Lúc này trong sảnh tiệc sáng bừng rực rỡ, bóng người thướt tha, ăn uống linh đình, càng bày ra vẻ náo nhiệt, nhân viên phục vụ bưng từng khay rượu ngon, qua lại không ngớt trên hội trường các quan khách đang tụ tập, cung cấp theo nhu cầu của khách kịp thời. Ánh đèn sáng chói, chiếu xuống đống bộ đồ ăn bằng bạc càng khiến cả sảnh tiệc thêm lấp lánh rực rỡ, như một buổi gặp mặt thời thịnh thế.
Khí đó, trong buổi tiệc đông đúc, người càng lúc càng nhiều hơn, những doanh nhân nổi tiếng, các nhân vật máu mặt trong giới chính trị đều tề tụ ở sảnh này, mặt mày hồng hào, mùi rượu tỏa ra khắp nơi, các cô gái đi cùng bọn họ, không phải tiểu thư con nhà giàu thì cũng là người mẫu có tiếng tăm, bọn họ thi tài khoe sắc, từng người từng người một, đúng là có thể ví như nhìn mây nhớ váy nhìn hoa nhớ người.
Chẳng ai phát hiện trong một hành lang nhỏ vắng vẻ ở cách đó không xa, trong một góc nọ, sự kiện cưỡng hôn vẫn đang tiếp tục được tiến hành.
Hai gò má trắng mịn như ngọc như sứ của Hiểu Hiểu đỏ ửng, vung tay phải muốn đánh vào gã đàn ông cứ hôn cô mãi.
Cứ như thể anh không dừng lại, không khống chế được.
Khang Hi bắt được tay cô, đặt lên môi, dịu dàng hôn nhẹ lên từng ngón tay của Hiểu Hiểu, cứ thưởng thức một cách rất cẩn thận một lần, sau đó lại dán lên cánh môi kia, tựa như đã bị mất đi lí trí, hôn rất mạnh liệt, mãi đến khi dùng hết dưỡng khí trong phổi anh mới không thể không rời đi, lại hôn từng chút, từng chút một… Đến tận khi anh cũng hiểu cho dù thế nào cũng không đủ thì ánh lửa nóng rực dưới đáy mắt lại bụng lên, khuôn mặt tuấn tú cúi xuống, lại muốn cắn nuốt cô một lần nữa.
Hiểu Hiểu hoàn toàn không kịp phản ứng, hơi thở mạnh mẽ đầy vị đàn ông đã ào ào kéo tới, cướp đoạt, thôn tính cô mất rồi.
Anh nghiện!
Mà cô chẳng thể chống đỡ được.
Bỗng nhiên nút áo sơ mi bị anh nhanh tay cởi mất hai cái, bàn tay nóng hổi của anh lập tức chui vào dưới lớp áo.
Nháy mắt mặt của Hiểu Hiểu đỏ ửng, cả người cứng đờ, ngẩn ra, cả người không động đậy được gì.
Cô không động đậy, không có nghĩ anh không thể động, ngược lại, bàn tay càng ‘động’ dữ dội hơn.
Hiểu Hiểu vừa thẹn vừa giận, bàn tay nhỏ bé kia đẩy mạnh lồng ngực cường tráng cả ah, sau đó hung dữ vật ngã xuống đất.
Cô kéo chặt áo sơ mi trên người, xoa gò má nóng bừng và cánh môi vừa sưng vừa đỏ, hung dữ trừng mắt nhìn Khang Hi đang té trên đất.
Con người này… dám được đằng chân lại lân đằng đầu!
Đôi mắt Khang Hi phủ đầy dục vọng cuối cùng cũng khôi phục được chút lí trí, đảo mắt một chút, khi nhìn Hiểu Hiểu thì nhanh chóng thay đổi thành vẻ tội nghiệp, thê thảm đáng thương. Nếu bây giờ đèn tắt hết, chỉ để cho anh một ánh đuốc, rắc chút kim tuyến lấp lánh gì đó thì đảm bảo có thể diễn ‘live’ một màn ‘oán phu’ bị vợ đuổi ra khỏi nhà vào nửa đêm.
Anh lên án: “Hiểu Hiểu, em lại đánh tôi!”
Hiểu Hiểu siết chặt áo sơ mi, khuôn mặt đỏ hồng phản bác: “Ai… ai bảo anh… được… đằng chân lại lân đằng đầu!”
Rõ ràng anh làm bậy trước, nếu không ngăn thì ai mà biết anh sẽ làm gì nữa.
Khang Hi ngây ngốc nhìn bàn tay ‘tà ác’ của mình, bỗng nắm chặt tay lại, trong đầu tự động phát lại hình dáng ban nãy.
Xúc cảm vẫn còn, vừa ấm lại mềm, hương thơm ngào ngạt, nhỏ thì càng…
Khóe miệng anh không kiềm được lại kéo lên, nở một nụ cười chói mắt.
Đáng giá!
Hiểu Hiểu quay lưng, cài các nút lại lần nữa, sau đó che mặt mình. Nhiệt độ trên mặt vẫn nóng kinh người như trước khiến cô cũng không dám xoay sang nhìn anh.
Khang Hi bò từ dưới đất lên, ôm chặt lấy cô từ sau như một con gấu.
Cô vừa định giãy dụa thì nghe tiếng anh dịu dàng dỗ dành bên tai, “Lần đầu tiên, không khống chế được lực nên khó tránh hơi mạnh một chút. Lần sau tôi sẽ dùng lực nhẹ hơn, nhất định không ‘nặn’ đau em đâu!”
Ba chữ ‘nặn’ đau em truyền vào tai Hiểu Hiểu khiến đầu cô cứ ong ong, mặt nóng đến bốc khói, lấy cùi chỏ thúc vào anh.
Tên khốn khiếp này, vốn chẳng biết cái gì là một vừa hai phải.
Bị Hiểu Hiểu đánh như vậy, Khang Hi đau đến phải rên hừ một tiếng, thế nhưng vẫn cười sáng chói như cũ, vòng tay ôm cô cũng không thể buông lỏng, giọng nói trầm thấp vang trên đỉnh đầu, “Vì sao lại đồng ý giả làm bạn gái Vệ Hiểu?”
Thật ra anh cứ canh cánh chuyện này trong lòng mãi, không hỏi rõ ràng thì trong lòng sẽ không được thoải mái.
Thấy anh vẫn ôm mình không buông như thế, cô cũng lười ngọ nguậy: “Đánh cược thua.”
Đã nói cho anh biết chuyện đóng giả thì cũng chẳng cần che giấu những chuyện khác nữa.
Khang Hi nhíu mày, “Đánh cược?”
“Ừ, đánh võ, tôi thua!” Tài nghệ không bằng người ta, chẳng trách được ai.
Khang Hi nghe thế, cơn lửa giận nổi lên, giữ chặt bả vai cô, xoay người Hiểu Hiểu lại, giọng nói của anh đang thấp từ từ lên cao, biến thành gầm rống.
“Anh ta dám đánh em!”
Anh biết Hiểu Hiểu là sĩ quan huấn luyện, thế nhưng trong nhận thức của anh, sĩ quan huấn luyện cũng như huấn luyện viên quyền anh ấy, dạy người ta đánh đấm, trên tay có dụng cụ bảo hộ, không có nguy cơ bị thương, chỉ dạy các động tác mà thôi.
Nhưng đấu võ thì… lửa giận bốc lên, anh liên tưởng đến thi đấu quyền anh, đánh nha túi bụi, trong đầu là hình ảnh cô bị Vệ Hiểu đánh ngã xuống đất, càng nghĩ càng tưởng tượng tới cảnh Vệ Hiểu dùng roi quất, dùng sáp nóng đổ nhỏ lên người cô…
Không cách nào khác, vừa thắm thiết với nhau xong, dư vị chưa qua thì đột nhiên lửa giận dâng trào, thần kinh trong não bị chập mạch, rối loạn.
