Dưới Vệ thị có rất nhiều sản nghiệp, gồm điện tín, bách hóa, buôn bán online, địa ốc các loại, cũng như đa số các công ty đa quốc gia khác, có nhiều ngành nghề, mở nhà hàng cũng chỉ là mới bắt đầu từ sau này thôi.
Khách sạn Kim Đình Trang Viên của Vệ thị nằm ở ngoại thành Thượng Hải, ngay sát công viên xanh hóa, nhà hàng có hướng đông nam mà lưng ở tây bắc, nhìn thấy đỉnh núi, dòng sông uốn quanh, cây xanh ngút mắt, đúng là nơi non xanh nước biếc, khí hậu ôn hòa. Vì có ba mặt nhìn sông một mặt nhìn núi nên đa số các phòng đều có thể nhìn thấy sông, dù nằm trên giường ở lầu một thì cũng có thể nhìn cảnh sông nước, rất đã con mắt.
Diện tích xây dựng gần sáu ngàn mét vuông, cảnh sông nước vườn hoa gần hai ngàn mét vuông, có gần tám trăm mét vuông sân trống có mái che để ngắm sông, có làm bể bơi không bờ nằm ở vách núi, ngoài ra còn có những cây cổ thụ hơn trăm năm, lấy sự yên tĩnh giữa chốn phồn hoa, trở thành một khách sạn có khuôn viên với cảnh sông nước độc nhất vô nhị ở Thượng Hải.
Lúc Hiểu Hiểu bước xuống xe, nhìn diện tích rộng lớn trước mặt, rộng lớn như một phào đài cổ nằm ở trái núi nào đó, có ảo giác như vừa đến Châu Âu thế kỷ mười sáu, đỉnh nhà thờ kiểu gothic cao vút chạm mây, pho tượng màu vàng trên nóc giơ kiếm mũi nhọn đâm thẳng vào trời cao, như vừa bước chân đến chốn tiên cảnh nhân gian. Lúc đứng trên thành đưa mắt nhìn ra xa, cảnh sông nước bao la đập vào mắt, đẹp không tả xiết.
Cô rất ngạc nhiên, đây chỉ là một khách sạn thì không biết cung vua sẽ thế nào?
Có điều, cô vốn cũng không quá hứng thú với những thứ này, tới đây chỉ là một nhiệm vụ mà thôi.
Cô hỏi Vệ Hiểu đang ở bên cạnh, “Tiệc mừng thọ ở đâu?” Khách sạn lớn như vậy, không hỏi cho rõ ràng thì quả thật khó tìm.
Vệ Hiểu khẽ ho nhẹ, “Chỗ này hôm nay đã bị nhà tôi bao hết rồi!”
Đây vốn là sản nghiệp của Vệ gia, đại thọ bảy mươi của vị chủ tịch Vệ thị, đông đảo khách khứa, không giàu cũng sang, đương nhiên phải tìm một nơi có diện tích rộng, ngoài ra còn là nơi độc nhất vô nhị đã tổ chức chứ.
Bị bao hết?
Hiểu Hiểu ngẩn ra, sau đó nhìn mấy chữ vàng trên tấm biển to đùng, vàng chói, không chú ý cũng khó, hai chữ đầu tiên là Vệ thị.
Vệ Hiểu, cũng họ Vệ.
Mũi chân Hiểu Hiểu hơi đổi hướng, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất – về nhà.
“Đoan Mộc!” Vệ Hiểu níu tay cô, khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: “Cô đã chấp nhận thua cược rồi!”
“Tôi biết mình chấp nhận thua cược, anh không cần phải nhắc, nhưng điều này hoàn toàn khác với những gì anh đã nói với tôi, được chưa?”
Là ai đã nói chỉ cần ra quán ăn bữa cơm là xong chuyện hả? Nhưng bây giờ thì sao nhìn cái hội trường choáng ngợp thế này, nhìn mớ siêu xe kia, thế này nhìn chẳng giống thọ yến chúc nào, có mà quốc yến ấy.
“Có gì khác à? Không phải chỉ là tiệc ăn uống thôi sao?” Vệ Hiểu thừa nhận trước đó đã không nói kỹ càng cho cô, thế nhưng đều không quan trọng, chẳng qua chỉ là vài người không quen, không để ý tới là được rồi.
“Tôi không thích những thứ bất ngờ như vậy!”
Đóng giả là một chuyện, thế nhưng cũng đừng quá kích thích như vậy chứ? Vốn tưởng Vệ Hiểu chỉ là một người bình thường, ăn qua loa cho xong một bữa cơm là được, không liên quan đến chuyện nhà cửa của người ta, nhưng bây giờ… con nhà danh môn, sản nghiệp to bự, quan chức chính phủ, con gái thượng lưu đều xuất hiện cả.
Nghĩ tới những thứ này, đầu của cô bỗng đau âm ỉ.
Con người này sinh trong giàu sang như thế, sao lại nghĩ tới chuyện đi làm đặc công nhỉ? Đúng là không thể ngờ.
“Tôi biết cô bây giờ rất khó chấp nhận, nhưng tôi đảm bảo sẽ không gây ra phiền toái gì cho cô cả, cô chỉ cần đối phó với ông già nhà tôi thôi, đây mới là mục đích chủ yếu!”
