Ba tên côn đồ bị đánh bất ngờ vội vàng lấy lại tinh thần, “Anh Thụ!”
Gã trai được gọi là anh Thụ là tên công tử nhà giàu cầm đầu, tên đầy đủ là Trần Bách Thụ. Thấy Hiểu Hiểu là con gái, đôi mắt lóe tia hung ác, quát: “Còn đứng ngu ra đó làm gì, lên hết cho tao!”
Hiểu Hiểu đứng đó, không hề sợ hãi, đẩy hai cô bé ra sau, tỏa ra một vẻ bức người.
“Con đĩ thối…” Trần Bách Thụ vung nắm đấm đầu tiên, còn chưa nói hết câu thì Hiểu Hiểu thuận theo quả đấm đang đi tới, chặn cánh tay, nhanh chóng tìm tới chỗ khớp xương, một tiếng rắc, tháo khớp tay hắn một cách gọn bưng.
Tiếng heo cắt tiết lại một lần nữa vang lên thảm thiết, gã ngã lên cỏ, như cá mắc cạn trên bờ, vẫn còn sức đạp nước.
Cô lạnh lùng đứng yên một chỗ, mặc áo trắng quần jeans, khuôn mặt ung dung chẳng chút phấn son nhưng rất có phong thái, đôi mắt như hồ sâu thăm thẳm, lạnh lùng rét giá như băng tuyết, lạnh thấu xương.
Ba người còn lại thấy cảnh vậy, sợ đến mức không dám động đậy.
“Tay tao… tay tao gãy rồi… Á… Tay tao…” Trần Bách Thụ lăn lộn trên cỏ, gào khóc thảm thiết, nước mắt nước mũi chảy ròng.
Hiểu Hiểu đá vào bụng hắn, “Chỉ trật khớp thôi, gào khóc gì? Gào thêm một câu nữa đi, có tin tao tháo khớp cánh tay còn lại của mày hay không.”
Thật ra trật khớp không tạo thương tổn gì ghê gớm cả, đến bệnh viện để chỉnh lại kịp thời là được. Cô là huấn luyện viên đặc công, đương nhiên sẽ không bẻ gãy xương của người ta, chỉ là cảnh cáo vậy thôi.
Gã lập tín nín thinh, thậm chí còn không dám xin tha.
Hiểu Hiểu nhìn từ trên cao xuống, dùng đầu ngón chân đá đá, “Mày tự cút, hay tao tiễn cho một đoạn?”
Còn phải hỏi à? Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, người phụ nữ này không dễ động vào đâu.
Chờ bọn chúng đã chạy xa, Hiểu Hiểu quay đầu nhìn hai cô bé.
Hai đôi mắt hạnh trợn tròn, trong con ngươi vẫn phản chiếu sự sửng sốt, ngây ngốc nhìn cô.
Thấy hai cô gái không bị thương gì, chỉ hơi sợ hãi mà thôi, chẳng đáng ngại, Hiểu Hiểu liền quay về đường cũ, đi về phía lầu Thánh Quang.
Tề Cách Cách lấy lại tinh thần, thấy cô muốn đi, vội vàng gọi: “Đàn chị, cầu phía trước vẫn chưa sửa xong, không đi được đâu ạ.”
“Đàn chị?”
Hiểu Hiểu hơi ngạc nhiên, quay đầu lại thì Tề Cách Cách cười hì hì đi tới, “Chị ơi…về chuyện ban nãy, em cảm ơn chị ạ. Không biết chị thuộc khoa nào? Sao em chưa gặp chị bao giờ nhỉ?”
Chả trách vì sao cô bé lại nhận sai, khuôn mặt Hiểu Hiểu trẻ măng, lại thêm áo sơ mi trắng quần jeans, cột tóc đuôi ngựa, nhìn thế nào trông cũng giống một nữ sinh hai mươi tuổi.
Hiểu Hiểu quay lại. Cô bé này có đôi mắt rất sáng, trong veo, không biết đang nghĩ gì mà lại phấn khích cười với mình, mắt cười cong cong như trăng khuyết, trông sáng sủa thông minh, khuôn miệng nhỏ nhắn cười rất duyên, bất ngờ thân thiết kéo tay cô.
“Ban nãy chị lợi hại quá, có thể đánh đến vậy. Có phải học võ từ nhỏ không ạ? Có điều cũng đáng dánh lắm, phải đánh vào chỗ hiểm của tên hèn hạ Trần Bách Thụ mới đáng! Đúng rồi, em tên là Tề Cách Cách, học khoa kiến trúc ạ.” Cô bé lại chỉ vào cô bạn đứng đằng sau, “Cậu ấy tên là Mẫn Lệ Ảnh, khoa âm nhạc, chúng em đều là năm nhất, chị thì sao ạ? Khoa gì? Vừa rồi chị đã cứu chúng em, em mời chị ăn cơm nhé? Chị thích ăn gì, cứ nói đi, đừng khách sáo! À đúng rồi thế chị có nhận đồ đệ không?”
Cô bé bắn pháo một tràng, không dừng một giây, Hiểu Hiểu cũng không biết nên trả lời câu nào.
Không hiểu sao tính cách mới gặp đã làm thân này khiến Hiểu Hiểu cảm thấy rất quen, thế nhưng lại không thích bị người lạ tới quá gần. Coi cô bé như con nít, Hiểu Hiểu lạnh lùng rút tay khỏi Tề Cách Cách đang níu lấy mình, sờ tìm bản đồ trong túi, con đường phía trước không đi được, cô đành nhìn bản đồ để tìm đường mới đi tới đó.
Sờ một hồi mới phát hiện ra bản đồ đã mất đâu, tám phần là bị rớt mất trên đường rồi.
Đưa mắt nhìn đồng hồ đeo tay, đã lỡ mất không ít thời gian, cô phải đi nhanh mới được, “Cho hỏi, muốn đến lầu Thánh Quang thì đi đường nào?”
Mắt Tề Cách Cách đảo nhanh, lại kéo tay cô, “Có phải chị cũng muốn đến lớp học thuật phòng thân cho nữ không, khéo quá, chúng em cũng thế, để em dẫn chị tới.”
Không đợi Hiểu Hiểu đáp lại, Tề Cách Cách kéo cô đi vào một con đường mòn, “Chỗ không tốt của trường mình là đây này, rộng quá chừng, có phải chị học bên khu Nam không?”
Khôn Hoa chia làm hai khu Bắc Nam, ở giữa là một con đường cái, dù có những tòa dùng chung nhưng lầu Thánh Quang lại nằm ở khu phía Bắc, vì học sinh ở khu Nam ít khi nào tới khu Bắc nên cũng thường không tìm được đường.
Hiểu Hiểu chỉ cảm thấy cô bé nói quá nhiều.
“Chị, chị còn chưa nói tụi em biết tên của chị là gì đó?”
“Đoan Mộc Hiểu Hiểu.” Không phải giấu, tới lầu Thánh Quang thì thể nào cô cũng biết thôi.
“Hiểu trong ‘Thiên hiểu (皛) vô vân’, gồm ba chữ bạch (白).” (* Thiên hiểu vô vân: trời trong không bóng mây)
“Tên này thật đặc biệt.” Cô bé không giấu sự trầm trồ.
“Cảm ơn!”
“Vậy… chị có nhận đồ đệ không ạ?”
Hiểu Hiểu: “…”
Sao lại quay về chủ đề này rồi.
***
Lầu Thánh Quang của đại học Khôn Hoa là một công trình kiến trúc dành để nghiên cứu khoa học được xây từ quỹ quyên góp của trường, cổng chính nằm ở hướng chính nam, có bốn tầng. Nhìn từ xa, trông giản dị chỉnh tề, trang nhã đẹp mắt. Giảng đường dạy học nằm ngay tầng một, là giảng đường bậc thang lớn nhất trường, có hơn năm trăm chỗ ngồi, thường dùng để lên lớp, dẫu phải chứa mười mấy lớp một lúc cũng không xảy ra cục diện khó xử như không đủ chỗ ngồi.
Vừa vào cửa thì Hiểu Hiểu đã rất ngạc nhiên khi thấy Cảnh Táp cũng có mặt, đang chống nạng vẫy tay với cô.
“Sao cậu lại tới đây? Không phải tuần sau mới xuất viện à?”
Cảnh Táp cười nói, “Vốn là đàn anh tới đây, nhưng có điều ảnh sợ cậu chết được, thế là không dám tới, tớ đành phải ra tay.” Ở bệnh viện rảnh rỗi đến phát hoảng, có cơ hội thì đương nhiên phải có mặt ngay.
“Đã làm xong giấy tờ rồi chứ?” Ý cô muốn hỏi tới giấy tờ khám xét phòng làm việc của hiệu trưởng.
Cảnh Táp gật đầu, “Chờ cậu dạy xong thì tớ đi với cậu qua đó.”
Tề Cách Cách ở sau gọi, “Đàn chị, bạn em giành được chỗ ở hàng đầu rồi, chúng ta mau đến đó đi!”
“Đàn chị?” Cảnh Táp đưa mắt nhìn Hiểu Hiểu, cười nói, “Sao người ta lại gọi cậu là đàn chị vậy kìa?”
Cô bé tới đây để học, thế nào cũng phải gọi là cô giáo mới phải chứ.
Hiểu Hiểu đang nói chuyện với Cảnh Táp, quên mất cái đuôi này, “Em vào trước đi, tôi còn có việc.”
“Đừng mà, vẫn chưa bàn xong chuyện nhận em làm đồ đệ của chị mà?”
Hiểu Hiểu ôm trán, sao cô bé này vẫn còn nhớ mãi vậy?
Mẫn Lệ Ảnh lặng lẽ kéo vạt áo Cách Cách, “Chúng ta vào trước đi, đừng làm chị ấy khó xử.”
“Không được, vất vả lắm tớ mới gặp một người võ nghệ cao cường thế này, sao để mất được chứ? Nhỡ Trần Bách Thụ lại quấy rối cậu thì biết làm sao đây?”
Nghe cái tên Trần Bách Thụ thì Mẫn Lệ Ảnh liền phát run, ngón tay níu áo Cách Cách cũng run rẩy theo.
“Tiểu Mẫn, cậu đừng sợ! Chờ tờ học xong rồi, thấy hắn một lần thì đánh một lần.”
Có thể thấy tình cảm giữa hai cô bé rất tốt, Tề Cách Cách vỗ nhẹ lên mu bàn tay bạn, như một người chị đầy yêu thương.
Có vài nữ sinh từ trong chạy ra, gọi Tề Cách Cách: “Cách Cách, mau vào đi, sắp bị người ta giành mất chỗ rồi này.”
“Được, tớ và Tiểu Mẫn vào ngay đây.”
Bọn họ nhìn Mẫn Lệ Ảnh, ánh mắt đều lộ vẻ chán ghét, thế nhưng lại rất vui vẻ với Tề Cách Cách. Một cô gái trong số đó đi tới, kéo Tề Cách Cách qua một bên, “Sao cậu lại ở chung với nó, không sợ bị lây bẩn à.”
“Văn Kỳ, cậu nói lung tung gì vậy?”
“Còn không phải à, chẳng phải nó đoạt mất cơ hội đi Vienna huấn luyện hè này của Linh Mai là vì thầy Lục thích nó đó sao?”
Thầy giáo thích học sinh, nếu chỉ là tình thầy trò bình thường thì không nói, nhưng trong lời nói ẩn ý này lại có mang theo điều gì mờ ám.
Mẫn Lệ Ảnh cúi thấp đầu, không phản bác một câu.
Hiểu Hiểu đứng một bên, nhìn về phía mấy cô bé đang đứng ngoài cửa, rõ ràng trong mắt đầy vẻ khinh thường.
Trên đường tới, cô có thể nhận ra, quả thật, khuôn mặt của Mẫn Lệ Ảnh rất dễ gây chuyện, đôi mắt to mọng vừa xinh đẹp vừa quyến rũ, lấp loáng ánh nước, có một tia quyến rũ mơ hồ, thậm chí bắp chân lộ ra dưới lớp váy cũng rất đẹp, chỉ cần đứng yên thì cô bé cũng có thể khiến đống nữ sinh khác lộ sự thua kém của mình.
Không thể không nói, vẻ ngoài của Mẫn Lệ Ảnh quá dễ tác động tới thần kinh của đàn ông, cám dỗ họ không ngừng.
Nhưng, đây là trời sinh, cô bé không hề cố tình ra vẻ làm dáng gì cả.
Cảnh Táp nhìn một lúc, ghé vào tai Hiểu Hiểu nói, “Cô bé này đẹp quá, chẳng trách những nữ sinh khác đều không thích, có điều cô bé Cách Cách kia trông cũng rất xinh xắn.”
Hiểu Hiểu đồng tình. Tề Cách Cách đẹp, thế nhưng vẻ đẹp ấy rất chính khí, đẹp mà không yêu mị, vóc người cao gầy, khuôn mặt thanh tú, đường nét thần sắc tinh nghịch, bướng bỉnh, đặc biệt đôi mắt rất sáng. Khi không cười thì giống bây giờ, khuôn mặt cứng ngắc mang ý châm biếm khi không vừa lòng với lời nói của chúng bạn, một vẻ nữ vương như muốn nói ‘Các cậu câm miệng hết cho tớ’.
