Hiểu Hiểu cùng Cảnh Táp đi tới lầu Thánh Quang, đến trước phòng làm việc của hiệu trưởng, Tề Cách Cách vẫn tò tò theo đuôi, phía sau là Mẫn Lệ Ảnh.
Vì Cảnh Táp phải chống nạng nên đi rất chậm, thi thoảng quay đầu nhìn lại hai cô bé, cười bảo: “Tớ thấy cô bé này đã quyết định theo cậu rồi đấy, chẳng bằng cứ nhận đi.”
Hiểu Hiểu trừng bạn: “Cậu đừng có vớ vẩn, đây không phải tiểu thuyết võ hiệp.”
Cô đau đầu xoa huyệt Thái dương, đụng phải kiểu người vừa mới gặp đã tỏ ra chí thân thế này, thật sự không biết đối phó thế nào cả. Hiểu Hiểu dừng chân, quay đầu hỏi: “Em muốn đi theo tới bao giờ nữa?”
“Đương nhiên học trò phải đi theo cô giáo rồi, còn nữa, cô ơi, cô còn chưa đồng ý tối nay sẽ đi ăn với em đó.” Cô bé cứ mở miệng là cô ơi cô ạ, nghe ngọt xớt.
“Tôi không nhận học trò.”
“Sao vậy ạ, em có chỗ nào không tốt? Cô xem tay chân em dài chưa này, là nhân tài học võ đó, vừa trẻ trung vừa xinh xắn, IQ lại cao, còn học kiến trúc. Khi nào em thành kiến trúc sư rồi sẽ bắt chước theo tòa nhà Taipei 101, xây một cái theo tên cô giáo nha.”
“Hả?”
Tề Cách Cách nháy mắt nghịch ngợm, “Cô giáo, cô ngốc thật, tòa nhà người ta 101 tầng, em xây một cái 600 tầng! Không phải 600 là tên cô à, để em hiếu kính cô đó.”
Hiểu Hiểu (皛皛) có sáu chứ bạch (白), là 600. (*Chữ bạch – màu trắng và bách – một trăm hơn kém nhau một nét.)
Cô nhóc nói như thật, giở trò vô lại mà da mặt lại dày, chưa thấy ai tự khen bản thân như thế bao giờ.
Cảnh Táp cười nghiêng ngả, “Hiểu Hiểu, cô bé này thú vị quá, cậu mau nhận nó đi.”
“Chị này chỉ được cái nói đúng thôi. Cô giáo, cô mau nhận em đi, nhỡ đâu em bị người khác cướp mất thì cô sẽ khóc hết nước mắt đó! Tiện thể cô nhận luôn Tiểu Mẫn đi ạ, dù cậu ấy không thông minh bằng em nhưng đàn piano giỏi lắm, sau này cô có con thì khỏi tốn tiền thuê giáo viên piano rồi.”
Mẫn Lệ Ảnh cũng phụ họa theo: “Dạ, dạy miễn phí.”
Cô bé nhớ lời Cách Cách đã nói khi vào lớp – Đi theo cô giáo, tụi lưu manh sẽ chết hết.
Thấy Hiểu Hiểu vẫn không đồng ý, Tề Cách Cách nhíu mày hỏi: “Thế mà cũng không được ạ?”
“Không được!”
Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, lại nói: “Thế cô giáo có bạn trai không? Nếu không có thì có muốn tìm ai đó không? Nếu có rồi thì gần đây có định đổi không? Nếu không muốn đổi thì lấy làm dự bị cũng được đó?”
“Em lại muốn làm gì?” Hiểu Hiểu dở khóc dở cười.
Cô bé cười hì hì nói: “Em có một cậu ruột, có cả một cậu họ, đẹp trai cực kì, nếu cô đồng ý thì ngày mai em mang ảnh chụp của họ cho cô xem, cô chọn một đi. Em đảm bảo cậu em rất khỏe mạnh, giống tốt, đẻ một được hai, nếu như cô thích cả hai cũng không sao, em sẽ đích thân mang tới tận nhà cho cô, cô thấy có được không ạ?”
Cảnh Táp cười đến không đứng vững, ngồi bệt xuống sân cỏ, trán Hiểu Hiểu toàn vạch đen.
Quá là thủ đoạn rồi, có nghĩ tới cảm nhận của hai người cậu mình không vậy?
Tề Cách Cách lại bổ sung: “Cô có thể dùng thử, bao đổi trả, không tốn phí.”
Hiểu Hiểu chỉ cảm thấy chắc chắn cô bé này là người vũ trụ, bao đổi trả, bộ tưởng đang mua hàng trên taobao à?
“Tôi không cần bạn trai!”
Tề Cách Cách chạy lên nắm tay Hiểu Hiểu mà lắc, “Cô giáo, nếu không thì cô nói cho em biết mình thiếu gì đi? Em bổ sung cho cô!” Cô bé quyết tâm muốn bái sư học nghệ.
Đúng là giở trò vô lại, thế nhưng Hiểu Hiểu lại không thấy đáng ghét.
Lúc này, có một đám người từ xa đi tới, vì xa nên không rõ là ai, nhưng kẻ đi đầu lại đang chỉ tay vào cô.
Thị lực của Hiểu Hiểu rất tốt, nheo mắt nhìn, là Trần Bách Thụ đang vênh váo dắt theo vài người tới, xem bộ là muốn đang mang binh hỏi tội đây.
“Là cô ta! Chính cô ta đã khiến cánh tay em bị trật khớp.” Cánh tay trật khớp của gã được trả về rồi, dấu hiệu tiêu biểu là đã quên hết đau đớn sau khi lành vết thương.
Mẫn Lệ Ảnh sợ như thỏ bị dọa, trốn sau lưng Tề Cách Cách, run lẩy bẩy.
Tề Cách Cách chẳng hề sợ hãi, tiến lên một bước, chống nạnh to miệng mắng: “Trần Bách Thụ, tên khốn như mày muốn làm gì nữa hả?”
“Hiệu trưởng Lục, thầy nghe chưa, em không có nói láo đâu.”
Đi bên cạnh gã là một người đàn ông chừng năm mươi tuổi, khuôn mặt nghiêm túc, trên đỉnh đầu nhẵn thín có đội một chiếc mũ dạ, chắp tay sau lưng, trông rất giống một tên quan lớn.
“Hiệu trưởng?”
Thấy Hiểu Hiểu thắc mắc, Cảnh Táp ghé vào lỗ tai cô nói: “Tên ông ta là Lục Nguyên, sau khi Trương Chí Dao chết, ông ta là hiệu trưởng mới.”
Trương Chí Dao chính là nạn nhân bị hành hạ đến chết trong vụ án đầu tiên, cảnh sát đã điều tra qua hết những người có liên quan với hắn ta, Lục Nguyên cũng chẳng hề ngoại lệ.
Lục Nguyên nói: “Cảnh sát Cảnh, học sinh trường tôi bị sĩ quan huấn luyện đặc công đả thương, các cô có quản lý chuyện này hay không?”
Cảnh Táp giật mình, chuyện gì cơ?
Tề Cách Cách tức lên, cả giận nói: “Rõ ràng cậu ta bắt nạt Tiểu Mẫn trước, nói chuyện không đứng đắn còn cho đánh tụi em, tụi em chỉ phòng vệ chính đáng.”
Trần Bách Thụ ôm cánh tay bị trật khớp, mặt tỏ ra đau đớn, “Hiệu trưởng Lục, thầy cũng biết gia giáo nhà em rồi, sao em có thể bắt nạt con gái được!”
Màn diễn này khó phân biệt thật giả.
Hiểu Hiểu không nói lời nào, cũng chẳng cãi lại, một bộ như đang xem kịch.
“Cảnh sát Cảnh, người này các cô điều tới, lại là sĩ quan huấn luyện đặc công, ra tay làm học sinh của tôi bị thương, phải có biện pháp giải quyết chứ.”
Rõ ràng Lục Nguyên đang thiên vị Trần Bách Thụ, Cách Cách tức giận đến mức giậm chân: “Hiệu trưởng, thầy không phân biệt phải trái à! Sao lại chỉ tin vào lời nói của một bên như thế!”
“Trò Tề, chú ý thái độ của trò.” Thầy tổng phụ trách tác phong và kỷ luật đứng sau Lục Nguyên quát mắng.
Cảnh Táp kéo áo Hiểu Hiểu, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cậu đừng nhìn mà không nói tiếng nào chứ.”
“Tớ có thể nói gì được? Nói thì vị hiệu trưởng này có nghe không?”
“Cậu đánh người thật à?”
