Tần Viện đã cười no, cũng tò mò không biết tại sao Hiểu Hiểu lại không nghĩ mình là hung thủ. Cô nói những lý do kia, đã khiến cảnh sát hồ đồ hết cả, đúng là có lý cũng không thể nói rõ.
“Vậy cô giáo nói đi, vì sao tôi có nhiều điểm đáng ngờ nhưng cô vẫn cảm thấy tôi không phải hung thủ?”
“Dì không phiền chuyện chúng tôi đã tự tiện tra xét hồ sơ của dì sao?” Hiểu Hiểu phải xin lỗi về chuyện này, dù đó chỉ đơn thuần là ngẫu nhiên.
Tần Viện rộng rãi đáp: “Đây chẳng phải chuyện mờ ám gì, để người khác biết cũng không sao. Các cô điều tra vụ án, muốn tìm được hung thủ thôi. Tôi có gì phải ngại chứ, chỉ là ngạc nhiên vì vẫn có người còn nhớ ấy mà.”
Mỗi năm, có vô số trẻ con, phụ nữ bị bắt cóc, lần nào cũng khơi dậy ngàn tầng sóng, thế rồi lại trở nên yên tĩnh, sau đó trôi về quên lãng.
Cảnh Táp nói: “Vì có chú cảnh sát thâm niên phụ trách vụ án này năm đó nhắc tới nên chúng tôi mới biết.”
“Chú Lý?” Tần Viện không khỏi cảm thán, “Ông ấy là một cảnh sát tốt, thế mà vẫn nhớ kĩ như vậy, Lúc rảnh, nhờ cô hỏi thăm ông ấy giúp tôi.”
Cảnh Táp gật đầu
“Không nói chuyện này nữa, vẫn là phải hỏi vì sao cô giáo cảm thấy tôi không phải hung thủ?”
Hiểu Hiểu cũng chẳng định giấu, nói thẳng: “Có ba điểm: Một, tôi vừa hỏi dì có từng giết người hay không, dì bảo từng giết. Lúc nói điều này, tôi không thấy sự phẫn nộ trong mắt dì, cũng chẳng có đau thương, thậm chí cũng chẳng nhìn ra bất kì tia áy náy. Dì chỉ tường thuật lại một chuyện mình từng làm, không mang thút tình cảm hay sắc thái nào. Điều này cho thấy trước giờ dì chưa từng hối hận vì đã làm chuyện này. Sau đó dì lại nói, đã giết một đứa bé. Biểu tình lúc ấy của dì có hơi mất bình tĩnh, dì không hối hận, tại sao lại mất bình tĩnh? Chỉ có một đáp án để giải thích mà thôi. Giới hạn đạo đức của dì nói rằng, dù sao đó cũng là một con người, một con người giống như dì. Bất kể có vô tội hay không, bất kể có căm ghét thể nào, chẳng qua dì chỉ luôn canh cánh rằng mình đã giết mất một đồng loại! Chỉ thế mà thôi.”
Ánh mắt thản nhiên của Tần Viện bỗng có vẻ lăn tăn gợn sóng, đồng thời hơi bị kích động. Dì vừa cầm tay Hiểu Hiểu, nói: “Cô giáo là người đầu tiên nói những lời như thế với tôi. Tôi cứ cho rằng chẳng ai hiểu được, mọi người chỉ nói rằng tôi đã làm đúng, không nên giữ lại đứa bé đó. Đương nhiên tôi biết không thể để lại đứa bé kia, nhưng chẳng phải tôi đã giết mất một mạng người rồi đó sao?”
“Dì không cần phải coi nó là người, hãy xem nó là cái khóa giam hãm tự do của dì. Nó là một đồ vật, dì chỉ phá hủy ổ khóa đó mà thôi.”
Tần Viện cười khẽ, tỏ ra vui vẻ như tìm được một tri kỉ: “Như lời cô giáo nói, thật ra tôi cũng đã tự hiểu, chỉ là thi thoảng nhớ tới, cứ cảm thấy hoang mang, muộn phiền!”
“Cảm thấy niềm tin của mình có vết nhơ?”
Dì gật đầu thật mạnh, “Đúng! Sao cô biết?”
“Dì là tuýp tự ràng buộc bản thân điển hình!”
Ràng buộc đạo đức là chỉ tuýp người cực kì nghiêm khắc về mặt đạo đức với bản thân, không thừa nhận những sinh lý cơ bản của con người, những nhu cầu tâm lý, không cho phép có bất kì hành vi trái đạo đức nào.
Ấy nhưng, Tần Viện là tuýp người ràng buộc bản thân, chỉ có yêu cầu nghiêm khắc với hành vi của bản thân. Thế nên dù từng bị kẻ khác gây tổn thương, dì vẫn sẵn sàng mở lòng để giúp đỡ người khác. Ấy chẳng phải thánh nữ thánh mẫu gì, chỉ là phân rõ thiện ác một cách chân chính. Dì căm ghét kinh tởm kẻ xấu, sẽ tham gia những phong trào để phản đối đến cùng. Thế nhưng nhất định sẽ tuân theo phán quyết của pháp luật, tuyệt đối không sử dụng cách trừng phạt riêng.
Nếu là tuýp hướng ngoại, sẽ sinh lại một lượng lớn số nhũng kẻ đạo đức giả, hơi tí là muốn xin người khác để tự chứng tỏ sự thuần khiết của bản thân, muốn xin người khác phải hướng ra thế giới bên ngoài ấy, dùng một phương thức vận động xã hội để bức hiếp kẻ khác phải phù hợp yêu cầu đó. Còn bản thân thì – các người dám quản!
“Ô kìa? Không phải cô giáo học võ đó sao, tại sao lại giỏi về tâm lý học thế?”
Cảnh Táp kiêu ngạo nói: “Giỏi đánh nhau chỉ là một kĩ năng bị động của cậu ấy thôi, Tâm lý học tội phảm mới là kỹ năng chủ động!”
Đến lúc này thì Tần Viện mới hiểu rõ: “Thế nên… cô giáo mới có thể giúp giúp cảnh sát phá án!”
“Chỉ thi thoảng giúp đỡ mà thôi!” Lần này lại còn thu tiền.
“Vậy thứ hai là gì?”
Hiểu Hiểu lại tiếp: “Hai, nếu dì thật sự muốn giết ba người kia, tôi hỏi dì có từng giết người không, dì sẽ không thể bình tĩnh, cũng chẳng thể trả lời một câu ‘Từng giết một đứa bé’ nhanh đến vậy, chắc hẳn sẽ tìm cách để trốn tránh câu hỏi, chẳng hạn như đáp rằng, ‘Cô đang nói đùa đấy à?’. Đây không phải là một lời đối đáp đột ngột để lừa dối cho qua chuyện.”
Cảnh Táp cảm thấy lí do này hơi gượng ép, “Nhưng có thể giả vờ cơ mà!”
“Giả vờ?” Hiểu Hiểu lắc đầu, “Tớ hỏi câu đó, vốn là một cái bẫy. Nếu dì ấy thật sự là hung thủ, dù là đứa bé kia hay ba người Trương Chí Dao thì dì ấy cũng sẽ tìm cách trốn tránh, bởi vì dì ấy không thể để cảnh sát phát hiện chuyện mình có dính dáng đến việc giết người. Đây là một loại tâm lý phòng vệ, và cách tốt nhất là tránh né nghi ngờ của cảnh sát, thế nên không thể để bọn họ cảm thấy hứng thú với quá khứ của mình, bằng không, rất có thể sẽ bị lôi hết mọi nguồn cơn sự tình ra mất.”
Cảnh Táp buồn bực làu bàu, “Cậu muốn thăm dò thì không thể nói với tớ một tiếng à, làm tớ sợ quá, chỉ sợ dì ấy…” Cô áy náy nhìn Tần Viện, người đằng sau mỉm cười ý bảo không sao, Cảnh Táp thay đổi cách dùng từ: “Cậu không sợ rút dây động rừng à!”
Rút dây động rừng là nhẹ, nhỡ đâu người ta lấy dao ra đâm thẳng thì biết phải làm sao? Thỏ bị ép có thể cắn người đấy.
Tần Viện đùa: “Xem ra sau này nói chuyện với cô giáo Đoan Mộc phải để ý một chút.”
Cảnh Táp cực kì tán đồng ý kiến này, “Không sai, nói chuyện với Hiểu Hiểu phải cẩn thận. chúng ta không biết não của cậu ấy thế nào đâu.”
“Vậy điều thứ ba là gì?” Hiểu Hiểu bảo là có ba điều, mới chỉ nói hai.
“Điều thứ ba, cũng chính là điều mà tôi không hiểu nhất. Nếu dì là hung thủ, sao có thể mở tiệm ở chỗ gần Khôn Hoa đến vậy?”
“Thế là sao?” Tần Viện thấy khó hiểu, chuyện này có quan hệ gì đến việc dì mở tiệm ở chỗ nào đâu chứ? Tiệm này đã tồn tại từ khi cha dì còn sống cơ mà.
Cảnh Táp cũng cảm thấy hai chuyện này chẳng có quan hệ trực tiếp gì với nhau, “Chẳng lẽ mở tiệm gần nơi Trương Chí Dao nhận chức thì không thể giết người à?”
Hiểu Hiểu vung tay khẽ cú đầu Cảnh Táp, “Ngốc! Khôn Hoa chỉ cách chỗ này mấy bước chân, lại là phố ăn vặt, cậu chắc chắn là Trương Chí Dao không tới đây hay sao? Nếu hắn tới đây, chẳng lẽ lại không biết dì Tần?”
“Nói tới Hiệu trưởng Trương thì đúng là có mấy lần tới đây, đều mang theo người tới, là mấy giáo viên của trường đại học.”
Hiệu trưởng mời đồng nghiệp ăn cơm cũng chỉ là một chuyện rất đỗi bình thường. Chỉ là sau khi nghe tới vụ án hành hạ đến chết kia, trong lòng Tần Viện vừa giận vừa sợ, không ngờ Trương Chí Dao lại là một kẻ mặt người dạ thú như vậy.
