Những lời này nói từ miệng Hiểu Hiểu khiến cả người Khang Hi nứt rạn, so với sự đau rát trên mặt, tim anh như bị hàng vạn mũi tên đâm xuyên, đau đến không thở nổi.
Có lẽ vì phẫn nộ đến cực hạn, Hiểu Hiểu lại vung tay, muốn tát anh một cái nữa. Thế nhưng anh vẫn không tránh không né, bình tĩnh nhìn cô.
Cô không xuống tay được, bàn tay dừng trên không nắm chặc thành nắm.
Vì ngồi trong xe nên lúc đầu, Tiểu Trần không phát hiện ra ngay, thấy vẻ mặt của đám người Cảnh Bất Mị nặng nè, rất khó hiểu, đưa mắt nhìn sang kính chiếu hậu, từ đó nhìn thấy Hiểu Hiểu đang tát Khang Hi, hoảng sợ, vội vàng xuống xe.
Hiểu Hiểu vừa nhìn thấy cậu ta, càng tức giận hơn, tay nắm thành quyền, đấm một cái rầm vào kính chắn gió đằng sau của xe.
Kính chắn gió theo đó mà vỡ. Vì là kính chịu lực, là loại thủy tinh đặc biệt được gia công bằng máy, sử dụng những chất phụ gia riêng và có hai lớp nên dù vỡ, cũng không rơi xuống từng mảng. Các mảnh kiếng vỡ dính vào nhau, thành một hình như mạng nhện.
Khang Hi giật mình, theo phản xạ muốn nhìn xem tay cô có bị thương hay không.
Hiểu Hiểu cay nghiệt lạnh lùng hất tay anh ra, “Đừng đụng vào tôi!”
Đến gạch mà cô cũng có thể đập vỡ huống chi là thủy tinh. Nếu là thủy tinh bình thường, có thể tay cô sẽ bị thương, nhưng kính chịu lực này có thể giảm thiểu những thương tổn có thể xảy ra đối với người ở trong nếu có bị lực mạnh tác động.
Thế nên, tay cô hoàn toàn không sao cả.
Mọi người đàn ông đều yêu xe, thậm chí có vài người còn coi xe là vợ yêu.
Tiểu Trần trơ mặt nhìn xe mình bị đập như vậy, lại còn dùng tay không mà đập, nước mắt chảy ào ào.
Cậu mới mua xe này chưa được một năm, còn chưa trả xong tiền vay mà.
Cảnh Bất Mị và Vệ Bảo bị cô dọa một trận, quá hung hãn. Chỉ một cú đấm đã đập nát kính xe, vội vàng tránh ra xa một chút.
Trong đầu Hiểu Hiểu cũng đang ong ong, việc đấm này hoàn toàn là trút giận, vốn cũng không biết mình đã đập cái gì.
Đột nhiên, cô đưa tay, “Cảnh Táp, thẻ phòng!”
Từ trước tới nay, Cảnh Táp chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng tức giận đến vậy của cô, càng không hiểu vì sao cô lại giận như thế. Nhất thời ngẩn ra không kịp có phản ứng gì.
“Thẻ phòng!” Hiểu Hiểu quát.
Lúc này Cảnh Táp mới có phản ứng, cuống quýt móc thẻ phòng trong túi xách ra đưa cô.
Lúc này, An Hủy bước tới từ một hướng khác, thấy cô và Hiểu Hiểu đều có mặt, vui vẻ huơ tay, “Hiểu Hiểu…”
Hiểu Hiểu lại quát một tiếng lạnh băng: “Im đi!”
An Hủy thấy mặt nàng xanh mét, vừa nhìn là biết đang giận đến mức hễ chạm vào là nổ ngay, vội vàng bụm miệng lại, đưa mắt nhìn Cảnh Táp muốn hỏi – Thế này là thế nào?
Cảnh Táp xua mạnh tay với cô, ý bảo đừng hỏi.
Vừa cầm được thẻ phòng, Hiểu Hiểu liền bỏ về.
Cảnh Táp vội đi theo, “Hiểu Hiểu, cậu đi đâu vậy?”
“Soạn hành lý, về nhà!” Cô không muốn tiếp tục ở đây thêm một giây phút nào.
An Hủy nghe thấy cô phải về, trong bụng cũng sốt ruột, đi theo, “Cậu vừa mới đến cơ mà, sao lại về? Phim của tớ…”
Hiểu Hiểu dừng bước, mây đen giăng kín mít trên mặt, tâm trạng đang rất tệ. Ấy nhưng dù tệ thế nào thì cô cũng không nói những lời như muốn cắt đứt với hai người bạn của mình.
“Các cậu muốn ở lại thì cứ tự nhiên, tớ có thể trở về một mình!” Nói xong, cô quay đầu vào thang máy.
Rõ ràng là quyết tâm rời đi, quyết không đổi ý.
Cảnh Táp sốt ruột đến mức giậm chân, quay lại, gào toáng với Khang Hi, “Rốt cuộc anh đã làm cái gì vậy? Từ trước đến nay em chưa bao giờ thấy cậu ấy có vẻ tức giận đến vậy!”
Rõ ràng là bộ dạng muốn giết người mà.
“Em còn hỏi bọn này? Tụi tôi định hỏi em đây, đang êm đẹp thế tại sao lại nổi nóng như vậy?”
Lúc Cảnh Bất Mị đi ngang qua kính chắn gió, lòng hoảng lên. Con gái người ta nổi giận thì quăng cái này đập cái kia thôi. Còn vị Hoàng hậu nương nương này thì ghê gớm rồi, không chỉ tát người ta mà còn đập cả xe nữa.
Đến hôm nay cậu mới hay, kính thủy tinh có thể bị đập bể chỉ bằng một nắm đấm.
Đây là kính chịu lực, có ba tầng lận mà.
Nước mắt Tiểu Trần chảy ròng ròng nhìn kính chắn gió nay đã vỡ thành hình mạng nhện, tim cũng vỡ nát thành trăm mảnh. Cậu nào có trêu ghẹo ai, dựa vào gì mà trút giận lên xe của cậu chứ.
Thật là không có thiên lý, không có thiên lý mà!
“Cậu còn ở đó nhìn cái gì nữa, mau lái xe tới trạm sửa chữa đi, càng nhìn càng thấy sợ mà!”
Vệ Bảo đi tới bên cạnh Khang Hi, gọi một tiếng. Thế nhưng anh hoàn toàn không có phản ứng gì, cả người cứng ngắc như tượng.
Mặc anh đâm đâm chọt chọt, Khang Hi vẫn không nhúc nhích.
“Thôi rồi, kích thích quá mạnh, ngu người rồi!”
Cảnh Bất Mị đưa mắt nhìn một cái, nói với Tiểu Trần, “Đi đi, lấy chút đá từ hộp giữ lạnh ở trong xe của cậu ra đây. Cậu xem mặt cậu ấy này, thành đầu heo rồi.” Cho thấy rõ ràng sự hung tàn của người nào đó.
Tiểu Trần nghe lời mở cốp sau xe ra, trong hộp giữ lạnh có chuẩn bị chút đồ uống. Vì trời nóng nên bỏ không ít đá, cậu vốc một nắm đá tới.
Cảnh Bất Mị lấy cái khăn tay trong túi ra, bọc lấy mấy viên đá, sau khi cột lại thành dạng cái bọc thì đặt lên da mặt Khang Hi.
Đá lạnh đắp lên mặt khiến Khang Hi đang ở ranh giới của sự sụp đổ tỉnh táo trở lại, mắt run lên, nhìn mặt Cảnh Bất Mị, lập tức nghĩ tới điều gì đó, nắm cổ áo của cậu.
“Lúc tôi muốn cậu giả vờ tung phải Nếp, cậu dùng xe nào?”
Đầu tiên Cảnh Bất Mị hơi sửng sốt, sau đó đáp: “Xe của Tiểu Trần!”
Khang Hi nghe, hận không thể bóp chết được cậu.
Đột nhiên Cảnh Bất Mị ý thức được vấn đề ở đâu, trán đổ đầy mồ hôi, lắp bắp nói: “Không… không thể nào. Chuyện… chuyện này đã qua lâu vậy rồi, sao cô ấy… sao cô ấy có thể nhớ được…”
Lúc này thì Cảnh Táp nghe cũng có thể hiểu được. Cô từng hỏi Hiểu Hiểu, vì sao lại quen Khang Hi? Hiểu Hiểu trả lời, ấy vì cứu chó của Khang Hi, ứng tiền thuốc men, anh tới để cảm ơn… Thế này, thì ra chuyện tung trúng con chó chỉ là đóng kịch.
Chẳng trách Hiểu Hiểu lại tức giận như vậy, thì ra là bị lộ.
Cảnh Bất Mị liều chết chứ không thừa nhận sai lầm chí mạng này của mình, “Tuyệt đối không thể nào. Xe của Tiểu Trần là loại đại chúng, rất hút hàng, trên đường đều là xe này… lại không hề thay đổi mẫu mã, sao cô ấy lại có thể nhận ra?”
Cảnh Táp lạnh lùng phun ra một câu, “Bảng số xe!”
Cô là cảnh sát, biết mỗi khi gặp tai nạn giao thông, trước tiên phải nhìn kĩ bảng số xe. Hiểu Hiểu là ai chứ, là chuyên gia bắt tội phạm. Chuyện này cả cô cũng biết thì sao Hiểu Hiểu lại không biết chứ.
Mọi người đều bất giác nhìn bảng số xe nền xanh chữ trắng kia.
53748… Hài âm: Ta nói đi chết đây.
Cái này… đúng là chết thật rồi.
Vệ Bảo ôm trán, “Đúng là không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng bọn như lợn!”
Con ‘lợn’ Cảnh Bất Mị mặt trắng mét không còn hột máu, “Cũng không thể trách tôi được, tôi hoàn toàn chỉ làm theo lời cậu nói mà thôi, cậu bảo muốn tìm một chiếc xe phổ thông…”
Xe của Tiểu Trần là loại xe thể thao nổi tiếng, rất bình thường.
Ai mà ngờ, Hoàng hậu nương nương lại nhớ rõ bảng số xe như thế cơ chứ.
Từ đầu, An Hủy như lọt vào màn sương, không hiểu bọn họ đang nói cái gì, đến khi nghe thấy lời của Cảnh Bất Mị, đầu óc đã có bước ngoặt.
“Được lắm, Khang Hi, tôi đã nói anh không phải người tốt rồi mà, anh đúng là người thâm độc. Dám dùng cách như thế để tiếp cận… ô ô ô ô…” Đột nhiên miệng cô bị Kế Hiểu Nam đằng sau bất ngờ bịt lại.
“Bà cô ơi, đang giờ phút nào thím đừng đổ dầu vào lửa nữa!”
“Ưm…ưm… tôi… nói… ưm…”
Kế Hiểu Nam thấy cô nàng còn muốn nói, càng bịt chặt hơn, “Câm miệng, đang lúc này thì bớt gây phiền đi!”
Vệ Bảo lại đưa mắt ra hiệu, hắn lập tức hiểu ra, kéo An Hủy đi luôn. Nếu để cô nàng này ở đây thì chỉ càng phiền phức thêm thôi.