“Có đánh!” Còn đánh một trận thật đau.
“Hiểu Hiểu, cậu còn nói mình không thay đổi nữa đi, bây giờ cũng bắt đầu xen vào việc người khác kìa!” Nếu là trước đây thì tránh được bao nhiêu là cô chạy xa bấy nhiêu.
Hiểu Hiểu cười lạnh: “Chẳng lẽ không được đánh lưu manh à?”
“Ai nói tôi là lưu manh, cô đang sỉ nhục tôi!”
Quả thật bản lĩnh cãi láo của Trần Bách Thụ rất ngoạn mục, không biết đã nói với Lục Nguyên điều gì mà bây giờ cả hai đều cùng chung một kẻ thù.
Lục Nguyên giở giọng hách dịch: “Đặc công là đơn vị phục vụ cho nhân dân, làm đặc công thì sao lại tùy tiện đánh người như vậy, có tính tổ chức kỉ luật không?!”
Hiểu Hiểu nói: “Lúc nãy tôi đánh người, có phần đã tránh nặng tìm nhẹ, tôi thừa nhận mình có đánh, chuyện này tôi không chối cãi. Nhưng cậu học trò Trần Bách Thụ của quý nhà trường đã bắt ép hai học sinh nữ này đi KTV với mình, sau khi bị từ chối thì không ngừng mắng nhiếc sỉ nhục, ra tay đánh người, còn muốn uy hiếp. Xem ra nghiêm trọng hơn trường hợp của tôi nhiều.”
Trần Bách Thụ la toáng lên: “Cô đừng nói bậy.”
“Có nói bậy hay không thì tôi có nhân chứng, còn nhân chứng của cậu đâu?” Tề Cách Cách là nhân chứng của cô, còn nhân chứng của gã lại là ba tên côn đồ kia, trong trường hợp này mà lấy côn đồ ra làm nhân chứng thì chả khác nào lạy ông tôi ở bụi này.
Hiểu Hiểu không để ý tới gã, nhìn qua Lục Nguyên: “Hiệu trưởng Lục, vừa lên chức nên vất vả quá nhỉ.”
Lục Nguyên sửng sốt, chẳng hiểu ngô khoai gì.
“Là hiệu trưởng, chẳng quan tâm đến hai nữ sinh bị hại, vậy mà lại buông thả Trần Bách Thụ, bộ dạng nhún ngường, giọng nói của ông mang đầy ý nịnh nọt, tôi đoán chắc hẳn nhà họ Trần đã quyên không ít tiền cho quý nhà trường.”
Nhìn cách ăn mặc của Trần Bách Thụ có thể biết xuất thân của gã không giàu cũng sang. Mẫn Lệ Ảnh thấy gã như chuột gặp mèo, như thế có thể thấy bình thường đã làm không ít chuyện thiếu đạo đức. Một gã hư hỏng ăn chơi như vậy mà vẫn không bị đuổi học, sau khi làm chuyện xấu mà có thể đi xin thầy hiệu trưởng đích thân giải quyết cho thì trừ việc có qua lại tiền bạc với nhà trường, cô hoàn toàn chẳng nghĩ ra lý do nào để một người có địa vị cao như hiệu trưởng lại làm một việc tự hạ thấp mình như thế.
“Cô… cô nói bậy gì đó?” Lục Nguyên quýnh quáng, mắt lóe lên.
“Được rồi, đây chỉ nhận xét sơ bộ của tôi mà thôi, qua ba phút tiếp theo, tôi cũng có thể nhìn ra cậu ta đã đút cho ông bao nhiêu tiền, ông tin hay không?”
Các thầy cô tổng quản đằng sau nghe thấy, đưa mắt nhìn nhau.
Lục Nguyên cau có, quát: “Ở đây không có chuyện của các cô cậu, đi tuần tra xung quanh trường đi.”
Các thầy cô tổng quản không dám ở lại nữa, tự biết có những chuyện mình không nên nghe.
“100 vạn?” Hiểu Hiểu giơ một ngón tay.
Sắc mặt Lục Nguyên tái xanh, lắp ba lắp bắp: “Cô nói gì vậy? Tôi là cây ngay không sợ chết đứng.”
“200 vạn?”
Ông ta hoảng loạn quát lên, “Cô không được vu khống!”
“300 vạn?”
“Đút lót gì, tôi luôn làm theo chức trách!” Ông ta móc khăn giấy thấm mồ hôi.
“400 vạn?”
Lục Nguyên quay qua nhìn cảnh sát: “Cảnh sát Cảnh, đây là… đây là tác phong làm việc của cảnh sát sao?”
Hiểu Hiểu cười nói: “300 vạn! Lòng tham của hiệu trưởng lớn thật.”
Trong nháy mắt, cả người Lục Nguyên cứng đờ, mồ hôi túa đầy trên trán.
Cảnh Táp đi tới ghé vào tai cô hỏi, “Sao cậu biết?”
“Lúc tớ nói 300 vạn, lỗ mũi ông ta nở to, nhịp đập trên cổ như sinh vật lạ dưới đáy biển. Nếu không bị nói trúng tim đen thì chắc chắn tim có vấn đề, cần phải đi gặp bác sĩ.”
Cảnh Táp quay đầu nhìn sang, quả như Hiểu Hiểu nói, lỗ mũi ông ta đang không ngừng nở to.
“A Cảnh, nghĩ cách đến phòng làm việc của hiệu trưởng đi, tớ không có thời gian nói nhảm với loại người này.”
Cảnh Táp cũng tự hiểu, nói với Lục Nguyên: “Hiệu trưởng Lục, ông xem ở đây có lắm người qua lại thế này, chi bằng có gì hãy tới phòng hiệu trưởng rồi nói tiếp.”
Lục Nguyên lập tức đồng ý, càng nhiều người biết thì càng khó giữ bí mật, quả thật đây không phải là nơi để nói chuyện phiếm.
***
Đoàn người di chuyển tới phòng hiệu trưởng. Vì chưa phá vụ án hành hạ đến chết kia nên thi thể của Trương Chí Dao vẫn trong phòng chứa xác, chưa cử hành tang lễ. Vẫn còn một số vật dụng chưa được thu dọn nên Lục Nguyên không được dùng căn phòng này để làm việc.
Trần Bách Thụ gào lên: “Cô… cô có chứng cứ gì nói tôi hối lộ hiệu trưởng hả!”
“Không có chứng cứ!”
Mặt gã tỏ ra nhẹ nhõm, sau đó lập tức tỏ ra hung hãn, “Vậy cô đang vu khống!”
“Tôi không có chứng cứ về việc hối lộ nhưng chứng cứ về việc cậu quấy rối, đánh các bạn gái này thì tôi có!” Hiểu Hiểu di động ra, mở một đoạn video, hướng màn hình về phía hai người, “Thế nào? Có phải đây chứng cứ hữu hiệu nhất không?”
Video quay cảnh Trần Bách Thụ và tụi côn đồ đang nhục mạ, đánh người.
Tề Cách Cách liền chạy tới, “Cô giáo, cô quay video từ lúc nào vậy?”
“Khi vừa gặp các em.”
Bây giờ là thời đại giúp cụ già té ngã sẽ bị vu cáo thành người gây họa. Muốn làm người tốt việc tốt chứ không muốn tự rước họa. Lúc lái xe có camera ghi lại, còn khi không lái xe, di động trở thành công cụ bảo vệ quyền lợi tốt nhất.
Lúc cô nghe thấy tiếng cãi nhau đã lập tức lấy di động ra, hình ảnh một đám đàn ông bắt nạt hai cô sinh viên nữ đã được cô quay lại một cách rất xuất sắc. Khi Hiểu Hiểu ra tay thì đặt di động trong túi ở trước ngực, lộ camera ra để quay tiếp. Vì thế chân tướng sự việc đã được ghi lại một cách rất rõ ràng. Có lẽ bản đồ bị mất lúc đang cầm di động, kết quả lại bị một nhóc yêu nghiệt quấn chặt.
Nhóc yêu nghiệt – Tề Cách Cách, bật ngón tay cái, khen lớn: “Cô giáo thật nhanh trí!”
Cảnh Táp xem video xong, thắc mắc: “Sao ban nãy cậu không lấy ra?”
“Đứng dưới nắng, màn hình di động bị phản chiếu áng sáng, sao nhìn rõ được?”
