Màn đêm như một tấm lưới lớn, từ từ giăng kín bầu trời đêm, đến khi xóa sạch chút nắng chiều còn sót lại, đúng là như vẩy mực lên trời.
Tào Chấn thấy Khang Hi mặc đồ như vậy, tưởng là người giao hàng nhưng lại chẳng thấy hàng hóa trên tay, đang muốn hỏi thì thấy sát khí đập thẳng vào mặt. Anh đưa tay sờ lên hông mình theo bản năng. Đây là thói quen của cảnh sát, lúc cảm thấy nguy hiểm sẽ lần mò tìm súng, nhưng bây giờ anh không đi làm nhiệm vụ, chẳng lấy được cái gì.
Nhất thời, hai bên đều nhìn nhau một cách đề phòng.
Đột nhiên Tào Chấn cảm thấy Khang Hi quen quen, thế nhưng nhất thời không nghĩ ra là ai.
Dù có giận đến mức nào, Khang Hi cũng không trút ra ngoài, nội tâm như con mèo thanh nhã đang giương vuốt, nhóm không khí quanh thân bùng cháy.
Anh từng diễn quá nhiều vai Hoàng đế, giận mà không lộ đã thành bản năng, rất bình tĩnh, dựa vào khí thế để cắn xé đối phương.
Thế này là cmn thế nào!?
Hiểu Hiểu đi tới cửa, vì Tào Chấn che mất, chiều cao có hạn nên cô phải nhón chân mới có thể nhìn ra ngoài cửa.
“Sao anh về rồi?” Cô có vẻ rất kinh ngạc, không phải nói ngày mai mới về sao?
“Kết thúc sớm.” Khang Hi thở phì phò đáp.
Vốn muốn làm cho Hiểu Hiểu ngạc nhiên mừng rỡ, bây giờ thì ngược lại hoàn toàn, anh vừa ngạc nhiên, vừa… chua. Mới có vài ngày mà cô đã để người đàn ông khác tiếp cận rồi sao.
“Hai người quen nhau?” Tào Chấn thấy hai người có biết nhau, liền buông bỏ sự đề phòng.
Hiểu Hiểu gật đầu, “Anh ấy là…” Cô hơi khựng lại. Anh là ngôi sao lớn, không biết có nên tiết lộ thân phận hay không.
Khang Hi lịch sự đưa tay, “Khang Hi!”
Đương nhiên anh chả ngại bị lộ thân phận gì sất, thậm chí còn cố tình dựa vào đó để đánh phủ đầu đối phương. Với sự nổi tiếng hiện nay của anh, không thể nào có người không biết.
Tào Chấn nghe thấy tên này, đầu tiên sửng sốt trong nửa giây, sau đó giật mình tỉnh ngộ, thảo nào anh lại thấy quen như vậy.
Đây chẳng phải là thần tượng của Cảnh Táp, nhân vật gạo cội cấp nam thần trong giới giải trí đó sao?
Tào Chấn lập tức đưa tay bắt, nụ cười sáng sủa lại xuất hiện trên mặt, “Chào cậu! Tôi là Tào Chấn, hân hạnh, hân hạnh!”
“Tôi cũng vậy!” Khang Hi khách sáo, rút tay về một cách không dấu vết, lại hỏi, “Không biết anh Tào đang công tác ở đâu?”
“Đội trưởng đội cảnh sát hình sự.”
Cảnh sát!
Khang Hi mím môi, bắt đầu ước lượng sự chênh lệch thực lực của địch ta, nhân tiện lẳng lặng bước ngang qua anh, đi thẳng vào nhà.
“Hiểu Hiểu, dép tôi đâu rồi?” Vào những lúc thế này, không thể nhượng bộ.
Hiểu Hiểu ngẩn người, làm gì có dép nào của anh, mỗi lần Khang Hi tới đều mang dép cho khách mà.
Khang Hi tự mở tủ giày, lấy một đôi dép mà cô chưa thấy bao giờ, “A! Đây rồi!”
Hiểu Hiểu không hiểu, dép này ở đâu ra thế?
Khang Hi không nói cho cô đâu, do tự anh giấu đấy, lại càng không nói cho cô hay rằng, anh còn giấu bàn chải, quần áo qua đêm trong phòng Hiểu Hiểu, ngay trong cái rương dưới gầm giường mà cô không thường dùng.
Cái này gọi là phòng ngừa chu đáo, lo trước khỏi họa. Bây giờ là lúc mang ra giáng đòn phủ đầu cho đối phương.
Hiểu Hiểu hoàn toàn không hiểu nổi, cứ thấy thắc mắc vì chẳng biết đôi dép trên chân Khang Hi mọc ra từ chốn nào.
Sau khi Khang Hi thay dép, thẳng thớm lịch sự đứng bên cạnh Hiểu Hiểu, mỉm cười nói: “Anh Tào, mời ngồi, đừng khách sáo!”
Khi đối phó với những người đàn ông xuất hiện bên cạnh Hiểu Hiểu, thà giết lầm còn hơn bỏ sót.
Khang Hi còn sợ chưa đủ, hỏi tiếp: “Nếp đâu rồi?”
“Ngoài ban công!”
Tào Chấn là người lạ, tuy Nếp và Vừng không cắn người nhưng hai con chó to đùng cứ chạy vòng vòng trong phòng, ít nhiều cũng không phải chuyện an toàn.
Khang Hi gọi một tiếng, Nếp ngoài ban công kích động sủa lớn.
Hiểu Hiểu mở cửa ban công, Nếp nhào tới, lại còn vẫy đuôi thật mạnh với chủ.
Vừng đã quen với Khang Hi, cũng đong đưa đuôi. Anh vỗ đầu Vừng, lại còn hôn Nếp, dốc sức bày tỏ rằng anh và Hiểu Hiểu thân thuộc với nhau đến chừng nào.
Cứ như muốn nói: Thấy chưa, tụi này còn cùng nuôi hai con chó đó, rất là thắm thiết!
Trên mặt Tào Chấn lộ ra vẻ ‘Thì ra quan hệ hai người là thế!’, ánh mắt nhìn Hiểu Hiểu cũng không giống trước.
Khang Hi thấy hết, trong lòng rất thoải mái, chơi với Vừng và Nếp một hồi, anh lại cúi đầu hỏi Hiểu Hiểu: “Có pha trà cho khách chưa?” Bộ dạng y hệt như chủ nhà, không hề có gì lạ lẫm.
Không biết có phải giọng nói Khang Hi quá êm tai hay vì quá nhớ trà anh pha mà Hiểu Hiểu hoàn toàn không để ý tới cách dùng từ của anh tí nào.
Khách? Chẳng phải anh cũng là khách đó sao?
Cô lắc đầu, Tào Chấn đến đây để nghiên cứu tình tiết vụ án với cô, không có ý định để anh ngồi lâu, vì lát nữa hai người còn định tới bệnh viện thăm Cảnh Táp.
Ba ngày trước, Cảnh Táp sơ ý ngã xuống từ trên tòa nhà cũ nát kia, gãy chân, cũng vì điều tra vụ án mà mất ăn mất ngủ, sức khỏe không chống đỡ nổi. Lại thêm việc xuất hiện nạn nhân thứ ba, kiểu chết quỷ dị ấy khiến cô cảm nhận một cách sâu sắc rằng vụ án này không hề đơn giản. Nếu Cảnh Táp cứ phải chau mày nhăn trán, vắt óc suy nghĩ thì không khéo sẽ mất cả mạng.
Đây là uy hiếp Hiểu Hiểu, cũng chẳng còn cách nào khác, hai mươi vạn là tối thiểu. Cô quyết định, Tào Chấn tới đây, mang theo giấy cam đoạn mà trưởng cục công an đã ký.
Khang Hi cười cười, đưa Vừng và Nếp ra sân thượng, sau khi đóng cửa thì nói chuyện một cách vừa lịch sự vừa khiêm tốn: “Anh Tào cứ ngồi đi, tôi đi pha trà đã.”
Anh lại kéo Hiểu Hiểu vào bếp, hình bóng ấy trông như một cặp vợ chồng hiếu khách.
Vào bếp, Khang Hi kéo cửa, lúc đưa tay lấy cốc trà, vô tình hữu ý hỏi gần xa: “Người của đội cảnh sát hình sự tới đây làm gì, không phải em là huấn luyện viên đặc công sao?”
Anh phải có chút thường thức ấy chứ, hình cảnh và đặc công là hai đơn vị khác nhau mà.
Hiểu Hiểu đưa lon trà cho anh, “Anh ta là đàn anh của Cảnh Táp, có chuyện nên tới tìm tôi để giúp một tay.”
Khang Hi không phải cảnh sát, cô không định tiết lộ quá nhiều, đây là đạo đức nghề nghiệp.
Anh cau mày, thân phận đàn anh của Cảnh Táp là một sự uy hiếp. Đổ nước vào ấm, nhìn Hiểu Hiểu, “Chuyện gì mà cần em giúp?”
Khang Hi lại nghĩ đây chỉ là cái cớ, có rất nhiều cặp đôi bắt đầu từ bạn bè.
“Chẳng liên quan gì tới anh!” Hiểu Hiểu hờ hững đáp.
Khang Hi nghe xong, trong bụng bốc chua, nếu không phải biết tự kiềm chế thì có khi đã bóp chết cô rồi.
Anh đổi cách khác: “Cảnh Táp đâu rồi?”
Cảnh sát hình sự cần sự hỗ trợ của cô thì Cảnh Táp thích hợp tới đây hơn chứ. Cô nàng này đã chạy đi đâu mất rồi, biết rõ tình cảm của anh dành cho Hiểu Hiểu mà còn giúp người khác tiếp cận cô ấy à?
