Tháng sáu Thượng Hải nổi tiếng với nhiệt độ ngày và đêm chênh lệch rất lớn, khoảng thời gian hai giờ chiều là lúc khó chịu nhất trong ngày. Không khí vừa nóng vừa bức bí, mặt trời chiếu vào người như đổ lửa, nhựa đường khô giòn, nóng hổi, thậm chí còn bốc cả hơi nóng. Cứ như chỉ cần một que diêm thôi là có thể châm lửa được ngay, cứ một bước chân là thấy luồng khói trắng.
Hiểu Hiểu ngủ rất sâu, nhưng cả người rịn đầy mồ hôi, lúc mở mắt thì thấy cửa sổ chỉ được phủ bởi tấm rèm mỏng, mặt trời chiếu xuyên qua, chói lòa trong mắt.
Mấy giờ rồi?
Đến khi tỉnh táo lại thì mới phát hiện lúc này là chiều, cô lại ngủ thiếp đi. Ngủ một lúc mười tiếng đồng hồ, đã lâu rồi chưa có cảm giác tỉnh táo sảng khoái thế này, cô không nhịn được, duỗi người, cảm thấy hơi xốc xếch, tóc tai rối bù, đưa tay sờ ra sau gáy mới biết cột tóc đã được tháo xuống, đặt ngay trên tủ ở đầu giường. Hiểu Hiểu sực nhớ tới hình ảnh trước khi ngủ, người căng cứng, hô hấp dồn dập, ngay lập tức, hai gò má mọc hai bông hoa đỏ lựng.
Hiểu Hiểu tóm lấy chăn kéo lên che mặt, cô vừa ngủ dậy, nghĩ đến cảnh được Khang Hi ôm lên giường, thế là nhìn xuống quần áo trên người theo bản năng.
Ừ, vẫn còn nguyên xi, coi như anh cũng biết điều đấy!
Cô trèo xuống giường, rời khỏi phòng ngủ. Vừng vừa thấy lập tức chạy tới, dụi dụi vào bắp chân chủ. Hiểu Hiểu nhìn một vòng xung quanh, nhưng chẳng thấy bóng dáng Khang Hi đâu cả.
Anh ấy đâu rồi?
Hiểu Hiểu vỗ lên trán Vừng, thong thả bước đến phòng khác, cửa phòng chỉ mở một khe hở nhỏ, cô cất giọng gọi thử: “Khang Hi?”
Bên trong không có động tĩnh gì.
Chẳng lẽ đã ra ngoài rồi?
Cô lặng lẽ đẩy cửa, sau khi nhìn thấy bóng người nằm trên giường, liền ngây ngẩn.
Trên giường, Khang Hi đang say giấc, vì tư thế ngủ nên mái tóc đen nhánh lẳng lặng tản trên giường, chỉ lộ gò má bao quanh sống mũi rất đẹp, trên da thịt như có ánh sáng đang di động, lộ ra một vẻ hững hờ, tùy ý. Đôi môi khẽ hé mở khiến tất cả những điều này như biến mất, mang tới cảm giác trẻ con, có phần đáng yêu.
Anh ngủ rất say, trong không gian lặng thinh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều và sâu mà thôi.
Nửa thân trước lộ ra ngoài tấm chăn, cao lớn nổi trội, những đường nét hoàn mỹ như được khắc từ đá cẩm thạch cùng những đường vân cơ bắp đến là tinh tế.
Người đàn ông này, tại sao đến lúc ngủ cũng có thể đẹp như vậy chứ?
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên anh khẽ động, phần chăn dưới eo trượt ra, lộ cạp quần màu xanh ngọc, dừng lại hững hờ trên phần mông rắn chắc thon gọn.
Màu kia cô thấy rất quen mắt, đúng là chiếc quần lót mà cô đã mua!
Hiểu Hiểu vội đi tới, kéo cái chăn lên, tránh phải nhìn thấy cảnh không nên thấy.
Nào nhờ chẳng biết có phải động tĩnh lớn quá hay không mà lại đánh thức anh, chỉ thấy lông mi Khang Hi run run, đôi mắt mơ màng từ từ mở ra, quay qua cô mỉm cười.
Nụ cười nào mị hoặc cực kỳ, chấn động lòng người hơn bao giờ hết, bỗng nhiên cô có cảm giác như bị thôi miên (*).
(*) Nguyên gốc: Hạ cổ (cổ: sâu độc)
“Hiểu Hiểu?”
Anh mơ màng gọi, duỗi tay ôm chặt cô vào lòng.
Hiểu Hiểu hơi giật mình, không dám động đậy. Tiếp theo anh cuộn mình, đặt cô dưới người. Hình như Khang Hi vẫn còn trong cõi mộng, nhãn thần vẫn còn mơ màng.
Tư thế kiểu này đúng là mờ ám, đã thế anh còn ăn mặc mát mẻ, trên người chỉ độc chiếc quần con. Trong khoảnh khắc khuôn mặt cô đỏ lựng, đầu cứ vù vù, trống rỗng. Vì đã tập võ nhiều năm nên thần kinh phản xạ nhạy cảm đã khống chế tất cả, đưa tay chặn cổ anh lại, sau đó hất lên, đè Khang Hi qua một bên. Đầu gối thúc tới giáng một đòn thật mạnh vào bụng dưới của anh. Tất cả đều là bản năng, đến khi cô bình tĩnh trở lại thì trời đất đã đảo lộn, đè anh cứng ngắt xuống giường.
Lúc này thì Khang Hi đã hoàn toàn tỉnh táo, không còn chút mơ màng gì cả, gào lên đau đớn, “Hiểu Hiểu, em muốn giết tôi à!”
Cô giật mình, vội vàng bỏ tay ra, mặt đỏ đến tận mang tai, cãi lại: “Ai bảo anh mơ ngủ!”
Đúng là anh mơ ngủ thật, cứ tưởng đang mơ, trong đầu vẫn còn lưu lại hình ảnh khuôn mặt cô say ngủ rất dịu dàng. Nhưng lại ra tay quá độc ác, muốn nôn cả dịch mật ấy chứ.
Hiểu Hiểu cũng tự biết vừa rồi mình ra tay hơi nặng, lo lắng hỏi han: “Anh không sao chứ!”
Khang Hi không đáp, nhưng trong ánh mắt tràn ngập sự lên án với Hiểu Hiểu.
Bạo hành gia đình!
“Ai bảo anh… ban nãy…” Bốn chữ ý đồ bất chính cứ nghẹn trong cổ họng, cô đỏ mặt lúng túng, “Dù sao thì… dù sao thì cũng là do anh không tốt.”
Đây là lần đầu tiên thấy bộ dạng xấu hổ này của cô, Khang Hi không nhịn được mà trêu, “Oái oái, đau bụng quá, em qua đây xoa giúp tôi đi!”
Tuy cô ra tay hơi ác thật nhưng cũng chẳng nghiêm trọng tới vậy. Nếu mà nghiêm trọng thì anh đã hôn mê từ lâu. Nhưng cô ngại không định nói vậy, bảo xoa cho anh thì thôi cũng được, nhưng vì thấy anh chỉ mặc mỗi cái quần con, để tay ở đâu cũng kỳ cục, thế là chộp lấy cái gối, quăng thẳng vào mặt Khang Hi.
Khang Hi bị đập mà không hiểu vì sao, thế này là thế nào? Đã bạo hành gia đình rồi, an ủi cũng không có, còn cho ăn đòn đợt hai?
Quyền hành của người chồng đâu rồi!
“Hiểu Hiểu…”
Mới nói được mấy chữ thì cô đã cuốn chăn quăng lên người anh, quát lên: “Mặc quần vào!”
Lúc này Khang Hi mới cúi đầu nhìn xuống, đúng là ăn mặc hơi mát mẻ, những đường cong chỉ của riêng đàn ông đang lồ lộ ra thế kia…
Hiểu Hiểu không dám ở lâu thêm nữa, vội vàng chạy ra ngoài.
Anh nhoẻn môi, cười sáng rỡ.
Xấu hổ à?
***
Khang Hi mặc quần, chẳng có cảm giác thẹn thùng gì sất, ngược lại, còn có phần hí hửng.