Cái gì mà không gây phiền toái cho cô? Vốn đã ‘gây ra’ rồi. Cũng không phải cô chưa từng thấy những nơi choáng ngợp như vậy. Khi còn ở Mỹ, thường có vũ hội, party hay prom, cô tuy không thích nhưng vì giao lưu với đồng nghiệp cũng tham gia, thế nên cô biết tham gia những buổi gặp gỡ này phải rất chỉnh trang, ít nhất cũng phải mặc lễ phục.
Thế nhưng bây giờ cô đang mặc gì?
Áo sơ mi trắng, váy công sở màu đen, chân mang đôi giày bít mũi không cũ không mới, không đế.
Vì đến bữa cơm này nên lúc tới nơi, cô còn thay quần jeans, muốn nhìn sao cho đoan trang một chút, dù gì đây cũng là tiệc mừng thọ của cha anh ta, còn cô với thân phận là bạn gái thì cũng không thể quá tùy tiện.
Kết quả thì…
Vệ Hiểu thấy cô cứ nhìn quần áo của mình, cho rằng cô đang ngượng ngùng vì nó. Thật ra trong chuyện này, đúng là anh đã quên nhắc, nhưng cũng vì Hiểu Hiểu đã nói nhất định không mặc váy, anh ta cũng chẳng để tâm tới.
“Cô không cần cảm thấy xấu hổ, tôi thấy cô mặc vậy rất đẹp.” Hiểu Hiểu vốn xinh đẹp, tóc đen như nước sơn, da dẻ như ngọc, mắt to tròn, mặc gì cũng chẳng thể xấu được.
“Anh không hiểu thật hay giả ngốc vậy?”
Vệ Hiểu ngẩn người, “Ơ?”
Hiểu Hiểu chỉ vào mình, “Tôi mặc thế này đi vào, nháy mắt sẽ thành mục tiêu chú ý, e là tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào tôi cho xem.”
Quần áo thướt tha tóc tai mượt mà, trang điểm xinh đẹp là những thứ mà không thể thiếu trong những buổi tiệc tối, nhưng cô thậm chí còn không có khuyên tai, để mặt mộc, lát nữa vào đó sẽ thành ‘động vật hiếm’ mất thôi. ‘Chú ý’ là còn nói giảm nói tránh đấy, e là sẽ bị xoi mói một phen.
Cô lại tiếp: “Chuyện đó cũng chẳng phải quan trọng nhất, quan trọng là làm bạn gái anh, lần đầu gặp người lớn, còn là tiệc mừng thọ mà không trang điểm một chút, anh đoán xem cha anh sẽ nghĩ thế nào? Nhất định sẽ cho rằng tôi là người thô lỗ vô duyên, không thể tới những nơi trang trọng lịch sự. Mục đích của anh muốn ông ấy thừa nhận, chấp nhận tôi, sau này sẽ không ép anh đi xem mắt nữa. Nhưng bây giờ, với bộ dạng của tôi thế này, trong mắt ông ấy tôi sẽ là một cô gái không biết phép tắc, thế thì cũng chẳng cần giới thiệu làm gì nữa, ông ấy cũng ép tôi và anh chia tay thôi.”
Lúc này Vệ Hiểu mới nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, anh vốn không nghĩ tới điều này, chỉ muốn đưa bạn gái về để báo cáo, còn có thể chia tay hay không, có kết hôn hay không thì đều là những chuyện sau này, dù sao cũng tốt hơn phải tham dự những buổi xem mắt liên miên hoài không dứt.
Hiểu Hiểu thấy sắc mặt anh ta thay đổi, lòng cũng cảm thấy buồn cười, bây giờ mới nghĩ ra, thì cũng muộn rồi, chẳng biết ban đầu anh ta đã nghĩ những gì.
“Nếu không có gì nữa thì tôi đi trước!” Cô cũng vui vì không cần tham gia, có thể nhanh chóng rời khỏi.
“Đoan Mộc, cô không thể cứ vậy mà đi được!” Da mặt anh ta căng lên, vẫn nắm tay cô không buông.
Vẫn chưa hết hi vọng cơ à.
Hiểu Hiểu cười bảo: “Tình hình bây giờ thế này rồi, nếu như cứ vào thì sẽ phản tác dụng, khiến cha anh càng muốn sắp xếp xem mắt cho anh mà thôi. Vì sự tồn tại của tôi đã chứng minh ánh mắt của anh ‘kém’ thế nào!”
Cô nhấn mạnh chữ ‘kém’ này, cố tình cảnh tỉnh anh ta đừng làm chuyện điên rồ nữa.
Vệ Hiểu lại không cảm kích, khóa chặt cô vào tầm mắt của mình, “Tôi không nghĩ mắt mình lại kém!”
Câu này khiến Hiểu Hiểu ngẩn ra, có phải người sốt ruột đến độ không thể nhận ra tình hình rồi không?
“Vệ Hiểu, anh nghe tôi nói…” Cô còn muốn tiếp tục khuyên.
Anh ta lại ngắt lời: “Chấp – nhận – thua – cược!”
Lại là câu này, rõ ràng không chịu nghe khuyên.
Hiểu Hiểu chẳng còn cách nào khác. Nếu là trước đây, với tính lãnh đạm hờ hững của cô thì chẳng dong dài với anh ta thế này, chỉ phủi mông rồi bỏ đi thôi, nhưng đánh cược là đánh cược, là chữ tín, cô không thể không thừa nhận.