“Nhìn đi!”
Cảnh Táp xoa xoa đầu, “Nói chừng là đã lâu lắm rồi, hắn không nhận ra thì sao?”
“Dì Tần luôn đích thân chào hỏi khách, tiếp xúc và đối thoại trong khoảng cách gần như vậy, cậu cảm thấy có bao nhiêu khả năng không nhận ra?”
“Biết đâu vì trên mặt tôi có sẹo nên hắn sẽ không nhận ra?” Tần Viện không hề để ý, tự lấy mình ra làm ví dụ.
“Nhưng nửa gương mặt còn lại của dì thì không, nếu ba người Trương Chí Dao đã cưỡng bức hung thủ như vậy, sao có thể không nhớ mặt hung thủ được chứ? Nếu dì là hung thủ, e là lúc nhìn thấy hắn, hắn đã tự thể hiện trước rồi. Dựa vào địa vị của hắn hiện nay, sự tồn tại của dì là một cây kim, có thể sẽ hối lộ cho dì. Nếu không hối lộ được thì không chừng, không phải dì giết hắn mà là Trương Chí Dao tự tìm tới và giết gì thì có!”
Người chết vì tài, chim chết vì mồi, đây là một ví dụ cho dạo lý này. Tài cũng không đơn giản chỉ là tiền mà còn bao gồm danh dự, vinh quang, quyền lợi!
Trương Chí Dao là một kẻ rất ham hư vinh, sao hắn có thể cho phép có một sự đe dọa ở ngay trước mắt mình.
“Thì ra bởi thế nên hôm qua cậu mới nói với tớ rằng khả năng dì Tần là hung thủ rất thấp!”
“Đó cũng vì khi cậu điều tra những chuyện sau khi dì Tần bị bắt cóc, có vài chỗ quá trùng hợp, đến tớ cũng hơi nghi ngờ.”
“Lúc còn chưa tới tiệm, cậu còn nói, có thể dì ấy nói dối về nơi mình bị bán tới!”
Tần Viện vội vàng thanh minh: “Nói dối? Lúc đó tôi còn hận không thể khiến cả đám người trong thôn đó ngồi tù! Sao có thể nói dối!”
Tần Viện không đó, dù là thân thể hay tâm hồn đều bị tổn thương rất nặng, cố gắng dùng ý chí chống đỡ để hoàn thành ghi chép của cảnh sát, chỉ mong bọn họ có thể nhanh chóng bắt người.
“Tớ chỉ đưa ra giả thiết mà thôi! Đây là quá trình bắt buộc trong phá án. Đầu tiên phải đưa ra những ý kiến khác nhau, sau đó chứng minh, cuối cùng mới có được đáp án chính xác.”
Cảnh Táp giơ hai tay, ý muốn đầu hàng: “Đúng, cậu thông minh nhất, tớ ngốc!”
“Cậu không có ngốc, nhưng chỉ thích để ý những chuyện vụn vặn!” Hay nói cách khác, thẳng như ruột ngựa, không quẹo lung tung
“Được rồi được rồi, chẳng bằng cậu nhận tớ làm học trò luôn đi. Cậu dạy võ cho người ta, lúc rảnh rang thì dạy tớ môn Tâm lý học, cậu thấy sao hả?”
“Xin từ chối, nếu muốn học thì tự học thành tài đi.”
Tần Viện hâm mộ nhìn hai người trêu chọc cự cãi nhau, cảm thấy rất hâm mộ, nhưng khóe mắt lại lộ vẻ cô đơn.
Hiểu Hiểu nhận ra: “Sao vậy?”
Dì thở dài một hơi, “Tôi cũng từng có một người bạn rất thân, tiếc là…”
“Tiếc là lúc dì bị bắt cóc, cô ta không cứu mà thậm chí còn ngược lại, đẩy dì vào chỗ chết!”
Tần Viện kinh hãi, “Sao cô giáo biết!” Tới bây giờ dì vẫn không nói chuyện này với bất kì ai, kể cả cảnh sát.
“Lúc xem hồ sơ là hiểu ngay. Hai nữ một nam đến nông thôn để sưu tầm dân ca nhưng chỉ có một người bị bắt cóc. Theo tính cách của dì, làm việc cẩn thận, cách giải thích lên nhầm xe bắt cóc đúng là nực cười. Tôi nghĩ nói lên nhầm xe bắt cóc không phải do dì mà là hai người bạn kia nói dối lúc báo án.”
Một lần nữa, dì lại kích động nắm tay Hiểu Hiểu, môi hơi run run, “Đúng vậy, cô giáo nói không sai. Vốn có thể tránh được chuyện này, thế nhưng cô ta cứ nài nỉ đòi lên chiếc xe đáng ngờ kia. Tôi đã thầm thấy có gì không đúng, nhưng cô ta bảo mệt, cứ bất kể mà lên xe ngồi. Thế là chuyện ấy xảy ra, rõ ràng có thể cùng nhau bỏ trốn, nhưng cô ta vì bản thân, đã đánh ngất tôi…” Nói đến đây, giọng nói của dì đã không còn giữ được bình tĩnh nữa.
“Người nam còn lại là ai? Hắn không giúp dì sao?”
Dì lau nước mắt, không cho phép mình rơi nước mắt, “Bạn trai tôi!”
“Hắn nhìn thấy lũ buôn người bắt được chúng tôi, thấy đông nên không dám phản kháng. Sau khi đánh ngất tôi thì cô ta cùng hắn bỏ trốn.”
“Thật quá đáng!” Cảnh Táp tức giận quát lớn.
“Sau khi tôi trốn về được thì mới biết tuy bọn họ có báo án nhưng lại không nói thật, thậm chí cũng không thành thật khai báo vị trí cụ thể của tôi ở đâu.”
Cảnh Táp vỗ mạnh lên bàn, “Hai đứa cẩu nam nữ này hiện đang ở đâu rồi?”
“Ở Mỹ! Chẳng lâu sau khi tôi gặp chuyện không may, bọn họ lấy được tư cách đến Mỹ để tu nghiệp, cùng ra khỏi nước, nghe đâu còn kết hôn với nhau.”
“Thật quá đáng!” Cảnh Táp gõ nạng xuống sàn, “Cẩu nam nữ. Đúng là chẳng bằng súc vật!”
“Có điều chẳng được hai năm thì lại li hôn rồi. Lúc cha tôi còn sống, hắn ta từng đến tìm, bảo là tới nói xin lỗi.”
“Tôi đón, lúc dì nhìn thấy hắn, nhất định phải cho hắn ta một cái tát!:
“Không, hai cái! Là hai cái tát thật mạnh!:
“Đánh hay lắm!” Hiểu Hiểu bật ngón tay cái với Tần Viện, “Vậy tại sao khi dì trở về mà vẫn không nói chuyện của hai người bọn họ?”
“Cha mẹ hắn ta đến xin tôi đừng nói ra ngoài, sợ ảnh hưởng đến tiền đồ của hắn!”
Cảnh Táp nghe xong đứng phắt dậy, định mở miệng chửi ầm thì bị Hiểu Hiểu kéo xuống, lại ngồi xuống.
“Với tính cách của dì, sẽ không bỏ đi ý niệm trong đầu chỉ vì lời cầu xin đó…”
Trong mắt Tần Viện ngập tràn niềm kiêu hãnh, “Tôi không nói, bởi vì không muốn gặp lại gia đình ấy nữa, cũng không muốn bọn họ lại tới làm phiền mình! Dù cho bọn họ sống tốt bao nhiêu, được oai phong vẻ vang thế nào, trong mắt tôi chỉ là thứ hèn hạ bẩn thỉu mà thôi. Tôi không ước ao thèm muốn, cũng chẳng ghen tị. Nếu từ nay về sau bọn họ có thể biến mất khỏi mắt mình thì tôi không quan tâm đến chút tủi thân ấy nữa.”
Cái này gọi là nhắm mắt làm ngơ.
Thế nhưng Cảnh Táp thì không thể bình tĩnh, “Dì cứ thế mà quên, tốt bụng quá!”
Hiểu Hiểu và Tần Viện cùng đồng thành: “Đấy không phải tốt bụng, là ranh giới làm người!”
Nói xong, hai người đưa mắt nhìn nhau, cùng cười ra tiếng.
Lúc này, A Mỹ vui vẻ mang mứt táo vừa làm xong tới, “Mứt táo mới ra lò đây, để khai vị thì ngon lắm!”
Tần Viện thấy, đập vào trán mình rồi nói,”Coi đầu óc tôi này, nói nhiều vậy mà không mời mọi người một tiếng. Tranh thủ còn nóng thì ăn đi, mức táo của thím ba là ngon nhất đấy.”
Mức táo trong mâm có màu vàng óng, thành từng miếng bóng loáng, vị chua ngọt, ngoài giòn trong mềm, vừa nhón một miếng là kéo thành tơ vàng, cứ như tằm nhả tơ.
Cảnh Táp ăn liền mấy miếng, tiếc rẻ dừng miệng.
Hiểu Hiểu cứ tưởng sẽ chua lắm, không ngờ lại chua ngọt vừa miệng thế này. Thế nhưng mứt tóc Khang Hi làm vẫn ngon hơn.
Ăn được một lúc, Tần Viện lại nói, “Cũng đã trễ rồi, chẳng bằng ở lại cơm chiều!”
“Không cần đâu, vụ án này đang trong giai đoạn gấp rút, tôi phải về xem lại một lần nữa.”
“Cứ ăn cơm đã, trở về rồi xem. Cũng đang tầm giờ cơm mà, sao cứ lo phá án mà không ăn cơm được chứ!” Trong lời nói của Tần Viện tràn ngập sự lo lắng, trong lòng dì thấy rất thích Hiểu Hiểu, “Không thì tôi gói cho cô giáo một phần để mang về nhé?”
“Không cần phải khách sáo đến vậy đâu, chờ Cách Cách và Tiểu Mẫn nghỉ hè, tôi sẽ dạy hai đứa thuật phòng thân, dì còn sợ tôi không được ăn món ngon ở đây sao?”