Hiểu Hiểu bật bếp ga, nói một cách không vui: “Vào viện rồi!”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Một lời khó nói hết! Anh đừng hỏi nữa, mau pha trà đi. Uống xong, tôi và Tào Chấn phải vào viện thăm cậu ấy nữa.”
Sao anh có thể cho phép cô ở riêng với một người đàn ông khác chứ, cho dù đến bệnh viện để thăm bạn cũng không.
“Tôi cũng muốn đi!”
“Anh đi làm gì?” Anh và Cảnh Táp có quen biết nhau đâu.
“Hiểu Hiểu, cổ vũ fan hâm mộ cũng là việc mà một thần tượng như tôi nên làm.” Anh nói một cách rất khí khái.
Cô thì chỉ nghĩ đơn giản rằng, ấy là do bản chất thanh niên nghiêm túc của xã hội trong anh lại xuất hiện. Có điều Cảnh Táp hâm mộ Khang Hi như vậy, để anh đi cũng chẳng sao, cô gật đầu, cuối cùng cũng đồng ý.
Vị dấm chua trong lòng Khang Hi đã vơi bớt, nhanh tay lẹ chân pha trà.
Hiểu Hiểu lại hỏi, “Đúng rồi, dép của anh là thế nào vậy?” Cô vẫn không quên tra hỏi chuyện này.
Khang Hi khẽ ho khan, tỏ ra rất bình tĩnh, đáp: “Chân tôi lớn, mang đôi này cho thoải mái.”
Dép dành cho khách trong nhà Hiểu Hiểu đều chung một size, Cảnh Táp và An Hủy là nữ, hơi lớn một chút cũng mang được, còn Khang Hi cao lớn thế này, đúng là hơi chật.
Coi như lý do này cũng hợp lý, cô không hỏi tới nữa.
Khang Hi nhớ ra hôm nay không bảo Kế Hiếu Nam mang cơm đến, định nấu cho Hiểu Hiểu ăn, thế nhưng bây giờ đang có Tào Chấn, anh lại chẳng có ý định nấu cơm cho một gã đàn ông khác.
“Chúng ta ăn cơm trước rồi đến bệnh viện sau.”
Cô không có ý kiến khác, thật ra vẫn luôn nhớ tới việc muốn mời anh ăn cơm, “Vậy cũng được, để tôi mời bữa này nhé.”
“Bữa này thì không!” Đây là chuyện giữa cô và anh thôi, liên quan gì đến gã đàn ông khác chứ!
“Vì sao?” Không phải cũng là ăn thôi à?
“Bữa này không đáng, chỉ hòng ăn cho nhanh chẳng quan tâm mùi vị, ăn xong còn phải đi thăm Cảnh Táp, nếu em mời thì thể nào tôi cũng phải chọn chỗ đắt tiền một chút chứ.”
Hiểu Hiểu thấy cũng đúng, dù sao cũng đang nợ anh, cứ tùy ý Khang Hi vậy.
Khang Hi pha trà xong, lại tỏ ra một bộ chủ nhà hiếu khách, đưa trà cho Tào Chấn.
Tào Chấn nhận lấy, nói cảm ơn luôn miệng, hai người đàn ông ngồi hàn huyên trên ghế salon.
Hiểu Hiểu ngồi bên cạnh, mỗi khi Tào Chấn muốn nói chuyện với cô đều bị Khang Hi đẩy sang đề tài khác. Cô cũng không để ý lắm, vốn chẳng giỏi xã giao, ngược lại Khang Hi làm thế lại là giúp cô ấy chứ.
***
Chỗ ba người ăn tối là nơi Khang Hi chọn, một tiệm trong dãy bán đồ ăn đêm, tên của quán cũng rất dễ thương, là ‘Vợ tôi thích ăn mặn’, chủ yếu bán các món hải sản chiên nướng và thức ăn Đông Nam Á. Phong cách trang trí cũng rất riêng, quán ăn trông như một con thuyền, có cửa sổ ở thành tàu, phao cứu sinh, boong tàu, y như thật, lại còn đính không ít sao biển, vỏ sò, nên mỗi khi có gió thổi, tựa như ngửi thấy mùi của biển.
Tiệm không lớn lắm nhưng trong ngoài đầy những người là người, nhìn qua có thể thấy buôn bán rất tốt. Khách trong và ngoài nước nườm nượp ra vào, tiếng cười nói ồn ào, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi hải sản thơm phức, khiến nước dãi chảy dài ba thước.
Nhiều người thế này, sợ là không có bàn trống.
Hiểu Hiểu đang muốn bảo Khang Hi đổi chỗ khác thì một anh chàng béo mập, trọc đầu vội vàng chạy ra, từ trên xuống dưới tròn nung núc, mặc bộ đồ đầu bếp, trông cứ như Baymax của phim hoạt hình Big Hero 6. Nhìn thấy Khang Hi như thể gặp được anh cả, cực tôn kính, chẳng biết Khang Hi nói gì mà cậu ta ló đầu nhìn Hiểu Hiểu cười một cái, cười đến mức chả thấy mặt trời đâu, lại còn cúi chào cô nữa.
Cô đang thấy khó hiểu thì Tào Chấn nói: “Tiệm này từng được giới thiệu trên kênh Channel Young của Thượng Hải, rất nổi tiếng, bình thường khó đặt chỗ lắm. Hình như cậu béo tròn kia ông chủ.”
Hiểu Hiểu hiếm khi quan tâm đến những chuyện này, nay xem ra đã được dựa hơi Khang Hi rồi.
Một lát sau, Khang Hi ngoắc tay với cô, đương nhiên anh có cách, không cần chờ.
Cô và Khang Hi bước vào cửa tiệm, Tào Chấn theo sau nhưng lại bị cậu béo ngăn cản.
“Tôi và họ đi chung!” Tào Chấn giải thích.
“Biết là chung nhưng bên trong chỉ có chỗ cho hai người, phiền anh ngồi bên ngoài, tôi sẽ dọn cho anh băng ghế.”
“Hả?”
Không lâu sau, cậu ta lấy một cái băng ghế nhỏ đi ra, đặt gần thùng rác cạnh quán, băng ghế trông như ghế trẻ em.
Tào Chấn ngẩn ngơ, “Vậy mà cũng được à?”
“Sao lại không? Dầu gì cũng là một chỗ ngồi mà, anh xem cái hàng dài thật dài đằng sau kìa, thậm chí còn chả thấy đuôi. Anh chấp nhận rồi ngồi đi, tôi lập tức mang thức ăn lên ngay.”
Tào Chấn liếc mắt nhìn một hàng đang đứng chờ, lượn tám chín vòng, đứng đợi một hai tiếng đồng hồ là ít, không còn cách nào khác là hậm hực ngồi xuống.
***
Trên lầu hai của tiệm, Hiểu Hiểu và Khang Hi ngồi trong phòng riêng, rèm được kéo lại, cực kỳ tĩnh mịch, mà cũng rất rộng rãi.
Sau khi anh chàng béo mập kia bước vào, quay qua Hiểu Hiểu nói: “Chị dâu, lần đầu tiên chị tới đây mà không chăm sóc chu đáo, không chăm sóc chu đáo rồi.”
Khang Hi xé lớp bọc nhựa của đũa muỗng, nói: “Đừng lảm nhảm nữa, mau mang thức ăn lên đi.”
“Dạ vâng! Em lập tức bảo nhà bếp mang lên ngay!” Cậu ta cười hì hì, lại nhìn Hiểu Hiểu cái nữa, “Chị dâu, chị ngồi đi, nhất định đừng khách sáo nhé!”
Từ chị dâu này, cô càng nghe càng thấy không được tự nhiên, “Tôi không phải…”
Khang Hi đặt đũa muỗng đã được tháo bao nhựa ngay ngắn trước mặt cô, ngắt lời, “Đừng để ý đến cậu ta, cậu ta là thế đó!” Sau đó quay sang cậu béo dặn, “Cô ấy không ăn cay được, bảo bọn họ cho ít thôi.”
“Dạ vâng! Em hiểu rồi!” Cậu ta đáp, cười híp mắt rồi lui ra ngoài.
“Cậu ta gọi tôi là chị dâu, sao anh không giải thích? Không sợ hiểu lầm à?” Không phải người trong giới giải trí sợ scandal nhất đó sao?
Khang Hi cười bảo: “Em có thấy Tào Chấn vào đây không?”
Câu nói không đầu không đuôi của anh nhắc cô sực nhớ ra, “Anh ta đâu rồi?”
“Ở bên ngoài!” Anh lấy vài hột đậu phộng để sẵn trên bàn, thong thả lột vỏ, đặt vào chén của Hiểu Hiểu, “Phòng này chỉ cho người quen vào, người bình thường chẳng được đãi ngộ này đâu.”
“Còn có quy củ này cơ à?” Hiểu Hiểu ngạc nhiên khi nhận ra thời buổi này muốn ăn bữa cơm cũng không dễ dàng, phải cần quan hệ nữa cơ đấy.
Anh đưa tay đặt ra sau lưng ghế cô, ghé tới gần, nháy mắt, “Thế nên, một tiếng chị dâu này không thiệt thòi chứ?”
Thì ra là vậy.
Hiểu Hiểu không đáp, nhưng ngẫm nghĩ thì vẫn thấy hình như không ổn cho lắm, “Nhưng thế cũng đâu nên để anh ta ngồi một mình bên ngoài vậy được.”
Khang Hi trơ mặt đáp: “Sao mà không thể, chẳng phải em không thích ở gần người không quen à?”
