Nói xong, Cảnh Táp lại cảm thấy như thế thì quá có lợi cho thứ súc sinh cưỡng hiếp phụ nữ rồi, nên róc thịt mới đúng.
Hiểu Hiểu hiểu được suy nghĩ của bạn, “Không cần phân vân đâu, suy nghĩ ấy ấy không sai, đó là cách trực tiếp, có thể bày tỏ sự căm hận của cậu. Thế nhưng có một điều kiện tiên quyết. Suy nghĩ này thường chỉ sinh ra sau khi đã bị cưỡng hiếp. Vừa bị tổn thương, sự sợ hãi lớn hơn cảm giác thù hận nhiều, sau khi hoảng sợ dần biến mất thì sự căm thù mới xuất hiện, sinh ra tâm lý xúc động, muốn trả thù. Dùng những cách dễ chọn, gọn gàng dứt khoát như chém, đâm hoặc tông chết đối phương.”
Đây là do adrenalin giở trò. Lúc con người mất đi lý trí, suy nghĩ bốc đồng, dám có thể cầm dao xông ra lắm.
Cảnh Táp nghe hiểu, vỗ vỗ đầu, “Tớ hiểu rồi, hung thủ giết Trương Chí Dao, Lỗ Nhạc Vĩ, Nhâm Ngạn thì lại không phải người như vậy. Nói cách khác, hung thủ không phải chỉ bị bọn chúng cưỡng hiếp gần đây, thế nên không phải thuộc loại sát nhân giết người trả thù do xúc động, mà đã có sát ý từ rất lâu. Nhưng hơn mười mấy, hai mươi năm như vậy… thì có xa quá không?”
Hiểu Hiểu lắc đầu, cô không cảm thấy xa, “Lúc phán đoán thời điểm này, một vì nghĩ tới tuổi của hung thủ. Có thể hung thủ không còn trẻ nữa, vì nếu trẻ quá thì đã không thể sắp xếp chặt chẽ, chu đáo được vậy. Không đơn giản phụ thuộc vào chỉ số thông minh mà việc này cần có đủ thời gian. Mặt khác, nếu quá trẻ thì cũng không thể bình tĩnh để tránh việc điều tra và vặn hỏi của cảnh sát. Ít nhất, không phải là một cô gái khoảng mười mấy hoặc hai mươi tuổi. Thế nhưng phụ nữ dễ bị cưỡng hiếp nhất lại nằm trong độ tuổi trên dưới 15-20. Vậy nên, nhất định cần một khoảng thời gian dài. Nhưng tớ đã điều tra những tin tức lẫn tin đồn từng đăng trên các báo cũ hoặc diễn đàn, chẳng có vụ án nào phù hợp với trường hợp của hung thủ. Có nghĩa rằng, thời gian mà hung thủ từng bị ba người cưỡng hiếp, ít nhất phải trên mười năm trở lên, nhưng chắc chắn không quá hai mươi năm. Vì nếu quá hai mươi năm, tuổi của hung thủ đã quá lớn, chưa chắc có đủ sức để giết người. Tổng hợp các đầu mối lại thì tuổi của hung thủ nằm trong khoảng từ 35-45 tuổi.”
Phụ nữ trong độ tuổi từ 35-45, không chỉ đủ từng trải mà còn có khả năng trấn tĩnh tương đối, sức khỏe cũng không quá tệ, đây là profile độ tuổi phù hợp nhất cho vụ án này.
Cô lại tiếp: “Tớ đoán, sau khi hung thủ bị ba gã cưỡng hiếp, vì có nguyên nhân gì đó mà không thể báo cảnh sát, chẳng loại trừ vì có nhược điểm nằm trong tay ba gã này, hoặc cũng như vụ án cô nữ sinh bị hiếp dâm kia, sợ bị kì thị, không dám ra làm chứng, để ba gã tiếp tục được ung dung ngoài vòng pháp luật. Thế nhưng lại ôm lòng căm thù, hung thủ luôn tưởng tượng phải giết ba gã đó thế nào trong đầu. Dựa vào sự tưởng tượng này mà dằn được lòng hận thù, ngày qua ngày, một năm lại một năm, cho đến khi thủ đoạn giết người đã trở nên hoàn hảo không dấu vết.”
Đây là kiểu tâm lý phát tiết rất điển hình. Cho dù một người hận ai đó đến muốn giết chết, thế nhưng chưa chắc sẽ làm thật, ấy vì còn có thể khống chế cảm xúc, biết hậu quả của việc giết người, đành đem tất cả ác ý ấy biến thành việc giết chóc trong tiềm thức mà thôi.
Cũng như cấp trên và ông chủ đấy, tin chắc có rất nhiều công nhân có thể nghĩ ra hàng nghĩ cách giết bọn họ.
Cảnh Táp lại đưa ra câu hỏi mới: “Nếu hung thủ quả thật giống lời cậu nói, vậy thì tại sao từng biến việc giết người chỉ trong suy nghĩ để an ủi bản thân, đã yên ắng nhiều năm vậy, thế mà bây giờ lại làm thật?”
“Đây cũng là điều mà tớ vẫn chưa hiểu rõ.”
Hiểu Hiểu mở cửa sổ nhìn ra xa, hai hang lông mày chau lại, đây là nghi vấn thứ hai mà cô vẫn chưa nghĩ ra.
Một cô gái bị tổn thương do cưỡng hiếp, sẽ chia làm bốn giai đoạn: Hoảng sợ, kích động, bình phục, và lãnh đạm.
Trong đó, giai đoạn kích động là lúc dễ nảy sinh hành vi trả thù nhất. Bình thường thì trong vòng ba năm sau khi bị tổn tương, ở giai đoạn này, nạn nhân thường cảm thấy nhục nhã, bị sự tự ti dày vò, cũng là thời kì có cảm giác không an toàn nhất. Đa số giới nữ sẽ trở nên nhát như thỏ, thậm chí còn bị tự kỉ. Đêm khuya yên tĩnh là lúc thích hợp nhất để sinh lòng thù hận. Những đêm mất ngủ, chỉ có thể dựa vào ảo tưởng, dựa vào việc giết người trong tiềm thức để trừng phạt những gã cầm thú làm mình tổn thương. Và nếu đã căm hận đến mức không thể đè nén thì cũng có thể sẽ bộc phát trong khoảng thời gian này. Thế nhưng, hung thủ lại không như vậy.
Mười mấy năm đã đủ để nạn nhân bước vào giai đoạn lãnh đạm, bắt đầu một cuộc sống mới. Thế nhưng hung thủ lại dùng cách tàn nhẫn nhất để nói lên sự căm hận của mình vào lúc này, quả rất khác với lẽ thường.
Sát ý bất ngờ ập tới thế này, bỗng cô có một linh cảm mơ hồ rằng, hung thủ không đơn thuần chỉ vì bản thân.
Vậy… vì cái gì?
Nếu không thể giải được câu đố này thì cũng chẳng cách nào tìm được hung thủ.
***
Hiểu Hiểu càng nghĩ, sắc mặt càng trở nên rất nghiêm trọng. Đôi mắt trông về phương xa, lộ ra nụ cười nhạt mang vẻ trào phúng và châm biếm.
Thật lòng mà nói, cô rất chán ghét vụ án này. Vì cô cũng là phụ nữ, đối với phụ nữ, sự tổn thương lớn nhất là bị cưỡng hiếp. Điều này có thể đánh nát tất cả mọi kiên cường của một người con gái. Những người từng bị trải qua chuyện này đều khóc lóc để trút hết sự đau đớn và khổ sở trong lòng. Nhưng cô không biết liệu hung thủ có khóc không, hay bà đã căm hận đến mức chẳng thể chảy được nước mắt rồi.
Hung thủ như đóa hoa lưỡng sinh (*), một gốc yếu đuối mỏng manh, một lại tàn nhẫn độc ác. Chúng quấn vào nhau, cuối cùng khiến bà trở thành một tội phạm giết người.
(*) Hoa lưỡng sinh: loài hoa có hai nụ, khi bung nở hai bông hoa luôn quay về hai hướng khác nhau, chỉ khi sắp tàn thì hai bông hoa này mới tiến sát lại gần nhau
Thế nhưng, giết người là giết người. Vĩnh viễn không thể nào dính dáng tới hai chữ chính nghĩa.
Thi thoảng Cảnh Táp có thấy cô lộ nụ cười mang vẻ trào phúng và châm biếm như vậy, lòng cũng thầm hiểu. Nếu đúng như cô nói, nạn nhân chưa chắc là người bị hại, thì dẫu ba gã này chết đi cũng chẳng đền hết tột. Tuy nhiên, luật pháp sẽ không đánh giá như vậy.
Hai người đều trầm mặc, chờ khi đã giật mình tỉnh ra thì hoàng hôn đã buông xuống. Ánh chiều tà có màu đỏ như máu, mặt trời màu vàng rực khảm lên bầu trời, tròn đến mức cảm thấy không thật. Chút nắng chiều cuối cùng rải trên đất, khiến cả một vùng đều chìm trong sắc đỏ hồng nhàn nhạt.
Nhìn mặt trời lặn như vậy, nỗi thê lương chôn sâu tận đáy lòng càng trở nên nồng đậm.
Khuôn mặt Cảnh Táp tỏ ra đa cảm, yếu ớt nói: “Hiểu Hiểu, tớ đi trước nhé.”
“Về đồn à?”
“Về nhà!”
Tâm trạng thế này mà về đồn cảnh sát, nhất định sẽ bị Tào Chấn nhìn ra manh mối mất thôi, thể nào cũng bị dạy dỗ một trận.
“Tớ đưa cậu về!”
Hiểu Hiểu không yên tâm để cô về nhà một mình. Đã bị thương mà còn chạy qua chạy lại suốt cả ngày, bớt đi lại thì hơn.
“Không cần đâu, lúc tới đây có Tiểu Lý chở đến, tớ bảo cậu ta chờ ở ngoài, bây giờ tiện thể chở tớ về luôn.” Cảnh Táp chống nạng, tập tễnh bước ra khỏi phòng làm việc của Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu thấy cô đã lên xe rồi mới an tâm quay lại phòng, vừa định thu dọn đồ đạc để ra về thì đột nhiên Trương Vũ lại đến.
“Đoan Mộc, may quá, em chưa về! Có việc phải nói cho em đây!”
Vóc dáng của người này như gấu, ngay cả giọng nói cũng vang vọng như một con gấu lớn.
Lúc này, Hiểu Hiểu rất không muốn nhìn thấy đàn ông, ánh mắt sắc bén như đao.
Trương Vũ nhạy cảm nhận ra cô đang khó chịu, vội vàng hạ giọng, đứng ở cửa không dám bước vào, lòng mắng thầm, chả biết tên khốn nào đã trêu cô.
“Có gì thì nói nhanh đi!” Bây giờ đã tan làm, cô không hơi đâu mà tán dóc với anh ta làm gì.
Trương Vũ nuốt nước miếng. Không hổ là nhân vật có tiếng của đội đặc công, cảm giác rất áp lực, ngay cả anh ta cũng cảm thấy hơi e ngại.
“À… là thế này. Không phải hôm qua em có đến Khôn Hoa để dạy học đó sao, hiệu ứng rất tốt. Không chỉ nữ sinh trường Khôn Hoa mà những sinh viên nữ của các trường đại học khác cũng có tới nghe giảng, sau khi về đã đề nghị với nhà trường, hi vọng em có thể dạy thêm vài buổi nữa.”
Anh ta ăn ngay nói thật, không hề thêm bớt chút nào. Cũng không biết cô đã giảng nội dung gì mà điện thoại của đội đặc công cứ reo liên tục.
Trương Vũ gãi đầu. Đến đây làm thuyết khách, vậy mà tâm trạng Hiểu Hiểu có vẻ thế này, chắc là thua rồi.
“Tôi đồng ý!”
Trương Vũ trợn mắt, “Hả?”
“Còn gì nữa không? Không có gì nữa thì tôi tan việc đây.” Cô đi thẳng ra ngoài.
Quả là kì lạ. Thế mà Hiểu Hiểu lại đồng ý.
“Em đồng ý thật à!” Anh ta không thể không xác định lại lần nữa.
Hiểu Hiểu nhíu mày, dừng bước. Trông cô có vẻ không giữ chữ tín à? Sao anh ta lại hỏi lại? “Tôi không nói lần hai!”
Cô chưa bao giờ là thánh mẫu, chẳng qua bị ảnh hưởng bởi vụ án này. Chỉ khi học cách tự bảo vệ mình thì con gái mới có thể tránh được nguy hiểm, mong rằng những gã cầm thú có ý đồ cưỡng hiếp phụ nữ đều chịu cảnh thảm thê. Hơn nữa, đám người mới sắp thi sát hạch, kế hoạch huấn luyện có thể hoàn thành ngay trong tuần này, cô cũng đang rảnh.