Tần Viện có vẻ hơi thất vọng: “Được rồi, vậy lần sau tôi lại mời mọi người ăn cơm, coi như cảm ơn mọi người đã rửa sạch hiềm nghi của tôi.”
Hiểu Hiểu lại hắt một chậu nước lạnh, “Tuy dì không bị hiềm nghi, nhưng không chừng cửa tiệm này của dì sẽ có chút liên quan tới hung thủ.”
Trong miệng Cảnh Táp vẫn còn mứt táo, thậm chí còn nuốt được sợi tơ đường vào miệng. Cô chép miệng, nói: “Vì hai mô hình kia?”
Hiểu Hiểu gật đầu.
“Hai mô hình đó được cha tôi giữ lại từ hồi còn sống, ai đến tiệm cũng có thể nhìn thấy thôi!”
Nếu như lời dì nói thì có nhiều người tình nghi hơn rồi.
Đây cũng là chỗ Hiểu Hiểu cảm thấy rất đau đầu. Có nhiều người tình nghi như vậy, phải làm sao để tập trung vào giới hạn đây?
Cô phải về nhà để suy nghĩ thật kĩ.
Tần Viện cũng không giữ lại, Hiểu Hiểu và Cảnh Táp tự trở về mình.
***
Hai ngày hôm sau, Tào Chấn gọi điện thoại về từ vùng núi hẻo lánh kia, không qua Cảnh Táp mà trực tiếp gọi thẳng cho Hiểu Hiểu.
Hôm nay vừa đúng là chủ nhật, cô ở nhà, nhưng Khang Hi lại chẳng vì thế mà vui, vì hôm nay cũng là ngày anh phải quay về đoàn làm phim. Vốn muốn nói chuyện với cô một chút, thế mà lại bị cú điện thoại này quấy rầy.
Lúc Hiểu Hiểu vừa bắt điện thoại thì cứ như coi anh không tồn tại nữa, trốn trong thư phòng không chui ra.
Mãi đến khi xuất hiện thì cô đã thay đồ khác, mang balo trên lưng chuẩn bị ra ngoài.
“Em đi đâu vậy?” Bình thường hai ngày cuối tuần cô sẽ không bao giờ ra khỏi cửa.
“Tăng ca!” Thật ra là đến cục công an. Tào Chấn đã điều tra không ít tin tức, thế nhưng cần phải cùng đám người Cảnh Táp mở video để họp.
“Đội đặc công mà cũng cần tăng ca sao?”
“Ừ, gần đây đám người mới sắp bắt đầu thi sát hạch nên có một số việc cần đến tôi.” Cô mang giày trước cửa.
“Hiểu Hiểu, tôi…” Anh muốn nói, tối nay anh phải trở về phòng làm việc, chuyến bay tám giờ tối.
Cô không nghe, đi thẳng ra cửa.
Một tiếng ‘rầm’ vang lên, người đã đi, trong nhà chỉ còn hai con chó ở lại với anh mà thôi, nháy mắt, Khang Hi liền sa sầm.
Một lát sau, chuông cửa vang lên. Hiểu Hiểu có chìa khóa, thế nên không phải cô quay về đâu.
Vừa mở cửa, Cảnh Bất Mị, Kế Hiểu Nam lâu ngày không gặp cười hì hì, xuất hiện trước cửa. Ban nãy bọn họ ở nhà bên cạnh, thấy Hiểu Hiểu đi ra khỏi cửa mới chạy sang.
“Vạn Tuế Gia, sung sướng chứ? Có gì tiến triển không?”
Kế Hiểu Nam giơ túi xoài sấy lên, “Đến đây, xoài sấy 7D nổi tiếng của Philippines đây, quà tụi này hiếu kính HoàngHậu nương nương đây.”
Mặt Khang Hi tối sầm, chẳng đưa tay nhận, nhìn chằm chằm vào hai người. “Đi chơi thật nhỉ, chớp mắt là đi Philippines cơ đấy, tôi còn tưởng các cậu sẽ không về nữa cơ?”
Câu này như thể nói bọn họ không làm việc đàng hoàng, rõ ràng anh đã cút đi cơ mà?
“Không phải cậu nói tụi này không xuất hiện ở đây còn gì?” Kế Hiểu Nam đặt xoài sấy lên bàn, “Tụi này chỉ làm theo những gì cậu nói thôi.”
Không chỉ không xuất hiện mà còn biến mất khỏi Trung Quốc luôn.
Nhớ lại, bãi biển ở Philippines đẹp thật!
“Cậu cầu mà không được hay miệt mài quá độ vậy?” Cảnh Bất Mị nhìn Khang Hi, cảm thấy cả hai điều này đều không đúng, “À, chính xác là không làm gì được!”
“Ai nói tôi không làm gì được?” Có chết anh cũng không thể thừa nhận điều này. Ít nhất cũng đã ngủ chung một giường còn gì. Có điều loại chuyện thuần khiết như kiểu cùng đắp chăn nói chuyện phiếm như vậy, anh cũng chả muốn nói, quá tự ái.
“Vậy cậu bực bội chuyện gì?”
Anh chu miệng, không nói.
Sau khi được nghỉ ngơi thoải mái mấy ngày, Cảnh Bất Mị trở lại thành người quản lý của anh, “Sung sướng được bảy ngày rồi, cũng nên về lại đoàn làm phim thôi. Chẳng còn mấy cảnh chưa quay mà thôi, chờ cậu quay xong thì lại trở về cố gắng tiếp.”
Nói xong, cậu chỉ huy Kế Hiểu Nam để giúp Khang Hi sắp xếp hành lý.
“Mấy thứ này không cần mang đi đâu đâu, cứ để ở đây.”
“Cậu còn muốn ở đây này. Cớ cửa hư dùng một lần còn được, sang lần thứ hai là dễ bị lộ ngay.” Có nhà nào lại bị hư cửa mỗi ngày đâu chứ.
“Cậu biết cái gì? Đương nhiên tôi có cách của mình,”
Cảnh Bất Mị ngừng tay, lấy máy tính để xem lại lộ trình kế tiếp, một chuỗi dài dằng dặc, tất cả đều là những chuyện cần phải thông báo với anh.
Khang Hi vừa nghe vừa ngồi ở ban công chờ Hiểu Hiểu trở về.
Kết quả, Hiểu Hiểu không chỉ không về mà thậm chí còn chả gọi một cú điện thoại.
Anh tức giận đến mức đỉnh đầu bốc khói xanh, thở phì phò đi tới sân bay.
Cảnh Bất Mị hỉ: “Không chào Hoàng hậu nương nương một tiếng à?”
Anh đang bực bội, quay đầu hừ một tiếng: “Ai bảo cô ấy không để ý tôi!”
Cảnh Bất Mị cũng không dám hỏi thêm, lấy vé lên máy bay rồi đi qua hành lang dành cho VIP, đến phòng khách quý, anh vẫn còn bướng bỉnh cáu kỉnh lắm.
Ái chà, định kiên quyết lạnh lùng một cú đây à?
Vừa lên khoang hạng nhất, máy bay còn chưa cất cánh thì Khang Hi liền lặng lẽ lấy di động ra, gửi tin WeChat cho Hiểu Hiểu.
[Tôi về đoàn làm phim, em hãy chăm sóc bản thân cho tốt. Nhớ ăn cơm, mấy ngày nay trời hay mưa, ra ngoài nhớ mang ô!]
Cảnh Bất Mị: “…”
Tôn nghiêm của đàn ông ở đâu rồi hả!
“Hiểu Hiểu, cậu còn đó không? Sao im lặng cả buổi không nói tiếng nào vậy?” Cảnh Táp giục hỏi, “Cậu lại nghĩ tới chuyện gì nữa à?”
Hiểu Hiểu cười khổ, nếu có thể nghĩ ra gì đó thì hay quá, chỉ cảm thấy vụ án này ngày càng không có manh mối, cứ như một quả len bị mèo nghịch rối tung, muốn cuộn lại cũng khó.
“Tớ không nghĩ gì cả, nhưng có một người tớ rất muốn tới gặp.”
“Ai vậy?”
“Tần Viện, con gái Tần Dương.” Bất kể Tần Viện có liên quan tới vụ án này hay không, cô cũng phải tự xác nhận.
“Sao cậu lại nghi ngờ dì ta?”
“Mọi thứ đang nói bây giờ đều chỉ là giả thiết, chi bằng cậu hãy hỏi lại ba của Tiểu Lý những chi tiết liên quan tới vụ án này, chẳng hạn như dì ta bị bán tới đâu, có bắt được kẻ bắt cóc không?”
“Được, để tớ về xem lại hồ sơ.”
“Tớ cũng không thể xác định dì ta có liên quan tới vụ án hành hạ đến chết kia không, nhưng theo những gì tớ biết hiện nay, Tần Viện rất đáng nghi.”
Hô hấp Cảnh Táp trở nên nặng nề, giọng reo lên trong điện thoại: “Vậy tớ sẽ đi gặp dì ta với cậu!”
“Cậu đi làm gì, chưa chắc dì ta đã là hung thủ mà! Cậu đi ngược lại sẽ hỏng việc. Nếu Tần Viện là hung thủ thật sự, biết cảnh sát bắt đầu nghi ngờ, chẳng phải sẽ đề phòng hay sao?”
“Cậu không nói thì làm sao dì ta biết tớ là cảnh sát!” Hơn nữa, cảnh sát đâu cần phải mặc đồng phục thường xuyên, mặc đồ bình thường vào thì ai biết cô là cảnh sát chứ, “Ngoài ra, bây giờ chân tớ chưa lành, phải chống nạng, thuộc nhóm tàn tật, dì ta không nghi ngờ đâu.”
“Thì ra cậu vẫn còn biết mình là người tàn tật nhỉ, tớ tưởng cậu quên mất từ lâu rồi kìa. Đã thế còn bôn ba, chạy nhảy lung tung, không sợ gãy chân lần nữa à?”
“Đừng đụng chạm tới nỗi đau của tớ, đấy là chuyên nghiệp!” Dù thế nào thì Cảnh Táp cũng là nữ cảnh sát có huân chương Lam thuẫn, cũng phải có khả năng chứ.
