Bầu trời sao trong núi là một cảnh đẹp nhất định phải thưởng thức trong đời, trên trời không có một gợn mây, sao sáng hơn bất kì lúc nào, lại còn rõ ràng, như những viên đá quý sáng lấp lánh trên màn trời xám bạc, tỏa ánh sáng nhu hòa trong suốt, tao nhã mà tịch mịch, sao sáng dày đặc trên bầu trời bao la, từ phía chân trời đằng tây bắc, vắt ngang đến giữa trời rồi nghiêng nghiêng về lại đất bằng đông nam, cảm giác mênh mông này khiến con người như có cảm giác được ở giữa vũ trụ.
Vừa ngẩng đầu lên, một đường cong chói mắt xẹt qua bầu trời đêm tĩnh lặng, mang tia sáng trắng, lẳng lặng rơi xuống, tựa như giọt lệ từ bầu trời sao kia, sợi dây trắng ấy sáng chói, như tái hiện con sông ngân, phát ra tia sáng kì lạ vô ngần.
Vì sao băng quá đẹp, đẹp nhờ sự lộng lẫy trong khoảnh khắc, đẹp nhờ giọt lệ trong nháy mắt, cũng đẹp nhờ sự kì ảo lúc sinh mệnh chấm dứt.
Ngẩng mặt lên nhìn trời sao, phiền não chẳng qua chỉ tựa mây khói, gió thổi là tan.
Trong một đêm như thế, trừ ánh sao, còn có ánh lửa.
Dẫu là mùa hè nhưng cũng phải có lửa trại, ngoại trừ để chiếu sáng thì còn để sưởi ấm, vì khí hậu trong núi là kiểu có biên độ nhiệt giữa ngày và đêm lớn điển hình, hơn nữa cũng nhằm xua đuổi lũ động vật kiếm ăn ban đêm.
Mấy bó củi và cành cây được gom lại chất thành đống, lửa cháy hừng hực, lấp láp ánh hồng.
Mọi người ăn cà ri Khang Hi nấu xong, uống kopi Vệ Bảo pha (café chồn), thỏa mãn không nói hết.
An Hủy và Vưu Giai vừa nhìn thấy một ngôi sao xẹt ngang, vội vàng đứng dậy cầu nguyện.
“Cầu mong mình được trở thành Ảnh hậu nổi tiếng, sau đó gả vào nhà đại gia!”
“Cầu mình có thể trở thành thợ trang điểm đặc biệt giỏi nhất thế giới, mong Lão Cảnh có thể sớm phát tài!”
Ước nguyện dưới trời sao là một việc mà rất nhiều người thích làm, sao dày đặc, như muốn mang tất cả sức lực của mình, gom từng chút ánh sao sáng ngời lại một chỗ, tuy không rực rỡ bằng vầng mặt trời, cũng thua sự trong trẻo của ánh trăng, thế nhưng vẫn kéo tới trần gian, soi tỏa lòng ai, mang đến những mộng tưởng xinh đẹp cho loài người.
Đột nhiên, phía sau truyền tới câu nói yếu ớt của Cảnh Táp, “Cầu cho tất cả những sát thủ biến thái trên đời đều chết sạch.”
Đúng là phong cách của cảnh sát nhân dân.
An Hủy giậm chân nói, “A Cảnh, đang lúc này mà sao cậu lại nói những chuyện u ám thế.”
“Nào có u ám gì, rõ ràng là nguyện vọng tươi sáng biết bao.”
Vưu Giai cười nói: “Đúng là nữ cảnh sát từng lên trang bìa tạp chí cảnh sát nhân dân, không phải bình thường.”
Thật là cao thượng.
Mọi người liền bật cười.
Buổi tối trong núi không có hoạt động vui chơi gì, ăn cơm xong, dọn dẹp chén bát đũa muỗng, súc miệng rửa mặt một chút là có thể vào lều nghỉ ngơi. Nhưng ở đây có bốn cô gái, lại đang mùa hè, ban ngày chảy nhiều mồ hôi, không khỏi muốn tắm nước nóng, thế là ‘nhà xe’ của Vệ Bảo lập tức phát huy tác dụng.
Vì lí do an toàn, đàn ông ở ngoài xe canh giữ, phụ nữ lên xe trước để tắm.
Dù nhà xe này xa hoa nhưng chỉ có một phòng tắm, mọi người chơi đoán số để quyết định thứ tự, cuối cùng để Vưu Giai tắm trước.
Bạt che nắng ở cửa xe được kéo ra, ở dưới đặt vừa một cái bàn nhỏ, Cảnh Bất Mị và Kế Hiếu Nam ngồi đó đánh bài.
“Hiểu Hiểu, cuối cùng cậu cũng chịu đổi áo lót thể thao rồi hả?” Tiếng An Hủy kêu toáng truyền ra từ trong xe.
Hiểu Hiểu ngại không dám nói cái này Khang Hi mua cho, đành khẽ ừ một tiếng.
An Hủy nhìn kiểu dáng, lại oang oang, “Cậu mặc áo lót của La Perla cơ á, từ lúc nào mà cậu chịu chi mạnh vậy hả?”
La Perla, nhãn hiệu thời trang xa xỉ nhất của Ý, rất nhiều mẫu mã, nội y của nữ cũng thế, được khen là sản phẩm có thể khoe được nét nữ tính, được rất nhiều ngôi sao, người mẫu nữ ưa dùng.
Hiểu Hiểu không biết nhiều về mấy thứ này nhưng cô cũng có xem qua mác giá, chỉ có dùng từ ‘đốt tiền’ để hình dung.
Cảnh Táp nháy mắt ra hiệu: “Là chị em tốt với nhau, cậu có gì muốn nói không?”
“Nói cái gì?”
Cảnh Táp nhe răng giương vuốt đe dọa: “Hiểu Hiểu, thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị!”
Hiểu Hiểu cười cười lui về sau một bước, “Đừng rộn, không có gì muốn nói thật mà.”
Chuyện thế này thì cô còn biết nói cái gì, đơn giản là ai đó cảm thấy áo lót thể thao ngăn cản việc thưởng thức, ảnh hưởng hệ thống thị giác của anh, cứ lảm nhảm bên tai cô không ngừng, để được yên tĩnh, cô đành phải thay thôi.
Bổ sung: Ai đó rất biết chọn áo lót, mặc rất thoải mái.
Nhưng mà, cô không có ý định nói mấy chuyện này ra.
Lúc con gái ở chung với nhau, hễ đùa giỡn, quan hệ càng tốt thì càng ầm ĩ hơn bao giờ hết, sờ ngực đối phương là một trong những việc thường thấy nhất, ngoại trừ sờ còn bóp mấy cái nữa.
“Cảnh Táp, buông tay ra!” Hiểu Hiểu đỏ mặt nhìn bàn tay năm ngón đang ở trên ngực mình.
“Hí hí, Hiểu Hiểu, lớn hẳn nha, cậu không chối được đâu, đây là chứng cứ!”
“Làm gì có!?”
“Thật không? Để tớ sờ với!” An Hủy cũng nhào tới.
Không ngờ rằng, bạt che nắng của xe được kéo lên, dù cửa xe đã đóng nhưng cách âm không tốt, cuộc đối thoại trên đã bị Cảnh Bất Mị và Kế Hiếu Nam đang đánh bài nghe thấy hết.
Cả hai không tự chủ mà đỏ mặt.
Thật ra mang con gái đi cắm trại rất là tốt, nghe đoạn đối thoại ấy thôi đã khiến người ta tưởng tượng ra biết bao nhiêu thứ.
Kế Hiếu Nam nghe mà muốn chảy máu mũi.
Chờ bọn Hiểu Hiểu tắm rửa xong thì đến phiên cánh mày râu, sau đó đến vấn đề chia lều đi ngủ.
Đương nhiên Khang Hi muốn ở chung với Hiểu Hiểu, nhưng đến khi anh tắm rửa xong thì An Hủy, Cảnh Táp đã vào lều Hiểu Hiểu dựng ngủ ngon lành mất rồi. An Hủy vốn không chịu ngủ trong lều vải, thế nhưng chẳng ai ngủ chung trong xe với cô nàng, một người thì cô đơn quá, cộng thêm có Hiểu Hiểu thuyết phục, bảo rằng hiếm có dịp đi cắm trại ngoài trời, không ngủ lều một lần thì quá là uổng cho hai chữ ‘cắm trại’, An Hủy không còn cách nào khác, đành sờ mũi một cái rồi theo cô vào lều.
