Sự huy hoàng của thành điện ảnh Bắc Kinh đã lôi kéo sự phát triển của cả một vùng nội thành, ăn uống, giải trí, du lịch, đầy đủ mọi thứ. Nhưng vì sự tràn lan của đám diễn viên quần chúng, nơi đây cũng biến thành ‘thiên đường của người lười biếng, khu giải trí của kẻ điên và thế giới của đám côn đồ’.
Thật ra bọn họ cũng biết muốn nổi tiếng thì phải vất vả thế nào, biết rất rõ bản thân mình cách xa sự nổi tiếng kia không chỉ một vạn dặm, thế nhưng vẫn vừa theo đuổi điên dại, vừa sống cuộc đời biếng nhác. Chuyện diễn viên quần chúng có thể kiếm một vạn một giờ như truyện cổ tích được truyền miệng qua bao người, chưa thấy người thật bao giờ. ‘Thành điện ảnh + Diễn viên quần chúng’, cái tổ hợp này đã khiến bao người ôm hoài bão tràn đầy tin tưởng mà đạp lên đất này, cũng khiến bao nhân sĩ chí khí té ngựa rầm rầm.
Vì nhiều người đã quên mất rằng, diễn viên quần chúng, chỉ là một công việc, không phải giấc mộng.
Kế Hiếu Nam và Vệ Bảo vội vàng đi tới, chen qua một bầy diễn viên quần chúng rồi mới tìm được Cảnh Bất Mị đang bị kẹt trong đám đông. Ba người vừa gặp nhau, vội vội vàng vàng tìm một nhà hàng nào đó ngồi xuống.
Cảnh Bất Mị phụ trách gọi đồ ăn, Kế Hiếu Nam phụ trách báo cáo ‘chuyện lớn’ cho Vệ Bảo.
Bánh nhân thịt, gà Đông dương hầm, thịt nướng mơ khô, hoành thánh, mì vắt, bánh củ cải, chè đậu hũ, và một chục chai bia lạnh. (Đây đều là những món ăn nhậu bình thường)
Nhân viên đã mang đồ ăn lên, có thể nói ‘chuyện lớn’ được rồi.
Não bộ của Vệ Bảo đang cố gắng tiêu hóa, đũa cầm trên tay quên mất phải gắp đồ ăn.
Cảnh Bất Mị bận cả một ngày, đói từ lâu, tay gắp thức ăn không ngừng.
Kế Hiếu Nam cầm chai bia lên, rót đầy li cho Vệ Bảo, “Cậu lo lắng làm gì, ăn đi!”
Vệ Bảo bỗng nói một câu không đầu không đuôi, “Nếu cô gái đó đã kết hôn rồi thì sao?”
Nghe đến đó, bia đến miệng mà Kế Hiếu Nam cũng quên uống, đũa gắp thức ăn của Cảnh Bất Mị cứng đờ trên không trung.
Ba người nhìn nhau…
Đậu mè!
Sao lại quên mất chuyện này.
Cảnh Bất Mị nói, “Không thể nào, cô gái đó nhìn trẻ lắm, như sinh viên đại học thôi.”
Kế Hiếu Nam đáp ngay, “Không đâu, Khang Hi nói cô ấy hai mươi sáu tuổi!”
Thật ra hai mươi sáu tuổi cũng chưa lớn lắm, nhưng đã thuộc về độ tuổi kết hôn muộn rồi đấy.
Vệ Bảo lại bổ thêm một đao, “Nói không chừng cũng đẻ con rồi.”
Phụ nữ hai mươi sáu là đang ở độ tuổi sinh đẻ tốt nhất.
Ba người lại lặng thinh không tiếng động.
Mãi lâu sau, Cảnh Bất Mị xé thịt ra hỏi, “Nếu cô gái đó… kết hôn thật rồi, sẽ thế nào?”
Lời chưa dứt, trên đầu cả ba như có mây đen nặng nề kéo đến.
Người mà Vạn Tuế Gia nhà bọn họ không dễ dàng gì mới chọn được, nếu đã là của người ta, theo tính cách của anh, kẻ chịu khổ chắc chắn không phải là cô gái chưa biết mặt kia mà chính là ba người bọn họ.
Chỉ mới nghĩ thôi, Cảnh Bất Mị và Vệ Bảo khoát tay lên vai Kế Hiếu Nam, vẻ mặt tỏ ra hết sức nghiêm túc.
“Nhìn tôi làm gì?”
Vệ Bảo nói, “Lão Kế, cậu tra ra, nếu đúng là cô gái đó đã kết hôn thật thì nhất định không được nói cho Khang Hi, mau dọn dẹp quần áo, có thể chạy xa bao nhiêu thì chạy đi!”
Cảnh Bất Mị gật đầu nặng nề, “Đúng thế!”
“Cút đi!” Kế Hiếu Nam gạt tay hai người ra, “Dựa vào gì mà tôi phải đi tha hương.”
Đột nhiên Vệ Bảo nheo mắt, nói, “Không được, xa cũng không thể giải quyết được vấn đề, miển là còn ở trên trái đất thì nhất định Khang Hi có thể tìm ra.”
Cảnh Bất Mị cực kì đồng cảm, “Đúng! Phải rời khỏi trái đất, Lão Kế, lúc đó tôi và Tiểu Bảo chuẩn bị cho cậu sẵn một khoản, mau lên tên lửa, vượt tầng lãnh nguyên, qua tầng khí quyển mà chạy đi!”
Kế Hiếu Nam càng nghe càng ngồi không yên, “Hai người các cậu đừng có mà dọa tôi!”
Hai người lắc đầu, mặt mày nghiêm túc như vừa mới ra về từ lễ tang, “Không đùa đâu!”
Bỗng Kế Hiếu Nam cảm thấy như đang ngồi trên bàn chông, lưng toát hết mồ hôi lạnh.
“Thế, quanh đây có cái miếu nào không?”
“Nhiều lắm.” Cảnh Bất Mị đáp, cậu ta rành rẽ nơi đây như nhà mình.
“Cái nào linh nhất?”
“Chùa Ngọc Phật!”
Một tiếng ‘rầm’, đũa trong tay Kế Hiếu Nam vỗ mạnh xuống mặt bàn, đưa ra một quyết định quan trọng, “Sáng sớm mai tôi phải đi lễ!”
Cảnh Bất Mị nghĩ, việc này mà còn phải chờ đến mai sao, chắp tay tại chỗ, cúi lạy: “Phật tổ, Bồ tát ơi, xin hãy phù hộ cho cô gái kia, nhất định chưa cưới chưa đẻ, tốt nhất là vẫn còn trinh!”
Vệ Bảo và Kế Hiếu Nam nghe xong nửa câu sau, mặt tỏ ra khinh bỉ.
Cảnh Bất Mị đỏ mặt giải thích, “Các cậu thì biết cái gì, nếu mà cô gái kia có gì không đúng, người thảmnhất là tôi đây này. Các người đâu cần phải ở bên cậu ta cả ngày đâu, còn tôi thì sao?”
Cậu ta là người đại diện của Khang Hi, mối quan hệ phụ thuộc, hễ Khang Hi khó chịu là cậu ta phải chịu khổ đến từng giây từng phút.
“Không được, ngày mai tôi cũng phải đến chùa Ngọc Phật.”
Đông người sức lớn, đốt thêm mấy cây nhang thì vẫn tốt hơn là không có.
Cuối cùng cũng ăn xong bữa cơm đáng sợ này, ba người về khách sạn. Rạng sáng ngày hôm sau liền quyết tâm đi chùa, thái độ thành kính đến mức phương trượng trụ trì cảm động đến phát khóc.
Xong việc, Vệ Bảo và Kế Hiếu Nam về Thượng Hải.
Kế Hiếu Nam lập tức thể hiện khả năng chuyên nghiệp của mình, bắt đầu nghiệp vụ tìm người.