Dưới nắng mặt trời gay gắt, màn hình di động sẽ bị tối, trừ khi phải nhìn thật gần. Thế nhưng như vậy dễ bị người khác cướp mất, lợi bất cập hại. Nếu bị xóa, cô lại không có bản lưu khác, có lý cũng bị biến thành vô lý. Tuy có thể khôi phục dữ liệu đã bị xóa nhờ vào kỹ thuật trinh sát, thế nhưng rất tốn thời gian, cô không rảnh, nên tốt nhất là cứ phòng ngừa cẩn thận.
Trong phòng thì không như thế, hình ảnh rõ nét, âm thanh cũng rõ ràng, là một bằng chứng vô cùng xác thực!
Dù Trần Bách Thụ có lớn gan hơn, nhưng có cảnh sát đang làm nhiệm vụ như Cảnh Táp ở đây, gã cũng chẳng dám liều, ngụy biện: “Tại nó… nó… dụ dỗ tao!”
“Tôi… tôi… tôi không có!” Mẫn Lệ Ảnh tủi thân, mắt đỏ ửng. Thậm chí cô bé còn chưa cười với gã bao giờ.
“Nữ sinh trong khoa âm nhạc đều nói… đều nói mày có cha nuôi, còn nói… từng phá thai nữa.”
“Câm miệng thối của mày lại!” Tề Cách Cách muốn tát cho hắn một cái lắm rồi.
“Tao không nói bậy, Văn Kỳ ngủ chung phòng của mày còn nói nó có niêm yết giá, một đêm bốn trăm đồng. Đâu phải tao không có tiền, mày nhìn bộ dạng nó kìa, nhìn đã thấy không đàng hoàng…”
Nháy mắt Mẫn Lệ Ảnh òa khóc nức nở. Từ đầu đến cuối cô bé vẫn không thể hiểu nổi tại sao luôn có người bêu xấu mình.
Cảnh Táp không thể nghe nổi nữa, “Cậu có phải đàn ông không vậy, lý do như thế cũng nói ra được hả. Nếu không bắt về thì tôi phải tự viết ngược chữ Cảnh của mình.”
Trần Bách Thụ vội vàng cầu cứu Lục Nguyên, “Thầy còn đứng đó làm gì, mau đuổi người đi đi!”
Lục Nguyên lau mồ hôi, xua tay khuyên nhủ: “Mọi người đều là bạn học với nhau, tuổi trẻ nóng nảy, cần gì phải làm căng đến vậy, tôi thấy cứ cho qua chuyện này đi thôi. Để truyền ra ngoài cũng không tốt cho thanh danh của em nữ này.”
Đang có ý định dàn xếp cho yên thân, buồn cười là chẳng hề có một câu xin lỗi.
Tề Cách Cách nắm chặt tay, khuôn mặt tức giận đến mức đỏ ửng, lại muốn mở miệng mắng lớn.
Hiểu Hiểu kéo cô bé ra sau lưng, “Im lặng!”
“Cô giáo, bọn họ thật sự rất khốn nạn!” Hai ngọn lửa trong mắt đã hoàn toàn miêu tả được sự phẫn nộ của cô bé.
“Tức giận không phải là biện pháp để giải quyết vấn đề. Gặp chuyện này mà không bình tĩnh thì sau này em xây tòa tháp nào cũng đừng đặt theo tên của tôi, sợ rằng cũng chỉ là công trình bã đậu thôi.”
“Hả!?” Cô bé sửng sốt, đảo tròn mắt một vòng mới phục hồi tinh thần, hớn hở nhảy cẫng, “Cô giáo, cô đồng ý nhận em rồi!”
Hiểu Hiểu cười, đẩy cô bé cho Cảnh Táp, tiến một bước, giọng nói bình tĩnh đáp lời Lục Nguyên.
“Một cô bé bị bắt chuyện, không muốn thì bị đánh, chẳng ai quan tâm đến cảm nhận cô bé. Bị người khác tùy tiện sỉ nhục như vậy, nhà trường không ra mặt an ủi, bị người khác nói xấu sau lưng, bạn học thù ghét mà cũng chẳng thấy nhà trường có bất kì hành động nào. Cái thứ thanh danh như vậy, các người không bảo vệ cho thì cô bé cần gì phải quan tâm tới nữa?”
Cảnh ngộ của Mẫn Lệ Ảnh thế này, tin rằng không chỉ chịu nhiêu áp bức và sỉ nhục này thôi đâu. Chỉ mới đến Khôn Hoa mấy giờ đồng hồ mà Hiểu Hiểu đã nhìn thấy quá nhiều ác ý đối với cô bé. Thật không thể tin rằng cái danh ‘đĩ thỏa dâm đãng’ lại xuất hiện ở trong một trường đại học thế này.
‘Đĩ thỏa dâm đãng’ là một hiện tượng xã hội đáng buồn khi người ta dùng từ này để chế giễu hay châm biếm hạ nhục một số cô gái. Nguyên nhân có thể vì cô ấy ăn mặc lộ liễu, hoặc chỉ vì có tin đồn cô gái đó phóng đãng, và còn một nguyên nhân nực cười nhất là – cô gái ấy quá xinh dẹp.
Hiện tượng này trở thành một cái cớ tuyệt vời cho những kẻ bạo lực, và trở thành môi trường cổ vũ tính bạo lực tốt nhất. Cách để thoát tội là hắt nước bẩn vào người bị hại, dư luận thấy vậy sẽ nghiêng về một bên, đổi thành thái độ ‘Thảo nào’, ‘Đáng đời’.
Cô chưa bao giờ tin những ngạn ngữ như ‘Đắc Kỷ vong Thương’, ‘Tây Thi diệt Ngô’, ‘Dương Quý phi loạn Đường’. Một số kẻ không luận tội kẻ gây họa, ấy mà lại mưu toan tìm cách đổ vấy vết nhơ ‘Không tự trọng’ vào người bị hại. Thị phi đảo luận, không rõ trắng đen.
Đáng sợ nhất là trong số này, phụ nữ chiếm đa số, thậm chí còn đánh trống phất cờ hùa theo.
Lục Nguyên không thể chịu nổi nữa, phất tay nói: “Cô đừng nói thế, sao mà biết được?” Ông ta nhìn về phía Mẫn Lệ Ảnh, cười cầu hòa, “Trò Mẫn, trò sắp đi Vienna, trong chuyện này, quả thật là lỗi ở trò Trần, thầy đảm bảo nó sẽ không tái phạm nữa. Các trò còn trẻ, đừng vì một chút chuyện nhỏ này mà ảnh hưởng đến tương lai. Lùi một bước, không phải phía trước là biển rộng trời cao sao?”
Cả người Mẫn Lệ Ảnh run rẩy, khuôn mặt tươi cười của Lục Nguyên khiến cô bé cảm thấy buồn nôn. Đâu phải lỗi của cô, tại sao phải dàn xếp ổn thỏa? Lời của Hiểu Hiểu nói đã khiến Mẫn Lệ Ảnh bị kích động sâu sắc. Trừ Cách Cách, chưa từng ai có ai ra mặt cho cô bé như vậy. Vì sao phải lùi một bước, Mẫn Lệ Ảnh không muốn cứ nín nhịn hèn nhát như vậy nữa. Thế nhưng bản tính vốn yếu đuối nhát gan, những lời trên cứ nghẹn trong cổ họng, không thốt nên lời.
Tề Cách Cách khích lệ: “Đừng sợ, có cô giáo mà!”
Mẫn Lệ Ảnh hít một hơi thật sâu, lớn gan, lấy hết sức lực, khuôn mặt đỏ bừng, “Em không sai, em không muốn phải lùi bước.”
“Hiệu trưởng, thầy nghe không, Tiểu Mẫn quyết định truy cứu tới cùng!”
Lục Nguyên cũng tức tối đến đỏ mặt: “Các trò muốn làm lớn chuyện ra phải không!”
Tề Cách Cách cũng bất cần, thờ ơ đáp: “Làm lớn thì làm lớn, thà rằng tự bảo vệ mình, ‘kỹ nữ’ cũng muốn đòi hỏi công bằng, chứ không muốn nén giận bấm bụng làm thinh, trói buộc mình làm thánh mẫu Bạch liên hoa!”
Ông ta bị chỉ trích không nói được lời nào, lau mồ hôi, “Làm lớn chuyện này thì chả có lợi gì cho các trò. Không bằng thế này, mọi người về trước, bình tĩnh rồi chúng ta lại nói chuyện.”
Rõ ràng xem một cảnh sát như Cảnh Táp không tồn tại.
Cảnh Táp nén giận, “Hiệu trưởng Lục, chứng cứ đã rất xác thực, không được phép ngụy biện. Hoặc tự thú hoặc bây giờ tôi sẽ bắt cậu ta ngay lập tức, chọn một trong hai đi.” Mắt cô không mù, đã nhìn thấy rất rõ, nên mau chóng bắt loại người này lại.