Hiểu Hiểu không lay chuyển được bạn, “Thôi được rồi, tùy cậu, hai giờ chiều mai tớ đến cục công an đón cậu nhé?”
“Không cần đâu, có Tiểu Lý rồi, bây giờ cậu ta là tài xế riêng của tớ, đưa đón tiện lắm. Cậu cứ nói tớ biết địa chỉ đi, tớ sẽ tự tới.”
Hiểu Hiểu đọc địa chỉ cho Cảnh Táp, “Nhớ chưa?”
“Ừh, nhớ rồi, hai giờ chiều mai gặp nhé.”
“Được, chúc ngủ ngon!”
“Ngủ ngon!”
Hiểu Hiểu cúp điện thoại, cau mày ngồi trong thư phòng. Cô rất có thiện cảm với Tần Viện, hào phóng thoải mái, cẩn thận dịu dàng, tuy có cái khôn khéo của người làm ăn, thế nhưng đó không phải bản chất con buôn mà là một người phụ nữ tinh tế thông minh.
Nếu một người phụ nữ như vậy là hung thủ thì thật rất đáng tiếc.
Khang Hi từ ngoài cửa bước vào, “Đại tiểu thư, nữ hoàng, Hoàng hậu nương nương, muốn ăn khuya không nào?”
Hôm nay, từ khi về nhà cô không buồn để ý đến anh một lần nào, Khang Hi đành phải chủ động lôi kéo sự chú ý.
Ngay lập tức, Hiểu Hiểu đang nhíu mày suy nghĩ thế mà cũng bị xưng hô của anh chọc cười, “Gì mà đại tiểu thư với chả nữ hoàng chứ, anh lại thèm đòn à?”
Khang Hi nhướng mày, “Toàn là tôn xưng cả mà, Hoàng hậu nương nương.” Gọi Hoàng hậu nương nương vẫn nghe hay nhất.
“Nhưng Hoàng hậu nương nương là phụ nữ có chồng, tôi còn độc thân mà.”
Anh cực kì tự tin đáp: “Yên tâm, em nhanh chóng sẽ không còn độc thân nữa đâu.” Chỉ cần cô chịu gả thì anh sẽ lập tức tới cục dân chính để đăng ký ngay.
Hiểu Hiểu dí dỏm nói: “Lại là một nghề tay trái khác nữa à? Đoán trước tương lai?”
“Nhiều nghề không sợ đói, Hoàng hậu nương nương, em tinh mắt thật đấy, tôi tiên đoán rất chính xác!”
“Được, xin nhận lời chúc của anh, tôi chờ đấy!”
“Thưa vâng, thế Hoàng hậu nương nương có ăn khuya không?”
“Ăn!” Có thì tội gì không ăn chứ.
Từ sau khi anh đến ở đây, quy tắc không ăn gì sau tám giờ tối đã không còn tồn tại từ lâu rồi.
“Bánh bao kim sa? Xíu mại hấp? Vằn thắn nhân tôm?” Trong vấn đề ăn uống, anh luôn đưa ra rất nhiều sự lựa chọn.
Hiểu Hiểu chọn xíu mại hấp, dùng măng, thịt tươi và da heo đông lạnh làm nhân, không bỏ nếp, mềm mại ngon cực kì, nhưng cô chỉ cho phép mình ăn hai cái.
Khang Hi mang xíu mại đã chưng xong đặt lên bàn, hơi nóng trong lồng hấp lượn lờ, vừa mở nắp lên, mùi thơm ngào ngạt tràn ngập trong không khí, khiến cái miệng cô không chịu nỗi, lấy đũa gắp miếng xíu mại chấm vào chén dấm, cắn một cái. Ngon đến mức tưởng chừng có thể nuốt luôn cả lưỡi. Cô không kiềm chế, ăn hết hai cái này đến hai cái khác, mãi khi dạ dày không thể chống đỡ được nữa thì mới hậm hực ngừng lại.
“Đến đây, uống chút trà cho tiêu này.” Khang Hi đưa ly trà cho cô, trà Ô Long tráng miệng bớt ngấy.
Hiểu Hiểu uống một ngụm, làm nhạt vị thức ăn trong miệng, sau đó đứng dậy đi lại, chờ không còn trướng bụng nữa thì vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, sau đó thỏa mãn nhắm mắt nằm xuống giường, chỉ một chốc sau, cơn buồn ngủ dần kéo tới.
Khang Hi dọn xong bồn rửa chén, lúc vào phòng ngủ thì cô đã thiêm thiếp rồi, như còn mèo nhỏ cuộn mình nằm ngay giữa giường. Anh lặng lẽ đi tới, bế cô lên, thấy Hiểu Hiểu ngủ say, không kiềm được nhẹ nhàng hôn lên trán. Cô bất ngờ huơ tay phất qua trán, như thể không thích sự quấy rầy của anh tới giấc mộng mình.
Anh vừa buồn cười vừa giận, cố tình nghịch cô, dùng cằm cạ vào Hiểu Hiểu.
Cô khẽ mở mắt, chẳng biết sao không thấy rõ, chốc sau lại nhắm mắt, chẳng những không chống cự mà ngược lại, cọ cọ vào người anh như con mèo nhỏ, mơ màng thì thầm: “Khang Hi, hình như tôi… không cần… nghe tiếng tim anh đập, cũng có thể… ngủ được.”
Sự ấm áp ở sau lưng từ từ kéo tới vây chặt lấy cô, giọng nói quyến rũ của anh truyền đến bên tai, hơi khàn khàn, mang theo sự mị hoặc khó tả, “Em đang nằm mơ, đang ở trong mộng nên mới không cần nghe thấy tiếng đập của tim tôi.”
“Thế à?”
Anh lại tiếp tục dụ dỗ, “Tất nhiên rồi.” Sao anh có thể để cô chặt đứt mất cái phúc lợi khó có được này chứ.
Cô đáp một tiếng, tự động nhích tới gần anh hơn, khuôn mặt mịn màng trắng hồng, như trái táo nhỏ. Khang Hi không kiềm được mà cắn nhẹ một cái, mấy giây sau, Hiểu Hiểu đưa tay gãi gãi chỗ anh hôn, vùi vào lồng ngực anh, không nói tiếng nào lại ngủ thiếp.
Khang Hi cong cong khóe miệng, ôm cô tỏ ra thỏa mãn. Tiếng hít thở như tiếng lá vi vu vây quanh Hiểu Hiểu, giữa lông mày chỉ còn lại sự yêu chiều mê mẩn khó nói thành lời.
Buổi tối vắng vẻ, chỉ còn hô hấp của hai người, nhẹ nhàng, im ắng, nhịp thở gần tựa như nhau, rất hài hòa.
Anh than thở vẩn vơ: “Hoàng hậu nương nương, bao giờ tôi mới được thị tẩm đây?”
Không ai trả lời anh cả, chỉ có sự chờ đợi vô tận trong đôi mắt mịt mờ mà thôi…
Hiểu Hiểu kết thúc buổi dạy trong nhiệt huyết, chạy như bay tới phố ăn vặt, đứng chờ Cảnh Táp ở đầu phố.
“A Cảnh, ở đây này!” Cô vẫy vẫy tay.
Cảnh Táp cũng huơ tay với cô, đi vừa nhanh vừa ổn định, có thể thấy đã dùng nạng quen rồi.
“Cậu nói người ta ở đâu nhỉ?” Cảnh Táp rất tò mò về Tần Viện, bỏ qua vấn đề hung thủ, hoàn toàn có thể xem người phụ nữ là con người của kỳ tích. “Hôm qua tớ thức trắng đêm để kiểm tra hồ sơ bắt cóc của dì ấy. Sau khi xem xong, cực kì bội phục người phụ nữ này, dì ấy rất can trường!”
“Nói như vậy nghĩa là sao?”
Khuôn mặt Cảnh Táp tỏ ra rất sùng bái, “Cậu có biết vì sao gương mặt đó bị hủy không?”
Cô lắc đầu, “Trông như bị phỏng.”
Cảnh Táp hưng phấn công bố đáp án: “Năm đó dì ấy đến nông thôn để sưu tầm dân ca, lên nhầm xe giặc, bị một đội mại dâm bắt cóc. Bọn chúng thấy dì ấy xinh đẹp, nghĩ đây là một món hàng ngon lành nên định bán. Sau khi dì biết, không nói một tiếng mà cầm ngay thanh củi đang cháy, dùng ngọt lửa hung tàn đó đốt mặt mình.”
Hiểu Hiểu run lên, không ngờ khuôn mặt của Tần Viện là bị phá hoại như vậy. Chẳng trách dì ấy không che dấu vết sẹo trên mặt kia, với Tần Viện mà nói, đó là tất cả dũng khí và kiêu ngạo của người phụ nữ ấy.
“Vì khuôn mặt bị phá hủy, giá bán không tốt nên bọn buôn người bán dì đến một nông thôn, làm công cụ sinh đẻ tiết kiệm. Sau khi bị cưỡng hiếp, dì hoài thai, tranh thủ bọn chúng chưa kịp chuẩn bị, lén dùng dây thép để nạo thai…” Cảnh Táp dừng lại, mặt xanh mét, “Chậc… cậu cũng biết đấy. Sau khi đẻ non, cái nhà đã mua dì ấy đã đánh dì ấy một trận rất dữ đến mức thương tích khắc đầy trên người. Tần Viện vẫn không khuất phục, kiên cường chịu đựng, mãi đến khi tìm được cơ hội trốn thoát.”
Nghe đến khúc nạo thai, sắc mặt Hiểu Hiểu cũng trở nên rất khó coi. Chuyện này cần rất nhiều dũng khí, đừng nói tự động thủ, dù đến bệnh viện chính quy, để bác sĩ xử lý, nhiều cô gái đã run rẩy tay chân rồi.
“Có bắt được đám bắt cóc đó không?” Cô rất muốn biết kết cục của lũ bọn chúng.
