Hiểu Hiểu về nhà sớm hơn bình thường hai tiếng đồng hồ, mở cửa vào phòng, đổi dép xong, thế nhưng không thấy bóng dáng Khang Hi đâu, Nếp và Vừng cũng chả có. Căn nhà to như vậy mà lại yên tĩnh đến lạ thường.
Cô thấy khó hiểu, đáng ra giờ này anh phải bắt đầu làm cơm chiều rồi chứ?
Người đâu rồi?
“Khang Hi?”
Đáp lại lời cô là một hồi ‘lạch bạch’, Vừng chạy ra từ trong phòng ngủ Hiểu Hiểu, vẫy vẫy đuôi, cọ vào bắp chân lấy lòng. Sau khi Khang Hi qua ở nhờ, cô không thân thiết với Vừng như thế này nữa, hiếm khi có thời gian như hôm nay, vui vẻ ngồi xổm xuống, hôn lên trán nó, xoa xoa dịu dàng.
Ồ! Lông mượt mà, lại còn thoang thoảng mùi bạc hà, chắc hẳn là vừa tắm hôm nay.
Vừng hưng phấn liếm mặt chủ, vẫy đuôi mạnh đến mức có thể quạt ra một trận gió to.
Cô cười né tránh, nhéo nhẹ lỗ tai nó, “Thôi được rồi, được rồi, nhột quá!”
Vừng thè lưỡi hồng hộc, nghe lời không nghịch nữa, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống đất, chờ Hiểu Hiểu đứng dậy, nó lại vẫy đuôi to, lại ‘lạch bà lạch bạch’ chạy về phòng ngủ cô.
Thấy nó không bám mình như bình thường mà chạy vào phòng ngủ, Hiểu Hiểu cũng tò mò đi theo. Bây giờ nó lại thân thiết với Khang Hi hơn, không thèm để ý cô nữa.
Vừa đi tới cửa, cô đã bị hình ảnh ‘hoạt sắc sinh hương’ (*) trên giường kích thích đến mức cứng đờ cả người.
(*) Quyến rũ, hấp dẫn.
Khang Hi nằm sấp trên giường, ngủ rất say, bình thản như một đứa trẻ, mà cũng thật giống trẻ con, cả người chỉ mặc độc mỗi cái quần lót, lại còn là hoa văn da báo, làn da màu lúa mạch như vừa được lau một lớp oliu, phát sáng bóng nhẵn, có cảm giác không chút khuyết điểm nào, rõ là khiến người ta phải nghi ngờ không biết đây có phải là cơ thể đàn ông hay không. Đường cong từ trên xuống dưới đều mang tới một cảm giác rất gợi cảm, nhưng lại hàm chứa một sức mạnh vững chãi mơ hồ.
Nếp đang cuộn tròn ngủ lim dim bên cạnh, dựa chặt vào người anh, Vừng cũng không tỏ ra thua kém, nhảy lên giường, nằm sụp xuống, đặt đầu xuống ngay mông anh, khuôn mông đầy đặn và cũng rất đàn hồi nảy lên như một miếng thạch trái cây.
Thật là cutoe quá đi mất, mắt Hiểu Hiểu sắp mù mất rồi.
Người đàn ông này không ăn mặc đàng hoàng một chút rồi hãy đi ngủ được hay sao? Lại còn có dáng ngủ đẹp đến vậy nữa chứ, đúng là máy phun hormone, khiến người ta khó mà phòng bị.
Mặt cô ửng đỏ, khẽ gắt: “Biết dáng người anh đẹp rồi, nhưng cũng không cần khoe ra như vậy chứ. Tôi cũng không có nhét tiền vào đáy quần anh, tích cực thế làm gì? Có giỏi thì đi làm trai bao ấy, đảm bảo ngày nào cũng có được cả một đấu tiền, kiếm được đầy túi.”
Thấy anh ngủ rất say, cô lại giận, đôi mắt hạnh đảo tròn, lòng bỗng có ý xấu, đi tới cạnh giường, bắt chước nữ quỷ, rên rỉ u ám: “Khang~ Hi~ tôi~ chết~ oan~ quá~”
Lần nào Khang Hi cũng làm cô giật mình, lần này phải để cô hù anh một chút.
Vừng và Nếp trợn ‘mắt chó’ nhìn cô, Hiểu Hiểu suỵt tụi nó, không cho phép lên tiếng.
Cô tiếp tục nhe răng giương vuốt, giả vờ làm nữ quỷ: “Khang~ Hi~ tôi~ chết~ oan~ uổng~ quá~”
Thấy anh không có bất kì phản ứng gì, Hiểu Hiểu cúi xuống thổi nhẹ lên mặt anh, không tin anh vẫn không tỉnh.
Bất chợt, trời đất đảo lộn, không kịp đề phòng, cô bị anh đè dưới người. Hai người mặt đối mặt. Đột nhiên thay đổi vị trí như thế khiến Hiểu Hiểu mặt đỏ tim đập một trận, quên mất phải giả quỷ.
Cô trợn tròn mắt, “Anh dậy lúc nào vậy?”
“Từ lúc em vừa vào!”
Gần đây Khang Hi hơi thiếu ngủ, tranh thủ Hiểu Hiểu không có ở nhà nên ngủ bù, thì tối mới có tinh thần để thưởng thức khuôn mặt đang ngủ của cô chứ. Vậy mà không ngờ, hôm nay Hiểu Hiểu lại về sớm như vậy, anh cũng đâu muốn dụ dỗ cô đâu. Dùng sắc quyến rũ thì con mắt cũng biết chán chứ, thi thoảng thôi là vừa đẹp. Có điều đã cởi đồ rồi, mặc lại cũng phiền, chi bằng cứ thuận theo tự nhiên. Ai ngờ cô lại giả quỷ dọa anh đâu chứ.
“Anh gạt tôi!” Cái con người này dám giả vờ ngủ kia à.
Khang Hi lắc đầu, “Rõ ràng em muốn bắt nạt tôi trước.”
“Tôi đâu có!” Mặt Hiểu Hiểu đỏ ửng ngụy biện.
“Em giả làm ma dọa tôi!” Anh trần thuật sự thật.
“Tôi… tôi…” Không muốn bị người ta hù dọa hoài, thế mà cũng bị túm được.
Anh hé môi cười, làm bộ suy nghĩ, “Hiểu Hiểu, em có nghĩ tới điều này không. Nếu dọa tôi sợ thật thì em phải nuôi tôi cả đời!”
“Ai thèm nuôi anh cả đời chứ!” Cô đỏ mặt phản bác, “Hơn nữa… lại… lại không dọa được anh! Anh… anh tự dậy trước rồi mà…”
Anh đè cả lên người Hiểu Hiểu, lại còn không mặt quần áo, dán sát như vậy nữa chứ. Cho dù cách một lớp quần áo nhưng cũng có thể cảm nhận được cái nóng hôi hổi trên làn da anh.
Khang Hi cũng không muốn ngồi dậy nhanh đến vậy, tư thế này khiến anh cảm thấy rất thoải mái, đang định tiếp tục bàn luận về vấn đề ‘nuôi cả đời’ với cô.