Khang Hi tức giận đến mức hai mắt ứ máu, hận không thể đánh Cảnh Bất Mị một trận. Thế nhưng dù sao cũng là anh em, anh sẽ không ra tay. Có điều, vì đả kích lớn quá, chết không ít tế bào não, không kịp thay mới, đến khi tỉnh lại mới phát hiện không thấy Hiểu Hiểu đâu nữa rồi.
“Người đâu?”
Cảnh Táp chỉ lên lầu,”Về phòng lấy hành lý rồi.”
Dứt lời, Khang Hi xông lên như gió cuốn.
Vốn đang định đi bằng thang máy, nhưng vì cả bốn cái thang máy đều đang dừng ở tầng trên cao mà không xuống. Anh đang sốt ruột, chạy lên bằng cầu thang khẩn cấp luôn, cũng may hai phòng đã đặt không ở trên cao cho lắm, lầu chín thôi.
Vừa đến lầu chín, mới đi qua cửa thoát hiểm thì anh đã thấy Hiểu Hiểu đang kéo hành lý từ xa đi tới chỗ thang máy.
Anh vội vàng chạy qua, thảm trải trong khách sạn rất dày nên anh chạy trong im lặng, mãi khi đến gần cô mới nhận ra.
Chạy một hơi đến lầu chín, dù thể lực tốt thế nào thì cũng phải thở hai hơi. Anh dừng lại, khom người, hai tay chống đầu gối, thở như trâu.
“Hiểu Hiểu…” Anh thở gấp, “Em, em nghe… nghe tôi giải thích đã!”
Hiểu Hiểu lạnh lùng nhìn anh, “Tôi đã cho anh cơ hội!”
Cô đã hỏi anh, có từng lừa dối cô hay không.
Anh lại bảo là không.
Hay cho câu không có… Từ khi vừa mới bắt đầu, anh đã lừa cô, vậy mà cô vẫn không hề nhận ra, liên tục không nhận ra. Lại còn dẫn sói về nhà.
“Tôi không thể không nói một câu, diễn xuất của anh rất tốt! Không hổ là Ảnh đế!”
Sống chung với nhau như vậy, dù cô không quan tâm đến giới giải trí thế nào chăng nữa thì cũng sẽ thấy hứng thú với chuyện của anh.
“Giữ được ngôi Ảnh đế trong suốt năm năm liên tục, quả thật là không hổ danh nhờ thực lực!”
Từ khi được debut đến giờ, anh gần như đã lấy được tất cả các giải thưởng. Thậm chí cô còn nhớ, lúc mình biết đã giật mình thế nào.
Bây giờ… cô thật sự đã được lĩnh giáo rồi.
Mỗi câu nói của cô lạnh lẽo như gió buốt tháng mười hai, thổi vào tim Khang Hi khiến anh phát run.
Thế nhưng, anh sẽ không buông tay. Người phụ nữ trước mặt này là cô gái duy nhất mà anh hằng mong ước có trong cuộc đời này.
Cả đời này, anh chỉ yêu một lần thôi.
Một tiếng đinh vang lên, thang máy tới, Hiểu Hiểu kéo rương hành lý để chờ cửa mở.
Khang Hi nhanh chân, nắm tay cô, đẩy cô đứng cách rời khỏi cửa thanh máy. Tốc độ của anh rất nhanh khiến cô nhất thời không kịp phản ứng, bị anh đè lên tường.
“Nhất định phải như thế sao? Vì tôi làm sai một việc mà em đã xóa sạch tất cả ưu điểm của tôi sao? Hiểu Hiểu, như thế là không công bằng.”
Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh, vẫn lạnh lùng như trước, “Bây giờ anh chịu thừa nhận rồi à?”
“Đúng, tôi thừa nhận, tôi nói dối em!”
“Anh khẳng định chỉ có một lần?”
Cô bình tĩnh hỏi, chờ anh trả lời.
Khang Hi cứng họng.
Một lời nói dối thì sẽ luôn cần vô số những lời nói dối khác để bù đắp, nếu không thì sao lại có câu nói dối quanh co.
“Buông tôi ra!” Sự trầm mặc của anh đã thay cho câu trả lời.
“Hiểu Hiểu…”
“Buông ra!” Cô dùng sức để rút tay về.
“Không buông!” Nếu như thả ra, anh sẽ mãi mãi không thể nắm tay cô được nữa mất.
Hiểu Hiểu không rút tay mình về được, chỉ có thể dùng mắt, hung dữ trừng anh.
Khang Hi biết cô đang rất tức giận, lại nghĩ cô có thể cứ thế mà rời khỏi mình, hai tay anh không nhịn được mà run lên. Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng để bản thân được bình tĩnh trở lại.
“Em có thể vật tôi một lần nữa, nhưng tôi tuyệt đối không buông tay đâu!” Từng bị cô vật ngã hai lần rồi, bây giờ nếu thêm một lần nữa anh cũng sẽ không quan tâm đâu.
Mắt hạnh của cô trừng lớn, “Vô lại!”
Khang Hi dán chặt vào Hiểu Hiểu như miếng cao dán chó, khiến cô khó vung tay đẩy anh ra. Thế nhưng thật ra cũng không phải hoàn toàn không có cách, đánh cận chiến là cách đánh nhau mà cô am hiểu nhất, trực tiếp dùng cùi chỏ để thúc vào ngực anh.
Khang Hi bị đau, muốn buông ra theo bản năng, thế nhưng trong phút chốc lại nắm chặt tay lại.
Rõ ràng Hiểu Hiểu đã nhìn thấy sự đau đớn trong mắt anh, chỉ thấy anh đang cắn chặt răng, rên một tiếng, nhưng rồi vẫn chặn cô lại một cách rất vững vàng, như núi lớn không thể nào rung chuyển.
Giữa lúc hai người giằng co thì Cảnh Táp, Cảnh Bất Mị, Vệ Bảo, Tiểu Trần cũng chạy tới. Nhìn thấy Hiểu Hiểu vẫn còn ở đó, Khang Hi không bị đánh một trận nhừ tử thì cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cảnh Táp thấy anh đang đè Hiểu Hiểu trên tường, tư thế muốn cưỡng hôn đúng tiêu chuẩn thì cảm thấy rất mê man, nhìn qua thì hình như anh đang rất đau đớn.
Đây không phải là kabedon trong truyền thuyết đó sao, đau đớn cái mốc xì! Chẳng hề có vẻ gì cho thấy anh mới bị Hiểu Hiểu đánh.
Khang Hi đau thì đau, thế nhưng đầu óc không hề bị chậm lụt, thấy đám người Cảnh Bất Mị đã tới, lập tức đưa mắt ra hiệu cho bọn họ.
Cảnh Bất Mị, Vệ Bảo, Tiểu Trần lập tức hiểu ra anh muốn làm gì, ba người vội vàng tản ra, mỗi người phụ trách một khu vực, chặn thang máy, cầu thang khẩn cấp, thang máy chuyên vận chuyển hàng hóa, vừa đủ.
Thấy ba người đã chuẩn bị xong, anh lập tức buông tay Hiểu Hiểu ra, ôm ngực thở không ra hơi.
Thực sự rất đau!
Hiểu Hiểu thấy anh buông tay, liền muốn bỏ đi nhưng lại phát hiện mọi lối đi đều đã bị chặn lại.
Cảnh Bất Mị, Vệ Bảo, Tiểu Trần cười gượng khì khì với cô, cô tới gần ai thì người đó liền chặn cửa không cho cô đi.
Trong thời khắc này, tác dụng của tình anh em đã phát huy mạnh mẽ.
Tay kéo vali của Hiểu Hiểu siết chặt, rõ ràng là muốn ỷ đông hiếp ít đây mà.
Dưới tình huống thế này, dù Cảnh Táp có là fan não tàn của Khang Hi, thế nhưng trái tim luôn hướng về Hiểu Hiểu, nói với Vệ Bảo, “Các anh tránh ra!”
Sao Vệ Bảo lại làm thế, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Hiểu Hiểu thấy không đi được, quay đầu trừng Khang Hi, “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Anh xoa ngực, “Ở lại đi, cho tôi thời gian giải thích.”
“Giải thích thì không cần, bảo người của anh tránh ra, nếu không…” Đột nhiên trên người cô lại dâng trào sát khí, rõ ràng đã vào trạng thái chiến đấu.
Lá gan của Cảnh Bất Mị nhỏ nhất, vừa nhìn thấy cái bộ nữ ma đầu của, chân cũng đã bắt đầu run lên.
Hiểu Hiểu tìm đúng được khe hở, vung tay kiềm chế, sau đó rút dây nịt ở hông cậu ta ra. Cảnh Bất Mị tưởng cô muốn dùng thắt lưng làm vũ khí, không phải chứ, tàn nhẫn vậy sao, muốn dùng thắt lưng để quất cậu sao? Lập tức ôm đầu ngồi xuống.
Hiểu Hiểu kéo căng thắt lưng, ngoài dự đoán của mọi người, cô trói cậu ta lại, tất cả động tác được diễn ra một cách rất liền mạch, đã thế tốc độ còn nhanh hơn người.
Đến khi mọi người nhận ra, cô đã kéo hành lý xuống lầu.
Khang Hi lập tức đuổi theo, hai người, em chạy anh đuổi tới lầu một.
Cảnh Bất Mị được giải cứu, kéo quần lên, cùng đuổi theo với bọn Vệ Bảo, Cảnh Táp, Tiểu Trần.
Khách sạn này chia làm khu đông và khu tây, có rất nhiều đoàn làm phim chọn nghỉ ở đây. Vì thế nên cả khu tây được bao quanh, chỉ người của đoàn làm phim mới được sử dụng. Khu bọn họ đang ở hiện tại là khu tây, vì thế không nhìn thấy người dân bình thường.
Nhưng ngay cả như vậy thì lầu một cũng nguy hiểm hơn lầu chín rất nhiều. Rất nhiều fan có cách riêng của mình để nghe ngóng tìm hiểu xem các nghệ sĩ nghỉ ngơi ở đâu. Nhỡ đâu đi qua đây, tình hình này thật sự chẳng tốt lành gì cả.
Cảnh Bất Mị là người quản lý chuyên nghiệp, lập tức nghĩ tới điều này, nói với Tiểu Trần: “Tìm bảo vệ tới đây, ngoài ra còn có đội chế tác của đạo diễn Vương nữa, để bọn họ bảo vệ khu này, không cho phép bất kì người không phận sự nào tới gần.”
Nếu là fan thì có thể giấu diếm qua loa, bảo là đang tập diễn. Nhưng để truyền thông phát hiện thì nguy mất, đến lúc đó, không biết sẽ thêm mắm dặm muối bịa đặt những gì nữa.
Cậu ta không phải lo lắng cho Khang Hi mà là lo cho Hiểu Hiểu đấy thôi. Khang Hi có một lượng lớn fan trung thành khổng lồ nên nếu thật sự có chuyện gì, chỉ sợ bọn họ sẽ gây phiền phức cho Hiểu Hiểu mà thôi. Tìm thân phận của một người chẳng có gì khó khan cả, đến lúc đó, chỉ cần một người một bãi nước miếng cũng có thể khiến Hiểu Hiểu chết đuối rồi.
