Khang Hi sập cửa ngay trước mặt cô. Hiểu Hiểu thấy rất khó hiểu, nói kỹ thuật diễn của anh giỏi là khen cơ mà, tức giận như vậy là sao? Nhìn thấy Cảnh Táp đang muốn vẫy đuôi, mở cửa định đi theo, xem ra đã bị mê hoặc không biết đường đi lối về, Hiểu Hiểu đành đưa tay kéo lại.
Cảnh Táp không chịu nghe, giãy dụa nói: “Làm gì vậy nè?”
“Cậu rụt rè một chút cho mình!”
“Lúc này mà còn rụt với chả rè làm gì, tớ phải tiễn anh ấy.” Cô được nhìn đã mắt mà.
Hiểu Hiểu học võ, sức tay mạnh, túm Cảnh Táp như túm gà con. Cô vùng vẫy nhưng chân không thể ra khỏi cửa một bước, chỉ có nhe nanh múa vuốt về phía bóng người đã rời đi của Khang Hi.
Hiểu Hiểu không muốn để Cảnh Táp biết Khang Hi ở ngay sát vách nhà mình, bằng không, sau này sẽ chẳng còn ngày nào được yên tĩnh.
Trái tim Cảnh Táp rỉ máu, chỉ đánh trơ mắt nhìn Khang Hi biến mất ở góc cua.
Hiểu Hiểu lôi cô vào nhà, đóng cửa không chút lưu tình.
Cảnh Táp quỳ sụp xuống đất, trông như đang đóng vai cô gái bị bỏ rơi trong bộ phim đang chiếu, ngẩng đầu, giơ tay gọi tha thiết: “Khang Hi, đừng đi mà!”
Hiểu Hiểu cầm chổi quét sang một bên, “Hơn nửa đêm rồi, đúng tru như sói nữa, mau đi tắm rồi ngủ đi.”
Cảnh Táp dẩu môi bò dậy, “Cậu chẳng thương người ta chút nào hết.”
Hiểu Hiểu mặc kệ, quét sạch trong ngoài nhà một lần, chén đã có người rửa nhưng sàn chẳng được ai lau.
Cảnh Táp ngoan ngoãn đi tắm, lúc đánh răng với Hiểu Hiểu, không nhịn được lại huých vai cô: “Cậu vẫn chưa kể tại sao anh ấy lại tới nhà cậu vậy.”
Hiểu Hiểu súc miệng, dùng khăn lau, “Tớ cứu chó anh ta.”
“Chó?”
Cô bỏ quần áo vào máy giặt, kể vắn tắt ngọn nguồn câu chuyện, tóm gọn cả đoạn mượn nước tương.
Sự tôn sùng của Cảnh Táp đối với Khang Hi lại dâng lên như nước sông Hoàng Hà.
“Cậu cứu chó của anh ấy, anh ấy không chỉ tặng quà mà còn tới nấu cơm cho cậu nữa, tớ chưa thấy ai tốt đến vậy.”
Hiểu Hiểu lầm bầm, tốt lành gì đâu, chẳng qua là phường mặt dày mày dạn.
Hai người về lại phòng, An Hủy đã ngủ say như chết, chăn rơi trên đất. Hiểu Hiểu đắp lại cho cô, trèo lên giường cùng Cảnh Táp.
Cảnh Táp hưng phấn đến không thể ngủ được, lảm nhảm đủ loại tin tức về Khang Hi bên tai cô.
An Hủy bị đánh thức, lườm Cảnh Táp, “Cậu có thôi đi hay không!”
Hiểu Hiểu thấy An Hủy tỉnh, liền nhắc, “Đi tẩy trang đi, coi chừng nổi mụn!”
An Hủy lập tức nhớ ra mình vẫn còn đang trang điểm, ngồi dậy chạy vào nhà vệ sinh, lúc trở ra còn đắp mặt nạ.
Cô nằm ngửa, tay vuốt mặt nạ, Cảnh Táp mãi thầm thì kể về sự tích làm người tốt, trả ơn, tặng quà, nấu cơm của Khang Hi.
An Hủy nghe xong, dè bỉu: “Giả vờ làm người tốt thôi, làm bộ làm tịch!”
Cảnh Táp nói: “Rốt cuộc anh ấy làm gì cậu? Sao cậu lại không thích ảnh đến vậy?”
“Từ đầu đến chân của anh ta đều làm phiền tớ! Các cậu không biết chuyện ở trong trường quay đâu, anh ta mà diễn thì bất kể ai cũng không nể nang, ai NG, anh ta trừng người đó, mắt như muốn nói cậu là con rệp!”
Cảnh Táp tự hào bảo: “Đó là vì anh ấy chuyên nghiệp.”
“Chuyên nghiệp thì sao, NG thì sao, tụi tớ cũng có lòngtự trọng chứ bộ.”
Nói toẹt ra là An Hủy bị Khang Hi trừng quá nhiều lần, bao nhiêu tự tin đều bị đả kích sạch sành sanh.
Cảnh Táp liếc An Hủy, đã sớm nói từ trước rồi, giới giải trí không thích hợp với cô, thế nhưng cô nàng không tin.
Đột nhiên An Hủy cười tinh quái nói, “Có điều, qua hôm nay tớ có thể nhận ra, rõ ràng anh ta không bị bệnh.”
Cảnh Táp cũng vui lây, “Đúng đó, chẳng có chút dấu hiệu nào của ung thư não hết.”
“Tớ đã nói là dựng chuyện rồi mà!” Ngày mai cô phải tới tòa soạn để tố cáo.
“Dựng cái gì mà dựng, nhất định có người ghen ghét với sự nổi tiếng của anh ấy nên cố tình tung tin đồn nhảm.”
Hiểu Hiểu không thể chịu đựng được nữa, quát lớn, “Ai còn dám nói thêm câu nào, tớ đạp ngay xuống giường!”
Hai người lập tức im re, ngoan ngoãn nhắm chặt mắt.
Chờ hai người ngủ rồi, Hiểu Hiểu mới ngồi dậy, cô luôn giấu tình trạng mất ngủ của mình với An Hủy và Cảnh Táp, mỗi khi hai người ở lại ngủ, cô đều giả vờ. Cô không muốn để cả hai lo lắng, chờ họ ngủ xong, cũng không cần giả bộ nữa.
Hiểu Hiểu thong thả bước vào bếp, nấu nước, chuẩn bị pha tách trà. Bốc một vốc trà theo thói quen, bất ngờ lại nhớ tới Khang Hi, bỏ trà lại, lấy một nắm khác, làm theo cách pha trà của anh.
Đến khi pha xong, cô cầm ly lên, nhấp một ngụm, nhưng rồi lại đặt trở về.