“Được, tôi đi, nhưng nói trước, chỉ lần này thôi, sau này không được lấy lí do này nữa, thành hay không cũng là chuyện của anh, không phải của tôi.”
Cô chỉ đồng ý giả làm bạn gái của anh ta, không nói đảm bảo thành công.
Vệ Hiểu gật đầu, chắc rằng cô không bỏ đi thì thả lỏng tay đang nắm chặt cánh tay cô, “Bây giờ, chúng ta có thể vào chưa?”
“Được rồi!” Cô lặng lẽ nói.
Anh ta giơ tay mình lên, “Đến đây nào!”
Hiểu Hiểu sửng sốt, không hiểu thế là có ý gì.
“Cô là bạn gái của tôi, chẳng phải nên khoác tay tôi để cùng đi vào sao?”
Thì ra là ý này.
Cũng đúng! Đi tách nhau ra không phải hiểu hiện của một cặp yêu nhau.
Cô cũng chẳng có gì xấu hổ, thoải mái khoác tay anh ta khiến thoạt nhìn, hai người không có khoảng cách, như một cặp yêu nhau thắm thiết.
Lúc này, trong đại sảnh tráng lệ, đèn chùm tinh xảo, ánh đèn lấp lánh, những chuỗi thủy tinh rũ xuống khẽ rung rung, cũng phản chiếu tia sáng hào nhoáng, như ánh lửa của kim cương, không lòe loẹt mà lại mang tới một cảm giác mơ màng phảng phất, đồng thời cũng chiếu sàn nhà bằng đá cảm thạch màu đen bóng loáng như gương.
Tất cả mọi bữa tiệc đều là kiểu tiệc đứng, trên những bàn ăn được phủ khăn đỏ xếp ngay ngắn thành một hàng những món cao lương mỹ vị đủ màu sắc, còn trên bàn phủ khăn trắng là các loại rượu ngon.
Ở trên bàn được đặt vị trí trung tâm nhất là một tòa tháp ly thủy tinh, một cậu phục vụ đang cẩn thận cầm bình rót rượu champagne, bình rượu ở trên đỉnh tháp chầm chậm chảy chất lỏng màu vàng kim. Rượu tràn ra chảy dọc theo vách ly, từ từ đổ đầy tất cả ly rượu còn lại.
Dưới ánh đèn chùm lóa mắt, ly rượu kia lấp lánh như ánh sao, lóe ra những tia sáng bảy màu.
Trong đại sảnh một nửa mở rộng, một nửa là vũ hội ngoài trời, ban nhạc đang biểu diễn một ca khúc khúc nhẹ nhàng, dưới ánh đèn sặc sỡ, dập dìu trong gió hạ, như vô số hình ảnh đang đan xen vào nhau.
Tiệc rượu chưa bắt đầu mà đã hát ca khiêu vũ, hương thơm tràn ngập trong gió, các cô gái trang điểm xinh đẹp khi thì đi lại như thoi trên hội trường rộng lớn này, lúc lại khoác tay anh chàng nào đó để cùng khiêu vũ.
Tiếng nhạc du dương vờn bay trong cơn gió mùa hạ khiến buổi tiệc hoa lệ mà hài hòa, cũng đầy xa hoa quý phái, có vài người cười nhẹ nói khẽ, nhìn qua trông giản dị dễ gần, vài người lại bày ra tư thế cao ngạo như ngày thường, không thể bỏ được dáng vẻ đó, đứng một chỗ chờ người tới tâng bốc tán dương, cũng có vài người bạn già lâu năm không gặp, cùng ở một chỗ hỏi thăm lẫn nhau.
Trong cảnh xa hoa trụy lạc ấy, không thiếu những thanh niên phong độ ưu nhã, ôn hòa khiêm tốn, cũng chẳng ít những thiếu nữ con nhà quyền quý xinh đẹp trẻ trung. Trong những nơi thế này, ghép đôi trở thành hoạt động hấp dẫn nhất.
Vệ Bảo là nhị công tử của tập đoàn Vệ thị, đương nhiên phải bơi trong đám các ông chủ của giới kinh doanh. Những người này đều là bề trên của anh, sau này không thể không nhờ vả họ ít nhiều, anh cũng sớm quen với những tiệc xã giao lấy lòng này, làm đến thành thạo. Chỉ là hôm nay, trái tim Vệ Bảo không đặt ở đây, mỗi khi nói một câu thì đưa mắt ra cửa nhìn một lần.
Vất vả lắm mới nói chuyện tạm ổn rồi, anh vội vàng về phòng nghỉ bên cạnh phòng khách.
Trong lúc đó, Cảnh Bất Mị và Kế Hiểu Nam đang giúp anh trông chừng đại ma đầu có thể gây hỗn loạn cho bữa tiệc lần này – Khang Hi.
Ấy nhưng hình như Khang Hi vẫn chưan hận ra điều gì, đang cầm di động gửi WeChat, còn gửi cho ai được, trừ Hiểu Hiểu thì chẳng nghĩ ra người thứ hai nào nữa đâu.
Vệ Bảo nói nhỏ vào tai Cảnh Bất Mị: “Anh cả của tôi chưa xuất hiện?”
“Chưa xuất hiện sao? Bây giờ đã là mấy giờ rồi?”
“Bình thường anh ấy không thích những nơi thế này, tới muộn cũng là bình thường thôi!”
“Chờ anh ta xuất hiện thì cậu phải mau chóng kéo tên kia đi, còn Hoàng hậu nương nương nữa!”
