Lúc Hiểu Hiểu thức dậy, sờ người nằm bên cạnh theo thói quen thì chỉ thấy giường chiếu lạnh lẽo, cô mở mắt: “Khang Hi?”
Không có ai đáp lời, bên cạnh đã không có ai từ lâu.
Cô nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, đã qua sáu giờ, chắc là anh dậy làm bữa sáng rồi. Hôm nay là chủ nhật, chỉ muốn nằm nướng trên giường mà thôi. Vừa nhắm mắt cô lại nhớ đến lần đầu tiên của mình và khi, đứng là ‘Dư vị vô hạn’, mà cũng chỉ có thể dùng cụm ‘Dư vị vô hạn’ này để hình dung thôi, vì rõ ràng lần đầu tiên của cô và anh rất thất bại.
Khang Hi như bị đả kích lớn, không ‘cứng’ được nữa, rầu rĩ vùi vào ngực cô, không cho cô nhìn mặt của mình, dù Hiểu Hiểu có dỗ thế nào anh cũng nhất định không chịu ngẩng đầu lên.
Thật ra đây cũng là lần đầu tiên của cô, cũng hoàn toàn không biết sau đó phải giải quyết thế nào, chỉ đành để mặc anh như con cún nhỏ, dựa vào ngực mình, sau đó cô cũng không biết phải an ủi anh ra sao, cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.
Cô lại nhìn qua bên cạnh, sao lại dậy sớm vậy nhỉ, không nên ngại gì chứ nhỉ, đợi lát nữa nhìn thấy anh, nhất định phải dỗ dành an ủi thật tốt.
Đến khi cô thức dậy một lần nữa thì đã là chín giờ sáng, duỗi người một cái, cô bò xuống giường, vào toilet trong phòng ngủ, hất nước lên mặt, sau đó tỉnh táo đi về bàn ăn.
Trên bàn ăn đã được bày biện bữa sáng sẵn sàng, là món trứng xào mà cô thích nhất. Hiểu Hiểu nhóm một miếng vào cho vào miếng, đúng là vẫn ngon như trước.
“Khang Hi?”
Vẫn không ai đáp lại như cũ.
Cô ngẩn người, bưng dĩa trứng xào vào bếp, trong bếp chẳng có một bóng người.
Người đâu rồi?”
“Khang Hi!” Cô lại gọi.
Cả căn nhà vẫn yên tĩnh. Cô đặt dĩa lại trên bàn, vào thư phòng và phòng khách nhìn xem, vẫn không có ai.
Ngược lại, Vừng nghe thấy giọng cô, ngoắc ngoắc đuôi đi theo Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu rất buồn bực, sáng sớm, anh lại đi đâu mất rồi?
Hay qua nhà bên cạnh?
Cô lại chạy tới nhà bên, nhắn chuông cửa, cửa vừa mở ra, khuôn mặt dính sơn của anh thợ hồ xuất hiện: “Cô tìm ai?”
Lúc này Hiểu Hiểu mới nhớ ra, Khang Hi từng nói với cô, anh đang trùng tu phòng 1202, chờ khi nào xong rồi thì anh và cô chuyển qua, sau đó lại sửa nhà của cô. Khi nhà cô được sửa xong rồi thì đập tường giữa hai căn, mở rộng diện tích sử dụng, làm túp lều tình yêu của hai người.
Lúc đó cô còn cười bảo, túp liều này lớn quá.
“Khang Hi có qua đây không?”
Anh ta lắc đầu.
Trái tim Hiểu Hiểu chùng xuống, không biết sao lại có dự cảm chẳng lành, vội vàng vào phòng ngủ tìm di động, định gọi điện cho anh thì bất ngờ nhìn thấy một tờ giấy note màu vàng được dán bên cạnh đồ sạc điện thoại.
Chữ viết trên đó rồng bay phượng múa, vừa nhìn là biết ngay chữ Khang Hi.
[Hiểu Hiểu, anh muốn được yên tĩnh một chút, đừng tìm anh!]
Đọc xong, trán cô đầy vạch đen, cái gì mà yên tĩnh một chút không biết, đả kích lớn vậy à?
Không phải chỉ thất bại một thôi à, có phải Olympic, thất bại một lần thì chờ bốn năm đầu nào, cô nắm tay gõ gõ lên trán của mình.
Uổng công cô đã học Tâm lý học tội phạm, thật ra chẳng hiểu nổi tâm lý của đàn ông.
