Hiểu Hiểu nắm chặt lọ thuốc trị bỏng trong tay, đứng căng thẳng trước cửa phòng 1202, dũng khí như một quả bong bóng đã bị đâm thủng, phồng to rồi xì lép xẹp. Cô hít một hơi thật sâu, tự nhủ rằng mình tới đây để nói xin lỗi, không được chùn bước, ngón tay thon dài nhấn lên chuông cửa.
Kính coong~!
Cảnh Bất Mị đang dọn hành lý trong phòng, nghe thấy tiếng chuông liền định ra mở thì bị Khang Hi bất ngờ lao ra từ phòng ngủ ngăn lại.
Mắt anh vẫn đỏ hồng vì nước mắt nóng hổi, vẻ mặt ấm ức, trông như chú thỏ không được ăn cà rốt.
Kế Hiếu Nam đang lim dim trên salon bị tiếng chuông cửa đánh thức, miễn cưỡng thức dậy. Thấy Khang Hi ra dấu không được lên tiếng nên cũng im thin thít.
Vệ Bảo thò đầu ra khỏi phòng tắm, nhìn anh đứng ở cửa không nhúc nhích, chẳng định mở cửa, cảm thấy rất khó hiểu.
Ba người nhìn nhau ngơ ngác, thế là thế nào?
Hiểu Hiểu thấy không ai trả lời, lại nhấn chuông lần nữa, vẫn không có động tĩnh gì như cũ, không còn cách nào khác, cô đưa tay đập cửa.
“Khang Hi, anh ở đâu?”
Hoàng Hậu nương nương giá lâm!
Rõ ràng Khang Hi biết là ai, thế nên không cho phép bọn họ lên tiếng.
Căn hộ này được coi là một trụ sở bí mật, ngoại trừ ba người bọn họ thì cũng chỉ có Hoàng Hậu nương nương biết Khang Hi ở đây.
Khang Hi mở cái nắp trên mắt mèo, nhìn Hiểu Hiểu qua cái lỗ nhỏ xíu.
Cô rạng rỡ như bầu trời đêm đầy sao, dùng thứ ánh sáng lẫn màn đêm tuyệt vời nhất để tụ lại, nhanh như một ngôi sao băng rực rỡ mà dịu dàng, lướt qua đêm đen trong đôi mắt anh. Thế nhưng sự đố kỵ lại như vết tro tàn, một lần nữa gặm nhấm con tim, khiến bàn tay đặt trên cửa của Khang Hi cứng đờ trong không khí, chỉ còn sự dịu dàng đong đầy trong ánh mắt.
Anh rất muốn nhổ hết cay đắng khổ sở trong lòng, thế nhưng dù chúng có rơi đầy đất thì vẫn nỗi tủi thân và chua xót vẫn còn dày đặc.
Nhất thời, trái tim lại khó chịu, mắt cũng ửng đỏ, hốc mắt ầng ậng nước, như giọt sương trên cánh hoa, ngón tay vừa chạm vào cửa rồi buông thõng.
Cái vẻ vừa tủi thân vừa đáng thương này, khiến ba anh chàng đằng sau xót chết đi được.
Vệ Bảo đi tới ghé vào tai Cảnh Bất Mị nói: “Lát nữa trước khi lên máy bay, cậu mua cho cậu ta một thanh chocolate đi.”
“Mua chocolate làm gì? Cậu ta có thích ăn đâu.”
Cảnh Bất Mị nghĩ nội thương trong lòng Khang Hi không thể được chữa lành trong một sớm một chiều đâu. Đúng là nghiệt chướng, đường đường là một người đàn ông sáng giá như thế, lại bị phụ nữ dày vò trở thành bịch nước mắt thế này.
“Dỗ cậu ta chứ gì! Cậu thấy cái bộ cậu ta tội nghiệp không, cứ như chó không chủ ấy.”
“Cút!” Nếu Cảnh Bất Mị có thể dỗ được thì bản thân còn phải khổ vậy sao?
Kế Hiếu Nam đi tới, quay qua Khang Hi hỏi: “Cậu muốn gặp, hay là không?”
Vai Khang Hi run run, ngẩng đầu, nhắm chặt mắt, để nước mắt chảy ngược vào lòng, u oán hừ một tiếng: “Không gặp!”
“Không gặp thật à? Bây giờ mà không gặp thì cậu cẩn thận sau này không có cơ hội nữa đâu…”
Nói chưa hết câu thì Khang Hi trở mặt còn nhanh hơn lật sách, suýt nữa đá bay hắn ra ngoài.
Hiểu Hiểu thấy chờ lâu mà không ai đáp lại, tưởng là anh không có ở nhà, rầu rĩ rời đi.
Sau khi cô rời đi, Khang Hi lại nhốt mình trong phòng ngủ, ai gọi cũng không đáp.
—
Màn đêm mỏng manh bất tri bất giác che lấp tất thảy, ánh trăng dịu dàng như một hồ nước tĩnh mịch, lại mơ hồ như màn sương mông lung, sương đọng lại, mang một cảnh giác mát lạnh.
Hiểu Hiểu cứ nghĩ rằng Khang Hi sẽ gõ cửa như trước, xông vào nhà, chiếm bếp của cô, làm cơm cho cô ăn. Thế nhưng chờ mãi chờ mãi mà không thấy anh tới, trong lòng lại cảm thấy có chút mất mát.
Lọ thuốc trị phỏng lấp lánh không gì bằng đập vào mắt, cô quyết định lại đi tìm anh.
Vừa mở cửa, Kế Hiếu Nam bất ngờ xuất hiện trước mặt, khiến cô ngẩn cả người.
Kế Hiếu Nam giơ hộp đựng thức ăn trong tay lên, “Vạn Tuế Gia nhà tôi có dặn, bắt đầu từ tối nay, mỗi ngày tôi sẽ mang cơm đến cho cô!”