Lông mày anh dựng thẳng, khuôn mặt nổi gân xanh, mặt đỏ bừng rồi nhanh chóng tái mét, kinh khủng đến mức có phần dọa người.
Hiểu Hiểu cũng không biết trong đầu anh đang có những hình ảnh cấm trẻ dưới mười tám, nhìn vẻ mặt dọa người của anh là biết Khang Hi đang hiểu nhầm.
“Anh đừng nghĩ bậy, là đánh võ rất bình thường thôi, chạm tới là ngừng, hơn nữa…” Cô dừng lại một chút, tự động nhận thua, cũng muốn nói chuyện này cho anh biết, tránh để anh càng tức giận hơn.
“Hơn nữa cái gì?” Cơn giận trong lồng ngực vẫn đang cháy âm ỉ, hận không thể chém chết Vệ Hiểu.
“Có nhiều người nhìn mà, là tranh đấu quang minh chính đại.”
Anh đang cực kì tức giận vì cô bị người ta đánh, hoàn toàn chẳng để tâm tới những điều cô nói, “Anh ta đánh em ở đâu?”
Khang Hi muốn hỏi cho rõ, muốn Vệ Hiểu phải hoàn trả gấp trăm lần.
Hiểu Hiểu kiễng chân, nâng mặt anh quát: “Nói rồi, chỉ chạm đến đó là thôi, anh đừng có làm càn, anh không đánh lại anh ta đâu.”
Với Khang Hi mà nói, chuyện này đúng là một điểm trí mạng!
Nháy mắt cả người anh cảm thấy rất uể oải, muốn khóc ra nước mắt.
Nếu sớm biết như thế thì anh cũng nên đi học võ, cũng còn hơn bây giờ bị Hiểu Hiểu khinh thường.
Có điều…
Anh như có như không nhếch khóe miệng, sự hung ác hiểm độc xẹt qua rất nhanh ở trong mắt, sau đó biến mất.
Quân tử báo thù, mười năm không muộn…
Cô nhìn bộ dạng này của anh mà tức cười, vỗ nhẹ lên mặt anh, “Thôi được rồi, tôi lại không bị thương, anh đừng nên suy nghĩ bậy bạ, đánh nhanh cũng bình đẳng thôi, anh ta đánh, tôi cũng trả lại đủ, rất công bằng.”
Đột nhiên, Khang Hi híp mắt, nhẹ giọng hỏi một câu: “Trước khi đấu võ, em có biết chuyện anh ta muốn nhờ em giả làm bạn gái không?”
Trái tim cô đập bình bịch, trán rịn một giọt mồ hôi, cuống quít đưa mắt nhìn sang hướng khác.
“Hiểu Hiểu, thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự sẽ bị ngiêm trị…” Anh lợi dụng ưu thế chiều cao, lại đè cô lên tường.
Cô dùng tay đặt lên lồng ngực, không cho phép anh tiến gần thêm chút nào nữa, trông vẻ mặt hết sức chột dạ.
Cô vậy mà cũng chột dạ sao, đúng là một chuyện khó thấy của kiếp này.
Anh lại sáp tới thêm một tấc, “Hiểu Hiểu, nói đi!”
Thấy môi anh lại dán tới đây, đột nhiên cô lại nói, “A, tôi nhớ mình còn có việc, tôi phải đi rồi.”
Cô thụt người ngồi xổm, linh hoạt chui ra khỏi lồng ngực anh.
Khang Hi muốn giữ lấy tay cô, thế nhưng lại để Hiểu Hiểu chạy mất, cau mày hỏi: “Em đi đâu?” Anh vẫn chưa hỏi xong đâu.
Sau khi giữ một khoảng cách, Hiểu Hiểu mới lên tiếng, “Đi tìm Vệ Hiểu.”
Mặt anh lại lập tức thối hoắc, “Tìm anh ta làm gì?”
“Hỏi anh ta nhiệm vụ đã xong chưa, nếu hoàn thành rồi thì tôi về nhà.”
“Vậy tôi đi với em!” Anh cũng không muốn để Vệ Hiểu có bất cứ dính dáng gì với cô nữa, dù có giả vờ cũng không được.
“Không được!” Cô cự tuyệt, “Tôi đã đồng ý với Vệ Hiểu rằng không nói chuyện này với bất cứ anh, anh đi chỉ thêm phiền thôi. Không nói nhiều với anh nữa, có chuyện gì để về nhà lại nói.”
Thấy trên hành lang không có ai, cô lập tức nhảy phốc ra như thỏ, cực kì nhanh nên Khang Hi cũng chẳng thể đuổi kịp.
Khang Hi đứng trong góc phòng, đầu tiên ngẩn người, sau đó nhớ lại chuyện mình vừa được hôn Hiểu Hiểu, liền cảm thấy mừng rỡ phấn chấn không kiềm chế được nhịp tim, niềm vui trào dâng từ tận đáy lòng, tâm tình như vừa được ăn mật ngọt.
Cả người khoan khoái như vừa được ăn thuốc thập toàn đại bổ, tinh thần phấn chấn.
Cả người giống như là ăn thập toàn đại bổ hoàn tựa như cả vật thể khoan khoái, tinh thần phấn chấn.
Sự kiêu ngạo đã quay về!
**
Ở một nơi khác, Cảnh Táp hỏi nhân viên phục vụ tìm một tách trà giải rượu, uống xong lại tìm một nơi yên lặng để nghỉ ngơi một chút, vừa tỉnh rượu. Cả buổi tối chỉ uống rượu, chưa ăn gì nên liền cảm thấy hơi đói.
Thấy trong phòng tiệc có vô số món ăn ngon, con sâu ham ăn trong bụng bắt đầu kêu ùng ục, nghĩ dù sao cũng đã tới đây, không thể để lãng phí những món cao cấp này, sau này có thể không còn cơ hội như thế này nữa đâu.
Nghĩ thế, lá gan của Cảnh Táp lớn hơn, cầm khay, bắt đầu đi cướp đồ ăn ngon.
Thấy không có ai để ý tới mình, cô càng yên tâm hơn, càng ăn ngon lành, thi thoảng còn cho lời bình luận. Đột nhiên sực nhớ tới chắc Hiểu Hiểu vẫn chưa ăn gì, lập tức đi lấy một cái khay, gắp vài món ăn thức uống cho cô.
Lúc này, sảnh tiệc ngoài trời xao động, có rất nhiều người đi ra ngoài.
“Hôm nay ngoài sinh nhật của lão Vệ còn là ngày kỉ niệm năm mươi năm thành lập công ty Vệ thị, nghe nói đợi một chút nữa sẽ có bắn pháo hoa đó!”
“Pháo hoa?”
“Lại còn đặc biệt tìm đặt tại xưởng pháo hoa lớn nhất trong nước, sử dụng pháo có gắn chíp, tức là cái chíp máy tính trong quả pháo, kiểm soát qua máy tính, có thể quy định được độ cao, phương hướng, hướng nổ, còn có thể kết hợp với nhau để tạo thành những chữ, hình vẽ đặc biệt!”
Có người líu lưỡi hỏi, “Thế thì không phải cũng giống pháo hoa bắn ở khai mạc Olympic đó sao?”
“Không sai, giống nhau cả đấy, nghe bảo còn xuất hiện logo của công ty Vệ thị nữa, cực kì hiếm thấy!”
“Vậy thì tôi nhất định phải quay lại!”
Mọi người đều cùng kéo ra sảnh tiệc ngoài trời, Cảnh Táp nghe thấy thì biến sắc.
Pháo hoa?
Khói lửa?
Không ổn rồi!
