Cuộc sống của Hiểu Hiểu vẫn yên ả, đơn điệu như trước, thậm chí có phần… trạch. (ý bảo chỉ ru rú trong nhà)
Ngoại trừ đến đội đặc cảnh và chạy bộ mỗi sáng thì Hiểu Hiểu rất ít khi ra ngoài, những nhu yếu phẩm bình thường đều đặt mua qua mạng, cũng chẳng có ham muốn ra phố shopping, trong bốn nhu cầu chính của con người gồm ăn, mặc, ở, đi lại thì chỉ có ăn uống khiến cô đau đầu nhất.
Vì cô không biết nấu cơm, cũng chẳng thích đến tiệm ăn. Ra ngoài ăn có nghĩa cô phải đối mặt với nhiều người xa lạ, thế là càng thấy không ưa, vậy nên chỉ có thể chọn thực phẩm đông lạnh, ít ra khỏe mạnh hơn mì gói.
Thế nhân viên giao hàng trên mạng không phải người lạ sao?
Vì Phúc Để có hộp giao hàng tốc hành, thế nên nhân viên giao hàng chỉ cần bỏ đồ vào hộp, hộp tự động khóa lại, tự động gửi tin nhắn thông báo cho chủ nhà biết đã có đồ gửi tới. Cô chỉ cần xuống lầu, mở hộp lấy hàng theo mật mã trong tin nhắn là được, chẳng cần tiếp xúc với bọn họ.
Vì thế, Cảnh Táp và An Hủy luôn lo cô ăn uống không đủ dinh dưỡng, hễ rảnh rỗi là kéo đi ăn cơm. Họ chọn một chỗ không quá xa, gần Phúc Để có một tiệm cơm tàu – Linh lung các, trong đấy toàn phòng riêng, không có sảnh chung, phù hợp cho người không thích đám đông như cô.
Mỗi lần ba người tới đều chọn những món giống nhau. Thịt viên Hoài Dương, ngan núi hầm, cá bống chiên, canh gạch cua, trong canh có cải thảo, salad băng thảo trộn vừng, gà nấu rượu.
Salad băng thảo trộn vừng là món Hiểu Hiểu thích nhất. Trong nước, băng thảo(8) là một nguyên liệu nấu ăn khá mới lạ. Lần đầu tiên thấy nó, mọi người đều rất tò mò vì không biết sao trên bề mặt có một lớp ‘băng mỏng’ mà chờ hoài không tan. Tưởng là qua chế biến, thật ra đó là những dung dịch khoáng tự nhiên được tiết ra trên lá, chỉ có thể ăn sống, vị rất mát, giống như được đông lạnh, vừa giòn vừa nhiều nước, lại còn hơi mằn mặn, ăn chung với dầu vừng là hợp nhất.
Vì ngon, lại tốt cho sắc đẹp nên mỗi lần tới đây, đều gọi hai phần.
An Hủy là tay ăn hàng có tiếng, chỉ cần có đồ ăn ngon là sẽ không nói nhiều. Do bị thương nên số lượng quảng cáo của cô giảm hẳn, càng cần biến đau thương thành sức ăn.
Cảnh Táp thì ngược lại, nổi tiếng nghiêm túc, trở thành một nữ phát ngôn viên của những cảnh sát xuất sắc, bìa của ba số báo [Cảnh sát nhân dân] đều là mặt cô. Vì chưa lập gia đình nên còn được nhận cái danh ‘con dâu quốc dân’ một cách rất vẻ vang, không ít bác gái gọi tới 110 để tìm Cảnh Táp, muốn giới thiệu con trai mình cho khiến quầy báo động 110 dở khóc dở cười, cô cũng phát ngượng.
Thật ra cô có công lao đấy, nhưng cũng chỉ là khổ lao, công trạng thật phải thuộc về Hiểu Hiểu.
Chờ nhân viên mang hết đồ ăn lên, Cảnh Táp lấy một hộp gấm từ trong túi da đưa cho Hiểu Hiểu, “Cậu lấy cái này đi!”
Hiểu Hiểu mở ra xem, là một huân chương Lam thuẫn.
Huân chương Lam thuẫn là một huy hiệu vẻ vang mà bộ công an dùng để khen ngợi, tuyên dương những người có cống hiến xuất sắc hoặc đã lập công lớn, một vinh dự to lớn của cảnh sát.
Cô đóng hộp lại, trả về, “Tớ lấy làm gì, đâu phải vàng!”
Ý là – có bao nhiêu tiền đâu.
Mặt Cảnh Táp đen thui: “Làm thế để cậu không bán mất. Tớ nhận thì thấy thẹn, rõ ràng là công của cậu!”
Hiểu Hiểu chỉ vào bàn thức ăn, “Khỏi đi! Cậu mời tớ ăn là được!”
“Chắc chắn tớ sẽ mời bữa này, nhưng cậu nhất định phải nhận huân chương này, nếu không tớ ngại lắm.”
Vụ án đã kết thúc nhưng cục trưởng đại nhân cứ nhớ Hiểu Hiểu mãi thôi, hôm qua còn ầm lên đòi anh Tào phải tới Báo đen tìm người.
Cảnh Táp rất muốn đánh tiếng để cô chuẩn bị trước. Thế nhưng nghĩ tới tính tình của Hiểu Hiểu, e là sẽ biến mất ngay lập tức, chưa nói tới chuyện khác, chỉ mong khi sự việc bại lộ, cô có thể nhìn huân chương mà tự tha cho mình.
An Hủy đang ăn vui vẻ, nhìn cái huân chương, thấy đẹp quá, nói với Cảnh Táp: “Hiểu Hiểu không thích thì cậu cho tớ là được rồi, gần đây đang thịnh hành mốt mặc quân phục, tớ lấy nó làm cái ghim cài áo.”
“Cút đi! Ăn thịt của cậu kìa!” Cảnh Táp gắp một cái đùi ném vào bát cô.
Dùng huân chương Lam thuẫn làm đồ trang sức, có nghĩ tới cảm nhận của cảnh sát nhân dân cả nước không vậy!
An Hủy cười nói, “Lần sau cậu lập một công lớn khác, tranh thủ kiếm thêm một cái huân chương Kim thuẫn nữa là được rồi.”
“Được đó, bây giờ cậu mau ra khỏi cửa quẹo phải đi cướp ngân hàng nhanh. Nhớ là phải giết vài người, sau đó chạy trốn, về chạy vừa giết, nhất định không được tha cho người già phụ nữ trẻ em, trốn khoảng một năm rưỡi, đến khi tớ tới bắt, cậu giữ con tin, hai ta sống mái với nhau mấy phút, tớ đập chết cậu, cậu cũng giết quách tớ, con tin được cứu sống, như vậy, nhất định trên mộ tớ sẽ được gắn một cái Kim thuẫn lên! Làm không?”
Huân chương Kim thuẫn danh dự hơn Lam thuẫn, chỉ được trao tặng trong hai trường hợp sau: một là khen thưởng cho thành tích cả đời, một là trao tặng cảnh sát đã hi sinh vì nhiệm vụ, quên sống chết, hi sinh mạng sống vì nhân dân.
An Hủy nghe xong, cười khan hai tiếng rồi dùng động tác kéo phéc-mơ-tuya miệng mình lại, tập trung gặm đùi gà. Đột nhiên Cảnh Táp giật cái đùi gà trong tay cô, hung dữ cạp một cái, diễu võ dương oai: “Không, cho, cậu, ăn!”
Sức ăn ba người có hạn, chỉ gọi nửa con gà, một cái đùi. An Hủy thích ăn đùi gà nhất, nhưng nay nó chỉ còn mỗi khớp xương.
“Hiểu Hiểu, cậu xem Cảnh Táp bắt nạt tớ kìa!” An Hủy ăn vạ, quay sang Hiểu Hiểu tìm kiếm sự giúp đỡ.
“Đáng đời, cái gì không chơi lại đụng tới huân chương. Đùi gà thì có gì ngon, ăn nhiều rau vào, tốt cho sức khỏe!” Hiểu Hiểu gắp một đũa cải thảo lớn vào bát cô.
“Tớ không thích ăn cải thảo!” An Hủy chu miệng, trông như một đứa bé biếng ăn, dùng đũa nghịch rau.
An Hủy cảm thấy Hiểu Hiểu ăn uống không khỏe mạnh bằng mình, mà còn phê bình, Hiểu Hiểu mới đúng là người ‘kén ăn’ đích thực.
Hiểu Hiểu nạt, “Vậy thì không được ăn thịt! Cũng không cho ăn vặt!”
Chẳng qua cô ăn bữa chính không được khỏe mạnh thôi chứ chưa bao giờ ăn đồ ăn nhanh cả, mỗi tuần đều lên chợ rau quả trên mạng để chọn trái cây.
An Hủy gục đầu, ngoan ngoãn nuốt rau vào bụng.
Cảnh Táp thấy cảnh tượng quen thuộc này, đập bàn cười phá lên.
Nếu nói về hình thức sống chung của ba người thì An Hủy là con, Hiểu Hiểu là mẹ còn Cảnh Táp là ba, ba cô bạn đùa giỡn với nhau. À không, Hiểu Hiểu không đùa không giỡn, chẳng qua nhỡ giao du với bạn xấu, không cẩn thận bị kéo vào.
Cơm nước xong, Cảnh Táp và An Hủy vẫn về nhà Hiểu Hiểu như trước, ba người ngủ một giường, thân thiết không khoảng cách. Thế nhưng vì Hiểu Hiểu có chứng mất ngủ nghiêm trọng nên dành cho hai con người thích đạp chăn một cái chăn riêng.
Sớm ngày hôm sau, đương nhiên cô là người dậy sớm nhất, chạy bộ kiêm mua đồ ăn sáng.
Lúc quay về thì Cảnh Táp đã dậy, cái đầu tổ quạ đang ngồi xem tin tức giải trí.
Hiểu Hiểu vừa cho đậu hũ vào bát thì bỗng nghe tiếng Cảnh Táp khóc ré lên, khiến Vừng giật mình sủa mấy tiếng.
“Khang Hi bị ung thư não? Từ lúc nào? Sao tôi không biết hả!” Cô vò đầu bứt tóc như người điên, quát với cái tivi. Chẳng biết chương trình thời sự có nói gì mà Cảnh Táp bám lấy tivi không thả, nếu Hiểu Hiểu không ngăn thì không khéo đã bị cô nàng phá hư mất rồi.
Hiểu Hiểu không xem thời sự, cũng không đọc báo, không cần thiết cô cũng sẽ không lên mạng. Hoạt động giải trí gồm xem phim Mỹ và đọc tiểu thuyết trinh thám, nếu không có An Hủy thì cô cũng chẳng biết Khang Hi là ai.
Cô liếc mắt sang tin thời sự, cái tiêu đề cực lớn viết rằng, ‘Khang Hi mắc ung thư não, có lẽ không lâu nữa sẽ qua đời’. Lông mày cô khẽ nhíu lại, không có tâm tình gì đặc biệt, chỉ là vừa nghĩ tới một điều – chưa trả tiền.
Thảo nào, anh không liên lạc.
Cảnh Táp chảy nước mắt khóc rống lên trong khi khuôn mặt của Hiểu Hiểu lại tỏ ra nghiêm túc, đang suy nghĩ không biết có nên gọi điện thoại giục người ta trả tiền không.
An Hủy bị giọng oanh vàng của Cảnh Táp đánh thức, thấy tin, chẳng hề kinh ngạc, “Đây là tin cách đây một tháng rồi, từ trên mạng mà ra…”
Cảnh Táp hung dữ giữ vai An Hủy, “Cậu nói rõ cho tớ!”
“Cậu sốt ruột cái gì, chưa chắc là thật mà, không chừng là tung scandal, thổi phồng để kêu gọi chú ý thôi!”
Cảnh Táp là fan cuồng của Khang Hi, nói anh tung scandal thì cô là người đầu tiên không tin.