Thế nhưng điều đó, là điều mà Khang Hi không muốn nhìn thấy nhất.
Rất nhanh sau đó, bảo vệ đã xuất hiện, ngăn chặn các góc, đạo diễn Vương cũng mang người tới. Khi nhìn thấy Hiểu Hiểu, tất cả bọn họ đều rất kinh hãi.
Cô gái này… rất quen.
Bỗng có người nhận ra, đó không phải là cô gái đã vật Khang Hi ngã chổng vó đó sao.
Ngay lập tức, mọi người náo động.
Lần này… lại tới vật nữa à?
Đạo diễn Vương hỏi Cảnh Bất Mị, “Chuyện này là thế nào?”
Lúc này có muốn giấu cũng chẳng thể giấu được, đội chế tác của đạo diễn Vương nổi tiếng có tu dưỡng, rất hiểu chuyện làm thế nào để bảo vệ nghệ sĩ, vì thế, vừa tới đã đóng tất cả các cửa trước sau, đưa bảo vệ ra ngoài làm bình phong. Hiện tại, ở đây đều là người một nhà.
“Cãi nhau với bạn gái!”
Đạo diễn Vương nhảy dựng, “Bạn gái?”
Cảnh Bất Mị chỉ vào Hiểu Hiểu, “Bạn gái!”
Đạo diễn Vương há hốc mồm ngạc nhiên, “Khang Hi có bạn gái bao giờ? Không phải cậu ấy sắp chết rồi sao?”
Scandal ung thư não, dù đã qua mấy tháng rồi mà đạo diễn Vương vẫn rất tin rằng Khang Hi mắc bệnh nan y.
Mấy cụ đơn thuần vậy đấy.
Cảnh Bất Mị nói: “Sức mạnh tình yêu đó!”
Lời thoại máu chó như vậy mà cậu ta cũng có thể nói ra khỏi mồm, đúng là tự khâm phục bản thân.
Đạo diễn Vương lại chẳng hề thấy đó là máu chó, lão nhìn Hiểu Hiểu một cái, nhớ lại chuyện cô vật ngã Khang Hi lần đó, ngay lập tức đã nghĩ ra một câu chuyện tình yêu dài ba vạn chữ.
Đúng là một kịch bản hay.
Hiểu Hiểu thấy càng lúc càng nhiều người, ai cũng làm ra bộ không biết gì không nói gì, nhìn thế, rõ ràng là cùng phe với Khang Hi. Mạch máu trên trán cô co giật mãi, quay đầu trừng mắt hung dữ với Khang Hi.
Khang Hi giơ hai tay lên, “Không phải tôi gọi tới đâu!”
Kẻ đầu têu Cảnh Bất Mị sợ Hiểu Hiểu sẽ đánh mình, lập tức trốn sau lưng đạo diễn Vương, lầm bầm: “Cô ấy không thấy tôi, cô ấy không thấy tôi!”
Đạo diễn Vương không biết giữa Khang Hi và cô đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu là bạn gái thì nhất định đang giận dỗi đó thôi.
Người trẻ ấy mà, chuyện thường ngày ở huyện. Là một bậc đi trước, có lẽ lão nên ra mặt để hòa giải một chút.
“Cô gái à, có gì từ từ nói…”
Hiểu Hiểu như một tòa núi tuyết lớn, không thèm nhìn lão một cái, lập tức kéo rương hành lý ở sau bỏ đi.
Đạo diễn Vương hơi sửng sốt một chút, cô gái này nóng tính quá đi mất.
Thấy cô lại muốn đi, Khang Hi đuổi theo.
Anh chưa bao giờ quên, cô là sĩ quan huấn luyện, trong mắt cô, đám người của đạo diễn Vương chẳng khác gì tôm tép.
Cảnh Táp cũng đuổi theo, “Hiểu Hiểu, có nhiều người thế này, thôi đi, chúng ta về phòng trước đã.”
“Muốn về thì cậu tự mà về!” Cô bỏ Cảnh Táp lại, tiếp tục đi về phía trước.
“Hiểu Hiểu…” Khang Hi ở sau gọi.
Cô quay đầu lại lần nữa, giơ tay lên, lòng bàn tay hướng về phía anh, “Không được phép tới gần tôi nữa!”
Anh lập tức làm theo mong muốn của Hiểu Hiểu, đứng trước mặt, khuôn mặt tuấn tú rầu rĩ, giữ lại hành lý của cô, “Nhất định phải vậy sao?”
“Anh lừa dối tôi trước!”
Cô đã cho anh cơ hội, nếu ngay từ đầu anh thừa nhận thì nào sẽ thế này?
Không, thật ra cô cũng không hiểu lắm, chỉ cảm thấy rất tức giận mà thôi.
Khang Hi đối tốt với cô, cô cũng không dám quên. Cô cũng từng nghĩ phải có đi có lại, thế nhưng cuối cùng khi phát hiện ra, tất cả đều được xây dựng từ một trò lừa bịp.
Cô biết mình giờ đây rất ngang ngạnh. Sống hai mươi sáu năm trên đời, trừ chuyện cha mẹ đã chết vì mình, cô chưa từng điên cuồng như thế này. Lúc cô biết Khang Hi lừa mình, cả người rối bời, chỉ muốn tìm một chỗ để trốn đi, bình tĩnh suy nghĩ một chút.
Dù đầu óc hỗn loạn không thể khống chế được cảm xúc, nhưng có một điều, một điều mà từ trước tới nay cô chưa từng hiểu rõ đến vậy – Cô quan tâm anh.
Quan tâm chết tiệt.
Anh đã đi sâu vào trái tim cô, lúc anh lừa cô, từng giọt từng giọt thấm sâu vào lòng, chôn một hạt giống, đã nảy mầm.
Bạn thân ư…
Ấy vậy mà cô lại ngu ngốc cho rằng anh chỉ muốn làm bạn với cô cơ đấy.
Những gì anh làm với cô đều có dụng ý khác, anh vốn chỉ muốn…
Hiểu Hiểu đứng tại chỗ, quan sát anh từ đầu đến chân, tựa như đang xem xét một món hàng, nhìn đến mức Khang Hi cũng cảm thấy không được tự nhiên.
Tất cả mọi người đều cảm thấy rất khó hiểu, cô đang nhìn gì vậy?
Vệ Bảo đi tới bên cạnh Cảnh Táp, hỏi: “Cô ấy đang nhìn gì vậy? Cứ như nhìn tội phạm.”
Trán Cảnh Táp lạnh ngắt, “Nguy rồi, nhất định Hiểu Hiểu đang giận lắm, cậu ấy đang phân tích Khang Hi…”
“Hả…”
Sau khi Hiểu Hiểu đã xem xét một vòng, cười châm biếm, cô đang đánh giá anh dưới góc độ tâm lý học tội phạm chuyên nghiệp: “Anh từ nhỏ được sống trong gia đình có điều kiện tốt, cả đời suôn sẻ, gần như chưa từng gặp cản trở nào, muốn cái gì là được cái đó. Tới bây giờ, trong từ điển của anh chưa bao giờ có hai chữ thất bại. Không nghi ngờ gì hơn, vẻ ngoài xuất sắc đã giúp anh có nhiều cơ hội và ưu đãi, thành ra loại người giả dối xảo quyệt như anh, chỉ có vẻ ngoài đẹp mã, tự cao tự đại, tự cảm thấy mình là hay là giỏi. Ham muốn khống chế của anh rất mạnh, cho rằng trong bất cứ chuyện gì, ai cũng phải nghe theo lời anh. Haha, không, cho dù có người không nghe theo, anh cũng sẽ tìm mọi cách khiến người đó phải làm theo ý mình. Từ phân tích trên, có thể cho thấy, anh đúng là một kẻ biến thái, chính xác là vậy!”
Vậy mà bây giờ cô mới nhìn ra, uổng phí cho nhiều năm đèn sách Tâm lý học tội phạm như vậy, còn tự xưng là chuyên gia.
Mọi người nghe xong, lập tức chia làm hai phe.
Phe của đạo diễn Vương, cảm thấy Khang Hi hoàn toàn không phải là loại người như thế. Gì mà biến thái chứ, người ta là một thanh niên đẹp trai, tài đức song toàn.
Cảnh Bất Mị, Vệ Bảo, Tiểu Trần không nhịn mà gật đầu liên tục, có thể không phải là một tên biến thái hay sao?
Khang Hi ngẩn người, hoàn toàn không biết phải phản bác thế nào.
Cuối cùng, cô lại buông ra một câu rất ‘vi diệu’, “Có phải bây giờ anh vẫn còn muốn ngủ với tôi như trước không?”
Vừa nói câu này, tất cả mọi người đều nín thở, bao gồm cả Khang Hi.
Cuối cùng cô cũng nghĩ tới điều này rồi, anh có nên hô từ vạn tuế ba lần liền không đây, còn phải chảy nước mắt mới được. Nhưng mà… cái từ ‘ngủ’ này, có hơi trần trụi quá mức.
Nhưng, bây giờ, ngày hôm nay, tầng giấy giữa cô và anh đã bị chọt thủng hoàn toàn, anh cũng không cần phải giấu diếm nữa.
Anh đứng nơi đó, nhìn cô, ánh mắt như muốn xuyên thấu linh hồn người con gái kia, “Sai rồi, tôi muốn ngủ với em, đã muốn từ rất lâu rồi. Từ khi biết em đến bây giờ, chưa từng thay đổi.”
Tất cả mọi người chứng kiến đều quỳ rạp xuống đất, văn hóa nát bấy cả rồi.
Đoạn đối thoại kinh dị này, rốt cuộc là muốn gây loạn đến mức nào đây?
Có vài nhà biên kịch ở đây đang kích động, quả nhiên nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống, đoạn đối thoại với văn hóa nát bấy này, lượng tin tức quá lớn rồi… vội vàng ghi chép, sau này còn có thể bỏ nó vào trong kịch bản.
Hiểu Hiểu bị chấn động vì những lời nói này, cả người nóng bừng, tiến lên một bước, lại tát anh một cái, “Hạ lưu!”
“Đúng, tôi thừa nhận!”
Sau đó, cô lại lật tay tát thêm cái nữa, “Vô sỉ!”
Anh vẫn đứng yên cho cô đánh, “Điều này tôi cũng thừa nhận!”
Cô vung tay lên, lại một cái tát khác.
“Khốn nạn!”
Lần này anh vẫn cứng rắn chịu đòn, lúc Hiểu Hiểu lại vung tay lên lần hai, anh lập tức kêu lên, “Chờ một chút!”
Cô còn tưởng là anh muốn rút lui, biết sợ rồi.
Không ngờ, anh giơ tay lên, dùng lực để chà xát hai má, chà xong còn dùng đầu lưỡi để vận động hai bên má, hoạt động cơ mặt một chút, sau đó lại đưa mặt tới lòng bàn tay cô.
“Được rồi, em đánh đi!”
Từ nãy tới giờ đã bị tát năm cái, mặt anh sưng lên như đầu heo từ lâu, mặt bự ra một khúc, thế mà vẫn một bộ lợn chết không sợ nước sôi.