Vệ Bảo đưa mắt nhìn Khang Hi, gật đầu rất nghiêm túc, “Đương nhiên tôi biết chứ, nhưng các cậu nhất định phải cẩn thận, đừng để người này ra ngoài…”
Kế Hiểu Nam bưng khay chứa đầy thức ăn, vừa vừa, vừa nhìn chằm chằm Khang Hi, không dám chớp mắt.
Những lúc thế này, chiến thuật canh người là bất đắc dĩ.
Đột nhiên, Khang Hi đứng bật dậy, khuôn mặt nhìn di động trở nên rất nghiêm trọng.
Ba người sợ đến mức đứng thẳng người, đồng thời cùng chạy tới cửa ra vào, chận trước cửa.
Cảnh Bất Mị hỏi: “Sao vậy?”
“Hiểu Hiểu không trả lời WeChat của tôi!”
“Chắc đang bận nên không đọc được đó mà.” Kế Hiểu Nam an ủi.
“Giờ này cô ấy đang ở nhà, sao lại không nhìn thấy?”
“Không chừng cổ đang xem tivi thì sao?” Vệ Bảo nói
“Cô ấy không xem tivi, không thích những chương trình giải trí. Không được rồi, tôi phải gọi điện về hỏi.”
Ở đây có wifi, gửi WeChat thì không sao nhưng sóng di động thì hơi yếu, dù gì cũng là vùng núi ngoại thành.
Đang muốn ra ngoài tìm chỗ nào có tín hiệu tốt một chút thì phát hiện đám ba người Cảnh Bất Mị đang chặn cửa, anh không ra ngoài được.
“Tránh ra!” Anh quát, “Chặn cửa làm gì?”
Không chặn cửa mà được sao? Ra ngoài đó sẽ đụng phải Vệ Hiểu, xảy ra chiến tranh thế giới mất.
“Bên ngoài nhiều người biết, khó giữ bí mật, nếu điện thoại không nghe rõ thì tôi cho người mag điện thoại bàn tới.” Vệ Bảo đưa mắt cho Cảnh Bất Mị trông chừng Khang Hi còn mình vội vàng ra ngoài tìm nhân viên phục vụ để lấy điện thoại.
Cửa mở ra, Vệ Bảo vừa đi được vài bước thì Vệ Hiểu mới từ ngoài bước vào nhìn thấy anh, “Tiểu Bảo!”
Tiếng gọi này không vang lắm nhưng cũng đủ dọa Vệ Bảo bay mất phần hồn.
Vì người đang đứng bên cạnh Vệ Hiểu là Hiểu Hiểu, hai người đang khoác tay nhau, thân thiết khiến người ta nhìn mà chói mắt.
Trong phòng nghỉ, Khang Hi nghe thấy giọng của Vệ Hiểu. Anh cũng quen biết Vệ Hiểu từ nhỏ, lúc nhỏ, Vệ Bảo, Vệ Hiểu và anh thường cùng chơi với nhau, nay đã lâu không gặp.
Anh sải chân, Cảnh Bất Mị và Kế Hiểu Nam chưa kịp phản ứng thì anh đã ra ngoài.
“Vệ Hiểu…” Anh gọi, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Hiểu Hiểu, cả người đông cứng.
“Hiểu Hiểu, em không cảm thấy chúng ta nên ngồi xuống từ từ nói chuyện sao?”
Khang Hi nhảy tới một bước, tiếp cận cô, nhờ ưu thế chiều cao nên anh có thể nhìn xuống Hiểu Hiểu, vây cô trong vòng tay của mình.
Đèn hắt sáng lên khuôn mặt trắng ngần của cô, thắp đôi ngươi trong veo lấp lánh, làn da không tì vết màu hồng nhạt, mái tóc dài như sóng lớn được thả tự do ở sau vai, từng sợi thôi cũng có thể khiến người ta mê mệt, đôi môi hồng nhạt trên mặt càng khiến anh cảm thấy nhung nhớ hơn hết.
Đúng là đã lâu không gặp rồi.
Lúc này, trong lòng Hiểu Hiểu như có một vạn con Thảo nê mã đang chạy qua rầm rập, hung dữ siết chặt bệnh án trong tay.
Đúng là phòng ngày phòng đêm, khó phòng giặc nhà; phòng được người nhưng không phòng được chó mình nuôi, có chuyện nào ầm ĩ hơn thiên lôi như việc này không chứ.
Cô nhìn Vừng, Vừng vẫn lúc lắc cái đuôi như cũ, thè lưỡi, làm ra vẻ vô tội. Có lẽ vì cô vẫn nhìn nó như thế mãi nên cũng cảm thấy có gì đó không thích hợp, nghiêng đầu nghi ngờ rồi rên một tiếng, sau đó vẫn tiếp tục tỏ ra ngây thơ.
Hiểu Hiểu ôm trán, biết nói gì với chó đây chứ, cũng không thể đánh nó một trận vì chuyện này được. Chó cũng cần sinh nở đời sau, đây là bản năng mà.
Sai thì sai rồi, cô không nên thấy tội nghiệp mà không đưa Vừng đi triệt sản.
Bây giờ thì xong, chuyện đã rồi, người ta cũng đã tới cửa tìm chủ bắt đền. Ấy nhưng người khác thì được, còn người này là Khang Hi đấy.
Đừng tưởng cô không biết anh giở trò quỷ gì.
