Lúc Hiểu Hiểu nhìn thấy ảnh ở mặt trái gối ôm thì cảm thấy cả người không ổn, nháy mắt, khuôn mặt nhỏ xíu đỏ ửng, ném gối qua một bên, cứ như nó là củ khoai nóng bỏng tay, nhắm chặt mắt lại.
“Nhất định mình nhìn lầm, nhất định nhìn lầm rồi!” Cô lặp đi lặp lại những câu này.
Một lúc sau, Hiểu Hiểu khẽ mở một con mắt, nhìn trộm.
Bức hình kia lại lấp la lấp lánh như muốn đâm mù mắt cô.
Tên khốn khiếp này! Dù gì thì mặt trước cũng còn quần áo, thế mà mặt sau lại chẳng mặc gì ngoài cái quần con, lại còn tạo dáng như nhau, trên làn da màu lúa mạch trơn loáng có lấm tấm mấy giọt nước, trông như vừa tắm xong. Người ta hay nói quân tử như ngọc, ngọc trong như nước; còn anh thì ngược lại, để cả người mình ươn ướt hấp dẫn.
Hiểu Hiểu hung hăng ném gối xuống đất, đang định giẫm hai chân lên cho hả giận thì thấy ‘Khang Hi’ trên mặt đất đang cười lười biếng. Đó là nụ cười hấp dẫn cuốn hút, khiến người khác say mê. Cứ như trong không gian rực rỡ ánh nắng, có một miếng nam châm đang hấp dẫn tầm mắt cô, bàn chân xinh đẹp cứ thế mà khựng lại trong không trung.
“Đồ khốn!” Cô nhỏ giọng mắng, lại thấy ‘ai đó’ nằm trên đất tội nghiệp, đỏ mặt nhặt nó lên.
Không thể nhìn nổi mặt đằng sau chút nào, mặt trước thì còn có thể miễn cưỡng.
Đột nhiên cô nhận ra trên gối ôm, trừ hình của Khang Hi, ở góc trái còn có chữ.
Mặt trước có mặc quần áo viết – dùng ban ngày.
Cô hơi ngẩn ra, theo bản năng lật ra mặt sau không mặc quần áo, trên góc trái cũng có chữ – dùng buổi tối.
Oách… Cao cấp quá nhỉ!
Còn phân ra dùng ban ngày, dùng ban đêm nữa chứ. Coi cái này là gì, băng vệ sinh à?
Trên gối ôm, khuôn mặt quyến rũ mê hoặc kia, rõ ràng là chói mắt, chân thật như vậy, nhưng cô không có cách nào bỏ nó vào góc xó được. Hình như ‘anh’ cũng có sinh mệnh, đến khi cô giật mình thì trời đã sáng trưng. Vội vàng bỏ gối ôm xuống, chạy vào nhà vệ sinh tắm rửa thay quần áo.
Mãi lúc bước ra, cô liếc ‘ai đó’ một cái, nhét vào chăn, trùm thật kín.
Vừng và Nếp cùng chăm chú nhìn vật được che kín trên giường nhưng vẫn còn gồ lên, định nhảy tới để gần gũi thân thiết.
Hiểu Hiểu thấp giọng nạt: “Không được kéo vào ổ chó!”
Hai lỗ tai của Vừng và Nếp dựng cao gục xuống, buồn bã ư ử hai tiếng.
Hiểu Hiểu đuổi tụi nó ra khỏi phòng ngủ, khóa kĩ càng, đảm bảo hai con chó không vào được mới vác balo ra ngoài.
Dù cả đêm không ngủ nhưng tinh thần của cô vẫn rất tốt, chẳng có dấu hiệu đã thức cả đêm cả, suôn sẻ hoàn thành tiết giảng dạy, sau đó cô lại đi thẳng tới tiệm Tần Viện.
Trước khi chưa có tin gì từ Tào Chấn, có một số việc cô phải tìm hiểu rõ ràng.
Lúc Tần Viện đang kiểm tra café mới nhập trước sân, thấy Hiểu Hiểu tới tỏ ra rất mừng rỡ, “Sao cô giáo lại tới đây?”
“Có chút việc!” Trên đường cô có gọi điện gấp cho Cách Cách, bảo cô ấy đưa Mẫn Lệ Ảnh qua cùng.
Nếu hung thủ thật sự là bà Mẫn, vậy thì Tiểu Mẫn chính là chìa khóa quan trọng để giải quyết vụ án giết người này.
Tần Viện giao việc cho A Mỹ, gọi, “Mau vào đây ngồi đi, đến trường đại học giảng dạy à?”
Cô gật đầu, ngày hôm đó trò chuyện rất ăn ý với Tần Viện, có thể xem hai người giờ đã thành bạn tâm giao, “Em có gọi Cách Cách và Tiểu Mẫn tới, có thể tìm một chỗ nào đó yên tĩnh một chút không?”
“Bây giờ không có nhiều khách lắm, em thấy chỗ nào yên tĩnh thì chọn chỗ đó đi. Muốn uống gì nào?”
“Mocha!”
Hiểu Hiểu tìm một góc khuất dựa vào tường, có thể ngồi được ba người.
Tần Viện nhanh chóng mang café lên, còn kèm theo một đĩa hạt dẻ cười, “Đây là hạt dẻ mà người ta giới thiệu đấy, ăn thơm lắm, em cứ thử đi!”
Trong đĩa hạt dẻ cười, nhìn màu là có thể thấy là vàng tự nhiên, không qua tẩy trắng, viên nào viên đó mập mạp chắc nịch, bóc cái màng mỏng bên ngoài là có thể thấy phần hạt màu xanh nhạt bên trong lớp bọc màu tím sậm. Cô đưa tay bóc một viên rồi cho vào miệng, “Ồ, vừa giòn vừa thơm, ăn ngon lắm!”
Tần Viện thấy cô thích, cong mắt cười, “Nếu thích thì khi nào về em lấy một bọc nhé.”
Bây giờ dì coi Hiểu Hiểu như em gái ruột của mình, có đồ gì ngon là muốn đóng gói nhét cho cô.
“Không cần đâu, em ăn một mâm này là đủ rồi.”
“Đừng khách sáo với, chị còn nợ em một bữa cơm mà!”
Cái gọi là thoát khỏi nghi ngờ kia chỉ là một sự trùng hợp mà thôi, ấy vậy mà dì lại tưởng thật.
Hiểu Hiểu cười đáp: “Vậy được, khi nào về em sẽ hỏi xin chị.”
“Không thành vấn đề!” Dì hài lòng gật đầu, “Còn muốn ăn gì nữa không?”
“Em vừa ăn cơm trưa rồi, bây giờ ăn không nổi nữa đâu!” Lần này trường đại học có cấp bữa trưa, cô đã ăn rồi mới tới.
“Vậy lần sau nếu trưa nào ghé qua đây thì em nhất định phải gọi trước đấy, dù sao thì đồ chỗ chị cũng ngon hơn mấy món bên ngoài, nhất định sẽ cho em ăn no.” Một bà chủ như dì thì phải có tự tin với đồ ăn nhà mình chứ.
Từ sau khi quen biết Khang Hi, Hiểu Hiểu cảm thấy bên cạnh mình xuất hiện them những người nhiệt tình, thật lòng đối tốt với cô, khiến Hiểu Hiểu cảm thấy có phần ‘được sủng mà lo’.
“Cô giáo!” Có tiếng gọi lanh lảnh truyền tới từ ngoài cửa, vừa nghe tiếng đã thấy người, “Cô giáo, cuối cùng cô cũng tìm trò. Trò còn tưởng cô giáo đã quên mất đứa học sinh này rồi chứ!”
Tề Cách Cách tìm cách ủi vào lòng ngực Hiểu Hiểu, hai tay vòng qua ôm chặt cô, cứ như sợ Hiểu Hiểu sẽ bay đi bất cứ lúc nào.
“Tôi không quên em, chỉ là gần đây bận quá…” Hiểu Hiểu đưa mắt nhìn Mẫn Lệ Ảnh đang đứng phía sau Cách Cách.