Cô vo tờ note thành cục, cầm di động gọi vào điện thoại Khang Hi.
[Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy!]
Người này quyết tâm không để cô tìm được đây mà.
Có người nói, có thể gặp một người là hạnh phúc, cũng là may mắn. Nếu như cả đời chưa từng gặp một người để bạn yêu, để bạn đau thì có lẽ sẽ bình thản yên tĩnh trải qua một đời, không gặp bấp bênh sóng gió gì, thế nhưng, cũng là bỏ lỡ một loại hạnh phúc khi được yêu một người, trả giá bằng cả trái tim vì người đó.
Trên con đường này, từ khi gặp nhau, quen biết, cô vẫn luôn là kẻ bị động. Nhưng đến giai đoạn yêu đương này rồi, cô không muốn bị động nữa.
Cô mở danh bạ, tìm được số điện thoại của Kế Hiếu Nam.
Điện thoại được kết nối, Kế Hiếu Nam vừa định hô Hoàng hậu nương nương cát tường thì Hiểu Hiểu đã không kiên nhẫn nổi mà hỏi ngay, “Khang Hi đâu rồi?”
Kế Hiếu Nam sửng sốt, “Vạn Tuế Gia? Không phải ở chỗ cô à?”
Hiểu Hiểu nhíu mày, nói như thế thì có thể thấy, hắn ta cũng không biết tung tích của Khang Hi đâu.
“Đúng rồi, Hoàng hậu nương nương, bữa trưa…”
Tút một tiếng, điện thoại đã bị cúp áy rồi.
Kế Hiếu Nam nhìn chằm chằm vào di động của mình, hắn vẫn còn chưa nói hết câu mà, vốn định hỏi trưa nay cô muốn ăn cái gì. Sáng sớm nay Khang Hi có gọi điện dặn, bảo hắn mang bữa trưa và bữa chiều tới, nói hôm nay không muốn vào bếp. Nói nhiêu đó thì cúp máy, cũng chẳng bảo muốn ăn món gì.
Hiểu Hiểu lại lật danh bạ, phát hiện trong số những người có liên quan với Khang Hi, cô chỉ có số điện thoại của Kế Hiếu Nam và Cách Cách mà thôi.
Vì theo hoạt động của trường đại học nên Cách Cách đã đi tỉnh, một tuần sau mới về, không thể nào Khang Hi lại đi tìm cô bé.
Bây giờ, cô sâu sắc cảm nhận được cảm giác của Khang Hi không liên lạc được với mình rồi.
Lo lắng, sốt ruột, tức giận, trộn lẫn nhau.
Chẳng còn cách nào khác, cô lại bấm vào số của Kế Hiếu Nam, hi vọng có thể moi ra được chút tin tình báo từ miệng anh ta.
“Xin lỗi, điện thoại bị chặn.” Cô giải thích.
“Không sao không sao! Cô không gọi thì tôi cũng gọi qua mà. Trưa nay cô muốn ăn gì, cho tôi biết với, tôi bảo Hải Lãng làm rồi mang qua cho, nhân tiện nói tối nay muốn ăn gì luôn đi, để tôi khỏi phải cuống…”
Đưa cơm là một kỹ thuật sống sống đó.
Hiểu Hiểu nghe thế, càng giận, gân xanh giật đùng đùng, xem ra hôm nay Khang Hi không định về nhà.
Cô hít một hơi sâu, hỏi bóng gió, “Lão Kế…” Cô gọi hắn theo Khang Hi, “Có chuyện này… Bình thường nếu bị đả kích thì Khang Hi sẽ đi đâu?”
“Đả kích?!” Kế Hiếu Nam phì cười, khoát tay nói, “Sao cậu ta lại bị đả kích được, không đả kích người ta thì đã phải cảm tạ trời đất rồi.” Đột nhiên hắn lại ồ một tiếng, như vừa nhớ ra điều gì, dừng lại một chút, cũng không nói nữa.
Chuyện cô có vị hôn phu đã kích thích Khang Hi khóc lóc chảy nước mắt cũng được xem là đả kích đó, nhưng hắn không thể nói chuyện này được, rất mất thể diện đàn ông.
“Vậy lúc anh ấy buồn bã đau lòng sẽ đi đâu?”