Cùng lúc đó, Thượng Hải cũng qua ngày mới, lại xuất hiện nạn nhân bị bắt cóc thứ tám, thi thể được một nhân viên vệ sinh phát hiện ra. Lại một sinh mệnh bé nhỏ đã bị tàn nhẫn cướp đi, cũng như những nạn nhân bị bắt cóc trước đây, cùng một kiểu chết, nhưng hung thủ vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật, không tìm ra manh mối. Vụ án này như một tảng đá lớn ném vào giữa hồ, tạo ra từng đợt sóng lớn.
Cơn lốc thông tin trên truyền thông càn quét mọi ngõ ngách, weibo, weixin, những trang diễn đàn nổi tiếng nhất, như đã hẹn xong từ trước, ngay trong một đêm, mang tin này lên trang đầu.
Tám đứa bé, tám gia đình được quần chúng đưa lên đầu dư luận.
Thậm chí còn có người lập một trang web riêng, chỉ nói về chuyện này.
Khắp mọi phố lớn ngõ nhỏ, mỗi nhà mỗi xóm, đều dán đầy thông báo treo thưởng.
Mà kì diệu hơn cả, trong thông báo treo thưởng lại không hề có bất kì manh mối gì của nghi phạm, hầu như chỉ muốn tìm người đã chứng kiến. Tiền treo thưởng ngày càng nhiều, các phụ huynh có con càng lo lắng, sợ con mình sẽ là nạn nhân tiếp theo.
Công an thành phố thành lập một tổ chuyên án để điều tra, nhưng sức cùng lực kiệt.
Đêm khuya, cục công an đèn đuốc sáng trưng, phòng hội nghị không lớn sặc mùi thuốc lá. Cảnh Táp ở đây thành quen, dù cô không hút thuốc nhưng cảnh sát đúng là một nghề nhiều nam ít nữ, có nhiều người nghiện thuốc, không nhịn được mà phải rít vài hơi.
Với cảnh sát mà nói, cấm hút thuốc chỉ là một cái bảng treo tường mà thôi.
Tấm bảng trắng trước bàn làm việc dán đầy ảnh trước và sau khi chết của những đứa trẻ bị hại. Những khuôn mặt ngây thơ đáng yêu kia từng rực rỡ tươi sáng là thế, tạo thành hình cảnh đối lập rõ ràng so với tấm ảnh bên cạnh, u ám, không huyết sắc, không biểu cảm, khiến người ta càng cảm thấy rất nặng nề.
Dưới ảnh chụp là chữ được viết bằng bút dầu đỏ hoặc đen, còn có ngày.
Chẳng hạn như: Mất tích khi nào? Mất tích ở đâu? Cùng với thông tin về thời gian tử vong được pháp y giám định, quan hệ gia đình của những đứa trẻ.
Xuống dưới nữa, viết vài địa danh, nơi những đứa bé kia mất tích. Đều ở cửa hàng, công ty bách hóa lớn, rải rác trên toàn thành phố.
Gia đình của tám đứa trẻ trên không có quan hệ gì với nhau, các bé cũng không học chung trường. Ngoại trừ đều là bé trai có xấp xỉ tuổi nhau, hoàn toàn không có liên hệ gì cả. Những đứa trẻ này đều đi theo mẹ hoặc bà đến trung tâm thương mại hoặc cửa hàng bách hóa để học ngoại khóa như đàn piano, thư pháp, tính nhanh, giải sodoku. Hoàn toàn không có điểm chung gì đặc biệt, các trung tâm đào tạo cũng khác nhau.
Qua hình ảnh thu được từ camera của trung tâm thương mại, các bé đều không có hiện tượng bị ép buộc, đều bất ngờ không thấy tăm hơi, gã bắt cóc hoàn toàn không lộ diện.
Số tiền chuộc gã bắt cóc đòi có lớn có nhỏ, nhưng không coi là nhiều, xét từ số tiền, có thể nói đó là con số rất hợp lý, chí ít là số tiền mà gia đình người bị hại có thể xoay xở trong một thời gian ngắn.
Sau khi những đứa bé này bị bắt cóc, trong nhà đều nhận được một bức thư, thư có báo số tiền chuộc, thời gian giao dịch, cách giao dịch. Ngoài ra còn một băng ghi hình thể hiện đứa trẻ còn sống, và cảnh báo cha mẹ chúng không được phép báo cảnh sát.
Thư được in ra, băng ghi hình cũng rất bình thường, khuôn mặt đứa trẻ được xuất hiện trong băng khoảng một hai phút, ở trong góc phòng, vì bị trói nên hoàn toàn không thể cựa quậy, miệng cũng bị dán băng keo, nhưng người ta có thể nhìn thấy được sự khủng hoảng và đang khóc qua đôi mắt kia.
Dấu bưu kiện gửi từ các bưu điện trải rộng toàn thành phố, không có nơi thống nhất, cũng chẳng tìm được dấu vân tay, qua địa điểm quay cũng hoàn toàn không thể đoán được là nơi nào, chẳng có bất kì manh mối nào cả.
Rất giống với hình thức của những vụ bắt cóc khác.
Nhưng kì lạ ở chỗ, cứ mỗi khi giao dịch, bọn cướp lại không hề xuất hiện, cũng chẳng liên lạc lại, mãi đến khi đứa bé bị giết rồi thì thi thể mới được phát hiện.
Ban đầu cảnh sát cho rằng, có thể vì bọn cướp biết cha mẹ đứa bé báo cảnh sát, sợ mai phục, thế nên không dám xuất hiện, vì bảo vệ mình mà giết con tin. Nhưng có cha mẹ của ba đứa bé không báo cảnh sát, chuẩn bị tiền chuộc để đi giao, kết quả gã bắt cóc cũng không xuất hiện, cũng không hề liên lạc lại, bọn họ hoảng quá phải báo án.
Gã tội phạm bắt cóc tám đứa bé, giết con tin, một phần tiền chuộc cũng không cầm.
Thế không phải khốn nạn lắm sao!
Vì vậy, áp lực của cảnh sát càng nặng, vì bọn họ không phải tìm một gã bắt cóc, mà mà một kẻ giết người hàng loạt.
Thành viên tổ điều tra đã không ngủ suốt ba ngày ba đêm, thế nhưng vẫn hoàn toàn không tìm được manh mối kẻ hiềm nghi. Bọn họ chỉ có thể tập trung ở đây, nhìn đi nhìn lại tài liệu trong tay, nhìn đi nhìn lại hiện trường mất tích của lũ trẻ, nơi phát hiện thi thể, không chỉ đầu mối, mà ngay cả một người chứng kiến cũng không.
Bọn họ đều tự hỏi mình, đây có thật là con người làm không?
Cảnh Táp nhìn báo cáo pháp y trong tay, đôi mắt đen láy tỏ ra vô cùng phẫn nộ, tay cầm báo cáo run nhẹ. Không phải cô chưa gặp người chết, đôi khi còn cho rằng mình đã quen với sống chết, sớm tê liệt từ lâu, nhưng đọc từng chữ trong bảng báo cáo, cô cảm giác như có con dao nào đó đâm vào tim một cách tàn nhẫn.
Bọn trẻ đều bị siết chết bằng dây thừng, nhưng không phải ngay lập tức mà chia thành nhiều lần.
Theo phán đoán của pháp y, gã bắt cóc dùng dây treo cổ, sau khi tròng thòng lọng bằng dây thừng qua cổ bọn trẻ, từ từ treo lên, hai tay bọn trẻ bị trói sau lưng, chân cách mặt đất, nhất định sẽ giãy dụa. Vì thế vết trầy do dây thừng trên cổ tay rất nghiêm trọng. Khi thả xuống thì hít thở lại bình thường, rồi cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, bị siết cổ liên tục. Giống như bị trói hai tay sau lưng, bị kẻ khác nhấn đầu vào nước, đến khi sắp nghẹt thở thì được lôi lên, sau đó lại bị nhấn xuống. Nhưng đứa bé này cũng thế.