Kỳ lạ, sao lại không ngon chút nào?
Cô lại bắt chước từng bước y như đúc một lần, rót ra ly, uống thử, vẫn như trước, không thể nào pha ra cái vị vừa ngọt vừa dịu của anh.
Xem ra, không phải chỉ nhìn là có thể học kỹ thuật pha trà này được rồi.
Cô đành bỏ cuộc, quyết định khi nào rảnh rỗi sẽ qua nhà hàng xóm để học hỏi, đột nhiên lại nhớ tới cái bộ mặt dày mày dạn của Khang Hi, không nhịn được mà phì cười.
Đúng là người mặt dày, rất dễ khiến người ta nhớ kỹ.
Cô mỉm cười, cầm ly trà tới ngồi xuống salon, Vừng nhảy lên theo, nằm lên đùi Hiểu Hiểu lim dim mắt.
Cô dịu dàng vuốt lông nó, chờ đến bình minh.
***
Chân trời đằng đông lóe lên tia sáng, màn trời xanh nhạt từ từ hé lộ, tiếng chim ríu rít hót vang khiến lỗ tai Vừng run lên, hưng phấn nhảy xuống ghế, miệng ngậm vòng cổ, chạy vòng vòng quanh Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu cài chốt cho nó, mở cửa định đi chạy bộ buổi sáng.
Vừa tới thang máy VIP thì gặp ngay khuôn mặt dày quen thuộc.
“Chào em!” Khang Hi mặc bộ đồ thể thao thoải mái, đầu đội mũ lưỡi trai màu xanh lục đậm, giơ tay chào cô.
Cô hơi sửng sốt, bước đi khá chật vật.
“Em cũng thích chạy bộ buổi sáng à?” Nụ cười của anh trông rất có tinh thần, hăng hái như hăng tiết vịt là đằng khác.
Bỗng Hiểu Hiểu có cảm giác như bị quỷ ám, nghi ngờ hỏi: “Anh không sợ bị người ta phát hiện à?”
Hôm qua còn nói tới đây để tránh tin đồn, sáng sớm ra ngoài chạy bộ như vậy, chẳng giống biểu hiện của việc muốn tránh tin đồn tẹo nào.
Khang Hi chỉ vào chân Nếp, “Bác sĩ khuyên phải cho Nếp vận động nhiều hơn!”
Chó cũng cần hồi phục chức năng mà.
Hiểu Hiểu nhìn Nếp, thấy chân phải sau của nó vẫn còn đang băng, thế nhưng hành động chẳng có vẻ gì chậm chạp.
Cô dắt Vừng vào thang máy, “Vết thương của nó đã lành chưa?”
Khang Hi đuổi kịp, cà thẻ, thang máy tự động đóng cửa, đi xuống.
“Ngày mai sẽ đi cắt băng. Bác sĩ nói hồi phục khá tốt, đến mức không còn nhìn thấy vết thương nữa.”
Hiểu Hiểu luôn cảm thấy lời anh nói có ý gì khác, nhưng lại không bắt được lỗi, “Anh định ra ngoài thế này à, không sợ bị người khác theo dõi ư.”
Khang Hi gỡ mũ xuống, ánh sáng đầy đủ trong thang máy đã làm lộ lớp hóa trang trên mặt anh, giống như lần anh giả vờ làm người giao hàng để tới hôm trước.
Anh đã học theo để bắt chước Vưu Giai nhiều lần lắm rồi, chắc chắn không có vấn đề.
Ra khỏi thang máy, Hiểu Hiểu khởi động để làm ấm người, Khang Hi ở sau nhìn cô, con mắt đen thui.
Dưới ánh bình minh, Hiểu Hiểu mặc áo ba lỗ thể thao màu hồng tím gọn gàng, bó sát dáng người xinh đẹp của cô một cách vừa vặn, rõ ràng là dáng loli, thế mà vòng ngực căng tròn, không quá đồ sộ, nhưng lại có cảm giác rất mãnh liệt, hình dạng tuyệt vời. Eo nhỏ như rắn nước, một đoạn trắng như tuyết mê người, cơ bụng săn chắc, cái rốn kia như hình giọt sương.
Hiểu Hiểu là một ví dụ để giải thích cho câu nói – không phải cô gái nào cũng có tư cách mặc áo ba lỗ ngắn.
Gặp cô rồi, mới biết cái gì gọi là báu vật tuyệt vời, là báu vật trong báu vật.
Hiểu Hiểu đúng là loại người khiến đàn ông liếc một cái thì hai mắt đỏ gay ứ máu ngay.
Anh cũng nhạy bén phát hiện ra hiện tượng không bình thường ở xung quanh đây. Toàn bộ đám đàn ông đang chơi bóng, đọc báo hoặc tập thể dục buổi sáng đều đang đưa mắt nhìn lén cô. Phúc Để này đúng là một ổ sói.
Hiểu Hiểu hoàn toàn không nhận ra, tiếp tục khởi động, đôi chân dài trắng bóc, đẹp đến lóa mắt lộ ra, rõ ràng đang muốn đòi mạng người.
Chuyển tới đây là chính xác, nhìn đám sói đang đỏ mắt này đi, một, hai, ba, bốn, năm,…
Về cơn kích động khát khao không thể móc tròng mắt ra dán lên người cô khiến anh cảm thấy rất đồng cảm.
Khang Hi bắt đầu cảm thấy vui vì sự trì độn chậm hiểu của cô, nếu không bị người ta dụ đi mất thì anh biết phải làm sao?
Nhìn bốn phía xung quanh, anh nở nụ cười quyến rũ, ánh mắt lấp lánh, bộ dạng như thế đang tuyên bố Hiểu Hiểu là vật sở hữu của mình.
Anh ghé tới bên tai cô, “Tóc em rơi kìa.”
Động tác này rất tự nhiên, lại vô cùng thân mật.
Những trái tim thủy tinh xung quanh lập tức bể nát, rơi đầy trên đất.
Hiểu Hiểu sờ đuôi tóc của mình, quả đúng là còn một lọn tóc sót lại.
Khang Hi sợ thế vẫn chưa đủ, đi tới ghé xuống tai cô, tiếp, “Tôi chưa quen thuộc nơi đây, không thì, em đưa tôi chạy nhé?”
Hiểu Hiểu chỉ cảm thấy lỗ tai nhồn nhột, quay đầu trừng anh.
Anh cười bảo: “Tôi chưa quen chỗ này thật mà!”
“Được thôi, nhưng phải xem anh có chạy kịp không!” Nói xong, cô dắt Vừng chạy như bay ra ngoài.
Cô tưởng rằng nhất định Khang Hi sẽ không thể đuổi kịp. Sức khỏe của cô được rèn luyện từ nhỏ cơ mà.