“Bắt được hết, tóm cổ cả bọn. Gã cầm đầu bị xử bắn, lũ tòng phạm vẫn còn đang ngồi trong đại lao tới giờ.”
“Lúc đó dì ấy bị bán tới đâu?”
Cảnh Táp nhớ lại đáp: “Tây Bắc. Không nghèo lắm nhưng con người hung dữ, là một thôn nhỏ lạc hậu. May mà dì ấy gặp được một người có lòng tốt, nếu không thì đã chết trên đường rồi. Lúc trở về, mình mẩy đầy vết thương, các bộ phận cơ thể đều có dấu hiệu suy kiệt, may mà cứu kịp, không thì đã mất mạng. Có điều sau khi lưu sản dì không được chăm sóc tốt, lại còn tự dùng dây thép mạ kẽm để làm nên bị nhiễm khuẩn, cắt toàn bộ tử cung.”
Một cô gái xinh đẹp giỏi giang, thế mà bị lũ buôn người phá hủy như thế, đúng là gây căm phẫn.
“Thế người mua?” Một câu làm chẳng nên non, nếu nói lũ buôn người có tội thì kẻ mua cũng chẳng thoát.
“Chết rồi!” Lúc nói những lời này, khuôn mặt Cảnh Táp rỏ ra rất căm phẫn, “Chết là may cho bọn chúng.”
“Chết? Sao mà chết?”
“Lúc được cứu về, dì ấy chỉ còn thoi thóp. Sau khi cảnh sát đến làng kia lập biên bản. Con người ở đó vốn cực kì hung dữ, đều là những kẻ thiếu kiến thức pháp luật. Đúng như câu ‘điêu dân vùng khỉ ho cò gáy’, ngay cả cảnh sát cũng dám đánh, như lũ địa chủ, đến đó mấy lần mà bọn họ không chịu nói. Nghe kể có một ký giả cải trang đi vào, muốn lần theo dấu vết để viết tin, rốt cuộc bị người dân phát hiện, suýt nữa đã bị chôn sống. Cảnh sát đành phải chờ dì khỏe bệnh rồi tự đến xác nhận, không ngờ Tần Viện lại bệnh suốt nửa năm, đợi khi khỏe lại có thể đi xác nhận thì làng đó gặp ôn dịch, người chết gần hết, càng không hỏi được gì. Đúng là nhân quả, chịu báo ứng là đáng!”
Trong nước có rất nhiều thôn xóm như vậy, luôn có những kẻ thiếu kiến thức pháp luật, lại cổ hủ phong kiến, bao che lẫn nhau, đoàn kết để cùng bạo ngược.
Hiểu Hiểu trầm tư. Chẳng phải là chết không đối chứng rồi sao, cô có tới chỗ bắt cóc đó cũng chỉ thế thôi.
Cảnh Táp hỏi: “Sao vậy, cậu cảm thấy có gì không đúng à?”
“Ở đây không đủ chứng cứ, chỉ có dì ta nói ở đâu thì là ở đó thôi đúng không?”
“Cậu cảm thấy dì ta nói dối? Có cần thiết không?”
Hiểu Hiểu cau mày, đúng là không cần thiết. Dưới tình huống đó, nói dối là một hành vi không sáng suốt nhất. Cửu tử nhất sinh trở về, gặp lại cha mẹ, với tính tình cương liệt như Tần Viện, chuyện muốn làm nhất là khiến những kẻ hại mình phải chịu tội với pháp luật, cần gì giấu nơi mình bị bán tới chứ.
Cô lại nhớ tới cuộc đối thoại nghe được tiệm café hôm trước, khi đó cô không vẫn không hiểu rõ A Mỹ và Tiểu Lệ đang nói về chuyện gì, nhưng bây giờ thì rõ ràng rồi. Chắc hẳn hai cô gái này cũng bị từng bị bán đi, sau khi lớn lên trở về Thượng Hải để tìm người thân. Vì đã mất tích quá lâu, hoặc bị bắt cóc khi còn quá nhỏ nên chỉ còn nhớ mang máng một ít thông tin về người nhà, lại thêm thông tin liên lạc thời đó không được phát triển như bây giờ, vậy nên con đường tìm kiếm người thân cứ va vấp trắc trở.
Không phải đứa bé nào bị bắt bán đi cũng thê thảm, có vài người mua vì bản thân không sinh nở được, mua con về để dưỡng già, rất yêu thương con nuôi của mình. Chắc hẳn A Mỹ và Tiểu Lệ thuộc vào nhóm này, nhưng dù yêu thương thế nào, cũng không thể cắt đứt máu mủ ruột thịt được.
Vì Tần Viện cũng từng bị bán như vậy, cảm động, thế nên thu nhận và giúp đỡ bọn họ, cho họ một công việc để không đến mức phải lưu lạc đầu đường. Sau đó lại lừa Hiểu Hiểu đến dạy thuật tự vệ trong quán cũng vì những cô gái này, sợ họ như mình còn trẻ, bị bọn buôn người theo dõi.
Một lần rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, đúng là đã vất vả nghĩ suy rồi.
Đột nhiên, trong đầu cô lóe lên một mẩu đối thoại, ‘mụ yêu bà’ trong lời A Mỹ.
“A Cảnh, bây giờ mẹ của đứa bé tuổi đang ở đâu?”
Cảnh Táp thấy cô lại đổi hướng, không nhịn được mà than thở: “Sao cái đầu cậu chẳng ngừng hoạt động lại một chút nào thế, lúc thế này lúc lại thế khác. Nếu không phải bạn thân thì tớ rất muốn đánh chết cậu rồi.” Cô lấy sổ ghi chép trong túi ra, lật tìm, “A? Vừa hay, quầy bán hoa quả, nhà đó ở gần đây đấy.”
Quả nhiên!
Cô đưa mắt nhìn qua địa chỉ trên sổ ghi chép, nói: “Chúng ta đến đó!”
Cảnh Táp tất bật theo sau, “Cậu không đến quán của Tần Viện nữa à? Này, có nghe tớ nói gì không đó, đi chậm một chút đi, tớ đang phải chống nạng cơ mà!”
Vừa nói nổi gió mà đã đổ mưa rồi, sấm rền gió cuốn quá đi thôi. May mà Hiểu Hiểu không làm cảnh sát, nếu không thì người hợp tác với cô sẽ chết vì mệt mất.
Nguyên nhân chết: Bị suy kiệt tế bào não.
Hai người đi theo dọc trên đường tìm kiếm số nhà, qua hai con đường, tới một dãy phố ‘lầu cưỡi’().
Phố cổ là kiến trúc cũ của Thượng Hải, thiết kế kiểu Hoa Nam đậm chất Trung Quốc, dưới lầu một được xây thành hành lang cho người đi bộ, từ hành lang đó trở lên là hai tầng lầu, giống như lầu hai được ‘cưỡi’ trên lầu một, thế nên gọi là ‘lầu cưỡi’.
Bây giờ, dưới đất (tầng một) của ‘lầu cưỡi’ thường được dùng để buôn bán, từ tầng hai trở lên là có người ở, nhưng vì nắng mưa, lại để trưng bày quầy hàng thu hút khách mà đã không tu sửa nhiều năm nay, có nhiều lầu cưỡi trở nên rất nguy hiểm, sắp bị phá bỏ.
Lúc này, chỗ bọn họ tới chính là khu vực sắp dỡ bỏ, trên tượng đều vẽ toàn chữ bằng sơn đỏ, lầu trên lầu dưới không có ai, khắp nơi toàn là rác rưới và giấy vụn, đổ nát hoang tàn.
Cảnh Táp so lại với địa chỉ trong sổ, “Không sai, đáng ra phải ở đây chứ? Chẳng lẽ đã dời đi rồi?”
Thế nhưng Hiểu Hiểu lại rất hiểu, quầy bán trái cây vẫn ở đây thôi, vì ngày hôm trước, Tần Viện còn mua một đống táo còn gì.
Đang định đi tới để tìm kiếm thì một giọng nói gay gắt bất ngờ truyền tới, “Cậu đừng nói nữa, có chết tôi cũng không chuyển đi, con gái tôi chỉ biết chỗ này thôi, nếu chuyển đi rồi nó sẽ không tìm được tôi đâu.”
“Bà Trần, bà là hộ gia đình cuối cùng rồi, nếu không chuyển thì chúng cháu rất khó xử. Ngày kia sẽ tiến hành phá bỏ khu này, bà cứ làm vậy là gây cản trở công vụ.”
“Cút đi! Cậu mà không đi… tôi dùng nước hắt!”
“Bà đừng không phân biệt tốt xấu, không nhận ra người có lòng vậy nữa… Ôi trời! Bà hắt nước thật à!”
Có bóng người ở ngay góc khuất trước mặt, mặc tây trang mang giày da, là một người đàn ông trẻ tuổi, hình như người đang công tác tại đơn vị chính phủ.
Hiểu Hiểu đi tới, còn chưa đến nơi thì lại có một chậu nước khác hắt tới, may mà cô phản ứng nhanh, tránh kịp.
Một bà già lao từ trong nhà ra, người nhỏ gầy, tóc bạc trắng. Mái tóc rối bù cùng với cái áo đã không còn nhìn ra được màu sắc ban đầu khiến bà trông như người ăn xin. Bà bưng chậu nước đuổi theo anh chàng kia, “Cút, cậu cút ngay cho tôi, đừng để tôi nhìn thấy cái mặt cậu.”
“Bà đúng là ngang ngạnh không nói lý!”
Dù anh chàng kia trông rất giận dữ, nhưng cũng đàng hoàng, không động tay động chân với người già, cũng không mắng chửi thô tục.
Bà lão cố thủ trước quầy, dùng chậu nước làm vũ khí, che chở cho sạp hoa quả đằng sau, cứ như đó là tất cả sinh mệnh của bà. Trên sạp, trừ táo xanh thì cũng chẳng có hoa quả gì khác.
Anh chàng kia lấy khăn tay ra lau những vệt nước trên tây trang của mình, lại nói: “Đâu phải phá bỏ và di dời không được tiền, đủ để bà dưỡng già cơ mà. Bà xem, sạp trái cây này chỉ bán táo xanh, có ai đến mua đâu chứ, bà muốn tự bỏ đói mình sao?”