Cô bé và Mẫn Lệ Ảnh đứng chung với nhau, có cảm giác như thấy nữ vương và yêu phi vậy.
Thật là kỳ lạ, sao hai cô bé này lại thành bạn thân được nhỉ?
Đột nhiên Cảnh Táp ồ lên một tiếng, lẩm bẩm: “Sao tớ cứ thấy cô bé tên Cách Cách này giống ai đó thì phải?”
Hiểu Hiểu vừa định hỏi giống ai thì giáo viên phụ trách đón khách đã đi tới, là một cô giáo chừng bốn mươi tuổi, đeo kính gọng vàng, mặt tròn, nhìn qua thấy rất dễ gần, “Huấn luyện viên Đoan Mộc, ngại quá, bên trong hơi loạn nên quên chào hỏi cô, tài liệu cô gửi sáng sớm nay, tôi đã chép lại vào máy tính của giảng đường rồi.”
“Huấn luyện viên!?” Tề Cách Cách đứng bên cạnh rất ngạc nhiên, kinh ngạc đến mức há hốc miệng.
Hiểu Hiểu mỉm cười, cô bé này có vẻ nữ vương thật, thế nhưng gặp chuyện thì chẳng bình tĩnh chút nào.
Tức thì như gấu con, Cách Cách nhào tới cạnh Hiểu Hiểu, ôm chặt không buông, “Em cứ thắc mắc mãi, sao một sinh viên nữ lại có thể lợi hại như vậy, thì ra cô giáo là sĩ quan đặc công huấn luyện viên võ thuật phụ trách giảng dạy. Trời ạ, quá dữ dội luôn, cô nhất định phải nhận em làm đồ đệ.” Cách Cách vừa lải nhải, tròng mắt vừa đảo quanh, trông như một con cáo nhỏ giảo hoạt, “Mà cô ơi, làm sao có thể giữ gìn nét thanh xuân vậy ạ?”
Hiểu Hiểu: “…” Đột nhiên cô có cảm giác bị yêu nghiệt bám người.
***
Giảng đường bậc thang, tên như nghĩa, chỉ hàng sau cao hơn hàng trước một bậc, học sinh ngồi sau không bị những người ở trước chắn tầm mắt. Vì kiến trúc thiết kế và tính đặc thù khi chọn tài liệu nên lúc đứng trên bậc giảng, giọng nói truyền đi khắp giảng đường, như một sân khấu kịch vậy.
Lúc Hiểu Hiểu đi vào thì bên trong đã có đầy người ngồi, tiếng nói chuyện ồn ào, còn ầm ĩ hơn cả chợ đồ ăn, có cả nam lẫn nữ, phân nửa là nữ sinh. Cô lặng lẽ bước lên bục giảng, vì vẻ ngoài quá trẻ quá xinh đẹp, không những chẳng khiến đám đông trật tự mà ngược lại, tụi nam sinh như bị kích thích, hăng tiết lên.
Về những sinh vật như nam sinh đại học, hoặc bọn họ rớt môn, giãy dụa vật vã trong kì thi, hoặc đánh Dota, hoặc… theo đuổi mấy em khóa dưới, theo đuổi hoa khôi, theo đuổi tất cả những sinh vật mang giới tính nữ.
Thoáng chốc, tiếng cười giỡn, huýt sáo vang lên, trêu ghẹo cũng có nốt.
“Đàn chị xinh đẹp ơi, chị đi nhầm chỗ rồi.”
“Em gái, tụi anh còn chỗ ngồi đây này.”
“Em gái khoa nào đó ơi, đến chỗ đàn anh này, để anh bảo vệ em.”
Cảnh Táp nghe thế, không nhịn được cười. Hiểu Hiểu lạnh lùng, không nói chuyện, viết thẳng tên của mình lên bảng đen ở ngay giữa.
Dưới dòng tiêu đề ‘Thuật phòng thuân cho nữ’ ở trên bảng là tên của giáo viên đứng lớp, khi cô viết xong, tiếng ầm ĩ cười đùa trong giảng đường lập tức im bặt.
Lũ nam sinh trơ mắt ếch, cả đám bọn họ đều tới góp vui, muốn xem nữ đặc công sĩ quan huấn luyện trông thế nào, còn đùa rằng giống một nữ Lý Quỳ (*) là cái chắc. Chẳng ngờ đâu nữ sĩ quan này là xinh đẹp nhường này, là nữ thần đẹp hơn hoa.
(*) Lý Quỳ: Một trong 108 anh hùng Lương Sơn Bạc trong tác phẩm Thủy Hử, người nông dân, tính tình bộc trực, chất phác, nóng vội lỗ mãng. Còn có biệt danh là Hắc Toàn Phong.
Tụi con gái thì càng ngỡ ngàng hơn. Tại trông cô còn mảnh mai yểu điệu hơn cả bọn họ? Có thật là sĩ quan huấn luyện không? Chắc chắn không phải nhà trường chọn sai người chứ hả?
Trong tiếng nghi ngờ lao xao, Hiểu Hiểu vẫn rất bình tĩnh, bảo Cảnh Táp tắt đèn, sau đó nhấn nút remote trong tay, màn hình trắng thật lớn từ từ được hạ xuống, màn hình sáng lên, chiếu bài Powerpoint cô đã làm. Giảng bài chẳng có gì khó với cô cả, lúc học đại học, Hiểu Hiểu thường giúp giáo viên soạn giáo án, cũng từng có kinh nghiệm dạy học cho sinh viên mới.
Powerpoint ngắn gọn, hình nhiều chữ ít, chủ đề rõ ràng, thú vị sinh động, giọng nói của cô lành lạnh nhưng rõ ràng, êm ả như nước suối trong, thấm vào lòng người.
Bắt đầu nói về phải cảnh giác với những người nào nhất, nói rất chi tiết, kỹ càng, những nữ sinh ngồi dưới gật đầu răm rắp.
“Phải cẩn thận với kẻ bám đuôi, người uống say, kẻ bất ngờ xuất hiện ở góc cua. Vì theo điều tra những biểu hiện của tính tội phạm, ít nhất có 60% kẻ gây án là người quen. Tốt nhất không ngồi trong những xe màu đen, nếu phải ngồi thì nhất định phải giữ liên lạc với bạn bè bất kể mọi lúc. Trong túi xách luôn có sẵn bình xịt hơi cay, lúc dùng phải nhanh phải chuẩn, vì nếu bị kẻ bắt cóc cướp mất, thì tình thế đảo ngược, kẻ chịu thảm sẽ là mình.”
Rất nhanh sau đó, những tiếng nghi ngờ lao xao đều biến mất, chỉ có giọng nói của cô mà thôi, chẳng còn bất cứ động tĩnh nào khác.
Đến khi nói làm thế nào để tránh gặp tình cảnh nguy hiểm, các nữ sinh càng lắng nghe nghiêm túc hơn.
Cô lớn lên ở Mỹ, lúc giảng bài rất biết cách nói đùa, thêm chút tiếng cười trong giờ học nghiêm túc, có thể giảm sự buồn tẻ, nhàm chán được phân nửa.
“Cố gắng để không ở một mình, những lúc làm thêm giờ quá muộn thì phải nhờ đồng nghiệp đưa về một chút, tiễn xong rồi thì thành bạn trai, lúc đó coi như các em buôn bán có lời rồi!”
Nghe nửa câu sau xong, tất cả nữ sinh đều che miệng cười khúc khích.
Tề Cách Cách ngồi ở hàng đầu đưa tay lên hỏi: “Vậy, thưa huấn luyện viên, nếu chẳng may rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm thì biết làm thế nào ạ? Gặp kẻ bắt cóc thì phải đánh trả thế nào?”
Cô bé đang quan tâm làm thế nào để đánh địch nhất.
Hiểu Hiểu mở đèn, ánh sáng từ màn hình chiếu bài Powerpoint biến mất, “Đầu tiên, em phải nghĩ cách để khiến kẻ xấu mất cảnh giác, sau đó phải ra tay thật mạnh. Tiếp theo, phải hành động thật nhanh, thừa dịp gã chưa chuẩn bị thì chọt vào mắt, khóa cổ, các động tác phải liền mạch. Cuối cùng là mau bỏ trốn. Nhất định phải chạy vào đám đông, vừa chạy vừa gọi điện thoại. À, phải, nhất định đừng vì thấy kẻ xấu đẹp trai mà thương tiếc hắn nhé.”
“Ha ha ha ha…” Các nữ sinh lại phá lên cười.
“Nhất định phải chạy trốn ạ?” Có cô bé cậy mạnh, cảm thấy chạy trốn như vậy là để gã bắt cóc được lợi.
Hiểu Hiểu hướng dẫn từng bước: “Một cô gái không học võ, sức khỏe bình thường, nếu đánh nhau trực tiếp với kẻ bắt cóc thì tỷ lệ thắng quá nhỏ.”
Có người chép miệng: “Vậy Thuật phòng thân cho nữ là vô dụng rồi?”
“Không, Thuật phòng thân cho nữ nhấn mạnh vào tính ‘ác’, ‘độc’, đề cao ‘Khống chế địch trong vòng một chiêu’, lợi dụng khi kẻ bắt cóc không có tâm lý đề phòng thì bất ngờ tấn công, khiến gã tạm thời mất khả năng hành động, sau đó chạy trốn. Chạy trốn để tránh thương tổn mới là điều quan trọng hơn hết.”
Có nam sinh lao nhao nói đùa: “Huấn luyện viên, sao cô không tự làm mẫu một chút đi.”
“Có thể, nhưng tôi cần đối thủ!”
Một loạt nam sinh ở dưới vội vàng giơ tay, “Em, em được nè!”
Có cậu học sinh tích cực, tự động chạy lên, “Huấn luyện viên, tụi em khoa thể dục.”
Khoa thể dục có lắm các bạn trẻ khỏe mạnh đẹp trai, là một khoa khiến nam sinh khoa khác ôm đầy cảm xúc phức tạp. Sự trượng nghĩa tạo nên hình ảnh thiên thần của các nam sinh khoa thể dục, nhưng bá đạo, đánh nhau, ỷ mạnh cướp bồ người khác là bộ mặt ác quỷ của bọn họ.
Thế nhưng, dù là thiên thần hay ác quỷ, cứ nhắc tới khoa thể dục thì nữ sinh trong trường sẽ nghĩ ngay tới nam sinh khoa thể dục, nhắc tới nam sinh khoa thể dục thì chỉ nghĩ tới những anh chàng đẹp trai mà thôi. Vì cứ nhìn tầm vóc thể trạng kia thì liền có cảm giác an toàn mà.
Không hổ là thuộc khoa thể dục, bốn nam sinh đi lên cao to khỏe mạnh, trông rất võ biền, so với bọn họ, Hiểu Hiểu trông như con chim sẻ.
Các nữ sinh thầm lau mồ hôi giúp Hiểu Hiểu, chênh lệch thể trạng lớn quá, không sao chứ?
Cô giáo ngồi ở góc cũng thấy hoảng. Chương trình học lần này chỉ để đối phó với bộ giáo dục, tăng ý thức tự bảo vệ của các sinh viên nữ mà thôi, không cần phải học thật, vừa định lên ngăn cản thì Cảnh Táp cười nói: “Yên tâm, trước mặt cậu ấy thì họ chỉ là bốn con gà nhép mà thôi.”
Dùng từ ‘gà nhép’ là nói quá rồi đấy, cùng lắm chỉ là bốn miếng đậu hũ non thôi.
Hiểu Hiểu có vẻ hờ hững lại bình tĩnh, chọn một người cường tráng nhất, để hắn tùy ý tấn công, cậu nam sinh được gọi xoa xoa tay, khuôn mặt hưng phấn đỏ rần.
Hai chân cô một trước một sau, khuỵu đầu gối nghiêng người đứng thẳng, hai tay nắm thành đấm thủ thế về phía người trước mặt. Nắm đấm là vũ khí cơ bản nhất của loài người, cũng là thứ linh hoạt nhất. Và trong lúc đánh nhau quyết liệt thì nó cũng có uy lực lớn hơn cả. Khi cậu ta nhào tới, cô tung nắm đấm thẳng, gió tạt vào mặt, nắm đấm trắng nõn dùng lại trước mũi cậu ta chỉ trong nháy mắt, đến đó thì dừng.
Cậu ta hoảng sợ la lên một tiếng, lùi về sau một bước, ngay tức thì, lại một quả đấm khác từ cô đi từ dưới lên, đánh vào bụng và phần cằm của cậu ta.
Kết cục của cậu trai trẻ là đã bị giết trong nháy mắt, thậm chí còn chả kịp thủ. Hiểu Hiểu thu quyền, rất bình tĩnh, thản nhiên.
Các nữ sinh đều ngây người, Tề Cách Cách kích động nhất, ngồi ở hàng đầu tiên vỗ tay thật mạnh hô hay quá.
Nhưng cậu nam sinh năm nhất không phục, nhào tới tấn công. Hiểu Hiểu trở tay đấm thẳng vào mặt cậu ta, đau đến mức phải ứa nước mắt, mặt xám xịt đi xuống.
Hiểu Hiểu lại chọn một cậu nam sinh khác, đối phương rút kinh nghiệm từ người trước, tỏ ra rất muốn được thử sức.
“Từng tập Taekwondo sao?”