Hiểu Hiểu nhíu chặt mày, chẳng hề đau lòng, theo đó mà đánh.
Bốp!
Đánh xong, cái tay kia lại không rời khỏi mặt anh.
“Hiểu Hiểu?”
Cô rung lên, vẻ xấu hổ và giận dữ xuất hiện trên mặt, mắt lấp loáng ánh nước, thế nhưng lại cố sức để không cho nó rơi xuống.
Trong lòng Khang Hi lại đau đớn, từ trước tới nay cô chưa bao giờ rơi một giọt nước mắt nào trước mặt anh cả, đưa tay, xoa mặt cô.
Sự ấm áp trong lòng bàn tay anh, như đã kích thích cô.
Một cú vật qua vai đẹp đến nỗi có thể so với Olympic, khiến mọi người nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Khang Hi nặng nề rơi xuống mặt đất, cũng may thảm rất dày, anh không bị gì cả.
“Tôi tuyệt đối không tha thứ cho anh!”
Cô lạc giọng, kiệt quệ nói, sau đó kéo vali, đi ra cửa. Sau khi những người chặn cửa đều đã biết sự lợi hại của cô, sợ đến mức đứng thẳng, cô đường hoàng ra ngoài, rời đi một cách rất phóng khoáng.
Cảnh Bất Mị và Vệ Bảo vội vàng chạy đến bên cạnh Khang Hi, “Không sao chứ?!”
“Đau đầu!”
Cảnh Bất Mị cả giận, “Giờ phút này rồi mà cậu còn chơi trò này hả!”
Sắc mặt Khang Hi trắng bệch, “Lão Cảnh, tôi đau đầu thật!”
“Hả?”
Vệ Bảo đột nhiên nhận ra điều bất thường, “Khang Hi?”
Khang Hi nằm dài trên đất, hoàn toàn không có một chút phản ứng gì, hôn mê bất tỉnh.
Anh lập tức quát lên: “Gọi xe cứu thương!”
Nhân vật lên sàn: Khang Duật (cha Khang Hi), Miểu Miểu (mẹ Khang Hi)
Khi Khang Duật được hai tuổi, cha cậu mới đổi lại thành họ Ái Tân Giác La.
Chuyện này là do vấn đề lịch sử, đa số con cháu của dòng họ Ái Tân Giác La sau cách mạng Tân Hợi đều sửa họ, thành họ Triệu, La, họ Kim, hoặc nhiều họ khác nữa. Bởi nếu không đổi, thì sẽ rất khó thoát khỏi cuộc cách mạng Trung Hoa thời kì tư bản chủ nghĩa, mãi đến sau khi cải cách, một số có đổi lại họ lần nữa, một số thì không.
Có điều, dù cho có sửa lại họ, cha Khang Duật cũng không tránh được bị ghép tội, bắt nhốt đi cải tạo lao động suốt mười ba năm trời mới được thả ra, sau đó lấy nghề sửa xe đạp làm kế sinh nhai.
Lúc Khang Duật ba tuổi, cha qua đời, mẹ là nông dân, dựa vào công việc đồng áng mà mưu sinh. Khi lên sáu, vì muốn Khang Duật có cuộc sống tốt hơn, mẹ đưa cậu từ Phủ Thuận, tỉnh Liêu Ninh bôn ba vào Thượng Hải. Nhưng do khó khăn, chi phí đi đường túng thiếu, mẹ Khang Duật đành tạm ở lại Thượng Hải, đi làm công cho một đội sản xuất, đồng thời tìm một căn trọ, thu xếp tạm thời.
Lên sáu, Khang Duật trông cực kì đáng yêu, khỏe mạnh kháu khỉnh nhưng lại không hoạt bát, cũng không thích chơi đùa chạy nhảy. Cũng có thể vì cha mất sớm, cậu trưởng thành hơn đám cùng tuổi, so với lũ trẻ con được cha mẹ cưng chiều ở Thượng hải, Khang Duật càng giống một ông cụ non, việc đồng lẫn việc nhà đều làm rất tốt.
Có lẽ vì thuộc dòng tộc hoàng thất, nghe đâu là con cháu đời sau của Thuần Thân Vương ngày ấy, cá tính của Khang Duật rất ngoan cường, chỉ ngắn ngủi vài ngày, được tôn thành đại ca của lũ con nít.
Tính tình Khang Duật cũng rất cố chấp, miễn cho là đúng thì sẽ làm như vậy, như bình thường, nhất định chỉ đi đường thẳng, không rẽ, không quẹo sang hướng nào. Ví dụ như có lần đi đưa cơm cho mẹ, cậu nhóc chọn đường ngắn nhất, nhưng đồng thời cũng rất khó đi, đối với một đứa bé mà nói thì cũng giống như trèo đèo lội suối, nhưng tuyệt nhiên lại không đổi sang đường khác. Gặp chướng ngại vật thì đá, đá không được thì nhảy qua, mà không được nữa thì sẽ bò sang, nhất định chỉ đi con đường này.
Khi còn bé gia cảnh nhà Khang Duật rất nghèo, chưa từng hưởng thụ cái gì, ngay cả ăn uống, một tháng hết hai mươi ngày là ăn củ cải khô trộn cơm trắng, thế nhưng từ trước tới nay cậu cũng chưa từng trách móc, chỉ suy nghĩ tìm biện pháp để tăng thức ăn trong nhà. Chẳng hạn như lúc chơi đập giấy(), thắng thì được quà vặt, chơi bắn súng nước thắng thì sẽ có đồ uống. Tuy chả thích chơi, nhưng nếu có thể có chiến lợi phẩm, cậu cũng tham gia.
Ngày nọ, cậu nhóc đi đưa cơm tối cho mẹ đang làm việc ở trong ruộng, trên đường về thì gặp một con chó con lông vàng, tròn ủm trông rất dễ thương, bèn tiến tới, đùa với nó một lúc. Nhưng cách cậu nhóc chơi với cún con cũng khác thường. Khang Duật ngồi trên mặt đất, dùng một cành cây nhỏ đâm tới đâm lui con vật, cún con chỉ chừng tháng là cùng, bị cậu nhóc đùa thế, sủa ẳng cả lên.
Đột nhiên, có một giọng nũng nịu vang lên đằng sau cậu – “Sao cậu lại bắt nạt cún con thế!!”
Khang Duật quay đầu, mắt sáng rực. Cậu chưa từng thấy một cô bé nào giống búp bê như vậy, chỉ chừng bốn, năm tuổi, nhỏ xíu như cọng giá đỗ, tóc xoăn xoăn hơi ánh nâu, hai con mắt trong vắt sáng ngời, vừa to vừa tròn, nước da trắng hồng. Trên người cô nhóc rất bẩn, ngay cả bộ váy trắng cũng đầy bùn, chân mang đôi giày da nhỏ màu đỏ lấm lem bùn đất, nhưng trông vẫn rất xinh xắn, đáng yêu. Bé gái kia tức giận chạy tới, chất vấn – “Cậu không được bắt bạt chó con, xem kìa, cậu dọa nó sợ run rồi.”
Khang Duật muốn nói, tôi không bắt nạt, đang đùa với nó mà thôi. Nhưng nhìn cành cây còn ở trong tay, có nói thế nào thì cô bé kia vẫn nhất định cho đó là ‘hung khí’ bắt nạt con cún.
Chờ cậu đang định giải thích, bé xoay nắm đấm, đánh thẳng.
Nhất thời không đề phòng, đại ca Khang Duật bị đánh bại.
Cậu không nghĩ cô bé trông như cọng giá này lại mạnh đến vậy, ôm chỗ đau, nghĩ tới việc đánh trả, nhưng bé gái nhất quyết không cho cậu cơ hội, đá thẳng vào bụng, lại còn dẫm lên hai cái, miệng mắng – “Này thì bắt nạt chó con, dám ăn hiếp chó con nè!!”
Khang Duật nổi điên, nắm lấy chân bé gái kia, sau đó vùng lên, nào biết cô nhóc kia phản ứng rất nhanh, nắm lấy tay cậu, há mồm cắn một cái thật mạnh.
Bị đau, cậu nhóc kêu to lên.
Răng cô bé này còn sắc hơn cả chó.
Khang Duật vội rút về, trên cánh tay đã hiện dấu răng đỏ tươi.
Cô nhóc kia khụt khịt mũi, rồi tiếp tục dùng chân đá tới. Cậu bị tấn công liên tục, bị đánh đến nỗi không biết phản ứng thế nào, bé gái kia không chịu dừng tay, tìm kiếm xung quanh xem có cái gì dùng được không, bất ngờ nhìn thấy một cục gạch, vội vàng chạy qua đó, nhặt, rồi quay trở lại.
Cô nhóc hù dọa, bảo – “Không cút đi thì tôi sẽ ném gạch vào cậu đó!”
Khang Duật bị đánh đến mặt mũi bầm dập, cực kì tức giận, nhưng trong đầu cũng biết nhỡ mà cô bé kia ném thật thì cũng là mình bị thương, đành nén giận, khập khiễng bỏ đi.
Bé gái kia vẫn dùng gạch hù dọa cậu, đôi mắt xinh đẹp trừng lên, ra vẻ như muốn ném.
Con trai không đánh con gái.
Khang Duật nhếch miệng nghĩ thầm, nhìn cô nhóc kia chơi đến bẩn cả người, nhất định là ở khu gần đây mà thôi. Quân tử báo thù, mười năm không muộn. Cậu sẽ luôn chờ cơ hội trả thù cho mà xem.
Trước tiên, không chấp nhặt với cô bé con này nữa.
Nghĩ thế, cậu căm giận bỏ đi.
Sau đó, cậu bắt đầu hỏi thăm xem bé gái kia là con nhà ai, có vài đứa bạn biết được, cô nhóc là con của đội trưởng đội sản xuất, tên Âu Dương Miểu Miểu. Mặc kệ là con ai, dám đánh cậu thì phải trả giá.
Chuẩn bị được vài ngày, cậu nhóc dùng pháo hoa thắng được lũ bạn, chuẩn bị báo thù.
Tuy nói là báo thù, nhưng đánh con gái, thì cậu vẫn thấy rất mất mặt, nên mới nghĩ ra cách dùng pháo hoa dọa người ta.
Lén lút đi tới trước cửa nhà cô bé kia, trước nhà có một vườn hoa nhỏ, bốn phía là tường đá, rất cao, nhưng nhờ cậu nhóc cũng cao nên có thể nhìn được, Khang Duật kiễng chân hướng mắt vào trong.
Bé gái kia đang chơi với chó trong vườn.
Một con cún lông vàng, còn có…
Khang Duật nhìn con chó săn khổng lồ, lần đầu tiên cậu nhóc thấy con chó lớn như thế, thấy nó nhe răng, lộ ra hàm răng trắng hếu, cô nhóc kia còn cười rất vui. Cậu lấy tay quẹt mồ hôi, chó lớn như thế mà cô bé không sợ chút nào, còn đưa tay vào trong, bóp hàm con chó.
Cậu đổ mồ hôi lạnh một phen.
Bé gái kia không sợ bị cắn sao?