Thấy Khang Hi không động đậy, Hiểu Hiểu hơi sốt ruột, chỉ thấy nụ cười dịu dàng từ từ nở rộ trên khuôn mặt anh, dải ngân hà trong con ngươi lấp lánh, vừa đẹp rạng ngời lại vừa tràn ngập ánh sáng, chói lóa đến mức khiến cô không có dũng khí nhìn thẳng.
Nhận ra mình đang rơi vào trong cành túng quẫn, đầu óc Hiểu Hiểu rối loạn, bàn tay muốn đẩy anh ra cứ đặt ngay trên lồng ngực ấy. Nháy mắt, xúc cảm dưới lòng bàn tay khiến gò má cô đỏ bừng, lòng bàn tay cũng nóng đến mức đổ mồ hôi.
Khóe miệng anh cong cong nở nụ cười, tay phủ lên bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô, nhéo nhẹ một cái, trêu: “Nếu nữ quỷ nào mà trông thế này thì tốt quá, tôi không cần phải sợ, bỏ vào chum, đi tới đâu là mang theo tới đó.”
“Không đứng đắn! Anh tưởng đang trong phim Thiện nữ u hồn à? Mau đứng dậy cho tôi ngay!” Đè nặng thế này, cô không động đậy gì được.
“Oh!” Dậy thì dậy, thế nhưng động tác lại có vẻ bằng mặt không bằng lòng, rõ ràng không muốn đi.
Hiểu Hiểu chịu không nổi nữa, muốn dùng lực đẩy thế nhưng chẳng có chút sức nào, tay bị anh nắm càng lúc càng mềm nhũn.
Khang Hi nhìn thấu hết mọi phản ứng của cô, vui đến không nhịn được, khẽ nhướng chân mày, vậy mà cũng không bị đòn.
Hiện tượng tốt! Kết quả trắc nghiệm khá tốt, thậm chí còn trên cả mong đợi.
Xem ra, sau này có thể đẩy ngã cô thoải mái.
Hiểu Hiểu thấy anh cong mắt cười, trông rất sở khanh, thế nên càng giận.
“Anh cười gì đó?”
Khang Hi lập tức thu nụ cười về, đổi sang bộ đàng hoàng nghiêm chỉnh như bình thường, “Có à?”
“Rõ ràng có!”
“Hiểu Hiểu, không thì chúng ta bàn lại về chuyện ‘nuôi cả đời’ nhé?”
“Ai quan tâm chứ!” Hiểu Hiểu cả giận, “Sao vẫn chưa dậy nấu cơm đi!” Cuối cùng cô cũng tìm một lí do thích hợp.
Nói như thế cũng để nhắc Khang Hi rằng việc dỗ vợ ăn no mới là chuyện quan trọng nhất. Dù không muốn lắm, thế nhưng anh vẫn từ từ rời khỏi người cô, thong thả mặc quần áo vào.
“Sao hôm nay về sớm vậy?”
Trọng lượng trên người nhẹ hẳn, Hiểu Hiểu có cảm giác như được sống lại, che gò má nóng bừng, đáp qua loa: “Trong đội cảnh sát không có chuyện gì nên tan làm sớm.”
Nhất định cô sẽ không nói lời nào về chuyện đến trường đại học dạy học cho anh biết.
Khang Hi cũng không hỏi nhiều, mặc quần áo rồi vào bếp nấu cơm, đúng là ‘Người đàn ông của gia đình’ tiêu chuẩn.
Hiểu Hiểu ngồi bên mép giường, hai tay còn bưng nóng lên hai má, một lúc lâu mới thực sự tỉnh táo lại.
Trong bếp, Khang Hi bận rộn đến vui vẻ, cứ như chẳng cần suy nghĩ mà thực đơn đã tự nhảy ra, chay mặn kết hợp mang giá trị dinh dưỡng cao, ngay cả nấu cơm trắng cũng ngon hơn người khác.
Đế khi ăn xong, lại mang một mâm dưa bở, làm trái cây tráng miệng, vừa ngọt vừa mọng nước.
“Dưa ở đâu vậy?” Anh giống một cái hộp thần kì, ngày nào cũng có ngạc nhiên mới.
“Đặt trên mạng, vừa gửi tới thôi.” Trang web bán hàng online Vệ thị giải quyết đơn hàng thỏa đáng, hiệu suất rất nhanh. Trong chuyện này, chắc chắn không thể không có công lao của Vệ Bảo.
Ăn dưa ngọt xong, Hiểu Hiểu tỏ ra rất thỏa mãn. Điều này đã trở thành thói quen của cô, quen thuộc như hít thở, thi thoảng có nghĩ, nếu Khang Hi không có ở đây nữa thì phải làm sao? Mỗi lần nghĩ như vậy, không biết sao cô lại cảm thấy hoảng hốt, nhưng với tính cách trước nay thì lại nhanh chóng bình tĩnh, không nghĩ tới nhiều, chỉ biết đè nén tâm trạng này xuống tận đáy lòng.
Nếu như có một ngày như thế….
Cô nghĩ, có lẽ mình cũng sẽ trải qua được thôi, cùng lắm thì trở lại những ngày như trước.
Không có gì phải lo cả. Thế nhưng càng nghĩ vậy, càng thấy hoảng loạn, đến mức ngủ cũng không yên.
Đêm hôm đó, cô mơ thấy Khang Hi rời xa mình. Trong mơ, rõ ràng anh ở trước mắt, đưa tay là có đụng tới, thế nhưng Hiểu Hiểu cứ chụp vào hư không, dù gọi thế nào anh cũng không quay đầu lại, đi càng lúc càng xa.
Nỗi đau thấu tim lan rộng khắp cơ thể, vẫn chìm trong cơn mơ, cô run rẩy từng cơn.
“Khang Hi…” Hiểu Hiểu thút thít gọi.
Khang Hi vẫn còn thức, nghe thấy cô gọi mình, thế nhưng mắt vẫn nhắm nghiền không tỉnh. Biết cô gặp ác mộng, anh dang rộng vòng tay ôm chặt Hiểu Hiểu vào lòng, dịu dàng dỗ dành bên tai. Hình như những lời thì thầm có một ma lực kì lạ, xoa dịu trái tim hoảng loạn của Hiểu Hiểu, cứ hết lần này đến lần khác vang vang bên tai, mãi đến khi cô ở trong mộng đã nắm chặt được anh.
Sau đó…
Trong mộng, cô chụp cho anh một vòng cổ của chó, loại bền chắc nhất.
“Haha, như vậy… như vậy… anh sẽ không chạy được nữa…”
***
Sáng hôm sau, lúc thức dậy Hiểu Hiểu hơi ngơ ngẩn, Khang Hi phải gọi mấy tiếng cô mới phản ứng lại, lúc xuống giường, suýt nữa nữa đã vấp chân té lộn mèo.
Lúc rửa mặt súc miệng, cô nhìn vào mình trong gương. Giấc mộng đêm qua cứ đứt quãng, cô không nhớ rõ nữa, chỉ cảm thấy mình đã quên mất một chuyện gì đó rất quan trọng.