Cô đằng hắng một tiếng, cố gắng để mình được bình tĩnh, không để anh có cơ hội, “Anh muốn nói chuyện gì?”
Khang Hi thấy cô đang đứng ở cửa, vẻ mặt đề phòng, cười khổ nói: “Hiểu Hiểu, em nhất định phải đứng ở cửa nói chuyện sao?”
“Có gì thì anh nói thẳng ra đi, đừng hòng mơ tưởng gì khác.”
Để anh vào thì chẳng khác gì dẫn sói vào nhà, cô sẽ không phạm lại cùng một sai lầm lần nữa đâu.
Anh cũng hết cách, đành tiếp tục đứng ở cửa, “Tôi muốn Nếp tiếp tục ở nhà em!”
“Không được!” Cô lập tức từ chối.
Để Nếp trở về, chẳng khác nào cho anh có cớ thường xuyên tạt qua, cô không ngốc vậy đâu.
“Hiểu Hiểu, Nếp mang thai, theo cách nói của người, là mang thai trước khi cưới, em nhẫn tâm để một cô gái không chỉ không có người yêu bên cạnh chăm sóc mà còn phải chịu đựng sự vất vả và áp lực của việc mang thai một mình? Đấy là em đang ngược đãi động vật!”
Sự tố cáo của anh khiến đầu Hiểu Hiểu đầy vạch đen, ngược đãi động vật thì thôi, lại còn mang thai trước khi cưới, thế là gì, có kiểu nhân cách hóa thế sao?
“Lúc Nếp còn chưa cai sữa tôi đã nhận nuôi, che chở chăm sóc nó rất chú đáo, nuôi nấng cẩn thận, sành ăn, vất vả lắm mới nuôi lớn được vậy, không ngờ chỉ vì không cẩn thận đã bị con chó t…”
Tầm mắt của anh chuyển về phía Vừng. Vừng đang nhiệt tình vẫy đuôi với anh, một bộ tỏ ra ngây thơ lấy lòng. Cũng phải nói, anh rất thích Vừng, đôi khi còn thương Vừng hơn cả Nếp, đây là cái gọi yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Anh dừng lại một chút, nuốt ba chữ ‘con chó thối’ vào miệng, đổi sang một tính từ khác, “Đã bị con chó anh tuấn khôi ngô của nhà em ăn sạch, cứ nghĩ mà thấy xót thương!”
Đúng là mặt của anh tỏ ra rất xót thương, sự xót thương cải trắng vất vả, bị heo đùn ủi.
Hiểu Hiểu nghe thấy mà muốn bật cười. Biết anh giỏi ăn nói nhưng không ngờ lại có thể nói thành ra như vậy, một lời lại một lời, nói như thể hình như đã quên, cô khuê nữ này được đích thân anh đưa tới, không phải Vừng nhà cô xin về.
Có điều lúc này thì những lời đó chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Nếp là chó thôi mà anh đã xót thương như vậy, nếu là con gái anh thì biết làm sao?
Nghĩ thế, cô bất giác buột miệng, “Khang Hi, sau này anh nhất định đừng sinh con gái!”
Nếu anh có con gái thì chắc chắn sẽ không ai thèm lấy, nhất định sẽ bị anh canh giữ nghiêm ngặt rồi thành bà cô già mất thôi.
Khang Hi nghe nói vậy, yết hầu run lên, lập tức đưa mắt nhìn về cái bụng bằng phẳng của Hiểu Hiểu. Đôi con ngươi của anh như quả cầu lửa, nóng hầm hập dán vào bụng cô, nóng đến mức cô vội vàng che lại.
Thấy anh vẫn còn nhìn chằm chằm, cô lại thở gấp tức tối nói: “Anh nhìn bụng tôi làm gì? Không được nhìn!”
Anh thu mắt về, cười khoe hàm răng trắng, “Thế mà vẫn không rõ à, con gái của tôi nhất định phải bò ra từ bụng em chứ.”
Lớp giấy kia đã bị đâm thủng thì anh cũng không cần phải che giấu gì nữa. Hiểu Hiểu tức giận, cũng bởi vì anh đã lừa gạt cô, thế nên bây giờ anh sẽ ăn ngay nói thật, không giấu diếm cũng không nói dối cô nữa.
Câu tuyên bố thẳng thừng này khiến mặt của Hiểu Hiểu đỏ lựng trong nháy mắt, không ngờ anh lại nói thẳng một cách trắng trợn như thế.
Sao tên khốn khiếp này lại không biết xấu hổ đến vậy cơ chứ.
Cô tức giận đến mức muốn đóng sập cửa, thế nhưng vì tay của anh vẫn còn đặt trên khung cửa, nếu đóng thật thì chắc chắn tay anh sẽ bị phế bỏ mất thôi.
“Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Thật ra anh muốn nói, con trai em làm con gái anh lớn bụng, để công bằng, anh cũng muốn làm lớn bụng em.
Dù rất thô tục nhưng đây chính là mục đích ban đầu của anh.
Tiếc là, nếu anh dám nói vậy thật thì chắc chắn sẽ bị cô đạp ra ngoài, kiếp này đừng hòng gặp lại được cô.
