Lúc hai người quay lại Phúc Để thì nắng chiều chỉ còn chút hiu hắt cuối cùng, như cá vẫy vùng trong biển lớn, thi thoảng tung mình khoe chiếc vảy màu quả quýt. Đã sâm sẩm tối, dần không còn thấy được màu sắc gì, có vài ngôi sao nho nhỏ phát sáng yếu ớt, gió từ từ thổi tới từng trận mát rượi, mang hết bao nóng bức ban ngày, khiến người ta cảm thấy dễ chịu, thoải mái vô cùng.
Vì đuổi theo cô nên Khang Hi quên mất phải gọi điện thoại cho quản lý, lỡ mất thời gian, vẫn có nhà mà không thể về như trước. Hiểu Hiểu chẳng còn cách nào khác, đành phải để anh tiếp tục ngủ lại.
Ấy vậy mà Khang Hi đã hoàn toàn xem nhà cô như địa bàn của mình, không hề khách khí, vừa về nhà đã đổi dép, vào phòng tắm, la hét đòi tắm. Người anh dơ hầy, trông như vừa làm việc ở công trường xây dựng nào đó về, lại còn phảng phất mùi kỳ lạ, đúng là tổn hại hình tượng.
Tắm rửa xong, anh thoải mái nhẹ nhàng bước ra, trên mặt vẫn còn hơi nóng sau khi tắm. Không hổ là người lăn lộn trong giới giải trí, dưỡng da có nghề, mặt căng mướt.
Hiểu Hiểu thay một bộ quần áo ở nhà, trốn trong thư phòng, dùng bút dầu vẽ những ký hiệu chỉ có mình cô mới đọc được.
Anh thò đầu vào dò xét, “Tối nay muốn ăn gì?”
Cô cắn nắp bút, đáp qua loa: “Gì cũng được!” Rõ ràng tâm trí đang không đặt trong chuyện ăn uống.
Khang Hi cũng không hỏi nữa, nhẹ nhàng đóng cửa thư phòng, chạy vào bếp nấu cơm tối.
Cả ngày hôm nay cô chưa ăn gì, không nên làm món nhiều dầu mỡ, món gì dễ tiêu hóa thì tốt hơn. Quét các công thức nấu ăn trong đầu một lượt, kết hợp nguyên liệu có trong tủ lạnh, anh đã chọn được thực đơn. Đầu tiên làm một ly chocolate nóng mang tới thư phòng, sau đó là mấy cái bánh bao trứng muối trắng tinh, đặc biệt lại được làm nho nhỏ, dễ dàng ăn nguyên một cái một lần. Đều được làm toàn bộ bằng tay, bằng tất cả tấm lòng.
Hiểu Hiểu bận rộn suy nghĩ về vụ án, bắt được cái gì thì cho vào miệng, hoàn toàn chẳng để tâm mình đang ăn gì, nhưng vị giác rất thành thật, thi thoảng khiến cô phải lầm bầm hai chữ ‘Ngon quá’.
Khang Hi lại tiếp tục bận rộn trong bếp, vẻ mặt rất sung sướng, còn ngâm nga, rõ ràng đang cực kì hưởng thụ thú vui khi đàn ông nội trợ. Vừng và Nếp ngồi chồm hổm đằng sau, phe phẩy đuôi to, mắt chăm chăm nhìn đống đồ ăn ngon trên bàn bếp.
Xưa nay có câu Quân tử tránh xa nhà bếp, ý muốn nói: Việc nấu cơm là của đàn bà, không chỉ phải làm cho tốt mà còn phải bưng bê bày biện, đàn ông chỉ cần ăn thôi là được.
Ấy nhưng anh lại nghĩ, đàn ông có mồm thì đàn bà cũng có miệng, đều cần phải ăn. Vậy thì tại sao chỉ có phụ nữ nấu cơm, tại sao đàn ông lại không thể xuống bếp? Phụ nữ của mình thì mình nuôi, chuyện này quá đỗi dĩ nhiên.
Anh cầm chén gia vị, nêm nếm mặn nhạt, hài lòng gật đầu, tắt bếp, một nồi canh gà hầm nấm hương và bào ngư đã xong.
Hiểu Hiểu ra khỏi thư phòng, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm, vừa ăn lót dạ rồi nên không đói lắm, thế nhưng lại bị mùi thơm này quyến rũ không kiềm được, đưa mắt nhìn Khang Hi trong bếp. Hình ảnh ấy đẹp như quảng cáo trong TV, những thiết bị vốn tầm thường tạp nham trong bếp nháy mắt như được biến thành hàng cao cấp.
Nói chung cũng vì hiệu ứng của ngôi sao đấy. Tin chắc rằng dù anh có quảng cáo sản phẩm nào thì nhất định cũng bán đắt cả thôi.
Khang Hi bưng canh gà tới bàn, bốn mặn một canh, có chay có mặn, màu sắc lại bắt mắt, “Đi rửa tay rồi ra ăn cơm.”
Hiểu Hiểu đưa mắt nhìn đồng hồ trên tường, vừa qua tám giờ. Theo quy luật sinh hoạt của cô, sau tám giờ thì hiếm khi ăn cái gì, thế nhưng chần chừ một lúc vẫn đi rửa tay.
“Uống canh trước đã.”
Vị canh thơm nồng, mùi thịt gà và bào ngư ngào ngạt. Từ tận đáy lòng, cô thầm tán thưởng tài nấu nướng của anh, để anh ngủ lại cũng không phải toàn chuyện xấu.
“Nguyên liệu này ở đâu vậy?” Cô không nhớ rằng tối qua mình có mua những thứ này.
“Tôi bảo Hải Lãng mang tới, cậu ấy rất biết cách chọn nguyên liệu.” Chỉ cần anh dặn dò thì dù ngàn dặm xa xôi, Hải Lãng cũng mang tới thôi.
Anh đã ngâm bào ngư từ sáng sớm, thế nên cũng tiết kiệm được nhiều công sức.
Hiểu Hiểu nhớ Hải Lãng, đó là người bạn cùng trung học với anh, chủ cửa hàng ‘Vợ tôi thích ăn mặn’.
“Vậy anh còn xuống bếp à, để cậu ta nấu rồi giao luôn không được sao?” Không chỉ nhớ người mà cô còn nhớ tiệm cậu ta có dịch vụ giao hàng tận nơi.
Anh gắp một đũa bách hợp xào cần tây vào chén cô, ấm ức nói: “Em chê tôi nấu không ngon bằng cậu ta?”
Hiểu Hiểu vội vàng lắc đầu, “Tôi chỉ nghĩ không cần phiền phức vậy thôi.”