“Tung cái gì mà tung, anh ấy mà còn cần phải dùng chiêu trò này chắc?” Cô dùng sức lắc vai An Hủy, “Sao cậu biết mà không nói cho tớ hả!”
Vì có công nên cô còn bận hơn cả người không phá án, chẳng phải phóng viên tới phỏng vấn thì chụp ảnh bìa, tham gia đại hội tuyên dương, hoàn toàn chả có thời gian xem tin giải trí, khó khăn lắm mới tranh thủ được chút thời gian thì lại gặp tin dữ.
An Hủy bị cô lắc đến choáng đầu, “Là tin trên mạng, vẫn chưa chứng thức, anh ta cũng không hề phát biểu hay tuyên bố gì, không biết thật hay giả thì sao tớ nói cho cậu được.”
“Còn nói nữa hả, lần trước giúp cậu khuyên Hiểu Hiểu đến trường quay, cậu nói cái gì, kiếm chữ ký Khang Hi cho tớ, tớ hỏi cậu, chữ ký đâu?”
Đừng nói chữ ký, ngay cả cái bìa cũng không thấy đâu.
An Hủy tự biết mình đuối lý, “Được rồi, được rồi mà, lần tới sẽ bù cho cậu! Không phải chữ ký thôi sao, có đống cơ hội!”
Cảnh Táp gào khóc, “Gì mà lần tới, cậu hứa tổng cộng năm sáu lần rồi, lần này thì nói được vây chứ không chừng sau này chẳng có cơ hội đâu.”
An Hủy tự biết mình vừa chọc vào tổ vò vẽ, khẽ le lưỡi, chui vào toilet, – đi nhỏ.
Mặt Hiểu Hiểu nghiêm túc, đang bị giằng co trong suy nghĩ không biết có nên giục người ta trả tiền cho mình hay không, chẳng thèm đếm xỉa tới hai người.
Lúc này, điện thoại Cảnh Táp reo lên, cô lau nước mắt rồi nhận điện thoại, không quá nửa giây đã đổi sắc mặt, chẳng hề thấy hình ảnh của một fan não tàn khi nãy, “Ở đâu? Được! Tôi tới ngay!”
Hiểu Hiểu biết nhất định là có vụ án. Cảnh sát hình sự phải standby 24 giờ một ngày.
(*) Từ standby này là từ gốc tác giả dùng.
Cảnh Táp vội vàng vào nhà vệ sinh của phòng ngủ chính để rửa mặt, lúc đi ra, Hiểu Hiểu đứng ở cửa, cầm áo khoác và giỏ của cô trong tay.
Cảnh Táp nhìn thấy, lòng ấm áp, hôn cái chụt lên khuôn mặt trắng như trứng gà bóc của cô, “Vợ ơi, chồng đi làm nhé!”
Đây là trò chơi hồi đi học, đám con gái thân nhau đều giỡn vậy.
Hiểu Hiểu lại đưa một cái bọc đựng sữa đậu nành và bánh bao, “Còn nóng thì lo ăn đi!”
Cảnh Táp mang giày vào, trước khi đi, chỉ vào phòng tắm An Hủy đang có ở trong, “Đòi cậu ấy chữ ký Khang Hi cho tớ!”
Chờ cô đi rồi, An Hủy mới dám đi ra.
Hiểu Hiểu tức giận trừng mắt, An Hủy cười như lưu manh, “Biết rồi, lần sau gặp Khang Hi, nhất định tớ sẽ hỏi xin chữ ký anh ta mà!”
Ăn sáng xong, An Hủy cũng chào tạm biệt, số quảng cáo bây giờ của cô giảm mạnh, được cái nào hay cái đó, không thể lười biếng.
Hôm nay là thứ bảy, Hiểu Hiểu không cần tới đội đặc cảnh. Tuy nói không biết nấu cơm nhưng khá thành thạo việc nhà, phơi chăn, giặt quần áo, lau nhà, lau cửa sổ, sau đó tắm cho Vừng là hết một bữa sáng.
Cô mở tủ lạnh lấy cơm trưa cho mình – Hoành thánh đông lạnh ba cái tươi của Tang cô nương. (*tên mặt hàng)
Ăn xong, nhớ lúc tới phòng khám thú y mua cây xỉa răng, bác sĩ La có giới thiệu một công thức nấu ăn cho chó, quyết định đi đổi món cho Vừng.
Cô không làm cơm nhưng cũng chẳng ngốc đến mức nhìn công thức mà vẫn không biết làm. Nói thẳng ra, đồ ăn cho người, cô lười học, ăn no là được. Vừng là cục cưng, cô bằng lòng động não.
Món này có tên là cơm thịt bò rau dưa, nguyên liệu cần thiết gồm thịt bò xay, cải thảo, cải bắp, cải thìa, cà rốt, trứng gà sống, lòng đỏ trứng, cơm, canxi, dầu thực vật.
Số nguyên liệu này được bác sĩ La đưa kèm công thức, bảo là mua nhiều, chia cho một ít. Cô vui vẻ nhận, chứ không thì cũng chẳng rảnh rỗi thế này.
Cô đọc qua công thức một lần, làm theo y chang, xắt rau trước. Lần tiên xắt rau nên kích cỡ không đều, miễn là đừng xắt sao mà Vừng không thể nuốt là được. Cho rau vào nồi, thêm dầu thực vật rồi xào sơ, sau đó trộn trứng và thịt bò, cho dầu vào nồi xào tiếp, khi thịt chín rồi thì lại cho rau đã xào qua trộn chung vào một chập nữa. Chó không thể ăn muối nên không thêm gia vị gì, mà cô cũng chẳng có gia vị gì để thêm.
Nồi xào và xẻng là nhờ An Hủy mua đồ được rút thăm trúng thưởng rồi cho cô vào năm ngoái.
Trong củi gạo muối dầu dấm trà, cô chỉ có trà, gạo và dầu cũng được bác sĩ La cho.
Sau đó, cô trộn lòng đỏ trứng gà chín vào một cái tô dự bị.
Cuối cùng là nấu cơm.
“Phải nấu cơm mềm một chút…” Cô nhìn công thức, lẩm bẩm.
Mùi đồ ăn tỏa ra khắp nơi khiến Vừng không ngồi yên được, nó đi tới cọ vào người chủ.
Hiểu Hiểu cười bảo, “Em chờ một chút, lần đầu tiên chị làm nên chậm, không ngon cũng đừng trách chị!”
Chỉ có cắt cắt xào xào thế thôi mà tốn mất mấy giờ, đúng là nấu cơm không dễ, ăn đồ đông lạnh tiết kiệm thời gian hơn.
Cho vào nồi rồi bắt đầu nấu, Hiểu Hiểu xoa xoa tay, đợi khi cơm chín cũng phải mất 15 phút, cô còn kịp thời gian lấy chăn đã phơi vào.
Thế nhưng vừa mở cửa ban công thì điện thoại đổ chuông lên…
Cô cau mày nhìn, cực kì kinh ngạc đến nỗi quên cả bắt máy.
Khang tiên sinh …
Khang Hi?
“Alo?” Cô nhận điện thoại mà không chắc lắm.
“Em ở nhà à?”
Đúng là giọng của Khang Hi.
“Khang tiên sinh à?” Cô vẫn lịch sự hỏi lại.
“Đúng, em gọi tôi là Khang Hi được rồi!” Thanh niên nghiêm túc của xã hội lại lên sàn.
Hiểu Hiểu sợ cái điểm này của anh nhất, “Có chuyện gì không?”
“Trả tiền và tới nhà cảm ơn, em quên à?”
Sao cô quên được, sáng nay còn phân vân rất lâu, không ngờ anh lại xuất hiện bất thình lình thế này, đầu óc giật mình nên hơi trống rỗng.
Trong điện thoại, giọng nói của Khang Hi có vẻ vui sướng, chẳng có dấu hiệu mang bệnh nặng gì cả.
Đúng là tin tức chưa chắc là thật, muốn xác nhận nhưng lại cảm thấy đường đột, đành trả lời theo, “Thật ra… anh gửi tiền cho tôi là được rồi, không cần phiền phức như vậy!”
“Không được!” Anh từ chối, nghe như thể làm vậy là chuyện vong ân phụ nghĩa nhất trên đời.
“Em đang ở nhà à?” Anh hạ quyết tâm muốn đích thân tới nhà.
Hiểu Hiểu nghĩ tới Cảnh Táp, nếu cô ấy biết Khang Hi đến thì chẳng rõ sẽ có biểu tình thế nào. Thôi được rồi, cô hỏi xin anh ký cho một chữ, tránh để Cảnh Táp sốt ruột.
Cô cũng sảng khoái đáp: “Ừ!”
“Được, vậy tôi tới ngay!”
***
Ở đầu kia, Khang Hi đang gọi điện thoại, bốn cái tai đang dỏng lên nghe ngóng, chờ anh cúp máy, cười như trộm, các chủ nhân của bốn cái tai liền biết Hoàng Hậu nương nương có ở nhà thật.
“Tôi nói này, giờ đã sắp tối rồi mà cậu còn qua đó à? Lần đầu tiên gặp mặt chính thức, giờ này không có ổn đâu!”
Cảnh Bất Mị thuộc phái bảo thủ, cứ nghĩ lần đầu tiên gặp phải vào ban ngày, thế thì mới có vẻ lịch sự lễ phép. Tuy rằng không thể coi là hẹn hò chính thức nhưng cũng giống điều tra tình hình ‘địch’ hơn.
Khang Hi đội nón bảo hiễm, mặc áo khoác của nhân viên giao hàng. Quần áo bình thường thế thôi mà mặc vào lại trông như người mẫu trên sàn catwalk.
“Lúc này mới phù hợp, đang giờ cơm tối, bây giờ tôi tới, nếu cô ấy nấu cơm thì thấy tôi tới nhà cảm ơn, không thể không mời cơm mà để tôi đi mất. Nếu không nấu thì tôi mời cô ấy đi ăn, đều rất hợp lý!”
Vưu Giai ở bên há hốc mồm, rốt cuộc bộ não của người này đã phát triển thế nào, sao cái gì cũng nghĩ ra được vậy?
“Thôi được rồi, để cậu ấy đi cho nhanh, nhỡ Hoàng Hậu nương nương dùng bữa với người khác là không đùa được đâu!” Kế Hiếu Nam ở sau, sắp xếp mấy hộp đựng đồ, đây là mấy món anh muốn tặng, “Xong rồi, lên đường!”
Vèo một tiếng, xe máy điện giao hàng đã vọt ra ngoài.
Cảnh Bất Mị ở sau trông như mẹ già đau lòng vì con trai, gọi to: “Cẩn thận một chút, nó không phải cái Harley (*) của cậu, đừng có té, mặt bị thương là không được đâu, cậu còn chưa quay xong phim đó.”
(*) Harley – xe máy phân khối lớn.
Đây là bệnh nghề nghiệp của người quản lý.
Vệ Bảo lại nghĩ, càng ngày Cảnh Bất Mị càng giống Tổng quản thái giám của hoàng cung.
Trời sẩm tối, Khang Hi đội nón bảo hiểm, lại có Vưu Giai thay đổi một chút trên đường nét khuôn mặt nên không ai nghĩ đấy là Khang Hi cả. Bảo vệ của Đàn Cung cũng ngẩn cả người, cậu nhân viên giao hàng này vào đây từ lúc nào?
Đến khi lấy lại tinh thần thì Khang Hi đã đi từ lâu.
Đàn Cung và Phúc Để là hai khu khác biệt nhưng cũng chẳng cách nhau xa lắm, Khang Hi đi một đường thuận buồm xuôi gió, ngâm nga bài nào đó, mặt mày hớn hở. Người trên đường thấy thật là khó hiểu, mặt mũi nhân viên giao hàng thời nay ai cũng đầy vẻ tang thương khắc khổ, dầm mưa dãi nắng, tại sao anh chàng giao hành lại vui vẻ thế, nhưng chú rể đang đi đón dâu.