Khi ăn sáng, đầu óc Hiểu Hiểu cũng để đâu đâu, không chỉ cầm dao nĩa ngược, được Khang Hi sửa lại giúp, vậy mà suýt nữa cũng tự cắt tay mình.
Khang Hi thấy vậy thì hoảng hốt, vội vàng cắt đồ ăn giúp cô, chỉ cho dùng nĩa để ăn.
Hiểu Hiểu mơ màng đồng ý, đến khi ăn xong, Khang Hi sợ cứ như vầy mà để cô lái xe sẽ rất nguy hiểm, muốn đích thân đưa cô tới đội đặc công. Nhưng ngay lúc đó, cô lập tỉnh tỉnh táo trở lại, vội vàng gạt phát ý định của anh, liên tục cam đoan rằng mình rất khỏe, mang cơm hộp chạy vội ra ngoài.
Xuống garage, bước lên xe, cô tự vỗ vào hai má để tỉnh táo trở lại, chứ không lái xe thế này sẽ gặp nguy hiểm thật chứ không đùa. Kiểm tra chương trình giảng dạy, trường đại học hôm nay hơi xa, e là đã muộn. Cô không dám chần chừ hơn nữa, giẫm chân ga chạy như bay.
Phía bên đại học không để tâm việc cô tới trễ chút nào, chuẩn bị rất chu đáo, tranh thủ khi cô chưa tới, giới thiệu đại khái về thân phận Hiểu Hiểu, tiết kiệm được không ít thời gian, buổi dạy còn thuận lợi hơn cả bên trường đại học nghệ thuật.
Tới giờ trưa, cô tìm một bãi cỏ yên tĩnh, ngồi dưới bóng cây thưởng thức món ngon. Đi một đàng học một sàng khôn, lần này đã có kinh nghiệm rồi, đầu tiên nhờ giáo viên của trường đại học bỏ hộp cơm của cô vào tủ lạnh, tối qua cũng đã dặn Khang Hi làm món gì đó mà không cần phải đun bằng lò vi sóng rồi. Anh hưởng ứng rất tích cực, bữa trưa làm cơm nắm. Đừng thấy nắm cơm màu trắng trông chả có gì đặc sắc, ấy mà phần nhân lại rất đa dạng, mỗi nắm cơm mỗi khác.
Đang ăn, chuông điện thoại cô vang lên, avatar của Cảnh Táp xuất hiện trên màn hình.
“Alo?”
“Hiểu Hiểu, cậu đang ở đâu vậy?”
“Đại học La Kinh.” Đây là tên trường đại học cô đến dạy hôm nay, cũng là một trường nổi tiếng như Khôn Hoa.
“Thảo nào tớ gọi điện đến văn phòng của cậu mà chẳng thấy ai bắt máy. Cậu đến trường đại học làm gì?”
Hiểu Hiểu nhét miếng cơm nắm cá ngừ vào miệng, “Dạo này tớ đến đại học giảng bài, như lần tới Khôn Hoa thôi. Tào Chấn có tin gì à?”
Ở đầu bên kia, giọng Cảnh Táp có vẻ rất kiêu ngạo: “Đàn anh của tớ ấy à, hoặc không làm, chứ đã làm thì chắc chắn sẽ cực kì hết lòng hết dạ.”
Cô không quan tâm chuyện hết lòng hết dạ thế nào, chỉ muốn biết manh mối vụ án.
Cảnh Táp lại cứ lải nhải chuyện râu ria, “Chỗ đó hẻo lánh kinh khủng, anh ấy xuống máy bay, lại phải đi ô-tô đường dài, sau đó đổi xe bò mới tới được chỗ kia. Lần này anh ấy chịu khổ ghê lắm, ảnh ghét phương tiện giao thông nhất, khi về, không biết có bị lột da không nữa.”
“Nói vào chuyện chính đi! Đừng vòng vo nữa, đã điều tra được chuyện gì?”
“Cậu đừng vội mà, tớ chỉ muốn tuyên truyền sự vất vả của đàn anh tí thôi, nếu không chẳng phải đã chịu nhận không tội này rồi sao.” Cảnh Táp hắng giọng, tiếp, “Ban đầu anh ấy liên lạc với đồn công an ở địa phương, sau đó, thôn làng của trường miền núi mà trước đây bọn Trương Chí Dao công tác phái dân phòng tới. À, có lẽ cậu không biết dân phòng là gì nhỉ? Vì Thôn ấy quá hẻo lánh, cách đồn công an gần nhất trên dưới một trăm dặm, nhỡ xảy ra chuyện gì thì đồn công an xuống không kịp, thế nên đã chọn ra vài thanh niên khỏe mạnh để bảo vệ trật tự trong thôn xóm, cũng để bắt giữ xử lí trộm cắp. Mỗi quý, đồn công an sẽ tổng kết công tác một lần. Có điều, những người có thể gia nhập lính dân phòng đều là con cháu nhà có tí địa vị trong thôn. Tuy tiền lương không nhiều nhưng ít ra cũng có mặt mũi.”
“Bọn họ biết Trương Chí Dao?”
Cảnh Táp gật đầu, “Biết, nghe người trong thôn nói, ba người Trương Chí Dao, Lỗ Nhạc Vĩ, Nhâm Ngạn rất có tiếng trong thôn, nghe đâu đội trưởng đội dân phòng cũng có biết bọn họ mà. Có điều gã ta không tới, bảo là bệnh, không gặp ai được.”
“Bệnh à? Thế người tới nói thế nào?” Cô không ở đó, chỉ có thể tìm hiểu qua Cảnh Táp, vậy nên phải hỏi cho kĩ càng.
“Còn nói gì được nữa, khen thôi. Tâng bốc Trương Chí Dao đến tận trời, bảo là cả đời này chưa từng gặp một người thầy giáo nào tốt hơn hắn ta, bảo hắn vừa là người soi đường trong cuộc đời vừa là người dạy đạo đức.”
“Tào Chấn có nói rõ ba người Trương Chí Dao đã chết, anh ta tới để điều tra không?”
“Đương nhiên rồi, phải nói rõ mọi chuyện thì đồn công an mới chịu ra mặt cho.”
“Gã đội trưởng đội dân phòng kia bao tuổi rồi?”
Cảnh Táp lật sổ tay, Tào Chấn nói gì cô đều ghi xuống, “Khoảng 50 tuổi, làm đội trưởng dân phòng chừng 20 năm.”
Hiểu Hiểu cười lạnh: “Thế à? Thế thì tốt, cậu bảo Tào Chấn nhất định phải đi gặp gã đội trưởng đội dân phòng này.”
“Sao cơ?”
“Người này rất khả nghi, bệnh cũng quá bất ngờ!” Đây không phải trực giác của cô, mà là phán đoán, “Tuy rằng cục công an Thượng Hải khác với khu trực thuộc phía kia, thế nhưng cũng coi là cấp trên, dù chỉ là một cảnh sát thì đối với những kẻ ở vùng hoang vu hẻo lánh, đấy cũng một người tai to mặt lớn, huống chi còn đến điều tra vụ án giết người. Cho dù bệnh, không thể tới được thì cũng chẳng thể trốn tránh không gặp như vậy.”