Vệ Bảo phụ trách mua thức ăn, Kế Hiếu Nam phụ trách phục vụ tận nơi, ai bảo hắn rảnh rỗi nhất làm gì.
“Anh ấy đâu?” Hiểu Hiểu nhận ra hắn là bạn của Khang Hi, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như trước.
“Trở lại đoàn làm phim, chắc bây giờ cũng đã lên máy bay rồi.” Hắn đưa hộp đựng thức ăn cho cô, “Đúng rồi, còn Nếp nữa!” Kế Hiếu Nam kéo dây thừng nhét vào tay cô, Nếp nằm sấp trên mặt đất, thè lưỡi thở.
Nó ở lì tại nhà Hiểu Hiểu mấy ngày, đã quen, không có tâm lý bài xích.
Hiểu Hiểu cảm thấy trong lòng trống rỗng, có một nỗi mất mát như ẩn như hiện, nhưng cũng không nhiều hơn, chỉ như vừa vây quanh, chưa kịp điều chỉnh.
Cô nhìn hộp thức ăn, cảm thấy nhận mãi cũng thẹn, cứ ăn đồ của người ta mãi thế này, ít nhiều cũng thấy ngượng ngùng.
Tựa như đã nhìn thấu, Kế Hiếu Nam đủng đỉnh nói: “Nếu cô muốn từ chối thì đừng nói với tôi.” Hắn lấy tờ giấy ghi chú trong túi ra, “Đây là số WeChat của Vạn Tuế Gia, cô biết đấy, nghệ sĩ rất phức tạp, số WeChat này không phải đăng ký theo số điện thoại thường dùng của cậu ấy. Cô cứ theo số này mà thêm cậu ấy vào nhé, có gì thì cứ nói với Khang Hi ấy. Tôi chỉ là chân chạy vặt thôi.”
Nói xong, hắn ngồi xổm xoa đầu Nếp, rỉ tai nó vài câu rồi bỏ đi.
Cô đã quen với nét chữ trên tờ giấy, như sợ bị mất, thầm đọc đi đọc lại số WeChat này mấy lần.
Trở về phòng, cô mở hộp đựng thức ăn, chẳng ngạc nhiên chút nào, bên trong toàn những món cô thích cả. Ba mặn một canh, lại còn cả một phần salad trái cây.
Bao nỗi thất lạc hụt hẫng nay dần dần được gom lại, tụ hợp, sau đó biến mất. Thay vào đó là một cảm giác ấm áp, vui vẻ, từ từ lan dần trong lồng ngực.
Hiểu Hiểu đặt hộp thức ăn lên bàn, không dùng vội, tìm điện thoại, mở ứng dụng. Trưởng thành ở Mỹ, cô không quen với những ứng dụng chat trong nước, chủ yếu dùng MSN cơ. An Hủy nói việc này sẽ khiến Hiểu Hiểu xa rời xã hội, thế nên đã cài giúp WeChat cho, nhưng cô chưa dùng lần nào.
Cô mở app Wechat, nhập mật mã 600600. Đây là mật mã căn cứ từ tên của cô, thế nên nhớ rất kỹ. Sau khi đăng ký, cô chạm vào phần thông tin ở dưới cùng, chọn mục thêm bạn, đánh số WeChat của Khang Hi vào ô tìm kiếm, sau đó xác nhận tìm.
Rất nhanh sau đó, bốn chữ ‘Ngô Hoàng Vạn Tuế’ nhảy ra ngoài, Hiểu Hiểu ngẩn người ra, nhìn avatar hình của Nếp mới dám xác định là anh.
nickname gì mà tự kỷ thế này… cô không kiềm được, mím môi cười.
Ngón tay cẩn thận chạm vào nickname kia, sau khi đánh chữ ‘Tôi là Hiểu Hiểu’ ở ô xác nhận thông tin thêm bạn, nhấn vào nút gửi đi ở góc phải.
Chờ một lát mà không thấy xác nhận, đoán rằng có lẽ anh vẫn đang ở trên máy bay, không khỏi cảm thấy thất vọng. Thế nhưng lại nghĩ khi anh xuống máy bay là sẽ nhìn thấy ngay thì tâm trạng cô khá hơn một chút.
Hiểu Hiểu vào lại phòng bếp, chuẩn bị ăn tối thì Vừng rên ư ử.
“Sao vậy?”
Vừng quay về phía chậu thức ăn của mình, sủa một tiếng.
Nếp đang chổng mông to, ăn cơm của Vừng hùng hục, hoàn toàn không biết cái gì gọi là lễ phép, sau khi ăn xong còn đi chiếm ổ của Vừng một cách rất ‘hổ báo’.
Vừng không vui, tới đuổi, thế nhưng Nếp sống chết cũng không chịu rời đi. Vừng dùng sức cắn nệm để kéo, ý muốn đoạt giường mình về, còn Nếp cứ chễm chệ nằm trên, mặc anh chàng kéo hì hục.
Ngay lập tức, hai con chó quấn vào nhau túi bụi không tách được.
Đúng là chủ nào chó nấy.
Tính nết và cái đức hạnh chiếm không gian của người khác thế này, giống chủ của nó y như đúc.
“Nếp, không bắt nạt Vừng, không thì không có đồ ăn sáng!” Cô quát.
Khang Hi có từng nói muốn nhờ cô dạy dỗ Nếp, ăn nhiều bữa của anh vậy rồi, Hiểu Hiểu không thể tắc trách.
Hình như Nếp hiểu, hai tròng mắt lóng lánh ánh nước.
“Không nghe lời, có làm nũng cũng vậy thôi!” Hiểu Hiểu là huấn luyện viên đội đặc cảnh, chiêu làm nũng thế này, hoàn toàn vô hiệu với cô.