Cô bé mỉm cười đứng đó, thướt tha xinh đẹp, trên mái tóc dài ngang vai có đính hai chiếc kẹp màu xanh nhạt ở hai bên, giữ tóc ở sau tai, để lộ khuôn mặt trơn bóng trắng trẻo, làn da hồng hào răng trắng mắt sáng, đôi môi xinh đẹp màu hoa hồng cũng đang ở độ cong hoàn hảo nhất. Mẫn Lệ Ảnh mặc một chiếc váy xanh hoa trắng, váy xòe rộng, thắt lưng nhỏ. Mỗi khi có gió thổi qua, váy bay bay như một con bướm hoa vậy.
Nhìn cô bé, Hiểu Hiểu bỗng nghĩ tới bà Mẫn. Mười mấy năm trước, nhất định bà cũng xinh đẹp như vậy, vải thô chắp vá cũng không thể che giấu nổi nét đẹp này, thế mà lại bị một đám súc sinh làm nhục.
Còn bà bây giờ, đã thế nào rồi? Mất mười mấy năm trời, liệu bà có còn xinh đẹp như ngày xưa, hay lại như đóa hoa tàn úa, khô héo tàn tạ?
“Cô giáo, cô cứ nhìn Tiểu Mẫn làm gì vậy à? Sao không nói chuyện?” Cách Cách làm nũng bám vào người cô, huơ tay trước mặt Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu lấy lại tinh thần, đùa cô nhóc, “Tiểu Mẫn ngoan hơn em!”
Cách Cách không phục, “Cậu ấy không ngoan! Là ngốc!”
Mẫn Lệ Ảnh đỏ mặt nhìn Hiểu Hiểu nở nụ cười tươi, sau đó lại ngượng ngùng thu về, sợ hãi đứng sau Cách Cách, thậm chí còn không dám cử động.
Hiểu Hiểu nhíu mày, có phần hơi lo lắng.
Nếu cô bé này biết mẹ ruột mình còn sống, lại còn sống dưới áp bức và lăng nhục như vậy, thậm chí còn giết người vì mình thì với tính tình nhu nhược và nhát gan thế này, liệu có thể chịu đựng được không? Có thể vì vậy mà không gượng nổi hay không?
Còn Cách Cách thì ngược lại, bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu cũng như một tiểu ma nữ, rất tinh quái, là một hợp thể hoàn chỉnh của kiên cường và bướng bỉnh. Nếu cô bé là con gái của bà Mẫn, chắc chắn cô bé sẽ không thể nào xảy ra chuyện mà hoảng sợ quá mức đến không thể gượng dậy. Có khi cô nhóc này sẽ vừa gào khóc chảy nước mắt, chỉ trời mà mắng, sau đó yêu cầu được quất thi thể của ba người Trương Chí Dao.
Xem ra, cô phải dùng từ cẩn thận, không thể để hai đứa nhỏ phát hiện manh mối, tránh gây tổn thương.
Cách Cách chu miệng nhỏ: “Cô giáo, nếu cô không để ý đến em như thế nữa thì em sẽ tức giận đó.”
“Em cứ như miếng cao dán chó trên người tôi, tôi chưa đẩy em ra, cũng chẳng đánh mắng, thế mà còn bảo là không để ý em sao?” Đúng là nhóc con được voi đòi Hai Bà Trưng.
“Khì khì, em biết cô giáo thương em mà!” Tròng mắt tròn xoe của cô bé đảo quanh, trông như một con cáo nhỏ vừa sổng chuồng, “Cô giáo, cậu em… cô có dùng được không?”
Hiểu Hiểu vừa nhấp một ngụm café, suýt chút nữa là phun hết ra ngoài, cái gì mà có dùng được không chứ?
Cách Cách thấy phản ứng này của cô, chậc một tiếng, mặt tỏ ra khinh bỉ, bụng nhủ thầm: Tiểu Hi, cậu vô dụng quá chừng, thế mà vẫn chưa giải quyết xong!
Nhưng Cách Cách nhất định phải gọi cô giáo là mợ, nếu bị đàn ông nhà người khác lừa mất thì biết làm sao bây giờ?
“Nếu Tiểu Hi không được thì cô cứ nói với em, em còn có một cậu họ ở Đức, cô có muốn xem ảnh chụp của cậu ấy không?” Cô nhóc rất sợ Hiểu Hiểu bị người khác theo đuổi, đến lúc đó thì đúng là công dã tràng, chớp mắt đã bán phắt Khang Hi.
Nếu không làm mợ ruột được thì làm ‘mợ họ’ cũng được vậy, dù sao cũng là mợ, khác có chữ ‘họ’ mà thôi, cũng coi như không có gì khác biệt hết.
Lần này Hiểu Hiểu đành phải thối lui. Chỉ một Khang Hi cô đã không chịu nổi, cô không muốn có thêm một ông cậu nào khác nữa đâu.
“Cách Cách, tạm thời tôi không có ý tìm bạn trai!” Vẫn nên nói rõ với cô nhóc này thì hơn, tránh để Cách Cách lại tiếp tục chào hàng.
“Sao vậy ạ? Có bạn trai thì có gì không tốt chứ?” Cách Cách giơ ngón tay ra đếm, “Cô giáo xem nè, nếu có bạn trai, mùa đông ngủ chung thì ấm, mùa hè lại quạt gió, đói bụng sẽ đi nấu cơm, khát nước sẽ rót nước cho cô, đi dạo phố thì cà thẻ của anh ta, mệt mỏi thì bắt anh ta cõng, lúc nào đi làm cũng được đưa đón, mưa mang ô tới, hai ngày nghỉ sẽ dọn dẹp nhà cửa, lễ tết nhận quà, đến lễ tình nhân các kiểu thì còn có tiệc lớn mà ăn, dì cả tới còn có thể nấu canh đậu đỏ, sao lại không muốn chứ? Nếu không phải em bị ông ngoại và papa quản nghiêm quá thì đã nghĩ tới chuyện tìm một người rồi.”
“Em xác định bạn trai là thế à?” Sao càng nghe lại càng giống vú em toàn năng vậy, trừ khoản cà thẻ thôi.
Cô nhóc gật đầu, “Ông ngoại em đối xử với bà ngoại em như thế, papa em cũng đối với mẹ em như thế, vậy nên không sai đâu. Bạn trai như thế thì bà ngoại và mẹ em mới có thể chính thức tuyển bọn họ làm chồng chứ!”
Cách Cách nói như thể đương nhiên, bày ra vẻ như thể mới được gọi là bạn trai, không đạt được những tiêu chuẩn đó thì chỉ là hàng loại hai thôi.
Trán Hiểu Hiểu toát mồ hôi, đó là bạn trai mà nhà em sản xuất, không phải nhà ai cũng có đâu.
Đột nhiên cô nhớ tới lời Khang Hi nói, đặc điểm lớn nhất của đàn ông nhà anh là biết thương vợ.
Đúng là thật rồi, anh không có nói xạo
Còn nói … đó là di truyền!
“Cô giáo, nếu cô sợ phiền không muốn đổi thì cứ như thế là được rồi.” Cách Cách lấy điện thoại ra, mở phần ghi chú lên, “Nếu như Tiểu Hi có chỗ nào không ổn thì cô cứ nói với em, em sẽ nhớ kĩ, về nhà em sẽ lập tức bảo cậu ấy sửa.”
Hiểu Hiểu ôm trán. Đúng là dở khóc dở cười, nào có ai chào bán cậu mình như vậy. Cô cũng thấy rất khó hiểu, tại sao cô nhóc này cũng như Cảnh Táp, đều cho rằng cô và Khang Hi có quan hệ yêu đương, rõ ràng chỉ là bạn bè thôi mà.
Có phải cô đã làm gì đó khiến bọn họ đã hiểu lầm rồi không?
“Quan hệ của tôi và cậu em không phải như thế!”
Cô có cảm giác rằng mình cần phải xem xét bản thân lại. Cô có bị hiểu lầm thì cũng không có quan hệ hay ảnh hưởng gì cả. Nhưng Khang Hi là một nhân vật lớn trong giới giải trí, hễ có tin đồn gì về anh đều khiến những tuần san tin lá cải chú ý hết, cô không muốn làm hại anh.
Đôi mắt xinh đẹp của Cách Cách liền có một tầng hơi nước, “Cô giáo, cô muốn trả lại hàng thật à? Đổi hàng khác được không ạ, em cho cô hàng nhập khẩu quốc nội mà cô còn không chịu?”