“Ý cậu là gã có tật giật mình?”
“Có khả năng. Tuổi của gã cũng xấp xỉ đám Trương Chí Dao, lại còn là đội dân phòng, thể nào cũng có qua lại. Ba người đám Trương Chí Dao từng ở đó bốn năm, muốn sống yên lành thì phải có quan hệ tốt đẹp với dân phòng, không chừng còn gọi nhau là anh em ấy chứ.”
Trong xóm núi, tụi dân phòng như côn đồ làng, nhất định không được đắc tội với chúng. Nhỡ khi đắc tội rồi, cứ gán đại một tội trời ơi đất hỡi nào đó là cũng khiến người ta phải mệt mỏi dài dài.
“Được, tớ sẽ báo anh ấy.” Cảnh Táp ghi vào sổ tay, “À đúng rồi, đàn anh có bảo tớ hỏi cậu, anh ấy nên điều tra theo hướng nào?”
“Thôn này có bao nhiêu hộ gia đình?”
“Khoảng bốn mươi hộ đấy, đều là người già và trẻ nhỏ thôi, đa số thanh niên đều ra ngoài làm công cả rồi, thậm chí ở đó còn không có đường đi núi nào đàng hoàng nữa là.”
Đây là hiện tượng thường thấy ở rất nhiều miền núi, người già chỉ có thể ở nhà, sống ngày nào hay ngày đó, tụi con nít thì tập trung một chỗ được gọi là khu giữ trẻ, cả năm trời vẫn không được gặp cha mẹ, chỉ có thể bầu bạn với núi rừng.
“Thế thì bảo anh ta tới từng nhà hỏi, ba người Trương Chí Dao ở đó bốn năm, cho dù là chuyện lớn nhỏ gì cũng phải hỏi kĩ càng. Không chỉ là những chuyện liên quan đến ba người đó thôi, mà trong bốn năm đó, trong thôn từng xảy ra chuyện gì, cũng phải hỏi cho kĩ.”
“Nhưng dù sao cũng đã hai mươi năm rồi, cậu có chắc là hỏi được không?”
“Có một số việc, ai mà biết thì cả đời sẽ không quên, thậm chí còn nhớ rất rõ. Có lẽ họ đang chờ bọn cậu đi hỏi để được trả lời không chừng. Qua thời gian, có khả năng nỗi sợ đã lắng xuống, đổi thành áy náy và hổ thẹn. Đương nhiên cũng ngoại trừ còn sợ hãi, thế nhưng đều không quan trọng, dù là áy náy hay sợ hãi, tin rằng chắc chắn Tào Chấn có thể nhìn thấu.”
“Được rồi, tớ sẽ thuật lại không thiếu một chữ cho anh ấy!”
Hiểu Hiểu lại hỏi: “Thôn đó còn có gì đặc biệt nữa không?”
“Cậu hỏi tới chỗ quan trọng rồi đấy. Thôn này cực kì trọng nam khinh nữ, tỉ lệ nam nữ rất mất cân đối, không ít đàn ông trong thôn cưới vợ nước ngoài, chẳng hạn như Việt Nam, Campuchia, hình như dùng tiền cưới về, thủ tục hợp pháp. Nghe mấy người đời trước trong thôn kể, vì trọng nam khinh nữ mà hễ nhà ai sinh con gái, người ta sẽ ném đứa bé ra sau núi để mặc tự sinh tự diệt, có chỗ còn dìm xuống sông cho chết đuối ngay tại chỗ. Thế nên trong thôn có xây một tòa tháp trẻ con, dùng để vứt bỏ các bé gái.”
Tháp trẻ con là một trong những kiến trúc tiêu biểu của hủ tục trọng nam khinh nữ ở Trung Quốc, xuất phát từ những nhà không nỡ nhìn thấy máu mủ ruột thịt của mình giãy dụa khóc lóc trong nước, hoặc sợ âm hồn trẻ sơ sinh chết yểu không tan, thế nên xây một tòa tháp nhỏ ở giữa đồng ruộng thôn quê, cho bé gái sơ sinh muốn dìm chết vào trong, cứ mặc dầm mưa dãi nắng, kiến bâu trùng đậu, tự sinh tự diệt. Mà điều mỉa mai nhất là, đa số bọn họ lại cho rằng hành động ấy là một hình thức để an ủi tâm hồn, thế nên bắt chước nhau. Số lượng tháp trẻ con ngày càng tăng nhanh, trở thành một kì quan hoang dã.
Hiểu Hiểu nghe mà nghiến răng nghiến lợi: “Đúng là thứ ác tục táng tận luân lí!”
Cảnh Táp cũng rất đồng cảm, “Đúng là không bằng súc vật. Cũng vì thế mà khiến tỉ lệ nam nữ mất cân đối nghiêm trọng, sinh ra rất nhiều vấn nạn xã hội. Đám người đó cũng không nghĩ lại mà xem, ngày xưa giết bé gái như vậy, sau này con trai nhà mình cũng sẽ không thể lấy được vợ. Đúng là nhân quả, tự tạo ác nghiệt.”
Không chỉ vùng hẻo lánh mới có suy nghĩ này mà cả những người ở thành phố lớn cũng thế. Cứ nghĩ rằng chỉ sinh con trai thì mới nối dõi tống đường, con gái là hàng lỗ vốn. Đáng sợ nhất là, không chỉ đàn ông mà còn có vài phụ nữ cũng nghĩ như thế, thậm chí vì vậy mà không tiếc thứ gì.
“Hai mươi năm trước cũng vậy à, có vợ nước ngoài?”
“Hình như không. Theo tớ biết, vợ nước ngoài giống như một tài sản tư hữu kiểu mới, mấy năm gần đây mới có thôi. Muốn cưới hỏi một người hợp pháp thì tốn không ít tiền, thế nên có vài người trên ba mươi tuổi rồi mới cưới được vợ.”
Hiểu Hiểu cau mày, “Thế thì hai mươi năm trước đây, người trong thôn kết hôn sinh con như thế nào?”
“Sao cơ?”
“Đã mất cân bằng nam nữ như vậy, lại không có vợ nước ngoài, bọn họ tìm phụ nữ ở đâu để sinh con chứ?”
Cảnh Táp sửng sốt, đúng là cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Đột nhiên Hiểu Hiểu trầm ngâm nói, “Bảo Tào Chấn điều tra chuyện này được không?”
“Chuyện gì cơ?”
“Điều tra xem trong thôn có kẻ nào chuyên bắt cóc bán trẻ em không, nhất là bé gái.”
Cảnh Táp hơi bất ngờ, “Ơ… có liên quan gì à?”
“Hiện tại thì chưa biết, thế nhưng tớ nghĩ có thể rất có ích trong việc phá án này.”
“Được, tớ nhất định sẽ bảo đàn anh điều tra ngay.”
Hiểu Hiểu tìm một toilet gần nhất, rửa hộp cơm, sau đó lại mang về xe, suy nghĩ không biết nên giải quyết bữa trưa của mình thế nào?
