Phòng đọc sách của Hiểu Hiểu rất lớn. Trong căn hộ Phúc Để này có bốn phòng ngủ, hai phòng khách, hai nhà vệ sinh, một mình cô ở thì hơi rộng quá, thế nên thông hai phòng ngủ còn lại làm phòng đọc sách. Kết cấu phòng đọc sách cũng rất đơn giản. Kệ sách bằng gỗ đặt mua, cao đến trần nhà được kê sát tường, sách vở được xếp gọn gàng ngăn nắp đâu ra đấy, ngay chính giữa phòng là một chiếc bàn làm việc khổng lồ cùng ghế xoay bằng da. Mặt bàn cực kì gọn gàng sạch sẽ, ngoại trừ laptop và một vài thứ đồ dùng văn phòng thường dùng thì hoàn toàn không có thứ đồ trang trí nào, ngay cả khung ảnh cũng không, giống hệt bàn mẫu trong phòng trưng bày.
Lần đầu tiên Cảnh Táp bước vào phòng đọc sách này, trước hết là kinh ngạc với số lượng sách của Hiểu Hiểu, nhìn kĩ lại thì phát hiện toàn sách tiếng Anh, chẳng hề thấy chữ Trung Quốc nào. Cảnh Táp cũng ở Mỹ lâu, thế nên khá giỏi tiếng Anh, đọc được hết các tựa sách này. Phần lớn là sách liên quan tới Tâm lý học tội phạm, một số ít là tiểu thuyết trinh thám. Trên bàn có một quyển sách đang cắm thẻ làm dấu, qua vị trí đọc thì mới được phân nửa.
Bìa sách bọc da đen, chữ được mạ vàng: Natural Born Killer.
Tiếng Trung là – Sát thủ trời sinh.
Nhìn tên sách thôi mà cô đã cảm thấy nhất định quyển này rất khô khan.
Hiểu Hiểu kéo một tấm bảng trắng từ sau khe hở của giá sách ra, trông còn lớn hơn cả cái bảng ở cục cảnh sát. Cô chỉ vào bảng trắng, “Tớ vào bếp luộc sủi cảo, cậu sắp xếp tư liệu đi.”
Cảnh Táp sửng sốt: “Hả?”
Hiểu Hiểu lại cho đó là chuyện đương nhiên. “Tớ chỉ phụ trách phân tích, không sắp xếp tư liệu.” Cô chỉ vào ngăn kéo bàn làm việc, “Ở đó có bút dầu, cậu cứ dùng thoải mái, nhưng chữ trên bảng không được nhiều màu, chữ viết cho ngay, nội dung ngắn gọn, tớ không thích thấy những thứ vô ích!”
Cảnh Táp không ngờ cô còn có yêu cầu cơ đấy, định làm ppt (*) à? (*Power point)
Được rồi! Cảnh Táp nhẫn, ai bảo cô đi cầu cạnh Hiểu Hiểu làm gì.
“Cậu yên tâm, nhất định mình sẽ thỏa mãn các yêu cầu, không làm cậu thất vọng!”
“Ok!” Vừa đi tới cửa thì Hiểu Hiểu quay đầu lại hỏi, “Cậu thích vị gì?”
Cảnh Táp tức tối đáp, “Sủi cảo đông lạnh thì còn có vị gì được, tùy!”
Hiểu Hiểu rời khỏi phòng đọc sách, Vừng phấn khích quanh quẩn bên chân cô, ton ton đi theo vào bếp.
Cảnh Táp xăn tay áo, lôi tài liệu được nhét lung tung trong túi công văn ra, rải trên đất, bắt đầu vừa viết vừa dán lên bảng.
Đến khi Hiểu Hiểu đã hấp sủi cảo xong thì cô vẫn còn loay hoay trong mớ tài liệu, vẻ mặt trông giống hệt một cô trợ lý mới, đang xếp tài liệu cho giáo sư đại học.
Hiểu Hiểu đặt chén của Cảnh Táp trên bàn, nhặt vài ảnh chụp thi thể trên đất, con ngươi màu đen hơi lóe lên.
“Dây trói mấy đứa bé không giống nhau!”
Cảnh Táp ngẩng đầu, quệt mồ hôi trên trán, “Ừ, pháp y cũng từng đề cập tới. Đứa bé thứ nhất và thứ hai đều bị trói tay chân bằng dây thừng to. Phán đoán sơ bộ rằng, có thể vì dây thừng to quá, không dễ cột, tay trẻ lại nhỏ, dễ vùng vẫy thoát được, thế nên sau đó, gã đổi sang sợi nhỏ hơn…. Đứa thứ ba dùng dây nilon xanh, chúng tớ cũng điều tra từ sợi dây này, nhưng đó là loại dây rất bình thường, nhà nào cũng có, hoàn toàn không gì đặc biệt.”
Hiểu Hiểu đưa đũa cho cô, ý bảo tranh thủ nóng thì ăn đi.
Cảnh Táp bưng chén lên, thật ra sủi cảo đông lạnh không phải món cô thích, nhưng trong thời điểm thế này thì cũng không thể kén chọn được.
Hiểu Hiểu dựa vào bàn, nhìn những tấm ảnh mà Cảnh Táp đã dán lên bảng.
“Đến đứa thứ năm lại dùng loại dây rút nhựa (7).”
Dây rút nhựa, đây cũng là loại rất bình thường trong nhà, đa số dùng để bó dây điện, chẳng hạn như các đường dây sau CPU, tránh để chúng bị rối vào nhau. Cách dùng loại này là tách hai đầu ra, sau đó nhét đầu nhọn vào ổ khóa, kéo qua là xong. Còn tiện hơn dùng dây, loại này không cởi được, trông lại còn đẹp.
Cảnh Táp cũng từng nghĩ về vấn đề này, thế nhưng loại dây này cũng là một món rất bình thường.
“Sao vậy? Cậu thấy không ổn à?”
“Đa số tội phạm đều chỉ thích dùng một hình thức phạm tội, nhất là bọn sát thủ hàng loạt, hầu hết những chi tiết đều giống nhau. Thế nhưng thủ pháp của tên tội phạm này rất đặc biệt, giống như đang…”
Hiểu Hiểu cau màu tìm từ thích hợp. Từ khi 4 tuổi cô đã bắt đầu sống ở Mỹ, 24 tuổi mới về nước, thế nên rành rẽ tiếng Anh hơn tiếng Trung nhiều. Nếu cha mẹ không khăng khăng nói tiếng Trung ở nhà suốt thì cô cũng sẽ như những đứa bé trưởng thành ở Mỹ khác, không nói được tiếng Trung mất rồi. Sau khi về nước, Hiểu Hiểu phải mất một thời gian dài mới có thể thích ứng, không để mình vừa mở miệng thì liền nói tiếng Anh.
Cô suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng tìm được một từ thích hợp.
“Tiến hóa!”
Đương nhiên, Cảnh Táp không hiểu.
Hiểu Hiểu cũng không giải thích thêm, sau đó hỏi tiếp, “Mấy đứa bé này đều bị mất tích ở trung tâm thương mại ư?”
Cảnh Táp bỏ chén xuống, đưa hết những tài liệu về phần này cho Hiểu Hiểu, cô đã thuộc làu hết cả rồi.
“Đứa thứ nhất là ở Đông Phương Thương Thành, đứa thứ hai tại Bách Hóa Tây Liên, đứa thứ ba ở Bách Hóa Nguyệt Lượng… Đứa thứ tám thì ở Thiên Xuân Thương Hạ…”
Hiểu Hiểu đi theo tốc độ của cô, cũng đến trang cuối: “Đứa cuối cùng thì ở Bách Hóa Đệ Ngũ.”
Cảnh Táp gật đầu, “Đây là những khu mua sắm rất quen thuộc với dân Thượng Hải chúng ta, rất đông, những đứa bé nào là đến học ở trung tâm giáo dục của trung tâm thương mại.”
“Một lớp học kéo dài bao lâu, có tan giờ giống nhau không?”
Cảnh Táp ăn sủi cảo nhồm nhoàm, vì có sủi cảo trong miệng nên giọng nói không rõ lắm.
“Đều là… lớp năng khiếu, không khác nhau lắm… khoảng hai tiếng mấy, trên dưới bốn giờ là kết thúc.”
Đưa con đi học lớp năng khiếu đã trở thành một chuyện quá đỗi phổ biển, mong trai thành rồng, trông gái thành phượng là điều mà bất cứ bậc phụ huynh nào cũng chờ đợi. Nhất là ở một thành phố lớn như Thượng Hải, những trung tâm giáo dục kiểu này rất đông, chỉ cần dùng đúng một câu: Đừng để con của bạn thua kém ngay từ vạch xuất phát!
Hiểu Hiểu nhớ lại lời của thím Ngô, lại hỏi: “Sau khi tan học, tất cả đều về thẳng nhà?”
Cảnh Táp lắc đầu, “Tan học giờ đó là giờ cao điểm, phụ huynh thường đưa con tới khu vực ăn uống trong trung tâm mua sắm để ngồi một lát. Cậu biết đấy, con nít tuổi này thích ăn vặt, cũng dễ đói nên phụ huynh thường mua gì đó cho tụi nó lót dạ. Đến khi mua đồ xong thì chẳng thấy tụi nhỏ đâu.”
Việc bắt cóc đã được lên kế hoạch sẵn. Ít nhất kẻ bắt cóc cần phải có một khoảng thời gian điều tra, theo dõi mục tiêu, hiếm khi hạ thủ nơi đông người. Khu vực ăn uống trong khu thương mại là nơi có đông người nhất, không chỉ diện tích rộng mà còn nhiều quầy hàng, thế nhưng tụi trẻ lại bị mất tích ngay đúng nơi này.
“A Cảnh, mang hoàn cảnh gia đình đến cho tớ xem.”
Cảnh Táp lập tức dâng bằng hai tay.
Nhìn xong, Hiểu Hiểu chỉ tổng kết bằng bốn chữ – gia đình bình thường.
Cảnh Táp cũng có cùng quan điểm trong chuyện này.