Có điều, mấy chuyện này cũng một vừa hai phải thôi, tránh bị cô coi là biến thái.
Hiểu Hiểu chải răng, rửa mặt xong, lúc bước ra khỏi phòng vệ sinh thì đụng phải anh, ngay lập tức, khuôn mặt trắng bóc lại đỏ ửng, trông như con thỏ đang hoảng sợ, vội vàng tách ra, đi đường vòng.
Anh cũng không chọc ghẹo gì cô thêm, tự vào toilet, sau khi súc miệng rửa mặt xong thì tiến ra bếp.
Cả hai người đều ngủ hơn nửa ngày, chẳng có giọt nước nào vào bụng. Khang Hi thì chẳng ngại, lúc quay phim toàn thế thành quen, nhưng không nỡ để Hiểu Hiểu đói, thế là mở tủ lạnh, bên trong đầy nhóc nguyên liệu nấu ăn. Sau khi cô ngủ, anh đã lặng lẽ đặt cho người mang tới để chuẩn bị sẵn.
“Hiểu Hiểu, em ăn mì xào không!” Làm mì xào khá nhanh, cũng dễ tiêu hóa.
Lúc này, Hiểu Hiểu đã ăn mặc chỉnh tề, xuất hiện ở cửa, “Không cần, anh tự ăn đi, tôi có việc, phải ra ngoài một lúc.”
“Đi đâu vậy?” Khang Hi không ngờ cô lại ra ngoài. Hôm nay là thứ bảy cơ mà?
Hiểu Hiểu lấy đôi giày thể thao từ trong tủ, “Hiện trường xảy ra án mạng.”
Anh ngẩn người, cô coi mình là cảnh sát thật rồi.
“Ăn rồi đi!” Không ăn sáng không ăn trưa mà đã vội vàng đi làm, thái độ chuyên nghiệp thế này khiến anh chỉ muốn đấm ngực.
“Không cần, tôi có mang bánh quy và nước khoáng trong balo.” Cô mang giày vào, đeo balo lên lưng, còn nói: “Khuya tôi mới về, anh không cần chờ tôi cùng ăn đâu, đúng rồi, nhớ gọi điện để mở cửa ra.”
Để anh ở lại nữa thì không chừng cô sẽ đích thân xử đẹp anh luôn.
Nói xong, rầm một tiếng, cửa đã bị đóng sập.
Chỉ để mặt khuôn mặt hung dữ của Khang Hi, đứng trân trân tại chỗ.
Chuột trong lu gạo, nhưng phải có gạo thì mới vui được chứ? Bây giờ không thấy gạo, anh còn tâm tình đâu mà nấu cơm.
Hiện trường xảy ra án mạng?
Khang Hi nhíu mày, chân dài sải bước vào thư phòng, đưa mắt tìm kiếm trên tấm bảng trắng một chút, tự động lơ đi những hình ảnh tàn nhẫn máu me kia. Khang Hi lăn lộn trong giới giải trí, năm ngoái vừa diễn xong một vai sát thủ biến thái, chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy, không có gì phải sợ lắm, sau khi xác định được địa điểm rồi, anh thay đồ, mở cửa đuổi theo.
***
Lúc này, bên ngoài như cái nồi đun, giam giữ, bao phủ tất thảy có thể. Cái nóng oi bức khiến con người ta thật khó chịu, mỗi lần hít thở như cắn một miệng bánh bao nóng hổi, đến mức cổ họng cũng phả ra khói.
Hiểu Hiểu đi tới hiện trường vụ án, vừa bước xuống xe vẫn chưa thấy nóng, thế nhưng chỉ hai phút sau là đã thấy khó chịu. Có điều khi còn ở FBI, cô cũng từng phải chạy khắp nơi như thế này, thế nên cũng chẳng có gì đáng ngại lắm.
Chỉ là ánh mặt trời này hơi gay gắt, ngoài dự đoán của cô, chói chang đến mức khó mở mắt.
Đột nhiên, có một tán dù che nắng vẽ nên một đường vòng cung ngay trên đầu cô.
Hiểu Hiểu quay đầu lại, càng bất ngờ hơn: “Sao anh lại tới đây?”
Mặt Khang Hi thối hoắc, đương nhiên tâm tình vẫn chưa trở về như cũ, “Sợ em bị cảm nắng!”
Trời nắng như vậy mà cũng không biết mà mang thêm cái dù, đúng là chẳng biết tự chăm sóc mình chút nào.
“Trước nay sức khỏe tôi vốn rất tốt, sao bị cảm nắng cho được. Còn anh chạy lung tung ra đây làm gì?” Tuy rằng anh có mang một cặp kính râm to bản, thế nhưng giữa ban ngày ban mặt, nhỡ đâu có ai nhận ra thì sao?
“Em yên tâm, ở đây không có ai nhận ra tôi đây.”
Đây là hiện trường xảy ra vụ án thứ nhất và thứ hai, tòa nhà đã bị bỏ hoang suốt bảy năm trời, cho dù ở dưới nắng mặt trời chói chang là thế, vậy mà cứ như một tòa thành cho người chết, ngoại trừ sự hoang tàn thì chẳng nhìn thấy bất kì màu sắc gì khác, dẫu không có gió vẫn có thể mang tới một trận bụi mịt mù.
Đừng nói chi tới fan hâm mộ, ngay cả bóng ma gì cũng chả thấy.
Vì đây là hiện trường án mạng nên đã bị cảnh sát phong tỏa từ lâu, cả những người vô gia cư cũng bị đuổi ra ngoài.
“Anh vào đây bằng cách nào?” Rõ ràng ngoài cửa có cảnh sát trông coi, không thể nào để anh vào đây tự do như thế được.
Mặt Khang Hi lạnh tanh đi tới bên cạnh cô, dùng bóng mình để che bớt nắng cho Hiểu Hiểu, thong thả nói: “Tôi bảo, tôi là chồng em, lúc đi em quên mang theo cơm hộp nên tôi mang tới cho.”
Đây là nói thật, thế nhưng các đồng chí cảnh sát nào thoải mái để anh vào khơi khơi như vậy. Hòng chứng minh mình không nói dối, anh còn để người ta nhìn chứng minh thư của mình, với cái tên Khang Hi, tỉ lệ xuất hiện trên truyền hình quá cao, ngay cái biển quảng cáo trên cái cổng đối diện kia cũng có mặt của anh, hoàn toàn không thế nào là giả được.
Các đồng chí cảnh sát rất hưng phấn, không ngờ có thể được biết một tin tức lớn thế này. Khang Hi còn đặt biệt nhắc nhở họ, nếu không tin thì có thể gọi điện thoại cho Tào Chấn để xác nhận.
E là bây giờ, cả cục công an đều biết họ là vợ chồng.
Ừ thì vợ chồng mới cưới, thắm thiết như keo sơn, hễ xa nhau một chút cũng không chịu được.
Hiểu Hiểu trợn tròn hai mắt, muốn rớt cằm xuống đất.
Anh khẽ nhún vai, “Cây ngay không sợ chết đứng, em sợ gì chứ?”
Hiểu Hiểu: “…”
Có đôi khi, cô chỉ hận không thể bóp anh chết quách cho xong.
***
Rốt cuộc không có cách nào đuổi Khang Hi đi, chỉ đành để anh theo, nhưng phải quy ước trước ba điều: không quầy rầy công việc của cô, không cho phép tùy tiện mở miệng, không cho phép động vào bất cứ vật gì ở hiện trường. Khang Hi lập tức đồng ý, cứ như chỉ cần không bị đuổi đi, anh làm ngựa cho cô cưỡi cũng được.
Hiểu Hiểu đi tới hiện trường vụ án thứ nhất, vì mặt trời quá chói chang nên bên trong cũng sáng rỡ, băng cảnh giới màu vàng bị gió thổi rơi xuống đất. Vết máu vẫn còn lưu lại trên sàn nhà màu gạch, vì đã qua một thời gian lâu nên nay đã biến thành màu đen, thành những vết tròn. Tường chỉ có ba mặt, lộ ra cốt thép đã gỉ sét thành màu nâu bên trong. Trên tường vẫn còn giữ cái móc dùng để treo người.