Sau khi đi vào thì thấy lều này tốt hơn những gì cô nghĩ nhiều, trên mặt đất có trải đệm không thấm nước, vừa mềm vừa dày, bốn phía được bít kín, Hiểu Hiểu còn đặt dược thảo xua đuổi côn trùng. Vì lều khá lớn, tất cả đều là chỗ ngủ nên so với giường trên ‘nhà xe’, có lăn qua lăn lại cũng không sao. An Hủy không phân bì suy tính nữa vậy.
Khang Hi thấy cửa trên lều đã được kéo khóa, chẳng có một cơ hội đi vào, xác định là tối nay phải ôm gối nằm không rồi.
Vết thương về chuyện bao cao su còn chưa lành, thêm một cú này nữa, cả người anh ỉu xìu.
Ở nơi cánh trại, trừ lều dùng chung và lều của Khang Hi thì còn một cái lều lớn khác, để Vệ Bảo và Kế Hiếu Nam dùng. Cảnh Bất Mị có lều đơn riêng, dành cho hai người là cậu và Vưu Giai.
Khang Hi nằm một mình lăn qua lật lại trong ‘nhà trọ cao cấp’ của mình mãi không ngủ được, cào tóc, bò ra từ trong túi ngủ, buồn bực đi vào lều vải của Vệ Bảo và Kế Hiếu Nam, hai người vừa mới ngủ được một chút, thấy anh, lập tức sửng sốt, “Sao cậu vào đây?”
“Tôi không ngủ được, các cậu cũng không được ngủ!”
Kế Hiếu Nam nói: “Đm cậu, cái tính đó của cậu là gì hả?”
Khang Hi chặc lưỡi: “Tính cách bình thường!”
Kế Hiếu Nam phun nước miếng lên mặt anh, “Bình thường!? Rõ ràng trên mặt cậu có viết Trẫm, muốn, thị, tẩm, kia kìa!”
Tức, muốn mà không được.
Tức, muốn tìm bất mãn.
Khang Hi bị chọc vào chỗ đau, hung dữ trừng mắt, lập tức vào trạng thái Ma vương chiếm xác.
Đột nhiên, Hiểu Hiểu ở ngoài lều gọi, “Khang Hi…”
Khang Hi lập tức biến hình từ chó ngao Tây Tạng nhe răng hung dữ thành cừu non, vội vàng vén rèm lên, “Sao vậy em?”
“Anh có nhang muỗi không? Trong lều em có muỗi.”
Dưới ánh trăng, tóc cô đen như sơn, da thịt như ngọc, mỗi cái nhíu mày mỗi nụ cười đều toát ra vẻ thùy mị thướt tha không thể tả thành lời, mắt cô lấp lánh ánh trăng chiếu rọi, như hai ngôi sao lấp lánh, trong gió đêm, thoang thoảng ngửi thấy mùi hương ngòn ngọt từ trên người cô sau khi tắm.
Phản ứng đầu tiên của Khang Hi là muốn nhào tới, đáng tiếc, trong mắt Hiểu Hiểu rõ ràng đầy vẻ đề phòng, còn có tia đe dọa.
Nghĩ đến chuyện muốn yên ổn trải qua bảy ngày này, tốt nhất anh không nên hành động thiếu suy nghĩ.
“Không cần nhang muỗi, qua lều này này, không có muỗi.”
Muỗi đã bị Kế Hiếu Nam bắt sạch không còn một con.
Kế Hiếu Nam vốn muốn cự tuyệt, nhưng vì an toàn cho bản thân sau này, hắn không thể nào không đồng ý.
Vệ Bảo nhún vai, không vấn đề gì.
Thế là, ba người đàn ông đổi lều với ba cô gái, sau khi đổi lều xong, Hiểu Hiểu đi ngủ, nhìn trong lều đã tắt đèn, phiền muộn trong lòng Khang Hi xông lên, lại kéo Cảnh Bất Mị từ trong lều ra.
Hai người đang hừng hực, cứ thế mà bị cắt mất, lúc Cảnh Bất Mị bị kéo ra, thậm chí còn không kịp mặc quần.
Đêm khuya thanh vắng, các cô gái đã ngủ rồi, bốn người đàn ông giương mắt ngắm trăng.
Trong góc, Vừng và Nếp đang nằm một chung một ổ, ngủ bên cạnh lều của Hiểu Hiểu, rất ngọt ngào.
Cảnh Bất Mị cảm thấy cuộc đời thật đáng buồn, thậm chí mình còn chẳng bằng con cún.
Đêm rất lạnh, cũng rất buồn…
Trái tim của cậu ta càng lúc càng lạnh lẽo.
Bỗng nhiên, lều của Hiểu Hiểu, An Hủy, Cảnh Táp lại sáng đèn, nghe động tĩnh, hình như vì An Hủy ngủ không quen, đòi ngủ giữa hai người, đang đổi vị trí. Ánh đèn trong lều lờ mờ, qua ánh sáng, bỗng nhiên có một bóng ai thướt tha lướt qua lều.
Mắt Kế Hiếu Nam sáng trưng, như thể được ăn kem ly, “Đoán xem đây là ai?”
Khang Hi vừa liếc mắt đã nhận ra, tự hào nói: “Là Hiểu Hiểu, hai cung nữ kia không được đầy đặn như Hiểu Hiểu đâu!”
Dứt lợi, đột nhiên anh biến sắc, vội vàng che mắt mấy người khác: “Không, cho, nhìn!”
“Chỉ cái bóng thôi mà, có nhìn thấy gì đâu!”
“Vậy cũng không được!”
“Thế ngủ thôi!”
“Không cho ngủ!”
“…”
Như vậy cũng hơi quá đáng rồi.
Đêm đó, Khang Hi mơ một giấc mộng rất ‘đáng sợ’, mơ thấy Hiểu Hiểu không muốn mình, đang nắm tay với một đống bao cao su bỏ trốn, sau đó sống cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.
Cả người anh đầy mồ hôi lạnh, giật mình tỉnh lại, sợ đến thở hồng hộc, đột nhiên sực nhớ ra mình có mang bao cao su theo mà, vội vàng giấu cho kĩ, còn phải ở đây những sáu ngày, phải mau mai giấu cho kĩ, nếu như Hiểu Hiểu dùng hết số mình tự mua, không chừng sẽ nhớ tới anh!
Chuyện này tuyệt đối không được, bao cao su trong tay anh không để làm việc vớ vẩn, chỉ có một nhiệm vụ thôi.
***
Sáng sớm, những tia sáng ban mai xuất hiện, ánh nắng thưa thớt xuyên qua kẽ lá chiếu xuống. Bóng cây loang lổ trên mặt đất, như sương như khói, dãy núi chạy dài không thấy đầu cuối, cây cối xanh um tươi tốt, đưa mắt một cái chỉ thấy một màu xanh ngăn ngắt, người ở trong đó, như đang trôi lửng lờ trên mặt biển xanh lục biên biếc.
Hiểu Hiểu tỉnh giấc sớm hơn ai hết, ra khỏi lều, duỗi người. Lửa trại trong khu cắm trại đã tắt, bốc khói trắng nhè nhẹ. Vừng thấy cô đi ra, ngoắc đuôi đi theo.
Nếp lười biếng nằm trong ổ, Hiểu Hiểu xoa trán nó, thấy rất có tinh thần, lấy thức ăn chuyên dụng cho chó trong tủ chén bát của nhà xe xuống, xét theo vạch đo lường, đổ một lượng thích hợp ra chén, đưa tới trước mặt nó. Vì đang mang thai nên khẩu vị của nó rất tốt, vừa nhìn thấy đã ăn hùng hục.
Vừng cũng đói bụng, làm nũng kêu ư ử.
Hiểu Hiểu cười nói: “Đi nào, chúng ta đi săn thú, bắt được thỏ thì mày mới có đồ ăn.”
Vừng vểnh tai, cong lưng, một bộ rất hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.
Khoảng 45 phút sau, Hiểu Hiểu bắt được một con thỏ đang nhảy nhót lung tung, ném nó vào trong lồng tre tự chế, Vừng sủa một tiếng, vẫy đuôi đòi được thưởng.