“Đoan Mộc, em thay đổi rồi!”
Đây là người thứ hai nói cô đã thay đổi. Không quan tâm, Hiểu Hiểu bước nhanh tới bãi đỗ xe.
Vừa tới bãi đỗ xe thì Vệ Hiểu, lẳng lặng bước ra như mèo, trên mặt viết rõ có việc cần nhờ.
Những người mới gặp Vệ Hiểu sẽ có cảm giác anh giống những anh chàng đẹp trai trong phim Hàn. Ngũ quan thanh tú, tướng mạo khôi ngô, da trắng bóc, khí chất ưu nhã. Trang điểm lên thì có khi còn đẹp hơn cả con gái, không ai nghĩ rằng một anh chàng đẹp trai như vậy lại là đội viên chủ công của đội đặc công. Thân thủ mạnh mẽ, hiếm có ai đánh thắng được anh.
Chỉ là sau khi nhìn kĩ sẽ phát hiện ra, anh có đôi mắt rất đẹp, trông như một hồ nước đóng băng, sâu thẳm, đôi môi mang màu rất tươi luôn khẽ nhếch, như đang cười nhạo thế gian ngu xuẩn.
Vóc người anh cao, tỉ lệ giữa đầu và thân là 1:9, còn hoàn hảo hơn cả thân hình người mẫu, nhìn cô từ trên xuống như một vương gia.
“Có chuyện gì?” Vóc người Hiểu Hiểu nhỏ xíu, thế nhưng ghét phải ngẩng đầu nhìn ai, vì thế lùi lại mấy bước, đứng xa một chút là có thể nhìn thẳng vào anh.
Tuy vẻ ngoài Vệ Hiểu trông hơi ẻo lả vậy thôi chứ bên trong chuẩn men trăm phần trăm, nói chuyện không dài dòng.
“Đoan Mộc, tôi muốn nhờ em giả làm bạn gái tôi!”
Cô sửng sốt, cực kì kinh ngạc vì hoàn toàn không ngờ anh lại yêu cầu như thế. Ấy nhưng giọng nói lại rất bình tĩnh: “Lý do?”
So với đội trưởng đội đặc công Trương Vũ thì cô và Vệ Hiểu cũng chả thân thiết gì. Trong hai năm, số câu nói giữa hai người cũng chẳng quá 20 câu.
Anh lạnh lùng bảo: “Tôi muốn các cụ trong nhà dẹp bỏ hi vọng, không để ông ấy sắp xếp xem mắt nữa.”
Nhiều năm nay Vệ Hiểu không liên lạc với người nhà, thế nhưng chẳng hiểu sao gần đây, cứ hai ba ngày là ông cụ lại quấy anh một lần, có lẽ vì Vệ Bảo đã tiết lộ. Sớm biết vậy đã không liên lạc với thằng em trai này, khiến cho bây giờ anh cứ phải bứt rứt suốt. Một ngày mà có tới ba mươi mấy cuộc điện thoại xem mắt. Vì trái tim cụ nhà, anh ta cũng cố tham gia vài lần, thế nhưng đây không phải kế lâu dài. Xem mắt cũng chỉ là ngụy trang thôi, anh biết ông cụ muốn buộc mình trở về để kế thừa gia nghiệp.
Khuôn mặt Hiểu Hiểu vẫn không thay đổi, đi một mạch không quay đầu, hướng về chỗ đậu xe của mình.
Vệ Hiểu không nản chí, đi theo, “Chỉ một lần thôi, đi ăn bữa cơm với tôi, lướt qua mặt ông già là được. Sau khi xong rồi, em có thể yêu cầu gì tôi cũng được.”
Bằng bất cứ giá nào, anh muốn sớm chấm dứt chuyện này.
“Vì sao không tìm Bạch Lộ?” Trong đội đặc công, đâu phải chỉ mình cô là nữ.
Vệ Hiểu gạt phắt: “Cô ấy thì không được!”
“Không được?”
Thời gian Bạch Lộ làm việc trong đội đặc công lâu hơn, cũng nói chuyện với nhau nhiều. Chả phải những chuyện thế này nên tìm người nói chuyện được chứ, cô và anh ta chẳng có đề tài chung, không sợ lộ à?
Anh ta trả lời không chút do dự: “Ông già nhà tôi thích phụ nữ mạnh mẽ, chỉ có cái áp lực của em mới ép được ông ấy!”
Hiểu Hiểu: “…”
Đây đâu phải tìm vợ, rõ ràng là tìm kẻ thù.
“Nếu như em đồng ý, có thể yêu cầu tôi bất cứ điều gì!” Anh ta tuyên bố, khẳng định, “Bất kì yêu cầu gì!”
Hiểu Hiểu lên xe, đóng cửa, khởi động máy, động tác liền mạch, cuối cùng nhấn ga chạy thẳng.
***
Vệ Hiểu không ngờ cô lại chạy thẳng như thế, nhất thời không kịp phản ứng, đứng ngẩn ra nhìn xe cô phóng vun vút.
“Anh nói rồi, chuyện này mà tìm Đoan Mộc thì đúng là tự làm mình mất mặt mà thôi, cô ấy đồng ý mới lạ!” Ngụy Quân dựa người vào mui xe, cười đến gập người.
Vệ Hiểu hung hăng liếc anh ta, “Còn cần anh nói nữa chắc!”
“Chú tìm Bạch Lộ đi, mặt mũi ngon lành, tính tình dễ chịu, không phải bình thường hai người cũng hay nói chuyện với nhau lắm sao?”
“Em hiểu ông già lắm, ông ấy muốn tìm một cô thật cứng về để quản được em, tốt nhất là lừa được em về! Bạch Lộ không có cái lực sát thương như thế, ông già có gặp cũng vậy. Còn Đoan Mộc thì khác, nhất định gặp rồi ông già sẽ thích, sau này cũng không làm phiền em nữa.”
Anh ta muốn cắt hết mọi hậu hoạn, thế nên phải tìm cô gái hợp ý cụ nhà. Nếu không thì trong đội y tế đội đặc công có nhiều nữ như vậy, tìm đại là được rồi.
Ngụy Quân tưởng tượng một chút, rùng mình, “Chú không sợ lỡ đâu ông cụ nhà chú nói câu gì khó nghe, chọc Đoan Mộc không vui à? Trông vậy chứ cô ấy là một nữ ma đầu đấy, nếu giận lên thì dám cho ông cụ nhà chú một trận ra trò mất.”
“Không đâu! Anh đừng nhìn bình thường cô ấy chỉnh tụi người mới đến mức kêu cha gọi mẹ vậy chứ em lại thấy cô ấy được dạy dỗ rất tốt, không làm những chuyện như đánh người lớn đâu, mấy trò như lật bàn cũng không có nữa là. Nhìn hành vi hằng ngày là có thể biết đạo đức của một cô gái thế nào mà. Có thể cô ấy giỏi võ, tính tình lạnh lùng, trông rất gây áp lực, thế nhưng mỗi lên đến canteen, dù gặp dì múc cơm hay chú lao công, cô ấy đều rất lễ phép. Ccảnh đội đều là nam, hay chửi tục đôi ba câu. Gần mực thì đen gần đèn thì rạng, thi thoảng Bạch Lộ cũng buột miệng chửi bậy, nhưng cô ấy thì không hề. Có thể thấy tu dưỡng tốt thế nào.”
Ngụy Quân trêu: “Chậc chậc, không nhìn ra, coi vậy mà chú để ý người ta quá nhỉ. Có thiện cảm đấy, thôi đừng giả vờ, theo đuổi người ta luôn đi cho xong. Anh cảm thấy hai đứa rất xứng đôi, đều giỏi võ như nhau, mặt mũi cũng ngon lành. Sau này sinh cháu, không chừng sẽ là ngôi sao tương lai của đội đặc công ấy chứ.”
Vệ Hiểu trừng mắt nhìn anh: “Đừng nói vớ vẩn! Em và cô ấy không hợp nhau!”
“Sao lại không hợp? Anh thấy vậy mà! Cô ấy lại không có bạn trai, chú cứ cố theo đuổi đi, không chừng sẽ thành công đấy. Một là không cần đóng giả nữa; hai, sẽ không sợ ông cụ nhà chú vạch trần. Sao lại không làm, một hòn đá ném hai con chim thế còn gì.”
“Em không định kết hôn!” Đặc công là một công việc mang tính nguy hiểm cao, anh lại là đội viên chủ công, có thể hi sinh vì nhiệm vụ bất cứ lúc nào, không thể hại con gái người ta lỡ dở cả đời được.
“Thôi được rồi, coi như anh nói lời thừa, chú cứ độc thân cả đời đi.” Ngụy Quân khoát tay, đi tới choàng vai Vệ Bảo, “Tiếp theo, chú định làm gì đây?”
Chắc chắn Vệ Hiểu sẽ không chịu thua. Tính tình con người này rất cố chấp, dẫu bị xe kéo cũng không chịu nhúc nhích.
Vệ Hiểu suy nghĩ một lát, đáp một cách rất đàn ông: “Nhờ vả không được, chỉ có thể động võ.”
“Động võ? Thằng nhóc chú đừng làm liều!” Không giở trò ‘Bá vương ngạnh thượng cung’ với người nhà được đâu.
“Em không định làm càn, em quyết định sẽ phá võ quán một cách quang minh chính đại!”
“Phá võ quán?”
“Phá võ quán của cảnh đội chúng ta!”
Ngụy Quân ngạc nhiên đến mức rớt cả tròng mắt, “Chú làm thật à?”
“Ai thắng thì nghe kẻ đó, ấy mới là công bằng!”
“Công bằng con khỉ mốc, đây là cách giải quyết vấn đề của đám người chúng ta, chú lại dùng để áp dụng với một con gái nhà người, coi được hả?” Đội đặc công vốn nhiều nam, nếu bất đồng ý kiến thì không cãi nhau ỏm tỏi như phụ nữ mà đánh nhau để quyết định. Nhưng chuyện này chẳng liên quan gì tới việc nhờ người ta giả làm bạn gái cả.
“Với cô ấy thì chỉ có cách đó thôi!”
Vệ Hiểu cũng tự biết không hợp, thế nhưng chẳng còn cách nào cả, cũng đâu thể quỳ xuống năn nỉ cô. Dưới gối đàn ông có bọc vàng, anh không thể làm chuyện như thế.
“Cậu có chắc thắng không?” Anh ta từng đích thân trải nghiệm rồi, biết rõ cô rất lợi hại.
Vệ Hiểu tự đánh giá khả năng của mình, “Thể lực của em tốt hơn cô ấy!”
Tính đánh lâu dài đây.
Ngụy Quân cảm thấy vẫn có phần thắng. Vệ Hiểu là chủ công của đội đặc công, từng trải qua nhiều trận chiến, kinh nghiệm phong phú.
“Anh cảm thấy em không thắng nổi à?”
Anh ta lắc đầu, “Năm mươi năm mươi, dù sao anh đây cũng không giúp chú được.” Ngụy Quân là bại tướng dưới tay, còn nói gì được nữa. Anh ta nhìn Vệ Hiểu có vẻ tự tin như thế, cũng không tiện tạt nước lạnh, nói sang chuyện khác: “Mà anh thấy cũng rất khó hiểu. Đâu phải ông cụ nhà chú chỉ có một thằng con trai, sao cứ muốn chú phải kế thừa gia nghiệp vậy, vì chú là con cả à?”
Nhắc tới chuyện này là Vệ Hiểu cáu tiết, mặt mày nhăn nhó đáp: “Nhà em không có quan niệm con cả cháu đích tôn gì cả, thật ra ông ấy thương Tiểu Bảo hơn. Còn em từ nhỏ không nghe lời, trong lòng ông ấy khó chịu nên không muốn tha cho em thôi!”
Nói về khả năng kinh doanh, Tiểu Bảo giỏi hơn anh gấp trăm lần, sớm muộn gì Vệ gia cũng sẽ được giao cho Vệ Bảo thôi. Thế nhưng ông cụ cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương, không thích có người cãi lời mình.
“Xem ra làm đại thiếu gia của tập đoàn tài chính Vệ thị cũng chả sung sướng gì! Ông cụ nhà chú đúng là minh họa của câu Có tiền là trái tính.”
Suy nghĩ của kẻ có tiền thật kì lạ.
Vệ Hiểu chỉ cảm thấy khó chịu, lần này, dù thế nào cũng phải giải quyết cho sạch sẽ, bằng không thì chẳng thể có ngày lành.