Kế Hiếu Nam lại cười ha hả, “Sao cậu ta lại buồn bã đa lòng được chứ.” À, lại không đúng rồi, lúc biết cô có vị hôn phu anh cũng đau khổ lắm chứ,
“Vậy những lúc anh ấy cảm thấy mất mát thì sao?”
“Không đâu, cậu ta không bị mất mát gì đâu!” Kế Hiếu Nam thầm chỉnh lại trong bụng, trừ chuyện cô có vị hôn phu.
Hiểu Hiểu buồn bực cào tóc mình, lại là câu trả lời này nữa hả.
“Thế bình thường anh ấy thích đi đâu?”
“Nhà cô đó!”
Hiểu Hiểu: “…” Nói cũng như không.
Cô lại hỏi, “Trừ nhà tôi thì sao?”
Kế Hiếu Nam: “Không có”
Hiểu Hiểu cảm thấy đau đầu quá.
Kế Hiếu Nam nghe cô cứ hỏi Khang Hi sẽ đi đâu, lập tức không khỏi nghi ngờ, “Hoàng hậu nương nương, Vạn Tuế Gia không ở chỗ cô à?”
Hiểu Hiểu ừ một tiếng.
“Cãi nhau à?”
“Không phải!” Nếu là cãi nhau thì tốt rồi.
Kế Hiếu Nam thở dài một hơi, không cãi nhau là may, hắn cũng không muốn gặp bản mặt đen thui của Khang Hi đâu, đó là một chuyện rất hại tuổi thọ.
“Cậu ta không nói với cô là đi đâu à?” Mà chuyện này cũng quái thật, với tính cách nâng Hiểu Hiểu trong lòng bàn tay của anh, đừng nói tới chuyện đi mà không báo, có khi còn mang cô theo cùng mới đúng.
Bám vợ thôi rồi, hận không thể cột vợ vào lưng quần mang đi ấy chứ.
“Nếu như có nói thì tôi còn gọi điện hỏi anh ư?”
Thấy giọng điệu của Hiểu Hiểu không tốt, não bộ của Kế Hiếu Nam mở ra, cho rằng cô tra hỏi thôi, như vợ chồng bình thường ấy mà, chồng không có ở nhà là vợ đi nghe ngóng hỏi thăm tin tức khắp nơi.
Hắn không nhịn được mà rủa thầm trong bụng, chẳng cần biết có lạnh lùng cao ngạo gì không, yêu rồi là ai cũng như nhau hết, xem ra Hoàng hậu nương nương cũng đa nghi dữ lắm.
Không được, vì anh em, dẫu sao cũng không thể để anh em mình bị oan.
“Hoàng hậu nương nương, tôi có thể lấy mạng mình làm chứng cho Vạn Tuế Gia đó, Vạn Tuế Gia nhà này nổi tiếng giữ thân trong sạch, ngoại trừ đóng phim yêu cầu thì cậu ấy chưa bao giờ đi mấy nơi rượu chè trai gái hết.”
Chuyện này không cần phải nói, cô hiểu rõ, người nào thường đến mấy chỗ ‘gái ôm’ thì không có chuyện ‘hai giây’ đâu.
Nghe đến đó, đầu cô lại đau.
Đã thế lại không thể nói rõ chuyện này với Kế Hiếu Nam, có hỏi hắn cũng chẳng ra được câu trả lời.
Lúc này, đột nhiên cô sực nhớ ra Cảnh Bất Mị và Vệ Bảo.
“Lão Kế, cho tôi số điện thoại của Vệ Bảo cà Cảnh Bất Mị với.”
“Ơ? Không phải chứ, Hoàng hậu nương nương, Vạn Tuế Gia nhà mình giữ thân trong sạch lắm, cho dù cô có hỏi Lão Cảnh hay Tiểu Bảo cũng vây thôi.”
“Đưa cho tôi!” Giọng nói lạnh lẽo của cô, thật sự rất đáng sợ.
Kế Hiếu Nam ngoan ngoãn gửi số điện thoại qua cho Hiểu Hiểu.
Tút một tiếng, điện thoại đã bị cúp.
Đầu tiên Hiểu Hiểu bấm số điện thoại của Cảnh Bất Mị, nhưng không ai bắt máy, cô lại gọi tới số của Vệ Bảo. Tuy điện thoại được kết nối nhưng là do thư ký tiếp, nói rằng anh đang họp.
Những lúc thế này, câu ‘lòng như lửa đốt’ không để miêu tả tâm trạng của cô.