Lục Nguyên đổ mồ hôi lạnh, “Cảnh sát Cảnh, luật pháp cũng phải nghĩ tới cái tình. Tụi nó còn là học sinh, khó tránh khỏi phạm chút sai lầm. Trò Mẫn và trò Tề đều là con gái, làm lớn chuyện cũng khó coi, không bằng để phụ huynh tới đây một chuyến, mọi người có chuyện gì cũng dễ bàn hơn!”
Ông ta muốn dùng quan điểm của cha mẹ để trấn áp con trẻ, đây là thủ đoạn rất bình thường. Với phái nữ mà nói, dù xã hội đề xướng nữ quyền, thế nhưng động tới thanh danh con gái thì có vài vị phụ huynh vẫn mang tư tưởng phong kiến như thời bó chân gót sen.
Nghe thấy để phụ huynh ra mặt, sống lưng Trần Bách Thụ thẳng lên hẳn, “Chờ ba tôi tới thì xem các người giải quyết thế nào.”
Lục Nguyên vội vàng gọi vài giáo viên đi tới, chia ra gọi điện cho phụ huynh của Tề Cách Cách, Mẫn Lệ Ảnh, Trần Bách Thụ.
Hiểu Hiểu cũng không quan tâm sẽ có ai tới, tranh thủ đảo mắt nhìn quanh căn phòng, nhìn thấy bức thư pháp viết chữ ‘Thượng thiện như thủy’, không khỏi cười lạnh, treo nó ở đây thì đúng là thứ châm biếm đến cực điểm.
(*)Thượng thiện nhược thủy, thủy thiện lợi vạn vật hựu bất tranh, nghĩa là: nước là tốt nhất, nước lợi cho muôn vật lại không hay tranh giành
Cảnh Táp đi tới bên cạnh cô, “Tớ thấy cậu cứ quan sát phòng làm việc này, rốt cuộc cậu đang nhìn gì vậy?”
Bài trí trong căn phòng này khá bình thường, cũng gồm một bàn làm việc lớn, trên bàn có cắm cờ các nước và cờ của trường, giấy tờ dụng cụ để được sắp xếp rất ngăn nắp. Trên kệ thủy tinh, trên tường đầy những cúp và giấy khen mà Trương Chí Dao đã đạt được lúc còn sống, học trò khắp nơi. Trên những giá sách kê sát tường cũng chất đầy sách vở, hầu như không có chỗ nào còn trống. Tựa sách cũng liên quan với giáo dục, có vài quyển là ông ta tự viết.
Cảnh Táp thật sự không thấy có gì bất ổn.
Hiểu Hiểu nói: “Tớ đang phân tích người chết.”
“Cậu phân tích người chết làm gì, phải phân tích tội phạm chứ.” Người chết rồi thì có gì hay mà phân tích.
“A Cảnh, đôi khi người bị hại chưa hẳn là người bị hại.”
Cảnh Táp khoát tay nói: “Thôi được, tớ không hiểu nổi cậu. Cậu cứ nhìn đi, nhưng mà đã giao hẹn rồi đấy, nhìn thấy gì cậu phải nói cho tớ biết.” Cảnh Táp chưa hề quền lời dặn dò của đàn anh.
Từng giờ từng phút trôi qua, Hiểu Hiểu đi tới đi lui trong phòng, chẳng hề đứng lại một phút giây nào. Trong lúc đó, có một thầy giáo đi tới rỉ tai vào Lục Nguyên mấy câu, ngay lập tức khuôn mặt ông ta trở nên rất bối rối, lúc quay đầu nói chuyện với Trần Bách Thụ, mặt gã cũng càng trở nên khó coi hơn.
Đột nhiên, có một bóng người cao lớn đi tới, khí thế mạnh mẽ khiến người khác khó mà bỏ qua được, trừ Hiểu Hiểu đang chìm trong suy nghĩ, tất cả mọi người đều bị anh hấp dẫn.
Tề Cách Cách nhìn thấy người vừa đi tới, bất ngờ nhào tới, quấn chặt như bạch tuột không buông, “Tiểu Hi, sao cậu tới đây, không phải cậu đang quay phim ạ?” Sau đó, cô bé lại tức giận, hung dữ chỉ vào Trần Bách Thụ, “Tên khốn khiến này bắt nạt cục cưng mà cậu thương yêu nhất, cậu phải mau dạy dỗ gã cho Cách Cách!”
Cảnh Táp trợn tròn mắt, người vừa tới không phải ai khác, chính là Khang Hi.
Cục cưng là sao cơ?
Hiểu Hiểu trở về bình thường, cô cực kì tò mò muốn xem phụ huynh của nhóc yêu nghiệt kia trông thế nào. Lúc nhìn thấy Khang Hi, cô ngây ngẩn cả người.
Hai người ôm chặt vào nhau như một cặp sinh đôi dính liền, thân thiết như một đôi tình nhân.
Nháy mắt, đột nhiên Hiểu Hiểu cảm thấy lồng ngực khó chịu, đau nhói…
Ba tên côn đồ bị đánh bất ngờ vội vàng lấy lại tinh thần, “Anh Thụ!”
Gã trai được gọi là anh Thụ là tên công tử nhà giàu cầm đầu, tên đầy đủ là Trần Bách Thụ. Thấy Hiểu Hiểu là con gái, đôi mắt lóe tia hung ác, quát: “Còn đứng ngu ra đó làm gì, lên hết cho tao!”
Hiểu Hiểu đứng đó, không hề sợ hãi, đẩy hai cô bé ra sau, tỏa ra một vẻ bức người.
“Con đĩ thối…” Trần Bách Thụ vung nắm đấm đầu tiên, còn chưa nói hết câu thì Hiểu Hiểu thuận theo quả đấm đang đi tới, chặn cánh tay, nhanh chóng tìm tới chỗ khớp xương, một tiếng rắc, tháo khớp tay hắn một cách gọn bưng.
Tiếng heo cắt tiết lại một lần nữa vang lên thảm thiết, gã ngã lên cỏ, như cá mắc cạn trên bờ, vẫn còn sức đạp nước.
Cô lạnh lùng đứng yên một chỗ, mặc áo trắng quần jeans, khuôn mặt ung dung chẳng chút phấn son nhưng rất có phong thái, đôi mắt như hồ sâu thăm thẳm, lạnh lùng rét giá như băng tuyết, lạnh thấu xương.
Ba người còn lại thấy cảnh vậy, sợ đến mức không dám động đậy.
“Tay tao… tay tao gãy rồi… Á… Tay tao…” Trần Bách Thụ lăn lộn trên cỏ, gào khóc thảm thiết, nước mắt nước mũi chảy ròng.
Hiểu Hiểu đá vào bụng hắn, “Chỉ trật khớp thôi, gào khóc gì? Gào thêm một câu nữa đi, có tin tao tháo khớp cánh tay còn lại của mày hay không.”
Thật ra trật khớp không tạo thương tổn gì ghê gớm cả, đến bệnh viện để chỉnh lại kịp thời là được. Cô là huấn luyện viên đặc công, đương nhiên sẽ không bẻ gãy xương của người ta, chỉ là cảnh cáo vậy thôi.
Gã lập tín nín thinh, thậm chí còn không dám xin tha.
Hiểu Hiểu nhìn từ trên cao xuống, dùng đầu ngón chân đá đá, “Mày tự cút, hay tao tiễn cho một đoạn?”
Còn phải hỏi à? Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, người phụ nữ này không dễ động vào đâu.
Hắn vội vàng bò dậy, ba tên côn đồ đỡ lấy, nhanh chóng thoát khỏi Hiểu Hiểu, cuống cuồng bỏ chạy.
Chờ bọn chúng đã chạy xa, Hiểu Hiểu quay đầu nhìn hai cô bé.
Hai đôi mắt hạnh trợn tròn, trong con ngươi vẫn phản chiếu sự sửng sốt, ngây ngốc nhìn cô.
Thấy hai cô gái không bị thương gì, chỉ hơi sợ hãi mà thôi, chẳng đáng ngại, Hiểu Hiểu liền quay về đường cũ, đi về phía lầu Thánh Quang.
Tề Cách Cách lấy lại tinh thần, thấy cô muốn đi, vội vàng gọi: “Đàn chị, cầu phía trước vẫn chưa sửa xong, không đi được đâu ạ.”
“Đàn chị?”
Hiểu Hiểu hơi ngạc nhiên, quay đầu lại thì Tề Cách Cách cười hì hì đi tới, “Chị ơi…về chuyện ban nãy, em cảm ơn chị ạ. Không biết chị thuộc khoa nào? Sao em chưa gặp chị bao giờ nhỉ?”