Sai rồi, giống sói hôi đi bắt cô bé quàng khăn đỏ thì có.
Phúc Để không ra dễ vào khó như Đàn Cung, Khang Hi mặc quần áo giao hàng, bảo vệ chẳng liếc mắt nhìn anh một cái mà để thuận lợi mò tới dưới lầu Hiểu Hiểu. Anh bước chân nhanh nhẹn, xách bao đồ, nhấn vào cái chuông tương ứng với lầu thích hợp để gọi vừa.
“Ai vậy?” Hiểu Hiểu tuân theo quy tắc an toàn thứ nhất, dù biết rõ là anh nhưng vẫn hỏi.
“Tôi!”
Cô vừa nhận điện thoại của anh, chẳng thể nào lại không nhận ra giọng nói ấy.
Nhấn chốt mở cửa, Khang Hi suôn sẻ đi vào thang máy.
Mời vừa vào thì đằng sau có mấy cô gái trẻ cũng đi theo, không phải fan bám đuôi mà là chủ hộ gia đình ở đây. Anh nép người vào trong góc, tuy có Vưu Giai hóa trang nhưng đèn trong thang máy sáng choang, gần nhau như vậy, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Mấy cô gái đều cho rằng anh là người giao hàng, không để ý gì. Chỉ là có một cô gái phát hiện ra tấm áp phích quảng cáo của Khang Hi trong thang máy, nhìn màu sắc là biết vừa mới dán hôm nay, hưng phấn lấy điện thoại ra chụp lại, đám con gái ríu ra ríu rít.
Khang Hi nhìn thấy, chỉ tức cười, anh dựa lưng vào tấm áp phích kia, đúng là đối lập với khuôn mặt này.
Anh vội vàng cúi đầu, tới tầng 8, các cô gái đều bước ra, thở phào nhẹ nhõm.
Thang máy tiếp tục đi lên, nhanh chóng tới tầng 12, anh tới trước cửa nhà Hiểu Hiểu, đầu tiên cởi nón bảo hiểm xuống. Tóc anh rất mềm, dễ bị mũ đè xuống biến dạng nên đứng trước gương chỉnh trang lại một chút.
Ấn tượng đầu rất quan trọng!
Không biết đang hồi hộp hay vì hưng phấn, anh hít thở sâu một lát rồi mới nhấn chuông.
Cửa hé mở, chỉ mới lộ ra khe hở nhỏ mà mùi đồ ăn thơm nồng bay ra.
Mắt Khang Hi sáng rỡ, đúng là giờ ăn cơm, trái tim trong lồng ngực nhảy tưng tưng phấn khích.
Hiểu Hiểu nhìn anh qua khe cửa một chút. Ban nãy cũng vừa nhìn qua mắt mèo, suýt nữa không nhận ra, ăn mặc như vậy là sao?
Anh nhận ra, cười nói: “Tránh tai mắt mọi người, nếu không chỗ của em sẽ bị truyền thông bao vây mất.”
Anh là siêu sao, bất kì cử động nào cũng là tiêu điểm chú ý của đám truyền thông. Hóa trang thì cũng thông minh đấy, nhưng sao mặt mũi lại không giống nhỉ, trí nhớ của cô thoái hóa rồi ư?
Người này chỉ có thể được xem là ‘giống’ Khang Hi thôi.
Khang Hi tiếp tục giải thích, “Tôi có hóa trang một chút! Cũng giống bộ quần áo này vậy, che giấu tai mắt mọi người.”
Đứng cả buổi mà cô cũng không định mời anh vào, Khang Hi không còn cách nào khác là chủ động mở lời, “Em định để anh đứng ngoài nói chuyện thật à?”
Hiểu Hiểu lấy lại tinh thần, mở rộng cửa.
Vừa vào nhà, bỗng anh cảm thấy đời thật đẹp, nhân tiện nhìn một vòng xung quanh để thưởng thức sự bài trí của vợ tương lai.
Tuy hơi lạnh lẽo nhưng cũng khá lịch sự tao nhã, đường nét độc đáo, trong lòng tự thầm khen con mắt độc đáo biết nhìn phụ nữ của mình.
Với sự tiến vào của một người đàn ông xa lạ, Hiểu Hiểu cảm thấy không được tự nhiên, thấy không gian rộng rãi của mình đã bị thu hẹp, không tự chủ lùi về sau mấy bước.
Không có nước trà, không bắt chuyện hỏi han, cô đứng đó, không di chuyển.
Khang Hi không để tâm, đi từng bước, sợ gì. Đầu tiên phải chiếm được cảm tình.
“Đây là cảm ơn của tôi.”
Có quà cảm ơn à?
Hiểu Hiểu cảm thấy thanh niên nghiêm túc của xã hội này đúng là lạ kì. Cô chỉ cần trả tiền là xong, còn anh thì quá nhiệt tình, lòng có ý phòng bị, đang định từ chối thì thấy trong hộp toàn đồ cho thú cưng, hơi bối rối.
Giỏ trái cây là bình thường, nhưng đồ cho thú cưng thì…
Khang Hi đã biết được tung tích của Vừng, chó là công cụ để anh chiếm cảm tình.
Vừng ngồi xổm trong bếp ngẩng đầu ngó bữa cơm của nó, tập trung tất cả mọi sự chú ý, không thèm ngó sang Khang Hi xíu nào.
Khang Hi vẫy tay nó, lộ nụ cười của người yêu chó chuyên nghiệp, “Chào mày!”
Thanh niên tốt của xã hội, lại yêu chó. Anh nhập vai quá nuột.
“Nó tên gì vậy?” Khang Hi quay đầu lại hỏi.
Hiểu Hiểu thấy anh có vẻ thích Vừng như vậy thì cảm thấy vui vui, tự xấu hổ với lòng dạ tiểu nhân của mình ban nãy, “Vừng!”
“Vừng, qua đây!” Khang Hi gọi, mặt tỏ ra muốn xoa nựng.
Vừng không thèm để ý đến anh, thừa dịp Hiểu Hiểu không chú ý, muốn vương vuốt chộp miếng thịt để ăn.
“Vừng, không được!” Hiểu Hiểu quát.
Vừng không dám cử động nữa, ngoan ngoãn ngồi im re.
Khang Hi thấy Vừng không thèm nhúc nhích như vậy cũng không giận, móc một phong thư đã được dán kín từ trong túi ra, khuôn mặt hết sức chân thành, đưa cho Hiểu Hiểu: “Lần trước rất cảm ơn em, cũng để em phải chờ lâu rồi. Quả thật gần đây tôi bận quá!”
Qua chuyện này, tự nhiên Hiểu Hiểu cảm thấy không thể tin những lời đồn kia được. Trông anh hồng hào thế này, đâu có chỗ nào giống người bị ung thư não, không chừng lớn thế này cũng chẳng bị cảm mạo mấy lần ấy chứ.
Giới giải trí thật là loạn, tin đồn như thế mà cũng truyền bá lung tung.
Cô lắc đầu, “Không cần khách sáo!”
“Mấy món quà này em cũng nhận đi, lúc tôi mua cho Nếp hơi dư ra một chút, em đừng từ chối!”
Sao mọi người bây giờ thích dùng lý do này thế, mua dư nên tặng người, ai cũng nghĩ ra được.
Cô mỉm cười, nếu cho Vừng thì cô cũng không làm khách nữa, nhận là được.
Trả tiền xong xuôi, quà cũng đã tặng, anh cần phải đi rồi.
Khang Hi đứng ở trước cửa phòng bếp, liếc mắt nhìn đồ ăn trên bàn, hình như là cơm trộn thịt bò Hàn Quốc, làm nhiều như vậy, hai người ăn dư chắc. Anh hạ quết tâm phải nếm thử tay nghề của vợ tương lai, sau đó tiện thể hỏi thăm sở thích của vợ, làm quen, tiện thể đánh tiếng, bảo là anh có người bạn cũng ở ngay đối diện nhà cô, vì muốn tránh tin đồn nên tạm thời ở đây một thời gian.
Kế hoạch rất hoàn hảo, chỉ còn chờ cô mở miệng mời anh ở lại ăn tối.
Hiểu Hiểu thì đang nhíu mày suy nghĩ: Sao anh ta chưa đi?
Một lát sau, cô sực nhớ tới chuyện mình chưa làm, vào thư phòng tìm một cây viết và tờ giấy, đưa cho Khang Hi: “Anh có thể kí giúp tôi một chữ được không?”
Khang Hi hơi bất ngờ, trái tim muốn bay thẳng lên trời, nhưng Hiểu Hiểu không hề cho anh cơ hội để được vênh mặt.
“Bạn tôi là fan của anh, nếu anh không ngại…”
Sao anh lại ngại chứ? Chỉ có điều hơi tiếc. Mà anh cũng không nghĩ Hiểu Hiểu là người hâm mộ mình, chắc chắn cô không xem chương trình giải trí. Lúc trước cô không nhận ra anh đấy thôi, bằng không thì cũng chẳng vật ngã anh như vậy.
“Bạn của em tên gì?”
Có điều cũng không mất mát gì, lại biết thêm một người bạn của cô.
“Cảnh Táp, Cảnh trong phong cảnh, Táp trong bão táp.”
Ký tên xong, Hiểu Hiểu cẩn thận mang cất, hai người lại không nói chuyện.
Không nói gì với nhau một hồi lôi. Khang Hi cảm thấy hơi sốt ruột.
Trông bộ dạng anh xấu xí lắm à, cư xử không tốt sao, cô chẳng hề có ý định giữ lại chút nào vậy. Lại nghĩ, tới bây giờ, cô chưa từng có vẻ bất ngờ kinh diễm trước khuôn mặt anh gì hết. Nếu không phải anh chủ động thì e là cô cũng chẳng nhớ.
Ánh mắt anh độc đáo thật đấy, nhưng hình như hơi quá độc đáo rồi.
Còn nữa… lần gặp nhau ở khách sạn hôm đó, đã khiến cô hiểu lầm.
Anh quyết định chủ động lần thứ hai, “Em đang nấu cơm à? Thơm quá!”
Hiệp thứ năm của chiến lược đi từng bước, trong nháy mắt, sói hôi Khang Hi bị một câu nói của cô bé quàng khăn đỏ vật chết tươi.
Cơm tối gì chứ! Bóng gió xa gần gì chứ! Lôi kéo làm quen gì chứ!
Tất, cả, đều, là, mây, trôi!
Vạn Tuế Gia rất bức xúc!
Một tháng trôi cái vèo, vừa qua tháng thì nhiệt độ ở Bắc Kinh cũng bước vào mùa hè. Thế nhưng ở trường quay của ‘Thủy liễm thanh tiêu cẩm y nhiễm’ lại đang là cảnh tuyết rơi trắng xóa như mùa đông. Vì để quay cảnh mùa đông trước khi thời tiết dần nóng bức hơn, đoàn làm phim tiến hành tạo cảnh tuyết, vì thế mà ta có cảnh tuyết tháng năm hiếm thấy thế này.
Rất nhiều người nghĩ làm minh tinh là một nghề rất thoải mái mà không biết dưới hình tượng ‘Chói lòa rực rỡ’ kia, lại có biết bao đau khổ phiền não. Chưa nói tới thức thâu đêm suốt sáng, việc đau khổ nhất thì chẳng qua được chuyện phải đóng phim trái mùa.
Lúc này, các diễn viên đang đội mặt trời ban trưa lên tới C trên đầu, mặc áo khoác lông, áo bông. Dù đứng bất động thì cứ ba phút đồng hồ là ướt sũng, mồ hôi đầm đìa, nhễ nhại toàn thân. Quần áo ướt phải thay, mặt đổ mồ hôi phải lau, nhưng thường thì sẽ nóng đến mức lớp hóa trang chảy ra, sau khi quay xong một cảnh, lớp hóa trang trên mặt bay hết, cứ phải dặm lại liên tục. Qua ngày quay hôm sau, nóng đến mức nổi rôm xảy.