“Chỉ là chạy bộ buổi sáng thôi, em có cần chạy nhanh như vậy không?”
Cô giật mình, quay đầu thì thấy Khang Hi đã bắt đầu đuổi kịp, chỉ còn vài bước là song song với nhau.
Thấy cô giật mình, anh thản nhiên bảo, “Tôi từng mở concert…”
Concert không chỉ hát, phải kết hợp cả nhảy mới có không khí, việc này cần hô hấp rất khỏe. Trước khi mở concert phải tăng thể lực, không thể không tới phòng gym để tập luyện.
“Anh còn hát nữa à?” Cô cứ tưởng anh chỉ đóng phim thôi.
“Lúc đó còn nhỏ không hiểu chuyện, có một bộ phim thần tượng muốn để tôi hát ca khúc chủ đề, tôi thấy cũng vui nên đồng ý. Sau đó có ra mấy album, quyết định mở concert cũng là vào dịp đó.” Anh tăng tốc, chạy vượt qua Hiểu Hiểu, sau đó xoay người, mặt đối mặt với cô, chạy giật lùi, nhịp chân rất nhẹ nhàng. “Có điều tôi hát bình thường thôi, đây là di truyền. Ba tôi còn hát khó nghe hơn tôi kìa. Mỗi lần sinh nhật, mẹ tôi luôn muốn nghe ba hát. Âm thanh đó như dùi khoan vào tai, đến ngày hôm sau mà đầu tôi vẫn còn ong ong.”
Anh kể rất có hình ảnh, Hiểu Hiểu không nhịn được cười.
“Dở như vậy mà ba anh cũng đồng ý hát thật sao?”
Anh cười híp mắt nói, “Đàn ông nhà tôi rất thương vợ, vợ nói gì là làm đó.” Bước chân anh chậm lại, ghé tới tai cô, thổi một luồng khí nóng, “Đây cũng là di truyền!”
Lỗ tai Hiểu Hiểu nhột nhạt, dừng chân, đứng lại trừng Khang Hi. Sao anh cứ thích nói chuyện với người ta kiểu này vậy, lại còn bày ra vẻ mặt hoàn toàn vô tội, khiến cô không thể nào nổi giận với anh được.
Cô tăng tốc, quyết tâm muốn bỏ mặt anh, nhưng Khang Hi lại cứ như nam châm, không thể cắt đuôi.
Đến tiệm ăn của thím Ngô, cô định mua bữa sáng theo thói quen nhưng thấy tiệm vẫn đóng cửa, chắc là cháu trai sống sót sau vụ bắt cóc, thím vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Cô không dừng lại, băng qua đường để chạy về.
Khang Hi bám theo rất gắt, “Có chuyện này, tôi muốn nhờ em!”
“Chuyện gì?”
“Mấy ngày nữa tôi phải quay về đoàn làm phim, tôi muốn giao Nếp cho em chăm sóc.”
Từ lúc nào mà quan hệ của bọn họ đã tốt đến mức có thể chăm chó giúp anh rồi?
“Lão Cảnh phải về trường quay với tôi, những người khác cũng không rảnh. Vết thương của Nếp vừa lành, giao cho tiệm thú cưng tôi không yên tâm. Tôi thấy em nuôi Vừng tốt như vậy, giao cho em vẫn hơn.”
“Không phải anh còn ba mẹ đó sao?” Vừa rồi còn nghe anh nhắc cơ mà.
“Họ đang ở Thụy Sĩ!” Ý nói, nước xa không cứu được lửa gần.
Hiểu Hiểu rất muốn từ chối, cô cũng đâu rảnh.
“Bây giờ chúng ta là hàng xóm rồi. Tôi nấu cơm cho em ăn, cũng đã tặng không ít quà, em không vô tình đến vậy chứ.”
Câu này đã ngăn chặn thành công được, khiến Hiểu Hiểu không thể nói được chữ ‘không’.
“Nếp ngoan lắm, ăn no là được.”
Hiểu Hiểu dừng bước, hô hấp hơi dồn dập, “Có phải anh đã lập kế hoạch từ trước không?”
Khang Hi thầm giật mình trong lòng, nhưng trên mặt lại bày ra vẻ vô tội, “Kế hoạch gì cơ?”
Cuối cùng cô cũng thông suốt rồi?
“Kể từ hôm qua, có phải anh đã có ý định muốn nhờ tôi chăm sóc Nếp ngay từ đầu rồi đúng không?”
Khang Hi quay mặt sang chỗ khác, tự đấm ngực. Anh chẳng mong cô sẽ thông suốt nhanh như vậy, nhưng đúng là chẳng hiểu lòng đàn ông gì cả, rõ ràng anh đã đánh tiếng rồi mà.
“Nào có!” Khang Hi không thừa nhận đâu, “Đúng dịp thôi.”
Hiểu Hiểu cũng chẳng đoán được cái sự đúng dịp này đúng bao nhiêu.
Chạy xong một vòng, hai người quay lại Phúc Để, sau khi vào thang máy, cô liếc sang Nếp, cực kì nghi ngờ không biết có phải cô bé này đã thiếu vận động, thừa dinh dưỡng quá rồi không, thở không ra hơi thế kia.
Vừng vẫn bình tĩnh như thường, chẳng qua thè lưỡi để giải nhiệt thôi.
Hai con chó cực kì trái ngược.
“Bình thường tôi chiều nó quá! Em có kinh nghiệm hơn, giúp tôi huấn luyện nó đi.”
Hiểu Hiểu không nói gì, cô bị anh quấn chặt thật rồi.
Đến tầng 12, cửa thang máy vừa mở thì đã nghe thấy tiếng Cảnh Táp và An Hủy.
“Sao cậu không gọi tớ dậy, tớ phải đến buổi họp gấp!”
“Sao tớ lại đánh thức cậu được, không có Hiểu Hiểu, tớ còn bị trễ đây này?”
Hai người tham ngủ, chen nhau ra khỏi nhà, trông như bị lửa đốt tới mông.
Hiểu Hiểu đẩy Khang Hi trốn vào góc tường, đè lên, không cho anh di chuyển.
Sự chênh lệch chiều cao của hai người rất lớn, anh chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của cô, mùi thơm xông vào mũi, khiến anh thấy chộn rộn, mắt đục ngầu, muốn ôm cô một cái.
Nhưng vẫn chưa kịp động thủ thì cô đã tách ra, tốc độ của Khang Hi chưa đủ nhanh.
Chờ An Hủy và Cảnh Táp đi rồi, Hiểu Hiểu mới thở dài một hơi, ngẩng đầu cảnh cáo, “Sau này, Cảnh Táp ở đây thì anh đừng xuất hiện.”