Bây giờ mà quay lại đội đặc công thì canteen cũng đã đẹp, về cũng như không, tuy Khang Hi standby chờ sẵn ở nhà tiếng đồng hồ một ngày, thế nhưng về như thế thì chắc chắn sẽ lộ chuyện cô đến trường đại học giảng dạy mất thôi.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể dựa vào bản thân.
Canteen của đại học Nghệ thuật không xa bãi đỗ xe lắm, đi thẳng một đường là tới, có điều tiếc là cung không đủ cầu, khi cô tới nơi thì đã không còn món gì nữa. Nếu như trước đây thì chẳng ảnh hưởng gì cả, nhưng dạo này cô được Khang Hi nuôi tốt quá, không ăn một bữa thì liền đói phát hoảng.
Hiểu Hiểu nghĩ ở đây không xa đại học Khôn Hoa, lúc Tề Cách Cách có dẫn cô tới khu bán đồ ăn vặt gần đó, có món cá viên chiên mà cô nhớ mãi không quên, vừa vặn hôm nay lại có cơ hội này.
Ra khỏi cổng trường, dựa vào khả năng cảm nhận phương hướng rất rốt của mình, đi tới con đường bán đồ ăn vặt, nhanh chóng tới nơi. Con phố bán đồ ăn vặt buổi trưa có vẻ quạnh quẽ hơn nhiều so với sự náo nhiệt buổi tốt, có điều mấy anh chàng giao hàng trông khá bận rộn, xe máy điện đi đi về về trong con hẻm nhỏ như thoi đưa.
Hiểu Hiểu tìm lại được quầy bán cá viên chiên, mua hai xâu, một phần bánh kẹp, mới làm nên hơi nóng không thể ăn được ngay, thế nên cô xách túi đồ ăn để tìm một nơi vắng vẻ nào đó để giết thời gian. Vừa đi được mấy bước thì trước mặt lại xuất hiện mấy quả táo xanh, lăn thẳng tới đầu ngón chân cô.
“Thật ngại quá, xin lỗi cô!” Giọng nói dịu dàng áy náy vang lên, đi từ xa tới.
Hiểu Hiểu nghe thấy giọng nói, đưa mắt nhìn lên, một người phụ nữ trung niên đang đi về phía này, túi nilon trong tay bị rách, từng trái táo rớt ra, lăn đều về trước.
Cô biết người phụ nữ này, chính là bà chủ của quán lẩu nọ – Tần Viện.
Dì ấy vẫn như lần gặp gỡ đầu tiên, ăn mặc rất hợp người, búi tóc qua một bên, trông rất tao nhã duyên dáng, thế nhưng lại bị vết sẹo trên mặt phá hủy mất một nửa phong thái. Vết sẹo ấy không hề dữ tợn tí nào, thế nhưng dưới ánh mặt trời trông càng rõ rệt hơn bao giờ hết, thi thoảng người qua đường cứ liếc dì một cái, có kẻ lại xì xào bàn tán. Ấy nhưng dì lại hoàn toàn không màng tới, coi như trên mặt mình chẳng hề có vết sẹo nào, vừa ngồi xổm để nhặt táo, vừa dịu dàng nói xin lỗi với những người qua đường khác.
Hiểu Hiểu thấy tiệm bán tạp hóa không xa có bán túi vải bảo vệ môi trường, đi tới mua một cái, nhặt những quả táo rơi trên đường bỏ vào, nhặt xong thì đưa túi cho Tần Viện.
Tần Viện chầm chậm ngẩng đầu lên, hình như mắt hơi hoe hoe đỏ, cũng nhận ra Hiểu Hiểu nhưng không dám chắc chắn, “Cô giáo Đoan Mộc?”
“Gọi tôi Đoan Mộc là được rồi.”
Dì nhận túi vải, chậm khóe mắt, nở nụ cười rất đẹp, “Cảm ơn cô giáo!”
“Đừng khách sáo!” Hiểu Hiểu thấy dì cứ dụi mắt, lại nói: “Dì cần khăn giấy không?”
“Không sao đâu, có bụi rơi vào mắt thôi, chờ chút nữa là ổn rồi!” Tần Viện vội vàng bỏ hết những quả táo đã nhặt vào trong túi, túi nhanh chóng phồng to, Hiểu Hiểu lại nhặt giúp hai quả khác.
Dì vừa cảm ơn vừa tiếp: “Chỉ trách tôi tham quá, mua hơi nhiều, bà chủ tiệm lại vừa dùng hết túi nilon, chỉ còn mỗi cái này. Cứ tưởng là gần, ráng một thì không sao, không dè chưa được nửa đường thì túi rách mất, may mà gặp được cô giáo. Túi này bao nhiêu vậy, tôi trả tiền lại cho cô!”
“Không cần đâu! Túi này chẳng đáng bao nhiêu cả, dì cứ lấy mà dùng.”
Dì vội vàng lắc đầu, “Thế sao được, không bằng cô giáo và tôi cùng về quán, tôi mời cô giáo một ly café. Tôi cất táo xong thì sẽ trả lại túi cho cô giáo. Đúng rồi, cô đã ăn trưa chưa?”
Hiểu Hiểu định nói không cần thì dì đã đưa mắt nhìn mớ đồ ăn vặt trong tay cô, mắt mày đầy vẻ thân thiện bảo: “Xem ra là chưa ăn, vậy không được đâu. Vừa đi vừa ăn hại dạ dày lắm, cứ tới tiệm của tôi ngồi một chút, ăn xong rồi hẵng đi. Trời lại nóng như vậy, cẩn thận coi chừng bị trúng nắng.”
Tần Viện quả là một người phụ nữ rất dịu dàng, giọng nói mềm mại như rót mật vào tai, Hiểu Hiểu nghĩ mình cũng đang muốn tìm một chỗ nào đó để giết thời gian, tránh về sớm quá bị Khang Hi phát hiện ra manh mối, thế nên cũng đồng ý.
“Vậy xin phiền dì.”
Dì cười nói: “Không phiền, không phiền một chút nào!”
Về quán ăn, Tần Viện đặt túi táo lên quầy, “A Mỹ ơi, cất táo vào tủ đi!”
Cô bé phục vụ khoảng chừng hai mươi tuổi tên gọi A Mỹ đang đứng trước quầy, nhìn thanh tú nhưng làn da hơi thô ráp, không trắng lắm, bện hai bím tóc, trông như từ quê lên. Cô bé nhìn thấy một túi đầy táo, chu miệng nói: “Dì Tần, sao dì mua nhiều táo xanh thế, ăn hết không ạ?”
“Rẻ mà!”
“Rẻ thì cũng không thể mua như vậy được, rõ ràng là dì đang phí tiền thì có.” Cô bé ôm túi táo mà khuôn mặt tỏ ra rất đau lòng, như thể tốn tiền của mình.