Hiểu Hiểu!
Cảnh Táp vội vàng bỏ địa xuống, như con ruồi không đầu tìm kiếm Hiểu Hiểu trong phòng tiệc, trên mặt đầy vẻ lo lắng sốt ruột.
Không có ở đây, chẳng lẽ đang ở lầu hai!
Nghĩ đến đó, cô vội vàng chạy ra ngoài, không chú ý nên đụng phải một người.
Trên mặt Vệ Bảo cũng đầy sự sốt ruột, đang đi tìm người, nhìn thấy Cảnh Táp cũng giữ vai cô lại, “Cảnh Táp, có nhìn thấy Khang Hi không?”
Ban nãy trong phòng nghỉ, Khang Hi trông như người sắp chết, ai gọi cũng không thèm phản ứng, người như pho tượng cát, đụng vào sẽ vỡ ra ngay. Anh, Cảnh Bất Mị và Kế Hiểu Nam đều không dám nói chuyện với anh, rất sợ kích thích anh nên đành phải yên lặng bên cạnh xem chừng.
Chẳng được bao lâu, hai mắt đỏ ngầu, liều mạng chạy ra ngoài như muốn tìm người, nháy mắt đã không thấy bóng người đâu cả.
Vì lo lắng anh sẽ xảy ra chuyện gì, Vệ Bảo, Cảnh Bất Mị và Kế Hiểu Nam lập tức chia nhau tìm người, tìm đến bây giờ cũng chẳng thấy Khang Hi đâu.
“Sao tôi biết Khang Hi ở đâu?” Cô lại bám ngược vào vai Vệ Bảo, “Anh có thấy Hiểu Hiểu đâu không?”
Nghe thấy cái tên này là Vệ Bảo lại nổi cơn tức, “Đừng có nhắc tới cô ta với tôi.”
Nếu không phải tại Hiểu Hiểu thì Khang Hi cũng không trở nên như thế.
Cảnh Táp cũng không biết ban nãy đã xảy ra chuyện gì, thấy bộ dạng không có gì xảy ra của ta thì cây đuốc trong lồng ngực lại nổi lửa hừng hực.
Vừa định phát cáu thì trên cái sân rộng ngoài sảnh tiệc có một tiếng ‘víu’, sau đó bỗng có một tiếng vang lớn, mười mấy quả pháo được bắn thẳng lên bầu trời, phóng ra, ngàn vạn quả pháo hoa rực rỡ nháy mắt nở rộ ngạo nghễ trên không trung, khoa hoa đua sắc, cái nào cũng được làm rất đẹp, từng cánh rực rỡ chói lóa, khảm lên bầu trời đêm càng trở nên lộng lẫy không gì sánh bằng, chiếu sáng như ban ngày.
Chẳng có ai xem mà không reo hò hào hứng, phấn khích ngẩng đầu xem rồi bình luận.
Sau khi nổ ra, pháo hoa lại rơi lả tả như mưa sao băng, từ từ rơi xuống mặt đất, mang theo màn khói trắng mờ, mùi thuốc súng thoang thoảng bay ra.
Mặt Cảnh Táp càng trắng bệch, đầu óc kéo căng, hung dữ đánh đấm Vệ Bảo, “Vệ gia các người đúng là thần kinh, sinh nhật thôi mà, bắn pháo hoa gì chứ hả, đốt tiền à, có biết như thế là ô nhiễm môi trường không!”
Vệ Bảo bị cô mắng một trận, ngơ ngác chẳng hiểu gì, trong đầu đang nghĩ tới Khang Hi, sắc mặt liền trở nên khó coi, “Em nổi điên gì vậy, chẳng lẽ bắn pháo hoa là phạm pháp à?”
“Nếu là phạm pháp thật thì hay, vậy bây giờ tôi có thể bắt anh về đôn!” Cảnh Táp lại nắm tay thành nắm đấm, đập vào anh mấy cái, trừng mắt nhìn anh như muốn đẩy Vệ Bảo vào chỗ chết.
“Phụ nữ các em đúng là không thể nói lý!”
“Vậy vẫn còn tốt hơn đám đàn ông thối tha các người!”
Đột nhiên Cảnh Táp sực nhớ đây không phải lúc đấu võ mồm, cô phải tìm bằng được Hiểu Hiểu, lập tức đẩy Vệ Bảo ra, tiếp tục chạy lên lầu hai. Vì mặc lễ phục là váy dài, bó nên cô không sải chân được, cô buồn bực, cúi người dùng tay xé váy.
Một tiếng xoẹt, tiếng xé tà váy vang lên, cô xé thẳng lên đùi, lộ ra cẳng chân dài trắng nõn thẳng tắp.
Vệ Bảo trố mắt nhìn, khi trước tặng cái váy đi tiệc này cho cô, Cảnh Táp còn bị dọa đến mức không dám mặc, bảo là nhỡ làm bẩn thì sao, sau khi mặc lên người thì bước từng bước cẩn thận từng li từng tí, bây giờ thì hoàn toàn ngược lại, trực tiếp xe luôn.
Không phải đã nói sẽ trả lại cho anh sao? Bây giờ thì sao mà trả được?
Đúng là không hiểu rõ những người phụ nữ này đang nghĩ gì nữa.
Có điều… cặp chân kia đẹp quá.
Vừa xé váy, Cảnh Táp không đếm xỉa hình tượng nữa, sải rộng bước chân, chạy băng bằng, thế nhưng vì cô không nhớ cầu thang dẫn lên lầu hai đi thế nào, vòng vèo mấy ngõ ngách rồi mà vẫn chưa tìm ra, lại trở về chốn cũ.
Vừa thấy Vệ Bảo liền chửi ầm lên, “Nhà các anh xây cái khách sạn kiểu gì vậy, nhiều ngõ ngách nhiều hành lang như thế, muốn làm gì, chơi đánh trận trong đường hầm à.”
Vệ Bảo tuân theo nguyên tắc đàn ông không đấu với phụ nữ, không cãi nhau với cô.
Cảnh Táp nhấc chân đá vào đầu gối anh, chống nạnh quát, “Nói đi, lên lầu hai thế nào?”
Đây mà là thái độ hỏi người à? Còn lấy chân đạp anh.
“Em đúng là đồ đanh đá!”
Cảnh Táp lập tức đáp lời, “Anh là đồ con ông cháu cha mắc bệnh thần kinh!”
Vệ Bảo tức giận đến mức da mặt run rẩy, “Đừng tưởng cô là cảnh sát thì có thể nhục mạ người khác.”
“Đừng tưởng anh có tiền là hay lắm, tự cho mình là tổng tài bá đạo hả, tôi nhỏ vào!” Cảnh Táp lại đạp anh một cái, “Anh có nói hay không, lầu hai ở đâu!?”
Vệ Bảo cảm giác chân mình sắp bị cô đạp gãy mất rồi, sao phụ nữ bây giờ đều bạo lực như vậy.
Đoan Mộc Hiểu Hiểu cũng vậy, mà Cảnh Táp cũng thế.
Gì mà bạn bè thân thiết chứ, thật ra chỉ là một bầy cọp cái thôi.
Bây giờ, Khang Hi lại chạy ra từ cái hành lang kín kia, đã thế còn cười híp mắt nhìn bàn tay tà ác kia của mình, đã thế đang khi không lại bóp bóp trong không khí, như nghĩ tới chuyện gì, mặt phớ lớ, trông cực kì dung tục.
À không, vì anh đẹp trai quá, dù có dung tục hơn thì cũng không nhìn ra, vẫn là một nam thần cực kì đẹp trai.
Khóe mắt Cảnh Táp vừa nhìn thấy anh, liền nhào tới như cơn gió, “Khang Hi, anh có thấy Hiểu Hiểu đâu không?”
