Tổ hợp có cả Sách La Định và Bạch Hiểu Phong thế này xem ra rất hiếm thấy, cho nên vừa đi ra đường cũng khó tránh khỏi cảnh người ta tới vây xem rồi suy đoán.
Bạch Hiểu Phong nhẹ nhàng khoan khoái đi, vừa nhã nhặn lại không làm mất vẻ tiêu sái, Sách La Định đi cũng rất nhẹ nhàng khoan khoái, dù sao hắn cũng sống trên lưng ngựa, đi đứng đương nhiên sẽ không ẻo lả cẩu thả, nhưng mà cho dù lưng hắn có thẳng đến đâu cũng chẳng thể giấu hết được cảm giác lười nhác lại xen chút bất cần.
Nhưng mà…
Trên lầu cao hai bên đường, trong số các cô nương luôn mồm liên miệng tán thán sao mà Bạch Hiểu Phong lại có thể phong thần tuấn lãng đến thế, cũng có một số người đã quay qua nhìn chằm chằm Sách La Định mà ngẩn ngơ… cứ cảm thấy mỗi hành vi giơ tay nhấc chân của hắn, có một thứ gì đó mà trên người Bạch Hiểu Phong không thể có, một loại khí chất chỉ thuộc về riêng Sách La Định mà thôi.
Sách La Định đương nhiên là không biết chuyện cái tên lưu manh nổi tiếng hoàng thành như hắn, vừa mới lượn một vòng trên đường đã có cô nương vì hắn mà mặt đỏ tim đập rồi, hắn chỉ mải ngáp mà thôi.
Thấy sắp đến khách điếm Vương Húc kia trọ đến nơi rồi, Sách La Định buồn bực hỏi Bạch Hiểu Phong: “Ngươi định làm gì?”.
Bạch Hiểu Phong khẽ mỉm cười: “Đúng lúc đi ngang qua.”.
Khóe miệng Sách La Định méo một cái.
Cho nên, Bạch Hiểu Phong “ngẫu nhiên đi ngang” qua trà lâu đang cá cược đến là náo nhiệt, mà “tiện thể” cược Thạch Minh Lượng đậu hạng nhất kỳ thì, lại còn rất lơ đãng hỏi thêm một câu “Vương Húc là ai vậy?”, sau đó mới cùng Sách La Định đến tửu lâu đối diện uống rượu.
Vừa đến chiều, cả con phố Đông Hoa đều oanh động.
Bạch Hiểu Phong chi rất nhiều tiền để cá Thạch Minh Lượng thắng, nói là hắn nhất định sẽ đậu Trạng Nguyên, còn tỏ vẻ chưa từng nghe qua tên Vương Húc.
Tin đồn này một truyền mười, mười truyền trăm, các xới cá cược rối rít biến đổi, tỷ số mua Thạch Minh Lượng nhanh chóng vươn vị trí đầu bảng, ngược lại về Vương Húc, lại bắt đầu có người hỏi hắn là ai vậy? Có phải là mua danh chuộc tiếng không?
Sách La Định uống chút rượu, hơi khó hiểu nhìn Bạch Hiểu Phong đang rất thản nhiên mà tự đắc trước mặt mình: “Ngươi không sợ Thạch Minh Lượng thi hỏng, phá sạch một đời anh danh của ngươi à?”.
Bạch Hiểu Phong hơi nhún mai: “Thạch Minh Lượng mới là người có tài năng thực sự, trước tiên chưa cần bàn đến chuyện nhân cách của ai thế nào, chỉ trong kỳ thi này, ta không cảm thấy có người nào lại có thể thắng được hắn.”.
Sách La Định thấy hắn bình tĩnh như vậy, luôn cảm thấy hắn nhất định đang có âm mưu gì đó.
Chờ đến khi hai người ăn uống no đủ rồi, lời đồn bên ngoài cũng bắt đầu thay đổi rồi, thổi từ việc Bạch Hiểu Phong không quen Vương Húc thành Bạch Hiểu Phong không thèm để ý đến Vương Húc.
Sách La Định cầm tăm xỉa răng, Bạch Hiểu Phong liền hỏi hắn: “Ăn no rồi chứ?”.
“No rồi.”. Sách La Định gật đầu.
“Tốt lắm, về thôi.”. Bạch Hiểu Phong trả tiền, xoay người trở về thư quán Hiểu Phong, Sách La Định ngửa mặt tính một chút – Ngoại trừ việc ra ngoài ăn chực một bữa ra thì chẳng phải làm gì khác.
Sau khi hai người về đến thư quán, Bạch Hiểu Phong lóe cái đã biến mất tăm, Sách La Định liền bị mọi người vây lại, rối rít hỏi Bạch phu tử đã làm gì rồi.
Sách La Định suy nghĩ một lúc lâu, trừ ăn cơm và cá cược ra thì thực sự chẳng làm chuyện gì lớn.
Trình Tử Khiêm nhìn chằm chằm Sách La Định xem hắn có cố ý giấu giếm không, phiền phức đến độ Sách La Định phải chạy về phòng chép sách, trong lòng thầm nghĩ dù sao thì cũng cơm no rượu say rồi, nhanh chép cho xong rồi còn đi ngủ.
***
Hiếm khi Sách La Định nghiêm túc như vậy, đang chép đến hăng hái thì lại nghe thấy có tiếng gõ cửa.
“Ai vậy?”. Sách La Định thầm nghĩ, nếu là Trình Tử Khiêm thì sẽ dùng nghiên mực ném hắn bay luôn.
Nhưng ngoài cửa chẳng có ai trả lời, nhưng mà cửa phòng lại bị đẩy ra chút xíu, Bạch Hiểu Nguyệt ghé đầu vào, trong tay còn cầm một bát canh.
Sách La Định ngoắc tay gọi nàng, Hiểu Nguyệt đi vào, tiện tay đóng cửa phòng lại, chạy đến cạnh bàn.
Sách La Định nhìn nàng: “Nha đầu, tới hóng hớt hả? Thật sự là đại ca nàng chẳng làm gì hết, chỉ ăn cơm thôi.”.
Hiểu Nguyệt liếc hắn, đặt bát canh xuống trước mặt hắn.