Cậu họ của cô nhóc là con lai Trung Đức, ở một ý nghĩa nào đó thì đúng là ‘nhập khẩu’, chẳng qua nhập khẩu linh kiện, lắp ráp trong nước mà thôi. (Mẹ là người Trung Quốc, mang thai trong bụng mẹ, thế không phải lắp ráp trong nước à?)
Hiểu Hiểu: “…” Sao lại thành ra không thể nói rõ ràng thế này.
Tần Viện ở bên cạnh nghe mà xuất thần, dì có ấn tượng rất sâu đậm về Khang Hi. Dù đã sớm qua cái tuổi theo đuổi thần tượng nhưng cũng có xem tin tức giải trí. Dì biết Cách Cách có người cậu thuộc hàng lão làng trong giới giải trí, thế nhưng vẫn chưa từng gặp mặt chính thức, mãi đến lần cùng Hiểu Hiểu đến tiệm lẩu ăn buổi hôm đó, dì mới được gặp Khang Hi, quả thật xứng danh soái ca.
Dù hôm đó không tiếp xúc nhiều nhưng dì vẫn có thể nhìn ra, Khang Hi có một dục vọng chiếm hữu rất mạnh đối với Hiểu Hiểu, đây cũng không phải là loại tình cảm có thể thể hiện ra ngoài trong một mối quan hệ bình thường. Vốn tưởng hai người có quan hệ yêu đương, nhưng dựa vào phản ứng của Hiểu Hiểu ngày hôm nay thì rõ ràng là không phải thế.
Nói vậy thì… Khang Hi yêu thầm người ta? Còn nữ chính lại hoàn toàn không biết gì?
Dì ngạc nhiên nhìn về phía Hiểu Hiểu, rõ ràng phá án như thần, nhưng tại sao lại không thể nhận ra người ta đang thích mình chứ? Sự thông minh đó đi đâu mất rồi?
Hiểu Hiểu bị Tần Viện nhìn đến bối rối, “Dì Tần, sao vậy?”
Tần Viện vội vàng dời mắt đi nơi khác, cười bảo: “Không có gì, mọi người cứ tiếp tục trò chuyện đi.”
Không ngờ lại có người chậm chạp trong chuyện tình cảm đến thế, đúng là nghề cần chuyên môn, nghiệp cần sở trường. Thảo người ta hay nói, kẻ nào có IQ cao thì EQ sẽ thấp.
Thế nhưng, dì không thể nói. Tình cảm là chuyện cá nhân của riêng hai người, đôi bên phải tự nghĩ thông mới được, tốt nhất người ngoài đừng nên dính vào.
Tần Viện mím môi, đè nén tinh thần hừng hực của mình xuống dưới đáy lòng, cười với Cách Cách và Mẫn Lệ Ảnh, nói: “Cô giáo của hai đứa đã quyết định sẽ dạy thuật phòng thân ở chỗ của dì vào lúc nghỉ hè, là dì nhờ hơi của hai đứa đấy. Nói đi, muốn ăn gì nào, bữa nay dì mời.”
Hơi nước trong mắt Cách Cách lập tức mất hết, ngồi xuống vị trí quen thuộc để chọn thực đơn, “Trà sữa, hành tây chiên giòn, cho con nhiều sốt cà chua một chút, sandwich cá ngừ, cupcake hoa quả và chocolate, cheesecake việt quất, ngoài ra cho con thêm một phần kem tươi xoài nữa! Tiểu Mẫn, cậu muốn cái gì?”
Mẫn Lệ Ảnh ngồi bên cạnh Cách Cách, nhỏ nhẹ nói: “Cậu gọi cả rồi, nhiêu đó là đủ rồi.”
Cách Cách lại không hề khách khí chút nào, lại tiếp: “Tiểu Mẫn thích ăn mức táo, cho cậu ấy thêm một phần mứt là được rồi ạ. Đúng rồi, còn nước ép táo nữa, dì Tần, phải là táo xanh đó nha.”
Cô bé còn chẳng thèm nhìn thực đơn, vậy mà nói rất có thứ tự, cứ như thể tiệm này là của nhà mình mở vậy.
Tần Viện không giận tẹo nào, ghi xuống cả, “Được! Để dì đi sắp xếp ngay.”
Cách Cách nhướn mày với Mẫn Lệ Ảnh, “Đồ ngốc, được ăn miễn phí mà cậu còn khách sáo vậy làm gì!”
“Đó là dì Tần khách sáo thôi.”
“Đúng vậy, thế nên chúng ta mới cần ăn nhiều một chút, ăn no rồi vào trường kêu gọi quảng cáo giúp cho dì Tần chứ.”
Rõ ràng Mẫn Lệ Ảnh không phải là đối thủ của cô bé, vừa mở lời đã bị chặn miệng, đành ngồi im lặng không nói.
Hình như Hiểu Hiểu lại vừa nghĩ ra điều gì, mãi lúc lâu, cô nhìn sang Mẫn Lệ Ảnh, “Em thích ăn táo xanh sao?”
Cô chỉ nghe một tiếng ‘Dạ’ nhỏ xíu, sau đó không nghe thấy gì nữa.
Cách Cách lại láu táu đáp thay bạn như con chim sẻ, “Cô giáo, cô quên rồi ạ, Tiểu Mẫn thích ăn chua mà!”
Cô không quên, nhưng chỉ không ngờ lại có liên quan gì đến táo xanh mà thôi.
Cách Cách lại tiếp: “Cậu ấy à, tranh thủ còn ở trong nước thì ăn nhiều táo xanh một chút cho đỡ thèm, ai mà biết Vienna có món cậu thích hay không chứ.”
“Vienna?
“Dạ phải, tháng 8 này Tiểu Mẫn phải đi Vienna để huấn luyện, đi hơn nửa năm lận!”
Hiểu Hiểu nhớ lại, lần đến Khôn Hoa hôm đó, có một cô nữ sinh đã chế giễu Mẫn Lệ Ảnh vì chuyện này.
“Chuẩn bị thế nào rồi?” Hiểu Hiểu quan tâm hỏi.
Cô bé ngước mặt lên, cười thẹn thùng, “Chờ Cách Cách thi xong, em định nhờ cậu ấy dẫn đi mua một cái vali lớn một chút. Những thứ còn lại em đã chuẩn bị ổn thỏa cả rồi.”
“Đã nói với cậu mấy lần rồi, nhà tớ còn một cái mới mà, sao cứ phải mua thêm cái mới nữa vậy. Dù được huấn luyện miễn phí, lại có học bổng, nhưng nếu có thể tiết kiệm thì phải tiết kiệm chứ, cậu tới đó còn phải sinh hoạt nữa mà, chỗ nào cũng cần dùng tới tiền cả.”
“Không sao đâu, vali cũng không mắc lắm, dù sao cũng cần mà, cứ mua một cái thì hơn.”
Cách Cách lại dặn dò bạn như chị cả: “Cậu nhớ đấy, đến đó phải thường xuyên gọi điện cho tớ. Nếu có ai bắt nạt cậu thì phải nói cho tớ biết ngay, tớ sẽ lập tức bay đến để trút giận giúp cậu.”
Mẫn Lệ Ảnh gật đầu, nhìn Cách Cách bằng đôi mắt đầy ấm áp.
“Còn nữa, tụi con gái ngu ngốc trong trường nói cái gì cậu cũng đừng để trong lòng. Cậu được tham gia đợt huấn luyện này là nhờ chính thực lực của mình, cứ để mặc bọn nó nói lung tung đi, đừng tưởng thật. Nghe rồi quên thôi, tin vịt chỉ dừng lại ở kẻ muốn nghe mà thôi!”
“Có chuyện gì vậy?””
Nghe Hiểu Hiểu hỏi vậy, Mẫn Lệ Ảnh vội vàng cúi thấp đầu.
“Cũng có gì đâu ạ. Nói về diễn tấu piano thì chắc chắn Tiểu Mẫn giỏi nhất khoa âm nhạc. Đáng lẽ là cậu ấy được đi, nhưng chẳng biết vì sao lại đột nhiên bị mất tư cách. Nhờ có thầy Lưu giúp cậu ấy mới giành về được, nhưng rõ ràng bọn con gái kia ghen tị, tung tin đồn nhảm trong trường rằng cậu ấy có thể đi huấn luyện là vì quan hệ mờ ám với thầy Lưu!”
“Nguyên nhân bị hủy bỏ là gì?”