Giọng điệu như thể đang nghĩ cho cô, lại chẳng phản bác được lời nào.
“Không phải bảo ăn gì đó tùy tiện là được rồi à?” Chính miệng anh vừa nói, không cần ngon, chỉ cần nhanh còn gì.
Khang Hi lại bóc vỏ mấy viên hạt dẻ cười cho cô, “Tôi là loại người tùy tiện được à?” Dù tùy tiện thế nào đi chăng nữa, anh cũng không nỡ để cô ăn uống tùy tiện được.
Phải để vợ mình thành người sành ăn, nuôi thế mới không tốn công, béo lên một chút thì tốt. Còn người ngồi ở ngoài kia… Đó mới thật sự là tùy tiện.
“Không tốn thời gian đâu, ăn xong chúng ta đi ngay thì kịp thôi.”
Hiểu Hiểu không nói lại anh, chẳng còn cách nào khác là đổi đề tài: “Anh và chủ tiệm rất thân?”
“Cậu ta là bạn trung học với tôi, tên là Hải Lãng, có điều tụi tôi toàn gọi cậu ta là Tôm Nhép. Đừng thấy bây giờ cậu ta mập mạp thế thôi, chứ hồi trung học, gầy như da bọc xương.”
“Hải Lãng (*)?” Cô cười nói: “Thảo nào tiệm này lại có cảm giác của biển như thế, tên tiệm cũng rất thú vị.”
(*) Hải Lãng – nghĩa là sóng biển.
“Vợ cậu ta đặt đấy, cả hai đều thích ăn uống!” Trên mặt anh có một tia hâm mộ nhàn nhạt, nhìn Hiểu Hiểu, càng cảm thấy hâm mộ đến phiền lòng.
Đúng là so với người, tức chết mình!
“Ăn xong, tôi qua bên cạnh mua cho em chén chè. Có thể nói chè trân châu bột lọc(9) vợ cậu ta làm là số một!”
“Bên cạnh? Không phải chung một tiệm à?”
Khang Hi chỉ vào một tấm biển ở ngoài cửa sổ, dòng chữ được uốn bằng đèn neon viết rằng: ‘Ăn mặn xong, qua đây ăn ngọt.’
“Đúng là thú vị, thảo nào lại ăn nên làm ra tới thế, tên của tiệm rất sáng tạo.”
Nhận ra anh rất quen thuộc với chốn này, cô hỏi tiếp: “Anh thường tới đây à?”
Khang Hi chẳng hề có ý định giấu diếm: “Tôi có một nửa cổ phần!”
Hay nói chính xác, vốn của tiệm này là tiền của anh.
Hiểu Hiểu đùa, nói: “Thì ra anh còn có nghề tay trái!”
“Nuôi vợ cần tiền lắm, kiếm nhiều một chút vẫn hơn!” Trong giới giải trí, chuyện các ngôi sao kinh doanh chứng khoán, buôn bán bất động sản, mở quán ăn, tiệm café chả có gì mới lạ, vì chẳng ai dám đảm bảo rằng mình có thể nổi tiếng cả đời.
Cô đánh nhẹ vào anh, “Lại không đứng đắn rồi!”
Cái gì mà không đứng đắn, anh rất nghiêm túc là khác, thế nên mới rơi vào tình trạng như ngày hôm nay, đi ăn thôi mà phải giấu giấu diếm diếm, cứ nghĩ là thấy nẫu hết cả lòng mề.
Có điều, Khang Hi cam tâm tình nguyện yêu thương, chiều chuộng, dỗ dành, và cả chờ đợi cô.
***
Cùng với những vị khách đang hưởng thụ món ngon thì vị đầu bếp đang nấu ăn dưới bếp phải ‘sống mái’ với nhiệt độ.
Trong bếp, đến không khí cũng nóng hôi hổi, ai đeo kính mà vào đây thì sẽ thấy ngay một màn sương. Tiếng của chảo, xẻng sắt, máy hút khói khiến nhà bếp vang ầm ầm, hơi nóng, khói dầu bao phủ, ngoại trừ mùi thơm của thức ăn thì còn có hơi lửa phả vào mặt liên tục.
Trong không gian nhỏ ấy, tám đầu bếp đang chia việc cho nhau, nấu ăn, trang trí, hạ nồi, chiên rán, nêm nếm, hành động lưu loát, chẳng mấy chốc là một đĩa thức ăn nóng hổi đã ra lò. Tuổi tác của những đầu bếp ở đây còn rất trẻ, mặt bị lửa trong lò hắt hơi mà nóng bừng, lưng ướt nhẹp, mồ hôi chảy từ trán xuống má. Bao nhiêu tiếng thét gào nối tiếp, tiếng chuông ‘leng keng’ ở cửa sổ mỗi khi mang đồ ăn ra vang lên hoài không dứt.
Hải Lãng đi vào, gào toáng lên: “Đồ ăn của Vạn Tuế Gia ít cay thôi, còn người cao to ngồi ngoài kia thì bỏ nhiều ớt vào vào cho anh.”
“Dạ vâng!” Một cậu trẻ tuổi đáp, lửa trong lò trước mặt phụt lên cao hơn cả người, vậy mà vẫn xốc chảo như điên, lửa có phựt cỡ nào cũng chả sợ. Nồi cari gà hầm khoai lang được nấu thơm lừng, mùi hương ngào ngạt khắp nơi, ngửi là muốn ứa nước miếng.
“Anh Hải, Hoàng Hậu có đẹp không?”
Nghe hỏi vậy, đám đầu bếp đều dỏng tai nghe ngóng.
Hải Lãng toét miệng cười, “Đẹp hơn vợ anh!”
Ngay lập tức, cả đám người cười ầm lên.
“Có điều hơi nhỏ một chút!” Người mang đồ ăn quay lại, bình luận.
Hải Lãng liếc mắt, “Chú thì biết cái gì? Cái đó gọi là tinh tế!”
“Còn người ngoài cửa là ai vậy anh?” Người vừa hỏi chính là cậu đầu bếp đang nấu cari gà.
Trong mắt Hải Lãng tóe ra tia hung dữ: “Gian phu!”
Người kia lập tức vốc một nắm ớt bột, bỏ vào chảo cơm chiên hải sàn, “Gian phu không chết tử tế đâu!”
Tào Chấn đang ngồi chồm hổm cạnh thùng rác đột nhiên thấy lạnh cả người, không nhịn được mà rùng mình.
Mãi lâu sau, Hải Lãng mới cho người mang đồ ăn lên, một đĩa cơm chiên hải sản kèm tương XO (*), màu sắc đẹp đẽ, nguyên liệu phong phú, vừa ăn một muỗng, Tào Chấn cảm thấy cay đến mức phải nhảy dựng.
(*) Tương XO, tên một loại gia vị.
“Ông chủ, đây là món gì thế này!”
Hải Lãng đứng chình ình ngay trước mặt anh, hai tay chống ngang hông, “Cơm chiên!”
“Sao cay vậy!” Tào Chấn quạt tay lấy gió.
“Đây là món độc của cửa tiệm! Là vị thế đó! Không thích à, không thích thì đừng ăn, anh cũng không cần trả tiền.”
“Thái độ phục vụ của cậu là sao thế?”
“Là cái thái độ này đấy!”
Cuối cùng Tào Chấn cũng lĩnh hội được cái gì gọi là tiệm lớn không cần khách. Bộ dạng anh không được người ta thích hay không thì không biết, nhưng sao cứ cảm thấy mặt mũi người trong tiệm này cứ hầm hầm, ngồi lâu như vậy mà chả được một cốc trà.
Đang muốn lý luận phải trái một phen thì Hiểu Hiểu và Khang Hi đã ăn no uống đủ bước xuống lầu, nhìn vẻ mặt hai người thì biết được ăn uống thỏa mãn đến mức nào.
Hải Lãng vẫn híp mắt cười đon đả như trước, móc danh thiếp đưa cho Hiểu Hiểu: “Chị dâu, sau này giao hàng cứ gọi theo số này, miễn phí giao hàng, miễn phí hộp cơm!”
“Không cần, nhà của tôi khá xa” Thường thì không giao hàng quá 3km,
“Không sao ạ, 10km tụi em cũng giao.”
Hiểu Hiểu cười gượng, thấy cậu ta có lòng như vậy thì không tiện từ chối, đành nhận lấy.
Khang Hi mang kính râm to sụ, che hết nửa khuôn mặt, chân dài bước nhanh, mang một chén chè trân châu bột lọc trở về, toàn là bánh bột lọc.
“Mua cho Cảnh Táp một phần với, gần đây cậu ấy hay than nhạt miệng.”
Khang Hi lập tức đi mua thay cô, chạy nhanh hơn thỏ.
Mua xong, hai người lên xe trước, Khang Hi ngồi ở vị trí ghế phụ, vẫy tay với Tào Chấn, “Lên xe đi.”
Tào Chấn cảm thấy bữa cơm hôm nay vừa ăn vừa nén giận, thế nhưng không tiện phát tác trước mặt Khang Hi, người đã mời khách vậy rồi, không ăn được cũng phải cảm ơn.
Tiệm này ấy hả, đừng hòng anh quay lại.
Sau khi Tào Chấn lên xe rồi, Hiểu Hiểu thuần thục xoay vô lăng, nhấn ga, xe lao vút ra ngoài.
Khang Hi vươn tay ra cửa sổ, ra dấu khen ngợi, trong kính chiếu hậu, Hải Lãng đứng trước tiệm, cũng ra dấu OK cho anh.
Ám hiệu được đưa rất chuyên nghiệp, Hiểu Hiểu và Tào Chấn không hề phát hiện.