Hiểu Hiểu ném cho nó một cái đùi gà lớn đã luộc chín trong nước, nó nhảy lên đớp lấy, ngoặm chặt rồi tha vào trong ổ.
Lúc này, mặt trời đã lên cao, nhưng trong rừng thông tươi tốt này, dù lá cây không che được nắng, dẫu có chiếu qua cũng chỉ nửa phần mà thôi, không nóng lắm, cỏ trên mặt đất xanh biếc như tấm thảm, ngàn hoa như gấm.
Cách đó không xa, hoa quế nở đầy trời đầy núi, từng bụi từng bụi, từ xa nhìn lại, ánh vàng lấp lánh, như những thỏi vàng chói lọi.
Cô rất yêu một thiên nhiên như vậy, yên tĩnh, an tường, tựa như có thể sống ở đây cả đời.
Đang lúc hưởng thụ thiên nhiên, đột nhiên ở sau có bóng đen nhào tới, như sói đói đã mấy đời không được ăn, bắt được cô là hôn thật mạnh.
Khang Hi thức dậy mới biết mình dậy trễ, vì giấc mộng kia, cả đêm dài anh không ngủ ngon, người đang trong trạng thái áp suất thấp, vừa nhìn thấy Hiểu Hiểu đã không thể kiềm chế.
Anh gặm cánh môi cô, hung dữ nói: “Tối nay không được ngủ chung với cung nữ nữa!”
Hiểu Hiểu cười, vòng tay lên cổ anh, để anh hung dữ cắn gặm một đợt nữa, sau đó thở phì phò đè lên trán cô, như không cam lòng, lại cắn chóp mũi cô một cái, nhưng rõ ràng khí thể đã yếu đi, “Hiểu Hiểu…”
“Trừ khi anh đồng ý chỉ đi ngủ!” Nói xong, cô lại không yên, bổ sung: “Là đi ngủ mà không làm gì đấy.”
Cô thật sự không có mặt mũi nào mà làm chuyện đó trong lều với anh, lều vải không cách âm, bị người ta nghe thấy thì xấu hổ chết được.
Dù lần này anh thấy khá bất mãn nhưng vẫn gật đầu đồng ý, nếu đã bảo không được ăn thịt thì cũng phải cho anh nhìn thấy thịt mới được chứ.
“Có đói không?” Thấy cả người cô ra đầy mồ hôi, trong lồng tre có một con thỏ là biết Hiểu Hiểu vừa đi săn rồi.
Cô hôn một cái lên môi anh, “Đói!”
Khang Hi lại hung dữ hôn cô cái nữa, dắt tay nhỏ đi tới bàn bếp nấu cơm.
Đợi khi nấu xong, những người khác ngửi mùi cũng thức dậy, đánh răng rửa mặt bắt đầu một ngày mới.
Cứ yên tĩnh an tường thế này, thi thoảng lên núi ngắm cảnh, khi thì săn thú bắt cá, tối lại ngẩng đầu ngắm trời sao, bốn ngày trôi qua rất nhanh. Dưới sự dạy dỗ của Hiểu Hiểu, Vưu Giai và Cảnh Táp đã đạt tới kĩ năng cắm trại trình độ sơ cấp, ngoài dự liệu là An Hủy cũng bắt đầu cảm thấy hứng thú với việc dã ngoại, chạy khắp núi như một cô nhóc, kết quả chọc phải con lợn rừng, bị rượt chạy khóc huhu. Cũng may Kế Hiếu Nam phát hiện sớm, không thì khuôn mặt xinh đẹp của cô đã bị phá hủy.
Chập chiều tối, Hiểu Hiểu định dạy Cảnh Táp, Vưu Giai, An Hủy làm thịt thỏ thế nào, ba người ở sau cầm dao căng thẳng, tay cũng run lên.
Hiểu Hiểu lấy con thỏ vừa bắt được trong lồng tre ra, vừa mập vừa khỏe, có lẽ biết mệnh mình không được bao lâu nữa, nó liều mạng giãy dụa.
Bình thường cả ba đều ăn thịt, thế nhưng lúc giết thịt thì vẫn tái mặt, không được bình tĩnh như Hiểu Hiểu, hoàn toàn không dám ra tay.
Hiểu Hiểu lật con thỏ lại, phơi bụng lên trời, lúc chuẩn bị mổ thịt thì phát hiện trên bụng nó hơi nhô lên, sưng lên như một quả anh đào nhỏ.
Cô nhíu mày, vung tay, lật con thỏ về, để bốn chân nó chạm đất, sau đó lỏng tay, thế là để nó chạy mất.
An Hủy ngạc nhiên: “Hiểu Hiểu, sao cậu để nó chạy mất rồi!?” Đây là bữa tối hôm nay đó.
Bây giờ An Hủy tỏ ra cực kì hào hứng với cắm trại ngoài trời, không biết có phải ảo tưởng không mà ở đây mấy ngày, cảm thấy người cũng trẻ hơn.
“Đây là thỏ mẹ, chỉ mới đậu thai, có lẽ ra ngoài kiếm ăn bị chúng ta bắt phải.” Cô vỗ tay đứng dậy, “Săn thú cũng có nguyên tắc săn thú riêng, tháng tư không ăn cá vì trong bụng có rất nhiều trứng, ba tháng mùa xuân không bắn chim, vì chim trong tổ đang đợi mẹ về.”
Con người là động vật bậc cao nhất trên trái đất, nhưng lúc ăn, nhất định phải luôn giữ một trái tim đầy lòng biết ơn.
Nhờ sinh linh vạn vật mà loài người mới có thể sống được, nên làm việc thiện, giữ lại một sinh mệnh.
Đây là những lời mà cha của cô đã nói khi dạy cô những kĩ năng cắm trại ngoài trời, cô vẫn luôn nhớ kĩ.
“Chúng ta không giết thì người khác cũng giết mà.”
Hiểu Hiểu nói: “Không thẹn với lòng là được.”
“Vậy tối ăn gì đây?” Ở đây mấy ngày, thức ăn mang theo đã gần hết, bây giờ đã qua thời gian săn thú, vì trời tối thường gặp sự cố nên khu cắm trại chỉ cho săn thú vào ban ngày.
Hiểu Hiểu chỉ vào Khang Hi, “Yên tâm, thể nào ảnh cũng có biện pháp.”
Từ lúc quen biết Khang Hi, anh chưa từng để cô đói bụng.
Mà quả thật anh cũng không để cô thất vọng, dù rằng Khang Hi từng thề son sắt rằng, trừ Hiểu Hiểu, anh sẽ không làm cơm cho người khác, ấy nhưng vào những lúc cắm trại thế này, anh đã hoàn toàn phá giới rồi.
Vì thỏ chạy mất, chẳng có nguyên liệu nấu ăn, đồ còn dư không đủ cho tám người ăn, Khang Hi đành phải cùng Kế Hiếu Nam xuống núi để tiếp tế nguyên liệu, lúc trở về thì mang theo một cái đùi dê lớn, nói là ở thôn gần đó đang có cưới xin, chú rể là nhân viên của khu cắm trại, lúc cô dâu đi phát kẹo mừng thì có nhận ra Khang Hi đang mang kính râm. Khang Hi thấy bọn họ đang có cưới xin, chủ động chức mừng mấy câu, khiến cô dâu mê mẩn, thuận tay dâng cái đùi dê miễn phí.
Đùi dê tươi mới, lại còn là đặc sản của núi Đại Hắc, mọi người rất hưng phấn, vội vàng bắt khung gỗ để nướng đùi dê ăn.
Đến khi đùi dê nướng tứa mỡ, mùi thơm thơm lừng khiến mắt của đám người thèm ăn kia lóe tia xanh lục.
Khang Hi vừa bảo có thể ăn rồi là cả bọn lập tức nhào tới như sói đói, chỉ mỗi Hiểu Hiểu không đi giành, vì lúc Khang Hi nướng xong, đã cắt sẵn một phần ngon nhất.
Anh còn làm bánh lúa mì, nhét thịt dê đã được cắt thành miếng vào, kèm rau xà lách, cà rốt, dưa chuột, thêm chút thì là, sau đó cuốn lại ăn. Hương vị đúng là ‘số dzách’, không có dầu mỡ, cũng không hôi mùi dê, còn cả vị ngọt của rau dưa, ngon cực kì.
Vừng và Nếp cũng được chia cho một miếng xương lớn, hai con chó gặm xương, sung sướng vẫy đuôi.