Rốt cuộc là hạng người thế nào mới có thể dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy để giết hạ những đứa trẻ ngây thơ như thế.
Hai cánh tay Cảnh Táp không ngừng run rẩy, tức giận đập vào bản báo cáo trên bàn, “Súc sinh! Cầm thú!”
Tiểu Lý đang ngủ gật trên ghế giật mình tỉnh dậy, té từ trên ghế xuống, hoảng hốt bật người dậy, “Cảnh đội, em không có ngủ! Em chỉ là… chỉ là…”
“Không trách cậu, trong chuyện này mọi người đều như nhau, có thể ngủ thì cứ ngủ thêm một chút đi.”
Thế nhưng Tiểu Lý nào dám ngủ nghê gì nữa, thấy gạt tàn trên bàn đã dậu, tay chân nhanh nhẹn vội vàng mang đi dọn.
“Nếu không thể phá được vụ này, tôi nghĩ Đặng cục sẽ thay máu cả đám chúng ta hết.” Trương Hựu Thành ngồi cạnh Cảnh Táp đã làm cảnh sát hình sự hơn hai mươi năm nay, phá bao nhiêu vụ án lớn, vậy mà lần này cũng chẳng biết làm sao.
Đặng cục, chính là cục trưởng cục công an, Đặng Khắc Cường.
Cảnh Táp nói, “Đừng nói chi tới cục trưởng, e rằng Sở trưởng sở công an tỉnh cũng sắp tới.”
“Em nói xem rốt cuộc gã bắt cóc này là thứ gì, sao lại chẳng hề có chút dấu vết nào cả.” Trương Hựu Thành không tin ma quỷ, thế nhưng vụ án lần này quả thật rất kì lạ.
Một lát sau, Tiểu Lý mang gạt tàn sạch sẽ trở về, nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, mặt mày ảm đạm mờ sương.
Cảnh Táp đứng trước tấm bảng trắng, tiếp tục nghiên cứu. Cô cũng không hiểu nổi, gã bắt cóc đã mang đứa bé đi bằng cách nào.
Cứ thế cho đến khi hừng sáng, Cảnh Táp vào toilet rửa mặt, trở về lại cùng mọi người tiếp tục tìm đầu mối. Đến trưa, cô vẫn chưa ăn gì, cả người mệt mỏi kinh khủng, khó khăn lắm mới đến buổi chiều, mệt mỏi không thể chịu nổi, cô rời khỏi cục cảnh sát, đến một siêu thị gần đó để mua nước uống tăng lực để nâng cao tinh thần. Chưa uống hết, thì điện thoại lại reo lên.
“Cảnh đội, chị đang ở đâu?” Là điện thoại của Tiểu Lý.
Bất thình lình, trong lòng Cảnh Táp có dự cảm xấu.
“Vừa được báo án, lại thêm một đứa bé đã mất tích, ở bách hóa Đệ Ngũ…”
Lon nước trong tay Cảnh Táp tuột ra, rơi xuống đất, đổ đầy nước, cô vội vàng chạy ra khỏi siêu thị.
Trước cổng cục công an, tất cả mọi người đang chuẩn bị lên xe tới nơi xảy ra chuyện, Cảnh Táp cũng định vội vàng đi theo, nhưng tới cạnh xe, cô tự hỏi, đi như thế này có tác dụng gì không.
Mấy lần trước cũng không phải không tới, thế nhưng có cứu được đứa trẻ nào chưa?
Cô thất thần, Tiểu Lý bên cạnh giục, cô lại hoàn toàn không nghe thấy.
Trong đầu bất ngờ xuất hiện những khuôn mặt trắng trẻo non nớt…
Cảnh Táp nắm chặt tay đấm cửa, quay qua nói với Tiểu Lý, “Cậu và Lão Trương đi đi, tôi phải tới nơi này trước!’
Tiểu Lý cũng không hỏi cô đi đâu, thời gian không đợi chờ ai, vội vàng lên xe cảnh sát cùng Trương Hựu Thành.
Cảnh Táp về phòng họp, vội vàng vơ hết tất cả tài liệu trên bàn vào cặp công văn, sau đó tự lái xe của mình như thể đang phóng xe đua, chạy mất dạng.
Hiểu Hiểu ngơ ngơ ngẩn được trợ lý đưa lên máy bay trở về Thượng Hải. Về đến nhà, cô đờ đẫn ngồi trên ghế salon, Vừng thấy cô về, vui vẻ cọ vào chân, thế nhưng không thấy chủ vỗ về, nũng nịu kêu ư ử.
Điều này giúp cô lấy lại tinh thần, trong nhà yên tĩnh và sự ấm áp của Vừng khiến nỗi bất an và lo lắng của cô dần nguôi đi.
Chuông điện thoại reo lên, là An Hủy gọi.
“Hiểu Hiểu, về tới nhà chưa?” Ở đầu bên kia, An Hủy lo lắng hỏi.
“Ừ!” Sực nhớ tới người bị mình vật bay, Hiểu Hiểu áy náy hỏi, “Anh ta có sao không?”
“Không sao hết. Sau khi cậu đi không bao lâu thì anh ta tỉnh ngay, đạo diễn cho anh ta tới bệnh viện kiểm tra, tất cả đều ok, vì an toàn nên đã về khách sạn nghỉ ngơi rồi. Cậu đừng lo lắng, tớ thề nhất định sẽ không tiết lộ tin tức của cậu đâu.” Cô lại nghĩ tới cảnh Khang Hi bị vật ngã, bật cười, “Hiểu Hiểu, Khang Hi vừa tỉnh liền đi hỏi cậu là ai bằng được, mặt đen thui đến nỗi chẳng ai dám tới gần. Có điều nhân phẩm cũng tốt lắm, chờ anh ta nghỉ ngơi khỏe lại thì chuyện này coi như xong thôi. Cậu nhất định không được để chuyện này trong lòng đâu đấy. Tớ còn có việc, cúp trước nhé, về rồi sẽ nói lại cho cậu nghe.”
“Được!”
Cuộc điện thoại kết thúc, cô nghĩ mà vẫn thấy sợ, xem ra sau này, đúng là nên cách xa đám đông một chút.
Nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn chín giờ tối, ngoài bữa sáng, cô chưa ăn gì cả, có điều không cảm thấy đói lắm, định tắm rửa rồi ngủ sớm một chút thì điện thoại di động lại reo lên.
Màn hình báo, đó là cuộc điện thoại quốc tế từ Mỹ.
Cô cau mày, do dự mãi, cuối cùng vẫn nhấn nút trả lời. Người gọi chính là bác sĩ tâm lý của cô ở Mỹ – Lisa. Có lẽ bác sĩ Trương thấy cô không có ý định tư vấn, nên mới tìm người khuyên nhủ đây.
Ở đầu kia điện thoại là giọng Mỹ bản địa, vừa nghiêm túc vừa tha thiết, “Xiao, listen, you need to sign up for your counseling sessions A.S.A.P!”
Vẫn một luận điệu cũ rích, bắt cô phải đi gặp bác sĩ tâm lý.
Cô dùng tiếng Anh trôi chảy như tiếng mẹ đẻ, trả lời, “Sessions? With the shrink? I don’t need it!”
Cô không cần bác sĩ tâm lý. Gặp bọn họ rồi thì sao chứ, mọi chuyện có thể thay đổi được không?
Đối phương vẫn rất kiên trì, “I think you do! I’m asking you as a friend, get help! See the shrink. Talk about what happened! Don’t let this eat away at you!”
(Tôi nói với cô với tư cách là một người bạn, cô cần giúp đỡ. Gặp bác sĩ tâm lý đi, nói những chuyện đã xảy ra, đừng để nó tiếp tục quây khốn cô như vậy nữa!)
“I’m fine! I appreciate the concern! Thank you!” (Tôi rất khỏe, cảm ơn cô đã quan tâm!)