Sách La Định mở ra, một hương thơm xộc luôn vào mũi, nhận ra đây là bát canh ba ba hầm, bên trong còn có mấy miếng thịt ba ba béo ngậy thơm ngon nữa.
“Đại nương hầm canh ba ba, thưởng cho ngươi.”. Hiểu Nguyệt vừa nói vừ nghịch mấy cây bút bên trong hộp bút đồng.
Sách La Định buồn cười: “Tốt vậy sao? Thạch Minh Lượng ăn rồi?”.
“Vẫn chưa, không thấy người đâu.” Hiểu Nguyệt bực mình.
Sách La Định cau mày: “Nháy mắt là đến kỳ thi rồi, còn đi đâu nữa?”.
Hiểu Nguyệt lắc đầu một cái: “Canh vẫn còn trong bát, bọn Hồ Khai nói là sau khi hắn rời khỏi đây thì không thấy về nữa.”.
Sách La Định cầm muỗng múc canh uống, nhướng mày: “Oa, ngon quá!”.
Hiểu Nguyệt nháy mắt mấy cái, Sách La Định đưa cho nàng cái thìa: “Có ăn không?”.
Hiểu Nguyệt cười hì hì nhận lấy cái thìa, còn đang định ăn thì lại nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa.
“Ai vậy chứ?”. Sách La Định thầm nghĩ trong lòng sao tối nay lắm người tới vậy? Nếu là Trình Tử Khiêm thì dùng nắp đậy bát canh đập hắn bay luôn.
Người ngoài cửa hình như hơi im lặng một chút, cuối cùng mở miệng: “Là ta.”.
***
Sách La Định sửng sốt, cùng Bạch Hiểu Nguyệt nhìn nhau một cái – Giọng này là Thạch Minh Lượng sao?!
Sách La Định lại buồn bực – Thư sinh này đến tìm mình làm gì?
Hiểu Nguyệt đặt cái thìa xuống, trốn ra sau tấm bình phong.
Sách La Định lại càng khó hiểu hơn, nhìn nàng – Sao nàng phải tránh?
Hiểu Nguyệt ra hiệu cho hắn im lặng, vừa chỉ ra ngoài cửa, ý bảo – Mau cho người vào đi!
Sách La Định nhìn trời, nói: “Vào đi!”.
Sau đó cửa phòng mở ra, Thạch Minh Lượng đi vào, đóng cửa lại, đến đối diện Sách La Định ngồi.
Sách La Định ngậm thìa hỏi hắn: “Ăn cơm chưa?”.
Thạch Minh Lượng rõ ràng không muốn ăn chút nào, ngồi đó hỏi hắn: “Ban nãy đi trên đường ta nghe nói Bạch phu tử bỏ ra rất nhiều tiền mua ta đạt hạng nhất kỳ thi, chuyện này có thật không?”.
“Thật.”. Sách La Định gật đầu.
“Hắn còn nói là nếu ta không đỗ hạng nhất, hắn sẽ hủy cả biển hiệu của thư quán Hiểu Phong sao?”. Thạch Minh Lượng hỏi.
Khóe miệng Sách La Định co giật, thầm nghĩ, giỏi thật! Gần đây tin đồn biến hóa đa dạng ghê, Bạch Hiểu Phong có nói như vậy đâu. Nhưng mà cái loại tin đồn thế này, trước nay đều không tìm ra xuất xứ được, có thể bây giờ người toàn thành đều cho là vậy cả rồi, ai thèm quan tâm đến thật giả nữa.
“Ài, ngươi quan tâm nhiều chuyện như vậy làm gì, đi ăn rồi ngủ một giấc, ngày mai còn phải thi.”. Sách La Định phất tay, muốn đuổi hắn đi.
“Phu tử thật sự nói như vậy sao?”. Thạch Minh Lượng cau mày: “Nhỡ đâu ta không đỗ hạng nhất, chẳng phải là ta đã hại cả thư quán và hại phu tử bị người ta chế nhạo sao?”.
Sách La Định hơi ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Thạch Minh Lượng một cái… trong lòng lại lóe lên một ý.
Sách La Định hất cằm, trong lòng lại cười thầm một tiếng – Bạch Hiểu Phong, ngươi giỏi thật đấy, dùng chiêu này đúng là giết người không thấy máu mà.
“Ài, còn không phải sao!”. Sách La Định đặt bút xuống, rất nghiêm túc nói: “Không chỉ Bạch Hiểu Phong đâu, cả Đường Tinh Trị cũng cược rồi!”.
“Cái gì?”. Thạch Minh Lượng giật mình: “Tinh Trị đã nói gì rồi?”.
“Chẳng biết hắn đi đâu mà lượn một vòng lại nghe thấy người ta nói ngươi nhất định sẽ không thắng được Vương Húc, ngươi cũng biết tính khí của Đường Tinh Trị kia rồi đấy, hắn mà phát hỏa lên thì cũng chẳng để ý mồm miệng cho lắm, nói với người ta gì mà Vương Húc nào cơ? Tên đó chui ở xó xỉnh nào chứ, huynh đệ Thạch Minh Lượng của hắn mới là đệ nhất tài tử, sau này nếu hắn kế thừa ngai báu thì ngươi sẽ là Tể tướng của hắn, nếu ngươi thi không thắng được Vương Húc, hắn sẽ không làm Thái tử nữa, thậm chí không mang họ Đường nữa luôn.”.
Sách La Định nói xong, khóe miệng Thạch Minh Lượng đã giật đến kịch liệt, thiếu chút nữa thì tắt thở: “Chuyện này…”.
“Chưa hết đâu, Cát Phạm mang cả tài sản cùng tính mạng đều cá cho ngươi rồi!”. Có vẻ Sách La Định còn sợ chưa đủ, tiếp tục thêm dầu vào lửa: “Ngươi cũng biết Đại thiếu gia hắn gia tài bạc vạn, thấy tỷ số cá cược cho ngươi không bằng Vương Húc cho nên đã mang toàn bộ gia sản ra đánh cược với toàn bộ dân chúng Hoàng thành rồi!”.
Miệng Thạch Minh Lượng há cực to: “Cái gì?”.
