Ăn trưa xong, Hiểu Hiểu vội vàng trở về đội đặc công, nắng ban trưa gay gắt, đám người mới đang chuẩn bị cho kì sát hạch trên bãi tập, mồ hôi nhễ nhại, vác bao tải 15kg trên lưng rồi chạy, ai cũng thở hồng hộc như bò.
“Ồ? Huấn luyện viên về rồi ạ?” Lâm Tuân đang cầm bình nước lạnh đổ lên gáy mình.
Trương Vũ cũng cảm thấy kì lạ, anh đã phái cô đến các trường đại học hai ngày để lên lớp, không cần về báo cáo cơ mà. Anh tưởng đã xảy ra chuyện gì, sau khi phân phó để đám người mới tự luyện tập, bước tới.
“Đoan Mộc, có chuyện gì à?” Không biết lần lên lớp này đã gây ra mâu thuẫn gì với nhà trường nữa. Lần trước Hiểu Hiểu tới Khôn Hoa, đã đẩy hiệu trưởng trường người ta rớt chức còn gì.
Cô có thể gặp chuyện gì? Chẳng qua là muốn về phòng làm việc để dùng máy tính tra cứu thôi. Tra ở nhà cũng được, thế nhưng vì có Khang Hi, nếu về sớm như vậy thì cô không biết kiếm lí do nào cho phù hợp.
Hiểu Hiểu lắc đầu, “Có vài việc vẫn chưa xong, tôi quay lại để chỉnh sửa một chút.”
Trương Vũ yên bụng. Không có chuyện gì là tốt rồi. “Nếu em bận thì tôi đi trước.”
“Được!”
Hiểu Hiểu vào phòng làm việc của mình, mở laptop đang đặt trên bàn, bắt đầu tìm những đầu mối mình cần. Động tác của cô rất nhanh, từng số liệu một lướt qua trong con ngươi như cẩm thạch đen.
Việc cô để Tào Chấn thăm dò chuyện buôn bán trẻ em không phải là kết luận chủ quan, mà vì sao khi nghe Cảnh Táp kể lại, trong đầu nảy ra một ý tưởng. Tuy ban đầu cô nghi ngờ có lẽ hung thủ là người trong thôn, nhưng xem ra bây giờ chưa hẳn thế. Nếu hung thủ được sinh ra trong một thôn xóm trọng nam khinh nữ như vậy, thường thì chắc hẳn đã bị tẩy não, cho rằng mình chỉ là một món hàng lỗi, có cũng được không có cũng được, mặc người giẫm đạp, chứ không thể nào cuồng loạn đến mức gây ra vụ án giết người đến chết như vậy. Nếu thật thì hung thủ sẽ không có dũng khí, vì sau khi bị chèn ép một thời gian dài sẽ sinh ra tính cách coi bị ngược đãi là đương nhiên.
Còn nếu là trẻ con từ nơi khác bị bán tới, chẳng khác tình huống ở trên là bao, nhưng nếu đứa bé lớn tuổi hơn một chút, đủ lớn để có khả năng nhận thức đầy đủ, thì khác biệt sẽ rất nhiều.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là giả thiết của cô, không thể thành kết luận cuối cùng, nhưng vẫn có tính khả thi cao.
Cô cầm di động gọi Cảnh Táp: “A Cảnh, có thể điều tra ghi chép việc buôn bán trẻ con cách đây ba mươi năm trước không?”
“Cậu nói gió hay mưa vậy, có suy nghĩ tới cảm thụ của người bình thường như tụi tớ không hả?” Buổi trưa vừa bảo đàn anh đi thăm dò người trong thôn có tiếp xúc với bọn buôn người thì mới đó mà đã đổi lại, tiết tấu nhanh quá rồi.
“Cậu chỉ cần nói có tra được hay không thôi?”
Cảnh Táp ngửa đầu nhìn trời, ba giây mặc niệm sự thật mình chỉ là người thường.
“Nếu là trẻ con bị bắt cóc trong vòng mười năm thì có thể tra trên web được, về cơ bản đều có đăng kí trong hồ sơ, những tin tức liên quan rất chi tiết, cục công an cũng có kho tin tức riêng về trẻ em mất tích, không chỉ thông tin về đứa trẻ mà có cả hồ sơ DNA của cha mẹ chúng. Thế nhưng phương pháp này chỉ mới phổ biến gần đây thôi, cách đây ba mươi năm thì e rằng hơi khó, có cần kiểm tra chi tiết không? Nếu có thì hơi khó đó.”
Dù bộ công an có xây dựng một hệ thống thông tin về số người mất tích trên cả nước, xử lý lũ buôn người một cách nghiêm khắc, thế nhưng hằng năm vẫn có ít nhất một vạn trẻ em bị bắt cóc, mà số lượng được giải cứu trở về bên cạnh cha mẹ ruột thì chưa tới một phần mười. Đừng nói là ba mươi năm, mười năm đã khó lắm rồi, thế nên có rất nhiều phụ huynh phải chìm trong tuyệt vọng.
Ba mươi năm đủ để một đứa bé trưởng thành, xây nhà lập nghiệp, nếu như vẫn không có chút tin tức nào thì đừng nói cảnh sát, e rằng chính cha mẹ ruột cũng đã bỏ cuộc từ lâu.
“Không, cậu đừng hiểu lầm, dù tớ muốn tìm một đứa trẻ bị bắt cóc, thế nhưng rất có khả năng đã trở về bên cạnh cha mẹ rồi!”
“Ồ?” Về rồi thì điều tra làm gì nữa?
“Lúc bị bắt cóc, đứa trẻ đó khoảng chừng 8-10 tuổi, là bé gái!”
“8-10 tuổi? Tuổi này không phải là mục tiêu mà lũ buôn người thích đâu!”