Anh nghiêng người nhìn cô, thở dài một hơi, “Tôi không muốn thế nào cả, tôi chỉ muốn để Nếp quay về lại chỗ của em, có Vừng ở với nó. Lần đầu nó mang thai, phản ứng rất mạnh, mấy ngày nay khẩu vị không tốt, chẳng chịu ăn gì, đã thế cứ nằm ở cửa mà nhìn vào, tôi nghĩ nó nhất định rất nhớ Vừng.”
Hiểu Hiểu hơi mềm lòng, dù sao cũng đã ở chung với Nếp một thời gian, cũng phải có tình cảm chứ.
“Bác sĩ nói thế nào?”
“Phải để nó được vui vẻ, còn phải cho nó có cảm giác an toàn.”
Không cần nói cũng biết ý nghĩa của từ cảm giác an toàn là gì, hai người cùng nhìn về phía Vừng.
Vừng vẫn ngây thơ không biết gì, vẫy đuôi to nhìn hai người.
Hiểu Hiểu không nhịn được mà chửi thầm trong bụng, đây cũng là một đứa khốn nạn!
Cô nhìn Khang Hi: “Anh chắc chắn chỉ để Nếp quay về đây?”
“Đương nhiên!” Anh làm bộ như thể mọi chuyện đều ưu tiên vì Nếp.
“Được!” Cô đồng ý, sau đó lại hung dữ trừng mắt liếc anh, “Vì Nếp, không phải anh!”
“Tôi biết! Lần này vì Nếp thật mà!”
Cô vẫn hơi không tin anh, nhìn anh một lượt từ trên xuống. Con người này lắm mưu ma chước quỷ, không thể không đề phòng.
“Hiểu Hiểu, đừng làm như phòng cướp vậy được không? Tôi thừa nhận trước đây mình đã phạm lỗi, tôi sẽ bù đắp mà.”
Cô hừ lạnh, “Ai cần anh bù đắp, bớt nói những lời thừa thải đi, mau dắt Nếp đến đây.”
Anh ừm một tiếng, quay về dắt Nếp ra.
Nếp vừa thấy Vừng thì tinh thần đang uể oải trở nên phấn chấn ngay, từ xa đã bắt đầu kích động sủa vang.
Khang Hi vừa buông lỏng tay thì nó đã chạy tới, hít hít ngửi ngửi Vừng.
Vừng cũng rất vui, lòng vòng xung quanh nó.
Hai con chó lớn cứ cọ tới cọ lui, cạ cổ vào nhau rất tình cảm, như một đôi tình nhân đang yêu đương thắm thiết, khiến Khang Hi nhìn mà đỏ cả mắt.
Anh lầm bầm một câu, “Cả chó cũng biết đạo lý lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, thế mà có người lại không hay.”
Hiểu Hiểu thính tai nghe thấy, rõ ràng là có ý ám chỉ, đừng tưởng cô không nghe được nhé.
Nếp và Vừng an ủi nhau một hồi, ngoan ngoãn trở về ổ chó, nằm lên đầy vẻ an bình.
Vừng ở bên cạnh, gác đầu lên Nếp, đầu tựa lên cổ nó, ư ử rên lên, nhắm mắt lại, như muốn ngủ.
Hiểu Hiểu đi qua, lấy vòng cổ của Nếp xuống, nhất thời tò mò nên đưa tay sờ vào bụng nó, chỗ đó như đang giấu một cái trống nhỏ, tròn vo, khiến cô cảm thấy hơi phấn khích, đưa tay xoa xoa trán nó.
Cô chưa từng nghĩ rằng Vừng sẽ có đời sau, không biết sẽ có chú cún con, vì vậy cũng không quan tâm nên không nhận ra những dấu hiệu mang thai của Nếp, cô lại nhìn sang Vừng. Vì Vừng đang dựa vào người Nếp, không dám cử động dù chỉ là nhỏ nhất, liếm tay cô một chút, như là lấy lòng.
Khang Hi ở sau lưng cô, trong ánh mắt đầy vẻ hớn hở. Anh biết cô nhất định sẽ mềm lòng, anh phải nắm chặt điểm này mới được.
Thấy Nếp ngủ, Hiểu Hiểu hạ lệnh đuổi khách, “Anh có thể về rồi!”
Khang Hi lại chẳng hề có ý định rời đi, quen cửa quen nẻo tìm một cái ghế để ngồi xuống.
“Không vội, tôi còn vài việc muốn nói với em.”
Hiểu Hiểu như gặp phải đại dịch, liền biết anh định giở trò xỏ lá.
Khang Hi cười nói, “Không phải chuyện giữa tôi và em, là có liên quan đến Nếp.”
Cô sửng sốt, “Còn chuyện gì về Nếp nữa?”
Chẳng biết Khang Hi lấy từ đâu ra một xấp giấy, đẩy tới trước mặt cô, “Đây là sách dạy nấu ăn mà bác sĩ thú y đã giới thiệu, rất thích hợp cho chó đang mang thai, nhất là lần mang thai đầu. Dựa theo những món trong sách, không chỉ tăng khả năng miễn dịch, tăng thể lực mà cũng có thể giúp nó sinh nở thuận lợi.”
Hiểu Hiểu biết nếu chó mang thai thì thực đơn của nó cũng sẽ thay đổi. Nếu điều kiện cho phép thì tốt nhất, chủ của nó nên làm vài món riêng có lợi cho thân thể chó mẹ.
Cô cầm sách nấu ăn lên, lật xem.