“Con mắt của sĩ quan tốt thật, em tập nhiều năm rồi.”
Hiểu Hiểu ‘ồ’ một tiếng qua loa, sau đó xuất kích trong chớp mắt. Nắm đấm nhắm từ trên xuống, dùng xương trên mu bàn tay để tấn công, và một cú móc, tức là sử dụng nắm tay, tấn công từ hai bên trái phải vào đầu đối thủ, trực tiếp khiến cậu nam sinh đã nói nói luyện Taekwondo nhiều năm gục thẳng ngay lập tức.
Lần này, con mắt của các nữ sinh đều trợn lên, không kiềm được mà đứng dậy.
Sau đó, Hiểu Hiểu biến hóa bàn tay thành cái kéo, chụm bốn ngón chặt xuống, móc câu, chỉ một ngón, hai ngón, hình khẩu súng, đâm(10) vào những vị trí nguy hiểm như mắt, cổ họng, dưới nách, khiến cậu nam sinh thứ ba phải chạy chối chết. Hiểu Hiểu đã dừng tay mà cậu ta còn chạy tới chạy lui trước bục khiến đám con gái bên dưới đều phá ra cười, tụi nam sinh thì tức giận đến mức đấm ngực giậm chân.
Đến cậu nam sinh cuối cùng, Hiểu Hiểu biễu diễn kĩ năng dùng chưởng và công kích bằng móng.
“Đây là kĩ năng phản kích khi bị kẻ xấu áp chế, dùng các đầu ngón tay thọt mạnh vào mũi, nhẹ sẽ khiến chảy máu mũi, nặng thì bất tỉnh. Trong võ thuật, chiêu này được gọi là ‘Nghênh diện chưởng’! Sau khi dùng ‘nghênh diện chưởng’ đúng chỗ, duỗi năm ngón tay, dùng móng cào thật mạnh, cái này gọi là ‘nghênh diện thiếp kim’, hay còn là ‘tẩy kiểm pháo’. Nhẹ thì cào rách mí, chảy nước không ngừng, không thể mở mắt được. Nặng thì tổn thương nhãn cầu, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng rất tiện, có thể tạm thời khiến kẻ xấu mất khả năng sử dụng bạo lực, kịp thời chạy trốn.”
Những cậu nam sinh bị cô công kích phải lùi về sau liên tục, đến khi không còn đường lui nữa thì đành dán sát người vào tường che mặt, kêu gào hoảng loạn: “Huấn luyện viên, tụi em thua, đừng đánh nữa!”
Hiểu Hiểu dừng lại, hơi thở vẫn nhẹ nhàng.
“Tôi nhấn mạnh lại lần nữa, phòng thân tự vệ không phải là một môn thể thao thi đấu, mục đích không phải đánh bại đối thủ một cách triệt để mà khiến kẻ xấu tạm thời mất đi năng lực hoạt động mới là điều quan trọng nhất, sau đó nhanh chóng rời khỏi hiện trường, đi báo cảnh sát hoặc kêu cứu!”
Dứt lời, cả giảng đường lặng ngắt, mãi lúc sau là một tràng pháo tay giòn giã.
“Thật là lợi hại, đúng là nữ võ thần!”
“Huấn luyện viên, chị là niềm kiêu ngạo của nữ giới!”
Chẳng ai còn bất cứ nghi ngờ gì nữa, từng người một đứng dậy đặt câu hỏi cho Hiểu Hiểu.
Một cô bé đeo kính sợ hãi hỏi: “Huấn luyện viên, em rất dở thể dục, thể lực cũng không tốt, em có thể làm được như những điều chị nói không?”
“Tuy nói về tự vệ phòng thân thì dễ, nhưng muốn làm được rất khó, vì cần phải tổn thương đối thủ, nhất định phải có một lực tấn công mạnh. Nếu sức em trói gà không chặt, cho dù có nhiều chiêu thức lợi hại hơn cũng chẳng có ích gì. Nhưng cho dù có sức, khi gặp nguy hiểm cũng chưa chắc có gan dùng. Thế nên, khi có cơ hội thì hãy tham gia vài lớp huấn luyện võ thuật, chẳng hạn như boxing, taekwondo, những môn này đều thích hợp cho người trẻ tuổi, đặt biệt là boxing. Rất thích hợp để tự vệ, đồng thời rèn luyện được tâm sinh lý, giúp bản thân bình tĩnh, gặp nguy không loạn.”
Trả lời có phần hơi lạnh lùng, những chiêu thức cô biểu diễn đều dùng để khống chế địch, dùng khi chiến đấu cần kết thúc ngay trong một chiêu, vì thế rất nhấn mạnh về thời cơ, bí mật và tốc độ tấn công, không trải qua rèn luyện thì rất khó có được thành quả.
“Thế phải làm sao ạ?”
Hiểu Hiểu kiễn nhẫn trả lời: “Thuật phòng thân cũng có nhiều loại, nếu những loại kể trên khiến các em cảm thấy khó khăn, vậy thì tôi sẽ dạy cách mọi người làm sao để đá vào bìu dái một cách khoa học…”
“Hả?” Rất nhiều nữ sinh không kịp phản ứng.
Toàn bộ lũ con trai mặt xanh mét.
“Đá… bìu…” Có một cô bé mặt tròn trong góc đỏ ửng cả mặt, mắc cỡ đến mức không dám nói hết câu.
Có cô bé ở sau tò mò hỏi: “Lần đầu tiên em nghe nói đá vào trứng mà cũng cần khoa học nữa đấy.”
“Đương nhiên phải cần khoa học, nếu cứ tấn công mù quáng chỉ khiến kẻ xấu có phòng bị, bản thân càng gặp nguy hiểm hơn!”
“Huấn luyện viên, vậy chị mau nói đi ạ, phải đá vào bìu dái thế nào mới đúng khoa học?” Hỏi một cách không chút e dè như thế, trừ Tề Cách Cách thì còn có thể là ai được nữa? Khuôn mặt cô bé tỏ ra rất hưng phấn, nhìn Hiểu Hiểu, trong mắt là sự tin phục và sùng bái hoàn toàn.
“Đầu tiên nhất định phải đá vào bìu…” Vừa mới nói từ đầu tiên mà rất nhiều nữ sinh xấu hổ đỏ mặt rồi.
“Huấn luyện viên, chị dùng từ ‘trứng’ đi ạ.”
Hiểu Hiểu mỉm cười, sửa lại, “Đầu tiên nhất định phải đá vào trứng mà không phải là dương v*t, vì trên trứng tập trung rất nhiều đầu dây thần kinh, hơn nữa, bao tinh hoàn được coi là một cơ quan ‘nội tạng’ phát triển ở ngoài, sẽ có cảm giác đau hơn dương v*t gấp trăm lần. Thứ hai, khi tấn công vào ‘trứng’ thì phải đá từ dưới lên, tốt nhất là dùng đầu gối mà thúc. Lý do thứ nhất, vì như thế sẽ nhanh hơn dùng bàn chân, hai là độ mạnh yếu, dùng đầu gối…” Cô cười lạnh, bộ dạng ma nữ bắt đầu lộ ra, nhìn lướt qua tụi nam sinh, “Các em vĩnh viễn không thể hiểu nỗi đau khi đàn ông bị vỡ trứng đâu.”
Tụi nam sinh đều cùng kẹp chặt hai chân, mồ hôi túa ra như mưa mùa hạ.
“Không biết có ai muốn lên…”
Các cậu bé vội vàng lắc đầu, ai dám lên chứ, không phải tự tìm đòn sao?
Giờ học hai tiếng đồng hồ nhanh chóng kết thúc, lúc các nữ sinh ra khỏi phòng đều khoa tay múa chân biểu diễn theo những chiêu mà Hiểu Hiểu dạy, tụi nam sinh thì hối hận cực kì, mặt trắng bệch có, xanh mét cũng có, lúc bước ra đều không dám nhìn sang Hiểu Hiểu.
Ra ngoài rồi thì đám con trai mới đỡ tường, lau mồ hôi trên trán, điều họ cảm giác sâu sắc nhất về buổi ngoại khóa ngày hôm nay chính là – Trân trọng sinh mạng, tránh xa phụ nữ.
Đợi học sinh giải tán hết, Cảnh Táp mới chống nạng đi tới bục giảng, nhìn Hiểu Hiểu như đang nghĩ điều gì.
Hiểu Hiểu bị cô nhìn đến mức lúng túng, “Có chuyện gì à?”
“Hiểu Hiểu, cậu thay đổi rồi?”
Cô cười: “Nói vớ vẩn, cậu té bị thương ở chân, không phải ở đầu.”
“Thật đó, đã dễ gần hơn!”
“Có à?” Vậy mà cô hoàn toàn không cảm thấy gì cả.
Cảnh Táp gật đầu chắc nịch, “Có, nếu là mấy tháng trước thì chắc chắn cậu sẽ không bày ra vẻ mặt dịu dàng giảng bài cho sinh viên như vậy đâu.”
Ban đầu Cảnh Táp còn lo lắng Hiểu Hiểu sẽ quá lạnh lùng, sợ cô nổi giận vì tụi học sinh.
“Có lẽ vì gần đây đã được ngủ khá nhiều.”
Ngủ đủ giấc, tâm tình cũng tốt hơn hẳn, đương nhiên sẽ dễ gần rồi.
Ngay lập tức, Cảnh Táp nghĩ tới Khang Hi, trong cục có không ít tin đồn về Hiểu Hiểu và Khang Hi, thế nhưng cô không tin, bây giờ… nam thần đúng là lợi hại, chỉ mới mấy ngày đã thay đổi được tính tình Hiểu Hiểu rồi.
Cô nháy mắt một cách đầy mờ ám với Hiểu Hiểu, “Ngủ ngon à? Cách gì mà tốt thế? Kể tớ nghe xem nào.” Nằm viện mấy ngày, tin tức không nhạy, cô cực kì nghi ngờ không biết mình có bỏ lỡ tin tức quan trọng gì không.
Hiểu Hiểu cảm thấy chắc chắn Cảnh Táp bị té hư não mất rồi, cô chẳng nghe hiểu được câu nào cả.
“Đi thôi!” Cô lười tán gẫu cùng Cảnh Táp, “Mau tới phòng hiệu trưởng nào.”
Vừa định rời đi thì có một bóng đen bất ngờ nhào tới, dọa cả hai giật nảy.
Tập trung nhìn lại, Tề Cách Cách vọt tới trong chớp mắt, quỳ một chân trên đất, ôm quyền, khuôn mặt tỏ ra cực kì nghiêm túc, “Cô giáo, xin nhận của đồ đệ một lạy!”
Hiểu Hiểu: “…”
Sao cô lại có thể quên yêu nghiệt này vẫn còn ở đây chứ.
Chờ Tào Chấn đi rồi, Hiểu Hiểu tiếp tục ăn bánh của mình. Một trận gió nổi lên, cô về phòng làm việc, đến khi tan làm thì Đội trưởng đội đặc cảnh Trương Vũ tới tìm.
Hiểu Hiểu quen thuộc với Trương Vũ hơn là với Ngụy Quân và Vệ Hiểu, đấy là một đàn ông võ biền thuần túy, cô có ấn tượng rất tốt.
Hiểu Hiểu đóng laptop, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh tìm tôi có việc gì?”
Trương Vũ không giống đàn ông Châu Á, người cao đến một mét chín, như xây từ đá, màu da ngăm đen, mặt chữ quốc (国), ngũ quan đoan chính, hai hàng lông mày dày rậm nên nhìn qua trông anh có vẻ rất hung dữ, chỉ vậy thôi mà đã dọa người ta đến sợ run, không kiềm được phải lùi về sau mấy bước.
“Có việc cần em giúp một tay đây?”
Anh đứng trước bàn làm việc, gãi mái tóc ngắn gủn, tướng mạo ấy chẳng hợp với thái độ thật như đếm thế này, với vóc dáng cường tráng như núi, thoạt nhìn, trông Trương Vũ như một con gấu lớn.
“Đám người mới nhờ anh xin xỏ cho?” Hình phạt nhảy cóc ba vòng còn nặng hơn chạy bộ mang hành lý, có lẽ là vẫn chưa hoàn thành.
Anh cười ngây ngô: “Sao anh lại đến tìm em xin tha mấy cậu ấy chứ? Em là huấn luyện viên, đương nhiên phải nghe lời em rồi.”
Đội đặc cảnh phải sống như thế, lời của huấn luyện viên là thánh chỉ.
Không phải thì tốt!
Tuy phạt hơi nặng, nhưng với đặc công mà nói, thể lực rất quan trọng, càng phải duy trì sức khỏe và sự linh hoạt bất kể mọi lúc. Dạy hơn hai tháng, sự trưởng thành của năm người mới nay đã rõ như ban ngày. Hai tuần nữa là lần kiểm tra đầu tiên, cần phải ‘thu’ khớp gối, nếu không thì sẽ như khỉ, chẳng biết nặng nhẹ mất.
Không phải chuyện của đám người mới, vậy anh tới làm gì?
Người Trương Vũ thẳng như ruột ngựa, không nói vòng vo: “Cấp trên có một nhiệm vụ, anh muốn giao cho em làm.”
Hiểu Hiểu không đáp, chờ anh nói tiếp.