“Cô ấy đi tìm Vệ Hiểu rồi, sao vậy?”
Cảnh Táp như vừa tìm được vị cứu tinh, kéo tay anh, kêu lên, “Mau mau đi tìm Hiểu Hiểu thôi, đừng để cô ấy nhìn thấy khói lửa, cô ấy sẽ phát điên mất.”
Khang Hi không hiểu rõ ý cô, thế nhưng vẻ lo lắng trên mặt kia không phải giải vờ, giữ chặt Cảnh Táp lại, “Nói rõ ràng ra nào!”
Vệ Hiểu thấy anh không sao, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm, nghe thấy Cảnh Táp nói thế, anh không nhịn được cười, “Chả hiểu cô đang nói gì cả, khói lửa thôi thì có gì mà sợ, cũng đâu phải bom mìn!”
Hai chữ bom mìn đã đánh thức Khang Hi, anh nhìn ra ngoài nơi đám đông đang tụ tập.
Một tiếng ầm vang lên, vô số pháo hoa bắn ra rơi xuống từ trên trời, thành một thác nước màu đỏ vàng, rất có khí thế của ‘Nước đổ xuống từ ba ngàn thước’ (*), cả đám người nhìn mà hoa cả mắt, vỗ tay rần rần khen hay.
(*) Câu thơ từ bài Xa ngắm thác núi Lư của Lý Bạch, trong câu ‘Nước bay thẳng xuống ba nghìn thước, Tưởng dải Ngân Hà tuột khỏi mây’.
Vì số lượng lớn mà mùi thuốc súng tràn ngập, ngày càng nồng.
“Cảnh Táp, có phải cô ấy sợ ngửi thấy mùi khói không?”
Cảnh Táp gật mạnh đầu, “Đúng, là mùi đó, bởi vì nó….”
“Có mùi thuốc súng như bom!”
Vì đều làm từ thuốc nổ mà ra.
Anh biến sắc, ngũ quan dữ tợn, bóp lấy cổ Vệ Bảo, “Vệ Hiểu đang ở đâu?”
Vệ Bảo bị anh dọa giật cả mình, “Ở lầu hai, chắc là ảnh đang ở chỗ cha tôi!”
Khang Hi rất quen thuộc với nơi này, vì đã lui tới nhiều lần nên chạy thẳng như bay lên lầu hai, vừa lên cầu thang thì anh đã đụng phải Vệ Hiểu và Vệ Ung Tụng.
Vệ Ung Tụng vừa nhìn thấy Khang Hi, lập tức vẫy tay nói, “Tiểu Hi, món Phật động tâm kia làm bác rất hài lòng, cháu đúng là…”
Còn chưa nói hết cô thì Khang Hi đã bổ nhào tới như đại bàng giương cánh, kéo cổ áo Vệ Hiểu, “Hiểu Hiểu đâu?”
Vệ Hiểu sửng sốt, “Không phải cô ấy ở lầu dưới à? Ban nãy cổ còn bảo muốn đưa Cảnh Táp ra ngoài cho thoáng khí…”
“Anh có nói cho Hiểu Hiểu biết đêm nay sẽ đốt pháo hoa không?!”
Anh ta lại ngẩn người, thậm chí Vệ Hiểu còn không nói cho cô biết cha mình là ai, sao lại kể tối nay sẽ đốt pháo hoa chứ. Gia đình bình thường không bắn pháo hoa vào dịp sinh nhật đâu, nếu mà lộ ra thì sẽ nói là nến sinh nhật, sẽ bắn vài quả thôi.
Khớp tay Khang Hi căng cứng, nắm chặt thành quả đấm, muốn đánh Vệ Hiểu một trận. Anh ta mang Hiểu Hiểu tới nhưng lại chẳng nói gì cho cô hay.
Đột nhiên, lại một tiếng vang thật lớn, một quả pháo mang theo ánh lửa đỏ bay lên trời không, sau vào tiếng vang vui tai thì nở rộ rực rỡ, như một bầu trời sau đủ sắc màu, tô điểm cho bầu trời đêm.
Mùi thuốc súng nồng nặc tản ra khiến trái tim Khang Hi co rút, lúc này không phải lúc nổi giận, phải nhanh chóng tìm được Hiểu Hiểu.
Khang Hi vẫn chưa quên lần ở nhà cô khi đó, khi anh nhắc tới ba mẹ, cô đã phát điên thế nào.
“Vệ Hiểu, kiếp anh, tốt nhất anh đừng để tôi nhìn thấy anh nữa!”
Khang Hi buông tay, ánh mắt hung dữ khiến người ta cảm thấy như dã thú vừa bước ra từ cổng địa ngục.
“Sao vậy?”
Khang Hi không nói, quay qua hỏi Cảnh Táp ở phía sau mình, “Em nghĩ kĩ đi, cô ấy sẽ trốn ở nôi thế nào?”
Cảnh Táp ôm đầu cố gắng suy nghĩ, “Nếu là tết âm lịch, quốc khánh, những lúc có thể sẽ bắn pháo hoa thì nhất định Hiểu Hiểu sẽ trốn trong khách sạn, cô ấy sẽ đặt trước một phòng ở đó, còn nếu là đám cưới, vì Phúc Để ở trung tâm thành phố, nghiêm cấm đốt pháo trong những người thường, gặp hôn lễ đám cưới thì bảng đèn điện tử trước cửa tiểu khu sẽ có thông báo, gặp mấy ngày đó Hiểu Hiểu cũng sẽ trốn vào khách sạn, nhưng ở đây… chuyện này bất ngờ ập tới…”
Cô lắc đầu hoảng loạn, “Em không biết! Em thật sự không biết!” Nói tới đó, Cảnh Táp vừa khóc vừa nói, “Khang Hi, phải làm sao đây? Hiểu Hiểu sẽ phát điên mất, cô ấy rất sợ ngửi thấy mùi thuốc nổ!”
Sắc mặt Khang Hi trắng bệch, cố gắng để mình trở nên bình tĩnh/
Nếu gặp phải chuyện sợ hãi, người bình thường đều trốn đi, nhưng chỗ trốn nhất định phải là nơi cho mình cảm thấy an toàn. Hiểu Hiểu có bệnh PTSD, có lẽ sẽ chọn những nơi mình quen thuộc lại mang tới cảm giác an toàn. Nhưng đây là lần đầu tiên cô tới đây, không thể nào quen thuộc được, nếu như vì sợ mà muốn chạy về nhà, ở đây là núi, không có xe, trời lại tối, cô không thể đi bộ được…”
Lái xe…
Đầu anh căng thẳng, lập tức quay đầu hỏi Vệ Hiểu, “Lúc anh và Hiểu Hiểu tới đây, lái xe của ai!”
“Xe cô ấy, vì có thể tối nay sẽ ở đây nên anh để cô ấy lái xe của mình!”
Bãi đỗ xe!
Nhất định cô đang ở bãi đổ xe!
Khang Hi xoay người, xuống cầu thang, chạy băng băng tới bãi đỗ xe.
Với Hiểu Hiểu mà nói, một nơi vừa quen thuộc vừa an toàn, ở chốn này đây, trừ xe của cô thì không thể nào nghĩ ra nổi chỗ nào khác.
Huống hồ, bãi đỗ xe ở dưới tầng hầm, dưới đó không nghe thấy âm thanh cũng không ngửi thấy mùi thuốc nổ.
Nhất định là ở đó!
Hiểu Hiểu, đừng sợ, anh tới đây!
Vì Vệ Bảo không nói gì nên Vệ Hiểu tưởng là đã cúp điện thoại, lại nghĩ mình đã nói hết những gì cần thiết rồi, thế nên cũng cúp máy.
Còn trong nhà hàng, mặt Vệ Bảo như bắp cải tím ngắt, ngồi trên ghế không nhúc nhích.