Chả trách vì sao cô bé lại nhận sai, khuôn mặt Hiểu Hiểu trẻ măng, lại thêm áo sơ mi trắng quần jeans, cột tóc đuôi ngựa, nhìn thế nào trông cũng giống một nữ sinh hai mươi tuổi.
Hiểu Hiểu quay lại. Cô bé này có đôi mắt rất sáng, trong veo, không biết đang nghĩ gì mà lại phấn khích cười với mình, mắt cười cong cong như trăng khuyết, trông sáng sủa thông minh, khuôn miệng nhỏ nhắn cười rất duyên, bất ngờ thân thiết kéo tay cô.
“Ban nãy chị lợi hại quá, có thể đánh đến vậy. Có phải học võ từ nhỏ không ạ? Có điều cũng đáng dánh lắm, phải đánh vào chỗ hiểm của tên hèn hạ Trần Bách Thụ mới đáng! Đúng rồi, em tên là Tề Cách Cách, học khoa kiến trúc ạ.” Cô bé lại chỉ vào cô bạn đứng đằng sau, “Cậu ấy tên là Mẫn Lệ Ảnh, khoa âm nhạc, chúng em đều là năm nhất, chị thì sao ạ? Khoa gì? Vừa rồi chị đã cứu chúng em, em mời chị ăn cơm nhé? Chị thích ăn gì, cứ nói đi, đừng khách sáo! À đúng rồi thế chị có nhận đồ đệ không?”
Cô bé bắn pháo một tràng, không dừng một giây, Hiểu Hiểu cũng không biết nên trả lời câu nào.
Không hiểu sao tính cách mới gặp đã làm thân này khiến Hiểu Hiểu cảm thấy rất quen, thế nhưng lại không thích bị người lạ tới quá gần. Coi cô bé như con nít, Hiểu Hiểu lạnh lùng rút tay khỏi Tề Cách Cách đang níu lấy mình, sờ tìm bản đồ trong túi, con đường phía trước không đi được, cô đành nhìn bản đồ để tìm đường mới đi tới đó.
Sờ một hồi mới phát hiện ra bản đồ đã mất đâu, tám phần là bị rớt mất trên đường rồi.
Đưa mắt nhìn đồng hồ đeo tay, đã lỡ mất không ít thời gian, cô phải đi nhanh mới được, “Cho hỏi, muốn đến lầu Thánh Quang thì đi đường nào?”
Mắt Tề Cách Cách đảo nhanh, lại kéo tay cô, “Có phải chị cũng muốn đến lớp học thuật phòng thân cho nữ không, khéo quá, chúng em cũng thế, để em dẫn chị tới.”
Không đợi Hiểu Hiểu đáp lại, Tề Cách Cách kéo cô đi vào một con đường mòn, “Chỗ không tốt của trường mình là đây này, rộng quá chừng, có phải chị học bên khu Nam không?”
Khôn Hoa chia làm hai khu Bắc Nam, ở giữa là một con đường cái, dù có những tòa dùng chung nhưng lầu Thánh Quang lại nằm ở khu phía Bắc, vì học sinh ở khu Nam ít khi nào tới khu Bắc nên cũng thường không tìm được đường.
Hiểu Hiểu chỉ cảm thấy cô bé nói quá nhiều.
“Chị, chị còn chưa nói tụi em biết tên của chị là gì đó?”
“Đoan Mộc Hiểu Hiểu.” Không phải giấu, tới lầu Thánh Quang thì thể nào cô cũng biết thôi.
“Hiểu trong ‘Phá hiểu (晓)’ ạ?” ( Phá hiểu: Tảng sáng, sớm tinh mơ)
“Hiểu trong ‘Thiên hiểu (皛) vô vân’, gồm ba chữ bạch (白).” ( Thiên hiểu vô vân: trời trong không bóng mây)
“Tên này thật đặc biệt.” Cô bé không giấu sự trầm trồ.
“Cảm ơn!”
“Vậy… chị có nhận đồ đệ không ạ?”
Hiểu Hiểu: “…”
Sao lại quay về chủ đề này rồi.
Lầu Thánh Quang của đại học Khôn Hoa là một công trình kiến trúc dành để nghiên cứu khoa học được xây từ quỹ quyên góp của trường, cổng chính nằm ở hướng chính nam, có bốn tầng. Nhìn từ xa, trông giản dị chỉnh tề, trang nhã đẹp mắt. Giảng đường dạy học nằm ngay tầng một, là giảng đường bậc thang lớn nhất trường, có hơn năm trăm chỗ ngồi, thường dùng để lên lớp, dẫu phải chứa mười mấy lớp một lúc cũng không xảy ra cục diện khó xử như không đủ chỗ ngồi.
Vừa vào cửa thì Hiểu Hiểu đã rất ngạc nhiên khi thấy Cảnh Táp cũng có mặt, đang chống nạng vẫy tay với cô.
“Sao cậu lại tới đây? Không phải tuần sau mới xuất viện à?”
Cảnh Táp cười nói, “Vốn là đàn anh tới đây, nhưng có điều ảnh sợ cậu chết được, thế là không dám tới, tớ đành phải ra tay.” Ở bệnh viện rảnh rỗi đến phát hoảng, có cơ hội thì đương nhiên phải có mặt ngay.
“Đã làm xong giấy tờ rồi chứ?” Ý cô muốn hỏi tới giấy tờ khám xét phòng làm việc của hiệu trưởng.
Cảnh Táp gật đầu, “Chờ cậu dạy xong thì tớ đi với cậu qua đó.”
Tề Cách Cách ở sau gọi, “Đàn chị, bạn em giành được chỗ ở hàng đầu rồi, chúng ta mau đến đó đi!”
“Đàn chị?” Cảnh Táp đưa mắt nhìn Hiểu Hiểu, cười nói, “Sao người ta lại gọi cậu là đàn chị vậy kìa?”
Cô bé tới đây để học, thế nào cũng phải gọi là cô giáo mới phải chứ.
Hiểu Hiểu đang nói chuyện với Cảnh Táp, quên mất cái đuôi này, “Em vào trước đi, tôi còn có việc.”
“Đừng mà, vẫn chưa bàn xong chuyện nhận em làm đồ đệ của chị mà?”
Hiểu Hiểu ôm trán, sao cô bé này vẫn còn nhớ mãi vậy?
Mẫn Lệ Ảnh lặng lẽ kéo vạt áo Cách Cách, “Chúng ta vào trước đi, đừng làm chị ấy khó xử.”
“Không được, vất vả lắm tớ mới gặp một người võ nghệ cao cường thế này, sao để mất được chứ? Nhỡ Trần Bách Thụ lại quấy rối cậu thì biết làm sao đây?”
Nghe cái tên Trần Bách Thụ thì Mẫn Lệ Ảnh liền phát run, ngón tay níu áo Cách Cách cũng run rẩy theo.
“Tiểu Mẫn, cậu đừng sợ! Chờ tờ học xong rồi, thấy hắn một lần thì đánh một lần.”
Có thể thấy tình cảm giữa hai cô bé rất tốt, Tề Cách Cách vỗ nhẹ lên mu bàn tay bạn, như một người chị đầy yêu thương.
Có vài nữ sinh từ trong chạy ra, gọi Tề Cách Cách: “Cách Cách, mau vào đi, sắp bị người ta giành mất chỗ rồi này.”
“Được, tớ và Tiểu Mẫn vào ngay đây.”
Bọn họ nhìn Mẫn Lệ Ảnh, ánh mắt đều lộ vẻ chán ghét, thế nhưng lại rất vui vẻ với Tề Cách Cách. Một cô gái trong số đó đi tới, kéo Tề Cách Cách qua một bên, “Sao cậu lại ở chung với nó, không sợ bị lây bẩn à.”
“Văn Kỳ, cậu nói lung tung gì vậy?”
“Còn không phải à, chẳng phải nó đoạt mất cơ hội đi Vienna huấn luyện hè này của Linh Mai là vì thầy Lục thích nó đó sao?”
Thầy giáo thích học sinh, nếu chỉ là tình thầy trò bình thường thì không nói, nhưng trong lời nói ẩn ý này lại có mang theo điều gì mờ ám.
Mẫn Lệ Ảnh cúi thấp đầu, không phản bác một câu.
Hiểu Hiểu đứng một bên, nhìn về phía mấy cô bé đang đứng ngoài cửa, rõ ràng trong mắt đầy vẻ khinh thường.