Lúc này, cô bé nói – “Bối Bối, ngoan, mày còn phải sinh con nữa, không được nhảy lung tung.”
Thì ra là một con chó mẹ.
Mặc kệ chó gì, nhưng lớn vậy thì cũng quá là dọa người.
Cậu nhóc vốn định đá pháo hoa vào để dọa cô bé, nhưng nhìn thấy con chó lớn như thế, nào dám làm gì?
Nhỡ đâu con chó bị dọa, nổi điên, cắn người thì phải làm sao?
Đành tạm hoãn kế hoạch, chờ cô nhóc kia ở một mình thì hẵng ra tay.
Đợi suốt ba tiếng, con chó bự kia không rời cô nhóc một tấc, khiến cậu không tìm được cơ hội nào.
Trời sập tối, Khang Duật đành trở về nhà.
Qua vài ngày, cậu lại đến, cô bé kia vẫn đang chơi cùng con chó lớn.
Suốt một tháng, mỗi ngày cậu nhóc đều tới ôm cây đợi thỏ, nhưng chưa ngày nào tìm ra được cách trả thù.
Chờ đến khi cô nhóc kia chỉ có một mình, thì cậu lại không ra tay được. Đợi suốt một tháng, Khang Duật cũng biết được nhiều chuyện, biết chuyện cô bé kia sức khỏe không tốt, nên bố mẹ không cho ra khỏi cửa, chỉ được loanh quanh trong vườn. Hình như là do tim không tốt, nhỡ đâu dọa đến nỗi làm bệnh tim của cô nhóc tái phát thì làm sao?
Khang Duật cào cào đầu, lúc có chó thì không dám, khi có một mình cô nhóc kia cũng không nỡ, chẳng nhẽ thù này của cậu không thể báo?
Cậu nhóc ấm ức về nhà, ăn cơm, vẻ mặt sa sầm.
Buổi tối, mọi người thường vây quanh trong sân nhà hàng xóm xem tivi, cậu cũng đi theo, được xem miễn phí, không phải tốn điện nhà mình, mắc gì không xem?
Khi già trẻ lớn bé đang chăm chú xem truyền hình thì nhà bên cạnh lại có cãi lộn.
Lại là vợ chồng cãi nhau. Cặp vợ chồng này cứ năm ngày cãi lớn, ba ngày cãi nhỏ, cãi nhau thường xuyên như cơm bữa. Ban đầu còn có người đi khuyên, sau này cứ cãi mãi như thế, rốt cuộc cũng chả ai thèm can ngăn.
Giả như không nghe, không thấy gì cả.
Một lát sau, ông chồng đá cửa đi ra, miệng vẫn còn mắng chửi.
Có bác Triệu đang ngồi trong sân không nhịn được, quay sang lão chồng mà nói – “Cậu nói xem sao hồi trước lại lấy cô ấy, không lo mà sống cho tốt, cứ cãi nhau suốt ngày thế?”
Ông chồng kia trả lời – “Tôi có thù với cô ta, nên mới cưới về. Để cô ta cung phụng, bắt cô ta nấu cơm giặt giũ, bắt sinh con cho tôi! Ông quản được hả?”
Nói xong, gã bỏ đi uống rượu.
Mọi người đều hiểu chẳng qua là lời nói lúc nóng giận.
Nhưng Khang Duật thì không, cậu chỉ mới lên sáu mà thôi…
Cậu nhóc ngây thơ lại cho rằng thế là thật.
Trong đầu chỉ nhớ đến câu ‘Tôi có thù với cô ta, nên mới cưới về. Để cô ta cung phụng, bắt cô ta nấu cơm giặt giũ, bắt sinh con cho tôi!’
Thì ra còn có cách trả thù như vậy.
Mắt cậu nhóc chợt lóe, có lẽ cậu cũng có thể làm theo.
Được!!
Cậu quyết định rồi.
Cậu muốn kết hôn với cô nhóc đó!
Nhưng phải làm sao mới kết hôn được ta?
Mặc kệ, dù sao cũng phải kết hôn với cô nhóc kia.
Tiếp theo, cậu bắt đầu nghĩ, tìm cách quen biết với cô bé kia, sau đó… để coi…
Nhưng cậu còn chưa kịp đi nhận mặt, phải về quê với mẹ, tuy thế, suy nghĩ ấy vẫn luôn còn đọng mãi, chưa từng mờ nhạt, bởi cứ nhớ mãi, hình ảnh cô nhóc kia như khắc sâu vào đầu, không thể nào quên.
Mười lăm tuổi năm ấy, mẹ tốn không ít tâm tư và tiền bạc, đưa cậu lên Thượng Hải lần nữa, tạm thời sống nhờ ở nhà cậu. Nhà cậu khi ấy cách đội sản xuất ngày trước không xa, dựa vào trí nhớ, Khang Duật tìm đến trước cửa của nhà cô bé năm đó.
Cảnh vật xung quanh thì vẫn như trước, nhưng khu dân cư ngày đó bị dẹp mất, đội sản xuất năm nào cũng đã giải tán, nghe nói bố cô bé con kia hiện giờ đang làm ăn buôn bán gì đó.
Không biết cô nhóc kia lớn lên thì thế nào? Trên cánh tay vẫn còn in vết răng, cậu vẫn muốn báo thù.
Đột nhiên cửa mở ra, cậu vội trốn sang một bên theo bản năng, đập vào mắt là một con chó thật lớn.
Tại sao con chó này còn sống!? Thành tinh rồi à? Sao chưa chết?
Giọng nói rất dễ nghe, cậu nhìn về hướng phát ra giọng nói, đó là một cô bé khoảng chừng mười ba, mười bốn tuổi, đang dắt chó ra khỏi cửa. Chỉ cần nhìn qua, cậu đã nhận ra cô bé kia là ai, đôi mắt ấy, cậu sẽ không quên, vẫn xinh đẹp như thế.
Đã lớn rồi, trông lại còn rất xinh, nhưng lại gầy hơn trước đây nhiều, không ăn cơm à, sao lại gầy như thế?
Như thể con chó kia biết sắp được ra ngoài, nhắm thẳng trước mà chạy lên, không phải cô bé kia dắt chó đi dạo, rõ ràng con chó kéo cô thì có.
Cậu vẫn lén đi theo cô bé kia, lo lắng không biết tay chân khẳng khiu của cô nhóc có bị con chó lớn kia kéo đứt mất không nữa.
Trong đầu suy nghĩ, không biết có nên chào hỏi, sau đó tiến hành kế hoạch xưa kia.
Để cô cung phụng, bắt cô nấu cơm, giặt giũ cho cậu.
Nghĩ đến đó, trong lòng bỗng cảm thấy hơi… vui.
Không giống như niềm vui khi báo được thù, cũng không rõ là cảm giác gì.
Đợi cô bé kia dắt chó đi dạo xong, trở về nhà, cậu nhìn cô nhóc đóng cửa, trong lòng đột nhiên cảm thấy trống vắng, tâm trạng lại chùng xuống quay về nhà cậu. Mợ vừa thấy Khang Duật liền rống lên – “Mày chết ở đâu, không làm mà đòi có ăn hả!!”
Nghe vậy cậu rất tức giận, nhưng ráng nhịn xuống, nghĩ không nên uổng phí tâm sức của mẹ.
Khang Duật là dân ở tỉnh ngoài, muốn chuyển trường vào Thượng Hải gặp nhiều khó khăn, dù cho thành tích trung học của cậu ở Phủ Thuận rất tốt, vất vả suốt nửa năm ròng, cũng không tìm được cách nào.
Lúc kiếm sinh hoạt phí, cậu quen với bác Thẩm, một ông bác tốt bụng. Dù sao cậu mợ cũng không muốn thấy mặt, không bằng ở chung với bác Thẩm còn hơn, nghĩ thế, cậu bàn bạc với mẹ, chuyển sang nhà bác Thẩm, tiện thể giúp bác trông coi cửa hàng. Ở cùng bác Thẩm, cậu cũng học được không ít chuyện, nhất là chuyện con trai con gái…
Nhờ thế, cậu cũng hiểu ra một chuyện! Tâm tình càng vui vẻ.
Bác Thẩm quen biết nhiều, chẳng bao lâu có thể chuyển cậu tới một trường trung học trong thành phố, chỉ là phải học lại năm hai (bằng lớp theo hệ giáo dục VN). Chủ nhiệm lớp ba năm hai của trường lại là con gái một người bạn của bác Thẩm, tặng chút quà, thế là mọi chuyện đều đâu vào đấy.
Ngay từ đầu cậu đã không chịu, tại sao lại phải học lại năm hai, cậu chỉ muốn mau chóng học cho xong rồi đi tìm việc, phụng dưỡng mẹ thật tốt, sống vui vẻ với cô bé kia mà thôi.
Nhưng lúc đi thăm trường, cậu phát hiện cô bé kia cũng học ở trường này, cũng ở lớp ba năm hai, chẳng phản đối gì nữa, lập tức đồng ý học lại một năm.
Ngày chuyển trường hôm đó, cậu đứng trên bục giảng.
Cô nhóc kia nằm sấp, ngủ gục ở bàn cuối. Khi giáo viên viết họ của cậu trên bảng, trong tiếng xôn xao ngạc nhiên, cô bé giật mình tỉnh dậy.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Tôi hận loại người như anh nhất!”
Những lời này nói từ miệng Hiểu Hiểu khiến cả người Khang Hi nứt rạn, so với sự đau rát trên mặt, tim anh như bị hàng vạn mũi tên đâm xuyên, đau đến không thở nổi.
Có lẽ vì phẫn nộ đến cực hạn, Hiểu Hiểu lại vung tay, muốn tát anh một cái nữa. Thế nhưng anh vẫn không tránh không né, bình tĩnh nhìn cô.
Cô không xuống tay được, bàn tay dừng trên không nắm chặc thành nắm.
Vì ngồi trong xe nên lúc đầu, Tiểu Trần không phát hiện ra ngay, thấy vẻ mặt của đám người Cảnh Bất Mị nặng nè, rất khó hiểu, đưa mắt nhìn sang kính chiếu hậu, từ đó nhìn thấy Hiểu Hiểu đang tát Khang Hi, hoảng sợ, vội vàng xuống xe.
Hiểu Hiểu vừa nhìn thấy cậu ta, càng tức giận hơn, tay nắm thành quyền, đấm một cái rầm vào kính chắn gió đằng sau của xe.
Kính chắn gió theo đó mà vỡ. Vì là kính chịu lực, là loại thủy tinh đặc biệt được gia công bằng máy, sử dụng những chất phụ gia riêng và có hai lớp nên dù vỡ, cũng không rơi xuống từng mảng. Các mảnh kiếng vỡ dính vào nhau, thành một hình như mạng nhện.
Khang Hi giật mình, theo phản xạ muốn nhìn xem tay cô có bị thương hay không.
Hiểu Hiểu cay nghiệt lạnh lùng hất tay anh ra, “Đừng đụng vào tôi!”
Đến gạch mà cô cũng có thể đập vỡ huống chi là thủy tinh. Nếu là thủy tinh bình thường, có thể tay cô sẽ bị thương, nhưng kính chịu lực này có thể giảm thiểu những thương tổn có thể xảy ra đối với người ở trong nếu có bị lực mạnh tác động.