“Em cứ dựa vào những gì đã ghi, chia làm nhiều bữa nhỏ, tốt nhất là một ngày năm bữa, sáng chiều phải có thuốc canxi, cũng phải ăn trái cây để có thể bổ sung vitamin. Trong khoảng thời gian này Nếp không được tắm, vậy nên cần sử dụng bột tắm khô, tôi đã viết cách dùng bột tắm khô ở trên đó…”
Hiểu Hiểu xem xong muốn hôn mê, không phải không biết làm mà cô không thể có nhiều thời gian như vậy.
“Đây là lần đầu Nếp mang thai, cũng như người, sẽ có nguy hiểm. Bác sĩ nói, mang thai năm tuần, theo bình thường thì đáng ra những phản ứng không tốt của Nếp đều sẽ biến mất, không đến nỗi không ăn uống được. Tôi nghĩ có lẽ vì lần đầu làm mẹ, nó lo lắng, đồng thời…” Anh đưa mắt nhìn Hiểu Hiểu, “Bình thường em cũng rất bận, em không phát hiện lúc nó mang thai, khiến nó có cảm giác không an toàn. Việc này có được đề cập trong tâm lý học động vật. Thế nên tốt nhất, nếu em rảnh rỗi thì hãy vuốt ve, nói chuyện với nó, đương nhiên cũng phải để Vừng luôn ở bên cạnh nó bất cứ lúc nào.”
Anh nói blah blah một hồi, nói đơn giản là, phải chăm sóc hầu hạ Nếp cho tốt, không chỉ phải ăn ngon mà cũng phải lo nghĩ tới tâm lý của nó.
Đột nhiên cô nghĩ có nên đưa Nếp tới đội đặc công, người huấn luyện chó cảnh sát sẽ biết phải chăm sóc Nếp thế nào, cô cũng dễ dàng học hỏi vài chiêu.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì Khang Hi lại nói: “Chó đang mang thai có cảm giác rất nhạy, trong thời gian mang thai, nó luôn tìm một nơi để sinh nở theo bản năng. Nếu đó là nơi khiến nó cảm thấy nguy hiểm nó sẽ cảm thấy nóng nảy, nghiêm trọng hơn sẽ dẫn tới u uất. Thế nên, sắp tới đừng đưa nó ra ngoài, tốt nhất là để nó nằm ở cái ổ quen thuộc của mình trong nhà.”
Được rồi, suy nghĩ đưa Nếp tới đội cảnh sát hoàn toàn bị vứt qua một bên.
Nếp từng đến đội đặc công, thế nhưng lần đó nó bướng, chọc phải họa không nên dây vào, suýt nữa đã bị cắn chết. Đối với nó mà nói, đó chắc hẳn đó là một nơi không an toàn.
Cô nhìn Khang Hi, “Có phải anh đã chuẩn bị điều này từ lâu rồi không?”
“Nếp là con gái tôi, đương nhiên tôi phải chuẩn bị cho nó thật tốt! Gần đây tôi đang nghiên cứu kiến thức làm sao để chó mẹ được sinh nở thuận lợi, em không biết có bao nhiêu kiến thức ở đây đâu. Ăn cái gì, uống gì, phải bổ sung những gì, loại nào, tôi đều đã viết ra cho em, em cứ làm theo là được!”
Hiểu Hiểu chỉ muốn ném xấp giấy trong tay vào mặt anh. Làm theo cái gì chứ? Rõ ràng là cho cô một bài toán khó mà.
Anh khép hai chân, ngồi trên ghế nhìn cô, “Nếu còn gì không rõ, em có thể hỏi tôi!”
Đúng là không cắt triệt mà còn loạn hơn. Cô nghĩ cách để rời xa anh, đi một vòng lớn như vậy, cuối cùng vẫn không trốn thoát.
“Tôi không có nhiều thời gian như vậy.” Cô không phải anh, không đóng kịch thì có thể ở nhà mỗi ngày, cô thuộc nhóm làm công ăn lương sáng chín giờ đi tối sáu giờ về.
Anh tỏ ra ngạc nhiên, còn làm ra vẻ không thể tùy tiện, “Hiểu Hiểu, đây là cháu của em, em không thể vì công việc mà không quan tâm đến Nếp, không thể như con người chúng ta, xảy ra bất hòa trong quan hệ mẹ chồng con dâu…”
Cô thẳng tay ném xấp giấy trong tay vào anh, gì mà cháu chắt, gì mà quan hệ mẹ chồng nàng dâu, anh hăm hở quá nhỉ. Nhưng thật ra anh nói không sai, có nhiều người nuôi chó đều xem chó là con của mình.
Cô cũng vậy, chỉ là Nếp đang mang thai… Cô cứ lo mình không có thời gian, sợ rằng sẽ không chăm sóc tốt cho nó. Cô từng nghe người huấn luyện chó của đội đặc công bảo, chó cũng sẽ sanh non, vì sanh non mà có vài con chó bị nhiễm trùng nghiêm trọng, sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Tình trạng hiện tại của Nếp cũng không tốt lắm.
Vì thế, cô hơi lo lắng.
Cô nhìn Vừng và Nếp, hai con chó đang ngủ rất ngon, thân thiết khắng khít. Nếu Nếp rời đi, chắc Vừng sẽ rất đau buồn, vì chủ nhân trước đây mà tâm lý của nó từng chịu tổn thương rất nghiêm trọng, nuôi lâu lắm mới hồi phục.