Một cố gắng khuyên răn, một nhất định đóng chặt tâm hồn, cuộc trò chuyện nhanh chóng kết thúc.
Cô đặt di động xuống, vào phòng lấy quần áo sạch.
Đứng dưới vòi sen, mặc nước nóng xối lên người, cô không nhúc nhích, để dòng nước ấm áp chảy xuống từ đỉnh đầu. Thật ra cô biết rõ, cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì cô cũng sẽ sụp đổ. Nhưng chẳng sao, cô không thể quên được quá khứ, quên đi chuyện đã phá hủy cuộc đời cô.
Đây là sự trừng phạt của cô.
Vì đã còn sống…
Bắc Kinh, ở khách sạn năm sao gần thành điện ảnh nhất.
Trong phòng, Khang Hi ngồi trên salon, áo sơ mi trắng chưa cài, lộ ra cơ ngực chẳng hề phù phiếm cùng xương quai xanh rất đẹp, anh ngồi yên lặng nơi đó, vừa tắm xong, tóc vẫn chưa khô, hơi xoăn và rối, đường nét của trán, chóp mũi, môi, hàm dưới, cổ, hầu kết đẹp đến mức khiến người ta phải khóc thét.
Đầu ngón tay đan vào nhau, để trước ngực, không biết đang suy nghĩ gì mà sắc mặt có vẻ u ám không yên.
Lúc Cảnh Bất Mị vừa bước một chân vào phòng thì Khang Hi lập tức ngẩng đầu lên, mắc sắc lẹm: “An Hủy nói thế nào?”
Sau khi hớp một ngụm nước, Cảnh Bất Mị nói: “An Hủy bảo rằng cũng chả biết cô gái ấy là ai, ở đoàn xiếc ven đường, thấy giỏi võ thì cho ít tiền để cô ấy dạy võ cho.”
“Đoàn xiếc ven đường? Thế mà cũng nói được!”
Thế mà lại dễ dàng vật bay quán quân Olympic về nhu đạo, anh không tin chữ nào đâu.
Cảnh Bất Mị cũng không tin, nhưng anh ta cũng nói nát nước mà cũng chẳng hỏi được gì thêm.
“Cô ấy nói vậy đấy, cách nào cũng thử rồi, tôi còn làm theo lời cậu dặn, chỉ cần cô ta chịu nói là cậu sẽ giao vai nữ chính trong một bộ phim cho, thế nhưng vẫn một mực khẳng định rằng cô gái ấy là người trong đoàn xiếc.”
Khang Hi nghe xong, cằm nghiến chặt.
“Tôi nói cậu, Vạn Tuế Gia này, chuyện này thôi cứ kệ đi, cậu cũng chẳng bị gì, mà tôi thấy cô ấy cũng không cố ý, đừng so đo làm người ta gì nữa.”
Tuy rằng bị vật ngã có thể là một chuyện mất mặt nhất trong cuộc đời của Khang Hi, thế nhưng cô gái ấy cũng chuồn mất rồi, đâu cần phải báo cảnh sát làm gì.
Con ngươi màu đen của Khang Hi híp lại, mặt mày bực dọc.
“Cậu, vô dụng, vô năng, phế vật!”
Mỗi từ như dao, đâm Cảnh Bất Mị chảy máu ròng ròng, lại còn trách móc cậu nữa chứ, đâu phải cậu bảo con gái nhà người ta đi bắt nạt Khang Hi đâu.
Ở chung với nhau lâu năm như vậy, Cảnh Bất Mị nghĩ, ngoại trừ sáng sớm không ngủ ngon, tâm trạng xấu, những lúc khác, chỉ cần không chạm đến ranh giới cuối cùng của anh thì tính tình Khang Hi khá được, cùng lắm chỉ thi thoảng nói một hai câu cay độc vậy thôi. Cậu chưa bao giờ nhìn thấy Khang Hi như thế, cứ như báo bị dẫm đuôi, gặp ai là quào người nấy.
Khang Hi tìm điện thoại, tra danh bạ, tìm ra tên một người, nhấn nút gọi.
Sóng điện thoại băng qua eo biển, gọi tới Hồng Kông
Ai đó uống rượu trước khi ngủ, hơi say, điện thoại cứ rung rung đầu giường không yên, đành phải bắt máy.
“Ai rứa?” Giọng Quảng chuẩn.
“Kỷ Hiểu Lam!” Khang Hi nghiêm giọng.
“Cái gì mà Kỷ Hiếu Lam, tôi là Kế Hiếu Nam, Kế trong kế hoạch, Hiếu của hiếu thuận, Nam của phương Nam, duỗi thẳng lưỡi ra rồi nói cho tôi.”
( Kỷ Hiểu Lam: đọc là jì xiǎo lán | Kế Hiếu Nam: jì xiào nā)
Khang Hi chẳng thèm để ý tới câu sửa của hắn, “Tôi muốn cậu làm giúp một việc.”
Kế Hiếu Nam đang ngủ nên hơi mơ màng, nghe thấy giọng điệu người trong điện thoại chẳng có khách khí gì, hừ lạnh nói: “Dựa vào gì?”
Khang Hi nghiến răng, gằn ra sáu chữ, “Dựa, vào, tôi, là Khang, Hi!”
Kế Hiếu Nam như bị đóng băng, nghẹn giọng hồi lâu, đột nhiên giật nảy, bật dậy từ trên giường, cẩn thận lấy điện thoại ra xa lỗ tai một chút, nhìn tên báo trên màn hình.
Không phải Khang Hi, không phải Vạn Tuế Gia, mà là Lord Voldemort – Chúa tể hắc ám.
Con mắt mơ màng lập tức tỉnh hẳn, nuốt nước miếng, hắng giọng một cái, tỏ ra cực kì sẵn sàng làm chân chó, “Cậu cứ nói đi, tôi lập tức làm ngay!”
Khang Hi dặn dò bảo, “Tôi muốn sáng mai, cậu bắt chuyến bay sớm nhất tới nhà tôi ngay.”
Nói xong, anh cúp máy.
Kế Hiếu Nam ngồi trên mép giường, choáng váng một hồi rồi vỗ mạnh vào mặt mình một cái, vội vàng gọi cho thư kí của.
“Giúp tôi đặt chuyến bay sớm nhất của ngày mai! Đến Thượng Hải! Đúng rồi, đừng hỏi lý do? Tôi có việc! Được rồi, trước khi tôi về thì đừng nhận vụ nào hết! Không sai! Còn nữa, nhớ ngày mai tới chở tôi ra sân bay.”
Trong khách sạn, Cảnh Bất Mị cũng choáng theo: “Cậu tìm lão Kế thật à! Cậu hận con gái nhà người ta thế sao!”
Kế Hiếu Nam, là thám tử tư.
Khang Hi hừ lạnh, xem chừng đang cực kì khó chịu lắm đây.
“Cậu đặt chuyến bay sớm nhất của ngày mai cho tôi, tôi phải trở về một chuyến, nhớ báo nghỉ với đạo diễn, bảo tôi không khỏe, đau đầu.”
Cảnh Bất Mị nói: “Đầu có chỗ nào không ổn đâu, vừa kiểm tra sức khỏe cơ mà.”
Cái lý do ‘đau đầu’ này của khi bắt đầu từ một chuyện xưa. Nghe nói hồi anh năm tuổi, xảy ra chuyện gì đó ở nhà trẻ, té đến nỗi bể đầu chảy máu, hôn mê suốt ba ngày. Dù sau khi tỉnh lại không có di chứng gì nhưng mẹ anh vẫn lo lắng như cũ, khăng khăng yêu cầu anh phải đi kiểm tra tổng quát mỗi năm, bảo là không sợ nhất vạn, chỉ lo vạn nhất (Ý bảo chẳng sợ gì, chỉ e có chuyện không may).