“Em nói nhiều quá đấy, không thấy có khách tới à, mau mang thực đơn cho khách đi.” Có một nữ phục vụ khác từ trên xuống, cũng khoảng hai mươi tuổi, trông có vẻ dịu dàng hơn A Mỹ một chút, thắt tóc hai bên, nom rất thật thà chất phác, cười híp mắt gõ nhẹ vào đầu A Mỹ, “Đưa táo cho chị, trông em có nhiêu đây sức, dọn một cục gạch thôi cũng có khi tự làm dập chân.”
A Mỹ sờ đầu, le lưỡi với chị, “Đó là vì chị ăn ngon miệng, một bữa ăn tới ba chén cơm đó chứ.”
“Em thèm đòn phải không!!”
Tần Viện đứng bên cạnh cười nói: “Hai con đừng đùa giỡn nữa, để người ta thấy thì còn ra gì, mau đi đón khách đi.”
“Dạ!” A Mỹ đáp, quay sang hỏi Hiểu Hiểu, “Chào chị, chị muốn uống café gì?”
Tần Viện vội nói: “Đừng tính tiền café cô ấy, dì mời khách thôi. Lúc về táo rớt đầy trên đường, may mà có cô ấy giúp, để dì tới nói chuyện với cô ấy.”
Dì bảo Hiểu Hiểu ngồi xuống, lấy một thực đơn được thiết kế rất đẹp, “Cô giáo xem thử đi, thích uống gì?”
“Latte vậy.”
“Được!” Dì lấy thực đơn về, quay đầu ngọt ngào nói với cô bé phục vụ, “Tiểu Lệ, một li Latte, thêm một phần bánh Mont Blanc nhé!”
“Không cần đâu, tôi đã mua bữa trưa rồi!”
“Cô giáo đừng khách khí, một phần bánh thôi mà, có bao nhiêu tiền đâu!”
Tiểu Lệ dạ ran, nhanh nhẹn bắt tay vào làm café sau quầy, động tác rất chuyên nghiệp.
Tần Viện lại nói, “Cô giáo ngồi tạm một chút, tôi đi rửa mặt đã.”
“Không sao, đừng lo cho tôi.” Hôm nay Hiểu Hiểu được ăn không uống không, đã thấy đủ lắm rồi.
Chờ Tần Viện đi rồi, Hiểu Hiểu nhìn một vòng xung quanh. Những mô hình kiến trúc được bày trong tủ khiến cô cảm thấy rất thích thú, lại nhớ Cách Cách có nói các mô hình này đều là tác phẩm của chủ tiệm trước đây, mở ra cho sinh viên kiến trúc trường đại học Khôn Hoa. Cứ tưởng chỉ là một góc đọc sách, không dè còn kinh doanh bán café.
Lúc này, trong tiệm không có khách, dù mấy mô hình kiến trúc chiếm không ít chỗ, thế nhưng trông rất rộng rãi. Cô xem qua, phát hiện chúng đều là những kiến trúc nổi tiếng của thành phố Thượng Hải. Trong những bản thảo trên tường, còn có một công trình nổi tiếng nhất Thượng Hải – Tháp truyền hình Tam Hoàn, chữ kí dưới góc phải là Tần Dương.
“Thưa quý khách, Latte của chị đây!” Tiểu Lệ bưng café từ từ đi tới, thấy Hiểu Hiểu đang mê mẩn ngắm nghía bèn giới thiệu: “Đây đều là bản gốc những tác phẩm của thầy Tần đấy, chỉ có chỗ em mới có.”
“Thầy Tần?”
“Dạ, thầy Tần là cha của dì Tần tụi em, chỉ là ba năm trước đây đã qua đời vì bệnh.”
“Thì ra là vậy, thảo nào những mô hình và bản thảo này được bảo quản tốt đến thế.”
“Chị cứ dùng từ từ, bánh Mont Blanc được mang tới ngay đây!”
“Cảm ơn em!”
Hiểu Hiểu nhấp một ngụm café, mùi vị rất đặc trưng, chắc chắn đã pha với tỉ lệ phần café Espresso + , phần sữa nóng + , phần bọt sữa. Cô liếc mắt nhìn cá viên chiên mình mua.
Cá viên cà ri ăn kèm café, sự kết hợp này kì lạ quá, để mang về làm món phụ cho bữa tối vậy.
Bánh kẹp và sandwich thì may ra, có thể miễn cưỡng dùng chung với café.
Một lát sau, Tiểu Lệ mang bánh Mont Blanc tới, tranh trí đơn giản, nếm trong miệng thấy lành lạnh, vị hạt dẻ và vanilla thơm nồng trong miệng, thế nhưng lại không quá ngọt, là vị mà cô rất thích.
Reng reng…
Điện thoại trước quầy đột nhiên reo vang, A Mỹ bận làm café không thể buông tay, Tiểu Lệ đang lau bàn phải vội vàng chạy tới.
“Xin chào, tiệm café Trúc đây ạ…”
Giọng nói ngọt ngào chào hỏi vừa vang lên, không biết điện thoại nói gì mà sắc mặt Tiểu Lệ trắng nhợt, vành mắt đỏ ửng.
“Sao vậy?” A Mỹ quay đầu hỏi.
Tiểu Lệ lắc đầu, từng giọt nước mắt rơi xuống lã chã.
“Chị nói đi, đừng khóc mà!” A Mỹ đặt mọi thứ xuống, kéo chị vào trong một góc, “Có phải không tìm được hay không?”
“Ừ!” Tiểu Lệ gật đầu, càng khóc dữ hơn, “Dù tên giống nhau, nhưng… nhưng mà không phải…”
A Mỹ nghe vậy, cũng tỏ ra rất khổ sở, an ủi: “Lần này không được thì còn lần sau, chắc chắn sẽ tìm được mà.”
“Đã hai năm rồi, cách gì cũng thử, khó khăn lắm mới có một tin tức…” Chị nức nở, “Em xem liệu có như người khác nói hay không, là do số chị không tốt.”
“Gì mà mệnh không tốt, chị đừng nói bậy, mệnh không tốt cũng vì bị những kẻ đó hại thôi!” Nói xong, mắt A Mỹ cũng đỏ ửng, nước mắt rưng rưng trong hốc mắt, khuôn mặt đầy vẻ thù hận, “Nhiều nghề kiếm tiền vậy không làm… lại… lại…” Chưa nói hết, cô bé cũng òa khóc theo.
“Em xem em kìa, người ta khóc, em cũng khóc à!”
A Mỹ lau nước mắt, “Em khó chịu!”
“Khó chịu gì? Em còn có một anh bạn trai tốt, người ta đang chờ để cưới em cơ mà!”
“Bây giờ mà chị còn chọc em à! Không phải đã nói rồi sao, trước khi tìm ra thì em sẽ không kết hôn, thế nên chị có em, hai chúng ta cùng cố gắng thì nhất định sẽ tìm được, nếu không tìm được, chúng ta còn dì Tần! Vậy mà chị không để em khuyên dì Tần, chị xem lần nào dì ấy về cũng mua nhiều táo đến vậy, rõ ràng là bị mụ yêu bà kia lừa mà.”
Tiểu Lệ khóc òa: “Mụ yêu bà gì chứ, dì Tần thấy bà ấy đáng thương nên muốn giúp đỡ một chút thôi!”
