Bạch lộ dừng xe, ra khỏi garage, kinh ngạc khi thấy Hiểu Hiểu đang vịn tường tập tễnh từng bước, cực kì ngạc nhiên, “Chị sao vậy? Hai ngày không gặp mà sao lại tiều tụy thế này?”
Cô tới gần nhìn xem, cũng không thể nói là tiều tụy, chỉ là vầng thâm đậm, rõ ràng do thiếu ngủ mà ra, thế nhưng sắc mặt lại hồng hào kì lạ, lại còn có vẻ nhu mì nũng nịu, như đóa hoa tươi ôm nhụy chờ nở, được người cẩn thận chở che, cuối cùng cũng nở rộ, sự quyến rũ khiến trái tim người khác phải đập mạnh.
Quen biết Đoan Mộc Hiểu Hiểu hơn hai năm, lần đầu tiên nhìn thấy vẻ quyến rũ như thế từ trên người cô, người mang đầy vẻ phụ nữ, như đã thay đổi thành người khác.
Không phải đã bảo là đi gặp bác sĩ tâm lý à, sao thay đổi dữ thế?
Thấy Bạch Lộ đang nhìn mình chằm chằm, trái tim Hiểu Hiểu đập bình bịch, bảo gặp bác sĩ tâm lý là giả, lẽ nào cô nàng nhìn thấy manh mối gì?
Hiểu Hiểu tằng hắng một tiếng, dời sự chú ý của cô, “Ngủ không ngon!” Cô thật sự không được ngủ ngon.
Bạch Lộ lo lắng hỏi: “Có phải chị lại sinh bệnh rồi không, có nặng lắm không, bác sĩ nói thế nào?” Cô dừng lại một chút, đột nhiên sực nhớ tới một việc, lại nói: “Không được, bác sĩ Trương đi Mauritius du lịch với vợ rồi, cuối tuần mới về cơ mà, chị tìm ai xem bệnh vậy?”
Trái tim Hiểu Hiểu lại nảy lên, cuống quýt giải thích, “Một… một bác sĩ tâm lý mà bạn giới thiệu, vừa từ Mỹ về, chuyên gia PTSD.” Cô lén lau mồ hôi, sợ lời nói dối của mình bị vạch mặt.
Bạch Lộ hoàn toàn không nghi ngờ, “Thì ra là thế.” Lại hừ một tiếng, “Nhưng em thấy chắc là lang băm rồi, tuần trước chị còn khỏe mạnh tỉnh táo là thế, sao đi gặp hắn về rồi thành thế này? Em thấy chị đừng nên đến đó nữa, đợi bác sĩ Trương về rồi tính tiếp.”
Cô gật đầu, không muốn nói gì thê về chuyện này.
“Chị có muốn về nghỉ thêm hai ngày không, dù sao gần đây chị cũng có việc gì đâu.”
Bạch Lộ cười nói, “Bảo chị nghỉ thêm mà còn chê, làm như thể sắp lên đoạn đầu đài.”
Trong lòng Hiểu Hiểu khổ không thể nói, nhưng đúng là không thể nói thật đó.
Về nghỉ?
Nếu cô mà về, chắc chắn còn thảm hơn bây giờ. Bây giờ trừ cảm giác đau xót giữa hai chân thì chỉ thấy mệt thôi, muốn tìm một chỗ nào đó để ngủ một chút, nếu bây giờ mà về thì dù có muốn ngủ cô cũng không ngủ được.
Dục vọng của Khang Hi sâu không thấy đáy mỗi lần hoan ái, cô bị anh giày vò, trong đầu là một mớ hỗn độn, còn anh thì lại như không biết mệt mỏi, liên tục không chịu ngừng nghỉ.
Đêm qua cũng thế, cô lại bị anh giày vò đến ngất đi.
Sáng sớm, thế mà anh lại giải quyết dục vọng của mình lúc cô đang mơ mơ màng màng, lúc tỉnh lại thì chẳng biết anh đã bắt đầu được bao lâu rồi, nếu không phải anh đang tiến vào giai đoạn kịch liệt cuối cùng, dữ dội đến mức đủ lay tỉnh người chết thì e rằng cô còn đang ngủ bất tỉnh nhân sự ấy.
Cô đỏ mặt nghiêng đầu, làu bàu: “Cầm thú!”
“Dạ? Chị nói gì cơ?”
Cô cuống quít quay đầu lại, “Không, không có gì!”
Bạch Lộ nghi ngờ nhìn cô, cứ cảm thấy cô có gì là lạ.
“Đoan Mộc, nếu không ngủ được thì em tạm kê vài viên thuốc cho chị nhé.”
“Không cần!” Những tình huống như lúc này, có kê thuốc gì cũng vô dụng thôi, Khang Hi luôn có biện pháp đánh thức cô.
“Vậy thì thế này, chị đến phòng khám của đội y tế nghỉ chút đi, ở đó có giường, chị có thể ngủ một giấc.”
Đề nghị này đó, Hiểu Hiểu lập tức đồng ý.
Bạch Lộ vừa dợm bước thì Hiểu Hiểu lại ngượng ngùng mở miệng, “Có thể đỡ chị một chút được không.” Bây giờ mà không bám vào gì đó thì cô không đi được.
Bạch Lộ ngẩn người, thấy hai chân cô run rẩy, cười khúc khích nói: “Chị sao thế, sao không đi nổi rồi?”
“Vận động quá mức!” Cô cay cú nói.
Vận động này khác với vận động kia, có điều Bạch Lộ lại hiểu nhầm.
Hiểu Hiểu là huấn luyện viên võ thuật của đội đặc công, nổi tiếng thích vận động, nếu không thì cái bụng săn chắc và cơ bụng kia từ đâu mà ra? Nghe nói cô còn có thể hít đất được 200 cái liên tục nữa đó.
“Biết chị chuyên nghiệp rồi, nhưng cũng đừng liều mạng như thế chứ.”
Bạch Lộ đỡ cô đi tới phòng y tế.
“Đúng rồi, xe của chị đâu nhỉ?”
“Đang sửa!” Sửa hai tuần mà chưa thấy gửi về, hỏi Khang Hi, anh lúc nào cũng đánh trống lảng, nếu không bày vẻ ai oán nhìn cô thì nói, mỗi ngày đưa đón em không được à, hỏi nhiều rồi, riếtcô cũng chẳng muốn hỏi nữa.
“Khi em tới có thấy một chiếc Audi đậu ở ngõ hẻm đối diện, chị bước từ trên xe xuống, có ai chở chị đến à?” Tiếc là kính xe dán màu đậm quá, không thấy rõ trong đó là ai.
Hiểu Hiểu đáp: “Bạn trai chị!” Chuyện yêu đương với Khang Hi, ngoại trừ Vệ Hiểu thì trong đội đặc công chẳng còn ai biết cả.
Vệ Hiểu không nói nhiều, cũng chẳng tuyên truyền chuyện này làm gì, cô cũng không định giữ bí mật, chẳng qua không ai hỏi mà thôi.
Bạch Lộ trợn tròn mắt, “Chị nói lại lần nữa!”
“Bạn trai!”
Bạch Lộ hoàn toàn không dám tin vào tai mình, Hiểu Hiểu thế mà có bạn trai! Chuyện này xảy ra từ bao giờ, sao chẳng có chút dấu hiệu nào cả?
“Là ai?” Cô thật sự muốn biết người đàn ông nào lại có lá gan lớn đến vậy, dám theo đuổi con báo… à không, bất động mỹ nhân của đội đặc công.
“Lần sau sẽ giới thiệu cho em biết.” Khang Hi nổi quá, định lúc có mọi người thì giới thiệu một lần luôn. Không phải sợ Bạch Lộ không tin mà nghĩ đến việc nhỡ có ai muốn kí tên, chụp ảnh chung thì giải quyết luôn một lần.
Hiểu Hiểu tới phòng y tế, tìm một cái giường sát tường nhất rồi nằm ngủ luôn, đánh một giấc tới trưa.
Vừa tỉnh ngủ cô liền thấy đói, về phòng làm việc của mình, lấy hộp cơm tình yêu của Khang Hi ra, là sandwich cá ngừ và pudding caramel mà cô thích ăn.
Vừa cắn một miệng thì chuông điện thoại lại reo, cô đưa mắt nhìn, cam chịu bắt máy.
“Hiểu Hiểu, tối nay em muốn ăn gì?”
“Thịt người!” Thịt của anh.
Lại có tiếng cười từ đầu dây bên kia, “Được, tối nay anh sẽ để em ăn cho dủ.”
Nếu như trước đây thì cô sẽ nghĩ đây là nói đùa, nhưng bây giờ quyết định không nghĩ như vậy nữa, rõ ràng là cầu hoan một cách trần trụi!
Cô cắn răng: “Anh có thể một vừa hai phải thôi được không?”
Một vừa hai phải là một loại xa xỉ với Khang Hi thật đấy.
Anh đang vui đến quên trời quên đất rồi, khiến cô khổ không tả được, mà lại không thể cự tuyệt.
“Vì sao?”
Cô không nói gì, anh nhất định không chịu buông tha cho. Hiểu Hiểu quyết định chút nữa sẽ đi hỏi xin Bạch Lộ chút thuốc ngủ, không phải cho mình mà để cho anh.
Tốt nhất là có thể khiến cho anh ngủ ba ngày hai đêm, ngủ suốt cả tuần càng tốt.
Khang Hi chặc lưỡi một cái, “Hiểu Hiểu, quen là tốt thôi.”
Nếu không phải vì bây giờ anh không ở đây thì cô đã muốn nhào tới cắn cho một cái.
Anh lại hỏi, “Tối nay em muốn ăn gì?”
“Móng heo!” Thể lực tiêu hao quá nhiều, cô cần thêm năng lượng.
“Kho? Hay muốn hầm canh?” Nếu nấu canh thì sẽ hầm giò heo với đậu tương, rất thích hợp cho phụ nữ.
“Kho!” Cô chuẩn bị gặm móng heo thay cho gặm anh.
“Còn muốn gì nữa không?”
Cô ngẫm nghĩ, “Hơi lạt miệng…”
Nghe cô bảo lạt miệng, chẳng để Hiểu Hiểu phải suy nghĩ thêm, với bản lĩnh của Khang Hi đã lập tức liệt kê một mớ, “Tối nay anh nấu sườn khoai tây cay ngọt, bắp xào, gà viên vị chanh, gà nhồi xôi không xương nhé?”
Đây đều là những món khai vị, thích hợp cho mùa hè.
Cô gật gật đầu, “Dạ!”
“Vậy em làm việc đi, anh đi mua đồ ăn!” Anh dừng lại một chút, “Đến đây, hôn cái nào.”
“Đứng đắn chút đi!”
Anh cũng không ép, “Vậy để anh tự đến!” Anh lại chụt một cái thật kêu ở đầu kia điện thoại.
Hiểu Hiểu đỏ mặt cúp máy.
Sự ngọt ngào giữa hai người yêu nhau thế này, trái lại cô đã thành thói quen.
***
Khang Hi cúp điện thoại, đeo kính râm và khẩu trang chuẩn bị ra ngoài mua đồ ăn. Vốn có thể giao chuyện mua đồ ăn cho Hải Lãng hay Kế Hiếu Nam, thế nhưng anh cảm thấy mình nên hoạt động một chút. Trước đây anh cũng thường tập gym, không cần đến câu lạc bộ, ở nhà có máy tập riêng. Thế nhưng từ sau khi theo đuổi Hiểu Hiểu, vóc người hơi xuống cấp, để đảm bảo ‘vận động’ được lên một tầm cao mới, không thể nào thiếu thể lực, tranh thủ vừa làm việc nhà vừa vận động, kết hợp hai trong một.
Vừa mở cửa thì anh gặp phải Cảnh Bất Mị đang nhấn chuông.
Cảnh Bất Mị vừa định mở lời thì anh đã muốn đóng cửa.
Cảnh Bất Mị vội vàng giơ chân chặn trong khe cửa, “Cậu làm gì mà vừa thấy tôi đã đóng cửa hả.”
Khang Hi xụ mặt đáp, “Mấy tháng tới tôi không muốn làm việc!” Cảnh Bất Mị là người quản lý của anh, đến tìm anh, trừ công việc thì còn việc gì khác nữa chứ.
“Hợp đồng của cậu đã xếp hàng tới tháng bảy năm sau rồi, nếu không làm việc là không được đâu!” Vừa nói, cậu vừa dùng sức chen vào trong cửa.
Khang Hi buông nắm cửa ra, gỡ kính mắt và khẩu trang xuống, ngồi trên sofa bĩu môi, “Không muốn!”
“Đại ca à, có tí đạo đức nghề nghiệp được không, cậu không thể vì phụ nữ mà không làm việc chứ.” Không có đùa với tiền vi phạm hợp đồng được đâu.
Anh quay mặt đi, một bộ vặn vẹo ‘Tôi chỉ muốn ở chung với Hiểu Hiểu thôi’.
Khang Hi xem thường, “Mấy thứ cậu nói thì với tiền bây giờ của tôi cũng mua được.” Vấn đề là Hiểu Hiểu cũng không ham hố gì mấy món này, nhưng vừa nghe thì biết đây là thứ Vưu Giai thích.
Trong bụng Cảnh Bất Mị la oai oái, cậu có thể mua được, còn tôi thì sao, tôi cũng phải nuôi vợ chứ.
Một lát sau cậu ta lại tiếp, “Vậy cậu không muốn để Hoàng hậu nương nương ngồi trên bồn cầu đếm tiền của mình, đếm đến rút gân tay à?”
Vưu Giai thích đếm tiền của cậu lắm, mỗi lần đếm xong đều tỏ ra rất hài lòng.
Còn với Khang Hi, anh thích Hiểu Hiểu đếm tiền trên giường hơn, anh có thể nhào tới bất cứ lúc nào, mỗi lần tới là tiền cứ rung rung, một đêm tiêu hồn.
“Nửa năm cái đầu cậu, cậu còn một phim điện ảnh sắp quay kìa.”
Khang Hi nhíu mày, “Điện ảnh?”
Cảnh Bất Mị ôm trán, biết ngay là anh đã quên, lấy bọc hồ sơ đựng kịch bản ném cho Khang Hi.
Khang Hi nhíu mày nhìn, nhớ rồi, là một bộ phim kinh dị, đó là lần anh giả vờ nhát gan, muốn Hiểu Hiểu cùng xem chung bộ ‘Quỷ ảnh’ để tìm linh cảm.
Cảnh Bất Mị mở sổ ghi chép, “Qua lễ quốc khánh tháng sau, ngày mười tháng mười sẽ làm lễ mở máy, cậu phải tham gia. Tuần sau có buổi họp thảo luận kịch bản, cậu cũng phải tham gia. Ngày kia còn phải thử trang phục, cậu cũng phải có mặt.”
Anh là nam chính, nếu không có anh thì chẳng làm được chuyện gì hết.