“Ở các tỉnh gần đây liên tục xảy ra tình trạng nữ sinh đại học bị tài xế taxi bắt cóc, giam lỏng, xâm phạm tình dục. Dư luận đang quan tâm, bộ giáo dục càng coi trọng việc này hơn tất thảy, yêu cầu các trường đại học mở một lớp dạy tự vệ mình cho các em nữ. Phòng tránh vẫn hơn, anh nghĩ biện pháp này rất tốt.”
Cách này tốt thì có liên quan gì tới cô?
“Bộ giáo dục yêu cầu nên việc chọn giáo viên lại trở thành vấn đề. Taekwondo, Karate đều mang tính biểu diễn, không thực dụng.”
Hiểu Hiểu hiểu ngay, nhưng cô không nào tốt tính như vậy.
Đồng hồ chỉ đúng sáu giờ – giờ tan làm.
Cô đeo balo, mặc áo gió, bước đi xăm xăm không quay đầu, thể hiện rõ ràng hai chữ ‘từ chối’.
“Đoan Mộc, em chờ một chút.” Trương Vũ đuổi theo, giang rộng hai tay như gấu vô.
“Vốn không định để em đi đâu, là Vệ Hiểu cơ. Thế nhưng em nghĩ đi, các nữ sinh là con gái chân yếu tay mềm, để đàn ông tới thì đã không phù hợp rồi. Nhỡ đâu không chuẩn bị tốt, đụng tới chỗ không nên đụng thì dễ xảy ra hiểu lầm mất.”
“Không đụng tay chạm chân thì sao mà học võ? Tôi là huấn luyện viên đội đặc cảnh, không phải giáo viên thể dục, càng không mở lớp dạy Taekwondo.”
Trương Vũ vọt tới trước mặt cô, thể hình gấu ngựa này không phải để đùa, chặn hết cả cái hành lang.
“Tôi biết em vốn lạnh lùng, không thích xen vào việc của người khác, nhưng đây không phải chuyện vớ vẩn đâu, vì dân phục vụ đi mà.”
‘Vì dân phục vụ’ là câu cửa miệng của Trương Vũ, cũng là mục tiêu của cuộc đời anh.
Hiểu Hiểu dừng bước, cau mày. Bị anh ta chận đường, cô hoàn toàn không thể bước qua. “Tránh ra!”
“Đoan Mộc, cấm đánh nhau trong đội cảnh sát!” Anh nhắc, sợ cô sẽ động thủ.
Hiểu Hiểu lười đánh nhau với con gấu này, chiều cao quá chênh lệch. Chẳng còn cách nào khác, cô ngẩng đầu nói, “Vậy thì để Vệ Hiểu đi ấy.”
Vốn đã chọn anh ta thì sao lại để cô phải ôm chuyện xui xẻo này chứ?
“Anh cũng muốn vậy, nhưng bọn họ toàn là đàn ông con trai, thô lỗ cục mịch, nhỡ đâu khiến con gái người ta bị thương thì biết làm sao? Hơn nữa, dạy bọn họ đánh đàn ông thì không nên để đàn ông đi dạy, phụ nữ hợp hơn mới phỉa.”
Hiểu Hiểu ồ lên một tiếng đầy hàm ý, đưa mắt liếc qua đũng quần của anh.
Quả nhiên, đàn ông chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới mà thôi.
Cô nhìn trắng trợn như vậy, không hề có vẻ ngượng ngùng nào, mặt Trương Vũ tức thì đỏ ửng, lắp bắp, “Em xem… em… thì… hiểu… hiểu rõ hơn còn gì…”
Đây là điểm mấu chốt, để đàn ông dạy phụ nữ đá vào chỗ hiểm của đàn ông thì tàn nhẫn quá.
“Chọt vào mắt? Vặn tay thì sao?” Tại sao hễ nghĩ tới để phụ nữ đối phó với đàn ông thì bọn họ chỉ nghĩ tới chỗ hiểm là thế nào?
Đương nhiên Trương Vũ biết rõ. Là đặc công, đừng nói chi tới ‘Một chiêu chế địch’, họ rành ‘Một chiêu giết địch’ hơn nhiều. Có điều nữ sinh đều là những cô gái mềm mại yếu ớt, không học võ, một số chiêu không được phù hợp, học cũng khó nữa. Phương pháp nhanh và hữu hiệu nhất là đánh vào chỗ hiểm. Có điều nghĩ thôi mà cũng thấy đau trứng rồi.
“Khì khì! Với mấy chiêu này, nếu gặp ai tàn nhẫn thì chắc chắn tiêu đời!” Anh nói có tình có lý, cuối cùng còn dùng chiêu hối lộ, “Đại học Khôn Hoa nổi tiếng là nơi đất thiêng có người tài, canteen trường lại rất ngon, em cứ coi như đi nghỉ cũng được mà.”
Con ngươi của Hiểu Hiểu lập tức lóe lên, “Khôn Hoa?”
“Đúng vậy, đại học Khôn Hoa, có thể em mới từ Mỹ về nên không biết, trường đại học này…”
“Tôi nhận!” Hiểu Hiểu bất ngờ nói.
“Hả?” Trương Vũ không ngờ cô lại đồng ý nhanh như thế.
“Bao giờ?” Hiểu Hiểu hỏi ngay.
“Một giờ chiều mai.”
“OK! Tôi biết rồi, ngày mai sẽ tới đúng giờ.” Hiểu Hiểu đẩy anh ra, “Giờ thì tránh ra!”
Trương Vũ vội vàng nghiêng người qua một bên, đến khi cô đi khuất rồi, anh vẫn ngây ngốc đứng tại chỗ.
Thật lạ kỳ, thế mà cô lại đồng ý rồi.
Hiểu Hiểu vừa về đến nhà, chưa lấy card điện tử ra thì cửa bất ngờ rộng mở, ba con chó đang vẫy đuôi… À, là Khang Hi và hai con chó đang đứng trước cửa, nhiệt tình chào đón cô về.
Một tay Khang Hi nhận balo trong tay Hiểu Hiểu, một tay lấy dép lê đặt xuống chân cô. Hiểu Hiểu thay dép, Vừng và Nếp vẫy đuôi chạy quanh, còn anh lại sáp vào người cô hỏi han mãi, cứ như ba trăm năm chưa gặp.
Cô ngồi xuống salon, Khang Hi cũng đi theo chen lấn, giọng nói ấm áp hỏi: “Em mệt không?”
Vừa nói, hai tay anh cũng không chịu yên, xoa bóp ấn vai cho cô bằng một lực rất vừa phải.
Hiểu Hiểu đã quen với công việc trong đội đặc cảnh từ lâu, lại thêm hai ngày nay đã được ngủ đủ, không cảm thấy mệt tí nào. Ấy nhưng, nhìn bộ dạng ân cần phục vụ như cô vợ nhỏ của anh, cô không khỏi bật cười, “Được rồi, đừng bóp nữa, tôi không phải người già, không thích thế.”
Khang Hi chẳng dừng lại, động tác rất chuyên nghiệp, lực rất đều: “Để tôi giúp em thư giãn gân cốt, như thế mới tốt cho cơ thể.” Cô là sĩ quan huấn luyện võ thuật, thư giãn cơ bắp là chuyện rất quan trọng.
Hiểu Hiểu chỉ cảm thấy ngứa ran khắp người, cười nói: “Biết anh vạn năng rồi, nhưng tôi thật sự không thích mà.”
Cô tập võ từ nhỏ, rất hiểu cách làm thế nào để thả lỏng cơ thể, bảo đảm cơ bắp vừa mềm mại vừa dẻo dai.
Anh ngừng tay, “Vậy em đi tắm trước đi, canh nấu xong là có thể ăn cơm ngay.” Canh này được tính toán thời gian rất kỹ, nấu từ chiều. Canh cá chép nấu với đậu trắng và vỏ quýt, tốt cho dạ dày, tì phổi, lợi nước giảm sưng.
Cô nghĩ, có người bạn thân thế này, thích thật! Nghe lời về phòng lấy quần áo mặc nhà, sau đó vào toilet tắm rửa. Vừa bỏ quần áo xuống thì nhận ra không thấy đồ dơ trong sọt đâu cả. Cô nhớ rõ ràng rằng đã ném đồ thay hôm qua vào rồi mà, mở nắp máy giặt cũng chẳng có gì bên trong.
Cô ngẩn người, trừ quần áo thì trong đó còn có đồ lót nữa….
“Á!”
Tiếng thét chói tai truyền tới khiến Khang Hi đang dùng đĩa gia vị để nêm nếm trong bếp bị giật mình, anh nghiêng người dò xét, “Hiểu Hiểu, em sao vậy?”
Cô đỏ ửng mặt, lao từ trong ra, “Anh… anh đã làm gì vậy?”
“Sao nào?”
“Quần… quần áo của tôi đâu?” Trong nhà chỉ có một mình Khang Hi thôi, lại là một tay nội trợ toàn năng, trừ anh ra thì còn ai vào đây. Chẳng lẽ Nếp và Vừng tha đi chắc?
Khang Hi cong mắt cười, thì ra là chuyện này.
“Giặt rồi!”
Cô đi làm từ hồi tám giờ sáng, bảy giờ tối mới về tới nhà, tròn mười một tiếng đồng hồ. Anh đã tìm không ít chuyện để làm, mà sao lại không làm chứ? Không chỉ giặt quần áo mà còn trả cho một sàn nhà sạch bong, còn lau cửa sổ. Nếu chẳng phải vội đi nấu cơm thì anh đã giặt cả khăn trải giường rồi.
Cũng chả phải anh là cuồng sạch sẽ gì, chỉ là rảnh rỗi đến hoảng, một giờ dài như cả năm.
Hiểu Hiểu vừa giận vừa thẹn, “Sao anh lại tùy tiện giặt đồ của tôi vậy chứ.”
Chuyện quần áo chỉ là thứ yếu, quan trọng là đồ lót kìa! Anh giặt đồ lót cho cô, mắc cỡ chết được.
Thật ra chuyện bạn bè thân thiết giặt đồ lót giúp nhau thì cũng không phải chuyện kì quái gì lắm, nhưng anh là đàn ông cơ mà!
Khang Hi tắt bếp, dùng muôi khuấy nồi, lơ đãng nói, “Em yên tâm, từ bé tôi đã sống ở ký túc của trường, giặt quần áo là kỹ năng cần thiết. Tôi chấp hành quy tắc giặt đồ lót nghiêm ngặt lắm.”
Chắc chắn Khang Hi sẽ không nói cho cô rằng lúc giặt đồ lót, anh đã nhìn no mắt rồi, cực kỳ thỏa mãn.
Hiểu Hiểu ném gối tựa trên ghế vào anh, Khang Hi bắt được, chẳng hề có tí hối lỗi, ánh mắt như đang cân nhắc điều gì, “Em xấu hổ à? Vậy lần sau em giặt giúp tôi là được rồi.”
Lại một cái gối khác bay tới, Khang Hi ôm hai gối, mặt mày rạng rỡ, “Có qua có lại mà.”
“Anh còn dám nói à!” Mặt Hiểu Hiểu đỏ rực.
“Em giận gì chứ, giặt cũng đã giặt rồi!” Khang Hi đẩy cô vào phòng tắm, “Mau đi tắm đi, tắm xong rồi ăn.”
Đỉnh đầu Hiểu Hiểu sắp bốc khói tới nơi, vậy mà anh còn lải nhải bên tai: “Nhưng tôi cũng phải nói em, rõ ràng là con gái, sao lại mặc đồ lót thể thao cả ngày như vậy!”
Đây là cảm tưởng trong ngày hôm nay khi giặt đồ lót cho cô. Chả có bộ đồ lót khêu gợi nào, toàn đồ lót thể thao với một màu xanh duy nhất. Khang Hi nghĩ cần phải thảo luận lại với Hiểu Hiểu một chút, mặc đồ lót thể thao, chưa nói chi tới kiểu dáng, mặc hoài sẽ khiến ngực bị xệ đó.
Thế nhưng anh vẫn một bộ chẳng biết sợ là gì, nói đi nói lại, “Thật mà, đồ lót phải gợi cảm một chút mới đẹp.”
Cả đời này anh chỉ có một người phụ nữ là cô thôi, nhìn đồ lót thể thao cả ngày thì còn gì là tình thú? Kiểu dáng, màu sắc khác nhau mỗi ngày mới phải.
“Có cần tôi chọn vài cái cho em không? Bảo đảm gợi cảm mà không kém phần thoải mái!” Anh cũng phải rèn luyện thêm khả năng trong chuyện này.
Hiểu Hiểu nổi giận, cả người run bần bật, quát: “VỪNG!”
Vừng vội vàng chạy tới, ngẩng đầu nhìn nữ chủ nhân yêu quý.
Cô hung dữ chỉ vào Khang Hi: “Cắn đi!”
Vừng: “…”
Vừng ngơ ngác nhìn hai người, kêu ư ử, ý muốn nói mệnh lệnh này hơi khó làm.
Hiểu Hiểu không có ở nhà, Khang Hi đã cho nó ăn ngon, chơi rất vui, hồi chiều còn tắm cho nó nữa, vừa chuyên nghiệp vừa thoải mái. Càng ngày, tình cảm của Vừng giành cho Khang Hi càng mãnh liệt, sao không thân cho được.