Thế nhưng, cô nhất quyết không chịu ngồi yên, ngoan ngoãn chờ anh về.
Cho dù là một tội ác hoàn mỹ thì cô cũng có thể tìm ra hung thủ. Hiểu Hiểu không tin không tìm được anh.
Hiểu Hiểu bình tĩnh một chú, quyết định dùng cách tìm người của hung thủ, cô gọi tới điện thoại của Cách Cách.
“Mợ, sao mợ lại gọi điện thoại tìm cháu vậy?”
Sau khi bình tĩnh, cô suy nghĩ, nếu muốn tìm một người thì đầu tiên phải tìm đến nhà của kẻ đó.
Bởi vì, nhà là nơi quen thuộc của một con người, cũng là nơi dễ cảm thấy an toàn nhất.
Đáng ra cô nên sớm nghĩ ra từ lâu, thế mà lại hồ đồ, cũng càng nhận ra hiểu biết của mình về Khang Hi ít ỏi thế nào, lại chẳng hay nhà anh ở đâu.
Cách Cách trả lời ngay: “Đàn Cung ạ!”
Hiểu Hiểu lại hỏi địa chỉ, sau khi nhớ kỹ rồi, không chờ Cách Cách hỏi vì sao lại gọi tới mà cúp máy ngay. Cô thay đồ rồi chạy ra khỏi nhà.
==
Trong Khang gia ở Đàn Cung, im lặng vắng ngắt, vú Trần và bác Trần đứng trước cửa phòng ngủ ở lầu bốn rất lâu, cứ chốc thì muốn gõ, chốc lại không dám, chốc đành phải dán tai lên cửa nghe lén động tĩnh trong phòng.
“Ông nói Tiểu Hi làm sao thế, sắc mặt không tốt, như vừa gặp đại hạn vậy?”
Sáng nay vú Trần thấy Khang Hi về, vui vẻ, hối hả bảo bác Trần đi chợ mua thức ăn, thế mà Khang Hi lại không nói tiếng nào chui vào phòng mình, sau đó không ra ngoài nữa, thậm chí cũng không ăn trưa.
“Sao tôi biết, chẳng phải con trai nó bảo Tiểu Hi đang yêu đương gì à?”
Theo lời của Tiểu Trần, con trai hai người thì, Khang Hi đang yêu đương cuồng nhiệt, chắc là sẽ nhanh chóng kết hôn thôi.
Tiểu Trần là trợ lý của Khang Hi, đương nhiên không nói xạo, còn bảo hôm trước anh còn đặc biệt mời những người bạn có liên quan một bữa cơm để báo tin vui, vì trợ lý của đạo diễn Vương bị loét dạ giày nên Tiểu Trần phải đi phụ cậu ta, dù không được thế gia nhưng tiền mừng lại không thiếu.
“Chắc là cãi nhau với bạn gái rồi?” Bác Trần nói.
“Tiểu Hi nhà mình sao cãi nhau với người ta cơ chứ!” Trong lòng vú Trần, Khang Hi là người mười phân vẹn mười.
“Tụi trẻ nó thế ấy mà, cãi nhau một chút thì tình cảm sẽ càng tốt hơn.”
Vú Trần giận dỗi nói, “Tốt chỗ nào mà tốt, sao tôi không thấy được cái chỗ nào hết. Ông xem bộ dạng thằng bé kìa, như thể gió thổi một trận là té ngay.”
Lúc này, bỗng nhiên trong phòng ngủ có tiếng động, cửa bất ngờ được mở ra.
Vú Trần vui vẻ, “Tiểu Hi, con đói bụng hả, để vú Trần làm món vằn thắn tôm mà con thích ăn nhất nhé.”
Mặt mày Khang Hi xám xịt, gò má như muốn hõm vào, đúng là một khuôn mặt của âm hồn, “Con không muốn ăn gì hết, chỉ muốn yên tĩnh một chút.”
“Nhưng con cũng đâu thể không ăn cơm.”
Bác Trần lén kéo áo vú Trần, “Thôi được rồi, bà được phiền nó nữa, để nó được ở một mình đi.”
Có một số việc, người khác không giúp được gì, chỉ có tự mình nghĩ thông thôi.
Vú Trần đưa mắt nhìn Khang Hi, trên mặt viết hai chữ ‘cự tuyệt’ rõ rành rành.
“Vậy con cứ ở một mình đi, nếu đói bụng thì xuống lầu nhé con…”
Khang Hi gật đầu, sau đó bỏ vào phòng, cửa phòng đóng lại một tiếng rầm.