“Con gái tôi thích ăn, nó thích táo xanh nhất, cậu thì biết cái gì? Tôi muốn giữ lại cho nó.”
Từng chữ trong câu nói đều tràn ngập tình thương của người mẹ dành cho con gái, không giữ lại cho mình chút nào.
“Con gái bà đã mất tích hơn ba mươi năm rồi, không thể…”
Hiểu Hiểu xông tới, ngăn cản cậu ta nói tiếp, lạnh giọng quát: “Câm miệng!”
Anh chàng kia hoảng sợ, “Cô là ai? Dựa vào gì mà bảo tôi câm!”
Cảnh Táp ở sau cũng quát, “Bảo cậu câm thì câm đi, nói nhiều làm gì? Có biết đạo lý đối nhân xử thế hay không? Tôi nói cậu biết, người đứng trước mặt cậu là đai đen Karate, cậu nói thêm câu nữa là đánh cậu ngất ngay đấy!”
“Cô đe dọa tôi!”
Lại một tiếng cách, anh chàng trẻ tuổi kia đổ mồ hôi lạnh nhìn Hiểu Hiểu. Cô cầm một khối gạch vụn trong tay, dùng tay chém thẳng xuống thành.
Cậu ta hít một hơi, lắp bắp, “Các cô… các cô có gì từ từ… từ từ nói! Tôi ở… ở cục thị chính, bà… bà lão này…”
“Được rồi, được rồi, đừng nói nhảm nữa, đứng qua một bên đi!” Cảnh Táp dùng nạng để đẩy lùi cậu ta về sau.
“Tôi … tôi đang làm việc… không phải… không phải đòi nợ!” Cậu ta nói năng lộn xộn, cố gắng biện hộ cho mình.
Bà lão thấy Hiểu Hiểu đứng về phe mình, cười hớn hở, cầm chậu nước đập vào góc sạp vang lách cách, “Ai bảo các người bắt nạt tôi nhé! Ha ha ha!” Bà kéo tay Hiểu Hiểu, thân thiết nói, “Cô gái, có ăn táo không? Con gái tôi thích ăn nó nhất, bảo là táo chua kích thích ăn uống lại nâng cao tinh thần đó!”
Lúc này, Hiểu Hiểu mới nhìn rõ khuôn mặt của bà ta, xanh xao vàng vọt, khô ráp đầy vết nhăn, thế nhưng cặp mắt kia vẫn trong trẻo như xưa, ấp ủ một niềm tin, cứ như đang hừng hực lửa cháy. Có điều tiêu cự trong đôi mắt ấy đã mơ hồ mù mịt, khiến bà ta trông hơi điên dại.
Đây là chấp niệm điên cuồng của một người ư, dù đã bao nhiêu năm trôi qua, bà vẫn muốn điên cuồng chờ đợi, hay thật ra, bà cũng đã điên mất rồi?
“Cô không biết đâu, nó thích táo xanh nhất đó, chỉ vừa nhìn thấy táo xanh là nó vui vẻ hẳn lên. Mỗi lần tan học về, tôi ép cho nó ly nước táo, mùa hè thì cho vào mấy cục đá từ mật ông, nó thích cái vị chua chua ngọt ngọt đó lắm. Cô có thích không, tôi ép cho cô một ly nhé?”
“Dạ được!”
Bà ta vui vẻ vỗ tay, vươn tay áo, đột nhiên lại trở nên thẫn thờ lẩm bẩm, “Nhưng không thấy con gái tôi nữa rồi. Đều tại tôi cả, vì ba đồng bạc mà vứt bỏ con gái. Nếu tôi không mặc cả với người ta, chịu nhìn nó một chút thì nó cũng đã không bị bắt cóc! Vì ba đồng bạc! Vì ba đồng bạc mà tôi làm mất con gái rồi!” Bà ta lại gào khóc, tiếng khóc thảm thiết khiến người ta nghe thấy mà cực kì đau lòng.
Hiểu Hiểu không hiểu, nhưng Cảnh Táp lại rất thấu suốt.
“Trong hồ sơ có ghi, hôm con gái bà ấy mất tích là lúc bà mang con gái tới chợ đầu mối hoa quả để nhập hàng, vì muốn bớt giá trái cây, mua cho con gái một cái váy đồng phục mới nên cứ ép giá với ông chủ suốt, đến khi quay đầu thì chẳng còn nhìn thấy cô bé đâu nữa.”
Cũng không phải vì tiền, chỉ vì muốn cho con gái có cuộc sống tốt đẹp hơn nên bà mới phải tính toán chi li như vậy, thế nhưng cuối cùng lại thành nỗi đau cả đời.
Bà Trần lúc cười lúc khóc, hoàn toàn quên mất chuyện muốn ép nước táo, ngồi ngơ ngác trên cái ghế đẩu nhỏ trước quầy, trong tay vẫn còn ôm một chiếc giày trẻ con cũ rách.
“Bà ơi, cháu muốn hỏi một chút, ngoại trừ táo xanh, con gái bà…”
Đột nhiên bà Trần nhìn về một hướng khác, con mắt sáng lên như thể đã tìm được thứ gì, “Viên Viên! Viên Viên!”
Hiểu Hiểu quay đầu nhìn lại, chẳng có ai cả.
Mắt bà lại mờ đi, “Viên Viên lại đi rồi!”
Cảnh Táp khó hiểu hỏi, “Rốt cuộc bà ấy đang nói gì vậy, Viên Viên gì cơ?”
Anh chàng trẻ tuổi kia chen vào: “Cô không biết à, bà ấy điên rồi, Viên Viên là tên mụ của con gái bà ấy, còn tên thật là Trần Di, mất tích lúc tuổi, đến nay vẫn chưa tìm được về. Nhưng bà ấy điên cuồng, chết cũng không chịu chuyển đi, cứ nói rằng như thế con gái sẽ không tìm được mình. Đã hơn ba mươi năm rồi, nếu về được thì đã về từ lâu rồi. Khu nhà này đã có lịch sử suốt bảy mươi tám mươi năm nay, sắt thép bên trong đều bị ăn mòn cả. Nếu bà ấy không chuyển đi, ngày nào đó nó sụp xuống thì lúc ấy mới thật là cô con gái sẽ không tìm được.”
“Các cậu định thu xếp cho bà ấy thế nào?” Cảnh Táp hỏi.
“Tuy sạp của bà ấy nhỏ nhưng cũng là một chỗ buôn bán, trên lầu còn có tầng để ở, sau khi dỡ bỏ có thể được nhận được những vạn. Theo ý của cục phúc lợi, cũng vì suy nghĩ bà ấy tuổi đã già lại cô đơn, có thể dùng vạn này để vào viện dưỡng lão sống. Từ ba tháng trước, tôi bắt đầu nói chuyện này với bà ấy, thế nhưng bà ấy cứ nhất định không chịu, bao lời ngon ngọt dỗ dành tôi cũng đã dùng hết rồi.”
Cảnh Táp tức giận nói: “Bà ấy tưởng niệm như vậy thì có gì sai chứ, cậu không thể đặt mình vào hoàn cảnh người khác để suy nghĩ một chút à.”
“Tôi còn biết nghĩ thế nào nữa? Chẳng lẽ giúp bà ấy tìm lại con gái ư? Hừ, nếu tôi có bản lĩnh đó thì cũng đã làm từ đời nào rồi.” Đâu phải cậu ta vô tâm vô tình,chỉ là lực bất tòng tâm mà thôi.
Hiểu Hiểu thấy bà Trần vẫn ngồi ngơ ngác, hỏi cái gì cũng không nói, nếu tìm đầu mối từ bà ta thì e rằng rất khó, thế nhưng cô vẫn không muốn bỏ qua như vậy.
“Bà ơi, cho cháu một cân táo được không?”
Cuối cùng bà ấy cũng có phản ứng, vui vẻ hỏi: “Cô cũng thích ăn táo à?”
“Dạ, cháu thích ép nước, sau đó bỏ đá vào, bỏ đá làm từ mật ấy.”
Bà ta càng vui vẻ hơn, “Sao cô cứ y như con gái của tôi ấy nhỉ!”
Đương nhiên ‘y như’ rồi, vừa nghe bà nói mà.
Cảnh Táp giơ ngón tay cái, bản lĩnh nói suông đúng là hạng nhất.
“Trừ cháu, bình thường còn ai đến chỗ bà mua táo nữa vậy?”
Mắt bà Trần sáng rực, cười nói: “Có chứ, Viên Viên đó!”
Hiểu Hiểu sửng sốt, “Không phải Viên Viên là con gái của bà sao?”
“Đúng thế!” Bà ấy đặt mấy quả táo lên bàn cân, “Cô chờ, tôi chọn cho cô mấy trái lớn.”
“Cảm ơn à!” Hiểu Hiểu đáp theo, “Nếu Viên Viên là con gái bà, sao bà còn bán táo cho cổ?”
Bà Trần lại hoang mang nghiêng đầu, “Nó là Viên Viên, nhưng cũng không phải là Viên Viên.”
Những lời này thật mơ hồ, khiến Hiểu Hiểu cảm thấy rất hoang mang.
“Táo của cô đây!” Bà bỏ táo vào trong túi rồi đưa cho cô,
“Cảm ơn ạ, bao nhiêu tiền?”
Bà giơ ba ngón tay gầy đét, “Ba đồng!”
Một túi táo lớn, ít nhất cũng hai mươi trái, vậy mà chỉ bán ba đồng.
Đúng là bà lão đã điên rồi, trừ con gái, bà chỉ nhớ chuyện ‘ba đồng’ mà thôi. Hai điều này đã thành tâm bệnh của ấy ấy.
Hiểu Hiểu lại đưa cho bà tờ tiền đồng, “Bà ơi, không cần thối đâu, lần sau cháu tới mua táo, bà cứ trừ dần là được.”
Bà lắc đầu, vẫn giơ ba ngón tay.