Trên đường đến bệnh viện, mặt mày Khang Hi tươi roi rói, mắt đầy ý cười.
Còn miệng Tào Chấn cay xè, lòng đắng ngắt, bực tức trong lòng, lại còn rất đói.
(9): Chè trân châu bột lọc – thật ra Nguyên không biết tên chính xác của món này là gì đâu, nhịn theo gọi thế cho quen thuộc thôi
Khi mặt trời mất đi sự uy phong ban trưa, dần dần giấu mình vào chân trời phía đằng tây, màn đêm buông xuống, gió đêm mang theo sự mát mẻ dễ chịu, thành điện ảnh vẫn lấp lóa dưới hàng vạn ngọn đèn dầu, trông như hội đèn lồng ở cố đô Trường An.
Vì nhiệt độ ban ngày cao quá nên cây cối hai bên đường đều rũ xuống, không có tinh thần, cành lười biếng buông lơi, lá cây khô quắp quấn quanh, thi thoảng còn nghe thấy tiếng ve sầu ra rả.
Đã nửa đêm, đoàn làm phim đang quay cảnh buổi tối. Sau ánh đèn pha, con đường mòn trải sỏi trông như một dải lụa rực rỡ đủ màu không điểm nút, rực rỡ, lộng lẫy cực kỳ.
Các phim cổ trang đều cần khoản đầu tư rất lớn, vì trang phục đạo cụ phải thật tráng lệ, cảnh quay phải đẹp, lại đa phần thuộc thể loại chính kịch nên không thể không có diễn viên nổi tiếng và giá trị nhan sắc cao, hòng hấp dẫn con mắt người xem, thế nên càng phải vung tiền.
Có nguồn tài chính dồi dào, phim mới có thể đẹp, ánh sáng mới rực rỡ, dù ai ở trong góc cũng mang tới hiệu quả thị giác rất tốt.
Nhất là lúc Khang Hi xuất hiện, mặc bộ đồ cổ trang trông lộng lẫy cực kì.
Anh nổi tiếng biết chọn kịch bản, không phải nhà sản xuất nói hay, đạo diễn khen thì anh nhận. Lúc vừa ra mắt, Khang Hi đóng chủ yếu phim thần tượng, mấy phim ngớ ngẩn kiểu tổng tài bá đạo thích em gái nào đó. Sau khi có tiếng rồi, lời mời đóng những phim chính kịch về lịch sử, cổ đại nhiều lên. Nhưng, có rất nhiều phim cổ trang hoặc cung đình không coi trọng lịch sử, e rằng ai sáng mắt sẽ chả tốn thời gian coi đâu, thế nên anh chọn kịch bản rất cẩn thận.
Hiện tại, anh lại khá thích những bộ phim trong thời đại không thực được chuyển thể từ tiểu thuyết mạng, vì chúng không dựa vào lịch sử, nhưng cũng chẳng hề vô lý, nhiều tác giả viết rất hay. Trước khi diễn anh sẽ đọc qua quyển tiểu thuyết ấy một lần, còn chủ động thêm weChat của tác giả để thảo luận nghiên cứu chung với nhau.
Điều này dẫn đến, rất nhiều tác giả viết tiểu thuyết mạng, mỗi khi có cơ hội được chuyển thể thành phim truyền hình, dù là hiện đại hay cổ trang đều chỉ định muốn để Khang Hi diễn. Thậm chí có vài tác giả ôm ý định viết vì muốn anh đóng vai nam chính từ ban đầu, những tác giả nổi tiếng có tác phẩm mà anh từng đóng nam chính thì càng hừng hực ý chí quyết tâm, hòng viết một tác phẩm mới, để được anh diễn thêm lần nữa.
Mỗi khi có tiểu thuyết nào được chuyển thể thành phim truyền hình, lúc bình chọn vai nam chính, số phiếu của Khang Hi luôn cao nhất, bỏ xa người ở vị trí thứ hai. Vì đa số cư dân mạng đều cho rằng, nếu nam chính không phải Khang Hi thì chi bằng khỏi quay, có người lại bảo, dù anh già rồi thì vẫn không ngại để anh được tiếp tục đóng vai chính.
Bởi vì nam chính có thể là mẫu người như Phí Vân Phàm () đó…
() Nhân vật trong phim/ tiểu thuyết Một thoáng mộng mơ của Quỳnh Dao, ra đời năm . Hình tượng của biết bao cô gái thời bấy giờ.
Đã vậy, nhưng vai anh từng diễn đều được tôn làm kinh điển, không ai có thể vượt qua. Địa vị của vị đại thần này, muôn đời không thể dao động.
Sau khi Vương lão hô ‘Cut!’, tuyên bố đã kết thúc cảnh ban đêm, Tiểu Trần chạy tới, mang theo một ấm trà lạnh, mở nắp, kéo ống hút để Khang Hi uống, thợ trang điểm tranh thủ từng giây phút để dặm lại lớp trang điểm cho anh.
Vì đồ cổ trang nặng, khó mặc khó cởi nên dù là đàn ông thì đi toilet cũng sẽ tốn thời gian, thành ra Khang Hi chỉ uống một ngụm nhỏ để nhuận giọng, anh còn một cảnh phải quay, uống nhiều dễ đi toilet.
Chờ anh uống nước xong, Tiểu Trần lại mang một cây xúc xích tới. Cảnh phim hôm nay quay hơi lâu, anh vẫn chưa ăn tối, xúc xích là món lót dạ tiện lợi nhất, nhưng lúc ăn không được để ai thấy, nếu không mọi người sẽ nhìn chằm chằm cho xem – vì tất cả mọi người đều đang rất đói.
Chuyện cả đoàn làm phim phải thức trắng đêm để quay là bình thường, nếu kết thúc sớm, các diễn viên sẽ tụ lại rủ nhau ra ngoài ăn khuya, nhưng nếu phải đuổi kịp tiến độ thì đừng nói gì tới bữa khuya, cơm tối còn chả có nữa là. Hôm nay là một ngày như thế.
Khang Hi rất có kinh nghiệm, ăn rất nhanh, chuẩn, chỉ ba miếng là giải quyết xong một cây xúc xích, uống thêm một ngụm nước, phòng bị nghẹn.
Sau khi thợ trang điểm dặm lại môi cho, Khang Hi không ăn uống gì nữa, ngồi trên ghế nghỉ ngơi chờ quay tiếp, nếu cảnh người khác chưa quay xong thì anh có thể tranh thủ đánh một giấc.
Cảnh Bất Mị xoay cây quạt nhỏ chạy điện về phía anh, nhiệt độ buổi tối vẫn nóng bức như cũ, anh vừa trang điểm lại, dễ đổ mồ hôi nên phải giữ để mặt được khô thoáng.
“Lão Kế vừa gọi điện thoại tới, Hoàng Hậu nương nương đã nhận được ấm tử sa rồi.”
Mặt anh có vẻ đắc ý, mở di động, muốn xem Hiểu Hiểu có nhắn lời nào không. Việc này đã trở thành thói quen, mỗi khi quay xong một cảnh nào là lập tức kiểm tra.
Cảnh Bất Mị nói: “Cậu nói xem,… có khi nào Hoàng Hậu nương nương đã đập bể cái ấm rồi không?”
Khang Hi ngẩng đầu lên, mắt lóe ra tia sáng màu đỏ không tên.
Cảnh Bất Mị bị sát khí của anh dọa, suýt nữa quăng luôn cây quạt điện cầm trong tay, “Đùa chút thôi mà!”
“Đừng có làm tôi cáu thêm!” Anh căm thù khả năng này đến tận xương tủy.
Cảnh Bất Mị chân chó chạy ra sau đấm lưng cho Khang Hi, lực vừa phải, tiết tấu chuyên nghiệp, xem ra đã làm rất nhiều lần, nịnh nọt nói: “Chắc chắn Hoàng Hậu nương nương sẽ sửng sốt vì khả năng vẽ tranh của cậu, được chưa!”
“Thế còn được!” Khang Hi hài lòng.
Tranh đấy anh tốn hai đêm thức trắng mới vẽ được, mỗi một nét bút là bao tâm huyết.
“Có điều, cậu chắc Hoàng Hậu nương nương sẽ dùng nó không?”
Rất nhiều người không biết Khang Hi có tài vẽ tranh chi tiết rất khéo, nhờ được học từ bé. Không chỉ vẽ tranh chi tiết mà anh còn học cả piano, violon, một cậu bé đáng yêu rất có tình cảm với nghệ thuật.
Nhưng thật ra Khang Hi học không phải vì thích mà hòng muốn có địa vị ngang với ba mình. Nhiều lớp ngoại khóa như vậy, thế thì mẹ sẽ phải chở Khang Hi đi học, thứ bảy chủ nhật cũng phải ra ngoài, mục đích nhằm chia cắt thời gian mẹ và ba ở bên nhau.
Vì chuyện này, Khang Hi đã thành công trong việc chọc giận ba mình, bị đưa vào trường nội trú toàn thời gian.
Ý của ba anh rằng: Không phải con thích học lắm sao, cho con học thỏa thuê, không cần về nhà đâu.
Nghe đâu ba Khang Hi còn đăng ký Olympic toán và tính nhẩm cho, giam chặt trong trường.
Có điều học để ấm vào thân, đầu óc thông minh, Khang Hi học rất giỏi, vì học giỏi nên hay tranh công với mẹ, chẳng hạn như đi du lịch không mang ba theo, chẳng hạn như đi khu giải trí không mang ba theo, chẳng hạn như đi tham gia thi đấu không mang ba theo.