Khang Hi suy nghĩ rồi nói: “Em ghen à?”
“Cứ gặp anh là Cảnh Táp như người điên.”
“Điều này chứng tỏ tôi quá xuất sắc!” Anh không quên tự lăng xê mình.
Hiểu Hiểu càng quả quyết rằng Khang Hi đúng là người không biết xấu hổ.
Cô vào nhà, định mở cửa thì phát hiện Khang Hi vẫn theo sau.
“Anh đi theo tôi làm gì?”
Khang Hi chớp chớp mắt, “Để Nếp làm quen với hoàn cảnh một chút!”
Hiểu Hiểu: “…”
Vào phòng, vì không mua bữa sáng nên cô lại chuẩn bị đi nấu nước để luộc sủi cảo đông lạnh.
Khang Hi đẩy cô sang một bên, “Hôm qua còn dư mấy quả trứng, em mang tới đây.”
Hiểu Hiểu thật sự không muốn phí lời với anh, vì có làm thế cũng vô dụng, đành nghe lời tìm trứng gà mang đến.
“Nghe Cảnh Táp kể, em lớn lên ở Mỹ sao?” Thật ra là anh nghe Kế Hiếu Nam nói.
Anh bắc chảo, đập trứng, bộ dạng vừa thành thục vừa đẹp đẽ.
Cô gật đầu, “Anh lại có đề nghị gì nữa?”
“Không, người Mỹ chiên trứng thích dùng bơ, tôi muốn hỏi có phải em cũng vậy không?”
Cô ừ một tiếng.
“Muốn khô một chút hay ướt một chút?”
Trứng gà ở trong chảo, màu vàng óng ả, thơm lừng.
“Ướt một chút.”
Khang Hi chiên thêm một lát, trứng gà anh chiên nhìn trơn mềm cực kì.
“Lấy đĩa tới đây!” Anh sai vặt.
Cô mang đĩa tới, hỏi: “Có tiêu không?”
Người Mỹ ăn ốp la thích cho thêm tiêu.
Khang Hi nhìn số gia vị còn dư của hôm qua, chỉ thiếu mỗi tiêu, lập tức tắt lửa, “Tôi mua cho em!”
Hiểu Hiểu vừa định nói thôi bỏ đi thì đã không thấy bóng dáng anh đâu.
Đợi một lát, anh đã trở về, không chỉ mua tiêu mà còn có cả sandwich và sữa tươi.
Bánh mì được anh phết bơ rồi chiên một chút, ăn chung với trứng gà, đúng là sự kết hợp tuyệt vời.
Hiểu Hiểu ăn rất ngon lành.
Khang Hi lại có vẻ sợ cô ăn không no, “Uống sữa luôn kìa.”
Ăn sáng xong, Khang Hi dẫn Nếp đi một vòng quanh nhà cô, lấy cớ rất hay rằng muốn làm quen với hoàn cảnh.
Ăn hai bữa cơm của anh rồi, cô không thể từ chối được.
Khang Hi đứng trong thư phòng, nhìn sách vở được chất khắp nơi, sách về Tâm lý học tội phạm và tiểu thuyết trinh thám, góc tường có cái kệ sách nhỏ, chất đầy DVD.
[Tử thần vùng Texas], [Sát thủ Zodiac], [Sự im lặng của bầy cừu], [The Lovely Bones], [Se7en], [Kẻ Tầm Xương], [Perfume: The Story of a Murderer]. (*)
(*) Theo bản gốc, tên các tựa DVD đều được để ở tiếng Trung, nhưng ở đây, mình chuyển sang tựa quen thuộc nhất với mọi người để dễ hình dung.
Tất cả đều là phim điện ảnh về sát thủ hàng loạt, biến thái. Sở thích của cô đúng là hơi đáng sợ.
Anh tự cảm giác sâu sắc rằng không dễ ra tay chút nào.
Hiểu Hiểu nhớ tới tài pha trà của anh, ló đầu từ phòng bếp, “Khang tiên sinh…”
Mặt Khang Hi tối sầm, “Khang tiên sinh cái gì, gọi là Khang Hi, không thì gọi Vạn Tuế Gia!”
Mặt Hiểu Hiểu co giật, Vạn Tuế Gia là cái quỷ gì?
Còn anh thì rất muốn nghe cô gọi như vậy, để anh có thể đáp lại một câu, ‘Ái phi!’
Hiểu Hiểu cầm li trà, mặt tò mò, “Tôi pha nhiều lần rồi mà vẫn không pha được vị của anh.”
“Vị của tôi…” Khang Hi lặp đi lặp lại câu này mấy lần, đôi mắt có một lớp mờ đục đen tối, nhưng không hiện ra ngoài.
Anh lạnh nhạt bảo, “Vị của tôi, em còn phải cần học sao? Tôi pha cho em uống!”
“Lúc anh không có…”
“Lúc tôi không có, em nhịn chút đi! Chờ tôi về sẽ bồi thường gấp đôi!”
Hiểu Hiểu: “…”
Cứ cảm thấy câu này có gì không đúng.
Cảnh Táp kích động nhất, níu tay áo Hiểu Hiểu, la làng ỏm tỏi bên tai cô mãi: “Sao Khang Hi lại ở đây! Còn nấu cơm cho cậu nữa? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Cảnh Táp không còn là một cô bé mười mấy tuổi đầu, thế nhưng thần tượng yêu thích nhiều năm nay đột nhiên xuất hiện trước mắt, ai cũng sẽ phát điên vậy thôi.
“Một lời khó nói hết!” Câu nói nghe thật đáng ghét.
Cảnh Táp nghe xong giậm chân: “Cậu muốn tớ sốt ruột chết đấy à?”
Hiểu Hiểu đau đầu xoa huyệt Thái dương, “Cậu bình tĩnh chút đi, đừng nhảy loi choi vậy nữa, muốn lủng sàn rồi đấy!”
“Cậu bảo tớ bình tĩnh thế nào được?”
Khang Hi ở ngay trước mắt, không phải poster, không phải TV, sống sờ sờ ngay đấy, còn để mặt mộc nữa chứ!
Cô từng nghe xem một bài tâm sự của một nhiếp ảnh gia, nói Khang Hi là ngôi sao duy nhất không cần photoshop, lúc đó cô vẫn hơi không tin, bây giờ thì tán thành bằng cả hai tay hai chân ấy chứ. Ngũ quan tuấn tú xuất sắc, khuôn mặt hoàn mỹ đến trình độ cao, rõ ràng đã được photoshop từ trong bụng mẹ.