“Cậu cũng thấy rất kì lạ phải không? Theo lý thuyết, kẻ bắt cóc phải tìm những người có tiền, ít nhất gia sản lên tới hàng tỷ mới đúng chứ. Thế nhưng gia đình các nạn nhân đều là tầng lớp làm công ăn lương, đừng nói chi tới gia sản, còn đang vay nợ nữa kìa. Mà tiền chuộc cũng không nhiều, nhà cao nhất cũng chỉ 20 vạn! Cậu nói có phải gã bắt cóc này có vấn đề hay không!”
Không bắt người có tiền, lại ra tay với những nhà bình thường, chuyện này hoàn toàn không hợp với cảm giác mạo hiểm phiêu lưu có được khi thực hiện hành vi bắt cóc.
Mặt Hiểu Hiểu vẫn không có cảm xúc, mắt lạnh băng: “Nếu như không phải có vấn đề thần kinh thì đó hẳn là một gã biến thái!’
“Biến thái?” Ngay lập tức lòng căm phẫn của Cảnh Táp sôi trào, “Có thể không phải biến thái đâu! Cậu xem gã hành hạ lũ trẻ thế nào, đúng là súc sinh!”
Hiểu Hiểu lại làm như không thấy sự phẫn nộ của cô, chờ cô mắng chửi xong mới từ từ nói tiếp: “Tớ đã hiểu đại khái về vụ này, nếu cậu không có gì bổ sung nữa thì có thể về rồi!”
“Để tớ ở lại giúp cậu đi!”
Bây giờ là lúc phải tranh thủ từng giây từng phút, không thể lỡ một khắc nào!
“Tớ thích yên tĩnh một mình để suy nghĩ vấn đề!”
Cảnh Táp nhớ lại hành vi vì phẫn nộ mà căm tức chửi đổng ban nãy, rầu rĩ nói, “Thôi được rồi! Tớ biết rồi! Vậy cậu có muốn ngày mai tới xem hiện trường với tớ không?”
Ngoại trừ tài liệu giấy từ, việc kiểm tra hiện trường cũng là một khâu rất quan trọng.
Hiểu Hiểu từ chối thẳng thừng, “Không cần!”
“Không đến hiện trường? Chỉ xem các tài liệu này thôi?”
Cảnh Táp không nghĩ vậy là có hiệu quả, tổ chuyên án đã xem đi xem lại số tài liệu này mấy trăm lần!
“Tớ có cách riêng của mình, không cần phải giải thích với ai hết!” Hiểu Hiểu vơ lấy cặp sách và áo gió của Cảnh Táp rồi đẩy cô ra ngoài.
Cảnh Táp bị đẩy thẳng ra cửa.
Hiểu Hiểu khép hờ cửa, ló đầu ra, dặn dò cảnh cáo: “Nhớ kĩ, không được phép cho người thứ ba biết tớ có tham gia vào vụ này.”
Không đợi câu trả lời của Cảnh Táp, cửa bị đóng sập lại một cách không hề nể nang.
Cảnh Táp chỉ có thể ngửa đầu nhìn trời, ức nghẹn không nói được gì, sau đó lặng lẽ rời đi.
Hiểu Hiểu vào phòng đọc sách, nhìn tài liệu trên bảng, lắc đầu một cái, sau đó nhanh nhẹn sắp xếp lại một lần, trong tay cô, đống tài liệu nay có trật tự hẳn.
Cô cắn cây bút màu đỏ trong miệng, tay cầm bút đen, dùng hai màu xen kẽ để viết những điều cô cho là quan trọng lên bảng.
Lúc dừng hết mọi việc lại thì trên bảng đã dán đầy tài liệu, không còn bất kì chỗ trống nào, thế nhưng lại không hề lộn xộn, nhìn vào là hiểu ngay.
Cô bỏ cây bút dầu xuống, lùi ra sau mấy bước, nhìn toàn bộ tấm bảng.
Ánh đèn màu vàng nhạt chiếu lên Hiểu Hiểu, khiến cô trông lạnh lùng hơn hẳn bình thường, một loại lạnh lùng khiến không ai có thể tới gần. Ấy nhưng, ánh sáng trong đôi mắt kia, lại rực rỡ hơn lúc nào hết.
***
Cảnh Táp sốt ruột trong đồn cảnh sát cả một đêm ròng.
Trời sáng, cô và Trương Hựu Thành nhìn chằm chằm vào di động. Trong phòng làm việc đang có bảy tám người, đều là thành viên của tổ chuyên án, Mọi người đều như nhau, đang chăm chú vào di động trên bàn.
Đội trưởng đội hình cảnh, Tào Chấn, là đàn anh lớn hơn Cảnh Táp ba khóa. Vốn dĩ vụ án này do anh đứng đầu, nhưng vì hai tháng trước phải đến Washington, Mỹ, để huấn luyện, chưa về được; đội phó như Cảnh Táp không còn cách nào khác, phải gánh vác trọng trách này.
Thời gian trôi qua từng chút, từng chút một, Trương Hựu Thành ngồi cạnh vừa rút một điếu thuốc, định châm lửa thì chuông điện thoại reo lên chói tai.
Một tiếng reo này, khiến mọi người đều run lên.
Dưới con mắt chăm chú của mọi người, Cảnh Táp nhấn nút nghe.
“Sao rồi!?”
Ở đầu kia điện thoại, Tiểu Lý nặng nề trả lời: “Vừa nhận được thư của gã bắt cóc!”
Mọi nghe nghe xong, đều bất giác nín thở.
Trương Hựu Thành ở bên cạnh hỏi: “Thế đã nói gì?”
“15 vạn tiền chuộc, 13 giờ ba ngày sau, dưới cầu vượt đường Duyên An, không được phép báo cảnh sát!”
Ngoại trừ số tiền chuộc khác nhau ra, những nội dung còn loại đều giống y như trước, 13 giờ ba ngày sau, dưới cầu vượt đường Duyên An.
Sắc mặt mọi người đều khó coi như nhau. Địa điểm giao tiền chuộc của tám đứa trẻ kia đều ở dưới cầu vượt đường Duyên An, ngoại trừ ba nhà không báo cảnh sát, trong trường hợp năm gia đình còn lại, bọn họ đều mai phục sẵn, thế nhưng gã bắt cóc lại không hề xuất hiện.
Lần này thì sao, liệu gã có xuất hiện?
Trương Hựu Thành ngồi lại chỗ cũ, lặng lẽ châm điếu thuốc.
Tất cả mọi người đều rất hiểu rằng, nếu lần này lại không bắt được người, toàn bộ giới cảnh sát đều sẽ cảm thấy rất hổ thẹn.
Tiểu Lý vẫn đang ở đầu kia điện thoại chờ chỉ thị, Cảnh Táp chà mạnh lên hai má, lúc ngẩng đầu lên thì mắt đã hiện ra vẻ rất nghiêm túc.
“Cậu cứ trấn an người nhà nạn nhân trước đi đã, tôi và Lão Trương tới ngay đây!”
Cúp điện thoại, Cảnh Táp khoác thêm cái áo gió, quay sang nói với mọi người còn lại: “Tôi và anh Trương đi trước, mọi người cứ theo như sắp xếp đã bàn vào tối qua, chớ lơ là!”
“Rõ!”
Trước khi đi, Cảnh Táp đang nghĩ không biết có nên gọi điện cho Hiểu Hiểu, xem thử cô có tiến triển gì không, nhưng nghĩ tới thái độ tối qua thế kia, đành phải bỏ ý định trong đầu.
Trương Hựu Thành lại tưởng rằng cô đang buồn phiền vì vụ án, an ủi: “Bây giờ có nghĩ gì cũng thừa thải, quan trọng nhất là làm tốt chuyện của mình!”
Cảnh Táp gật đầu, hai người đóng cửa xe, đèn cảnh sát lập lòe, phóng xe chạy đi.
Không ngờ, xe vừa chạy đến cục cảnh sát thì bị một đám truyền thông vây kín.
Trong xe cảnh sát, Cảnh Táp nhìn đám phóng viên đập cửa xe đòi phỏng vấn, đôi mày thanh tú nhíu chặt.
Cảnh sát sợ phải đối phó với đám truyền thông nhất. Nhất là vụ án lần này liên quan đến sinh mệnh của chín đứa trẻ, thuộc về án hình sự đặc biệt nghiêm trọng, vẫn chưa bắt được hung thủ mà bất ngờ ập đến thế này, chắc chắn là chẳng có chuyện gì tốt.
Quả nhiên, cách tấm kiếng mà vẫn nghe phóng viên chất vấn gay gắt.
“Tám đứa trẻ đã mất mạng, hung thủ vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật, các người có giải thích gì về chuyện lần này?”
“Rốt cuộc các người đã nắm được bao nhiêu manh mối về hung thủ rồi?”
“Dân chúng có quyền biết rõ tình hình, các người không thể ngậm miệng không nói được!”
Ví dụ thế, vân vân…
Cảnh Táp muốn lái ngược xe về, nhưng tiếc là người đã vây kín, xe cảnh sát không thể động đậy, cô chẳng còn cách nào khác là xuống xe, muốn tránh đi để về lại đồn cảnh sát. Ngoài cổng cũng có rất nhiều phóng viên đang chặn lại, trên tay của đám ký giả lăm lăm mircophone, cái nào cái đó đều thuộc hàng xịn, mang đường truyền internet cao. Cô đưa tay che mặt mình, tránh bị máy ảnh chụp mặt, ngăn cản đám truyền thông đang đuổi theo, chỉ dùng một câu ‘Không thể trả lời.’
Trương Hựu Thành cũng bị đám truyền thông chặn cứng đến phát bực, vất vả lắm mới chui được từ chỗ trống ra thì lại có đám người khác xông lên.
Đồn cảnh sát cũng phát hiện thấy rối loạn ở góc này, phái người ra hỗ trợ, nhưng nhất thời không thể xông qua đám phóng viên.
Cảnh Táp thấy tình hình hỗn loạn, vội vàng trốn lại vào xe.
Đang rầu rĩ không biết phải giải quyết đám phóng viên đang chen chúc ngoài của thế nào thì di động lại rung lên, màn hình điện thoại báo là Hiểu Hiểu, cô lập tức nép qua một bên để bắt máy.
“A Cảnh, tớ cần cậu làm một việc!” Giọng nói cực kì bình thản của Hiểu Hiểu được truyền từ đầu kia điện thoại tới.