Khang Hi ra lệnh: “Ngồi xuống!”
Nó đã bị thuần hóa rồi, ngoan ngoãn ngồi chồm hổm xuống đất, phe phẩy cái cái đuôi to.
Hiểu Hiểu thấy con chó mình nuôi nay cũng đã phản bội, giận đến nghiến răng, giận dỗi đẩy một người một chó rồi đi thẳng.
Khang Hi giơ ngón cái về phía Vừng, “Good boy!”
Được khen, Vừng dụi vào chân anh làm nũng, cuối cùng thì bao đạo đức của con chó này cũng đã đi tong, một người một chó đùa giỡn, chơi bắt tay nhau trong phòng khách.
Hiểu Hiểu giận dỗi tắm rửa xong, vội vàng giặt sạch hết mớ đồ của mình, mấy chuyện xấu hổ như vậy xảy ra một lần là quá đủ, nếu còn có lần nữa thì cô không còn mặt mũi đâu mà nhìn người ta đâu. Đang giặt được một nửa, bỗng sực nhớ tới lời Khang Hi nói, cô nhìn cái áo lót trong tay.
Vì liên quan đến công việc nên cô luôn chọn đồ lót thể thao loại % cotton, co dãn tốt, hoạt động thoải mái, chưa từng nghĩ có gì không ổn, không kiềm được mà buột miệng cằn nhằn: “Đồ lót thể thao thì có gì không tốt, thấm mồ hôi, thoáng khí, không ứ nước, gợi với chả cảm gì? Cũng có phải mặc cho anh xem đâu, toàn xen vào việc của người khác.”
Giặt đồ xong, Hiểu Hiểu cau có bước ra, treo quần áo ở ngoài ban công xong, khi ăn cơm cũng chẳng ngó ngàng tới Khang Hi một lần. Suốt bữa cơm không nói tiếng nào, ăn xong thì trốn vào thư phòng.
Khang Hi thấy Hiểu Hiểu vẫn còn giận, không chọc cô nữa, rửa bát xong thì ngồi salon xem tivi, chờ khi nào cô muốn ngủ thì thể nào cũng đi tìm anh thôi. Thế nhưng chờ hoài chờ mãi, không thấy Hiểu Hiểu đi ra, cuối cùng anh không chịu nổi, thong thả tới trước cửa thư phòng. Thử gõ cửa một cái, cô vẫn không có phản ứng gì như trước.
Khang Hi xoay người, lôi một hộp chocolate ra. Hồi chiều anh có bảo Vệ Bảo mang vài thứ tới, trong đó có hộp chocolate này.
Hiểu Hiểu đang bận làm PowerPoint về thuật phòng thân cho nữ giới, chả hơi đâu mà để ý tới anh. Một lát sau, cửa mở ra, không thấy người, chỉ thấy một cánh tay duỗi vào qua khe cửa, trong tay có một hộp chocolate.
“Hiểu Hiểu, tôi sai rồi mà!”
Hai quy tắc cơ bản nhất của đàn ông: Một, vợ luôn đúng. Hai, nếu vợ sai, hãy coi lại điều một.
Chiếc hộp với hai màu vàng đỏ kết hợp nhau rất chói mắt, bên trên là dòng chữ Godiva hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của Hiểu Hiểu. Cô chạy tới cửa nhìn chiếc hộp thật kỹ.
Là Godiva thật đấy!
Cô mở rộng cửa, nghi ngờ nhìn Khang Hi, “Sao anh biết tôi thích ăn chocolate hiệu này?”
Cô không thích ăn đồ ngọt, thế nhưng lại đặc biệt thích chocolate của Bỉ, mà trong số những nhãn hiệu chocolate Bỉ thì chocolate Godiva là hiệu mà Hiểu Hiểu thích nhất.
Nội tâm Khang Hi lập tức trở nên thiên biến vạn chuyển, nhất thời có hơi kích động.
Godiva là loại chocolate mà chị anh thích nhất. Lúc nhỏ, mỗi lần ba bay từ Châu Âu về, đều mua vài hộp. Khang Hi đã thuận tay bóc trộm mấy viên, giờ ngủ trưa ở nhà trẻ, đặt cạnh bên gối của Hiểu Hiểu. Vốn muốn mượn cơ hội này để đánh thức ký ức thời thơ ấu của cô, không ngờ đây lại là món mà Hiểu Hiểu thích nhất.
Trong lòng mừng thầm mãi thôi, thế nhưng mặt lại tỏ ra rất bình thản, bản lĩnh tròn mắt nói xạo đã đạt tới đỉnh cao.
“Đúng là trùng hợp, đây là chocolate mà chị tôi thích nhất. Gần đây chị ấy muốn giảm cân, không dám nhìn nó nên cho tôi hết.”
“Chị anh à?” Cô không tin lại có chuyện trùng hợp đến vậy.
“Đúng vậy, từ nhỏ đã thích rồi!” Anh tỏ ra bình tĩnh, nói: “Em không thích à, vậy thì để tôi mang đi!” Làm bộ muốn lấy về.
Hiểu Hiểu lập tức nhảy dựng lên giằng lại, “Không được! Trong nước khó mua chocolate hiệu này lắm.”
Khang Hi cười bảo: “Vậy em không giận nữa chứ?”
Hiểu Hiểu cười tủm tỉm ôm hộp chocolate vào người, nói: “Nể mặt hộp chocolate, tha cho anh.”
Thật ra cô cũng không giận anh gì cả, chẳng qua da mặt mỏng, cứ cảm thấy khó xử, buồn bực vậy thôi.
Hiểu Hiểu nhẹ nhàng mở giấy bọc hoa mỹ, không nhịn được mà bốc một viên chocolate hình vỏ sò, khẽ cắn một cái, là vị raspberry truffles, xen kẽ vị ngọt là cảm giác đăng đắng, sau khi cắn vỡ, vị chua chua ngọt ngọt của việt quất cứ quanh quẩn ở đầu lưỡi, rồi lại tan đi rất nhanh, mang tới một cảm giác thật thỏa mãn.
Nhiều người thích ăn chocolate, ấy vì thích vị đăng đắng ban đầu, sau đó vị ngọt bắt đầu xuất hiện trên đầu lưỡi. Cái vị ngọt ngào ấy cứ từ từ, từ từ lan dần, thấm sâu đến tận đáy lòng.
Thấy cô ăn thích thú như vậy, anh cũng thử xem, vừa duỗi tay tới thì đã bị cô ngăn lại.
“Viên này là vị cherry liqueur, không cho lấy.”
“Vậy tôi lấy viên này.” Anh dời tay đến một viên khác.
Cuối cùng, cô ôm cả hộp vào lòng, trốn sang một bên, “Honey almond, nhân caramel, mousse bơ sữa, champagne truffles, đều là những vị tôi thích cả.”
Đúng là cô thật sự rất thích, tên vị thế nào cũng nhớ kĩ đến vậy.
Hiểu Hiểu chọn lấy hai viên, sau đó đậy nắp, cứ như sợ anh lấy mất, còn cho vào ngăn tủ khóa lại
Anh chỉ nghĩ, thế là có thêm một món bùa phép để dỗ dành cô rồi, vui còn không hết, sao lại tranh với cô làm gì.
Khang Hi hỏi bóng gió: “Sao em lại thích chocolate của nhãn hiệu này?”
Hiểu Hiểu liếm ngón tay có dính chocolate, đáp: “Lúc bốn tuổi, lúc ngủ trưa ở nhà trẻ, tỉnh dậy thì thấy bên gối tôi hay có mấy viên chocolate, rất ngon. Khi đó tôi không biết là Godiva, đến Mỹ với cha mẹ rồi mới biết.”
Dù Godiva là chocolate Bỉ nhưng lại sản xuất ở Mỹ, có cửa hàng phân phối ở Mỹ, Bỉ, Pháp và một số thành phố ở Châu Âu.
Đúng là lúc đó thật rồi.
Anh tỏ ra rất vui, hỏi tiếp: “Ai cho em à?” Anh muốn biết cô còn nhớ mình hay không.
Hiểu Hiểu chớp chớp mắt, không nghĩ ngợi gì mà đáp ngay: “Bảo mẫu nhà trẻ, nhất định vì thấy tôi ngủ rất ngoan nên thưởng cho.”
Vì thế, cô lấy Godiva làm phần thưởng trong cuộc sống, kiểm tra được A+, lúc nhận học bổng, khi tốt nghiệp, lần đầu tiên nhậm chức ở FBI, lần đầu phá án thành công, khi đảm nhiệm chức tổ trưởng tổ phân tích tội phạm của FBI, cô đều mua về để tự thưởng cho mình.
Bảo mẫu nhà trẻ… Khang Hi đau khổ nghiêng đầu qua chỗ khác. Một hộp chocolate hết $, thế mà cô lại cho rằng được bảo mẫu nhà trẻ thưởng cho, có bảo mẫu nào lại vung tiền kiểu đó?
“Ngoài bảo mẫu ra, em còn nhớ ai không?”
Cô suy nghĩ một chút, đột nhiên trong đầu xuất hiện hình ảnh của một bé trai nọ, nhưng lại mơ hồ, không tài nào nhớ nổi.
“Không nhớ!” Lúc đó cô chỉ mới bốn tuổi, lại còn đã trôi qua rất lâu rồi, không nhớ rõ cũng bình thường thôi.
Khang Hi cảm thấy lồng ngực khó chịu, bị kích động đến mức chỉ muốn thổ huyết.
Nhanh chóng ăn xong hai viên chocolate, cô liếm khóe môi, ghé người tới gần Khang Hi, “Anh còn nữa không?”
Gần đây cô không thích không muốn cái gì, hiếm khi thấy dày dạn như vậy.
Đương nhiên sẽ có chocolate thôi, muốn cả đời cũng không thiếu, ngày mai phải dặn Vệ Bảo mua một rương lớn tới đây mới được.
Nhưng mà, bây giờ… anh cảm thấy rất khó chịu.
“Không có!”
Hiểu Hiểu không hề nhận ra sự buồn bực trong lòng anh chút nào, đầu chỉ toàn nghĩ tới chocolate, quyết định phải ăn tiết kiệm một chút, mỗi ngày chỉ ăn một viên, chỉ một mà thôi.
Về chuyện đến đại học Khôn Hoa, Hiểu Hiểu không nói cho Khang Hi, sợ anh lại đi cùng. Trường đại học không như hiện trường vụ án, là chốn tụ tập của fan nữ, cô không muốn sân trường náo loạn tí nào đâu.
Đại học Khôn Hoa là một trường nổi tiếng, nằm ở phía bắc thành phố Thượng Hải, là căn cứ địa quan trọng trong việc bồi dưỡng nhân tài cao cấp và nghiên cứu khoa học kỹ thuật cho cả nước. Tính đến nay thì vừa tròn năm lịch sử, chia thành hai khu bắc nam, ở giữa là đường quốc lộ, thiết bị giáo dục rất đầy đủ, điều kiện sinh hoạt thuận lợi. Nghe đâu hai năm trước vừa xây một khu ký túc xá cho sinh viên với diện tích ha, như thế cũng hiểu khu dạy học này rộng biết bao.
Đi thẳng vào trong, sân trường rợp bóng cây xanh, những tòa nhà được xây trong những giai đoạn khác nhau dẫn tới tạo thành một quần thể kiến trúc đủ phong cách, cũng có rất nhiều tòa nhà lớn hiện đại. Ở đây trồng nhiều cây quế nhất, mỗi khi đến tháng tám thì trở thành thánh địa ngắm hoa, có thể thấy sân trường đã được thiết kế với ý tưởng khá thú vị.
Hiểu Hiểu nhìn lướt qua bản đồ, giảng đường nằm ở lầu Thánh Quang, còn cách xa lắm. May là cô đã đi sớm hơn một tiếng, dư dả thời gian. Có điều vì vẻ ngoài loli của mình mà trên đường hay có mấy cậu nam sinh đại học cứ tới bắt chuyện, thế nên Hiểu Hiểu quyết định tìm đường nhỏ mà đi, né những cậu nhóc đang thời kì thèm khát yêu đương.
Cô đi trên con đường rải đá về phía đông, tới một khu vườn nhỏ rất yên tĩnh, hoa cỏ tán cây đong đưa theo gió, gửi hương đến đây. Hiểu Hiểu nhắm mắt, hít thật sâu mùi cỏ mới, lắng nghe tiếng đọc sách vang vang thi thoảng truyền tới. Đến một trường đại học thế này, ít nhiều cũng nhớ lại vài kỉ niệm thời học trò, cảm giác thật khó tả.
Đột nhiên, bỗng có một tiếng thét chói tai vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh trong tâm hồn Hiểu Hiểu.
“Buông Tiểu Mẫn ra, có nghe không hả?”
“Giả vờ trong sạch gì, ai mà không biết nó được bao nuôi bên ngoài chứ.”
“Cút đi, mù mắt chó à, bàn thân bỉ ổi dơ bẩn mà còn vu cáo người khác.”
“Được anh đây vừa mắt là may mắn của nó, làm cao cái gì, bao nhiêu tiền, ra giá đi.”
“Anh Thụ, hai con bé này đều ngon mắt hết, chi bằng đưa hết cả hai tụi nó đi luôn nhé.”