“Bà ấy có tay chân, lại mở một quầy bán trái cây còn gì, không phải có thể kiếm tiền đó à, sao cứ muốn dì Tần trợ cấp suốt chứ. Em thấy bà ta đúng là một mụ dở người, một tiệm trái cây đàng hoàng vậy mà chỉ bán táo.”
“Bà ấy cũng nhiều tuổi rồi, đầu óc không tốt, lại không có con gái, rất đáng thương. Em đừng tính toán quá.”
Mắt A Mỹ đỏ ửng, trừng chị, “Chị chỉ toàn nói giúp dì Tần thôi. Có biết lời thật mất lòng không?”
Tiểu Lệ vội vàng chắp tay: “Được rồi, lần sau chị nhất định sẽ giúp em khuyên dì ấy.”
“Chị nói đấy, đừng có mà mềm lòng!” A Mỹ thút thít, “Thôi, đừng khóc nữa, lát nữa dì Tần thấy thì lại càng lo cho chúng ta.”
Hai người thi nhau xóa vệt nước mắt trên mặt đối phương, lúc này mới có vẻ hoạt bát hơn, kéo nhau rời khỏi góc phòng.
Tần Viện xuống lầu thấy hai cô gái đang khóc đỏ mắt, cũng nhận ra gì đó, nhưng dì chẳng hỏi han gì, đi thẳng tới trước quầy, “Tiểu Lệ, hôm nay không có nhiều khách, con về trước đi.”
“Như thế sao được, hôm nay đến lượt con làm ca tối, nếu con đi rồi thì sao một mình A Mỹ làm xuể. Em nó vụng tay vụng chân, lần trước còn làm đổ thức ăn nữa kìa.”
Buổi tối trong tiệm khá đông, bây giờ đã về chiều, có muốn thay ca cũng không kịp nữa rồi.
“Con bé ngốc này, không phải còn dì hay sao?” Tần Viện mở thanh chắn trước quầy để đi vào, “Trong lòng không thoải mái cũng đừng kiềm nén, cứ về nhà cho thoải mái, đừng làm gì cả, ngủ một giấc là khỏe ngay thôi. Rồi chuyện gì cũng đâu vào đó, ngày mai trời lại sáng.”
Vành mắt Tiểu Lệ lại ửng đỏ, “Dì Tần… con…” Chị không nói tiếp, bối rối quay mặt đi, cố gắng kiếm nén nước mắt.
Tần Viện vén tóc mái chị, “Đừng nói gì hết, dì hiểu cả mà, mấy đứa sợ dì lo nên giấu dì. Cứ yên tâm đi, dì Tần đã bao nhiêu tuổi rồi, muối dì ăn còn nhiều hơn gạo mấy đứa con ăn nữa là. Chỉ thiếu một người thôi, dì lo được.”
A Mỹ ở bên cạnh khuyên: “Nghe dì Tần đi, em đảm bảo không làm đổ khay đâu, lần đó chỉ là ngoài ý muốn thôi mà. Còn nữa, lớp bổ túc sắp thi rồi đó, không phải chị cứ lo mình không đậu nổi sao bây giờ dì Tần cho chị nghỉ, còn không mau về nhà lo ôn đi, đừng để đến lúc đó thi rớt rồi khóc nhè à nha.”
“A Mỹ nói đúng đấy, con về nhà ngủ một giấc, tỉnh dậy thì bật đèn học đi, thi được thành tích tốt thì chẳng còn gì bằng!”Tần Viện lau vệt nước mắt trên gò má chị, “Đừng khóc nữa, có gì mà khóc, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chỉ cần kiên trì thì nhất định sẽ tìm được thôi. Thôi được rồi, mau về đi, đừng ở đây nữa. Người gì mà to thế, chật quá đi mất.”
Tiểu Lệ bị dì đùa thế, giậm chân thật mạnh, “Dì Tần à, con không mập!”
“Ừ, không mập, tròn trĩnh! Hài lòng chưa! Trông con này, mau mau, nhanh đi rửa mặt đi, khóc như mặt mèo!” Dì đeo tạp dề vào, đẩy Tiểu Lệ đi, sau đó liếc mắt nhìn danh sách các món mà khách gọi, đi tới trước máy pha café, xay hạt rất thành thạo, “A Mỹ, đánh bọt sữa đi con.”
“Dạ làm liền!”
Tiểu Lệ chậm khóe mắt, cảm kích nhìn Tần Viện, nhào tới ôm dì, “Dì Tần, dì là người tốt nhất trên đời.”
Tần Viện đang bận, cười bảo: “Đừng có nịnh bợ, dì không để con nghỉ không đâu, sẽ trừ ngày nghỉ vào lương cả đấy.”
Chị vẫn ôm dì thật chặt, “Dì nói gì thì là cái đó, con nghe theo dì tất.”
“Đã lớn rồi mà còn làm nũng nữa, mau về đi. Trên đường phải cẩn thận một chút, đừng ăn mì gói, không tốt cho sức khỏe, xuống bếp lấy mấy miếng điểm tâm đi, đói bụng thì hâm lại ăn.”
Tiểu Lệ nín khóc mỉm cười: “Ăn bánh kim ti được không dì?”
“Nói sẽ trừ tiền là con liền chọn món mắc nhất, không biết xấu hổ!”
Chị nhăn mũi, khuôn mặt tròn trĩnh trông càng đáng yêu hơn, “Con thích bánh kim ti mà thím ba làm nhất, vừa mềm vừa ngọt.”
Tần Viện lấy ngón tay chỉ vào trán chị, “Được rồi, sợ con thật, đi xin thím ba đi.”
Tiểu Lệ cứ dụi vào người dì như con heo nhỏ, “Cảm ơn dì Tần!”
A Mỹ nghe thấy có bánh kim ti, cũng thấy thèm theo, “Chị lấy cho em một cái nữa nha, em để tối ăn khuya.”
Trong sóng mắt Tần Viện đầy ắp yêu thương, hai cô bé này như con của dì vậy, “Được rồi, có cả! Nhìn hai đứa tham ăn tụi con, cứ ăn thế này thì chắc dì phải nới rộng cái quầy này thôi.”
Ba người lại cùng cười, Hiểu Hiểu ngồi gần nhất, không có việc gì làm, đều thấy hết mọi sự. Trong xã hội này, gặp một người chủ hiểu ý, lại quan tâm chăm sóc người khác thì rõ là quý hiếm, chỉ tấm lòng này thôi cũng quý lắm rồi.
Tinh thần Tiểu Lệ phấn chấn hẳn, chạy lên lầu rồi nhanh chóng mang một hộp điểm tâm xuống, trong miệng vẫn còn ngậm một cái khác. A Mỹ vừa thấy liền muốn lấy đi, Tiểu Lệ nói gì cũng không cho, cười tít mắt ăn sạch, tranh thủ thấy cô bé tức tối, vội vàng chạy ra khỏi cửa, A Mỹ muốn đuổi theo cũng không được.