“Tôi không thấy phiền thì em phiền chỗ gì? Sao em lại cứ nhớ người khác vậy.” Bữa cơm mà người phụ nữ này ăn là bao tâm huyết của anh đấy.
Lần này thì đến phiên cô trợn tròn mắt, thi thoảng chẳng hiểu nổi suy nghĩ của anh, nghe thế nào lại cứ như đang ghen.
“Được rồi, anh không thấy phiền thì được.”
Quen với nhau lâu, cô đã học được một điều. Ấy chính là cứ xuôi theo ý anh, anh sẽ ngoan ngoãn như một chú cún thôi.
Phụt!
Y chang Nếp.
Khang Hi thấy cô bật cười, chẳng biết đang cười gì, chỉ thấy bên khóe môi lộ hai cái má lúm trông như hoa nở, cũng không kiềm được mà cười theo.
Anh cười trông rất trong sáng, thản nhiên, hai mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, cười đến xán lạn, rực rỡ, chiếu lấp lánh, như có một sức quyến rũ đặc biệt khiến người ta không thể dời mắt, cứ nhìn anh thật lâu.
Mắt cô nhìn lâu không chớp, như thể đã quên hết trời trăng mà không hề hay biết.
Trong lòng Khang Hi thầm đắc ý. Cả người của anh đều là của em cơ mà, còn nhìn chằm chằm như thế làm gì? Muốn cúi đầu hôn một cái thật mạnh lên môi quá đi thôi. Tiếc là với sự chậm tiêu của Hiểu Hiểu, nếu không phải chính cô tự nhận ra mình đã thích anh thì tất cả đều vô dụng thôi.
Anh nở nụ cười mờ ám, định bụng chờ cô ngủ say rồi sẽ hôn cho thật đã.
Hai người ăn cơm xong, Hiểu Hiểu chủ động đòi rửa chén thì bị anh đẩy khỏi bếp, rảnh rỗi không còn việc gì khác đành vào thư phòng, sắp xếp các tư liệu lại một lượt, cảm thấy đã tiêu hóa xong thì mang quần áo sạch vào phòng tắm.
Lúc đi ra thì thấy Khang Hi đang ngồi trên salon xem tivi, kênh tài liệu, trên khay có một ấm trà và hai cái ly.
Cảm giác này cứ như một đôi vợ chồng. Cô ngẩn người. Tại sao lại có thể có cảm giác này chứ?
“Sao không sấy tóc cho khô đi?”
“Sấy rồi!” Cô có sấy rồi, chỉ là không thích sấy khô quá thôi.
Anh vỗ vào vị trí bên cạnh, “Qua đây, không sấy khô tóc dễ bị nấm lắm.”
Hiểu Hiểu lớn lên ở Mỹ, cảm thấy chả sao hết. Thế nhưng kỳ lạ là cô lại ngoan ngoãn đi tới ngồi xuống bên cạnh anh, để mặc Khang Hi tùy ý sấy khô tóc mình, còn chải cho thật suôn mượt.
Anh đưa một ly trà cho cô, “Đại hồng bào!” (*Tên một loại trà cao cấp)
Bình trà trên bàn chính là ấm tử sa có bức tự họa của anh, vừa nghĩ tới bức vẽ đó, Hiểu Hiểu liền cảm thấy như đang ngồi trên chông.
“Tôi… tôi mệt rồi, về phòng trước đây.”
“Ừ! Em ngủ ngon!” Anh vẫn đang chăm chú xem tivi, như thể tiết mục ấy rất hay.
Hiểu Hiểu nằm trên giường, lăn qua lộn lại mãi mà không ngủ được. Hồi lâu sau, cô đứng dậy, ngồi tựa vào đầu giường, nghiêm túc nhớ lại tiếng tim đập của anh, thứ âm thanh khiến cô vừa cảm thấy ấm áp và an toàn. Ấy nhưng lại chẳng có hiệu quả gì.
Đồng hồ đã vượt qua mười một giờ. Cô xuống giường, quyết định tới thư phòng để tiếp tục công việc, thế nhưng tới phòng khách thì phát hiện Khang Hi vẫn còn đang ngồi trên salon.
“Sao anh vẫn chưa ngủ?”
“Chờ em!”
Hiểu Hiểu khẽ run, “Sao cơ?”
Khang Hi giang hai cánh tay về phía cô, thoạt trông thật rộng lớn, tưởng như có thể chống đỡ mọi biên thùy.
“Đến đây! Mấy việc như mất ngủ, tốt nhất phải có kiên trì.”
Hiểu Hiểu không thể không thừa nhận, những lúc thế này mà có anh thì cảm thấy tốt biết bao. Nhưng cô cũng có yêu cầu của mình.
“Tôi không muốn ngồi lên đùi anh!” Cứ nghĩ là cô cảm thấy rất xấu hổ.
“Không ngồi lên đùi cũng không sao, tôi cho em chọn chỗ miễn phí!”
Hiểu Hiểu: “…”
Nếu anh không nói những câu đùa giỡn như vậy thì tin chắc sẽ tốt hơn nhiều.
***
Đến tận trưa ngày hôm sau, Hiểu Hiểu vẫn rời khỏi nhà ngay lúc mặt trời chói chang như thế, chuẩn bị đi tới hiện trường phát hiện nạn nhân thứ ba. Vốn cô muốn lén rời đi, thế nhưng như thể Khang Hi đã đoán trước. Lúc cô vừa rời khỏi giường thì anh đã áo quần mũ nón chỉnh tề, còn làm cả cơm hộp, kèm một bình nước ô mai ướp lạnh ngon lành.
Hai ngày qua cô đã ngủ rất ngon, lúc tỉnh giấc thì mặt trời đã lên cao, đến chạy bộ buổi sáng cũng lười.
“Anh rảnh lắm à?”
Khang Hi nhắm mắt nhắm mũi đi theo Hiểu Hiểu, “Nghệ thuật bắt nguồn thì cuộc sống, cao hơn cả là sinh hoạt đời thường. Tôi chỉ tự trải nghiệm mà thôi.”
Được nửa đường, cô lại hỏi: “Anh đã gọi cho bên quản lý chưa?”
“Gọi rồi, đã hẹn bọn họ tối nay tới, tôi có thể trả tiền làm thêm giờ.”
Quyết tâm muốn thành cái đuôi của Hiểu Hiểu đây mà.
Cô không nói lại anh, cũng chẳng đuổi được, đành để anh đi theo. Hai người lên xe, xuất phát từ garage, lái về phía ngoại ô thành phố Thượng Hải.