Hiểu Hiểu bước nhanh tới, có bốn nam hai nữ đang giằng co trong góc vườn, cuộc đối thoại nghe hơi máu chó, thế nhưng hiện thực thì y như vậy.
Tề Cách Cách liều mạng che chở cho bạn thân, khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn tỏ ra cực kì giận dữ.
Cô gái ở sau cũng tầm tuổi cô bé, khoảng chừng mười tám, mười chín tuổi, mặt trái xoan, nước da trắng nõn, cùng với mái tóc xoăn nhẹ là khuôn mặt đầy vẻ quyến rũ, xinh đẹp khó tả, trông như nụ hoa mẫu đơn e ấp, rất cuốn hút, nhưng đôi mắt lại rất trong sáng.
Những cô gái xinh đẹp thường được nhiều người thích, nhưng có yêu thích thì cũng có tràn đầy ác ý.
“Tề Cách Cách, mày là cái thá gì? Không ai khiến mày lo chuyện bao đồng, anh đây thấy mày cũng chả phải thứ gì tốt đẹp.” Tên cầm đầu trẻ măng, người toàn hàng hiệu, tướng mạo cũng đoan chính nhưng tác phong bộ dáng lại như phường ăn chơi trác táng.
Ba gã trai đằng sau ăn mặc bình thường, cử chỉ lỗ mãng, như côn đồ lưu manh.
Tề Cách Cách giơ chân đá, “Đừng tưởng với mấy đồng bẩn thỉu của các người là có thể làm tàng.”
“Con nhóc thối, không cho biết tay thì chẳng biết điều.” Hắn ta vung tay, kéo tóc cô bé.
“Thả Cách Cách ra! Á!” Cô gái được che chở liền xông ra, muốn giằng tay hắn ta nhưng lại bị chụp lại.
“Thứ lả lơi, cái bộ này mà không phải để người ta chơi cho sướng sao? Anh đây không tin không ngủ với mày được!” Hắn vung tay muốn tát cô bé.
Mẫn Lệ Ảnh hoảng sợ nhắm chặt mắt, hứng chịu sự nhục nhã, cơ thể run rẩy như hoa trong gió.
“Oái!” Tiếng kêu thảm thiết đến chói tai như heo bị cắt tiết vang lên.
Lúc cô bé mở mắt ra thì bốn gã trai đã nằm rạp trên cỏ, chồng người lên nhau, kêu cha gọi mẹ.
Đôi mắt Hiểu Hiểu lạnh lẽo liếc đám bại hoại kia, “Phụ nữ có thể lả lơi nhưng đàn ông không được quấy nhiễu, tụi mày nhớ kỹ đấy.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ba tên côn đồ bị đánh bất ngờ vội vàng lấy lại tinh thần, “Anh Thụ!”
Gã trai được gọi là anh Thụ là tên công tử nhà giàu cầm đầu, tên đầy đủ là Trần Bách Thụ. Thấy Hiểu Hiểu là con gái, đôi mắt lóe tia hung ác, quát: “Còn đứng ngu ra đó làm gì, lên hết cho tao!”
Hiểu Hiểu đứng đó, không hề sợ hãi, đẩy hai cô bé ra sau, tỏa ra một vẻ bức người.
“Con đĩ thối…” Trần Bách Thụ vung nắm đấm đầu tiên, còn chưa nói hết câu thì Hiểu Hiểu thuận theo quả đấm đang đi tới, chặn cánh tay, nhanh chóng tìm tới chỗ khớp xương, một tiếng rắc, tháo khớp tay hắn một cách gọn bưng.
Tiếng heo cắt tiết lại một lần nữa vang lên thảm thiết, gã ngã lên cỏ, như cá mắc cạn trên bờ, vẫn còn sức đạp nước.
Cô lạnh lùng đứng yên một chỗ, mặc áo trắng quần jeans, khuôn mặt ung dung chẳng chút phấn son nhưng rất có phong thái, đôi mắt như hồ sâu thăm thẳm, lạnh lùng rét giá như băng tuyết, lạnh thấu xương.
Ba người còn lại thấy cảnh vậy, sợ đến mức không dám động đậy.
“Tay tao… tay tao gãy rồi… Á… Tay tao…” Trần Bách Thụ lăn lộn trên cỏ, gào khóc thảm thiết, nước mắt nước mũi chảy ròng.
Hiểu Hiểu đá vào bụng hắn, “Chỉ trật khớp thôi, gào khóc gì? Gào thêm một câu nữa đi, có tin tao tháo khớp cánh tay còn lại của mày hay không.”
Thật ra trật khớp không tạo thương tổn gì ghê gớm cả, đến bệnh viện để chỉnh lại kịp thời là được. Cô là huấn luyện viên đặc công, đương nhiên sẽ không bẻ gãy xương của người ta, chỉ là cảnh cáo vậy thôi.
Gã lập tín nín thinh, thậm chí còn không dám xin tha.
Hiểu Hiểu nhìn từ trên cao xuống, dùng đầu ngón chân đá đá, “Mày tự cút, hay tao tiễn cho một đoạn?”
Còn phải hỏi à? Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, người phụ nữ này không dễ động vào đâu.
Chờ bọn chúng đã chạy xa, Hiểu Hiểu quay đầu nhìn hai cô bé.
Hai đôi mắt hạnh trợn tròn, trong con ngươi vẫn phản chiếu sự sửng sốt, ngây ngốc nhìn cô.
Thấy hai cô gái không bị thương gì, chỉ hơi sợ hãi mà thôi, chẳng đáng ngại, Hiểu Hiểu liền quay về đường cũ, đi về phía lầu Thánh Quang.
Tề Cách Cách lấy lại tinh thần, thấy cô muốn đi, vội vàng gọi: “Đàn chị, cầu phía trước vẫn chưa sửa xong, không đi được đâu ạ.”
“Đàn chị?”
Hiểu Hiểu hơi ngạc nhiên, quay đầu lại thì Tề Cách Cách cười hì hì đi tới, “Chị ơi…về chuyện ban nãy, em cảm ơn chị ạ. Không biết chị thuộc khoa nào? Sao em chưa gặp chị bao giờ nhỉ?”
Chả trách vì sao cô bé lại nhận sai, khuôn mặt Hiểu Hiểu trẻ măng, lại thêm áo sơ mi trắng quần jeans, cột tóc đuôi ngựa, nhìn thế nào trông cũng giống một nữ sinh hai mươi tuổi.
Hiểu Hiểu quay lại. Cô bé này có đôi mắt rất sáng, trong veo, không biết đang nghĩ gì mà lại phấn khích cười với mình, mắt cười cong cong như trăng khuyết, trông sáng sủa thông minh, khuôn miệng nhỏ nhắn cười rất duyên, bất ngờ thân thiết kéo tay cô.
“Ban nãy chị lợi hại quá, có thể đánh đến vậy. Có phải học võ từ nhỏ không ạ? Có điều cũng đáng dánh lắm, phải đánh vào chỗ hiểm của tên hèn hạ Trần Bách Thụ mới đáng! Đúng rồi, em tên là Tề Cách Cách, học khoa kiến trúc ạ.” Cô bé lại chỉ vào cô bạn đứng đằng sau, “Cậu ấy tên là Mẫn Lệ Ảnh, khoa âm nhạc, chúng em đều là năm nhất, chị thì sao ạ? Khoa gì? Vừa rồi chị đã cứu chúng em, em mời chị ăn cơm nhé? Chị thích ăn gì, cứ nói đi, đừng khách sáo! À đúng rồi thế chị có nhận đồ đệ không?”
Cô bé bắn pháo một tràng, không dừng một giây, Hiểu Hiểu cũng không biết nên trả lời câu nào.
Không hiểu sao tính cách mới gặp đã làm thân này khiến Hiểu Hiểu cảm thấy rất quen, thế nhưng lại không thích bị người lạ tới quá gần. Coi cô bé như con nít, Hiểu Hiểu lạnh lùng rút tay khỏi Tề Cách Cách đang níu lấy mình, sờ tìm bản đồ trong túi, con đường phía trước không đi được, cô đành nhìn bản đồ để tìm đường mới đi tới đó.
Sờ một hồi mới phát hiện ra bản đồ đã mất đâu, tám phần là bị rớt mất trên đường rồi.
Đưa mắt nhìn đồng hồ đeo tay, đã lỡ mất không ít thời gian, cô phải đi nhanh mới được, “Cho hỏi, muốn đến lầu Thánh Quang thì đi đường nào?”
Mắt Tề Cách Cách đảo nhanh, lại kéo tay cô, “Có phải chị cũng muốn đến lớp học thuật phòng thân cho nữ không, khéo quá, chúng em cũng thế, để em dẫn chị tới.”
Không đợi Hiểu Hiểu đáp lại, Tề Cách Cách kéo cô đi vào một con đường mòn, “Chỗ không tốt của trường mình là đây này, rộng quá chừng, có phải chị học bên khu Nam không?”
Khôn Hoa chia làm hai khu Bắc Nam, ở giữa là một con đường cái, dù có những tòa dùng chung nhưng lầu Thánh Quang lại nằm ở khu phía Bắc, vì học sinh ở khu Nam ít khi nào tới khu Bắc nên cũng thường không tìm được đường.
Hiểu Hiểu chỉ cảm thấy cô bé nói quá nhiều.
“Chị, chị còn chưa nói tụi em biết tên của chị là gì đó?”
“Đoan Mộc Hiểu Hiểu.” Không phải giấu, tới lầu Thánh Quang thì thể nào cô cũng biết thôi.
“Hiểu trong ‘Thiên hiểu (皛) vô vân’, gồm ba chữ bạch (白).” (* Thiên hiểu vô vân: trời trong không bóng mây)
“Tên này thật đặc biệt.” Cô bé không giấu sự trầm trồ.
“Cảm ơn!”
“Vậy… chị có nhận đồ đệ không ạ?”
Hiểu Hiểu: “…”
Sao lại quay về chủ đề này rồi.
***
Lầu Thánh Quang của đại học Khôn Hoa là một công trình kiến trúc dành để nghiên cứu khoa học được xây từ quỹ quyên góp của trường, cổng chính nằm ở hướng chính nam, có bốn tầng. Nhìn từ xa, trông giản dị chỉnh tề, trang nhã đẹp mắt. Giảng đường dạy học nằm ngay tầng một, là giảng đường bậc thang lớn nhất trường, có hơn năm trăm chỗ ngồi, thường dùng để lên lớp, dẫu phải chứa mười mấy lớp một lúc cũng không xảy ra cục diện khó xử như không đủ chỗ ngồi.
Vừa vào cửa thì Hiểu Hiểu đã rất ngạc nhiên khi thấy Cảnh Táp cũng có mặt, đang chống nạng vẫy tay với cô.
“Sao cậu lại tới đây? Không phải tuần sau mới xuất viện à?”
Cảnh Táp cười nói, “Vốn là đàn anh tới đây, nhưng có điều ảnh sợ cậu chết được, thế là không dám tới, tớ đành phải ra tay.” Ở bệnh viện rảnh rỗi đến phát hoảng, có cơ hội thì đương nhiên phải có mặt ngay.
“Đã làm xong giấy tờ rồi chứ?” Ý cô muốn hỏi tới giấy tờ khám xét phòng làm việc của hiệu trưởng.
Cảnh Táp gật đầu, “Chờ cậu dạy xong thì tớ đi với cậu qua đó.”
Tề Cách Cách ở sau gọi, “Đàn chị, bạn em giành được chỗ ở hàng đầu rồi, chúng ta mau đến đó đi!”
“Đàn chị?” Cảnh Táp đưa mắt nhìn Hiểu Hiểu, cười nói, “Sao người ta lại gọi cậu là đàn chị vậy kìa?”
Cô bé tới đây để học, thế nào cũng phải gọi là cô giáo mới phải chứ.
Hiểu Hiểu đang nói chuyện với Cảnh Táp, quên mất cái đuôi này, “Em vào trước đi, tôi còn có việc.”
“Đừng mà, vẫn chưa bàn xong chuyện nhận em làm đồ đệ của chị mà?”
Hiểu Hiểu ôm trán, sao cô bé này vẫn còn nhớ mãi vậy?
Mẫn Lệ Ảnh lặng lẽ kéo vạt áo Cách Cách, “Chúng ta vào trước đi, đừng làm chị ấy khó xử.”
“Không được, vất vả lắm tớ mới gặp một người võ nghệ cao cường thế này, sao để mất được chứ? Nhỡ Trần Bách Thụ lại quấy rối cậu thì biết làm sao đây?”
Nghe cái tên Trần Bách Thụ thì Mẫn Lệ Ảnh liền phát run, ngón tay níu áo Cách Cách cũng run rẩy theo.
“Tiểu Mẫn, cậu đừng sợ! Chờ tờ học xong rồi, thấy hắn một lần thì đánh một lần.”
Có thể thấy tình cảm giữa hai cô bé rất tốt, Tề Cách Cách vỗ nhẹ lên mu bàn tay bạn, như một người chị đầy yêu thương.
Có vài nữ sinh từ trong chạy ra, gọi Tề Cách Cách: “Cách Cách, mau vào đi, sắp bị người ta giành mất chỗ rồi này.”
“Được, tớ và Tiểu Mẫn vào ngay đây.”