Khang Hi bĩu môi, làm bộ mặt đừng tới đây, thái độ rất không tình nguyện.
Cảnh Bất Mị liếc mắt là biết trong lòng anh đang nghĩ gì, chẳng phải đang muốn dính lấy Hoàng hậu nương nương chứ gì.
Cậu ta đóng sổ ghi chép, quăng một tờ danh thiếp cho anh.
Khang Hi ngẩng đầu, “Gì thế?”
“Tôi nghe ngóng giúp cậu rồi, chỗ quay ngoại cảnh lần này có một nhà trọ suối nước nóng mới mở, tiếng tăm không tệ đâu, nếu cậu nhớ Hoàng hậu nương nương thì có thể lấy nó làm cớ.” Cậu ta nhướng mày, mặt như muốn bảo biết hết rồi nhé.
Khang Hi liếc cậu ta một cái, lập tức mắt sáng rỡ, tán thưởng nói: “Lão Cảnh, vẫn là cậu hiểu tôi!”
Cảnh Bất Mị ngẩng đầu lên, mũi vểnh lên trời, đắc ý nói: “Đương nhiên, không thì sao tôi lại là người quản lý xịn của cậu được.”
Khang Hi nhìn giới thiệu ở mặt sau trên tâm danh thiếp, có ghi, nhận đặt bao tư nhân.
Bao cả nhà trọ ư…
Suối nước nóng…
Ừ, sẽ lớn hơn bồn tắm!
t*ng trùng của Vạn Tuế Gia xông lên não rồi!
***
Đúng giờ Khang Hi đón Hiểu Hiểu về, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, rửa tay, cô lấy đũa chọt vào miếng sườn xào khoai tây cay ngọt rồi bỏ vào miệng.
Xương sườn đã được chiên giòn, sau khi rưới nước sốt xong lại cho vào chảo chiên lại, ăn rất ngon, chua chua ngọt ngọt, lại còn hơi cay, ăn rất trôi cơm.
Cô lại múc một muỗng bắp xào, đây cũng là món cô thích, cắt đào vàng, sơn tra, cà rốt thành hạt lựu, sau đó xào chung với bắp, trong vị ngọt có xen vị hoa quả.
Khang Hi gắp gà viên vị chanh vào chén cô, nước sốt chanh màu vàng óng ánh, gà viên được chiên trong dầu nóng càng thơm ngon hơn hẳn. Trên viên thị còn có chấm vừng trang trí, cắn một cái, mùi hương ngập tràn trong miệng.
Để làm cánh gà rút xương nhồi xôi, Khang Hi không nấu xôi riêng mà dùng cơm đã nấu hôm qua, trộn chung với rau xắt hạt lựu, sau đó nhồi cơm đã trộn vào trong cánh gà, bỏ lên khay nướng, phết một lớp nước sốt bên ngoài, mười phút sau lấy ra, lại phết thêm một lớp mật ong nữa, sau đó nướng thêm hai mươi, ba mươi phút nữa, một đĩa thịt gà thơm ngon đã ra lò.
Món ăn vừa phức tạp vừa sáng tạo như thế, dù là một bà nội trợ chuyên nghiệp cũng chưa chắc muốn làm đâu, thế nhưng anh lại cam tâm tình nguyện, thấy Hiểu Hiểu ăn mà cười híp mặt, Khang Hi cũng vui lây.
Thế nào thì tối nay cũng có phúc lợi!
Cơm nước xong, Hiểu Hiểu uống ‘Phật động tâm’ anh pha cho để tiêu cơm, sau khi anh rửa chén dọn dẹp trong bếp xong xuôi, hai người lại cùng trên sofa để xem tin thời sự. Lúc đó, Khang Hi lại không kiềm được mà muốn xơ múi anh một chút, bù vào thời gian cô đi làm, anh ở nhà một buồn hiu.
Cuộc sống này, bình thản, những cũng rất ngọt ngào.
Thế nhưng, đến khi tắm, con mắt của Khang Hi cứ lập lòe ánh sáng xanh như sói kiếm ăn vào ban đêm, Hiểu Hiểu cảnh giác, đột nhiên chỉ vào bếp, “Có gián!”
Khang Hi vô thức nhìn hướng tay cô chỉ, anh là người nội trợ toàn năng, dọn dẹp sạch sẽ 100%, sao có gián được!
Tranh thủ anh đang phân tâm, Hiểu Hiểu mang đồ sạch, chạy vào phòng tắm nhanh như chớp.
Đóng cửa!
Khóa lại!
An toàn!
Khang Hi trừng cái cửa bị đóng chặt kia, sự không cam lòng để mất cơ hội tốt khiến cả mặt anh đen thui.
Anh tới gõ cửa, nói rất nghiêm túc: “Hiểu Hiểu, tắm chung đi, bảo vệ môi trường!” Tiết kiệm điện, tiết kiệm nước, tiết kiện hơi ga!
Hiểu Hiểu lắc đầu như trống bỏi, “Không muốn!”
Tắm chung chỉ tổ phí điện, phí nước, phí hơi ga thôi, vì chưa hết hai tiếng thì chắc chắn anh sẽ không cho cô ra ngoài, lại còn dễ làm đủ trò bất lương – chẳng hạn như tắm hoa sen trong phòng kính.
“Hiểu Hiểu à…” Anh đứng trước cửa năn nỉ, “Anh vì em mà bỏ cả cánh rừng đó.”
Tối qua, khi bị anh giày vò lăn qua lăn lại, cô cầu xin thì đã nghe anh nói như thế.
Ý câu này là, vì anh đã bỏ cả cánh rừng, treo cổ mình trên cái cây của cô, thế nên một mình cái cây của cô phải trả phúc lợi của cả cánh rừng này cho anh, thế mới công bằng.
Công bằng cái qué!
Anh có treo cổ trên cây của cô hay không thì phải từ từ mà xem, thế nhưng nhất định cái cây của cô sẽ chết héo trước!
Đừng có mơ!
Khang Hi vẫn còn làu bàu ngoài cửa, cô mở vòi sen, dùng tiếng nước ào ào át những gì anh đang lảm nhảm.
Đến khi tắm xong, cô mặc quần áo vào, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh ngoài cửa.
Vắng vẻ im ắng…
Cô ngẩn người, hôm nay anh tha cho dễ dàng vậy ư?
Mở cửa, vừa bước một chân ra thì lập tức, đất trời đảo lộn.
“Khang Hi!” Cô kêu toáng, thì ra không phải anh tha cho mà canh thời gian hành động.
“Hiểu Hiểu, trốn được hòa thượng không trốn khỏi miếu!” Anh vác cô, bước nhanh về phòng ngủ.
“Anh chưa tắm!”
“Ai nói, lúc em tắm thì anh cũng tắm rồi!”
Phòng này có hai phòng tắm, không tắm chung thì tắm cùng lúc, anh không để lãng phí thời gian đâu.
Hiểu Hiểu rất muốn khóc.
Một giây sau, cô bị Khang Hi xứt lên giường, còn chưa thở được một hơi dài thì anh đã hùng hổ xông tới.
“Anh không thể ngày nào cũng đòi…”
Anh lại hôn lên môi cô, nuốt hết những lời cô muốn nói.
“Hiểu Hiểu, người vừa lấy bằng thì nhất định phải lái xe hằng ngày, không thì chỉ là dân lý thuyết, kỹ thuật kém cỏi.”
Hai việc này không hề giống nhau.
“Ưhmm…”
Anh lại biến cô thành một hồ nước xuân.
Giường lớn rung rung… Giường lớn rung rung.
Cửa phòng rung rung hai tiếng đồng hồ.
Sau khi kích tình đi qua, anh mệt mỏi nằm trên người cô thở dốc dịch liệt, lúc yêu cầu mãnh liệt, bị anh giữ chặt hai tay, sau khi được buông ra, cô không đẩy anh. Hiểu Hiểu không muốn lừa dối chính mình, cô rất thích cảm giác anh vô lực nằm trên người mình.
Thật là kì lạ, thế nhưng lúc nào cũng có một cảm giác thỏa mãn đang nhộn nhạo lan rộng khắp lồng ngực.
Cô xoa mái tóc đẫm mồ hôi của anh, vỗ lưng. Khang Hi chôn đầu vào trong hõm vai của cô, thở hổn hển.
Đây là tác dụng phụ của đẩy lên tầm cao mới đó.
Một lát sau, anh bình tĩnh lại rồi, nhưng vẫn đè lên người cô không chịu dậy, lại một lát sau, tai lại nghe thấy giọng anh buồn buồn nói, “Hiểu Hiểu…”
“Dạ?”
“Có chuyện này anh luôn muốn hỏi em, nhưng sợ hỏi sẽ làm em không vui.”
“Trong tình huống này thì có một việc khiến em không vui thôi.”
Anh ngẩng đầu, tình dục trong tròng mắt đen vẫn chưa tan hết.
Cô tức giận nói, “Đó là khi anh muốn một lần nữa!”
Hai tròng mắt anh sáng trưng, tình dục chưa tan hết lại dâng lên như thủy triều, “Có thể à?”
“Từ chối!”
Anh cứng đờ, lại vùi đầu vào hõm vai Hiểu Hiểu.
Một lát sau, như vừa gom hết dũng khí, thở hổn hển mấy hơi mới hỏi, “Chồng chưa cưới…”
Hiểu Hiểu thấy anh vẫn không nói, đang buồn ngủ thì bất ngờ nghe anh mở miệng, hơi sửng sốt, “Dạ?”
“Anh muốn biết anh ta là loại người gì?” Đây là suy nghĩ đã chôn vùi trong lòng anh từ lâu lắm rồi, như một cái gai, lâu lâu lại đâm vào anh một cái. Anh muốn biết, rốt cuộc người đàn ông mà cô từng yêu là người thế nào.
Không phải muốn so đo, chỉ muốn biết vậy thôi.
Hiểu Hiểu tỉnh táo lại, ngây ngốc hỏi: “Ai cơ?”
Thế mà cô lại hỏi là ai à?
Anh cũng ngơ ngác nhìn cô, muốn tìm ra manh mối gì đó trên mặt Hiểu Hiểu, chẳng lẽ PTSD còn có cả triệu chứng mất trí nhớ?
Cô quên rồi sao?
Đột nhiên, Hiểu Hiểu biến sắc, đồng thời có lớp nước xuất hiện trong mắt, ánh mắt u ám không nhìn ra tâm tình.
Trái tim Khang Hi căng thẳng, cuống quýt ôm cô, không biết có phải cô nổi giận hay do nhớ lại quá khứ.
Anh ảo não mãi thôi, đáng ra không nên hỏi, quá tham lam sẽ khiến anh đánh mất cô thôi.
“Sao anh biết?”
Khang Hi không biết phải trả lời thế nào, vẫn ôm cô thật chặt, chỉ sợ cô sẽ trở thành một Đoan Mộc Hiểu Hiểu lạnh lùng trước kia.
“Cảnh Táp?”
Cho dù anh không nói thì cô cũng đoán được. Người biết quá khứ của cô, lại có liên lạc với anh thì chỉ có Cảnh Táp và An Hủy thôi. Chắc chắn An Hủy sẽ không nói cho anh biết, thế thì chỉ còn Cảnh Táp.
Giọng nói của cô lạnh băng khiến Khang Hi hoang mang, anh gật đầu, lại dùng sức ôm chặt cô hơn.
Sự hoang mang của anh, cô có thể cảm nhận được. Hiểu Hiểu cũng chẳng ngại để anh biết quá khứ của mình, chỉ là hi vọng sẽ do chính mình tự nói hơn,
Anh ôm chặt, cô sắp không thở nổi tới nơi, đành phải giãy dụa nói, “Buông em ra!”
Khang Hi sợ hãi, “Không buông!”
Bây giờ anh sự ảo não trong anh đã biến thành hối hận, quả nhiên, quá khứ là một điểm mấu chốt không thể đụng vào của cô.
Hiểu Hiểu đành sử dụng vũ lực, nháy mắt đã đè anh xuống giường.
Nhìn Khang Hi giãy dụa trên giường, không hiểu sao cô lại có một niềm vui trả thù!
Anh tủi thân nhìn cô, “Em đã đồng ý không dùng võ với anh rồi mà.”
Đầu Hiểu Hiểu lập tức nổi đầy vạch đen, đúng là đã đồng ý, mỗi lần hoan ái cao trào nối nhau, cô khóc lóc xin tha, anh lại hung dữ đòi cô phải đồng ý, sau này không được dùng bạo lực gia đình.
Khang Hi tưởng cô tức giận không muốn gặp mình, cả người sắp hỏng tới nơi, lại thấy cô đi tới tủ quần áo, mở cửa, lấy một hộp bánh bích quy hình tròn từ trong chỗ sâu nhất, cầm lên, quay lại bên cạnh anh.
Khang Hi hơi ngạc nhiên, thế nhưng vẫn rất hoang mang, thấy cô quay lại, lập tức ôm cô từ sau.
Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm hộp bánh bích quy rất lâu, sau đó mới dùng hết dũng khí mở ra.
Trong khoảnh khắc đó, cô những tưởng rằng sự lạnh lẽo của nỗi sợ sẽ đánh bại mình, thế nhưng không. Có sự ấm áp của Khang Hi dán sát trên lưng đang cuồn cuộn chảy đi khắp người cô, lặng lẽ đuổi nỗi đau và thống khổ trong trái tim lạnh lẽo.
Cô quay đầu nhìn anh. Trong mắt anh đầy vẻ căng thẳng, như sợ cô sẽ biến mất, giữ thật chặt, thật kiên nhẫn, như một đứa con nít đang ôm đồ chơi của mình thật chặt, muốn bảo vệ nó mà lông tơ cả người dựng đứng cả lên.
Cô mỉm cười, quay đầu lại, lấy một tấm ảnh từ trong hộp bánh kia, ngả ra đằng sau dựa vào ngực anh, chỉ vào người trong hình, nói, “Đây là cha và mẹ em!”
Ban đầu Khang Hi hơi sửng sốt, sau đó lại rất vui, Hiểu Hiểu không giận, cô đang giới thiệu cha mẹ mình cho anh.
Nỗi hoảng sợ bất an ban nãy đã lùi đi trong nháy mắt, hốc mắt nóng hổi, suýt nữa lại khóc. Anh chớp mắt, dằn đợt sóng trào dâng trong lòng xuống, lại ôm cô thật chặt, đến khi trái tim đang kích động từ từ bình phục, anh mới nhìn tấm hình kia.
Trong ảnh có bốn người, ba nữ một nam. Người đàn ông khôi ngô như một ngọn núi lớn, trông hình thể, có thể so với đội viên đã mặc dụng cụ hỗ trợ của một đội bóng bầu dục, vóc người tam giác ngược điển hình. Ông đứng đằng sau, hai tay vòng qua ba người phụ nữ. Vì quá cường tráng mà lại trông giống như một con trâu lớn và ba nàng chim sơn ca.