Cảnh Táp che ống nghe, sợ đám truyền thông nghe được mình nói gì, “Chỗ của tớ đang loạn lắm, cậu có gì cứ nói đi!”
“Phóng viên à?”
Cảnh Táp kinh ngạc nói, “Sao cậu biết!?”
Hiểu Hiểu đang ngồi trên ghế xoay, nhìn màn hình vi tính, trên màn hình là cục công an chỗ Cảnh Táp.
“Chẳng lẽ cậu không biết trên đời này có từ gọi là phát sóng trực tiếp sao?”
“Cái gì?!”
Cảnh Táp nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên đã nhìn thấy xe phát sóng trực tiếp của dân truyền thông, “Khốn khiếp thật, sao lại còn phát trực tiếp nữa thế này!”
Cô vội vàng hạ kính cửa sổ, gào lớn với Trương Hựu Thành, “Lên xe đi! Bọn họ đang phát trực tiếp!”
Trương Hựu Thành bị đám phóng viên ép lui hoài về sau, ngại bị phát trực tiếp, hắn không thể chửi tục, cái mặt già nghẹn đến đỏ ửng.
Cảnh Táp quay đầu lại nói vào điện thoại, “Có phải cậu đã có được manh mối gì rồi không?”
“Ừ, có điều chỉ là suy đoán, cần bằng chứng.”
Cảnh Táp nghe thế, lập tức hăng hái hẳn, “Manh mối gì, mau nói tớ nghe đi!”
Hiểu Hiểu bảo: “Trước khi nói, tớ cần cậu giúp một việc!”
“Tớ đang rối lắm, cậu có gì thì nói mau, giúp được thì sẽ giúp!” Cô thấy Trương Hựu Thành bắt đầu nổi cáu, vội vàng xuống xe giúp đỡ.
“Tớ muốn cậu khen ngợi hung thủ với công chúng ngay trước mặt truyền thông!”
Cảnh Táp còn tưởng mình đã nghe nhầm, “Cậu nói gì cơ!?”
Hiểu Hiểu vẫn một giọng lạnh lùng như trước: “Khen gã!”
“Cậu điên rồi à, tớ là cảnh sát!”
Trên đời này làm gì có chuyện cảnh sát khen tội phạm, thế không phải đổi trắng thay đen, đảo lộn phải trái hay sao.
Đột nhiên cô nghĩ tới đám phóng viên bất ngờ từ trên trời rơi xuống ngày, “Cậu đừng có nói vì cậu mật báo mà đám phóng viên này mới tới đây đó nhé!”
Hiểu Hiểu không trả lời đúng câu hỏi, chỉ nói: “A Cảnh, tin tớ!”
Tin tớ!
Trong trí nhớ Cảnh Táp, Hiểu Hiểu rất hiếm khi nói câu này, nhưng những lúc nói ra, đều là lúc cô tự tin nhất.
Có điều lần này Cảnh Táp không dám chắc, “Làm vậy có thể bắt được hung thủ sao?”
“Sớm muộn gì cũng sẽ bắt được hung thủ, thế nhưng mạng sống của đứa trẻ kia thì được quyết định vào ngay chính giờ khắc này!”
Cảnh Táp nghe vậy mà có cảm giác như đang lọt vào sương mù. Thế nhưng cô biết, Hiểu Hiểu chưa bao giờ làm gì mà không nắm chắc cả.
“Cậu sẽ giải thích cho tớ, đúng không?”
Hiểu Hiểu cười nói, “Đương nhiên, khi nào cậu xong việc ở đó thì tới tìm tớ, tớ sẽ giải thích rõ ràng cho cậu nghe.”
Cảnh Táp cắn răng, cuối cùng cũng quyết định liều mạng.
“Được! Tớ nghe cậu!”
Cúp điện thoại, trông cô như đi chịu chết, đẩy Trương Hựu Thành ra, đứng trước mặt đám phóng viên.
Thấy cô vừa xuất hiện, sự quan tâm của các phóng viên truyền thông lập tức đổ hết lên người Cảnh Táp, khuôn mặt nào trông cũng cực kì mong chờ, hi vọng kiếm được cái gì đó từ miệng cô.
Cảnh Táp ho khan vài tiếng để che giấu đáy lòng đang rất căng thẳng, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, micro trước mặt, nhiều đếm không xuể.
Cô nuốt nước miếng khan, hít một hơi thật sâu, thầm rủa Hiểu Hiểu hơn mười mấy lần trong bụng mới mở miệng nói:
“Tôi hiểu mọi người đang rất quan tâm đến vụ án lần này, cảnh sát cũng chú trọng như thế. Nhưng những tình tiết phá án thế nào thì xin lỗi, chúng tôi không thể trả lời.”
Nghe vậy, các phóng viên rất bất mãn, nói thể cũng như không.
“Thế nhưng…” Cô khựng lại một chút, tự nhéo vào đùi một cái để ép mình nói rằng: “Thế nhưng tôi có thể nói với mọi người rằng, tên tội phạm này… gã cực kì thông minh, cực kì chuyên nghiệp, tôi nghĩ rằng, gã là tên tội phạm lợi hại nhất từ trước đến nay không chừng.”
Lời khen của Cảnh Táp, nháy mắt khiến cả đám người sợ đến ngẩn ngơ.
Trương Hựu Thành mới là người bị dọa nhất, khen ngợi một tên tội phạm, điên rồi sao?
Cảnh Táp cảm thấy chắc chắn mình đã điên rồi, ca ngợi liên tục như thế, chính cô cũng không thể tin lời đó từ miệng mình đi ra.
Người Trương Hựu Thành cao lớn, đứng che ở trước cho Cảnh Táp, ngăn cô nói tiếp. Có người trong đồn cảnh sát chạy ra giúp, vội vàng tóm cô lôi vào phòng.
Nhưng, đây là phát sóng trực tiếp! Cô vừa nói xong thì đã bị phóng viên quay lại và đăng hết lên rồi.
Đoạn phim có tiêu đề [Nữ cảnh sát xinh đẹp không khí tiết khen ngợi gã bắt cóc trước mặt mọi người] đã ngay lập tức xuất hiện trên các trang mạng. Sau khi phát xong, bình luật và trích dẫn ào ào, còn nhanh hơn cả tốc độ tên lửa, gạt phăng tất cả những tin tức khác, thành đầu đề!
Đủ thứ từ ngữ chửi rửa thóa mạ khinh thường, lời lẽ thô tục nào cũng có. Phỏng chừng một thời gian nữa sẽ qua, nhưng bây giờ Cảnh Táp bị lôi ra trực tiếp, trở thành mục tiêu công kích của mọi người.
Ở một nơi khác, Hiểu Hiểu yên lặng ngồi trước màn hình vi tính, click vào một diễn đàn chính phủ. Cách đây không lâu, diễn đàn này được lập ra để nhằm vào vụ bắt cóc, thứ nhất dùng để tưởng nhớ, hai là hi vọng được quần chúng cung cấp manh mối qua hình thức nặc danh.
Trên đó không chỉ có ảnh chụp những đứa trẻ mà ghi lại cặn kẽ tình hình của gia đình nạn nhân, sở thích, năng khiếu các loại.
Đoạn phim của Cảnh Táp nhanh chóng được đăng lên đây, ngay lập tức cả diễn dàn bùng nổ, cũng chửi rửa liên tu bất tận như những nơi khác. Thậm chí có vài người trên mạng còn gửi thiếp mời, rủ mọi người tới cổng cục công an để biểu tình bày tỏ.
Hiểu Hiểu không thèm để ý, mở một chủ đề mới, tiêu đề là: Mọi người nghĩ gã tội phạm là hạng người nào?
Vì liên quan đến vụ án nên số người trên diễn đàn rất đông, số bình luận nhanh chóng vượt quá một trăm. Hiểu Hiểu chăm chú đọc, con ngươi đen láy như đang chờ đợi một điều gì.
Bình luận ngày càng nhiều, đa số là mắng nhiếc chửi bới Cảnh Táp, cũng có người cho rằng cảnh sát toi đời rồi, có người gặp là khoái, mượn cơ hội đăng quảng cáo.
Đột nhiên, có một bình luận được gửi lên, không kiểu chữ, không emo biểu cảm, càng chẳng có màu mè bắt mắt, hoàn toàn để theo kiểu chữ mặc định của diễn đàn, khiến hai mắt Hiểu Hiểu sáng rỡ.
‘Tôi nghĩ tên tội phạm này có IQ rất cao, suy nghĩ tỉ mỉ, mang cảnh sát ra đùa giỡn, không chừng sẽ trở thành một truyền thuyết!’
Hiểu Hiểu lập tức reply: “Tôi không nghĩ thế, ngược lại còn cho rằng gã chỉ là một kẻ bình thường, là kẻ bình thường không được ai chú ý, thậm chí có thể nói là chẳng được việc gì!”
Sau khi gửi reply, đối phương không nói thêm gì nữa.
Hiểu Hiểu dựa vào ghế, tia sáng trong mắt vẫn không hề giảm mất, vẫn lẳng lặng chờ, chỉ nghe tiếng vang vang khi ngón tay cô gõ lên mặt bàn.
Bất ngờ, xuất hiện một reply mới, cũng chỉ một câu: ‘Bạn là ai?’
Hiểu Hiểu nhếch miệng, nụ cười thản nhiên như hoa hé nở…
***
Đội đặc cảnh Báo đen đang ở trên bãi tập, tiến hành các bài huấn luyện, đầu tiên là cõng bao cát kg chạy km, sau đó nhảy cóc, leo cầu thang, nằm sấp bò trườn, vác súng trường trên vai, chạy đến địa điểm chỉ định tiến hành tháo lắp, lắp rồi thì nhắm vào mục tiêu trên ngọn cây trước mặt. Các đội viên mồ hôi nhễ nhại từ lâu.
Trong khi huấn luyện có các hạng mục thể năng, chiến thuật, sinh tồn. Phương pháp huấn luyện cũng tương tự bộ đội đặc chủng bộ binh, bắt đầu từ chiến đấu thực tế, càng nguy hiểm, càng lên tới cực hạn thì càng có thể bảo đảm giảm số lượng thương vong khi thực hiện nhiệm vụ.