“Có điều đã nói rồi.”. Sách La Định vỗ vai Thạch Minh Lượng vẻ mặt trắng bệch bên cạnh: “Trước kia ta cứ tưởng mấy huynh đệ các ngươi chẳng qua chỉ là lũ bạn bè rượu thịt mà thôi, nhưng mà bây giờ nghĩ lại một chút, đúng là rất có nghĩa khí, hai người họ vì không muốn ngươi lưng đeo gánh nặng cho nên mới không nói cho ngươi biết bọn họ ở phía sau giúp ngươi thế nào. Ta nói ngộ nhỡ hắn thi không được thì sao? Bọn họ lại nói, nhất định không, từ trước đến giờ ngươi chưa từng khiến họ thất vọng, là người có tài năng thực sự. Chậc… Ta còn tưởng văn nhân rất đáng ghét nữa. Còn nữa, ban nãy nha đầu Bạch Hiểu Nguyệt kia ở bên ngoài nghe người ta nói ngươi không thể nào có thể vượt qua Vương Húc được đã suýt nữa thì đánh nhau với người ta đó!”.
“Cái gì?”. Thạch Minh Lượng trợn tròn hai mắt, cảm thấy rất khó tin.
“Nha đầu kia nói, đây là lần đầu tiên thư quán Hiểu Phong tham dự kỳ thi, đại ca nàng đã tiến cử ngươi đi thi thì đã chứng tỏ rất có lòng tin vào ngươi, thành tích của ngươi có liên quan đến tồn vong của thư quán Hiểu Phong, ngươi nhất định sẽ quyết tâm.”.
Thạch Minh Lượng ngồi im không nói: “Đúng là… ta không thể thi rớt.”.
“Đương nhiên, có nhiều người giúp ngươi như vậy mà, ta cũng coi trọng ngươi nữa.”. Sách La Định vừa nói vừa gõ bát canh: “Hôm nay Bạch Hiểu Nguyệt đặc biệt chạy ra phố mua ba ba về, mấy nha đầu trong thư quán còn ở trong viện hầm canh cả buổi cho ngươi, lúc này vẫn còn nóng hôi hổi đó, ngươi nhanh chóng đi ăn rồi ngủ cho đẫy giấc để ngày mai thi thật tốt, nếu thi không được, chuyện công danh lợi lộc cùng vinh nhục chỉ là chuyện phụ, ngươi thử nghĩ đến việc có thể sẽ có lỗi với bao nhiêu người xem!”.
Thạch Minh Lượng ngẩng đầu nhìn Sách La Định.
Sách La Định tiếp tục ăn canh.
Thạch Minh Lượng ngồi một lúc nữa, đứng lên, cúi đầu ra ngoài.
Hiểu Nguyệt thấy người đã đi rồi, chạy đến đưa tay cướp lấy chung canh trong tay Sách La Định: “Không cho ngươi ăn nữa!”.
“Sao?”. Sách La Định nhanh chóng ôm lấy lồng canh: “Sao lại không cho ta ăn? Ta đã ăn rồi! Trong đó có nước miếng của ta!”.
Hiểu Nguyệt lườm hắn: “Sao ngươi lại nói như vậy với hắn, hắn đã lo lắng lắm rồi ngươi còn nói với hắn như vậy ngày mai hắn đi thi tay không bị run mới lạ…”.
Sách La Định vừa nghe thấy lời này liền vui hẳn: “Ta không nói như vậy hắn mới run tay đó.”.
“Có ý gì?”. Hiểu Nguyệt không hiểu, ngồi xuống nhìn hắn.
“Tóm lại lát nữa nàng ra sau thư quán mà xem, nếu như hắn ăn xong canh ba ba rồi thì cuộc thi lần này chắc chắn sẽ thành công.”. Sách La Định vừa nói vừa dặn: “Nàng đừng quên dặn hắn đừng lo lắng quá, tất cả mọi người trong thư quán đều tin tưởng hắn.”.
Hiểu Nguyệt há to miệng: “Ngộ nhỡ nửa đêm hắn nghĩ quẩn treo cổ tự vẫn thì sao bây giờ?”.
“Chậc.”. Sách La Định nhai ba ba bĩu môi: “Biện pháp của đại ca nàng đó, để đối phó với tài tử, tài tử tự mình ra chiêu hẳn là không có vấn đề gì đâu.”.
Hiểu Nguyệt nửa tin nửa ngờ, chờ đến khi Sách La Định ăn hết ba ba, uống hết canh rồi bèn cầm lồng canh về trù phòng, lúc về đến nơi đã thấy Thạch Minh Lượng đi ra, còn vừa đi vừa lau miệng nữa.
Hai người chạm mặt.
Thạch Minh Lượng thi lễ với Hiểu Nguyệt: “Hiểu Nguyệt cô nương, đa tạ.”.
Hiểu Nguyệt gật đầu một cái, cảm thấy Thạch Minh Lượng hình như hơi khác với lúc trước, nàng vỗ vỗ bả vai Thạch Minh Lượng một cái, nói mấy câu Sách La Định dạy nàng ban nãy.
Thạch Minh Lượng cười cảm kích, gật đầu: “Ta nhất định sẽ không khiến cho nhiều người như vậy thất vọng đâu.”.
Nói xong rồi đi.
Hiểu Nguyệt khoanh tay, ảo giác à? Cái tên Thạch Minh Lượng tự tin đến độ tự mãn coi trời bằng vung đã về rồi sao?
Ngày hôm sau, Thạch Minh Lượng được cả đám huynh đệ bọn Đường Tinh Trị hộ tống vào trường thi, thi rất thuận lợi.
Ba ngày sau, đến ngày yết bảng, Bạch Hiểu Phong đột nhiên được tuyên gọi, nghe nói Hoàng thượng muốn gặp hắn.
Bọn Hiểu Nguyệt thì ở ngoài cửa chăm chú chờ bọn Đường Tinh Trị đi xem bảng vàng về, Thạch Minh Lượng lại ngược lại hẳn, hắn rất bình tĩnh ngồi trong sân viện đọc sách uống trà.
“Về rồi!”. Hiểu Nguyệt chỉ về phía Đường Tinh Trị đang chạy về.
Cả đám nha đầu đều không nhịn được mà bám cửa ngó ra hỏi: “Tên đứng thứ mấy!”.