Vú Trần lo lắng nhìn chăm chăm cái cửa, vẫn chưa muốn đi, bác Trần nháy mắt, kéo vú xuống lầu.
Trong phòng ngủ, Khang Hi đi chân không, ngồi ở trong góc cạnh cửa sổ, ngồi co chân, chôn đầu trong đầu gối. Một ‘cục’ đen thùi không nhìn ra đường nét, đến cả ánh sáng mặt trời chiếu xuống người anh cũng như đã vỡ tan.
Đả kích quá lớn, không thiết sống nữa rồi.
Nghe nói, thời gian tốt đẹp nhất trong tình yêu là khi bạn muốn lên giường với với cô ấy, cô ấy cũng muốn lên giường với bạn, hai người đều biết một ngày nào đó sẽ lên giường, nhưng không biết sẽ lên giường vào ngày nào.
Đó là những tốt đẹp nhất.
Bây giờ anh cực kì đồng ý.
Cảm giác chờ đợi như thế đúng là tốt đẹp hơn gấp trăm lần so với… ‘hai giây’.
Anh lại òa một tiếng, rất gắng thương. Nghĩ đến Khang Hi, từ nhỏ đến lời, năm nào cũng học sinh ba tốt, ngày ngày được con gái theo đuổi, dù thi đại học không giật trạng nguyên thì cũng là thám hoa, lúc học đại học, cho dù không phải chủ tịch hội học sinh nhưng chủ tịch hội học sinh là Vệ Bảo, cũng phải nghe lời anh còn gì.
Vào giới giải trí, cũng hô gió được gió muốn mưa được mưa, qua năm ải chém sáu tướng, một đường lên hương, chỉ thiếu điều chưa được giải thưởng thành tự cả đời thôi.
Có thể nói, mọi việc đều thuận lợi, trăm trận trăm thắng.
Thế nhưng, trên con đường tình cảm này…
Anh cào tóc, dù gập ghềnh, nhưng cuối cùng cũng đã được ôm người đẹp về.
Chẳng ngờ giai đoạn ‘ôm’ ấy lại trở thành vết nhơ, sự sỉ nhục lớn nhất trong đời anh,
Tên tuổi anh hùng một đời tiêu cả rồi!
Mà đáng xấu hổ nhất là còn phải để Hiểu Hiểu an ủi mình. À không, chuyện đáng xấu hổ hơn cả là, vì quá kích thích, anh không ‘cứng’ nổi nữa.
Bây giờ anh cực kì nghi ngờ không biết mình còn ‘cứng’ nổi hay không.
Òa òa… Đời này không còn hi vọng gì nữa rồi.
Khang Hi tiếp tục co đầu rụt cổ trong góc, ngày càng u ám, phòng ngủ rộng rãi sáng sủa nháy mắt đã biến thành căn nhà ma.
U ám! Không có chút sức sống!
Kiếp này, anh sẽ không gặp Hiểu Hiểu nữa, để anh thành một bức tượng ở đây cho rồi đi.
Anh ngồi xổm cong người một chỗ không nhúc nhích, người hóa thành cát rồi, cảm tưởng chỉ cần một cơn gió là có thể anh thành cát bụi.
Đời này chấm dứt ở đây.
Chẳng biết bao lâu sau, trong lúc anh còn đang tự oán tự hối thì khuỷu tay vô tình đụng phải remote đang nằm trên mặt đất.
Một tiếng ‘chíu’, TV được bật lên, vừa hay lại trúng kênh thể thao.
‘Bây giờ xin tường thuật giải thi đấu thể thao quốc tế được cử hành ở Luân Đôn nước Anh. Người vừa vào sân chính là tuyển thủ Pokenapava, sau lượt thi đấu vừa qua, năm trọng tài cùng chấm điểm cho động tác thi đấu của vận động viên, lấy năm điểm chia trung bình làm số điểm của vận động viên. Vì lượt đấu trước tuyển thủ Pokenapava đã thất bại, chỉ được bảy điểm, thế nên lượt thi đấu này rất quan trọng. Chúng ta cùng chờ xem, mong rằng tuyển thủ Pokenapava có thể lấy được thành tích xuất sắc tại lượt thi đấu lần này để bù đắp thất bại bảy điểm khi trước.”