Để tránh bị cảm nắng, đoàn làm phim nấu sẵn một nồi canh đậu xanh, cũng cho lắp điều hòa tạm thời trong phòng. Mỗi khi quay xong một cảnh phim, tất cả mọi người chạy vào trong để hạ nhiệt, các diễn viên gọi trợ lý chuẩn bị sẵn hộp đồ nghề, chứa toàn thuốc tránh nóng hạ nhiệt, ngoài ra còn có quạt điện, túi nước đá, rượu, nước hoa, Kim Kim Bảo Thủy () các loại.
() Tên một loại thuốc chống muỗi, ngứa.
Vào thời điểm này thì không thể oán trách, càng không thể than khổ. Kịch bản đã yêu cầu cảnh nào thì phải quay cho tốt, cho dẫu thân ở phim trường, lòng trong phòng điều hòa.
Mà đã thế, trong đoàn đang có một người mắc bệnh nặng, anh chưa than khổ một câu, ai dám nhăn mặt hó hé gì được chứ.
Vương Lão tiều tụy, lo lắng nhìn Khang Hi. Suốt một tháng nay, anh ở trường quay suốt cả ngày, tinh thần phấn đấu khiến các diễn viên khác cũng không dám ngăn cản. Các cảnh của anh là nhiều nhất, mặc cũng dày nhất, chỉ sợ đột nhiên anh không cầm cự nổi mà ngã xuống đất mất thôi.
“Tiểu Cảnh, cháu mau đi nói với Khang Hi, để cậu ấy nghỉ ngơi một chút. Liều mạnh như vậy sẽ ảnh hưởng sức khỏe lắm.”
Cảnh Bất Mị hừ hừ, “Không sao đâu, bác đừng quan tâm, dù sao thì quay xong đợt này là cậu ấy có thể về nghỉ rồi!”
Trong một tháng này, chuyện Khang Hi mắc ung thư não đã khiến truyền thông nháo nhào, chặn ở ngoài đoàn làm phim không chịu đi. Cảnh Bất Mị không thể nói thật, chỉ đành cười ha ha, đến mức trong miệng toàn vết lở.
Còn trái lại, con người mắc ‘bệnh nặng’ Khang Hi kia, ngoại trừ sắc mặt hơi kém một chút, ngủ hơi ít một tẹo thì sống thoải mái hơn cậu nhiều. Cả đoàn làm phim coi anh như phật sống, thôi thì không nói đến chuyện ăn uống, lại còn có ba bốn cu li đứng sau quạt cho anh, sung sướng hơn cả Hoàng đế.
Thế nhưng Vương Lão nhìn thấy, lòng xót xa, lại bắt đầu rớt nước mắt, “Ôi, trời ghét kẻ tài!”
Cảnh Bất Mị nói thầm trong bụng, nếu bác biết cậu ta vì theo đuổi phụ nữ mới ‘liều mạng’ như vậy, e rằng bốn chữ trời ghét kẻ tài sẽ dùng trên người bác đấy – vì tức quá mà chết tươi!
Lúc này, trợ lý Tiểu Trần chạy tới, “Lão Cảnh, xe bảo mẫu tới rồi!”
Cảnh Bất Mị dặn dò, “Bảo tài xế dừng chỗ nào kín một chút, nhất định không để đám ký giả phát hiện ra.”
“Biết rồi ạ!”
Trong phim trường, Vương Lão vừa hô một tiếng ‘Cut!’ thì mọi người như được trút gánh nặng. Cảnh cuối cùng trong tháng này của Khang Hi đã được quay xong một cách thuận lợi, điều này có nghĩa, từ nay mọi người có thể được nghỉ ngơi, không cần liều mạng như vậy nữa.
Khang Hi đi tới phòng hóa trang, Tiểu Trần ở bên cạnh giúp anh cởi quần áo. Trong ba lớp ngoài ba lớp, chỉ một người thì không thể nào cởi được. Thợ trang điểm của đoàn làm phim cũng lanh tay lẹ mắt vội vàng tẩy lớp trang điểm cho anh, tháo lớp tóc giả. Anh đã thay một bộ khô ráo, hàn huyên với Vương Lão mấy câu, sau đó mang kính râm, đội mũ lưỡi trai, cùng Tiểu Trần đi về phía cửa sau của phim trường.
Vương Lão cảm động huơ khăn tay, cứ như cảnh sinh ly tử biệt, làm còn nắm tay Cảnh Bất Mị mà rằng, “Để cậu ấy nghỉ ngơi cho khỏe, nên ăn gì thì ăn, uống gì uống, đừng lo lắng đến đoàn làm phim nữa. Nghỉ nhiều hơn mấy ngày cũng không sao, có bác ở đây, bác giải quyết hết!”
Sau cùng, Vương Lão vỗ nhè nhẹ lên tay anh, nói rất thành khẩn: “Cháu cũng đừng buồn quá, đây là số mệnh, không ai thoát được. Sau khi về, nếu Khang Hi có chuyện gì, cháu nhất định phải nhớ báo bác biết. Bác đã chuẩn bị xong kịch bản phim phóng sự để truy điệu rồi, bác và Mã đạo diễn đã bắt đầu, chờ xong xuôi thì cháu xem thử, bổ sung ý kiến.”
Cảnh Bất Mị nghe mà thấy khóe miệng co rút, suýt nữa khai hết, tìm một khe hở rồi vội vàng chuồn mất.
Lên xe bảo mẫu, Tiểu Trần ngồi cạnh ghế tài xế quay đầu thở dài với cậu, nói: “Nhỏ tiếng thôi, đang ngủ!”
Cảnh Bất Mị liếc mắt qua, Khang Hi đang ngồi ở giữa, dựa vào cửa sổ, lưng ghế ngửa ra, anh nằm rất thoải mái, mang theo ba món bảo bối của du lịch – gồm gối chữ U, miếng che mắt và nút bịt lỗ tai.
Cậu trừng Khang Hi một cách hung dữ. Tuy rằng oán khí một bụng không thể nào phát tác nhưng vẫn tỉ mỉ lấy mền đắp cho anh, tìm một chỗ để ngồi xuống rồi nói tài xế lái xe.
Vì tránh sự theo dõi của đám truyền thông, xe bảo mẫu đi qua cửa hông mà thành điện ảnh này ít dùng nhất. Đã chuẩn bị dặn dò xong xuôi, bọn họ không tới sân bay mà về Thượng Hải bằng đường lộ. Tuy đi bằng máy bay thì nhanh, nhưng không thể nào tránh khỏi tai mắt truyền thông ở khắp nơi, có thể sẽ bị phát hiện bất cứ lúc nào. Đi xe vẫn an toàn hơn cả.
Đường từ Bắc Kinh đến Thượng Hải mất khoảng mười ba tiếng, cậu và Tiểu Trần cũng mệt lử, xe vừa ra đường cao tốc thì đều ngủ thiếp đi, trong lúc đó đã đi qua hai trạm nghỉ. Khang Hi thích ngủ, đẫy giấc sẽ tự dậy, mà cũng chẳng ai dám đánh thức.
Buổi chiều hôm sau, bọn họ an toàn trở lại Đàn Cung. Kế Hiếu Nam và Vệ Bảo chờ ở trong từ lâu, xe vừa đến trước cửa liền muốn xông lên mắng Khang Hi một trận.
Cái tên khốn khiếp này, vì muốn theo đuổi vợ mà dám lừa cả anh em, thể nào cũng phải mắng hai câu cho hả giận.
Cảnh Bất Mị vội vàng ngăn lại, “Cậu ta chưa tỉnh ngủ, đánh thức coi chừng đâm chết hai cậu!”
Hai người lập tức rút chân đang bước lên xe về, đứng nghiêm.
Cảnh Bất Mị ngoắc tay, “Đến phụ một tay, đưa cậu ấy về phòng đi!”
Kế Hiếu Nam hỏi: “Cậu ấy ngủ bao lâu rồi?”
“Vừa lên xe đã ngủ, vẫn chưa dậy lần nào, hơn mười mấy tiếng rồi!”
Lúc Khang Hi rời giường kinh khủng thế nào, bọn họ đã được lĩnh giáo. Anh ngủ càng lâu thì lúc rời giường càng kinh khủng, tốt nhất là chờ anh tự thức, không thì đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết.
Vệ Bảo xốc nách, Kế Hiếu Nam vác thắt lưng, Cảnh Bất Mị nâng chân, bộ dạng cẩn thận như đang mang một di vật văn hóa quốc gia bậc một dễ vỡ nào đó. Ba người cùng đưa Khang Hi về giường ngủ, đắp chăn cho anh, đóng cửa, yên lặng rời đi.
Xuống lầu dưới, vú Trần đã chuẩn bị trà chiều xong xuôi, Cảnh Bất Mị tắm một cái, lúc này thoải mái bước ra ngoài. Vưu Giai nhận phim về yêu quái, đến đoàn làm phim hóa trang, phải qua ngày hôm sau mới về, ba người đàn ông ngồi một chỗ, không tám chuyện không chịu được.
“Cậu ta quan tâm Hoàng Hậu dữ vậy hả?” Kế Hiếu Nam nghe Cảnh Bất Mị giải thích xong, líu lưỡi hỏi.
Hoàng Hậu trở thành biệt danh của Hiểu Hiểu.
Cảnh Bất Mị nói, “Không phải người của mình, cậu ta không cưới! Mai lo chuẩn bị phong bì thôi.”
Ngay cả lúc nào đẻ con cũng đã vạch kế hoạch xong xuôi, quá kinh dị.
“Theo lời dặn của cậu ta, chờ Hoàng Hậu ra ngoài thì thợ lắp đặt mới bắt tay vào làm, cô ấy về thì lập tức dừng tay. Nhà kia cũng được, trang trí còn mới, thay giấy dán tường, làm lại nền, chỉnh sửa phòng tắm một chút, chỉ một tuần là xong. Lúc thợ mang dụng cụ lên cũng phải tranh thủ lúc cô ấy không có mặt. Đời này tôi chưa từng lén lút như thế!”
“Thôi được rồi, vất vả lắm cậu ta mới ngắm trúng một người, chứ đi theo cậu ta, tôi bị dày vò mà không dám nổi cáu đây này!”
Vệ Bảo tiếp: “Lúc cậu không có ở đây, tôi và Lão Kế cũng tìm hiểu về Hoàng Hậu rồi!”
“Yên tâm, chưa cưới, không bạn trai!” Cuối cùng Kế Hiếu Nam cũng được giải thoát khỏi nỗi băn khoăn trong lòng.
Có anh em được như bọn họ, đúng là may mắn của cuộc đời, chẳng sợ Hoàng Hậu không tốt, chỉ lo Khang Hi vất vả nhưng mang công dã tràng.
“Có điều… Hoàng Hậu của chúng ta kinh khủng hơn các cô gái bình thường nhiều lắm!” Kế Hiếu Nam huých Vệ Bảo, “Cậu nói đi, đây là điều cậu tra được.”
Vệ Bảo nói. “Cô ấy không phải là đặc công, là huấn luyện viên võ thuật của đặc công!”
Cảnh Bất Mị sặc trà, ho sù sụ, “Huấn luyện viên hả! Cô ấy có bao tuổi đâu!”
“Còn là huấn luyện viên đặc biệt! Có người nói, trong đội Báo đen, đến anh cả tôi cũng chẳng thắng được!”
Anh cả Vệ Bảo là thành viên chủ công của Báo đen – Vệ Hiểu.
“Không phải anh cậu ở hình cảnh sao? Vào Báo đen từ hồi nào vậy?”
Vệ Bảo tặc lưỡi, “Một lời khó nói hết!”