Ngụy Quân cười ha hả: “Anh đây cũng muốn giúp lắm nhưng thua rồi! Chú tự cầu phúc cho mình đi! Anh tin chú!”
Nói vậy thôi, nhưng trong lòng anh ta đang tính mở sòng bạc, một cuộc đánh võ mười năm khó gặp thế này, không thể để lãng phí.
***
Hiểu Hiểu vừa chạy xe về garage thì thấy mặt Khang Hi đen thui, như thần giữ của đứng ngay chỗ đậu xe của cô.
“Anh xuống đây làm gì? Không sợ người khác nhìn thấy à?” Anh chê cuộc sống quá an bình?
“Sao em không nhận điện thoại của tôi?” Anh đen mặt tránh đường, để cô đỗ xe ổn thỏa.
“Điện thoại?” Cả ngày hôm nay cô không hề kiểm tra di động lần nào. Trong lúc làm việc, cô để chế độ im lặng, cũng hiếm khi lướt Weibo, Wechat. Lấy điện thoại từ trong balo, mở màn hình di động, tức thì xuất hiện ba bốn cuộc gọi nhỡ, đều của Khang Hi.
“Em có biết tôi lo lắng lắm không? Tôi cứ sợ em xảy ra chuyện gì?”
Hiểu Hiểu luôn ra về đúng giờ, thế nhưng hôm nay trễ một tiếng rồi mà vẫn chưa thấy đâu. Ban đầu cứ nghĩ cô tăng ca, không để ý, chỉ định gọi điện thoại để xác nhận thôi. Rốt cuộc Hiểu Hiểu lại không bắt máy, cũng không trả lời WeChat. Quan tâm nhiều ắt loạn, anh gọi thêm mấy cú nữa mà cô vẫn không bắt, trong lòng quýnh lên, định ra ngoài tìm. Thế nhưng anh để xe mình cho Cách Cách lái về rồi, không có xe để dùng. Gần đây, Lão Cảnh thấy anh không gọi, thế nên đi chơi luôn, phải hai ngày nữa mới về. Anh sốt ruột không biết làm gì, sau khi bình tĩnh suy nghĩ lại, đành an ủi mình rằng cô là sĩ quan huấn luyện của đội đặc công, không cần làm nhiệm vụ, không thể gặp chuyện gì nguy hiểm cả. Gọi 114 tìm số điện thoại của đội đặc công, gọi rồi mới biết cô vừa lên xe. Mãi đến lúc này Khang Hi mới cảm thấy yên tâm.
Cho dù đã an tâm, thế nhưng cơn giận bốc lên. Khả năng khống chế thất tình lục dục đã bị virus yêu đương hủy hoại. Đầu nóng lên, anh giận lắm. Thế nhưng khi nhìn thấy cô nguyên vẹn trước mặt, có giận mấy cũng tiêu tan.
Cơn tức đầy mình, cơn giận đầy bụng, cuối cùng chỉ biến thành một câu: “Sau này về trễ thì nhớ gọi điện cho tôi chứ!”
Giọng nói đến là dịu dàng, thậm chí còn chả dám lớn tiếng.
Khang Hi thầm thở dài: Con đường thê nô không dễ đi.
Hiểu Hiểu một thân một mình đã quen, không hề cảm nhận mức độ nghiêm trọng của chuyện này. Nhưng vì bắt đầu từ hôm qua, cô đã quyết định sẽ đối xử tốt với Khang Hi, không khỏi tự kiểm điểm. Thấy mặt Khang Hi vừa đen vừa thối, trán lấm tấm mồ hôi, quả thật anh rất lo lắng cho cô.
Cô đáp theo: “Ừ, sau này không thế nữa.”
Nói xong, cũng thầm càu nhàu: Có bạn thân là nam cũng phiền phức quá.
Thấy Hiểu Hiểu nghe lời như vậy, Khang Hi lập tức vui vẻ hẳn, cầm giúp balo, nắm tay nhỏ đi vào thang máy VIP. Chờ lên lầu 12 rồi, Hiểu Hiểu đưa mắt liếc qua căn hộ bên cạnh, nghĩ đến chuyện hình như cửa nhà anh vẫn chưa được sửa.
“Thợ sửa cửa chưa tới à?” Mấy ngày nay bận điều tra vụ án, cô quên bẵng chuyện này.
Khang Hi thảnh thơi mở cửa, đặt dép lê của cô xuống trước mặt, “Tới rồi, bảo là thiếu một số món, tạm thời không sửa được, phải đến cuối tuần mới bổ sung đủ!”
Sự thật là chế độ hậu mãi của người ta rất tốt, nhân viên kỹ thuật đã lập tức tìm tới để sửa cho, thế nhưng vì kéo dài thời gian sửa, cũng như không muốn bại lộ thân phận, anh đưa một sấp tiền qua khe cửa, để tuần sau người ta hẵng quay lại.
Đang ở nhà vợ ngon lành, anh không muốn dọn sớm như vậy.
Còn Hiểu Hiểu hoàn toàn không nghi ngờ, “Sao anh không bảo người ta đổi luôn cho cái mới.”
Khang Hi lại khó chịu, sao gặp những chuyện này thì IQ của cô tăng cao đặc biệt thế. Trong kế hoạch ban đầu, hoàn toàn không nghĩ tới chiêu đổi cửa này, đây là một thiếu sót rất lớn, nhỡ đâu cô cho người qua đổi cửa thật thì biết làm thế nào?
Mất bò mới lo làm chuồng, tranh thủ vẫn chưa quá trễ, phải vội vàng cứu vớt để cô dẹp luôn suy nghĩ này đi.
“Em muốn đuổi tôi à?” Anh bày ra vẻ rất đáng tội nghiệp, trông như cô vợ nhỏ đang chịu tổn thương. Nếu như quẳng cho một cái khăn tay thì dám chừng anh có thể bổ nhào xuống đất, ngồi khóc tại chỗ cho cô xem.
Cô nhướng mày, cảm thấy càng nói càng sai.
Thôi, coi như cô chưa nói gì.
Hiểu Hiểu rửa tay xong, chuẩn bị ăn cơm thì Khang Hi vẫn mang một bộ thê lương ‘Em muốn đuổi tôi chứ gì’, ngồi lảm nhảm với Nếp và Vừng: “Mỗi ngày tao nấu cơm dọn dẹp vệ sinh cho cô ấy, mời giúp việc còn phải tốn tiền, tao làm miễn phí cho mà cổ còn ghét.”
Vừng và Nếp ngồi xổm, tỏ ra nghiêm túc nghe anh rên rỉ, thi thoảng còn ư ử mấy tiếng phụ họa, đặt hai chi trước lên đùi anh, như thể nghe hiểu những gì anh nói.
Cảnh này đúng là tức cười, nào có ai lại đi than vãn với chó bao giờ, thế nhưng cô không dám cười.
“Tụi mày thì sướng rồi, không cần làm việc, chỉ vẫy đuôi thì cổ coi tụi mày là cục cưng hết. Còn tao thì sao, vất vả tát nước, thậm chí còn chả văng tí bọt, vậy mà mới ở có mấy ngày, cổ đã chê phiền.” Anh kéo chân Vừng, quay sang cô vẫy vẫy, “Mày nói giúp tao hai câu đi, mày là cục cưng của cổ mà.”
Và ngay sau đó, Vừng lại sủa với cô một tiếng, như thể cùng chung kẻ thù.
“Thôi được rồi, anh đừng than thở nữa, tôi đâu có đuổi anh đi! Chỉ là đề nghị vậy thôi!” Không sửa được thì đổi cánh khác, có gì không đúng chứ, không phải hầu hết những sản phẩm điện tử đều thế sao.
Anh ai oán quay đầu, làu bàu: “Em chả có chút thành ý gì!”
Sự bi thương trong đôi mắt kia như thể xem cô là mụ chủ keo kiệt trong xã hội cũ. Hiểu Hiểu ôm trán, anh đúng là giỏi thay đổi bản chất vấn đề.
“Thôi được rồi, vậy anh nói đi, thế nào mới gọi là có thành ý?”
Khang Hi đảo mắt, “Ví dụ như Anh thích ở bao lâu cũng được! Thế mới là có thành ý.”
Đây đâu phải là thành ý, rõ ràng là ăn vạ.
Thấy cô không đáp, anh càng ai oán, ngồi xổm trong góc chọt kiến, ngay cả hai con chó cũng vùi vào lòng anh, như thể vừa bị cô vứt bỏ.
Cơm canh chỗ Hiểu Hiểu thơm ngào ngạt, sáng sủa ấm áp, còn Khang Hi thì trông như kẻ sa cơ thất thế, có đám mây đen bao phủ. Hai cảnh tượng quá trái ngược, như thể cô là Hoàng Thế Nhân, còn anh là Dương Bạch Lão.
(*) Hoàng Thế Nhân và Dương Bạch Lão là nhân vật trong phim ‘Bạch Mao Nữ’; bạn nào quan tâm có thể tìm hiểu thêm. Trong phim, Hoàng Thế Nhân là địa chủ ác bá, ép Dương Bạch Lão gả con gái để gán nợ, dùng thủ đoạn, bắt con gái của ông dẫn đi khiến Dương Bạch Lão phẫn uất mà tự vẫn.
Hiểu Hiểu không còn cách nào khác, “Thôi được rồi, được rồi, anh muốn ở bao lâu cũng được!”
Anh xoay lưng về phía cô, nở nụ cười tươi rói, khóe miệng kéo tận mang tai. Thu nụ cười về, quay đầu lại, “Em nói rồi đấy!”
“Ừ, tôi nói!”
Khang Hi đứng dậy, tinh thần phấn chấn hẳn, chân dài sải bước, vui vẻ đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, “Đến đây, ăn đùi gà này!”
Nhìn anh cười như hoa nở thế kia, chẳng còn chút buồn bã ai oán nào, đột nhiên Hiểu Hiểu cảm giác như vừa bị lừa.
Đã qua giữa trưa, thời điểm mặt trời chói chang gay gắt nhất, nay thành nắng ấm ban chiều, không bức bối như khi mặt trời mọc, cũng chẳng lạnh lẽo thê lương giống lúc mặt trời lặn. Có phần lãng đãng mộng mơ, độ ấm rất thích hợp.
Hiểu Hiểu ngồi bên cạnh cửa sổ trong phòng làm việc, vừa nhấm nháp đồ ăn vặt mà Khang Hi làm cho, vừa lặng lẽ hưởng thụ nắng ấm, thoải mái dễ chịu hơn mặt trời ban trưa nhiều. Cô thích cái sự ảm đạm của ráng chiều này hơn cả, có chút biếng nhác, khiến tinh thần và thể xác được thả lỏng. Hiểu Hiểu dựa người vào tường, chầm chậm nhắm mắt, tìm hương thơm như có như không xen lẫn trong nắng.
Hiếm khi nào cô lại ngủ gật như vậy, thế nhưng gần đây luôn ăn rất no, không kiềm được, chỉ muốn chợp mắt một lúc.
Thế nhưng đang định chìm vào mộng đẹp thì có tiếng gọi lớn, phá tan khoảng thời gian thư thái ban chiều này.
“Hiểu Hiểu!”
Cảnh Táp chống nạng, dù tập tễnh nhưng bước đi rất nhanh, lóc ca lóc cóc xông thẳng vào.
Hiểu Hiểu mở mắt, hồi phục tư duy nhạy bén minh mẫn của mình.
“Sao cậu không ngoan ngoãn ở trong bệnh viện đi? Ào ào như thế không sợ ngã chỏng vó lên à?”
Cảnh Táp đặt nạng qua một bên, đặt mông ngồi xuống salon, lấy tay làm quạt. Có lẽ vì đi vội, bên ngoài lại nóng bức nên mặt bị phơi nắng đến đỏ bừng.
“Không phải cậu bảo có tin gì thì để tớ đến thông báo à?” Vừa nhận được tài liệu Tiểu Lý điều tra được là cô vội vàng tới đây ngay.
Hiểu Hiểu cười bảo: “Nói qua điện thoại cũng được mà! Không phải vì muốn liên lạc cho nhanh cho tiện lợi nên mới phát minh điện thoại đó sao?”
Cảnh Táp khoát tay, “Đừng nói những thứ này với tớ, rót cho tớ miếng nước trước đã, sắp chết khát rồi này.” Cô chạy một mạch tới đây, đừng nói những lời thừa thải vậy chứ.
Hiểu Hiểu nhớ tới nước lê táo chưng mà Khang Hi làm cho vẫn còn trong tủ lạnh, vừa hay lấy ra uống để chống nóng.
Cảnh Táp vội vàng uống một ngụm. Mát lạnh dễ chịu, vừa uống vào là thấy cả người thoải mái hẳn. Hai mắt sáng rỡ, liền hỏi: “Nước này ngon quá, mua ở đâu vậy.”