Hiện trường vụ án thứ ba là một khu trò chơi đã bị bỏ hoang mười mấy năm nay.
Nghe bảo chủ đề của khu trò chơi này là ‘Wonderland’. Nhà thầu từng nói rằng, sau khi được xây xong sẽ thành ‘khu trò chơi lớn nhất Châu Á’. Thế nhưng vì chính quyền địa phương và thôn dân không thể thỏa thuận giá đất nên phải dừng việc xây dựng. Mãi đến sáu năm trước, nhà thầu cố gắng khởi động công trình này lần nữa, thế nhưng vì không theo kịp các hạng mục, chỉ toàn tham khảo những thiết bị của khu trò chơi nước ngoài, khiến nhà đầu tư thấy không có tương lai, vội vàng rút vốn nên dòng tiền bị đứt, không còn cách nào khác là bỏ hoang.
Vì chủ đề vòng quanh trái đất nên nơi này đã mô phỏng không ít những kiến trúc nổi tiếng như: Tháp Eiffel, Khải Hoàn Môn Paris, Kim tự tháp Ai Cập, Đấu trường La Mã, Tháp nghiêng Pisa, thậm chí cả Vạn Lý Trường Thành. Đứng nhìn từ trên cao, cứ như một trái đất còn lại sau khi nhân loại đã bị tiêu diệt, cảm giác hơi rợn người.
Đi qua cổng khu trò chơi trên con đường lát đá trắng đã rạn nứt từ lâu, thậm chí có vài phiến đá còn bị người ta lấy mất. Có vài cái hố trũng, khi mưa xuống sẽ thành vũng nước đọng, từ lúc sầm uất đến tiêu điều thế này, vẫn đứng lẻ loi hoài nơi ấy. Cổng của quảng trường, bê tông cốt thép và mấy tòa tháp cho thấy một đoạn lịch sử suy bại và thê lương ngày xưa.
Thật ra, trên thế giới có không ít những khu trò chơi bị bỏ hoang giống thế này, đó là nơi yêu thích nhất của các nhiếp ảnh gia chụp cảnh đổ nát. Vì diện tích khổng lồ nên nhà thầu phải giăng lưới sắt xung quanh, tránh người ngoài ra vào. Ấy nhưng thật ra cũng vô dụng thôi, hoàn toàn không thể ngăn được những người thích cảnh hoang phế. Bọn họ thích cái cảm giác đổ nát thế này.
Vì đã bỏ hoang lâu nên lưới sắt cũng đã sụp, sương mù dày đặc bủa vây xung quanh, cứ lượn lờ quanh những cây mọc hoang. Mọi thiết bị đều gỉ sét, vừa vào như thể đặt chân tới một vùng đất quỷ mị lạ kì, mỗi bước đi đều cảm thấy sẽ có một con quái vật nào đó chạy đến. Dù là một người đàn ông trưởng thành như Khang Hi cũng cảm thấy ngán ngẩm, sờ sợ.
Chốn bỏ hoang là những nơi thích hợp để nói chuyện ma quỷ nhất. Có mấy người rỉ tai nhau, khi thấy bức tượng trong đó, lúc trở ra tinh thần thất thường. Kẻ lại bảo chụp được linh hồn của một bé gái, thậm chí còn nói bên trong có cửa địa ngục. Lời đồn càng lúc càng nhiều hơn, lâu dần không ai dám tới gần nữa, khiến khu trò chơi càng tản mát một cảm giác quỷ dị, người sống chớ đến gần.
Hiểu Hiểu như thể chẳng cảm thấy gì, cầm bản đồ đi xăm xăm vào trong. Cô đi ngang qua Tàu lượn siêu tốc với cỏ dại mọc cao, xe tham quan nay chỉ còn lại một chiếc khung sắt trơ trọi, nhà ma rách nát, trên con thuyền hải tặc, mặt trên phủ đầy rêu xanh, bây giờ nhìn những bộ xương khổng lồ kia, hoàn toàn có thể khiến người ta sợ đến mức sinh bệnh tim.
Nếu bộ phim Công viên kỷ Jura muốn quay lại thì hoàn toàn có thể nghĩ tới nơi này, chẳng cần dùng bất kỳ hiệu ứng đặc biệt nào làm chi.
Đột nhiên bụi cỏ cách đó không xa bỗng rung lên, cô còn chưa kịp phản ứng thì Khang Hi đã chắn ngay trước mặt, một bộ che chở bảo vệ.
“Không sao đâu! Chắc là mấy con thú nhỏ ra ngoài kiếm ăn thôi.” Thật ra cô không hề sợ chút nào.
Lại một tiếng soạt vang lên, có bóng đen nho nhỏ nhảy ra ngoài, là một con thỏ rừng. Hai con mắt tròn của nó dè dặt nhìn hai người, sau đó vội vàng nhảy vào lùm cỏ trốn mất.
“Nhìn kìa, đã bảo là thú nhỏ thôi.” Cô vỗ vỗ vào lưng anh, “Đi nào!”
Khang Hi lại đứng yên không nhúc nhích, lúc Hiểu Hiểu ló đầu ra nhìn thì phát hiện mặt anh trắng bệch.
Thì ra gan anh nhỏ xíu!
Hiểu Hiểu muốn cười, thế nhưng nghĩ tới việc anh sợ chết điếng thế mà vẫn đứng ra bảo vệ mình, làm thế nào cũng không cười được, ngược lại, cảm thấy xúc động, ấm áp quá.
Thấy Khang Hi vẫn còn đứng ngây ở đó, bàn tay nhỏ nhắn ấm áp của cô đưa tới cạnh tay anh, nắm chặt lấy.
“Đã không muốn cho anh đi rồi, đáng ra anh không nên tới đây, giờ đã biết sợ chưa hả!” Hiểu Hiểu như cô nuôi dạy trẻ, nắm tay anh đi về phía trước, “Anh đừng có khóc nhè đấy.”
Khóc gì chứ? Lúc cô chủ động nắm tay anh dắt đi, Khang Hi khoái chí đến mức không biết trời trăng, nom ngoan ngoãn như chú cừu non.
Khi đàn ông tỏ ra yếu đuối trước mặt người con gái mình thích thì không gọi là nhu nhược hèn yếu mà là tình thú đó.
Đi khoảng được mười lăm phút mới nhìn thấy khu vực được giăng băng cảnh giới màu vàng, là một khu rừng. Không biết để làm gì mà thấy ở đây có vài căn nhà gỗ nhỏ, có một núi rác ở cách đó không xa, thu hút không ít lũ quạ.