Phần lớn trẻ em mà bọn buôn người nhắm tới, hoặc là trẻ em 1-5 tuổi, vì ở tuổi này, kí ức của đứa trẻ dễ bị thay thế. Đương nhiên cũng có lớn hơn, bé gái 13-15 tuổi, đa số nhóm này sẽ bị đưa đi làm gái mại dâm. Chứ 8-10 tuổi thì giữa chừng, có thể trốn, có thể gây rối, đã biết nhận diện người, bắt cóc xong cũng không dễ che giấu. Nếu bán vào nhà chứa thì nhỏ, bán cho người ta làm con thì quá lớn, muốn nuôi cũng không được.
“Cho dù đó không phải mục tiêu mà lũ buôn người thích, thế nhưng ở vùng nông thôn thiếu phụ nữ thì sẽ rất được thích. Tuổi nhỏ nhưng vẫn có sức, cũng chẳng phải chỉ ăn uống ngồi không, có thể làm việc nhà nông, nuôi bảy tám năm là có thể sinh con rồi, không phải sao?”
“Ý cậu là đứa bé này bị bán để làm con dâu nuôi từ bé?”
“Ngoại trừ điều này ra, tớ thật sự không nghĩ đến khả năng nào khác.”
“Cậu chắc chứ?” Vụ án này, càng tra càng thấy sợ.
“Chỉ có thể nói là tính khả thi cao thôi!”
“Được, tớ sẽ nghĩ biện pháp để kiểm tra. Nhưng cậu vẫn chưa nói cho tớ biết, điều tra chuyện này để làm gì?”
“Có khả năng cao đây chính là hung thủ!”
Cảnh Táp nghe mà thấy kinh hãi, suýt nữa đã làm rớt di động xuống đất. “Hung thủ? Có rất nhiều trẻ em trên khắp cả nước bị bắt cóc, tại sao cậu có thể xác định nhất định là từng sống ở Thượng Hải!”
“Nếu cậu là đứa trẻ bị bắt cóc, nhớ mặt mũi cha mẹ, nhà mình ở chỗ nào, khi có cơ hội chạy thoát thì cậu sẽ về đâu?” Cô không đợi Cảnh Táp trả lời, nói luôn, “Đương nhiên sẽ về nhà. Ba gã đã chết kia đều bị giết ở Thượng Hải, có khả năng rất cao là nhà của hung thủ cũng ở Thượng Hải.”
“Cũng có thể vì theo dõi bọn Trương Chí Dao mà tới đây chứ?”
“Khả năng này lại không cao. Hung thủ phải rất quen thuộc với Thượng Hải, biết những nơi thích hợp để giết người. Nếu là kẻ ngoại lai thì đã không thực hiện tinh vi đến vậy. Hung thủ có thể kiên nhẫn chờ suốt mười mấy năm, tớ nghĩ một phần nguyên do là vì cha mẹ của mình. Vì cha mẹ, hung thủ phải bắt đầu nhìn thẳng vào cuộc sống, chấp nhận cuộc sống mới. Thế nhưng vận mệnh lại tàn khốc, đám người Trương Chí Dao cũng về lại Thượng Hải, và chắc hẳn đã xảy ra một chuyện gì đó, khiến hung thủ nảy lên ý định muốn báo thù.”
“Chẳng hạn như, gặp lại kẻ thù nên nổi cơn hận?”
Hiểu Hiểu lắc đầu, “Động cơ này quá gượng ép. Ba người Trương Chí Dao đã về lại Thượng Hải cách đây mười mấy năm rồi, muốn giết đã giết từ lâu, cần gì phải chờ tới bây giờ?”
“Có lẽ vì lúc đó chưa gặp, gần đây mới gặp lại chăng.” Cảnh Táp lại đưa ra một khả năng khác.
“Ừ, cũng có thể. Nhưng nếu như vậy, thật sự không phù hợp với sự bình tĩnh và tàn nhẫn mà hung thủ đã thể hiện lúc phạm án. Đáng ra phải giết người một cách kích động mới đúng. Tớ lại nghĩ tới một khả năng khác.” Lông mày cô chau lại thành chữ xuyên (川), “Có thể cha mẹ hung thủ đã qua đời.”
Lúc còn cha mẹ, hung thủ không nghĩ tới trả thù, chỉ muốn để hai cụ được an hưởng tuổi già, đây là sự hiếu thảo của bậc làm con. Nhưng sau khi cha mẹ qua đời rồi, hung thủ chỉ còn lại một mình cô đơn, có khi nào sát ý lại tăng gấp bội không?
Hiểu Hiểu không chắc, thế nhưng so với khả năng trước, cái thứ hai vẫn phù hợp hơn một chút.
“Cha mẹ không còn… à?”
“Chưa đến cuối cùng thì tớ cũng không thể chắc chắn. Thế nhưng tớ nghĩ chúng ta không còn cách xa sự thật nữa đâu.”
“Tớ sẽ lập tức điều tra ngay xem cách đây ba mươi năm về trước có vụ án nào như vậy không. Nếu là trẻ em bị bắt cóc được trả về thì không quá khó tìm đâu.” Tỉ lệ trẻ em bị bắt cóc được trả về với cha mẹ quá nhỏ, coi như trong rủi có may, có thể thu hẹp phạm vi tìm kiếm.
“Tớ chờ điện thoại của cậu. Nếu phía Tào Chấn có tin tức gì…”
“Cậu yên tâm, nếu có tin tức, dù có đang nửa đêm thì tớ cũng gọi cho cậu ngay mà.” Cô giống Hiểu Hiểu, sốt ruột muốn phá án, chỉ hận một ngày không có 72 tiếng đồng hồ.