“Có ai biết đâu ạ! Tám phần là có đứa con gái ngu ngốc của nhà có tiền nào đấy muốn dùng tiền làm trò quỷ!”
Hiểu Hiểu lại hỏi: “Chuyện này xảy ra lúc nào?”
Cách Cách ngẫm nghĩ, “Khoảng hai tháng trước!”
Hai tháng trước…
Con ngươi màu đen của Hiểu Hiểu khẽ híp, hơi trầm tư một chút, rồi cũng không nhắc lại chuyện này.
“Nếu đã giành được bằng chính thực lực của mình thì phải ưỡn ngực ngẩng cao đầu, bước đi trên con đường của mình, cứ để người khác nói gì thì nói.”
“Đúng, là thế đó! Cậu nghe rõ chưa, cả cô giáo cũng nói vậy kìa!”
“Dạ!”
Cách Cách thở dài bảo, “Cậu đừng có vâng dạ suốt nữa, nói gì đi!”
“Tớ biết rồi!” Cô bé dịu dàng trả lời.
Cách Cách xoa đầu bạn, “Yên tâm đi, đến lễ tết, tớ mà rảnh là sẽ bay sang thăm cậu ngay. Sau khi cậu đến rồi, đi xem thử có chỗ nào vui để đến chơi không, chờ tới khi tớ sang sẽ không bị lung tung.”
“Biết rồi!”
Cách Cách lại nhắc: “Tháng tám cậu mới đi, tranh thủ tháng bảy rảnh thì học với cô giáo thêm vài chiêu, tự bảo vệ mình cho tốt.”
Mẫn Lệ Ảnh gật gật đầu, “Ừm!”
“Lại nói gì vậy, trò chuyện vui vẻ thế?” Tần Viện đi tới, đặt hết những món mà Cách Cách đã gọi lên bàn. “Trà sữa của con, nước táo của Tiểu Mẫn, sandwich cá ngừ là của ai đây?”
Cách Cách kéo khay về phía mình, “Mấy món này là của con hết đó, dì mang mứt táo cho Tiểu Mẫn là được rồi ạ.”
“Con mèo tham ăn! May là con ăn mà không béo đấy!”
Cách Cách cười khì khì đáp: “Tại gene nhà con tốt đó!” Vừa nói, cô bé vừa liếc sang Hiểu Hiểu, “Cô giáo, gene nhà em tốt thật đó, sinh con gái ăn bao nhiêu cũng không béo!”
Hiểu Hiểu đến là hồ đồ vì cô nhóc này, nhà em sinh con gái có béo hay không thì có liên quan gì đến tôi?
“Nếu sinh con trai thì càng tốt, nhất định sẽ siêu đẹp trai luôn!”
Cô bé ăn mà vẫn không quên tận dụng mọi thứ để quảng cáo cho Khang gia nhà mình.
Hiểu Hiểu cầm một miếng sanwich rồi nhét vào miệng cô nhóc, “Ăn nhiều vào, bớt nói đi!”
Tần Viện nhìn mà bật cười, đặt đĩa mứt táo xuống trước mặt Mẫn Lệ Ảnh, “Nào, ăn mứt táo của con này, tranh thủ còn nóng mà ăn đi!”
“Con cám ơn dì Tần!”
“Vậy mọi người cứ tiếp tục trò chuyện đi, tối nay có khách đặt trước, dì phải xuống bếp để trông chừng. Nếu mọi người ăn xong mà thấy chưa no thì cứ gọi dì!”
Nhiều đồ như thế mà sao không đủ cho được, chỉ nhìn thôi Hiểu Hiểu đã thấy no lắm rồi.
Cách Cách ăn đến là vui vẻ, lúc thì sandwich cá, lúc lại cupcake hoa quả, hoàn toàn không bị nhiễu vị, cứ như đã nhịn đói mấy ngày rồi.
Hiểu Hiểu không nhịn được mà nhắc, “Em ăn từ từ thôi, kẻo nghẹn.”
“Không sao đâu, em giống bà ngoại ở điểm này, ăn nhanh nói nhanh, đi nhà nhỏ cũng nhanh nữa!” Cô bé dừng lại một chút lại nói, “Cô giáo, cô yên tâm, bà ngoại đã di truyền khuyết điểm này cho em hết rồi, nếu có cháu trai cháu gái khác cũng không bị di truyền nữa đâu.”
Cô tức giận trừng mắt, “Em không cần phải nói với tôi!”
“Khì khì, vì nhà em trước nay nổi tiếng thành thật, không dối trên lừa dưới, chắc chắn sẽ không lừa gạt chị em thiếu nữ!”
Ý là, cô giáo hãy yên tâm mà gả vào đi, nhà em toàn người tốt cả.
Hiểu Hiểu bị cô bé chọc cười, cũng thú vị đấy, sau đó thuận tay nhón một miếng mứt táo, vừa cho vào miệng đã lập tức phun ra.
Chua quá!
Cách Cách vội vàng đưa trà sữa cho cô, “Cô giáo, em nói rồi mà, Tiểu Mẫn thích ăn chua, sao cô lại còn ăn vậy, uống một ngụm này!”
Hiểu Hiểu uống một ngụm trà sữa, giảm bớt vị chua trong miệng.
Mẫn Lệ Ảnh ngẩn ra nhìn cô, hình như cũng muốn tỏ ra quan tâm Hiểu Hiểu một chút, bắt chước Cách Cách, đưa nước táo cho cô, “Cô giáo, uống nước táo đi ạ!”
Trong ly cốc sứ rất đẹp, mùi táo thơm lừng, thế nhưng lại không có vị chua mà còn có hương mật ngòn ngọt.
Mật?
Hiểu Hiểu nhíu mày nhìn li nước, trong li có cho rất nhiều đá, thoạt nhìn cứ tưởng không khác gì những viên đá bình thường, thế nhưng cô để ý thấy giữa viên đá có màu vàng, còn đá trong li trà sữa của Cách Cách lại không có.
Vì sao!?
Như thể trong đầu là một bức tranh xếp hình rất lớn mà cô vẫn chưa hoàn thành, có vô số mảnh ghép đang bay lung tung khắp nơi, từng miếng từng miếng một được xếp vào vị trí, sau đó là mảnh ghép cuối cùng. Lúc nó vào vị trí của mình, thì nay bức tranh xếp hình hoàn chỉnh đã hiện ra trước mắt cô.
Hiểu Hiểu đứng bật dậy, sắc mặt ngưng trọng.
Cách Cách hoảng sợ, “Cô giáo?”
“Tôi vừa nhớ ra còn một việc mình chưa làm, tôi đi trước một bước!”
“Ơ?” Còn chưa nói xong chuyện của cậu mình cơ mà, cô giáo đã muốn đi rồi?
Hiểu Hiểu cầm cặp sách lên, đi về hướng cửa. Ra tới cửa, cô dừng lại, nhìn Mẫn Lệ Ảnh, “Tiểu Mẫn, em qua đây!”
Mẫn Lệ Ảnh nhanh nhẹn đi tới.
Hiểu Hiểu nhìn khuôn mặt xinh đẹp hồn nhiên kia, dịu dàng vuốt mái tóc cô bé, “Nhớ kĩ này, trên đời này người yêu em nhất sẽ không bao giờ rời bỏ em vì không thể chịu nổi hay vì điều gì cả! Nếu có một ngày em phát hiện ra thế giới này rất tàn nhẫn, vậy đừng tự oán trách hay hối hận, phải học cách tôn trọng chính bản thân mình. Nếu như không thể tôn trọng bản thân thì làm sao có thể tôn trọng người khác. Vết thương nào cũng đau, nhưng cuối cùng chỉ để lại sẹo, nhưng cũng đừng vì muốn được người khác cảm thông mà cứ lôi nó ra. Bởi như thế thì vết thương đó sẽ không bao giờ có ngày được chữa lành.”
Dù Mẫn Lệ Ảnh không hiểu vì sao Hiểu Hiểu lại muốn nói những điều này, nhưng cô bé biết, Hiểu Hiểu quan tâm mình.
“Dạ, cô giáo, cô yên tâm, em hiểu ạ.”
“Có thể hiểu thì tốt, chỉ mong…”
Cô cười, trên đời không có chuyện gì hoàn mỹ cả, mọi sự hoàn mỹ có được đều chỉ đến từ lòng người mà thôi.
Chỉ mong, đứa bé này có thể kiên cường hơn bất cứ ai.