Không nhịn được, uống thêm một ngụm nữa, dốc cạn ly, sau đó chìa tay muốn xin thêm ly khác.
Hiểu Hiểu cũng cảm thấy rất ngon, rót cho Cảnh Táp thêm ly nữa. Cô vừa định nói là Khang Hi nấu, nhưng chợt cảm thấy không ổn. Cảnh Táp là fan cuồng của Khang Hi, nếu biết Khang Hi không chỉ ở chung nhà mà còn rửa tay nấu canh cho Hiểu Hiểu, chắc ngày nào cũng gào khóc mất thôi.
“Bạch Lộ tặng.” Cảnh Táp không quen với Bạch Lộ, không sợ lộ.
“Bạch Lộ của đội y tế à?”
Cô gật đầu, nói lảng sang chuyện khác: “Không phải cậu có chuyện gì muốn nói sao?”
Cảnh Táp tháo nút gài ở cổ áo cảnh phục ra, cảm thấy đã dễ chịu được một chút, lấy một xấp tài liệu trong cặp táp đưa cho cô, “Đây là tài liệu mà Tiểu Lý đã điều tra được!”
Nói xong, Cảnh Táp muốn uống thêm một ly nước chưng nữa, nhưng thấy bình giữ nhiệt trống trơn, đành nhờ Hiểu Hiểu rót cho ly nước lạnh khác.
“Cả ba người Trương Chí Dao, Lỗ Nhạc Vĩ, Nhâm Ngạn, trước đây đều từng dạy học ở một ngôi trường miền núi.”
Lỗ Nhạc Vĩ và Nhâm Ngạn là tên của người chết thứ hai và thứ ba.
Hiểu Hiểu nhíu mày hỏi: “Trường miền núi?”
Nói tới trường miền núi là liên tưởng tới những đứa trẻ ở vùng rẻo cao này, là một vấn đề rất nghiêm trọng.
Con nít thành phố là cục cưng trong lòng bàn tay ba mẹ, thế nhưng những đứa trẻ ở miền núi xa xôi hẻo lánh đều phải lo kiếm sống. Vừa đến tuổi đi học đã phải lo giúp ba mẹ làm nông, làm bạn với bùn đất, hoa màu, ruộng đồng, núi non, cóc nhái.
Ngay cả như vậy, chúng vẫn thường không được ăn no, mặt không đủ ấm, học hành đọc sách càng là chuyện xa xỉ.
Trường miền núi là một biện pháp cải thiện giáo dục những vùng nghèo khó của Trung Quốc hiện nay. Cảnh Táp uống ngụm nước, nói giễu: “Cậu cũng cảm thấy bất ngờ đúng không? Thế mà ba người này lại dạy ở trường miền núi tròn bốn năm lận đó.”
Trường miền núi là một trong những công tác giáo dục và quản lý dạy học, hỗ trợ trường trung học và tiểu học ở các khu vực lạc hậu, quê mùa, gồm những biện pháp như tuyển mộ công khai, tự nguyện đăng kí, tổ chức tuyển chọn, tập hợp điều động. Thường thì kéo dài từ sáu tháng đến hai năm, thế nhưng ba người này lại ở trường miền núi những bốn năm. Đó là nơi khi ho cò gáy, thậm chí còn không có đường bằng, chỉ có thể ở chốn ấy nhai trấu uống sương suốt bốn năm ròng.
Nếu như trước hôm qua, cô nhất định sẽ cho rằng Trương Chí Dao là người tốt. Thế nhưng sau khi lục soát được những thứ đồ chơi tình dục mà hắn có, nay rất nghi ngờ.
Đương nhiên, chỉ dâm dục thôi thì không đủ để đưa ra nhận xét như vậy, đàn ông nào mà chả háo sắc chứ. Trong xã hội bây giờ, xem phim người lớn, chơi búp bê tình dục có là gì đâu, nhưng vị hiệu trưởng trường Khôn Hoa này lại cất giấu không ít những tác phẩm tình dục vị thành niên, thế thì không chỉ đơn giản là háo sắc mà là không có đạo đức.
Hiểu Hiểu đưa mắt nhìn báo cáo tổng kết trong bốn năm ở trường miền núi của ba người này. Dày một quyển vở, tóm gọn bằng một câu: Mái đầu xưa bạc theo năm tháng, một tấm lòng son nhiệt huyết đầy.
“Trước khi đến trường miền núi, cả ba người đều là giáo sư ở đại học Thanh Văn.” Cảnh Táp rút một phần hồ sơ trong tập tài liệu, lật đến trang có dán một bài báo cũ, “Bây giờ đại học Thanh Văn đã đóng cửa, trước đó cũng chỉ là một trường đại học hạng ba mà thôi. Hai mươi năm trước, từng xảy ra một vụ án hiếp dâm tập thể nữ sinh đại học, chuyện này đã gây rúng động rất dữ. Chỉ là gặp chuyện thế này, người bị hại không muốn ra làm chứng, cuối cùng không giải quyết được gì, sau đó ba người này đã chủ động xin chuyển tới trường miền núi.”
Hiểu Hiểu nhận lấy tập hồ sơ. Tin đầu tiên trên báo là về vụ án hiếp dâm, có cả thời gian và địa điểm, nhưng lại chẳng có thông tin gì về người bị hại, dùng tên giả, càng không nói ai là tội phạm, kết luận cuối cùng vẫn là vụ án còn trong quá trình điều tra.
“Có hồ sơ điều tra của vụ án này không?”
“Tớ bảo Tiểu Lý đi thăm dò rồi, vì vụ án xảy ra cách đây hai mươi năm, đã hơi lâu nên cần một khoảng thời gian.” Những vụ án hình sự đều được lưu hồ sơ đàng hoàng, muốn kiểm tra cũng không khó.
“Được, vậy có tin tức gì thì nói cho tớ biết ngay!”
Cảnh Táp la oai oái: “Lại nói thế nữa rồi, cậu không đổi câu nào khác được à?”
“Tớ không phải cảnh sát, không có quyền điều tra tài liệu hình sự. Không tìm cậu thì tớ biết tìm ai?” Cô là sĩ quan huấn luyện, dù được cục công an thuê nhưng cũng chỉ là cố vấn, quyền hạn hữu hạn.
“Vì cậu không muốn tới cục công an thôi. Nếu không thì đừng nói là điều tra hồ sơ, chỉ cần có thể phá án thì cậu muốn gì cũng được!”
“Không cần thiết!”
Cảnh Táp trợn mắt, biết cô sẽ nói vậy, đành tiếp tục làm ống loa.
“Đúng rồi, cậu chưa nói cho tớ biết, làm sao cậu lại phát hiện giá sách có vấn đề.” Thắc mắc này đã khiến Cảnh Táp suy nghĩ suốt ba ngày, rất muốn biết đáp án.
Hiểu Hiểu đặt hồ sơ lên bàn, cười nói: “Tớ phát hiện trong phòng làm việc có rất nhiều bằng khen và ảnh chụp hoạt động tập thể. Trong tấm ảnh, cảm nhận về sự tồn tại của Trương Chí Dao rất mạnh, có thể tầm mắt của những người bên cạnh không nhìn vào máy chụp, thế nhưng lúc nào hắn cũng ở vị trí chính diện trong từng tấm hình, lúc nào cũng nhìn thẳng vào ống kính. Điều này cho thấy hắn là người rất chú trọng hình tượng bản thân, không cho phép có người chụp lén mình. Về ăn mặc, hắn luôn mặt tây trang đậm màu, ấy mà caravat lại rất sặc sỡ. Tây trang màu tối rất hợp với nghề nghiệp và tuổi tác, thế nhưng màu của caravat lại chẳng ăn nhập gì. Có điều lại đẹp nên có thể khiến người ta vừa nhìn qua là đã nhận ra được hắn trong đám đông. Ngoài ra, trong phòng làm việc treo đầy giấy khen, cúp, được đặt ở những vị trí bắt mắt nhất, quá hào nhoáng. Thế nên tớ đảm bảo rằng hắn là một người cực kì hư vinh, rất coi trọng đánh giá của người khác dành cho mình, ham muốn thể hiện bản thân rất mạnh, luôn muốn trấn áp người khác.”
“Có lý!” Cảnh Táp nghe, gật đầu liên tục, “Nhưng chuyện này thì liên quan gì tới giá sách cơ?”
“Đối với một người có lòng hư vinh rất nặng mà nói, nhất định sẽ trưng bày sách mình viết trên giá, có thể đặt riêng một tầng, hoặc ở vị trí ngang tầm nhìn, vì thế khiến người ta chỉ cần liếc mắt một cái là thấy ngay; cũng như cách ăn mặc, giấy khen, giải thưởng của hắn vậy. Thế mà không, trái lại, hắn lại đặt chúng ở tầng dưới cùng, vị trí khó nhìn thấy nhất. Trên giá là những bộ sách khổ lớn dày nặng, sắp liên tiếp nhau, không có khe hở nào, nhìn qua trông như một bức tường, cách bố trí như vậy hoàn toàn không phù hợp với tính cách của hắn ta. Chẳng bằng lắp thêm một kệ sách, có thêm một mặt tường để bày giấy khen thì chả hay hơn à. Nhưng hắn ta lại bày biện một kệ sách như vậy, cậu không cảm thấy đáng ngờ?”
Cảnh Táp nghe xong chỉ nghĩ tới một điều: Gặp phải Hiểu Hiểu, Trương Chí Dao đúng là xúi quẩy!
Cô lại hỏi tiếp: “Vì sao cậu lại muốn tớ điều tra chuyện mười mấy, hai mươi năm trước của ba người Trương Chí Dao, Lỗ Nhạc Vĩ, Nhâm Ngạn?”
Vừa mới bắt đầu thì cảnh sát đã đặt trọng điểm điều tra vào những mối quan hệ của ba người bọn họ. Ba người bị cùng một hung thủ giết chết, không ngoại trừ khả năng có quen biết hung thủ, hung thủ từng xuất hiện trong mối quan hệ xã giao nào đó của bọn họ. Thế nhưng sau khi điều tra thì chẳng thu được gì, phạm vi giao tiếp của ba người này hoàn toàn khác nhau, chẳng hề có tiếp xúc gì, dù là trong công việc hay sinh hoạt. Nếu không phải Hiểu Hiểu yêu cầu điều tra chuyện hơn mười mấy, hai mươi năm trước thì thật sự, chẳng ngờ bọn họ đã từng có qua lại với nhau.
Hiểu Hiểu không đáp, chỉ hỏi ngược: “Cậu cho rằng động cơ của hung thủ là gì?”
“Ba người đều bị hành hạ đến chết, có vẻ vì báo thù, nhưng cũng không loại trừ khả năng hung thủ là tên biến thái.”
Động cơ giết người cũng chỉ quanh quẩn Tình, Thù, Tiền mà thôi. Nói về tình, ba người đều đã kết hôn, không ngoại tình, vợ chồng hòa thuận, không phù hợp với điều kiện giết người vì tình. Về mặt tiền bạc cũng khá sạch sẽ, không mượn, cũng chẳng cho vay, càng không có tranh chấp kinh tế. Thế thì chỉ còn giết người vì thù thôi. Nếu là báo thù, chắc chắn hung thủ có biết bọn họ, nhưng sau khi điều tra các mối quan hệ xã hội thì lại chẳng tìm được kẻ tình nghi nào. Ngược lại, về nguyên nhân cái chết của cả ba, cho thấy nếu hung thủ là kẻ biến thái có vẻ phù hợp hơn cả.
Hiểu Hiểu cười nói: “Trên đời này lấy đâu ra nhiều kẻ giết người hàng loạt, biến thái như vậy chứ. Ngay từ lúc đầu, vụ này rõ ràng vì báo thù!”
“Vì sao cậu lại chắc chắn như vậy?” Đột nhiên Cảnh Táp vỗ vào chân không bị thương, “Lúc trước đàn anh có nói cho tớ biết, cậu bảo, hung thủ là phụ nữ!”
“Đúng vậy, là tớ nói.” Cô khẳng định hung thủ là phụ nữ.
Cảnh Táp lại không chịu tin, “Làm sao một người phụ nữ có thể giết cả ba người đàn ông như vậy chứ? Tàn nhẫn, lại gọn gàng sạch sẽ đến thế! Cứ cho là báo thù thì cũng không cần phải độc ác như vậy, rốt cuộc là có thù hận sâu sắc đến mức nào… Khoan đã!” Cô hạ tầm mắt, đưa mắt nhìn hồ sơ của đại học Thanh Văn, “Chẳng lẽ liên quan đến nữ sinh đã bị hiếp dâm sao?”
