Khang Hi suốt ngày giơ ngón tay ra đếm bao giờ họ hàng của Hiểu Hiểu ra đi, lúc tính mặt héo queo, bức bối, ngột ngạt. Thế nhưng đếm xong được ngày nào thì những tâm tình này vơi đi một chút, còn số lần hôn Hiểu Hiểu thì ngược lại không bớt đi, mỗi ngày càng nhiều hơn, mỗi ngày càng dữ dội hơn.
Lúc Hiểu Hiểu đi làm, anh ở nhà rảnh rỗi chẳng biết làm gì, để thay đổi sức chú ý nên đã đi mua cho cô không ít đồ dùng, thức ăn, quần áo các loại.
Đến khi cô về nhìn thấy đủ kiểu áo lót kia thì cả người cứng đờ.
Là phụ nữ, thế nhưng cô chưa bao giờ biết áo lót có nhiều loại đến vậy, có tác dụng trang trí, giữ form dáng, còn có thể… massage. Dù công năng đa dạng nhưng kiểu nào cũng rất gợi cảm, có mấy thứ có mặc vào cũng như không. Đến khi nhìn giá thì mắt cô trợn tròn cả lên. Giá của một cái này có thể mua được mười cái áo lót thể thao, đã thế còn chưa tính số lẻ.
Cô đỏ mặt nhìn anh, “Áo lót thể thao thì có gì không tốt!?”
Tuy vẫn nhai lại lời lẽ cũ rích kia nhưng tâm tình đã không giống như trước.
Anh nói thẳng thừng: “Không tốt cho mắt của anh!”
Đàn ông là động vật dựa vào thị giác trăm phần trăm.
“Thế… thế cũng không cần phải mua nhiều đến vậy!” Có mấy loại cùng kiểu chỉ khác màu, anh mua luôn một loạt màu thì có ấy.
Khang Hi nhíu mày, “Đương nhiên vì mỗi ngày phải không giống nhau mới tốt!”
Mỗi ngày…
Mục đích của đa dạng, màu sắc, kiểu dáng, và cả… ‘cường liệt’ này, đúng là không cần nói cũng tự biết.
Mặt Hiểu Hiểu đỏ đến mức rỉ máu, đầu óc loạn tùng phèo, nói lắp ba lắp bắp, “Nhưng mà, đồ bên trong giống nhau!”
Cho dù có đổi bao bì đóng gói bên ngoài thế nào thì bên trong cũng như nhau cả, có ý nghĩa gì đâu chứ?
Khang Hi cười nói: “Tâm tình này cũng giống lúc phụ nữ vội vàng mở hàng chuyển phát vậy.”
Cô ngẩn người, “Liên quan gì đến mở hàng chuyển phát?”
Anh ôm cô từ sau, ghé vào thổi hơi nóng vào vành tai cô, “Biết rõ bên trong có gì, nhưng vẫn không kiềm được phấn khích.”
Tức là, tâm trạng phụ nữ xé giấy gói hàng cũng như y chang tâm tình đàn ông xé áo ngực.
Hiểu Hiểu: “…”
Cô có thể nói, anh cực kì cầm thú được không?
Có thể không?!
Khang Hi cười híp mắt, hôn lên mặt cái nữa, “Đến đây, chúng ta xem thử có vừa không?”
Còn cần phải thử nữa hả? Cô đã xem size từ trước rồi, không lệch với số đo của cô một chút nào.
Anh vốn có ý đồ khác thì có.
“Không muốn!” Cô từ chối.
Mặt mày Khang Hi suy sụp, “Hiểu Hiểu à…” Đây là phúc lợi mà anh luôn trông đợi đó.
Cô cay cú xoay người, che khuôn mặt đỏ ửng, giả vờ muốn đi xem Nếp thế nào, bỏ ra khỏi phòng ngủ.
Nếp đang nằm trong ổ, đang ngủ say. Từng ngày trời qua, bụng của nó ngày một lớn, nhìn cái bụng lớn như cái trống thế này, cô thật sự lo lắng không biết nó có thể tự sinh cục cưng được không.
Vừng yên lặng nằm bên cạnh, thấy cô tới, vẫy cái đuôi to sụ, thân thiết cọ lỗ mũi ươn ướt của mình vào tay cô.
Hiểu Hiểu xoa trán nó, bỗng dưng nhìn thấy dưới bàn có một hộp giấy, là một hộp rất bình thường, không viết chữ, cũng không có hình gì cả. Cô cứ tưởng là thức ăn cho chó mà Khang Hi mua nên định lấy ra, để tránh Nếp ăn vụng thì đột nhiên phát hiện cái hộp rất nhẹ, không giống đựng thức ăn cho chó.
Cô mở ra nhìn, tức thì cả người cứng lại, cứ như cầm phải cục khoai lang nóng bỏng tay. Vừa lỏng tay ra thì cái hộp rơi xuống đất. Rải đầy trên đất là đủ loại… áo mưa nhãn mác rất đẹp, lấp lánh ánh kim đủ mọi màu sắc.
Có loại hạt, đầu lớn, vị dâu tây, vị dứa, mùi hoa hồng, mùi hoa quế… có loại bao bì đơn giản, cũng có màu mè, đủ loại, cực kì nhiều, có thể mở viện bảo tàng ấy chứ.
Cô đưa mắt nhìn kích cỡ trên bao.
Đều là cỡ lớn nhất
Lại còn… đều là hàng siêu mỏng.
Không, đúng ra là cực kì siêu mỏng.
Bây giờ tụi nó như một chồng núi nhỏ trên sàn nhà…
Khang Hi vừa từ phòng ngủ đi ra, thấy cô đang ngây ngốc đứng cạnh đống ‘hàng sưu tầm’ của anh, cũng chẳng bất ngờ.
Anh đi tới, nhặt từng cái một bỏ vào hộp, đặt về chỗ cũ.
Lúc này Hiểu Hiểu mới tỉnh lại, đỏ mặt nói, “Anh mua nhiều vậy làm gì?”
Khang Hi nghiêm túc đáp lời: “Trước đây anh chưa dùng qua bao giờ, sao biết loại nào hợp với mình. Thế nên mua nhiều một chút, đến lúc đó có gì thử từng cái.”
Thử đến khi nào hài lòng mới thôi.
Hiểu Hiểu vừa xấu hổ vừa giận đến cực điểm: “Anh là cầm thú đấy hả?”
“Cầm thú?” Anh cười tà mị, ghé tới gần cô, “Hiểu Hiểu à, những từ như mặt người dạ thú là từ để khen ngợi đàn ông tốt nhất đó.”
Hiểu Hiểu trợn tròn mắt nhìn anh.
Anh lại khẽ hôn lên môi cô, nghiêm túc nói: “Dưới giường chỉnh tề, trên giường cầm thú! Perfect! Là hoàn hảo đó!”
Cô không nhịn được đấm anh, Khang Hi cũng chẳng tránh chẳng né, để cô đấm, còn cười rất vui sướng. Cuối cùng Hiểu Hiểu đỏ mặt vùi vào ngực anh, “Sao anh cứ nghĩ tới chuyện đó hoài vậy…”
“Hiểu Hiểu, đây chính là nguyên nhân vì sao ‘tình yêu’ và ‘thụ tinh’ (*) lại giống nhau vậy đó. Anh yêu em, nên anh nghĩ cách biểu đạt hoàn mĩ nhất là tặng nhiễm sắc thể ông cha truyền cho.”
(*) Tình yêu /爱情/ và Thụ tinh /受精/, chữ ái và chữ thụ gần giống nhau.
À thôi, chuyện tặng nhiễm sắc thể anh không sốt ruột lắm, đợi hai năm nữa rồi tính.
Anh lại bổ sung, “Sự kích động của đàn ông là ngọn nguồn của việc nhân loại không ngừng sinh sôi phát triển…”
Cô không biết nói gì hơn, chỉ có thể tiếp tục chôn mặt trong lồng ngực anh làm đà điểu.
Đúng là không sai tẹo nào, làm người phụ nữ của anh nhất định sẽ rất vất vả.
Cho dù cô không ghét nhưng anh cũng không thể cứ nói thẳng tuột ra như vậy chứ, nói trắng ra như vậy khiến người ta không biết phải nói gì cho được.
“Được rồi, anh đã đặt thứ sáu tuần này mình đi ăn ở chỗ Tần Viện!”
Khang Hi cũng chưa từng quên chuyện tiệc yêu đương, đã thông báo cho trên WeChat, không thiếu một người.
“Thứ sáu?” Cô ngẩng đầu lên, “Vì sao không hẹn ở thứ bảy?” Thứ sáu cô còn phải đi làm mà.
Con ngươi anh đục ngầu, “Em nói thử xem?”
Ban đầu cô sửng sốt một chút, sau đó nghĩ lại… nhớ ra, thứ sáu là ngày mà thân thích của cô chính thức về nhà cũ, nên thứ bảy sẽ…
Mặt, lại đỏ lựng như nồi hơi nước.
Khang Hi ôm chặt cô vào lòng, “Anh cũng không muốn để phí một ngày, chúng ta còn cả một ngày…”
Hiểu Hiểu cảm thấy cứ thế này thì cô chẳng còn mặt mũi đâu mà gặp người, càng muốn chui vào ngực anh.
Một lát sau, cô cảm thấy xấu hổ không chịu nổi nữa, đẩy anh ra rồi bỏ vào phòng ngủ, chui vào chăn tiếp tục làm đà điểu.