Có lẽ vì đang nấu ăn nên nhìn qua, trông anh như một người đàn ông nội trợ, cổ áo sơ mi trắng hơi mở rộng, lộ xương quai xanh cực kì khêu gợi, ống tay áo xắn đến khuỷu, càng thêm vẻ đẹp trai khó tả. Cả người như có một quầng sáng di động quanh thân, như có hào quanh của nghìn loại mỹ ngọc, khiến người ta không thể dời tầm mắt khỏi anh.
Cảnh Táp hận không thể móc tròng mắt dán luôn trên người anh.
Cô lại dùng sức níu tay áo Hiểu Hiểu, “Mau lấy bút và giấy cho tớ đi, tớ muốn xin chữ ký Khang Hi!”
Hiểu Hiểu trừng mắt nhìn tay áo mình đang sắp bị xé rách trong tay Cảnh Táp, “Buông tay ra trước!” Hiểu Hiểu chật vật rút tay áo về, chỉ vào thư phòng, “Đã ký cho cậu rồi, để trên giá sách ấy!”
Cảnh Táp như phát điên, huơ tay múa chân chạy vào thư phòng, ôm chữ ký vừa hôn vừa cười, trông như mới được thả từ viện tâm thần ra.
So với Cảnh Táp, An Hủy bình tĩnh hơn hẳn, con mắt không ngừng đánh giá Khang Hi, tò mò chẳng biết tại sao anh lại ở đây, nấu cơm cho Hiểu Hiểu là vì ý gì?
Cô hoàn toàn không thể hiểu nổi, chẳng lẽ bị Hiểu Hiểu vật ngã đến choáng váng rồi? Hay do bị ung thư phần nào đó, chập mạch thật rồi?
Trong phòng, bốn nam ba nữ, đều đang mải miết theo đuổi suy nghĩ của mình, bầu không khí có phần kì lạ.
Cảnh Bất Mị thấy cứ đứng như vậy cũng không ổn, muốn làm bầu không khí sinh động hơn. Cậu bày ra sự chuyên nghiệp của một người đại diện đã được rèn luyện bao lâu, hàn huyên vài câu, sau đó tự giới thiệu, đưa danh thiếp, vân vân. Nhất thời, bầu không khí có vẻ chuyển biến tốt lên.
Khang Hi về bếp đảo một vòng, mang cơm chiên dứa lên bàn, thấy đã đủ món, anh tỏ ra rất hài lòng với bữa tiệc ‘Mãn Hán đủ đầy’ của mình, mắt nhìn sang Hiểu Hiểu như muốn được thưởng công.
Hiểu Hiểu căn bản không để ý tới. Trên đời có bao nhiêu hàng xóm, dùng chiêu mượn nước tương rồi mượn luôn cả bếp nhà người ta như anh chứ?
Cái này gọi là cướp đấy.
Một bàn đầy đồ ăn, không có chỗ bày chén đũa, sao mà ăn hết được?
Nghĩ đến đó, cô lại rầu rĩ chuyện khác, nhiều món như vậy, ăn xong ai rửa?
Những người khác không suy nghĩ nhiều như cô, có cái gọi là ‘gạo phải trắng, nem phải nhỏ’ (), Khang Hi làm ra những món này, mọi người nhìn mà muốn động tay ngay, không đói cũng sẽ đói, đói rồi càng đói hơn.
() Nguyên gốc – thực bất yếm tinh, quái bất yếm tế: Tiêu chuẩn ăn uống trong Tứ thư bình giải của Đức Khổng Tử.
“Được rồi, ăn cơm đi!” Khang Hi tỏ ra như thể mình là chủ nhà.
Cái vẻ tự tin không biết xấu hổ này, có lẽ cũng được hình thành từ trong bụng mẹ.
Vị nữ chủ nhà đích thực lại hoàn toàn không nhúc nhích, đang băn khoăn lo nghĩ chuyện chẳng biết ai sẽ rửa chén.
Cảnh Bất Mị sợ bầu không khí sẽ bế tắc, tự giác hỏi thăm mọi người rồi ngồi xuống ghế.
Bàn ăn hình chữ nhật đúng quy củ, bình thường Hiểu Hiểu sẽ ngồi ở vị trí đầu theo thói quen, nhìn ra ban công đối diện để có thể thấy tường vi cô trồng, cảnh đẹp món ngon sẽ bổ sung cho nhau, thế mà vừa định ngồi xuống thì đã bị Cảnh Táp đẩy mất.
“Chỗ này để Khang Hi ngồi!”
Fan cuồng đúng là fan cuồng, gặp thần tượng thì ngay cả đây là nhà của ai cũng quên ráo.
Hiểu Hiểu thầm nghĩ, ăn cho nhanh rồi giải tán gấp, không so đo với Cảnh Táp làm gì.
Thật ra, cô ngồi ở đâu cũng chẳng sao. Khang Hi vốn đã có ý định ngồi bên cạnh cô rồi, mắt lăm lăm nhìn vào chỗ bên cạnh Hiểu Hiểu thì heo nhỏ Cảnh Táp bỗng dưng chen vào, đẩy anh ra vị trí đầu bàn như đẩy cải thảo (), còn chiếm vị trí ngay bên cạnh anh, vẻ mặt vô cùng sùng bái, mắt không chớp lây một lần.
() Tác giả dùng hình tượng này vì heo hay dùng mũi để sục thức ăn, cải thảo là món ưa thích của nó.
Khang Hi cho rằng trước khi theo đuổi được vợ thì bạn của vợ là một sự tồn tại rất quan trọng, Cảnh Táp đã là fan của mình thì càng không thể qua loa, không thể thờ ơ lạnh nhạt, vậy nên cũng chẳng từ chối.
Dù sao thì, chỗ bên cạnh vẫn trống, vẫn còn cơ hội.
Anh nháy mắt cho Cảnh Bất Mị, sao đại thái giám Cảnh không hiểu cho được, chắc chắn đã hiểu ngầm, mở miệng định mời Hiểu Hiểu sang đó ngồi.
Thế nhưng chẳng biết cô xuống ngồi ở cuối bàn từ lúc nào, ngồi rồi không đứng dậy nữa.
Vị trí này, đối diện với Khang Hi, cách anh xa nhất.
Điều này hoàn toàn khác với kế hoạch.
Lông mày Khang Hi nhăn nhúm, mặt quạu đeo.
Cảnh Bất Mị muốn ra hiệu bóng gió một chút, thế nhưng cô chẳng hề nhướn mày một lần, bộ dạng sốt ruột chờ ăn cơm khiến cậu cứ quýnh lên, đúng là vị Hoàng Hậu nương nương này được sinh ra làm Khang Hi tức chết đây mà. Cậu chưa thấy ai lại trì độn chậm lụt đến vậy.
Đành vậy, ăn thôi.