Đường Tinh Trị vừa chạy, Hồ Khai ở sau lưng đã kêu lên: “Đứng thứ nhất rồi! Thứ nhất!”.
***
“Oa!”. Mọi người hân hoan nhảy cẫng lên, đám gia đinh thì ra ngoài đốt pháo.
Cát Phạm gọi người: “Người đâu, nhanh chóng đến Túy Tiên Cư đặt chỗ, hôm nay phải ăn mừng!”.
***
“Chiêu này đúng là hiệu nghiệm.”. Sách La Định khoanh tay tán thán với Trình Tử Khiêm đang viết nhoay nhoáy bên cạnh: “Trong lòng Bạch Hiểu Phong đúng là lắm kế.”.
“Đương nhiên, dù gì người ta cũng là Đại tài tử đệ nhất hoàng triều mà.”. Trình Tử Khiêm ngừng bút: “Hắn nói Thạch Minh Lượng có tài năng thực sự thì thư sinh kia sao có thể kém được.”.
Lúc này Bạch Hiểu Phong cũng đã về, sau lưng còn có hai công công đi theo, mang theo một tấm biển được che bằng lụa vàng, vừa nhìn cũng biết là Ngự ban.
Vào đến Thư quán, số người vây xem bên ngoài đã có đến ba tầng trong ba tầng ngoài rồi, mọi người đều nói lần này thư quán Hiểu Phong quá uy phong, lần đầu tiên tham dự thi đã giành được hạng nhất rồi.
Mà đi theo bên cạnh Bạch Hiểu Phong còn có đại thái giám bên người Hoàng thượng nữa.
Đại thái giám vào phòng cái là tuyên chỉ luôn, thật ra cũng chẳng phải thánh chỉ gì, chỉ là một số lời Hoàng thượng tán dương và khích lệ Thạch Minh Lượng. Có vẻ như Hoàng thượng xem xong bài thi của hắn thì cực kỳ tán thưởng, khen ngợi Thạch Minh Lượng không phải nhân tài bình thường, lại còn nói hoàng triều cuối cùng cũng đã xuất hiện một Bạch Hiểu Phong thứ hai rồi, rất đáng mừng, cho nên tự mình đề tặng hắn tấm biển – Giang Nam Đệ Nhất Tài Tử, đưa tới để Thạch Minh Lượng treo trong thư phòng của mình, lại còn ban thưởng thêm rất nhiều thứ khác.
Sách La Định sờ cằm lắc đầu, nhìn Trình Tử Khiêm ở bên cạnh đang mím môi cười xấu xa: “Hoàng thượng đúng là chỉ sợ thiên hạ bất loạn.”.
“Đây gọi là kích thích, ngươi cũng biết trong cung nhàm chán thế nào rồi mà.”. Trình Tử Khiêm nói xong thì hớn hở bỏ đi.
Hôm đó, mọi người đến Túy Tên Lâu ăn mừng, đám tài tử giai nhân thường ngày tư văn nhã nhặn này, chẳng biết có phải là chơi chung với Sách La Định quá lâu không mà ngay cả việc uống rượu vung quyền cũng học được cả rồi, cả đám cứ thế điên loạn đến tận nửa đêm.
Cho đến khi tận hứng rồi trở về thư quán, có một gia đinh đưa đến cho Thạch Minh Lượng một lá thư, nói: “Ban nãy có một thư sinh đến tìm ngươi, nghe nói ngươi không ở đây, hắn bảo hắn chờ ngươi ở khách điếm.”.
Tâm trạng vốn dĩ cực kỳ tốt của Thạch Minh Lượng nháy mắt cái đã xẹp xuống luôn rồi, thở dài đi về phòng mình.
Hiểu Phong nhìn Sách La Định một cái, nháy mắt.
Sách La Định ngửa mặt làm như không thấy, Bạch Hiểu Phong im lặng mà lắc đầu.
Vốn dĩ Sách La Định muốn đi ngủ sớm, chuyện này vốn cũng chẳng liên quan mấy đến mình, nhưng mà thật bất lực, hắn uống nhiều rượu quá, lúc chạy đến nhà cầu lại nhìn thấy Thạch Minh Lượng một mình đi ra ngoài.
Sách La Định cau mày – Nửa đêm nửa hôm còn ra ngoài một mình à?
Suy nghĩ một lúc lâu, Sách La Định đành bất đắc dĩ, thôi thì cứ đi xem một chút đi, lỡ chẳng may lại xảy ra án mạng nữa. Vừa mới ra đến cửa đã thấy sau lưng có một cái đuôi thật dài.
Sách La Định quay đầu lại liếc mắt nhìn, Trình Tử Khiêm thường bám theo mình thì dễ hiểu rồi, nhưng mà sau lưng còn có cả Hồ Khai, Đường Tinh Trị và Cát Phạm nữa.
Sách La Định cau mày: “Các ngươi không buồn ngủ à? Giữa đêm rồi sao mắt đứa nào đứa nấy đều ráo hoảnh thế.”.
Đường Tinh Trị bảo hắn đừng nói to, cẩn thận không có Thạch Minh Lượng phát hiện bây giờ, rồi nhỏ giọng nói với hắn: “Phu tử bảo chúng ta đi theo, tiện thể kéo Thạch Minh Lượng lại, sẽ có trò hay để xem.”.
Sách La Định nhướng mày – Qủa nhiên là Bạch Hiểu Phong còn có chiêu sau nữa, bỏ đi, đừng dính vào bãi nước đục này thì hơn, cho nên hắn định bỏ đi.
Không ngờ tay hắn đã bị bọn Đường Tinh Trị kéo lại: “Ngươi cũng đi!”.
Sách La Định cau mày: “Sao ta cũng phải đi?”.
“Cùng đi càng đông vui mà.”. Trình Tử Khiêm kéo cổ áo Sách La Định lôi về phía trước: “Lát nữa ngộ nhỡ có yêu ma quỷ quái nào đó nhảy ra, ngươi chống đỡ cho bọn ta chạy trước.”.
Sách La Định nhìn trời – Bởi vậy mới nói, nói chuyện nghĩa khí với thư sinh chỉ tổ mệt người mà thôi.