Cúp điện thoại, Hiểu Hiểu nhìn đồng hồ, không khác giờ tan làm bình thường là bao, thu dọn một chút rồi chuẩn bị về nhà.
Sau khi ăn tối xong, cô vốn muốn chơi với Vừng một chút rồi đi ngủ vì ngày mai phải tới đại học ở ngoại thành, đường xá xa xôi nên ngủ sớm một chút, tránh tinh thần không tốt.
Không ngờ Cảnh Táp lại gọi điện thoại tới, giọng nói ỉu xìu.
“Không tra được gì à?” Trễ như vậy mà còn gọi điện tới, giọng nói lại ỉu xìu như vậy thì chỉ có thể là chuyện vụ án mà thôi.
Cảnh Táp chán nản nói: “Để điều tra vụ này, tớ đã phải nhờ riêng cha Tiểu Lý, à, cha Tiểu Lý cũng là cảnh sát, ba mươi mấy năm trước, bác cũng là một thám tử nổi tiếng trong đội cảnh sát, sau khi về hưu, chẳng những không ở nhà mà còn gia nhập tổ chức tình nguyện tìm kiếm trẻ em mất tích. Bác ấy nhớ rất rõ mọi vụ án trẻ em mất tích mà mình từng xử lý, có 72 vụ phù hợp theo lời cậu nói, trong đó 55 vụ là bé nam, chỉ có ba vụ bé gái trong khoảng tuổi từ 8-10 tuổi. 2 vụ trong số đó là bắt cóc tống tiền rồi mất tích, sau khi tìm được thi thế, đã xác nhận rằng bị bọn cướp bắt rồi giết con tin. Chỉ còn vụ cuối cùng là phù hợp như cậu nói, thế nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa tìm được đứa bé ấy.”
Hiểu Hiểu nghe mà cũng cảm thấy thất vọng, xem ra đầu mối này lại rơi vào ngõ cụt.
Cảnh Táp thời dài nói: “Tới bây giờ bác Lý cũng vẫn rất quan tâm đến vụ án này, nghe bảo đứa bé này vừa thông minh lại xinh đẹp, giỏi piano, vì cha mất sớm nên hai mẹ con sống nương tựa vào nhau, dựa vào một sạp bán trái cây mà sống qua ngày. Thế mà lúc đến chợ đầu mối nhập hàng với mẹ lại bị bắt cóc. Đáng thương nhất là mẹ cô bé ấy, đã 70 tuổi rồi, nhưng đến giờ vẫn không bỏ cuộc, ngày ngày bày sạp hoa quả của mình, trông ngóng chờ con gái trở về.”
Cho dù không xử lý vụ án này, thì ai nấy cũng thấy khó chịu trong lòng. Với một cảnh sát mà nói, sau khi về hưu, điều tiếc nuối nhất là những vụ án lúc trước mình không phá được, dẫu đến chết vẫn còn canh cánh mãi thôi.
“Có điều không phải phải vụ án nào cũng khiến người ta cảm thấy khổ sở, ít nhất cũng có chút niềm vui chứ.”
Hiểu Hiểu bật cười bảo: “Cậu khôi phục tinh thần nhanh quá đấy.”
“Con người bác Lý thích kể lại những vụ án mình từng xử lý nhất, vì điều tra nên tớ phải nghe bác ấy càm ràm nửa ngày trời, tai mọc kén tới nơi luôn. Có điều, trong những vụ án bác ấy từng gặp, có một vụ rất may mắn, cũng là bị lừa bán, có điều lại lừa bán con gái tuổi thành niên.”
“Buôn bán phụ nữ?”
“Ừ, thế nhưng người ta cũng không phải phụ nữ gì, chỉ là một cô gái vừa tròn 20 tuổi đầu thôi. Lúc đến nông thôn với bạn để sưu tầm dân ca thì bị bắt cóc, chuyện này báo chí cũng đưa tin. Cha cô gái ấy một người có tiếng ở Thượng Hải, là kiến trúc sư. Ông ấy là người thiết kế Tháp truyền hình tam hoàn của thành phố mình đấy, tên gì nhỉ… Tần gì đó…” Vì không điều tra được vụ án buôn bán bé gái 9 tuổi nên lúc đó, tâm trạng Cảnh Táp không tránh khỏi sa sút, lúc nghe không để tâm lắm, nhất thời không nhớ nổi tên người ta là gì.
Nhưng Hiểu Hiểu lại nhớ, “Tần Dương!”
“Đúng đúng, là Tần Dương. Sau đó mấy tháng, cô gái ấy đã tự trở về, tiếc là trên mặt có sẹo… Ơ kìa? Sao cậu biết người ta tên là Tần Dương?” Đến tivi mà Hiểu Hiểu còn không xem, sao lại biết chuyện này chứ.
“Vì cô gái mà cậu nói tới, vừa hay tớ cũng có quen!”
Người đó là Tần Viện.
“Cô ấy mất tích lúc nào?”
Cảnh Táp đáp đại khái về năm, lại hỏi: “Có chuyện gì à?”
“Không, chỉ hỏi một chút thôi.”
Lúc dì bị bắt cóc, đám người Trương Chí Dao vẫn đang dạy ở trường miền núi, mà cửa tiệm của dì cũng trùng hợp nằm gần đại học Khôn Hoa, cha của dì vừa qua đời cách đây ba năm.
Tất cả chỉ là trùng hợp thôi sao?
Vậy thì cũng quá trùng hợp rồi. Thế nhưng Hiểu Hiểu lại cứ mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.
Thôn xóm lừa một cô gái trưởng thành 20 tuổi như vậy, so với một đứa tám chín tuổi mà nói, hệ số nguy hiểm quá cao. Hơn nữa, tuổi thành niên không dễ giáo hóa, không dễ nghe lời sau một thời gian chèn ép, áp bức; như một đứa bé tám chín tuổi.