Chờ mọi người ngồi xuống cả rồi, Hiểu Hiểu đói không chịu nổi, dùng đũa gắp một miếng sườn cho vào miệng. Dù đồ ăn này do anh làm đấy, nhưng chủ nhân căn nhà này là cô, người có quyền gắp đồ ăn đầu tiên.
Vừa mới cho vào miệng, nét mặt cô trở nên ngẩn ngơ.
Vị tê tê cay cay nhẹ nhàng kích thích đầu lưỡi, tươi ngon, vừa mềm vừa thơm, cắn trong miệng, cảm giác rất vừa, mỡ mà không béo.
Ngon quá!
Cô ngẩng đầu liếc Khang Hi, không ngờ tài nấu ăn của anh lại giỏi như vậy, làm minh tinh rõ phí của giời, đáng ra nên mở tiệm cơm mới đúng.
Khang Hi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, đắc ý cực kì, bỏ hết mọi phiền muộn sầu não khi trước, quay sang cô nở nụ cười quyến rũ, lại còn nháy mắt khêu gợi.
Nếu là một cô gái khác, bị anh dụ dỗ thế nay, nháy mắt là cởi luôn đồ lót.
Nhưng Hiểu Hiểu chỉ nhìn anh một cái, chưa được một giây thì tầm nhìn đã chuyển, đũa trong tay lại hướng về món tôm chiên xù, hoàn toàn không mảy may để ý đến tới sự hấp dẫn nam tính mà anh đã bày ra.
Mặt Khang Hi xanh mét, nhưng thấy cô ăn ngon lành, lòng lại thấy vui vui, tiếp tục đắc ý.
Ngay từ đầu, tốc độ gắp thức ăn của mọi người rất lễ độ, rất khách khí, nhưng qua vài lượt đũa thì như được lắp thêm động cơ, càng lúc càng nhanh.
Kế Hiếu Nam và An Hủy ăn đến mức phồng cả hai má mà còn tiếc rẻ không dừng được đũa, hai người cùng gắp trúng một miếng sườn, không ai nhường ai, dùng mắt chém giết nhau.
Kế Hiếu Nam nghĩ thầm, cô gái này xinh đẹp đấy, nhưng sao chẳng lễ phép chút nào, có biết người tới là khách không.
An Hủy chửi bới trong bụng: Đồ tiểu thụ, trả sườn heo cho bà.
Cô không toàn không quên lần vô tình gặp nhau trong khách sạn lần trước, nhận định hắn và Khang Hi là một cặp với nhau, thậm chí còn tưởng tượng rằng Cảnh Bất Mị và Vệ Bảo cũng nằm trong hậu cung của Khang Hi.
Trong lúc hai người đang giằng co thì đôi đũa thần của Hiểu Hiểu đã nhắm chính xác vào cục sườn mà hai người đang tranh, không nhìn ánh mắt kháng nghị của cả hai, nhét luôn vào miệng.
Vừa nhai vừa nghĩ, rốt cuộc ai sẽ rửa chén?
Cảnh Táp ăn mà chảy nước mắt, vẻ mặt hạnh phúc, đúng là hoàn toàn vô dụng, đoán chừng ăn xong bữa này thì cô cũng thăng mất tiêu.
Cảnh Bất Mị và Vệ Bảo đã bị dọa một cú, việc Khang Hi biết nấu ăn đã làm họ ngạc nhiên đến mức rớt cằm, giờ thì tròng mắt cũng muốn lòi hẳn ra.
Chỉ có hơn chứ chẳng hề thua kém vú Trần tẹo nào, anh giấu nghề kĩ quá.
Quay lại nhìn Khang Hi, anh hầu như không đụng đũa, chỉ đang mỉm cười dịu dàng, chăm chú nhìn Hiểu Hiểu, bên tai văng vẳng giọng nói của anh truyền tới, trầm khàn, cực kì ấm áp.
“Ừ, thích ăn rau. Thích thịt có sụn. Cay quá sẽ không ăn. Thịt kho và hấp, thích hấp hơn. Không thích ăn cá, thích tôm. Không thích dầu mỡ, ghét món đậu.”
Anh cứ lẩm bẩm như vậy, nụ cười dịu dàng như gió xuân phóng ra dày đặc.
Bữa cơm này ăn xong, tuy không thể coi là ‘khách chủ đều vui’ nhưng mọi người ăn uống thỏa thích lắm, trong đĩa chẳng còn sót lại mẩu vụn nào.
Kế Hiếu Nam và An Hủy xoa cái bụng tròn, ngồi chình ình trên ghế, trông buồn cười như hai con gấu mèo. Thần trí Cảnh Táp nay đã mơ hồ không rõ, bay vào thế giới không ai biết, gọi gì cũng không phản ứng.
Cảnh Bất Mị và Vệ Bảo vừa được ăn no đã bắt đầu thấy nhớ bữa ăn này, không biết liệu có còn lần sau.
Sau khi ăn cơm xong, Hiểu Hiểu có thói quen uống trà, một mình vào bếp để pha. Vừa đặt ấm nước lên bếp thì Khang Hi liền vào theo. Phòng bếp không lớn, người ta cao to chân dài, khó tránh đụng chạm thân thể, anh còn cứ nhích sang cạnh cô.
Cô không thích khoảng cách gần gũi thế này, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức tỏ lạnh lùng, “Đi ra!”
Cô có lạnh lùng hơn cũng không thể ngăn được Khang Hi.
Anh cúi người, cười hì hì nhìn cô, “Còn giận à?”
Hiểu Hiểu ghét bộ dạng cợt nhả này của anh nhất, không thèm nói chuyện nữa, tập trung nấu nước.
Thấy cô không để ý tới mình, anh cũng chẳng hề mất hứng, đứng sau lưng, lẳng lặng nhìn Hiểu Hiểu.
Nhờ ánh sáng, mái tóc đen như mực của cô có một một lớp màu tím, đuôi tóc hơi xoăn xoăn, nhìn qua buông xõa mềm mại, hợp với khuôn mặt trái xoan tinh xảo nhưng đẹp lạnh lùng. Khi bất động, cả người như được phủ bởi một bầu không khí an tĩnh, ôn nhu, tinh mỹ, trông như một con búp bê sứ xinh đẹp.
Vừa nhỏ, vừa đáng yêu.
Anh không khỏi cau có, trông cô xinh xắn lanh lợi như vậy, sao lại có sức mạnh đến nỗi vật bay anh, lại còn nhanh nhẹn, lưu loát đến vậy. Rốt cuộc đã luyện thế nào mới được thế, sau đó còn muốn thảo luận một bữa cho thật đàng hoàng, bạo lực gia đình không tốt cho cuộc sống êm ái của hai vợ chồng đâu.