Bọn họ nhìn Mẫn Lệ Ảnh, ánh mắt đều lộ vẻ chán ghét, thế nhưng lại rất vui vẻ với Tề Cách Cách. Một cô gái trong số đó đi tới, kéo Tề Cách Cách qua một bên, “Sao cậu lại ở chung với nó, không sợ bị lây bẩn à.”
“Văn Kỳ, cậu nói lung tung gì vậy?”
“Còn không phải à, chẳng phải nó đoạt mất cơ hội đi Vienna huấn luyện hè này của Linh Mai là vì thầy Lục thích nó đó sao?”
Thầy giáo thích học sinh, nếu chỉ là tình thầy trò bình thường thì không nói, nhưng trong lời nói ẩn ý này lại có mang theo điều gì mờ ám.
Mẫn Lệ Ảnh cúi thấp đầu, không phản bác một câu.
Hiểu Hiểu đứng một bên, nhìn về phía mấy cô bé đang đứng ngoài cửa, rõ ràng trong mắt đầy vẻ khinh thường.
Trên đường tới, cô có thể nhận ra, quả thật, khuôn mặt của Mẫn Lệ Ảnh rất dễ gây chuyện, đôi mắt to mọng vừa xinh đẹp vừa quyến rũ, lấp loáng ánh nước, có một tia quyến rũ mơ hồ, thậm chí bắp chân lộ ra dưới lớp váy cũng rất đẹp, chỉ cần đứng yên thì cô bé cũng có thể khiến đống nữ sinh khác lộ sự thua kém của mình.
Không thể không nói, vẻ ngoài của Mẫn Lệ Ảnh quá dễ tác động tới thần kinh của đàn ông, cám dỗ họ không ngừng.
Nhưng, đây là trời sinh, cô bé không hề cố tình ra vẻ làm dáng gì cả.
Cảnh Táp nhìn một lúc, ghé vào tai Hiểu Hiểu nói, “Cô bé này đẹp quá, chẳng trách những nữ sinh khác đều không thích, có điều cô bé Cách Cách kia trông cũng rất xinh xắn.”
Hiểu Hiểu đồng tình. Tề Cách Cách đẹp, thế nhưng vẻ đẹp ấy rất chính khí, đẹp mà không yêu mị, vóc người cao gầy, khuôn mặt thanh tú, đường nét thần sắc tinh nghịch, bướng bỉnh, đặc biệt đôi mắt rất sáng. Khi không cười thì giống bây giờ, khuôn mặt cứng ngắc mang ý châm biếm khi không vừa lòng với lời nói của chúng bạn, một vẻ nữ vương như muốn nói ‘Các cậu câm miệng hết cho tớ’.
Cô bé và Mẫn Lệ Ảnh đứng chung với nhau, có cảm giác như thấy nữ vương và yêu phi vậy.
Thật là kỳ lạ, sao hai cô bé này lại thành bạn thân được nhỉ?
Đột nhiên Cảnh Táp ồ lên một tiếng, lẩm bẩm: “Sao tớ cứ thấy cô bé tên Cách Cách này giống ai đó thì phải?”
Hiểu Hiểu vừa định hỏi giống ai thì giáo viên phụ trách đón khách đã đi tới, là một cô giáo chừng bốn mươi tuổi, đeo kính gọng vàng, mặt tròn, nhìn qua thấy rất dễ gần, “Huấn luyện viên Đoan Mộc, ngại quá, bên trong hơi loạn nên quên chào hỏi cô, tài liệu cô gửi sáng sớm nay, tôi đã chép lại vào máy tính của giảng đường rồi.”
“Huấn luyện viên!?” Tề Cách Cách đứng bên cạnh rất ngạc nhiên, kinh ngạc đến mức há hốc miệng.
Hiểu Hiểu mỉm cười, cô bé này có vẻ nữ vương thật, thế nhưng gặp chuyện thì chẳng bình tĩnh chút nào.
Tức thì như gấu con, Cách Cách nhào tới cạnh Hiểu Hiểu, ôm chặt không buông, “Em cứ thắc mắc mãi, sao một sinh viên nữ lại có thể lợi hại như vậy, thì ra cô giáo là sĩ quan đặc công huấn luyện viên võ thuật phụ trách giảng dạy. Trời ạ, quá dữ dội luôn, cô nhất định phải nhận em làm đồ đệ.” Cách Cách vừa lải nhải, tròng mắt vừa đảo quanh, trông như một con cáo nhỏ giảo hoạt, “Mà cô ơi, làm sao có thể giữ gìn nét thanh xuân vậy ạ?”
Hiểu Hiểu: “…” Đột nhiên cô có cảm giác bị yêu nghiệt bám người.
***
Giảng đường bậc thang, tên như nghĩa, chỉ hàng sau cao hơn hàng trước một bậc, học sinh ngồi sau không bị những người ở trước chắn tầm mắt. Vì kiến trúc thiết kế và tính đặc thù khi chọn tài liệu nên lúc đứng trên bậc giảng, giọng nói truyền đi khắp giảng đường, như một sân khấu kịch vậy.
Lúc Hiểu Hiểu đi vào thì bên trong đã có đầy người ngồi, tiếng nói chuyện ồn ào, còn ầm ĩ hơn cả chợ đồ ăn, có cả nam lẫn nữ, phân nửa là nữ sinh. Cô lặng lẽ bước lên bục giảng, vì vẻ ngoài quá trẻ quá xinh đẹp, không những chẳng khiến đám đông trật tự mà ngược lại, tụi nam sinh như bị kích thích, hăng tiết lên.
Về những sinh vật như nam sinh đại học, hoặc bọn họ rớt môn, giãy dụa vật vã trong kì thi, hoặc đánh Dota, hoặc… theo đuổi mấy em khóa dưới, theo đuổi hoa khôi, theo đuổi tất cả những sinh vật mang giới tính nữ.
Thoáng chốc, tiếng cười giỡn, huýt sáo vang lên, trêu ghẹo cũng có nốt.
“Đàn chị xinh đẹp ơi, chị đi nhầm chỗ rồi.”
“Em gái, tụi anh còn chỗ ngồi đây này.”
“Em gái khoa nào đó ơi, đến chỗ đàn anh này, để anh bảo vệ em.”
Cảnh Táp nghe thế, không nhịn được cười. Hiểu Hiểu lạnh lùng, không nói chuyện, viết thẳng tên của mình lên bảng đen ở ngay giữa.
Dưới dòng tiêu đề ‘Thuật phòng thuân cho nữ’ ở trên bảng là tên của giáo viên đứng lớp, khi cô viết xong, tiếng ầm ĩ cười đùa trong giảng đường lập tức im bặt.
Lũ nam sinh trơ mắt ếch, cả đám bọn họ đều tới góp vui, muốn xem nữ đặc công sĩ quan huấn luyện trông thế nào, còn đùa rằng giống một nữ Lý Quỳ (*) là cái chắc. Chẳng ngờ đâu nữ sĩ quan này là xinh đẹp nhường này, là nữ thần đẹp hơn hoa.
(*) Lý Quỳ: Một trong 108 anh hùng Lương Sơn Bạc trong tác phẩm Thủy Hử, người nông dân, tính tình bộc trực, chất phác, nóng vội lỗ mãng. Còn có biệt danh là Hắc Toàn Phong.
Tụi con gái thì càng ngỡ ngàng hơn. Tại trông cô còn mảnh mai yểu điệu hơn cả bọn họ? Có thật là sĩ quan huấn luyện không? Chắc chắn không phải nhà trường chọn sai người chứ hả?
Trong tiếng nghi ngờ lao xao, Hiểu Hiểu vẫn rất bình tĩnh, bảo Cảnh Táp tắt đèn, sau đó nhấn nút remote trong tay, màn hình trắng thật lớn từ từ được hạ xuống, màn hình sáng lên, chiếu bài Powerpoint cô đã làm. Giảng bài chẳng có gì khó với cô cả, lúc học đại học, Hiểu Hiểu thường giúp giáo viên soạn giáo án, cũng từng có kinh nghiệm dạy học cho sinh viên mới.
Powerpoint ngắn gọn, hình nhiều chữ ít, chủ đề rõ ràng, thú vị sinh động, giọng nói của cô lành lạnh nhưng rõ ràng, êm ả như nước suối trong, thấm vào lòng người.
Bắt đầu nói về phải cảnh giác với những người nào nhất, nói rất chi tiết, kỹ càng, những nữ sinh ngồi dưới gật đầu răm rắp.
“Phải cẩn thận với kẻ bám đuôi, người uống say, kẻ bất ngờ xuất hiện ở góc cua. Vì theo điều tra những biểu hiện của tính tội phạm, ít nhất có 60% kẻ gây án là người quen. Tốt nhất không ngồi trong những xe màu đen, nếu phải ngồi thì nhất định phải giữ liên lạc với bạn bè bất kể mọi lúc. Trong túi xách luôn có sẵn bình xịt hơi cay, lúc dùng phải nhanh phải chuẩn, vì nếu bị kẻ bắt cóc cướp mất, thì tình thế đảo ngược, kẻ chịu thảm sẽ là mình.”
Rất nhanh sau đó, những tiếng nghi ngờ lao xao đều biến mất, chỉ có giọng nói của cô mà thôi, chẳng còn bất cứ động tĩnh nào khác.
Đến khi nói làm thế nào để tránh gặp tình cảnh nguy hiểm, các nữ sinh càng lắng nghe nghiêm túc hơn.
Cô lớn lên ở Mỹ, lúc giảng bài rất biết cách nói đùa, thêm chút tiếng cười trong giờ học nghiêm túc, có thể giảm sự buồn tẻ, nhàm chán được phân nửa.
“Cố gắng để không ở một mình, những lúc làm thêm giờ quá muộn thì phải nhờ đồng nghiệp đưa về một chút, tiễn xong rồi thì thành bạn trai, lúc đó coi như các em buôn bán có lời rồi!”
Nghe nửa câu sau xong, tất cả nữ sinh đều che miệng cười khúc khích.
Tề Cách Cách ngồi ở hàng đầu đưa tay lên hỏi: “Vậy, thưa huấn luyện viên, nếu chẳng may rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm thì biết làm thế nào ạ? Gặp kẻ bắt cóc thì phải đánh trả thế nào?”
Cô bé đang quan tâm làm thế nào để đánh địch nhất.
Hiểu Hiểu mở đèn, ánh sáng từ màn hình chiếu bài Powerpoint biến mất, “Đầu tiên, em phải nghĩ cách để khiến kẻ xấu mất cảnh giác, sau đó phải ra tay thật mạnh. Tiếp theo, phải hành động thật nhanh, thừa dịp gã chưa chuẩn bị thì chọt vào mắt, khóa cổ, các động tác phải liền mạch. Cuối cùng là mau bỏ trốn. Nhất định phải chạy vào đám đông, vừa chạy vừa gọi điện thoại. À, phải, nhất định đừng vì thấy kẻ xấu đẹp trai mà thương tiếc hắn nhé.”
“Ha ha ha ha…” Các nữ sinh lại phá lên cười.
“Nhất định phải chạy trốn ạ?” Có cô bé cậy mạnh, cảm thấy chạy trốn như vậy là để gã bắt cóc được lợi.
Hiểu Hiểu hướng dẫn từng bước: “Một cô gái không học võ, sức khỏe bình thường, nếu đánh nhau trực tiếp với kẻ bắt cóc thì tỷ lệ thắng quá nhỏ.”
Có người chép miệng: “Vậy Thuật phòng thân cho nữ là vô dụng rồi?”
“Không, Thuật phòng thân cho nữ nhấn mạnh vào tính ‘ác’, ‘độc’, đề cao ‘Khống chế địch trong vòng một chiêu’, lợi dụng khi kẻ bắt cóc không có tâm lý đề phòng thì bất ngờ tấn công, khiến gã tạm thời mất khả năng hành động, sau đó chạy trốn. Chạy trốn để tránh thương tổn mới là điều quan trọng hơn hết.”
Có nam sinh lao nhao nói đùa: “Huấn luyện viên, sao cô không tự làm mẫu một chút đi.”
“Có thể, nhưng tôi cần đối thủ!”
Một loạt nam sinh ở dưới vội vàng giơ tay, “Em, em được nè!”
Có cậu học sinh tích cực, tự động chạy lên, “Huấn luyện viên, tụi em khoa thể dục.”
Khoa thể dục có lắm các bạn trẻ khỏe mạnh đẹp trai, là một khoa khiến nam sinh khoa khác ôm đầy cảm xúc phức tạp. Sự trượng nghĩa tạo nên hình ảnh thiên thần của các nam sinh khoa thể dục, nhưng bá đạo, đánh nhau, ỷ mạnh cướp bồ người khác là bộ mặt ác quỷ của bọn họ.
Thế nhưng, dù là thiên thần hay ác quỷ, cứ nhắc tới khoa thể dục thì nữ sinh trong trường sẽ nghĩ ngay tới nam sinh khoa thể dục, nhắc tới nam sinh khoa thể dục thì chỉ nghĩ tới những anh chàng đẹp trai mà thôi. Vì cứ nhìn tầm vóc thể trạng kia thì liền có cảm giác an toàn mà.
Không hổ là thuộc khoa thể dục, bốn nam sinh đi lên cao to khỏe mạnh, trông rất võ biền, so với bọn họ, Hiểu Hiểu trông như con chim sẻ.