Vậy rốt cuộc cô đã nghĩ sai, hay sự thật lại trùng hợp đến vậy?
Hiểu Hiểu về nhà sớm hơn bình thường hai tiếng đồng hồ, mở cửa vào phòng, đổi dép xong, thế nhưng không thấy bóng dáng Khang Hi đâu, Nếp và Vừng cũng chả có. Căn nhà to như vậy mà lại yên tĩnh đến lạ thường.
Cô thấy khó hiểu, đáng ra giờ này anh phải bắt đầu làm cơm chiều rồi chứ?
Người đâu rồi?
“Khang Hi?”
Đáp lại lời cô là một hồi ‘lạch bạch’, Vừng chạy ra từ trong phòng ngủ Hiểu Hiểu, vẫy vẫy đuôi, cọ vào bắp chân lấy lòng. Sau khi Khang Hi qua ở nhờ, cô không thân thiết với Vừng như thế này nữa, hiếm khi có thời gian như hôm nay, vui vẻ ngồi xổm xuống, hôn lên trán nó, xoa xoa dịu dàng.
Ồ! Lông mượt mà, lại còn thoang thoảng mùi bạc hà, chắc hẳn là vừa tắm hôm nay.
Vừng hưng phấn liếm mặt chủ, vẫy đuôi mạnh đến mức có thể quạt ra một trận gió to.
Cô cười né tránh, nhéo nhẹ lỗ tai nó, “Thôi được rồi, được rồi, nhột quá!”
Vừng thè lưỡi hồng hộc, nghe lời không nghịch nữa, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống đất, chờ Hiểu Hiểu đứng dậy, nó lại vẫy đuôi to, lại ‘lạch bà lạch bạch’ chạy về phòng ngủ cô.
Thấy nó không bám mình như bình thường mà chạy vào phòng ngủ, Hiểu Hiểu cũng tò mò đi theo. Bây giờ nó lại thân thiết với Khang Hi hơn, không thèm để ý cô nữa.
Vừa đi tới cửa, cô đã bị hình ảnh ‘hoạt sắc sinh hương’ () trên giường kích thích đến mức cứng đờ cả người.
() Quyến rũ, hấp dẫn.
Khang Hi nằm sấp trên giường, ngủ rất say, bình thản như một đứa trẻ, mà cũng thật giống trẻ con, cả người chỉ mặc độc mỗi cái quần lót, lại còn là hoa văn da báo, làn da màu lúa mạch như vừa được lau một lớp oliu, phát sáng bóng nhẵn, có cảm giác không chút khuyết điểm nào, rõ là khiến người ta phải nghi ngờ không biết đây có phải là cơ thể đàn ông hay không. Đường cong từ trên xuống dưới đều mang tới một cảm giác rất gợi cảm, nhưng lại hàm chứa một sức mạnh vững chãi mơ hồ.
Nếp đang cuộn tròn ngủ lim dim bên cạnh, dựa chặt vào người anh, Vừng cũng không tỏ ra thua kém, nhảy lên giường, nằm sụp xuống, đặt đầu xuống ngay mông anh, khuôn mông đầy đặn và cũng rất đàn hồi nảy lên như một miếng thạch trái cây.
Thật là cutoe quá đi mất, mắt Hiểu Hiểu sắp mù mất rồi.
Người đàn ông này không ăn mặc đàng hoàng một chút rồi hãy đi ngủ được hay sao? Lại còn có dáng ngủ đẹp đến vậy nữa chứ, đúng là máy phun hormone, khiến người ta khó mà phòng bị.
Mặt cô ửng đỏ, khẽ gắt: “Biết dáng người anh đẹp rồi, nhưng cũng không cần khoe ra như vậy chứ. Tôi cũng không có nhét tiền vào đáy quần anh, tích cực thế làm gì? Có giỏi thì đi làm trai bao ấy, đảm bảo ngày nào cũng có được cả một đấu tiền, kiếm được đầy túi.”
Thấy anh ngủ rất say, cô lại giận, đôi mắt hạnh đảo tròn, lòng bỗng có ý xấu, đi tới cạnh giường, bắt chước nữ quỷ, rên rỉ u ám: “Khang~ Hi~ tôi~ chết~ oan~ quá~”
Lần nào Khang Hi cũng làm cô giật mình, lần này phải để cô hù anh một chút.
Vừng và Nếp trợn ‘mắt chó’ nhìn cô, Hiểu Hiểu suỵt tụi nó, không cho phép lên tiếng.
Cô tiếp tục nhe răng giương vuốt, giả vờ làm nữ quỷ: “Khang~ Hi~ tôi~ chết~ oan~ uổng~ quá~”
Thấy anh không có bất kì phản ứng gì, Hiểu Hiểu cúi xuống thổi nhẹ lên mặt anh, không tin anh vẫn không tỉnh.
Bất chợt, trời đất đảo lộn, không kịp đề phòng, cô bị anh đè dưới người. Hai người mặt đối mặt. Đột nhiên thay đổi vị trí như thế khiến Hiểu Hiểu mặt đỏ tim đập một trận, quên mất phải giả quỷ.
Cô trợn tròn mắt, “Anh dậy lúc nào vậy?”
“Từ lúc em vừa vào!”
Gần đây Khang Hi hơi thiếu ngủ, tranh thủ Hiểu Hiểu không có ở nhà nên ngủ bù, thì tối mới có tinh thần để thưởng thức khuôn mặt đang ngủ của cô chứ. Vậy mà không ngờ, hôm nay Hiểu Hiểu lại về sớm như vậy, anh cũng đâu muốn dụ dỗ cô đâu. Dùng sắc quyến rũ thì con mắt cũng biết chán chứ, thi thoảng thôi là vừa đẹp. Có điều đã cởi đồ rồi, mặc lại cũng phiền, chi bằng cứ thuận theo tự nhiên. Ai ngờ cô lại giả quỷ dọa anh đâu chứ.