Buổi tối, lúc Hiểu Hiểu tắm rửa xong, ngồi trong lều chờ Khang Hi trở về. Đột nhiên anh đi vào, không thay đồ, cô sửng sốt, “Anh không đi tắm à?”
Anh hưng phấn nói: “Hiểu Hiểu, em có muốn đi ngắm đom đóm không?”
“Đom đóm?”
“Ừ, hôm nay lúc xuống núi nghe mấy người làm đám cưới nói gần đây có một hang núi, thường có đom đóm xuất hiện.”
Mọi người đều biết đom dóm là loại côn trùng ‘ưa sạch’, có yêu cầu rất cao với môi trường xung quanh, vị trí của môi trường sinh thái phải là nơi không ô nhiễm, nước không được ô nhiễm, càng không bị ô nhiễm bởi ánh đèn.
Vì con người phá hoại môi trường, số lượng đom đóm rất ít ỏi.
“Được, để em đi gọi tụi A Cảnh…” Cơ hội hiếm có thế này, đương nhiên phải chia sẻ cho các chị em của mình.
Anh kéo tay cô, “Cũng chưa chắc là thật, chúng ta đi trước xem thế nào, nhỡ đâu không có cái gì thì chẳng phải đã để họ đi tay không một chuyến rồi sao?”
Hiểu Hiểu ngẫm lại thấy cũng đúng, nay không còn được nhìn thấy đom dóm nhiều nữa, ai mà biết trong hang động có cảnh gì, không chừng chỉ có một hai con thôi, thế thì không còn ý nghĩa gì nữa, đi xem thế nào rồi nói tiếp.
Hai người gạt những người khác, đi tới hang động có đom đóm. Bình thường đom dóm thích sống ở những nơi ẩm ướt, nhiều nước, cỏ dại mọc dày, đặc biệt là ở những khe suối, hai bên bờ sông.
Dọc theo con đường nhỏ trên núi, bọn họ đi thẳng lên, nghe thấy tiếng suối chảy róc rách, vạt một lùm cỏ ra, thấp thoáng nhìn thấy cửa hang động bị một rừng thông rậm rạp che khuất.
“Ở đây à?”
Khang Hi cầm đèn pin soi, “Xung quanh đây không có hang động nào khác nữa, có lẽ là ở đây.”
“Khang Hi, đó có phải là lưới sắt không?” Hiểu Hiểu chỉ vào tấm lưới sắt ở cách đó không xa, sơn động ở ngay sau lưới sắt.
“Nói như vậy, ở đây là khu chưa khai hóa?”
Nếu không phải lưới sắt đã sụp, họ cũng không vào được, ở đây nhất định là khu chưa khai hóa.
Khang Hi nhíu mày, không chắc chắn liệu tiếp tục đi thì có gặp nguy hiểm hay không.
Hiểu Hiểu lại cực kì hăng hái, “Dù sao cũng ngay trước mặt rồi, đi xem một chút chắc cũng không sao đâu, yên tâm, em sẽ bảo vệ anh.”
Đã nói thế rồi, Khang Hi không thể phản bác.
Dù là kĩ năng sống hay kĩ năng cận chiến thì cô cũng mạnh hơn anh nhiều.
Khang Hi đảo cặp mắt trắng dã, cứ cảm thấy đáng ra lần này không nên đi cắm trại dã ngoại, cứ cảm thấy vẫn là Hiểu Hiểu ngầu hơn hết.
Cô lắc tay anh, “Đi thôi, vào đó năm phút thôi, nếu không có gì thì chúng ta đi ra?”
Khang Hi nhìn xung quanh một vòng, núi Đại Hắc không có thú dữ qua lại, có lẽ không sao.
Anh nắm chặt tay Hiểu Hiểu, đổi sang bộ nhu nhược, dựa vào vai cô, “Hiểu Hiểu, em phải bảo vệ anh cẩn thận đấy, anh là người của em rồi đó.”
Hiểu Hiểu tức giận trừng mắt liếc anh một cái, kéo anh vào trong.
Vạt đống dây mây che khuất hang động, Khang Hi và Hiểu Hiểu một trước một sau đi vào, vừa vào hang liền cảm thấy lạnh lẽo, bên trong tối thui, đưa tay ra không nhìn thấy năm ngón. Khang Hi bật đèn pin chiếu vào trong, phát hiện trong đó là một hang động thạch nhũ, một hang thạch nhũ cực kì xinh đẹp. Bức tường bị nước mưa ăn mòn, tạo thành rất nhiều khe hở, dưới hang động có dòng suối nhỏ chảy thành đầm, trong động ẩm ớt, khi đi lại phải hết sức cẩn thận.
Hang động này không sâu lắm, có một con đường cong cong, đi chẳng được bao lâu thì đã tới cuối đường, nhìn hồi lâu cũng chẳng phát hiện dấu vết của đom đóm.
Hiểu Hiểu tỏ ra hơi thất vọng.
Khang Hi cười nói: “Nếu như em muốn ngắm đom đóm thì lần sau chúng ta đi du lịch New Zealand là được.”
Động Waitomo của New Zealan nổi tiếng khắp thế giới.
Nếu mà muốn đi thì anh nhất định không cho cô có cơ hội tổ chức du lịch tập thể nữa đâu.
“Dạ!”
Hiểu Hiểu đang định quay ra thì Khang Hi lại không chịu đi, cô nhìn anh, “Sao vậy anh?”
Anh dán tới, “Hiểu Hiểu… bốn ngày rồi!” Trong giọng nói tràn đầy khao khát.
Cô hiểu, lập tức mặt ửng đỏ, “Biết ngay là anh không để yên mà.”
Cái này thì oan, Khang Hi cứ tưởng nơi này có đom đóm thật mà. Có điều bây giờ không có thì anh cảm thấy để hang động như thế hơi phí, vừa bí mật, lại rất sạch sẽ.
Đúng là nơi để giết người cướp của… À không…. Để vụng trộm dã chiến ngon lành.
Hiểu Hiểu biết anh cũng nhịn lâu, ở trong lều mấy ngày nay, tối nào tỉnh dậy cũng thấy anh đang nhìn chằm chằm vào cô như cú mèo nhìn chuột đồng, cô ậm ừ nói: “Anh về lấy bao trước đi…”
Vậy là đồng ý rồi.
Khang Hi vui vẻ, lập tức móc ba cái trong túi quần ra.
Đầu Hiểu Hiểu lập tức có vạch đen, có phải anh lúc nào cũng mang mấy thứ này trên người suốt hai bốn giờ đồng hồ không vậy.
Khang Hi hưng phấn đảo đèn pin tới lui, định tìm một chỗ thoải mái, đột nhiên mắt sáng rỡ, thấy trên con đường cong cong kia có khối đá, nhìn qua trơn nhẵn, không ẩm ướt, liền kéo cô chạy qua.
Dù cô đã đồng ý nhưng vẫn hơi xấu hổ, lúc anh nhào tới, vô thức muốn tránh, không cẩn thận đẩy ngã cái đèn pin. Sau khi đèn pin rơi xuống, có lẽ đụng phải công tác nên tắt ngúm.
Khang Hi lại bất kể mà lao tới, không biết Hiểu Hiểu sờ thấy gì, cứ như viên đá, trực tiếp che trước mặt.
Tối lửa tắt đèn, anh có thấy gì đâu, hôn thẳng lên.
“Hử?” Anh cảm thấy có gì không phù hợp, không phải cảm giác mềm mại quen thuộc mà là một cảm xúc kì quái, lại còn một mùi là lạ.
Hiểu Hiểu cũng nghe thấy, “Khang Hi, anh không ngửi thấy mùi gì sao?”
Cô ngửi thấy một mùi thúi khét, đưa tay sờ đèn pin trên mặt đất, bật công tắc, tia sáng lóe lên, chiếu thứ cô đang cầm trên tay, cũng là thứ Khang Hi vừa hôn.
Rõ ràng là một cái đầu lâu, một cái đầu lâu bị đốt trụi, thịt dính chặt vào xương, thành một lớp cao su dinh dính thô ráp đen thui, nó há miệng, lộ hàm răng nửa đen nửa trắng, con mắt đã không còn, trong hốc trống là một đống dòi nhung nhúc.