Cái này, chỉ là mở đầu thôi.
Tuyển mộ đặc công, ngũ quan cũng là một trong những tiêu chuẩn hàng đầu trong tuyển chọn, không có dưa méo táo nứt, toàn là thanh niên trai tráng, đứng chung với nhau trông khá ra ngô ra khoai, cực kì mát mắt.
Nếu là Cảnh Táp trước đây thì còn có thể thoải mái thưởng thức, sau đó nhận xét bình phẩm một phen. Nhưng cô bây giờ hoàn toàn không có tâm trạng nào cả.
Là đội trưởng, Trương Vũ, đang kiểm tra vũ khí mới – vừa giơ súng, thấy cô liền giơ tay chào.
Hai người từng hợp tác với nhau qua một vụ bắt cóc con tin. Thế nên anh có quen cô, và cũng biết cô là bạn Hiểu Hiểu.
Tựa như Cảnh Táp không thấy, xẹt qua cạnh anh, chẳng hề liếc mắt một cái.
Lão Ngụy hơi ngạc nhiên hỏi, “Sao cô ấy lại tới đây, đáng lẽ phải đang điều tra chứ?”
Vụ bắt cóc trẻ con đang cực kì được quan tâm, lãnh đạo các cấp của Báo đen cũng rất xem trọng, đội đặc cảnh đã ra chỉ thị, bảo đội viên chờ lệnh trong vòng tiếng đồng hồ, không cho phép nghỉ, chuẩn bị lực lượng để có thể nhận nhiệm vụ bất kì lúc nào.
“Xem ra là tới tìm Đoan Mộc.”
Trương Vũ cũng không lạ gì. Phụ nữ ấy mà, lúc mưa lúc nắng. Anh cũng không tới hỏi, giơ súng lên tiếp tục kiểm tra tính năng.
“Ngon đấy, cái này khá nặng.”
“Nặng thì sợ gì, cầm vài lần là quen, quan trọng là… có thể bảo vệ tính mạng.”
Súng chuyển góc, còn gọi là ‘súng gấp khúc’(), đổi cấu tạo của ống súng truyền thống vốn luôn ‘thẳng tưng’ để có thể xoay một góc độ, trước là camera và báng súng, sau có cò và máy theo dõi. Lúc bắn, xạ thủ có thể được bảo vệ sau bức tường, không cần phải đưa mặt ra ngoài, lộ đầu súng ra là được. Sau đó qua máy theo dõi là thể thấy rõ tình hình mỗi xó nhà, góc ngoặt, không chỉ có thể bảo vệ bản thân mà còn là uy hiếp lớn nhất với kẻ địch.
Có điều, súng tốt thật đấy, nhưng muốn dùng thành thục thì phải rèn luyện nhiều.
Trong võ quán, vẫn là những người mới vào đội cũ, ngoài năm thành viên mới lần trước thì anh chàng gãy chân lúc đang khảo sát cũng đã có mặt. Vì chân vẫn còn bó bột nên chỉ có thể đứng cạnh cửa nhìn mọi người luyện tập.
Chính giữa võ quán, Hiểu Hiểu bày ra tư thế đánh cận chiến để nghênh đón đòn tấn công của đám người mới, trái ngăn đòn, phải đánh thẳng, dưới gạt ngang, chặn phản kích, trên bổ xuống, đấm tấn công, lại một lần nữa, đánh cho năm người mới trở nên tan tác thảm hại. Có người bị đá ra ngoài, bay như đường parabol rồi tiếp đất.
Thẩm Triều đứng ở cạnh cửa nhìn mà run như cầy sấy. Lúc cậu ta ở bệnh viện dưỡng chân thì bọn Lâm Tuấn có tới thăm mấy lần, cũng từng nói về khả năng của vị huấn luyện viên này cho cậu nghe. Lúc đó cậu không tin, tưởng bọn họ dọa mình, nhũng gì nhìn thấy hiện tại còn chẳng bằng những thứ đã nghe.
Vị huấn luyện viên này đúng là điển hình của câu nói đừng xem mặt mà bắt hình dong.
Cậu thầm lẩm bẩm trong lòng, dáng vóc huấn luyện viên nhỏ xinh là thế, nhưng sức mạnh, tốc độ, phản ứng thì chẳng hề thiếu món nào, nhất là kỹ xảo cận chiến, quả rất tài giỏi, khó lường. Thật muốn biết cô đã luyện thế nào để được như vậy.
Bên tai liên tục truyền tới những tiếng kêu thảm thiết của đám bạn thân mến, cậu không nỡ nhìn tiếp, liếc mắt ngó cái chân bó bột của mình, quyết định sau khi kết thúc bữa huấn luyện này phải đi nói với người của đội y tế, bảo rằng cậu không sốt ruột huấn luyện gì hết, không cần bỏ thạch cao ra đâu, nếu chậm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Đang nghĩ vậy thì bất ngờ thấy Cảnh Táp, đứng ở cửa đưa mắt vào trong.
Ồ, ai vậy cà?
Xuất phát từ hiếu kỳ, cậu thò đầu nhìn ra ngoài, lộ ra nụ cười có cái răng khểnh, trông rất duyên, “Chị ơi, chị tìm ai vậy?”
Trong Báo đen, gặp chị em phụ nữ thì phải gọi ‘chị’ là một thông lệ hàng đầu. Trong đội ngũ tác chiến không có đội viên nữ, chỉ toàn nam, thế nên gọi ‘chị’ thì chắc chắn sẽ không sai. Mà gái đẹp trong đội bọn họ cũng nhiều, chị đội trưởng đội y tế là một, huấn luyện viên thì càng tính, còn chị gái này cũng xinh quá cỡ, không biết là người ở ngành nào.
Cảnh Táp đưa mắt nhìn vào trong, chẳng mảy may để ý gì tới cậu.
Thẩm Triều cũng là một người lanh trí, theo tầm mắt của cô thì cũng biết đang định tìm ai.
“Huấn luyện viên, có người tìm chị!”
Hiểu Hiểu ngẩng đầu lên, nhìn sang, thấy Cảnh Táp cũng sửng sốt.
Lâm Tuấn bị cô dùng tay bóp chặt yết hầu, đè trên đất, mặt đỏ ửng mà không thể làm gì khác hơn là lấy tay vỗ bành bạch lên chiếu cói, bày tỏ sự đầu hàng.
Hiểu Hiểu thả cậu ra, thế là lập tức ho khan liên tục.
Cô cầm khăn thể thao đặt bên cạnh để lau mồ hôi, bảo bọn họ nghỉ tạm một chút rồi đi tới.
“A Cảnh, sao cậu đến đây?”
Cảnh Táp vội nói: “Hiểu Hiểu, tớ có một chuyện rất quan trọng muốn nhờ cậu giúp đỡ, tớ…”
Mắt Hiểu Hiểu trầm xuống, cắt ngang lời cô, “Nói ở đây không tiện, theo tớ!”
Đám người Lâm Tuấn vui vẻ, tưởng rằng cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, nằm vật trên đất không muốn dậy.
Trước khi Hiểu Hiểu ra khỏi cửa thì ngừng lại, quay đầu nói: “Hít đất cái, không xong thì không được nghỉ.”
Ngay lập tức, kêu rên rền rĩ.
Cảnh Táp đi theo Hiểu Hiểu tới chòi nghỉ mát ở gần bãi tập, đang suy nghĩ nên mở miệng thế nào.
Hiểu Hiểu cướp lời cô trước: “Cậu phải biết tớ kiêng kỵ điều gì.”
Hẳn là đã đoán được mục đích tại sao Cảnh Táp tới đây.
Là bạn, cô không cần Cảnh Táp thông cảm, nhưng ít ra không nên chạm tới ranh giới cuối cùng của cô.
“Tớ biết, tớ biết hết! Thế nhưng, Hiểu Hiểu, đây từng là tám sinh mệnh rất hoạt bát sinh động là, chúng chỉ là trẻ con thôi. Hôm nay lại có thêm một đứa bị bắt cóc, là đứa thứ chín rồi.”
Hiểu Hiểu nhíu mày, “Nhanh vậy sao?”
Hành động nhanh gọn đến thế, mấy ngày nay, mọi người đang náo loạn vì tin tức của vụ án này, đúng là muốn phạm tội ngược chiều dư luận.
Cảnh Táp tiếp, “Bây giờ chỉ mới mất tích, vẫn chưa nhận được thư của bọn bắt cóc. Không loại trừ sẽ có khả năng khác, nhưng tớ nghĩ rất thấp.”
Cảnh Táp làm cảnh sát lâu, trực giác khá chính xác.
“Vẫn còn chưa xác định mà cậu đã tới tìm tớ như ruồi mất đầu thế này? Đúng là chẳng thay đổi chút nào, chỉ cần cho rằng mình đúng thì cứ một mực cố chấp đến cùng.”
Cảnh Táp tưởng Hiểu Hiểu không tin trực giác của mình, bảo cô thần tinh thô, liền giải thích: “Tớ làm cảnh sát nhiều năm như vậy, đây là kinh nghiệm!”
“Nếu như tớ không giúp, có phải cậu định như lúc còn ở Mỹ, nửa đêm đến đứng dưới lầu nhà tớ, mãi đến khi tớ chấp nhận mới thôi?”
Cảnh Táp đỏ mặt, cô đoán đúng, quả là đang định như vậy.
“Quả nhiên!”
Không cần hỏi, nhìn sắc mặt là biết câu trả lời.
“Chuyện này không giống thuở bé, đây là án mạng!” Cảnh Táp nghĩ, nhất định phải làm rõ một chút, không phải cô cố chấp, mà là đang cầu xin.
“Đướng nhiên là nhớ.” Tới bây giờ cô vẫn không thể quên. Đã qua nhiều năm vậy rồi, cô vẫn còn nguyên cảm giác khi ấy, lặp lại lần nữa một cách rất nghiêm túc, “Cho dù là bây giờ, tớ vẫn cho rằng Khủng long bạo chúa mạnh hơn Khủng long ba sừng!”
Giọng nói ấy vẫn như năm xưa, ngang ngược cho rằng mình là người chính xác nhất vũ trụ.
Hiểu Hiểu nhìn cô như vậy, cảm thấy rất hoài niệm.
