Khang Hi một phát. Cái trò này, tên ấy chơi đến nghiện.
Mặt của Vương Lão ngay lập tức trở nên rất khó coi, tưởng là mình đoán đúng rồi, lòng lạnh ngắt, vành mắt ửng đỏ.
Chỉ tại trước nay Khang Hi quá biết làm người, người ta NG, dù khinh bỉ nhưng vào sinh nhật của bất kì diễn viên đã từng hợp tác nào, anh đều không quên tặng quà (thật ra chỉ động mồm, dặn Cảnh Bất Mị làm). Cấp đạo diễn, ngày lễ tết, anh nhất định sẽ gọi điện hỏi thăm, còn đặc biệt tự đến tận nhà thăm những mấy người như Vương Lão nữa. Mọi người đều cho rằng Khang Hi là người tốt, chứ thật ra anh nào phải người trái đất.
Vương Lão đau lòng, tự động tưởng tượng ra một kịch bản, chẳng bao lâu nữa Khang Hi sẽ rời khỏi cuộc đời, là một diễn viên, anh muốn mau chóng hoàn thành bộ phim này.
Nói không chừng… đây chính là tác phẩm cuối cùng.
Người già dễ bị cảm động, nghĩ một chút mà nước mắt đã tuôn rơi, “Đồng chí tốt, diễn viên giỏi, đạo đức tài năng đều tuyệt vời!”
Trán Cảnh Bất Mị đầy vạch đen, “Vương Lão, bác đừng nghĩ lung tung!”
Có thứ gọi là tai họa còn mãi với thời gian, cho dù cả đám bọn họ đi đời thì Khang Hi cũng sẽ không chết.
Vương Lão nức nở: “Được rồi! Cháu không nói cũng không sao, bác hiểu!”
Ông xem Khang Hi như thể một hình mẫu của đồng chí Tiêu Dụ Lộc () của giới giải trí này, phẩm chất cao thượng, chịu thương chịu khó, sắp chết rồi cũng cố gắng hoàn thành công việc.
()Tiêu Dụ Lộc: Là một cán bộ mẫu mực của Trung Quốc.
“Vương Lão, bác lạc hướng rồi!”
Ngoại trừ dễ cảm động, người già còn mắc bệnh cố chấp, đã nghĩ gì thì cứ khăng khăng là thế, đã đi thẳng thì nhất định sẽ không rẽ không quẹo vào đâu.
“Cháu không cần giải thích nữa, bác hiểu mà!” Ông vỗ vai Cảnh Bất Mị, “Cháu yên tâm, nhất định bác và đoàn làm phim sẽ dốc hết sức phối hợp, nhất định sẽ để Khang Hi nhìn thấy bộ phim này được phát sóng… hức hức…”
Ông khóc bù lu bù loa, vừa lau nước mắt vừa gọi điện thoại.
“Phó Sinh, tôi nói với ông… hức hức…”
Phó Sinh là bạn tốt của Vương Lão, cũng là một đạo diễn nổi tiếng.
“Hức hức… Khang Hi sắp không ổn rồi! Đúng! Ông mau liên lạc với đạo diễn Mã, đạo diễn Trần, đạo diễn Lý đi, chúng ta hợp tác, có làm cho Khang Hi một phim phóng sự để truy điệu không? Việc này mấy người chúng ta biết thôi, tạm thời đừng truyền đi, đừng để thanh niên nhà người ta chịu thêm gánh nặng gì!”
Những đạo diễn được nhắc tới trên là những người từng ôm nhau khóc ở lễ trao giải vì Khang Hi không NG.
Trong lòng Cảnh Bất Mị, giờ phút này, như có hàng nghìn con thảo nê mã chạy rần rập…
Không hổ là đạo diễn, sức tưởng tượng quá phong phú, lại còn tự biên kịch. Lực làm việc này, hoàn toàn không kịp ngăn cản.
Cậu muốn giải thích với Vương Lão, nhưng ông ấy đã nhập vai thì không thể tự kiềm chế, một mực cho rằng giải thích là che giấu, may mà không có ý thông báo cho cả thiên hạ.
Sau khi tạm biệt Vương Lão, Cảnh Bất Mị về lại khách sạn của đoàn làm phim, không chờ cậu tìm Khang Hi thì Tiểu Trần đã một đầu mồ hôi chạy tới, mặt mày tỏ ra rất căm phẫn, bưng laptop trong tay.
“Lại gì nữa đây!?” Cảnh Bất Mị tức giận gắt.
Tiểu Trần vội vàng mở laptop ra, tay click như điên vào một topic trên diễn đàn.
Nóng sốt —- nghi ngờ Khang Hi mắc bệnh ung thư não, có thể không lâu nữa sẽ qua đời!