Trên đường tới, cô có thể nhận ra, quả thật, khuôn mặt của Mẫn Lệ Ảnh rất dễ gây chuyện, đôi mắt to mọng vừa xinh đẹp vừa quyến rũ, lấp loáng ánh nước, có một tia quyến rũ mơ hồ, thậm chí bắp chân lộ ra dưới lớp váy cũng rất đẹp, chỉ cần đứng yên thì cô bé cũng có thể khiến đống nữ sinh khác lộ sự thua kém của mình.
Không thể không nói, vẻ ngoài của Mẫn Lệ Ảnh quá dễ tác động tới thần kinh của đàn ông, cám dỗ họ không ngừng.
Nhưng, đây là trời sinh, cô bé không hề cố tình ra vẻ làm dáng gì cả.
Cảnh Táp nhìn một lúc, ghé vào tai Hiểu Hiểu nói, “Cô bé này đẹp quá, chẳng trách những nữ sinh khác đều không thích, có điều cô bé Cách Cách kia trông cũng rất xinh xắn.”
Hiểu Hiểu đồng tình. Tề Cách Cách đẹp, thế nhưng vẻ đẹp ấy rất chính khí, đẹp mà không yêu mị, vóc người cao gầy, khuôn mặt thanh tú, đường nét thần sắc tinh nghịch, bướng bỉnh, đặc biệt đôi mắt rất sáng. Khi không cười thì giống bây giờ, khuôn mặt cứng ngắc mang ý châm biếm khi không vừa lòng với lời nói của chúng bạn, một vẻ nữ vương như muốn nói ‘Các cậu câm miệng hết cho tớ’.
Cô bé và Mẫn Lệ Ảnh đứng chung với nhau, có cảm giác như thấy nữ vương và yêu phi vậy.
Thật là kỳ lạ, sao hai cô bé này lại thành bạn thân được nhỉ?
Đột nhiên Cảnh Táp ồ lên một tiếng, lẩm bẩm: “Sao tớ cứ thấy cô bé tên Cách Cách này giống ai đó thì phải?”
Hiểu Hiểu vừa định hỏi giống ai thì giáo viên phụ trách đón khách đã đi tới, là một cô giáo chừng bốn mươi tuổi, đeo kính gọng vàng, mặt tròn, nhìn qua thấy rất dễ gần, “Huấn luyện viên Đoan Mộc, ngại quá, bên trong hơi loạn nên quên chào hỏi cô, tài liệu cô gửi sáng sớm nay, tôi đã chép lại vào máy tính của giảng đường rồi.”
“Huấn luyện viên!?” Tề Cách Cách đứng bên cạnh rất ngạc nhiên, kinh ngạc đến mức há hốc miệng.
Hiểu Hiểu mỉm cười, cô bé này có vẻ nữ vương thật, thế nhưng gặp chuyện thì chẳng bình tĩnh chút nào.
Tức thì như gấu con, Cách Cách nhào tới cạnh Hiểu Hiểu, ôm chặt không buông, “Em cứ thắc mắc mãi, sao một sinh viên nữ lại có thể lợi hại như vậy, thì ra cô giáo là sĩ quan đặc công huấn luyện viên võ thuật phụ trách giảng dạy. Trời ạ, quá dữ dội luôn, cô nhất định phải nhận em làm đồ đệ.” Cách Cách vừa lải nhải, tròng mắt vừa đảo quanh, trông như một con cáo nhỏ giảo hoạt, “Mà cô ơi, làm sao có thể giữ gìn nét thanh xuân vậy ạ?”
Hiểu Hiểu: “…” Đột nhiên cô có cảm giác bị yêu nghiệt bám người.
Giảng đường bậc thang, tên như nghĩa, chỉ hàng sau cao hơn hàng trước một bậc, học sinh ngồi sau không bị những người ở trước chắn tầm mắt. Vì kiến trúc thiết kế và tính đặc thù khi chọn tài liệu nên lúc đứng trên bậc giảng, giọng nói truyền đi khắp giảng đường, như một sân khấu kịch vậy.
Lúc Hiểu Hiểu đi vào thì bên trong đã có đầy người ngồi, tiếng nói chuyện ồn ào, còn ầm ĩ hơn cả chợ đồ ăn, có cả nam lẫn nữ, phân nửa là nữ sinh. Cô lặng lẽ bước lên bục giảng, vì vẻ ngoài quá trẻ quá xinh đẹp, không những chẳng khiến đám đông trật tự mà ngược lại, tụi nam sinh như bị kích thích, hăng tiết lên.
Về những sinh vật như nam sinh đại học, hoặc bọn họ rớt môn, giãy dụa vật vã trong kì thi, hoặc đánh Dota, hoặc… theo đuổi mấy em khóa dưới, theo đuổi hoa khôi, theo đuổi tất cả những sinh vật mang giới tính nữ.
Thoáng chốc, tiếng cười giỡn, huýt sáo vang lên, trêu ghẹo cũng có nốt.
“Đàn chị xinh đẹp ơi, chị đi nhầm chỗ rồi.”
“Em gái, tụi anh còn chỗ ngồi đây này.”
“Em gái khoa nào đó ơi, đến chỗ đàn anh này, để anh bảo vệ em.”
Cảnh Táp nghe thế, không nhịn được cười. Hiểu Hiểu lạnh lùng, không nói chuyện, viết thẳng tên của mình lên bảng đen ở ngay giữa.
Dưới dòng tiêu đề ‘Thuật phòng thuân cho nữ’ ở trên bảng là tên của giáo viên đứng lớp, khi cô viết xong, tiếng ầm ĩ cười đùa trong giảng đường lập tức im bặt.
Lũ nam sinh trơ mắt ếch, cả đám bọn họ đều tới góp vui, muốn xem nữ đặc công sĩ quan huấn luyện trông thế nào, còn đùa rằng giống một nữ Lý Quỳ () là cái chắc. Chẳng ngờ đâu nữ sĩ quan này là xinh đẹp nhường này, là nữ thần đẹp hơn hoa.
() Lý Quỳ: Một trong anh hùng Lương Sơn Bạc trong tác phẩm Thủy Hử, người nông dân, tính tình bộc trực, chất phác, nóng vội lỗ mãng. Còn có biệt danh là Hắc Toàn Phong.
Tụi con gái thì càng ngỡ ngàng hơn. Tại trông cô còn mảnh mai yểu điệu hơn cả bọn họ? Có thật là sĩ quan huấn luyện không? Chắc chắn không phải nhà trường chọn sai người chứ hả?
Trong tiếng nghi ngờ lao xao, Hiểu Hiểu vẫn rất bình tĩnh, bảo Cảnh Táp tắt đèn, sau đó nhấn nút remote trong tay, màn hình trắng thật lớn từ từ được hạ xuống, màn hình sáng lên, chiếu bài Powerpoint cô đã làm. Giảng bài chẳng có gì khó với cô cả, lúc học đại học, Hiểu Hiểu thường giúp giáo viên soạn giáo án, cũng từng có kinh nghiệm dạy học cho sinh viên mới.
Powerpoint ngắn gọn, hình nhiều chữ ít, chủ đề rõ ràng, thú vị sinh động, giọng nói của cô lành lạnh nhưng rõ ràng, êm ả như nước suối trong, thấm vào lòng người.
Bắt đầu nói về phải cảnh giác với những người nào nhất, nói rất chi tiết, kỹ càng, những nữ sinh ngồi dưới gật đầu răm rắp.
“Phải cẩn thận với kẻ bám đuôi, người uống say, kẻ bất ngờ xuất hiện ở góc cua. Vì theo điều tra những biểu hiện của tính tội phạm, ít nhất có % kẻ gây án là người quen. Tốt nhất không ngồi trong những xe màu đen, nếu phải ngồi thì nhất định phải giữ liên lạc với bạn bè bất kể mọi lúc. Trong túi xách luôn có sẵn bình xịt hơi cay, lúc dùng phải nhanh phải chuẩn, vì nếu bị kẻ bắt cóc cướp mất, thì tình thế đảo ngược, kẻ chịu thảm sẽ là mình.”
Rất nhanh sau đó, những tiếng nghi ngờ lao xao đều biến mất, chỉ có giọng nói của cô mà thôi, chẳng còn bất cứ động tĩnh nào khác.
Đến khi nói làm thế nào để tránh gặp tình cảnh nguy hiểm, các nữ sinh càng lắng nghe nghiêm túc hơn.
Cô lớn lên ở Mỹ, lúc giảng bài rất biết cách nói đùa, thêm chút tiếng cười trong giờ học nghiêm túc, có thể giảm sự buồn tẻ, nhàm chán được phân nửa.