Khang Hi theo sát cô rồi tót lên giường. Bây giờ đang sống chung, đương nhiên phải ngủ một giường đắp một chăn rồi.
Cô chui vào ổ chăn thì anh cũng có thể mò vào.
“Đừng tới đây!” Cô quay lưng, lấy chăn trùm quá đầu che mặt.
“Em cứ vậy mà ngủ sẽ khó thở đấy.” Anh kéo chăn, tận tình khuyên bảo.
Khuôn mặt của cô hiện tại không thể nhìn anh được, cứ nhìn anh là mặt lại đỏ.
“Hiểu Hiểu, ngủ thì ngủ, đừng trẻ con nữa.”
“Không muốn!”
Phụ nữ đang yêu thường hay có tính nhõng nhẽo, thi thoảng sẽ rất tùy hứng, Hiểu Hiểu chẳng hề ngoại lệ.
Có vài người đàn ông luôn hi vọng người phụ nữ yêu mình thì phải biết hiểu chuyện, ấy nhưng không ngờ, phụ nữ đang yêu đều rất thất thường.
Nếu trước đây rất khôn khéo hiểu chuyện, biết rõ đạo lý quan tâm đại cục thì tám phần sẽ thay đổi, ít nhất sẽ chẳng kiên quyết như trước đây nữa đâu. Bởi vì, phụ nữ chỉ có thể tùy hứng trước người mà họ tin tưởng nhất.
Buồn cười là đa số cánh đàn ông đều thích loại giả vờ dịu dàng.
Nhưng Khang Hi không thế, vì anh biết Hiểu Hiểu càng như vậy thì tức là càng đặt anh trong lòng, thế nên anh vui vẻ chịu đựng.
Một Hiểu Hiểu không lạnh lùng như băng, không cách xa người khác ngàn dặm, một Hiểu Hiểu nũng nịu bốc đồng như một cô gái nhỏ thế này, mới là người anh thích ngắm nhìn nhất.
Mà anh, chỉ cần luôn yêu cô, dỗ cô, thương cô như trước, là được.
Khang Hi kéo Hiểu Hiểu vào lòng, kéo chăn tụt xuống từ trán cô, đến khi lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, anh lại hôn lên.
Nụ hôn chúc ngủ ngon, nhất định không để hụt.
Hiểu Hiểu nhắm mắt giả vờ ngủ, anh cũng không chọc, tắt đèn, tiếp tục ôm cô ngủ.
Cô giả vờ được một chút, sau đó cũng ngủ mất.
Đến khi nửa đêm mơ màng, bất ngờ tỉnh giấc, bỗng cảm giác có người đang nhìn mình.
Vừa mở mắt, làm quen với bóng tối thì liền nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của Khang Hi đang nhìn cô chằm chằm. Nửa đêm như thế thì hơi hãi, ánh mắt kia có phần âm u.
Đôi mắt chuyên chú kia cứ như đang nghiên cứu thần khí thượng cổ gì.
“Anh nhìn gì vậy?” Cũng không biết đã nhìn bao lâu rồi.
Khang Hi ngẩng đầu, than nhẹ, “Anh đang ngắm thứ mình muốn có nhất trên thế giới này.”
Mặt cô lại đỏ, “Khang Hi… anh có thể….”
Lời còn chưa nói hết thì anh đột nhiên ngã xuống, vùi vào hõm vai cô, giọng nói khàn khàn: “Hiểu Hiểu, anh sắp không nhịn nổi nữa rồi.”
Trong đầu anh chất đầy hình ảnh cô, mỗi một giây đều là một sự hành hạ. Anh khao khát cô, đã từ lâu lắm rồi.
Hiểu Hiểu vòng tay ôm lấy đầu anh, lúc này anh như một đứa trẻ nhỏ.
Đàn ông cũng thích làm nũng, sẽ bày ra tính cách chân thật nhất của mình với người con gái mình thích, chẳng có gì phải xấu hổ.
Anh buồn bực nói, “Còn những mấy ngày…”
Hiểu Hiểu: “…”
Không phải anh đã đếm từng ngày rồi à, còn phải hỏi sao?
Đột nhiên, anh lại nâng mặt cô, hỏi rất nghiêm túc, “Đến hôm đó em sẽ không tàn nhẫn từ chối anh chứ?”
Từ chối?
Anh đã đói khát đến vậy, cô còn có thể từ chối thế nào đây?
Cô đỏ mặt lắc đầu, chuyện này sớm muộn cũng xảy ra, sớm một chút muộn một chút thì có gì khác nhau sao? Anh cứ bày tỏ rành rành như thế, cô muốn giả ngu cũng không được.
“Em thề đi!”
Hiểu Hiểu không nhịn mà thầm thét gào trong bụng, chuyện này có gì hay ho mà thề, anh đúng là dở hơi.
Bỗng dưng anh lại cúi đầu, hôn cô, nụ hôn vừa nóng bỏng vừa thô bạo.
Cô bị hôn đến thở hổn hển, trong đầu trống rỗng.
“Thề đi!” Khang Hi dọa.
Cô thừa lúc anh nói, vội vàng há miệng để thở, còn chưa nói được thì anh lại sà tới hôn.
“Thề đi!”
“Ưm… ưm…” Hôn người ta thế này thì cô nói thế nào?
Hiểu Hiểu đành phải gật đầu, gật mạnh.
Nụ hôn của anh rất dài rất sâu, dây dưa mãi, chẳng hề có ý định tha cho cô.
Cô vừa khổ, vừa… đê mê.
Thi thoảng cô lại nghĩ, con người này có nhu cầu mãnh liệt đến thế, sao trước đây có thể chịu được nhỉ, thật không thể hiểu nổi.
Trai, tân, thật, đáng, sợ!
***
Chớp mắt đã đến thứ sáu, từ lúc vừa mở mắt, mặt Khang Hi đã tươi như hoa. Nếu không phải cô phản kháng ‘mạnh mẽ’ thì từ sáng sớm anh đã có thể cầm thú một đợt rồi. May mà cô có luyện võ, ý chí rất kiên cường, không để anh như ý.
Đến đội đặc công, cô còn chưa ngồi ấm mông đã nhận được điện thoại chúc mừng rối rít từ các ‘đồng bào’.
Tần Viện chúc phúc, Cảnh Táp mừng như điên, An Hủy thì hung dữ chất vấn, lại thêm Cách Cách hữu nghị nhắc nhở… ‘Đừng yêu cầu quá cao với trai tân’, và tiếng xưng hô – mợ của cô nhỏ.
WeChat nhiều quá, cô không kịp trả lời, đành làm như không thấy.
Tới chiều, đội đặc công làm một buổi tiệc chia tay nhỏ, vui vẻ tiễn Vệ Hiểu đi Mỹ để tham gia huấn luyện đặc công của hai nước Trung Mỹ. Vì đi một năm, những đội viên chính thức đều là đám đàn ông con trai cao to thô kệch mà vẫn không kiềm được ánh lệ lóng lánh trong mắt. Nhất là Ngụy Quân và Trương Vũ, khóc đến người cũng chảy nước.
Hiểu Hiểu đứng trong góc, nhìn Vệ Hiểu được mọi người vây quanh. Hình như anh cũng nhìn thấy cô, hai người khẽ gật đầu với nhau.
Buổi tiệc chia tay vừa kết thúc, Hiểu Hiểu trở về phòng làm việc thu dọn một chút, đến giờ tan tầm thì đi tới con hẻm vắng đối diện với cổng lớn.
Xe của cô cả tuần nay vẫn chưa được sửa xong, về phần nguyên nhân thật sự trong đó là gì, cô cũng không muốn tìm hiểu.
Chẳng đợi được mấy phút thì xe của Khang Hi đã từ từ lái tới, đương nhiên lúc lên xe không thiếu được một màn hôn hít của anh.
Lâu như vậy đã thành thói quen, thế nhưng cô vẫn kiên quyết không hôn trả. Vì Khang Hi là kẻ chẳng biết cái gì là chừng mực hết.
Hai người lái xe tới garage gần chỗ Tần Viện. Đang giờ cơm, người đến người đi, Khang Hi không thể không cải trang một chút, tránh để người khác nhận ra. Lúc tới quán của Tần Viện thì lên thẳng phòng bao ở lầu hai.
Phòng bao này đã được Tần Viện chuẩn bị xong xuôi từ sáng sớm, cách phòng ăn xa nhất, là phòng kín đáo nhất.
Sau khi Khang Hi đi lên, Tần Viện kéo cô qua một bên, mặt cười rất vui, như thể chính dì mới là người đang yêu.
“Để chị xem nào!” Dì quan sát Hiểu Hiểu một lượt từ đầu đến chân, “Đúng là phụ nữ đang yêu có khác, đẹp hẳn ra.”
“Nói gì vậy, em cũng vẫn vậy thôi mà.”
Tần Viện cười nói, “Nào có giống? Trước đây, bất kể lúc nào em cũng lạnh như băng, bây giờ thì đến khóe mắt cũng đầy xuân thế này.”
Mặt Hiểu Hiểu lại đỏ ửng. Dạo gần đây tần suất đỏ mặt tăng cao hẳn. Cô ngượng ngùng quay mặt qua chỗ khác.