Khang Hi nhìn thấy, miệng anh vẫn còn dính trên bờ môi đã bị đốt trụi chỉ còn một nửa.
Sau một hồi im lặng, tiếng kêu cực kì thảm thiết vang lên…
Kiếp này, anh không muốn cắm trại dã chiến nữa!
Òa, đi đời nhà ma rồi!
Tới garage Phúc Để, Khang Hi đỗ xe ở chỗ dành riêng, xuống xe trước, Hiểu Hiểu tháo dây an toàn, vừa định xuống xe thì anh đã mở sẵn cửa ở ghế phụ. Với chiều cao của cô, sàn xe của Audi Q có hơi cao thật, vừa hay có anh giúp một tay, định nói cám ơn thì bay tay to của Khang Hi đã vươn tới, vác cô trên vai.
Cô hoảng sợ, kêu toáng: “Anh làm gì vậy? Cho em xuống, để em tự đi.”
Anh lại rất thản nhiên mà rằng: “Chân em ngắn như vậy, anh còn đi nhanh hơn.” Đúng là so với cặp chân dài của anh thì chân cô ngắn thật, một bước của anh bằng hai bước của cô.
Hiểu Hiểu im lặng vắt ngang vai Khang Hi, tay nhỏ đập vào lưng anh một cái, ‘đi mấy bước’. Đi bộ từ garage đến thang máy VIP cũng mất năm phút đồng hồ.
Lại nói, chân cô đâu có ngắn, rõ ràng vì anh cao quá mà thôi, hai người chênh nhau gần cm, chân ngắn so với anh cũng là bình thường.
Chiều cao là niềm đau từ thuở bé của cô.
Trong thang máy VIP, cô đòi xuống, anh lại nhất quyết không cho, đập vào vai anh mấy cái, kháng nghị cỡ nào cũng vô dụng. Cô đưa mắt nhìn camera trong thang máy, mặt đỏ bừng, không biết có bị người ta nhìn thấy hay không nữa, vội vàng che mặt.
Bước ra khỏi thang máy, anh vác cô tới cửa, thấy trước cửa có một hộp thức ăn lớn, bên trên có dán giấy ghi chú.
là Kế Hiếu Nam để lại.
Đại ý là: Trong nhà không có ai, đợi rất lâu, cũng chẳng ai bắt máy, đành để trước cửa, dùng nó để chứng minh hắn không làm biếng.
Khang Hi mag hộp cơm vào phòng, đặt trên bàn.
Cô nghĩ, tới nhà rồi thì có thể xuống đi bộ thì anh lại vác thẳng vào phòng ngủ.
“Khang Hi, thả em xuống!” Cảm giác này cứ như đang ép gái nhà lành làm con hát ấy.
Anh nghiêm túc đáp: “Không được, anh sợ em chạy.” Trên đường về nhà, anh vừa nói kéo dài thời gian trung bình là sắc mặt cô lập tức thay đổi, rõ ràng có mâu thuẫn tâm lý.
Sao cô lại chạy chứ, rõ ràng vì anh muốn làm chuyện xấu, thế mà còn vừa đánh trống vừa la làng.
“Em còn chưa ăn trưa!” Cô tung đòn sát thủ.
Từ trước đến nay anh đều không nỡ để cô chịu đói.
Khang Hi khựng người, bỏ cô xuống một cách rất không tình nguyện. Vừa giành được tự do, cô vội vàng chạy tới cạnh bàn, mở hộp, bày đồ ăn ra bàn, làm bộ như thể đang rất đói.
Dù cô không nói mình muốn ăn gì với Kế Hiếu Nam nhưng hắn ta đã đưa cơm lâu vậy, cũng biết khẩu vị của cô, toàn mang tới những món cô thích.
Cô sờ khay, vẫn còn nóng, xới cơm trắng.
Dùng bữa ăn để từ chối cầu hoan, cô cũng ‘cố gắng’ quá.
Lúc này Khang Hi làm gì còn khẩu vị nữa, ngồi đối diện nhìn cô ăn, khuôn mặt chỉ muốn giục cô sớm ăn cho xong thôi.
Không trâu bắt chó đi cày cũng chẳng sốt ruột như anh.
Cô đỏ mặt nói: “Bây giờ là ban ngày!”
Anh nhíu mày: “Ai bảo ban ngày không được lên giường!” Anh gặp một cái đầu tôm thật to, lột vỏ cho, đặt vào chén cô, “Đừng nói chuyện nữa, mau ăn đi!”
Cô rụt cổ. Hôm nay dậy trễ, vừa ăn trứng xào nên cũng không đói, có điều dù không ăn được cũng phải ăn.
Khang Hi lại nhìn chằm chằm vào cô như coi tù, cô không thể không gắp đũa này đến đũa khác.
Cô đưa cho anh một cái bát không, “Anh cũng ăn đi!”
Nhiều món như vậy, một mình cô ăn thôi thì phí qua.
“Anh không đói!” Vì anh đã nghĩ thông, trước khi ra khỏi nhà còn ăn một tô văn thắn tôm to ụ, đến giờ còn no.
Anh lại lột cho cô một con tôm khác, “Mau ăn đi, kệ anh.”
Hiểu Hiểu đành phải tiếp tục ăn, càng ăn càng chậm, muốn kéo dài thêm chút thời gian, ngược lại Khang Hi cũng không giục, còn pha cho cô một bình ‘Phật động tâm’.
Ấy nhưng, bao tử cô vốn không lớn, đã thế cũng chẳng đói lắm, cứ cố mà ăn nữa thì sẽ khó chịu nên cô buông đũa, uống ngụm trà.
“No rồi à?” Anh làm bộ muốn đứng dậy.
Cô vội vàng nói: “Anh để em tiêu hóa một chút, vừa ăn no không thích hợp để vận động mạnh.”
Khang Hi nhếch miệng: “Nói thế cũng đúng!”
Cô xấu hổ đỏ mặt, lúc này mới nhận ra mình vừa nói gì.
Đến khi tiêu hóa được rồi, cô vào toilet rửa tay một chút, đánh răng, cũng chẳng còn lý do nào nữa, Khang Hi chộp trúng thời cô, vác cô lên vai.
Ghiền khiêng vác rồi à?
Cô giãy hai chân, tay thì liên tục đập vào lưng anh, “Anh để em xuống!” Có phải cô không có chân đau.
Anh cứ kiên trì, vác cô như vác bao gạo, đến phòng ngủ rồi, anh lại hừ một câu, “Được rồi, như em mong muốn!”
Dứt lời, anh ném cô lên giường.
Hiểu Hiểu thở phì phì trừng anh, thấy anh sắp nhào tới, vội vàng trốn qua một bên, bắt đúng thời cơ chuồn xuống giường. Khang Hi nhanh tay lẹ mắt giữ được mắt cá chân của cô kéo về, tiện thể cởi giày giúp cho.
Cô lăn qua lăn lại không cho anh tới gần, Khang Hi rơi vào đường cùng, như con báo đang nằm rạp, nhìn thấy cn môi thì vồ tới.
Hai người quần nhau trên giường.
“Hiểu Hiểu… giành giật từng phút giây…”
Cái gì mà giành giật từng phút giây chứ! Nói thế mà anh cũng không đỏ mặt!
Khang Hi nghĩ ra cách mới, lấy tay cù cô.
Ban đầu cô còn nhịn được, nhưng chưa được vài phút đã chịu thua, cười đến chảy nước mắt, không còn cách nào khác phải xin tha, ấy nhưng vẫn chưa chịu thua. Tranh thủ anh vừa rút tay về, cô dùng cả tay lẫn chân định bò xuống giường, thế nhưng vừa có ý manh nha thì đã bị anh ngăn lị, kéo về.
Cô đỏ mặt kêu ầm, “Em không thích làm chuyện đó vào ban ngày.”
“Vậy thì dễ!”
Anh vừa cởi nút áo sơmi, vừa tới bên rèm cửa sổ, tháo nút buộc.
Rèm cửa dùng loại vải dày che ánh sáng, mặt ngoài có mạ bạc, cách nhiệt cho phòng, là lựa chọn đầu tiên của mùa hè. Vừa kéo qua, cả căn phòng lập tức tối sầm.
Anh lại mở đèn phòng ngủ, cười nhe răng: “Được rồi, trời tốt rồi!”
Hiểu Hiểu không nói gì nổi nữa, gì mà trời tối, rõ ràng là bịt tay trộm chuông.