Anh đưa mắt nhìn, lập tức nhận ra ở giữa là một cái bánh sinh nhật, Hiểu Hiểu đang cười sáng lạn, người phụ nữ bên trái lại rất giống Hiểu Hiểu, giống đến tám phần là ít, có điều hơi đứng tuổi.
“Đây là mẹ vợ à?” Anh chỉ vào người phụ nữ khá giống Hiểu Hiểu.
“Đẹp lắm đúng không!”
Đúng là rất đẹp.
Anh lại chỉ vào người đàn ông cường tráng như ngọn núi lớn kia, “Cha vợ?”
Hiểu Hiểu kiêu ngạo ngẩng đầu, “Dạ, baba.”
Anh lại lúng túng ho khan, “Cha vợ thật là… cường tráng!” Trong lòng không khỏi thầm cảm tạ trời xanh, Hiểu Hiểu giống mẹ, không giống cha.
Cha vợ đúng là Xi Vưu trong truyền thuyết.
Cuối cùng, anh lại chỉ vào người phụ nữ thứ ba trong ảnh, tóc vàng chói mắt, da trắng như tuyết, ngũ quan rất tinh xảo, là một mỹ nhân khiến người ta phải kinh diễm.
Trong ba người phụ nữ, cô ấy cao gầy, tóc ngắn xinh đẹp, chỉ đeo một bông tai kim cương trên tai, mặc áo khoác da màu đen đơn giản, khiến thoạt nhìn trông cô khá trung tính, nhưng vẫn chẳng mất vẻ quyến rũ.
“Đây là ai?”
Hiểu Hiểu dùng ngón tay vuốt ve, “Cara!”
“Bạn thân à?”
Anh hỏi như vậy, là vì dù Hiểu Hiểu đang bưng bánh kem, thế nhưng trong ảnh có hoa tuyết đang rơi, đang mùa đông. Trong khi cô lại thuộc sao Bạch Dương, một cô gái sinh vào ngày xuân tháng tư, thế nên đây không phải là sinh nhật của cô. Mà đã không phải sinh nhật của cô thì chỉ là một trong ba người này thôi.
Dù là sinh nhật của ai, nhưng có thể giữ lại một bức ảnh chụp chung thân thiết thế này, nhất định rất thân thiết với nhau.
Hiểu Hiểu gật đầu, lại lắc, sau đó tuôn ra một câu nói kinh người, “Đây là người mà anh vừa muốn hỏi!”
“Hả?”
Cô chớp mắt một cái, “Vị hôn phu!”
Khang Hi khiếp hãi đến mức suýt nữa té xuống giường, đột nhiên ghé vào tấm ảnh, nhìn cẩn thận.
Không, không thể nào!
Dù cô gái này rất trung tính, mặc áo khoác da này, nhưng những đường cong của phụ nữ vẫn rõ ràng như thường.
Sao có thể là đàn ông?!
Lại còn là vị hôn phu của cô?
“À, em quên mất, đây là lúc cậu ấy còn là nữ!” Cô lại tìm một tấm ảnh từ trong hộp bánh, đưa cho anh.
Bức ảnh kia đã thay đổi hoàn toàn.
Ngũ quan xinh đẹp vẫn còn, chỉ là thô hơn, mái tóc ngắn và mỏng kia vẫn còn, chỉ là cắt sát đầu, mặc áo thể dục mỏng, để lộ cơ ngực khỏe mạnh.
Đây đúng là một người đàn ông.
Nhưng khuôn mặt này…
“Cara lớn hơn em ba tuổi, là con gái của đồng nghiệp ba em, lúc 12 tuổi, cậu ấy đã nghĩ mình là con trai, suy nghĩ này vẫn không thay đổi, lớn lên theo thời gian, càng lúc càng kiên định. Thế nên lúc cậu ấy 20 tuổi, đã quyết định trở thành đàn ông, phẫu thuật chuyển giới, cứ cách ba tháng một lần là tiêm hormones nam vào người, ba năm sau… Cậu ấy trở thành đàn ông!”
Khoa học kĩ thuật thay đổi từng ngày, chuyển giới cũng vậy, nếu nam thành nữ thì phải phẫu thuật cắt bỏ đặc trung nam giới, lại còn phẫu thuật bơm ngực máu me rất phực tạp. Nữ thành nam thì đơn giản hơn, chỉ cần tiêm hormones nam liên tục vào người, kết hợp ăn uống và tập thể hình, giọng nói, hình thể, râu, và hầu kết sẽ nhanh chóng xuất hiện nhờ hormones nam tăng mạnh. Đương nhiên, nửa người dưới thì cần phải có phẫu thuật.
Đổi giới cũng chẳng có gì đáng xấu hổ, chỉ là lúc ra đời đi nhầm cửa, muốn sửa đúng thì cái giá phải trả cao đến mức người thường khó tưởng tượng.
Đột nhiên Khang Hi xoay người Hiểu Hiểu lại, giữ chặt vai cô, đầu tiên sờ lên trán, xem thử cô có sốt không, lại lấy ngón tay vạch mắt cô ra, kiểm tra Hiểu Hiểu có đang tỉnh táo hay không.
“Anh làm gì đó?” Cô cả giận nói.
“Xem tinh thần của em có bình thường hay không, ai lại muốn cưới một cô gái chuyển giới chứ?”
Đàn ông hả, đàn ông hả? Là giả! Cho dù có phẫu thuật phần dưới thì cũng không phải là đàn ông, rốt cuộc năm đó cô đã nghĩ thế nào?
Lúc này, anh đã sớm quên mất bình giấm trong bụng, chỉ thấy mình nực cười, anh thế mà lại ghen tuông với một người phụ nữ.
“Anh để em nói cho hết!”
“Em còn muốn nói gì nữa!” Anh nhận định, chắc chắn lúc đó tinh thần của cô có vấn đề.
Chẳng trách đây lại là lần đầu tiên của cô, vì gã chồng chưa cưới này không thể ‘ấy ấy’.
Hiểu Hiểu ra hiệu ý bảo anh bình tĩnh chớ nóng, lại nói: “Thật ra lúc em 16 tuổi, còn tự mình là người đồng tính!”
Khang Hi khiếp sợ, nằm vật xuống.
Kích thích quá lớn, tế bào não đi đời rồi.
“Chỉ là cho rằng thôi…” Cô dừng lại một chút, “Chắc anh có nghe Cảnh Táp nói rồi, lúc em 16 tuổi đã lên đại học.”
Anh có nghe qua, biết cô IQ cao, EQ thấp, nhưng không ngờ lại thấp đến thế, thậm chí còn chẳng biết mình có thích đàn ông hay không.
Nhân tiện thầm bổ sung một câu, khiến anh theo đuổi cực khổ đến vậy.
“Vì sao lại cho rằng mình là người đồng tính?” Dù sao cũng phải có lí do chứ.
“Lúc em mười sáu, có thi đậu trường Ivy League, chuyên ngành Tội phạm học. Trong khoa em năm đó chỉ có ba nữ, những người khác đều là con trai, đa số là người Tây. Ban đầu em cũng chẳng nghĩ mình có xu hướng đồng tính đâu, chỉ là không thích tiếp cận với nam sinh. Có một hôm nhiệt độ cao, cực kì nóng nực, điều hòa trong trường lại có vấn đề. Để cho mát nên tụi nam sinh cởi áo ra hết, trên ngực bọn họ còn rậm lông, khiến em cảm thất cực kì kinh tởm.”
Cô vẫn không thể hiểu nổi, lông trên người đàn ông phương tây, trừ giữ ấm thì còn có tác dụng gì nữa?
Khang Hi sửng sốt, “Vì thế thôi à?”
Cô nghiêm túc gật đầu, “Lúc đó em cho rằng, đàn ông là một sinh vật cấp thấp chưa tiến hóa hết!”
Lúc 16 tuổi, tâm trí chưa hoàn thiện, chuyện gì cũng có xu hướng vơ đũa cả nắm.
Lại thử nghĩ một chút, nửa đêm mắt nhập nhèm, muốn nhờ người đàn ông bên cạnh rót cho li nước, vừa quơ tay lại trúng lông ngực, thế thì có gì khác gì ngủ chung với chó săn lông vàng đâu.
Thế là, cảm giác của cô với con trai hạ thẳng xuống mức thấp nhất, cho rằng mình chắc chắn không thể thích đàn ông.
Nếu đã không thích đàn ông thì chỉ có thể thích phụ nữ thôi, mà Cara là một sự tồn tại rất hoàn mỹ.
Là phụ nữ, nhưng lại MAN hơn phụ nữ, không có lông ngực, cũng thích phụ nữ, lại còn đối xử rất tốt với cô, là thanh mai trúc mã, quá hoàn hảo.
Còn với Cara mà nói, cô ấy và Hiểu Hiểu hiểu rõ nhau, trong giai đoạn chuyển giới đau khổ nhất, Hiểu Hiểu vẫn ở bên cạnh cô, cảm giác giống tình đồng đội này, đã vô thức thúc đẩy ‘tình yêu’ của bọn họ.
Thế nhưng, trong tình yêu hư ảo đó, Cara thật sự yêu cô, đây cũng là điều mà Hiểu Hiểu cảm thấy băn khoăn nhất sau khi phát hiện mình không phải là người đồng tính. Cô muốn nói cho cô ấy, thế nhưng mãi mà không tìm được cơ hội, cũng không có dũng khí.
Mãi đến khi Cara chết đi.
Mang theo mộng đẹp rằng Hiểu Hiểu cũng yêu mình, biến thành mây khói trước mắt cô.
Cô nhắm mắt, nhớ lại những ngày trước, trái tim vẫn còn rất đau.
Khang Hi nhận ra, ôm chặt cô vào lòng.
Lúc này, sự ấm áp của anh, giọng nói của anh, cái ôm của anh, sau khi trải qua nỗi đau đến tê tâm liệt phế, sau khi mất hết những gì thân thương nhất, lại trở thành cản tránh gió, che chắn hết mọi bi thương.
Quá khứ đau khổ không thể nào biến mất, nhưng mà cô sẽ có một tương lai hạnh phúc. Cô may mắn biết bao, khi có thể gặp được anh.
Mở mắt, cô lại lấy những bức ảnh khác ra, cẩn thận giới thiệu từng bức cho Khang Hi nghe. Cô muốn nói tất cả quá khứ của mình cho anh biết, những điều vui vẻ, những điều ấm áp, những nỗi đau, cả những xót xa trong lòng, những thứ không thể xóa nhòa trong cuộc đời.
Mãi lâu sau, cô mơ màng thiếp đi, vẫn nắm tay Khang Hi thật chặt.
Khang Hi nhìn lồng ngực trơn nhẵn của mình, thầm cảm tạ trời xanh một lần nữa, vì đã sinh anh là người Châu Á.
Có điều, nghe nói có vài đàn ông Châu Á lớn tuổi cũng mọc lông ngực. Anh quyết định khi nào rảnh phải đến thẩm mỹ viện, triệt lông vĩnh viễn bằng laser, kiên quyết không để cho mình mọc lông ngực, một cọng cũng không.
Dù lí do này rất buồn cười, thế nhưng Khang Hi có thể tưởng tượng được, khi đó Hiểu Hiểu… ngây thơ cỡ nào.
Thế mà cô lại vì một lí do như thế, chọn gả cho một…
Chờ một chút, nói cách khác, anh mới là người đàn ông đầu tiên mà Hiểu Hiểu yêu.
Tin tức này khiến anh hưng phấn, tinh thần hăng hái như vừa được tiếp máu gà.
Hiểu Hiểu ngủ rất say, tỏa ra mùi hương ngọt ngào.
Chỉ khi nhìn cô thế này, trái tim của anh mới không ngừng lẩm bẩm nói thèm muốn cô, thân thể của anh càng kêu gào thèm muốn cô lớn hơn!
Lúc này, anh chỉ muốn cô mà thôi!
Thế là, anh nhào tới, dùng môi hôn nhẹ lên chóp mũi Hiểu Hiểu, sau đó đến hai gò má, đến đôi môi đỏ mỏng…
Cửa phòng lại tiếp tục rung rung…
Hôm sau, Hoàng hậu nương nương rưng rưng đỡ tường bước qua cổng đội đặc công.
Cô đành bấm ngón tay tính toán, từ đây đến ngày thân thích đáng ghét tới, còn những hai mươi ngày.
Lần đầu tiên cô lại hi vọng vị thân thích này có thể đến sớm thế này!
Khang Hi vừa dứt lời, mọi người im lặng, đều có suy nghĩ riêng.
Cách Cách gắp một cục thịt kho tàu, cười đến mắt chỉ còn một đường chỉ, cọ cọ Hiểu Hiểu, khuôn mặt như muốn nói, ‘Đây là đàn ông nhà cháu đó, chất lượng tốt không? Hài lòng không? Không trả hàng lại nhé’.
Hai má Hiểu Hiểu lại nóng, gắp cho Cách Cách một cục thịt kho tàu khác.
“Cảm ơn mợ!”
Món thịt kho tàu này là món đặc sắc mà Tần Viện mang lên, dùng nồi đất để kho thịt, thịt có nạc có mỡ, béo mà không ngấy, ít thịt có gân, vào miệng thì lập tức tan ra, cực kì ngon, là món tủ của tiệm, vị rất thanh.
Cảnh Táp là fan não tàn của Khang Hi, anh nói cái gì cũng đúng cả, quay sang đá lông nheo mấy cái liền với Hiểu Hiểu, tiện thể còn giơ ngón cái.
An Hủy lại sửng sốt, nhìn Khang Hi mấy lần, có phần không dám tin đây là câu nói xuất phát từ miệng của một người đàn ông, chán ghét trong mắt đã nhạt đi nhiều.
Cảnh Bất Mị, Kế Hiếu Nam, Vệ Bảo đều xem Khang Hi như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó, cũng đều là đàn ông, đương nhiên trong lòng thầm hiểu không cần nói ra.
Vì chưa kết hôn nên họ cũng chẳng nghĩ tới chuyện này bao giờ. Nay ngẫm lại đạo lý một chút, quả thật từ xưa đến nay, quan hệ mẹ chồng nàng dâu đúng là một vấn đề khó nhằn mang tính lịch sử, mà nguyên nhân căn bản vốn nằm ở người đàn ông.
Thường vợ, trị trăm bệnh, đúng là rất nội hàm.
Người đàn ông đã kết hôn Hải Lãng lập tức hiểu ra, ân cần gắp cho Khang Hi một cục chân giò hun khói ngâm mật, nói: “Để em đi gọi cho vợ, Vạn Tuế Gia, anh ăn trước, đợi em xuống lầu một chút làm thêm vài món nữa, tiền cứ tính cho em.”
Cậu ta tung ta tung tẩy cầm điện thoại ra ngoài phòng bao, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.
Mọi người lại nói chuyện trên trời dưới đất, vừa ăn vừa uống, bầu không khí rất vui vẻ.