Đừng nói là Kế Hiếu Nam, ngay cả Vệ Bảo cũng chỉ vừa mới biết chuyện này, phải có bí quyết cả.
Ba người không hẹn mà cùng đưa mắt ngó lên trần nhà, than rằng, Vạn Tuế Gia ở trên lầu kia, đúng là rất biết chọn vợ.
Kế Hiếu Nam nói: “Nếu là tôi, đúng là chẳng có gan ra tay với Hoàng Hậu.”
Cảnh Bất Mị lườm hắn, “Vậy cậu lo tìm một người để có gan ra tay đi!”
“Phụ nữ đâu dễ tìm như vậy.” Ở trong chăn mới biết chăn có rận, bông có chậu thì sao biết nỗi lòng ‘FA’
Cảnh Bất Mị không buông tha: “Chuyện cũng đã hườm hườm rồi, sao cậu vẫn chưa về Hồng Kông?”
“Đệch mệ, ăn cháo đá bát phải không. Dùng đã rồi thì đuổi tôi chứ gì? Đừng có mơ, tôi phải xem kết cục thế nào.” Hắn đang trông ngóng để được làm phù rể mà.
Có câu, phù rể hôm nay, chú rể ngày mai – ấy là vì có cơ hội ra tay với phù dâu. Hoàng Hậu tươi ngon mọng nước như thế, chắc chắn bạn bè sẽ không thua kém gì, nhìn An Hủy là biết.
“Vậy công việc của cậu ở Hồng Kông thì sao?”
“Chẳng sao, chỉ là sở thích mà thôi!” Kế Hiếu Nam nhìn Vệ Bảo, “Văn phòng đại diện của Khang Hi có thiếu người không, cho anh em một cái chức, kiếm tiền sống qua ngày đi?”
Vệ Bảo lạnh lùng đáp, “Có, chức bảo vệ, làm không?”
“Làm chớ, lương tháng vạn, sao?” Kế Hiếu Nam trưng mặt thối đáp.
“Cút! Tưởng mình là bảo vệ Trung Nam Hải () à?”
() Trung Nam Hải là một quần thể các tòa nhà ở Bắc Kinh, Trung Quốc, là trụ sở của Đảng cộng sản Trung Quốc và chính phủ của Cộng Hòa Nhân dân Trung Hoa. – Nó được xem là Nhà Trắng của Trung Quốc vậy.
Kế Hiếu Nam khinh bỉ: “Keo kiệt, đường đường là nhị công tử của tập đoàn Vệ thị, nhiêu đó tiền lương thì đáng gì, chả đủ cho cậu mua một bộ vest!”
Tập đoàn Vệ thị là một tập đoàn mang tính đa quốc gia, có ít nhất ba con phố ở Thượng Hải thuộc về nhà bọn họ. Tuy Vệ Bảo là con thứ nhưng chắc chắn tương lai sẽ kế thừa gia nghiệp vì anh trai của anh, Vệ Hiểu, chẳng mảy may có chút hứng thú gì với thương trường, chui vào giới cảnh sát.
Vì chuyện này, suýt nữa cha của Vệ Bảo đã cắt đứt quan hệ cha con với anh trai anh, cũng khiến Vệ Hiểu rất ít khi liên lạc với người nhà để nói về chuyện của mình. Nếu không phải vì Khang Hi, anh nhớ anh trai mình là cảnh sát, không chừng sẽ có cách nào đó, thì cũng chẳng hay anh trai mình đã vào Báo đen từ năm năm trước.
“Tôi là người làm ăn, chỉ nói tiền bạc không nói tình cảm!”
Kế Hiếu Nam tỏ ra khoái chí: “Cậu đâu có đối xử với Khang Hi như vậy!”
Vệ Bảo tàn nhẫn đâm hắn một dao, “Sao coi như nhau được, cậu là gà mái còn cậu ta là chó Ngao!”
Nói chung là không cùng loài, giá trị con người cũng chả giống nhau. Bề ngoài uy vũ hơn, đã thế chó Ngao còn có thể cắn chết người.
Kế Hiếu Nam: “…”
Ba người nói chuyện xong thì về phòng nghỉ ngơi. Nhà Khang Hi lớn, có mấy phòng ngủ cho khách khá được, vú Trần lại khéo tay nấu ăn ngon, trước khi Khang Hi theo đuổi vợ thành công, bọn họ hạ quyết tâm chết cũng chai mặt ở đây không đi.
Buổi tối hôm đó rất yên tĩnh, tám giờ sáng hôm sau, Cảnh Bất Mị số khổ quen giấc nên đã tỉnh, cậu xuống phòng bếp pha cho mình ly café. Vừa uống được một hớp thì nhìn qua cửa sổ, thấy Khang Hi đang đừng trong vườn hoa, Nếp ngoan ngoãn đứng bên cạnh. Anh ngẩng đầu đứng thẳng, nhắm mắt, tắm mình trong ánh mặt trời. Mặt như quan ngọc, áo trắng bay bay, phong thái thanh nhã, cử chỉ dứt khoát, trông như một đại mỹ yêu đang hút linh khí trời đất!
Phụt!
Hình như sặc và phun đã trở thành kĩ năng riêng của Cảnh Bất Mị, anh vội vàng lau café đã phun ra, sau đó xoa mắt. Hoa mắt à, con người chưa tới trưa sẽ không tỉnh mà nay thức dậy sớm như vậy. Theo như ghi chép trước đây, sau một tháng liều mạng quay phim, chưa ngủ đủ ba ngày ba đêm, chắc chắn anh sẽ không tỉnh.
Chẳng lẽ đây là tình tiết biến thân?
Một lát sau, Vưu Giai đến, mang bao lớn túi nhỏ xông tới cạnh người Khang Hi.
“Anh lại muốn em làm gì hả?” Cô bận rộn cả đêm ở trường quay, vừa định ngủ bù một giấc thì bị Khang Hi gọi điện giục về liên tục.
“Hóa trang giúp anh!” Tinh thần Khang Hi có vẻ rất hăng hái, tỉnh táo, “Đừng đẹp trai quá, đừng để người khác nhìn qua đã nhận được!”
“Anh đang sỉ nhục nghề của em!” Trách nhiệm của thợ trang điểm là làm đẹp, có lý nào lại hóa trang cho người ta xấu đi bao giờ. Trừ khi hóa trang đặc biệt hoặc để đóng phim thôi.
“Ý của em là anh đẹp trai quá, em không thể làm được?”
Vưu Giai nghe xong chỉ muốn dùng kéo cắt lông mày đâm chết anh, “Ai không làm được hả! Bà đây là tuyển thủ chuyên nghiệp nhé!”
“Vậy thì nhanh lên, anh không có thời gian!” Khang Hi xoay người đi vào phòng.
Vưu Giai chạy theo sau la ó, “Anh có phải đàn ông không vậy, mang giúp em mấy túi hành lý thì chết à.”
Khang Hi chỉ vào Cảnh Bất Mị đang đứng ở cửa kính nhìn hai người, “Chồng em ở kia!”
Cảnh Bất Mị vội vàng đi tới xách hành lý giúp Vưu Giai. Vào phòng, vú Trần đã chuẩn bị xong bữa sáng, muốn làm hết trách nhiệm, định lên lầu đánh thức Vệ Bảo và Kế Hiếu Nam thì Khang Hi nói: “Không cần đâu, bọn họ ra ngoài làm việc rồi, sẽ về ngay thôi ạ!”
Cảnh Bất Mị nghĩ, hai tên này cũng là dân mê ngủ, sao lại dậy sớm thế? Liếc sang Khang Hi đang thong thả uống café, thật tức hiểu ngay.
Khỏi cần hỏi, hẳn là bị tên đại mỹ yêu này gọi dậy.
Ơ? Mà sao mình không bị gọi dậy hen?
Khang Hi bắt được con mắt dò hỏi của cậu, đáp gọn lỏn: “Cậu vô dụng!”
Cảnh Bất Mị cảm thấy như vừa bị đâm một dao, dựa vào vai Vưu Giai hòng được an ủi.
Ăn hết nửa bữa sáng thì Vệ Bảo và Kế Hiếu Nam đã về, còn xách thêm một giỏ trái cây và một túi đồ lớn.
Kế Hiếu Nam thở hổn hển xin vú Trần ly nước, uống ừng ực xong, chỉ vào đống đồ trên đất, “Ba túi thức ăn cho chó, một túi mài răng, hai bộ quần áo cho chó, một giỏ trái cây, một đống đồ chơi cho chó, mấy thứ đồ chơi tôi chỉ chọn đại thôi, không rành!”
Vệ Bảo tiếp, “Quần áo và xe cậu cần cũng chuẩn bị xong rồi!”
Khang Hi ừ một tiếng, quay sang nói với Vưu Giai: “Mau ăn đi rồi hóa trang cho anh, Nếp cũng cần nữa!”
Vưu Giai rầu rĩ nói: “Nếp cần gì hóa trang nữa, không phải nó bị ‘tông’ một tháng trước rồi sao?”
“Em cũng biết là một tháng? Một tháng mà vết thương khỏi hẳn? Bình thường như lúc đầu?”
Cô im lặng, bắt chước Cảnh Bất Mị, dựa vào vai anh hòng được an ủi.
Cảnh Bất Mị thông cảm vỗ vỗ, “Cậu mua nhiều thức ăn cho chó vậy làm gì?”
Cứ đúng giờ là có người mang đồ ăn của Nếp tới tận nhà, vốn không cần đi mua.
“Quà đến cửa!”
Đúng là muốn ra tay thật rồi!
“Cậu định đưa đống đồ này cho vợ cậu?” Nào chuyện theo đuổi phụ nữ mà tặng đồ cho chó dùng. Theo đuổi người cơ mà, có phải chó đâu.”
“Thế cậu nghĩ nên tặng cái gì? Vàng bạc trang sức? Túi hàng hiệu? Hay đóa hồng?”
Mấy món này là thủ đoạn Cảnh Bất Mị đã dùng khi theo đuổi Vưu Giai.
“Chẳng phải không đúng à?” Không phải theo đuổi phụ nữ thì sẽ xài mấy chiêu này sao?
“Nếu tôi muốn tặng những thứ này, chưa nói cô ấy có nhận không, mà sẽ nhìn tôi thế nào? Không chừng còn cho rằng tôi muốn bao nuôi mình. Dù đúng là tôi định vậy!”
Bao nuôi thì bao nuôi, còn phải là bao nuôi hợp pháp cả đời, có giấy chứng nhận.
Cảnh Bất Mị ức chế làu bàu, “Câu cuối của cậu là thừa!”
Tâm tình của anh thế nào, có ai ở đây mà không biết.
Khang Hi tiếp tục nói: “Phải theo đúng tuần tự! Không thể để cô ấy nhìn thấu tâm tư của tôi được, nhỡ có đề phòng thì sao? Tôi tặng những thứ không mắc tiền, cô ấy không thấy lãng phí, ngược lại sẽ khiến Hiểu Hiểu nghĩ rằng tôi rất có lòng, hiền lành!”
Cái từ có lòng, hiền lành khiến cả bọn không rét mà run, nếu anh là người có lòng, hiền lành thì bọn họ được xem là gì? Phật sống?
Khang Hi quay sang Vệ Bảo và Kế Hiếu Nam, nói như đang truyền thụ kinh nghiệm, “Hai người các cậu cũng học theo đi, đừng bắt chước Lão Cảnh, chẳng qua cậu ta là mèo mù vớ chuột chết thôi!”
Mèo mù Cảnh Bất Mị và chuột chết Vưu Giai thành bia đỡ đạn.
Anh lại tặc lưỡi, tiếp, “Mà thôi, kệ đi, có nói các cậu cũng không hiểu. FA như các cậu thì sao hiểu được tâm trạng của tôi bây giờ!”
FA Kế Hiếu Nam và đồng-FA Vệ Bảo muốn nói, miệng của người này càng lúc càng độc. Tính kế với người phụ nữ của mình như vậy, không sợ sẽ bị mất mặt sao?