Tổ hợp có cả Sách La Định và Bạch Hiểu Phong thế này xem ra rất hiếm thấy, cho nên vừa đi ra đường cũng khó tránh khỏi cảnh người ta tới vây xem rồi suy đoán.
Bạch Hiểu Phong nhẹ nhàng khoan khoái đi, vừa nhã nhặn lại không làm mất vẻ tiêu sái, Sách La Định đi cũng rất nhẹ nhàng khoan khoái, dù sao hắn cũng sống trên lưng ngựa, đi đứng đương nhiên sẽ không ẻo lả cẩu thả, nhưng mà cho dù lưng hắn có thẳng đến đâu cũng chẳng thể giấu hết được cảm giác lười nhác lại xen chút bất cần.
Nhưng mà…
Trên lầu cao hai bên đường, trong số các cô nương luôn mồm liên miệng tán thán sao mà Bạch Hiểu Phong lại có thể phong thần tuấn lãng đến thế, cũng có một số người đã quay qua nhìn chằm chằm Sách La Định mà ngẩn ngơ… cứ cảm thấy mỗi hành vi giơ tay nhấc chân của hắn, có một thứ gì đó mà trên người Bạch Hiểu Phong không thể có, một loại khí chất chỉ thuộc về riêng Sách La Định mà thôi.
Sách La Định đương nhiên là không biết chuyện cái tên lưu manh nổi tiếng hoàng thành như hắn, vừa mới lượn một vòng trên đường đã có cô nương vì hắn mà mặt đỏ tim đập rồi, hắn chỉ mải ngáp mà thôi.
Thấy sắp đến khách điếm Vương Húc kia trọ đến nơi rồi, Sách La Định buồn bực hỏi Bạch Hiểu Phong: “Ngươi định làm gì?”.
Bạch Hiểu Phong khẽ mỉm cười: “Đúng lúc đi ngang qua.”.
Khóe miệng Sách La Định méo một cái.
Cho nên, Bạch Hiểu Phong “ngẫu nhiên đi ngang” qua trà lâu đang cá cược đến là náo nhiệt, mà “tiện thể” cược Thạch Minh Lượng đậu hạng nhất kỳ thì, lại còn rất lơ đãng hỏi thêm một câu “Vương Húc là ai vậy?”, sau đó mới cùng Sách La Định đến tửu lâu đối diện uống rượu.
Vừa đến chiều, cả con phố Đông Hoa đều oanh động.
Bạch Hiểu Phong chi rất nhiều tiền để cá Thạch Minh Lượng thắng, nói là hắn nhất định sẽ đậu Trạng Nguyên, còn tỏ vẻ chưa từng nghe qua tên Vương Húc.
Tin đồn này một truyền mười, mười truyền trăm, các xới cá cược rối rít biến đổi, tỷ số mua Thạch Minh Lượng nhanh chóng vươn vị trí đầu bảng, ngược lại về Vương Húc, lại bắt đầu có người hỏi hắn là ai vậy? Có phải là mua danh chuộc tiếng không?
Sách La Định uống chút rượu, hơi khó hiểu nhìn Bạch Hiểu Phong đang rất thản nhiên mà tự đắc trước mặt mình: “Ngươi không sợ Thạch Minh Lượng thi hỏng, phá sạch một đời anh danh của ngươi à?”.
Bạch Hiểu Phong hơi nhún mai: “Thạch Minh Lượng mới là người có tài năng thực sự, trước tiên chưa cần bàn đến chuyện nhân cách của ai thế nào, chỉ trong kỳ thi này, ta không cảm thấy có người nào lại có thể thắng được hắn.”.
Sách La Định thấy hắn bình tĩnh như vậy, luôn cảm thấy hắn nhất định đang có âm mưu gì đó.
Chờ đến khi hai người ăn uống no đủ rồi, lời đồn bên ngoài cũng bắt đầu thay đổi rồi, thổi từ việc Bạch Hiểu Phong không quen Vương Húc thành Bạch Hiểu Phong không thèm để ý đến Vương Húc.
Sách La Định cầm tăm xỉa răng, Bạch Hiểu Phong liền hỏi hắn: “Ăn no rồi chứ?”.
“No rồi.”. Sách La Định gật đầu.
“Tốt lắm, về thôi.”. Bạch Hiểu Phong trả tiền, xoay người trở về thư quán Hiểu Phong, Sách La Định ngửa mặt tính một chút – Ngoại trừ việc ra ngoài ăn chực một bữa ra thì chẳng phải làm gì khác.
Sau khi hai người về đến thư quán, Bạch Hiểu Phong lóe cái đã biến mất tăm, Sách La Định liền bị mọi người vây lại, rối rít hỏi Bạch phu tử đã làm gì rồi.
Sách La Định suy nghĩ một lúc lâu, trừ ăn cơm và cá cược ra thì thực sự chẳng làm chuyện gì lớn.
Trình Tử Khiêm nhìn chằm chằm Sách La Định xem hắn có cố ý giấu giếm không, phiền phức đến độ Sách La Định phải chạy về phòng chép sách, trong lòng thầm nghĩ dù sao thì cũng cơm no rượu say rồi, nhanh chép cho xong rồi còn đi ngủ.
Hiếm khi Sách La Định nghiêm túc như vậy, đang chép đến hăng hái thì lại nghe thấy có tiếng gõ cửa.
“Ai vậy?”. Sách La Định thầm nghĩ, nếu là Trình Tử Khiêm thì sẽ dùng nghiên mực ném hắn bay luôn.
Nhưng ngoài cửa chẳng có ai trả lời, nhưng mà cửa phòng lại bị đẩy ra chút xíu, Bạch Hiểu Nguyệt ghé đầu vào, trong tay còn cầm một bát canh.
Sách La Định ngoắc tay gọi nàng, Hiểu Nguyệt đi vào, tiện tay đóng cửa phòng lại, chạy đến cạnh bàn.
Sách La Định nhìn nàng: “Nha đầu, tới hóng hớt hả? Thật sự là đại ca nàng chẳng làm gì hết, chỉ ăn cơm thôi.”.
Hiểu Nguyệt liếc hắn, đặt bát canh xuống trước mặt hắn.