Hiểu Hiểu lại muốn khuyên thì đột nhiên, hai mắt bà ấy sáng rực, bỗng nhiên gọi lớn, “Viên Viên!”
Cảnh Táp và Hiểu Hiểu cùng nhìn qua, vẫn là hướng ban nãy, thế nhưng khác biệt là có một bóng người rất ưu nhã đang từ từ đi tới, chờ người đến gần, bà Trần nhào ra, “Viên Viên, mau đến xem này, táo hôm nay ngon lắm.”
“Cháu biết rất ngon rồi!” Dì mỉm cười, nhìn về phía Hiểu Hiểu, “Cô Đoan Mộc, sao lại ở đây vậy?”
Chẳng phải ai khác, là Tần Viện,
“Dì ấy biết cậu à?” Cảnh Táp chưa gặp Tần Viện bao giờ, đương nhiên không biết dì, thế nhưng khi nhìn thấy vết sẹo trên mặt kia liền nhận ra ngay, nhỏ giọng hỏi, “Dì ấy là Tần Viện?”
“Ừ!” Hiểu Hiểu gật đầu.
“Dì Tần, tôi đang định tìm dì đây!” Người vừa nói chính là anh chàng tới khuyên bà Trần chuyển vào viện dưỡng lão, “Dì mau khuyên bà ấy giúp tôi đi, không thể kéo dài được nữa đâu, ngày kia sẽ phá bỏ tòa nhà này rồi.”
“Tôi biết, cậu đừng vội, không phải đã nói tôi đang nghĩ cách đó sao. Trông cậu một đầu mồ hôi này, mau lau đi.” Dì dịu dàng lấy khăn giấy đưa cho cậu ta, “Cậu yên tâm, hôm nay tôi sẽ đưa bà Trần đi, không làm khó cậu đâu.”
Trên mặt cậu ta vui vẻ hẳn, “Thật à, vậy thì tốt quá.”
“Có điều, tôi phải nói cho rõ ràng. Đừng vì bà ấy chỉ là một bà lão mà cắt xén phí dỡ bỏ và di dời, nên đưa bao nhiêu thì phải đền bù bất nhiêu, không được thiếu một cắc.”
Hiếm khi thấy dì nghiêm mặt như lúc nói lời này, trông có vẻ ‘mẹ kế’ lắm.
“Chuyện này…” Cậu ta ngập ngừng, sau khi suy nghĩ một lúc liền giậm chân nói, “Được, chỉ cần dì giúp chuyển bà ấy đi là được, bây giờ tôi về tìm lãnh đạo để nói chuyện này.”
Cậu ta cũng rất sảng khoái, nói là làm ngay, gọi taxi rồi đi mất.
Bà Trần ôm lấy tay Tần Viện, cứ vuốt ve sợi dây bện trên cổ tay dì, mặt thấp thoáng nụ cười, mang đầy tình yêu thương.
Tần Viện cũng rất dịu dàng với bà, từ đầu đến cuối vẫn không hề tỏ ra ghét bỏ sự bẩn thỉu kia, “Bà ơi, con có chuyện muốn nói.”
“Chuyện gì?”
“Không phải trước đây con từng nói rồi đó sao. Bạn con có một vườn trái cây, trồng nhiều táo xanh lắm. Thế nhưng hắn ta lại là người lỗ mãng, nhiều cây bị câu ta làm chết hết trơn. Con biết dì giỏi trồng táo lắm, có thể đi giúp hắn ta một chút không.”
Bà Trần hơi do dự, “Nếu con gái về mà không tìm được bà thì sao?”
“Sao lại thế? Con treo cho bà tấm bảng ở đây, trên đó ghi tin tức của bà, khi nào cô ấy về, chẳng phải sẽ biết hay sao. Lại nói, cô ấy thích táo xanh như vậy, bà lại trồng giỏi vậy, không chừng người ta còn đồng ý giao cả vườn trái cây cho bà xử lý ấy chứ. Nếu thế, chẳng phải sẽ có nhiều táo cho con gái bà ăn hay sao?”
Bà Trần gật đầu lia lịa, “Đúng, con nói đúng, Viên Viên thích táo, cũng thích cây táo. Nó nói muốn làm xích đu dưới gốc cây táo.”
“Vậy là được rồi, dì đi thu dọn đi, thực hiện được nguyện vọng của con gái rồi thì cô ấy sẽ trở về thôi!”
Khuôn mặt của bà Trần rạng rỡ hẳn, vội nói: “Thế bao giờ bà đi được?”
“Bây giờ thì không được, bà đi tắm trước đi, thay đồ, ăn mặc sao cho có tinh thần một chút, như thế sẽ gây thiện cảm với người ta!”
“Được, bà nghe lời con.” Bà Trần đồng ý ngay, hạnh phúc dựa vào Tần Viện.
Tần Viện thở phào nhẽ nhõm, vẫy tay với đằng sau, hai cô gái mắt mày thanh tú, mặc đồ bảo hộ lao động đi tới.
Dì dặn dò: “Giao cho các em, xin hãy chăm sóc bà ấy cho tốt.”
Một trong hai cô gái trả lời: “Yên tâm đi, dì Tần, tụi em đã sắp xếp ổn thỏa rồi, bà ấy không sao đâu.”
“Hôm trước tôi tới có đóng gói hành lý cho bà ấy rồi, đặt ở trên lầu, túi caro màu xanh đỏ trắng, nhờ hai em mang giúp.”
“Em lên lấy ngay!”
Một lát sau, hai người đưa bà Trần lên một chiếc xe búy mini, trên xe buýt có dòng chữ – Tôi yêu viện dưỡng lão của mình.
Chờ xe đi rồi, Tần Viện tỏ ra như thể vừa trút được gánh nặng.
Hiểu Hiểu đứng ở bên hỏi: “Viện dưỡng lão kia đáng tin chứ?” Có vài viện dưỡng lão treo đầu dê bán thịt chó, có tiếng mà không miếng; vì muốn kiếm tiền mà ngấm ngầm cắt xén khẩu phần ăn của người già.
“Được một người bạn làm tình nguyện của tôi giúp đỡ cho, tôi cũng tới mấy lần, nằm trong nông trại ở ngoại thành. Viện trưởng là một nhà từ thiện, của nải giàu có, thích làm việc thiện, là người hiền lành. Vừa hay gần đây có vị trí trống nên tôi đã nhờ bạn sắp xếp giúp.”
“Vì sao dì lại đối xử tốt với bà Trần như thế?”
Tần Viện cười nói: “Sao tôi cứ cảm thấy lời của cô giáo còn ý gì khác?”
Nói chuyện với người thông minh thật thích, không cần quanh co vòng vèo.
“Đúng là tôi có việc muốn hỏi dì.”
Thứ đẹp nhất trong con người Tần Viện chính là khí chất, như một tiểu thư khuê các, dịu dàng bình tĩnh duyên dáng, nhìn thấy dì như vậy, thật sự không thể tưởng tượng rằng từng bị bức hại như thế. Dì không hận đời, mắng trời chửi đất, cũng không suy sụp, trốn trong bóng tối như thây ma. Dì sống thoải mái không câu nệ dưới nắng mặt trời, lại còn nhiệt tình giúp đỡ người khác, thật là hiếm thấy.
“Ở đây không tiện nói chuyện, trời cũng nóng, đến tiệm của tôi đi.”
Hiểu Hiểu gật đầu, lại chỉ vào Cảnh Táp, “Cô ấy là bạn của tôi, tên là Cảnh Táp.”
Tần Viện gật đầu, “Chào cô Cảnh.”
“Gọi A Cảnh là được rồi!” Cảnh Táp nhìn dì, mắt đầy vẻ tôn kính.
Tần Viện cầm chậu rửa mặt mà bà Trần đặt trên sạp, “Không biết hai vị có thể giúp tôi một chuyện được không?
Hiểu Hiểu nhìn sạp táo là biết dì muốn làm gì.
“Dì muốn mang hết táo xanh về à?”
“Cô giáo Đoan Mộc thật thông minh.”
“Còn tôi lại nghĩ sự khôn khéo của thương nhân trong dì đang gây chuyện thì có.”
Dì lắc đầu, “Tiết kiệm là đức tính tốt, phô trương lãng phí là hành vi không bảo vệ môi trường nhất.” Dì nói thật chính nghĩa, trên mặt vẫn cười tủm tỉm.
Ba người mang hết số táo còn lại vào túi nilon, mỗi người hai túi, từ từ đi tới tiệm ăn của Tần Viện,
Vào trong tiệm, A Mỹ đang coi quầy nhìn thấy Hiểu Hiểu liền chạy vội tới, “Cô giáo Đoan Mộc, cô sẽ dạy chúng em thuật phòng thân thật à?”
Đầu Hiểu Hiểu đổ đầy mô hôi, không phải nói chỉ quan sát thôi à?
Cảnh Táp cười nói: “Từ bao giờ mà cậu đã nhập học trò đủ mọi nơi thế?”
Hiểu Hiểu giận dỗi nói, “Bị lừa đấy!”
Tần Viện giao táo cho A Mỹ, “Yên tâm đi, nhất định cô ấy sẽ dạy thôi. Nào, mang táo cho thím ba đi, để dì ấy làm chút mứt táo!”
“Dạ!” A Mỹ dạ ran, mang hai bị táo trước lên lầu trước.
“Cô Đoan Mộc, A Cảnh, đến đây ngồi này.” Tần Viện gọi, “Muốn uống café gì?”
Sau khi Hiểu Hiểu ngồi xuống, đầu tiên cứ phải nói, “Lần này dì nhất định không được miễn phí!”
Cảnh Táp không hiểu vì sao, tò mò hỏi: “Có café miễn phí mà tại sao không uống chứ?”
“Vì tớ uống hai tách café miễn phí mà bị lừa thành cô giáo dạy thuật phòng thân của tiệm này đấy. Nếu lại uống miễn phí, không chừng còn phải dạy cả khách.”
Tần Viện cong mắt cười, “Ý kiến này hay đấy, tôi thấy nếu làm thế này, dùng hết đồng, được miễn phí một tiết học thuật phòng thân.”