Nếp ư ử, rũ đầu rời khỏi cái nệm của Vừng.
Vừng lập tức nhào lên nệm, thế sống chết cũng phải bảo vệ lãnh địa của mình.
Lúc này Hiểu Hiểu mới sực nhớ ra Kế Hiếu Nam chỉ giao mỗi mình Nếp cho cô mà thôi, chẳng mang đồ dùng hằng ngày của nó tới, chậu thức ăn và nước thì chẳng sao, thế nhưng nệm ngủ thì… Cô lục lọi dưới gầm giường, nhớ kỹ từng mua cho Vừng một cái nệm thú cưng, vì nhỏ nên không dùng. Nay Nếp nhỏ hơn Vừng một chút, chắc là vừa.
Cô lôi một cái đệm cho thú cưng màu xanh hải quân từ dưới gầm giường ra, đặt xuống bên cạnh Vừng, “Tới đây, Nếp!”
Nếp ngửi cái nệm, dùng chân ấn ấn, con mắt vẫn liếc về cái đệm của Vừng.
Vừng bắt đầu lăn đi lăn mình trên đệm mình, hoàn toàn không có ý nhường nhịn.
Nếp thở phì phò, dùng móng vuốt cào cái đệm như đào hố, hận không thể cào được đống xốp bên trong ra. Cái đệm này được làm bằng vải bố dày chắc, cào nửa ngày mà chỉ được mấy vết trầy, chẳng có xíu gì là sắp hư, nó rên rỉ sụt sịt mấy tiếng, tỏ ra đáng thương nằm xuống đệm.
Hiểu Hiểu ấn nút trên máy thức ăn, chậu thức ăn đầy tràn, mang cho Vừng.
Vừng vẫy đuôi, ăn sạch sành sanh, Nếp nằm trên đệm ở bên cạnh, mắt nhìn ngó ra vẻ thèm thuồng.
“Không được ăn nữa! Tự xem mày béo thế nào rồi này?”
Chưa thấy con chó berger nào có mông nẩy như lồng đèn thế này.
Chó bị béo phì sẽ xuất hiện những bệnh về tuần hoàn và hô hấp, khả năng miễn dịch cũng giảm.
Đây không phải hiện tượng tốt.
Cô quyết định lập ra kế hoạch giảm cân cho Nếp, bắt đầu từ việc giảm lượng ăn.
—
Bắc Kinh—
Máy bay vừa hạ cánh, Khang Hi đi từ đường dành cho khách VIP rời khỏi sân bay, lên xe bảo mẫu. Đã quá khuya mà anh vẫn còn mang kính mát, chẳng hề vui vẻ tẹo nào, mặt mũi cứng ngắc, trông như cảnh đặc tả trong phim, nghiêm nghị.
Lên xe, Cảnh Bất Mị sợ gặp phải phóng viên hỏi chuyện ung thư não của anh, thế nên vội vàng bảo tài xế lái xe. Cậu nhìn đồng hồ đeo tay, mới một giờ sáng, trễ thế này, không cần đến đoàn làm phim nữa, quyết định về khách sạn trước.
Xe chạy băng băng trên đường quốc lộ, màn đêm chạy dọc hai bên xe, chỉ có trước mặt được chiếu đèn sáng như ban ngày, cùng những cây đại thụ cao che trời đang nhảy múa theo gió.
Khang Hi tìm điện thoại của mình, sau khi mở máy thì nhấn thẳng vào app WeChat, tay chọn phần nút thông báo, trong phần bạn mới, như anh mong đợi, có một tin thêm bạn.
Anh vội vàng tháo mắt kiếng xuống.
Dòng chữ ‘Loli cup E., đề nghị thêm bạn thành bạn thân’, đã chọt mù Khang Hi trong nháy mắt.
Cái quỷ gì thế này? Quảng cáo?
Anh vội vàng liếc sang avatar, ảnh chụp rất nhỏ, nhưng tự như được lắp kính lúp, anh liếc mắt một cái là nhận ra ngay người trong ảnh là Hiểu Hiểu.
Là cô thật sao?
Khang Hi không tin, dụi dụi mắt, vẫn là câu ‘Loli cup E., đề nghị thêm bạn thành bạn thân’.
Cup E…
Khang Hi cảm thấy có một cỗ nhiệt khí xộc thẳng lên đầu, khiến mũi anh hơi đau nhức.
Cảnh Bất Mị ngồi bên cạnh, động tác của anh rõ ràng như vậy, đương nhiên sẽ chú ý. Nghiêng đầu nhìn qua, sau khi dòng chữ trên màn hình bắn vào mắt, sặc đến ho khan một hồi.
Cup E… Mất cmn hồn quá đi chứ.
Cup E. (Bị người gọi đùa: chữ viết tắt của Ecstasy, mang ý khiến người ta mất hồn lạc phách)
(*) Giải thích trên là của tác giả, ngoài ra, Ecstasy là tên của ma túy tổng hợp. Cup E ở đây còn chỉ cỡ áo ngực.
Cảnh Bất Mị không nhịn được mà vỗ đùi cười như điên, Hoàng Hậu thật là quá dữ dội!
“Không được cười!” Khang Hi đỏ mặt quát tướng.
“Không phải… chỉ là tôi nghĩ… hahaha…” Cậu ta cười đến chảy nước mắt, “Chắc là thật đó… Hoàng Hậu nương nương đúng là mặt non ngự…” Dưới con mắt đầy sát khí của Khang Hi, vẫn nên nuốt hai chữ dung tục kia xuống thì hơn.
(*) Từ Cảnh Bất Mị muốn nói là ‘Mặt non ngực lớn’
Con mắt Khang Hi đen thui: “Bớt nghĩ tới những thứ không có cho tôi!”