Thế nên, tay cô hoàn toàn không sao cả.
Mọi người đàn ông đều yêu xe, thậm chí có vài người còn coi xe là vợ yêu.
Tiểu Trần trơ mặt nhìn xe mình bị đập như vậy, lại còn dùng tay không mà đập, nước mắt chảy ào ào.
Cậu mới mua xe này chưa được một năm, còn chưa trả xong tiền vay mà.
Cảnh Bất Mị và Vệ Bảo bị cô dọa một trận, quá hung hãn. Chỉ một cú đấm đã đập nát kính xe, vội vàng tránh ra xa một chút.
Trong đầu Hiểu Hiểu cũng đang ong ong, việc đấm này hoàn toàn là trút giận, vốn cũng không biết mình đã đập cái gì.
Đột nhiên, cô đưa tay, “Cảnh Táp, thẻ phòng!”
Từ trước tới nay, Cảnh Táp chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng tức giận đến vậy của cô, càng không hiểu vì sao cô lại giận như thế. Nhất thời ngẩn ra không kịp có phản ứng gì.
“Thẻ phòng!” Hiểu Hiểu quát.
Lúc này Cảnh Táp mới có phản ứng, cuống quýt móc thẻ phòng trong túi xách ra đưa cô.
Lúc này, An Hủy bước tới từ một hướng khác, thấy cô và Hiểu Hiểu đều có mặt, vui vẻ huơ tay, “Hiểu Hiểu…”
Hiểu Hiểu lại quát một tiếng lạnh băng: “Im đi!”
An Hủy thấy mặt nàng xanh mét, vừa nhìn là biết đang giận đến mức hễ chạm vào là nổ ngay, vội vàng bụm miệng lại, đưa mắt nhìn Cảnh Táp muốn hỏi – Thế này là thế nào?
Cảnh Táp xua mạnh tay với cô, ý bảo đừng hỏi.
Vừa cầm được thẻ phòng, Hiểu Hiểu liền bỏ về.
Cảnh Táp vội đi theo, “Hiểu Hiểu, cậu đi đâu vậy?”
“Soạn hành lý, về nhà!” Cô không muốn tiếp tục ở đây thêm một giây phút nào.
An Hủy nghe thấy cô phải về, trong bụng cũng sốt ruột, đi theo, “Cậu vừa mới đến cơ mà, sao lại về? Phim của tớ…”
Hiểu Hiểu dừng bước, mây đen giăng kín mít trên mặt, tâm trạng đang rất tệ. Ấy nhưng dù tệ thế nào thì cô cũng không nói những lời như muốn cắt đứt với hai người bạn của mình.
“Các cậu muốn ở lại thì cứ tự nhiên, tớ có thể trở về một mình!” Nói xong, cô quay đầu vào thang máy.
Rõ ràng là quyết tâm rời đi, quyết không đổi ý.
Cảnh Táp sốt ruột đến mức giậm chân, quay lại, gào toáng với Khang Hi, “Rốt cuộc anh đã làm cái gì vậy? Từ trước đến nay em chưa bao giờ thấy cậu ấy có vẻ tức giận đến vậy!”
Rõ ràng là bộ dạng muốn giết người mà.
“Em còn hỏi bọn này? Tụi tôi định hỏi em đây, đang êm đẹp thế tại sao lại nổi nóng như vậy?”
Lúc Cảnh Bất Mị đi ngang qua kính chắn gió, lòng hoảng lên. Con gái người ta nổi giận thì quăng cái này đập cái kia thôi. Còn vị Hoàng hậu nương nương này thì ghê gớm rồi, không chỉ tát người ta mà còn đập cả xe nữa.
Đến hôm nay cậu mới hay, kính thủy tinh có thể bị đập bể chỉ bằng một nắm đấm.
Đây là kính chịu lực, có ba tầng lận mà.
Nước mắt Tiểu Trần chảy ròng ròng nhìn kính chắn gió nay đã vỡ thành hình mạng nhện, tim cũng vỡ nát thành trăm mảnh. Cậu nào có trêu ghẹo ai, dựa vào gì mà trút giận lên xe của cậu chứ.
Thật là không có thiên lý, không có thiên lý mà!
“Cậu còn ở đó nhìn cái gì nữa, mau lái xe tới trạm sửa chữa đi, càng nhìn càng thấy sợ mà!”
Vệ Bảo đi tới bên cạnh Khang Hi, gọi một tiếng. Thế nhưng anh hoàn toàn không có phản ứng gì, cả người cứng ngắc như tượng.
Mặc anh đâm đâm chọt chọt, Khang Hi vẫn không nhúc nhích.
“Thôi rồi, kích thích quá mạnh, ngu người rồi!”
Cảnh Bất Mị đưa mắt nhìn một cái, nói với Tiểu Trần, “Đi đi, lấy chút đá từ hộp giữ lạnh ở trong xe của cậu ra đây. Cậu xem mặt cậu ấy này, thành đầu heo rồi.” Cho thấy rõ ràng sự hung tàn của người nào đó.
Tiểu Trần nghe lời mở cốp sau xe ra, trong hộp giữ lạnh có chuẩn bị chút đồ uống. Vì trời nóng nên bỏ không ít đá, cậu vốc một nắm đá tới.
Cảnh Bất Mị lấy cái khăn tay trong túi ra, bọc lấy mấy viên đá, sau khi cột lại thành dạng cái bọc thì đặt lên da mặt Khang Hi.
Đá lạnh đắp lên mặt khiến Khang Hi đang ở ranh giới của sự sụp đổ tỉnh táo trở lại, mắt run lên, nhìn mặt Cảnh Bất Mị, lập tức nghĩ tới điều gì đó, nắm cổ áo của cậu.
“Lúc tôi muốn cậu giả vờ tung phải Nếp, cậu dùng xe nào?”
Đầu tiên Cảnh Bất Mị hơi sửng sốt, sau đó đáp: “Xe của Tiểu Trần!”
Khang Hi nghe, hận không thể bóp chết được cậu.
Đột nhiên Cảnh Bất Mị ý thức được vấn đề ở đâu, trán đổ đầy mồ hôi, lắp bắp nói: “Không… không thể nào. Chuyện… chuyện này đã qua lâu vậy rồi, sao cô ấy… sao cô ấy có thể nhớ được…”
Lúc này thì Cảnh Táp nghe cũng có thể hiểu được. Cô từng hỏi Hiểu Hiểu, vì sao lại quen Khang Hi? Hiểu Hiểu trả lời, ấy vì cứu chó của Khang Hi, ứng tiền thuốc men, anh tới để cảm ơn… Thế này, thì ra chuyện tung trúng con chó chỉ là đóng kịch.
Chẳng trách Hiểu Hiểu lại tức giận như vậy, thì ra là bị lộ.
Cảnh Bất Mị liều chết chứ không thừa nhận sai lầm chí mạng này của mình, “Tuyệt đối không thể nào. Xe của Tiểu Trần là loại đại chúng, rất hút hàng, trên đường đều là xe này… lại không hề thay đổi mẫu mã, sao cô ấy lại có thể nhận ra?”
Cảnh Táp lạnh lùng phun ra một câu, “Bảng số xe!”
Cô là cảnh sát, biết mỗi khi gặp tai nạn giao thông, trước tiên phải nhìn kĩ bảng số xe. Hiểu Hiểu là ai chứ, là chuyên gia bắt tội phạm. Chuyện này cả cô cũng biết thì sao Hiểu Hiểu lại không biết chứ.
Mọi người đều bất giác nhìn bảng số xe nền xanh chữ trắng kia.
53748… Hài âm: Ta nói đi chết đây.
Cái này… đúng là chết thật rồi.
Vệ Bảo ôm trán, “Đúng là không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng bọn như lợn!”
Con ‘lợn’ Cảnh Bất Mị mặt trắng mét không còn hột máu, “Cũng không thể trách tôi được, tôi hoàn toàn chỉ làm theo lời cậu nói mà thôi, cậu bảo muốn tìm một chiếc xe phổ thông…”
Xe của Tiểu Trần là loại xe thể thao nổi tiếng, rất bình thường.
Ai mà ngờ, Hoàng hậu nương nương lại nhớ rõ bảng số xe như thế cơ chứ.
Từ đầu, An Hủy như lọt vào màn sương, không hiểu bọn họ đang nói cái gì, đến khi nghe thấy lời của Cảnh Bất Mị, đầu óc đã có bước ngoặt.
“Được lắm, Khang Hi, tôi đã nói anh không phải người tốt rồi mà, anh đúng là người thâm độc. Dám dùng cách như thế để tiếp cận… ô ô ô ô…” Đột nhiên miệng cô bị Kế Hiểu Nam đằng sau bất ngờ bịt lại.
“Bà cô ơi, đang giờ phút nào thím đừng đổ dầu vào lửa nữa!”
“Ưm…ưm… tôi… nói… ưm…”
Kế Hiểu Nam thấy cô nàng còn muốn nói, càng bịt chặt hơn, “Câm miệng, đang lúc này thì bớt gây phiền đi!”
Vệ Bảo lại đưa mắt ra hiệu, hắn lập tức hiểu ra, kéo An Hủy đi luôn. Nếu để cô nàng này ở đây thì chỉ càng phiền phức thêm thôi.
Khang Hi tức giận đến mức hai mắt ứ máu, hận không thể đánh Cảnh Bất Mị một trận. Thế nhưng dù sao cũng là anh em, anh sẽ không ra tay. Có điều, vì đả kích lớn quá, chết không ít tế bào não, không kịp thay mới, đến khi tỉnh lại mới phát hiện không thấy Hiểu Hiểu đâu nữa rồi.
“Người đâu?”
Cảnh Táp chỉ lên lầu,”Về phòng lấy hành lý rồi.”
Dứt lời, Khang Hi xông lên như gió cuốn.
Vốn đang định đi bằng thang máy, nhưng vì cả bốn cái thang máy đều đang dừng ở tầng trên cao mà không xuống. Anh đang sốt ruột, chạy lên bằng cầu thang khẩn cấp luôn, cũng may hai phòng đã đặt không ở trên cao cho lắm, lầu chín thôi.
Vừa đến lầu chín, mới đi qua cửa thoát hiểm thì anh đã thấy Hiểu Hiểu đang kéo hành lý từ xa đi tới chỗ thang máy.
Anh vội vàng chạy qua, thảm trải trong khách sạn rất dày nên anh chạy trong im lặng, mãi khi đến gần cô mới nhận ra.
Chạy một hơi đến lầu chín, dù thể lực tốt thế nào thì cũng phải thở hai hơi. Anh dừng lại, khom người, hai tay chống đầu gối, thở như trâu.
“Hiểu Hiểu…” Anh thở gấp, “Em, em nghe… nghe tôi giải thích đã!”
Hiểu Hiểu lạnh lùng nhìn anh, “Tôi đã cho anh cơ hội!”
Cô đã hỏi anh, có từng lừa dối cô hay không.
Anh lại bảo là không.
Hay cho câu không có… Từ khi vừa mới bắt đầu, anh đã lừa cô, vậy mà cô vẫn không hề nhận ra, liên tục không nhận ra. Lại còn dẫn sói về nhà.