“Anh gạt tôi!” Cái con người này dám giả vờ ngủ kia à.
Khang Hi lắc đầu, “Rõ ràng em muốn bắt nạt tôi trước.”
“Tôi đâu có!” Mặt Hiểu Hiểu đỏ ửng ngụy biện.
“Em giả làm ma dọa tôi!” Anh trần thuật sự thật.
“Tôi… tôi…” Không muốn bị người ta hù dọa hoài, thế mà cũng bị túm được.
Anh hé môi cười, làm bộ suy nghĩ, “Hiểu Hiểu, em có nghĩ tới điều này không. Nếu dọa tôi sợ thật thì em phải nuôi tôi cả đời!”
“Ai thèm nuôi anh cả đời chứ!” Cô đỏ mặt phản bác, “Hơn nữa… lại… lại không dọa được anh! Anh… anh tự dậy trước rồi mà…”
Anh đè cả lên người Hiểu Hiểu, lại còn không mặt quần áo, dán sát như vậy nữa chứ. Cho dù cách một lớp quần áo nhưng cũng có thể cảm nhận được cái nóng hôi hổi trên làn da anh.
Khang Hi cũng không muốn ngồi dậy nhanh đến vậy, tư thế này khiến anh cảm thấy rất thoải mái, đang định tiếp tục bàn luận về vấn đề ‘nuôi cả đời’ với cô.
Thấy Khang Hi không động đậy, Hiểu Hiểu hơi sốt ruột, chỉ thấy nụ cười dịu dàng từ từ nở rộ trên khuôn mặt anh, dải ngân hà trong con ngươi lấp lánh, vừa đẹp rạng ngời lại vừa tràn ngập ánh sáng, chói lóa đến mức khiến cô không có dũng khí nhìn thẳng.
Nhận ra mình đang rơi vào trong cành túng quẫn, đầu óc Hiểu Hiểu rối loạn, bàn tay muốn đẩy anh ra cứ đặt ngay trên lồng ngực ấy. Nháy mắt, xúc cảm dưới lòng bàn tay khiến gò má cô đỏ bừng, lòng bàn tay cũng nóng đến mức đổ mồ hôi.
Khóe miệng anh cong cong nở nụ cười, tay phủ lên bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô, nhéo nhẹ một cái, trêu: “Nếu nữ quỷ nào mà trông thế này thì tốt quá, tôi không cần phải sợ, bỏ vào chum, đi tới đâu là mang theo tới đó.”
“Không đứng đắn! Anh tưởng đang trong phim Thiện nữ u hồn à? Mau đứng dậy cho tôi ngay!” Đè nặng thế này, cô không động đậy gì được.
“Oh!” Dậy thì dậy, thế nhưng động tác lại có vẻ bằng mặt không bằng lòng, rõ ràng không muốn đi.
Hiểu Hiểu chịu không nổi nữa, muốn dùng lực đẩy thế nhưng chẳng có chút sức nào, tay bị anh nắm càng lúc càng mềm nhũn.
Khang Hi nhìn thấu hết mọi phản ứng của cô, vui đến không nhịn được, khẽ nhướng chân mày, vậy mà cũng không bị đòn.
Hiện tượng tốt! Kết quả trắc nghiệm khá tốt, thậm chí còn trên cả mong đợi.
Xem ra, sau này có thể đẩy ngã cô thoải mái.
Hiểu Hiểu thấy anh cong mắt cười, trông rất sở khanh, thế nên càng giận.
“Anh cười gì đó?”
Khang Hi lập tức thu nụ cười về, đổi sang bộ đàng hoàng nghiêm chỉnh như bình thường, “Có à?”
“Rõ ràng có!”
“Hiểu Hiểu, không thì chúng ta bàn lại về chuyện ‘nuôi cả đời’ nhé?”
“Ai quan tâm chứ!” Hiểu Hiểu cả giận, “Sao vẫn chưa dậy nấu cơm đi!” Cuối cùng cô cũng tìm một lí do thích hợp.
Nói như thế cũng để nhắc Khang Hi rằng việc dỗ vợ ăn no mới là chuyện quan trọng nhất. Dù không muốn lắm, thế nhưng anh vẫn từ từ rời khỏi người cô, thong thả mặc quần áo vào.
“Sao hôm nay về sớm vậy?”
Trọng lượng trên người nhẹ hẳn, Hiểu Hiểu có cảm giác như được sống lại, che gò má nóng bừng, đáp qua loa: “Trong đội cảnh sát không có chuyện gì nên tan làm sớm.”
Nhất định cô sẽ không nói lời nào về chuyện đến trường đại học dạy học cho anh biết.
Khang Hi cũng không hỏi nhiều, mặc quần áo rồi vào bếp nấu cơm, đúng là ‘Người đàn ông của gia đình’ tiêu chuẩn.
Hiểu Hiểu ngồi bên mép giường, hai tay còn bưng nóng lên hai má, một lúc lâu mới thực sự tỉnh táo lại.
Trong bếp, Khang Hi bận rộn đến vui vẻ, cứ như chẳng cần suy nghĩ mà thực đơn đã tự nhảy ra, chay mặn kết hợp mang giá trị dinh dưỡng cao, ngay cả nấu cơm trắng cũng ngon hơn người khác.
Đế khi ăn xong, lại mang một mâm dưa bở, làm trái cây tráng miệng, vừa ngọt vừa mọng nước.