Đó là khi còn học lớp , tiểu học, tiết sinh học hôm đó đến viện bảo tàng. Tiết học về khủng long, trong bảo tàng có trưng bày bộ xương của Khủng long bạo chúa vào Khủng long ba sừng. Cô vẫn còn nhớ rõ sau giờ học, Cảnh Táp đã tỏ ra mê mẩn Khủng long bạo chúa bao nhiêu, coi nó như thần tượng.
Lúc Cảnh Táp hứng chí hỏi cô thích gì, cô đáp rằng Khủng long ba sừng ( Loài khủng long thuộc giống ăn cỏ).
Cảnh Táp nghe xong, không hiểu gì cả, hỏi, “Vì sao cậu thích Khủng long ba sừng?”
Hiểu Hiểu nói: “Khủng long bạo chúa là đồ bỏ đi, tay chân nhỏ xíu, chẳng qua cũng chỉ là con gà khổng lồ với hàm răng lớn thôi!”
Con nít ghét chuyện bị người khác hạ thấp giá trị của thứ mình thích nhất, Cảnh Táp cũng vậy, lập tức phản bác, “Khủng log ba sừng cũng chỉ là con heo có cái sừng dài.”
Hiểu Hiểu bình tĩnh nói, “Khủng long ba sừng có khiên trên đầu, mấy phút là có thể giết được con gà khổng lồ của cậu.”
Mặt Cảnh Táp đỏ ửng không tìm được lý do phản bác, chỉa tay trỏ, run run chỉ vào mũi cô, “Cậu cứ chờ đó!”
Hiểu Hiểu cứ để chuyện này trôi qua như thế, giống người thích ăn ngọt, người thích ăn cay, sở thích thôi mà. Thế nhưng cô không hề nghĩ tới chuyện, sau khi Cảnh Táp về nhà, cả đêm không ngủ, thức trắng tìm kiếm những tài liệu chứng tỏ Khủng long bạo chúa mạnh hơn Khủng long ba sừng, đến ngày hôm sau, mắt gấu mèo chặn đường đến trường của Hiểu Hiểu.
“Có vài nhà khoa học cho rằng Khủng long bạo chúa có thể chạy tới km trong một giờ, nó là giống giỏi bắt mồi nhất, đứng đầu trong chuỗi thức ăn. Bọn chúng còn là động vật ăn thịt.”
Hiểu Hiểu đeo cặp, từ từ đi tới.
“Ồ, thế cho nên?”
“Thế nên, Khủng long bạo chúa mạnh hơn Khủng long ba sừng!” Cảnh Táp tổng kết một cách rất oai phong, chắc chắn.
“Tối qua cậu về nhà tìm hiểu về Khủng long bạo chúa trên trang Search Engine chứ gì, đúng không?”
Chỉ toàn là những tài liệu phổ cập thông thường.
Cảnh Táp nghe cô nói là nghẹn giọng, chỉ biết quát tướng lên: “Con khủng long của cậu là loài ăn cỏ!”
“Thế thì sao?” Hiểu Hiểu nghĩ ăn cỏ thì chẳng có nghĩa nó yếu.
Cảnh Táp không nói, nghẹn họng thật lâu rồi cũng chỉ đành giậm chân bỏ đi. Sau đó, để thể hiện sự cố chấp của mình, đi theo sau cô suốt mấy ngày liền, về nhà cô rồi cũng không chịu tha, nhất định nằng nặc đòi cô phải thừa nhận Khủng long bạo chúa mạnh hơn Khủng long ba sừng. Thậm chí còn ngây ngốc đứng đợi dưới lầu nhà cô suốt một đêm.
Lúc đó Hiểu Hiểu bị Cảnh Táp hù một trận, không còn cách nào khác hơn là đành phải thuận theo.
Chỉ chuyện về Khủng long bạo chúa và Khủng long ba sừng thôi mà Cảnh Táp có thể cố chấp đến vậy, huống gì là án mạng. Thật ra cô đã có linh tính rằng Cảnh Táp sẽ đến tìm mình từ lâu rồi.
Có vài người, cả đời không hề thay đổi.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, là câu để nói về những người như vậy.
Thế nhưng, tớ đã không còn là tớ khi ấy từ lâu.
Cảnh Táp không đợi nổi câu trả lời của cô, vừa sốt ruột vừa nóng nảy, đang không biết làm thế nào cho phải thì di động lại reo lên.
Cô bắt máy, là điện thoại của Tiểu Lý.
“Cảnh đội, bây giờ tụi em đang định tới nhà của đứa trẻ bị bắt cóc, chị có muốn đi cùng không?”
“Được, cho tôi địa chỉ.” Cô lấy sổ chi chú trong túi ra, cẩn thận ghi lại.
Sau khi cúp điện thoại, cô nói với Hiểu Hiểu: “Tớ không bắt cậu phải quyết định ngay, nhưng ít ra cậu nên suy nghĩ một chút, chứ đừng chưa nghĩ gì mà đã từ chối ngay. Bây giờ tớ phải đến nhà của đứa trẻ bị bắt cóc, ở gần khu nhà cậu, có muốn tớ đưa cậu về không?”
Xe Hiểu Hiểu đang được bảo trì, phải đến mai mới lấy được.
“Ở gần nhà tớ?”
Hiểu Hiểu nhớ tới đám trẻ luôn muốn chơi với Vừng mà cô hay gặp sau mỗi sáng chạy bộ về nhà, đúng là có mấy đứa sáu, bảy tuổi.
Sắc mặt Cảnh Táp hào hứng hẳn, “Sao? Cậu có hứng thú rồi!”
Cảnh Táp nào có thể bỏ qua cơ hội này, “Tùy cậu hỏi đấy, dù sao cũng tiện đường, tớ đưa cậu về.”
Cảnh Táp thấy cô vẫn còn đang do dự thì đẩy ngay vào phòng thay đồ, “Đi đi, mau tắm rửa thay quần áo đi. Có xe cho đi nhờ miễn phí mà cậu còn chê gì nữa?”
Quả thật Hiểu Hiểu cũng có để ý, không từ chối nữa, nhanh đi thay quần áo sạch.
Sau khi hai người lên xe, chạy thẳng đến đích.
Sau khi tới nơi, Hiểu Hiểu kinh ngạc nhìn cửa tiệm nhỏ quen thuộc ngoài cửa xe, chính là nơi cô tới mua bữa sáng mỗi ngày.
Lúc này, trong quán nhỏ sạch sẽ ngăn nắp kia không có hơi nóng của lồng hấp, không có mùi thơm của sữa đậu nành, chỉ có đám đông đang vây lại bên ngoài, bên trong đều là những người Hiểu Hiểu biết, khách quen của tiệm thím Ngô mà cô thường gặp mỗi lần tới mua.
Thím Ngô không cười ha hả đón khách như trước, mắt sưng đỏ vì khóc, giọng nói nghẹn ngào từ xa truyền tới.
“Sau khi tan lớp, tôi dẫn Tiểu Hựu đi ăn bánh kếp mà mẹ nó hay dẫn đi. Nó nói muốn đi vệ sinh, tôi để nó tự đi nhưng đến khi lấy bánh xong, chờ hoài chờ mãi mà chả thấy nó về! Tôi đi tìm khắp nơi! Cũng cho người vào nhà vệ sinh nam tìm rồi mà cũng không thấy!” Nói đến đây, thím Ngô lại khóc nức lên, “Nhỡ đâu Tiểu Hựu có xảy ra chuyện gì, tôi phải nhìn mặt con trai mình thế nào đây, chết đi cho xong!”
Từ đầu thím cứ tưởng rằng cháu mình ham chơi, chuyện này cũng từng xảy ra rồi, thế nhưng tìm hồi lâu mà không thấy thì mới bắt đầu sốt ruột. Thím có nghe tin tức gần đây, nhưng thím thật sự không cố ý. Tiểu Hữu đã học ở trung tâm văn hóa đó được hai năm, chưa từng xảy ra chuyện gì, mấy lần trước cũng chẳng xảy ra ở đây, thế nên thím cũng an tâm, nào ngờ không tìm thấy Tiểu Hựu đâu, thím hoảng quá, lập tức báo cảnh sát.
Bây giờ thím chỉ mong tất cả chẳng qua là sợ bóng sợ gió, hoặc chốc nữa Tiểu Hựu sẽ một thân lấm lem bùn đất trở về như trước đây.
Chú Ngô rít một hơi thuốc, quay qua mắng thím Ngô, “Sao bà có thể để Tiểu Hựu đi vệ sinh một mình như thế? Người đến người đi, sao không mở đầu ra mà nghĩ hả!?”
“Chú Ngô, chú cũng bớt lời đi, có báo cảnh sát chưa? Có ai lại muốn xảy ra chuyện này đâu, hơn nữa, Tiểu Hựu lớn vậy mà đi vệ sinh cũng lạc mất, ai mà ngờ!”
Người bên cạnh nhẹ giọng an ủi khuyên lơn, Hiểu Hiểu nhận ra giọng nói này, là thím Hiền, người luôn thích mai mối.
“Mới hôm trước khi đi du lịch con và dâu có dặn đi dặn lại, giờ thì hay, bỏ mặt con nó, chờ hai đứa nó về, tôi xem bà làm thế nào!”
Thím Ngô càng khóc dữ hơn, chộp được một cảnh sát rồi quỳ xuống, “Đồng chí, tôi xin các cậu, nhất định phải giúp tôi tìm được cháu về, tôi xin các cậu, tôi dập đầu lạy các cậu!”
Nói xong, lại dập đầu thật mạnh, những người bên cạnh sợ quá lại hô to gọi nhỏ một hồi.
Cảnh Táp đứng ngoài xe nghe Tiểu Lý báo cáo, chẳng qua cũng chỉ tìm hiểu những nơi xung quanh mà trẻ con thường đi, thế nhưng đều chẳng có thu hoạch gì.
“Nói như vậy, thật sự rất giống tình huống mất tích của những đứa bé trước đây?”
Tiểu Lý gật đầu nặng nề, “Lần này chỉ còn thiếu thư bọn bắt cóc gửi tới thôi.”
Cảnh Táp nắm chặt đấm tay, “Lần này nhất định không để cho gã được như ý!”