Người không biết lý do, cứ tưởng rằng đầu Khang Hi có bệnh cũ gì.
Lúc còn đi học, hễ tâm trạng không tốt, muốn trốn tiết là anh liền lấy lí do này để gạt người nhà. Nhưng từ khi bước vào giới giải trí, Khang Hi chưa dùng bao giờ, thế mà hôm nay lại phá lệ.
Có thật đầu anh bị ngã thành hư rồi không.
Khang Hi lười dài dòng với Cảnh Bất Mị, chán ghét đẩy anh ra khỏi phòng, “Nhớ đặt vé cho tôi đấy!”
Đóng sập cửa, suýt chút nữa là Cảnh Bất Mị chịu cảnh lỗ mũi ăn trầu.
Sáng sớm hôm sau, quả nhiên anh đã dọn dẹp xong hành lý, đi thẳng tới sân bay. Cảnh Bất Mị theo không kịp, bị anh bỏ rơi ở Bắc Kinh, đành phải quay lại xin đạo diễn cho nghỉ.
Đạo diễn tưởng Khang Hi bị vật ngã ảnh hưởng tới đầu, rất căng thẳng, bảo phân cảnh của anh có thể kéo dài mấy ngày nữa, cứ ưu tiên sức khỏe là trên hết.
Cảnh Bất Mị không về Thượng Hải, tiếp tục ở lại chuẩn bị lo liệu mọi việc, còn mấy cảnh phải bàn bạc thêm, Khang Hi không ở đây, người đại diện như anh không thể lười biếng.
Khang Hi lên chuyến bay sớm nhất, hạ cánh an toàn, anh mang kính đen và khẩu trang, bước nhanh ra khỏi cổng. Bác Trần đã chờ sẵn ở ngoài, lên xe nhà, chạy một mạch như bay.
Biệt thự Khang gia, thiết kế riêng, vây nửa lại thành hình chữ u, trông như chữ ‘凹’ trong Hán tự, hòng tối đa hóa diện tích và thời gian lấy ánh sáng cho căn biệt thự lớn. Cổng lớn đối diện nhà chính, ngay giữa vườn là căn nhà kính theo phong cách Bắc Âu, nơi Nếp thích ngủ nhất.
Khang Hi vừa xuống xe, còn chưa vào thì với lỗ tai bén nhạy, Nếp đã nghe thấy tiếng bước chân của anh, ngẩng đầu bổ nhào ra ngoài. Thấy Khang Hi từ xa, lao nhanh tới, vui vẻ thích chí nhảy quanh, cái đuôi to quay mòng mòng như cánh quạt.
Bên trong căn biệt thự, phòng khách rộng rãi, trang nhã, hướng ngồi hợp lý, bố trí tinh tế, mỗi khung cửa sổ là một bức tranh phong cảnh đẹp không tả xiết. Vừa vào cửa, vú Trần đã cười ha hả ra đón, “Tiểu Hi, con ăn cơm chưa, vú Trần làm vằn thắn cho con nhé.”
Dù bác Trần và vú Trần là người giúp việc cho Khang gia, nhưng Khang gia ôn hòa, không phân chủ tớ, thế nên vú Trần và bác Trần không dùng những xưng hô như ‘cậu chủ, cô chủ, bà chủ, ông chủ’ để gọi bao giờ.
Khang Hi gật đầu, hỏi lại, “Người đâu rồi ạ?”
Vú Trần chỉ lên lầu hai, “Cậu Kế đã tới đây từ sáng, bảo là hơi mệt, đang nghỉ trong phòng ngủ phụ.”
Bước chân Khang Hi vẫn chưa hề dừng lại, dẫn Nếp lên cầu thang ngắm cảnh trong phòng khách để lên lầu. Lan can có vân đá, màu đá cẩm thạch theo kiểu hoàng gia, nghệ thuật chạm trổ trông rất sống động, cột đá khắc nổi nhiều hình nhiều dạng, trông như đang bước qua Khải hoàn môn.
Cầu thang và hành lang được trải thảm dày màu đỏ rượu, bước chân lên im lặng không phát ra tiếng.
Căn biệt thự của Khang gia có phòng khách, phòng ăn chính, phòng sinh hoạt chung, phòng đọc sách, phòng bếp kiểu Trung Quốc cộng thêm bảy phòng ngủ lớn nhỏ. Lầu ba và lầu bốn là phòng ngủ lớn, phòng ngủ dành cho khách ở lầu hai, còn một phòng họp dùng trong kí kết làm ăn nữa.
Ở phòng ngủ cuối hành lang, bị Khang Hi đá một chân văng ra, trên giường lớn giữa phòng, Kế Hiếu Nam đang say ngủ, hoàn toàn không cảm thấy có người đang đứng ở sau, u ám nhìn hắn.
“Dậy!” Khang Hi quát.
Kế Hiếu Nam vẫn bất tỉnh nhân sự như trước.
Bao nhiêu kiên nhẫn của Khang Hi đã dùng hết rồi, híp đôi mắt hẹp dài, liếc sang Nếp đang theo sát bên chân, nhếch môi, trông cực kì nham hiểm.
Cây bút laser bất ngờ chiếu lên một điểm ngay trên đầu của Kế Hiếu Nam, xoay vòng vòng.
Nếp thấy thế, cực kì hưng phấn, đây là trò nó hay được chơi với Khang Hi, nhào tới chụp chấm đỏ nho nhỏ kia như mèo.
Con chó lớn kg, cứ hung hăng dẫm lên trán của Kế Hiếu Nam đang say ngủ.
Một tiếng hét thảm, Kế Hiếu Nam tỉnh dậy, đau đớn quát: “Bố dộng phổi mày!!”
Vừa mở mắt liến thấy một con chó siêu bự, lập tức bóp vào chân trước của Nếp, “Bà cô của tao, mày muốn giết tao hả! Đi, tìm người khác mà chơi.”
Khang Hi bất ngờ hừ một tiếng.
Kế Hiếu Nam run rẩy mở mắt ra, khuôn mặt tuấn tú của Khang Hi đang dần sa sầm biến thành màu đen, nhìn chằm chằm vào hắn. Hắn đành xin tha, “Vạn Tuế Gia, mới sáng sớm, cậu để tôi ngủ thêm chút đi, cả đêm qua đã không ngủ rồi.”
Hắn làm một vụ đặc biệt, không ngủ suốt ba ngày ba đêm, vất vả lắm mới suôn sẻ báo cáo kết quả, uống chút rượu, định sẽ ngủ một giấc cho đẫy, vậy mà Khang Hi lại gọi. Thế là đâu dám ngủ nữa, đặt đồng hồ báo thức mấy cái liền, chỉ sợ ngủ quên không bắt kịp chuyến bay. Chặng đường từ Hồng Kông đến Thượng Hải ngắn, ngủ gật trên máy bay, càng ngủ càng khổ, đến Khang gia, thấy anh vẫn chưa về, thế là tranh thủ ngủ thêm một chút.
“Cậu để cho tôi tôi ngủ thêm phút, không, phút là đủ rồi!” Hắn lại nằm vật xuống một lần nữa, xoay người, đưa lưng về phía Khang Hi, ôm gối không chịu buông.
Trong biệt thự mở điều hòa trung tâm để ổn định nhiệt độ, độ ấm thích hợp, Kế Hiếu Nam ở trần, bên dưới chỉ mặc cái quần đùi, không đắp chăn cũng chẳng thấy lạnh.
Da mặt Khang Hi khẽ run run, bút laser trong tay lại bật, lướt qua mông Kế Hiếu Nam.
Nếp phấn khích bổ nhào tới, mông có nhiều thịt, nó mở to mõm, ngoặm.
Tiếng kêu thảm thiết lại vang lên lần thứ hai, như lợn bị chọc tiết, bao nhiêu buồn ngủ bay hết, chỉ còn mỗi dấu răng chó trên mông.