Cúp điện thoại, Hiểu Hiểu trả lại di động cho Cảnh Táp, “Đi đâu ăn khuya?”
Cảnh Táp nháy mắt nói: “Thành thật sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị nghiêm trị. Nói mau, ban nãy cậu gọi điện thoại cho ai thế?”
Hiểu Hiểu thu dọn balo của mình, “Biết rõ còn hỏi!”
Trên điện thoại có danh sách cuộc gọi, không phải Cảnh Táp xem là biết sao.
“Là Khang Hi thật à!?”
Dù không nghe Khang Hi nói gì cả, nhưng với những lời Hiểu Hiểu vừa nói, cô nghe không sót chữ nào, nhất là câu ‘Không có anh thì tôi biết ngủ thế nào’ khiến Cảnh Táp tò mò đến mức ngứa hết cả người.
Vốn Hiểu Hiểu còn định giấu, nhưng ban nãy sốt ruột quá mà gọi điện thoại, không nghĩ tới chuyện này, đã để Cảnh Táp nghe thấy cả rồi, muốn giấu cũng không giấu được, “Ừ!”
Cảnh Táp há hốc mồm kinh ngạc, “Đừng nói với tớ là cậu đã cùng anh ấy lên giường rồi nhé!”
Mị lực của nam thần thật ghê gớm, cô thật sự không thể tin nổi Hiểu Hiểu lại dễ dàng bị người ta ‘ăn sạch sành sanh’ như vậy.
“Nói vớ vẩn gì thế, tớ và anh ta chỉ có quan hệ bạn bè thôi, là bạn thân, giống như nam với nam ấy, cậu từng nghe bao giờ chưa?”
Cô và Khang Hi đúng là cùng ngủ trên một giường, thế nhưng bản chất hoàn toàn khác với việc cùng lên giường kia nhé. Thế nhưng cô không định kể chi tiết, tránh cho Cảnh Táp nghe xong lại bị kịch thích, dây thần kinh ngắn quá mà.
“Bạn thân như nam và nam ư?” Cảnh Táp cười như điên, “Hahaha, bạn thân như nam với nam! Thế mà cậu cũng nói cho được à?”
Hiểu Hiểu nhíu mày, “Bạn thân thì có gì không đúng?”
Cảnh Táp ôm bụng cười đến mức run rẩy cả người, không thể ngừng được, “Hiểu Hiểu, nếu cậu cứ chậm hiểu thế này mãi thì một ngày nào đó Khang Hi sẽ kéo cậu chết chung cho xem!”
Nếu Khang Hi biết Hiểu Hiểu xem anh là bạn thân, không biết sẽ trả thù xã hội thế nào đây?
“Chẳng hiểu cậu đang nói gì cả?” Hiểu Hiểu khoác balo lên vai rồi đi ra ngoài, “Không ăn khuya nữa, tớ đi về.”
Cảnh Táp cười đến lạc giọng, thấy cô định bỏ đi, vội vàng đuổi theo, “Chờ đã, cậu còn chưa nói hết mà, bạn thân thì có quan hệ gì với chuyện hai người ngủ chung?”
Gặp phải sự truy hỏi của bạn, Hiểu Hiểu hơi khó mở lời, xoay người kí mạnh vào trán Cảnh Táp, “Lấy đâu ra nhiều câu hỏi vậy?”
“Là tại cậu đó chứ, đã bảo giữa bạn thân với nhau không có bí mật gì mà, cậu không thể vì có anh bạn thân kia mà xem nặng bên này xem nhẹ bên kia với cô bạn thân như tớ đâu.”
Nhìn thấy bộ dạng quyết tâm muốn hỏi cho ra nhẽ của Cảnh Táp, Hiểu Hiểu chọn cách không nhìn nữa, “Rốt cuộc cậu có ăn khuya không? Không ăn thì tớ về thật đấy!”
Cảnh Táp vội vàng kéo cô lại, “Ăn, đương nhiên phải ăn chứ, không ăn thì sức đâu mà tra án! Ăn đồ nướng được không!?”
“Không được ăn đồ nướng! Nửa đêm rồi mà ăn đồ nhiều dầu mỡ như vậy khó tiêu lắm, không tốt cho bao tử!” Bản tính gà mẹ của Hiểu Hiểu lại nổi lên, “Ăn mì hoành thánh!”
“Hoành thánh thì có gì ngon đâu? Ăn khuya thì phải uống bia lạnh và đồ nướng chứ!”
“Vậy tớ đi về, cậu tự mà đi ăn đi!”
Ăn khuya mà ăn có một mình thì thật cô đơn, thiếu ý nghĩa!
Cảnh Táp đành đổi giọng, “Được rồi, nghe lời cậu, hoành thành thì hoành thánh!” Cùng lắm thì cô gọi thêm một miếng sườn rán là được chứ gì.
Hiểu Hiểu không quen thuộc với khu vực xung quanh đồn cảnh sát lắm, chỉ đành đi theo Cảnh Táp. Tới tiệm bán hoành thánh cho thêm sườn rán thì đã là ba giờ sáng, không có bóng khách nào, gió thổi nhè nhẹ, thi thoảng còn có một hai tiếng chó sủa. Con đường vắng tanh lặng ngắt, ông chủ đang chuẩn bị dẹp tiệm.
Thấy có người tới, ông chủ nhiệt tình đến chào hỏi, hai người im lặng tìm một chỗ để ngồi, sau đó gọi hai tô mì hoành thánh, một phần sườn lợn.
Mì hoành thánh nóng hôi hổi vừa được đưa lên, Cảnh Táp ăn ào ào như thể đây là bữa ăn cuối cùng. Qua màn hơi bốc lên, cô hỏi: “Có phải cậu đã tìm được đáp án trong vụ án này rồi không?”
Hiểu Hiểu rắc một chút tiêu vào tô mì, “Sao cậu lại bất ngờ hỏi như vậy?”
“Cảm giác!” Trực giác của cảnh sát thường chính xác lắm.
Hiểu Hiểu không định giấu bạn, quả thật trong lòng cô đã tìm được đáp án, “Nếu tớ đoán không sai, rất có thể hung thủ chính là mẹ của Tiểu Mẫn.”
Cảnh Táp ngạc nhiên, mì nóng hổi tới môi, rít một tiếng, “Sao có thể thế được? Không phải bà ấy đã bị chết cháy rồi sao?”
Người chết rồi thì sao làm sát nhân được nữa?
Hiểu Hiểu dùng thìa để khuấy đều tiêu trong tô mì, “Nếu như bà ấy chưa chết thì sao?”
Đầu óc của Cảnh Táp như bị ai đó quét hồ dán, không thể hiểu nổi ý nghĩa của câu này, khuôn mặt vặn vẹo, cuối cùng đành bỏ cuộc mà rằng, “Không được, tế bào não của tớ chẳng còn được bao nhiêu đâu. Cậu nói thẳng ra đi, đừng kiểm tra tớ nữa.”
Hiểu Hiểu uống một ngụm canh, cảm thấy vẫn chưa đủ tiêu lắm, lại rắc thêm một chút. Dù cô không ăn cay được nhưng lại rất thích vị của tiêu, “Tuy đây chỉ là suy đoán của tớ thôi, nhưng mà…”
Đột nhiên Cảnh Táp cắt ngang, bắt chước kiểu nói của cô, “Nhưng tớ cảm thấy đây tình huống phù hợp nhất trong vụ án này… Cậu có thể bỏ bớt khúc dạo đầu này được không? Vào thẳng chủ đề chính đi?”
Hiểu Hiểu bị chặn lời nên khựng lại một chút, yên lặng ăn mì hoành thánh, mở miệng đáp, “Tớ cứ thấy vụ cháy kia rất kì lạ. Phóng hỏa thì cái gì cháy được cũng mất hết, hoàn toàn trái với động cơ, à còn có một nguyên nhân nữa.”
“Cái gì?”
“Muốn giam giữ ai đó trong một thời gian dài mà không bị phát hiện, cậu thấy cách nào là tốt nhất?”
Cảnh Táp dùng đũa gắp một miếng sườn lợn chiên giòn, nhúng vào tương ớt, “Chỗ giam giữ nhất định là chỗ không thể trốn thoát được, cũng phải đủ an toàn, không để người nhà của nạn nhân có được manh mối mà tìm ra, và cũng phải thật kín đáo!”