Cô nhìn qua Hiểu Hiểu đang ngồi ở ghế phụ lái, không hề bước xuống xe, ánh mắt kiên quyết đến mức có phần khiến cho người ta cảm thấy e ngại.
Mãi lúc sau, từ cổ họng Hiểu Hiểu khẽ hừ một tiếng, tỏ ra cay cú, “Mang tài liệu tới đây cho tớ!”
Cảnh Táp kích động vọt tới cạnh cô, “Cuối cùng cậu cũng chịu giúp rồi, tớ biết là…”
Khuôn mặt xinh đẹp khiến nhìn qua cũng khó quên của Hiểu Hiểu vẫn không chút cảm xúc như trước, mắt mũi mày đều một vẻ lãnh đạm.
Cô lạnh lùng nói: “Đừng có tự dát vàng lên mặt, chẳng qua tớ chỉ không muốn sau này không tìm được chỗ ăn sáng thôi!”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Phòng đọc sách của Hiểu Hiểu rất lớn. Trong căn hộ Phúc Để này có bốn phòng ngủ, hai phòng khách, hai nhà vệ sinh, một mình cô ở thì hơi rộng quá, thế nên thông hai phòng ngủ còn lại làm phòng đọc sách. Kết cấu phòng đọc sách cũng rất đơn giản. Kệ sách bằng gỗ đặt mua, cao đến trần nhà được kê sát tường, sách vở được xếp gọn gàng ngăn nắp đâu ra đấy, ngay chính giữa phòng là một chiếc bàn làm việc khổng lồ cùng ghế xoay bằng da. Mặt bàn cực kì gọn gàng sạch sẽ, ngoại trừ laptop và một vài thứ đồ dùng văn phòng thường dùng thì hoàn toàn không có thứ đồ trang trí nào, ngay cả khung ảnh cũng không, giống hệt bàn mẫu trong phòng trưng bày.
Lần đầu tiên Cảnh Táp bước vào phòng đọc sách này, trước hết là kinh ngạc với số lượng sách của Hiểu Hiểu, nhìn kĩ lại thì phát hiện toàn sách tiếng Anh, chẳng hề thấy chữ Trung Quốc nào. Cảnh Táp cũng ở Mỹ lâu, thế nên khá giỏi tiếng Anh, đọc được hết các tựa sách này. Phần lớn là sách liên quan tới Tâm lý học tội phạm, một số ít là tiểu thuyết trinh thám. Trên bàn có một quyển sách đang cắm thẻ làm dấu, qua vị trí đọc thì mới được phân nửa.
Bìa sách bọc da đen, chữ được mạ vàng: Natural Born Killer.
Tiếng Trung là – Sát thủ trời sinh.
Nhìn tên sách thôi mà cô đã cảm thấy nhất định quyển này rất khô khan.
Hiểu Hiểu kéo một tấm bảng trắng từ sau khe hở của giá sách ra, trông còn lớn hơn cả cái bảng ở cục cảnh sát. Cô chỉ vào bảng trắng, “Tớ vào bếp luộc sủi cảo, cậu sắp xếp tư liệu đi.”
Cảnh Táp sửng sốt: “Hả?”
Hiểu Hiểu lại cho đó là chuyện đương nhiên. “Tớ chỉ phụ trách phân tích, không sắp xếp tư liệu.” Cô chỉ vào ngăn kéo bàn làm việc, “Ở đó có bút dầu, cậu cứ dùng thoải mái, nhưng chữ trên bảng không được nhiều màu, chữ viết cho ngay, nội dung ngắn gọn, tớ không thích thấy những thứ vô ích!”
Cảnh Táp không ngờ cô còn có yêu cầu cơ đấy, định làm ppt (*) à? (*Power point)
Được rồi! Cảnh Táp nhẫn, ai bảo cô đi cầu cạnh Hiểu Hiểu làm gì.
“Cậu yên tâm, nhất định mình sẽ thỏa mãn các yêu cầu, không làm cậu thất vọng!”
“Ok!” Vừa đi tới cửa thì Hiểu Hiểu quay đầu lại hỏi, “Cậu thích vị gì?”
Cảnh Táp tức tối đáp, “Sủi cảo đông lạnh thì còn có vị gì được, tùy!”
Hiểu Hiểu rời khỏi phòng đọc sách, Vừng phấn khích quanh quẩn bên chân cô, ton ton đi theo vào bếp.
Cảnh Táp xăn tay áo, lôi tài liệu được nhét lung tung trong túi công văn ra, rải trên đất, bắt đầu vừa viết vừa dán lên bảng.
Đến khi Hiểu Hiểu đã hấp sủi cảo xong thì cô vẫn còn loay hoay trong mớ tài liệu, vẻ mặt trông giống hệt một cô trợ lý mới, đang xếp tài liệu cho giáo sư đại học.
Hiểu Hiểu đặt chén của Cảnh Táp trên bàn, nhặt vài ảnh chụp thi thể trên đất, con ngươi màu đen hơi lóe lên.
“Dây trói mấy đứa bé không giống nhau!”
Cảnh Táp ngẩng đầu, quệt mồ hôi trên trán, “Ừ, pháp y cũng từng đề cập tới. Đứa bé thứ nhất và thứ hai đều bị trói tay chân bằng dây thừng to. Phán đoán sơ bộ rằng, có thể vì dây thừng to quá, không dễ cột, tay trẻ lại nhỏ, dễ vùng vẫy thoát được, thế nên sau đó, gã đổi sang sợi nhỏ hơn…. Đứa thứ ba dùng dây nilon xanh, chúng tớ cũng điều tra từ sợi dây này, nhưng đó là loại dây rất bình thường, nhà nào cũng có, hoàn toàn không gì đặc biệt.”
Hiểu Hiểu đưa đũa cho cô, ý bảo tranh thủ nóng thì ăn đi.
Cảnh Táp bưng chén lên, thật ra sủi cảo đông lạnh không phải món cô thích, nhưng trong thời điểm thế này thì cũng không thể kén chọn được.
Hiểu Hiểu dựa vào bàn, nhìn những tấm ảnh mà Cảnh Táp đã dán lên bảng.
“Đến đứa thứ năm lại dùng loại dây rút nhựa (7).”
Dây rút nhựa, đây cũng là loại rất bình thường trong nhà, đa số dùng để bó dây điện, chẳng hạn như các đường dây sau CPU, tránh để chúng bị rối vào nhau. Cách dùng loại này là tách hai đầu ra, sau đó nhét đầu nhọn vào ổ khóa, kéo qua là xong. Còn tiện hơn dùng dây, loại này không cởi được, trông lại còn đẹp.
Cảnh Táp cũng từng nghĩ về vấn đề này, thế nhưng loại dây này cũng là một món rất bình thường.
“Sao vậy? Cậu thấy không ổn à?”
“Đa số tội phạm đều chỉ thích dùng một hình thức phạm tội, nhất là bọn sát thủ hàng loạt, hầu hết những chi tiết đều giống nhau. Thế nhưng thủ pháp của tên tội phạm này rất đặc biệt, giống như đang…”
Hiểu Hiểu cau màu tìm từ thích hợp. Từ khi 4 tuổi cô đã bắt đầu sống ở Mỹ, 24 tuổi mới về nước, thế nên rành rẽ tiếng Anh hơn tiếng Trung nhiều. Nếu cha mẹ không khăng khăng nói tiếng Trung ở nhà suốt thì cô cũng sẽ như những đứa bé trưởng thành ở Mỹ khác, không nói được tiếng Trung mất rồi. Sau khi về nước, Hiểu Hiểu phải mất một thời gian dài mới có thể thích ứng, không để mình vừa mở miệng thì liền nói tiếng Anh.
Cô suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng tìm được một từ thích hợp.
“Tiến hóa!”
Đương nhiên, Cảnh Táp không hiểu.
Hiểu Hiểu cũng không giải thích thêm, sau đó hỏi tiếp, “Mấy đứa bé này đều bị mất tích ở trung tâm thương mại ư?”
Cảnh Táp bỏ chén xuống, đưa hết những tài liệu về phần này cho Hiểu Hiểu, cô đã thuộc làu hết cả rồi.
“Đứa thứ nhất là ở Đông Phương Thương Thành, đứa thứ hai tại Bách Hóa Tây Liên, đứa thứ ba ở Bách Hóa Nguyệt Lượng… Đứa thứ tám thì ở Thiên Xuân Thương Hạ…”
Hiểu Hiểu đi theo tốc độ của cô, cũng đến trang cuối: “Đứa cuối cùng thì ở Bách Hóa Đệ Ngũ.”
Cảnh Táp gật đầu, “Đây là những khu mua sắm rất quen thuộc với dân Thượng Hải chúng ta, rất đông, những đứa bé nào là đến học ở trung tâm giáo dục của trung tâm thương mại.”
“Một lớp học kéo dài bao lâu, có tan giờ giống nhau không?”
Cảnh Táp ăn sủi cảo nhồm nhoàm, vì có sủi cảo trong miệng nên giọng nói không rõ lắm.
“Đều là… lớp năng khiếu, không khác nhau lắm… khoảng hai tiếng mấy, trên dưới bốn giờ là kết thúc.”
Đưa con đi học lớp năng khiếu đã trở thành một chuyện quá đỗi phổ biển, mong trai thành rồng, trông gái thành phượng là điều mà bất cứ bậc phụ huynh nào cũng chờ đợi. Nhất là ở một thành phố lớn như Thượng Hải, những trung tâm giáo dục kiểu này rất đông, chỉ cần dùng đúng một câu: Đừng để con của bạn thua kém ngay từ vạch xuất phát!
Hiểu Hiểu nhớ lại lời của thím Ngô, lại hỏi: “Sau khi tan học, tất cả đều về thẳng nhà?”
Cảnh Táp lắc đầu, “Tan học giờ đó là giờ cao điểm, phụ huynh thường đưa con tới khu vực ăn uống trong trung tâm mua sắm để ngồi một lát. Cậu biết đấy, con nít tuổi này thích ăn vặt, cũng dễ đói nên phụ huynh thường mua gì đó cho tụi nó lót dạ. Đến khi mua đồ xong thì chẳng thấy tụi nhỏ đâu.”