Hiểu Hiểu đi tới trước một cây nọ, trên cây toàn những vết màu nâu thâm đen, chẳng cần nói gì hơn, đây chắc chắn là máu. Là những vết máu li ti, đông một chút, tây một chút, ngổn ngang, không có quy luật gì.
Cô nhíu mày nhìn ngó, rồi ngoắc tay về phía anh.
“Bây giờ cần phải làm gì?”
“Anh dựa vào thân cây rồi ngồi xuống đi!”
Khang Hi là một cộng sự hợp tác nhất, cô nói gì nghe đấy.
Cô lẩm bẩm: “Nạn nhân thứ ba bị hung thủ dùng lưỡi câu cá bằng sắt móc mí lên, không thể chớp mắt, lại dùng dây câu trói nạn nhân đang lõa thể ở nơi quạ tụ tập, dây câu vừa mỏng vừa chắc, dễ cứa vào da thịt khiến người rỉ máu. Lại không thể chớp mắt nên mấy ngày sau khi hết đồ ăn thức uống, cả người toàn máu, yếu ớt nên bị quạ mổ mất mắt ngay khi còn sống, mục rữa rồi bị rỉa thịt mà chết.”
Khang Hi nghe mà thấy rùng mình, người chết này cũng như nạn nhân thứ hai, đều bị hành hạ đến chết.
“Nếu em muốn hỏi cảm tưởng của tôi thì chỉ có câu đó thôi – muốn chửi tục!”
Bị trói ở đây đã đủ thảm rồi, ấy còn bị lột trần, trói bằng dây câu, chớp mắt cũng không được, chẳng thể gọi ai cầu cứu. Có thể thấy trước khi chết đã đau đớn nhường nào.
“Tại sao lại dùng cách phức tạp như vậy, tại sao không chọn tòa nhà bỏ hoang mà lại đến đây?”
Khang Hi đáp: “Còn có thể vì cái gì nữa? Hung thủ đúng là một tên biến thái!”
Cô lại im lặng, thật lâu sau vẫn không lên tiếng.
Mất một lúc lâu, Hiểu Hiểu mới chầm chậm bảo: “Không, cô ta không biến thái, có thể chỉ là ăn miếng trả miếng!”
Tháng sáu Thượng Hải nổi tiếng với nhiệt độ ngày và đêm chênh lệch rất lớn, khoảng thời gian hai giờ chiều là lúc khó chịu nhất trong ngày. Không khí vừa nóng vừa bức bí, mặt trời chiếu vào người như đổ lửa, nhựa đường khô giòn, nóng hổi, thậm chí còn bốc cả hơi nóng. Cứ như chỉ cần một que diêm thôi là có thể châm lửa được ngay, cứ một bước chân là thấy luồng khói trắng.
Hiểu Hiểu ngủ rất sâu, nhưng cả người rịn đầy mồ hôi, lúc mở mắt thì thấy cửa sổ chỉ được phủ bởi tấm rèm mỏng, mặt trời chiếu xuyên qua, chói lòa trong mắt.
Mấy giờ rồi?
Đến khi tỉnh táo lại thì mới phát hiện lúc này là chiều, cô lại ngủ thiếp đi. Ngủ một lúc mười tiếng đồng hồ, đã lâu rồi chưa có cảm giác tỉnh táo sảng khoái thế này, cô không nhịn được, duỗi người, cảm thấy hơi xốc xếch, tóc tai rối bù, đưa tay sờ ra sau gáy mới biết cột tóc đã được tháo xuống, đặt ngay trên tủ ở đầu giường. Hiểu Hiểu sực nhớ tới hình ảnh trước khi ngủ, người căng cứng, hô hấp dồn dập, ngay lập tức, hai gò má mọc hai bông hoa đỏ lựng.
Hiểu Hiểu tóm lấy chăn kéo lên che mặt, cô vừa ngủ dậy, nghĩ đến cảnh được Khang Hi ôm lên giường, thế là nhìn xuống quần áo trên người theo bản năng.
Ừ, vẫn còn nguyên xi, coi như anh cũng biết điều đấy!
Cô trèo xuống giường, rời khỏi phòng ngủ. Vừng vừa thấy lập tức chạy tới, dụi dụi vào bắp chân chủ. Hiểu Hiểu nhìn một vòng xung quanh, nhưng chẳng thấy bóng dáng Khang Hi đâu cả.
Anh ấy đâu rồi?
Hiểu Hiểu vỗ lên trán Vừng, thong thả bước đến phòng khác, cửa phòng chỉ mở một khe hở nhỏ, cô cất giọng gọi thử: “Khang Hi?”
Bên trong không có động tĩnh gì.
Chẳng lẽ đã ra ngoài rồi?
Cô lặng lẽ đẩy cửa, sau khi nhìn thấy bóng người nằm trên giường, liền ngây ngẩn.
Trên giường, Khang Hi đang say giấc, vì tư thế ngủ nên mái tóc đen nhánh lẳng lặng tản trên giường, chỉ lộ gò má bao quanh sống mũi rất đẹp, trên da thịt như có ánh sáng đang di động, lộ ra một vẻ hững hờ, tùy ý. Đôi môi khẽ hé mở khiến tất cả những điều này như biến mất, mang tới cảm giác trẻ con, có phần đáng yêu.
Anh ngủ rất say, trong không gian lặng thinh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều và sâu mà thôi.
Nửa thân trước lộ ra ngoài tấm chăn, cao lớn nổi trội, những đường nét hoàn mỹ như được khắc từ đá cẩm thạch cùng những đường vân cơ bắp đến là tinh tế.
Người đàn ông này, tại sao đến lúc ngủ cũng có thể đẹp như vậy chứ?
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên anh khẽ động, phần chăn dưới eo trượt ra, lộ cạp quần màu xanh ngọc, dừng lại hững hờ trên phần mông rắn chắc thon gọn.
Màu kia cô thấy rất quen mắt, đúng là chiếc quần lót mà cô đã mua!
Hiểu Hiểu vội đi tới, kéo cái chăn lên, tránh phải nhìn thấy cảnh không nên thấy.
Nào nhờ chẳng biết có phải động tĩnh lớn quá hay không mà lại đánh thức anh, chỉ thấy lông mi Khang Hi run run, đôi mắt mơ màng từ từ mở ra, quay qua cô mỉm cười.
Nụ cười nào mị hoặc cực kỳ, chấn động lòng người hơn bao giờ hết, bỗng nhiên cô có cảm giác như bị thôi miên ().
() Nguyên gốc: Hạ cổ (cổ: sâu độc)
“Hiểu Hiểu?”