Khóe mắt Hiểu Hiểu nhếch lên, “Dù đừng nói đùa như vậy, nếu thế thật, tôi sẽ không đến nữa.”
“Tôi thấy tốt lắm mà.”
Cảnh Táp che miệng cười nói, “Tớ cũng cảm thấy không tệ đâu, bảo đảm sẽ buôn bán đắt lắm đây.”
“Cậu bớt gây phiền đi!” Mặt Hiểu Hiểu đen thui.
Tần Viện ngừng cười, đưa thực đơn cho bọn họ, “Chúng ta cứ bàn về đề nghị này sau vậy, hay là gọi café trước đi!”
Cảnh Táp gọi một tách mocha, Hiểu Hiểu chọn latte.
Tần Viện đích thân làm cho cả hai, mang tới, sau đó duyên dáng ngồi xuống, “Nói đi, muốn nói chuyện với tôi vậy?”
Café bốc hơi nóng, qua làn sương trắng, mùi thơm ngào ngạt, Hiểu Hiểu nhấp một ngũm, sau đó lặp lại câu hỏi ở sạp trái cây ban nãy, “Vì sao dì lại đối xử tốt với bà Trần như vậy?”
“Chuyện này có liên quan đến kinh nghiệm của tôi!” Tần Viện đan hai tay đặt lên bàn, thản nhiên nói: “Tôi cũng từng bị bắt cóc, hiểu nỗi đau đó.”
Giọng nói bình tĩnh không dao động, hoàn toàn không hề nhớ một chút gì về đau thương và phẫn nội ngày xưa, càng không muốn để người khác biết.
Hiểu Hiểu đã biết điều này từ lâu, “Chỉ đơn giản vậy thôi sao?”
“Chẳng lẽ còn có lý do gì khác?”
“A Mỹ và Tiểu Lệ cũng thế?”
Tần Viện thoáng sửng sốt, “Sao cô giáo lại biết?”
Hiểu Hiểu lại nhấp một ngụm café, “Hôm trước khi tôi tới đây, đã nghe thấy đối thoại của dì và bọn họ.”
“Thì ra là thế! Haha, không sai. Tôi gặp Tiểu Lệ cách đây hai năm trước ở trạm xe lửa, còn A Mỹ là ở trạm cứu tế. Bọn họ đều bị bọn buôn người bắt cóc từ bé, bán cho cặp vợ chồng muốn có con, chẳng chịu đau khổ gì, chỉ là khi trưởng thành, muốn tìm lại người thân.”
Cảnh Táp lại hỏi: “Không phải trong tiệm của dì đều là nạn nhân bị bắt cóc và bán đi đấy chứ?”
Tần Viện gật đầu: “Thím ba trong bếp cũng vậy. Con gái bị mang đi, chồng muốn thím ấy bỏ qua, sinh lại đứa khác như thím ấy không chịu. Thế nên ông ta đã ly hôn với thím. Thím ấy chỉ muốn gom góp tiền để tiếp tục tìm lại con gái, sau đó đến chỗ này của tôi! Haha, tôi cũng chẳng có lý tưởng gì, chỉ muốn giúp được ai thì hay tới đó.”
Cảnh Táp nghe xong cũng thấy cảm động, thế nhưng vì uống hơi nhiều café nên muốn đi toilet, nói xin lỗi rồi chống nạng đến nhà vệ sinh. Lúc đi ngang qua tủ trưng bày mô hình kiến trúc, cô chỉ tùy ý liếc mắt một cái, mặt liền biến sắc, gọi: “Hiểu Hiểu!”
Hiểu Hiểu đi tới, “Sao vậy? Đau chân à?”
“Không phải không phải, cậu nhìn này!” Cảnh Táp chỉ tay vào một mô hình trong quầy tủ trưng bày.
Đây đúng là mô hình của tòa nhà bỏ hoang nơi Trương Chí Dao và Lỗ Nhạc Vĩ bị giết, mô hình khu trò chơi chỗ Nhâm Ngạn bị giết cũng có nữa. Vì là mô hình thiết kế nên có không ít chi tiết được đánh dấu, con đường dẫn đến cửa ra vào, của an toàn các loại.
Hiểu Hiểu tới hai lần mà vẫn không hề phát hiện, chẳng ngờ Cảnh Táp lại đột nhiên nhận ra.
Là trùng hợp thật sao?
“Đây là thiết kế của cha tôi, các cô cũng thích sao?” Tần Viện thấy hai người bọn họ nhìn chăm chú, cũng đi tới, “Đây là một trong những tác phẩm mà cha tôi thích nhất, tiếc là chỉ có mô hình, hiện nay, hai nơi này đều bị bỏ hoang cả rồi.”
Đột nhiên Hiểu Hiểu ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén, bất ngờ hỏi thẳng: “Dì có từng giết người chưa?”
Đừng nói Tần Viện bị dọa, đên cả Cảnh Táp cũng giật nảy mình, “Hiểu Hiểu, sao cậu lại hỏi như vậy?”
Hiểu Hiểu nhìn thẳng vào Tần Viện, chờ dì trả lời.
Tần Viện không ngờ cô lại hỏi như vậy, sau khi sững sờ một lát, vẻ yên bình trên mặt từ từ bong ra, nói từng chữ: “Từng giết!”
Ngay lập tức, Cảnh Táp cũng bối rối theo, dì thừa nhận thật sao.
“Giật một đứa bé…” Đó là việc mà cả đời này dì chưa từng quên.
Hiểu Hiểu quét mắt nhìn Tần Viện, mãi một lúc sau, cô mới mở miệng nói: “Đó không phải là lỗi của dì! Nếu là tôi, tôi cũng sẽ làm như vậy!”
Phái nữ, không phải lúc nào cũng là một người mẹ giàu tình thương. Trong tình huống đó, đứa nhỏ ấy không có cả tư cách chào đời.
Cảnh Táp đứng đờ ngay tại chỗ, quên mất phải vào nhà vệ sinh.
Bỗng nhiên, một âm thanh ‘bùm’ vang lên, hơi ầm ĩ một chút khiến cả người đều giật thốt.
Trước quầy, A Mỹ không cẩn thận làm bể một quả bong bóng trang trí, gãi đầu xin lỗi với bọn họ.
Tần Viện nhìn phản ứng của cảnh sát, liền sáng tỏ: “Nếu đoán không sai, A Cảnh là cảnh sát phải không!”
“Hả? Làm sao gì biết?” Hôm nay cô không mặc đồng phục, làm sao dì ấy lại biết.
Hiểu Hiểu gõ nhẹ vào trán cô, “Vừa nghe thấy tiếng bùm là cậu đặt tay lên hông một cách vô thức, đây là tư thế chuẩn bị lấy súng. Cậu cảm thấy người thường sẽ đặt súng ở hông sao?”
Cô là cảnh sát, lúc làm nhiệm vụ luôn mang súng, vì thế vừa nghe tiếng động như tiếng súng vang lên, đầu tiên Cảnh Táp sẽ phải rút súng phản kích. Cho dù bây giờ không làm nhiệm vụ, cũng không mang súng, nhưng đây thói quen, hoàn toàn là hành vi bản năng, không phải phản xạ có điều kiện thông qua não.
Cảnh Táp nhìn tay của mình, đúng là tư thế chuẩn bị rút súng. Cũng vì thế mà cô còn vứt luôn cả nạng xuống đất.
Tần Viện nhặt nó lên, “Chân cô không khỏe, mau ngồi xuống đi.”
“Không sao, không sao đâu!” Cảnh Táp nhận nạng đứng thắng, kéo tay áo Hiểu Hiểu, nhỏ giọng hỏi: “Sao cậu lại hỏi người ta như vậy chứ!”
“Tớ chỉ muốn nhìn phản ứng của dì ấy thôi!” Thay vì cứ rối tung rối mù, chi bằng cứ một đao chặt đứt.
“Vậy dì ấy có phải không?”
“Gì cơ?”
“Hung thủ đó?” Rõ ràng là biết mà còn hỏi.
Hiểu Hiểu lắc đầu, “Dì ấy không thể là hung thủ được!”
Tần Viện nhìn thấy hết những động tác của hai người, “Hung thủ gì cơ?”
“Tôi đang giúp cảnh sát điều tra một vụ hành hạ đến chết, cũng có chút quan hệ với việc bắt cóc!” Hiểu Hiểu cảm thấy không cần phải giấu diếm với dì nữa, chi bằng cứ nói thật.
Tần Viện hơi sững sờ, nhớ tới những gì mình vừa nói ban nãy, “Không phải hai người đã cho rằng tôi là hung thủ đấy chứ?”
Hiểu Hiểu rất thành thật, “Ít nhất trước ngày hôm nay, dì bị tình nghi rất lớn!”
Dì hơi bất ngờ, trợn tròn mắt nhìn Hiểu Hiểu, “Trước ngày hôm nay là ý gì?”
Hiểu Hiểu lại trở về chỗ ngồi cũ của mình, “Nói ra rất dài dòng, chi bằng cứ ngồi xuống, nếu dì đồng ý lắng nghe, tôi sẽ nói thẳng.”
Dì đi tới, “Tốt nhất cô giáo hãy nói rõ cho tôi biết!”
Cảnh Táp như lọt vào sương mù, đến khi tỉnh lại thì vội vàng đi tới toilet. Lúc quay về, nhìn thấy Tần Viện đang cười đến mức chảy nước mắt, cầm khăn tay lau mãi.
“Vì tôi từng bị bắt cóc, cha qua đời, còn mở tiệm ở gần đại học Khôn Hoa, đối xử tốt với bà Trần… Hahaha, vì vậy mà tôi đã trở thành một nhân vật lớn sao.”
Cảnh Táp thấy, có vài người phụ nữ không thể dùng lẽ thường để bàn tới, bị xem là hung thủ mà còn vui vẻ đến thế. Có điều cô vẫn chưa hiểu, tại sao Hiểu Hiểu lại nói dì ấy không phải.
Cô vội vàng trở về ngồi xuống, chờ Hiểu Hiểu giải thích.