Cuối cùng cũng có chút thành tựu, trở thành một ‘ông cụ non’ nồng đậm vẻ nghệ thuật, tuy ước nguyện ban đầu không phải thế.
Anh học vẽ tranh chi tiết giỏi nhất, khéo léo mà tinh tế, bút pháp trau chuốt cẩn thận, mỗi đường nét màu sắc đều có cảm giác bề mặt và tính trang trí rất tốt, nếu ngày đó không lăn lộn với nghề diễn mà đi vào giới hội họa, muốn trở thành một nghệ sĩ lớn cũng chả có gì khó khăn.
Đây cũng là nguyên nhân mà rất nhiều đạo diễn rất thích Khang Hi. Lúc quay phim, đạo diễn muốn xếp cảnh dựa theo kịch bản, nhưng cảnh rộng thì khó dùng lời để biểu đạt những tinh túy bên trong, dùng tranh vẽ dễ dàng hơn, người chịu trách nhiệm bố trí hậu trường có thể xem là hiểu ngay, không phí thời gian.
Đạo diễn nổi tiếng Phùng Tiểu Cương () cũng xuất thân từ một nhân viên thiết kế mỹ thuật như thế, thi thoảng, chính ông là người vẽ sơ đồ bố cục khi quay phim, nhân viên bố trí cảnh quay chỉ cần có thể nhìn sơ đồ rồi làm theo từ chi tiết, màu sắc, đạo cụ là được, vừa nhanh vừa đẹp.
() Một đạo diễn nổi tiếng làm phim điện ảnh của Trung Quốc.
Lúc tâm trạng tốt, Khang Hi sẽ giúp đạo diễn vẽ sơ đồ bố cục, có một bức vẽ cảnh quân đội cổ đại được một vị đạo diễn coi là quốc họa, đóng khung treo trong thư phòng.
Tài lẻ này, ít người biết, trừ khi anh thấy thuận mắt, còn không là giấu tiệt, huỵch toẹt ra, cũng vì sợ người ta làm phiền.
Người vẽ tranh chi tiết giỏi thì vẽ tranh gì cũng xuất sắc, cũng như vẽ manga. Anh đã vẽ bức hình trên ấm tử sa rất là lâu, tốn không ít giấy, sau khi vẽ xong là lập tức bảo Cảnh Bất Mị gửi cho Vệ Bảo ngay trong ngày, để anh ta tìm một người thợ khắc lên cái ấm tử sa có một hai đó.
Khang Hi chống cằm híp mắt: “Không dùng cũng không sao, nhìn là được.”
Trên ấm có hai chữ Khang Hi cũng do anh tự viết, khá lớn, đủ nổi bật, nhất định sẽ khắc sâu trong ký ức, khiến cả đời Hiểu Hiểu cũng không quên được anh.
“Vậy cậu còn vẽ tranh vào ấm làm gì…” Nếu đã muốn xem thì mở ảnh cũng có thể gợi nhớ được mà.
“Tuy tôi đẹp trai nhưng nhìn nhiều cũng sẽ thấy chán, vẽ dưới đáy ấm, bình thường không hay thấy, lúc muốn nhìn sẽ càng nhớ tới tôi nhiều hơn.”
Muốn có cảm giác tồn tại cũng phải có cách, nghĩ đi, nếu trong Ipod chỉ có một bài hát, phát đi phát lại, cho dù có hay mấy cũng sẽ chán ngán tận óc mất thôi.
Từ trước tới nay, Cảnh Bất Mị chưa bao giờ theo kịp suy nghĩ của anh, nhưng dù sao cũng đã hiểu một điều rằng, nếu con người này muốn theo đuổi vợ, sẽ dùng mọi thủ đoạn.
“Nếu Hoàng Hậu nương nương hoàn toàn không muốn nhìn thì sao?”
Khang Hi cười nói, “Có biết cái nút trên tường không?”
Đương nhiên Cảnh Bất Mị biết, đây là một câu hỏi trắc nghiệm tâm lý rất có ý nghĩa. Trên bức tường trống hoác có một cái nút màu đỏ, bên cạnh nút đó có một tấm bảng rất bắt mắt ghi – ‘Xin đừng nhấn nút này’, sau đó để người ta đi vào tham quan.
Trong mười người thì có đến chín không nhịn được mà đưa tay nhấn nút.
Đây là ‘chứng ám ảnh cưỡng chế’, càng không cho thì người ta càng muốn nhấn nút.
“Cậu hay đấy, còn chơi trò tâm lý với Hoàng Hậu nương nương.”
Đen tối quá!
Tranh dưới đáy bình, lại rõ ràng như vậy, hình thành trong tâm lý con người như đạo lý nút bấm, càng không thấy thì càng muốn nhìn.
Khang Hi hừ một tiếng, mặt mày khó chịu, “Gì mà trò tâm lý, cô ấy chậm hiểu, không kích thích một chút thì chả nhớ nổi tôi là ai, phải làm vậy thì cô ấy mới thường xuyên nghĩ tới tôi.”
Vết lở trên khóe miệng Cảnh Bất Mị vừa lành, không thể cười to, cố gắng mím môi: “Dù gì người ta cũng là chuyên gia Tâm lý học tội phạm.”
Tay Khang Hi đang chống má lập tức đập bàn, cả giận: “Gì mà chuyên gia Tâm lý học tội phạm, cậu xem cô ấy đi, phân tích nhiều tội phạm như vậy, một phát là bắt được, sao lại không phân tích tôi chứ hả!”
“Ơ?”
Lòng căm phẫn dâng trào, tiếp: “Tôi là một tội phạm rành rành như vậy mà cô ấy không nhìn ra.”
Đúng là tội phạm, tội ác tày trời. Tội phạm người ta phóng hỏa giết người, anh thì chỉ muốn ngủ với cô.
Tính sát thương khác nhau, bản chất y chang.
Nếu không phải biết cô chậm tiêu, anh sẽ cho rằng cô cố ý.
Cảnh Bất Mị ngồi bên cạnh thở dài, có câu ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, trong nhà chưa rõ, ngoài ngõ đã tường.
Đương nhiên có thể thấy, rõ ràng chuyện Hoàng Hậu nương nương đúng là trong nhà chưa rõ, ngoài ngõ đã tường.
Hai tuần sau, Khang Hi đã quay xong hai phần ba bộ phim một cách suôn sẻ, trang điểm tái nhợt, nói đau đầu, trong ánh mắt đầy thương xót cảm động của Vương Lão, chạy về Thượng Hải. Sau khi xuống máy bay, để tránh truyền thông, Kế Hiếu Nam lái xe tải nhỏ dùng giao hàng online tới đón.
Bây giờ hắn là nhân viên hậu cần trong văn phòng đại diện của Khang Hi, phải standby () mọi thời điểm
() Từ gốc tác giả dùng, có nghĩa là sẵn sàng mọi lúc, túc trực mọi thời điểm.
Lên xe, Tiểu Trần về Đàn Cung trước để báo cho vú Trần, Cảnh Bất Mị phải đến văn phòng, xử lý thông báo, mọi người chia nhau ra làm. Lăn lộn trong giới giải trí lâu như vậy, tác phong làm việc cũng giống như đặc công.
Chiếc xe tải nhỏ dán kính chống trộm hai bên, nhưng Khang Hi ngồi ở vị trí ghế phụ, vì an toàn nên vẫn mang kính râm và khẩu trang. Anh ngoẹo đầu ngủ gật, Kế Hiếu Nam lái xe rất vững, băng băng một đường, nhanh chóng chạy tới Phúc Để.
Chiếu thứ bảy, trong tiểu khu toàn người là người, xe tải không thể đậu trong hầm gửi xe dưới nhà, chỉ có thể dừng lại ở chỗ đậu xe ven đường, Khang Hi lại đổi sang đồng phục giao hàng, đội mũ, phải đi bộ một đoạn đến thang máy VIP, anh không muốn bị chen ngang.
Vào trong sảnh, với vẻ ngoài của anh, người ra vào không chú ý nhiều. Khang Hi lặng lẽ vào thang máy VIP, soi gương để chỉnh trang. Trong một tháng vừa rồi, hai người có trò chuyện qua weChat, thế nhưng Hiểu Hiểu không thích tự chụp ảnh, cũng chẳng đăng status gì, anh chả được thấy mặt rồi, cô còn không gửi tin nhắn thoại nên cũng chẳng nghe giọng. Cách biệt một tháng ròng, nay sắp được nhìn thấy cô, trong lòng thấp thỏm mong đợi ngóng trông, trông anh có vẻ vừa hồi hộp vừa phấn khích.
Đến tầng , một tiếng đing vang lên, cửa thang máy mở rộng, Khang Hi bước ra, lại quay đầu nhìn mình trong gương lần nữa.
Được lắm, rất đẹp trai!
Bước chân nhẹ nhàng, đến trước cửa nhà Hiểu Hiểu.
Vừa nhấn chuông thì cửa liền được mở ra.
Bất chợt, khuôn mặt tươi cười vui vẻ của Tào Chấn xuất hiện ngay trước mắt Khang Hi, cực kỳ sáng sủa, và cũng rất ngứa mắt.
Nụ cười ở khóe miệng Khang Hi đông lại ngay lập tức, lạnh đến mức không khí xung quanh đều ngưng tụ.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Màn đêm như một tấm lưới lớn, từ từ giăng kín bầu trời đêm, đến khi xóa sạch chút nắng chiều còn sót lại, đúng là như vẩy mực lên trời.