Chờ chị đi rồi, Tần Viện lại rót một li café khác cho Hiểu Hiểu.
“Xem tôi này, nhiều chuyện quá, bỏ quên cô giáo.”
“Không sao đâu, tôi ngồi cũng lâu, sắp đi rồi!” Hiểu Hiểu nhìn li Macchiato hạt dẻ trên bàn, thấy mình đã uống không của người ta một li, sao lại không biết xấu hổ uống thêm li nữa, vội nói: “Ly này bao nhiêu, tôi gửi tiền cho dì!”
“Không cần, không cần đâu, café chỗ tôi rẻ thôi, không ngon như bên ngoài, cô giáo thích là mừng rồi, không cần trả tiền đâu!” Dì để A Mỹ dọn li không đi, sau đó dịu dàng ngồi xuống đối diện Hiểu Hiểu, “Bánh ngọt có vừa miệng không.”
Hiểu Hiểu khen thật lòng: “Rất ngon, ngọt mà không ngấy, vị hạt dẻ cũng rất đậm đà.”
“Khách sáo quá, tôi cũng học theo người ta thôi!” Dì khiêm tốn bảo.
“Dì có lòng rồi.”
“Làm ăn phải thế mà. Đúng rồi, tôi có nghe Cách Cách nói, cô giáo là đặc công?”
Hiểu Hiểu sửa lại: “Không phải, là sĩ quan huấn luyện, huấn luyện cho đặc công!” Cô nằm trong nhóm giáo quan, không có cảnh hàm, thế nên rất dễ nhầm lẫn.
“Thật ra tôi cũng không hiểu lắm, chỉ thấy cô giáo thật là giỏi. Đâu phải ai cũng làm sĩ quan huấn luyện được.”
“Chỉ là một công việc mà thôi, không giỏi giang gì đâu.”
“Vậy cô giáo định dạy võ cho Cách Cách và Tiểu Mẫn thật sao?”
Chả cần hỏi cũng hiểu tại sao dì biết chuyện này, chắc chắn là từ cái miệng rộng của Cách Cách mà ra.
“Bảo hai cô bé học võ thì khó lắm, qua tuổi thích hợp rồi. Tôi chỉ dạy em nó thuật phòng thân thôi, cái này thực dụng hơn.”
“Thuật phòng thân, khó học không?”
“Sao vậy, dì cũng có hứng thú sao?”
Dì vội vàng xua tay, “Tay chân tôi cũng già cả rồi, sao học được, eo cũng cứng đờ cả ra. Tôi chỉ muốn hỏi một chút, vì bên cạnh thấy ít cô gái nào lại học thứ này.”
Hiểu Hiểu nhíu mày: “Vậy là dì thấy học cái này không tốt?”
Tần Viện lắc đầu: “Nào có, tôi rất ủng hộ con gái học cái này, đây là chuyện tốt mà. Chỉ là…” Dì dừng lại một chút, đôi mắt sắc sảo nhìn Hiểu Hiểu, “Không biết cô giáo định dạy ở đâu?”
Câu hỏi này hơi bất ngờ, dì hỏi thế là có ý gì?
“Chuyện này vẫn chưa được quyết định, cũng không biết hai cô bé kia có kiên trì hay không! Luyện võ không đơn giản như nói miệng không chịu khổ thì chẳng học thành!”
Tần Viện nghe thế, hai mắt sáng ngời, trông có vẻ rất hưng phấn, “Cô giáo chưa nghĩ ra, vậy tôi có chuyện muốn thương lượng với cô giáo được không?”
“Dì muốn nói gì?”
“Sau quán tôi có một cái sân, bình thường tôi cũng hay dọn đẹp, trồng cỏ. Tuy diện tích không lớn nhưng cũng rất thoải mái, hai ngày trước tôi còn tìm thợ để làm một bộ bàn ghế đá. Nếu cô giáo đồng ý, có thể dạy hai đứa nhỏ trong sân sau, vừa yên tĩnh lại có chỗ nghỉ ngơi, tập trên bãi cỏ cũng không sợ bị thương, cô giáo cứ suy nghĩ đi được không?”
Hiểu Hiểu sửng sốt, không ngờ dì lại nói vậy, ngơ ngác như lọt vào màn sương.
“Cô giáo yên tâm, tôi không lấy tiền đâu!”
Hiểu Hiểu cũng cảm thấy dì không làm vì tiền, chỉ là thấy đề nghị này quá bất ngờ.
Tần Viện lại nói: “Không giấu gì cô gái, người làm trong quán của tôi đều là nữ cả… mà cô cũng biết, phụ nữ dễ bị người ta bắt nạt…” Dì vừa nói vừa nhìn nét mặt Hiểu Hiểu, “Bình thường tụi nhỏ tan ca tối, đi đường ban đêm, tôi rất lo lắng…”
Cô hiểu rồi, đưa mắt nhìn li Macchiato hạt dẻ đã uống hơn nửa, thì ra café này đâu có miễn phí, đã sớm có kế hoạch rồi. Nào là sân to, bãi cỏ, thì ra chỉ là mào đầu thôi.
“Ồ? Ý dì là nếu tôi chỉ dạy hai cô nhóc kia thì hơi lãng phí?”
“Không, không, sao lại thế, dạy học rất vất vả, tôi chỉ muốn để mấy đứa nhỏ trong tiệm…” Dì ho khan, “Được quan sát một tí!”
Hờ hờ, quan sát sao?
Quan sát thì học được gì chứ? Muốn dọa người cũng không được.
Dì thấy Hiểu Hiểu không hề phản ứng, lại nói: “Cô giáo cứ dạy, không cần quan tâm đến chúng tôi. Cô giáo cũng có thể tự nhiên dùng café, trái cây, bánh ngọt trong quán, đừng khách sáo!”
“Dì Tần, dì thật biết làm ăn!”
Cứ tưởng Tần Viện không quan tâm đến tiền, bây giờ nghĩ lại quả thật dì rất khôn khéo, hai li café, một cái bánh, lại có sau này cứ dùng thoải mái, tất cả đều nằm trong kế hoạch cả.
Tần Viện thấy đã bị vạch trần, cũng không xấu hổ, cười rất trong sáng, “Cũng cần phải xem đối phương là ai.”
Đúng là không thể đoán được lòng dạ con người mà!!
“Nếu có yêu cầu gì, chúng ta có thể bàn lại, tôi đảm bảo chỉ xem mà thôi! Nếu không, tôi lại làm cho cô giáo li café nữa, đổi vị khác nhé, ở đây có Macchiato vị caramel, café Blue mountaint, có cả Americano nữa…”
Định rót café cho đến khi nào cô đồng ý mới thôi sao?
“Tôi đã uống miễn phí hai li café rồi, nếu có li thứ ba thì chắc tối nay sẽ không ngủ được mất.”
“Cô giáo yên tâm, hàm lượng caffeine trong café chỗ chúng tôi rất thấp.”
Hiểu Hiểu: “…”
Xem ra, nếu cô không đồng ý cũng phải đành chịu thôi.
Không gian không thành thương, nhất định tối nay về nhà, cô phải chép đi chép lại câu này lần.