Một lát sau, anh đặt di động xuống, chà mạnh lên mặt mình, hi vọng đây chỉ là giấc mộng.
Thế nhưng, năm chữ ‘Vệ gia sắp tiêu rồi’ cứ như bong bóng trong chai nước ngọt, cứ sủi bọt ùn ục trong đầu Vệ Bảo. Anh mở chai rượu uống một hơi, cứ như uống nước lọc.
Vị tổng giám đốc đứng bên cạnh nhìn ngơ ngẩn, đây không phải là chuyện mà nhị thiếu gia của Vệ gia vốn trước nay có tiếng nho nhã làm.
Thế này là thế nào?
Dù rất tò mò nhưng là nhân viên, sao có thể can thiệp vào chuyện của ông chủ, ông ta chỉ có thể kiềm chế sự hiếu kì, tiếp tục nhìn anh uống ừng ực như bò.
Đột nhiên, Vệ Bảo biến sắc, cầm bình rượu bỏ đi.
“Tổng giám đốc Vệ, di động!” Ông ta ở sau gọi lớn.
Với người làm ăn mà nói, di động là một vật liên lạc rất quan trọng, nếu có gì sai sót thì ông ta không thể gánh nổi trách nhiệm đâu.
Vệ Bảo dừng chân, đưa mắt nhìn chai rượu trong tay, thật sự đang rất nóng ruột, anh còn không để ý đang cầm gì.
Tổng quản lý đưa điện thoại của anh bằng hai tay, “Tổng giám đốc Vệ, cậu đi thong thả!”
Vệ Bảo cầm di động, gọi điện thoại cho tài xế đậu xe trước nhà hàng, vừa lên xe liền gọi cho Cảnh Bất Mị ngay lập tức.
“Lão Cảnh, cậu đang ở đâu?”
Cảnh Bất Mị đang ăn tôm hùm ở quán của Hải Lãng, mùa hè mà, sao mà thiếu món tôm hùm mười ba hương và bia lạnh chứ, còn có tên ham ăn Kế Hiểu Nam nữa.
“Đang trong quán Hải mập, sao vậy?”
“Cậu đợi tôi, tôi tới ngay đây!” Vệ Bảo cúp điện thoại, bỗng vỗ mạnh vào lưng ghế của tài xế, “Lái đi, tới đường Đông Điền.”
Quán ăn ‘Vợ tôi thích ăn mặn’ nằm ở trên đường Đông Điền.
Tài xế đã lái xe cho Vệ Bảo nhiều năm, vừa nói tên đường là biết anh muốn đi đâu, lập tức khởi động xe, chạy như bay.
Trên đường, Vệ Bảo cứ giục chạy nhanh, tài xế cũng liều mạng nhấn ga, may mà trên đường đi không bị chặn, đi thẳng một lèo, hai mươi phút sau đã tới nơi.
Cứ như đằng sau có người rượu đuổi, Vệ Bảo ba chân bốn cẳng chạy lên lầu hai.
Khang Hi có nửa số cổ phần tiệm ăn của Hải Lãng, vì anh em gặp nhau nên đặc biệt dành riêng một phòng bao để dùng riêng.
Anh đẩy mạnh cửa, Cảnh Bất Mị và Kế Hiểu Nam ở trong đang an ủi Hải Lãng.
Vì Hải Lãng bị Khang Hi bán, thấy rất thương cảm, uống bốn chai bia xuống bụng rồi, mặt đỏ như quả cà chua.
Thấy anh tới, Cảnh Bất Mị vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh gọi, “Tiểu Bảo, mau tới ăn tôm hùm này, còn đang nóng hổi.”
“Ăn tôm hùm cái gì! Tôi nói cho các cậu biết, Vệ gia nhà tôi sắp đoạn tử tuyệt tôn rồi đây!”
Vừa nói hết câu thì Cảnh Bất Mị và Kế Hiểu Nam đều run bắn người, khiến Hải Lãng cũng tỉnh cả rượu.
Ba người thấy mặt anh xanh mét, lại nghĩ tới lời anh vừa nói, các tầm mắt đều rơi xuống đũng quần Vệ Bảo.
Bình thường đàn ông nói tới đoạn tử tuyệt tôn thì chắc chắn ở đây có vấn đề gì đó.
Ban đầu da mặt Cảnh Bất Mị căng lên, thấy anh em gặp phải chuyện này, nhất định không được coi thường người ta, cậu cười cười: “Tôi còn tưởng chuyện gì ghê gớm, đến đây, ngồi xuống cái đã, để anh đây khuyên chú mấy câu.”
Cậu ta kéo Vệ Bảo ngồi xuống, làm bộ như anh trai rất biết thông cảm, không cho Vệ Bảo có cơ hội mở miệng, tiếp tục nói, “Loại bệnh này, không có gì phải lo lắng, không phải chỉ là không đứng thôi đó sao, nhất định cậu bị áp lực quá thôi, cứ thả lỏng, không chừng mấy ngày sau là ổn thôi, nếu cậu vẫn lo lắng” Cảnh Bất Mị vỗ ngực một cái, cực kì nghĩa khí, “Tụi này cùng đi bệnh viện nam học với cậu một chuyến, bốc cái số, để bác sĩ kê cái đơn là xong. Có bệnh chữa bệnh, không bệnh thì cũng bồi bổ sức khỏe.”
Kế Hiểu Nam vội vàng phụ họa, “Đúng, không có gì phải lo hết, các anh em đi chung với cậu. Bây giờ y học phát triển như vậy, nếu không trị được thì chẳng phải vẫn còn cách thụ tinh nhân tạo đó sao, nghe nói xác suất thành công rất cao, không chỉ không có dị dạng mà còn có thể dễ dàng sinh đôi!”
Vì anh em, nhất định sẽ đi cùng, có điều khi đến đó, hắn nhất định sẽ đeo kính mát và khẩu trang để tránh bị người khác nhận ra.
Vệ Bảo quát, “Không phải thế!”
“Không phải?” Cảnh Bất Mị giật mình, tầm mắt lại đi bộ trên đũng quần Vệ Bảo lần nữa, “Chẳng lẽ nòng nọc của cậu không ổn, khả năng hoạt động không đủ hay là số lượng quá ít?”
Nếu là vấn đề này thì nghiêm trọng lắm! Vừa nghĩ đã chảy dài nước mắt thông cảm, còn trẻ như vậy mà ‘Đời con cháu’ không xài được, quá thảm.
Kế Hiểu Nam cũng muốn khóc.
Vệ Bảo nhìn thấy bọn họ bày ra vẻ mặt như thế, tức đến nổ phổi, “Các thằng khốn các cậu, nghĩ gì thế, không phải vấn đề của tôi, là anh trai…” Anh gãi gãi đầu, trong lòng rất loạn, nói gì cũng ấp úng.
“Anh cậu?” Kế Hiểu Nam chùi khóe mắt một chút, thấy hơi hồ đồ.
Vệ Bảo lại với lấy một chai bia, uống một ngụm lớn, “Anh tôi có bạn gái!”
Cảnh Bất Mị nghe, đầu óc cũng đờ đẫn, “Anh cậu có bạn gái thì sao có thể gọi là đoạn tử tuyệt tôn? Cậu có biết dùng từ hay không?! Cái này mà gọi là đoạn tử tuyệt tôn hả, rõ ràng phải là sớm sinh quý tử.”
Vệ Bảo lại uống một hớp bia nữa, nghiêm mặt nói: “Nếu tôi bảo, bạn gái của anh tôi là Hoàng hậu nương nương thì sao?!”
Ngoại trừ anh, ba người ở đây đều tưởng mình nghe lầm.