Kế Hiếu Nam lăn xuống từ trên giường, vội vàng mặc quần dài, áo thun, xoa xoa mặt, không dám nói chuyện ngủ nghê gì nữa.
Lúc này, vú Trần ở dưới lầu gọi, “Tiểu Hi, vằn thắn được rồi đó con, mau xuống ăn đi!”
Khang Hi lạnh lùng liếc Kế Hiếu Nam, “Xuống lầu đi, tôi có việc muốn nói.”
Nói xong, anh và Nếp ra khỏi cửa, trên hành lang, Nếp ngẩng đầu, một bộ muốn được thưởng.
Khang Hi cúi người, xoa đầu nó, Nếp híp mắt thoải mái, lè cái lưỡi thật to ra, muốn liếm mặt anh.
Khang Hi đẩy cái đầu nó ra, ngăn cản hành động nịnh nọt của nó, ghét bỏ nói, “Chà răng rồi liếm!”
Mặt Kế Hiếu Nam như đưa đám, bưng mông, khập khiễng đi theo sau, nghe Khang Hi nói, mặt thối hoắc.
Anh đang chê Nếp vì đã cắn mông hắn đây mà.
Ở phòng ăn, có cái bàn màu vàng sẫm làm ra từ gỗ nguyên cây theo phong cách Châu Âu, được chạm trổ toàn bộ, bút pháp rất độc đáo, điểm xuyến vừa phải, bàn cho mười sáu người. Khang Hi ngồi ở phía đông, Kế Hiếu Nam đi theo ngồi sát bên cạnh.
Mì vằn thắn được cho vào trong chén trắng mạ vàng, nhân tôm bóc vỏ, ăn với nước canh gà, ở trên còn được cho hành lá và trứng tráng thái mỏng, kích thích cơn thèm ăn.
Hôm qua Kế Hiếu Nam uống rượu, sáng sớm lại ngủ gà ngủ gật, chưa ăn gì, nay ngửi thấy mùi thơm thì bụng kêu òng ọc, cứ phải cầm muỗng uống một ngụm nước canh gà trước đã.
Khang Hi lấy di động mở một tấm hình, đưa cho hắn xem.
Người trong hình rõ ràng là An Hủy, sau khi Khang Hi xuống máy bay đã tìm trên mạng rồi lưu về.
Kế Hiếu Nam nhìn qua, “Đẹp quá, cô ấy làm gì, thiếu tiền cậu hả!”
Hắn là thám tử tư, giỏi nhất trong điều tra ngoại tình, tìm vật bị mất, tìm người, tìm thú cưng.
Thấy Khang Hi thong thả ung dung ăn vằn thắn, bộ dạng không hùng hùng hổ hổ như đòi nợ nữa, hình như vừa nảy ra ý gì đó, phấn khích ghé vào người Khang Hi, “Không phải thích người ta rồi đó chứ?”
Khang Hi chán ghét đẩy khuôn mặt đang ghé sát tới của hắn, “Cút, né xa ra một chút.”
Kế Hiếu Nam càng nghĩ càng thấy phấn khích, nếu hắn mà cũng có đuôi như Nếp, không chừng còn lắc kinh hơn. Bỗng đáy lòng có tiếng nói, Lão Cảnh khốn khiếp, thế mà không báo cho hắn, đây là tin tức lớn nhất năm.
Kế Hiếu Nam cũng như Cảnh Bất Mị, Vệ Bảo, là bạn thời đại học của Khang Hi. Bốn người ở chung phòng ngủ, sau khi tốt nghiệp đại học, hắn một thân một mình tới Hồng Kông để phát triển sự nghiệp, vì trong nước, thám tử tư là vi phạm pháp luật.
Có biệt danh của Khang Hi, lại thêm biệt danh của Vệ Bảo, tên hắn khi đọc trại.
Năm đó, phòng ngủ của bọn họ bị mọi người chọc là điện Kim Loan
Hồi ấy, nữ sinh theo đuổi Khang Hi, đủ để xếp từ dưới lầu phòng kí túc xá đến nhà Khang Hi, rồi lại từ nhà Khang Hi xếp về phòng. Oai thế đấy, nhưng từ đầu đến cưới Khang Hi lại chẳng hề động tâm, ngay cả hoa khôi khoa ngoại ngữ đứng chờ dưới lầu ký túc xá mỗi ngày, anh cũng thờ ơ. Hắn từng hỏi Vệ Bảo và Cảnh Bất Mị, “Không phải Vạn Tuế Gia nhà ta có sở thích thông cúc đó chứ.”
Da mặt Cảnh Bất Mị giật tưng, “Cậu đừng làm tôi sợ!”
“Tôi hù cậu làm gì, đang hỏi đấy?”
Cảnh Bất Mị lén chỉ về chính giữa phòng ngủ, Khang Hi đang ngồi trên salon loại xịn đọc sách. Salon như ngai vàng. Anh chê băng ghế trong phòng không được thoải mái, thế là mang cái từ trong nhà tới, chiếm diện tích siêu bự.
“Nếu cậu ấy gay thật, cậu nghĩ là công hay là thụ?”
Kế Hiếu Nam bày ra vẻ mặt ‘Cậu là heo hả’, đáp liền, “Đương nhiên là công!”
Thụ mà như Khang Hi, công nào chịu cho thấu!
Vệ Bảo bu lại, “Vậy cậu nói xem, nếu cậu ấy là công thật, ba người chúng ta là gì?”
Kế Hiếu Nam suy nghĩ một chút, nhìn tư thế ngồi rất khí phách của Khang Hi và những hành vi từ trước đến nay, da mặt cũng giật tưng như Cảnh Bất Mị.
Nếu Khang Hi là công, nhỡ đâu ngày nào đó động dục, không phải bọn họ thành thụ hết cả đám sao?
Đậu mè!
Ba người càng nghĩ càng sợ, không phải người này có khuynh hướng đó thật chứ?
Để điều tra chân tướng rõ ràng, chẳng biết Vệ Bảo kiếm ở đâu ra được một phim con heo về, buổi tối, đóng cửa phòng, bọn họ rủ Khang Hi cùng xem. Đây là chuyện rất bình thường, tuổi này rồi mà chưa xem phim thế giới động vật mới là không bình thường.
Khang Hi ngồi ngay chính giữa salon, ba người kia xếp bằng dưới đất trước mặt anh. Chẳng còn cách nào, vương tọa lớn quá, không có chỗ để đặt ghế ở chỗ khác.
Phim được xem là ‘chấn động lòng người’, ba người máu mũi ròng ròng, quay đầu nhìn Khang Hi, mặt không chút biểu tình, chẳng hề có tí phản ứng nào cả.
Cả ba đều rất kinh ngạc, sao con người này lại có thể bình tĩnh như thế?
Rốt cuộc cấu tạo thế nào?
Bởi vì bọn họ chưa biết rõ khuynh hướng của Khang Hi, tối không dám ngủ say, sợ đột nhiên máu nóng của Vạn Tuế Gia dâng trào, muốn tìm người thị tẩm. Thế nên có một khoảng thời gian, ngày nào bọn họ cũng mang vành mắt đen thui tới lớp.
Và cũng như nhiều sinh viên nam đại học bình thường, thi thoảng họ cũng thảo luận với nhau về ngực của nữ sinh.
Thế là ba người rùm beng lên, bọn họ chọc quê Cảnh Bất Mị không văn hóa, Cảnh Bất Mị móc mỉa bọn họ rằng chưa dứt sữa.
Ầm ĩ đến tối, hỏi Khang Hi, “Cậu nói xem, lớn tốt, hay nhỏ tốt?”
Khang Hi ngồi đọc sách trên salon, trông như đang học, rất thản nhiên mà đáp, “Tôi thích phụ nữ ngực to.”
Anh lại lật sang trang khác, bồi thêm một câu, “Mà cũng đừng lớn quá, không thì có mấy tư thế sẽ khó làm.”