Vì phải lái xe nên Khang Hi không uống rượu, Hiểu Hiểu cũng uống trà với anh. Những người khác lại rượu vào lời ra, cạn li ào ào, sau chưa quá ba vòng, Cảnh Bất Mị dùng rượu để tiếp can đảm, tranh thủ lúc Khang Hi vào toilet, cậu ta đứng lên, cầm li rượu tới trước mặt Hiểu Hiểu.
“Hoàng hậu nương nương, bữa tiệc mừng thọ hôm đó có nói mấy câu không lọt tai, cô đừng để trong lòng.”
Hiểu Hiểu lắc đầu, “Không biết không có tội!” Cô cũng sớm quên chuyện đó từ lâu.
“Còn… còn tôi nữa…” Kế Hiếu Nam cũng cầm li rượu đi tới, “Chuyện đó… cô nhất định đừng nói với Vạn Tuế Gia.”
Cảnh Bất Mị lập tức phụ họa, “Không sai, nhất định không được để cậu ta biết.”
Nghĩ lại những gì hai người đã nói hôm đó, cả hai lo lắng rất lâu, chỉ sợ sau khi Khang Hi biết sẽ muốn mạng bọn họ, à không, sẽ chỉnh bọn họ tới chết.
Hiểu Hiểu cũng là người sảng khoái, để họ an tâm, cô tự rót cho mình một li, uống cạn một hơi, không thừa một giọt.
Ba người Cảnh Bất Mị, Kế Hiếu Nam, Vệ Bảo không ngờ cô lại hào sảng như vậy, nói uống là uống, lại còn trực tiếp cụng li, cũng vội vàng uống rượu trong li, xem như đáp lễ.
Cảnh Táp nói: “Đúng đó, ngày này là phải uống rượu, uống trà làm gì. Đến đây, Hiểu Hiểu, tớ cũng cụng với cậu một li.”
Cô mang bình rượu tới, rót đầy rượu cho Hiểu Hiểu, cũng tự rót cho mình, giơ li lên nói, “Chúc cậu và Khang Hi chung sống đến đầu bạc răng long, luôn tắm bể tình, ngọt ngào nồng cháy.”
Câu này là lời chúc lúc kết hôn khiến cả đám người đều phá lên cười.
Có điều cũng không sai, yêu đương với Khang Hi mà không đầu bạc răng long cũng khó.
Hôm nay Hiểu Hiểu cũng rất vui, nói uống thì uống, nháy mắt cả li rượu đầy đã xuống bụng.
Nhìn cô uống thoải mái như vậy, lá gan của Vệ Bảo và Kế Hiếu Nam cũng lớn hơn, thấy Khang Hi còn chưa quay lại, cũng cụng hai li với cô. Hiểu Hiểu không nói hai lời, một hơi uống hết.
Rượu này uống vừa nhanh vừa sạch, liên tục mấy li mà không thấy cô đỏ mắt, Cách Cách ở gần đó nhìn mà líu lưỡi.
“Mợ, tửu lượng của mợ thật tốt!”
Bia, dù nồng độ cồn thấp nhưng uống nhiều vẫn có thể say bất tỉnh nhân sự, huống chi cái cô uống là ‘rượu mạnh’.
Cảnh Táp lại rót cho Hiểu Hiểu một li, cười nói, “Cái này thì em không biết rồi, mợ của em ấy à, tửu lượng cực kì tốt.”
An Hủy cũng gật đầu cái rụp, “Rất dũng mãnh!”
Cảnh Bất Mị còn nhiều chuyện hơn chị em phụ nữ tò mò muốn chết, hỏi: “Tốt bao nhiêu?”
“Tôi cũng muốn biết tốt bao nhiêu đây?”
Khang Hi vừa trở về từ toilet, không kịp tháo khẩu trang thì thấy một đám người đang vây quanh mời rượu Hiểu Hiểu. Người khác cảm thấy là mời rượu còn anh thì tự động sửa thành đang uống. Con mắt lập tức biến thành hàng của ma vương, mắt xanh lè nhìn chằm chằm đám người dám rót rượu cho vợ mình.
Mấy người bị anh trừng, ai cũng cảm thấy sống lưng ngứa ngáy, trán đổ mồ hôi lạnh.
“Không phải là vui thôi sao…” Cảnh Bất Mị nói.
Hiểu Hiểu hùa theo, “Ừ, vui mà!”
Cô quả thật rất vui, trái tim nhỏ bé không chứa hết bao nhiêu niềm vui ngọt ngào như mật này nữa, sắp tràn cả ra, cả nụ cười cũng rất ngọt ngào.
Đúng là đã lâu không được vui như vẻ, rất vui. Vì nhờ có Khang Hi, cô cảm thấy mỗi ngày đều rất ấm áp.
Nụ cười ngọt ngào của cô như đóa hồng đương nở rộ, lại như con suối mát trong chảy qua lồng ngực Khang Hi, như được cảm hóa, niềm vui sướng ngây ngất ấy cũng thấm ướt trái tim của anh mất rồi.
Nhưng mà…
“Vậy cũng không cho uống, uống say thì làm sao?”
Uống rượu thiệt thân, đêm nay anh đang chờ được cô ‘thị tẩm’ cơ mà.
Chuyện ‘thị tẩm’ là chuyện quan trọng nhất, không được để lỡ.
Dù anh cũng có một lần có ý niệm tà ác muốn chuốc say cô rồi.
Cô lại không ngờ anh nghĩ nhiều như vậy, cho rằng Khang Hi lo lắng cho mình, nói, “Anh yên tâm, tửu lượng của em rất tốt.”
Đương nhiên Khang Hi không tin, vì từ trước tới nay chưa bao giờ thấy cô uống rượu cả, “Tốt bao nhiêu?”
Cô dùng ngón tay giơ số ‘’ ra.
Anh cười, “Một chai?” Vậy thì không thể xem là tửu lượng tốt được.
Cô cười híp mắt lắc đầu.
Khang Hi sửng sốt, “Một thùng?” bia làm ví dụ, một thùng bia là chai, hoặc lon, vậy thì khá dũng mãnh thật.
Vậy mà, Hiểu Hiểu vẫn lắc đầu.
Khang Hi giật mình, “Hiểu Hiểu, vậy một nghĩa là gì?”
Đột nhiên anh có một dự cảm xấu.
Đây là cũng điều mà đám Cảnh Bất Mị rất muốn biết.
Hiểu Hiểu nói từng chữ một: “Uống một mực!”
Trừ An Hủy và Cảnh Táp, những người còn lại đều rất kinh ngạc.
Uống một mực… là sao cơ?
Cảnh Táp cười giải thích, “Hiểu Hiểu có thể chất ngàn li không say, thường được nói là cơ thể miễn dịch với cồn.”
Di truyền từ cha ruột của cô.
Cách Cách hô to: “Ối trời, trâu bò vậy ạ?”
So với đám người Cảnh Bất Mị đang kinh hãi, Khang Hi chỉ kinh hãi vài giây thôi, sau đó rất phiền muộn.
Anh dùng tay chống má, lặng lẽ quay đầu qua chỗ khác, mặt buồn hiu khẽ chu miệng.
Nói cách khác, sau này, khả năng anh có thể chuốc say Hiểu Hiểu để tà ác một chút là — !
Rất… rất phiền muộn.
Phiền muộn một lúc lâu anh mới quay đầu lại, “Vậy cũng không cho uống, đây đều là đồ ướp lạnh.”
Phụ nữ không thích hợp uống đồ lạnh.
“Dạ, em nghe anh.”
Không ngờ cô lại nghe lời như thế, trong lòng Khang Hi ngọt lịm, vội vàng hôn lên mặt cô một cái.
Ngọt ngào như thế, hoàn toàn chưa từng nghĩ tới những người ở đây đều là kẻ chưa kết hôn.
An Hủy không nhìn nổi nữa, “Hai người kiềm chế một chút, không thấy ở đây đều là dân độc thân à?”
Cách Cách thoải mái nhún vai, “Sang năm cháu mới hai mươi tuổi thôi, tính sát thương với cháu không lớn, mợ và cậu cứ tiếp tục.”
Đây đúng đao chém thần, đàn ông thì thôi không tính, An Hủy và Cảnh Táp đều sắp đầu ba, thành gái già rồi.
Đúng là thuộc chủng loại Khang gia, huyết thống ‘đả kích người ta’ luôn được sinh sôi liên tục.
Cảnh Bất Mị thì hớn hở nói, “Tôi không phải cún FA à nha, tôi có vợ chưa cưới.” Dù hôm nay Vưu Giai có công việc không thể tới nhưng cậu ta đúng là bông có chậu rồi.
Vệ Bảo và Kế Hiếu Nam hung dữ trừng mắt nhìn Cảnh Bất Mị, đồng thời ra trận chấp hành hình phạt uống rượu.
Bữa cơm tiếp tục, mọi người không chỉ ăn uống no nê mà cả khách chủ đều vui, tiền mừng cũng không ít, hội vui phải rất lâu mới kết thúc.
Hiểu Hiểu đẩy An Hủy và Cảnh Táp đã uống say, gục người trên bàn ăn, say túy lúy.
Cô gọi Khang Hi, “Anh giúp em đi, đưa hai cô nàng này về.”
Đưa về…
Lông mày Khang Hi run run, anh chỉ phụ trách mời khách ăn cơm thôi, không kèm phục vụ gửi người về tận nhà, hơn nữa, đêm nay, đại nghiệp thị tẩm của anh sẽ phun trào, sao nỡ để muộn. Đảo tầm mắt, nhìn qua Vệ Bảo và Kế Hiếu Nam.
Vệ Bảo cũng đã uống nhiều, thế nhưng anh là người đi lại trong thương trường, không có tửu lượng thì làm ăn được gì. Cả đám người uống bốn két, anh chỉ hơi đỏ mặt thôi. Kế Hiếu Nam cũng là cái thùng rượu, nhanh chóng tỉnh táo, chỉ có Cảnh Bất Mị thì say quắc cần câu rồi.
Vệ Bảo ra ngoài có xe đưa đón, công tác đưa đón người không phải nhiệm vụ của anh.
Nhưng mà, thánh chỉ ban rồi, anh dám không nhận à?
“Thôi được rồi, tôi và Lão Kế phụ trách hai người bọn họ, bảo đảm đưa về nhà an toàn.”Anh đẩy Kế Hiếu Nam, bảo hắn đi tới đỡ người, sau đó lại hỏi, “Hoàng hậu nương nương, nhờ cô nói tôi biết hai người ở đâu với?”
Hiểu Hiểu cảm thấy để bọn họ đưa về thì không thích hợp lắm, vừa muốn từ chối thì Khang Hi đã kéo cô vào lòng, “Em yên tâm đi, bọn họ đều là chính nhân quân tử, chắc chắn sẽ không có bất kì suy nghĩ không an phận gì với cung nữ của em đâu.”
Cung nữ?
Khóe miệng Hiểu Hiểu khẽ giật, con người này đúng là rất chuyên nghiệp, không hổ là ‘Vạn Tuế Gia’, thế nhưng cô vẫn chữa lại, “Là bạn thân!”
Anh cười cười, dắt tay cô ra ngoài, hoàn toàn quên mất ở đây còn có một cô cháu gái.
Cách Cách thở dài một hơi, khoác tay Vệ Bảo, “Tiểu Bảo, Cách Cách muốn lên kiệu về cung, anh có đưa hay không đây?”
Vệ Bảo cưng chiều xoa đầu cô bé, “Cách Cách cơ mà, anh có thể không đưa à?” Từ nhỏ anh và Khang Hi đã chơi chung với nhau, nhìn Cách Cách trưởng thành, anh đối xử với cô bé như em ruột.
Sau khi chào tạm việt Tần Viện, Khang Hi và Hiểu Hiểu cùng rời khỏi tiệm ăn, lúc này đã hai giờ sáng. Nếu bình thường, Khang Hi sẽ chẳng tốn nhiều thời gian như vậy để ăn cơm. Thế nhưng hôm nay thì không giống bình thường, vì Hiểu Hiểu rất vui vẻ nên anh cũng kiên nhẫn ở bên.
Dù sao… cũng còn nguyên một ngày.
Trên phố nhỏ, vẫn còn vài tiệm ăn đêm mở, thế nhưng trước cửa rất vắng vẻ, đang định đóng cửa. Đường xá vắng tanh, thậm chí cũng chỉ mở một bên đèn đường, bên kia không mở, cả con phố hơi tối tăm.
Khang Hi thấy không có ai nên cũng không mang khẩu trang và kính râm, nắm tay Hiểu Hiểu, thong thả đi từng bước.
Hiểu Hiểu thì lại hơi lo lắng, cứ kéo anh đi vào những chỗ tối, bãi đỗ xe đối diện đường cái nhưng cổng vào lại ở trên đường nhỏ nên cô còn cố tình đi đường vòng.
Anh cũng không để ý, xem như tản bộ tiêu cơm.
Cả đường đi Hiểu Hiểu cứ tủm tỉm cười, có thể nhận ra hôm nay cô thật sự rất vui vẻ, có lẽ vì vui quá mà đột nhiên cô lại nhảy lên vai Khang Hi.
“Cõng em!”
Kiểu làm nũng này khiến hai mắt Khang Hi đủ sáng để làm đèn đường.
“Hiểu Hiểu, em có chắc mình không say không?” Trông cô đáng yêu hoạt bát thế này lại khiến anh cảm thấy hơi lo không biết có phải Hiểu Hiểu đã uống say rồi không.
Cô lắc đầu, rất tỉnh táo, hoàn toàn không có men say, nhưng đã uống chút rượu rồi dù không say thì cũng dễ hưng phấn.
Khang Hi nhìn khuôn mặt đỏ ửng nhỏ nhắn, ánh mắt sáng ngời, chẳng qua chỉ có chút hưng phấn muốn được thử nên cũng nhanh chóng an tâm.
“Đến đây, anh cõng em!”
Lãng mạn một chút, chút nữa phải thị tẩm rồi…
Ừ thì, tình thú cũng rất quan trọng!
Không vội! Anh còn cả một ngày để gần gũi cô mà.
Cả một ngày… cả một ngày…
Trong lòng anh phấn khởi nở đầy hoa tươi.
Khang Hi cõng Hiểu Hiểu đi đường vòng trên con đường mòn đến cổng của bãi đỗ xe. Ở đây, ban ngày cũng ít người qua lại huống chi là nửa đêm vắng vẻ, thậm chí còn chả có tiếng chó sủa.
Trên đường đi, Khang Hi hỏi: “Về nhà chúng ta khỏi tắm đi, dù sao cũng xong rồi, hay là em muốn tắm.” Trong bụng anh bồi thêm một câu, cuối cùng cũng có thể tắm uyên ương rồi.
“Vâng!” Hiểu Hiểu đáp khẽ.
Anh vui lắm, còn ấp úng nói, “Mặc dù… mặc dù đây là lần đầu tiên của anh, nhưng anh nhất định… nhất định sẽ rất dịu dàng.”
Nói xong, anh liền đỏ mặt, đỏ như tôm tuộc.