“Thế cậu cần trang phục giao hàng và xe để làm gì?”
Tập đoàn Vệ thị nhúng tay vào rất nhiều lĩnh vực, trong đó có mua sắm online. Vì thế mà từ lúc sáng sớm anh đã bị đánh thức bằng cách chịu giẫm đạp, nhận một tờ danh sách để chuẩn bị mọi thứ.
“Bây giờ đang đầu sống ngọn gió, tôi ra ngoài, để không bị người ta theo dõi, phải cần vài biện pháp chứ?”
Người giao hàng, thấy khắp nơi, chẳng ai nghĩ Khang Hi, người đang dưỡng bệnh tại nhà sẽ giả trang thành tay giao hàng chạy khắp thành phố cả.
Cảnh Bất Mị chen vào, “Không phải cậu có nhà ở Phúc Để sao? Còn cần phải giả trang để tới à?”
“Tiên lễ hậu binh (), hiểu không? Ít nhất phải để cô ấy có thiện cảm với tôi trước đã, chứ không thì tôi thành gì? Biến thái à!”
() Ngoại giao trước, dụng binh sau.
Anh không định vào ở ngay, phải đi đường vòng một chút.
Bốn người nghĩ: Bộ cậu không phải biến thái chắc?
Đây là liên hoàn kế, anh đã sắp xếp xong cả rồi, chỉ chờ Hoàng Hậu nương nương chui vào thôi.
Vệ Bảo, Kế Hiếu Nam, Vưu Giai, Cảnh Bất Mị muốn nói, bọn họ chân thành mong mỏi Hoàng Hậu nương nương thu nhận Khang Hi đi, đừng để anh làm hại nhân gian thêm nữa.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cuộc sống của Hiểu Hiểu vẫn yên ả, đơn điệu như trước, thậm chí có phần… trạch. (ý bảo chỉ ru rú trong nhà)
Ngoại trừ đến đội đặc cảnh và chạy bộ mỗi sáng thì Hiểu Hiểu rất ít khi ra ngoài, những nhu yếu phẩm bình thường đều đặt mua qua mạng, cũng chẳng có ham muốn ra phố shopping, trong bốn nhu cầu chính của con người gồm ăn, mặc, ở, đi lại thì chỉ có ăn uống khiến cô đau đầu nhất.
Vì cô không biết nấu cơm, cũng chẳng thích đến tiệm ăn. Ra ngoài ăn có nghĩa cô phải đối mặt với nhiều người xa lạ, thế là càng thấy không ưa, vậy nên chỉ có thể chọn thực phẩm đông lạnh, ít ra khỏe mạnh hơn mì gói.
Thế nhân viên giao hàng trên mạng không phải người lạ sao?
Vì Phúc Để có hộp giao hàng tốc hành, thế nên nhân viên giao hàng chỉ cần bỏ đồ vào hộp, hộp tự động khóa lại, tự động gửi tin nhắn thông báo cho chủ nhà biết đã có đồ gửi tới. Cô chỉ cần xuống lầu, mở hộp lấy hàng theo mật mã trong tin nhắn là được, chẳng cần tiếp xúc với bọn họ.
Vì thế, Cảnh Táp và An Hủy luôn lo cô ăn uống không đủ dinh dưỡng, hễ rảnh rỗi là kéo đi ăn cơm. Họ chọn một chỗ không quá xa, gần Phúc Để có một tiệm cơm tàu – Linh lung các, trong đấy toàn phòng riêng, không có sảnh chung, phù hợp cho người không thích đám đông như cô.
Mỗi lần ba người tới đều chọn những món giống nhau. Thịt viên Hoài Dương, ngan núi hầm, cá bống chiên, canh gạch cua, trong canh có cải thảo, salad băng thảo trộn vừng, gà nấu rượu.
Salad băng thảo trộn vừng là món Hiểu Hiểu thích nhất. Trong nước, băng thảo(8) là một nguyên liệu nấu ăn khá mới lạ. Lần đầu tiên thấy nó, mọi người đều rất tò mò vì không biết sao trên bề mặt có một lớp ‘băng mỏng’ mà chờ hoài không tan. Tưởng là qua chế biến, thật ra đó là những dung dịch khoáng tự nhiên được tiết ra trên lá, chỉ có thể ăn sống, vị rất mát, giống như được đông lạnh, vừa giòn vừa nhiều nước, lại còn hơi mằn mặn, ăn chung với dầu vừng là hợp nhất.
Vì ngon, lại tốt cho sắc đẹp nên mỗi lần tới đây, đều gọi hai phần.
An Hủy là tay ăn hàng có tiếng, chỉ cần có đồ ăn ngon là sẽ không nói nhiều. Do bị thương nên số lượng quảng cáo của cô giảm hẳn, càng cần biến đau thương thành sức ăn.
Cảnh Táp thì ngược lại, nổi tiếng nghiêm túc, trở thành một nữ phát ngôn viên của những cảnh sát xuất sắc, bìa của ba số báo [Cảnh sát nhân dân] đều là mặt cô. Vì chưa lập gia đình nên còn được nhận cái danh ‘con dâu quốc dân’ một cách rất vẻ vang, không ít bác gái gọi tới 110 để tìm Cảnh Táp, muốn giới thiệu con trai mình cho khiến quầy báo động 110 dở khóc dở cười, cô cũng phát ngượng.
Thật ra cô có công lao đấy, nhưng cũng chỉ là khổ lao, công trạng thật phải thuộc về Hiểu Hiểu.
Chờ nhân viên mang hết đồ ăn lên, Cảnh Táp lấy một hộp gấm từ trong túi da đưa cho Hiểu Hiểu, “Cậu lấy cái này đi!”
Hiểu Hiểu mở ra xem, là một huân chương Lam thuẫn.
Huân chương Lam thuẫn là một huy hiệu vẻ vang mà bộ công an dùng để khen ngợi, tuyên dương những người có cống hiến xuất sắc hoặc đã lập công lớn, một vinh dự to lớn của cảnh sát.
Cô đóng hộp lại, trả về, “Tớ lấy làm gì, đâu phải vàng!”
Ý là – có bao nhiêu tiền đâu.
Mặt Cảnh Táp đen thui: “Làm thế để cậu không bán mất. Tớ nhận thì thấy thẹn, rõ ràng là công của cậu!”
Hiểu Hiểu chỉ vào bàn thức ăn, “Khỏi đi! Cậu mời tớ ăn là được!”
“Chắc chắn tớ sẽ mời bữa này, nhưng cậu nhất định phải nhận huân chương này, nếu không tớ ngại lắm.”
Vụ án đã kết thúc nhưng cục trưởng đại nhân cứ nhớ Hiểu Hiểu mãi thôi, hôm qua còn ầm lên đòi anh Tào phải tới Báo đen tìm người.
Cảnh Táp rất muốn đánh tiếng để cô chuẩn bị trước. Thế nhưng nghĩ tới tính tình của Hiểu Hiểu, e là sẽ biến mất ngay lập tức, chưa nói tới chuyện khác, chỉ mong khi sự việc bại lộ, cô có thể nhìn huân chương mà tự tha cho mình.
An Hủy đang ăn vui vẻ, nhìn cái huân chương, thấy đẹp quá, nói với Cảnh Táp: “Hiểu Hiểu không thích thì cậu cho tớ là được rồi, gần đây đang thịnh hành mốt mặc quân phục, tớ lấy nó làm cái ghim cài áo.”
“Cút đi! Ăn thịt của cậu kìa!” Cảnh Táp gắp một cái đùi ném vào bát cô.
Dùng huân chương Lam thuẫn làm đồ trang sức, có nghĩ tới cảm nhận của cảnh sát nhân dân cả nước không vậy!
An Hủy cười nói, “Lần sau cậu lập một công lớn khác, tranh thủ kiếm thêm một cái huân chương Kim thuẫn nữa là được rồi.”
“Được đó, bây giờ cậu mau ra khỏi cửa quẹo phải đi cướp ngân hàng nhanh. Nhớ là phải giết vài người, sau đó chạy trốn, về chạy vừa giết, nhất định không được tha cho người già phụ nữ trẻ em, trốn khoảng một năm rưỡi, đến khi tớ tới bắt, cậu giữ con tin, hai ta sống mái với nhau mấy phút, tớ đập chết cậu, cậu cũng giết quách tớ, con tin được cứu sống, như vậy, nhất định trên mộ tớ sẽ được gắn một cái Kim thuẫn lên! Làm không?”
Huân chương Kim thuẫn danh dự hơn Lam thuẫn, chỉ được trao tặng trong hai trường hợp sau: một là khen thưởng cho thành tích cả đời, một là trao tặng cảnh sát đã hi sinh vì nhiệm vụ, quên sống chết, hi sinh mạng sống vì nhân dân.
An Hủy nghe xong, cười khan hai tiếng rồi dùng động tác kéo phéc-mơ-tuya miệng mình lại, tập trung gặm đùi gà. Đột nhiên Cảnh Táp giật cái đùi gà trong tay cô, hung dữ cạp một cái, diễu võ dương oai: “Không, cho, cậu, ăn!”
Sức ăn ba người có hạn, chỉ gọi nửa con gà, một cái đùi. An Hủy thích ăn đùi gà nhất, nhưng nay nó chỉ còn mỗi khớp xương.
“Hiểu Hiểu, cậu xem Cảnh Táp bắt nạt tớ kìa!” An Hủy ăn vạ, quay sang Hiểu Hiểu tìm kiếm sự giúp đỡ.
“Đáng đời, cái gì không chơi lại đụng tới huân chương. Đùi gà thì có gì ngon, ăn nhiều rau vào, tốt cho sức khỏe!” Hiểu Hiểu gắp một đũa cải thảo lớn vào bát cô.
“Tớ không thích ăn cải thảo!” An Hủy chu miệng, trông như một đứa bé biếng ăn, dùng đũa nghịch rau.
An Hủy cảm thấy Hiểu Hiểu ăn uống không khỏe mạnh bằng mình, mà còn phê bình, Hiểu Hiểu mới đúng là người ‘kén ăn’ đích thực.
Hiểu Hiểu nạt, “Vậy thì không được ăn thịt! Cũng không cho ăn vặt!”
Chẳng qua cô ăn bữa chính không được khỏe mạnh thôi chứ chưa bao giờ ăn đồ ăn nhanh cả, mỗi tuần đều lên chợ rau quả trên mạng để chọn trái cây.
An Hủy gục đầu, ngoan ngoãn nuốt rau vào bụng.
Cảnh Táp thấy cảnh tượng quen thuộc này, đập bàn cười phá lên.
Nếu nói về hình thức sống chung của ba người thì An Hủy là con, Hiểu Hiểu là mẹ còn Cảnh Táp là ba, ba cô bạn đùa giỡn với nhau. À không, Hiểu Hiểu không đùa không giỡn, chẳng qua nhỡ giao du với bạn xấu, không cẩn thận bị kéo vào.
Cơm nước xong, Cảnh Táp và An Hủy vẫn về nhà Hiểu Hiểu như trước, ba người ngủ một giường, thân thiết không khoảng cách. Thế nhưng vì Hiểu Hiểu có chứng mất ngủ nghiêm trọng nên dành cho hai con người thích đạp chăn một cái chăn riêng.
Sớm ngày hôm sau, đương nhiên cô là người dậy sớm nhất, chạy bộ kiêm mua đồ ăn sáng.
Lúc quay về thì Cảnh Táp đã dậy, cái đầu tổ quạ đang ngồi xem tin tức giải trí.
Hiểu Hiểu vừa cho đậu hũ vào bát thì bỗng nghe tiếng Cảnh Táp khóc ré lên, khiến Vừng giật mình sủa mấy tiếng.