Hiểu Hiểu lắc đầu, “Là giam một người đã chết, một người được tất cả mọi người xác định là đã không còn sống trên đời.”
Bạch, miếng sườn lợn đã đến bên miệng Cảnh Táp rớt xuống, cô hít một hơi, “Ý cậu … bọn Trương Chí Dao chính là kẻ phóng hỏa?”
“Chỉ có khả năng này thôi!”
Một người đã chết, mồ yên mả đẹp thì còn ai nghi ngờ người ấy đi đâu về đâu chứ, kể cả người thân của bà ấy cũng không nghi ngờ. Không ai nghi ngờ thì sẽ không sợ bị phát hiện.
Đó cũng là lí do ‘Không có thi thể, không có án mưu sát’.
“Thế nhưng, nạn nhân chết cháy còn có cả cặp vợ chồng già và đứa con bị bệnh down, vậy thì độc ác quá rồi.”
Hiểu Hiểu thổi vằn thắn trong muôi, “Tớ không cảm thấy họ vô tội, thậm chí, họ có thể là một trong những kẻ tòng phạm.”
Cảnh Táp lại sửng sốt, “Tòng phạm? Có tòng phạm nào lại để mình chết cháy không.”
“Tào Chấn từng nói, lúc bà Mẫn về nhà mẹ đẻ thì bị chết cháy, cậu không cảm thấy buồn cười à? Bị người ta bán tới một hốc núi nghèo suốt mười mấy năm trời, ngày nào cũng có một đống việc đồng áng phải làm không xuể, không phải chịu đòn thì sẽ chịu đói, ngày ngày còn phải chăm sóc cho một gã đần độn. Khó khăn lắm mới được gả cho một người đàn ông khác, thoát khỏi căn nhà kia, sao bà ấy còn có thể trở lại chứ, căm thù cái nhà ấy còn không hết nữa mà…”
Một đứa bé bị bán tới đây, chuyện bình thường nhất là khốn khổ van xin: xin bọn họ thả mình, xin bọn họ liên lạc với cha mẹ, cầu xin mọi điều để có thể được trở về cuộc sống ban đầu. Nhưng có ích gì đâu, đáp lại chỉ là một trận đòn thật đau, là bắt nhốt, mãi đến khi tuyệt vọng. Với bà Mẫn mà nói, người nhà này cũng như lũ buôn người, đều là ác quỷ đã hủy hoại cả cuộc đời bà.
Không chỉ không trở lại, e rằng nếu có thể, đã trốn đi thật xa rồi.
“Có lẽ bà ấy đã trở nên nhu nhược yếu hèn vì cuộc sống đày đọa thì sao, cũng không phải không có tình huống như vậy.”
“Không, nếu bà ấy là hung thủ, chắc chắn sẽ không có tình huống như vậy xảy ra. Bà ấy chỉ dằn mọi nỗi căm hận vào tận dưới đáy lòng, hi vọng một ngày có thể lôi đám người này ra pháp luật. Vậy nên, không thể nào có chuyện bà ấy chủ động quay về, trừ khi bị uy hiếp.”
“Uy hiếp?”
“Tớ và cậu đều đã gặp Tiểu Mẫn và cha cô bé rồi. Đừng nói tới Tiểu Mẫn, cậu có cảm thấy Mẫn Thanh Hà biết chuyện buôn bán trẻ con trong suốt một thời gian dài như thế không?”
Cảnh Táp khẽ run, “Theo ý cậu là, ông ấy không biết?”
“Chắc chắn không biết. Mà nói cho đúng là, càng không biết, ông ấy lại càng được an toàn!”
Cảnh Táp vắt hết óc để suy nghĩ, thậm chí còn không để ý cả việc ăn thịt chiên.
Hiểu Hiểu tiếp: “Tớ nghĩ bà Mẫn chưa bao giờ kể lại cho chồng mình nghe rằng mình là một đứa trẻ bị bắt cóc, cũng như chưa từng kể xấu trong thôn. Vì một khi nói ra, một nhà ba người này coi như xong.”
Cảnh Táp rùng mình, “Diệt khẩu?”
Hiểu Hiểu đưa mắt nhìn cô, “Chẳng lẽ không nên bị diệt khẩu à? Vì nối dõi tông đường nên có cái nết mua trẻ em. Kể cả những người không tham dự trong thôn ai cũng tán thành cả. Vì thế, người trong thôn sẽ không nói chuyện này ra ngoài, còn Mẫn Thanh Hà là người ngoài, sau khi kết thúc hai năm dạy học sẽ rời đi. Nếu ông ấy biết, nói ra ngoài thì làm sao? Báo cảnh sát? Vì một chuyện quan trọng bậc nhất như nối dõi tông đường, giết một mạng người thì có là gì, giết rồi chôn, còn đơn giản hơn giết một con kiến.”
Cảnh Táp càng nghĩ càng sợ, nhưng lại cứ cảm thấy không đúng, “Vậy sao nhà kia còn gả bà ấy cho Mẫn Thanh Hà cơ chứ, không phải ngu ngốc lắm hay sao?”
“Bà Mẫn từng bị hiểu lầm là không có khả năng sinh đẻ, đã không đẻ được thì bị coi là thứ phí phạm lương thực, là một gánh nặng. Tào Chấn nói nhà này vốn định bán bà ấy cho Vương Đức Nghiệp, nhưng vì Mẫn Thanh Hà có lòng tốt, bằng lòng dạy đứa con bị down của nhà ấy đọc sách viết chữ. Dù gì thì đứa trẻ bị down đó cũng là máu thịt trong lòng họ, đương nhiên họ sẽ tìm cách giữ Mẫn Thanh Hà ở lại, và cưới xin là cách tốt nhất.”
Cô từng gặp Mẫn Thanh Hà, dù không quen biết nhiều nhưng có thể nhận ra ông là một rất chính trực. Nhiệm vụ bình thường của một thầy giáo chuyển xuống trường miền núi chỉ là dạy học sinh tiểu học mà thôi, đứa con bị down của nhà này đã đến tuổi thành niên từ lâu, không thể đi học cùng những học sinh tiểu học khác. Chắc hẳn ông đã nổi lòng thương hại, ra tay giúp đỡ.
Đây là một việc rất vất vả chẳng được trả công, không phải người thầy nào cũng sẵn sàng giúp đỡ.
“Và bà Mẫn đã đồng ý sao?”
“Trong tình huống đó, bà ấy không có quyền từ chối. Thậm chí dù muốn gả bà cho heo thì cũng phải gả thôi. Nhưng vì Mẫn Thanh Hà là một thầy giáo chuyển công tác, tớ nghĩ trong lòng bà ấy cũng thầm tình nguyện, vì đây là cơ hội duy nhất để bà rời khỏi cái làng này. Chờ khi Mẫn Thanh Hà hoàn thành công tác giảng dạy ở vùng núi này, bà có thể cùng họ rời khỏi đây. Tiếc là mơ ước thì quá tươi đẹp, còn thực tế thì lại tàn khốc! Trước khi lấy chồng, hẳn nhà đó đã nhắc nhở bà rằng, nếu dám tiết lộ lai lịch của mình, hoặc chuyện mua trẻ con của người trong thôn, Mẫn Thanh Hà sẽ chết! Và có lẽ bà đã nhận ra một sự thật – chắc chắn người trong thôn sẽ không để bà được rời khỏi đây. Sau khi bà hiểu rõ chuyện này, đã tiếp tục chuẩn bị để sau này ở lại đây một mình, cũng không nói cho Mẫn Thanh Hà biết bất kể chuyện gì về mình hay về làng, chỉ khi không biết gì cả, ông ấy mới có thể an toàn rời khỏi đây. Chỉ là đến khi sinh con rồi thì nguyện vọng này lại càng mãnh liệt. Vì bà có thể sinh đẻ, có thể tiếp tục ‘cống hiến sức lực’ cho đám đàn ông trong thôn, một ngày nào đó, nếu bọn họ muốn cướp lại bà vì nguyên nhân này thì biết phải làm sao? Chẳng phải Mẫn Thanh Hà sẽ thành một chướng ngại đó sao? Với sự ích kỉ của những kẻ trong thôn, không gì là không làm được. Vậy nên bà nhất định phải để chồng mình và con gái được nhanh chóng rời đi!”