Nói chung thì có rất nhiều đàn ông nói câu như thế trước khi abc xyz, ấy nhưng người đỏ mặt đều là con gái cả. Còn cái loại tự mình đỏ mặt như anh thì đúng là hiếm thấy.
“Vâng…”
Hiểu Hiểu lại khẽ đáp.
Ngay lập tức, Khang Hi như được tiếp máu gà, sải chân nhanh hơn, lúc sắp đến garage, anh lấy hết dũng khí ra hỏi: “Vậy, Hiểu Hiểu, bao giờ chúng ta kết hôn…”
Cô im lặng.
Khang Hi đi tới cạnh xe, thấy cô không nói tiếng nào, lòng rất căng thẳng, nghĩ rằng có lẽ vì mình đòi hỏi quá nhiều nên Hiểu Hiểu thấy phản cảm.
“Hiểu Hiểu, yêu đương không lấy mục đích kết hôn thì đều là hạng lưu manh…”
Cô vẫn im lặng như cũ.
Khang Hi hoang mang quay đầu nhìn lại, nháy mắt mặt đen thui.
Hoàng hậu nương nương… hoa hoa lệ lệ… ngủ-mất-tiêu-rồi!
Đã nói là sẽ thị tẩm mà?
Ngủ thế thì còn làm ăn được gì?
Khang Hi ngửa đầu nhìn trời, không nói nên câu, nước mắt ròng ròng – đúng là bắt nạt người mà!
Anh dịu dàng đặt cô xuống ghế, hung hăng cào tóc, hung dữ trừng mắt nhìn Hiểu Hiểu đã ngủ say như chết, lửa trong lòng cháy rừng rực, đang nghĩ bụng không biết có nên đánh thức cô hay không.
Ấy nhưng, cô lại ngủ ngon như thế, dưới ánh trăng nhàn nhạt, gò má cô được phủ một lớp ánh sáng như nước, trông như một nàng búp bê. Khóe miệng khẽ nhếch như đang chìm trong mộng đẹp khiến anh có phần không nỡ đánh thức.
“Khang Hi…” Trong mộng, cô ngọt ngào gọi.
Khang Hi nghe thấy thế, mặt vẫn đen nhưng ánh mắt nhìn cô lại nồng sâu, không thể tự mình thoát khỏi.
Anh cau có cào cào tóc mình, hung dữ trừng mắt nhìn cô, sau đó lại thở dài một hơi, khom lưng hôn một cái thật dịu dàng lên môi Hiểu Hiểu.
Khang Hi bây giờ như đứa trẻ không được ăn kẹo, mặt mày nhăn nhó lái xe về nhà. Về đến nhà, Hiểu Hiểu vẫn ngủ say như trước, kiên trì, anh đành phải cào mạnh tóc mình lần nữa, bi ai đi tắm nước lạnh.
Vừa tắm vừa làu bàu trong phòng tắm, “Cho em ngủ, cho em ngủ để tăng thể lực, anh không tin em có thể ngủ cả ngày!”
Đêm đã khuya…
Ánh dương rực rỡ xuyên qua rèm cửa sổ chiếu lên khuôn mặt Hiểu Hiểu, cô dùng tay vén vài sợi tóc dính bên má, mím môi, từ từ tỉnh lại từ trong mộng.
Cô xoa xoa mắt vẫn còn lim dim, bỗng phát hiện có người đang nhìn mình không chớp mắt.
“Khang Hi?”
“Hừ!” Một tiếng hừ lạnh vừa chua xót vừa ấm ức xuất phát từ miệng Khang Hi.
Hiểu Hiểu thầm rùng mình, tỉnh táo lại trong khoảnh khắc, nhìn mặt trời đã lên cao bên ngoài, lại nhìn quần áo của mình, nhìn khuôn mặt sưng sỉa của anh thì nhanh chóng hiểu ra đã xảy ra chuyện gì.
Cô ngượng ngùng muốn nói gì đó, nhưng lại không thốt nổi nên lời.
Đột nhiên, cô chui đầu vào chăn, Khang Hi lại không hề động đậy. Hiểu Hiểu hậm hực thò đầu ra, vì ngượng ngùng xấu hổ mà khuôn mặt trắng ngần ửng đỏ, trông như ráng chiều xinh đẹp ở đằng chân trời xa xa.
“Anh… anh ngủ chưa?”
“Em nói xem?” Thế mà anh cũng kiên nhẫn chờ cô tỉnh lại cơ đấy.
Hiểu Hiểu lại ngây ngô chui vào chăn.
Giờ này thì có nói gì Khang Hi cũng không bỏ qua cho cô, nghiến răng, trực tiếp nhào tới.
“Anh chờ em một chút, để em đánh răng…” Buổi tối qua cô cũng không đánh răng rồi.
Đánh răng làm gì, hàm răng cô trắng sáng khỏe mạnh, còn đẹp hơn quảng cáo ở phòng răng.
Những lúc thế này phải tranh thủ giành giật từng giây, anh không chờ nổi rồi.
“Hiểu Hiểu… Hiểu Hiểu…” Khang Hi kích động, nỉ non gọi tên cô.
Sau đó, hôn xuống mặt, khoa trương đến mức cô vất vả chống đỡ. Lúc làn môi nóng bỏng hôn xuống, suy nghĩ của cô đã hoàn toàn bay biến, trong khoảnh khắc ấy, tưởng chừng như không thể hô hấp.
Sau một khắc, anh lại đổi những nụ hôn nồng nàn da diết, thế nhưng tay vẫn đè lên cánh tay mảnh dẻ của cô, một tư thế rất độc tài.
Anh hoàn toàn khống chế cô, bàn tay mạnh mẽ có lực ấn xuống bả vai Hiểu Hiểu, thân hình cao lớn bao vây cơ thể khiến cô không thể nhúc nhích chút nào. Tiếng rên ngâm nga không thể kiềm chế phát ra từ cổ họng, theo nụ hôn triền miên của anh, bao nhiêu ngượng ngập của bản năng phái nữ nháy mắt biến thành bùn nhão trong tay anh, lại một kích tình dâng lên khỏi mặt nước liên tục.
Cô đã hoàn toàn bị khuất phục, “Khang Hi… nhẹ một chút…” Trong chuyện này, đúng là anh cũng có biết một chút về khống chế sức mạnh thật.
Anh ừ một tiếng, sau đó lại càng âu yếm dữ dội hơn.
Đang lúc khí thế hai người ngất trời là thế, di động trên tủ đầu giường lại vang lên, là điện thoại của Hiểu Hiểu.
“Chờ một chút…”
“Không được bắt!” Xoa lên mái tóc đen huyền của cô, tình dục trong con ngươi đen sâu thẳm của anh càng cuộn trào mãnh liệt.
“Là điện thoại của Cảnh Táp.” Đây là tiếng chuông cô đặt riêng.
Hơn nữa, cô cảm thấy rất nóng, mồ hôi nóng hổi ướt đẫm cơ thể, trước ngực lại lành lạnh. Cô kéo chặt vạt áo, nhỏm người tựa đầu giường, bàn tay nhỏ bé run run đặt lên lồng ngực anh, “Anh cũng phải để em biết cậu ấy tìm em có chuyện gì chứ?”
Khang Hi rên một tiếng, bàn tay to kia quay qua đùa nghịch với cái gáy mảnh khảnh của cô, xoay khuôn mặt xinh xắn kia lại, hôn một cái thật mạnh chặn môi cô lại, tay kia lại luồn vào mái tóc dài đen nhánh. Nụ hôn của anh thô bạo độc tài, nuốt hết đề nghị của cô.
Không có cửa đâu!
Tiếng chuông ngừng, nhưng lại vang lên lần nữa, cứ tắt rồi gọi lại mấy lần như thế khiến Hiểu Hiểu không thể nào tập trung tinh thần.
Không chịu yên lặng thế này, nhất định có việc gấp rồi đây.
Hiểu Hiểu rất coi trọng bạn bè, đột nhiên đẩy Khang Hi, vươn tay cầm điện thoại, nhận cuộc gọi.
“A Cảnh?”
Đầu kia truyền tới tiếng khóc sốt ruột, “Hiểu Hiểu… Tớ, tớ…”
Cô cau mày, “Đừng vội, nói từ từ!”
Ba chữ nói từ từ lọt vào tai Khang Hi, tức thì nổi giận đùng đùng, dán vào sau lưng cô, cắn một cái lên bờ vai ngọt ngào.
Hiểu Hiểu rên một tiếng, quay đầu trừng anh.
Khang Hi cười tà mị, bàn tay lại chui vào quần áo cô một cách rất cầm thú, hưởng thụ hương vị ngọc nhuyễn ôn hương, sau đó mặc kệ sự chống cự của cô, nhất định không bỏ qua.
Mặt Hiểu Hiểu nóng đỏ, tay nhỏ đánh anh liên tục nhưng cũng chỉ phí công, chỉ có thể cố gắng tập trung lắng nghe Cảnh Táp kể lể trong loa.
“Cậu nhìn xem có phải hồ sơ của đồn cảnh sát của tớ có ở chỗ cậu không?”
“Cậu chờ một chút, để tớ xem!” Cô vội vàng xuống giường, thế nhưng Khang Hi không chịu buông, Hiểu Hiểu đành phải giơ chân đá anh một cái.
Khang Hi bị cô đá thẳng xuống giường, lúc bò dậy được thì mặt đã đen đến mức không thể nhìn được.
Không đánh lại vợ thì có thể trách ai?
Hiểu Hiểu lục lọi trong balo, đúng là có tìm thấy một cặp hồ sơ bằng da, “Ở chỗ tớ đấy!” Cô nhớ lại hôm qua, Cảnh Táp sợ làm bẩn cặp hồ sơ nên nhờ cô bỏ nó vào balo.
Cảnh Táp thở phào nhẹ nhõm, lại la toáng lên, “Bây giờ cậu có rảnh không, trong đó là tài liệu mà đàn anh của tớ rất cần cho buổi họp hôm nay, là hội nghị của phòng cảnh sát, cực kì quan trọng, tuyệt đối không được thiếu, tớ…” Đột nhiên cô nàng lại ợ một hơi.
Cho thấy rõ ràng chưa tỉnh rượu.
Sáng sớm Cảnh Táp còn nôn cả một chậu nước chua, chân mềm nhũn. Nếu không phải đột nhiên Tào Chấn gọi điện nhắc thì cô đã quên béng chuyện này.
Uống rượu đúng là hỏng việc.
Cô khóc lóc xin xỏ: “Hiểu Hiểu, nhờ cậu đó!” Bây giờ cô chạy tới lấy rồi mang đi thì chỉ tổ lãng phí thời gian.
“Được rồi, đừng khóc nữa, tớ mang đến cho cậu, ở phòng họp cục công an?”
“Ừ, đội cảnh sát báo cáo ở sảnh lầu bốn!”
Hiểu Hiểu nhanh chóng cúp máy, vội vàng chạy đến trước tủ quần áo để tìm đồ thay.
Mặt Khang Hi đã đen đến không thể đen hơn, bây giờ súng ống đã giương ra rồi, sao có thể nói dừng là dừng được?
Hiểu Hiểu mặc một cái áo thun bằng cotton, quay đầu lại nói, “Bây giờ em đang có việc gấp!”
“Anh cũng gấp lắm!”
Mặt Khang Hi đỏ au, muốn bò dậy đè cô xuống.
Hiểu Hiểu né, đẩy tay, anh lại ngã lăn xuống giường.
Khang Hi thề rằng nhất định phải tìm một thầy giỏi để học võ.
Thấy anh không nản chí lại tiếp tục nhào tới, cô buồn bực, cực kì khí phách, đè anh xuống, sau đó nâng cằm Khang Hi, nheo mắt nhìn anh như một bà hoàng: “Ngoan ngoãn ở nhà chờ em, tiện thể tắm rửa sạch sẽ, chờ em về sẽ xử lí anh!”
Đúng là một cuộc đối thoại của nữ vương và nô lệ đúng chuẩn.
Khí phách đó, câu nói đó, thái độ cao ngạo đó, phong thái nữ vương đó khiến Khang Hi cũng ngây ra, cả người mềm nhũn, đỏ mặt đáp, “Được!”
Cô lại vội vàng hôn lên mặt anh, sau đó vào toilet đánh răng rửa mặt, cầm chìa khóa xe Khang Hi để trên bàn, chạy ra cửa như bay.
Khang Hi vẫn còn ngồi đần mặt trên giường, trong đầu chỉ toàn hình ảnh khí phách ban nãy của cô, đột nhiên mặt còn đỏ hơn.
Thì ra Hiểu Hiểu còn có tính cách nữ vương thế à.
Cảm giác này…
Tròng mắt anh lóe sáng, sắc lẹm.
Rất tốt!
Hiểu Hiểu lái xe Khang Hi, chạy như bay, vốn dĩ đường vào trung tâm thành phố bị kẹt, nhưng cô đang vội, đành phải né những đường kẹt xe, đi đường vòng, bấm giờ để chạy tới cục công can. Cảnh sát trực cổng biết cô, thế nên không hỏi mà đã cho qua.
Cô đỗ xe xong xuôi thì vội vàng chạy lên lầu bốn của tòa nhà cảnh sát hình sự, Tào Chấn đang chờ cô, sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.
Vừa thấy cô đến đã vội gọi, “Đoan Mộc, ở đây!”
Hiểu Hiểu còn cách một đoạn, ném thẳng cặp hồ sơ qua, rất chuẩn, vừa vặn rơi vào tay Tào Chấn.
Tào Chấn mở ra xem, đúng là tài liệu cần cho cuộc họp, không thiếu một tờ, trái tim treo lơ lửng tức thì được đáp xuống mặt đất, “Đúng là cảm tạ trời đất!” Anh vung tay, “Cảm ơn, Đoan Mộc!”
Hiểu Hiểu cũng khoát tay, nếu đã hoàn thành nhiệm vụ thì cô cũng phải về thôi.
Thế nhưng còn chưa xoay người thì đã nghe thấy Trương Hựu Thành ở sau gọi lớn, “Đoan Mộc, đến đúng lúc lắm, có việc cần nhờ cô đây!”
Cô cau mày, hắn thì có thể nhờ vả cô chuyện gì chứ, nhất định là về vụ án.
Lúc này cô nên rời khỏi đây thật nhanh mới tốt.
Mặc dù Trương Hựu Thành đã lớn tuổi nhưng thể lực rất tốt, nháy mắt đã chạy vượt lên trước cô, theo sau là một cảnh sát cũng xấp xỉ tuổi hắn, nhìn đồng phục thì nhận ra là cảnh sát giao thông.
“Đây là Lão Mã ở bên giao thông, bọn họ có một vụ án chưa phá được suốt hai tháng nay, sau khi nghe chuyện của cô có nhờ tôi đã lâu nhưng tôi cũng không còn cách nào khác.”