“Được rồi, tôi đi, tôi đi mà!” Cảnh Bất Mị nín cười, leo ra ngồi đằng sau anh. Những tràng cười đứt quãng cứ vang lên không dứt.
Tầm mắt của Khang Hi lại quay về với màn hình điện thoại, ót toàn vạch đen.
Ai lấy nickname này cho cô?
Anh chắc chắn đây không phải thứ Hiểu Hiểu có thể nghĩ ra được.
Cái gì mà cup E chứ… Mà có thật không?
Màn kịch trong đầu bắt đầu mở màn, chỉ có anh biết mình đang hừng hực thế nào.
Bất chợt, cơn nhức nhối ở mũi tăng lên, một luồng nhiệt tanh tanh tanh trào ra…
Cảnh Bất Mị cười no, định hỏi anh có muốn ăn khuya hay không, bỗng thấy Khang Hi đang bịt mũi, máu tràn qua kẽ tay.
“Sao cậu lại chảy máu mũi thế…” Cảnh Bất Mị vội vàng rút khăn tay đưa anh.
“Cút đi!”
Khang Hi quát thét, khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo đã quen, nay còn đỏ hơn máu.
Nước mắt và máu đều là chất lỏng cả, anh mất nước còn nhanh hơn cả ngập lụt sông Hoàng Hà.
Cảnh Bất Mị quyết định ngày mai sẽ bảo Tiểu Trần mua hai thùng nước khoáng, để Khang Hi bồi bổ lại một chút.
Hiểu Hiểu mở đôi mắt cay xè, mờ mịt nhìn tia nắng mặt trời chói chang ngoài cửa sổ. Ánh nắng xuyên qua rèm cửa sổ đục lỗ hình hoa, tạo thành những vệt loang lổ trên sàn nhà. Vừng trong lòng cô khẽ run lên, sủa với cô một tiếng, Hiểu Hiểu mới tỉnh táo trở lại.
Cô đã ôm Vừng ngồi trên sàn suốt cả đêm.
Mấy giờ rồi?
Hiểu Hiểu nhìn đồng hồ treo tường, kim giây vẫn đang hoàn thành vòng tròn của mình theo quy luật, kim giờ, kim phút dừng lại một chỗ, hai giờ chiều.
Lúc này, tiếng chuông của chiếc điện thoại đang nằm trên salon reo lên chói tai, cô ngẩn ngơ. Chuông reo thật lâu mới yên lặng, một lát sau lại đổ một hồi chuông khác. Hiểu Hiểu bước tới, đưa mắt nhìn màn hình.
Là đội trưởng đội y tế của đội đặc cảnh Báo đen – Bạch Lộ.
Nhấn nút nhận, ngay lập tức, một giọng nữ với deciBel rất cao vang lên: “Đoan Mộc, chị đang chơi trò gì vậy? Chị có biết em gọi cho chị mấy cuộc rồi không? cuộc rồi, tròn cuộc lận đó! Vậy mà bây giờ chị mới bắt máy!”
Hiểu Hiểu nhìn đồng hồ, bây giờ đã là hai giờ lẻ hai phút chiều, đã qua giờ làm việc, coi như cô đã nghỉ việc không lý do.
“Chị nói gì đi! Chị không sao chứ?”
“Chị không sao!”
Bạch Lộ thở phào nhẹ nhõm, lại trách: “Đừng nói với em là chị ngủ quên đấy!” Cô không tin lý do này đâu.
“Chị hơi khó chịu!” Hiểu Hiểu rụt mình trên ghế salon, mặt trời chiếu vào người, thế mà vẫn cảm thấy lạnh lẽo như trước.
“Chị khó chịu à?” Giọng nói của Bạch Lộ tỏ ra sốt ruột hơn mấy phần, “Khó chịu ở đâu? Có nóng không? Hay chứng phiền muộn tái phát rồi? Có cần em ghé thăm chị một chút không?”
“Không cần đâu, chỉ là ngủ không ngon thôi?” Đúng là ngủ không ngon. Thật ra suốt đêm cô không ngủ.
“Thuốc em đưa cho, chị có dùng đúng hạn không đấy?” Bạch Lộ nhắc tới thuốc chữa bệnh mất ngủ.
Hiểu Hiểu ừ một tiếng. Thật ra thuốc Bạch Lộ đưa, cô chưa từng uống một viên nào.
“Chị mau đi tìm bác sĩ Trương để nói chuyện đi, đừng chuyện gì cũng giấu trong lòng như vậy là không tốt đâu. Em nói bao nhiêu lần rồi, điều trị tâm lý rất quan trọng với chị!”
Bác sĩ Trương là bác sĩ tâm lý của đội đặc cảnh Báo đen, phụ trách riêng về sức khỏe tâm lý cho đội viên đội cảnh sát.
“Chị biết rồi.” Cô trả lời rất lãnh đạm.
“Lần nào chị cũng nói biết rồi, nhưng chị có nghe không?” Bất cứ bệnh gì cũng cần sự phối hợp của người bệnh, nếu không thì dẫu Hoa Đà sống lại cũng phải bó tay.
Hiểu Hiểu không muốn tiếp tục đề tài này nữa, “Chị hơi mệt, muốn ngủ thêm một chút.”
Bạch Lộ có thể nhận thấy sự qua loa miễn cưỡng của cô, “Được rồi! Em không quấy rầy chị nữa, chị cứ ngủ đi! Em sẽ xin nghỉ giúp chị, nhưng không được có lần sau đâu nhé!”
Đội cảnh sát có kỷ luật quân đội riêng, không được phép nghỉ vô cớ!
“Cảm ơn em!”