Hiện trường thế này thì không có máu me bê bết gì, cả mùi tanh hôi của máu cũng chẳng còn, thế nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy sởn gai ốc như trước.
Hiểu Hiểu nhíu mày nhìn khắp nơi, trong đầu bắt đầu hình thành hiện trường gây án ban đầu, có người chết, cũng có hung thủ. Điều thú vị và kỳ diệu nhất trong Tâm lý học tội phạm là lợi dụng những chi tiết, tìm ra điểm mấu chốt chứ không phải tưởng tượng vô căn cứ, phải tìm được lý do tại sao hung thủ lại làm như vậy.
Căn cứ vào tình trạng tử vong của nạn nhân, cô quy về một khả năng.
Hung thủ là phụ nữ.
Có điều Hiểu Hiểu không biết tại sao hung thủ lại muốn chọn chỗ này? Và làm thế nào để lừa người chết vào đây?
Đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, cô hoàn toàn không để ý tới ánh mắt Khang Hi nhìn mình đang sáng rỡ.
Trong mắt anh, Hiểu Hiểu luôn là người tỏa sáng bất cứ lúc nào, mỗi một nụ cười mỉm cũng khiến anh say đắm. Thế nhưng cô bây giờ, con ngươi trong suốt sáng ngời, tựa như ngọn đèn thủy tinh tinh xảo, lộ ra một vẻ anh khí, càng chiếu rọi xung quanh nhiều hơn.
Quả thật, phụ nữ đang làm việc là xinh đẹp nhất, có một cảm giác rất lay động lòng người.
Có thể thấy cô rất thích công việc này, cũng không cảm thấy đau khổ vì bóng ma quá khứ. Chỉ là anh không chắc có thật vậy hay không, nhưng chí ít, bây giờ cô có vẻ rất hăng hái.
Khang Hi quyết định khi trở về phải nghiêm túc nghiên cứu Tâm lý học tội phạm thế nào, vợ thích thì mình cũng phải thích.
Thấy cô trầm tư không nói, trán đổ mồ hôi hột, Khang Hi lặng lẽ đi tới, lau mồ hôi thay.
Hiểu Hiểu đã quen với kiểu tự tung tự tác này của anh, không tránh, còn đưa tay về phía Khang Hi.
Khang Hi hơi sửng sốt một chút, nhớ tối qua cô cũng đưa tay như thế, chắc là muốn uống gì đó. Thế là lôi một chai trà xanh từ trong balo ra. Trong balo chứa không ít đồ: Quạt, khăn tay, khăn giấy ướt, còn có hai lát sandwich, mấy chai nước. Đều được mua lúc đuổi theo cô, sau khi liên hệ với Kế Hiếu Nam đã chọn mà mang theo.
Hiểu Hiểu cau mày hỏi: “Sao lại không phải là café?”
“Bụng rỗng mà uống café gì?” Không biết café sẽ làm đau dạ dày sao.
“Nhưng lúc suy nghĩ tôi thích uống café cơ.” Để tinh thần tỉnh táo.
Cô chỉ kể lại một sự thật vậy thôi, thế mà vào tai Khang Hi lại như đang làm nũng.
Anh lại lau mồ hôi trán thay cô, dỗ dành: “Vậy em ăn sandwich đi, để tôi mua chạy đi mua café cho em.”
Ăn no rồi thì cô muốn làm gì cũng được, trời nóng thế này, anh chỉ sợ cô ăn không tiêu thôi.
Hiểu Hiểu lắc đầu: “Lúc suy nghĩ tôi không thích ăn gì cả.” Có vài người càng đói thì đầu óc càng tỉnh táo.
“Lý thuyết quỷ quái gì vậy, có được khoa học chứng minh không?”
Để anh khỏi thao thao bất tuyệt như lúc nói về chuyện mất ngủ tối qua, cô liếc mắt trừng Khang Hi, đưa tay lên miệng làm động tác kéo phéc-mơ-tuya.
Ý rằng đang muốn nhắc nhở anh, không cho phép nói.
Khang Hi lập tức ngậm miệng, làm một mỹ nam tử yên lặng ở bên cạnh Hiểu Hiểu.
Lúc Hiểu Hiểu lại tiếp tục tìm đầu mối, anh chẳng ngồi không, cầm quạt phe phẩy sau lưng cô. Nếu để Cảnh Bất Mị thấy cảnh này thì sẽ sợ đến mức rớt răng cửa mất, đây là việc mà Cảnh đại thái giám bình thường hay làm cơ mà.
Khang Hi cũng chẳng biết tình tiết về điều tra vụ án, thấy Hiểu Hiểu ngồi chồm hổm dưới đất, sờ đông một cái, tây một cái, thế là bắt đầu lục tìm khăn giấy trong bao, chờ cô đứng dậy thì lập tức đưa tới, động tác liên tục vừa hoa lệ vừa chính xác, lưu loát như y tá đưa dao trong lúc phẫu thuật.
Lúc kiểm tra xong hiện trường vụ án đầu tiên, Hiểu Hiểu lập tức đi tới hiện trường phát hiện vụ thứ hai ngay. Khang Hi ở đằng sau, cun cút đi theo như cái đuôi nhỏ.
Hai người tới phòng tắm lầu hai, lướt qua băng cảnh giới, đi tới cạnh bồn tắm, tấm gỗ vẫn còn đặt trên bồn, nhưng dung dịch axit clohydric bên trong đã được bên giám định rút hết. Tỉ lệ axit trong dung dịch không nhiều lắm, thế nhưng cũng đủ khiến người ta chết trong đau đớn.
Vì đã qua nhiều năm nên nay đã không còn có thể nhìn được màu sắc vốn dĩ của cái bồn tắm tráng men, những chỗ bong ra lộ lớp gỉ sét rất dày.
Đa số các sát thủ biến thái sẽ có phương pháp giết người thống nhất nhau, vì quen tay hay việc, có thể không ngừng tiến hóa, giết càng nhiều người thì thủ pháp càng gọn gàng, lại có thể rút ngắn thời gian. Thế nhưng tên hung thủ này, hoàn toàn không như bình thường.
Ngay từ đầu cảnh sát cũng nghi ngờ có lẽ hung thủ không phải một người, vì kiểu chết của người thứ ba cũng hoàn toàn khác biệt. Chỉ vì ba người đều làm trong ngành giáo dục, rõ ràng có điểm trùng hợp, nếu nói không phải là một tên hung thủ gây ra thì quá là trùng hợp rồi.
Đây là nghi vấn thứ ba mà cô đã liệt kê – hung thủ dùng những thủ đoạn giết người khác biệt như thế, nhất định vì có lý do gì đó.
“Khang Hi, anh giúp tôi một việc được không?”
Trong mắt anh có vẻ ngạc nhiên, không hỏi lại, chờ cô sai bảo.
“Nằm lên đó đi!” Cô chỉ lên tấm che trên bồn tắm.
Đây là miếng đệm mà người chết từng nằm qua, anh cũng không mê tín, chiều vợ là trách nhiệm thiêng liêng của đàn ông Khang gia, – đây là di truyền.
Khang Hi nghe lời bò lên, “Thế này à?”
Hiểu Hiểu chỉnh lại tư thế của anh, “Phải nằm sấp ấy.”
“Nằm sấp?” Nằm thế nào mới được đây? Phần bụng trên không được tấm che đỡ, chỉ có thể dựa vào cơ bụng để giữ cơ thể nằm ngang.
Dựa theo chỉ thị của cô, anh nằm sấp một cách rất hoàn hảo, nhờ rèn luyện thời gian dài nên có thể chống đỡ được lâu, không đâm đầu xuống bồn. Anh không mắc bệnh sạch sẽ thái quá, thế nhưng vốn thích sạch sẽ từ nhỏ, còn mùi trong bồn thì chẳng dễ ngửi tí nào. Nếu người khác bảo anh làm vậy thì Khang Hi đã dùng mắt đâm chết đối phương từ đời nào rồi.