Bỗng nhiên Cảnh Táp kích động đứng bật dậy, quên mất chân còn đang bị thương, đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Hiểu Hiểu vội vàng đi tới đỡ: “Cậu cẩn thận chút đi, chân chưa lành đâu!”
Bây giờ Cảnh Táp nào có công sức quan tâm đến cái chân của mình nữa, kéo tay áo Hiểu Hiểu, kích động nói: “Tớ nói đúng không? Có phải liên quan đến vụ án hiếp dâm nữ sinh đó không?”
Theo kết quả điều tra hiện nay, cô nữ sinh này là người duy nhất đã từng tiếp xúc với cả ba người chết.
Trương Chí Dao, Lỗ Nhạc Vĩ, Nhâm Ngạn đã chủ động đến trường miền núi sau khi xảy ra vụ án hiếp dâm, quá trùng hợp về thời gian. Nếu ba người thật sự là hung thủ của vụ án hiếp dâm, đến trường miền núi để tránh mình, nói thế cũng rất thuyết phục. Bốn năm ở trường miền núi, sau khi mọi việc đều lắng xuống, trở nên trời yên bể lặng, thậm chí ba người còn nhận không ít lời khen thì có ai nhớ tới trước đây bọn họ đã làm những gì chứ?
Dù chỉ là suy đoán, thế nhưng càng nghĩ càng thấy hợp lí. Cảnh Táp bám vào nạng, la oai oái: “Không được, tớ phải về đồn!”
“Cậu về gấp như vậy làm gì? Tớ sắp tan làm rồi, đợi thêm một chút rồi tớ chở cậu đi bệnh viện.”
“Đi bệnh viện làm gì? Tớ phải về giục Tiểu Lý mau điều tra về cô nữ sinh trong vụ án kia!”
Hiểu Hiểu đã quá quen với tính nôn nóng của Cảnh Táp, “Cậu ngồi xuống trước đã, nghe tớ nói cho hết này!”
“Tớ nghe cậu nói nhiều lắm rồi, tự nghĩ thông rồi!” Vì chân cô còn bó thạch cao, trọng tâm không được ổn định, bám vào vai Hiểu Hiểu, chống nạng tới vị trí chính xác rồi sau đó lập cập ra ngoài.
“A Cảnh! Cậu chạy chậm một chút!” Chưa thấy ai bị gãy chân mà vẫn có thể chạy nhanh như thỏ như thế.
Cảnh Táp khoát tay, vẫn đi rất nhanh, chỉ một lát là không thấy bóng dáng đâu.
Hiểu Hiểu đi tới bên cạnh bàn, cầm hồ sơ về đại học Thanh Văn lên. Về những điều mà Cảnh Táp vừa nói ban nãy, cô đã nghĩ tới từ lâu, thế nhưng vẫn để yên đó.
Đến khi gần tan làm, Cảnh Táp lại vọt vào lần nữa, trên mặt tỏ ra cực kì hưng phấn và mong chờ, giao hết toàn bộ tài liệu điều tra được cho cô.
Hiểu Hiểu thong thả mở hồ sơ, chỉ liếc mắt nhìn qua, nói luôn: “Cô ấy không phải hung thủ!”
“Hả!” Cảnh Táp thốt lên, “Vì sao?”
“Trong hồ sơ điều tra có báo cáo nghiệm thương và bản tự thuật của người bị hại. Xem những manh mối đó, chắc chắn không thể là hung thủ!” Hiểu Hiểu đóng hồ sơ lại, vứt thẳng lên bàn.
Cảnh Táp lại sốt ruột hỏi: “Cậu có thể nói rõ ràng được không, IQ tớ không cao như cậu!”
“Trong hồ sơ viết rất rõ ràng, cô ấy bị đánh thuốc mê, sau khi tỉnh lại mới nhận ra mình đã bị cưỡng hiếp. Cô ấy hoàn toàn không bị đánh hoặc sử dụng bạo lực, thậm chí còn không có cả dấu vết kháng cự. Trong suốt quá trình bị cưỡng hiếp, cô ấy chẳng nhớ bất kì điều gì, điều duy nhất nhớ được là trước khi hôn mê, có mơ hồ nhìn thấy ba gã đàn ông. Thậm chí còn không biết ai là người hiếp dâm mình thì làm sao báo thù được đây!”
Cảnh Táp phản bác: “Không phải sau đó ba người này đã chủ động đến dạy ở trường miền núi đó sao. Biết đâu con gái người ta thông minh nên đoán được?”
“Cho dù có như cậu nói, cô ấy đoán được. Thế nhưng tâm lý bị cưỡng hiếp trong lúc mê man không nặng nề bằng đích thân trải qua quá trình ấy. Thù hận sinh ra không đủ để gây nên vụ hành hạ đến chết này.”
Trong điều trị tâm lý, trị liệu và trấn an cho những phụ nữ bị cưỡng hiếp lúc hôn mê dễ dàng hơn, tốc độ hồi phục cũng nhanh hơn hẳn.
Cảnh Táp cào tóc, cảm thấy đầu mình đã phình ra gấp đôi. Vẻ hưng phấn và mong mỏi lúc nãy đã hoàn toàn biến mất, chán nản nói: “Thế này không đúng, thế kia cũng không đúng, phải phá án thế nào đây?”
“Tớ cũng không nói cậu sai!” Hiểu Hiểu uống một ngụm nước, mím môi, “Hướng đi không sai, động cơ của vụ án chắc chắn liên quan đến cưỡng bức.”
“Không phải cậu nói không có quan hệ gì tới cô bé nữ sinh đó rồi sao? Sao lại nói liên quan đến cưỡng bức? Tớ sắp hồ đồ vì cậu rồi.” Cảnh Táp cầm ly nước trên bàn, uống ừng ực. Nước lạnh có thể dịu bớt sự nôn nóng trong lòng. Đã làm cảnh sát nhiều năm như vậy, rõ ràng cũng biết khả năng bản thân mình đến đâu, nhưng xét cho cùng vẫn không tìm được điểm mấu chốt.
Nhắc tới điểm mấu chốt, trong số những đầu mối Hiểu Hiểu đưa ra, còn một vấn đề mà cô vẫn chưa hiểu.
“Bỏ chuyện cưỡng bức qua một bên. Tại sao cậu muốn điều tra rõ về Trương Chí Dao mà lại không kiểm tra hai người kia?” Hiểu Hiểu từng nói, ‘Người bị hại chưa chắc là nạn nhân thật sự’. Nạn nhân trong vụ án này không chỉ một người, nào có thể bên trọng bên khinh.
“Không cần!” Hiểu Hiểu lạnh nhạt đáp.
“Lý do?” Bây giờ cô thông minh hơn rồi, thay vì tự đi nhầm đường, chẳng bằng nghe Hiểu Hiểu giải thích luôn cho xong.
“Động cơ có liên quan đến việc cưỡng bức, điều này tớ xác nhận, chắc chắn không có gì đáng nghi ngờ. Trương Chí Dao là kẻ chủ mưu trong vụ cưỡng bức này, Lỗ Nhạc Vĩ và Nhâm Ngạn là tòng phạm. Chỉ là từ đầu tớ chỉ phỏng đoán thôi, không thể khẳng định, thế nên mới yêu cầu kiểm tra làm phòng làm việc của hắn ta. Những thứ đồ cậu tìm được ở sau giá sách đã chứng minh suy đoán của tớ đã chính xác.”
Cảnh Táp càng nghĩ càng hồ đồ, “Vì sao lại nói Trương Chí Dao là kẻ chủ mưu?”
“Vì kiểu chết của ba người không giống nhau, nhưng cũng chỉ có mình hắn bị cắt mất của quý, Lỗ Nhạc Vĩ và Nhâm Ngạn lại không. Điều này chứng tỏ hung thủ hận Trương Chí Dao nhiều hơn. Nói cách khác, nếu hung thủ từng bị ba gã này cưỡng hiếp, nhất định Trương Chí Dao là kẻ cưỡng hiếp đầu tiên. Trong một vụ cưỡng bức, người hiếp dâm đầu tiên thường là kẻ chủ mưu, trong tiềm thức của nạn nhân, sẽ hận thù kẻ này hơn bất kì kẻ nào khác. Và nói về vị trí phụ thuộc, nhất định hắn chính là kẻ đứng đầu.”
Cảnh Táp hiểu, chỉ cần xác nhận kẻ chủ mưu có thể có tính bạo lực, chắc chắn tòng phạm cũng thế. Bằng không, làm sao kêu gọi thành đồng bọn với nhau chứ.
Nói như vậy, rất có lý, nhưng lại quay về vấn đề cũ.
“Nhưng nếu cô nữ sinh đó không phải là hung thủ, chẳng phải còn một nạn nhân nào khác sao?”
“Đúng vậy, quá trình cưỡng hiếp kia không đủ khiến cô nữ sinh kia căm hận đến mức giết cả ba mạng người như vậy. Nhất định có người thứ hai từng bị ba gã này xâm phạm!”
“Rốt cuộc ba người này đã làm những gì?” Cảnh Táp cảm thấy Hiểu Hiểu cứ nhấn mạnh mức độ thù hận. Bị cưỡng hiếp lúc hôn mê thế kia mà không đủ mức căm hận thì thế nào mới tính đây?
Đôi ngươi Hiểu Hiểu tối sầm, giọng nói bình tĩnh dần trở nên lạnh lẽo, lạnh lẽo đến cực độ.
“Đây chỉ là suy đoán của tớ, nhưng tám, chín phần, e rằng những gì ba gã nạn nhân kia đã làm với hung thủ đã vượt quá hai chữ cầm thú.”
Cảnh Táp nhéo tay mình, không khỏi cảm thấy nặng nề đến không thở được, tiếp tục nghe cô nói.
“Kiểu chết của Trương Chí Dao cũng đã nói nên tất cả – Đánh đập, giam cầm, hành hạ. Trong lúc cưỡng hiếp, nhất định đã khiến hung thủ phải làm tình qua đường miệng với hắn.”
“Miệng…” Cảnh Táp ngẩn người, thẹn không nói trọn được câu, “Vì sao… vì sao lại nói như vậy?”
“Nếu chỉ là cưỡng hiếp đơn thuần, sau khi cắt dương vt rồi vứt đi là xong. Thế nhưng hung thủ lại cố hết sức để nhét vào miệng hắn ta. Tớ nghĩ, lúc làm chuyện này, chắc chắn hung thủ sẽ chỉ vào Trương Chí Dao rồi châm biếm, gào lên, chẳng hạn như: ‘Không phải mày thích làm bằng miệng lắm à, bây giờ tao để mày thử một lần!’. Dùng roi đánh cũng là một hành vi trả thù. Những gì hung thủ làm đều là những điều Trương Chí Dao đã đối xử với mình.”
Cảnh Táp không nhịn được mà run lên. Hiểu Hiểu miêu tả một cách rất có hình tượng khiến cô cảm thấy bị dọa.
“Lỗ Nhạc Vĩ chết trong nước axit clohydric, trước khi chết còn giãy dụa liên tục, kiệt sức mà chết. Điều này cho thấy lúc Lỗ Nhạc Vĩ cưỡng hiếp, đã không ngừng nhấn đầu hung thủ vào nước. Biện pháp tốt nhất để khiến một người mất đi sức chống cự là trấn nước mà, một lần lại một lần, mãi đến khi hung thủ hoàn toàn mất ý chí và sức phản kháng. Thế nên tớ đoán, Lỗ Nhạc Vĩ là một gã thích cưỡng hiếp phụ nữ từ phía sau, không loại trừ có thói quen giao cấu qua hậu môn.”
Cảnh Táp nghe mà xanh mặt, muốn uống nước để áp xuống, nhưng nhận ra đã uống hết rồi, chân lại bị thương nên đành bỏ ly xuống, nuốt nước bọt liên tục.
“Bị trấn nước… không phải là axit clohydric đấy chứ?”
“Axit clohyric là cách hung thủ dùng để mô phỏng sự đau đớn đó. Đầu bị chìm trong nước, còn phải chịu nỗi đau đớn bị cưỡng hiếp. Với hung thủ mà nói, nỗi đau đớn này cũng như khi bị nhấn người vào trong axit clohydirc, thế nên cũng muốn Lỗ Nhạc Vĩ phải nếm thử cảm giác này.”
“Còn Nhâm Ngạn thì sao? Hắn bị quạ mổ mắt, tức là gì?”
“Cho thấy thứ quan trọng của Nhâm Ngạn là đôi mắt của hắn!”
“Mắt thì hiếp gì được?”
“A Cảnh, sở trường của hắn là gì?”