Tào Chấn thấy Khang Hi mặc đồ như vậy, tưởng là người giao hàng nhưng lại chẳng thấy hàng hóa trên tay, đang muốn hỏi thì thấy sát khí đập thẳng vào mặt. Anh đưa tay sờ lên hông mình theo bản năng. Đây là thói quen của cảnh sát, lúc cảm thấy nguy hiểm sẽ lần mò tìm súng, nhưng bây giờ anh không đi làm nhiệm vụ, chẳng lấy được cái gì.
Nhất thời, hai bên đều nhìn nhau một cách đề phòng.
Đột nhiên Tào Chấn cảm thấy Khang Hi quen quen, thế nhưng nhất thời không nghĩ ra là ai.
Dù có giận đến mức nào, Khang Hi cũng không trút ra ngoài, nội tâm như con mèo thanh nhã đang giương vuốt, nhóm không khí quanh thân bùng cháy.
Anh từng diễn quá nhiều vai Hoàng đế, giận mà không lộ đã thành bản năng, rất bình tĩnh, dựa vào khí thế để cắn xé đối phương.
Thế này là cmn thế nào!?
Hiểu Hiểu đi tới cửa, vì Tào Chấn che mất, chiều cao có hạn nên cô phải nhón chân mới có thể nhìn ra ngoài cửa.
“Sao anh về rồi?” Cô có vẻ rất kinh ngạc, không phải nói ngày mai mới về sao?
“Kết thúc sớm.” Khang Hi thở phì phò đáp.
Vốn muốn làm cho Hiểu Hiểu ngạc nhiên mừng rỡ, bây giờ thì ngược lại hoàn toàn, anh vừa ngạc nhiên, vừa… chua. Mới có vài ngày mà cô đã để người đàn ông khác tiếp cận rồi sao.
“Hai người quen nhau?” Tào Chấn thấy hai người có biết nhau, liền buông bỏ sự đề phòng.
Hiểu Hiểu gật đầu, “Anh ấy là…” Cô hơi khựng lại. Anh là ngôi sao lớn, không biết có nên tiết lộ thân phận hay không.
Khang Hi lịch sự đưa tay, “Khang Hi!”
Đương nhiên anh chả ngại bị lộ thân phận gì sất, thậm chí còn cố tình dựa vào đó để đánh phủ đầu đối phương. Với sự nổi tiếng hiện nay của anh, không thể nào có người không biết.
Tào Chấn nghe thấy tên này, đầu tiên sửng sốt trong nửa giây, sau đó giật mình tỉnh ngộ, thảo nào anh lại thấy quen như vậy.
Đây chẳng phải là thần tượng của Cảnh Táp, nhân vật gạo cội cấp nam thần trong giới giải trí đó sao?
Tào Chấn lập tức đưa tay bắt, nụ cười sáng sủa lại xuất hiện trên mặt, “Chào cậu! Tôi là Tào Chấn, hân hạnh, hân hạnh!”
“Tôi cũng vậy!” Khang Hi khách sáo, rút tay về một cách không dấu vết, lại hỏi, “Không biết anh Tào đang công tác ở đâu?”
“Đội trưởng đội cảnh sát hình sự.”
Cảnh sát!
Khang Hi mím môi, bắt đầu ước lượng sự chênh lệch thực lực của địch ta, nhân tiện lẳng lặng bước ngang qua anh, đi thẳng vào nhà.
“Hiểu Hiểu, dép tôi đâu rồi?” Vào những lúc thế này, không thể nhượng bộ.
Hiểu Hiểu ngẩn người, làm gì có dép nào của anh, mỗi lần Khang Hi tới đều mang dép cho khách mà.
Khang Hi tự mở tủ giày, lấy một đôi dép mà cô chưa thấy bao giờ, “A! Đây rồi!”
Hiểu Hiểu không hiểu, dép này ở đâu ra thế?
Khang Hi không nói cho cô đâu, do tự anh giấu đấy, lại càng không nói cho cô hay rằng, anh còn giấu bàn chải, quần áo qua đêm trong phòng Hiểu Hiểu, ngay trong cái rương dưới gầm giường mà cô không thường dùng.
Cái này gọi là phòng ngừa chu đáo, lo trước khỏi họa. Bây giờ là lúc mang ra giáng đòn phủ đầu cho đối phương.
Hiểu Hiểu hoàn toàn không hiểu nổi, cứ thấy thắc mắc vì chẳng biết đôi dép trên chân Khang Hi mọc ra từ chốn nào.
Sau khi Khang Hi thay dép, thẳng thớm lịch sự đứng bên cạnh Hiểu Hiểu, mỉm cười nói: “Anh Tào, mời ngồi, đừng khách sáo!”
Khi đối phó với những người đàn ông xuất hiện bên cạnh Hiểu Hiểu, thà giết lầm còn hơn bỏ sót.
Khang Hi còn sợ chưa đủ, hỏi tiếp: “Nếp đâu rồi?”
“Ngoài ban công!”
Tào Chấn là người lạ, tuy Nếp và Vừng không cắn người nhưng hai con chó to đùng cứ chạy vòng vòng trong phòng, ít nhiều cũng không phải chuyện an toàn.
Khang Hi gọi một tiếng, Nếp ngoài ban công kích động sủa lớn.
Hiểu Hiểu mở cửa ban công, Nếp nhào tới, lại còn vẫy đuôi thật mạnh với chủ.
Vừng đã quen với Khang Hi, cũng đong đưa đuôi. Anh vỗ đầu Vừng, lại còn hôn Nếp, dốc sức bày tỏ rằng anh và Hiểu Hiểu thân thuộc với nhau đến chừng nào.
Cứ như muốn nói: Thấy chưa, tụi này còn cùng nuôi hai con chó đó, rất là thắm thiết!
Trên mặt Tào Chấn lộ ra vẻ ‘Thì ra quan hệ hai người là thế!’, ánh mắt nhìn Hiểu Hiểu cũng không giống trước.
Khang Hi thấy hết, trong lòng rất thoải mái, chơi với Vừng và Nếp một hồi, anh lại cúi đầu hỏi Hiểu Hiểu: “Có pha trà cho khách chưa?” Bộ dạng y hệt như chủ nhà, không hề có gì lạ lẫm.
Không biết có phải giọng nói Khang Hi quá êm tai hay vì quá nhớ trà anh pha mà Hiểu Hiểu hoàn toàn không để ý tới cách dùng từ của anh tí nào.
Khách? Chẳng phải anh cũng là khách đó sao?
Cô lắc đầu, Tào Chấn đến đây để nghiên cứu tình tiết vụ án với cô, không có ý định để anh ngồi lâu, vì lát nữa hai người còn định tới bệnh viện thăm Cảnh Táp.
Ba ngày trước, Cảnh Táp sơ ý ngã xuống từ trên tòa nhà cũ nát kia, gãy chân, cũng vì điều tra vụ án mà mất ăn mất ngủ, sức khỏe không chống đỡ nổi. Lại thêm việc xuất hiện nạn nhân thứ ba, kiểu chết quỷ dị ấy khiến cô cảm nhận một cách sâu sắc rằng vụ án này không hề đơn giản. Nếu Cảnh Táp cứ phải chau mày nhăn trán, vắt óc suy nghĩ thì không khéo sẽ mất cả mạng.
Đây là uy hiếp Hiểu Hiểu, cũng chẳng còn cách nào khác, hai mươi vạn là tối thiểu. Cô quyết định, Tào Chấn tới đây, mang theo giấy cam đoạn mà trưởng cục công an đã ký.
Khang Hi cười cười, đưa Vừng và Nếp ra sân thượng, sau khi đóng cửa thì nói chuyện một cách vừa lịch sự vừa khiêm tốn: “Anh Tào cứ ngồi đi, tôi đi pha trà đã.”
Anh lại kéo Hiểu Hiểu vào bếp, hình bóng ấy trông như một cặp vợ chồng hiếu khách.
Vào bếp, Khang Hi kéo cửa, lúc đưa tay lấy cốc trà, vô tình hữu ý hỏi gần xa: “Người của đội cảnh sát hình sự tới đây làm gì, không phải em là huấn luyện viên đặc công sao?”
Anh phải có chút thường thức ấy chứ, hình cảnh và đặc công là hai đơn vị khác nhau mà.
Hiểu Hiểu đưa lon trà cho anh, “Anh ta là đàn anh của Cảnh Táp, có chuyện nên tới tìm tôi để giúp một tay.”
Khang Hi không phải cảnh sát, cô không định tiết lộ quá nhiều, đây là đạo đức nghề nghiệp.
Anh cau mày, thân phận đàn anh của Cảnh Táp là một sự uy hiếp. Đổ nước vào ấm, nhìn Hiểu Hiểu, “Chuyện gì mà cần em giúp?”
Khang Hi lại nghĩ đây chỉ là cái cớ, có rất nhiều cặp đôi bắt đầu từ bạn bè.
“Chẳng liên quan gì tới anh!” Hiểu Hiểu hờ hững đáp.
Khang Hi nghe xong, trong bụng bốc chua, nếu không phải biết tự kiềm chế thì có khi đã bóp chết cô rồi.
Anh đổi cách khác: “Cảnh Táp đâu rồi?”
Cảnh sát hình sự cần sự hỗ trợ của cô thì Cảnh Táp thích hợp tới đây hơn chứ. Cô nàng này đã chạy đi đâu mất rồi, biết rõ tình cảm của anh dành cho Hiểu Hiểu mà còn giúp người khác tiếp cận cô ấy à?
Hiểu Hiểu bật bếp ga, nói một cách không vui: “Vào viện rồi!”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Một lời khó nói hết! Anh đừng hỏi nữa, mau pha trà đi. Uống xong, tôi và Tào Chấn phải vào viện thăm cậu ấy nữa.”