Cúp điện thoại, Hiểu Hiểu vẫn co rút mình trên ghế salon, nắng mặt trời chiếu xuống, tựa như ngàn cơn sóng biếc, khiến căn nhà trống trải lạnh lẽo trở nên sặc sỡ sắc màu, thế nhưng vẫn không thể soi rọi vào trái tim cô. Có loáng thoáng tiếng cười vui vẻ truyền vào ngoài cửa sổ, thời tiết đẹp thế này, rất thích hợp cho những hoạt động ngoài trời, thế nhưng, sao cô vẫn thấy cô đơn quá.
“Ư ử…” Vừng vẫy đuôi, cọ tới cọ lui bên chân Hiểu Hiểu.
“Chị không sao!” Cô nói với Vừng, cũng là tự nói với bản thân.
Hiểu Hiểu đứng dậy, muốn đi tắm để tỉnh táo lại một chút. Khi tới trước cửa nhà vệ sinh thì thấy thức ăn cho chó trong chậu vẫn còn đầy ắp. Cô dùng máy trút thức ăn tự động, cứ bảy giờ rưỡi sáng và mười hai giờ hằng ngày sẽ có thức ăn được tự động đổ đầy khay. Cô nhìn Vừng, nó vẫn quấn quýt theo chủ mãi, nhất định là thấy tinh thần cô sa sút, Vừng cũng bị ảnh hưởng.
“Đi ăn đi!”
Vừng ngửa đầu, không muốn rời đi, dán sát chân cô không nhúc nhích, nó là một con chó vừa trung thành, vừa nhạy cảm.
Hiểu Hiểu ngồi xổm, vuốt trán Vừng, “Chị không sao thật mà!”
“Gâu! Gâu gâu!” Nó vẫy đuôi, dùng cái mũi đen ươn ướt dụi vào chóp mũi cô.
“Nhột!” Cô cười nói, dùng mũi cọ vào lông Vừng.
Vừng hưng phấn, cái đuôi to xoay mòng như cánh trực thăng, như muốn tạo gió.
“Đi đi, mau đi ăn đi!” Cô lại nói.
Vừng lại sủa gâu một tiếng, như thể xác định cô không sao rồi mới đến khay thức ăn của mình, ăn ngấu nghiến.
Thấy nó ăn ngon lành, Hiểu Hiểu cũng cảm thấy đói bụng. Vào bếp, định chuẩn bị đồ ăn cho mình, thế nhưng vừa mở ngăn đông của tủ lạnh ra thì thấy bên trong rỗng tuếch. Suýt nữa cô quên mất, tất cả đồ ăn đông lạnh trong tủ đã bị Khang Hi xử lý cả rồi.
Khang Hi…
Ánh sáng bị mắc kẹt bên chân cô có vẻ hiu quạnh, hình bóng cũng mơ hồ theo, lộ ra vẻ hoa lệ nhưng yếu ớt, cũng như tâm trạng cô lúc này. Nhớ lại mọi chuyện tối qua, cô đã điên cuồng như thế, gạt bỏ tất thảy bao ý tốt của anh.
Thật ra Hiểu Hiểu đã quen với cô đơn, thế nhưng anh lại mạnh mẽ, ngang ngược xông vào thế giới của cô, vây quanh cô như một ngọn đèn rực rỡ chói chang, dù bóng tối vẫn tồn tại, không hề biến mất, thế nhưng khi có anh ở bên, cô đã cố tình bỏ qua nó.
Những ký ức về cha mẹ đã hung hăng đẩy cô rời khỏi ánh đèn. Một lần nữa, vào giây phút bóng tối bao trùm, lý trí của Hiểu Hiểu vụn vỡ, bị vo tròn, sống không bằng chết.
Nhất định anh sẽ sợ lắm?
Bỗng nhiên, lọ thuốc trị bỏng trên bàn lọt vào mắt cô, sờ lên chân mình theo bản năng, vệt nước trên quần đã khô từ lâu, cô cũng chẳng có bất kỳ cảm giác đau đớn nào. Thế nhưng tay của Khang Hi lại tấy đỏ, điều ấy khiến Hiểu Hiểu bỗng cảm thấy áy náy. Chẳng hay vết thương có nặng không?
Đi tới cửa, tay vừa đụng nắm xoay, cô vội vàng rụt về.
Rõ ràng anh ở ngay nhà bên cạnh, thế nhưng dũng khí để nói lời xin lỗi, cô cũng không có.
Cánh cửa trước mặt như một ngọn núi lớn, ngăn cản bước chân của cô. Hiểu Hiểu cứ nhìn chằm chằm vào cánh cửa, không biết có phải yếu tố tâm lý không mà cứ cảm thấy bên ngoài có người, thời gian dần trôi, loại cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt.
Hiểu Hiểu vừa lo lắng vừa cảm thấy bị kích động, cuối cùng khi mở tung cửa ra, ngoài cửa lại chẳng có ai cả.
Hiểu Hiểu cười khổ, cảm thấy mình càng lúc càng đa nghi.
Đang muốn đóng cửa thì bỗng nhìn thấy một túi nilon đặt ngay dưới góc trái của khung cửa, trong túi có đựng hai hộp đựng thức ăn mờ mờ.
Hộp thức ăn vẫn còn nóng, trên hộp có một hàng chữ nhỏ – Phố hải sản Túy Huy Hoàng.
Hiểu Hiểu mở nắp, một mùi thơm phả vào mặt, mực lớn Bắc Hải và súp lơ tươi, được chiên rồi mà vẫn thật xanh mắt, trông như mỹ ngọc, phỉ thúy. Màu xanh tinh tế đã che dấu được lớp dầu chiên, mang theo cảm giác tươi ngon mát mắt.
Cô ngẩn người, vừa định mở hộp thức ăn bên dưới thì thấy một tờ giấy nhắn được kẹp giữa hai hộp thức ăn.