“Tưởng tượng thử xem, nếu trong bồn có axit clohydric, anh lại bị trói, điều đầu tiên anh nghĩ là gì? Nào, phát huy khả năng diễn xuất của anh đi.”
Khang Hi từ từ nhập vai, “Tôi có thể chửi tục được không?” Trừ việc này thì anh chẳng thể nghĩ ra gì khác.
Cô cười, “Anh muốn chửi gì cơ?”
“Đệch mệ mười tám đời tổ tông nhà hắn!”
Giết người bằng cách dìm đầu người xuống đất thế này thì căn bản không phải giết mà là hành hạ, hành hạ đến chết mới thôi!
Hiểu Hiểu hỏi: “Anh không muốn cầu xin tha thứ sao?”
“Bị trói như thế thì chẳng thoát được, có chết cũng chỉ là vấn đề thời gian, xin tha gì nữa?”
“Bingo!”
Không sai, chuyện xin tha đã không còn nghĩa lý gì cả, chỉ là ngay từ đầu, lúc đầu chìm vào trong bể axit thì sự sụp đổ tâm lý rất nghiêm trọng, chẳng bao lâu sẽ từ mắng chửi chuyển thành xin tha, cuối cùng chẳng còn sức mà cầu xin gì nữa.
Nhất định hung thủ sẽ cảm thấy rất hưng phấn! Là báo thù! Hung thủ cực kỳ căm hận nạn nhân, hận thù sâu đậm đến mức đủ để dù người chết chửi bậy hay xin tha thì cũng khiến hung thủ thành một ác quỷ đang cực kỳ hưng phấn.
“Được rồi, anh có thể đứng dậy rồi!” Cô nói.
“Vậy thôi à? Tôi nghĩ còn có thể giữ được một lúc nữa.”
Anh chơi chưa đã ghiền.
Hiểu Hiểu chọc ghẹo nói: “Nếu anh giữ cơ thể song song thế này, không để đầu rớt xuống thì có thể giữ được mấy phút?”
Khang Hi nghiền ngẫm đánh giá, “45 phút thì vô tư.” Cơ bụng của anh đâu phải luyện chơi.
“Thật à?”
“Kỷ lục chống đẩy cao nhất của tôi là ba tiếng đồng hồ.” Có mấy lần anh trải qua chương trình truyền hình thực tế mạo hiểm, có một tiết mục là chống đẩy, không phải nói khoác đâu, “Thế nào? Hài lòng chưa?”
Hiểu Hiểu ngẩn người, “Gì cơ?”
Ánh sáng trong con ngươi Khang Hi lấp lánh, nháy mắt với cô, “Tôi có sức lắm! Cũng không tệ phải không! Có thể kéo dài!”
Anh còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ ‘kéo dài’ khiến Hiểu Hiểu nghe thấy, nhất thời mặt mày đỏ ửng.
Người này lại chọc ghẹo cô rồi.
Hiểu Hiểu đưa tay cốc đầu anh, “Ai bảo anh lại nói bậy này.”
Khang Hi không phòng bị, cô vừa nói xong thì đầu anh bị cốc một tiếng cốp.
“Hiểu Hiểu, tôi nói thật mà!”
“Anh còn dám nói nữa!” Cô rút tấm gỗ để anh té xuống, mặc kệ Khang Hi sống chết thế nào, cứ thế mà bỏ đi.
Khang Hi bò ra khỏi bồn tắm, cả người lấm lem, cái áo trắng bị dính nước bẩn trong bồn, ngay lập tức thành cái giẻ lau. Anh cũng không chú ý, chỉ tùy tiện phủi đi, vội vàng chạy ra ngoài đuổi theo Hiểu Hiểu.
“Về chưa?” Anh đi theo sau cô, lấy khăn giấy ướt lau vết bẩn trên mặt.
Hiểu Hiểu càng cố ý bước chân nhanh hơn, không quen tâm đến anh, cứ tiếp tục đi về phía trước, cũng chẳng biết mình muốn đi đâu.
Thấy cô không nói lời nào, Khang Hi biết điều không nói nữa, yên lặng làm đuôi của cô.
Dọc đường đi, Hiểu Hiểu vẫn luôn chú ý cảnh vật xung quanh, đôi lúc dừng lại suy nghĩ, khi thì lấy bút ra viết vẽ gì đó.
Khang Hi nhìn sắc trời, lúc này nắng chiều từ từ rót xuống, đằng mây ở chân trời được nhuộm thành ráng chiều, rực rỡ một màu đỏ thẫm, cũng bắt đầu nổi gió. Chênh liệt nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn, đi ra ngoài cảm thấy hơi se lạnh, anh lấy một cái áo khoác gió trong balo ra, phủ lên cho cô.
Hiểu Hiểu lại lặng lẽ không nói, tiếp tục chìm vào suy nghĩ của mình.
Mãi lâu sau, cô đột nhiên quay đầu, nghiêm túc hỏi: “Khang Hi, đàn ông đều thích đánh dã chiến phải không?”
Câu hỏi không đầu không đuôi khiến Khang Hi giật nảy, mãi lâu sau cũng không nói nên lời. Có thể chắc chắn rằng điều cô muốn hỏi không phải trò bắt chướci như quân đội.
Anh nên trả lời là thích? Hay không thích đây?
Cô chờ đến sốt ruột, “Phải suy nghĩ lâu thế à?”
Khang Hi ho khan, lấm lét liếc trộm cô, đáp, “Tôi chưa thử thì làm sao biết có thích hay không?”
Hiểu Hiểu lại hỏi tiếp: “Vậy rốt cuộc là thích hay không thích vậy?”
“Đừng hỏi nữa, mặt trời cũng xuống núi rồi, về nhà!” Anh sải bước, kéo cô về.
Đột nhiên cảm thấy hình như quang cảnh xung quanh rất thích hợp để đánh dã chiến, mặt Khang Hi nổi màu đỏ khả nghi.
“Khang Hi, anh vẫn chưa trả lời tôi?” Cô hỏi dồn.
“Im lặng!” Chỗ này khiến anh thấy nguy hiểm hơn ở nhà cô nữa.
Hiểu Hiểu: “…”
Kỳ lạ, sao tự nhiên anh lại thấy hưng phấn thế này.
Lúc hai người trở về Phúc Để thì cũng đã khuya, sau khi Hiểu Hiểu lái xe vào và đậu dưới hầm xong xuôi, vào thanh máy VIP, cô quẹt thẻ, cửa thang máy đóng lại, chầm chậm đi lên.
Trong thang máy, Hiểu Hiểu hỏi: “Nếp vẫn còn ở nhà tôi, anh có muốn đón về không?”
Ánh sáng lấp lánh trong đáy mắt Khang Hi vẫn chưa phai, đôi mắt nhìn cô vẫn ấm áp như ngày xuân.
“Không cần, để nó ở chỗ em đi, bầu bạn với Vừng.”
Về chuyện này thì cô tỏ ra rất đồng ý. Sau một tháng chung sống, tình cảm giữa Nếp và Vừng bật ngờ tăng hẳn, ngày nào cũng quấn nhau, Vừng đi đâu, Nếp sẽ theo đó.
Đương nhiên, chuyện này không phải không có nguyên nhân.
Để Nếp được vận động nhiều hơn, lúc đến đội đặc cảnh cô cũng mang nó theo, khi huấn luyện đám người mới sẽ giao Nếp cho đội huấn luyện chó cảnh sát.
Nếp sống an nhàn sung sướng thành quen, không chịu nổi gian khổ, nằm rạp trên đất không chịu động đậy, có làm gì nó cũng không chịu luyện tập. Thấy tính nó bướng, cô bỏ đói mấy bữa, ngoại trừ gặm xương để vệ sinh răng thì không cho ăn gì. Nếp đói đến mức nghĩ mọi cách để giành đồ ăn của Vừng, thừa dịp cô không chú ý, đẩy ngã cái máy trút thức ăn.
Cái tính ngang bướng của con chó này, chỉ muốn tìm chổi lông gà quất một trận cho chừa mà thôi, thế nhưng cô yêu chó, không ra tay được.