Khang Hi lại im lặng mò tới, đẩy ngã cô, đầu tiên dùng tay để vẽ theo đường nét của khuôn mặt xinh xắn, sau đó cúi đầu, hôn một cái thật chính xác lên môi Hiểu Hiểu.
“Ưhm…” Bản lĩnh gặm người của anh ngày càng tiến bộ, không giống
“Ngô…” Hắn này gặm người bản lĩnh là ngày càng tiến bộ, có thể nói không như hôm trước.
Tay anh cũng chẳng nhàn, như rắn muốn ngủ đông, chui vào trong quần áo của cô, xé toạt đồ trên người Hiểu Hiểu.
Một tiếng xoẹt vang lên, quần áo của cô nhanh chóng biến thành mớ vải rách, bị anh tung tay một cái, rơi tít xuống gầm giường.
Hiểu Hiểu hung dữ đấm anh, tuyệt đối không để anh nuôi cái thói xé quần áo này thành quen được. Nhưng lúc này làm gì còn nói được đạo lý suông nào nữa, anh còn một kỹ năng khác. Vì tay bận mất rồi, anh lại dùng răng để cắn khóa kim loại của cái quần jeans ngang hông Hiểu Hiểu.
Không phải là muốn gỡ mà đang định cắn đứt luôn.
Chuyện này… chẳng phải dùng tay cũng được mà?
Lóc ca lóc cóc xong, Khang Hi lại đè lên, hung dữ cắn lên người cô một cái rồi nói, “Hiểu Hiểu, có đồng hồ bấm giây không?”
Hiểu Hiểu sửng sốt, cần đồng hồ bấm giây để làm gì?
Thấy cô không đáp, anh tự trèo xuống giường, lục trong đống quần áo rơi trên sàn, lấy di động của mình ra, cho lên trên tủ đầu giường. Sau đó lại lục lòi tìm hộp áo mưa dưới gầm giường, bốc một nắm to đặt trên tủ.
Sau đó, Khang Hi hài lòng gật đầu, hung dữ xông tới.
Đúng là anh có hơi cầm thú, nhưng mà, dù là cầm thú, vẫn là tên cầm thú đẹp trai nhất trên đời.
(tỉnh lược chữ…)
Đại não của cô lúc này đã dừng hoạt động, không còn phân rõ mơ thực nữa, thế tới của anh hùng dũng, không cách này ngăn được, lúc đầu óc còn đang mơ mơ màng màng, thấy anh cầm di động, không biết ấn gì đó, ấn xong thì quay lại.
Cô nhíu mày nhìn kĩ, thì ra anh đang mở ứng dụng canh thời gian trên điện thoại. Hiểu Hiểu thật sự không dám tin vào hai mắt của mình, Khang Hi muốn làm gì đây?
Anh lại nhào về, nuốt hết tất cả nghi hoặc của cô.
Lúc này, cô yế ớt như đóa lan trang nhã mỏng manh cần được người dốc lòng che chở, thế mà anh chỉ muốn phá hư.
Sau đó, cô ngất đi.
Trước khi ý thức còn lẫn lộn, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ – cái gì một lần còn mạnh hơn sáu bận, ‘pin’ nào cũng vậy sao?
Rõ ràng là năng lượng hạt nhân, không cần nạp điện vẫn có thể hoạt động lâu dài thì có.
Rõ, ràng, là, hack!
Kế Hiếu Nam xách hộp cơm, đứng trước cửa nhà Hiểu Hiểu, ấn chuông mấy lần mà không ai mở cho.
“Sao lại ra ngoài nhỉ?” Hắn lẩm bẩm.
Hồi trưa cũng thế, hắn mang cơm nhẹ nhàng à, trời nóng như vậy, chạy tới chạy lui còn thôi, còn phải che chở cho hộp cơm này, sợ bị lật úp. Không có ai ở nhà thì cũng phải gọi cho hắn một cú chứ, thế này chẳng phải là coi thường sức lao động giá rẻ à.
Thấy hộp cơm đặt trước cửa hồi trưa không còn nữa, chẳng biết bị ai cầm đi hay do Khang Hi và Hiểu Hiểu đã về rồi lấy vào trong nhà.
Hắn lấy di động ra, gọi điện, vẫn chẳng có ai bắt máy như lúc trưa, đành phải làm như hồi sáng, đặt hộp cơm trước cửa, để lại giấy note, chứng minh hắn không làm biếng.
Đang lúc định bỏ đi cửa đột nhiên được mở ra.
Khang Hi quấn khăn quang hông, người ướt sũng, thò đầu ra, quạu quọ nhìn hắn, “Sau cậu tới đây?”
Kế Hiếu Nam cười khổ đáp: “Không phải cậu bảo tôi tới mang cơm à?” Đã được bao lâu đâu, thế mà lại quên mất.
Sức lao động giá rẻ của hắn không nhỏ đến vậy, đang định kể khổ thì đuôi mắt sắc lẹm đã nhìn ra được chút manh mối. Dù hắn không phải trai tân, nhưng dù sao giữa đàn ông với nhau có sự nhạy cảm riêng.
Khang Hi ở trần, mặt ửng hồng, mắt vẩn đục, lại còn một bộ sung sướng thoải mái khi tích hàng được nhiều năm. Gã đàn ông nào cũng có thể nhận ra anh vừa trải qua chuyện gì.
Kế Hiếu Nam lộ nụ cười cực kì thô bỉ, thảo nào lâu vậy mới mở cửa, đang hưởng thụ đó mà.
Khang Hi đưa mắt nhìn hộp thức ăn ở cạnh cửa, nhíu mày. Đúng là anh đã quên béng mất việc này, vươn tay lấy hộp cơm mang vào nhà, rầm một tiếng đóng sập cửa lại, như thể xem Kế Hiếu Nam không hề tồn tại.
Kế Hiếu Nam uất nghẹn đến giậm chân, hết người này với người khác, tức chết đi được.
Khang Hi đang được vuốt ve ôm ấp, đang hưởng phúc là thế, còn mình thì sao… Trời nóng mà phải mang cơm tới đây, thậm chí còn không cho được miếng nước bọt. Hắn đảo mắt một vòng, dán tai lên cửa muốn nghe động tĩnh bên trong, thế nhưng chẳng nghe thấy gì. Dán tai lên tường, vẫn chẳng nghe được gì.
Có cần phải cách âm tốt vậy không, chẳng phải bức chết người rồi à?
Sự tò mò của hắn như con mèo đang cào gãi trong bụng, thiếu điều tìm một cái ly để nghe lén mà thôi.
Lão Vương đang muốn ném mớ xà bần xây dựng của phòng , thấy hắn thậm thà thậm thụt dán người vào góc nhà nghe lén, nhìn một lúc lâu. Ông có biết Kế Hiếu Nam, thế nhưng chẳng biết bộ dạng như hắn thế kia là đang làm gì?
Kế Hiếu Nam thấy có người tới, cực kì lúng túng, cuống quýt đứng thẳng người, đằng hắng một tiếng để che giấu sự bối rối của mình.
“Chuyện này… Tôi tới để xem tiến độ xây dựng thế nào.”
Lão Vương thấy người thành phố biết cách chơi quá, muốn xem tiến độ xây dựng mà lại dán tai vào tường nghe trộm.
Kế Hiếu Nam thấy ông ta vẫn chưa đi, lại ho khan một tiếng, “Tôi đang muốn nghe xem các anh có lười biếng không ấy mà…”
Lão Vương vội la lên, “Sao chúng tôi lại lười được?”
Quả thật bọn họ đã làm theo những gì anh Khang đã nói rất nghiêm túc, lúc cô Khang (Khang Hi bắt gọi thế) ở nhà không được phép làm ồn, cũng may bài trí trong phòng còn mới, sửa chữa không cần phải đập gõ gì nhiều, bớt được không ít chuyện. Đến khi cô Khang đi làm thì họ lại dốc hết sức, tranh thủ thời gian mà làm, chỉ sợ làm không kịp thì thù lao gấp bốn lần sẽ bay mất.
Ông ta vồn vã mời Kế Hiếu Nam đi vào, “Anh cứ tùy ý kiểm tra, có gì không hài lòng thì cứ nói.”