“Khang Hi bị ung thư não? Từ lúc nào? Sao tôi không biết hả!” Cô vò đầu bứt tóc như người điên, quát với cái tivi. Chẳng biết chương trình thời sự có nói gì mà Cảnh Táp bám lấy tivi không thả, nếu Hiểu Hiểu không ngăn thì không khéo đã bị cô nàng phá hư mất rồi.
Hiểu Hiểu không xem thời sự, cũng không đọc báo, không cần thiết cô cũng sẽ không lên mạng. Hoạt động giải trí gồm xem phim Mỹ và đọc tiểu thuyết trinh thám, nếu không có An Hủy thì cô cũng chẳng biết Khang Hi là ai.
Cô liếc mắt sang tin thời sự, cái tiêu đề cực lớn viết rằng, ‘Khang Hi mắc ung thư não, có lẽ không lâu nữa sẽ qua đời’. Lông mày cô khẽ nhíu lại, không có tâm tình gì đặc biệt, chỉ là vừa nghĩ tới một điều – chưa trả tiền.
Thảo nào, anh không liên lạc.
Cảnh Táp chảy nước mắt khóc rống lên trong khi khuôn mặt của Hiểu Hiểu lại tỏ ra nghiêm túc, đang suy nghĩ không biết có nên gọi điện thoại giục người ta trả tiền không.
An Hủy bị giọng oanh vàng của Cảnh Táp đánh thức, thấy tin, chẳng hề kinh ngạc, “Đây là tin cách đây một tháng rồi, từ trên mạng mà ra…”
Cảnh Táp hung dữ giữ vai An Hủy, “Cậu nói rõ cho tớ!”
“Cậu sốt ruột cái gì, chưa chắc là thật mà, không chừng là tung scandal, thổi phồng để kêu gọi chú ý thôi!”
Cảnh Táp là fan cuồng của Khang Hi, nói anh tung scandal thì cô là người đầu tiên không tin.
“Tung cái gì mà tung, anh ấy mà còn cần phải dùng chiêu trò này chắc?” Cô dùng sức lắc vai An Hủy, “Sao cậu biết mà không nói cho tớ hả!”
Vì có công nên cô còn bận hơn cả người không phá án, chẳng phải phóng viên tới phỏng vấn thì chụp ảnh bìa, tham gia đại hội tuyên dương, hoàn toàn chả có thời gian xem tin giải trí, khó khăn lắm mới tranh thủ được chút thời gian thì lại gặp tin dữ.
An Hủy bị cô lắc đến choáng đầu, “Là tin trên mạng, vẫn chưa chứng thức, anh ta cũng không hề phát biểu hay tuyên bố gì, không biết thật hay giả thì sao tớ nói cho cậu được.”
“Còn nói nữa hả, lần trước giúp cậu khuyên Hiểu Hiểu đến trường quay, cậu nói cái gì, kiếm chữ ký Khang Hi cho tớ, tớ hỏi cậu, chữ ký đâu?”
Đừng nói chữ ký, ngay cả cái bìa cũng không thấy đâu.
An Hủy tự biết mình đuối lý, “Được rồi, được rồi mà, lần tới sẽ bù cho cậu! Không phải chữ ký thôi sao, có đống cơ hội!”
Cảnh Táp gào khóc, “Gì mà lần tới, cậu hứa tổng cộng năm sáu lần rồi, lần này thì nói được vây chứ không chừng sau này chẳng có cơ hội đâu.”
An Hủy tự biết mình vừa chọc vào tổ vò vẽ, khẽ le lưỡi, chui vào toilet, – đi nhỏ.
Mặt Hiểu Hiểu nghiêm túc, đang bị giằng co trong suy nghĩ không biết có nên giục người ta trả tiền cho mình hay không, chẳng thèm đếm xỉa tới hai người.
Lúc này, điện thoại Cảnh Táp reo lên, cô lau nước mắt rồi nhận điện thoại, không quá nửa giây đã đổi sắc mặt, chẳng hề thấy hình ảnh của một fan não tàn khi nãy, “Ở đâu? Được! Tôi tới ngay!”
Hiểu Hiểu biết nhất định là có vụ án. Cảnh sát hình sự phải standby 24 giờ một ngày.
(*) Từ standby này là từ gốc tác giả dùng.
Cảnh Táp vội vàng vào nhà vệ sinh của phòng ngủ chính để rửa mặt, lúc đi ra, Hiểu Hiểu đứng ở cửa, cầm áo khoác và giỏ của cô trong tay.
Cảnh Táp nhìn thấy, lòng ấm áp, hôn cái chụt lên khuôn mặt trắng như trứng gà bóc của cô, “Vợ ơi, chồng đi làm nhé!”
Đây là trò chơi hồi đi học, đám con gái thân nhau đều giỡn vậy.
Hiểu Hiểu lại đưa một cái bọc đựng sữa đậu nành và bánh bao, “Còn nóng thì lo ăn đi!”
Cảnh Táp mang giày vào, trước khi đi, chỉ vào phòng tắm An Hủy đang có ở trong, “Đòi cậu ấy chữ ký Khang Hi cho tớ!”
Chờ cô đi rồi, An Hủy mới dám đi ra.
Hiểu Hiểu tức giận trừng mắt, An Hủy cười như lưu manh, “Biết rồi, lần sau gặp Khang Hi, nhất định tớ sẽ hỏi xin chữ ký anh ta mà!”
Ăn sáng xong, An Hủy cũng chào tạm biệt, số quảng cáo bây giờ của cô giảm mạnh, được cái nào hay cái đó, không thể lười biếng.
Hôm nay là thứ bảy, Hiểu Hiểu không cần tới đội đặc cảnh. Tuy nói không biết nấu cơm nhưng khá thành thạo việc nhà, phơi chăn, giặt quần áo, lau nhà, lau cửa sổ, sau đó tắm cho Vừng là hết một bữa sáng.
Cô mở tủ lạnh lấy cơm trưa cho mình – Hoành thánh đông lạnh ba cái tươi của Tang cô nương. (*tên mặt hàng)
Ăn xong, nhớ lúc tới phòng khám thú y mua cây xỉa răng, bác sĩ La có giới thiệu một công thức nấu ăn cho chó, quyết định đi đổi món cho Vừng.
Cô không làm cơm nhưng cũng chẳng ngốc đến mức nhìn công thức mà vẫn không biết làm. Nói thẳng ra, đồ ăn cho người, cô lười học, ăn no là được. Vừng là cục cưng, cô bằng lòng động não.
Món này có tên là cơm thịt bò rau dưa, nguyên liệu cần thiết gồm thịt bò xay, cải thảo, cải bắp, cải thìa, cà rốt, trứng gà sống, lòng đỏ trứng, cơm, canxi, dầu thực vật.
Số nguyên liệu này được bác sĩ La đưa kèm công thức, bảo là mua nhiều, chia cho một ít. Cô vui vẻ nhận, chứ không thì cũng chẳng rảnh rỗi thế này.
Cô đọc qua công thức một lần, làm theo y chang, xắt rau trước. Lần tiên xắt rau nên kích cỡ không đều, miễn là đừng xắt sao mà Vừng không thể nuốt là được. Cho rau vào nồi, thêm dầu thực vật rồi xào sơ, sau đó trộn trứng và thịt bò, cho dầu vào nồi xào tiếp, khi thịt chín rồi thì lại cho rau đã xào qua trộn chung vào một chập nữa. Chó không thể ăn muối nên không thêm gia vị gì, mà cô cũng chẳng có gia vị gì để thêm.
Nồi xào và xẻng là nhờ An Hủy mua đồ được rút thăm trúng thưởng rồi cho cô vào năm ngoái.
Trong củi gạo muối dầu dấm trà, cô chỉ có trà, gạo và dầu cũng được bác sĩ La cho.
Sau đó, cô trộn lòng đỏ trứng gà chín vào một cái tô dự bị.
Cuối cùng là nấu cơm.
“Phải nấu cơm mềm một chút…” Cô nhìn công thức, lẩm bẩm.
Mùi đồ ăn tỏa ra khắp nơi khiến Vừng không ngồi yên được, nó đi tới cọ vào người chủ.
Hiểu Hiểu cười bảo, “Em chờ một chút, lần đầu tiên chị làm nên chậm, không ngon cũng đừng trách chị!”
Chỉ có cắt cắt xào xào thế thôi mà tốn mất mấy giờ, đúng là nấu cơm không dễ, ăn đồ đông lạnh tiết kiệm thời gian hơn.
Cho vào nồi rồi bắt đầu nấu, Hiểu Hiểu xoa xoa tay, đợi khi cơm chín cũng phải mất 15 phút, cô còn kịp thời gian lấy chăn đã phơi vào.
Thế nhưng vừa mở cửa ban công thì điện thoại đổ chuông lên…
Cô cau mày nhìn, cực kì kinh ngạc đến nỗi quên cả bắt máy.
Khang tiên sinh …
Khang Hi?
“Alo?” Cô nhận điện thoại mà không chắc lắm.
“Em ở nhà à?”
Đúng là giọng của Khang Hi.
“Khang tiên sinh à?” Cô vẫn lịch sự hỏi lại.
“Đúng, em gọi tôi là Khang Hi được rồi!” Thanh niên nghiêm túc của xã hội lại lên sàn.
Hiểu Hiểu sợ cái điểm này của anh nhất, “Có chuyện gì không?”
“Trả tiền và tới nhà cảm ơn, em quên à?”
Sao cô quên được, sáng nay còn phân vân rất lâu, không ngờ anh lại xuất hiện bất thình lình thế này, đầu óc giật mình nên hơi trống rỗng.
Trong điện thoại, giọng nói của Khang Hi có vẻ vui sướng, chẳng có dấu hiệu mang bệnh nặng gì cả.
Đúng là tin tức chưa chắc là thật, muốn xác nhận nhưng lại cảm thấy đường đột, đành trả lời theo, “Thật ra… anh gửi tiền cho tôi là được rồi, không cần phiền phức như vậy!”
“Không được!” Anh từ chối, nghe như thể làm vậy là chuyện vong ân phụ nghĩa nhất trên đời.
“Em đang ở nhà à?” Anh hạ quyết tâm muốn đích thân tới nhà.
Hiểu Hiểu nghĩ tới Cảnh Táp, nếu cô ấy biết Khang Hi đến thì chẳng rõ sẽ có biểu tình thế nào. Thôi được rồi, cô hỏi xin anh ký cho một chữ, tránh để Cảnh Táp sốt ruột.
Cô cũng sảng khoái đáp: “Ừ!”
“Được, vậy tôi tới ngay!”
***
Ở đầu kia, Khang Hi đang gọi điện thoại, bốn cái tai đang dỏng lên nghe ngóng, chờ anh cúp máy, cười như trộm, các chủ nhân của bốn cái tai liền biết Hoàng Hậu nương nương có ở nhà thật.
“Tôi nói này, giờ đã sắp tối rồi mà cậu còn qua đó à? Lần đầu tiên gặp mặt chính thức, giờ này không có ổn đâu!”
Cảnh Bất Mị thuộc phái bảo thủ, cứ nghĩ lần đầu tiên gặp phải vào ban ngày, thế thì mới có vẻ lịch sự lễ phép. Tuy rằng không thể coi là hẹn hò chính thức nhưng cũng giống điều tra tình hình ‘địch’ hơn.
Khang Hi đội nón bảo hiễm, mặc áo khoác của nhân viên giao hàng. Quần áo bình thường thế thôi mà mặc vào lại trông như người mẫu trên sàn catwalk.
“Lúc này mới phù hợp, đang giờ cơm tối, bây giờ tôi tới, nếu cô ấy nấu cơm thì thấy tôi tới nhà cảm ơn, không thể không mời cơm mà để tôi đi mất. Nếu không nấu thì tôi mời cô ấy đi ăn, đều rất hợp lý!”
Vưu Giai ở bên há hốc mồm, rốt cuộc bộ não của người này đã phát triển thế nào, sao cái gì cũng nghĩ ra được vậy?