Đầu Cảnh Bất Mị như bị đánh, suýt nữa đập máy tính, miệng chửi đổng, “Tên khốn khiếp nào tung tin đồn nhảm vậy hả!”
Cậu tin chắc Vương Lão sẽ không bán đứng Khang Hi, thế chẳng lẽ đoạn đối thoại của Cảnh Bất Mị và Vương Lão bị người khác nghe lén?
Đừng để cậu biết tên khốn khiếp này là ai, không thì cậu sẽ phóng xe đâm chết.
Đột nhiên, di động cậu rung lên liên hồi.
“Lão Cảnh, đọc tin trên mạng chưa, đờ mờ thằng đó chứ, tôi đang tra địa chỉ IP…” Kế Hiếu Nam chưa nói hết thì đã bị Vệ Bảo giằng lấy di động.
“Lão Cảnh, chuyện này không thể nhịn được. Tôi sẽ sắp xếp người, nhất định tìm được tên khốn khiếp đánh cho chết!”
Đây là anh em. Bình thường mặc bạn chà đạp thế nào, thời khắc mấu chốt, ai đâm bạn một dao, các anh em sẽ giúp bạn lột da rút gân hắn.
“Các cậu đừng làm liều, một bài viết không làm được gì đâu, trong giới giải trí hay có những chuyện này, tôi sẽ xử lý!”
Người nổi tiếng, thị phi nhiều, không phải trước đây Khang Hi chưa gặp qua.
Tắt điện thoại, cậu xoa mũi, dặn dò Tiểu Trần, nếu truyền thông gọi tới thì nhất định không trả lời.
Đến phòng Khang Hi, cậu tức giận đến vẹo mũi, chỉ vào laptop rống: “Tại cậu giả vờ đấy! Giờ thì hay rồi, không biết thằng khốn nào nghe lén tôi vào Vương Lão nói chuyện, tung chuyện này lên mạng rồi!”
Khang Hi vừa tắm xong, quấn khăn quanh hông, đang vừa lau đầu vừa uống nước.
Anh chớp chớp mắt, tỏ ra vô tội, nhưng lại bật ra câu nói rất kinh người: “Thằng khốn cậu nói là tôi đây!”
Rầm!
Cảnh Bất Mị buông tay, laptop rơi xuống đất, cậu đứng ngoài cửa phòng tắm, sàn không trải thảm, lát đá cẩm thạch, máy vi tính lập tức vỡ tan tành.
Khang Hi nhìn xác laptop vẫn còn bốc khói xanh, có lẽ là không sửa được rồi.
Cảnh Bất Mị tức phát run, hai con ngươi đang muốn bốc lửa.
Cậu chỉ biết, thằng cha này điên rồi, có thể khiến người ta tức điên được.
Khang Hi thay đồ ngủ, thong thả ngồi trên salon, “Đừng kích động, tôi có thể giải thích!”
Cảnh Bất Mị nổi sùng, phun nước bọt: “Rốt cuộc cậu đang giở trò gì?”
Khang Hi chầm chậm mở miệng: “Lão Cảnh, tôi không định đóng phim cả đời, nếu không thì cũng chẳng mở văn phòng đại diện riêng.”
Thấy Cảnh Bất Mị đang tìm nước, anh tiện tay ném một chai nước khoáng qua, “Tôi nghĩ cả rồi, tranh thủ cuối năm nay sẽ làm đám cưới với Hiểu Hiểu, hai năm tiếp là thế giới của hai người. Đến khi tôi tuổi, Hiểu Hiểu , thì có con…”
Giọng nói tự tin như thể đã theo đuổi được con người ta ấy, Cảnh Bất Mị nghe xong, lập tức phun nước.
Khang Hi đưa khăn giấy bên cạnh cho cậu, “ tuổi sinh con là thích hợp nhất, sản phụ trên không tốt cho cơ thể, đừng nói tôi không nhắc, cậu cũng lo nhanh giải quyết đi!”
“Tôi không hỏi cậu cái này!” Nếu trong tay Cảnh Bất Mị có cục gạch, nhất định sẽ nhắm ngay vào gáy anh, “Cái tôi hỏi là vì sao cậu lại giả danh tung tin rằng mình bị ung thư não?!”
Ai hỏi chuyện sinh đẻ làm gì? Còn nữa, cái tự tin này ở đâu ra thế?
“Cậu nghe không hiểu à? Tôi định sẽ kết hôn vào cuối năm nay! Bây giờ đã qua mấy tháng rồi! Đây là kế tạm thời, có thể giúp tôi bớt thời gian đóng phim, có thời gian theo đuổi Hiểu Hiểu!”