Anh mơ màng gọi, duỗi tay ôm chặt cô vào lòng.
Hiểu Hiểu hơi giật mình, không dám động đậy. Tiếp theo anh cuộn mình, đặt cô dưới người. Hình như Khang Hi vẫn còn trong cõi mộng, nhãn thần vẫn còn mơ màng.
Tư thế kiểu này đúng là mờ ám, đã thế anh còn ăn mặc mát mẻ, trên người chỉ độc chiếc quần con. Trong khoảnh khắc khuôn mặt cô đỏ lựng, đầu cứ vù vù, trống rỗng. Vì đã tập võ nhiều năm nên thần kinh phản xạ nhạy cảm đã khống chế tất cả, đưa tay chặn cổ anh lại, sau đó hất lên, đè Khang Hi qua một bên. Đầu gối thúc tới giáng một đòn thật mạnh vào bụng dưới của anh. Tất cả đều là bản năng, đến khi cô bình tĩnh trở lại thì trời đất đã đảo lộn, đè anh cứng ngắt xuống giường.
Lúc này thì Khang Hi đã hoàn toàn tỉnh táo, không còn chút mơ màng gì cả, gào lên đau đớn, “Hiểu Hiểu, em muốn giết tôi à!”
Cô giật mình, vội vàng bỏ tay ra, mặt đỏ đến tận mang tai, cãi lại: “Ai bảo anh mơ ngủ!”
Đúng là anh mơ ngủ thật, cứ tưởng đang mơ, trong đầu vẫn còn lưu lại hình ảnh khuôn mặt cô say ngủ rất dịu dàng. Nhưng lại ra tay quá độc ác, muốn nôn cả dịch mật ấy chứ.
Hiểu Hiểu cũng tự biết vừa rồi mình ra tay hơi nặng, lo lắng hỏi han: “Anh không sao chứ!”
Khang Hi không đáp, nhưng trong ánh mắt tràn ngập sự lên án với Hiểu Hiểu.
Bạo hành gia đình!
“Ai bảo anh… ban nãy…” Bốn chữ ý đồ bất chính cứ nghẹn trong cổ họng, cô đỏ mặt lúng túng, “Dù sao thì… dù sao thì cũng là do anh không tốt.”
Đây là lần đầu tiên thấy bộ dạng xấu hổ này của cô, Khang Hi không nhịn được mà trêu, “Oái oái, đau bụng quá, em qua đây xoa giúp tôi đi!”
Tuy cô ra tay hơi ác thật nhưng cũng chẳng nghiêm trọng tới vậy. Nếu mà nghiêm trọng thì anh đã hôn mê từ lâu. Nhưng cô ngại không định nói vậy, bảo xoa cho anh thì thôi cũng được, nhưng vì thấy anh chỉ mặc mỗi cái quần con, để tay ở đâu cũng kỳ cục, thế là chộp lấy cái gối, quăng thẳng vào mặt Khang Hi.
Khang Hi bị đập mà không hiểu vì sao, thế này là thế nào? Đã bạo hành gia đình rồi, an ủi cũng không có, còn cho ăn đòn đợt hai?
Quyền hành của người chồng đâu rồi!
“Hiểu Hiểu…”
Mới nói được mấy chữ thì cô đã cuốn chăn quăng lên người anh, quát lên: “Mặc quần vào!”
Lúc này Khang Hi mới cúi đầu nhìn xuống, đúng là ăn mặc hơi mát mẻ, những đường cong chỉ của riêng đàn ông đang lồ lộ ra thế kia…
Hiểu Hiểu không dám ở lâu thêm nữa, vội vàng chạy ra ngoài.
Anh nhoẻn môi, cười sáng rỡ.
Xấu hổ à?Khang Hi mặc quần, chẳng có cảm giác thẹn thùng gì sất, ngược lại, còn có phần hí hửng.
Có điều, mấy chuyện này cũng một vừa hai phải thôi, tránh bị cô coi là biến thái.
Hiểu Hiểu chải răng, rửa mặt xong, lúc bước ra khỏi phòng vệ sinh thì đụng phải anh, ngay lập tức, khuôn mặt trắng bóc lại đỏ ửng, trông như con thỏ đang hoảng sợ, vội vàng tách ra, đi đường vòng.
Anh cũng không chọc ghẹo gì cô thêm, tự vào toilet, sau khi súc miệng rửa mặt xong thì tiến ra bếp.
Cả hai người đều ngủ hơn nửa ngày, chẳng có giọt nước nào vào bụng. Khang Hi thì chẳng ngại, lúc quay phim toàn thế thành quen, nhưng không nỡ để Hiểu Hiểu đói, thế là mở tủ lạnh, bên trong đầy nhóc nguyên liệu nấu ăn. Sau khi cô ngủ, anh đã lặng lẽ đặt cho người mang tới để chuẩn bị sẵn.
“Hiểu Hiểu, em ăn mì xào không!” Làm mì xào khá nhanh, cũng dễ tiêu hóa.
Lúc này, Hiểu Hiểu đã ăn mặc chỉnh tề, xuất hiện ở cửa, “Không cần, anh tự ăn đi, tôi có việc, phải ra ngoài một lúc.”
“Đi đâu vậy?” Khang Hi không ngờ cô lại ra ngoài. Hôm nay là thứ bảy cơ mà?
Hiểu Hiểu lấy đôi giày thể thao từ trong tủ, “Hiện trường xảy ra án mạng.”
Anh ngẩn người, cô coi mình là cảnh sát thật rồi.
“Ăn rồi đi!” Không ăn sáng không ăn trưa mà đã vội vàng đi làm, thái độ chuyên nghiệp thế này khiến anh chỉ muốn đấm ngực.
“Không cần, tôi có mang bánh quy và nước khoáng trong balo.” Cô mang giày vào, đeo balo lên lưng, còn nói: “Khuya tôi mới về, anh không cần chờ tôi cùng ăn đâu, đúng rồi, nhớ gọi điện để mở cửa ra.”
Để anh ở lại nữa thì không chừng cô sẽ đích thân xử đẹp anh luôn.
Nói xong, rầm một tiếng, cửa đã bị đóng sập.
Chỉ để mặt khuôn mặt hung dữ của Khang Hi, đứng trân trân tại chỗ.
Chuột trong lu gạo, nhưng phải có gạo thì mới vui được chứ? Bây giờ không thấy gạo, anh còn tâm tình đâu mà nấu cơm.
Hiện trường xảy ra án mạng?