Sau khi bắt đầu cuộc đấu, bình luận viên tường thuật cuộc so tài rất quyết liệt, tốc độ nói rất nhanh, khó mà theo kịp động tác của anh ta, tâm tình của kích động hẳn, hăng tiết vịt, nói mà mưa xuân bay tung tóe.
Nhưng so với anh ta, ‘tiết vịt’ trong người Khang Hi càng ‘hăng’ hơn nhiều, kích động nhìn TV.
“Đây là động tác cuối cùng, độ khó khá cao, xem ra để đoạt lại nhũng điểm đã mất, vận động viên đã lựa chọn động tác có độ khó mức cao nhất, ba vòng rưỡi, lại xoay! Quá đẹp! Khán giả trên khán đầu đều đứng lên, sắp tiếp đất rồi! Xuất sắc! Quá hoàn hảo!”
Vẻ u ám trong mắt Khang Hi bắt đầu bừng sáng, ngày càng sáng.
“Cả khán đài lúc này đang sôi trào, trọng tài hiện đang bàn bạc điểm số, thế nhưng tiếng vỗ tay của khán giả vẫn kéo dài, đã có điểm, 9.9 điểm, là 9.9 điểm… Tính đến hiện tại, đây là số điểm của cuộc thi năm nay!”
Khang Hi òa một tiếng rồi đứng lên, mặt đỏ bừng.
“Bây giờ chúng ta hãy xem điểm trung bình…”
Điểm trung bình?
Điểm trung bình…
Thời gian trung bình… dài…
Thế thì ai nói hai giây là đáng xấu hổ… Ai?
Nếu như lên tới một, hai tiếng đồng hồ thì trung bình sẽ là bao nhiêu…?
Anh phấn chân, kích động, nổi điên tới nơi rồi.
Full máu, hồi sinh!
***
Hiểu Hiểu ngồi xe taxi chạy như bay tới Đàn Cung, khi cô xuống xe, nhìn thấy sự xa hoa ở Đàn Cung, cô giật nảy mình. Cô từng nghe An Hủy kể qua về khu biệt thự này, là nhà cao cấp trong số những nhà cao cấp, giá già mắc tới líu lưỡi, với số thu nhập của cô ấy, mười đời vẫn chưa chắc mua được.
Và so với nó, Phúc Để như nhà ổ chuột.
Khang Hi ở đây ư?
Cô cúi đầu nhìn xuống tờ giấy trong tay, xác nhận số nhà, tên biệt thự giống y chang nhau. Nói cách khác, ai đó vì theo đuổi cô mà có biệt thự không ở, cứ đòi chen vào ổ chó. Thảo nào anh bảo muốn thông hai nhà, rõ ràng vì chê nhỏ. Cô không biết nên vui, hay nên cười.
Hiểu Hiểu đi tới trước cửa, bảo vệ đứng thẳng tắp trước cổng nhìn cô, nói, “Cô gái, đây là nhà riêng, người lạ chớ vào.”
“Tôi tìm Khang Hi, nhà số 16.”
Đàn Cung chỉ có 18 căn biệt thự, mỗi nhà một số.
Bảo vệ lại đưa mắt nhìn cô, “Cô à, tôi nói lại lần nữa, đây là nhà riêng, người lạ chớ vào.”
“Tôi cũng nói rồi, tôi tới tìm người,”
“Tôi biết cô tới tìm người nhưng ở đây không phải chỉ cần cô muốn tìm người là được vào.”
Bảo vệ thở dài một hơi, bước xuống bục bảo vệ, sau khi đi tới trước mặt cô, chỉ về phía đông, “Cô gái à, ở kia có rạp chiếu phim, đang chiếu phim điện ảnh của Khang Hi, chi bằng cô tới đó tìm cậu ta đi.”
Hiểu Hiểu hiểu rồi, anh ta coi cô thuộc nhóm theo đuổi thần tượng.
“Ta không phải…”
Bảo vệ cắt ngang lời cô, “Mỗi khi có cô gái nào đến đây tìm Khang Hi cũng nói mình thích phim của anh ta, có người còn tự xưng là vợ chưa cưới, lại còn bảo mình là vợ. Còn cô em, em định nói gì?”
Anh ta làm việc ở đây năm năm, mấy năm trước, lúc Khang Hi đang nổi nhất, ngày nào cũng có cô gái ngồi chực chờ ở đây, mấy cô nàng lớn gan còn dựng lều vải, đuổi cũng không đi, có mấy người vì muốn được vào mà cởi cả quần áo hại anh ta suýt nữa thành lưu manh bị bắt vào đồn công an, thậm chí phải để Khang Hi đích thân tới bảo lãnh cho.