Suy nghĩ của Hiểu Hiểu lúc này không sôi nổi, sinh động như Khang Hi, chỉ muốn pha trà cho xong rồi cách xa anh một chút.
Cô mở hũ trà, vốc một nắm rất hào phóng, ném vào trong tách trà lớn thường dùng.
Chờ nước sôi, cô nhấc ấm, muốn rót nước vào tách.
Khang Hi đưa tay cản lại, nhận ấm nước trong tay cô, nhíu mày hỏi: “Em thường hay pha trà như thế à?”
Cô chớp chớp mắt, tỏ ra không hiểu: “Không phải toàn pha trà vậy sao?”
Khang Hi nhìn lá trà, là trà Long Tĩnh thượng hạng, giá cả thuộc hàng xa xỉ nhất nhì, thế nhưng kỹ thuật pha trà của cô khiến người ta không nỡ nhìn.
Anh xoay ngang người, đặt cô qua một bên, “Đứng bên cạnh đi, tôi pha cho em!”
Năm điều kiện cần chuẩn bị để pha trà: Chất lượng nước, tâm trạng, thời gian, lượng trà, nhiệt độ nước. Cô chẳng có được một cái.
Hiểu Hiểu đã thấy cảnh anh khoa tay múa chân thành quen, không trách. Pha trà mà cũng để ý đến vậy, rốt cuộc anh kiểu cách đến mức nào đây?
Không phải trà tốt là được rồi sao? Trước đây khi còn ở Mỹ, cô quen uống trà túi lọc, sau khi về nước thì không mua được hiệu trà đó nữa nên mới đổi sang uống trà lá, uống được hai năm, cô thấy mình pha thế là ngon lắm rồi.
Khang Hi lấy một chiếc ly sứ khác, đổ vào nửa ly nước, “Pha trà Long Tĩnh không dùng nước sôi, phải để nguội một chút.”
Sau khi chờ một lát, anh dùng tay bịt trên miệng ly, thấy độ ấm ổn rồi mới lấy một phần ba lá trà từ trong tách kia ra, bỏ vào ly sứ, chờ trà ngấm nước, chầm chậm chìm xuống đáy, anh thong thả lắc đều ly trà.
Hiểu Hiểu tưởng anh pha xong rồi, muốn uống thì anh lại đổ hết nước đi, chỉ còn lá trà.
Cô hoàn toàn không hiểu: “Anh làm gì vậy?”
“Ly thứ nhất để nhuận trà, để lá trà nở ra, tỏa mùi thơm, không uống được đâu.”
Anh lại nhấc ấm nước, rót xuống miệng ly từ trên cao, vừa nhanh vừa chuẩn, hầu như không bắn ra giọt nước nào, như thợ pha trà chuyên nghiệp trong quán, Hiểu Hiểu nhìn mà sửng sốt.
Anh nhìn trà trong ly, lại ngửi hương trà, thấy hài lòng mới đưa ly tới bên miệng cô: “Được rồi, có thể uống rồi!”
Hiểu Hiểu đưa tay muốn nhận ly thì anh cứ nhất định không chịu buông, khăng khăng đưa ly tới miệng cô. Hiểu Hiểu không còn cách nào khác, đành nhấp một ngụm bên tay anh.
Nước trà vừa vào miệng, cảm thấy cả miệng cả mũi thơm ngát, hoàn toàn chẳng có chút vị đắng nào, vừa ngọt vừa dịu, cổ họng mềm mại túa nhiều nước bọt hơn, rõ ràng là một trời một vực với trà cô pha. Hiểu Hiểu không nhịn được, lại uống thêm một ngụm.
Khang Hi thấy cô thích, trong lòng khoái chí biết là bao, thế mà vẫn hỏi: “Ngon không?”
Cô gật đầu, uống ngon thật.
“Đây mới gọi là pha trà, uống trà. Như em thì bị gọi là phí của trời, bò nhai mẫu đơn! Lại còn dám mua trà mắc đến vậy!”
Anh lấy ly về, cũng nhấp một ngụm, nhưng không hài lòng lắm, “Vẫn hơi kém, để tôi nói Tiểu Bảo mua cho em một bộ trà cụ, em pha uống sẽ ngon hơn.”
Mới gặp thế thôi mà cô đã nhận thức rất đầy đủ, cũng đã được lĩnh giáo tài nấu ăn và pha trà của anh, “Có phải anh rất thích lấy lòng người khác thế này không?”
Khang Hi lườm mắt nhìn cô, “Còn phải xem là ai mới được?”
Hiểu Hiểu hơi ngẩn ra: “Hả?” Rõ ràng là không hiểu.
Anh làu bàu: “Chậm tiêu!”
“Anh nói ai chậm tiêu cơ?”
Anh tức giận nhét ly trà vào tay cô, “Uống trà của em đi!”
“Không!” Cô lại trả ly trà vào tay anh, “Anh uống rồi!”
Anh chỉ cảm thấy lồng ngực khó chịu, thế nhưng vẫn lấy ly về, pha cho cô ly khác.
Hiểu Hiểu thưởng thức trà được pha theo cách mới, híp mắt tỏ ra thỏa mãn, nhìn qua trông cực kì dễ thương.
Khang Hi không nhịn được mà vuốt nhẹ lên đuôi tóc cô, mềm mại như tơ, y hệt trong tưởng tượng của anh.
Hiểu Hiểu cảm nhận được, vội vàng xoay đầu, trừng mắt liếc anh, “Làm gì đó?”
Khang Hi bình tĩnh đáp, “Trên tóc có lá trà!”
Ngón tay anh đẹp cực kì, quấn quanh tóc tơ trông rất mị hoặc, khiến cô cảm thấy hơi không được tự nhiên.
Ăn đậu hũ một chút thế thôi là được rồi, không khéo tham thì thâm.
“Xong rồi!” Anh thả tay xuống.
Khang Hi lại rót ba chén trà, vừa bưng ra khỏi bếp, Cảnh Bất Mị thấy thế liền đi tới lấy một phần.
Tục ngữ nói đúng, sau khi ăn xong, uống một ly trà, tốt cho tiêu hóa lại thêm khỏe mạnh.
Khang Hi đi lướt qua, “Không có phần cậu.”
Cảnh Bất Mị ré lên, “Sao không có phần tôi, nhưng cậu pha nhiều vậy mà!”
Thấy Khang Hi mang trà đến chỗ An Hủy và Cảnh Táp, cậu cũng không phản đối nữa, ai bảo cậu không phải bạn thân của vợ tương lai Khang Hi.
Đúng là phân biệt đối xử.
Kế Hiếu Nam tiêu hóa xong, cuối cùng cũng nhúc nhích, anh dũng nói, “Không phải chỉ pha trà thôi sao, tôi đi pha!”