Khang Hi nhíu mày, chân dài sải bước vào thư phòng, đưa mắt tìm kiếm trên tấm bảng trắng một chút, tự động lơ đi những hình ảnh tàn nhẫn máu me kia. Khang Hi lăn lộn trong giới giải trí, năm ngoái vừa diễn xong một vai sát thủ biến thái, chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy, không có gì phải sợ lắm, sau khi xác định được địa điểm rồi, anh thay đồ, mở cửa đuổi theo.
Lúc này, bên ngoài như cái nồi đun, giam giữ, bao phủ tất thảy có thể. Cái nóng oi bức khiến con người ta thật khó chịu, mỗi lần hít thở như cắn một miệng bánh bao nóng hổi, đến mức cổ họng cũng phả ra khói.
Hiểu Hiểu đi tới hiện trường vụ án, vừa bước xuống xe vẫn chưa thấy nóng, thế nhưng chỉ hai phút sau là đã thấy khó chịu. Có điều khi còn ở FBI, cô cũng từng phải chạy khắp nơi như thế này, thế nên cũng chẳng có gì đáng ngại lắm.
Chỉ là ánh mặt trời này hơi gay gắt, ngoài dự đoán của cô, chói chang đến mức khó mở mắt.
Đột nhiên, có một tán dù che nắng vẽ nên một đường vòng cung ngay trên đầu cô.
Hiểu Hiểu quay đầu lại, càng bất ngờ hơn: “Sao anh lại tới đây?”
Mặt Khang Hi thối hoắc, đương nhiên tâm tình vẫn chưa trở về như cũ, “Sợ em bị cảm nắng!”
Trời nắng như vậy mà cũng không biết mà mang thêm cái dù, đúng là chẳng biết tự chăm sóc mình chút nào.
“Trước nay sức khỏe tôi vốn rất tốt, sao bị cảm nắng cho được. Còn anh chạy lung tung ra đây làm gì?” Tuy rằng anh có mang một cặp kính râm to bản, thế nhưng giữa ban ngày ban mặt, nhỡ đâu có ai nhận ra thì sao?
“Em yên tâm, ở đây không có ai nhận ra tôi đây.”
Đây là hiện trường xảy ra vụ án thứ nhất và thứ hai, tòa nhà đã bị bỏ hoang suốt bảy năm trời, cho dù ở dưới nắng mặt trời chói chang là thế, vậy mà cứ như một tòa thành cho người chết, ngoại trừ sự hoang tàn thì chẳng nhìn thấy bất kì màu sắc gì khác, dẫu không có gió vẫn có thể mang tới một trận bụi mịt mù.
Đừng nói chi tới fan hâm mộ, ngay cả bóng ma gì cũng chả thấy.
Vì đây là hiện trường án mạng nên đã bị cảnh sát phong tỏa từ lâu, cả những người vô gia cư cũng bị đuổi ra ngoài.
“Anh vào đây bằng cách nào?” Rõ ràng ngoài cửa có cảnh sát trông coi, không thể nào để anh vào đây tự do như thế được.
Mặt Khang Hi lạnh tanh đi tới bên cạnh cô, dùng bóng mình để che bớt nắng cho Hiểu Hiểu, thong thả nói: “Tôi bảo, tôi là chồng em, lúc đi em quên mang theo cơm hộp nên tôi mang tới cho.”
Đây là nói thật, thế nhưng các đồng chí cảnh sát nào thoải mái để anh vào khơi khơi như vậy. Hòng chứng minh mình không nói dối, anh còn để người ta nhìn chứng minh thư của mình, với cái tên Khang Hi, tỉ lệ xuất hiện trên truyền hình quá cao, ngay cái biển quảng cáo trên cái cổng đối diện kia cũng có mặt của anh, hoàn toàn không thế nào là giả được.
Các đồng chí cảnh sát rất hưng phấn, không ngờ có thể được biết một tin tức lớn thế này. Khang Hi còn đặt biệt nhắc nhở họ, nếu không tin thì có thể gọi điện thoại cho Tào Chấn để xác nhận.
E là bây giờ, cả cục công an đều biết họ là vợ chồng.
Ừ thì vợ chồng mới cưới, thắm thiết như keo sơn, hễ xa nhau một chút cũng không chịu được.
Hiểu Hiểu trợn tròn hai mắt, muốn rớt cằm xuống đất.
Anh khẽ nhún vai, “Cây ngay không sợ chết đứng, em sợ gì chứ?”
Hiểu Hiểu: “…”
Có đôi khi, cô chỉ hận không thể bóp anh chết quách cho xong.
Rốt cuộc không có cách nào đuổi Khang Hi đi, chỉ đành để anh theo, nhưng phải quy ước trước ba điều: không quầy rầy công việc của cô, không cho phép tùy tiện mở miệng, không cho phép động vào bất cứ vật gì ở hiện trường. Khang Hi lập tức đồng ý, cứ như chỉ cần không bị đuổi đi, anh làm ngựa cho cô cưỡi cũng được.
Hiểu Hiểu đi tới hiện trường vụ án thứ nhất, vì mặt trời quá chói chang nên bên trong cũng sáng rỡ, băng cảnh giới màu vàng bị gió thổi rơi xuống đất. Vết máu vẫn còn lưu lại trên sàn nhà màu gạch, vì đã qua một thời gian lâu nên nay đã biến thành màu đen, thành những vết tròn. Tường chỉ có ba mặt, lộ ra cốt thép đã gỉ sét thành màu nâu bên trong. Trên tường vẫn còn giữ cái móc dùng để treo người.
Hiện trường thế này thì không có máu me bê bết gì, cả mùi tanh hôi của máu cũng chẳng còn, thế nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy sởn gai ốc như trước.
Hiểu Hiểu nhíu mày nhìn khắp nơi, trong đầu bắt đầu hình thành hiện trường gây án ban đầu, có người chết, cũng có hung thủ. Điều thú vị và kỳ diệu nhất trong Tâm lý học tội phạm là lợi dụng những chi tiết, tìm ra điểm mấu chốt chứ không phải tưởng tượng vô căn cứ, phải tìm được lý do tại sao hung thủ lại làm như vậy.
Căn cứ vào tình trạng tử vong của nạn nhân, cô quy về một khả năng.
Hung thủ là phụ nữ.
Có điều Hiểu Hiểu không biết tại sao hung thủ lại muốn chọn chỗ này? Và làm thế nào để lừa người chết vào đây?
Đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, cô hoàn toàn không để ý tới ánh mắt Khang Hi nhìn mình đang sáng rỡ.