Cảnh Táp suy nghĩ, “Nhâm Ngạn là giáo sư của khoa nhiếp ảnh, am hiểu về quay phim chụp ảnh nhất.”
“Như tớ phán đoán, Nhâm Ngạn là người cưỡng hiếp hung thủ ít nhất trong số ba người, thế nhưng không có nghĩa hắn ít gây tổn thương nhất. Vì thứ hắn hứng thú không phải cưỡng hiếp phụ nữ mà là quay lại quá trình cưỡng hiếp ấy, cũng có thể nói, hắn thích nhìn vẻ mặt đau đớn của phụ nữ. Nhất định trong thời gian Trương Chí Dao và Lỗ Nhạc Vĩ cưỡng hiếp, hắn đã cầm máy ảnh hoặc máy quay để quay phim chụp ảnh liên tục, thế nên mới dẫn đến kiểu chết này.”
Hung thủ dùng dây câu để hắn không thể nhắm, lúc bị mổ mắt, Nhâm Ngạn vẫn còn sống. Loại sợ hãi chính là sự trả thù mà hung thủ dành cho.
Một cơn ớn lạnh ập tới xương sống Cảnh Táp, khiến cô không thể thốt nên bất kì câu nói nào. Một người phụ nữ bị hành hạ, làm nhục như vậy, làm cách nào để có thể tiếp tục sống chứ?
Hiểu Hiểu dựa người vào cạnh bàn, giọng điệu trở nên bình tĩnh: “Thế nên nhất định hung thủ không phải là người biến thái, chẳng qua chỉ là ăn miếng trả miếng mà thôi!”
Đây là kết luận cô đưa ra sau khi thăm dò hiện trường vụ án.
“Thế nhưng còn một thắc mắc mà đến bây giờ tớ vẫn không thể nghĩ ra.” Hiểu Hiểu có hai nghi vấn, một là xác định liệu Trương Chí Dao có khuynh hướng bạo lực hay không, nay đáp án đã rõ ràng. Nghi vấn thứ hai vẫn còn đang chờ giải đáp.
Khuôn mặt xanh mét Cảnh Táp dần được khôi phục, kinh ngạc hỏi: “Có gì mà cậu không biết à?”
Cô chỉ đi quan sát hiện trường xảy ra vụ án và kiểu chết mà đã đoán được một đống manh mối như vậy, còn gì mà không nghĩ ra nữa chứ.
“Tớ muốn các cậu tìm hiểu những chuyện trước đây - của ba người, vì tớ xác định vụ án này không phải do kích thích, xúc động.”
“Nói thế là sao?”
“A Cảnh, lúc cậu bị cưỡng hiếp, đầu tiên, cậu sẽ trả thù đối phương thế nào?”
Phản ứng đầu tiên của cô là báo cảnh sát, thế nhưng Hiểu Hiểu không muốn nghĩ tới đáp án này, Cảnh Táp suy nghĩ một lát rồi trả lời bằng câu khác: “Đâm chết bọn chúng.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nói xong, Cảnh Táp lại cảm thấy như thế thì quá có lợi cho thứ súc sinh cưỡng hiếp phụ nữ rồi, nên róc thịt mới đúng.
Hiểu Hiểu hiểu được suy nghĩ của bạn, “Không cần phân vân đâu, suy nghĩ ấy ấy không sai, đó là cách trực tiếp, có thể bày tỏ sự căm hận của cậu. Thế nhưng có một điều kiện tiên quyết. Suy nghĩ này thường chỉ sinh ra sau khi đã bị cưỡng hiếp. Vừa bị tổn thương, sự sợ hãi lớn hơn cảm giác thù hận nhiều, sau khi hoảng sợ dần biến mất thì sự căm thù mới xuất hiện, sinh ra tâm lý xúc động, muốn trả thù. Dùng những cách dễ chọn, gọn gàng dứt khoát như chém, đâm hoặc tông chết đối phương.”
Đây là do adrenalin giở trò. Lúc con người mất đi lý trí, suy nghĩ bốc đồng, dám có thể cầm dao xông ra lắm.
Cảnh Táp nghe hiểu, vỗ vỗ đầu, “Tớ hiểu rồi, hung thủ giết Trương Chí Dao, Lỗ Nhạc Vĩ, Nhâm Ngạn thì lại không phải người như vậy. Nói cách khác, hung thủ không phải chỉ bị bọn chúng cưỡng hiếp gần đây, thế nên không phải thuộc loại sát nhân giết người trả thù do xúc động, mà đã có sát ý từ rất lâu. Nhưng hơn mười mấy, hai mươi năm như vậy… thì có xa quá không?”
Hiểu Hiểu lắc đầu, cô không cảm thấy xa, “Lúc phán đoán thời điểm này, một vì nghĩ tới tuổi của hung thủ. Có thể hung thủ không còn trẻ nữa, vì nếu trẻ quá thì đã không thể sắp xếp chặt chẽ, chu đáo được vậy. Không đơn giản phụ thuộc vào chỉ số thông minh mà việc này cần có đủ thời gian. Mặt khác, nếu quá trẻ thì cũng không thể bình tĩnh để tránh việc điều tra và vặn hỏi của cảnh sát. Ít nhất, không phải là một cô gái khoảng mười mấy hoặc hai mươi tuổi. Thế nhưng phụ nữ dễ bị cưỡng hiếp nhất lại nằm trong độ tuổi trên dưới 15-20. Vậy nên, nhất định cần một khoảng thời gian dài. Nhưng tớ đã điều tra những tin tức lẫn tin đồn từng đăng trên các báo cũ hoặc diễn đàn, chẳng có vụ án nào phù hợp với trường hợp của hung thủ. Có nghĩa rằng, thời gian mà hung thủ từng bị ba người cưỡng hiếp, ít nhất phải trên mười năm trở lên, nhưng chắc chắn không quá hai mươi năm. Vì nếu quá hai mươi năm, tuổi của hung thủ đã quá lớn, chưa chắc có đủ sức để giết người. Tổng hợp các đầu mối lại thì tuổi của hung thủ nằm trong khoảng từ 35-45 tuổi.”
Phụ nữ trong độ tuổi từ 35-45, không chỉ đủ từng trải mà còn có khả năng trấn tĩnh tương đối, sức khỏe cũng không quá tệ, đây là profile độ tuổi phù hợp nhất cho vụ án này.
Cô lại tiếp: “Tớ đoán, sau khi hung thủ bị ba gã cưỡng hiếp, vì có nguyên nhân gì đó mà không thể báo cảnh sát, chẳng loại trừ vì có nhược điểm nằm trong tay ba gã này, hoặc cũng như vụ án cô nữ sinh bị hiếp dâm kia, sợ bị kì thị, không dám ra làm chứng, để ba gã tiếp tục được ung dung ngoài vòng pháp luật. Thế nhưng lại ôm lòng căm thù, hung thủ luôn tưởng tượng phải giết ba gã đó thế nào trong đầu. Dựa vào sự tưởng tượng này mà dằn được lòng hận thù, ngày qua ngày, một năm lại một năm, cho đến khi thủ đoạn giết người đã trở nên hoàn hảo không dấu vết.”
Đây là kiểu tâm lý phát tiết rất điển hình. Cho dù một người hận ai đó đến muốn giết chết, thế nhưng chưa chắc sẽ làm thật, ấy vì còn có thể khống chế cảm xúc, biết hậu quả của việc giết người, đành đem tất cả ác ý ấy biến thành việc giết chóc trong tiềm thức mà thôi.
Cũng như cấp trên và ông chủ đấy, tin chắc có rất nhiều công nhân có thể nghĩ ra hàng nghĩ cách giết bọn họ.
Cảnh Táp lại đưa ra câu hỏi mới: “Nếu hung thủ quả thật giống lời cậu nói, vậy thì tại sao từng biến việc giết người chỉ trong suy nghĩ để an ủi bản thân, đã yên ắng nhiều năm vậy, thế mà bây giờ lại làm thật?”
“Đây cũng là điều mà tớ vẫn chưa hiểu rõ.”
Hiểu Hiểu mở cửa sổ nhìn ra xa, hai hang lông mày chau lại, đây là nghi vấn thứ hai mà cô vẫn chưa nghĩ ra.
Một cô gái bị tổn thương do cưỡng hiếp, sẽ chia làm bốn giai đoạn: Hoảng sợ, kích động, bình phục, và lãnh đạm.
Trong đó, giai đoạn kích động là lúc dễ nảy sinh hành vi trả thù nhất. Bình thường thì trong vòng ba năm sau khi bị tổn tương, ở giai đoạn này, nạn nhân thường cảm thấy nhục nhã, bị sự tự ti dày vò, cũng là thời kì có cảm giác không an toàn nhất. Đa số giới nữ sẽ trở nên nhát như thỏ, thậm chí còn bị tự kỉ. Đêm khuya yên tĩnh là lúc thích hợp nhất để sinh lòng thù hận. Những đêm mất ngủ, chỉ có thể dựa vào ảo tưởng, dựa vào việc giết người trong tiềm thức để trừng phạt những gã cầm thú làm mình tổn thương. Và nếu đã căm hận đến mức không thể đè nén thì cũng có thể sẽ bộc phát trong khoảng thời gian này. Thế nhưng, hung thủ lại không như vậy.
Mười mấy năm đã đủ để nạn nhân bước vào giai đoạn lãnh đạm, bắt đầu một cuộc sống mới. Thế nhưng hung thủ lại dùng cách tàn nhẫn nhất để nói lên sự căm hận của mình vào lúc này, quả rất khác với lẽ thường.
Sát ý bất ngờ ập tới thế này, bỗng cô có một linh cảm mơ hồ rằng, hung thủ không đơn thuần chỉ vì bản thân.
Vậy… vì cái gì?
Nếu không thể giải được câu đố này thì cũng chẳng cách nào tìm được hung thủ.
***
Hiểu Hiểu càng nghĩ, sắc mặt càng trở nên rất nghiêm trọng. Đôi mắt trông về phương xa, lộ ra nụ cười nhạt mang vẻ trào phúng và châm biếm.
Thật lòng mà nói, cô rất chán ghét vụ án này. Vì cô cũng là phụ nữ, đối với phụ nữ, sự tổn thương lớn nhất là bị cưỡng hiếp. Điều này có thể đánh nát tất cả mọi kiên cường của một người con gái. Những người từng bị trải qua chuyện này đều khóc lóc để trút hết sự đau đớn và khổ sở trong lòng. Nhưng cô không biết liệu hung thủ có khóc không, hay bà đã căm hận đến mức chẳng thể chảy được nước mắt rồi.
Hung thủ như đóa hoa lưỡng sinh (*), một gốc yếu đuối mỏng manh, một lại tàn nhẫn độc ác. Chúng quấn vào nhau, cuối cùng khiến bà trở thành một tội phạm giết người.
(*) Hoa lưỡng sinh: loài hoa có hai nụ, khi bung nở hai bông hoa luôn quay về hai hướng khác nhau, chỉ khi sắp tàn thì hai bông hoa này mới tiến sát lại gần nhau
Thế nhưng, giết người là giết người. Vĩnh viễn không thể nào dính dáng tới hai chữ chính nghĩa.
Thi thoảng Cảnh Táp có thấy cô lộ nụ cười mang vẻ trào phúng và châm biếm như vậy, lòng cũng thầm hiểu. Nếu đúng như cô nói, nạn nhân chưa chắc là người bị hại, thì dẫu ba gã này chết đi cũng chẳng đền hết tột. Tuy nhiên, luật pháp sẽ không đánh giá như vậy.
Hai người đều trầm mặc, chờ khi đã giật mình tỉnh ra thì hoàng hôn đã buông xuống. Ánh chiều tà có màu đỏ như máu, mặt trời màu vàng rực khảm lên bầu trời, tròn đến mức cảm thấy không thật. Chút nắng chiều cuối cùng rải trên đất, khiến cả một vùng đều chìm trong sắc đỏ hồng nhàn nhạt.
Nhìn mặt trời lặn như vậy, nỗi thê lương chôn sâu tận đáy lòng càng trở nên nồng đậm.
Khuôn mặt Cảnh Táp tỏ ra đa cảm, yếu ớt nói: “Hiểu Hiểu, tớ đi trước nhé.”
“Về đồn à?”
“Về nhà!”
Tâm trạng thế này mà về đồn cảnh sát, nhất định sẽ bị Tào Chấn nhìn ra manh mối mất thôi, thể nào cũng bị dạy dỗ một trận.
“Tớ đưa cậu về!”
Hiểu Hiểu không yên tâm để cô về nhà một mình. Đã bị thương mà còn chạy qua chạy lại suốt cả ngày, bớt đi lại thì hơn.