Việc bắt cóc đã được lên kế hoạch sẵn. Ít nhất kẻ bắt cóc cần phải có một khoảng thời gian điều tra, theo dõi mục tiêu, hiếm khi hạ thủ nơi đông người. Khu vực ăn uống trong khu thương mại là nơi có đông người nhất, không chỉ diện tích rộng mà còn nhiều quầy hàng, thế nhưng tụi trẻ lại bị mất tích ngay đúng nơi này.
“A Cảnh, mang hoàn cảnh gia đình đến cho tớ xem.”
Cảnh Táp lập tức dâng bằng hai tay.
Nhìn xong, Hiểu Hiểu chỉ tổng kết bằng bốn chữ – gia đình bình thường.
Cảnh Táp cũng có cùng quan điểm trong chuyện này.
“Cậu cũng thấy rất kì lạ phải không? Theo lý thuyết, kẻ bắt cóc phải tìm những người có tiền, ít nhất gia sản lên tới hàng tỷ mới đúng chứ. Thế nhưng gia đình các nạn nhân đều là tầng lớp làm công ăn lương, đừng nói chi tới gia sản, còn đang vay nợ nữa kìa. Mà tiền chuộc cũng không nhiều, nhà cao nhất cũng chỉ 20 vạn! Cậu nói có phải gã bắt cóc này có vấn đề hay không!”
Không bắt người có tiền, lại ra tay với những nhà bình thường, chuyện này hoàn toàn không hợp với cảm giác mạo hiểm phiêu lưu có được khi thực hiện hành vi bắt cóc.
Mặt Hiểu Hiểu vẫn không có cảm xúc, mắt lạnh băng: “Nếu như không phải có vấn đề thần kinh thì đó hẳn là một gã biến thái!’
“Biến thái?” Ngay lập tức lòng căm phẫn của Cảnh Táp sôi trào, “Có thể không phải biến thái đâu! Cậu xem gã hành hạ lũ trẻ thế nào, đúng là súc sinh!”
Hiểu Hiểu lại làm như không thấy sự phẫn nộ của cô, chờ cô mắng chửi xong mới từ từ nói tiếp: “Tớ đã hiểu đại khái về vụ này, nếu cậu không có gì bổ sung nữa thì có thể về rồi!”
“Để tớ ở lại giúp cậu đi!”
Bây giờ là lúc phải tranh thủ từng giây từng phút, không thể lỡ một khắc nào!
“Tớ thích yên tĩnh một mình để suy nghĩ vấn đề!”
Cảnh Táp nhớ lại hành vi vì phẫn nộ mà căm tức chửi đổng ban nãy, rầu rĩ nói, “Thôi được rồi! Tớ biết rồi! Vậy cậu có muốn ngày mai tới xem hiện trường với tớ không?”
Ngoại trừ tài liệu giấy từ, việc kiểm tra hiện trường cũng là một khâu rất quan trọng.
Hiểu Hiểu từ chối thẳng thừng, “Không cần!”
“Không đến hiện trường? Chỉ xem các tài liệu này thôi?”
Cảnh Táp không nghĩ vậy là có hiệu quả, tổ chuyên án đã xem đi xem lại số tài liệu này mấy trăm lần!
“Tớ có cách riêng của mình, không cần phải giải thích với ai hết!” Hiểu Hiểu vơ lấy cặp sách và áo gió của Cảnh Táp rồi đẩy cô ra ngoài.
Cảnh Táp bị đẩy thẳng ra cửa.
Hiểu Hiểu khép hờ cửa, ló đầu ra, dặn dò cảnh cáo: “Nhớ kĩ, không được phép cho người thứ ba biết tớ có tham gia vào vụ này.”
Không đợi câu trả lời của Cảnh Táp, cửa bị đóng sập lại một cách không hề nể nang.
Cảnh Táp chỉ có thể ngửa đầu nhìn trời, ức nghẹn không nói được gì, sau đó lặng lẽ rời đi.
Hiểu Hiểu vào phòng đọc sách, nhìn tài liệu trên bảng, lắc đầu một cái, sau đó nhanh nhẹn sắp xếp lại một lần, trong tay cô, đống tài liệu nay có trật tự hẳn.
Cô cắn cây bút màu đỏ trong miệng, tay cầm bút đen, dùng hai màu xen kẽ để viết những điều cô cho là quan trọng lên bảng.
Lúc dừng hết mọi việc lại thì trên bảng đã dán đầy tài liệu, không còn bất kì chỗ trống nào, thế nhưng lại không hề lộn xộn, nhìn vào là hiểu ngay.
Cô bỏ cây bút dầu xuống, lùi ra sau mấy bước, nhìn toàn bộ tấm bảng.
Ánh đèn màu vàng nhạt chiếu lên Hiểu Hiểu, khiến cô trông lạnh lùng hơn hẳn bình thường, một loại lạnh lùng khiến không ai có thể tới gần. Ấy nhưng, ánh sáng trong đôi mắt kia, lại rực rỡ hơn lúc nào hết.
***
Cảnh Táp sốt ruột trong đồn cảnh sát cả một đêm ròng.
Trời sáng, cô và Trương Hựu Thành nhìn chằm chằm vào di động. Trong phòng làm việc đang có bảy tám người, đều là thành viên của tổ chuyên án, Mọi người đều như nhau, đang chăm chú vào di động trên bàn.
Đội trưởng đội hình cảnh, Tào Chấn, là đàn anh lớn hơn Cảnh Táp ba khóa. Vốn dĩ vụ án này do anh đứng đầu, nhưng vì hai tháng trước phải đến Washington, Mỹ, để huấn luyện, chưa về được; đội phó như Cảnh Táp không còn cách nào khác, phải gánh vác trọng trách này.
Thời gian trôi qua từng chút, từng chút một, Trương Hựu Thành ngồi cạnh vừa rút một điếu thuốc, định châm lửa thì chuông điện thoại reo lên chói tai.
Một tiếng reo này, khiến mọi người đều run lên.
Dưới con mắt chăm chú của mọi người, Cảnh Táp nhấn nút nghe.
“Sao rồi!?”
Ở đầu kia điện thoại, Tiểu Lý nặng nề trả lời: “Vừa nhận được thư của gã bắt cóc!”
Mọi nghe nghe xong, đều bất giác nín thở.
Trương Hựu Thành ở bên cạnh hỏi: “Thế đã nói gì?”
“15 vạn tiền chuộc, 13 giờ ba ngày sau, dưới cầu vượt đường Duyên An, không được phép báo cảnh sát!”
Ngoại trừ số tiền chuộc khác nhau ra, những nội dung còn loại đều giống y như trước, 13 giờ ba ngày sau, dưới cầu vượt đường Duyên An.
Sắc mặt mọi người đều khó coi như nhau. Địa điểm giao tiền chuộc của tám đứa trẻ kia đều ở dưới cầu vượt đường Duyên An, ngoại trừ ba nhà không báo cảnh sát, trong trường hợp năm gia đình còn lại, bọn họ đều mai phục sẵn, thế nhưng gã bắt cóc lại không hề xuất hiện.
Lần này thì sao, liệu gã có xuất hiện?
Trương Hựu Thành ngồi lại chỗ cũ, lặng lẽ châm điếu thuốc.
Tất cả mọi người đều rất hiểu rằng, nếu lần này lại không bắt được người, toàn bộ giới cảnh sát đều sẽ cảm thấy rất hổ thẹn.
Tiểu Lý vẫn đang ở đầu kia điện thoại chờ chỉ thị, Cảnh Táp chà mạnh lên hai má, lúc ngẩng đầu lên thì mắt đã hiện ra vẻ rất nghiêm túc.
“Cậu cứ trấn an người nhà nạn nhân trước đi đã, tôi và Lão Trương tới ngay đây!”
Cúp điện thoại, Cảnh Táp khoác thêm cái áo gió, quay sang nói với mọi người còn lại: “Tôi và anh Trương đi trước, mọi người cứ theo như sắp xếp đã bàn vào tối qua, chớ lơ là!”
“Rõ!”
Trước khi đi, Cảnh Táp đang nghĩ không biết có nên gọi điện cho Hiểu Hiểu, xem thử cô có tiến triển gì không, nhưng nghĩ tới thái độ tối qua thế kia, đành phải bỏ ý định trong đầu.
Trương Hựu Thành lại tưởng rằng cô đang buồn phiền vì vụ án, an ủi: “Bây giờ có nghĩ gì cũng thừa thải, quan trọng nhất là làm tốt chuyện của mình!”
Cảnh Táp gật đầu, hai người đóng cửa xe, đèn cảnh sát lập lòe, phóng xe chạy đi.
Không ngờ, xe vừa chạy đến cục cảnh sát thì bị một đám truyền thông vây kín.
Trong xe cảnh sát, Cảnh Táp nhìn đám phóng viên đập cửa xe đòi phỏng vấn, đôi mày thanh tú nhíu chặt.
Cảnh sát sợ phải đối phó với đám truyền thông nhất. Nhất là vụ án lần này liên quan đến sinh mệnh của chín đứa trẻ, thuộc về án hình sự đặc biệt nghiêm trọng, vẫn chưa bắt được hung thủ mà bất ngờ ập đến thế này, chắc chắn là chẳng có chuyện gì tốt.
Quả nhiên, cách tấm kiếng mà vẫn nghe phóng viên chất vấn gay gắt.
“Tám đứa trẻ đã mất mạng, hung thủ vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật, các người có giải thích gì về chuyện lần này?”
“Rốt cuộc các người đã nắm được bao nhiêu manh mối về hung thủ rồi?”
“Dân chúng có quyền biết rõ tình hình, các người không thể ngậm miệng không nói được!”
Ví dụ thế, vân vân…
Cảnh Táp muốn lái ngược xe về, nhưng tiếc là người đã vây kín, xe cảnh sát không thể động đậy, cô chẳng còn cách nào khác là xuống xe, muốn tránh đi để về lại đồn cảnh sát. Ngoài cổng cũng có rất nhiều phóng viên đang chặn lại, trên tay của đám ký giả lăm lăm mircophone, cái nào cái đó đều thuộc hàng xịn, mang đường truyền internet cao. Cô đưa tay che mặt mình, tránh bị máy ảnh chụp mặt, ngăn cản đám truyền thông đang đuổi theo, chỉ dùng một câu ‘Không thể trả lời.’