“Cậu… cậu… cậu nói lại lần nữa xem!” Giọng nói của Cảnh Bất Mị cũng run lên.
“Bạn gái của anh trai tôi là Hoàng hậu nương nương! Nghe thủng chưa? Đoan Mộc Hiểu Hiểu!”
Trong nháy mắt, cứ như ba người vừa nhìn thấy cảnh bom nguyên tử Hiroshima rơi xuống… một tiếng ầm, bùm bùm… sau đó chìm vào im lặng.
Nếu cảnh này rớt vào thời cổ đại, anh trai đại thần, thừa dịp Hoàng đế không chú ý mà xơ múi Hoàng hậu nương nương, là tội gì?
Tịch thu gia sản giết chết cả nhà, lăng trì, ngũ mã phanh thây…
Bm rồi! Đoạn tử tuyệt tôn ba trăm phần trăm.
Mãi lâu sau, Kế Hiểu Nam mới đập mạnh lên bàn, “Tiểu Bảo, hôm nay không phải ngày cá tháng tư đâu!”
“Cút cm cậu đi, ai thèm nói dối cậu, anh tôi vừa gọi điện thoại đây này.” Vệ Bảo đã nghe rất rõ ràng.
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!” Cảnh Bất Mị lắc đầu thật mạnh, “Nhất định anh cậu đang nói đùa thôi!”
Vệ Bảo lấy di động đưa cho cậu, “Nếu cậu nghĩ là nói đùa thì cậu tự mà gọi đi, gọi qua hỏi anh ấy một chút rằng có phải hay không.”
Vệ Bảo cũng muốn đó là đùa giỡn, ấy nhưng anh nghe và nhận ra ông anh mình không nói đùa chút nào. Mà bảo là đùa giỡn, trong trí nhớ của anh, người anh cả này luôn cương trực công chính, thậm chí còn chẳng nói xạo.
“Sao? Đơ hết rồi sao? Nói cho tôi một tiếng xem bây giờ nên làm gì?” Anh tới tìm người để bàn bạc tìm cách giải quyết chứ không phải tới nhìn bọn họ biến sắc.
“Biện pháp?” Hải Lãng lên tiếng, ngồi dựa vào ghế trước mặt Vệ Bảo, “Bảo à, tôi nói cho cậu biện pháp nhé, bây giờ cậu có hai con đường, một là bây giờ tôi vào nhà bếp lấy con dao phay cho cậu, cậu mang chém anh cậu! Còn thứ hai, tôi vẫn vào bếp lấy con dao phay, tôi dâng cho Vạn Tuế Gia, để cậu ấy chém cậu! Nói, cậu chọn một cái đi!”
“Còn con đường thứ ba không?”
“Cậu nói thử xem?”
Vệ Bảo sửng sốt, đột nhiên cảm thấy lời thoại này quen quen thế nào.
Hải Lãng cười ha hả, “Vệ Bảo, cậu cũng có ngày hôm nay cơ đấy!”
Nhìn bộ dạng cậu ta là biết, rõ ràng muốn tranh thủ cơ hội ăn miếng trả miếng!
Đoạn đối thoại y chang lần Vệ Bảo thông báo cho Hải Lãng rằng Khang Hi đã bán cậu ta cho Tần Viện.
“Cút! Cậu ta bán cậu là do kết cục cậu tự gây ra, hợp đồng được ký như thế, trách ai được! Còn tôi, tôi gặp tai bay vạ gió!”
Kiếp trước anh đã tạo cái nghiệt gì mà bây giờ lại gánh phải chuyện này chứ?
“Chờ… chờ… chờ chút!” Môi Cảnh Bất Mị vẫn còn run rẩy, “Chuyện này không đúng!”
Vệ Bảo nhíu mày: “Cái gì không đúng?”
“Cậu có gọi điện thoại cho Vạn Tuế Gia chưa?”
“Cậu có bệnh à! Gọi cậu ta làm gì, chẳng lẽ nói cho cậu ta biết, vợ cậu bị anh tôi hốt rồi nhé? Cậu muốn chết chứ tôi thì không!”
Vậy là coi như tự mang đầu tới cửa cho Khang Hi chém còn gì.
“Ai bảo cậu nói vậy, tôi muốn cậu hỏi xem, bây giờ tình hình của cậu ta và Hoàng hậu nương nương thế nào rồi? Đang ân ái hay chia tay?”
Câu này đã nhắc Vệ Bảo, từ sau lần Khang Hi bị Hiểu Hiểu tát sáu cái, kết quả thế nào chẳng ai hay, chỉ biết người này vẫn không hề tức giận mà theo đuổi con gái người ta. Gần đây cũng chẳng liên lạc với bọn họ, chẳng biết đuổi tới đâu rồi?
Nếu mà đã dẹp rồi thì không phải thiên hạ thái bình rồi sao?
Lúc này, Hải Lãng lại yếu ớt hỏi: “Các cậu nói xem, có khi nào Hoàng hậu nương nương bắt cá hai tay không?”
Vệ Bảo động li qua một bên, “Bớt thêm xúi quẩy cho tôi đi!”
“Không đâu, cô ấy không phải là loại người như vậy!” Cảnh Bất Mị lăn lộn trong giới giải trí, là người giải nhìn người nhất, “Nếu cô ấy bắt cá hai tay, tôi sẽ chặt đầu mang tới cho cậu làm ghế ngồi.”
Phụ nữ bắt cá hai tay sẽ không tát người ta sáu cái, nhỡ người ta bị tát xong dông thì sao? Thế là không logic.
Vệ Bảo nhìn chằm chằm vào di động của mình, có nên gọi cú điện thoại này hay không? Anh vẫn còn do dự.
“Mau gọi đi, chết sớm siêu sinh sớm!” Cảnh Bất Mị ngồi bên cạnh cổ vụ, “Chuyện này không thể kéo dài, càng kéo dài càng dễ sai lầm.”
Kế Hiểu Nam rót cho cậu một ly bia đầy, “Đây, uống đi, thêm can đảm!”
Vệ Bảo quả quyết cầm li bia uống liền một hơi, bia vào cổ họng, tức thì cuống họng được kích thích, cả người đầy tinh thần.
Anh cầm điện thoại chọn số.
“Alo?” Đầu kia điện thoại truyền giọng nói của Khang Hi tới, không khó chịu không bực tức, có vẻ mừng vui.
Vệ Bảo nuốt nước miếng, hỏi: “Vạn Tuế Gia, cậu đang ở đâu thế?”
“Tiểu Bảo à?” Khang Hi đang xào rau trong bếp, “Ở nhà?”
Nhà?
Nhà nào?
Quá là lập lờ đi hà.
“Có Hoàng hậu nương nương ở đó không?” Vệ Bảo cảm thấy hỏi như thế là thỏa đáng nhất.
Khang Hi đang bận không thể ngơi tay, đành phải kẹp điện thoại bằng vai, nghe Vệ Bảo hỏi vậy, anh vô thức đưa mắt nhìn ra phòng khách.
Trong phòng khách, Hiểu Hiểu đang ngồi xếp bằng trên thảm, thi thoảng lại xoa bụng Nếp. Nếp nằm ngửa, híp mắt hưởng thụ.
Anh cười dịu dàng, thu tầm mắt về, tiếp tục xào rau, “Đang ở bên cạnh tôi, sao vậy?”
Vệ Bảo nghe mà run như cầy sấy, Cảnh Bất Mị, Kế Hiểu Nam cũng thế, bọn họ dán lỗ tai để nghe trộm điện thoại, nghe xong sắc mặt dòm y chang Vệ Bảo, như bắp cải tím.
“Thế… gần đây cậu với Hoàng hậu nương nương có ổn không?” Vệ Bảo vẫn chưa từ bỏ ý định.