Sao anh có thể cho phép cô ở riêng với một người đàn ông khác chứ, cho dù đến bệnh viện để thăm bạn cũng không.
“Tôi cũng muốn đi!”
“Anh đi làm gì?” Anh và Cảnh Táp có quen biết nhau đâu.
“Hiểu Hiểu, cổ vũ fan hâm mộ cũng là việc mà một thần tượng như tôi nên làm.” Anh nói một cách rất khí khái.
Cô thì chỉ nghĩ đơn giản rằng, ấy là do bản chất thanh niên nghiêm túc của xã hội trong anh lại xuất hiện. Có điều Cảnh Táp hâm mộ Khang Hi như vậy, để anh đi cũng chẳng sao, cô gật đầu, cuối cùng cũng đồng ý.
Vị dấm chua trong lòng Khang Hi đã vơi bớt, nhanh tay lẹ chân pha trà.
Hiểu Hiểu lại hỏi, “Đúng rồi, dép của anh là thế nào vậy?” Cô vẫn không quên tra hỏi chuyện này.
Khang Hi khẽ ho khan, tỏ ra rất bình tĩnh, đáp: “Chân tôi lớn, mang đôi này cho thoải mái.”
Dép dành cho khách trong nhà Hiểu Hiểu đều chung một size, Cảnh Táp và An Hủy là nữ, hơi lớn một chút cũng mang được, còn Khang Hi cao lớn thế này, đúng là hơi chật.
Coi như lý do này cũng hợp lý, cô không hỏi tới nữa.
Khang Hi nhớ ra hôm nay không bảo Kế Hiếu Nam mang cơm đến, định nấu cho Hiểu Hiểu ăn, thế nhưng bây giờ đang có Tào Chấn, anh lại chẳng có ý định nấu cơm cho một gã đàn ông khác.
“Chúng ta ăn cơm trước rồi đến bệnh viện sau.”
Cô không có ý kiến khác, thật ra vẫn luôn nhớ tới việc muốn mời anh ăn cơm, “Vậy cũng được, để tôi mời bữa này nhé.”
“Bữa này thì không!” Đây là chuyện giữa cô và anh thôi, liên quan gì đến gã đàn ông khác chứ!
“Vì sao?” Không phải cũng là ăn thôi à?
“Bữa này không đáng, chỉ hòng ăn cho nhanh chẳng quan tâm mùi vị, ăn xong còn phải đi thăm Cảnh Táp, nếu em mời thì thể nào tôi cũng phải chọn chỗ đắt tiền một chút chứ.”
Hiểu Hiểu thấy cũng đúng, dù sao cũng đang nợ anh, cứ tùy ý Khang Hi vậy.
Khang Hi pha trà xong, lại tỏ ra một bộ chủ nhà hiếu khách, đưa trà cho Tào Chấn.
Tào Chấn nhận lấy, nói cảm ơn luôn miệng, hai người đàn ông ngồi hàn huyên trên ghế salon.
Hiểu Hiểu ngồi bên cạnh, mỗi khi Tào Chấn muốn nói chuyện với cô đều bị Khang Hi đẩy sang đề tài khác. Cô cũng không để ý lắm, vốn chẳng giỏi xã giao, ngược lại Khang Hi làm thế lại là giúp cô ấy chứ.
***
Chỗ ba người ăn tối là nơi Khang Hi chọn, một tiệm trong dãy bán đồ ăn đêm, tên của quán cũng rất dễ thương, là ‘Vợ tôi thích ăn mặn’, chủ yếu bán các món hải sản chiên nướng và thức ăn Đông Nam Á. Phong cách trang trí cũng rất riêng, quán ăn trông như một con thuyền, có cửa sổ ở thành tàu, phao cứu sinh, boong tàu, y như thật, lại còn đính không ít sao biển, vỏ sò, nên mỗi khi có gió thổi, tựa như ngửi thấy mùi của biển.
Tiệm không lớn lắm nhưng trong ngoài đầy những người là người, nhìn qua có thể thấy buôn bán rất tốt. Khách trong và ngoài nước nườm nượp ra vào, tiếng cười nói ồn ào, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi hải sản thơm phức, khiến nước dãi chảy dài ba thước.
Nhiều người thế này, sợ là không có bàn trống.
Hiểu Hiểu đang muốn bảo Khang Hi đổi chỗ khác thì một anh chàng béo mập, trọc đầu vội vàng chạy ra, từ trên xuống dưới tròn nung núc, mặc bộ đồ đầu bếp, trông cứ như Baymax của phim hoạt hình Big Hero 6. Nhìn thấy Khang Hi như thể gặp được anh cả, cực tôn kính, chẳng biết Khang Hi nói gì mà cậu ta ló đầu nhìn Hiểu Hiểu cười một cái, cười đến mức chả thấy mặt trời đâu, lại còn cúi chào cô nữa.
Cô đang thấy khó hiểu thì Tào Chấn nói: “Tiệm này từng được giới thiệu trên kênh Channel Young của Thượng Hải, rất nổi tiếng, bình thường khó đặt chỗ lắm. Hình như cậu béo tròn kia ông chủ.”
Hiểu Hiểu hiếm khi quan tâm đến những chuyện này, nay xem ra đã được dựa hơi Khang Hi rồi.
Một lát sau, Khang Hi ngoắc tay với cô, đương nhiên anh có cách, không cần chờ.
Cô và Khang Hi bước vào cửa tiệm, Tào Chấn theo sau nhưng lại bị cậu béo ngăn cản.
“Tôi và họ đi chung!” Tào Chấn giải thích.
“Biết là chung nhưng bên trong chỉ có chỗ cho hai người, phiền anh ngồi bên ngoài, tôi sẽ dọn cho anh băng ghế.”
“Hả?”
Không lâu sau, cậu ta lấy một cái băng ghế nhỏ đi ra, đặt gần thùng rác cạnh quán, băng ghế trông như ghế trẻ em.
Tào Chấn ngẩn ngơ, “Vậy mà cũng được à?”
“Sao lại không? Dầu gì cũng là một chỗ ngồi mà, anh xem cái hàng dài thật dài đằng sau kìa, thậm chí còn chả thấy đuôi. Anh chấp nhận rồi ngồi đi, tôi lập tức mang thức ăn lên ngay.”
Tào Chấn liếc mắt nhìn một hàng đang đứng chờ, lượn tám chín vòng, đứng đợi một hai tiếng đồng hồ là ít, không còn cách nào khác là hậm hực ngồi xuống.
***
Trên lầu hai của tiệm, Hiểu Hiểu và Khang Hi ngồi trong phòng riêng, rèm được kéo lại, cực kỳ tĩnh mịch, mà cũng rất rộng rãi.
Sau khi anh chàng béo mập kia bước vào, quay qua Hiểu Hiểu nói: “Chị dâu, lần đầu tiên chị tới đây mà không chăm sóc chu đáo, không chăm sóc chu đáo rồi.”
Khang Hi xé lớp bọc nhựa của đũa muỗng, nói: “Đừng lảm nhảm nữa, mau mang thức ăn lên đi.”
“Dạ vâng! Em lập tức bảo nhà bếp mang lên ngay!” Cậu ta cười hì hì, lại nhìn Hiểu Hiểu cái nữa, “Chị dâu, chị ngồi đi, nhất định đừng khách sáo nhé!”
Từ chị dâu này, cô càng nghe càng thấy không được tự nhiên, “Tôi không phải…”
Khang Hi đặt đũa muỗng đã được tháo bao nhựa ngay ngắn trước mặt cô, ngắt lời, “Đừng để ý đến cậu ta, cậu ta là thế đó!” Sau đó quay sang cậu béo dặn, “Cô ấy không ăn cay được, bảo bọn họ cho ít thôi.”
“Dạ vâng! Em hiểu rồi!” Cậu ta đáp, cười híp mắt rồi lui ra ngoài.
“Cậu ta gọi tôi là chị dâu, sao anh không giải thích? Không sợ hiểu lầm à?” Không phải người trong giới giải trí sợ scandal nhất đó sao?
Khang Hi cười bảo: “Em có thấy Tào Chấn vào đây không?”
Câu nói không đầu không đuôi của anh nhắc cô sực nhớ ra, “Anh ta đâu rồi?”
“Ở bên ngoài!” Anh lấy vài hột đậu phộng để sẵn trên bàn, thong thả lột vỏ, đặt vào chén của Hiểu Hiểu, “Phòng này chỉ cho người quen vào, người bình thường chẳng được đãi ngộ này đâu.”
“Còn có quy củ này cơ à?” Hiểu Hiểu ngạc nhiên khi nhận ra thời buổi này muốn ăn bữa cơm cũng không dễ dàng, phải cần quan hệ nữa cơ đấy.
Anh đưa tay đặt ra sau lưng ghế cô, ghé tới gần, nháy mắt, “Thế nên, một tiếng chị dâu này không thiệt thòi chứ?”
Thì ra là vậy.
Hiểu Hiểu không đáp, nhưng ngẫm nghĩ thì vẫn thấy hình như không ổn cho lắm, “Nhưng thế cũng đâu nên để anh ta ngồi một mình bên ngoài vậy được.”
Khang Hi trơ mặt đáp: “Sao mà không thể, chẳng phải em không thích ở gần người không quen à?”
Giọng điệu như thể đang nghĩ cho cô, lại chẳng phản bác được lời nào.
“Không phải bảo ăn gì đó tùy tiện là được rồi à?” Chính miệng anh vừa nói, không cần ngon, chỉ cần nhanh còn gì.
Khang Hi lại bóc vỏ mấy viên hạt dẻ cười cho cô, “Tôi là loại người tùy tiện được à?” Dù tùy tiện thế nào đi chăng nữa, anh cũng không nỡ để cô ăn uống tùy tiện được.