Ở trong cảnh đó, trước mắt bà chỉ có hai con đường, hoặc cả nhà cùng chết; hoặc bà ở lại, chồng và con gái cùng rời đi, chỉ có thể chọn một trong hai con đường này thôi. Là một người vợ, một người mẹ, bà chỉ còn cách chọn con đường thứ hai.
Cảnh Táp chẳng còn lòng dạ nào mà ăn khuya được nữa, cơn tức nghẹn đắng trong lồng ngực, khiến cô không thể nào nuốt trôi.
“Khi đó, hai vợ chồng bà và Mẫn Thanh Hà rất yêu thương nhau, con gái cũng đã hai tuổi. Nói cách khác, đã ba năm trôi qua kể từ sau khi kết hôn đến khi sinh con, đã quá nhiệm kì công tác của Mẫn Thanh Hà. Có thể vì đứa bé còn quá nhỏ, không thích hợp để lên đường, hoặc vì có thể do nhà kia giữ lại. Nhưng thời gian càng dài, hai cha con sẽ càng không được an toàn, bà cũng không thể để con gái của mình trưởng thành trong một cái thôn thế này.”
“Vậy nên, hôm đó bà về nhà vì chuyện này?”
Hiểu Hiểu gật đầu, “Tớ nghĩ, bà ấy từng đề cập với Vương Đức Nghiệp về chuyện này, muốn rời khỏi làng thì nhất định phải được dân phòng đồng ý, thế nhưng lại không được chấp nhận. Vì thế, nhất định Vương Đức Nghiệp và nhà kia đã dùng chuyện phóng hỏa hôm đó để lừa bà trở về. Bà mừng rỡ tưởng rằng có thể được rời khỏi nơi đây cùng chồng con, không ngờ là đưa dê vào miệng cọp.”
Cảnh Táp tức giận đến mức tóc cũng dựng đứng, bám chặt hai tay vào mép bàn, “Đám người này đúng là thứ mất hết nhân tính!”
Hiểu Hiểu thở dài, “Nhìn Tiểu Mẫn không giống cha, như vậy chắc hẳn vẻ đẹp đó được truyền từ mẹ mình. Ắt hẳn bà Mẫn rất xinh đẹp.”
Phụ nữ xinh đẹp như con dao hai lưỡi, có thể tổn thương người khác, cũng có thể gây hại cho bản thân.
“Nhất định Trương Chí Dao đã tơ tưởng tới bà ấy từ lâu mà không thể tìm được cơ hội hạ thủ. Tớ nghĩ đây cũng là một trong những lí do hắn giúp Vương Đức Nghiệp ngồi vào cái ghế đội trưởng đội dân phòng. Được gã giúp đỡ thì một số việc sẽ dễ làm hơn nhiều.”
“Nhưng cũng không thể vì thế mà giết cả nhà kia chứ?”
“Tớ nghĩ vì xuất hiện bất đồng trong việc chia chác quyền lợi?”
“Sao cơ?”
“Đừng quên, từ đầu, người nhà này tưởng bà Mẫn không thể sinh con được mới chấp nhận gả bà cho Mẫn Thanh Hà. Nhưng nếu thật sự bà có khả năng sinh nở bình thường, trong cảnh đó, khát vọng muốn có con cháu nối dõi tông đường của họ lại bùng cháy từ tro tàn.”
“Nhưng vấn đề là ở con của bọn họ mà.”
“Bọn họ không nghĩ vậy đâu, có chết cũng không thể chấp nhận con trai mình là một người không thể có con, chỉ nghĩ nhất định lúc con mình ‘dùng’ đã xảy ra chuyện gì đó. Thế nên trong đầu toàn bàn mưu tính kế để đưa bà Mẫn quay về, tiếp tục làm cái máy sinh nở cho nhà bọn họ. Tin rằng đây là nguyên nhân chính mà bọn họ lừa bà Mẫn trở về. Thế nhưng điều này lại trái ngược với dự tính ban đầu của đám người Trương Chí Dao.”
“Nên đã giết sạch?”
“Rất có thể. Nếu bọn họ kiên quyết không đồng ý, không chỉ kế hoạch sẽ thất bại mà có rất nhiều người không liên quan biết được chuyện này, nhỡ nói ra ngoài thì sao? Chẳng bằng giết hết.”
Cảnh Táp lại hỏi: “Nếu đúng thật vậy, sau đám cháy đó, nhất định bà ấy đã bị giam vào một chỗ trong thôn, nhưng chẳng lẽ không ai phát hiện ra sao?”
Dù ai cũng tưởng rằng bà đã chết, không ai biết bà vẫn còn sống, nhưng nếu giam giữ và hành hạ một người thì nhất định phải có động tĩnh chứ!
“Giam trong thôn? Không, chắc chắn không thể! Nếu bà ấy là hung thủ, điều này có thể cho thấy bà cuối cùng cũng đã trốn được ra ngoài. Nếu bị giam trong thôn, ở trong rừng núi và hoàn cảnh đó, sao có thể thoát được. Nếu có thể chạy trốn khỏi đó thì chẳng có nhiều trẻ em bị bắt cóc chết ở nơi đấy rồi. Nhà ở trong thôn được xây dựng rất thô sơ, nhất định khả năng cách âm rất tệ, có động tĩnh gì, chắc chắn cả thôn sẽ hay biết, chuyện giam giữ có còn ý nghĩa gì nữa? Trương Chí Dao không thể làm chuyện bất lợi như thế. Tớ đoán, ngay trong đám cháy ngày hôm đó, bà đã bị người ta mang ra khỏi làng, giam ở một nơi khác, chẳng hạn như thị trấn mà đám người Trương Chí Dao thường lui tới.”
“Thị trấn?”
Hiểu Hiểu dời cái tô đã ăn xong qua một bên, nhấp ngụm trà nói, “Đúng, với điều kiện kinh tế của đám Trương Chí Dao, thuê một cái nhà kho ở thị trấn thì có gì khó, chọn một hơi hẻo lánh một chút, xung quanh không có kho nào của người khác thì càng hay, chẳng ai phát hiện cả. Chắc bà ấy đã bị lũ không phải con người kia hành hạ và ngược đãi. Điều mỉa mai nhất đây lại là cơ hội tốt nhất để bà trốn thoát, mà không bị chết trong núi, hoặc bị lạc đường. Dù sao thì trong thị trấn luôn có phương tiện giao thông nào đó, chẳng hạn như xe chờ heo, xe hàng!”
“Nếu đã trốn được thì sao bà ấy không báo cảnh sát hoặc tìm Mẫn Thanh Hà?”
“Bà ấy không tìm cảnh sát bởi vì với một người phụ nữ mà cả tâm hồn và thân thể đã bị tổn thương như vậy, cảnh sát chính là những người vô dụng nhất trên thế giới này. Đã không thể cứu tuổi thơ, càng không thể cứu nổi tương lai của bà. Chẳng phải đám dân phòng súc sinh kia là người được cảnh sát ủy nhiệm đó sao? Cậu nghĩ bà ấy sẽ tin tưởng bọn họ sao? Về phần Mẫn Thanh Hà…” Cô thở dài bất đắc dĩ, “Tớ nghĩ nhất định bà ấy rất yêu thương người chồng này, vì yêu ông ấy nên càng không thể hại ông ấy được. Trong thôn không có điện thoại, bà làm thế nào liên lạc với ông ấy được? Chạy về à? E là giữa đường đã bị bọn Trương Chí Dao phát hiện. Thậm chí dù bà có chạy về được thì sao, điều tốt nhất bà ấy có thể làm chỉ là rời đi càng xa càng tốt…”
Đây hoàn toàn chỉ là suy đoán của Hiểu Hiểu, cuối cùng, phải chờ Tào Chấn lấy được tin tức từ miệng Vương Đức Nghiệp thì mới có thể xác nhận sự thật được.
Có điều… cô vẫn còn có một điểm không thể liên kết được.
“Vậy sau khi trở lại Thượng Hải, vì sao bà ấy lại không tìm đến bọn họ?” Vật đổi sao dời, cũng nên sum vầy với người nhà chứ.