Lão Mã, tên đầy đủ là Mã Đức Thượng, đội trưởng đội cảnh sát giao thông, tốt nghiệp cùng khóa với Trương Hựu Thành, tình cảm hai người rất tốt, những lúc rảnh rỗi thường rủ nhau đi uống rượu, đánh mạt chượt, đi tới đi lui thì được biết chuyện về cô.
Vừa đúng có một vụ án tông xe bỏ trốn, đến giờ vẫn chưa được phá, ban đầu nạn nhân còn sống, thế nhưng tuần trước, bị thương nặng không chữa được nên đã qua đời.
Lão Mã rất coi trọng vụ án này, vì người chết có một cháu trai vừa thi lên đại học, ba mẹ đã mất lúc lên ba, hai ông cháu nương tựa vào nhau mà sống, tình cảm của hai người rất tốt. Vì tai nạn xảy ra vào lúc sáng sớm, lại ở vùng ngoại ô hẻo lánh nên không tìm được một nhân chứng nào cả. Người cháu này thậm chí không đi học đại học, mỗi ngày đều xuất hiện ở nơi xảy ra tai nạn, quỳ mong để tìm được nhân chứng.
Quỳ như thế cả tháng trời, hắn nhìn thấy mà trong lòng cũng xót xa.
Hai người mỗi người một câu ngăn cô lại, Hiểu Hiểu hoàn toàn chẳng thể nào rời khỏi.
Bề ngoài Hiểu Hiểu lạnh lùng là thế, thật ra trái tim lại mềm nhũn. Dàn cảnh sát trong cục công an này như những chiến sĩ thi đua, nhiệt tình hăng hái như những đại biểu tiên tiến. Cô thật sự rất tôn kính những người cảnh sát một lòng phục vụ vì nhân dân thế này. Tuy rằng năng lực chưa tới nhưng một trái tim nhiệt huyết đó đáng quý hơn bất cứ thứ gì.
Bấy giờ Tiểu Lý cũng có mặt, gia nhập tập thể léo nhéo.
Hiểu Hiểu ho khan, “Mang tài liệu đến cho tôi!”
Rõ ràng muốn khởi công.
Ba người vui vẻ, mặt cười đến đần ra, vội vàng đưa cô lên phòng họp ở lầu ba, mang tài liệu, ở bên cạnh ‘hầu hạ’.
À không, là học tập!
Lúc này, Khang Hi đã tắm rửa sạch sẽ nằm phơi ra trên giường, cứ như tiểu chủ đang chờ được đưa đến tẩm cung Hoàng đế, có mong mỏi, ngượng ngùng, cũng rất vui sướng.
Tình hình có cái gì đó sai sai, rõ ràng anh mới là Vạn Tuế Gia cơ mà.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Bạch lộ dừng xe, ra khỏi garage, kinh ngạc khi thấy Hiểu Hiểu đang vịn tường tập tễnh từng bước, cực kì ngạc nhiên, “Chị sao vậy? Hai ngày không gặp mà sao lại tiều tụy thế này?”
Cô tới gần nhìn xem, cũng không thể nói là tiều tụy, chỉ là vầng thâm đậm, rõ ràng do thiếu ngủ mà ra, thế nhưng sắc mặt lại hồng hào kì lạ, lại còn có vẻ nhu mì nũng nịu, như đóa hoa tươi ôm nhụy chờ nở, được người cẩn thận chở che, cuối cùng cũng nở rộ, sự quyến rũ khiến trái tim người khác phải đập mạnh.
Quen biết Đoan Mộc Hiểu Hiểu hơn hai năm, lần đầu tiên nhìn thấy vẻ quyến rũ như thế từ trên người cô, người mang đầy vẻ phụ nữ, như đã thay đổi thành người khác.
Không phải đã bảo là đi gặp bác sĩ tâm lý à, sao thay đổi dữ thế?
Thấy Bạch Lộ đang nhìn mình chằm chằm, trái tim Hiểu Hiểu đập bình bịch, bảo gặp bác sĩ tâm lý là giả, lẽ nào cô nàng nhìn thấy manh mối gì?
Hiểu Hiểu tằng hắng một tiếng, dời sự chú ý của cô, “Ngủ không ngon!” Cô thật sự không được ngủ ngon.
Bạch Lộ lo lắng hỏi: “Có phải chị lại sinh bệnh rồi không, có nặng lắm không, bác sĩ nói thế nào?” Cô dừng lại một chút, đột nhiên sực nhớ tới một việc, lại nói: “Không được, bác sĩ Trương đi Mauritius du lịch với vợ rồi, cuối tuần mới về cơ mà, chị tìm ai xem bệnh vậy?”
Trái tim Hiểu Hiểu lại nảy lên, cuống quýt giải thích, “Một… một bác sĩ tâm lý mà bạn giới thiệu, vừa từ Mỹ về, chuyên gia PTSD.” Cô lén lau mồ hôi, sợ lời nói dối của mình bị vạch mặt.
Bạch Lộ hoàn toàn không nghi ngờ, “Thì ra là thế.” Lại hừ một tiếng, “Nhưng em thấy chắc là lang băm rồi, tuần trước chị còn khỏe mạnh tỉnh táo là thế, sao đi gặp hắn về rồi thành thế này? Em thấy chị đừng nên đến đó nữa, đợi bác sĩ Trương về rồi tính tiếp.”
Cô gật đầu, không muốn nói gì thê về chuyện này.
“Chị có muốn về nghỉ thêm hai ngày không, dù sao gần đây chị cũng có việc gì đâu.”
Bạch Lộ cười nói, “Bảo chị nghỉ thêm mà còn chê, làm như thể sắp lên đoạn đầu đài.”
Trong lòng Hiểu Hiểu khổ không thể nói, nhưng đúng là không thể nói thật đó.
Về nghỉ?
Nếu cô mà về, chắc chắn còn thảm hơn bây giờ. Bây giờ trừ cảm giác đau xót giữa hai chân thì chỉ thấy mệt thôi, muốn tìm một chỗ nào đó để ngủ một chút, nếu bây giờ mà về thì dù có muốn ngủ cô cũng không ngủ được.
Dục vọng của Khang Hi sâu không thấy đáy mỗi lần hoan ái, cô bị anh giày vò, trong đầu là một mớ hỗn độn, còn anh thì lại như không biết mệt mỏi, liên tục không chịu ngừng nghỉ.
Đêm qua cũng thế, cô lại bị anh giày vò đến ngất đi.
Sáng sớm, thế mà anh lại giải quyết dục vọng của mình lúc cô đang mơ mơ màng màng, lúc tỉnh lại thì chẳng biết anh đã bắt đầu được bao lâu rồi, nếu không phải anh đang tiến vào giai đoạn kịch liệt cuối cùng, dữ dội đến mức đủ lay tỉnh người chết thì e rằng cô còn đang ngủ bất tỉnh nhân sự ấy.
Cô đỏ mặt nghiêng đầu, làu bàu: “Cầm thú!”
“Dạ? Chị nói gì cơ?”
Cô cuống quít quay đầu lại, “Không, không có gì!”
Bạch Lộ nghi ngờ nhìn cô, cứ cảm thấy cô có gì là lạ.
“Đoan Mộc, nếu không ngủ được thì em tạm kê vài viên thuốc cho chị nhé.”
“Không cần!” Những tình huống như lúc này, có kê thuốc gì cũng vô dụng thôi, Khang Hi luôn có biện pháp đánh thức cô.
“Vậy thì thế này, chị đến phòng khám của đội y tế nghỉ chút đi, ở đó có giường, chị có thể ngủ một giấc.”
Đề nghị này đó, Hiểu Hiểu lập tức đồng ý.
Bạch Lộ vừa dợm bước thì Hiểu Hiểu lại ngượng ngùng mở miệng, “Có thể đỡ chị một chút được không.” Bây giờ mà không bám vào gì đó thì cô không đi được.
Bạch Lộ ngẩn người, thấy hai chân cô run rẩy, cười khúc khích nói: “Chị sao thế, sao không đi nổi rồi?”
“Vận động quá mức!” Cô cay cú nói.
Vận động này khác với vận động kia, có điều Bạch Lộ lại hiểu nhầm.
Hiểu Hiểu là huấn luyện viên võ thuật của đội đặc công, nổi tiếng thích vận động, nếu không thì cái bụng săn chắc và cơ bụng kia từ đâu mà ra? Nghe nói cô còn có thể hít đất được 200 cái liên tục nữa đó.
“Biết chị chuyên nghiệp rồi, nhưng cũng đừng liều mạng như thế chứ.”
Bạch Lộ đỡ cô đi tới phòng y tế.
“Đúng rồi, xe của chị đâu nhỉ?”
“Đang sửa!” Sửa hai tuần mà chưa thấy gửi về, hỏi Khang Hi, anh lúc nào cũng đánh trống lảng, nếu không bày vẻ ai oán nhìn cô thì nói, mỗi ngày đưa đón em không được à, hỏi nhiều rồi, riếtcô cũng chẳng muốn hỏi nữa.
“Khi em tới có thấy một chiếc Audi đậu ở ngõ hẻm đối diện, chị bước từ trên xe xuống, có ai chở chị đến à?” Tiếc là kính xe dán màu đậm quá, không thấy rõ trong đó là ai.
Hiểu Hiểu đáp: “Bạn trai chị!” Chuyện yêu đương với Khang Hi, ngoại trừ Vệ Hiểu thì trong đội đặc công chẳng còn ai biết cả.
Vệ Hiểu không nói nhiều, cũng chẳng tuyên truyền chuyện này làm gì, cô cũng không định giữ bí mật, chẳng qua không ai hỏi mà thôi.
Bạch Lộ trợn tròn mắt, “Chị nói lại lần nữa!”
“Bạn trai!”
Bạch Lộ hoàn toàn không dám tin vào tai mình, Hiểu Hiểu thế mà có bạn trai! Chuyện này xảy ra từ bao giờ, sao chẳng có chút dấu hiệu nào cả?
“Là ai?” Cô thật sự muốn biết người đàn ông nào lại có lá gan lớn đến vậy, dám theo đuổi con báo… à không, bất động mỹ nhân của đội đặc công.
“Lần sau sẽ giới thiệu cho em biết.” Khang Hi nổi quá, định lúc có mọi người thì giới thiệu một lần luôn. Không phải sợ Bạch Lộ không tin mà nghĩ đến việc nhỡ có ai muốn kí tên, chụp ảnh chung thì giải quyết luôn một lần.
Hiểu Hiểu tới phòng y tế, tìm một cái giường sát tường nhất rồi nằm ngủ luôn, đánh một giấc tới trưa.
Vừa tỉnh ngủ cô liền thấy đói, về phòng làm việc của mình, lấy hộp cơm tình yêu của Khang Hi ra, là sandwich cá ngừ và pudding caramel mà cô thích ăn.
Vừa cắn một miệng thì chuông điện thoại lại reo, cô đưa mắt nhìn, cam chịu bắt máy.
“Hiểu Hiểu, tối nay em muốn ăn gì?”
“Thịt người!” Thịt của anh.
Lại có tiếng cười từ đầu dây bên kia, “Được, tối nay anh sẽ để em ăn cho dủ.”
Nếu như trước đây thì cô sẽ nghĩ đây là nói đùa, nhưng bây giờ quyết định không nghĩ như vậy nữa, rõ ràng là cầu hoan một cách trần trụi!
Cô cắn răng: “Anh có thể một vừa hai phải thôi được không?”
Một vừa hai phải là một loại xa xỉ với Khang Hi thật đấy.
Anh đang vui đến quên trời quên đất rồi, khiến cô khổ không tả được, mà lại không thể cự tuyệt.
“Vì sao?”
Cô không nói gì, anh nhất định không chịu buông tha cho. Hiểu Hiểu quyết định chút nữa sẽ đi hỏi xin Bạch Lộ chút thuốc ngủ, không phải cho mình mà để cho anh.
Tốt nhất là có thể khiến cho anh ngủ ba ngày hai đêm, ngủ suốt cả tuần càng tốt.
Khang Hi chặc lưỡi một cái, “Hiểu Hiểu, quen là tốt thôi.”
Nếu không phải vì bây giờ anh không ở đây thì cô đã muốn nhào tới cắn cho một cái.
Anh lại hỏi, “Tối nay em muốn ăn gì?”
“Móng heo!” Thể lực tiêu hao quá nhiều, cô cần thêm năng lượng.
“Kho? Hay muốn hầm canh?” Nếu nấu canh thì sẽ hầm giò heo với đậu tương, rất thích hợp cho phụ nữ.
“Kho!” Cô chuẩn bị gặm móng heo thay cho gặm anh.
“Còn muốn gì nữa không?”
Cô ngẫm nghĩ, “Hơi lạt miệng…”
Nghe cô bảo lạt miệng, chẳng để Hiểu Hiểu phải suy nghĩ thêm, với bản lĩnh của Khang Hi đã lập tức liệt kê một mớ, “Tối nay anh nấu sườn khoai tây cay ngọt, bắp xào, gà viên vị chanh, gà nhồi xôi không xương nhé?”
Đây đều là những món khai vị, thích hợp cho mùa hè.
Cô gật gật đầu, “Dạ!”
“Vậy em làm việc đi, anh đi mua đồ ăn!” Anh dừng lại một chút, “Đến đây, hôn cái nào.”
“Đứng đắn chút đi!”
Anh cũng không ép, “Vậy để anh tự đến!” Anh lại chụt một cái thật kêu ở đầu kia điện thoại.
Hiểu Hiểu đỏ mặt cúp máy.
Sự ngọt ngào giữa hai người yêu nhau thế này, trái lại cô đã thành thói quen.
***
Khang Hi cúp điện thoại, đeo kính râm và khẩu trang chuẩn bị ra ngoài mua đồ ăn. Vốn có thể giao chuyện mua đồ ăn cho Hải Lãng hay Kế Hiếu Nam, thế nhưng anh cảm thấy mình nên hoạt động một chút. Trước đây anh cũng thường tập gym, không cần đến câu lạc bộ, ở nhà có máy tập riêng. Thế nhưng từ sau khi theo đuổi Hiểu Hiểu, vóc người hơi xuống cấp, để đảm bảo ‘vận động’ được lên một tầm cao mới, không thể nào thiếu thể lực, tranh thủ vừa làm việc nhà vừa vận động, kết hợp hai trong một.
Vừa mở cửa thì anh gặp phải Cảnh Bất Mị đang nhấn chuông.
Cảnh Bất Mị vừa định mở lời thì anh đã muốn đóng cửa.
Cảnh Bất Mị vội vàng giơ chân chặn trong khe cửa, “Cậu làm gì mà vừa thấy tôi đã đóng cửa hả.”
Khang Hi xụ mặt đáp, “Mấy tháng tới tôi không muốn làm việc!” Cảnh Bất Mị là người quản lý của anh, đến tìm anh, trừ công việc thì còn việc gì khác nữa chứ.
“Hợp đồng của cậu đã xếp hàng tới tháng bảy năm sau rồi, nếu không làm việc là không được đâu!” Vừa nói, cậu vừa dùng sức chen vào trong cửa.