Tần Viện lại đùa với cô, “Bây giờ đã đỏ mặt thế, chút nữa mọi người đến đông đủ thì em biết làm sao?”
“Dù sao cũng là người quen.”
“Nhưng chị nói trước nhé, tiền biếu chị không có đâu, có điều tặng vài món thì không sao.”
Nhắc tới chuyện tiền biếu là đầu Hiểu Hiểu đầy vạch đen, “Chị đừng để ý tới anh, coi như chưa nói tới ấy.”
“Có câu này của em là được, em nói rồi thì chắc chắn cái gì cậu ấy cũng đồng ý thôi.” Đột nhiên dì lại thở dài, “Thấy em ở bên cậu ấy rồi, chị thật sự thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ với cái tính cứng rắn của em, lại vứt bỏ mất một người đàn ông tốt như vậy.”
Có điều bây giờ nghĩ lại, sao mà vứt được chứ, người ta bám kinh lắm, giữ như chuột giấu gạo ấy.
Tần Viện vỗ nhẹ lên tay cô, dịu dàng nói, “Sau này hai người tụi em sẽ sống tốt thôi. Chị biết cậu ấy không đánh lại em, có điều nếu sau này cậu ra dám để em đau lòng thì chị sẽ không bỏ qua đâu.”
Câu này khiến Hiểu Hiểu thấy rất cảm động, “Dì Tần, cảm ơn chị.”
Dì lại hung dữ trừng mắt nhìn Hiểu Hiểu, “Cảm ơn cái gì, là người một nhà cả mà!” Lại như thể vừa nhìn thấy gì đó, khóe mắt cong cong, trêu ghẹo, “Không nói chuyện với em nữa, nãy giờ có được là bao mà ai đó không chờ nổi, vội tìm em rồi kìa.”
Hiểu Hiểu quay đầu lại, nhìn thấy Khang Hi đang đứng ngoài cửa phòng nhìn cô.
Cô vội vàng chạy tới, đẩy anh vào trong phòng, “Anh ra đây làm gì, không biết bên ngoài đông người thế nào à?”
Phòng này là phòng kín nhưng trong tiệm rất nhiều người, nhỡ bị nhìn thấy thì biết làm sao?
Trong phòng bao, Cảnh Bất Mị, Kế Hiểu Nam, Vệ Bảo đều tới cả, nhìn thấy cô thì đứng dậy cả lũ.
Cùng hô: “Hoàng hậu nương nương kim an!”
Cuối cùng cái xưng hô này cũng có thể mang ra gọi trước thiên hạ được rồi.
Nghe thấy xưng hô ấy, Hiểu Hiểu ngẩn cả người.
Khang Hi giải thích, “Anh là Vạn Tuế Gia thì đương nhiên em sẽ là Hoàng Hậu nương nương rồi!”
Thì ra là ý đó.
Cô đấm anh, “Ngạo mạn!”
Anh cũng không xấu hổ, hôn lên mặt cô một cái, “Sau này ba người họ cũng là người của em, có việc gì cứ giao cho họ ấy.”
Như thể Cảnh Bất Mị, Kế Hiểu Nam, Vệ Bảo cũng biết từ trước, chẳng hề thấy ngạc nhiên, còn rất tán thành gật gật đầu.
Một lát sau, Cảnh Táp và An Hủy cũng tới.
Nếu như Cảnh Táp hớn hở như người điên thì An Hủy thì nặng nề hơn nhiều, hỏi đi hỏi lại, ‘Cậu chắc chắn không phải bị ép buộc?’ ‘Chắc chắn không có giả điên đấy chứ?’ ‘Chắc chắn không phải đầu bị chập IC?’ ‘Chắc chắn không phải bị cửa kẹp đầu chứ hả?’
Lúc chờ cô muốn được ‘chắc chắn’ thì Khang Hi đứng sau lưng như ma vương.
Lông tơ An Hủy dựng đứng cả lên, Hiểu Hiểu vội vàng hòa giải, “Đi qua ngồi cạnh Cảnh Táp đi, hôm nay có món cá muối cậu thích đó!”
Nghe thấy có ăn, An Hủy lập tức yên lặng, ngoan ngoãn ngồi cạnh Cảnh Táp.
Vì buổi tối có hoạt động nên Cách Cách đã gọi điện từ trước, bảo sẽ tới trễ nên mọi người cũng không chờ, đồ ăn lên là bắt đầu dùng bữa.
Không thể không nói, cậu đầu bếp Hải Lãng bị Khang Hi bán nhưng vẫn rất có đạo đức nghề nghiệp, món nào cũng như khối vàng, đồ ăn làm ra vẫn có chất lượng như cũ.
Đến khi các món mang lên tàm tạm rồi, cậu ta cũng tranh thủ lên góp vui. Trần Bách Thụ được ‘tôi luyện’ nay cũng có chút thành tựu, giao cho một lúc cũng không sao.
“Chị dâu, à không, Hoàng hậu nương nương cát tường!”
Giọng nói cậu ta lớn như người, sau đó cười phá lên.
Hiểu Hiểu không thể quen kiểu xưng hô này nổi, kéo tay áo Khang Hi, “Anh đừng để họ gọi vậy nữa, mắc cỡ chết được!”
“Anh lại thấy hay, xuôi tai mà!” Anh lại lén hôn một cái lên mặt cô, “Quen là tốt thôi!”
Hai người này đang trong tình trạng sến súa dầu trong mật khiến đám người còn lại chẳng biết đưa mắt đi đâu.
“Sao mà quen cho được.” Có phải đóng phim đâu.
“Chuyện này vì em không biết rồi, anh nói cho em biết, lúc ba anh còn trẻ, mọi người đều gọi ông ấy là Vương gia, còn mẹ anh à, là Phúc tấn, không phải bà cũng quen rồi sao?”
Đột nhiên Hiểu Hiểu nhớ tới tên của Cách Cách.
Thì ra cả nhà bọn họ đều thích chơi trò hoàng cung.
Đang nghĩ ngợi thì Cách Cách vội vàng đẩy cửa chạy vào, “Mợ!”
Vừa gọi, trừ Khang Hi, tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên.
Đầu Hiểu Hiểu càng đầy vạch đen hơn hết.
“Mợ, mợ, mợ…” Cô nhóc chui vào giữa Khang Hi và Hiểu Hiểu như chú heo nhỏ, gọi mấy tiếng mợ liên tục, “Mợ, cậu cháu có dùng được không?”
Lại là câu này…
Khang Hi búng trán cô nhóc, “Nói tiếng người đi!”
Vốn chưa từng dùng qua, không phải đang chọc vào tim gan anh hay sao?!
Cách Cách ôm đầu, “Cháu nói tiếng người mà, hàng hóa đã kí nhận thì cũng đâu thể cứ vậy là xong, còn phải hỏi thăm sau khi bán, là ý thức phục vụ đó!”
Nghe thế, ngoại trừ Khang Hi và Hiểu Hiểu đang đỏ mặt thì những người khác đều không thể không bật cười.
“Nói chuyện thì nói, đừng có ẹo tới ẹo lui nữa.” Cô nhóc này, từ nhỏ đã bị anh làm hư.
“Dạ được, cháu muốn ngồi gần mợ!” Nói xong, định mang một cái ghế tới.
Khang Hi xách cô bé như xách gà tới giữa Cảnh Táp và An Hủy, “Ngồi đây!”
Cách Cách chu miệng, “Keo kiệt!”
Cảnh Táp cười nói, “Đây, để chị đổi chỗ với em, nhường em ngồi cạnh mợ!”
“Vẫn là chị Cảnh tốt!”
Lần đầu tiên An Hủy gặp Cách Cách, nghe thấy cô nhóc gọi Hiểu Hiểu là mợ thì hơi không kịp phản ứng, “Em là cháu của Khang Hi?”
Cô bé gật đầu, mở to đôi mắt xinh xắn hỏi, “Chị là ai?”
Hiểu Hiểu trả lời, “Đây là bạn của mợ, An Hủy!”
“À, bạn của mợ cũng là bạn của cháu, chào chị An Hủy.”
An Hủy cũng cảm thấy cô bé này rất hiểu chuyện, cười bảo, “Chào em!”
Bây giờ mọi người đã đến đông đủ, không thể không cụng li, chúc mừng một chút. Con đường theo đuổi vợ này đúng là không dễ dàng.
Khang Hi nhìn Alipay (* một ứng dụng trả tiền trực tuyến như paypal) trong di động, “Hải Lãng, tiền mừng của cậu đâu?”
Hải Lãng phun rượu, “Đòi thật hả?”
“Gặp Hoàng hậu mà không có quà, nếu thời cổ đại là tội lớn mất đầu rồi!”
Lý do thế mà cũng được à?!
Hiểu Hiểu kéo Khang Hi, “Anh bớt đi!”
Khang Hi nói, “Anh đang giúp em kiếm quỹ đen mà.”
Chỉ nghe nói đàn ông để quỹ đen cho mình, chưa từng thấy anh chàng nào lại giúp vợ mở quỹ đen.
“Em nộp, chắc chắn em sẽ nộp, nhưng đợi tháng sau vợ em phát tiền tiêu vặt đã.” Hải Lãng đỏ mặt giải thích.
“Tiền tiêu vặt tháng này của cậu đâu?” Khang Hi chẳng hề có ý định buông tha cho.
Cảnh Bất Mị nói, “Cậu đừng có hỏi, dạo này cậu ấy và vợ đang giận nhau.”