Khang Hi liếc Vừng đang ngồi chồm hổm bên cạnh Hiểu Hiểu, ghen tị nói: “Người không như chó!”
Thế là sao?
Không hiểu!
Khang Hi nấu ăn xong, tắt bếp, trút măng tây được xào xanh mướt ra đĩa, lại nói: “Đúng rồi, tuần sau là đại thọ bảy mươi của bác Vệ, ông ấy uống chè xuân Long Tĩnh không, có muốn tôi mua hai cân mang tới không?!”
Anh và Vệ Bảo chơi với nhau từ hồi tiểu học, hầu như đã quen biết với tất cả mọi người trong nhà Vệ gia, hồi bé còn thường xuyên tới nhà Vệ Bảo làm bài tập nên anh vẫn luôn rất tôn kính cha của Vệ Bảo.
Nếu như trước đây, chắc chắn Vệ Bảo sẽ nói: Hai cân thì có bao nhiêu, mua mười cân tới đây cho tôi.
Nhưng bây giờ… cứ cảm thấy cái gì Khang Hi tặng cũng là thạch tín.
“Không cần đâu, gần đây ông già thích uống Bích loa xuân!” Người cao tuổi thích uống trà, cha của anh cũng thế.
“Thế thì được, lần này tôi sẽ tặng ‘Phật động tâm’ cho ông ấy vậy!”
Phật động tâm là một tên khác của Bích loa xuân, ấy nhưng không phải tất cả các loại Bích loa xuân đều đủ tư cách gọi là Phật động tâm, phải là loại bậc một, lá trà màu trắng hơi ngả xanh, dời dài mảnh, cuộn thành hình xoắn ốc, có lông trắng nhỏ thì mới có tư cách gọi như thế,
Nghe nói sau khi ngâm Phật động tâm trong nước, màu nước trà xanh biếc trong veo mùi hương đậm nồng, vị ngọt lại rất thuần hậu, lưu lại rất lâu.
Khang Hi lại đưa mắt nhìn Hiểu Hiểu, cô cũng thích uống trà. Đại hồng bảo mua lần trước cô chê không đủ ngọt.
Được, vậy tiện thể mua cho vợ một chút.
Đang vẩn vơ, đột nhiên anh lại sực nghĩ không biết có nên đưa Hiểu Hiểu cùng tham gia bữa thọ yến hay không, chẳng những có thể đi một đôi mà cũng giúp anh chặn mớ ‘bướm ong lượn lờ’.
Ý kiến này hay đây, đợi lát nữa lại hỏi câu.
Ở đầu kia, Vệ Bảo đã cạn kiệt vốn từ rồi, lúng ta lúng túng cả nửa ngày mới nói: “Thật ra, tiệc thọ lần này, nhà chúng tôi không định làm lớn lắm…”
“Vậy thì vừa hay!” Anh nghĩ Hiểu Hiểu vốn không thích những nơi đông người, nếu bữa tiệc ít người thì chắc cô sẽ đồng ý đi.
Vừa hay con khỉ! Tôi không muốn để cậu tới đó.
Thế nhưng, câu này… Vệ Bảo nuốt trong họng không dám nói.
“Còn nữa, gọi điện thoại cho Hải Lãng giúp tôi, dạo này Hiểu Hiểu thích ăn tôm hùm nhỏ, bảo cậu ta gửi hai kg qua đây, bỏ đầu bỏ dây ruột, om đi, đừng bỏ tiêu và ớt khô, cho nhiều lá nguyệt quế khô và vỏ quế vào…”
Vốn anh cũng muốn tự làm, nhưng vì phải om trong nồi lớn, mà nhà không có nồi như thế, chẳng thể tự làm được.
Hải Lãng ở bên cũng dán đầu tới nghe, thấy Khang Hi nói vậy, dù bị anh bán nhưng vẫn cẩn thận ghi chép lại, để người của nhà bếp lo chuẩn bị.
Vệ Bảo nghe mà đầu đầy mồ hôi, mang tôm hùm nhỏ om với chả hấp cái gì, không bằng tự om thịt mình luôn.
Thấy tình hình này, Khang Hi vẫn chưa có ý định bỏ cuộc, nhưng anh trai lại bảo muốn đưa bạn gái là Hoàng hậu nương nương tới tham dự tiệc thọ của cha.
Vậy rốt cuộc là thế nào!?
Anh càng nghĩ thì đầu óc càng loạn, hoàn toàn mất hết bao khả năng giỏi giang khôn khéo của trước nay.
Khang Hi không thấy anh nói tiếng nào, hỏi: “Nếu không có gì nữa thì tôi cúp máy đây!”
Vệ Bảo vội la lên: “Chờ một chút!”
“Sao?”
“Không… không có gì!” Vệ Bảo vẫn không dám hỏi trực tiếp.
Thấy anh ta không còn gì nữa, Khang Hi cúp điện thoại, mang măng tây đã được xào ngon lành tới phòng khách, “Hiểu Hiểu, ăn cơm!”
Hiểu Hiểu đáp, thấy Nếp đã ngủ, nói, “Khang Hi, anh giúp tôi một việc với, bế Nếp vào trong ổ chó đi!”
Nằm ngửa bụng để ngủ thế này thì đến chó cũng lạnh.
Khang Hi đi tới, khom lưng dùng lực, bế Nếp lên. Vì mang thai nên Nếp nặng lên nhiều, bế nó rất tốn sức.
Vừng thấy Khang Hi ôm Nếp, cứ như sợ anh sẽ làm nó té, hơi mất bình tĩnh, đứng dậy rên ư ử.
“Kêu cái gì! Không thấy tao đang hầu vợ mày hả? Chỉ có mày biết quan tâm vợ à? Nó còn là con gái của tao đấy!”
Vừng bị nạt một trận, cúi đầu kêu nhỏ, trông rất đáng thương.
Hiểu Hiểu nhìn thấy, trong lòng thấy khó chịu, “Có phải anh đặc biệt không ưa Vừng không?”
“Có à?” Mấy chuyện ghen tị với chó cưng, anh không thừa nhận đâu nhé.
“Có!” Từ khi biết Nếp mang thai thì anh đã bắt đầu không thích Vừng nữa, “Vừng nhà tôi có gì không tốt chứ, thân thể cường tráng, tứ chi khỏe mạnh, hình thể cân xứng, anh có gì không hài lòng hả? Lại nói, đây là do Nếp tự chọn!”
Khang Hi nhẹ nhàng đặt Nếp vào ổ chó, ngẩng đầu lên nói: “Thân thể tôi cũng cường tráng, tứ chi khỏe mạnh, hình thể cân xứng, thế sao không thấy em chọn tôi?”
Hiểu Hiểu thấy anh lại vòng về chuyện của hai người, giậm chân nói: “Không phải tôi nói đang suy nghĩ à? Anh sốt ruột cái gì?”
Đây là chuyện tình cảm, không phải trò chơi, không thể vì hai chữ ‘thiện cảm’ mà cô lại đồng ý qua lại với anh được. Nếu như bản thân không thể dành hết tâm trí vào mối tình này thì chi bằng đừng nên bắt đầu ngay từ đầu.
Yêu một người cũng cần phải có dũng khí, thế nhưng cô vẫn chưa xác định mình có dũng khí ấy hay không.
Cô đã từng phạm sai lầm như vậy, dù rằng người kia đã qua đời khi cô vẫn chưa gây bất cứ tổn thương nào cho anh ta, thế nhưng cô vẫn mãi để ý. Một sai lầm như vậy, cô không muốn tái phạm lần nữa.
Khang Hi xoa xoa trán Nếp đang say ngủ, anh không sốt ruột, chỉ là sợ nếu mình không hỏi cô lại quên mất. Trong chuyện tình cảm, cô luôn cần người đẩy một cái thì mới động một chút.