“Dưa ở đâu vậy?” Anh giống một cái hộp thần kì, ngày nào cũng có ngạc nhiên mới.
“Đặt trên mạng, vừa gửi tới thôi.” Trang web bán hàng online Vệ thị giải quyết đơn hàng thỏa đáng, hiệu suất rất nhanh. Trong chuyện này, chắc chắn không thể không có công lao của Vệ Bảo.
Ăn dưa ngọt xong, Hiểu Hiểu tỏ ra rất thỏa mãn. Điều này đã trở thành thói quen của cô, quen thuộc như hít thở, thi thoảng có nghĩ, nếu Khang Hi không có ở đây nữa thì phải làm sao? Mỗi lần nghĩ như vậy, không biết sao cô lại cảm thấy hoảng hốt, nhưng với tính cách trước nay thì lại nhanh chóng bình tĩnh, không nghĩ tới nhiều, chỉ biết đè nén tâm trạng này xuống tận đáy lòng.
Nếu như có một ngày như thế….
Cô nghĩ, có lẽ mình cũng sẽ trải qua được thôi, cùng lắm thì trở lại những ngày như trước.
Không có gì phải lo cả. Thế nhưng càng nghĩ vậy, càng thấy hoảng loạn, đến mức ngủ cũng không yên.
Đêm hôm đó, cô mơ thấy Khang Hi rời xa mình. Trong mơ, rõ ràng anh ở trước mắt, đưa tay là có đụng tới, thế nhưng Hiểu Hiểu cứ chụp vào hư không, dù gọi thế nào anh cũng không quay đầu lại, đi càng lúc càng xa.
Nỗi đau thấu tim lan rộng khắp cơ thể, vẫn chìm trong cơn mơ, cô run rẩy từng cơn.
“Khang Hi…” Hiểu Hiểu thút thít gọi.
Khang Hi vẫn còn thức, nghe thấy cô gọi mình, thế nhưng mắt vẫn nhắm nghiền không tỉnh. Biết cô gặp ác mộng, anh dang rộng vòng tay ôm chặt Hiểu Hiểu vào lòng, dịu dàng dỗ dành bên tai. Hình như những lời thì thầm có một ma lực kì lạ, xoa dịu trái tim hoảng loạn của Hiểu Hiểu, cứ hết lần này đến lần khác vang vang bên tai, mãi đến khi cô ở trong mộng đã nắm chặt được anh.
Sau đó…
Trong mộng, cô chụp cho anh một vòng cổ của chó, loại bền chắc nhất.
“Haha, như vậy… như vậy… anh sẽ không chạy được nữa…”
Sáng hôm sau, lúc thức dậy Hiểu Hiểu hơi ngơ ngẩn, Khang Hi phải gọi mấy tiếng cô mới phản ứng lại, lúc xuống giường, suýt nữa nữa đã vấp chân té lộn mèo.
Lúc rửa mặt súc miệng, cô nhìn vào mình trong gương. Giấc mộng đêm qua cứ đứt quãng, cô không nhớ rõ nữa, chỉ cảm thấy mình đã quên mất một chuyện gì đó rất quan trọng.
Khi ăn sáng, đầu óc Hiểu Hiểu cũng để đâu đâu, không chỉ cầm dao nĩa ngược, được Khang Hi sửa lại giúp, vậy mà suýt nữa cũng tự cắt tay mình.
Khang Hi thấy vậy thì hoảng hốt, vội vàng cắt đồ ăn giúp cô, chỉ cho dùng nĩa để ăn.
Hiểu Hiểu mơ màng đồng ý, đến khi ăn xong, Khang Hi sợ cứ như vầy mà để cô lái xe sẽ rất nguy hiểm, muốn đích thân đưa cô tới đội đặc công. Nhưng ngay lúc đó, cô lập tỉnh tỉnh táo trở lại, vội vàng gạt phát ý định của anh, liên tục cam đoan rằng mình rất khỏe, mang cơm hộp chạy vội ra ngoài.
Xuống garage, bước lên xe, cô tự vỗ vào hai má để tỉnh táo trở lại, chứ không lái xe thế này sẽ gặp nguy hiểm thật chứ không đùa. Kiểm tra chương trình giảng dạy, trường đại học hôm nay hơi xa, e là đã muộn. Cô không dám chần chừ hơn nữa, giẫm chân ga chạy như bay.
Phía bên đại học không để tâm việc cô tới trễ chút nào, chuẩn bị rất chu đáo, tranh thủ khi cô chưa tới, giới thiệu đại khái về thân phận Hiểu Hiểu, tiết kiệm được không ít thời gian, buổi dạy còn thuận lợi hơn cả bên trường đại học nghệ thuật.
Tới giờ trưa, cô tìm một bãi cỏ yên tĩnh, ngồi dưới bóng cây thưởng thức món ngon. Đi một đàng học một sàng khôn, lần này đã có kinh nghiệm rồi, đầu tiên nhờ giáo viên của trường đại học bỏ hộp cơm của cô vào tủ lạnh, tối qua cũng đã dặn Khang Hi làm món gì đó mà không cần phải đun bằng lò vi sóng rồi. Anh hưởng ứng rất tích cực, bữa trưa làm cơm nắm. Đừng thấy nắm cơm màu trắng trông chả có gì đặc sắc, ấy mà phần nhân lại rất đa dạng, mỗi nắm cơm mỗi khác.
Đang ăn, chuông điện thoại cô vang lên, avatar của Cảnh Táp xuất hiện trên màn hình.
“Alo?”
“Hiểu Hiểu, cậu đang ở đâu vậy?”
“Đại học La Kinh.” Đây là tên trường đại học cô đến dạy hôm nay, cũng là một trường nổi tiếng như Khôn Hoa.