Chữ viết bằng bút máy, trông rất bay bướm: Không được ăn đồ đông lạnh đâu!
Hiểu Hiểu lập tức nhận ra ai đã mang tới.
Trái tim như được nắng chiều dịu dàng sưởi ấm, trở nên lấp lánh, đong đầy bởi sự xúc động.
Hộp thức ăn thứ hai đựng cơm chiên hải sản và bào ngư, thịt hun khói, tôm bóc vỏ, đậu xanh, bắp, làn khói nóng hổi, trông như mã não đỏ, ngọc bích xanh biếc và vụn vàng chói mắt khảm trên ngọc trắng, tràn đầy sức sống.
Trọng lượng và độ ấm của hộp thức ăn bất ngờ hun đỏ mắt cô, trong lòng cảm thấy ấm áp, ngày xuân có tuyết đọng dần tan, ngàn hoa đua nở, trăm chim hót ca.
Cô về lại phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này bầu trời trong xanh như vừa được gột rửa, cô chầm chậm nhai nuốt món ngon, nước mắt tuôn rơi như ngọc, thế nhưng hơi ấm đọng lại ở đầu ngón tay đã khiến trái tim từ từ mở rộng từng chút một.
Đến khi ăn xong, nhất định cô phải nói cho Khang Hi biết: Đồ ăn này không ngon bằng anh nấu! Bởi vì… rất mặn!
Khi đám người Cảnh Bất Mị trở lại Phúc Để nhưng lại chẳng thấy Khang Hi đâu. Cảnh Bất Mị sốt ruột đến mức đi vòng vòng trong phòng, đến gầm giường cậu ta cũng tìm qua một lần.
“Vạn Tuế Gia!” Cảnh Bất Mị gọi vang cả nhà, thế nhưng không ai đáp lời. Vội vội vàng vàng chạy vào nhà vệ sinh, cố gắng nhấc nắp bồn cầu lên…
Vệ Bảo kéo Cảnh Bất Mị lại, “Cậu điên rồi hả, người to đùng như vậy thì sao trốn vào bồn cầu được?”
Cảnh Bất Mị hất tay anh, “Sao mà tôi không sốt ruột cho được? Một bữa cơm ngon lành vậy mà tự dưng lại lòi đâu ra một tên gian phu.”
Gian phu ở đây là chỉ chồng chưa cưới của Hiểu Hiểu.
“Gian phu gì chứ!? Có biết thứ tự trước sau không!” Bệnh bao che khuyết điểm của Cảnh Bất Mị ngày một trầm trọng.
“Nếu hắn không phải gian phu thì Vạn Tuế Gia nhà chúng ta là gì? Lốp xe dự bị hả?”
Giận nhất là gian phu đã chết rồi. Không phải cậu máu lạnh, thế nhưng chuyện đặt anh em mình lên trên là lẽ dĩ nhiên mà. Nếu còn sống, cậu không thấy Khang Hi thất bại, nhưng chết rồi thì không thế.
Có câu nói nào ấy nhỉ, chỉ cần bạn nhớ anh ấy cả đời, anh ấy sẽ vĩnh viễn sống trong tim bạn.
Cái chết có thể biến hồi ức trở nên đẹp đẽ hơn hiện thực, nếu Hoàng Hậu nương nương cũng giống vậy, Khang Hi biết phải làm sao?
Làm lốp xe dự bị thật ư?
Thôi được rồi, cho dù có là lốp xe dự bị thì anh cũng là cái lốp quý báu nhất, thế nhưng lốp dự bị sẽ phải bị xì hơi.
Cảnh Bất Mị càng nghĩ càng thấy hãi, níu cổ áo Vệ Bảo, “Cậu nói xem, cậu ấy có qua nhà bên cạnh không?”
Vệ Bảo biến sắc, “Có khả năng!”
Tức giận đánh mất lý trí, sói đói vồ dê… à không, nhìn thế nào cũng thấy giống sói đói vồ hổ.
Hoàng Hậu nương nương chắc chắn thuộc vào bậc hổ cái là đằng khác.
Cảnh Bất Mị sốt ruột đến mức giậm chân, “Tôi nói rồi mà, cô gái này có gì đó không tốt, coi chừng lại xảy ra chuyện!”
Hai người nháo nhào chạy ra cửa, sợ Khang Hi bị Hiểu Hiểu đánh tàn phế.
Thế nhưng chưa mò tới nắm cửa thì cửa bất ngờ bật ra, khuôn mắt u ám của Khang Hi từ ngoài đi vào.
Thấy anh không cụt tay cụt chân, trái tim đang nhảy tưng tưng của Cảnh Bất Mị tạm thời rơi xuống, “Cậu chạy đâu thế? Không phải về trước bọn tôi sao?”
Khuôn mặt của Khang Hi vẫn lạnh lùng như gió bấc, vẫn khiến người ta không dám tới gần như trước, nhưng tinh thần lại sa sút, chán nản cực kỳ.
“Tôi đi được nửa đường rồi quay lại Túy Huy Hoàng.” Anh nói, quầng sáng trên mặt như gần như xa.
Vệ Bảo hỏi, “Cậu đừng nói với tôi vì tức giận nên quay lại để bắt nạt Cảnh Táp một trận nhé.”
Người ta là nữ cảnh sát, lại còn được huân chương, đánh lén cảnh sát tội nặng lắm.
Vẻ dịu dàng trong mắt Khang Hi tản mác, như sương mù trong cơn mưa bụi mịt mờ, “Tôi sợ Hiểu Hiểu bị đói…”
Mấy bữa này, ngày nào anh cũng nấu cơm cho cô, đồ đông lạnh trong tủ bị anh vứt sạch, sợ tối nay cô không có đồ ăn, thế nên quay lại mua.