“Cố gắng để không ở một mình, những lúc làm thêm giờ quá muộn thì phải nhờ đồng nghiệp đưa về một chút, tiễn xong rồi thì thành bạn trai, lúc đó coi như các em buôn bán có lời rồi!”
Nghe nửa câu sau xong, tất cả nữ sinh đều che miệng cười khúc khích.
Tề Cách Cách ngồi ở hàng đầu đưa tay lên hỏi: “Vậy, thưa huấn luyện viên, nếu chẳng may rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm thì biết làm thế nào ạ? Gặp kẻ bắt cóc thì phải đánh trả thế nào?”
Cô bé đang quan tâm làm thế nào để đánh địch nhất.
Hiểu Hiểu mở đèn, ánh sáng từ màn hình chiếu bài Powerpoint biến mất, “Đầu tiên, em phải nghĩ cách để khiến kẻ xấu mất cảnh giác, sau đó phải ra tay thật mạnh. Tiếp theo, phải hành động thật nhanh, thừa dịp gã chưa chuẩn bị thì chọt vào mắt, khóa cổ, các động tác phải liền mạch. Cuối cùng là mau bỏ trốn. Nhất định phải chạy vào đám đông, vừa chạy vừa gọi điện thoại. À, phải, nhất định đừng vì thấy kẻ xấu đẹp trai mà thương tiếc hắn nhé.”
“Ha ha ha ha…” Các nữ sinh lại phá lên cười.
“Nhất định phải chạy trốn ạ?” Có cô bé cậy mạnh, cảm thấy chạy trốn như vậy là để gã bắt cóc được lợi.
Hiểu Hiểu hướng dẫn từng bước: “Một cô gái không học võ, sức khỏe bình thường, nếu đánh nhau trực tiếp với kẻ bắt cóc thì tỷ lệ thắng quá nhỏ.”
Có người chép miệng: “Vậy Thuật phòng thân cho nữ là vô dụng rồi?”
“Không, Thuật phòng thân cho nữ nhấn mạnh vào tính ‘ác’, ‘độc’, đề cao ‘Khống chế địch trong vòng một chiêu’, lợi dụng khi kẻ bắt cóc không có tâm lý đề phòng thì bất ngờ tấn công, khiến gã tạm thời mất khả năng hành động, sau đó chạy trốn. Chạy trốn để tránh thương tổn mới là điều quan trọng hơn hết.”
Có nam sinh lao nhao nói đùa: “Huấn luyện viên, sao cô không tự làm mẫu một chút đi.”
“Có thể, nhưng tôi cần đối thủ!”
Một loạt nam sinh ở dưới vội vàng giơ tay, “Em, em được nè!”
Có cậu học sinh tích cực, tự động chạy lên, “Huấn luyện viên, tụi em khoa thể dục.”
Khoa thể dục có lắm các bạn trẻ khỏe mạnh đẹp trai, là một khoa khiến nam sinh khoa khác ôm đầy cảm xúc phức tạp. Sự trượng nghĩa tạo nên hình ảnh thiên thần của các nam sinh khoa thể dục, nhưng bá đạo, đánh nhau, ỷ mạnh cướp bồ người khác là bộ mặt ác quỷ của bọn họ.
Thế nhưng, dù là thiên thần hay ác quỷ, cứ nhắc tới khoa thể dục thì nữ sinh trong trường sẽ nghĩ ngay tới nam sinh khoa thể dục, nhắc tới nam sinh khoa thể dục thì chỉ nghĩ tới những anh chàng đẹp trai mà thôi. Vì cứ nhìn tầm vóc thể trạng kia thì liền có cảm giác an toàn mà.
Không hổ là thuộc khoa thể dục, bốn nam sinh đi lên cao to khỏe mạnh, trông rất võ biền, so với bọn họ, Hiểu Hiểu trông như con chim sẻ.
Các nữ sinh thầm lau mồ hôi giúp Hiểu Hiểu, chênh lệch thể trạng lớn quá, không sao chứ?
Cô giáo ngồi ở góc cũng thấy hoảng. Chương trình học lần này chỉ để đối phó với bộ giáo dục, tăng ý thức tự bảo vệ của các sinh viên nữ mà thôi, không cần phải học thật, vừa định lên ngăn cản thì Cảnh Táp cười nói: “Yên tâm, trước mặt cậu ấy thì họ chỉ là bốn con gà nhép mà thôi.”
Dùng từ ‘gà nhép’ là nói quá rồi đấy, cùng lắm chỉ là bốn miếng đậu hũ non thôi.
Hiểu Hiểu có vẻ hờ hững lại bình tĩnh, chọn một người cường tráng nhất, để hắn tùy ý tấn công, cậu nam sinh được gọi xoa xoa tay, khuôn mặt hưng phấn đỏ rần.
Hai chân cô một trước một sau, khuỵu đầu gối nghiêng người đứng thẳng, hai tay nắm thành đấm thủ thế về phía người trước mặt. Nắm đấm là vũ khí cơ bản nhất của loài người, cũng là thứ linh hoạt nhất. Và trong lúc đánh nhau quyết liệt thì nó cũng có uy lực lớn hơn cả. Khi cậu ta nhào tới, cô tung nắm đấm thẳng, gió tạt vào mặt, nắm đấm trắng nõn dùng lại trước mũi cậu ta chỉ trong nháy mắt, đến đó thì dừng.
Cậu ta hoảng sợ la lên một tiếng, lùi về sau một bước, ngay tức thì, lại một quả đấm khác từ cô đi từ dưới lên, đánh vào bụng và phần cằm của cậu ta.
Kết cục của cậu trai trẻ là đã bị giết trong nháy mắt, thậm chí còn chả kịp thủ. Hiểu Hiểu thu quyền, rất bình tĩnh, thản nhiên.
Các nữ sinh đều ngây người, Tề Cách Cách kích động nhất, ngồi ở hàng đầu tiên vỗ tay thật mạnh hô hay quá.
Nhưng cậu nam sinh năm nhất không phục, nhào tới tấn công. Hiểu Hiểu trở tay đấm thẳng vào mặt cậu ta, đau đến mức phải ứa nước mắt, mặt xám xịt đi xuống.
Hiểu Hiểu lại chọn một cậu nam sinh khác, đối phương rút kinh nghiệm từ người trước, tỏ ra rất muốn được thử sức.
“Từng tập Taekwondo sao?”
“Con mắt của sĩ quan tốt thật, em tập nhiều năm rồi.”
Hiểu Hiểu ‘ồ’ một tiếng qua loa, sau đó xuất kích trong chớp mắt. Nắm đấm nhắm từ trên xuống, dùng xương trên mu bàn tay để tấn công, và một cú móc, tức là sử dụng nắm tay, tấn công từ hai bên trái phải vào đầu đối thủ, trực tiếp khiến cậu nam sinh đã nói nói luyện Taekwondo nhiều năm gục thẳng ngay lập tức.
Lần này, con mắt của các nữ sinh đều trợn lên, không kiềm được mà đứng dậy.
Sau đó, Hiểu Hiểu biến hóa bàn tay thành cái kéo, chụm bốn ngón chặt xuống, móc câu, chỉ một ngón, hai ngón, hình khẩu súng, đâm() vào những vị trí nguy hiểm như mắt, cổ họng, dưới nách, khiến cậu nam sinh thứ ba phải chạy chối chết. Hiểu Hiểu đã dừng tay mà cậu ta còn chạy tới chạy lui trước bục khiến đám con gái bên dưới đều phá ra cười, tụi nam sinh thì tức giận đến mức đấm ngực giậm chân.
Đến cậu nam sinh cuối cùng, Hiểu Hiểu biễu diễn kĩ năng dùng chưởng và công kích bằng móng.
“Đây là kĩ năng phản kích khi bị kẻ xấu áp chế, dùng các đầu ngón tay thọt mạnh vào mũi, nhẹ sẽ khiến chảy máu mũi, nặng thì bất tỉnh. Trong võ thuật, chiêu này được gọi là ‘Nghênh diện chưởng’! Sau khi dùng ‘nghênh diện chưởng’ đúng chỗ, duỗi năm ngón tay, dùng móng cào thật mạnh, cái này gọi là ‘nghênh diện thiếp kim’, hay còn là ‘tẩy kiểm pháo’. Nhẹ thì cào rách mí, chảy nước không ngừng, không thể mở mắt được. Nặng thì tổn thương nhãn cầu, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng rất tiện, có thể tạm thời khiến kẻ xấu mất khả năng sử dụng bạo lực, kịp thời chạy trốn.”