“Lại chuyện mẹ cậu làm ầm lên à?” Kế Hiểu Nam gặm đùi gà hỏi.
Hải Lãng rầu rĩ than, “Hỏi trên đời quan hệ nào khó xử lý nhất, thì chắc chỉ có quan hệ mẹ chồng nàng dâu thôi.”
Quan hệ mẹ chồng nàng dâu như một cuộn len rối đến không thể rối lên, dù có để ý thế nào cũng sẽ rối.
Đột nhiên cậu ta nhìn sang Khang Hi, “Vạn Tuế Gia, em biết anh có bản lĩnh, cho em hỏi phải giải bài toán này thế nào đi, em thật sự bị vợ và mẹ khiến không thể ăn ngon ngủ yên được.”
Cậu ta sinh ra trong gia đình đơn thân. Lúc cậu năm tuổi, cha ruột buôn lậu thuốc phiện bị bắt, bắn chết, mẹ cậu đã ngậm đắng nuốt cay nuôi con một mình. Hồi bé cũng chịu không ít tủi nhục, bị người ta coi thường, học hành cũng không giỏi, suốt ngày cứ ở chung với đám côn đồ. Lên cấp hai suýt nữa bỏ học, thế nhưng mẹ cậu chưa bao giờ vứt bỏ con. Cũng may bản tính cậu ta không xấu, thấy mẹ ngày đêm đi làm mấy việc để nuôi mình, đã thế còn muốn cậu được đi học khiến Hải Lãng quyết tâm tiến về phía trước, đậu cấp ba. Trong trường cấp ba có không ít người biết cậu, những chuyện xấu cậu làm hồi cấp hai đều bị khui ra, có rất nhiều bạn học nhìn cậu bằng con mắt khác, không thân thiết, khinh thường, thậm chí còn tụ nhau lại để bắt nạt.
Vì mẹ ruột của mình, cậu cắn răng nhẫn nhịn, mãi đến khi không thể nhịn được nữa, kích động cầm dao muốn đâm chết những kẻ bắt nạt mình thì Khang Hi đã kéo lại.
Đúng rồi, lúc đó, tất cả mọi người đều cảm thấy cậu là kẻ khốn khiếp, chỉ mỗi Khang Hi rảnh rỗi sẽ nói chuyện với cậu, khiến hai tên hầu Vệ Bảo, Cảnh Bất Mị cũng thân cận với cậu nhiều hơn.
Những năm tháng lông bông thời niên thiếu, cậu thật sự rất cảm kích Khang Hi, nếu không có anh, cậu không chết thì cũng ngồi tù.
Đến ngày tự mở tiệm, có tiền, cuộc sống tốt hơn rồi, đương nhiên cậu phải báo đáp cho mẹ mình, vì thế, giữa vợ và mẹ, đôi khi không tránh khỏi cảnh thường bênh mẹ. Thật ra vợ cậu là người không xấu, chỉ là hơi tùy hứng, nhưng cậu luôn nghĩ mình là đàn ông, cô ấy phải nghe mình, nạt nộ hai câu cũng không sao.
Nào ngờ, lần này vì việc nhỏ mà bà cụ cãi nhau với con dâu, một trận tưng bừng.
Khang Hi nói: “Cho cậu mấy chiêu cũng không sao, thế nhưng tiền mừng phải gấp đôi.”
“Được!” Anh có lắm mưu ma chước quỷ, nghe anh sẽ không sai.
“Vậy cậu nghe cho kĩ đây, tôi chỉ nói một lần.” Anh nhấp ngụm trà, tiếp, “Trong trò chơi hôn nhân này, chỉ có cậu thương vợ, vợ cậu thương mẹ cậu, mẹ cậu thương cậu thì mới có thể chơi tiếp được! Cậu nhất định phải nhớ kĩ chuyện này, nếu thiếu một vòng cậu thương vợ thì sẽ thành, mẹ cậu thương cậu, mẹ cậu chán ghét vợ cậu, cậu và vợ cậu ghét lẫn nhau! Chuyện này cũng như định luật vật lí vậy, năng lượng nhiều thế, ba người phải chia ra mà dùng. Thế nhưng cũng phải nói về mẹ cậu, bà chỉ biết thương cậu thôi, nếu như cậu chỉ thương mẹ thì sẽ thành bắt chẹt vợ. Cách giải quyết là cậu phải khéo léo để vợ trả cái năng lượng này về lại tay mẹ cậu. Nếu cậu không làm được, vậy thì năng lượng mà mẹ cậu cho, bà cho cậu bao nhiêu năng lượng chính thì sẽ dành bấy nhiêu cái năng lượng phụ cho vợ cậu. Chính phụ gặp nhau, các cậu muốn làm gì, phát điện à?”
Anh dùng ngón tay đâm vào trán Hải Lãng, “Còn nữa, đừng dùng những câu như ‘Mẹ anh cũng không dễ dàng gì’ để làm cớ. Mẹ cậu vất vả cũng chẳng phải do vợ cậu gây ra, là do cậu và ba cậu mà thành. Có cái gọi là oan có đầu nợ có chủ, mẹ ai vất vả thì người đó tới chăm sóc, liên quan gì tới vợ cậu?”
Cả đám bị anh xoay hết mẹ cậu rồi vợ cậu đến chóng cả mặt, cứ vè đọc nhịu, thế nhưng cũng hiểu ý nghĩa bên trong.
Cuối cùng Khang Hi tổng kết, “Thế nên, hiếu thuận với mẹ cũng phải bắt đầu từ thương vợ! Một câu nói thôi, thương vợ, trị trăm bệnh!”
Nói xong, anh tranh thủ lúc Hiểu Hiểu vẫn còn đang tiêu hóa những câu anh vừa nói, hôn trộm một cái, “Đúng không, Hiểu Hiểu?”
“Hả? Cái gì đúng cơ?”
“Thương vợ, trị trăm bệnh!”
Lúc này, Hiểu Hiểu chỉ có một ý niệm duy nhất. Đột nhiên cô rất muốn gặp mẹ của Khang Hi.
Hỏi bà một chút, bà làm thế nào để sinh được đứa con trai này.
Vừa nói câu ‘ăn chùa uống chùa’, Vệ Ung Tụng nghe thấy, ngược lại cảm thấy thú vị mà khẽ nhếch khóe môi.
Chú Ông cũng cười tủm tỉm nhìn hai người.
Cảnh Táp quay đầu lại nói: “Bác Vệ à, đây là người bạn tốt mà vừa nãy cháu mới kể bác nghe đấy, Đoan Mộc Hiểu Hiểu.”
Bác Vệ?
Hiểu Hiểu ngẩn ra, kéo Cảnh Táp qua một bên, rỉ tai hỏi, “Cậu quen biết ông ấy à?”
“Cậu nói bác Vệ ấy à?” Ban đầu Cảnh Táp lắc đầu, sau lại gật một cái, “Trước đây không, giờ biết.”
Hiểu Hiểu cảm thấy trên mặt cô bạn có màu hồng không bình thường, nói chuyện ngây ngây ngô ngô, “A Cảnh, có phải cậu uống rượu hay không?”
Cảnh Táp thành thật thừa nhận, “Ừ, có uống, cậu không biết champange ở đây ngon thế nào đâu, uống như nước trái cây ấy, đúng rồi, còn có mùi hoa nữa…”
Chú Ông ở bên cạnh cười nói, “Hôm nay tâm trạng của lão gia rất vui, đặc biệt khui một chai champange đã cất kĩ nhiều năm, cô Cảnh rất thích, chi bằng cô Đoan Mộc cũng tới nếm thử đi.”
Chú mang một chai champagne đang được ngâm đá từ trong cái thùng bằng thủy tinh ở trên bàn, nhìn chia rượu thôi cũng biết giá nó không rẻ chút nào.
Champagne vẫn luôn là mộ danh từ cao cấp và xa hoa, là một món rượu không thể thiếu trong rất nhiều bữa tiệc phô trương xa xỉ.
Hiểu Hiểu liếc mắt một cái là nhận ra chai này là champange của Dom Perignon.
Dom Perignon là thương hiệu champange cao cấp nhất thế giới, từng được trúng thầu thành nhà cung cấp champage chính thức cho hôn lễ của hoàng phi Diana và hoàng tử Charles.
Chai rượu chú Ông cầm trong tay, vỏ chai được chế tác từ bạch kim, có khắc tên khách, là champage bạch kim nổi tiếng nhất của Dom Perignon (Dom Perignon white gold), là loại champage cực khô (), được chế tạo từ ba loại nho đặc biệt Chardonnay, Pinot Noir, Pinot Meunier, mùi vị tươi mát lại có hương hoa, vị rượu nồng đậm, dư vị nhẹ nhàng thoang thoảng, giá trung bình của mỗi chai ít nhất khoảng bảng Anh (~ triệu đồng), là loại champage mà những người sưu tập thi nhau giành giật.
() Từ chuyên môn là “Extra Brut”. Là từ dùng để mô tả tính chất đây là loại Champagne cực khô và hoàn toàn khô, có khi gọi là rượu khô tự nhiên. Có nghĩa là lượng đường ít nhất so với các mức độ còn lại, tỉ lệ đường trong chai chỉ có ,%.
Đối với những người muốn đốt tiền mà nói, đúng là một lựa chọn rất tốt, thế nhưng dùng để chiêu đãi một người lạ mới gặp thì có hơi phí của trời.