Kế Hiếu Nam vào thật, nhưng hắn không kiểm tra mà chạy tọt vào phòng ngủ của Khang Hi. Sát vách căn phòng này chính là phòng ngủ của Hoàng hậu nương nương đó. Hắn như gã biến thái, cầm ly thủy tinh áp lên bàn, nghiêng tai lắng nghe.
Những thợ trùng tu đưa mắt nhìn nhau. Không phải bảo tới kiểm tra à, nghe cái gì thế?
Kế Hiếu Nam vẫn chẳng nghe thấy gì, chạy tới ban công, nhảy lên nhảy xuống như con khỉ, cả một đám người nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Cách kiểm tra tiến độ này, đúng là… không bình thường.
Thời đại này, kiếm tiền chẳng dễ dàng gì, nhất là gặp phải chủ nhà mắc chứng tâm thần nữa chứ.
Cuối cùng, Kế Hiếu Nam cũng chịu thua, loay hoay nửa ngày mà vẫn chẳng nghe thấy gì, trong lòng cảm thấy thật sự rất ưu thương, quay đầu nhìn đám thợ trùng tu đang nhìn mình chằm chằm, lại lúng túng ho khan mấy tiếng, “À… làm tốt lắm, làm xong sẽ có thưởng thêm!”
Cả đám người nghe thế, chẳng quan tâm hắn làm gì nữa, vội vàng kéo nhau đi làm việc.
Kế Hiếu Nam vờ vịt đi một vòng, sau đó lén chuồn ra cửa, hưng phán đăng một tin lên group chat.
“Các anh em, chào mừng Vạn Tuế Gia đã phá thân đi!”
Cảnh Bất Mị: “…”
Vệ Bảo: “…”
Tiểu Trần: “…”
Chào mừng cái gì, không chừng Hoàng hậu nương nương sẽ băng hà đó!
Hiểu Hiểu nằm thoi thói trên giường, thậm chí chẳng có sức đâu mà xoay người, xương cốt trong người như bị giã nát, hễ động một chút là đau.
“Bây giờ là mấy giờ rồi?” Cô thì thào hỏi.
“Bảy giờ tối!”
Hiểu Hiểu lại lí nhí gì đó, xoay người muốn ngủ.
Khang Hi mang cơm của Kế Hiếu Nam đưa tới, hỏi: “Hiểu Hiểu, em đói không? Có muốn ăn cơm không?”
Cô lắc đầu, nghi ngờ không biết mình còn sức nhai hay không.
Khang Hi lại dán tới, “Vậy chúng ta… tiếp tục…”
Giờ phút này, nội tâm Hiểu Hiểu hoàn toàn sụp đổ, sâu sắc cảm nhận được cái gì là hút đến tủy mới biết vị. Khang Hi là một người đại diện điển hình. Ăn mặn rồi thì anh không dừng lại được nữa, chẳng những dày vò cô vào chỗ chết mà còn dày vò cô thành đủ dạng đủ hình.
Trong những chuyện này, quả nhiên đàn ông có thể không thầy mà giỏi, tự hỏi thành tài.
Cũng không phải không cho cô nghỉ giữa hiệp, nhưng được một lúc, chưa được năm phút đồng hồ thì motor của anh lại khởi động.
Hiểu Hiểu dùng hết sức trừng mắt liếc Khang Hi, còn anh thì làm như vô tội để mặc cô trừng.
Anh ngồi trên giường, đỡ cô dậy, “Anh nói đùa thôi, đến đây, ăn rồi ngủ tiếp!” Tiêu hao nhiều thể lực đến vậy, anh sợ dạ dày cô rỗng sẽ khó chịu.
Cô lại đưa mắt nhìn đồ ăn, có thịt, có tôm, có gà, ngửi mùi liền thấy đói, thế nhưng ăn không nổi. Hiểu Hiểu lắc lắc đầu, cuộn chăn, muốn ngủ tiếp.
Khang Hi nghĩ cách, lấy cơm và cá mang tới nấu thành nồi cháo cá nóng hổi, đợi cô ngủ một lúc, cháo nguội rồi thì lại đánh thức Hiểu Hiểu dậy.
“Đến đây, ăn cháo đi em!”
Cháo được nấu rất mềm, không cần phải nhai, nuốt là được.
Cô ngửi thấy một mùi thơm ngát ngòn ngọt, không nhịn được mà ăn một miếng. Cháo ấm vừa xuống bụng, dạ dày lập tức cảm thấy thoải mái hẳn. Cô híp híp mắt, lại ăn thêm một muỗng nữa, ăn kèm thịt cá tươi mềm.
Ngon quá!
Cô đặt chén cháo xuống bàn, chờ cô ăn xong, Khang Hi lại vắt chanh vào li nước, đưa cho Hiểu Hiểu, “Ăn xong rồi, uống cho sạch miệng đi em!”
Hiểu Hiểu nghe lời nhấp miệng, mặt nhăn nhúm, “Chua!” Chua tới mức cả mặt cô nhăn nhúm, phun hết vào chén cháo vừa ăn xong, đưa li lại cho anh.
Khang Hi tiện tay uống một ngụm, đúng là hơi chua, do chưa cho thêm mật ong. Anh lại cho thêm thìa mật, đút cô uống.
Lần này thì đã ngọt hơn nhiều, lại còn chua chua, vị rất ngon, tăng tiết nước bọt, thông họng. Cô uống liền hai li.
Uống xong, Hiểu Hiểu cọ vào gối, lẩm bẩm một tiếng rồi lập tức ngủ ngay.
Vì là lần đầu tiên nên cô đau đến khó chịu, nhìn vết máu mà giật mình. Thật ra anh rất kinh ngạc trước điều này. Sau khi kinh ngạc là niềm vui, bụng còn thắc mắc. Gã vị hôn phu kia là đồ ngốc à, Hiểu Hiểu động lòng người như vậy, thế mà không ra tay. Anh biết ngây thơ, nhưng tới bây giờ cũng đều cho rằng vì Hiểu Hiểu khá bảo thủ, không thoáng như người phương Tây, cộng thêm tính tình vốn lạnh lùng lãnh đạm, có thể không mặn mà với chuyện này, ít làm, nhưng không phải không có.
Quá nhiều nghi vấn, anh muốn hỏi rõ ràng, thế nhưng lại dằn xuống, sợ nhắc tới người kia sẽ làm cô đau lòng, phá hỏng bầu không khí.
Hiểu Hiểu ngủ rất say, anh nhẹ nhàng đặt người xuống bên cạnh, kéo cô vào lòng.
Mỗi người đàn ông, ít nhiều gì cũng có để ý đến trinh tiết, đây là một vấn đề lịch sử mà xã hội nghìn năm phong kiến của Trung Quốc đã lưu lại, cũng như chuyện trọng nam khinh nữ vậy, khó mà thay đổi. Thế nhưng, đặt người đàn ông đầu tiên lên cán cân, thì nó cũng ngang bằng với người đàn ông cuối cùng thôi.
Khang Hi quyết định làm người thứ hai, vì thứ anh muốn, là một đời của Hiểu Hiểu.
Không thể tham dự vào quá khứ của Hiểu Hiểu là một nuối tiếc cả đời của anh, cho dù không cam lòng thế nào, anh cũng chẳng thể thay đổi được. Khang Hi đã nghĩ thoáng rồi, thế nhưng hôm nay, niềm vui bất ngờ này đã khiến cả người anh run rẩy.
Anh không thể không thừa nhận, sự tốt đẹp này khiến anh hưng phấn, kích động, mừng rỡ như điên, tựa đã thôn chiếm được cả thế giới.
Bởi trong tình yêu, anh cũng chỉ là một kẻ bình thường, cũng có lòng hư vinh những gã đàn ông khác. Anh không vờ vịt hay ra vẻ gì cả, vì đây chính là sự thật, đàn ông có hư vinh trong chuyện này. Cũng như đồ ăn đưa đến miệng vậy, dù không ăn, nhưng nếu đã tới miệng thì chắc chắn sẽ ăn.
Anh quyết định, sau này mà biết nghĩa trang của tên kia ở đâu, anh nhất định sẽ mang một bó hoa thật to tới, dát vàng k lên bia một, sau đó thuận tiện lại vài chữ trên bia mộ một chút – Đây – là – một – gã – ngu – xuẩn!
Cực – kì – ngu – xuẩn!