“Không cần đâu, lúc tới đây có Tiểu Lý chở đến, tớ bảo cậu ta chờ ở ngoài, bây giờ tiện thể chở tớ về luôn.” Cảnh Táp chống nạng, tập tễnh bước ra khỏi phòng làm việc của Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu thấy cô đã lên xe rồi mới an tâm quay lại phòng, vừa định thu dọn đồ đạc để ra về thì đột nhiên Trương Vũ lại đến.
“Đoan Mộc, may quá, em chưa về! Có việc phải nói cho em đây!”
Vóc dáng của người này như gấu, ngay cả giọng nói cũng vang vọng như một con gấu lớn.
Lúc này, Hiểu Hiểu rất không muốn nhìn thấy đàn ông, ánh mắt sắc bén như đao.
Trương Vũ nhạy cảm nhận ra cô đang khó chịu, vội vàng hạ giọng, đứng ở cửa không dám bước vào, lòng mắng thầm, chả biết tên khốn nào đã trêu cô.
“Có gì thì nói nhanh đi!” Bây giờ đã tan làm, cô không hơi đâu mà tán dóc với anh ta làm gì.
Trương Vũ nuốt nước miếng. Không hổ là nhân vật có tiếng của đội đặc công, cảm giác rất áp lực, ngay cả anh ta cũng cảm thấy hơi e ngại.
“À… là thế này. Không phải hôm qua em có đến Khôn Hoa để dạy học đó sao, hiệu ứng rất tốt. Không chỉ nữ sinh trường Khôn Hoa mà những sinh viên nữ của các trường đại học khác cũng có tới nghe giảng, sau khi về đã đề nghị với nhà trường, hi vọng em có thể dạy thêm vài buổi nữa.”
Anh ta ăn ngay nói thật, không hề thêm bớt chút nào. Cũng không biết cô đã giảng nội dung gì mà điện thoại của đội đặc công cứ reo liên tục.
Trương Vũ gãi đầu. Đến đây làm thuyết khách, vậy mà tâm trạng Hiểu Hiểu có vẻ thế này, chắc là thua rồi.
“Tôi đồng ý!”
Trương Vũ trợn mắt, “Hả?”
“Còn gì nữa không? Không có gì nữa thì tôi tan việc đây.” Cô đi thẳng ra ngoài.
Quả là kì lạ. Thế mà Hiểu Hiểu lại đồng ý.
“Em đồng ý thật à!” Anh ta không thể không xác định lại lần nữa.
Hiểu Hiểu nhíu mày, dừng bước. Trông cô có vẻ không giữ chữ tín à? Sao anh ta lại hỏi lại? “Tôi không nói lần hai!”
Cô chưa bao giờ là thánh mẫu, chẳng qua bị ảnh hưởng bởi vụ án này. Chỉ khi học cách tự bảo vệ mình thì con gái mới có thể tránh được nguy hiểm, mong rằng những gã cầm thú có ý đồ cưỡng hiếp phụ nữ đều chịu cảnh thảm thê. Hơn nữa, đám người mới sắp thi sát hạch, kế hoạch huấn luyện có thể hoàn thành ngay trong tuần này, cô cũng đang rảnh.
“Đoan Mộc, em thay đổi rồi!”
Đây là người thứ hai nói cô đã thay đổi. Không quan tâm, Hiểu Hiểu bước nhanh tới bãi đỗ xe.
Vừa tới bãi đỗ xe thì Vệ Hiểu, lẳng lặng bước ra như mèo, trên mặt viết rõ có việc cần nhờ.
Những người mới gặp Vệ Hiểu sẽ có cảm giác anh giống những anh chàng đẹp trai trong phim Hàn. Ngũ quan thanh tú, tướng mạo khôi ngô, da trắng bóc, khí chất ưu nhã. Trang điểm lên thì có khi còn đẹp hơn cả con gái, không ai nghĩ rằng một anh chàng đẹp trai như vậy lại là đội viên chủ công của đội đặc công. Thân thủ mạnh mẽ, hiếm có ai đánh thắng được anh.
Chỉ là sau khi nhìn kĩ sẽ phát hiện ra, anh có đôi mắt rất đẹp, trông như một hồ nước đóng băng, sâu thẳm, đôi môi mang màu rất tươi luôn khẽ nhếch, như đang cười nhạo thế gian ngu xuẩn.
Vóc người anh cao, tỉ lệ giữa đầu và thân là 1:9, còn hoàn hảo hơn cả thân hình người mẫu, nhìn cô từ trên xuống như một vương gia.
“Có chuyện gì?” Vóc người Hiểu Hiểu nhỏ xíu, thế nhưng ghét phải ngẩng đầu nhìn ai, vì thế lùi lại mấy bước, đứng xa một chút là có thể nhìn thẳng vào anh.
Tuy vẻ ngoài Vệ Hiểu trông hơi ẻo lả vậy thôi chứ bên trong chuẩn men trăm phần trăm, nói chuyện không dài dòng.
“Đoan Mộc, tôi muốn nhờ em giả làm bạn gái tôi!”
Cô sửng sốt, cực kì kinh ngạc vì hoàn toàn không ngờ anh lại yêu cầu như thế. Ấy nhưng giọng nói lại rất bình tĩnh: “Lý do?”
So với đội trưởng đội đặc công Trương Vũ thì cô và Vệ Hiểu cũng chả thân thiết gì. Trong hai năm, số câu nói giữa hai người cũng chẳng quá 20 câu.
Anh lạnh lùng bảo: “Tôi muốn các cụ trong nhà dẹp bỏ hi vọng, không để ông ấy sắp xếp xem mắt nữa.”
Nhiều năm nay Vệ Hiểu không liên lạc với người nhà, thế nhưng chẳng hiểu sao gần đây, cứ hai ba ngày là ông cụ lại quấy anh một lần, có lẽ vì Vệ Bảo đã tiết lộ. Sớm biết vậy đã không liên lạc với thằng em trai này, khiến cho bây giờ anh cứ phải bứt rứt suốt. Một ngày mà có tới ba mươi mấy cuộc điện thoại xem mắt. Vì trái tim cụ nhà, anh ta cũng cố tham gia vài lần, thế nhưng đây không phải kế lâu dài. Xem mắt cũng chỉ là ngụy trang thôi, anh biết ông cụ muốn buộc mình trở về để kế thừa gia nghiệp.
Khuôn mặt Hiểu Hiểu vẫn không thay đổi, đi một mạch không quay đầu, hướng về chỗ đậu xe của mình.
Vệ Hiểu không nản chí, đi theo, “Chỉ một lần thôi, đi ăn bữa cơm với tôi, lướt qua mặt ông già là được. Sau khi xong rồi, em có thể yêu cầu gì tôi cũng được.”
Bằng bất cứ giá nào, anh muốn sớm chấm dứt chuyện này.
“Vì sao không tìm Bạch Lộ?” Trong đội đặc công, đâu phải chỉ mình cô là nữ.
Vệ Hiểu gạt phắt: “Cô ấy thì không được!”
“Không được?”
Thời gian Bạch Lộ làm việc trong đội đặc công lâu hơn, cũng nói chuyện với nhau nhiều. Chả phải những chuyện thế này nên tìm người nói chuyện được chứ, cô và anh ta chẳng có đề tài chung, không sợ lộ à?
Anh ta trả lời không chút do dự: “Ông già nhà tôi thích phụ nữ mạnh mẽ, chỉ có cái áp lực của em mới ép được ông ấy!”
Hiểu Hiểu: “…”
Đây đâu phải tìm vợ, rõ ràng là tìm kẻ thù.
“Nếu như em đồng ý, có thể yêu cầu tôi bất cứ điều gì!” Anh ta tuyên bố, khẳng định, “Bất kì yêu cầu gì!”
Hiểu Hiểu lên xe, đóng cửa, khởi động máy, động tác liền mạch, cuối cùng nhấn ga chạy thẳng.
***
Vệ Hiểu không ngờ cô lại chạy thẳng như thế, nhất thời không kịp phản ứng, đứng ngẩn ra nhìn xe cô phóng vun vút.
“Anh nói rồi, chuyện này mà tìm Đoan Mộc thì đúng là tự làm mình mất mặt mà thôi, cô ấy đồng ý mới lạ!” Ngụy Quân dựa người vào mui xe, cười đến gập người.
Vệ Hiểu hung hăng liếc anh ta, “Còn cần anh nói nữa chắc!”
“Chú tìm Bạch Lộ đi, mặt mũi ngon lành, tính tình dễ chịu, không phải bình thường hai người cũng hay nói chuyện với nhau lắm sao?”
“Em hiểu ông già lắm, ông ấy muốn tìm một cô thật cứng về để quản được em, tốt nhất là lừa được em về! Bạch Lộ không có cái lực sát thương như thế, ông già có gặp cũng vậy. Còn Đoan Mộc thì khác, nhất định gặp rồi ông già sẽ thích, sau này cũng không làm phiền em nữa.”
Anh ta muốn cắt hết mọi hậu hoạn, thế nên phải tìm cô gái hợp ý cụ nhà. Nếu không thì trong đội y tế đội đặc công có nhiều nữ như vậy, tìm đại là được rồi.
Ngụy Quân tưởng tượng một chút, rùng mình, “Chú không sợ lỡ đâu ông cụ nhà chú nói câu gì khó nghe, chọc Đoan Mộc không vui à? Trông vậy chứ cô ấy là một nữ ma đầu đấy, nếu giận lên thì dám cho ông cụ nhà chú một trận ra trò mất.”
“Không đâu! Anh đừng nhìn bình thường cô ấy chỉnh tụi người mới đến mức kêu cha gọi mẹ vậy chứ em lại thấy cô ấy được dạy dỗ rất tốt, không làm những chuyện như đánh người lớn đâu, mấy trò như lật bàn cũng không có nữa là. Nhìn hành vi hằng ngày là có thể biết đạo đức của một cô gái thế nào mà. Có thể cô ấy giỏi võ, tính tình lạnh lùng, trông rất gây áp lực, thế nhưng mỗi lên đến canteen, dù gặp dì múc cơm hay chú lao công, cô ấy đều rất lễ phép. Ccảnh đội đều là nam, hay chửi tục đôi ba câu. Gần mực thì đen gần đèn thì rạng, thi thoảng Bạch Lộ cũng buột miệng chửi bậy, nhưng cô ấy thì không hề. Có thể thấy tu dưỡng tốt thế nào.”
Ngụy Quân trêu: “Chậc chậc, không nhìn ra, coi vậy mà chú để ý người ta quá nhỉ. Có thiện cảm đấy, thôi đừng giả vờ, theo đuổi người ta luôn đi cho xong. Anh cảm thấy hai đứa rất xứng đôi, đều giỏi võ như nhau, mặt mũi cũng ngon lành. Sau này sinh cháu, không chừng sẽ là ngôi sao tương lai của đội đặc công ấy chứ.”
Vệ Hiểu trừng mắt nhìn anh: “Đừng nói vớ vẩn! Em và cô ấy không hợp nhau!”
“Sao lại không hợp? Anh thấy vậy mà! Cô ấy lại không có bạn trai, chú cứ cố theo đuổi đi, không chừng sẽ thành công đấy. Một là không cần đóng giả nữa; hai, sẽ không sợ ông cụ nhà chú vạch trần. Sao lại không làm, một hòn đá ném hai con chim thế còn gì.”
“Em không định kết hôn!” Đặc công là một công việc mang tính nguy hiểm cao, anh lại là đội viên chủ công, có thể hi sinh vì nhiệm vụ bất cứ lúc nào, không thể hại con gái người ta lỡ dở cả đời được.
“Thôi được rồi, coi như anh nói lời thừa, chú cứ độc thân cả đời đi.” Ngụy Quân khoát tay, đi tới choàng vai Vệ Bảo, “Tiếp theo, chú định làm gì đây?”
Chắc chắn Vệ Hiểu sẽ không chịu thua. Tính tình con người này rất cố chấp, dẫu bị xe kéo cũng không chịu nhúc nhích.
Vệ Hiểu suy nghĩ một lát, đáp một cách rất đàn ông: “Nhờ vả không được, chỉ có thể động võ.”
“Động võ? Thằng nhóc chú đừng làm liều!” Không giở trò ‘Bá vương ngạnh thượng cung’ với người nhà được đâu.
“Em không định làm càn, em quyết định sẽ phá võ quán một cách quang minh chính đại!”
“Phá võ quán?”
“Phá võ quán của cảnh đội chúng ta!”
Ngụy Quân ngạc nhiên đến mức rớt cả tròng mắt, “Chú làm thật à?”
“Ai thắng thì nghe kẻ đó, ấy mới là công bằng!”