Các nữ sinh thầm lau mồ hôi giúp Hiểu Hiểu, chênh lệch thể trạng lớn quá, không sao chứ?
Cô giáo ngồi ở góc cũng thấy hoảng. Chương trình học lần này chỉ để đối phó với bộ giáo dục, tăng ý thức tự bảo vệ của các sinh viên nữ mà thôi, không cần phải học thật, vừa định lên ngăn cản thì Cảnh Táp cười nói: “Yên tâm, trước mặt cậu ấy thì họ chỉ là bốn con gà nhép mà thôi.”
Dùng từ ‘gà nhép’ là nói quá rồi đấy, cùng lắm chỉ là bốn miếng đậu hũ non thôi.
Hiểu Hiểu có vẻ hờ hững lại bình tĩnh, chọn một người cường tráng nhất, để hắn tùy ý tấn công, cậu nam sinh được gọi xoa xoa tay, khuôn mặt hưng phấn đỏ rần.
Hai chân cô một trước một sau, khuỵu đầu gối nghiêng người đứng thẳng, hai tay nắm thành đấm thủ thế về phía người trước mặt. Nắm đấm là vũ khí cơ bản nhất của loài người, cũng là thứ linh hoạt nhất. Và trong lúc đánh nhau quyết liệt thì nó cũng có uy lực lớn hơn cả. Khi cậu ta nhào tới, cô tung nắm đấm thẳng, gió tạt vào mặt, nắm đấm trắng nõn dùng lại trước mũi cậu ta chỉ trong nháy mắt, đến đó thì dừng.
Cậu ta hoảng sợ la lên một tiếng, lùi về sau một bước, ngay tức thì, lại một quả đấm khác từ cô đi từ dưới lên, đánh vào bụng và phần cằm của cậu ta.
Kết cục của cậu trai trẻ là đã bị giết trong nháy mắt, thậm chí còn chả kịp thủ. Hiểu Hiểu thu quyền, rất bình tĩnh, thản nhiên.
Các nữ sinh đều ngây người, Tề Cách Cách kích động nhất, ngồi ở hàng đầu tiên vỗ tay thật mạnh hô hay quá.
Nhưng cậu nam sinh năm nhất không phục, nhào tới tấn công. Hiểu Hiểu trở tay đấm thẳng vào mặt cậu ta, đau đến mức phải ứa nước mắt, mặt xám xịt đi xuống.
Hiểu Hiểu lại chọn một cậu nam sinh khác, đối phương rút kinh nghiệm từ người trước, tỏ ra rất muốn được thử sức.
“Từng tập Taekwondo sao?”
“Con mắt của sĩ quan tốt thật, em tập nhiều năm rồi.”
Hiểu Hiểu ‘ồ’ một tiếng qua loa, sau đó xuất kích trong chớp mắt. Nắm đấm nhắm từ trên xuống, dùng xương trên mu bàn tay để tấn công, và một cú móc, tức là sử dụng nắm tay, tấn công từ hai bên trái phải vào đầu đối thủ, trực tiếp khiến cậu nam sinh đã nói nói luyện Taekwondo nhiều năm gục thẳng ngay lập tức.
Lần này, con mắt của các nữ sinh đều trợn lên, không kiềm được mà đứng dậy.
Sau đó, Hiểu Hiểu biến hóa bàn tay thành cái kéo, chụm bốn ngón chặt xuống, móc câu, chỉ một ngón, hai ngón, hình khẩu súng, đâm(10) vào những vị trí nguy hiểm như mắt, cổ họng, dưới nách, khiến cậu nam sinh thứ ba phải chạy chối chết. Hiểu Hiểu đã dừng tay mà cậu ta còn chạy tới chạy lui trước bục khiến đám con gái bên dưới đều phá ra cười, tụi nam sinh thì tức giận đến mức đấm ngực giậm chân.
Đến cậu nam sinh cuối cùng, Hiểu Hiểu biễu diễn kĩ năng dùng chưởng và công kích bằng móng.
“Đây là kĩ năng phản kích khi bị kẻ xấu áp chế, dùng các đầu ngón tay thọt mạnh vào mũi, nhẹ sẽ khiến chảy máu mũi, nặng thì bất tỉnh. Trong võ thuật, chiêu này được gọi là ‘Nghênh diện chưởng’! Sau khi dùng ‘nghênh diện chưởng’ đúng chỗ, duỗi năm ngón tay, dùng móng cào thật mạnh, cái này gọi là ‘nghênh diện thiếp kim’, hay còn là ‘tẩy kiểm pháo’. Nhẹ thì cào rách mí, chảy nước không ngừng, không thể mở mắt được. Nặng thì tổn thương nhãn cầu, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng rất tiện, có thể tạm thời khiến kẻ xấu mất khả năng sử dụng bạo lực, kịp thời chạy trốn.”
Những cậu nam sinh bị cô công kích phải lùi về sau liên tục, đến khi không còn đường lui nữa thì đành dán sát người vào tường che mặt, kêu gào hoảng loạn: “Huấn luyện viên, tụi em thua, đừng đánh nữa!”
Hiểu Hiểu dừng lại, hơi thở vẫn nhẹ nhàng.
“Tôi nhấn mạnh lại lần nữa, phòng thân tự vệ không phải là một môn thể thao thi đấu, mục đích không phải đánh bại đối thủ một cách triệt để mà khiến kẻ xấu tạm thời mất đi năng lực hoạt động mới là điều quan trọng nhất, sau đó nhanh chóng rời khỏi hiện trường, đi báo cảnh sát hoặc kêu cứu!”
Dứt lời, cả giảng đường lặng ngắt, mãi lúc sau là một tràng pháo tay giòn giã.
“Thật là lợi hại, đúng là nữ võ thần!”
“Huấn luyện viên, chị là niềm kiêu ngạo của nữ giới!”
Chẳng ai còn bất cứ nghi ngờ gì nữa, từng người một đứng dậy đặt câu hỏi cho Hiểu Hiểu.
Một cô bé đeo kính sợ hãi hỏi: “Huấn luyện viên, em rất dở thể dục, thể lực cũng không tốt, em có thể làm được như những điều chị nói không?”
“Tuy nói về tự vệ phòng thân thì dễ, nhưng muốn làm được rất khó, vì cần phải tổn thương đối thủ, nhất định phải có một lực tấn công mạnh. Nếu sức em trói gà không chặt, cho dù có nhiều chiêu thức lợi hại hơn cũng chẳng có ích gì. Nhưng cho dù có sức, khi gặp nguy hiểm cũng chưa chắc có gan dùng. Thế nên, khi có cơ hội thì hãy tham gia vài lớp huấn luyện võ thuật, chẳng hạn như boxing, taekwondo, những môn này đều thích hợp cho người trẻ tuổi, đặt biệt là boxing. Rất thích hợp để tự vệ, đồng thời rèn luyện được tâm sinh lý, giúp bản thân bình tĩnh, gặp nguy không loạn.”
Trả lời có phần hơi lạnh lùng, những chiêu thức cô biểu diễn đều dùng để khống chế địch, dùng khi chiến đấu cần kết thúc ngay trong một chiêu, vì thế rất nhấn mạnh về thời cơ, bí mật và tốc độ tấn công, không trải qua rèn luyện thì rất khó có được thành quả.
“Thế phải làm sao ạ?”
Hiểu Hiểu kiễn nhẫn trả lời: “Thuật phòng thân cũng có nhiều loại, nếu những loại kể trên khiến các em cảm thấy khó khăn, vậy thì tôi sẽ dạy cách mọi người làm sao để đá vào bìu dái một cách khoa học…”
“Hả?” Rất nhiều nữ sinh không kịp phản ứng.
Toàn bộ lũ con trai mặt xanh mét.
“Đá… bìu…” Có một cô bé mặt tròn trong góc đỏ ửng cả mặt, mắc cỡ đến mức không dám nói hết câu.
Có cô bé ở sau tò mò hỏi: “Lần đầu tiên em nghe nói đá vào trứng mà cũng cần khoa học nữa đấy.”
“Đương nhiên phải cần khoa học, nếu cứ tấn công mù quáng chỉ khiến kẻ xấu có phòng bị, bản thân càng gặp nguy hiểm hơn!”
“Huấn luyện viên, vậy chị mau nói đi ạ, phải đá vào bìu dái thế nào mới đúng khoa học?” Hỏi một cách không chút e dè như thế, trừ Tề Cách Cách thì còn có thể là ai được nữa? Khuôn mặt cô bé tỏ ra rất hưng phấn, nhìn Hiểu Hiểu, trong mắt là sự tin phục và sùng bái hoàn toàn.
“Đầu tiên nhất định phải đá vào bìu…” Vừa mới nói từ đầu tiên mà rất nhiều nữ sinh xấu hổ đỏ mặt rồi.
“Huấn luyện viên, chị dùng từ ‘trứng’ đi ạ.”
Hiểu Hiểu mỉm cười, sửa lại, “Đầu tiên nhất định phải đá vào trứng mà không phải là dương v*t, vì trên trứng tập trung rất nhiều đầu dây thần kinh, hơn nữa, bao tinh hoàn được coi là một cơ quan ‘nội tạng’ phát triển ở ngoài, sẽ có cảm giác đau hơn dương v*t gấp trăm lần. Thứ hai, khi tấn công vào ‘trứng’ thì phải đá từ dưới lên, tốt nhất là dùng đầu gối mà thúc. Lý do thứ nhất, vì như thế sẽ nhanh hơn dùng bàn chân, hai là độ mạnh yếu, dùng đầu gối…” Cô cười lạnh, bộ dạng ma nữ bắt đầu lộ ra, nhìn lướt qua tụi nam sinh, “Các em vĩnh viễn không thể hiểu nỗi đau khi đàn ông bị vỡ trứng đâu.”
Tụi nam sinh đều cùng kẹp chặt hai chân, mồ hôi túa ra như mưa mùa hạ.
“Không biết có ai muốn lên…”
Các cậu bé vội vàng lắc đầu, ai dám lên chứ, không phải tự tìm đòn sao?
Giờ học hai tiếng đồng hồ nhanh chóng kết thúc, lúc các nữ sinh ra khỏi phòng đều khoa tay múa chân biểu diễn theo những chiêu mà Hiểu Hiểu dạy, tụi nam sinh thì hối hận cực kì, mặt trắng bệch có, xanh mét cũng có, lúc bước ra đều không dám nhìn sang Hiểu Hiểu.
Ra ngoài rồi thì đám con trai mới đỡ tường, lau mồ hôi trên trán, điều họ cảm giác sâu sắc nhất về buổi ngoại khóa ngày hôm nay chính là – Trân trọng sinh mạng, tránh xa phụ nữ.
Đợi học sinh giải tán hết, Cảnh Táp mới chống nạng đi tới bục giảng, nhìn Hiểu Hiểu như đang nghĩ điều gì.
Hiểu Hiểu bị cô nhìn đến mức lúng túng, “Có chuyện gì à?”
“Hiểu Hiểu, cậu thay đổi rồi?”
Cô cười: “Nói vớ vẩn, cậu té bị thương ở chân, không phải ở đầu.”
“Thật đó, đã dễ gần hơn!”
“Có à?” Vậy mà cô hoàn toàn không cảm thấy gì cả.
Cảnh Táp gật đầu chắc nịch, “Có, nếu là mấy tháng trước thì chắc chắn cậu sẽ không bày ra vẻ mặt dịu dàng giảng bài cho sinh viên như vậy đâu.”
Ban đầu Cảnh Táp còn lo lắng Hiểu Hiểu sẽ quá lạnh lùng, sợ cô nổi giận vì tụi học sinh.
“Có lẽ vì gần đây đã được ngủ khá nhiều.”
Ngủ đủ giấc, tâm tình cũng tốt hơn hẳn, đương nhiên sẽ dễ gần rồi.
Ngay lập tức, Cảnh Táp nghĩ tới Khang Hi, trong cục có không ít tin đồn về Hiểu Hiểu và Khang Hi, thế nhưng cô không tin, bây giờ… nam thần đúng là lợi hại, chỉ mới mấy ngày đã thay đổi được tính tình Hiểu Hiểu rồi.
Cô nháy mắt một cách đầy mờ ám với Hiểu Hiểu, “Ngủ ngon à? Cách gì mà tốt thế? Kể tớ nghe xem nào.” Nằm viện mấy ngày, tin tức không nhạy, cô cực kì nghi ngờ không biết mình có bỏ lỡ tin tức quan trọng gì không.
Hiểu Hiểu cảm thấy chắc chắn Cảnh Táp bị té hư não mất rồi, cô chẳng nghe hiểu được câu nào cả.
“Đi thôi!” Cô lười tán gẫu cùng Cảnh Táp, “Mau tới phòng hiệu trưởng nào.”
Vừa định rời đi thì có một bóng đen bất ngờ nhào tới, dọa cả hai giật nảy.
Tập trung nhìn lại, Tề Cách Cách vọt tới trong chớp mắt, quỳ một chân trên đất, ôm quyền, khuôn mặt tỏ ra cực kì nghiêm túc, “Cô giáo, xin nhận của đồ đệ một lạy!”
Hiểu Hiểu: “…”
Sao cô lại có thể quên yêu nghiệt này vẫn còn ở đây chứ.