Ba người không hiểu, nhìn anh, “Gì cơ?”
Thấy anh đang đọc sách chăm chú, sáp tới gần.
Tựa sách rất rõ ràng, là, [ thế XXX].
Nhìn thái độ đọc sách của Khang Hi, ung dung như đang xem tranh vẽ.
Đại ca, sao cậu có thể dùng vẻ mặt như đang học bài để xem loại sách này như thế, lại còn trắng trợn vậy nữa!
Nói đi, sách này đại ca lấy đâu ra, từ lúc nào?!
Ngay lập tức, hình tượng huy hoàng của Khang Hi càng thêm đồ sộ to lớn, sau lưng như lấp lóa hào quang.
Thần!
Ba người đồng loạt quỳ xuống đất, giơ hai tay lên cao, như thể cúng sống Khang Hi.
Người này hoàn toàn không có sở thích thông cúc, không chỉ không có, mà còn là… S!
Sau khi tốt nghiệp, Kế Hiếu Nam đến Hồng Kông, gầy dựng sự nghiệp thám tử. Khang Hi tiến vào giới giải trí, Cảnh Bất Mị thi lấy bằng làm người đại diện, trở thành người đại diện của Khang Hi. Vệ Bảo lợi dụng tài nguyên tập đoàn của gia tộc mình, trở thành bạn làm ăn của anh.
Qua nhiều năm sau, Khang Hi thành siêu sao, không hề có scandal.
Anh diễn rất nhiều vai, không phải không có cảnh hôn, cảnh giường chiếu, thế nhưng lại từ chối thân mật với các diễn viên nữ. Trong phim, anh tỏ ra thâm tình là thế, hết phim, với phụ nữ, anh liệt cơ mặt, một bộ ‘Cô là ai?’.
Trong giới hay tung tin đồn nhảm rằng anh là gay, đang đánh cuộc không biết khi nào anh sẽ công khai.
Vậy mà hôm nay, anh lại cầm một bức ảnh của phụ nữ tới, muốn Kế Hiếu Nam tìm hiểu, sao hắn không hưng phấn cho được.
Nhưng rất nhanh sau đó, Khang Hi hắt cho hắn một chậu nước lạnh, “Tôi muốn cậu tìm hiểu một người bạn của cô ta, nữ, khoảng trên dưới hai mươi sáu tuổi, cao khoảng này…” Anh đưa tay để ngang ngực, “Tóc dài, da rất trắng, rất đẹp.”
Kế Hiếu Nam khỏ hiểu, “Cậu muốn tôi tìm bạn của cô ta? Tình huống thế nào??”
Khang Hi liếc hắn, Kế Hiếu Nam rụt cổ, “Cậu nói đi, nói tiếp đi.”
Khang Hi tiếp tục, “Tên cô ấy là Đoan Mộc Hiểu Hiểu, Hiểu của trời trong không mây.” Sau đó dùng đũa nhúng vào nước canh, viết ba chữ bạch xuống bàn. “Tôi muốn biết cô ấy ở đâu? Làm việc tại nơi nào? Trong nhà có những ai? Cha mẹ thích cái gì? Có bạn bè thế nào? Thích gì? Ghét thứ gì?”
Kế Hiếu Nam càng nghe càng choáng, chuyện gì thế này?
Khang Hi còn bồi thêm một câu: “Còn nữa, kinh nguyệt ngày mấy, thích dùng băng vệ sinh hiệu gì?”
Kế Hiếu Nam phun ngụm nước canh phì phèo, nhưng cái trước thì hắn hiểu, nhưng câu sau là cái quỷ gì thế này.
“Cậu tìm hiểu người ta thích dùng băng vệ sinh hiệu gì để chi?”
Khang Hi thong thả múc một muỗng vằn thắn, nhai nuốt, dùng một giọng điệu như thể đó là chuyện đương nhiên mà nói: “Cô ấy như vậy, ra ngoài mua băng vệ sinh cũng có thể gặp phải mười gã tiến lại gần…” Anh hừ một tiếng, “Sao tôi lại có thể để nhiều đàn ông theo đuổi cô ấy đến mức có thể nhét đầy xe lửa vậy được.”
Bóp chết một tên địch là một tên địch, quyết không nương.
Kế Hiếu Nam đã làm một chuyện rất buồn cười. Hắn rời khỏi bàn ăn, chạy ra vườn hoa, ngẩng đầu nhìn trời: Bữa nay trời không mưa.
Khang Hi thong thả ăn vằn thắn, mặt tỏ ra rất bình thản, như thể anh vừa nói chuyện bình thường nhất trên đời. Ăn vằn thắn xong, lau miệng tao nhã, “Ăn mau rồi ra ngoài làm việc cho tôi. Tôi cho cậu bảy ngày.”
Chờ anh đi rồi, Kế Hiếu Nam nhéo mặt mình, đau đến mức nhận ra mình đang tỉnh táo, đây không phải là mơ. Hắn lấy di động gọi tới một dãy số.
Sau khi điện thoại được kết nối, Kế Hiếu Nam liền đánh phủ đầu, “Lão Cảnh, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Cảnh Bất Mị cả kinh, nhớ tới khuôn mặt đen thùi của Khang Hi, anh tìm Lão Kế để tra người thật ư?
“Lão Kế, cậu dừng có dây vào nhé. Con gái người ta quăng cậu ta một cú thôi, cậu đừng có làm phiền! Cậu ta muốn trả thù đấy!”
Kế Hiếu Nam không biết đã xảy ra chuyện gì, đều không quan trọng nữa, hắn rất chắc chắn, tuyệt đối không phải Khang Hi muốn trả thù.
“Lão Cảnh ơi Lão Cảnh, không phải tôi nói cậu đâu nhé, nhưng quả thật, cậu hầu hạ bên cạnh Vạn Tuế Gia lâu đến vậy mà chẳng chuyên nghiệp chút nào. Đâu phải cậu ta muốn trả thù, rõ ràng là muốn ngủ với người ta thì có.”
Cảnh Bất Mị chết trân, “Hả?”
“Bây giờ cậu đang ở đâu?” Kế Hiếu Nam hỏi.
“Tôi ở khách sạn Xuân Dương ở Bắc Kinh!”
Kế Hiếu Nam hỏi xin vú Trần giấy và bút, ghi lại địa chỉ khách sạn và số phòng. “Cậu chờ đấy, tôi và Tiểu Bảo cùng đến tìm cậu ngay!”
Cúp điện thoại, hắn lại lập tức gọi cho Vệ Bảo.
Điện thoại vừa được kết nối, vẫn mở đầu bằng câu cũ, “Tiểu Bảo, xảy ra chuyện lớn rồi! Tạm thời cậu đừng hỏi gì, giờ đang ở đâu, tôi tới tìm cậu, đúng, rồi chúng ta đi tìm Lão Cảnh!”
Kế Hiếu Nam xì xụp húp xong chén vằn thắn, xông ra ngoài như gió cuốn.
Trong phòng ngủ chính ở lầu bốn, Khang Hi cởi áo sơ mi, ở trần ngồi trầm tư trên giường, Nếp ngửi ngửi mùi mớ quần áo trên đất.
Ừhm, mùi của chủ đây mà.
Nằm sấp xuống, thế là có một cái ổ.
Khang Hi đi tới tủ đầu giường, mở ngăn kéo, lấy một cái hộp con con rất tinh xảo, trong hộp có tấm hình.
Trên bức hình là một nhà trẻ, đang giờ ăn trưa, đám trẻ con mặc yếm ngồi vây lại, con trai mặc màu xanh nhạt, con gái màu hồng, nhìn góc chụp của bức ảnh, hẳn là do giáo viên nhà trẻ bấm máy.
Các búp bê đang ăn cơm, đứa mặt dính hột cơm, đứa dây dầu mỡ, đứa lại khóc la không chịu ăn.