“Thôi được rồi, để cậu ấy đi cho nhanh, nhỡ Hoàng Hậu nương nương dùng bữa với người khác là không đùa được đâu!” Kế Hiếu Nam ở sau, sắp xếp mấy hộp đựng đồ, đây là mấy món anh muốn tặng, “Xong rồi, lên đường!”
Vèo một tiếng, xe máy điện giao hàng đã vọt ra ngoài.
Cảnh Bất Mị ở sau trông như mẹ già đau lòng vì con trai, gọi to: “Cẩn thận một chút, nó không phải cái Harley (*) của cậu, đừng có té, mặt bị thương là không được đâu, cậu còn chưa quay xong phim đó.”
(*) Harley – xe máy phân khối lớn.
Đây là bệnh nghề nghiệp của người quản lý.
Vệ Bảo lại nghĩ, càng ngày Cảnh Bất Mị càng giống Tổng quản thái giám của hoàng cung.
Trời sẩm tối, Khang Hi đội nón bảo hiểm, lại có Vưu Giai thay đổi một chút trên đường nét khuôn mặt nên không ai nghĩ đấy là Khang Hi cả. Bảo vệ của Đàn Cung cũng ngẩn cả người, cậu nhân viên giao hàng này vào đây từ lúc nào?
Đến khi lấy lại tinh thần thì Khang Hi đã đi từ lâu.
Đàn Cung và Phúc Để là hai khu khác biệt nhưng cũng chẳng cách nhau xa lắm, Khang Hi đi một đường thuận buồm xuôi gió, ngâm nga bài nào đó, mặt mày hớn hở. Người trên đường thấy thật là khó hiểu, mặt mũi nhân viên giao hàng thời nay ai cũng đầy vẻ tang thương khắc khổ, dầm mưa dãi nắng, tại sao anh chàng giao hành lại vui vẻ thế, nhưng chú rể đang đi đón dâu.
Sai rồi, giống sói hôi đi bắt cô bé quàng khăn đỏ thì có.
Phúc Để không ra dễ vào khó như Đàn Cung, Khang Hi mặc quần áo giao hàng, bảo vệ chẳng liếc mắt nhìn anh một cái mà để thuận lợi mò tới dưới lầu Hiểu Hiểu. Anh bước chân nhanh nhẹn, xách bao đồ, nhấn vào cái chuông tương ứng với lầu thích hợp để gọi vừa.
“Ai vậy?” Hiểu Hiểu tuân theo quy tắc an toàn thứ nhất, dù biết rõ là anh nhưng vẫn hỏi.
“Tôi!”
Cô vừa nhận điện thoại của anh, chẳng thể nào lại không nhận ra giọng nói ấy.
Nhấn chốt mở cửa, Khang Hi suôn sẻ đi vào thang máy.
Mời vừa vào thì đằng sau có mấy cô gái trẻ cũng đi theo, không phải fan bám đuôi mà là chủ hộ gia đình ở đây. Anh nép người vào trong góc, tuy có Vưu Giai hóa trang nhưng đèn trong thang máy sáng choang, gần nhau như vậy, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Mấy cô gái đều cho rằng anh là người giao hàng, không để ý gì. Chỉ là có một cô gái phát hiện ra tấm áp phích quảng cáo của Khang Hi trong thang máy, nhìn màu sắc là biết vừa mới dán hôm nay, hưng phấn lấy điện thoại ra chụp lại, đám con gái ríu ra ríu rít.
Khang Hi nhìn thấy, chỉ tức cười, anh dựa lưng vào tấm áp phích kia, đúng là đối lập với khuôn mặt này.
Anh vội vàng cúi đầu, tới tầng 8, các cô gái đều bước ra, thở phào nhẹ nhõm.
Thang máy tiếp tục đi lên, nhanh chóng tới tầng 12, anh tới trước cửa nhà Hiểu Hiểu, đầu tiên cởi nón bảo hiểm xuống. Tóc anh rất mềm, dễ bị mũ đè xuống biến dạng nên đứng trước gương chỉnh trang lại một chút.
Ấn tượng đầu rất quan trọng!
Không biết đang hồi hộp hay vì hưng phấn, anh hít thở sâu một lát rồi mới nhấn chuông.
Cửa hé mở, chỉ mới lộ ra khe hở nhỏ mà mùi đồ ăn thơm nồng bay ra.
Mắt Khang Hi sáng rỡ, đúng là giờ ăn cơm, trái tim trong lồng ngực nhảy tưng tưng phấn khích.
Hiểu Hiểu nhìn anh qua khe cửa một chút. Ban nãy cũng vừa nhìn qua mắt mèo, suýt nữa không nhận ra, ăn mặc như vậy là sao?
Anh nhận ra, cười nói: “Tránh tai mắt mọi người, nếu không chỗ của em sẽ bị truyền thông bao vây mất.”
Anh là siêu sao, bất kì cử động nào cũng là tiêu điểm chú ý của đám truyền thông. Hóa trang thì cũng thông minh đấy, nhưng sao mặt mũi lại không giống nhỉ, trí nhớ của cô thoái hóa rồi ư?
Người này chỉ có thể được xem là ‘giống’ Khang Hi thôi.
Khang Hi tiếp tục giải thích, “Tôi có hóa trang một chút! Cũng giống bộ quần áo này vậy, che giấu tai mắt mọi người.”
Đứng cả buổi mà cô cũng không định mời anh vào, Khang Hi không còn cách nào khác là chủ động mở lời, “Em định để anh đứng ngoài nói chuyện thật à?”
Hiểu Hiểu lấy lại tinh thần, mở rộng cửa.
Vừa vào nhà, bỗng anh cảm thấy đời thật đẹp, nhân tiện nhìn một vòng xung quanh để thưởng thức sự bài trí của vợ tương lai.
Tuy hơi lạnh lẽo nhưng cũng khá lịch sự tao nhã, đường nét độc đáo, trong lòng tự thầm khen con mắt độc đáo biết nhìn phụ nữ của mình.
Với sự tiến vào của một người đàn ông xa lạ, Hiểu Hiểu cảm thấy không được tự nhiên, thấy không gian rộng rãi của mình đã bị thu hẹp, không tự chủ lùi về sau mấy bước.
Không có nước trà, không bắt chuyện hỏi han, cô đứng đó, không di chuyển.
Khang Hi không để tâm, đi từng bước, sợ gì. Đầu tiên phải chiếm được cảm tình.
“Đây là cảm ơn của tôi.”
Có quà cảm ơn à?
Hiểu Hiểu cảm thấy thanh niên nghiêm túc của xã hội này đúng là lạ kì. Cô chỉ cần trả tiền là xong, còn anh thì quá nhiệt tình, lòng có ý phòng bị, đang định từ chối thì thấy trong hộp toàn đồ cho thú cưng, hơi bối rối.
Giỏ trái cây là bình thường, nhưng đồ cho thú cưng thì…
Khang Hi đã biết được tung tích của Vừng, chó là công cụ để anh chiếm cảm tình.
Vừng ngồi xổm trong bếp ngẩng đầu ngó bữa cơm của nó, tập trung tất cả mọi sự chú ý, không thèm ngó sang Khang Hi xíu nào.
Khang Hi vẫy tay nó, lộ nụ cười của người yêu chó chuyên nghiệp, “Chào mày!”
Thanh niên tốt của xã hội, lại yêu chó. Anh nhập vai quá nuột.
“Nó tên gì vậy?” Khang Hi quay đầu lại hỏi.
Hiểu Hiểu thấy anh có vẻ thích Vừng như vậy thì cảm thấy vui vui, tự xấu hổ với lòng dạ tiểu nhân của mình ban nãy, “Vừng!”
“Vừng, qua đây!” Khang Hi gọi, mặt tỏ ra muốn xoa nựng.
Vừng không thèm để ý đến anh, thừa dịp Hiểu Hiểu không chú ý, muốn vương vuốt chộp miếng thịt để ăn.
“Vừng, không được!” Hiểu Hiểu quát.
Vừng không dám cử động nữa, ngoan ngoãn ngồi im re.
Khang Hi thấy Vừng không thèm nhúc nhích như vậy cũng không giận, móc một phong thư đã được dán kín từ trong túi ra, khuôn mặt hết sức chân thành, đưa cho Hiểu Hiểu: “Lần trước rất cảm ơn em, cũng để em phải chờ lâu rồi. Quả thật gần đây tôi bận quá!”
Qua chuyện này, tự nhiên Hiểu Hiểu cảm thấy không thể tin những lời đồn kia được. Trông anh hồng hào thế này, đâu có chỗ nào giống người bị ung thư não, không chừng lớn thế này cũng chẳng bị cảm mạo mấy lần ấy chứ.
Giới giải trí thật là loạn, tin đồn như thế mà cũng truyền bá lung tung.
Cô lắc đầu, “Không cần khách sáo!”
“Mấy món quà này em cũng nhận đi, lúc tôi mua cho Nếp hơi dư ra một chút, em đừng từ chối!”
Sao mọi người bây giờ thích dùng lý do này thế, mua dư nên tặng người, ai cũng nghĩ ra được.
Cô mỉm cười, nếu cho Vừng thì cô cũng không làm khách nữa, nhận là được.
Trả tiền xong xuôi, quà cũng đã tặng, anh cần phải đi rồi.
Khang Hi đứng ở trước cửa phòng bếp, liếc mắt nhìn đồ ăn trên bàn, hình như là cơm trộn thịt bò Hàn Quốc, làm nhiều như vậy, hai người ăn dư chắc. Anh hạ quết tâm phải nếm thử tay nghề của vợ tương lai, sau đó tiện thể hỏi thăm sở thích của vợ, làm quen, tiện thể đánh tiếng, bảo là anh có người bạn cũng ở ngay đối diện nhà cô, vì muốn tránh tin đồn nên tạm thời ở đây một thời gian.
Kế hoạch rất hoàn hảo, chỉ còn chờ cô mở miệng mời anh ở lại ăn tối.
Hiểu Hiểu thì đang nhíu mày suy nghĩ: Sao anh ta chưa đi?
Một lát sau, cô sực nhớ tới chuyện mình chưa làm, vào thư phòng tìm một cây viết và tờ giấy, đưa cho Khang Hi: “Anh có thể kí giúp tôi một chữ được không?”
Khang Hi hơi bất ngờ, trái tim muốn bay thẳng lên trời, nhưng Hiểu Hiểu không hề cho anh cơ hội để được vênh mặt.
“Bạn tôi là fan của anh, nếu anh không ngại…”
Sao anh lại ngại chứ? Chỉ có điều hơi tiếc. Mà anh cũng không nghĩ Hiểu Hiểu là người hâm mộ mình, chắc chắn cô không xem chương trình giải trí. Lúc trước cô không nhận ra anh đấy thôi, bằng không thì cũng chẳng vật ngã anh như vậy.
“Bạn của em tên gì?”
Có điều cũng không mất mát gì, lại biết thêm một người bạn của cô.
“Cảnh Táp, Cảnh trong phong cảnh, Táp trong bão táp.”
Ký tên xong, Hiểu Hiểu cẩn thận mang cất, hai người lại không nói chuyện.
Không nói gì với nhau một hồi lôi. Khang Hi cảm thấy hơi sốt ruột.
Trông bộ dạng anh xấu xí lắm à, cư xử không tốt sao, cô chẳng hề có ý định giữ lại chút nào vậy. Lại nghĩ, tới bây giờ, cô chưa từng có vẻ bất ngờ kinh diễm trước khuôn mặt anh gì hết. Nếu không phải anh chủ động thì e là cô cũng chẳng nhớ.
Ánh mắt anh độc đáo thật đấy, nhưng hình như hơi quá độc đáo rồi.
Còn nữa… lần gặp nhau ở khách sạn hôm đó, đã khiến cô hiểu lầm.
Anh quyết định chủ động lần thứ hai, “Em đang nấu cơm à? Thơm quá!”