Có điều, cho dù có ngang bướng thế nào thì cũng không thể coi thường sức khỏe, cô rất dứt khoát, làm đến cùng, giấu máy trút đồ ăn đi, khi Vừng ăn cơm thì Nếp bị nhốt ngoài ban công. Chưa tới hai ngày sau, nó chịu thua, ngoan ngoãn đi đến lớp huấn luyện.
Có lẽ vì tính cách bẩm sinh của loài chó mà sau khi chơi với đội cảnh khuyển, Nếp lanh lẹ hẳn lên. Trên đuổi dưới nhảy, chẳng biết giống tính của ai, nó lại đi bắt nạt những con cảnh khuyển khác. Chó nghiệp vụ được huấn luyện rất nghiêm, không có tính đùa giỡn lung tung, thế nên nó càng nghịch ngợm cà rỡn. Ngang ngược đến nỗi cuối cùng lại chọc giận một chú chó cảnh sát mới tới khác.
Ban đầu nó cũng gầm gừ nhe răng hung dữ lắm, thế nhưng con người ta được học tấn công từ hồi còn non, trình độ đánh tay không thuộc hàng cao thủ, sao Nếp thắng nổi? Con chó cảnh sát kia tên là Hắc Hổ, được luyện cắn yết hầu nhiều nhất, thế nên nhào tới ngay cổ họng Nếp. Nếp sợ đến mức cong đuôi, kêu rú hoảng sợ liên tục, đến khi người huấn luyện chó phát hiện ra thì đã không kịp.
Khi mạng sống như chỉ mành treo chuông thì Vừng xông tới, cắn xé Hắc Hổ túi bụi. Nó cũng xuất thân từ chó cảnh sát, tuy đã giải ngũ nhưng Hiểu Hiểu chưa bao giờ xao nhãng việc huấn luyện thể năng cho, cộng thêm kinh nghiệm ra trận giết địch phong phú hơn con chó kia. Như đã được nâng cấp, trong nháy mắt, Vừng đã đè được Hắc Hổ dưới vuốt, thoi thóp ngắc ngoải.
Màn anh hùng cứu mỹ nhân này đã khiến Nếp hoàn toàn thần phục, thành tùy tùng của Vừng, ăn cơm không dám cướp, ổ của Vừng cũng không giành, suốt ngày lẽo đẽo đi theo.
Nghĩ đến đó, Hiểu Hiểu che miệng cười trộm mấy tiếng, cô thấy Nếp có nhiều điểm rất giống Khang Hi.
“Em cười trộm chuyện gì? Đừng cười một mình, kể tôi nghe xem nào.”
Anh nhìn nụ cười tủm tỉm của cô, độ cong khóe miệng hoàn hảo như mảnh trăng non, mắt trong veo tựa hồ nước sâu, sáng ngời, sóng mắt dịu dàng. Hai má lúm đồng tiền sâu hoắm cũng như biết cười, khiến khuôn mặt ai kia ửng hồng, Một cười thành quách ngả nghiêng, cười thêm lần nữa nước liền lung lay (), hẳn đó là câu thơ nói về người như cô.
() Lấy ý từ hai câu thơ Giai nhân ca của Lý Hiên Niên, không rõ tên người dịch. Trong đoạn truyện này, tác giả cố tình đổi chữ ‘ngoái nhìn’ thành chữ ‘cười’ để miêu tả nụ cười xinh đẹp của Hiểu Hiểu.
Cô ngưng cười, kể ngắn gọn câu chuyện của Nếp và Vừng cho anh nghe một lần.
Nghe xong, anh khẽ nhíu mày, không đồng ý lắm: “Em thấy Nếp giống tôi?”
“Không giống à?” Khóe miệng của cô lại kéo thành một độ cong rất xinh, “Chiếm chỗ người khác, ngang ngược, thích đùa giỡn, lại còn nhạy cảm với ăn uống nữa.”
Anh biết nấu cơm như vậy thì chắc chắn sẽ rất coi trọng, rất nhạy cảm trong chuyện ăn uống rồi.
Cô nói như vậy, anh không thừa nhận cũng không được.
Có điều, Khang Hi cương quyết thể hiện rằng mình không phải người dễ bắt nạt.
Hai người cười cười nói nói, thang máy lên đến tầng , chúc nhau ngủ ngon xong mỗi người tự về nhà mình.
Hiểu Hiểu vừa về nhà không lâu thì bỗng nhiên chuông cửa bỗng vang lên.
Khang Hi đứng trước cửa, mặt mày lo lắng, cô ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy?”
“Không mang thẻ từ theo.”
“Hả?”
Anh nói tiếp: “Chắc là lúc thay đồ khi xuống máy bay, đã bỏ quên thẻ từ trong túi.”
“Vậy anh gọi cho bạn mình mau đi, bảo bọn họ đưa tới.”
“Vô ích thôi!” Anh ôm trán, nhìn qua có vẻ rất chán nản, “Một tháng vừa rồi tôi đi quay phim, bọn họ cũng phải tất bật cùng., thế nên tôi đã cho bọn họ nghỉ luôn một tuần. Ban nãy vừa nhận điện thoại báo rằng rủ nhau đi Boracay () chơi rồi.”
() Một đảo ở Malaysia.
Nếu là một tiểu khu bình thường thì khi không mang chìa khóa, chỉ cần tìm một thợ sửa khóa để mở cửa, muốn đổi khóa cũng dễ dàng. Phúc Để dùng cửa từ, không có ổ khóa, mở cửa nhờ bộ phận cảm ứng trên cửa và thẻ từ, như thẻ mở cửa phòng dùng trong khách sạn, có điều tinh vi hơn. Trong thẻ có lưu thông tin của chủ hộ, mất rồi có thể làm lại, nhưng cần có thời gian. Sau khi báo mất với phòng quản lý chung cư thì cũng phải hai ba ngày tới mới có thể nhận được thẻ.
Thế nên, trên thẻ từ có dòng ghi chú để cảnh báo: Xin đừng quên theo hoặc đánh rơi.
Tuy nhiên, thi thoảng vẫn sẽ có những người vô tâm sơ ý, phòng quản lý luôn chuẩn bị thẻ đa năng. Chỉ là giờ này thì đã tan làm từ lâu, nhanh nhất cũng phải đợi tới giờ sáng mai mới có.
“Ban đầu tôi định tới khách sạn…”
Với khuôn mặt này của anh, nếu như đến khách sạn thì chắc chắn ngày hôm sẽ có scandal ngay.
Hiểu Hiểu thở dài, lách người qua một bên để nhường đường cho anh, “Vào đi!”
Khang Hi không hề khách khí, sải chân bước thẳng vào, giơ tay chữ V ngay sau lưng cô.
Ba cặp mắt ở sau nhìn thấy rất rõ, theo thứ tự lần lượt gồm có Kế Hiếu Nam, Cảnh Bất Mị, Vệ Bảo.
Sau khi đóng cửa, ba người vội vàng chạy ra, như lời Vạn Tuế Gia nói ban nãy thì trong vòng một tuần này, bọn họ không được xuất hiện trong tầm mắt của anh.
Lúc chạy đi, nghe Cảnh Bất Mị hỏi, “Cách làm của cậu có tin được không vậy?”
“Chắc mà, tôi đảm bảo trong vòng một tuần, đừng hòng mở được cái cửa kia ra.” Người trả lời là Kế Hiếu Nam.
Mấy chuyện này chỉ là trò vặt với hắn thôi.
Đến cửa thang máy, đột nhiên Kế Hiếu Nam lại nói: “Mấy nói xem, tôi có nên giảm cân một chút không?”
Vệ Bảo: “Để làm gì?”
“Làm phù rể!”
“…”
Thôi kệ, không phải không có khả năng.
Ba người lại đưa mắt liếc về nhà Hiểu Hiểu, chúc Vạn Tuế Gia có một tuần vui vẻ chứ sao.
Hiểu Hiểu lấy chăn mền cho phòng ngủ phụ từ tủ quần áo ra, giao cho Khang Hi, “Tối nay anh ngủ trong phòng ngủ phụ, chăn gối đều là mới cả.”
Vì An Hủy và Cảnh Táp thường xuyên qua đây ngủ nên cô mua rất nhiều chăn đơn và vỏ gối để chuẩn bị sẵn.