Sách La Định mở ra, một hương thơm xộc luôn vào mũi, nhận ra đây là bát canh ba ba hầm, bên trong còn có mấy miếng thịt ba ba béo ngậy thơm ngon nữa.
“Đại nương hầm canh ba ba, thưởng cho ngươi.”. Hiểu Nguyệt vừa nói vừ nghịch mấy cây bút bên trong hộp bút đồng.
Sách La Định buồn cười: “Tốt vậy sao? Thạch Minh Lượng ăn rồi?”.
“Vẫn chưa, không thấy người đâu.” Hiểu Nguyệt bực mình.
Sách La Định cau mày: “Nháy mắt là đến kỳ thi rồi, còn đi đâu nữa?”.
Hiểu Nguyệt lắc đầu một cái: “Canh vẫn còn trong bát, bọn Hồ Khai nói là sau khi hắn rời khỏi đây thì không thấy về nữa.”.
Sách La Định cầm muỗng múc canh uống, nhướng mày: “Oa, ngon quá!”.
Hiểu Nguyệt nháy mắt mấy cái, Sách La Định đưa cho nàng cái thìa: “Có ăn không?”.
Hiểu Nguyệt cười hì hì nhận lấy cái thìa, còn đang định ăn thì lại nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa.
“Ai vậy chứ?”. Sách La Định thầm nghĩ trong lòng sao tối nay lắm người tới vậy? Nếu là Trình Tử Khiêm thì dùng nắp đậy bát canh đập hắn bay luôn.
Người ngoài cửa hình như hơi im lặng một chút, cuối cùng mở miệng: “Là ta.”.
Sách La Định sửng sốt, cùng Bạch Hiểu Nguyệt nhìn nhau một cái – Giọng này là Thạch Minh Lượng sao?!
Sách La Định lại buồn bực – Thư sinh này đến tìm mình làm gì?
Hiểu Nguyệt đặt cái thìa xuống, trốn ra sau tấm bình phong.
Sách La Định lại càng khó hiểu hơn, nhìn nàng – Sao nàng phải tránh?
Hiểu Nguyệt ra hiệu cho hắn im lặng, vừa chỉ ra ngoài cửa, ý bảo – Mau cho người vào đi!
Sách La Định nhìn trời, nói: “Vào đi!”.
Sau đó cửa phòng mở ra, Thạch Minh Lượng đi vào, đóng cửa lại, đến đối diện Sách La Định ngồi.
Sách La Định ngậm thìa hỏi hắn: “Ăn cơm chưa?”.
Thạch Minh Lượng rõ ràng không muốn ăn chút nào, ngồi đó hỏi hắn: “Ban nãy đi trên đường ta nghe nói Bạch phu tử bỏ ra rất nhiều tiền mua ta đạt hạng nhất kỳ thi, chuyện này có thật không?”.
“Thật.”. Sách La Định gật đầu.
“Hắn còn nói là nếu ta không đỗ hạng nhất, hắn sẽ hủy cả biển hiệu của thư quán Hiểu Phong sao?”. Thạch Minh Lượng hỏi.
Khóe miệng Sách La Định co giật, thầm nghĩ, giỏi thật! Gần đây tin đồn biến hóa đa dạng ghê, Bạch Hiểu Phong có nói như vậy đâu. Nhưng mà cái loại tin đồn thế này, trước nay đều không tìm ra xuất xứ được, có thể bây giờ người toàn thành đều cho là vậy cả rồi, ai thèm quan tâm đến thật giả nữa.
“Ài, ngươi quan tâm nhiều chuyện như vậy làm gì, đi ăn rồi ngủ một giấc, ngày mai còn phải thi.”. Sách La Định phất tay, muốn đuổi hắn đi.
“Phu tử thật sự nói như vậy sao?”. Thạch Minh Lượng cau mày: “Nhỡ đâu ta không đỗ hạng nhất, chẳng phải là ta đã hại cả thư quán và hại phu tử bị người ta chế nhạo sao?”.
Sách La Định hơi ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Thạch Minh Lượng một cái… trong lòng lại lóe lên một ý.
Sách La Định hất cằm, trong lòng lại cười thầm một tiếng – Bạch Hiểu Phong, ngươi giỏi thật đấy, dùng chiêu này đúng là giết người không thấy máu mà.
“Ài, còn không phải sao!”. Sách La Định đặt bút xuống, rất nghiêm túc nói: “Không chỉ Bạch Hiểu Phong đâu, cả Đường Tinh Trị cũng cược rồi!”.
“Cái gì?”. Thạch Minh Lượng giật mình: “Tinh Trị đã nói gì rồi?”.
“Chẳng biết hắn đi đâu mà lượn một vòng lại nghe thấy người ta nói ngươi nhất định sẽ không thắng được Vương Húc, ngươi cũng biết tính khí của Đường Tinh Trị kia rồi đấy, hắn mà phát hỏa lên thì cũng chẳng để ý mồm miệng cho lắm, nói với người ta gì mà Vương Húc nào cơ? Tên đó chui ở xó xỉnh nào chứ, huynh đệ Thạch Minh Lượng của hắn mới là đệ nhất tài tử, sau này nếu hắn kế thừa ngai báu thì ngươi sẽ là Tể tướng của hắn, nếu ngươi thi không thắng được Vương Húc, hắn sẽ không làm Thái tử nữa, thậm chí không mang họ Đường nữa luôn.”.
Sách La Định nói xong, khóe miệng Thạch Minh Lượng đã giật đến kịch liệt, thiếu chút nữa thì tắt thở: “Chuyện này…”.
“Chưa hết đâu, Cát Phạm mang cả tài sản cùng tính mạng đều cá cho ngươi rồi!”. Có vẻ Sách La Định còn sợ chưa đủ, tiếp tục thêm dầu vào lửa: “Ngươi cũng biết Đại thiếu gia hắn gia tài bạc vạn, thấy tỷ số cá cược cho ngươi không bằng Vương Húc cho nên đã mang toàn bộ gia sản ra đánh cược với toàn bộ dân chúng Hoàng thành rồi!”.
Miệng Thạch Minh Lượng há cực to: “Cái gì?”.