Cảnh Bất Mị nghe mà thấy thương, “Cậu không giận à?”
Sao không giận chứ. Nghe câu chuyện bi thương thảm thiết đó xong, anh chỉ muốn ôm chặt cô, xóa đi tất cả mọi đau khổ, thế nhưng không ngờ trong cuộc đời cô từng có một người đàn ông khác, lại còn từng nói tới chuyện cưới xin.
Từ trước tới nay, anh chưa bao giờ biết mùi vị của ghen tỵ. Từ trước tới nay, luôn là người khác ghen tỵ với mình, thế nhưng bây giờ, anh đã được cảm nhận một cách rất sâu sắc.
Cảm giác này như vừa nuốt tất cả mật rắn trên đời, đắng không tả xiết. Lại giống như có một cái miệng nhỏ, đang nhai đang cắn trái tim anh rồi đến xương cốt, len lỏi vào mạch máu, lan truyền khắp toàn thân.
Tuy anh cố dằn xuống, muốn mình phải thật bình tĩnh. Người đã chết rồi, có gì mà ghen chứ, thế nhưng vẫn không thể, ngược lại càng khiến anh rối loạn hơn. Thậm chí lúc lái xe, bỗng có cảm giác thôi thúc muốn tung chết người.
“Gì mà thanh mai trúc mã chứ!” Khang Hi gào lên chua chát, “Tôi mới là thanh mai trúc mã của cô ấy, tôi mới là người quen cô ấy sớm nhất!”
Cảnh Bất Mị nghe không hiểu, Hoàng Hậu nương nương trở thành thanh mai trúc mã của Khang Hi từ lúc nào vậy? Cậu nhìn sang Vệ Bảo.
Khuôn mặt Vệ Bảo cũng trở nên ngơ ngác. Anh và Khang Hi đã học chung với nhau từ hồi lớp một, hoàn toàn không nhớ có một người như Hoàng Hậu nương nương.
“Có phải cậu giận quá nên váng đầu rồi không, sao lại bắt đầu suy nghĩ lung tung như thế!” Cảnh Bất Mị an ủi, “Thôi được rồi, được rồi! Tức giận vậy thôi, người cũng qua đời rồi mà!”
Tựa như Khang Hi không hề nghe thấy, đột nhiên đưa tay ra sau gáy mình, “Đẩy tôi thảm như vậy mà không tới bệnh viện thăm, lại còn xuất ngoại. Xuất ngoại thì thôi, lại còn anh anh em em với người đàn ông khác, có lương tâm hay không!”
Lời này khiến đám người Cảnh Bất Mị chẳng hiểu ngô khoai gì.
Một tiếng tách, một giọt nước rơi trên mu bàn tay anh, ba người Cảnh Bất Mị hoảng hốt đến bối rối.
Người này … khóc!
“Mỗi lần từ Thụy Sỹ về, ba đều mang chocolate cho chị, tôi phải trộm lén mấy viên, tranh thủ lúc ngủ trưa đặt cạnh gối cô ấy. Thế mà cô ấy thì hay lắm, hoàn toàn không nhớ!”
Anh càng nói, khóc càng dữ, lau nước mắt, tiếp: “Người phụ nữ không có lương tâm! Mỗi bữa cơm trưa xong, tôi đều chọn quả cam lớn nhất để dành cho, thế mà cô ấy cũng không nhớ!”
Nước mắt cứ chảy từng giọt, từng giọt, ướt nhẹp gò má Khang Hi. Nước mắt kia như được lấy từ sâu thẳm trong tâm hồn, tiếng khóc văng vẳng khắp phòng, dệt nên một bầu không khí bi thương, ảm đạm, ngay cả ánh nắng cũng trở nên nhạt nhòa, mịt mờ.
“Mỗi lần học vẽ, tôi đều nhường hộp màu sáp màu cho, cô ấy cũng không nhớ!”
Rất nhiều cái ‘không nhớ’ biến thành một sự tủi thân nặng nề, lan dần khắp phòng. Đám người Cảnh Bất Mị sửng sốt đến nỗi không dám tin thế giới này nữa. Biết Khang Hi lâu như vậy mà chưa thấy anh khóc bao giờ, có lần mẹ anh bị đau tim, mắt Khang Hi chỉ đỏ mà thôi, không chảy nước mắt.
Anh cũng có khóc trong phim, nhưng đó là diễn, cho dù có khóc cũng như một con mỹ yêu đang rơi lệ, đâu có giống hôm nay, khóc nức nở đến thế này.
“Cậu… cậu đừng có khóc, bao nhiêu người đây này!” Cảnh Bất Mị rút khăn tay, muốn lau nước mắt cho anh.
Khang Hi ngẩng mặt lên, hai mắt sưng như quả đào, mặt đầy nước mắt, tủi thân cực kì, “Tôi khó chịu!”
Thấy anh khóc dữ quá, mọi người cũng không biết an ủi thế nào, lại phát hiện anh khóc trông rất ngây thơ, cứ như cún con, muốn đi tới xoa đầu.
“Khó chịu cũng đừng khóc! Cậu… cậu là Khang Hi mà!” Nếu là người không biết anh thì lý do này không đủ, thế nhưng ai biết anh rồi, sẽ cảm thấy thế là quá thừa.
Khang Hi, thần thoại trong giới giải trí, nam thần cao ngạo, Ảnh đế oai phong, sao lại khóc đến mức này, cứ như một đứa bé lạc đường, ngồi khóc bên vỉa hè.
Anh khóc không dừng được, cả người cứ run run, một tiếng lại một tiếng, tiếng khóc đè nén, tủi thân, khổ sở.