Anh thở dài một hơi, có dục vọng với một người thì gọi là thích, nhịn dục vọng của mình vì người kia mới xem là yêu. Anh hiểu chuyện này rõ ràng hơn bất cứ ai khác.
Anh có thể chờ, ấy nhưng… anh rất sợ bỗng nhiên có một người xuất hiện, chiếm được trái tim của cô nhanh hơn mình.
Trong đời, luôn luôn có một người có thể khiến bạn nở nụ cười rực rỡ nhất, khóc lóc thấu triệt nhất, suy nghĩ sâu sắc nhất. Đối với anh, người này đã luôn là Hiểu Hiểu từ lâu, thế nhưng lúc nào cũng sợ hãi, sợ rằng người ấy của cô không phải mình.
“Được, không vội, để em từ từ suy nghĩ!” Anh nói, đứng dậy, đi tới bên cạnh cô, “Tuần sau tôi có một bữa tiệc sinh nhật của trưởng bối, em có muốn đi với tôi không?”
“Trưởng bối? Tôi không quen biết mà!” Cô không thích những kiểu quan hệ xã giao này lắm.
“Chỉ là tiệc trong nhà thôi, không có người lạ, mà em cũng biết đám bạn của tôi cả rồi…”
“Không muốn đâu!” Cô từ chối, “Tôi thà ở nhà chăm sóc Nếp còn hơn.”
Thấy cô đúng là không muốn đi, Khang Hi cũng thôi, cùng lắm thì hôm đó anh về sớm một chút với cô.
Ở bên kia, Vệ Bảo lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, à không, trên cái chảo nóng đó còn hai con kiến khác nữa – Cảnh Bất Mị và Kế Hiểu Nam.
Ba người đi vòng vòng quanh bàn tròn, như thể tận thế sắp tới tận thế.
Cuối cùng, Vệ Bảo quyết định nên gọi điện thoại cho Vệ Hiểu, bảo hôm đó anh ta đừng tới bữa tiệc.
Vừa nghĩ đến điều này, anh lập tức gọi điện thoại.
Vừa kết nối điện thoại được thì câu phủ đầu của Vệ Bảo lại là: “Anh, bữa tiệc sinh nhật đó anh nhất định đừng đến!”
“Vì sao?”
“Đừng hỏi vì sao, nói tóm lại là đừng có đến!”
Vệ Hiểu hỏi: “Vì ông già không tin anh có bạn gái?”
Điều duy nhất Vệ Hiểu nghĩ tới chỉ có cái này.
Anh lại tiếp: “Còn chưa mang người về mà dựa vào cái gì lại không tin. Chú nói cho ông ấy hay, những người ông ấy tìm anh không thuận mắt, đừng lấy tiêu chuẩn chọn phụ nữ của mình lên đầu anh, tự anh có mắt, tự biết chọn!”
Vất vả lắm mới có thể khiến Đoan Mộc đồng ý giả vờ làm bạn gái của mình, đó cũng là để chặn sạch những tiệc xã giao mãi không hết, nói gì cũng không thể bỏ qua cơ hội này được.
“Anh, anh nghe em nói, bạn gái của anh…”
Vệ Hiểu ngắt lời: “Chú đừng nói gì với anh cả, tự anh có chừng mực. Chú bảo ông già hôm đó đeo kính lão vào, để anh cho ông ấy xem người phụ nữ tốt là như thế nào!”
Một tiếng rụp, anh đã cúp điện thoại.
Vệ Bảo quýnh quáng đến mức mồ hôi từ chảy đầy đất.
Vệ Bảo lại định gọi cho Vệ Hiểu lần nữa, nhưng gọi mấy cuộc mà anh ta vẫn không bắt máy.
Đường này không thông rồi, vậy phải làm sao đây?
Đầu óc căng lên, đột nhiên Vệ Bảo nghĩ tới một người, vội vàng bấm số điện thoại.
Lúc này, Cảnh Táp đang chỉnh sửa báo cáo trong cục công an, thấy điện thoại anh gọi tới cũng rất kinh ngạc.
Vệ Bảo? Anh ta tìm cô làm gì?
Hai người có số điện thoại đối phương là lưu lại lần đi Bắc Kinh hôm đó, nhưng hai bên cũng không có gì để nói với nhau cả.
“Alo?” Cảnh Táp nhận điện thoại.
“Cảnh Táp, giúp tôi một chuyện được không?” Vệ Bảo vào để thẳng.
Đường đường là nhị công tử của công ty Vệ thị mà lại cần cô giúp ư? Cô có thể giúp được gì?
“Nếu là chuyện muốn tôi giúp anh trốn tránh hành vi phạm pháp thì anh tìm lộn người rồi!” Đây cũng đúng là lời mà cô đã nói với Khang Hi, ấy nhưng Khang Hi vì muốn theo đuổi Hiểu Hiểu, còn người này thì chưa chắc muốn theo đuổi ai đâu nhỉ?
“Tuần sau là tiệc sinh nhật của cha tôi, cô có thể giúp giả làm bạn gái của tôi không?”
“Hả?” Cảnh Táp không kiềm đưa tay ngoáy tai, sau đó lại hỏi lần nữa, “Anh vừa nói cái gì?”
“Giả làm bạn gái tôi!”
Bạn gái? Giả làm?
“Thần kinh!”
“Không phải có bệnh đâu, tôi thật lòng cầu xin cô giúp đỡ mà!”
Cảnh Táp tức cười nói: “Vệ thiếu gia, cảm phiền cho tôi hỏi một câu, vì sao lại là tôi?” Anh ta là máy bay chiến đấu trong đám con ông cháu cha, cần loại phụ nữ gì mà chả có, thế mà còn cố tình tìm một cảnh sát như cô.
“Vì cô là cảnh sát!”
“Ơ?” Cô càng không hiểu gì hơn.
Vệ Bảo lại nói: “Tôi sợ hôm đó sẽ xảy ra chuyện …”
Cảnh Táp rùng mình, tấm lòng của người cảnh sát vì nhân dân phục vụ nổi lên hừng hực, “Anh muốn tôi đến nằm vùng, giúp anh bắt kẻ xấu?”
“Không phải!”
Cảnh Táp nhíu mày, “Vậy rốt cuộc là gì?” Có phải sóng não của những kẻ có tiền đều quái lạ như vậy không?
“Tôi nghĩ, nếu hôm đó có cô ở đó, có một vài việc sẽ dễ làm hơn.”
“Chẳng hạn như?”
“Nhốt hết cả nhà chúng tôi vào tù đi!”
Cô ngạc nhiên đến mức tròng mắt cũng muốn nhảy ra ngoài, “Tôi thấy anh có bệnh thật rồi!”
“Không, tôi rất tỉnh táo!”
“Tỉnh cái gì mà tỉnh, có ai rảnh hơi lại đòi vào tù?”
Hai con ngươi của Vệ Bảo rất nghiêm túc, “Vì nếu hôm đó thật sự xảy ra chuyện gì, tôi cảm thấy trong tù là nơi an toàn hơn tất thảy.”
Vì, Khang Hi sẽ quyết định giết không tha!
Cảnh Táp: “…”
Người này chơi lầy thế sao?
Lúc này, Hải Lãng ở trong phòng bao nhìn ba người đang đi vòng vòng, lúc men say vẫn còn chưa xông lên não, bỗng dưng cậu ta nghĩ tới một việc.
Tại sao không ai hỏi xem Hoàng hậu nương nương có phải bạn gái của Vệ Hiểu hay không?
Tiếc là, không ai để ý tới cậu ta.
Sau khi cậu ta say mèm, cũng không nhớ tới nữa.
Cứ như vậy, sang đầu tháng chín, tiệc chúc thọ của Vệ gia được bắt đầu.
Gió nổi mây phun…