“Không cần đâu, tôi ngủ ở salon là được rồi.” Anh nhận chăn, độ cong ở khóe miệng suýt nữa đã phá được kỷ lục Guinness.
Tiếc thay, Hiểu Hiểu đang bận rộn giúp anh dọn giường, hoàn toàn không nhận ra.
“Anh muốn cong mình ngủ như tôm thì tôi cũng không ngại, chỉ sợ sáng ngày mai anh không ngồi thẳng thắt lưng được thôi.”
Ghế salon không dài bằng người anh, nhất định không thể ngủ ngon.
“Được rồi, vậy tôi ngủ trong phòng cho khách.” Khang Hi đặt chăn xuống giường.
“Có bàn chải đánh răng mới, còn ly súc miệng thì anh vào bếp tìm một chén trà để thay vậy.”
“Được!” Bây giờ cô nói cái gì cũng ‘được’ hết.
Cô liếc mắt nhìn đôi dép trên chân anh, xem ra dép thì không cần quan tâm.
Một lát sau, Hiểu Hiểu lại nghĩ đến chuyện tắm rửa thế nào? Cô không có quần áo sạch cho đàn ông.
Thôi kệ, giúp người giúp cho trót, tiễn phật tận trời tây.
“Ngoài cửa có siêu thị h, anh có muốn tôi mua giúp…” Cô xấu hổ không mở miệng nói được từ ‘quần lót’ này.
“Quần lót à!” Còn Khang Hi thì tỉnh bơ, mặt không đỏ, tim đập không nhanh.
Thật ra anh đã chuẩn bị mấy món này xong xuôi cả, vật dùng qua đêm đều có đủ, chỉ là bây giờ không phải lúc.
Cô gật đầu, đột nhiên cảm thấy tim đập hơi nhanh, mặt cũng đỏ ửng.
“Vậy nhờ em!” Anh nhanh nhẹn đáp lời.
“Kích trước?”
“XL!”
Cô ghi nhớ, lại hỏi tiếp: “Kiểu dáng?”
Anh đưa mắt nhìn cô, cười khà khà rồi nói: “Em thấy được là đủ rồi!”
Sớm muộn gì cũng là việc của cô, bây giờ luyện tập trước một chút, cảm giác này sướng tê người ấy chứ.
Còn Hiểu Hiểu thì lại thầm gào thét trong lòng: Cái gì mà Em thấy được là đủ rồi? Sao cô lại biết anh thích kiểu gì cho được?
Không còn cách nào khác, phải hỏi kỹ hơn: “Quần bốn góc, hay là… tam giác?”
“Tôi thích tam giác, nhưng nếu em thấy quần bốn góc…”
Cô chụp lấy gối rồi quăng thẳng vào mặt Khang Hi, tại sao lúc nào cũng không biết xấu hổ, không biết ngượng gì thế này, “Thôi đi, đừng nói nhảm nữa!”
Khang Hi chụp lấy gối, nụ cười trên mặt vẫn không phai, như mèo vừa cắp được cá, “Tam giác, tốt nhất là loại có bọc đầu.”
Loại bọc đầu có thể thể hiện ‘đường cong’ hoàn mỹ của anh trước mặt cô. Lộ ‘hàng đẹp’ mà, anh không ngại.
Khoe mẽ!
Đấy là đánh giá của Hiểu Hiểu sau khi tổng kết!
Ba giờ sáng, mọi vật đều chìm trong im lặng, ánh trăng mờ nhạt, tất cả đang say giấc nhưng Khang Hi lại chẳng buồn ngủ chút nào, đối với một con chuột vừa rơi vào lu gạo, ngủ là một chuyện cực kì xa xỉ.
Anh là con chuột, còn nhà Hiểu Hiểu là lu gạo.
Tiếc thay, tạm thời không thể ‘ăn’ được gạo trong hang, nhiều nhất chỉ ngửi mùi chút thôi.
Khang Hi nhắm chặt mắt, ép mình đi ngủ, thế nhưng cái giường dưới thân như mọc đinh, khiến anh cứ trằn trọc lăn qua lộn lại, cuối cùng đành ngồi dậy.
Bây giờ mà nghĩ ngợi lung tung là hỏng nhất, vì dễ sinh ra những kích động không cần thiết. Nhưng càng vậy thì trong đầu lại tràn ngập những cảnh lung tung, suy nghĩ viển vông không thể khống chế… Khi ngủ, Hiểu Hiểu trông thế nào?
Bất chợt, nhớ tới vùng eo mềm mại trắng nõn và cơ bụng thẳng băng không có chút mỡ thừa của cô, ngay lập tức có một dòng nước lan khắp người, chạy thẳng tới ót khiến Khang Hi giật mình tỉnh lại, sau đó bò xuống bằng cả hai tay hai chân.
Khang Hi tự nhủ với mình, dù bây giờ thời tiết ấm áp nhưng tối lạnh lắm, để cảm ơn khi được cho ngủ nhờ, anh phải đi xác nhận xem cô có đắp kín chăn không. Phụ nữ dễ bị cảm lạnh mà.
Lý do đường đường chính chính và ảo tưởng ngày càng rõ nét trong đầu đã trở thành động lực thúc đẩy hữu hiệu nhất, đẩy anh ra khỏi phòng.
Phòng khách hơi tối, nhất thời Khang Hi không tìm được phương hướng, nhưng bất ngờ thấy một khe sáng, lặng lẽ lọt ra từ khe hở dưới cửa thư phòng.
Anh nhíu mày, sinh nghi, đưa mắt nhìn lén vào phòng ngủ chính, cửa phòng mở toang không chút phòng bị, đây không phải phong cách của Hiểu Hiểu.
Đã trễ thế này rồi, cô còn ở thư phòng làm gì?
Khang Hi đi tới trước cửa thư phòng, nghiêng tai lắng nghe. Bên trong rất yên tĩnh, thi thoảng lại nghe thấy tiếng Hiểu Hiểu lẩm bẩm.
“Nạn nhân đầu tiên tuổi, đàn ông, phó hiệu trưởng trường đại học Khôn Hoa, nguyên nhân tử vong: Bị cắt bộ phận sinh dục, mất máu quá nhiều mà chết. Người chết thứ hai tuổi, đàn ông, giáo sư khoa hóa của đại học Thần Quang, nguyên nhân tử vong: Bị axit clohydric ăn mòn dẫn đến mất mạng. Người thứ ba tuổi, giáo sư khoa nhiếp ảnh trường đại học truyền thông Dục Anh, nguyên nhân tử vong:…”
Dù giọng nói cô nhỏ nhẹ êm tai dễ nghe là vậy, thế nhưng Khang Hi vừa nghe nguyên nhân cái chết của người thứ nhất mà thấy da đầu tê rần. Chết kiểu này, người đàn ông nào nghe cũng thấy không dễ chịu nổi.
Đột nhiên anh cảm thấy rất cảm kích câu nói của Cảnh Táp ‘Không có không biến thái, chỉ có biến thái hơn’.
Thế nhưng cho dù biến thái thì không thể không ngủ, vậy mà hơn nửa đêm rồi cô vẫn còn làm việc?
Anh nên khen cô một câu chuyên nghiệp quá? Hay đá văng cửa rồi lý luận với cô về tầm quan trọng của giấc ngủ? Anh quả quyết chọn cách thứ hai, thế nhưng đá văng cửa là một hành động thô lỗ, không phù hợp với quy tắc cử xử của anh.
Khang Hi cong ngón tay, khẽ gõ cửa.
Màn đêm yên tĩnh, tiếng vang ‘cộp cộp!’ trở nên nổi bật cực kỳ, Nếp và Vừng đang ngủ say trong góc bị đánh thức. Trong bóng tối, bốn con mắt lóe ánh sáng xanh lục đưa mắt nhìn anh, làm như thể muốn đi tới đây.
Khang Hi thở dài một hơi, hai con chó trở về ổ, thè cái lưỡi to, không làm ầm lên, tiếp tục ngoan ngoãn vùi mình trên đệm.
Mãi lúc lâu sau mới có tiếng đáp của Hiểu Hiểu truyền ra từ bên trong: “Come in!”