“Có điều đã nói rồi.”. Sách La Định vỗ vai Thạch Minh Lượng vẻ mặt trắng bệch bên cạnh: “Trước kia ta cứ tưởng mấy huynh đệ các ngươi chẳng qua chỉ là lũ bạn bè rượu thịt mà thôi, nhưng mà bây giờ nghĩ lại một chút, đúng là rất có nghĩa khí, hai người họ vì không muốn ngươi lưng đeo gánh nặng cho nên mới không nói cho ngươi biết bọn họ ở phía sau giúp ngươi thế nào. Ta nói ngộ nhỡ hắn thi không được thì sao? Bọn họ lại nói, nhất định không, từ trước đến giờ ngươi chưa từng khiến họ thất vọng, là người có tài năng thực sự. Chậc… Ta còn tưởng văn nhân rất đáng ghét nữa. Còn nữa, ban nãy nha đầu Bạch Hiểu Nguyệt kia ở bên ngoài nghe người ta nói ngươi không thể nào có thể vượt qua Vương Húc được đã suýt nữa thì đánh nhau với người ta đó!”.
“Cái gì?”. Thạch Minh Lượng trợn tròn hai mắt, cảm thấy rất khó tin.
“Nha đầu kia nói, đây là lần đầu tiên thư quán Hiểu Phong tham dự kỳ thi, đại ca nàng đã tiến cử ngươi đi thi thì đã chứng tỏ rất có lòng tin vào ngươi, thành tích của ngươi có liên quan đến tồn vong của thư quán Hiểu Phong, ngươi nhất định sẽ quyết tâm.”.
Thạch Minh Lượng ngồi im không nói: “Đúng là… ta không thể thi rớt.”.
“Đương nhiên, có nhiều người giúp ngươi như vậy mà, ta cũng coi trọng ngươi nữa.”. Sách La Định vừa nói vừa gõ bát canh: “Hôm nay Bạch Hiểu Nguyệt đặc biệt chạy ra phố mua ba ba về, mấy nha đầu trong thư quán còn ở trong viện hầm canh cả buổi cho ngươi, lúc này vẫn còn nóng hôi hổi đó, ngươi nhanh chóng đi ăn rồi ngủ cho đẫy giấc để ngày mai thi thật tốt, nếu thi không được, chuyện công danh lợi lộc cùng vinh nhục chỉ là chuyện phụ, ngươi thử nghĩ đến việc có thể sẽ có lỗi với bao nhiêu người xem!”.
Thạch Minh Lượng ngẩng đầu nhìn Sách La Định.
Sách La Định tiếp tục ăn canh.
Thạch Minh Lượng ngồi một lúc nữa, đứng lên, cúi đầu ra ngoài.
Hiểu Nguyệt thấy người đã đi rồi, chạy đến đưa tay cướp lấy chung canh trong tay Sách La Định: “Không cho ngươi ăn nữa!”.
“Sao?”. Sách La Định nhanh chóng ôm lấy lồng canh: “Sao lại không cho ta ăn? Ta đã ăn rồi! Trong đó có nước miếng của ta!”.
Hiểu Nguyệt lườm hắn: “Sao ngươi lại nói như vậy với hắn, hắn đã lo lắng lắm rồi ngươi còn nói với hắn như vậy ngày mai hắn đi thi tay không bị run mới lạ…”.
Sách La Định vừa nghe thấy lời này liền vui hẳn: “Ta không nói như vậy hắn mới run tay đó.”.
“Có ý gì?”. Hiểu Nguyệt không hiểu, ngồi xuống nhìn hắn.
“Tóm lại lát nữa nàng ra sau thư quán mà xem, nếu như hắn ăn xong canh ba ba rồi thì cuộc thi lần này chắc chắn sẽ thành công.”. Sách La Định vừa nói vừa dặn: “Nàng đừng quên dặn hắn đừng lo lắng quá, tất cả mọi người trong thư quán đều tin tưởng hắn.”.
Hiểu Nguyệt há to miệng: “Ngộ nhỡ nửa đêm hắn nghĩ quẩn treo cổ tự vẫn thì sao bây giờ?”.
“Chậc.”. Sách La Định nhai ba ba bĩu môi: “Biện pháp của đại ca nàng đó, để đối phó với tài tử, tài tử tự mình ra chiêu hẳn là không có vấn đề gì đâu.”.
Hiểu Nguyệt nửa tin nửa ngờ, chờ đến khi Sách La Định ăn hết ba ba, uống hết canh rồi bèn cầm lồng canh về trù phòng, lúc về đến nơi đã thấy Thạch Minh Lượng đi ra, còn vừa đi vừa lau miệng nữa.
Hai người chạm mặt.
Thạch Minh Lượng thi lễ với Hiểu Nguyệt: “Hiểu Nguyệt cô nương, đa tạ.”.
Hiểu Nguyệt gật đầu một cái, cảm thấy Thạch Minh Lượng hình như hơi khác với lúc trước, nàng vỗ vỗ bả vai Thạch Minh Lượng một cái, nói mấy câu Sách La Định dạy nàng ban nãy.
Thạch Minh Lượng cười cảm kích, gật đầu: “Ta nhất định sẽ không khiến cho nhiều người như vậy thất vọng đâu.”.
Nói xong rồi đi.
Hiểu Nguyệt khoanh tay, ảo giác à? Cái tên Thạch Minh Lượng tự tin đến độ tự mãn coi trời bằng vung đã về rồi sao?
Ngày hôm sau, Thạch Minh Lượng được cả đám huynh đệ bọn Đường Tinh Trị hộ tống vào trường thi, thi rất thuận lợi.
Ba ngày sau, đến ngày yết bảng, Bạch Hiểu Phong đột nhiên được tuyên gọi, nghe nói Hoàng thượng muốn gặp hắn.
Bọn Hiểu Nguyệt thì ở ngoài cửa chăm chú chờ bọn Đường Tinh Trị đi xem bảng vàng về, Thạch Minh Lượng lại ngược lại hẳn, hắn rất bình tĩnh ngồi trong sân viện đọc sách uống trà.
“Về rồi!”. Hiểu Nguyệt chỉ về phía Đường Tinh Trị đang chạy về.
Cả đám nha đầu đều không nhịn được mà bám cửa ngó ra hỏi: “Tên đứng thứ mấy!”.