Trong mắt anh, Hiểu Hiểu luôn là người tỏa sáng bất cứ lúc nào, mỗi một nụ cười mỉm cũng khiến anh say đắm. Thế nhưng cô bây giờ, con ngươi trong suốt sáng ngời, tựa như ngọn đèn thủy tinh tinh xảo, lộ ra một vẻ anh khí, càng chiếu rọi xung quanh nhiều hơn.
Quả thật, phụ nữ đang làm việc là xinh đẹp nhất, có một cảm giác rất lay động lòng người.
Có thể thấy cô rất thích công việc này, cũng không cảm thấy đau khổ vì bóng ma quá khứ. Chỉ là anh không chắc có thật vậy hay không, nhưng chí ít, bây giờ cô có vẻ rất hăng hái.
Khang Hi quyết định khi trở về phải nghiêm túc nghiên cứu Tâm lý học tội phạm thế nào, vợ thích thì mình cũng phải thích.
Thấy cô trầm tư không nói, trán đổ mồ hôi hột, Khang Hi lặng lẽ đi tới, lau mồ hôi thay.
Hiểu Hiểu đã quen với kiểu tự tung tự tác này của anh, không tránh, còn đưa tay về phía Khang Hi.
Khang Hi hơi sửng sốt một chút, nhớ tối qua cô cũng đưa tay như thế, chắc là muốn uống gì đó. Thế là lôi một chai trà xanh từ trong balo ra. Trong balo chứa không ít đồ: Quạt, khăn tay, khăn giấy ướt, còn có hai lát sandwich, mấy chai nước. Đều được mua lúc đuổi theo cô, sau khi liên hệ với Kế Hiếu Nam đã chọn mà mang theo.
Hiểu Hiểu cau mày hỏi: “Sao lại không phải là café?”
“Bụng rỗng mà uống café gì?” Không biết café sẽ làm đau dạ dày sao.
“Nhưng lúc suy nghĩ tôi thích uống café cơ.” Để tinh thần tỉnh táo.
Cô chỉ kể lại một sự thật vậy thôi, thế mà vào tai Khang Hi lại như đang làm nũng.
Anh lại lau mồ hôi trán thay cô, dỗ dành: “Vậy em ăn sandwich đi, để tôi mua chạy đi mua café cho em.”
Ăn no rồi thì cô muốn làm gì cũng được, trời nóng thế này, anh chỉ sợ cô ăn không tiêu thôi.
Hiểu Hiểu lắc đầu: “Lúc suy nghĩ tôi không thích ăn gì cả.” Có vài người càng đói thì đầu óc càng tỉnh táo.
“Lý thuyết quỷ quái gì vậy, có được khoa học chứng minh không?”
Để anh khỏi thao thao bất tuyệt như lúc nói về chuyện mất ngủ tối qua, cô liếc mắt trừng Khang Hi, đưa tay lên miệng làm động tác kéo phéc-mơ-tuya.
Ý rằng đang muốn nhắc nhở anh, không cho phép nói.
Khang Hi lập tức ngậm miệng, làm một mỹ nam tử yên lặng ở bên cạnh Hiểu Hiểu.
Lúc Hiểu Hiểu lại tiếp tục tìm đầu mối, anh chẳng ngồi không, cầm quạt phe phẩy sau lưng cô. Nếu để Cảnh Bất Mị thấy cảnh này thì sẽ sợ đến mức rớt răng cửa mất, đây là việc mà Cảnh đại thái giám bình thường hay làm cơ mà.
Khang Hi cũng chẳng biết tình tiết về điều tra vụ án, thấy Hiểu Hiểu ngồi chồm hổm dưới đất, sờ đông một cái, tây một cái, thế là bắt đầu lục tìm khăn giấy trong bao, chờ cô đứng dậy thì lập tức đưa tới, động tác liên tục vừa hoa lệ vừa chính xác, lưu loát như y tá đưa dao trong lúc phẫu thuật.
Lúc kiểm tra xong hiện trường vụ án đầu tiên, Hiểu Hiểu lập tức đi tới hiện trường phát hiện vụ thứ hai ngay. Khang Hi ở đằng sau, cun cút đi theo như cái đuôi nhỏ.
Hai người tới phòng tắm lầu hai, lướt qua băng cảnh giới, đi tới cạnh bồn tắm, tấm gỗ vẫn còn đặt trên bồn, nhưng dung dịch axit clohydric bên trong đã được bên giám định rút hết. Tỉ lệ axit trong dung dịch không nhiều lắm, thế nhưng cũng đủ khiến người ta chết trong đau đớn.
Vì đã qua nhiều năm nên nay đã không còn có thể nhìn được màu sắc vốn dĩ của cái bồn tắm tráng men, những chỗ bong ra lộ lớp gỉ sét rất dày.
Đa số các sát thủ biến thái sẽ có phương pháp giết người thống nhất nhau, vì quen tay hay việc, có thể không ngừng tiến hóa, giết càng nhiều người thì thủ pháp càng gọn gàng, lại có thể rút ngắn thời gian. Thế nhưng tên hung thủ này, hoàn toàn không như bình thường.
Ngay từ đầu cảnh sát cũng nghi ngờ có lẽ hung thủ không phải một người, vì kiểu chết của người thứ ba cũng hoàn toàn khác biệt. Chỉ vì ba người đều làm trong ngành giáo dục, rõ ràng có điểm trùng hợp, nếu nói không phải là một tên hung thủ gây ra thì quá là trùng hợp rồi.
Đây là nghi vấn thứ ba mà cô đã liệt kê – hung thủ dùng những thủ đoạn giết người khác biệt như thế, nhất định vì có lý do gì đó.
“Khang Hi, anh giúp tôi một việc được không?”
Trong mắt anh có vẻ ngạc nhiên, không hỏi lại, chờ cô sai bảo.
“Nằm lên đó đi!” Cô chỉ lên tấm che trên bồn tắm.
Đây là miếng đệm mà người chết từng nằm qua, anh cũng không mê tín, chiều vợ là trách nhiệm thiêng liêng của đàn ông Khang gia, – đây là di truyền.
Khang Hi nghe lời bò lên, “Thế này à?”
Hiểu Hiểu chỉnh lại tư thế của anh, “Phải nằm sấp ấy.”
“Nằm sấp?” Nằm thế nào mới được đây? Phần bụng trên không được tấm che đỡ, chỉ có thể dựa vào cơ bụng để giữ cơ thể nằm ngang.