Thấy Vệ Hiểu không nói lời nào, đột nhiên Vệ Ung Tụng nói: “Cô Đoan Mộc không uống được rượu sao?”
Cô còn chưa kịp đáp thì Cảnh Táp đã lên tiếng thay, “Bác Vệ, bác coi thường Hiểu Hiểu nhà cháu quá, tửu lượng của cậu ấy tốt lắm!”
Hiểu Hiểu giận lắm mà không thể ra tay, cô nàng này đã uống say mất rồi. Cô kéo tay Cảnh Táp, nhỏ giọng nói: “Đừng nói nhiều!”
Dù không biết tại sao Cảnh Táp lại tới đây, thế nhưng nhìn cặp chủ tớ Vệ Ung Tụng và chú Ông thì rõ ràng cho thấy ý không ở trong lời nói.
Cô nhìn Vệ Hiểu, “Không phải cha anh đặc biệt tin rằng người say nói thật chứ?”
Anh ta gật đầu, “Nhất định ông muốn dùng rượu phẩm nhân phẩm.”
Cáo già!
Hiểu Hiểu thầm bình luận như vậy trong lòng.
Chú Ông cung kính rót cho Hiểu Hiểu một li rượu, champage trong ly rượu thon dài là chất lỏng màu vàng óng, những bọt khí nổi lên như muốn thoát ra bên ngoài trong suốt, lại còn có thể loáng thoáng ngửi thấy mùi trái cây ngọt dịu rất thơm.
“Cô Đoan Mộc, mời dùng, sau này đều là người một nhà cả, không cần khách khí!” Vệ Ung Tụng nói.
Dù Hiểu Hiểu cũng nghĩ câu nói dùng rượu phẩm nhân phẩm có đạo lý, thế nhưng chiêu này không dùng với cô được đâu, vì đúng như lời Cảnh Táp nói, tựu lượng của cô rất tốt.
Chỉ là, cô rất hiếm khi uống rượu, chỉ có người thân mới hay biết.
“Cảm ơn!” Cô cầm li rượu lên nhấp một ngụm.
Vệ Hiểu yên lặng ngồi xuống bên cạnh Hiểu Hiểu, chú Ông cũng rót cho anh ta một ly.
“Không biết cô Đoan Mộc đã qua lại với thằng con nhà tôi bao lâu rồi?”
Mấy câu hỏi này, cô và Vệ Hiểu đã chuẩn bị sẵn cả, nếu đã đóng giả thì đương nhiên không thể để lộ.
“Hai tháng!” Cô đáp.
Cảnh Táp không thể giữ bình tĩnh, “Hiểu Hiểu, từ lúc nào mà cậu và Vệ…”
Hiểu Hiểu phóng ánh mắt ‘câm miệng’ về phía cô bạn, “A Cảnh, cậu uống say rồi!”
“Tớ không có say, champange không phải rượu, sao mà say được!”
Người say đều nói mình không say, thế nhưng cô vẫn nói chuyện rõ ràng, cho thấy vẫn chưa hoàn toàn say, chỉ là đầu óc hơi mơ hồ mà thôi.
Còn nữa, ai bảo uống champange không say? Đây đúng là một sai lầm, nó có nồng độ cồn thấp, vẫn có thể làm người ta bị say, nhất là những champage quá đắt đỏ như thế này thì tác dụng càng chậm.
Hiểu Hiểu nói sang chuyện khác, “Cậu cũng không nói với tớ về quan hệ giữa cậu và Vệ Bảo”
Cảnh Táp sửng sốt, như vừa đột nhiên nghĩ tới điều gì, cười ha hả nói, “Chuyện này… thì…”
Vệ Hiểu khá ngạc nhiên, anh ta biết Cảnh Táp, thế nhưng lại chẳng ngờ Vệ Bảo lại có bạn gái, còn là người mà mình có quen biết.
Hiểu Hiểu thấy anh ta có vẻ giật mình, nói bằng âm lượng chỉ hai người có thể nghe thấy, “Anh ngạc nhiên cái gì, đều là giả như anh thôi.”
Bây giờ cô có thể xác định chắc chắn một trăm phần trăm rằng Vệ Hiểu và Vệ Bảo là anh em ruột.
Cái ý nghĩ tìm bạn gái giả này… rõ ràng là do kết quả của gene mà ra.
“Sao em biết?”
“Suy luận bình thường.”
Ngay từ đầu, cô quả thật không biết nguyên nhân vì sao Cảnh Táp lại tới đây, với những gì hiểu biết của cô về Cảnh Táp, bên cạnh cô ấy chẳng có một ai có thể đưa Cảnh Táp tới tham dự những loại tiệc tùng thế này.
Ngoại trừ… Vệ Bảo!
Lại nhìn Cảnh Táp mà xem, mặc bộ lễ phục bằng nhung màu xanh ngọc rất tinh tế, màu xanh và vàng gặp nhau, mang tới hiệu quả tương phản màu rất mạnh, kết hợp giữa áo không bâu kiểu Trung và tay áo công chúa (), từ cái trung tính mang tới sự thoải mái nhẹ nhàng, sang trọng thanh lịch, cùng với sự trái ngược giữa thời thượng và truyền thống, tuy không biết là của thương hiệu nào, nhưng qua chất vải và kiểu dáng, cũng có thể nhận ra đây là mẫu sản phẩm mới nhất của quý, giá của cái váy này ít nhất cũng năm vạn (~ triệu), có giết thì Cảnh Táp cũng chẳng mua loại váy chỉ có thể mặc một lần thế này.
Thế nên nhất định là có người mua, cộng thêm câu nói dùng rượu phẩm nhân phẩm, câu trả lời đã tự xuất hiện rồi.
Chắc rằng người mua váy cho Cảnh Táp là Vệ Bảo, thế nhưng đến cả cô cũng không quen thân gì với Vệ Bảo, huống chi là Cảnh Táp, vậy tức là cô ấy đã được người ta nhờ vả.
Bây giờ Cảnh Táp lại xuất hiện trước mặt ông cụ nhà họ Vệ này, ngoại trừ giả làm bạn gái thì cô thật sự không nghĩ ra lí do nào khác cả.
Hiểu Hiểu đưa mắt sang Cảnh Táp, chiếc váy này rất hợp với cô ấy. Vệ Bảo không chỉ có ánh mắt không tệ mà còn thông minh hơn anh trai mình, ít nhất cũng biết nhắc Cảnh Táp, đến những buổi tiệc thế này thì nên mặc trang phục gì.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, nếu Vệ Hiểu đột nhiên mua một bộ lễ phục như vậy cho cô thì chắc chắn hôm nay cô sẽ không xuất hiện ở đây đâu.
Bởi vì vừa nhìn thấy lễ phục là Hiểu Hiểu có thể lập tức liên tưởng trong buổi tiệc ấy xa hoa thế nào, sớm biết phiền toái như vậy thì cô sẽ không tới đâu.
Bỗng dưng cô lại sực nhớ tới Khang Hi, không biết anh thế nào?
Vừa nghĩ, trong lòng lại rối lên, cô nhấc li rượu uống một hơi, mắt nhìn thẳng về phía Vệ Ung Tụng.
Lão cáo già này muốn nhìn cô bao lâu nữa?
Ông cụ trước mặt, máu tóc đen nhánh thời trẻ nay đã lấm tấm như vừa có đợt tuyết đầu mùa, có lấp ló sợi bạc, tóc chải rất gọn gàng, không thể có cọng rối. Những nếp nhăn trên mặt như con đường sương mùa thu, in dấu bao nhọc nhằn vất vả thời trai trẻ. Hàm râu quai nón, ngay cả phần tóc mai bên má cũng bạc trắng. Như thế khiến thoạt nhìn trông ông có vẻ đôn hậu, thế nhưng hai mắt sâu hoắm sáng ngời, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng mà sắc bén, thành một sự trái ngược rất rõ, không cần nói cũng thấy rõ thân phận của ông rất rõ.
Vệ Ung Tụng hơi ngẩn ra, cô gái này không chỉ mạnh mẽ nghiêm nghị mà còn dám trừng mắt ông cơ đấy, cái tính này… thú vị đây.
Ha hả, sống bảy mươi năm, vẫn là lần đầu tiên ông gặp một cô bé thú vị như vậy, so với nàng dâu của thằng con ngốc Vệ Bảo, ông càng thích cô này hơn.
Đây là mầm cây rất tốt, làm công việc như sĩ quan huấn luyện trong đội đặc công đúng là phí quá, nếu lăn lộn trong giới kinh doanh, nhất định sẽ là một nữ cường nhân.
Ông ho khan một tiếng, “Hai đứa định bao giờ kết hôn?”
“Cha, con và cô ấy vẫn chưa có ý định này.”
Khuôn mặt già nua của Vệ Ung Tụng nghiêm lại, “Cái gì mà vẫn chưa có ý định này? Cha mày đã bao nhiêu tuổi rồi? Bảy mươi! Mày nhìn ông Trần, ông Trương, ông Mã đi, cháu trai cháu gái đã biết chạy cả rồi.”
Vệ Hiểu phiền nhất khi nghe câu này, thọt lại một câu, “Đó là vì cha sinh con trễ.”
Cái mặt già của Vệ Ung Tụng sựng trân, tức đến mức râu ria bay ngược lên.