Với địa vị của anh trong giới giải trí, lịch làm việc đã dày đặt, vì kí hợp đồng rồi nên không còn cách nào khác, nhưng nếu phải làm hết thì lấy đâu ra thời gian để theo đuổi vợ?
Cuối cùng Cảnh Bất Mị cũng hiểu, anh đã vạch kế hoạch từ lâu, đầu tiên lừa Vương Lão, tranh thủ chạy về khi đang đóng phim mà không bị mang tiếng, sau đó thì giả bộ bệnh đến cùng. Anh bị ung thư não, ai dám bắt anh phải hoàn thành hết những kế hoạch đã lên sẵn nữa chứ, không chừng mức độ thông cảm tăng theo cấp lũy thừa, không cần trả tiền phạt do trái hợp đồng mà còn giữ lại để anh chữa bệnh không chừng.
Cậu dám nói rằng, con người này vừa có thể dối trá đạo đức giả, vừa tỏ ra chuyên nghiệp. Không phải đang làm đó sao, lừa Vương Lão.
Cứ vậy, được tiếng thơm, có thời gian, mà không ai nói anh có gì không đúng nửa câu.
Cảnh Bất Mị tức đến đấm ngực, quay ra cửa quát gọi, “Tiểu Trần!”
Tiểu Trần đang đứng ngoài cửa, nghe gọi đi vào.
“Lấy thuốc cho tôi!”
“Lấy thuốc? Thuốc gì? Bình thường anh có uống thuốc gì đâu?”
Tiểu Trần là trợ lí của Khang Hi, cũng là trợ lý của Cảnh Bất Mị, đâu nghe nói có bệnh cần uống thuốc gì.
Lão Cảnh đỏ mặt tía tai mà quát: “Thuốc chuột!”
Tiểu Trần đưa mắt nhìn Khang Hi cầu giúp đỡ, Khang Hi phất tay, lập tức chuồn đi.
Cảnh Bất Mị gào khóc, “Để tôi chết đi cho xong!”
Đương nhiên kế sách đòi sống đòi chết của Cảnh Bất Mị không thể gợi lên xíu xiu thương hại nào của Khang Hi, anh đang tiếp tục lên kế hoạch cho chuyện lớn của đời mình.
“Chờ Hiểu Hiểu sinh con rồi, tôi định sẽ lùi ra sau sân khấu, làm nhà sản xuất hay đạo diễn thì vẫn chưa nghĩ ra!”
Cảnh Bất Mị không định đi tìm chết thật, quen biết Khang Hi nhiều năm như thế, đã học được cách làm sao để tiếp nhận sự thật một cách nhanh nhất.
“Sau sân khấu? Vì sao? Không phải cậu rất thích diễn sao? Đến lúc đó gạo nấu thành cơm rồi, còn sợ cô ấy chạy mất à?”
Ánh mắt Khang Hi tối sầm, trầm mặc một hồi, đưa mắt nhìn qua Cảnh Bất Mị, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Cảnh Bất Mị lập tức ngồi thẳng người. Mỗi lần anh có bộ dạng thế này thì chắc chắn không phải nói đùa, tốt nhất là dỏng tai nghe cho rõ.
“Tôi không muốn sau này hẹn hò, đi trên đường với Hiểu Hiểu còn phải tránh phải né paparazzi, càng không muốn có fan công kích cô ấy. Tôi không muốn giống người kia!”
Người kia là một đoạn lịch sử rất u ám trong giới giải trí.
Sáu năm trước, sau khi Khang Hi chính thức ra mắt không lâu, trong giới giải trí cũng từng có một Ảnh đế rất nổi, hầu như cũng rất giống Khang Hi bây giờ, dù là diễn xuất hay độ nổi tiếng. Thế nhưng vợ anh ta lại bị fan, paparazzi ép đến mức suýt phải nhảy lầu, sau đó cô ấy không thể chịu đựng được nữa, đòi ly hôn, đến bây giờ vẫn cần điều trị bác sĩ tâm lý.
Cũng vì vậy mà vị Ảnh đế ấy không thể gượng dậy, rút lui khỏi cái giới vừa vẻ vang vừa bẩn thỉu này.
Vợ chồng hai người ấy chia tay.
Là một ngôi sao, hoặc không nổi tiếng, chứ nếu nổi rồi thì không thể có đời sống riêng từ. Cho dù bạn có trốn trong nhà thì paparazzi cũng có cách moi móc tin mới. Yêu thương, kết hôn, sinh con, đó đều là những tin đồn mà đám săn ảnh ấy thích nhất.