Vừa đúng lúc hắn đang khát.
Khang Hi uống trà, đột nhiên chen vào một câu “Tiện thể rửa chén luôn đi!”
Lời này khiến Hiểu Hiểu thấy dễ nghe nhất tối nay, có người rửa chén là hay rồi.
Kế Hiếu Nam tủi thân la oai oái, “Tại sao chứ?” Có phải mình hắn ăn cơm đâu.
Hắn lại chọc đến chỗ nào của anh rồi?
Vệ Bảo thấy tội quá, đi tới rỉ tai hắn mấy câu.
Kế Hiếu Nam nghe xong, không kêu oan nữa, mặt như đưa đám đi làm nhân viên rửa chén.
Ai bảo hắn lại ngồi cạnh Hoàng Hậu trong giờ cơm ban nãy làm gì, rõ ràng Khang Hi đang muốn trả thù.
Thừa dịp Kế Hiếu Nam thể hiện trình độ rửa chén của mình, mọi người ngồi vây lại trong phòng khách, vốn Hiểu Hiểu muốn định tiễn khách nhưng Cảnh Táp đang như người điên, được ly trà của Khang Hi gọi về từ thế giới khác, xin xỏ cô được ở lâu bên cạnh Khang Hi một chút.
Hiểu Hiểu không còn cách nào khác, thấy chưa rửa chén xong, cũng chiều theo Cảnh Táp.
Lần này Khang Hi nhanh hơn bất cứ ai, Hiểu Hiểu vừa ngồi xuống là lập tức nhào qua chiếm chỗ.
Tiếc là, cô ngồi trên salon đơn, anh có nhanh hơn nữa cũng không ngồi chúng được, đành chiếm vị trí bên cạnh thôi.
Hiểu Hiểu nhìn Cảnh Bất Mị và Vệ Bảo một hồi, cứ cảm thấy quen quen, không kiềm được lại hỏi: “Có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi không?”
Vệ Bảo và Cảnh Bất Mị sợ đến toát mồ hôi lạnh, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
Hôm đó bọn họ đều có hóa trang, không phải cô có ‘con mắt thần thông’ đến vậy chứ.
Khang Hi bình tĩnh cực kì, “Hai người bọn họ, một là đại diện, một là người hợp tác với tôi, ở bên không rời, có lẽ em đã nhìn qua trong một chương trình gì đó mà thôi, chẳng có gì ngạc nhiên.”
Cô cúi đầu suy nghĩ, cũng có thể. Tuy rằng cô không xem chương trình giải trí nhưng mỗi lần Cảnh Táp và An Hủy sang chơi, luôn bị họ kéo tới coi cùng. Thế nên cũng chẳng suy nghĩ gì hơn.
Tuy đám người người này ăn chung bữa cơm với nhau nhưng độ quen thuộc thua xa bạn bè, ngồi như vậy rất chán, lại không có chủ đề nói chuyện gì, thời gian trôi qua có vẻ hơi khó khăn.
Lúc này, Cảnh Táp mở TV, hưng phấn nói, “Bây giờ đang chiếu lại một bộ phim truyền hình của Khang Hi đó.”
Ý kiến này hay đây, sau khi ăn xong thì xem TV, có thể giúp tiêu hóa mà tránh ciá cảnh tẻ ngắt này, rất hợp với hiện tại.
Còn chưa hỏi phim nào thì cô đã chọn đài xong.
An Hủy ngáp một cái rã rời, ăn no xong thì cô chỉ muốn ngủ thôi, không tham gia trận náo nhiệt này, một mình bỏ vào phòng ngủ.
Màn hình màu đen vừa phát sáng, lập tức chiếu một cảnh đặc tả rất rõ nét –nam nữ chính đang hôn nhau rất mãnh liệt.
Cảnh hôn bất thình lình như cuồng phong như vậy khiến mọi người không kịp trở tay, TV chất lượng cao quả là khác bình thường, cảnh môi lưỡi quấn quýt khiến người xem nín khe, muốn mù con mắt.
Cảnh Bất Mị và Vệ Bảo ngồi bối rối, vậy có để người ta nói chuyện yêu thương tiếp hay không đây.
Hai người lén nhìn sang Khang Hi, không biết anh đang có cảm tưởng gì.
Quay phim thôi mà, không thiếu cảnh yêu đương sến súa, hôn hít chỉ là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa.
Khang Hi ngồi trên ghế salon, trên mặt hoàn toàn không có chút cảm xúc, nhưng có thấy gân xanh trên trán đang run bần bật.
Hiểu Hiểu nhìn qua, cô ở gần TV nhất, trừ khi mù, không thể nào không thấy.
Vệ Bảo cảm thấy như đang ngồi trên bàn chông, mà cảnh hôn này cũng dài quá, hai phút rồi mà chưa xong.
Cảnh Táp rất tập trung xem phim, muốn chuyển kênh cũng không được.
Cảnh Bất Mị hận không thể kéo công tắc tới đây.
Bọn họ nghĩ cô gái này tiêu đời rồi, chắc chắn sẽ bị liệt vào blacklist của Khang Hi, bọn họ sẽ chờ để nhặt xác thay.
Sai rồi, bọn họ chờ để ‘hủy thi diệt tích’.
Đột nhiên, Hiểu Hiểu nhìn qua anh, quan sát từ trên xuống. Nấu ăn giỏi, pha trà ngon, cả hôn cũng giỏi thế, đúng là người này có vốn để mặt dày mày dạn thật.
Cô nhận xét một cách chân thành, “Kỹ xảo tốt thật!”
Mồ hôi Vệ Bảo và Cảnh Bất Mị tuôn như suối, rõ ràng Hoàng Hậu nương nương chỉ tổ thêm loạn.
Khang Hi gằn từng chữ: “Tôi, nhận, tiền!”
Anh nói rất bình tĩnh, rất có lý, từ ngữ rõ ràng.
Đúng là anh có nhận tiền, còn là rất nhiều tiền.
Hiểu Hiểu ngẩn người, chỉ thấy đôi mắt trong veo của anh lóe lên, giọng nói mang theo một ý vị mê hoặc nồng đậm, bồi thêm một câu: “Nếu là em, tôi miễn phí!”
Cảnh Táp đang tập trung coi phim nên không nghe, lỗ tai Vệ Bảo và Cảnh Bất Mị dỏng cao hơn thỏ.
Thế lần này Hoàng Hậu nương nương đã hiểu chửa?
Hiểu Hiểu: “Vậy anh định bao giờ thì về?”
Khang Hi: “…”
Câu ‘cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn’ hoàn toàn không thấy hiệu quả gì trên người Hiểu Hiểu.
Con đường theo đuổi vợ, dài đằng đẵng…