Đúng là ông ấy sinh con khá trễ, bốn mươi tuổi mới có con trai đầu, chính là Vệ Hiểu, cách một năm thì có con trai thứ hai, Vệ Bảo.
Đây cũng chẳng phải bệnh không tiện nói gì cả, cũng vì sức khỏe của người vợ đã qua đời sớm không tốt, là một ấm thuốc, mãi vẫn không mang thai.
Chú Ông thấy râu ria ông dựng ngược cả lên, vội vàng xuất hiện để hòa giải, “Đại thiếu gia, lão gia lớn tuổi, muốn về sau, được ngậm kẹo chơi với cháu chắt đó mà.”
“Cũng không phải con không sinh, chẳng qua để hai năm nữa rồi hẵng bàn.”
“Cha sợ bây giờ mày không sinh con thì sau này vợ mày sẽ thành quả phụ, không sinh được nữa.”
Câu này có hiệu quả y như câu Khang Hi nói, có điều từ miệng Khang Hi nói ra thì ác độc, còn câu của cha ruột mình thì có phần thổn thức.
“Chẳng qua cha không thích con làm cảnh sát thôi!”
“Mày cũng biết cha không thích, vậy sao không sửa?” Vệ Ung Tụng hung dữ đập bàn một cái, gầm lên như một con hổ lớn.
Hiểu Hiểu nhận ra Vệ Hiểu không giống cha ruột mình, thế nhưng những hành động lúc tức giận thì lại y chang, còn Vệ Bảo thì trái ngược, mặt mày giống cha mình tới tám phần, nhưng cách nói chuyện dáng vẻ lại không như vị Vệ lão tiên sinh này.
Bỗng dưng khóe mắt cô lướt qua một bức tranh treo trên tường nọ, trong bức họa là một vị phụ nữ rất xinh đẹp, tao nhã đoan trang, mặc sườn xám, cầm hoa mỉm cười, trông diện mạo lại rất giống Vệ Hiểu.
Thì ra là thế.
Một người giống cha, một người giống mẹ.
Hai cha con cãi nhau ầm ĩ không coi ai ra gì, cứ như hai chuỗi pháo.
Lông mày Hiểu Hiểu run run, có xong chưa vậy?!
Cảnh Táp kéo ghế tới gần cô, ghé vào tai hỏi thầm, “Cậu trở thành bạn gái của Vệ Hiểu từ lúc nào vậy? Còn Khang Hi đâu, cậu đá ảnh rồi hả?”
Đá cái gì mà đá? Quan hệ giữa cô và anh đâu phải người yêu, nói gì tới chữ ‘đá’?
“Rảnh rỗi thì uống nhiều nước một chút, tỉnh rượu đi!”
“Đã nói với cậu rồi mà, tớ không có say!”
Hiểu Hiểu hung dữ trừng mắt liếc cô nàng một cái.
Cảnh Táp lập tức rụt cổ về, “Được rồi, uống hơi nhiều, đầu hơi choáng.”
“Vệ Bảo đưa cậu tới à?”
Cảnh Táp gật đầu, “Ừ, vốn tớ cũng không muốn tới đâu, thế nhưng thiếu nợ anh ta. Cậu biết đấy, tớ sợ ấy là nợ nhân tình.”
“Nhân tình gì?”
“Không phải mấy hôm trước trời đổ mưa to đấy sao? Vừa hay tớ phải vào khu nội thành cũ làm việc, chỗ ấy bị lụt rất nghiệm trọng nên xe bị chết máy, gọi cứu viện không được, cũng chả mang ô, chẳng bắt được taxi, đang lúc cực kì thê thảm thì đột nhiên anh ta xuất hiện, không chỉ tìm người giúp sửa xe cho tớ mà còn đưa về nhà!”
Cảnh Táp thở dài một hơi, nhớ lại ngày hôm đó là cô cảm thấy mình cực kì xúi quẩy. Ướt nhẹp thì thôi, đã thế đứng ở giữa đường gọi taxi, bị xe cộ qua lại bắn nước bùn lên đầy mặt, đến trong miệng cũng toàn vị bùn.
Đột nhiên Vệ Bảo xuất hiện, đúng là cứ như người thượng đế phái tới để cứu vớt đời cô, chỉ muốn đốt hương mà cúng bái.
Thế nhưng, dù vậy, Cảnh Táp vẫn cho rằng con người này bị thần kinh, nói nào là, có cô thì mới bảo đảm sự an toàn cho cả nhà bọn họ, để cô chuẩn bị tiễn hết nhà bọn họ vào ngục giam, vậy mà bên ngoài lại muốn năn nỉ Cảnh Táp làm bạn gái của mình, ấy nhưng cũng không nói lí do rõ ràng, cứ thần thần bí bí, chả biết trong bụng đang nghĩ cái gì?
Đã nợ nhân tình người ta thì cứ phải trả lại, cô cũng đồng ý thôi, nhưng thật không ngờ bữa tiệc lại xa hoa như vậy, lúc vừa tới cô hồi hộp đến mức không biết đi đâu, xung quanh chẳng quen biết ai, Vệ Bảo cũng chả có ở bên. Vì thế Cảnh Táp đành phải tìm một góc nhỏ nào đó để trái tim đang hồi hộp được bình tĩnh một chút thì lúc này, chú Ông cười híp mắt hỏi thăm mời cô lên lầu. Cô ấy ông ấy hòa nhã dễ gần, đi theo, kết quả lại gặp Vệ Ung Tụng.
Cũng may Vệ Ung Tụng không đáng sợ như bên ngoài hay rỉ tai nhau, chỉ là hơi nghiêm trang một chút, uống vài li rượu thì cô không sợ nữa, còn kể rất nhiều chuyện thú vị trong nghề cảnh sát cho ông nghe, thoáng cái đã kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Ai mà ngờ, Hiểu Hiểu cũng tới.
Cứ tưởng rằng Hiểu Hiểu tới là vì Khang Hi, nào hay Vệ Hiểu lại đột nhiên thọt một chân vào giữa.
Nghĩ đến đó là Cảnh Táp thấy sốt hết cả ruột, “Hiểu Hiểu, cậu thật sự không thích Khang Hi à?”
“Bây giờ tớ không thể giải thích với cậu được, chờ khi kết thúc buổi tiệc cậu sẽ biết ngay thôi, còn bây giờ cậu uống ít rượu giúp tớ thôi, đừng gây phiền phức nữa.”
Cô đã đồng ý với Vệ Hiểu thì nhất định sẽ giữ kín như bưng, không nói ra ngoài với bất kì ai. Cô lớn lên ở Mỹ, quan niệm về chữ tín rất mạnh, đã đồng ý thì chắc chắn sẽ làm được.
Dù bây giờ cô thật sự cảm thấy mình rất ngu ngốc, sau này gặp chuyện này nữa thì có chết cô cũng không tham dự vào.
Còn ở đầu khác, cặp cha con Vệ Ung Tụng và Vệ Hiểu đang cãi nhau ầm ĩ đến đỏ mặt tía tai, cứ như hai con hổ đang đánh nhau trong lồng, có lẽ vì không nói lại cậu con trai, Vệ Ung Tụng bày vẻ mặt buồn khổ nhìn chú Ông, “Lão Ông, ông nhìn thấy chưa, thằng bất hiểu này, cãi nhau thôi không nói, còn bảo tôi ngoan cố không chịu thay đổi, tức chết tôi!”
“Lão gia, tính đại thiếu gia vốn là thế mà!”
Ông ta trợn mắt, “Là cha nó, không thừa kế gia nghiệp thì thôi, còn tìm một sĩ quan huấn luyện đội đặc công về làm bạn gái, thế là muốn gì, muốn dùng vũ lực ép ông già này phải không?”
Câu này nói ra cứ như con của mình là lưu manh vậy.
Đột nhiên ông lại thở dài ai oán, đi tới trước bức tranh mà Hiểu Hiểu mới nhìn ban nãy, vẻ mặt xuân sầu thu đau.
“A Đình à, là do tôi vô dụng, đến bây giờ vẫn chưa có thằng cháu trai thì thắp nén hương, dập cái đầu cho mộ của bà, bà ở dưới đất chắc sẽ rất đau lòng lắm phải không. Hai cái thằng nhóc thối này, một thì tìm cảnh sát, một lại tìm…” Ông dừng lại một chút, “Nửa đặc công, hẳn là muốn để nhà chúng ta bị tuyệt hậu đầy mà. Sớm biết vậy, lúc trước tôi không để bà sinh đẻ làm gì, còn chả bằng nuôi hai con chó!”
“Cha, cha nói lý một chút được không, đừng cứ lấy mẹ ra mà nói.”
“Hừ! Tao muốn để cho mẹ mày biết hai đứa tụi bây chọc giận cha mày thế nào. Tao cũng bảy mươi rồi, còn sống được bao nhiêu năm nữa, đến lúc đó hai chân chụm một thì làm sao có thể đi gặp mẹ của tụi mày hả!”
Hiểu Hiểu cảm thấy ông cụ họ Vệ này có thể sống ít nhất tới một trăm tuổi, với tinh thần thế này, giọng nói oang oang thế kia, còn linh hoạt nhanh nhẹn hơn cả người trẻ tuổi, có khi còn tranh được diễn xuất của giải Oscar, có điều gạt được người khác chứ chẳng lừa được cô.