“Tôi không thể không nói một câu, diễn xuất của anh rất tốt! Không hổ là Ảnh đế!”
Sống chung với nhau như vậy, dù cô không quan tâm đến giới giải trí thế nào chăng nữa thì cũng sẽ thấy hứng thú với chuyện của anh.
“Giữ được ngôi Ảnh đế trong suốt năm năm liên tục, quả thật là không hổ danh nhờ thực lực!”
Từ khi được debut đến giờ, anh gần như đã lấy được tất cả các giải thưởng. Thậm chí cô còn nhớ, lúc mình biết đã giật mình thế nào.
Bây giờ… cô thật sự đã được lĩnh giáo rồi.
Mỗi câu nói của cô lạnh lẽo như gió buốt tháng mười hai, thổi vào tim Khang Hi khiến anh phát run.
Thế nhưng, anh sẽ không buông tay. Người phụ nữ trước mặt này là cô gái duy nhất mà anh hằng mong ước có trong cuộc đời này.
Cả đời này, anh chỉ yêu một lần thôi.
Một tiếng đinh vang lên, thang máy tới, Hiểu Hiểu kéo rương hành lý để chờ cửa mở.
Khang Hi nhanh chân, nắm tay cô, đẩy cô đứng cách rời khỏi cửa thanh máy. Tốc độ của anh rất nhanh khiến cô nhất thời không kịp phản ứng, bị anh đè lên tường.
“Nhất định phải như thế sao? Vì tôi làm sai một việc mà em đã xóa sạch tất cả ưu điểm của tôi sao? Hiểu Hiểu, như thế là không công bằng.”
Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh, vẫn lạnh lùng như trước, “Bây giờ anh chịu thừa nhận rồi à?”
“Đúng, tôi thừa nhận, tôi nói dối em!”
“Anh khẳng định chỉ có một lần?”
Cô bình tĩnh hỏi, chờ anh trả lời.
Khang Hi cứng họng.
Một lời nói dối thì sẽ luôn cần vô số những lời nói dối khác để bù đắp, nếu không thì sao lại có câu nói dối quanh co.
“Buông tôi ra!” Sự trầm mặc của anh đã thay cho câu trả lời.
“Hiểu Hiểu…”
“Buông ra!” Cô dùng sức để rút tay về.
“Không buông!” Nếu như thả ra, anh sẽ mãi mãi không thể nắm tay cô được nữa mất.
Hiểu Hiểu không rút tay mình về được, chỉ có thể dùng mắt, hung dữ trừng anh.
Khang Hi biết cô đang rất tức giận, lại nghĩ cô có thể cứ thế mà rời khỏi mình, hai tay anh không nhịn được mà run lên. Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng để bản thân được bình tĩnh trở lại.
“Em có thể vật tôi một lần nữa, nhưng tôi tuyệt đối không buông tay đâu!” Từng bị cô vật ngã hai lần rồi, bây giờ nếu thêm một lần nữa anh cũng sẽ không quan tâm đâu.
Mắt hạnh của cô trừng lớn, “Vô lại!”
Khang Hi dán chặt vào Hiểu Hiểu như miếng cao dán chó, khiến cô khó vung tay đẩy anh ra. Thế nhưng thật ra cũng không phải hoàn toàn không có cách, đánh cận chiến là cách đánh nhau mà cô am hiểu nhất, trực tiếp dùng cùi chỏ để thúc vào ngực anh.
Khang Hi bị đau, muốn buông ra theo bản năng, thế nhưng trong phút chốc lại nắm chặt tay lại.
Rõ ràng Hiểu Hiểu đã nhìn thấy sự đau đớn trong mắt anh, chỉ thấy anh đang cắn chặt răng, rên một tiếng, nhưng rồi vẫn chặn cô lại một cách rất vững vàng, như núi lớn không thể nào rung chuyển.
Giữa lúc hai người giằng co thì Cảnh Táp, Cảnh Bất Mị, Vệ Bảo, Tiểu Trần cũng chạy tới. Nhìn thấy Hiểu Hiểu vẫn còn ở đó, Khang Hi không bị đánh một trận nhừ tử thì cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cảnh Táp thấy anh đang đè Hiểu Hiểu trên tường, tư thế muốn cưỡng hôn đúng tiêu chuẩn thì cảm thấy rất mê man, nhìn qua thì hình như anh đang rất đau đớn.
Đây không phải là kabedon trong truyền thuyết đó sao, đau đớn cái mốc xì! Chẳng hề có vẻ gì cho thấy anh mới bị Hiểu Hiểu đánh.
Khang Hi đau thì đau, thế nhưng đầu óc không hề bị chậm lụt, thấy đám người Cảnh Bất Mị đã tới, lập tức đưa mắt ra hiệu cho bọn họ.
Cảnh Bất Mị, Vệ Bảo, Tiểu Trần lập tức hiểu ra anh muốn làm gì, ba người vội vàng tản ra, mỗi người phụ trách một khu vực, chặn thang máy, cầu thang khẩn cấp, thang máy chuyên vận chuyển hàng hóa, vừa đủ.
Thấy ba người đã chuẩn bị xong, anh lập tức buông tay Hiểu Hiểu ra, ôm ngực thở không ra hơi.
Thực sự rất đau!
Hiểu Hiểu thấy anh buông tay, liền muốn bỏ đi nhưng lại phát hiện mọi lối đi đều đã bị chặn lại.
Cảnh Bất Mị, Vệ Bảo, Tiểu Trần cười gượng khì khì với cô, cô tới gần ai thì người đó liền chặn cửa không cho cô đi.
Trong thời khắc này, tác dụng của tình anh em đã phát huy mạnh mẽ.
Tay kéo vali của Hiểu Hiểu siết chặt, rõ ràng là muốn ỷ đông hiếp ít đây mà.
Dưới tình huống thế này, dù Cảnh Táp có là fan não tàn của Khang Hi, thế nhưng trái tim luôn hướng về Hiểu Hiểu, nói với Vệ Bảo, “Các anh tránh ra!”
Sao Vệ Bảo lại làm thế, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Hiểu Hiểu thấy không đi được, quay đầu trừng Khang Hi, “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Anh xoa ngực, “Ở lại đi, cho tôi thời gian giải thích.”
“Giải thích thì không cần, bảo người của anh tránh ra, nếu không…” Đột nhiên trên người cô lại dâng trào sát khí, rõ ràng đã vào trạng thái chiến đấu.
Lá gan của Cảnh Bất Mị nhỏ nhất, vừa nhìn thấy cái bộ nữ ma đầu của, chân cũng đã bắt đầu run lên.
Hiểu Hiểu tìm đúng được khe hở, vung tay kiềm chế, sau đó rút dây nịt ở hông cậu ta ra. Cảnh Bất Mị tưởng cô muốn dùng thắt lưng làm vũ khí, không phải chứ, tàn nhẫn vậy sao, muốn dùng thắt lưng để quất cậu sao? Lập tức ôm đầu ngồi xuống.
Hiểu Hiểu kéo căng thắt lưng, ngoài dự đoán của mọi người, cô trói cậu ta lại, tất cả động tác được diễn ra một cách rất liền mạch, đã thế tốc độ còn nhanh hơn người.
Đến khi mọi người nhận ra, cô đã kéo hành lý xuống lầu.
Khang Hi lập tức đuổi theo, hai người, em chạy anh đuổi tới lầu một.
Cảnh Bất Mị được giải cứu, kéo quần lên, cùng đuổi theo với bọn Vệ Bảo, Cảnh Táp, Tiểu Trần.
Khách sạn này chia làm khu đông và khu tây, có rất nhiều đoàn làm phim chọn nghỉ ở đây. Vì thế nên cả khu tây được bao quanh, chỉ người của đoàn làm phim mới được sử dụng. Khu bọn họ đang ở hiện tại là khu tây, vì thế không nhìn thấy người dân bình thường.
Nhưng ngay cả như vậy thì lầu một cũng nguy hiểm hơn lầu chín rất nhiều. Rất nhiều fan có cách riêng của mình để nghe ngóng tìm hiểu xem các nghệ sĩ nghỉ ngơi ở đâu. Nhỡ đâu đi qua đây, tình hình này thật sự chẳng tốt lành gì cả.
Cảnh Bất Mị là người quản lý chuyên nghiệp, lập tức nghĩ tới điều này, nói với Tiểu Trần: “Tìm bảo vệ tới đây, ngoài ra còn có đội chế tác của đạo diễn Vương nữa, để bọn họ bảo vệ khu này, không cho phép bất kì người không phận sự nào tới gần.”
Nếu là fan thì có thể giấu diếm qua loa, bảo là đang tập diễn. Nhưng để truyền thông phát hiện thì nguy mất, đến lúc đó, không biết sẽ thêm mắm dặm muối bịa đặt những gì nữa.
Cậu ta không phải lo lắng cho Khang Hi mà là lo cho Hiểu Hiểu đấy thôi. Khang Hi có một lượng lớn fan trung thành khổng lồ nên nếu thật sự có chuyện gì, chỉ sợ bọn họ sẽ gây phiền phức cho Hiểu Hiểu mà thôi. Tìm thân phận của một người chẳng có gì khó khan cả, đến lúc đó, chỉ cần một người một bãi nước miếng cũng có thể khiến Hiểu Hiểu chết đuối rồi.
Thế nhưng điều đó, là điều mà Khang Hi không muốn nhìn thấy nhất.
Rất nhanh sau đó, bảo vệ đã xuất hiện, ngăn chặn các góc, đạo diễn Vương cũng mang người tới. Khi nhìn thấy Hiểu Hiểu, tất cả bọn họ đều rất kinh hãi.
Cô gái này… rất quen.
Bỗng có người nhận ra, đó không phải là cô gái đã vật Khang Hi ngã chổng vó đó sao.
Ngay lập tức, mọi người náo động.
Lần này… lại tới vật nữa à?
Đạo diễn Vương hỏi Cảnh Bất Mị, “Chuyện này là thế nào?”
Lúc này có muốn giấu cũng chẳng thể giấu được, đội chế tác của đạo diễn Vương nổi tiếng có tu dưỡng, rất hiểu chuyện làm thế nào để bảo vệ nghệ sĩ, vì thế, vừa tới đã đóng tất cả các cửa trước sau, đưa bảo vệ ra ngoài làm bình phong. Hiện tại, ở đây đều là người một nhà.
“Cãi nhau với bạn gái!”
Đạo diễn Vương nhảy dựng, “Bạn gái?”
Cảnh Bất Mị chỉ vào Hiểu Hiểu, “Bạn gái!”
Đạo diễn Vương há hốc mồm ngạc nhiên, “Khang Hi có bạn gái bao giờ? Không phải cậu ấy sắp chết rồi sao?”
Scandal ung thư não, dù đã qua mấy tháng rồi mà đạo diễn Vương vẫn rất tin rằng Khang Hi mắc bệnh nan y.
Mấy cụ đơn thuần vậy đấy.
Cảnh Bất Mị nói: “Sức mạnh tình yêu đó!”