Anh nhíu mày, sao lại nói tiếng Anh? Thế nhưng cũng không nghĩ nhiều, thuận thế mở cửa phòng.
Trong thư phòng, ánh đèn vừa sáng rõ vừa nhu hòa, Hiểu Hiểu ngồi xếp bằng trên đất, mặc một chiếc áo thun quá khổ, cổ áo hơi rộng, lệch qua một bên lộ vai phải trắng nõn. Cô có mặc một chiếc quần thể thao ngắn dưới áo thun, có điều vì đang ngồi xếp bằng nên chỉ thấy đôi chân thon dài xinh đẹp. Dù mặc áo rộng, nhưng đường cong trên cơ thể cô vẫn có thể khiến đàn ông hưng phấn như thường.
Dưới ánh đèn, nhìn qua, trông gò má Hiểu Hiểu rất mềm mại trơn bóng, khiến Khang Hi có một kích thích muốn được chạm vào. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ chừng một bàn tay lại đeo một gọng kính đen màu to thật to, cùng mái tóc được cột đuôi ngựa sau gáy, trông cô như một nữ sinh viên trong sáng.
Trước mặt Hiểu Hiểu là một tấm bảng lớn màu trắng, trên bảng dán đầy các loại tài liệu và ảnh chụp. Vì góc nhìn nên Khang Hi không thấy rõ ảnh chụp lắm, nhưng căn cứ vào những lời cô nói về nguyên nhân cái chết, anh chắc chắn những hình này không đẹp đẽ gì.
Trên mặt đất cũng bày đủ tranh ảnh và tin tức được tin ra giấy A, Hiểu Hiểu đang cắn bút suy nghĩ, hoàn toàn không để ý tới người tiến vào mà lại đưa cho anh một cái ly.
“Bob, a cuppa joe!” Bob, cho tôi một ly café!
Khuôn mặt của Khang Hi thay đổi hoàn toàn, lập tức bị kéo dài, trông như một con vật có đủ bốn chân nào đó – ngựa.
Tuy rằng tiếng Anh của cô mang đậm khẩu ngữ, là cách nói của người Mỹ bản địa, thế nhưng anh nghe vẫn hiểu. Ba Khang Hi là cơ trưởng, chị gái lại là người làm trong ngành hàng không, tiếng Anh là ngôn ngữ quen thuộc thứ hai trong nhà.
Cô đang tập trung suy nghĩ, hoàn toàn quên mất rằng mình đã không còn ở FBI từ lâu, lời nói việc làm đều từ thói quen lâu năm mà ra.
Như bình thường, Bob sẽ hỏi cô một cách rất chuyên nghiệp rằng? “Americano? Flat white? Con Panna?” ( Tên những loại café của Mỹ.)
Đây là ba loại café cô thường uống nhất, vì đang lúc phá án nên toàn là loại café không đường.
Câu trả lời cô chờ đợi không quen thuộc như bình thường mà lại một câu hỏi lạnh buốt: “Who is Bob?”
Cô ngoảnh đầu lại theo bản năng, Khang Hi đang đứng thẳng người ngay trước cửa, mặt mày vừa chua vừa thối như một đứa bé không được kẹo. Vì hàng hóa trong siêu thị khá hạn chế nên cô không mua được một bộ đồ ngủ vừa với anh, chọn loại bằng vải cotton bình thường, màu sắc và mẫu áo đều hơi quê mùa, thế ấy Khang Hi mặc vào lại đầy vẻ bá đạo và độc tài. Chẳng qua vì quần ngắn quá, anh cứ thế mà mặc vào nên trông như quần lửng, nhìn thấy, không khỏi hơi buồn cười.
Khóe miệng Hiểu Hiểu cong lên: “Sao anh lại dậy rồi?”
Còn anh vẫn xoắn xuýt vì câu hỏi ban nãy: “Who is Bob?” Phát âm rất chuẩn, hoàn toàn không nhận ra giọng địa phương ban đầu.
Bob là một cái tên rất bình thường ở Mỹ, phần lớn dùng cho đàn ông. Nửa đêm không ngủ mà phá án thì cũng thôi, vậy mà còn nhớ tới người đàn ông khác, không phải muốn anh thêm ấm ức sao?
Nháy mắt, niềm vui khi được té vào lu gạo nay đã bị át đi hoàn toàn vị chua vừa bốc lên.
Hiểu Hiểu đặt ly xuống đất, nghi ngờ không biết, hình như giọng nói kia hơi chua?
“Cậu ta là đồng nghiệp trước đây của tôi.” Cô không giấu giếm, vì đây là sự thật.
Bob là thành viên trong tổ phân tích tội phạm, từng là cấp dưới của cô. Cha mẹ cậu ta mở một tiệm café rất nổi tiếng, bản thân cậu ta cũng biết pha café, thế nên mỗi khi cô suy nghĩ về vụ án thì café của cậu ta là một thứ rất cần thiết.
“Chỉ là đồng nghiệp?” Anh đang rất nghi ngờ rằng Bob là người chồng chưa cưới đáng ghét của cô.
“Đúng vậy, có gì không?”
Không có bi thương, không có hoài niệm, chỉ là một câu trần thuật rất bình tĩnh, khiến lồng ngực đang bốc men chua của Khang Hi dần trở nên bình tĩnh. Đột nhiên lại cảm thấy giận bản thân, biểu hiện vừa rồi quá không thích hợp, mấy chuyện nổi máu ghen thế này, để trong lòng thôi mới tốt, không nên để Hiểu Hiểu biết.
Khang Hi hắng giọng, điều chỉnh tâm tình, “Đã khuya thế này rồi, sao em không ngủ?”
Hiểu Hiểu chỉ vào tấm bảng trắng, “Tôi đang làm việc.”
“Đã ba giờ sáng rồi, em có cần phải liều mạng vậy không?” Anh đi tới, định đưa cô về phòng ngủ.
Đột nhiên cô đưa tay, hướng lòng bàn tay về phía anh, “Dừng! Không được bước tới nữa!”
Bước chân vừa định đi tới của anh dừng lại giữa không trung, “Sao vậy?”
Cô đứng dậy, che phía trước anh, “Cảnh sát phá án, người không phận sự miễn xen vào!”
Người không phận sự?
Anh mà là người không phận sự à, có chết anh cũng không chịu nhận, “Em cũng không phải cảnh sát, em là huấn luyện viên võ thuật.”
Hiểu Hiểu lười lý luận với Khang Hi, đẩy thẳng anh ra ngoài, “Anh đi ngủ đi, đừng quên mình là đại minh tinh, không được có quầng thâm.”
Khang Hi bị cô đẩy thẳng ra sau, bất ngờ nhìn thấy một lọ thuốc an thần bổ não – chuyên trị mất ngủ, được giấu rất kỹ, nhưng ở góc của anh thì vừa ngay đúng tầm mắt.
Sau khi biết quá khứ của cô, Khang Hi đã nghiên cứu về các triệu chứng của bệnh PTSD rất cẩn thận. Một, hòng tránh làm những chuyện kích thích cô, khiến tình trạng bệnh chuyển biến xấu. Hai là vì anh muốn tìm một phương pháp chữa trị cho Hiểu Hiểu. Mất ngủ là một trong những triệu chứng của PTSD, thế nhưng Hiểu Hiểu tỏ ra rất có tinh thần, hoàn toàn không có biểu hiện mà một người bị mất ngủ thời gian dài phải có.
Lẽ nào anh đã sai?
Anh giữ chặt vai cô, nhìn chằm chằm vào đôi mắt kia, hỏi: “Hiểu Hiểu, có phải em bị mất ngủ hay không?”
Quả nhiên, tầm mắt Hiểu Hiểu có phần do dự, không nhìn thẳng vào mắt anh, “Không có!”
Lời nói thì chắc như đinh đóng cột, thế nhưng tầm mắt kia đã hoàn toàn bán đứng chủ nhân.
Ngay lập tức, anh giận đến mức phun lửa, người phụ nữ này hoàn toàn không biết tự chăm sóc cho mình. Khang Hi quyết định không nói những lời thừa thải với cô nữa, trực tiếp động tay động chân.