“Thảo nào tớ gọi điện đến văn phòng của cậu mà chẳng thấy ai bắt máy. Cậu đến trường đại học làm gì?”
Hiểu Hiểu nhét miếng cơm nắm cá ngừ vào miệng, “Dạo này tớ đến đại học giảng bài, như lần tới Khôn Hoa thôi. Tào Chấn có tin gì à?”
Ở đầu bên kia, giọng Cảnh Táp có vẻ rất kiêu ngạo: “Đàn anh của tớ ấy à, hoặc không làm, chứ đã làm thì chắc chắn sẽ cực kì hết lòng hết dạ.”
Cô không quan tâm chuyện hết lòng hết dạ thế nào, chỉ muốn biết manh mối vụ án.
Cảnh Táp lại cứ lải nhải chuyện râu ria, “Chỗ đó hẻo lánh kinh khủng, anh ấy xuống máy bay, lại phải đi ô-tô đường dài, sau đó đổi xe bò mới tới được chỗ kia. Lần này anh ấy chịu khổ ghê lắm, ảnh ghét phương tiện giao thông nhất, khi về, không biết có bị lột da không nữa.”
“Nói vào chuyện chính đi! Đừng vòng vo nữa, đã điều tra được chuyện gì?”
“Cậu đừng vội mà, tớ chỉ muốn tuyên truyền sự vất vả của đàn anh tí thôi, nếu không chẳng phải đã chịu nhận không tội này rồi sao.” Cảnh Táp hắng giọng, tiếp, “Ban đầu anh ấy liên lạc với đồn công an ở địa phương, sau đó, thôn làng của trường miền núi mà trước đây bọn Trương Chí Dao công tác phái dân phòng tới. À, có lẽ cậu không biết dân phòng là gì nhỉ? Vì Thôn ấy quá hẻo lánh, cách đồn công an gần nhất trên dưới một trăm dặm, nhỡ xảy ra chuyện gì thì đồn công an xuống không kịp, thế nên đã chọn ra vài thanh niên khỏe mạnh để bảo vệ trật tự trong thôn xóm, cũng để bắt giữ xử lí trộm cắp. Mỗi quý, đồn công an sẽ tổng kết công tác một lần. Có điều, những người có thể gia nhập lính dân phòng đều là con cháu nhà có tí địa vị trong thôn. Tuy tiền lương không nhiều nhưng ít ra cũng có mặt mũi.”
“Bọn họ biết Trương Chí Dao?”
Cảnh Táp gật đầu, “Biết, nghe người trong thôn nói, ba người Trương Chí Dao, Lỗ Nhạc Vĩ, Nhâm Ngạn rất có tiếng trong thôn, nghe đâu đội trưởng đội dân phòng cũng có biết bọn họ mà. Có điều gã ta không tới, bảo là bệnh, không gặp ai được.”
“Bệnh à? Thế người tới nói thế nào?” Cô không ở đó, chỉ có thể tìm hiểu qua Cảnh Táp, vậy nên phải hỏi cho kĩ càng.
“Còn nói gì được nữa, khen thôi. Tâng bốc Trương Chí Dao đến tận trời, bảo là cả đời này chưa từng gặp một người thầy giáo nào tốt hơn hắn ta, bảo hắn vừa là người soi đường trong cuộc đời vừa là người dạy đạo đức.”
“Tào Chấn có nói rõ ba người Trương Chí Dao đã chết, anh ta tới để điều tra không?”
“Đương nhiên rồi, phải nói rõ mọi chuyện thì đồn công an mới chịu ra mặt cho.”
“Gã đội trưởng đội dân phòng kia bao tuổi rồi?”
Cảnh Táp lật sổ tay, Tào Chấn nói gì cô đều ghi xuống, “Khoảng tuổi, làm đội trưởng dân phòng chừng năm.”
Hiểu Hiểu cười lạnh: “Thế à? Thế thì tốt, cậu bảo Tào Chấn nhất định phải đi gặp gã đội trưởng đội dân phòng này.”
“Sao cơ?”
“Người này rất khả nghi, bệnh cũng quá bất ngờ!” Đây không phải trực giác của cô, mà là phán đoán, “Tuy rằng cục công an Thượng Hải khác với khu trực thuộc phía kia, thế nhưng cũng coi là cấp trên, dù chỉ là một cảnh sát thì đối với những kẻ ở vùng hoang vu hẻo lánh, đấy cũng một người tai to mặt lớn, huống chi còn đến điều tra vụ án giết người. Cho dù bệnh, không thể tới được thì cũng chẳng thể trốn tránh không gặp như vậy.”
“Ý cậu là gã có tật giật mình?”
“Có khả năng. Tuổi của gã cũng xấp xỉ đám Trương Chí Dao, lại còn là đội dân phòng, thể nào cũng có qua lại. Ba người đám Trương Chí Dao từng ở đó bốn năm, muốn sống yên lành thì phải có quan hệ tốt đẹp với dân phòng, không chừng còn gọi nhau là anh em ấy chứ.”
Trong xóm núi, tụi dân phòng như côn đồ làng, nhất định không được đắc tội với chúng. Nhỡ khi đắc tội rồi, cứ gán đại một tội trời ơi đất hỡi nào đó là cũng khiến người ta phải mệt mỏi dài dài.
“Được, tớ sẽ báo anh ấy.” Cảnh Táp ghi vào sổ tay, “À đúng rồi, đàn anh có bảo tớ hỏi cậu, anh ấy nên điều tra theo hướng nào?”
“Thôn này có bao nhiêu hộ gia đình?”
“Khoảng bốn mươi hộ đấy, đều là người già và trẻ nhỏ thôi, đa số thanh niên đều ra ngoài làm công cả rồi, thậm chí ở đó còn không có đường đi núi nào đàng hoàng nữa là.”