Trương Hựu Thành cũng bị đám truyền thông chặn cứng đến phát bực, vất vả lắm mới chui được từ chỗ trống ra thì lại có đám người khác xông lên.
Đồn cảnh sát cũng phát hiện thấy rối loạn ở góc này, phái người ra hỗ trợ, nhưng nhất thời không thể xông qua đám phóng viên.
Cảnh Táp thấy tình hình hỗn loạn, vội vàng trốn lại vào xe.
Đang rầu rĩ không biết phải giải quyết đám phóng viên đang chen chúc ngoài của thế nào thì di động lại rung lên, màn hình điện thoại báo là Hiểu Hiểu, cô lập tức nép qua một bên để bắt máy.
“A Cảnh, tớ cần cậu làm một việc!” Giọng nói cực kì bình thản của Hiểu Hiểu được truyền từ đầu kia điện thoại tới.
Cảnh Táp che ống nghe, sợ đám truyền thông nghe được mình nói gì, “Chỗ của tớ đang loạn lắm, cậu có gì cứ nói đi!”
“Phóng viên à?”
Cảnh Táp kinh ngạc nói, “Sao cậu biết!?”
Hiểu Hiểu đang ngồi trên ghế xoay, nhìn màn hình vi tính, trên màn hình là cục công an chỗ Cảnh Táp.
“Chẳng lẽ cậu không biết trên đời này có từ gọi là phát sóng trực tiếp sao?”
“Cái gì?!”
Cảnh Táp nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên đã nhìn thấy xe phát sóng trực tiếp của dân truyền thông, “Khốn khiếp thật, sao lại còn phát trực tiếp nữa thế này!”
Cô vội vàng hạ kính cửa sổ, gào lớn với Trương Hựu Thành, “Lên xe đi! Bọn họ đang phát trực tiếp!”
Trương Hựu Thành bị đám phóng viên ép lui hoài về sau, ngại bị phát trực tiếp, hắn không thể chửi tục, cái mặt già nghẹn đến đỏ ửng.
Cảnh Táp quay đầu lại nói vào điện thoại, “Có phải cậu đã có được manh mối gì rồi không?”
“Ừ, có điều chỉ là suy đoán, cần bằng chứng.”
Cảnh Táp nghe thế, lập tức hăng hái hẳn, “Manh mối gì, mau nói tớ nghe đi!”
Hiểu Hiểu bảo: “Trước khi nói, tớ cần cậu giúp một việc!”
“Tớ đang rối lắm, cậu có gì thì nói mau, giúp được thì sẽ giúp!” Cô thấy Trương Hựu Thành bắt đầu nổi cáu, vội vàng xuống xe giúp đỡ.
“Tớ muốn cậu khen ngợi hung thủ với công chúng ngay trước mặt truyền thông!”
Cảnh Táp còn tưởng mình đã nghe nhầm, “Cậu nói gì cơ!?”
Hiểu Hiểu vẫn một giọng lạnh lùng như trước: “Khen gã!”
“Cậu điên rồi à, tớ là cảnh sát!”
Trên đời này làm gì có chuyện cảnh sát khen tội phạm, thế không phải đổi trắng thay đen, đảo lộn phải trái hay sao.
Đột nhiên cô nghĩ tới đám phóng viên bất ngờ từ trên trời rơi xuống ngày, “Cậu đừng có nói vì cậu mật báo mà đám phóng viên này mới tới đây đó nhé!”
Hiểu Hiểu không trả lời đúng câu hỏi, chỉ nói: “A Cảnh, tin tớ!”
Tin tớ!
Trong trí nhớ Cảnh Táp, Hiểu Hiểu rất hiếm khi nói câu này, nhưng những lúc nói ra, đều là lúc cô tự tin nhất.
Có điều lần này Cảnh Táp không dám chắc, “Làm vậy có thể bắt được hung thủ sao?”
“Sớm muộn gì cũng sẽ bắt được hung thủ, thế nhưng mạng sống của đứa trẻ kia thì được quyết định vào ngay chính giờ khắc này!”
Cảnh Táp nghe vậy mà có cảm giác như đang lọt vào sương mù. Thế nhưng cô biết, Hiểu Hiểu chưa bao giờ làm gì mà không nắm chắc cả.
“Cậu sẽ giải thích cho tớ, đúng không?”
Hiểu Hiểu cười nói, “Đương nhiên, khi nào cậu xong việc ở đó thì tới tìm tớ, tớ sẽ giải thích rõ ràng cho cậu nghe.”
Cảnh Táp cắn răng, cuối cùng cũng quyết định liều mạng.
“Được! Tớ nghe cậu!”
Cúp điện thoại, trông cô như đi chịu chết, đẩy Trương Hựu Thành ra, đứng trước mặt đám phóng viên.
Thấy cô vừa xuất hiện, sự quan tâm của các phóng viên truyền thông lập tức đổ hết lên người Cảnh Táp, khuôn mặt nào trông cũng cực kì mong chờ, hi vọng kiếm được cái gì đó từ miệng cô.
Cảnh Táp ho khan vài tiếng để che giấu đáy lòng đang rất căng thẳng, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, micro trước mặt, nhiều đếm không xuể.
Cô nuốt nước miếng khan, hít một hơi thật sâu, thầm rủa Hiểu Hiểu hơn mười mấy lần trong bụng mới mở miệng nói:
“Tôi hiểu mọi người đang rất quan tâm đến vụ án lần này, cảnh sát cũng chú trọng như thế. Nhưng những tình tiết phá án thế nào thì xin lỗi, chúng tôi không thể trả lời.”
Nghe vậy, các phóng viên rất bất mãn, nói thể cũng như không.
“Thế nhưng…” Cô khựng lại một chút, tự nhéo vào đùi một cái để ép mình nói rằng: “Thế nhưng tôi có thể nói với mọi người rằng, tên tội phạm này… gã cực kì thông minh, cực kì chuyên nghiệp, tôi nghĩ rằng, gã là tên tội phạm lợi hại nhất từ trước đến nay không chừng.”
Lời khen của Cảnh Táp, nháy mắt khiến cả đám người sợ đến ngẩn ngơ.
Trương Hựu Thành mới là người bị dọa nhất, khen ngợi một tên tội phạm, điên rồi sao?
Cảnh Táp cảm thấy chắc chắn mình đã điên rồi, ca ngợi liên tục như thế, chính cô cũng không thể tin lời đó từ miệng mình đi ra.
Người Trương Hựu Thành cao lớn, đứng che ở trước cho Cảnh Táp, ngăn cô nói tiếp. Có người trong đồn cảnh sát chạy ra giúp, vội vàng tóm cô lôi vào phòng.
Nhưng, đây là phát sóng trực tiếp! Cô vừa nói xong thì đã bị phóng viên quay lại và đăng hết lên rồi.
Đoạn phim có tiêu đề [Nữ cảnh sát xinh đẹp không khí tiết khen ngợi gã bắt cóc trước mặt mọi người] đã ngay lập tức xuất hiện trên các trang mạng. Sau khi phát xong, bình luật và trích dẫn ào ào, còn nhanh hơn cả tốc độ tên lửa, gạt phăng tất cả những tin tức khác, thành đầu đề!
Đủ thứ từ ngữ chửi rửa thóa mạ khinh thường, lời lẽ thô tục nào cũng có. Phỏng chừng một thời gian nữa sẽ qua, nhưng bây giờ Cảnh Táp bị lôi ra trực tiếp, trở thành mục tiêu công kích của mọi người.
Ở một nơi khác, Hiểu Hiểu yên lặng ngồi trước màn hình vi tính, click vào một diễn đàn chính phủ. Cách đây không lâu, diễn đàn này được lập ra để nhằm vào vụ bắt cóc, thứ nhất dùng để tưởng nhớ, hai là hi vọng được quần chúng cung cấp manh mối qua hình thức nặc danh.
Trên đó không chỉ có ảnh chụp những đứa trẻ mà ghi lại cặn kẽ tình hình của gia đình nạn nhân, sở thích, năng khiếu các loại.
Đoạn phim của Cảnh Táp nhanh chóng được đăng lên đây, ngay lập tức cả diễn dàn bùng nổ, cũng chửi rửa liên tu bất tận như những nơi khác. Thậm chí có vài người trên mạng còn gửi thiếp mời, rủ mọi người tới cổng cục công an để biểu tình bày tỏ.
Hiểu Hiểu không thèm để ý, mở một chủ đề mới, tiêu đề là: Mọi người nghĩ gã tội phạm là hạng người nào?
Vì liên quan đến vụ án nên số người trên diễn đàn rất đông, số bình luận nhanh chóng vượt quá một trăm. Hiểu Hiểu chăm chú đọc, con ngươi đen láy như đang chờ đợi một điều gì.
Bình luận ngày càng nhiều, đa số là mắng nhiếc chửi bới Cảnh Táp, cũng có người cho rằng cảnh sát toi đời rồi, có người gặp là khoái, mượn cơ hội đăng quảng cáo.
Đột nhiên, có một bình luận được gửi lên, không kiểu chữ, không emo biểu cảm, càng chẳng có màu mè bắt mắt, hoàn toàn để theo kiểu chữ mặc định của diễn đàn, khiến hai mắt Hiểu Hiểu sáng rỡ.
‘Tôi nghĩ tên tội phạm này có IQ rất cao, suy nghĩ tỉ mỉ, mang cảnh sát ra đùa giỡn, không chừng sẽ trở thành một truyền thuyết!’
Hiểu Hiểu lập tức reply: “Tôi không nghĩ thế, ngược lại còn cho rằng gã chỉ là một kẻ bình thường, là kẻ bình thường không được ai chú ý, thậm chí có thể nói là chẳng được việc gì!”
Sau khi gửi reply, đối phương không nói thêm gì nữa.
Hiểu Hiểu dựa vào ghế, tia sáng trong mắt vẫn không hề giảm mất, vẫn lẳng lặng chờ, chỉ nghe tiếng vang vang khi ngón tay cô gõ lên mặt bàn.
Bất ngờ, xuất hiện một reply mới, cũng chỉ một câu: ‘Bạn là ai?’
Hiểu Hiểu nhếch miệng, nụ cười thản nhiên như hoa hé nở…