“Á!” Sau khi Hiểu Hiểu bật một tiếng hoảng sợ thì đã bị anh bế ngang người, động tác vừa nhanh vừa chuẩn.
“Anh làm gì vậy? Thả tôi xuống!”
Cô dùng hết sức để đẩy anh, đuôi tóc phất qua mặt Khang Hi, mái tóc đen nhánh bóng mượt. Khẽ hít vào một hơi, một mùi hương thoang thoảng xộc thẳng vào mũi, khiến tay anh hơi run lên.
“Ngoan nào!” Anh trừng cô, thế nhưng giọng nói lại dịu dàng như một cọng lông vũ.
“Anh đang làm phiền công việc của tôi!” Hiểu Hiểu đánh anh, sau khi đánh mấy cái mới giật mình nhận ra rằng mình chưa bao giờ có ý định động võ với Khang Hi. Điều này khiến cô hơi sững sờ.
“Công việc thì làm ban ngày, buổi tối dùng để ngủ.”
Cô không thích có người xen vào cuộc sống của mình, lập tức nổi giận, quăng ngay nguyên nhân vì sao mình lại không động võ với Khang Hi ra sau đầu.
“Tôi chưa muốn ngủ.” Cô trợn mắt nhìn.
“Hiểu Hiểu, mất ngủ là một loại bệnh!” Anh muốn cô hiểu một điều, sức khỏe không phải chuyện đùa.
“Tôi không bị mất ngủ!” Hiểu Hiểu khăng khăng không chịu thừa nhận.
Khang Hi không đối cứng với cô, đổi sang một lý do thoái thác khác, bảo: “Được rồi, em không mất ngủ, tôi mới bị mất ngủ, chúng ta chỉ tham khảo tầm quan trọng của làm việc và nghỉ ngơi đối với sức khỏe thôi.”
Cô không phản bác được, chẳng còn cách nào khác hơn là dùng sức đấm anh mấy cái nữa.
Khang Hi ôm cô bước ra thư phòng, bế Hiểu Hiểu đến phòng ngủ của cô. Vốn định ném thẳng cô lên giường, thế nhưng cúi đầu nhìn lại thì anh không còn bình tĩnh được nữa. Vì đang tức giận nên bờ môi đỏ mọng của Hiểu Hiểu run run, như trái anh đào chín mọng chỉ chờ người đưa tay hái. Con ngươi đen láy tóe lửa vì tức giận, mang tới vẻ quyến rũ đến nhộn nhạo mà anh chưa bao giờ được nhìn thấy, cứ như minh châu tỏa sáng, hào quang của mỹ ngọc. Chiếc giường vừa mềm mại vừa ấm áp kia chỉ gần trong gang tấc, lúc này có một sức dụ dỗ cực kỳ dữ dội.
Anh cảm thấy ý chí của mình sắp vỡ vụn rồi, vội vàng lùi ra khỏi phòng!
“Anh đang làm gì vậy?” Ôm tới ôm lui thế này vui lắm chắc?
Cuối cùng, Khang Hi chọn ghế sofa trong phòng khách, sau khi ngồi xuống, vẫn ôm cô như cũ, để cô không thể không ngồi trên đùi của anh.
Lần đổi tư thế này khiến cô không được bình tĩnh, tư thế này quá mờ ám, tay cô dán lên ngực Khang Hi, nhiệt độ cơ thể của anh từ từ truyền vào lòng bàn tay.
Anh dịu dàng xoa đầu cô, khẽ khàng đè xuống lồng ngực của mình, “Trước đây tôi cũng thường mất ngủ…”
Cô ngẩng đầu dậy, rõ ràng không tin lời anh, “Nói bậy!”
“Hiểu Hiểu, không phải vừa nói rồi à, là tôi bị mất ngủ…” Khang Hi cười khì nhìn cô.
Hiểu Hiểu bị chặn lại, không phản đối được lời nào.
“Chúng ta thử một cách chữa chứng mất ngủ xem sao.”
“Đếm cừu à?” Có thể thấy cô đã từng làm vậy.
“Lúc em bị mất ngủ, đếm cừu bằng tiếng Anh hay tiếng Trung?”
“Tiếng Trung, có gì không đúng à?”
Sau khi về nước cô mới bắt đầu bị mất ngủ, khi ấy Hiểu Hiểu đang ép mình dùng tiếng Trung, đương nhiên sẽ dùng chữ ‘cừu’!
“Đây là cách người phương Tây nghĩ ra, chỉ là người phương Tây dùng cách đếm cừu để thôi miên, lợi dụng tiềm thức mà thôi!”
Cô không hiểu rốt cuộc anh muốn nói gì, thì ra Khang Hi đã nghiên cứu kỹ rồi.
“Em xem, ‘cừu’ trong tiếng Anh là sheep, gần âm với sleep, thế nên đếm cừu thật ra là đang tự nói với mình: Ngủ đi! Ngủ đi! Còn cừu trong tiếng Trung và ngủ không hề đồng âm với nhau, thế nên dù em có đếm thế nào cũng vô dụng.”
Cô khẽ run lên, nghe anh nói như vậy, bỗng thấy rất có lý.
“Vậy phải đếm cái gì?”
“Từ đồng âm nhất của ‘giấc ngủ’ trong tiếng Trung là ‘sủi cảo’, thế nên theo đó mà làm, chúng ta nên đếm một bánh sủi cảo, hai bánh sủi cảo, ba bánh sủi cảo…” ()
() Trong tiếng Trung, phiên âm của ‘giấc ngủ’ là /shuìjiào/, còn ‘sủi cảo’ là /shuǐjiǎo’
Ngay lập tức, đầu Hiểu Hiểu toàn vạch đen, đập vào người anh một cái, “Toàn khua môi múa mép, chọc tôi!”
Đếm sủi cảo để ngủ gì chứ, rõ ràng càng đếm càng… đói thì có!
Nghĩ lại, cô bỗng cảm thấy tức cười, khóe miệng không tự chủ mà cong lên, nhất thời, bao nhiêu tức giận đều bay biến.
Cô nhìn anh cười, phải thừa nhận rằng, trong cuộc đời hai mươi sáu năm qua của cô, chưa từng gặp một đàn ông nào giống anh cả, đặc biệt đến thế. Sợi dây đàn căng lên trong lòng bất ngờ bị kích thích, gảy lênmột tiếng ‘thịch’, khiến cô bất ngờ giật nảy.
“Nếu sủi cảo vô dụng thì tôi còn một phương pháp riêng.”
Cô đang ngẩn ra không biết đáp lại thế nào, dây đàn trong lòng càng rung động mãnh liệt hơn.
Đến khi Hiểu Hiểu kịp nhận ra thì mặt cô đã dán chặt lên lồng ngực của Khang Hi mất rồi. Nghe thấy tiếng tim đập âm vang, có lực của anh rất rõ.
Bình bịch… bình bịch… bình bịch… bình bịch…
Cứ mỗi lần nghe tim đập, thì trong lòng cô lại như có gì đó muốn tràn ra ngoài, rất ấm áp, lại có cảm giác rất an toàn.
Bình bịch… bình bịch… bình bịch… bình bịch…
Hiểu Hiểu nhắm mắt, thầm đếm theo tiết tấu kia.
Bình bịch… bình bịch… bình bịch… bình bịch…
Tiếng tim đập mạnh mẽ có lực khiến cô càng lúc càng yên tâm, yên tâm như thể đang được nằm trong nôi.
Khang Hi ngước đầu, vẻ mặt bình tĩnh mà yên lặng, khóe miệng kéo lên, nở nụ cười, – cô đang ngủ!
“Hiểu Hiểu, bây giờ tôi rất chắc chắn rằng, em thích tôi!”
Anh cúi đầu xuống, khuôn mặt tuấn tú từ từ tiến đến gần, hôn lên bờ môi đang không hề phòng bị của cô một cách dịu dàng đến vô tận, dịu dàng gặm cắn, khẽ khàng mút vào, tựa như cô là một món bảo vật mà anh yêu quý, trân trọng nhất trên đời.
“Dù chỉ một chút thôi…”