Đường Tinh Trị vừa chạy, Hồ Khai ở sau lưng đã kêu lên: “Đứng thứ nhất rồi! Thứ nhất!”.
“Oa!”. Mọi người hân hoan nhảy cẫng lên, đám gia đinh thì ra ngoài đốt pháo.
Cát Phạm gọi người: “Người đâu, nhanh chóng đến Túy Tiên Cư đặt chỗ, hôm nay phải ăn mừng!”.
“Chiêu này đúng là hiệu nghiệm.”. Sách La Định khoanh tay tán thán với Trình Tử Khiêm đang viết nhoay nhoáy bên cạnh: “Trong lòng Bạch Hiểu Phong đúng là lắm kế.”.
“Đương nhiên, dù gì người ta cũng là Đại tài tử đệ nhất hoàng triều mà.”. Trình Tử Khiêm ngừng bút: “Hắn nói Thạch Minh Lượng có tài năng thực sự thì thư sinh kia sao có thể kém được.”.
Lúc này Bạch Hiểu Phong cũng đã về, sau lưng còn có hai công công đi theo, mang theo một tấm biển được che bằng lụa vàng, vừa nhìn cũng biết là Ngự ban.
Vào đến Thư quán, số người vây xem bên ngoài đã có đến ba tầng trong ba tầng ngoài rồi, mọi người đều nói lần này thư quán Hiểu Phong quá uy phong, lần đầu tiên tham dự thi đã giành được hạng nhất rồi.
Mà đi theo bên cạnh Bạch Hiểu Phong còn có đại thái giám bên người Hoàng thượng nữa.
Đại thái giám vào phòng cái là tuyên chỉ luôn, thật ra cũng chẳng phải thánh chỉ gì, chỉ là một số lời Hoàng thượng tán dương và khích lệ Thạch Minh Lượng. Có vẻ như Hoàng thượng xem xong bài thi của hắn thì cực kỳ tán thưởng, khen ngợi Thạch Minh Lượng không phải nhân tài bình thường, lại còn nói hoàng triều cuối cùng cũng đã xuất hiện một Bạch Hiểu Phong thứ hai rồi, rất đáng mừng, cho nên tự mình đề tặng hắn tấm biển – Giang Nam Đệ Nhất Tài Tử, đưa tới để Thạch Minh Lượng treo trong thư phòng của mình, lại còn ban thưởng thêm rất nhiều thứ khác.
Sách La Định sờ cằm lắc đầu, nhìn Trình Tử Khiêm ở bên cạnh đang mím môi cười xấu xa: “Hoàng thượng đúng là chỉ sợ thiên hạ bất loạn.”.
“Đây gọi là kích thích, ngươi cũng biết trong cung nhàm chán thế nào rồi mà.”. Trình Tử Khiêm nói xong thì hớn hở bỏ đi.
Hôm đó, mọi người đến Túy Tên Lâu ăn mừng, đám tài tử giai nhân thường ngày tư văn nhã nhặn này, chẳng biết có phải là chơi chung với Sách La Định quá lâu không mà ngay cả việc uống rượu vung quyền cũng học được cả rồi, cả đám cứ thế điên loạn đến tận nửa đêm.
Cho đến khi tận hứng rồi trở về thư quán, có một gia đinh đưa đến cho Thạch Minh Lượng một lá thư, nói: “Ban nãy có một thư sinh đến tìm ngươi, nghe nói ngươi không ở đây, hắn bảo hắn chờ ngươi ở khách điếm.”.
Tâm trạng vốn dĩ cực kỳ tốt của Thạch Minh Lượng nháy mắt cái đã xẹp xuống luôn rồi, thở dài đi về phòng mình.
Hiểu Phong nhìn Sách La Định một cái, nháy mắt.
Sách La Định ngửa mặt làm như không thấy, Bạch Hiểu Phong im lặng mà lắc đầu.
Vốn dĩ Sách La Định muốn đi ngủ sớm, chuyện này vốn cũng chẳng liên quan mấy đến mình, nhưng mà thật bất lực, hắn uống nhiều rượu quá, lúc chạy đến nhà cầu lại nhìn thấy Thạch Minh Lượng một mình đi ra ngoài.
Sách La Định cau mày – Nửa đêm nửa hôm còn ra ngoài một mình à?
Suy nghĩ một lúc lâu, Sách La Định đành bất đắc dĩ, thôi thì cứ đi xem một chút đi, lỡ chẳng may lại xảy ra án mạng nữa. Vừa mới ra đến cửa đã thấy sau lưng có một cái đuôi thật dài.
Sách La Định quay đầu lại liếc mắt nhìn, Trình Tử Khiêm thường bám theo mình thì dễ hiểu rồi, nhưng mà sau lưng còn có cả Hồ Khai, Đường Tinh Trị và Cát Phạm nữa.
Sách La Định cau mày: “Các ngươi không buồn ngủ à? Giữa đêm rồi sao mắt đứa nào đứa nấy đều ráo hoảnh thế.”.
Đường Tinh Trị bảo hắn đừng nói to, cẩn thận không có Thạch Minh Lượng phát hiện bây giờ, rồi nhỏ giọng nói với hắn: “Phu tử bảo chúng ta đi theo, tiện thể kéo Thạch Minh Lượng lại, sẽ có trò hay để xem.”.
Sách La Định nhướng mày – Qủa nhiên là Bạch Hiểu Phong còn có chiêu sau nữa, bỏ đi, đừng dính vào bãi nước đục này thì hơn, cho nên hắn định bỏ đi.
Không ngờ tay hắn đã bị bọn Đường Tinh Trị kéo lại: “Ngươi cũng đi!”.
Sách La Định cau mày: “Sao ta cũng phải đi?”.
“Cùng đi càng đông vui mà.”. Trình Tử Khiêm kéo cổ áo Sách La Định lôi về phía trước: “Lát nữa ngộ nhỡ có yêu ma quỷ quái nào đó nhảy ra, ngươi chống đỡ cho bọn ta chạy trước.”.
Sách La Định nhìn trời – Bởi vậy mới nói, nói chuyện nghĩa khí với thư sinh chỉ tổ mệt người mà thôi.