Đột nhiên Vệ Bảo nhớ lại hồi bé, khi mẹ qua đời, anh cũng khóc như vậy. Lúc đó Khang Hi không an ủi một câu, ôm cổ anh, cùng anh nhịn đói suốt một ngày một đêm, không ăn không uống.
Vệ Bảo lập tức giang rộng hai tay, muốn ôm Khang Hi, giống như điều Khang Hi cũng làm thế hồi bé.
“Cút đi! Ai cần cậu ôm!” Khang Hi ứa nước mắt đẩy Vệ Bảo, sau đó dùng răng cắn vào mu bàn tay mình, cố gắng nín khóc.
Kế Hiếu Nam thở dài một hơi, bốc lấy quả táo trong đĩa hoa quả trên bàn, cắn giòn rụm.
“Cảm nhận của cậu ấy bây giờ, thật ra tôi cũng có thể hiểu được. Giống như lúc đi ra tiệm vịt quay, chọn tới chọn lui, vất vả lắm mới chọn được một con mập mà không ngấy, nhìn nó đưa vào lò than, kiên nhẫn chờ nó chín, chờ nó được quay thành màu đỏ bóng nhẫy, da giòn xốp, ngọt ngào ngon lành, ngoài cháy trong mềm, còn có mùi trái cây thoang thoảng, lúc đang thưởng thức hương vị thơm ngon tuyệt vời của nó thì bị kẻ khác nhanh chân, cắn mất phần mình thích nhất, loại cảm giác này… quả thật là… Oái! Sao lại đánh tôi!”
Cảnh Bất Mị và Vệ Bảo quay lại, trút xuống đầu hắn một trận hạt dẻ nổ, “Chỉ biết có ăn!”
Hắn xoa đầu, bĩu môi: “Không phải tôi đang muốn giải tỏa không khí, kể chuyện hài đó sao, cần gì đánh dữ vậy!”
Đúng là không biết tốt xấu, chẳng biết lòng người tốt.
Hắn nhìn Vệ Bảo, “Biết cậu tốt với cậu ta nhất rồi, coi cái bộ sốt ruột chưa kìa, ai không biết còn tưởng cậu yêu thầm cậu ta.”
“Nói bậy, tôi sợ cổ cậu bị Khang Hi bẻ gãy!”
Kế Hiếu Nam vội vàng im re, trốn qua một bên gặm táo, cổ là chỗ quan trọng nhất.
Vệ Bảo im lặng một lúc, lại nói, “Cứ để cậu ấy khóc, để tôi coi cậu ấy khóc được bao lâu!”
Cũng chẳng lâu, dù gì Khang Hi cũng là đàn ông trưởng thành, khóc như mưa rả rích.
Anh hít mũi, dùng giọng nghẹn ngào, tỏ ra rất đáng thương mà nói: “Tôi muốn uống nước!”
Cảnh Bất Mị trợn mắt, tìm một chai nước suối ném cho anh.
Khang Hi uống nước xong, khuôn mặt liền thay đổi, ban nãy trông đáng thương là thế, thoáng cái lại biến thành đại ma vương, đôi mắt đo đỏ lấp lánh, trông như vừa hút no máu.
“Cậu… lại… lại muốn làm gì?” Kế Hiếu Nam quýnh lên trốn sau Cảnh Bất Mị.
Cổ họng vừa được tưới nước, tuy còn khàn nhưng không giảm đi vẻ tối tăm trên mặt anh.
“Vừa rồi các cậu đang nằm mơ!”
Một câu không đầu không đuôi, khiến cả ba không kịp phản ứng.
Vệ Bảo nhanh chóng hiểu ra, “Biết rồi, nằm mơ, cậu không có khóc!”
Cảnh Bất Mị vội vàng gật đầu phụ họa: “Rõ ràng là mơ, ác mộng là đằng khác!”
Kế Hiếu Nam vẫn chơi nhây, nói như thật, “Đúng, không sai, tôi vừa trong mộng, trong mộng có một con chó Ngao bự lắm, vì chồng chưa cưới chết nên nữ chủ của nó không muốn lập gia đình nữa, nó thương tâm quá, thế là… Oái! Lỗ mũi tôi!”
Hắn xoa mũi, trong tay cầm hung khí Khang Hi ném tới – chai nước khoáng.
“Lão Cảnh, sửa lại vé máy bay cho tôi, tối nay sẽ về lại trường quay!”
Cảnh Bất Mị ngây ngẩn, “Hôm nay? Không phải cậu bảo ngày mai mới…” Cậu khựng lại, hỏi kỹ, “Cậu chắc chứ? Hoàng Hậu nương nương…”
Khang Hi ngắt lời, “Tôi không muốn để cô ấy thấy bộ dạng bây giờ của mình!”
Trái tim của anh như bị lưỡi đao cùn rạch xuống từng nhát, có một sự ghen ghét đố kỵ đang rỉ ra từ miệng vết thương. Anh sợ mình sẽ tổn thương Hiểu Hiểu.
Trước khi bình tĩnh trở lại, anh sẽ không gặp cô.
Khang Hi mím môi, “Tiểu Bảo, nhớ đưa cơm cho cô ấy, cô ấy thích…” Lời vừa tới miệng, lại cố nuốt vào, chỉ để lại một cỗ đắng nghét. Anh bỏ vào phòng.
Vệ Bảo tưởng anh muốn yên tĩnh một mình, cũng không làm phiền.
Mấy giờ sau, Khang Hi đi ra, mang theo một quyển sổ ghi chép trong tay, chả nói gì, ném cho Vệ Bảo.
Vệ Bảo mở ra, trong sổ viết thực đơn, từ thứ hai đến chủ nhật, mỗi ngày là những món khác nhau.
“Cứ theo cái này…”
Anh nói xong, bỏ vào phòng ngủ, cửa bị đóng cái rầm, sau đó không có âm thanh gì thêm nữa.