Phải để vợ mình thành người sành ăn, nuôi thế mới không tốn công, béo lên một chút thì tốt. Còn người ngồi ở ngoài kia… Đó mới thật sự là tùy tiện.
“Không tốn thời gian đâu, ăn xong chúng ta đi ngay thì kịp thôi.”
Hiểu Hiểu không nói lại anh, chẳng còn cách nào khác là đổi đề tài: “Anh và chủ tiệm rất thân?”
“Cậu ta là bạn trung học với tôi, tên là Hải Lãng, có điều tụi tôi toàn gọi cậu ta là Tôm Nhép. Đừng thấy bây giờ cậu ta mập mạp thế thôi, chứ hồi trung học, gầy như da bọc xương.”
“Hải Lãng (*)?” Cô cười nói: “Thảo nào tiệm này lại có cảm giác của biển như thế, tên tiệm cũng rất thú vị.”
(*) Hải Lãng – nghĩa là sóng biển.
“Vợ cậu ta đặt đấy, cả hai đều thích ăn uống!” Trên mặt anh có một tia hâm mộ nhàn nhạt, nhìn Hiểu Hiểu, càng cảm thấy hâm mộ đến phiền lòng.
Đúng là so với người, tức chết mình!
“Ăn xong, tôi qua bên cạnh mua cho em chén chè. Có thể nói chè trân châu bột lọc(9) vợ cậu ta làm là số một!”
“Bên cạnh? Không phải chung một tiệm à?”
Khang Hi chỉ vào một tấm biển ở ngoài cửa sổ, dòng chữ được uốn bằng đèn neon viết rằng: ‘Ăn mặn xong, qua đây ăn ngọt.’
“Đúng là thú vị, thảo nào lại ăn nên làm ra tới thế, tên của tiệm rất sáng tạo.”
Nhận ra anh rất quen thuộc với chốn này, cô hỏi tiếp: “Anh thường tới đây à?”
Khang Hi chẳng hề có ý định giấu diếm: “Tôi có một nửa cổ phần!”
Hay nói chính xác, vốn của tiệm này là tiền của anh.
Hiểu Hiểu đùa, nói: “Thì ra anh còn có nghề tay trái!”
“Nuôi vợ cần tiền lắm, kiếm nhiều một chút vẫn hơn!” Trong giới giải trí, chuyện các ngôi sao kinh doanh chứng khoán, buôn bán bất động sản, mở quán ăn, tiệm café chả có gì mới lạ, vì chẳng ai dám đảm bảo rằng mình có thể nổi tiếng cả đời.
Cô đánh nhẹ vào anh, “Lại không đứng đắn rồi!”
Cái gì mà không đứng đắn, anh rất nghiêm túc là khác, thế nên mới rơi vào tình trạng như ngày hôm nay, đi ăn thôi mà phải giấu giấu diếm diếm, cứ nghĩ là thấy nẫu hết cả lòng mề.
Có điều, Khang Hi cam tâm tình nguyện yêu thương, chiều chuộng, dỗ dành, và cả chờ đợi cô.
***
Cùng với những vị khách đang hưởng thụ món ngon thì vị đầu bếp đang nấu ăn dưới bếp phải ‘sống mái’ với nhiệt độ.
Trong bếp, đến không khí cũng nóng hôi hổi, ai đeo kính mà vào đây thì sẽ thấy ngay một màn sương. Tiếng của chảo, xẻng sắt, máy hút khói khiến nhà bếp vang ầm ầm, hơi nóng, khói dầu bao phủ, ngoại trừ mùi thơm của thức ăn thì còn có hơi lửa phả vào mặt liên tục.
Trong không gian nhỏ ấy, tám đầu bếp đang chia việc cho nhau, nấu ăn, trang trí, hạ nồi, chiên rán, nêm nếm, hành động lưu loát, chẳng mấy chốc là một đĩa thức ăn nóng hổi đã ra lò. Tuổi tác của những đầu bếp ở đây còn rất trẻ, mặt bị lửa trong lò hắt hơi mà nóng bừng, lưng ướt nhẹp, mồ hôi chảy từ trán xuống má. Bao nhiêu tiếng thét gào nối tiếp, tiếng chuông ‘leng keng’ ở cửa sổ mỗi khi mang đồ ăn ra vang lên hoài không dứt.
Hải Lãng đi vào, gào toáng lên: “Đồ ăn của Vạn Tuế Gia ít cay thôi, còn người cao to ngồi ngoài kia thì bỏ nhiều ớt vào vào cho anh.”
“Dạ vâng!” Một cậu trẻ tuổi đáp, lửa trong lò trước mặt phụt lên cao hơn cả người, vậy mà vẫn xốc chảo như điên, lửa có phựt cỡ nào cũng chả sợ. Nồi cari gà hầm khoai lang được nấu thơm lừng, mùi hương ngào ngạt khắp nơi, ngửi là muốn ứa nước miếng.
“Anh Hải, Hoàng Hậu có đẹp không?”
Nghe hỏi vậy, đám đầu bếp đều dỏng tai nghe ngóng.
Hải Lãng toét miệng cười, “Đẹp hơn vợ anh!”
Ngay lập tức, cả đám người cười ầm lên.
“Có điều hơi nhỏ một chút!” Người mang đồ ăn quay lại, bình luận.
Hải Lãng liếc mắt, “Chú thì biết cái gì? Cái đó gọi là tinh tế!”
“Còn người ngoài cửa là ai vậy anh?” Người vừa hỏi chính là cậu đầu bếp đang nấu cari gà.
Trong mắt Hải Lãng tóe ra tia hung dữ: “Gian phu!”
Người kia lập tức vốc một nắm ớt bột, bỏ vào chảo cơm chiên hải sàn, “Gian phu không chết tử tế đâu!”
Tào Chấn đang ngồi chồm hổm cạnh thùng rác đột nhiên thấy lạnh cả người, không nhịn được mà rùng mình.
Mãi lâu sau, Hải Lãng mới cho người mang đồ ăn lên, một đĩa cơm chiên hải sản kèm tương XO (*), màu sắc đẹp đẽ, nguyên liệu phong phú, vừa ăn một muỗng, Tào Chấn cảm thấy cay đến mức phải nhảy dựng.
(*) Tương XO, tên một loại gia vị.
“Ông chủ, đây là món gì thế này!”
Hải Lãng đứng chình ình ngay trước mặt anh, hai tay chống ngang hông, “Cơm chiên!”
“Sao cay vậy!” Tào Chấn quạt tay lấy gió.
“Đây là món độc của cửa tiệm! Là vị thế đó! Không thích à, không thích thì đừng ăn, anh cũng không cần trả tiền.”
“Thái độ phục vụ của cậu là sao thế?”
“Là cái thái độ này đấy!”
Cuối cùng Tào Chấn cũng lĩnh hội được cái gì gọi là tiệm lớn không cần khách. Bộ dạng anh không được người ta thích hay không thì không biết, nhưng sao cứ cảm thấy mặt mũi người trong tiệm này cứ hầm hầm, ngồi lâu như vậy mà chả được một cốc trà.
Đang muốn lý luận phải trái một phen thì Hiểu Hiểu và Khang Hi đã ăn no uống đủ bước xuống lầu, nhìn vẻ mặt hai người thì biết được ăn uống thỏa mãn đến mức nào.
Hải Lãng vẫn híp mắt cười đon đả như trước, móc danh thiếp đưa cho Hiểu Hiểu: “Chị dâu, sau này giao hàng cứ gọi theo số này, miễn phí giao hàng, miễn phí hộp cơm!”
“Không cần, nhà của tôi khá xa” Thường thì không giao hàng quá 3km,
“Không sao ạ, 10km tụi em cũng giao.”
Hiểu Hiểu cười gượng, thấy cậu ta có lòng như vậy thì không tiện từ chối, đành nhận lấy.
Khang Hi mang kính râm to sụ, che hết nửa khuôn mặt, chân dài bước nhanh, mang một chén chè trân châu bột lọc trở về, toàn là bánh bột lọc.
“Mua cho Cảnh Táp một phần với, gần đây cậu ấy hay than nhạt miệng.”
Khang Hi lập tức đi mua thay cô, chạy nhanh hơn thỏ.
Mua xong, hai người lên xe trước, Khang Hi ngồi ở vị trí ghế phụ, vẫy tay với Tào Chấn, “Lên xe đi.”
Tào Chấn cảm thấy bữa cơm hôm nay vừa ăn vừa nén giận, thế nhưng không tiện phát tác trước mặt Khang Hi, người đã mời khách vậy rồi, không ăn được cũng phải cảm ơn.
Tiệm này ấy hả, đừng hòng anh quay lại.
Sau khi Tào Chấn lên xe rồi, Hiểu Hiểu thuần thục xoay vô lăng, nhấn ga, xe lao vút ra ngoài.
Khang Hi vươn tay ra cửa sổ, ra dấu khen ngợi, trong kính chiếu hậu, Hải Lãng đứng trước tiệm, cũng ra dấu OK cho anh.
Ám hiệu được đưa rất chuyên nghiệp, Hiểu Hiểu và Tào Chấn không hề phát hiện.
Trên đường đến bệnh viện, mặt mày Khang Hi tươi roi rói, mắt đầy ý cười.
Còn miệng Tào Chấn cay xè, lòng đắng ngắt, bực tức trong lòng, lại còn rất đói.
(9): Chè trân châu bột lọc – thật ra Nguyên không biết tên chính xác của món này là gì đâu, nhịn theo gọi thế cho quen thuộc thôi