Có một cậu bé và một cô bé nọ, cực kì chói mắt trong dàn búp bê, đẹp cực kì, đến mức khiến những đứa bé khác trở thành phông màn cả.
Cô bé kia ngồi yên lặng một góc trên cao, tóc xoăn xoăn, mặt nhỏ nhắn, mũi xinh xinh, miệng hồng hồng, đang chu ra húp canh. Ở cách cô bé không xa là một bé trai khác, rõ ràng đang nhìn trộm cô bạn.
Ngũ quan bé trai rất xinh, liếc qua một cái là có thể nhận ra Khang Hi.
Khang Hi nằm xuống giường, giơ tay lên, nhìn ảnh chụp. Ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt của bé gái kia.
“Đúng là chẳng thay đổi chút nào, vẫn hung dữ như thế!”
Hồi lâu sau, anh nhướng mày, lấy di động ra, gọi tới dãy số quen thuộc.
Một giọng nói dịu dàng vang lên từ đầu kia điện thoại, “Ai đấy?”
“Mẹ!”
Âu Dương Miểu Miểu ở Zurich, Thụy Sĩ xa xôi nghe thấy giọng con trai mà cực kì vui sướng, Khang Duật đang muốn tới gần để nói chuyện thì lại bị bà hung dữ đẩy ra, “Tiểu Hi, sao con lại gọi điện tới vậy?”
“Không có việc gì ạ, chỉ nhớ mẹ thôi. Mẹ vẫn khỏe chứ?”
Miểu Miểu gật đầu, “Khỏe, còn con thì sao?”
“Con cũng khỏe!” Anh dừng lại một chút, “Mẹ, ba con đâu? Để ba con nghe điện thoại đi, con có việc cần nói.”
Đột nhiên Miểu Miểu như vừa hớp một ngụm khí lạnh, “Con muốn tìm ba con hả!” Giọng điệu như thể đây là chuyện đáng sợ nhất trên đời, dừng lại một chút, bà cẩn thận hỏi lại, “Tiểu Hi, con thành thật nói mẹ nghe xem, nào, có phải đầu con có vấn đề không? Con đừng có giấu mẹ!”
Khang Hi thở dài một hơi, “Mẹ, đầu con không sao cả, con gửi đến kết quả kiểm tra sức khỏe đến hòm thư mẹ rồi mà, mẹ không xem à?”
Đương nhiên là bà đã xem, “Thế con tìm ba con làm gì?”
Nếu không phải muốn giấu mình đang mắc bệnh thì bà không nghĩ ra lý do tại sao con trai lại tìm Khang Duật. Từ bé Khang Hi đã không hôn ba mình, hai ba con như hai con chó tranh ăn, vừa gặp là gầm gừ nhe răng.
“Đương nhiên là chuyện của đàn ông rồi. Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa, đưa điện thoại cho ba con trước đi.”
Miểu Miểu đưa điện thoại cho Khang Duật đang ở bên cạnh, ghé lỗ tai tới, nhưng vì để trả đũa ban nãy bị bà đẩy ra, Khang Duật đẩy Miểu Miểu, không để bà nghe trôm, “Em uống thuốc đi!”
Dù Miểu Miểu đã tuổi nhưng da dẻ trắng nõn, tuy có nếp nhăn nhưng lại không hằn rõ. Người hơi tròn, mặt mũi hiền lành, trông như cụ bà trong quảng cáo Não Bạch Kim (). Tóc mai bạc trắng nhưng lại chu miệng như hồi còn trẻ, bất mãn nhìn Khang Duật cũng một đầu tóc bạc.
Ai mà gặp Khang Duật cũng sẽ nói, cha này đúng là yêu quái! Không hề bị rụng tóc, không có mô đất giữa biển, không đeo răng giả, người vẫn thẳng tưng như tùng bách. Già có tóc bạc là thế, vậy mà có cô nàng đi trên đường vẫn đá lông nheo với ông.
Khang Duật nhận điện thoại, đi tới cửa sổ, đặt ống nghe bên tai, mãi lâu sau vẫn không nói tiếng nào.
Khang Hi cười khổ, “Ba, nếu con không nói thì có phải ba cũng không định mở miệng hay không.”
“Có gì thì mau nói đi, ba còn phải trông mẹ con uống thuốc!”
Khang Hi hỏi: “Ba, hồi đó ba theo đuổi mẹ con, nếu mẹ đẩy ba té đến mức bể đầu chảy máu, lại còn vật ba ngã ra đất thì ba sẽ làm sao?”
Khang Duật hừ lạnh một tiếng, giọng nói qua bao năm tháng, nay bùi tai như tiếng của một cây violon quý.
“Quá trình thế nào không quan trọng, quan trọng là…, cuối cùng ba đẩy mẹ con xuống giường!”
Tiếng phì cười từ đầu bên kia truyền đến, “Ba, ngày hôm nay con mới dám khẳng định rằng, con là con ruột của ba.”
“Cút đi!” Khang Duật không hề lưu luyến chút nào mà cắt mất cuộc gọi.
Miểu Miểu ở bên quýnh lên, “Sao anh lại cúp điện thoại nhanh vậy, mấy tháng rồi con trai mới gọi điện tới, em còn chưa nói chuyện với nó cơ mà.”
Khang Duật đi tới bàn trà, mang một đống thuốc đã được phân loại cẩn thận, đem tới trước mặt Miểu Miểu, “Em mau uống thuốc đi!”
Miểu Miểu nhận lấy, nuốt từng viên một, lấy li nước trong tay ông, uống trôi thuốc xuống.
Từ nhỏ tim bà đã không tốt, năm tuổi bị nhồi máu cơ tim. Sau khi phẫu thuật xong, tình trạng hồi phục không lý tưởng. Lúc đó Khang Duật biết ở Thụy Sĩ có một viện điều dưỡng tim rất tốt, không đợi bà đồng ý đã trực tiếp bắt bà lên máy bay. Điều dưỡng ở viện được một năm, bà từ từ bình phục. Khang Duật càng thường xuyên ở bên, đưa đi du lịch khắp nơi, cuối cùng vì sức khỏe của bà, chọn ở lại Zurich.
“Con trai nói gì với anh vậy?” Bà không nén nổi tò mò.
Khang Duật chắc chắn bà đã uống hết thuốc rồi mới trả lời, “Mong muốn của em sắp thành rồi!”
“Mong muốn? Mong muốn gì cơ?”
Nếu có tranh tết trẻ em () thì rõ ràng Miểu Miểu chính là tranh tết cụ bà, trông như một món đồ mượt mà bằng ngọc trắng, dáng vẻ tươi tắn ngây thơ.
Khang Duật trợn mắt, búng vào trán vợ một cái, “Ngốc!”
“Còn nói em ngốc nữa à!”
Đúng là ngốc, ngày hôm qua còn ghé tai ông lải nhải, chả biết bao giờ sẽ được ôm cháu đây, thế này hôm nay lại quên mất. Có điều Khang Duật cũng không giải thích, tránh để bà phấn khích, đòi trở về.
“Đi tản bộ nào!”
Nắm bàn tay mềm mại, nay đã không còn mịn màng, nhưng ông vẫn nắm rất chặt như thuở nào.
Nắm tay nhau, cùng sống đến già. Cuộc đời của Khang Duật, từ khi gặp Miểu Miểu, đã không còn mong mỏi gì hơn.
Ở bên kia, Khang Hi ngồi trên giường, vẫn cầm tấm hình kia, tay khẽ nhúc nhích, lật tấm ảnh lên.
Mặt trắng đằng sau có một hàng chữ, nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo như gà bới, rõ ràng là do một đứa bé trước tuổi đi học viết ra, nhưng vẫn có thể đọc được gì:
Nhất định Đoan Mộc Hiểu Hiểu sẽ thành Hoàng hậu của Khang Hi.
Năm XX, mùa hè, khóc, ghi nhớ.
—
() Hình tượng bà lão trong quảng cáo thuốc.