Trong giới giải trí, chuyện sao kết hôn ngầm cũng là bình thường, nhất là những sao nam. Vì hễ tuyên bố kết hôn thì sẽ làm mục tiêu theo dõi của những tay paparazzi ấy. Sau khi cưới, bạn nhất định không được cãi nhau với vợ mình, không được đi cả đêm không về, không được ở xa vợ trong kì nghỉ. Chỉ cần có bất kì chuyện gì ở trên, trong logic của đám thợ săn ảnh sẽ cho rằng, chắc chắn tình cảm có nguy cơ tan vỡ! Hôn nhân gặp nguy cấp! Định ly hôn!
Sao càng nổi thì chuyện hôn nhân càng bị để ý, càng có nhiều yếu tố không thể khống chế hơn cả. Đôi khi không muốn ly hôn, nhưng đám paparazzi ấy lại ‘ép’ bạn phải ly, sau đó trở thành ‘câu chuyện phía sau’ mà bị bơi móc hoài.
Nếu ngầm kết hôn, có thể bảo không muốn để fan bị đau lòng, vì có vài fan còn làm ầm ĩ đòi tự sát khi thần tượng kết hôn, cũng có thể do chịu hạn chế trong hợp đồng với công ty quản lý, hoặc vợ không phải người trong giới, nói cho hay là vì muốn bảo vệ người nhà.
Khang Hi hoàn toàn có thể, nhưng anh không muốn làm như vậy.
Người phụ nữ của anh, không cần phải giấu. Khang Hi muốn cô và anh nắm tay nhau, ngẩng cao đầu mà sánh bước giữa ban ngày ban mặt.
“Không đúng!” Cảnh Bất Mị vỗ vào đùi thật mạnh, “Nhỡ đâu vợ cậu tưởng thật thì sao?”
“Nói cậu ngu mà vẫn không chịu nhận. Tôi là người sống rành rành, mặt mày hồng hào, tinh thần sáng láng xuất hiện trước mặt cô ấy, không phải là một bằng chứng sống để đả kích tin đồn nhảm đó sao. Vào thời khắc mấu chốt, tôi, vẫn, có, thể, làm!
Ý nghĩa của cụm có thể làm không phải theo nghĩa gốc. Đàn ông khỏe mạnh đều hiểu cả.
Mặt Cảnh Bất Mị đỏ rần. “Được rồi, cậu giỏi! Thế còn nhà cậu thì sao?”
Hằng năm, mẹ Khang Hi đều đôn đốc anh đi kiểm tra sức khỏe, sợ đầu có vấn đề.
“Thụy Sĩ xa như vậy, mẹ tôi không thể biết được tin này. Dẫu biết thì bà cũng vừa xem kết quả kiểm tra sức khỏe của tôi rồi đó thôi, không sao cả. Chị và anh rể thì chắc chắn sẽ không tin!”
Anh đã tính toán xong. Ung thư não gì chứ, miễn anh không chết thì nó chỉ là một tin đồn nhảm.
Đừng quên rằng, chuyện anh bịa đặt hư hư thự thực… có thể… đó không phải là chẩn đoán chính xác… anh phải để đường lui chứ.
Lão Cảnh bị anh chận lời, không phản đối gì nữa, cứ một mực uống nước.
“Tôi biết trong lòng cậu khó chịu, thôi vậy đi, sau này tôi có con trai, sẽ để nó cưới con gái cậu…”
Cảnh Bất Mị quát, “Cút đi, sao cậu không nói để con gái mình gả con trai tôi!”
Khang Hi trả lời, “Con trai ngốc của cậu sao xứng với con gái tôi?”
Mặt Cảnh Bất Mị đầy vạch đen, nhìn anh chằm chằm.
Con người này đúng là trọng nữ khinh nam, con trai là đồ thừa không cần tới, thế nên tùy tiện tặng người ta.
Nhưng mà, bây giờ nói chuyện này, không phải hơi sớm rồi sao, còn chưa so bát tự mà?
Có điều, bây giờ cậu không dám ho he tiếng nào hết.
Ngày hôm sau, Khang Hi đến trường quay, nhân viên của đoàn làm phim đều là người của Vương Lão, đỏ mắt nhìn anh. Vương Lão đứng đầu khóc sưng hai mắt, trận này nhất định do Vương Lão làm ầm lên, mọi người đều tự ngầm hiểu.
Nụ cười của Khang Hi hơi khựng lại, lộ ra vẻ tái nhợt, khiến nhìn anh vừa có vẻ hơi yếu đuối, lại vừa có vẻ kiên cường.
Nhiều người cắn môi, nghẹn ngào quay qua chỗ khác.
Cảnh Bất Mị đứng bên cạnh, chỉ dám nhìn chằm chằm vào mũi chân mình. Tái nhợt gì chứ, sáng sớm cậu ta tự trét mấy lớp phấn lên mặt đó.
Các người đều bị cậu ta lừa rồi!
Gì mà ung thư não, người tin tưởng cậu ta mới đúng là bị ung thư não, hết cứu nổi.