Ông ấy là loại người có cuộc đời hưởng thụ, cứ hưởng thụ thì lại cảm thấy cuộc sống hơi nhạt nhẽo, muốn tìm một ít chuyện để làm.
Nói chung thì những cụ ông đến cái tuổi này rồi, dù giàu hay nghèo thì cũng như nhau, đều muốn có cháu chắt ôm gối chăm sóc, thích làm ông, nói chung cũng là bình thường thôi.
Thấy hai người lại muốn giương cung bạt kiếm muốn khai chiến, chú Ông liền dời mục tiêu sang Hiểu Hiểu.
“Cô Đoan Mộc, không biết trong nhà còn ai không?”
“Không ai cả!”
Gọn gàng trực tiếp, ăn nói mạnh mẽ, cắt đứt ý niệm muốn dời sự chú ý hai cha con của chú Ông.
Chú Ông khựng lại, cũng chẳng biết nói gì hơn.
Cô gái này, sao lại không biết nhìn không khí chút nào hết vậy?
Hiểu Hiểu đứng dậy, nhìn qua Vệ Ung Tụng, “Ngài Vệ!”
“Gọi bác là bác Vệ là được!” Ông khoát tay nói.
Những năm còn trẻ cũng chịu không ít đau khổ, thật ra không chú trọng chuyện môn đăng hộ đối, thế nhưng nhất định phải tìm một cô con dâu có phẩm hạnh đoan chính, ngoài ra cũng cần quyết đoán, có thể rành rẽ giỏi giang quản lý một mảng kinh doanh trên thương trường càng tốt.
Ban đầu, ông luôn cho rằng những cô tiểu thư nhà quyền thế cũng được lắm, vốn cũng có mấy người khá tốt, tuổi tác xấp xỉ với hai cậu con trai, xem qua thấy cũng không tệ.
Vậy mà, hai cậu con trai này lại không thích, muốn được tự tìm, thế nên cũng để tùy ý.
Vì thế, nhân dịp đại thọ, ông liền muốn xem nhân duyên có hợp mắt hay không, tiện thể xem xét nhân phẩm. Tuy cô bé tên là Cảnh Táp có hơi ngờ nghệch nhưng cũng không hổ là một nữ cảnh sát từng được lên tạp chí cảnh sát nhân dân, rất chính trực, uống rượu khá mà cũng biết nói chuyện để người già được vui, có thể xem là đủ tư cách.
Còn cô gái tên là Đoan Mộc Hiểu Hiểu, ông trái lại có ý muốn để cho cô được quản lý gia nghiệp.
Người ngoài luôn nghĩ Vệ Bảo sẽ là người nối nghiệp của ông, ban đầu ông cũng nghĩ như vậy, thế nhưng cậu con trai này luôn muốn tự gầy dựng sự nghiệp của riêng mình, sớm muộn cũng sẽ rời đi, Vệ Hiểu lại không theo nghiệp kinh doanh, vậy thì chỉ còn có thể trông chờ vào con dâu.
Chỉ cần để ông đích thân bồi dưỡng cô gái này vài năm thôi, nhất định sẽ khiến những lão già trong giới kinh doanh phải giật mình hoảng hốt.
Bây giờ ngẫm lại một chút, đúng là con mắt của mấy thằng con mình cũng rất được.
“Dạ vâng, bác Vệ, vốn chuyện giữa bác và Vệ Hiểu, cháu không tiện xen vào, nhưng cháu đã tới, vậy xin hãy để cháu được nói vài câu.” Cô chẳng cứng cũng chẳng mềm, tiếp, “Con cháu tự có phúc của con cháu, chi bằng bác cứ thuận theo tự nhiên, cháu thấy mỗi ngày bác hút ít vài điếu xì gà một chút thì sống đến trăm tuổi cũng chẳng có vấn đề.”
“Sao cháu biết bác hút xì gà?!” Nói xong, đột nhiên ông đưa mắt nhìn chú Ông.
Chú Ông vội vàng lắc đầu, “Lão gia, chuyện này tôi thậm chí còn chưa từng nói với hai thiếu gia bao giờ.”
Vệ Hiểu trợn mắt, “Không phải cha đã cai thuốc rồi sao?”
Vệ Ung Tụng lập tức đưa mắt sang hướng khác, “Cai rồi, chỉ là thi thoảng nhịn không được…”
“Không nhịn được sao? Bác sĩ đã nói thế nào, cha còn cho mình mới hai mươi ba mươi tuổi à? Chú Ông, không phải cháu đã nói nếu ông ấy hút thuốc, chú phải nói với cháu rồi mà?”
“Đại thiếu gia, tính tình lão gia thế nào cậu cũng biết rồi đấy.”
Một chữ thôi, bướng.
Vệ Ung Tụng nói, “Bây giờ con mới biết cha già rồi, không trẻ nữa à, tại sao vừa rồi không nói?”
Hiểu Hiểu nhìn hai cha con lại đấu đá nhau, lông mày nhíu lại thành một đường.
Cảnh Táp hỏi: “Sao cậu lại biết bác Vệ hút xì gà?”
“Vì thường xuyên kẹp xì gà trong thời gian dài nên ngón trỏ và ngón giữa của ông ấy, da ở các đốt ngón tay có màu vàng, còn ngón cái có một vết thương nhỏ, hình tròn, đó là do cắt xì gà mà ra. Có lẽ lúc cắt xì gà không cẩn thận mà bị thương, thế nên có một vòng quanh ngón cái.”
Với Hiểu Hiểu mà nói thì chuyện này cũng chẳng có gì khó khăn, lúc ông ấy quan sát cô thì cô cũng đồng thời nhìn lại rất kĩ.
“Cộng thêm hàm râu của ông ấy, phía đuôi có một dúm dấu vết bị hun khói…” Chắc là do không cẩn thận nên bị tàn thuốc đốt phải, điều này cho thấy ông ấy hút trộm.
Vì sốt ruột nóng lòng nên thi thoảng sẽ phạm phải những sai lầm nhỏ.
Cô khẽ híp mắt, nhìn Vệ Hiểu và Vệ Ung Tụng lại cãi vã, chú Ông đang đổ mồ hôi đầy đầu khuyên giải.
Có thể bứt ra được rồi.
Cô nhìn Cảnh Táp, “Có phải cậu thấy lồng ngực khó chịu, buồn nôn không?”
Cảnh Táp lắc đầu, “Không có.” Cô chỉ cảm thấy đầu hơi choáng, cảm giác lâng lâng mà thôi.
Ấy nhưng, Hiểu Hiểu lại cứ một mực khăng khăng, “Không, chắc chắn cậu cảm thấy khó chịu trong người, tớ cùng cậu ra ngoài một chút.”
“Hiểu Hiểu, tớ thật sự…”
“Chú Ông, cháu đưa Cảnh Táp ra ngoài hít thở không khí một chút, cậu hơi khó chịu.”
Chú Ông đang khuyên can, không rảnh ra để ý hai người, chỉ tùy ý ừ một tiếng đáp lại.
Hiểu Hiểu không để Cảnh Táp có cơ hội phản kháng, đưa cô bạn bước ra khỏi cánh cổng phòng hội nghị.
“Hiểu Hiểu, tớ đã nói không khó chịu rồi mà!”
Hiểu Hiểu xoay người Cảnh Táp để cô bạn đối diện với cầu thang, “Bây giờ xuống lầu, tìm nhân viên phục vụ xin tách trà đi.”
“Để chi cơ?”
Cô hung dữ trừng mắt: “Giải rượu!”
Cảnh Táp nhận ra tâm tình bạn mình đang khó chịu, cũng không muốn chọc cô giận thêm, “Được rồi!”
Thế là, ngoan ngoãn đi xuống lầu.
Hiểu Hiểu thở ra một hơi, đưa mắt nhìn cánh cửa phòng hội nghị, xem ra hai cha con hẵng còn cãi nhau lâu đây, nhân cơ hội này đi xem Khang Hi thế nào.
Sau đó cô cũng xuống lầu, nhưng vì trong sảnh tiệc có nhiều người, cô lại không muốn gặp phải ai nên cứ vừa trốn tránh vừa dò dẫm đi.
Sảnh tiệc rất lớn, đường đi cũng nhiều, cô cố gắng nhớ lại đường lúc nãy tới phòng nghỉ, bỗng bất ngờ nhìn thấy một lối nọ, hình như lúc đến có đi qua, thế là đi vào.
Kết quả lại gặp một ngõ cụt.
Cô nhíu mày, chuẩn bị quay lại.
Bất thình lình, đột nhiên đèn tắt hết.
Bị cúp điện?
Bóng tối ập tới bất ngờ khiến cô không thể nhìn thấy gì, đành phải đưa tay sờ tường, quay về đường cũ.
Đến khi mắt bắt đầu làm quen với bóng đêm thì bất chợt có một bóng ập tới, đẩy người cô vào một góc.
Cô không phản ứng kịp, lưng đập vào tường, ót lại được một bàn tay vững vàng đỡ cho nên không có tiếng đập nào cả.
Hơi nóng phả vào mặt, xen lẫn chút hương hoa lan sót lại.
“Khang Hi?” Đây là hương thơm mà cô rất quen thuộc.
Anh lại không nói lời nào, vẫn giữ chặt hông cô, không để Hiểu Hiểu động đậy.
Thế nhưng, cô chắc chắn đó là anh.