Anh ngắm khuôn mặt đang say ngủ của Hiểu Hiểu. Vì đòi hỏi quá đang của anh, cô ngũ không ngon, thậm chí có ngủ cũng cuộn chặt chăn để ngăn cản sự tiến công của anh. Khang Hi rầu rĩ cào tóc. Lần này anh đã thất sách rồi, không biết có làm cô bị thương hay không nữa.
Thấy cô ngũ say rồi, anh cũng chợp mắt một chút.
Đây là thời gian tươi đẹp nhất, dù có hơi tiếc nuối, nhưng ngày tháng cũng còn dài.
Mãi lâu sau, Hiểu Hiểu mới mơ màng thức dậy, thấy anh đang mở mắt nhìn mình, một bộ hưng phấn, nhưng cô lại không biết anh chỉ đang vui vậy thôi.
Trái tim cô dập bình bịch, tưởng anh lại muốn làm chuyện xấu, cả người cứng ngắc. Hiểu Hiểu không muốn mình lại mềm nhũn ra nữa, dịch người sang bên cạnh. Chiến lược kéo dài thời gian trung bình của anh thật đáng sợ, cô rất vất vả, đỡ hông sắp gãy tới noi, lăn một vòng trên giường, đắp chăn kín người, kéo chặt các góc, sau đó giẫn dỗi trừng anh.
Khang Hi nhíu mày: “Hiểu Hiểu, anh không phải cầm thú!”
Cô lắc đầu, đây vẻ đề phòng, ai nói anh không phải cầm thú, chính anh đã tự thừa nhận, ‘dưới giường áo mũ trên giường cầm thú’ đúng là câu nói đúng nhất để ca ngợi anh. Cô sợ anh chết được.
Khang Hi thấy cô yếu ớt, thấy càng không nỡ, nhớ ra sáng sớm cô phải di làm, liền đưa điện thoại cho Hiểu Hiểu, “Gọi điện thoại đến đội đặc công, ngày mai xin nghỉ đi, anh biết em còn nhiều ngày phép lắm.”
Một năm Hiểu Hiểu có hai mươi ngày nghỉ đông, đây là phúc lợi của đội đặc công, cô ít khi dùng nên năm nào cũng để phí.
Vì chuyện này mà xin nghỉ sao?
Đùa hả?
“Nếu em không chịu nghỉ thì cũng không sao, sáng mai không đi nổi, có người gọi tới, anh xin nghỉ phép giúp em cũng vậy.”
Anh đã nghĩ thay cô rồi, lấy tư cách là chồng để xin nghỉ.
Mắt hạnh của cô trừng lớn, muốn trừng anh hung dữ vào, thế mà lại ngập hơi nước, chẳng có một chút uy hiếp nào, ngược lại còn rất quyến rũ.
Khang Hi thấy cô như vậy, trong lòng ngứa ngáy, đưa di động cho cô, mắt ý bảo ‘nhanh lên’, nói: “Hoặc xin nghỉ, hoặc là tối nay em đừng ngủ nữa!”
Hiểu Hiểu vừa nghe mấy chữ ‘Tối nay không ngủ’ là lập tức khuất phục, lấy di động gọi đến đội đặc công, lý do: Cô phải đi gặp bác sĩ tâm lý.
Lý do này quá tuyệt, người của đội đặc công chỉ ước cô có thể đi gặp bác sĩ tâm lý thôi, còn hỏi một ngày có đủ không, có muốn xin nghỉ thêm ngày nữa không, dạo gần đây đám người lớn bắt đầu thời kì huấn luyện vũ khí, thật ra cô rất rảnh rỗi.
Hiểu Hiểu vốn định lắc đầu, nhưng Khang Hi ở bên, nghe thấy được, buộc cô phải gật.
Vì thế, vốn chỉ định suy nghĩ một ngày, chẳng biết thế nào nào lại thành hai.
Đợi khi cúp điện thoại, cô thở phì phò trừng mắt nhìn Khang Hi.
Khang Hi lại hôn Hiểu Hiểu một cái thật kêu, “Anh không chạm vào người em nữa đâu, thật, anh thề đấy!”
“Thật không?” Cô nghi ngờ, đề phòng.
Anh biết có nói nhiều cũng vô ích, bèm dùng hành động để chứng minh, cách cô ba tấc, ngủ rất ngoan.
Ban đầu cô cũng không tin, ngồi im chờ hồi lâu thấy anh không nhào tới nữa mới thầm thở phào nhẹ nhõm, mệt mỏi ngã thẳng xuống giường.
Chưa được mấy giây, cô đã ngủ rất say.
Nghiệp chướng đó nha!
Chờ cô ngủ rồi, Khang Hi lồm cồm bò dậy, ngồi xếp chân trên giường, kiềm chế bản thân cam chịu số phận, đi tắm nước lạnh cho tỉnh táo một chút. Sau đó anh bắt đầu dọn dẹp vệ sinh, tranh thủ Hiểu Hiểu đang ngủ say giấc, thậm chí còn giặt cả ra giường.
Lúc đó, Hiểu Hiểu có tỉnh dậy một lần, nôn ọe tối tăm mặt mày, thậm chí còn ói cả mật vàng.
Điển hình của việc vất vả quá độ.
Anh sốt ruột đến mức luống cuống tay chân, vất vả lắm mới dỗ cô ngủ lại, thế là anh lại bắt đầu dọn dẹp.
Mãi lâu sau, Hiểu Hiểu mơ mơ màng màng tỉnh dậy, cổ họng đắng ngắt, vừa muốn uống nước thì đã ngửi thấy mùi nước chanh tươi ngon. Cô uống một ngụm, cổ họng đang nóng như lửa đốt dễ chịu hơn nhiều, thỏa mãn thở dài một hơi, sau đó lại ngủ.
Khang Hi hôn vài cái lên mặt cô, nuối tiếc rời đi, anh lại nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, trời sắp sáng, để cô ngủ thêm một lát nữa vậy.
Anh cầm di động lên, tắt ứng dụng canh thời gian, mở ra xem ghi chép của mình, xoa xoa cằm, cười rất sung sướng.
Thời gian trung bình là X tiếng, XX phút, XX giây, cần phải tiếp tục cố gắng à nha.
Lại cúi người hôn Hiểu Hiểu mấy cái, hớn ha hớn hở, thoải mái tỉnh táo xuống giường, cứ để anh làm một người đàn ông của gia đình đi thôi.
Không chịu sự giày vò của anh, Hiểu Hiểu ngủ mút chỉ, thậm chí còn không ăn cơm, nhờ có Khang Hi làm cháo gà xé, ép, đút từng muỗng vào miệng cô. Cô cũng không phản kháng, anh cho gì ăn đó, ăn xong thì ngửa đầu ra ngủ tiếp.
Cô đã quá mệt mỏi, cũng đã quá kinh hoảng với sự dũng mãnh của Khang Hi, lúc ngủ, vẫn giữ chặt chăn không buông, kết quả là bị nóng chảy đầy mồ hôi.
Khang Hi sợ cô bị cảm lạnh, tranh thủ cô đang ngủ, như Liễu Hạ Huệ, người đẹp ngồi trong lòng mà không loạn, lau mồ hôi, thay một bộ quần áo thoáng mát khác cho cô.
Bây giờ anh ấy à, thu phóng như thường!
Lại một lần nữa chứng minh, trong chuyện này, quả nhiên đàn ông có thể không thầy vẫn giỏi, tự học thàn htai.
Đến khi Hiểu Hiểu tỉnh…
Từ đầu tới cuối anh chỉ bảo tối qua để cô ngủ ngon chứ chẳng nói hai ngày nghỉ cô được nghỉ ngơi, lại nhìn ứng dụng tính giờ, xem ra phải cố gắng một chút, tranh thủ nâng cao thành tích.
Hiểu Hiểu chỉ muốn nói, nếu còn nâng cao nữa, có khi sẽ phá kỉ lục thế giới mất.
Thật đó, đó không phải là tiết tấu của nhân loại đâu.
Là người vũ trụ!
Rất nhanh sau đó, sau hai ngày nghỉ, cả người Hiểu Hiểu vẫn rã rời như trước. Lúc về đội đặc công làm việc… phải đỡ tường mà đi…
ĐỠ tường…
Vì chân mềm nhũn.
Vạn Tuế Gia muốn nói, cái gọi là danh kiếm bảo đao, phải có đổ máu mới có thể phong hầu!
Hoàng hậu nương nương, vất vả rồi!