“Công bằng con khỉ mốc, đây là cách giải quyết vấn đề của đám người chúng ta, chú lại dùng để áp dụng với một con gái nhà người, coi được hả?” Đội đặc công vốn nhiều nam, nếu bất đồng ý kiến thì không cãi nhau ỏm tỏi như phụ nữ mà đánh nhau để quyết định. Nhưng chuyện này chẳng liên quan gì tới việc nhờ người ta giả làm bạn gái cả.
“Với cô ấy thì chỉ có cách đó thôi!”
Vệ Hiểu cũng tự biết không hợp, thế nhưng chẳng còn cách nào cả, cũng đâu thể quỳ xuống năn nỉ cô. Dưới gối đàn ông có bọc vàng, anh không thể làm chuyện như thế.
“Cậu có chắc thắng không?” Anh ta từng đích thân trải nghiệm rồi, biết rõ cô rất lợi hại.
Vệ Hiểu tự đánh giá khả năng của mình, “Thể lực của em tốt hơn cô ấy!”
Tính đánh lâu dài đây.
Ngụy Quân cảm thấy vẫn có phần thắng. Vệ Hiểu là chủ công của đội đặc công, từng trải qua nhiều trận chiến, kinh nghiệm phong phú.
“Anh cảm thấy em không thắng nổi à?”
Anh ta lắc đầu, “Năm mươi năm mươi, dù sao anh đây cũng không giúp chú được.” Ngụy Quân là bại tướng dưới tay, còn nói gì được nữa. Anh ta nhìn Vệ Hiểu có vẻ tự tin như thế, cũng không tiện tạt nước lạnh, nói sang chuyện khác: “Mà anh thấy cũng rất khó hiểu. Đâu phải ông cụ nhà chú chỉ có một thằng con trai, sao cứ muốn chú phải kế thừa gia nghiệp vậy, vì chú là con cả à?”
Nhắc tới chuyện này là Vệ Hiểu cáu tiết, mặt mày nhăn nhó đáp: “Nhà em không có quan niệm con cả cháu đích tôn gì cả, thật ra ông ấy thương Tiểu Bảo hơn. Còn em từ nhỏ không nghe lời, trong lòng ông ấy khó chịu nên không muốn tha cho em thôi!”
Nói về khả năng kinh doanh, Tiểu Bảo giỏi hơn anh gấp trăm lần, sớm muộn gì Vệ gia cũng sẽ được giao cho Vệ Bảo thôi. Thế nhưng ông cụ cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương, không thích có người cãi lời mình.
“Xem ra làm đại thiếu gia của tập đoàn tài chính Vệ thị cũng chả sung sướng gì! Ông cụ nhà chú đúng là minh họa của câu Có tiền là trái tính.”
Suy nghĩ của kẻ có tiền thật kì lạ.
Vệ Hiểu chỉ cảm thấy khó chịu, lần này, dù thế nào cũng phải giải quyết cho sạch sẽ, bằng không thì chẳng thể có ngày lành.
Ngụy Quân cười ha hả: “Anh đây cũng muốn giúp lắm nhưng thua rồi! Chú tự cầu phúc cho mình đi! Anh tin chú!”
Nói vậy thôi, nhưng trong lòng anh ta đang tính mở sòng bạc, một cuộc đánh võ mười năm khó gặp thế này, không thể để lãng phí.
***
Hiểu Hiểu vừa chạy xe về garage thì thấy mặt Khang Hi đen thui, như thần giữ của đứng ngay chỗ đậu xe của cô.
“Anh xuống đây làm gì? Không sợ người khác nhìn thấy à?” Anh chê cuộc sống quá an bình?
“Sao em không nhận điện thoại của tôi?” Anh đen mặt tránh đường, để cô đỗ xe ổn thỏa.
“Điện thoại?” Cả ngày hôm nay cô không hề kiểm tra di động lần nào. Trong lúc làm việc, cô để chế độ im lặng, cũng hiếm khi lướt Weibo, Wechat. Lấy điện thoại từ trong balo, mở màn hình di động, tức thì xuất hiện ba bốn cuộc gọi nhỡ, đều của Khang Hi.
“Em có biết tôi lo lắng lắm không? Tôi cứ sợ em xảy ra chuyện gì?”
Hiểu Hiểu luôn ra về đúng giờ, thế nhưng hôm nay trễ một tiếng rồi mà vẫn chưa thấy đâu. Ban đầu cứ nghĩ cô tăng ca, không để ý, chỉ định gọi điện thoại để xác nhận thôi. Rốt cuộc Hiểu Hiểu lại không bắt máy, cũng không trả lời WeChat. Quan tâm nhiều ắt loạn, anh gọi thêm mấy cú nữa mà cô vẫn không bắt, trong lòng quýnh lên, định ra ngoài tìm. Thế nhưng anh để xe mình cho Cách Cách lái về rồi, không có xe để dùng. Gần đây, Lão Cảnh thấy anh không gọi, thế nên đi chơi luôn, phải hai ngày nữa mới về. Anh sốt ruột không biết làm gì, sau khi bình tĩnh suy nghĩ lại, đành an ủi mình rằng cô là sĩ quan huấn luyện của đội đặc công, không cần làm nhiệm vụ, không thể gặp chuyện gì nguy hiểm cả. Gọi 114 tìm số điện thoại của đội đặc công, gọi rồi mới biết cô vừa lên xe. Mãi đến lúc này Khang Hi mới cảm thấy yên tâm.
Cho dù đã an tâm, thế nhưng cơn giận bốc lên. Khả năng khống chế thất tình lục dục đã bị virus yêu đương hủy hoại. Đầu nóng lên, anh giận lắm. Thế nhưng khi nhìn thấy cô nguyên vẹn trước mặt, có giận mấy cũng tiêu tan.
Cơn tức đầy mình, cơn giận đầy bụng, cuối cùng chỉ biến thành một câu: “Sau này về trễ thì nhớ gọi điện cho tôi chứ!”
Giọng nói đến là dịu dàng, thậm chí còn chả dám lớn tiếng.
Khang Hi thầm thở dài: Con đường thê nô không dễ đi.
Hiểu Hiểu một thân một mình đã quen, không hề cảm nhận mức độ nghiêm trọng của chuyện này. Nhưng vì bắt đầu từ hôm qua, cô đã quyết định sẽ đối xử tốt với Khang Hi, không khỏi tự kiểm điểm. Thấy mặt Khang Hi vừa đen vừa thối, trán lấm tấm mồ hôi, quả thật anh rất lo lắng cho cô.
Cô đáp theo: “Ừ, sau này không thế nữa.”
Nói xong, cũng thầm càu nhàu: Có bạn thân là nam cũng phiền phức quá.
Thấy Hiểu Hiểu nghe lời như vậy, Khang Hi lập tức vui vẻ hẳn, cầm giúp balo, nắm tay nhỏ đi vào thang máy VIP. Chờ lên lầu 12 rồi, Hiểu Hiểu đưa mắt liếc qua căn hộ bên cạnh, nghĩ đến chuyện hình như cửa nhà anh vẫn chưa được sửa.
“Thợ sửa cửa chưa tới à?” Mấy ngày nay bận điều tra vụ án, cô quên bẵng chuyện này.
Khang Hi thảnh thơi mở cửa, đặt dép lê của cô xuống trước mặt, “Tới rồi, bảo là thiếu một số món, tạm thời không sửa được, phải đến cuối tuần mới bổ sung đủ!”
Sự thật là chế độ hậu mãi của người ta rất tốt, nhân viên kỹ thuật đã lập tức tìm tới để sửa cho, thế nhưng vì kéo dài thời gian sửa, cũng như không muốn bại lộ thân phận, anh đưa một sấp tiền qua khe cửa, để tuần sau người ta hẵng quay lại.
Đang ở nhà vợ ngon lành, anh không muốn dọn sớm như vậy.
Còn Hiểu Hiểu hoàn toàn không nghi ngờ, “Sao anh không bảo người ta đổi luôn cho cái mới.”
Khang Hi lại khó chịu, sao gặp những chuyện này thì IQ của cô tăng cao đặc biệt thế. Trong kế hoạch ban đầu, hoàn toàn không nghĩ tới chiêu đổi cửa này, đây là một thiếu sót rất lớn, nhỡ đâu cô cho người qua đổi cửa thật thì biết làm thế nào?
Mất bò mới lo làm chuồng, tranh thủ vẫn chưa quá trễ, phải vội vàng cứu vớt để cô dẹp luôn suy nghĩ này đi.
“Em muốn đuổi tôi à?” Anh bày ra vẻ rất đáng tội nghiệp, trông như cô vợ nhỏ đang chịu tổn thương. Nếu như quẳng cho một cái khăn tay thì dám chừng anh có thể bổ nhào xuống đất, ngồi khóc tại chỗ cho cô xem.
Cô nhướng mày, cảm thấy càng nói càng sai.
Thôi, coi như cô chưa nói gì.
Hiểu Hiểu rửa tay xong, chuẩn bị ăn cơm thì Khang Hi vẫn mang một bộ thê lương ‘Em muốn đuổi tôi chứ gì’, ngồi lảm nhảm với Nếp và Vừng: “Mỗi ngày tao nấu cơm dọn dẹp vệ sinh cho cô ấy, mời giúp việc còn phải tốn tiền, tao làm miễn phí cho mà cổ còn ghét.”
Vừng và Nếp ngồi xổm, tỏ ra nghiêm túc nghe anh rên rỉ, thi thoảng còn ư ử mấy tiếng phụ họa, đặt hai chi trước lên đùi anh, như thể nghe hiểu những gì anh nói.
Cảnh này đúng là tức cười, nào có ai lại đi than vãn với chó bao giờ, thế nhưng cô không dám cười.
“Tụi mày thì sướng rồi, không cần làm việc, chỉ vẫy đuôi thì cổ coi tụi mày là cục cưng hết. Còn tao thì sao, vất vả tát nước, thậm chí còn chả văng tí bọt, vậy mà mới ở có mấy ngày, cổ đã chê phiền.” Anh kéo chân Vừng, quay sang cô vẫy vẫy, “Mày nói giúp tao hai câu đi, mày là cục cưng của cổ mà.”
Và ngay sau đó, Vừng lại sủa với cô một tiếng, như thể cùng chung kẻ thù.
“Thôi được rồi, anh đừng than thở nữa, tôi đâu có đuổi anh đi! Chỉ là đề nghị vậy thôi!” Không sửa được thì đổi cánh khác, có gì không đúng chứ, không phải hầu hết những sản phẩm điện tử đều thế sao.
Anh ai oán quay đầu, làu bàu: “Em chả có chút thành ý gì!”
Sự bi thương trong đôi mắt kia như thể xem cô là mụ chủ keo kiệt trong xã hội cũ. Hiểu Hiểu ôm trán, anh đúng là giỏi thay đổi bản chất vấn đề.
“Thôi được rồi, vậy anh nói đi, thế nào mới gọi là có thành ý?”
Khang Hi đảo mắt, “Ví dụ như Anh thích ở bao lâu cũng được! Thế mới là có thành ý.”
Đây đâu phải là thành ý, rõ ràng là ăn vạ.
Thấy cô không đáp, anh càng ai oán, ngồi xổm trong góc chọt kiến, ngay cả hai con chó cũng vùi vào lòng anh, như thể vừa bị cô vứt bỏ.
Cơm canh chỗ Hiểu Hiểu thơm ngào ngạt, sáng sủa ấm áp, còn Khang Hi thì trông như kẻ sa cơ thất thế, có đám mây đen bao phủ. Hai cảnh tượng quá trái ngược, như thể cô là Hoàng Thế Nhân, còn anh là Dương Bạch Lão.
(*) Hoàng Thế Nhân và Dương Bạch Lão là nhân vật trong phim ‘Bạch Mao Nữ’; bạn nào quan tâm có thể tìm hiểu thêm. Trong phim, Hoàng Thế Nhân là địa chủ ác bá, ép Dương Bạch Lão gả con gái để gán nợ, dùng thủ đoạn, bắt con gái của ông dẫn đi khiến Dương Bạch Lão phẫn uất mà tự vẫn.
Hiểu Hiểu không còn cách nào khác, “Thôi được rồi, được rồi, anh muốn ở bao lâu cũng được!”
Anh xoay lưng về phía cô, nở nụ cười tươi rói, khóe miệng kéo tận mang tai. Thu nụ cười về, quay đầu lại, “Em nói rồi đấy!”
“Ừ, tôi nói!”
Khang Hi đứng dậy, tinh thần phấn chấn hẳn, chân dài sải bước, vui vẻ đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, “Đến đây, ăn đùi gà này!”
Nhìn anh cười như hoa nở thế kia, chẳng còn chút buồn bã ai oán nào, đột nhiên Hiểu Hiểu cảm giác như vừa bị lừa.