Cô gắt: “Anh có biết tiếp cận tôi như vậy, rất dễ bị tôi ngộ thương không?”
Cô là người luyện võ, thần kinh phản xạ mạnh hơn người bình thường, đôi khi não chưa kịp phản ứng thì bản năng cơ thể đã hành động mất rồi. Cũng may vì đang trong bóng tối, cô hơi khựng lại một chút, nếu không thì chắc chắn cô đã đạp bay anh rồi.
“Nói chuyện đi!”
Anh vẫn trầm mặt như cũ, thế nhưng lúc cô mở miệng muốn nói tiếp thì anh nắm lấy bả vai Hiểu Hiểu, dùng tóc độ sấm sét hôn lên môi cô. Đôi môi nóng rực dịu dàng áp chặt lên cô, ma sát triền miên.
Hiểu Hiểu hoàn toàn bị khí thế của anh gây hoảng, sửng sốt, đến khi lấy lại suy nghĩ rồi, muốn dùng lực giãy dụa thì anh lại ôm chặt cô, chặt đến mức cô không thể thở nổi, trong miệng toàn vị nam tính của anh, cái lưỡi mềm dẻo mà lại xâm chiếm có lực, cứ mút thật mạnh một hồi, rồi lại gặm gặm cắn cắn, cứ như muốn cắn nuốt cả linh hồn cô.
Cô muốn giãy dụa, thế nhưng như thể anh đã nghĩ được cách khiến cô không thể dùng lực, tay trái đặt lên eo, nâng người cô lên.
Vóc người cô vốn nhỏ nhắn, nháy mắt chân không chạm đất nên hoàn toàn không thể nào sử dụng lực được.
Khang Hi đè mạnh cô lên tường, dùng cơ thể của mình để đỡ toàn bộ trọng lượng của Hiểu Hiểu.
“Khang…” Tranh thủ lúc anh lấy hơi, môi lưỡi hơi tách ra, cô vất vả muốn nói, chưa nói thành lời lại bị anh nuốt hết.
Hiểu Hiểu lại bắt đầu dùng tay đấm anh, nụ hôn này quá bá đạo độc đoán, cô không thở được.
Thế nhưng, sự ấm áp này, kiểu hôn gặm cắn thế này, cô lại cảm thấy hơi quen thuộc, như hoa trong mộng như trăng trong nước, hình như từ lúc nào đó, cô đã từng nhận lấy.
Không hề cảm thấy khó chịu một chút nào cả, tựa như đã biết bản năng của cô sẽ phản ứng thế nào, anh cứ tiếp tục từng chút, sau đó lại đổi khách thành chủ, công thành chiếm đất.
Cô từ ngừng giãy dụa, dưới sự điên cuồng của anh, hóa thành một hồ nước xuân.
Nụ hôn, tụa như dòng nước luôn chảy mãi đến tận cùng.
“Ai lại tắt đèn thế, không phải muốn hại người à?” Đột nhiên có giọng nói bực tức, rì rào truyền tới.
Sau một tiếng ‘bụp’, đèn lại sáng.
Ánh sáng chói mắt đã đánh thức Hiểu Hiểu, đầu tiên không phải cô muốn đẩy ra ra, mà lại lấy tay che mặt anh lại.
Nếu bị ai đó nhìn thấy, chắc chắn đây sẽ là tin tức ngay trên trang nhất của báo sáng mai.
May mà, đèn sáng lên, người càu nhàu cũng đi mất, hoàn toàn không phát hiện ở trong góc phòng đang có một sự kiện cưỡng hôn ‘chấn động lòng người’.
“Ưmm…”
Khang Hi vẫn còn đang hôn cô một cách cuồng nhiệt, chẳng hề có vẻ căng thẳng hồi hộp sợ có người phát hiện hành động của mình,
Tên khốn khiếp này! Muốn hôn tới khi nào đây!
Bàn tay nhỏ nhắn vốn đang che mặt Khang Hi, nay đã mon men được đến tóc, hung dữ kéo tóc anh, nháy mắt đã bứt được một nhúm.
Anh rên đau đớn, vẫn ôm cô thật chặt, nhưng nay đã tỉnh táo trở lại.
Sau đó, từ từ mở đôi mắt u ám không thấy được chút ánh sáng, đó là một đôi mắt không còn chút hi vọng, hờ hững lạnh lùng mà mờ đục khô khan.
Anh nhìn cô chằm chằm, tha thiết như muốn khắc sâu vào xương cốt, mang theo nỗi thống khổ, và tuyệt vọng.
Đột nhiên, anh nắm chặt nắm tay, hung hăng đập vào bức tường cô đang dựa vào, bàn tay bấu vào vai cô thật sâu thật chặt, như muốn dùng sức mạnh này, đem từng chữ từng chữ mình nói khắc thật sâu vào đáy lòng cô.
“Có chết tôi cũng không buông tha cho em, tốt nhất em hãy chuẩn bị tâm lý cho thật tốt, vì tôi sẽ quấn lấy em cả đời!”
Rõ ràng là khuôn mặt đang đau khổ gần chết mà lại nói ra những lời thật hung dữ, chả liên quan tí nào.
Cô đưa hai tay xoa lên mặt Khang Hi, anh như bị phỏng tới nơi, run rẩy, nỗi bi thương trong mắt lại dày đặc hơn.
“Hiểu Hiểu, nếu tôi có chỗ nào không tốt, em nói cho tôi biết, tôi sẽ sửa. Chỉ xin em đừng tuy tiện lựa chọn như thế…”
Anh đang cầu xin cô, ngữ điệu sao mà hèn mọn.
Thế nhưng, đột nhiên lại đổi giọng, tức tối hậm hực nói, “Rốt cuộc Vệ Hiểu có chỗ nào tốt, dáng vẻ thì phát mệt, vừa nhìn cũng biết đồ ăn cám mà lớn, bộ mặt cả ngày như vừa bước ra từ sương khói!
Là đang châm chọc Vệ Hiểu nhìn hơi ẻo lả, biểu cảm khô khan, là đầu heo chỉ biết xơi thức ăn gia súc…
Rõ ràng là công kích người ta một cách trần trụi.
Cô rất muốn cười, nhưng lại không cười nổi, nâng mặt anh lên, “Khang Hi, trong tình yêu phải bình đẳng, anh không nên yêu một cách hèn mọn như vậy.”
“Nhưng mà, thế này mới có thể khiến em nhìn tôi nhiều hơn một chút…”
Trái tim cô run lên, muốn trốn khỏi tư thái cầu xin này của anh.
Trong ánh mắt phức tạp của anh, có đau khổ, phẫn nộ và cả sự bất đắc dĩ đan xen không ngừng, khiến cô không thể đối mặt với anh được.
Nếu như nói, lúc trước cô cho rằng mình đã làm một chuyện rất ngu xuẩn, thì bây giờ cô lại cảm thấy mình không chỉ ngu ngốc mà còn không đáng tha thứ.
Vì cô phát hiện, mình có thể ép người đàn ông trước mặt này phát điên vào bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.
Rõ ràng là một con người cao ngạo lạnh lùng như thế, tại sao trước mặt cô lại nghịch ngợm… lại dịu dàng… lại hèn mọn đến vậy.
Có một nỗi tiếc thương chưa từng có dâng trào trong lồng ngực, moi móc hết tình cảm trong lòng cô ra ngoài.
“Đồ ngốc, giả đó, giả làm bạn gái anh ta thôi! Ngốc thật!”
Lúc này, dù là cam đoan, dù là hứa hẹn gì đi chăng nữa cũng chẳng thể so sánh với câu nói ấy, khiến đôi mắt u ám lại lấp lánh một lần nữa.
Khang Hi chấn động, cặp mắt buồn bã bỗng sáng trưng như đèn pha, đôi mắt có thần, càng lúc càng sáng, lóe ra tia kinh hỉ, như vầng thái dương vừa nhô lên từ đằng chân trời, càng lúc càng chói lọi.
Cô nghĩ, ánh mắt như thế vẫn thích hợp với anh hơn.
Đột nhiên, đôi mắt kia lại chuyển sang dữ tơn, trừng mắt nhìn cô, “Em lại dám gạt tôi!”
Cô sửng sốt, thay đổi này hơi nhanh quá rồi?
Anh lại cúi đầu xuống, hung dữ hôn cô.
“Khang Hi, nói rõ cả rồi, anh còn hôn gì nữa?”
“Dù sao cũng hôn lộ liễu thẳng thừng vậy rồi, tôi còn sợ gì nữa?”
“Sẽ bị người ta nhìn thấy…”
Đột nhiên anh ôm lấy cô, “Tôi mặc kệ, suýt nữa tôi đã bị em giết chết rồi!”
Hiểu Hiểu hoảng lên, vì sau lưng không có gì đỡ nên cô sợ té, vô thức dùng chân kẹp quanh hông anh.
Anh lại đổi mặt tường, lại hung hăng chặn cô lại, tiếp tục hôn.
“Ưhmm… anh thả ra… Ơ? Sao lại thiếu mất cái răng thế này!” Lại còn là cái răng cấm ở sâu bên trong nhất.
“Bị em đánh, sáu cái tát, răng cũng lỏng ra, nên nhổ luôn!” Anh thở phì phì nói.
Hiểu Hiểu: “…”
Lúc này, nên phản ứng thế nào đây?
Tê tê…
Đau!
Cái gã này, lại cắn!