Chó là loài động vật rất có linh tính, dù là với chủ hay bạn thì luôn có một phần tình cảm ràng buộc không thể chặt đứt.
Cô thở dài một hơi, dù không muốn nhưng đành phải thỏa hiệp.
“Lúc tôi không có ở đây, nhờ anh chăm sóc Nếp!”
Khóe miệng Khang Hi nhếch lên dù không rõ nhưng sự vui vẻ trong mắt đã dâng đầy, “Không thành vấn đề!”
Hiểu Hiểu lừ mắt nhìn anh, “Chỉ những lúc không có tôi ở đây, chăm sóc Nếp, không phải để anh ở đây.”
Có những lời cô phải nói cho rõ ràng, cô không muốn có ngày trở về nhà thì thấy anh lại chơi trò chim gáy chiếm tổ.
Anh gật đầu, tỏ ra rất hiểu, “Tôi bảo đảm sẽ tuân thủ yêu cầu của em!”
“Được rồi, anh có thể trở về.”
“Ừ!” Anh đáp, thật sự không định tiếp tục vô lại nữa, đi tới cửa.
Còn Hiểu Hiểu rất kinh ngạc, không ngờ anh lại nghe lời như vậy.
Khang Hi tới cửa, chân vừa dợm bước lại thu về, như nghĩ tới điều gì đó, quay đầu nói, “Hiểu Hiểu, em vẫn còn chưa đưa thẻ khóa nhà của em.”
Cô đã thay đổi khóa nhà rồi, thẻ dự phòng trước đây không thể dùng được nữa.
Hiểu Hiểu sửng sốt, “Tại sao lại đưa thẻ khóa nhà cho anh?”
“Tôi muốn qua chăm sóc Nếp, còn phải làm thức ăn cho chó cho Nếp, nếu không có em thì tôi vào bằng cách nào?”
Hiểu Hiểu nghẹn trân không nói được tiếng nào. Sớm biết thế cô đã không đổi khóa, làm chuyện vô ích.
Lại nói, nếu đưa thẻ khóa nhà cho anh thì chẳng khác gì anh có thể tới đây bất cứ lúc nào?
Đột nhiên cô có cảm giác tự ôm đá đập chân mình.
Thế nhưng, cô vẫn giao chìa khóa cho anh một cách rất không tình nguyện.
Anh cười khì khì cất đi, “Vậy chúng ta, ngày mai gặp lại nhé!”
Đâu chỉ gặp mỗi ngày mai, ngày nào cũng gặp ấy chứ.
Cứ tưởng rằng cứ mỗi sáng sớm anh sẽ xông tới trước cửa nhà cô, dùng lý do chăm sóc Nếp để quấy rối. Thế nhưng anh lại không vậy, sau khi thức dậy, cô sẽ nhìn thấy bữa sáng được chuẩn bị sẵn sàng trên bàn, vẫn như trước đây, thế nhưng không thấy bóng dáng anh đâu.
Nếp đang ăn thức ăn cho chó nóng ấm, gồm lòng đỏ trứng, lòng trắng trứng, đậu nành, củ cải và thịt heo bằm trộn chung với nhau. Vừng ở bên cạnh cũng rất thèm, nhưng lịch sự không cướp.
Chờ Nếp ăn no, không ăn nữa, còn thừa thì nó mới có thể được ‘giải quyết’.
Hiểu Hiểu ăn sáng xong thì đi làm, lúc bước ra khỏi cửa cũng không thấy Khang Hi đâu.
Đến khi tan làm về nhà, cô cũng chẳng thấy anh, trên bàn bày bữa tối rất phong phú, còn bốc hơi nghi ngút, có lẽ đã tính toán thời gian rồi mới làm. Trong nhà cũng được quét tước sạch sẽ, vừa nhìn đã biết có người chuyên tâm dọn dẹp cho, trong bình cắm những đóa hoa mới đang còn nụ để chờ nở.
Nhìn lại Nếp, đã ăn bữa ăn thơm phức của mình, làm nũng với Vừng. Vừng ở bên cạnh để nó tùy ý cắn lỗ tai, đuôi và đủ loại thịt trên người mình. Có lúc bị cắn đau thì nó chỉ nhếch miệng, không tức giận, còn dịu dàng liếm Nếp một cái.
Thắm thiết quá mà!
Hiểu Hiểu còn tưởng lúc ăn cơm, Khang Hi sẽ mặt dày xuất hiện, thế nhưng anh không làm thế.
Liên tiếp mấy ngày sau đều như vậy, khiến cô còn tưởng trong nhà mình có nàng tiên ốc như trong cổ tích.
Rốt cuộc người này đang làm cái gì?
Cái cảm giác không nhìn thấy người nhưng được anh chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ thế này khiến cô không khỏi cảm thấy nôn nóng, khiến cô luôn nghĩ tới anh.
Cô không thích cảm giác này, nhưng lại chẳng thể nào khống chế bản thân. Có phải cô nên đi hỏi thẳng anh cho rõ ràng hay không, anh muốn làm gì? Thế nhưng nghĩ lại, phải hỏi gì chứ, không phải bây giờ anh đang làm theo yêu cầu của cô đó sao?
Suốt đêm, cô lăn qua lộn lại không ngủ được, Khang Hi ở sát vách cũng chẳng ngủ, thế nhưng chẳng hề nóng ruột chút nào, trái lại còn nở nụ cười khá hài lòng.
Cái này gọi là, Kế hoạch B!