Những cậu nam sinh bị cô công kích phải lùi về sau liên tục, đến khi không còn đường lui nữa thì đành dán sát người vào tường che mặt, kêu gào hoảng loạn: “Huấn luyện viên, tụi em thua, đừng đánh nữa!”
Hiểu Hiểu dừng lại, hơi thở vẫn nhẹ nhàng.
“Tôi nhấn mạnh lại lần nữa, phòng thân tự vệ không phải là một môn thể thao thi đấu, mục đích không phải đánh bại đối thủ một cách triệt để mà khiến kẻ xấu tạm thời mất đi năng lực hoạt động mới là điều quan trọng nhất, sau đó nhanh chóng rời khỏi hiện trường, đi báo cảnh sát hoặc kêu cứu!”
Dứt lời, cả giảng đường lặng ngắt, mãi lúc sau là một tràng pháo tay giòn giã.
“Thật là lợi hại, đúng là nữ võ thần!”
“Huấn luyện viên, chị là niềm kiêu ngạo của nữ giới!”
Chẳng ai còn bất cứ nghi ngờ gì nữa, từng người một đứng dậy đặt câu hỏi cho Hiểu Hiểu.
Một cô bé đeo kính sợ hãi hỏi: “Huấn luyện viên, em rất dở thể dục, thể lực cũng không tốt, em có thể làm được như những điều chị nói không?”
“Tuy nói về tự vệ phòng thân thì dễ, nhưng muốn làm được rất khó, vì cần phải tổn thương đối thủ, nhất định phải có một lực tấn công mạnh. Nếu sức em trói gà không chặt, cho dù có nhiều chiêu thức lợi hại hơn cũng chẳng có ích gì. Nhưng cho dù có sức, khi gặp nguy hiểm cũng chưa chắc có gan dùng. Thế nên, khi có cơ hội thì hãy tham gia vài lớp huấn luyện võ thuật, chẳng hạn như boxing, taekwondo, những môn này đều thích hợp cho người trẻ tuổi, đặt biệt là boxing. Rất thích hợp để tự vệ, đồng thời rèn luyện được tâm sinh lý, giúp bản thân bình tĩnh, gặp nguy không loạn.”
Trả lời có phần hơi lạnh lùng, những chiêu thức cô biểu diễn đều dùng để khống chế địch, dùng khi chiến đấu cần kết thúc ngay trong một chiêu, vì thế rất nhấn mạnh về thời cơ, bí mật và tốc độ tấn công, không trải qua rèn luyện thì rất khó có được thành quả.
“Thế phải làm sao ạ?”
Hiểu Hiểu kiễn nhẫn trả lời: “Thuật phòng thân cũng có nhiều loại, nếu những loại kể trên khiến các em cảm thấy khó khăn, vậy thì tôi sẽ dạy cách mọi người làm sao để đá vào bìu dái một cách khoa học…”
“Hả?” Rất nhiều nữ sinh không kịp phản ứng.
Toàn bộ lũ con trai mặt xanh mét.
“Đá… bìu…” Có một cô bé mặt tròn trong góc đỏ ửng cả mặt, mắc cỡ đến mức không dám nói hết câu.
Có cô bé ở sau tò mò hỏi: “Lần đầu tiên em nghe nói đá vào trứng mà cũng cần khoa học nữa đấy.”
“Đương nhiên phải cần khoa học, nếu cứ tấn công mù quáng chỉ khiến kẻ xấu có phòng bị, bản thân càng gặp nguy hiểm hơn!”
“Huấn luyện viên, vậy chị mau nói đi ạ, phải đá vào bìu dái thế nào mới đúng khoa học?” Hỏi một cách không chút e dè như thế, trừ Tề Cách Cách thì còn có thể là ai được nữa? Khuôn mặt cô bé tỏ ra rất hưng phấn, nhìn Hiểu Hiểu, trong mắt là sự tin phục và sùng bái hoàn toàn.
“Đầu tiên nhất định phải đá vào bìu…” Vừa mới nói từ đầu tiên mà rất nhiều nữ sinh xấu hổ đỏ mặt rồi.
“Huấn luyện viên, chị dùng từ ‘trứng’ đi ạ.”
Hiểu Hiểu mỉm cười, sửa lại, “Đầu tiên nhất định phải đá vào trứng mà không phải là dương vt, vì trên trứng tập trung rất nhiều đầu dây thần kinh, hơn nữa, bao tinh hoàn được coi là một cơ quan ‘nội tạng’ phát triển ở ngoài, sẽ có cảm giác đau hơn dương vt gấp trăm lần. Thứ hai, khi tấn công vào ‘trứng’ thì phải đá từ dưới lên, tốt nhất là dùng đầu gối mà thúc. Lý do thứ nhất, vì như thế sẽ nhanh hơn dùng bàn chân, hai là độ mạnh yếu, dùng đầu gối…” Cô cười lạnh, bộ dạng ma nữ bắt đầu lộ ra, nhìn lướt qua tụi nam sinh, “Các em vĩnh viễn không thể hiểu nỗi đau khi đàn ông bị vỡ trứng đâu.”
Tụi nam sinh đều cùng kẹp chặt hai chân, mồ hôi túa ra như mưa mùa hạ.
“Không biết có ai muốn lên…”
Các cậu bé vội vàng lắc đầu, ai dám lên chứ, không phải tự tìm đòn sao?
Giờ học hai tiếng đồng hồ nhanh chóng kết thúc, lúc các nữ sinh ra khỏi phòng đều khoa tay múa chân biểu diễn theo những chiêu mà Hiểu Hiểu dạy, tụi nam sinh thì hối hận cực kì, mặt trắng bệch có, xanh mét cũng có, lúc bước ra đều không dám nhìn sang Hiểu Hiểu.
Ra ngoài rồi thì đám con trai mới đỡ tường, lau mồ hôi trên trán, điều họ cảm giác sâu sắc nhất về buổi ngoại khóa ngày hôm nay chính là – Trân trọng sinh mạng, tránh xa phụ nữ.
Đợi học sinh giải tán hết, Cảnh Táp mới chống nạng đi tới bục giảng, nhìn Hiểu Hiểu như đang nghĩ điều gì.
Hiểu Hiểu bị cô nhìn đến mức lúng túng, “Có chuyện gì à?”
“Hiểu Hiểu, cậu thay đổi rồi?”
Cô cười: “Nói vớ vẩn, cậu té bị thương ở chân, không phải ở đầu.”
“Thật đó, đã dễ gần hơn!”
“Có à?” Vậy mà cô hoàn toàn không cảm thấy gì cả.
Cảnh Táp gật đầu chắc nịch, “Có, nếu là mấy tháng trước thì chắc chắn cậu sẽ không bày ra vẻ mặt dịu dàng giảng bài cho sinh viên như vậy đâu.”
Ban đầu Cảnh Táp còn lo lắng Hiểu Hiểu sẽ quá lạnh lùng, sợ cô nổi giận vì tụi học sinh.
“Có lẽ vì gần đây đã được ngủ khá nhiều.”
Ngủ đủ giấc, tâm tình cũng tốt hơn hẳn, đương nhiên sẽ dễ gần rồi.
Ngay lập tức, Cảnh Táp nghĩ tới Khang Hi, trong cục có không ít tin đồn về Hiểu Hiểu và Khang Hi, thế nhưng cô không tin, bây giờ… nam thần đúng là lợi hại, chỉ mới mấy ngày đã thay đổi được tính tình Hiểu Hiểu rồi.
Cô nháy mắt một cách đầy mờ ám với Hiểu Hiểu, “Ngủ ngon à? Cách gì mà tốt thế? Kể tớ nghe xem nào.” Nằm viện mấy ngày, tin tức không nhạy, cô cực kì nghi ngờ không biết mình có bỏ lỡ tin tức quan trọng gì không.
Hiểu Hiểu cảm thấy chắc chắn Cảnh Táp bị té hư não mất rồi, cô chẳng nghe hiểu được câu nào cả.
“Đi thôi!” Cô lười tán gẫu cùng Cảnh Táp, “Mau tới phòng hiệu trưởng nào.”
Vừa định rời đi thì có một bóng đen bất ngờ nhào tới, dọa cả hai giật nảy.
Tập trung nhìn lại, Tề Cách Cách vọt tới trong chớp mắt, quỳ một chân trên đất, ôm quyền, khuôn mặt tỏ ra cực kì nghiêm túc, “Cô giáo, xin nhận của đồ đệ một lạy!”
Hiểu Hiểu: “…”
Sao cô lại có thể quên yêu nghiệt này vẫn còn ở đây chứ.