Khang Hi buông nắm cửa ra, gỡ kính mắt và khẩu trang xuống, ngồi trên sofa bĩu môi, “Không muốn!”
“Đại ca à, có tí đạo đức nghề nghiệp được không, cậu không thể vì phụ nữ mà không làm việc chứ.” Không có đùa với tiền vi phạm hợp đồng được đâu.
Anh quay mặt đi, một bộ vặn vẹo ‘Tôi chỉ muốn ở chung với Hiểu Hiểu thôi’.
Khang Hi xem thường, “Mấy thứ cậu nói thì với tiền bây giờ của tôi cũng mua được.” Vấn đề là Hiểu Hiểu cũng không ham hố gì mấy món này, nhưng vừa nghe thì biết đây là thứ Vưu Giai thích.
Trong bụng Cảnh Bất Mị la oai oái, cậu có thể mua được, còn tôi thì sao, tôi cũng phải nuôi vợ chứ.
Một lát sau cậu ta lại tiếp, “Vậy cậu không muốn để Hoàng hậu nương nương ngồi trên bồn cầu đếm tiền của mình, đếm đến rút gân tay à?”
Vưu Giai thích đếm tiền của cậu lắm, mỗi lần đếm xong đều tỏ ra rất hài lòng.
Còn với Khang Hi, anh thích Hiểu Hiểu đếm tiền trên giường hơn, anh có thể nhào tới bất cứ lúc nào, mỗi lần tới là tiền cứ rung rung, một đêm tiêu hồn.
“Nửa năm cái đầu cậu, cậu còn một phim điện ảnh sắp quay kìa.”
Khang Hi nhíu mày, “Điện ảnh?”
Cảnh Bất Mị ôm trán, biết ngay là anh đã quên, lấy bọc hồ sơ đựng kịch bản ném cho Khang Hi.
Khang Hi nhíu mày nhìn, nhớ rồi, là một bộ phim kinh dị, đó là lần anh giả vờ nhát gan, muốn Hiểu Hiểu cùng xem chung bộ ‘Quỷ ảnh’ để tìm linh cảm.
Cảnh Bất Mị mở sổ ghi chép, “Qua lễ quốc khánh tháng sau, ngày mười tháng mười sẽ làm lễ mở máy, cậu phải tham gia. Tuần sau có buổi họp thảo luận kịch bản, cậu cũng phải tham gia. Ngày kia còn phải thử trang phục, cậu cũng phải có mặt.”
Anh là nam chính, nếu không có anh thì chẳng làm được chuyện gì hết.
Khang Hi bĩu môi, làm bộ mặt đừng tới đây, thái độ rất không tình nguyện.
Cảnh Bất Mị liếc mắt là biết trong lòng anh đang nghĩ gì, chẳng phải đang muốn dính lấy Hoàng hậu nương nương chứ gì.
Cậu ta đóng sổ ghi chép, quăng một tờ danh thiếp cho anh.
Khang Hi ngẩng đầu, “Gì thế?”
“Tôi nghe ngóng giúp cậu rồi, chỗ quay ngoại cảnh lần này có một nhà trọ suối nước nóng mới mở, tiếng tăm không tệ đâu, nếu cậu nhớ Hoàng hậu nương nương thì có thể lấy nó làm cớ.” Cậu ta nhướng mày, mặt như muốn bảo biết hết rồi nhé.
Khang Hi liếc cậu ta một cái, lập tức mắt sáng rỡ, tán thưởng nói: “Lão Cảnh, vẫn là cậu hiểu tôi!”
Cảnh Bất Mị ngẩng đầu lên, mũi vểnh lên trời, đắc ý nói: “Đương nhiên, không thì sao tôi lại là người quản lý xịn của cậu được.”
Khang Hi nhìn giới thiệu ở mặt sau trên tâm danh thiếp, có ghi, nhận đặt bao tư nhân.
Bao cả nhà trọ ư…
Suối nước nóng…
Ừ, sẽ lớn hơn bồn tắm!
t*ng trùng của Vạn Tuế Gia xông lên não rồi!
***
Đúng giờ Khang Hi đón Hiểu Hiểu về, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, rửa tay, cô lấy đũa chọt vào miếng sườn xào khoai tây cay ngọt rồi bỏ vào miệng.
Xương sườn đã được chiên giòn, sau khi rưới nước sốt xong lại cho vào chảo chiên lại, ăn rất ngon, chua chua ngọt ngọt, lại còn hơi cay, ăn rất trôi cơm.
Cô lại múc một muỗng bắp xào, đây cũng là món cô thích, cắt đào vàng, sơn tra, cà rốt thành hạt lựu, sau đó xào chung với bắp, trong vị ngọt có xen vị hoa quả.
Khang Hi gắp gà viên vị chanh vào chén cô, nước sốt chanh màu vàng óng ánh, gà viên được chiên trong dầu nóng càng thơm ngon hơn hẳn. Trên viên thị còn có chấm vừng trang trí, cắn một cái, mùi hương ngập tràn trong miệng.
Để làm cánh gà rút xương nhồi xôi, Khang Hi không nấu xôi riêng mà dùng cơm đã nấu hôm qua, trộn chung với rau xắt hạt lựu, sau đó nhồi cơm đã trộn vào trong cánh gà, bỏ lên khay nướng, phết một lớp nước sốt bên ngoài, mười phút sau lấy ra, lại phết thêm một lớp mật ong nữa, sau đó nướng thêm hai mươi, ba mươi phút nữa, một đĩa thịt gà thơm ngon đã ra lò.
Món ăn vừa phức tạp vừa sáng tạo như thế, dù là một bà nội trợ chuyên nghiệp cũng chưa chắc muốn làm đâu, thế nhưng anh lại cam tâm tình nguyện, thấy Hiểu Hiểu ăn mà cười híp mặt, Khang Hi cũng vui lây.
Thế nào thì tối nay cũng có phúc lợi!
Cơm nước xong, Hiểu Hiểu uống ‘Phật động tâm’ anh pha cho để tiêu cơm, sau khi anh rửa chén dọn dẹp trong bếp xong xuôi, hai người lại cùng trên sofa để xem tin thời sự. Lúc đó, Khang Hi lại không kiềm được mà muốn xơ múi anh một chút, bù vào thời gian cô đi làm, anh ở nhà một buồn hiu.
Cuộc sống này, bình thản, những cũng rất ngọt ngào.
Thế nhưng, đến khi tắm, con mắt của Khang Hi cứ lập lòe ánh sáng xanh như sói kiếm ăn vào ban đêm, Hiểu Hiểu cảnh giác, đột nhiên chỉ vào bếp, “Có gián!”
Khang Hi vô thức nhìn hướng tay cô chỉ, anh là người nội trợ toàn năng, dọn dẹp sạch sẽ 100%, sao có gián được!
Tranh thủ anh đang phân tâm, Hiểu Hiểu mang đồ sạch, chạy vào phòng tắm nhanh như chớp.
Đóng cửa!
Khóa lại!
An toàn!
Khang Hi trừng cái cửa bị đóng chặt kia, sự không cam lòng để mất cơ hội tốt khiến cả mặt anh đen thui.
Anh tới gõ cửa, nói rất nghiêm túc: “Hiểu Hiểu, tắm chung đi, bảo vệ môi trường!” Tiết kiệm điện, tiết kiệm nước, tiết kiện hơi ga!
Hiểu Hiểu lắc đầu như trống bỏi, “Không muốn!”
Tắm chung chỉ tổ phí điện, phí nước, phí hơi ga thôi, vì chưa hết hai tiếng thì chắc chắn anh sẽ không cho cô ra ngoài, lại còn dễ làm đủ trò bất lương – chẳng hạn như tắm hoa sen trong phòng kính.
“Hiểu Hiểu à…” Anh đứng trước cửa năn nỉ, “Anh vì em mà bỏ cả cánh rừng đó.”
Tối qua, khi bị anh giày vò lăn qua lăn lại, cô cầu xin thì đã nghe anh nói như thế.
Ý câu này là, vì anh đã bỏ cả cánh rừng, treo cổ mình trên cái cây của cô, thế nên một mình cái cây của cô phải trả phúc lợi của cả cánh rừng này cho anh, thế mới công bằng.
Công bằng cái qué!
Anh có treo cổ trên cây của cô hay không thì phải từ từ mà xem, thế nhưng nhất định cái cây của cô sẽ chết héo trước!
Đừng có mơ!
Khang Hi vẫn còn làu bàu ngoài cửa, cô mở vòi sen, dùng tiếng nước ào ào át những gì anh đang lảm nhảm.
Đến khi tắm xong, cô mặc quần áo vào, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh ngoài cửa.
Vắng vẻ im ắng…
Cô ngẩn người, hôm nay anh tha cho dễ dàng vậy ư?
Mở cửa, vừa bước một chân ra thì lập tức, đất trời đảo lộn.
“Khang Hi!” Cô kêu toáng, thì ra không phải anh tha cho mà canh thời gian hành động.
“Hiểu Hiểu, trốn được hòa thượng không trốn khỏi miếu!” Anh vác cô, bước nhanh về phòng ngủ.
“Anh chưa tắm!”
“Ai nói, lúc em tắm thì anh cũng tắm rồi!”
Phòng này có hai phòng tắm, không tắm chung thì tắm cùng lúc, anh không để lãng phí thời gian đâu.
Hiểu Hiểu rất muốn khóc.
Một giây sau, cô bị Khang Hi xứt lên giường, còn chưa thở được một hơi dài thì anh đã hùng hổ xông tới.
“Anh không thể ngày nào cũng đòi…”
Anh lại hôn lên môi cô, nuốt hết những lời cô muốn nói.
“Hiểu Hiểu, người vừa lấy bằng thì nhất định phải lái xe hằng ngày, không thì chỉ là dân lý thuyết, kỹ thuật kém cỏi.”
Hai việc này không hề giống nhau.
“Ưhmm…”
Anh lại biến cô thành một hồ nước xuân.
Giường lớn rung rung… Giường lớn rung rung.
Cửa phòng rung rung hai tiếng đồng hồ.
Sau khi kích tình đi qua, anh mệt mỏi nằm trên người cô thở dốc dịch liệt, lúc yêu cầu mãnh liệt, bị anh giữ chặt hai tay, sau khi được buông ra, cô không đẩy anh. Hiểu Hiểu không muốn lừa dối chính mình, cô rất thích cảm giác anh vô lực nằm trên người mình.
Thật là kì lạ, thế nhưng lúc nào cũng có một cảm giác thỏa mãn đang nhộn nhạo lan rộng khắp lồng ngực.
Cô xoa mái tóc đẫm mồ hôi của anh, vỗ lưng. Khang Hi chôn đầu vào trong hõm vai của cô, thở hổn hển.
Đây là tác dụng phụ của đẩy lên tầm cao mới đó.
Một lát sau, anh bình tĩnh lại rồi, nhưng vẫn đè lên người cô không chịu dậy, lại một lát sau, tai lại nghe thấy giọng anh buồn buồn nói, “Hiểu Hiểu…”
“Dạ?”
“Có chuyện này anh luôn muốn hỏi em, nhưng sợ hỏi sẽ làm em không vui.”
“Trong tình huống này thì có một việc khiến em không vui thôi.”
Anh ngẩng đầu, tình dục trong tròng mắt đen vẫn chưa tan hết.
Cô tức giận nói, “Đó là khi anh muốn một lần nữa!”
Hai tròng mắt anh sáng trưng, tình dục chưa tan hết lại dâng lên như thủy triều, “Có thể à?”
“Từ chối!”
Anh cứng đờ, lại vùi đầu vào hõm vai Hiểu Hiểu.
Một lát sau, như vừa gom hết dũng khí, thở hổn hển mấy hơi mới hỏi, “Chồng chưa cưới…”
Hiểu Hiểu thấy anh vẫn không nói, đang buồn ngủ thì bất ngờ nghe anh mở miệng, hơi sửng sốt, “Dạ?”
“Anh muốn biết anh ta là loại người gì?” Đây là suy nghĩ đã chôn vùi trong lòng anh từ lâu lắm rồi, như một cái gai, lâu lâu lại đâm vào anh một cái. Anh muốn biết, rốt cuộc người đàn ông mà cô từng yêu là người thế nào.
Không phải muốn so đo, chỉ muốn biết vậy thôi.
Hiểu Hiểu tỉnh táo lại, ngây ngốc hỏi: “Ai cơ?”
Thế mà cô lại hỏi là ai à?
Anh cũng ngơ ngác nhìn cô, muốn tìm ra manh mối gì đó trên mặt Hiểu Hiểu, chẳng lẽ PTSD còn có cả triệu chứng mất trí nhớ?
Cô quên rồi sao?
Đột nhiên, Hiểu Hiểu biến sắc, đồng thời có lớp nước xuất hiện trong mắt, ánh mắt u ám không nhìn ra tâm tình.
Trái tim Khang Hi căng thẳng, cuống quýt ôm cô, không biết có phải cô nổi giận hay do nhớ lại quá khứ.
Anh ảo não mãi thôi, đáng ra không nên hỏi, quá tham lam sẽ khiến anh đánh mất cô thôi.
“Sao anh biết?”
Khang Hi không biết phải trả lời thế nào, vẫn ôm cô thật chặt, chỉ sợ cô sẽ trở thành một Đoan Mộc Hiểu Hiểu lạnh lùng trước kia.
“Cảnh Táp?”
Cho dù anh không nói thì cô cũng đoán được. Người biết quá khứ của cô, lại có liên lạc với anh thì chỉ có Cảnh Táp và An Hủy thôi. Chắc chắn An Hủy sẽ không nói cho anh biết, thế thì chỉ còn Cảnh Táp.
Giọng nói của cô lạnh băng khiến Khang Hi hoang mang, anh gật đầu, lại dùng sức ôm chặt cô hơn.
Sự hoang mang của anh, cô có thể cảm nhận được. Hiểu Hiểu cũng chẳng ngại để anh biết quá khứ của mình, chỉ là hi vọng sẽ do chính mình tự nói hơn,
Anh ôm chặt, cô sắp không thở nổi tới nơi, đành phải giãy dụa nói, “Buông em ra!”
Khang Hi sợ hãi, “Không buông!”
Bây giờ anh sự ảo não trong anh đã biến thành hối hận, quả nhiên, quá khứ là một điểm mấu chốt không thể đụng vào của cô.
Hiểu Hiểu đành sử dụng vũ lực, nháy mắt đã đè anh xuống giường.
Nhìn Khang Hi giãy dụa trên giường, không hiểu sao cô lại có một niềm vui trả thù!
Anh tủi thân nhìn cô, “Em đã đồng ý không dùng võ với anh rồi mà.”
Đầu Hiểu Hiểu lập tức nổi đầy vạch đen, đúng là đã đồng ý, mỗi lần hoan ái cao trào nối nhau, cô khóc lóc xin tha, anh lại hung dữ đòi cô phải đồng ý, sau này không được dùng bạo lực gia đình.