Đây là hiện tượng thường thấy ở rất nhiều miền núi, người già chỉ có thể ở nhà, sống ngày nào hay ngày đó, tụi con nít thì tập trung một chỗ được gọi là khu giữ trẻ, cả năm trời vẫn không được gặp cha mẹ, chỉ có thể bầu bạn với núi rừng.
“Thế thì bảo anh ta tới từng nhà hỏi, ba người Trương Chí Dao ở đó bốn năm, cho dù là chuyện lớn nhỏ gì cũng phải hỏi kĩ càng. Không chỉ là những chuyện liên quan đến ba người đó thôi, mà trong bốn năm đó, trong thôn từng xảy ra chuyện gì, cũng phải hỏi cho kĩ.”
“Nhưng dù sao cũng đã hai mươi năm rồi, cậu có chắc là hỏi được không?”
“Có một số việc, ai mà biết thì cả đời sẽ không quên, thậm chí còn nhớ rất rõ. Có lẽ họ đang chờ bọn cậu đi hỏi để được trả lời không chừng. Qua thời gian, có khả năng nỗi sợ đã lắng xuống, đổi thành áy náy và hổ thẹn. Đương nhiên cũng ngoại trừ còn sợ hãi, thế nhưng đều không quan trọng, dù là áy náy hay sợ hãi, tin rằng chắc chắn Tào Chấn có thể nhìn thấu.”
“Được rồi, tớ sẽ thuật lại không thiếu một chữ cho anh ấy!”
Hiểu Hiểu lại hỏi: “Thôn đó còn có gì đặc biệt nữa không?”
“Cậu hỏi tới chỗ quan trọng rồi đấy. Thôn này cực kì trọng nam khinh nữ, tỉ lệ nam nữ rất mất cân đối, không ít đàn ông trong thôn cưới vợ nước ngoài, chẳng hạn như Việt Nam, Campuchia, hình như dùng tiền cưới về, thủ tục hợp pháp. Nghe mấy người đời trước trong thôn kể, vì trọng nam khinh nữ mà hễ nhà ai sinh con gái, người ta sẽ ném đứa bé ra sau núi để mặc tự sinh tự diệt, có chỗ còn dìm xuống sông cho chết đuối ngay tại chỗ. Thế nên trong thôn có xây một tòa tháp trẻ con, dùng để vứt bỏ các bé gái.”
Tháp trẻ con là một trong những kiến trúc tiêu biểu của hủ tục trọng nam khinh nữ ở Trung Quốc, xuất phát từ những nhà không nỡ nhìn thấy máu mủ ruột thịt của mình giãy dụa khóc lóc trong nước, hoặc sợ âm hồn trẻ sơ sinh chết yểu không tan, thế nên xây một tòa tháp nhỏ ở giữa đồng ruộng thôn quê, cho bé gái sơ sinh muốn dìm chết vào trong, cứ mặc dầm mưa dãi nắng, kiến bâu trùng đậu, tự sinh tự diệt. Mà điều mỉa mai nhất là, đa số bọn họ lại cho rằng hành động ấy là một hình thức để an ủi tâm hồn, thế nên bắt chước nhau. Số lượng tháp trẻ con ngày càng tăng nhanh, trở thành một kì quan hoang dã.
Hiểu Hiểu nghe mà nghiến răng nghiến lợi: “Đúng là thứ ác tục táng tận luân lí!”
Cảnh Táp cũng rất đồng cảm, “Đúng là không bằng súc vật. Cũng vì thế mà khiến tỉ lệ nam nữ mất cân đối nghiêm trọng, sinh ra rất nhiều vấn nạn xã hội. Đám người đó cũng không nghĩ lại mà xem, ngày xưa giết bé gái như vậy, sau này con trai nhà mình cũng sẽ không thể lấy được vợ. Đúng là nhân quả, tự tạo ác nghiệt.”
Không chỉ vùng hẻo lánh mới có suy nghĩ này mà cả những người ở thành phố lớn cũng thế. Cứ nghĩ rằng chỉ sinh con trai thì mới nối dõi tống đường, con gái là hàng lỗ vốn. Đáng sợ nhất là, không chỉ đàn ông mà còn có vài phụ nữ cũng nghĩ như thế, thậm chí vì vậy mà không tiếc thứ gì.
“Hai mươi năm trước cũng vậy à, có vợ nước ngoài?”
“Hình như không. Theo tớ biết, vợ nước ngoài giống như một tài sản tư hữu kiểu mới, mấy năm gần đây mới có thôi. Muốn cưới hỏi một người hợp pháp thì tốn không ít tiền, thế nên có vài người trên ba mươi tuổi rồi mới cưới được vợ.”
Hiểu Hiểu cau mày, “Thế thì hai mươi năm trước đây, người trong thôn kết hôn sinh con như thế nào?”
“Sao cơ?”
“Đã mất cân bằng nam nữ như vậy, lại không có vợ nước ngoài, bọn họ tìm phụ nữ ở đâu để sinh con chứ?”
Cảnh Táp sửng sốt, đúng là cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Đột nhiên Hiểu Hiểu trầm ngâm nói, “Bảo Tào Chấn điều tra chuyện này được không?”
“Chuyện gì cơ?”
“Điều tra xem trong thôn có kẻ nào chuyên bắt cóc bán trẻ em không, nhất là bé gái.”
Cảnh Táp hơi bất ngờ, “Ơ… có liên quan gì à?”
“Hiện tại thì chưa biết, thế nhưng tớ nghĩ có thể rất có ích trong việc phá án này.”
“Được, tớ nhất định sẽ bảo đàn anh điều tra ngay.”