Lời thoại máu chó như vậy mà cậu ta cũng có thể nói ra khỏi mồm, đúng là tự khâm phục bản thân.
Đạo diễn Vương lại chẳng hề thấy đó là máu chó, lão nhìn Hiểu Hiểu một cái, nhớ lại chuyện cô vật ngã Khang Hi lần đó, ngay lập tức đã nghĩ ra một câu chuyện tình yêu dài ba vạn chữ.
Đúng là một kịch bản hay.
Hiểu Hiểu thấy càng lúc càng nhiều người, ai cũng làm ra bộ không biết gì không nói gì, nhìn thế, rõ ràng là cùng phe với Khang Hi. Mạch máu trên trán cô co giật mãi, quay đầu trừng mắt hung dữ với Khang Hi.
Khang Hi giơ hai tay lên, “Không phải tôi gọi tới đâu!”
Kẻ đầu têu Cảnh Bất Mị sợ Hiểu Hiểu sẽ đánh mình, lập tức trốn sau lưng đạo diễn Vương, lầm bầm: “Cô ấy không thấy tôi, cô ấy không thấy tôi!”
Đạo diễn Vương không biết giữa Khang Hi và cô đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu là bạn gái thì nhất định đang giận dỗi đó thôi.
Người trẻ ấy mà, chuyện thường ngày ở huyện. Là một bậc đi trước, có lẽ lão nên ra mặt để hòa giải một chút.
“Cô gái à, có gì từ từ nói…”
Hiểu Hiểu như một tòa núi tuyết lớn, không thèm nhìn lão một cái, lập tức kéo rương hành lý ở sau bỏ đi.
Đạo diễn Vương hơi sửng sốt một chút, cô gái này nóng tính quá đi mất.
Thấy cô lại muốn đi, Khang Hi đuổi theo.
Anh chưa bao giờ quên, cô là sĩ quan huấn luyện, trong mắt cô, đám người của đạo diễn Vương chẳng khác gì tôm tép.
Cảnh Táp cũng đuổi theo, “Hiểu Hiểu, có nhiều người thế này, thôi đi, chúng ta về phòng trước đã.”
“Muốn về thì cậu tự mà về!” Cô bỏ Cảnh Táp lại, tiếp tục đi về phía trước.
“Hiểu Hiểu…” Khang Hi ở sau gọi.
Cô quay đầu lại lần nữa, giơ tay lên, lòng bàn tay hướng về phía anh, “Không được phép tới gần tôi nữa!”
Anh lập tức làm theo mong muốn của Hiểu Hiểu, đứng trước mặt, khuôn mặt tuấn tú rầu rĩ, giữ lại hành lý của cô, “Nhất định phải vậy sao?”
“Anh lừa dối tôi trước!”
Cô đã cho anh cơ hội, nếu ngay từ đầu anh thừa nhận thì nào sẽ thế này?
Không, thật ra cô cũng không hiểu lắm, chỉ cảm thấy rất tức giận mà thôi.
Khang Hi đối tốt với cô, cô cũng không dám quên. Cô cũng từng nghĩ phải có đi có lại, thế nhưng cuối cùng khi phát hiện ra, tất cả đều được xây dựng từ một trò lừa bịp.
Cô biết mình giờ đây rất ngang ngạnh. Sống hai mươi sáu năm trên đời, trừ chuyện cha mẹ đã chết vì mình, cô chưa từng điên cuồng như thế này. Lúc cô biết Khang Hi lừa mình, cả người rối bời, chỉ muốn tìm một chỗ để trốn đi, bình tĩnh suy nghĩ một chút.
Dù đầu óc hỗn loạn không thể khống chế được cảm xúc, nhưng có một điều, một điều mà từ trước tới nay cô chưa từng hiểu rõ đến vậy – Cô quan tâm anh.
Quan tâm chết tiệt.
Anh đã đi sâu vào trái tim cô, lúc anh lừa cô, từng giọt từng giọt thấm sâu vào lòng, chôn một hạt giống, đã nảy mầm.
Bạn thân ư…
Ấy vậy mà cô lại ngu ngốc cho rằng anh chỉ muốn làm bạn với cô cơ đấy.
Những gì anh làm với cô đều có dụng ý khác, anh vốn chỉ muốn…
Hiểu Hiểu đứng tại chỗ, quan sát anh từ đầu đến chân, tựa như đang xem xét một món hàng, nhìn đến mức Khang Hi cũng cảm thấy không được tự nhiên.
Tất cả mọi người đều cảm thấy rất khó hiểu, cô đang nhìn gì vậy?
Vệ Bảo đi tới bên cạnh Cảnh Táp, hỏi: “Cô ấy đang nhìn gì vậy? Cứ như nhìn tội phạm.”
Trán Cảnh Táp lạnh ngắt, “Nguy rồi, nhất định Hiểu Hiểu đang giận lắm, cậu ấy đang phân tích Khang Hi…”
“Hả…”
Sau khi Hiểu Hiểu đã xem xét một vòng, cười châm biếm, cô đang đánh giá anh dưới góc độ tâm lý học tội phạm chuyên nghiệp: “Anh từ nhỏ được sống trong gia đình có điều kiện tốt, cả đời suôn sẻ, gần như chưa từng gặp cản trở nào, muốn cái gì là được cái đó. Tới bây giờ, trong từ điển của anh chưa bao giờ có hai chữ thất bại. Không nghi ngờ gì hơn, vẻ ngoài xuất sắc đã giúp anh có nhiều cơ hội và ưu đãi, thành ra loại người giả dối xảo quyệt như anh, chỉ có vẻ ngoài đẹp mã, tự cao tự đại, tự cảm thấy mình là hay là giỏi. Ham muốn khống chế của anh rất mạnh, cho rằng trong bất cứ chuyện gì, ai cũng phải nghe theo lời anh. Haha, không, cho dù có người không nghe theo, anh cũng sẽ tìm mọi cách khiến người đó phải làm theo ý mình. Từ phân tích trên, có thể cho thấy, anh đúng là một kẻ biến thái, chính xác là vậy!”
Vậy mà bây giờ cô mới nhìn ra, uổng phí cho nhiều năm đèn sách Tâm lý học tội phạm như vậy, còn tự xưng là chuyên gia.
Mọi người nghe xong, lập tức chia làm hai phe.
Phe của đạo diễn Vương, cảm thấy Khang Hi hoàn toàn không phải là loại người như thế. Gì mà biến thái chứ, người ta là một thanh niên đẹp trai, tài đức song toàn.
Cảnh Bất Mị, Vệ Bảo, Tiểu Trần không nhịn mà gật đầu liên tục, có thể không phải là một tên biến thái hay sao?
Khang Hi ngẩn người, hoàn toàn không biết phải phản bác thế nào.
Cuối cùng, cô lại buông ra một câu rất ‘vi diệu’, “Có phải bây giờ anh vẫn còn muốn ngủ với tôi như trước không?”
Vừa nói câu này, tất cả mọi người đều nín thở, bao gồm cả Khang Hi.
Cuối cùng cô cũng nghĩ tới điều này rồi, anh có nên hô từ vạn tuế ba lần liền không đây, còn phải chảy nước mắt mới được. Nhưng mà… cái từ ‘ngủ’ này, có hơi trần trụi quá mức.
Nhưng, bây giờ, ngày hôm nay, tầng giấy giữa cô và anh đã bị chọt thủng hoàn toàn, anh cũng không cần phải giấu diếm nữa.
Anh đứng nơi đó, nhìn cô, ánh mắt như muốn xuyên thấu linh hồn người con gái kia, “Sai rồi, tôi muốn ngủ với em, đã muốn từ rất lâu rồi. Từ khi biết em đến bây giờ, chưa từng thay đổi.”
Tất cả mọi người chứng kiến đều quỳ rạp xuống đất, văn hóa nát bấy cả rồi.
Đoạn đối thoại kinh dị này, rốt cuộc là muốn gây loạn đến mức nào đây?
Có vài nhà biên kịch ở đây đang kích động, quả nhiên nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống, đoạn đối thoại với văn hóa nát bấy này, lượng tin tức quá lớn rồi… vội vàng ghi chép, sau này còn có thể bỏ nó vào trong kịch bản.
Hiểu Hiểu bị chấn động vì những lời nói này, cả người nóng bừng, tiến lên một bước, lại tát anh một cái, “Hạ lưu!”
“Đúng, tôi thừa nhận!”
Sau đó, cô lại lật tay tát thêm cái nữa, “Vô sỉ!”
Anh vẫn đứng yên cho cô đánh, “Điều này tôi cũng thừa nhận!”
Cô vung tay lên, lại một cái tát khác.
“Khốn nạn!”
Lần này anh vẫn cứng rắn chịu đòn, lúc Hiểu Hiểu lại vung tay lên lần hai, anh lập tức kêu lên, “Chờ một chút!”
Cô còn tưởng là anh muốn rút lui, biết sợ rồi.
Không ngờ, anh giơ tay lên, dùng lực để chà xát hai má, chà xong còn dùng đầu lưỡi để vận động hai bên má, hoạt động cơ mặt một chút, sau đó lại đưa mặt tới lòng bàn tay cô.
“Được rồi, em đánh đi!”
Từ nãy tới giờ đã bị tát năm cái, mặt anh sưng lên như đầu heo từ lâu, mặt bự ra một khúc, thế mà vẫn một bộ lợn chết không sợ nước sôi.
Hiểu Hiểu nhíu chặt mày, chẳng hề đau lòng, theo đó mà đánh.
Bốp!
Đánh xong, cái tay kia lại không rời khỏi mặt anh.
“Hiểu Hiểu?”
Cô rung lên, vẻ xấu hổ và giận dữ xuất hiện trên mặt, mắt lấp loáng ánh nước, thế nhưng lại cố sức để không cho nó rơi xuống.
Trong lòng Khang Hi lại đau đớn, từ trước tới nay cô chưa bao giờ rơi một giọt nước mắt nào trước mặt anh cả, đưa tay, xoa mặt cô.
Sự ấm áp trong lòng bàn tay anh, như đã kích thích cô.
Một cú vật qua vai đẹp đến nỗi có thể so với Olympic, khiến mọi người nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Khang Hi nặng nề rơi xuống mặt đất, cũng may thảm rất dày, anh không bị gì cả.
“Tôi tuyệt đối không tha thứ cho anh!”
Cô lạc giọng, kiệt quệ nói, sau đó kéo vali, đi ra cửa. Sau khi những người chặn cửa đều đã biết sự lợi hại của cô, sợ đến mức đứng thẳng, cô đường hoàng ra ngoài, rời đi một cách rất phóng khoáng.
Cảnh Bất Mị và Vệ Bảo vội vàng chạy đến bên cạnh Khang Hi, “Không sao chứ?!”
“Đau đầu!”
Cảnh Bất Mị cả giận, “Giờ phút này rồi mà cậu còn chơi trò này hả!”
Sắc mặt Khang Hi trắng bệch, “Lão Cảnh, tôi đau đầu thật!”
“Hả?”
Vệ Bảo đột nhiên nhận ra điều bất thường, “Khang Hi?”
Khang Hi nằm dài trên đất, hoàn toàn không có một chút phản ứng gì, hôn mê bất tỉnh.