Khang Hi tưởng cô tức giận không muốn gặp mình, cả người sắp hỏng tới nơi, lại thấy cô đi tới tủ quần áo, mở cửa, lấy một hộp bánh bích quy hình tròn từ trong chỗ sâu nhất, cầm lên, quay lại bên cạnh anh.
Khang Hi hơi ngạc nhiên, thế nhưng vẫn rất hoang mang, thấy cô quay lại, lập tức ôm cô từ sau.
Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm hộp bánh bích quy rất lâu, sau đó mới dùng hết dũng khí mở ra.
Trong khoảnh khắc đó, cô những tưởng rằng sự lạnh lẽo của nỗi sợ sẽ đánh bại mình, thế nhưng không. Có sự ấm áp của Khang Hi dán sát trên lưng đang cuồn cuộn chảy đi khắp người cô, lặng lẽ đuổi nỗi đau và thống khổ trong trái tim lạnh lẽo.
Cô quay đầu nhìn anh. Trong mắt anh đầy vẻ căng thẳng, như sợ cô sẽ biến mất, giữ thật chặt, thật kiên nhẫn, như một đứa con nít đang ôm đồ chơi của mình thật chặt, muốn bảo vệ nó mà lông tơ cả người dựng đứng cả lên.
Cô mỉm cười, quay đầu lại, lấy một tấm ảnh từ trong hộp bánh kia, ngả ra đằng sau dựa vào ngực anh, chỉ vào người trong hình, nói, “Đây là cha và mẹ em!”
Ban đầu Khang Hi hơi sửng sốt, sau đó lại rất vui, Hiểu Hiểu không giận, cô đang giới thiệu cha mẹ mình cho anh.
Nỗi hoảng sợ bất an ban nãy đã lùi đi trong nháy mắt, hốc mắt nóng hổi, suýt nữa lại khóc. Anh chớp mắt, dằn đợt sóng trào dâng trong lòng xuống, lại ôm cô thật chặt, đến khi trái tim đang kích động từ từ bình phục, anh mới nhìn tấm hình kia.
Trong ảnh có bốn người, ba nữ một nam. Người đàn ông khôi ngô như một ngọn núi lớn, trông hình thể, có thể so với đội viên đã mặc dụng cụ hỗ trợ của một đội bóng bầu dục, vóc người tam giác ngược điển hình. Ông đứng đằng sau, hai tay vòng qua ba người phụ nữ. Vì quá cường tráng mà lại trông giống như một con trâu lớn và ba nàng chim sơn ca.
Anh đưa mắt nhìn, lập tức nhận ra ở giữa là một cái bánh sinh nhật, Hiểu Hiểu đang cười sáng lạn, người phụ nữ bên trái lại rất giống Hiểu Hiểu, giống đến tám phần là ít, có điều hơi đứng tuổi.
“Đây là mẹ vợ à?” Anh chỉ vào người phụ nữ khá giống Hiểu Hiểu.
“Đẹp lắm đúng không!”
Đúng là rất đẹp.
Anh lại chỉ vào người đàn ông cường tráng như ngọn núi lớn kia, “Cha vợ?”
Hiểu Hiểu kiêu ngạo ngẩng đầu, “Dạ, baba.”
Anh lại lúng túng ho khan, “Cha vợ thật là… cường tráng!” Trong lòng không khỏi thầm cảm tạ trời xanh, Hiểu Hiểu giống mẹ, không giống cha.
Cha vợ đúng là Xi Vưu trong truyền thuyết.
Cuối cùng, anh lại chỉ vào người phụ nữ thứ ba trong ảnh, tóc vàng chói mắt, da trắng như tuyết, ngũ quan rất tinh xảo, là một mỹ nhân khiến người ta phải kinh diễm.
Trong ba người phụ nữ, cô ấy cao gầy, tóc ngắn xinh đẹp, chỉ đeo một bông tai kim cương trên tai, mặc áo khoác da màu đen đơn giản, khiến thoạt nhìn trông cô khá trung tính, nhưng vẫn chẳng mất vẻ quyến rũ.
“Đây là ai?”
Hiểu Hiểu dùng ngón tay vuốt ve, “Cara!”
“Bạn thân à?”
Anh hỏi như vậy, là vì dù Hiểu Hiểu đang bưng bánh kem, thế nhưng trong ảnh có hoa tuyết đang rơi, đang mùa đông. Trong khi cô lại thuộc sao Bạch Dương, một cô gái sinh vào ngày xuân tháng tư, thế nên đây không phải là sinh nhật của cô. Mà đã không phải sinh nhật của cô thì chỉ là một trong ba người này thôi.
Dù là sinh nhật của ai, nhưng có thể giữ lại một bức ảnh chụp chung thân thiết thế này, nhất định rất thân thiết với nhau.
Hiểu Hiểu gật đầu, lại lắc, sau đó tuôn ra một câu nói kinh người, “Đây là người mà anh vừa muốn hỏi!”
“Hả?”
Cô chớp mắt một cái, “Vị hôn phu!”
Khang Hi khiếp hãi đến mức suýt nữa té xuống giường, đột nhiên ghé vào tấm ảnh, nhìn cẩn thận.
Không, không thể nào!
Dù cô gái này rất trung tính, mặc áo khoác da này, nhưng những đường cong của phụ nữ vẫn rõ ràng như thường.
Sao có thể là đàn ông?!
Lại còn là vị hôn phu của cô?
“À, em quên mất, đây là lúc cậu ấy còn là nữ!” Cô lại tìm một tấm ảnh từ trong hộp bánh, đưa cho anh.
Bức ảnh kia đã thay đổi hoàn toàn.
Ngũ quan xinh đẹp vẫn còn, chỉ là thô hơn, mái tóc ngắn và mỏng kia vẫn còn, chỉ là cắt sát đầu, mặc áo thể dục mỏng, để lộ cơ ngực khỏe mạnh.
Đây đúng là một người đàn ông.
Nhưng khuôn mặt này…
“Cara lớn hơn em ba tuổi, là con gái của đồng nghiệp ba em, lúc 12 tuổi, cậu ấy đã nghĩ mình là con trai, suy nghĩ này vẫn không thay đổi, lớn lên theo thời gian, càng lúc càng kiên định. Thế nên lúc cậu ấy 20 tuổi, đã quyết định trở thành đàn ông, phẫu thuật chuyển giới, cứ cách ba tháng một lần là tiêm hormones nam vào người, ba năm sau… Cậu ấy trở thành đàn ông!”
Khoa học kĩ thuật thay đổi từng ngày, chuyển giới cũng vậy, nếu nam thành nữ thì phải phẫu thuật cắt bỏ đặc trung nam giới, lại còn phẫu thuật bơm ngực máu me rất phực tạp. Nữ thành nam thì đơn giản hơn, chỉ cần tiêm hormones nam liên tục vào người, kết hợp ăn uống và tập thể hình, giọng nói, hình thể, râu, và hầu kết sẽ nhanh chóng xuất hiện nhờ hormones nam tăng mạnh. Đương nhiên, nửa người dưới thì cần phải có phẫu thuật.
Đổi giới cũng chẳng có gì đáng xấu hổ, chỉ là lúc ra đời đi nhầm cửa, muốn sửa đúng thì cái giá phải trả cao đến mức người thường khó tưởng tượng.
Đột nhiên Khang Hi xoay người Hiểu Hiểu lại, giữ chặt vai cô, đầu tiên sờ lên trán, xem thử cô có sốt không, lại lấy ngón tay vạch mắt cô ra, kiểm tra Hiểu Hiểu có đang tỉnh táo hay không.
“Anh làm gì đó?” Cô cả giận nói.
“Xem tinh thần của em có bình thường hay không, ai lại muốn cưới một cô gái chuyển giới chứ?”
Đàn ông hả, đàn ông hả? Là giả! Cho dù có phẫu thuật phần dưới thì cũng không phải là đàn ông, rốt cuộc năm đó cô đã nghĩ thế nào?
Lúc này, anh đã sớm quên mất bình giấm trong bụng, chỉ thấy mình nực cười, anh thế mà lại ghen tuông với một người phụ nữ.
“Anh để em nói cho hết!”
“Em còn muốn nói gì nữa!” Anh nhận định, chắc chắn lúc đó tinh thần của cô có vấn đề.
Chẳng trách đây lại là lần đầu tiên của cô, vì gã chồng chưa cưới này không thể ‘ấy ấy’.
Hiểu Hiểu ra hiệu ý bảo anh bình tĩnh chớ nóng, lại nói: “Thật ra lúc em 16 tuổi, còn tự mình là người đồng tính!”
Khang Hi khiếp sợ, nằm vật xuống.
Kích thích quá lớn, tế bào não đi đời rồi.
“Chỉ là cho rằng thôi…” Cô dừng lại một chút, “Chắc anh có nghe Cảnh Táp nói rồi, lúc em 16 tuổi đã lên đại học.”
Anh có nghe qua, biết cô IQ cao, EQ thấp, nhưng không ngờ lại thấp đến thế, thậm chí còn chẳng biết mình có thích đàn ông hay không.
Nhân tiện thầm bổ sung một câu, khiến anh theo đuổi cực khổ đến vậy.
“Vì sao lại cho rằng mình là người đồng tính?” Dù sao cũng phải có lí do chứ.
“Lúc em mười sáu, có thi đậu trường Ivy League, chuyên ngành Tội phạm học. Trong khoa em năm đó chỉ có ba nữ, những người khác đều là con trai, đa số là người Tây. Ban đầu em cũng chẳng nghĩ mình có xu hướng đồng tính đâu, chỉ là không thích tiếp cận với nam sinh. Có một hôm nhiệt độ cao, cực kì nóng nực, điều hòa trong trường lại có vấn đề. Để cho mát nên tụi nam sinh cởi áo ra hết, trên ngực bọn họ còn rậm lông, khiến em cảm thất cực kì kinh tởm.”
Cô vẫn không thể hiểu nổi, lông trên người đàn ông phương tây, trừ giữ ấm thì còn có tác dụng gì nữa?
Khang Hi sửng sốt, “Vì thế thôi à?”
Cô nghiêm túc gật đầu, “Lúc đó em cho rằng, đàn ông là một sinh vật cấp thấp chưa tiến hóa hết!”
Lúc 16 tuổi, tâm trí chưa hoàn thiện, chuyện gì cũng có xu hướng vơ đũa cả nắm.
Lại thử nghĩ một chút, nửa đêm mắt nhập nhèm, muốn nhờ người đàn ông bên cạnh rót cho li nước, vừa quơ tay lại trúng lông ngực, thế thì có gì khác gì ngủ chung với chó săn lông vàng đâu.
Thế là, cảm giác của cô với con trai hạ thẳng xuống mức thấp nhất, cho rằng mình chắc chắn không thể thích đàn ông.
Nếu đã không thích đàn ông thì chỉ có thể thích phụ nữ thôi, mà Cara là một sự tồn tại rất hoàn mỹ.
Là phụ nữ, nhưng lại MAN hơn phụ nữ, không có lông ngực, cũng thích phụ nữ, lại còn đối xử rất tốt với cô, là thanh mai trúc mã, quá hoàn hảo.
Còn với Cara mà nói, cô ấy và Hiểu Hiểu hiểu rõ nhau, trong giai đoạn chuyển giới đau khổ nhất, Hiểu Hiểu vẫn ở bên cạnh cô, cảm giác giống tình đồng đội này, đã vô thức thúc đẩy ‘tình yêu’ của bọn họ.
Thế nhưng, trong tình yêu hư ảo đó, Cara thật sự yêu cô, đây cũng là điều mà Hiểu Hiểu cảm thấy băn khoăn nhất sau khi phát hiện mình không phải là người đồng tính. Cô muốn nói cho cô ấy, thế nhưng mãi mà không tìm được cơ hội, cũng không có dũng khí.
Mãi đến khi Cara chết đi.
Mang theo mộng đẹp rằng Hiểu Hiểu cũng yêu mình, biến thành mây khói trước mắt cô.
Cô nhắm mắt, nhớ lại những ngày trước, trái tim vẫn còn rất đau.
Khang Hi nhận ra, ôm chặt cô vào lòng.
Lúc này, sự ấm áp của anh, giọng nói của anh, cái ôm của anh, sau khi trải qua nỗi đau đến tê tâm liệt phế, sau khi mất hết những gì thân thương nhất, lại trở thành cản tránh gió, che chắn hết mọi bi thương.
Quá khứ đau khổ không thể nào biến mất, nhưng mà cô sẽ có một tương lai hạnh phúc. Cô may mắn biết bao, khi có thể gặp được anh.
Mở mắt, cô lại lấy những bức ảnh khác ra, cẩn thận giới thiệu từng bức cho Khang Hi nghe. Cô muốn nói tất cả quá khứ của mình cho anh biết, những điều vui vẻ, những điều ấm áp, những nỗi đau, cả những xót xa trong lòng, những thứ không thể xóa nhòa trong cuộc đời.
Mãi lâu sau, cô mơ màng thiếp đi, vẫn nắm tay Khang Hi thật chặt.
Khang Hi nhìn lồng ngực trơn nhẵn của mình, thầm cảm tạ trời xanh một lần nữa, vì đã sinh anh là người Châu Á.
Có điều, nghe nói có vài đàn ông Châu Á lớn tuổi cũng mọc lông ngực. Anh quyết định khi nào rảnh phải đến thẩm mỹ viện, triệt lông vĩnh viễn bằng laser, kiên quyết không để cho mình mọc lông ngực, một cọng cũng không.
Dù lí do này rất buồn cười, thế nhưng Khang Hi có thể tưởng tượng được, khi đó Hiểu Hiểu… ngây thơ cỡ nào.
Thế mà cô lại vì một lí do như thế, chọn gả cho một…
Chờ một chút, nói cách khác, anh mới là người đàn ông đầu tiên mà Hiểu Hiểu yêu.
Tin tức này khiến anh hưng phấn, tinh thần hăng hái như vừa được tiếp máu gà.
Hiểu Hiểu ngủ rất say, tỏa ra mùi hương ngọt ngào.
Chỉ khi nhìn cô thế này, trái tim của anh mới không ngừng lẩm bẩm nói thèm muốn cô, thân thể của anh càng kêu gào thèm muốn cô lớn hơn!
Lúc này, anh chỉ muốn cô mà thôi!
Thế là, anh nhào tới, dùng môi hôn nhẹ lên chóp mũi Hiểu Hiểu, sau đó đến hai gò má, đến đôi môi đỏ mỏng…
Cửa phòng lại tiếp tục rung rung…
Hôm sau, Hoàng hậu nương nương rưng rưng đỡ tường bước qua cổng đội đặc công.
Cô đành bấm ngón tay tính toán, từ đây đến ngày thân thích đáng ghét tới, còn những hai mươi ngày.
Lần đầu tiên cô lại hi vọng vị thân thích này có thể đến sớm thế này!