Nói tới Khang gia, trong lòng anh ta rất kính nể, có tiền nhưng không coi thường người khác, bảo vệ như bọn họ, lễ tết mà cũng được nhận bao lì xì của Khang Hi, có canh ngon của vú Trần.
Thế nên anh ta càng không thể lơi là nhiệm vụ.
Mấy cô gái trẻ này, vì theo đuổi thần tượng mà đến đây, đúng là không thể chịu nổi.
Hiểu Hiểu muốn nói tôi là bạn gái Khang Hi, thế nhưng lúc này lại không tiện dùng xưng hô đó.
Thấy cô vẫn chưa đi, anh bảo vệ lại chân thành khuyên: “Tôi biết Khang Hi đẹp trai thật, là thần tượng của các cô, nhưng các cô cũng không thể đến tìm người ta như vậy được. Con gái phải biết rụt rè một chút, thần tượng chỉ là thần tượng thôi, cái gì hiến nụ hôn đầu, hiến trinh tiết chứ, để ba mẹ mình biết sẽ đau lòng lắm!”
Hi nghe mà sửng sốt, không ngờ còn có chuyện hiến mấy thứ ấy ư.
“Thôi được rồi, về đi! Dù cô ở đây chờ ba ngày ba đêm, chú cũng không cho cô vào đâu.”
Chú?
Cùng lắm anh ta chỉ chừng ba mươi bảy, ba mươi tám tuổi thôi, xưng là chú có phải hơi già rồi không?
Anh ta lại tiếp, “Đi học chăm chỉ vào, như thế là hơn bất cứ thứ gì rồi!”
Đầu Hiểu Hiểu đầy vạch đen nhìn anh ta, xem ra, lại là một người xem cô thành loli.
Lúc cô đang muốn giải thích thì cánh cổng sắt trạm trổ hoa văn bất thình lình được nặng nề mở ra.
Một chiếc xe Audi Q7 màu xám bạc chạy từ trong ra, Hiểu Hiểu không chú ý lắm, thế nhưng người đang điều khiển xe đã nhìn thấy cô.
“Hiểu Hiểu?”
Cô quay đầugiờ cửa kính xe được hạ xuống, là Khang Hi đang mang một cặp kính râm to bản.
Đúng là anh ở đây.
Không đợi cô mở miệng, anh đã nói ngay: “Lên xe!”
Cô không nói hai lời, lập tức trèo lên xe.
Anh chàng bảo vệ có phần không hiểu, sững sờ nhìn Khang Hi.
Khang Hi nói, “Lão Thiệu, nhìn rõ mặt cô ấy đi, vợ tương lai của tôi đấy, sau này mà anh còn dám chặn cô ấy là tôi nói với vú Trần, không cho anh tới nhà tôi ăn chực nữa!”
Nói xong, Khang Hi nhấn chân ga phóng xe lên đường cái.
Trên xe, Hiểu Hiểu cả giận nói, “Không phải chỉ mới một lần à, anh có cần phải trốn đi như vậy không, có biết em rất lo lắng không?” Cô dừng lại một chút, cảm thấy giọng điệu này không ổn lắm, sợ sẽ kích thích anh hơn, thế là đổi giọng mềm nhũn, nói: “Lần đầu tiên mà, khó tránh, lần đầu tiên của nhiều đàn ông đều rất kém cỏi.”
Khang Hi cảm thấy, Hiểu Hiểu thật sự không có chút khả năng nào trong phương diện an ủi người khác.
Kém cỏi…
Muốn khóc quá!
Có điều…
“Anh biết!” Không chỉ tinh thần anh phấn chấn hơn mà mặt mũi cũng rạng rỡ hẳn, hoàn toàn không thấy có chút u ám nào hết.
Hiểu Hiểu nghi ngờ, sao lại trông chẳng có chút gì bị kích thích thế này, hay là kích phích quá độ, hồi quang phản chiếu?
Cô sờ lên trán anh, không phải bị sốt rồi chứ?
Anh nắm tay cô, hôn một cái, “Hiểu Hiểu, anh tìm được cách rồi!”
“Hả?”
“Kéo-dài-thời-gian-trung-bình!”
Hiểu Hiểu: “…”