“Tớ nghĩ bà không biết Mẫn Thanh Hà và con gái ở Thương Hải, hẳn là trước khi giết người không lâu mới hay tin thôi. Tớ từng nói rồi đấy, bà ấy có thể chịu đựng nhiều năm như vậy mới giết người, chắc chắn không phải vì bản thân. Trước đây tớ không nghĩ ra, bây giờ ngẫm lại, chỉ có một khả năng mà thôi, đó chính là Tiểu Mẫn! Tình mẫu tử là thứ tình cảm vĩ đại nhất trên đời, không gì sánh bằng. Tớ nghĩ đây chắc hẳn là động cơ giết người của bà ấy. Nếu còn có điều gì khác nữa thì có lẽ phải chờ khi bắt được hung thủ rồi, chúng ta mới biết được.”
Cảnh Táp trầm mặc một lúc lâu mới lên tiếng, “Hiểu Hiểu, tớ không muốn bắt bà ấy!”
“Cậu phải bắt!”
“Vì sao! Bà ấy vốn dĩ bị kẻ khác ép nên mới thành ra như vậy!”
Người phụ nữ này đã chịu quá nhiều đau khổ, bà không hại người, chẳng qua chỉ giết một đám súc sinh mà thôi. Là một cảnh sát, đúng ra cô không nên nói những điều như vậy, nhưng thật sự là không đành long mà.
“Dù tớ không thể xác định được thân phận hiện tại của bà ấy là gì, nhưng tớ chắc chắn một điều, dù có thể đi lại giữa ban ngày ban mặt, nhưng linh hồn bà ấy vẫn bị nhốt dưới vực sâu thăm thẳm như trước, mỗi bước chân đều rất gian nan. Dù thế giới này có tươi sáng rực rỡ đến mức nào, trong mắt bà chỉ có hai màu đen trắng như trước. Có lẽ bên ngoài bà là một người đang sống, nhưng thật ra bên trong chỉ là một cái xác thối rữa không hồn. Chẳng lẽ cậu không muốn kéo bà ấy rời khỏi vực sâu kia, cho bà biết thế giới này vẫn còn có thể cứu được? Chẳng lẽ bà ấy không có tư cách sống dưới ánh mặt trời như bao kẻ khác hay sao? Vậy mà cậu còn muốn bà ấy trốn trong cái góc âm u kia, tiếp tục thối rữa sao?”
Cảnh Táp lập tức gục đầu xuống bàn khóc rống lên.
Hiểu Hiểu an ủi: “Dù không thể thoát khỏi tội tử hình, nhưng ít ra… hãy để trong những giây phút cuối đời, bà ấy có thể sống như một con người! A Cảnh, đây là trách nhiệm của một cảnh sát như cậu!”
Bắt bà ấy, không phải vì muốn bắt giữ bỏ tù, mà là để cứu rỗi.
Chỉ mong, bà còn có thể trở thành một con người thật sự…
Lúc trời sắp sáng thì Hiểu Hiểu mới về nhà. Vừa mở cửa, bỗng cảm thấy trong phòng sao lạnh lẽo quá, chỉ thiếu đi một người thôi mà, sao lại khác nhiều đến vậy. Lúc có Khang Hi, trong nhà lúc nào cũng luôn ấm áp, bây giờ lại quạnh quẽ, buồn tênh đến mức khiến cô cảm thấy như đến một nơi hoàn toàn xa lạ.
Vừng và Nếp ngồi chồm hổm bên cạnh cô, thi thoảng ngước mắt nhìn ra ngoài cửa, trong mắt tràn ngập mong chờ.
Hiểu Hiểu lần lượt xoa đầu tụi nó, “Anh ấy phải đi làm, sắp tới không về đâu.”
Như có thể hiểu được, Vừng và Nếp thất vọng rên ư ử.
Ngoài cửa sổ, có tiếng chim hót véo von, bình minh từ từ ló dạng ở đằng chân trời xa xa, như tia sáng bạc trang điểm cho bầu trời xanh thăm thẳm, hương hoa của buổi sớm ban mai tràn ngập trong từng hơi thở.
Cô duỗi eo. Trời đã sáng, muốn ngủ cũng không được, hôm nay còn phải đến trường đại học giảng dạy, cô không thể thất tin với người ta, vội vàng vào phòng ngủ để lấy đồ sạch, chuẩn bị tắm rửa, để mình được tỉnh táo hơn.
Tới trước cửa phòng ngủ, đột nhiên thấy trên giường có một cái gối ôm to, đến khi nhìn rõ thì suýt nữa cô đã ngã rạp xuống đất.
Cái quỷ gì thế này?
Là một gối ôm hình chữ nhật, đủ với chiều cao của một người đàn ông, nằm từ đầu giường đến cuối giường, rộng chừng nửa thước. Nhưng đây không phải chuyện quan trọng, quan trọng là ở chỗ, có một bức ảnh được in ở trên, rõ ràng là ảnh của Khang Hi.
Lại còn là hình HD nữa cơ đấy.
Anh trong tranh, như một hình lập thể với khí thế bức người và ngũ quan rất rõ, trong mắt lóe tia sáng khó gọi tên, đôi môi mỏng khêu gợi mím chặt, một tay đặt lên trán, lòng bàn tay ngửa lên. Áo sơ mi xốc xếch, lộ lồng ngực, quần jeans trên đôi chân dài được kéo tùy tiện, bên hông lộ cạp quần lót, tay kia lại cào tóc, khiến người ta cảm thấy quyến rũ kinh khủng. Màu nền là màu trắng, cũng giống tấm ra giường, vì thế làm người ta cảm giác như thể người thật cũng đang hiện diện ở nơi đây.
Cô ngồi sụp dưới đất thật lâu… đột nhiên nhớ tới Khang Hi bảo rằng có để đồ cho mình, chẳng lẽ là chỉ vật này.
Để thứ đồ chơi này bên cạnh, sao cô có thể ngủ được chứ. Cô muốn ngủ, chứ không phải muốn bị kích động!
Hiểu Hiểu tức giận quăng cái gối ôm xuống đất. Tên khốn này, sao lại có thể tự kỉ đến vậy chứ, đây chắc hẳn cũng là sản phẩm cho fan hâm một của anh chứ gì. Cô cực kì nghi ngờ quan hệ xã hội của anh như thế nào.
Bộ làm như vậy thì có thể gợi cảm giác tồn tại à?
Vừng và Nếp tò mò ngửi đi ngửi lại cái gối ôm trên đất, ngẩng đầu nhìn Hiểu Hiểu.
“Tụi mày thích thì cứ lấy đi!”
Thế là Vừng và Nếp nằm lên thật, cứ như nằm trên người Khang Hi như mọi ngày, bỗng từ trong gối ôm phát ra tiếng vang.
Là tiếng tim đập ‘bình bịch’.
Hiểu Hiểu sửng sốt, nhoài người sáp tới gần để nghe, đúng là tiếng tim đập.
Vừng và Nếp cũng chạy tới nghe, sủa một tiếng đáp lại.
Cô cầm gối lên để kiểm tra, lúc này mới phát hiện ra trong gối có cái máy, mỗi khi khẽ đè xuống thì sẽ đụng vào cái nút bên trong, nguyên lí của nó cũng giống búp bê biết phát tiếng vậy.
Lại một lần nữa, Hiểu Hiểu rơi vào tình trạng không biết nói gì hơn. Nếu đưa thứ đồ chơi này cho Cảnh Táp thì không biết thế nào nhỉ? Chắc chắn Cảnh Táp sẽ phát điên, không chừng còn bị người ta tống vào bệnh viện tâm thần, chẳng qua cô chỉ không muốn hại người mà thôi.
Chất liệu của gối rất tốt, vừa mềm mại lại thoải mái, cô ôm được một lúc lại cảm thấy tiêng tiếc không nỡ buông.
Có một chuyên gia giấc ngủ từng nói, cách đi ngủ khỏe mạnh nhất là nằm nghiêng, nếu có gối dài thì ôm vào, kẹp gối giữa hai chân, tạo nên tư thế nằm nghiêng là tốt nhất cho cột sống.
Có cái này… dù sao cũng hơn là không có, ít nhất cô có thể ngủ ngon.
Ấy nhưng, lúc nhìn vào khuôn mặt của Khang Hi trên cái gối ôm kia…
Trông anh vênh váo tự đắc như con mèo Ba Tư, lại có chút kiêu ngạo phách lối.
Cô quyết định quay mặt đằng sau ra dùng, như thế thì không cần phải nhìn thấy khuôn mặt ấy.
Đến khi cô lật ngược ra sau….
Nó, có, hai, mặt!