Dựa theo chỉ thị của cô, anh nằm sấp một cách rất hoàn hảo, nhờ rèn luyện thời gian dài nên có thể chống đỡ được lâu, không đâm đầu xuống bồn. Anh không mắc bệnh sạch sẽ thái quá, thế nhưng vốn thích sạch sẽ từ nhỏ, còn mùi trong bồn thì chẳng dễ ngửi tí nào. Nếu người khác bảo anh làm vậy thì Khang Hi đã dùng mắt đâm chết đối phương từ đời nào rồi.
“Tưởng tượng thử xem, nếu trong bồn có axit clohydric, anh lại bị trói, điều đầu tiên anh nghĩ là gì? Nào, phát huy khả năng diễn xuất của anh đi.”
Khang Hi từ từ nhập vai, “Tôi có thể chửi tục được không?” Trừ việc này thì anh chẳng thể nghĩ ra gì khác.
Cô cười, “Anh muốn chửi gì cơ?”
“Đệch mệ mười tám đời tổ tông nhà hắn!”
Giết người bằng cách dìm đầu người xuống đất thế này thì căn bản không phải giết mà là hành hạ, hành hạ đến chết mới thôi!
Hiểu Hiểu hỏi: “Anh không muốn cầu xin tha thứ sao?”
“Bị trói như thế thì chẳng thoát được, có chết cũng chỉ là vấn đề thời gian, xin tha gì nữa?”
“Bingo!”
Không sai, chuyện xin tha đã không còn nghĩa lý gì cả, chỉ là ngay từ đầu, lúc đầu chìm vào trong bể axit thì sự sụp đổ tâm lý rất nghiêm trọng, chẳng bao lâu sẽ từ mắng chửi chuyển thành xin tha, cuối cùng chẳng còn sức mà cầu xin gì nữa.
Nhất định hung thủ sẽ cảm thấy rất hưng phấn! Là báo thù! Hung thủ cực kỳ căm hận nạn nhân, hận thù sâu đậm đến mức đủ để dù người chết chửi bậy hay xin tha thì cũng khiến hung thủ thành một ác quỷ đang cực kỳ hưng phấn.
“Được rồi, anh có thể đứng dậy rồi!” Cô nói.
“Vậy thôi à? Tôi nghĩ còn có thể giữ được một lúc nữa.”
Anh chơi chưa đã ghiền.
Hiểu Hiểu chọc ghẹo nói: “Nếu anh giữ cơ thể song song thế này, không để đầu rớt xuống thì có thể giữ được mấy phút?”
Khang Hi nghiền ngẫm đánh giá, “ phút thì vô tư.” Cơ bụng của anh đâu phải luyện chơi.
“Thật à?”
“Kỷ lục chống đẩy cao nhất của tôi là ba tiếng đồng hồ.” Có mấy lần anh trải qua chương trình truyền hình thực tế mạo hiểm, có một tiết mục là chống đẩy, không phải nói khoác đâu, “Thế nào? Hài lòng chưa?”
Hiểu Hiểu ngẩn người, “Gì cơ?”
Ánh sáng trong con ngươi Khang Hi lấp lánh, nháy mắt với cô, “Tôi có sức lắm! Cũng không tệ phải không! Có thể kéo dài!”
Anh còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ ‘kéo dài’ khiến Hiểu Hiểu nghe thấy, nhất thời mặt mày đỏ ửng.
Người này lại chọc ghẹo cô rồi.
Hiểu Hiểu đưa tay cốc đầu anh, “Ai bảo anh lại nói bậy này.”
Khang Hi không phòng bị, cô vừa nói xong thì đầu anh bị cốc một tiếng cốp.
“Hiểu Hiểu, tôi nói thật mà!”
“Anh còn dám nói nữa!” Cô rút tấm gỗ để anh té xuống, mặc kệ Khang Hi sống chết thế nào, cứ thế mà bỏ đi.
Khang Hi bò ra khỏi bồn tắm, cả người lấm lem, cái áo trắng bị dính nước bẩn trong bồn, ngay lập tức thành cái giẻ lau. Anh cũng không chú ý, chỉ tùy tiện phủi đi, vội vàng chạy ra ngoài đuổi theo Hiểu Hiểu.
“Về chưa?” Anh đi theo sau cô, lấy khăn giấy ướt lau vết bẩn trên mặt.
Hiểu Hiểu càng cố ý bước chân nhanh hơn, không quen tâm đến anh, cứ tiếp tục đi về phía trước, cũng chẳng biết mình muốn đi đâu.
Thấy cô không nói lời nào, Khang Hi biết điều không nói nữa, yên lặng làm đuôi của cô.
Dọc đường đi, Hiểu Hiểu vẫn luôn chú ý cảnh vật xung quanh, đôi lúc dừng lại suy nghĩ, khi thì lấy bút ra viết vẽ gì đó.
Khang Hi nhìn sắc trời, lúc này nắng chiều từ từ rót xuống, đằng mây ở chân trời được nhuộm thành ráng chiều, rực rỡ một màu đỏ thẫm, cũng bắt đầu nổi gió. Chênh liệt nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn, đi ra ngoài cảm thấy hơi se lạnh, anh lấy một cái áo khoác gió trong balo ra, phủ lên cho cô.
Hiểu Hiểu lại lặng lẽ không nói, tiếp tục chìm vào suy nghĩ của mình.
Mãi lâu sau, cô đột nhiên quay đầu, nghiêm túc hỏi: “Khang Hi, đàn ông đều thích đánh dã chiến phải không?”
Câu hỏi không đầu không đuôi khiến Khang Hi giật nảy, mãi lâu sau cũng không nói nên lời. Có thể chắc chắn rằng điều cô muốn hỏi không phải trò bắt chướci như quân đội.
Anh nên trả lời là thích? Hay không thích đây?
Cô chờ đến sốt ruột, “Phải suy nghĩ lâu thế à?”
Khang Hi ho khan, lấm lét liếc trộm cô, đáp, “Tôi chưa thử thì làm sao biết có thích hay không?”
Hiểu Hiểu lại hỏi tiếp: “Vậy rốt cuộc là thích hay không thích vậy?”
“Đừng hỏi nữa, mặt trời cũng xuống núi rồi, về nhà!” Anh sải bước, kéo cô về.
Đột nhiên cảm thấy hình như quang cảnh xung quanh rất thích hợp để đánh dã chiến, mặt Khang Hi nổi màu đỏ khả nghi.
“Khang Hi, anh vẫn chưa trả lời tôi?” Cô hỏi dồn.
“Im lặng!” Chỗ này khiến anh thấy nguy hiểm hơn ở nhà cô nữa.
Hiểu Hiểu: “…”
Kỳ lạ, sao tự nhiên anh lại thấy hưng phấn thế này.