Đoàn xe ngựa của thư quán Hiểu Phong cứ thế hùng tráng kéo vào hoàng cung, hôm nay là tiệc mừng thọ của Hoàng thượng, tất cả những quan viên có thể đến đều đến hết, những người không thể đến cũng chạy đến, cho dù có phải đứng xem ngoài cửa thành cũng tốt.
Cho nên, ngoài cửa hoàng cung vô cùng náo nhiệt.
Trên đời này sẽ luôn gặp phải những người được hoanh nghênh, mỗi năm đến lúc vào cung cũng chỉ có mấy người là được vây quanh nhiều nhất, cơ bản cũng là mấy người chiếm nhiều thế thượng phong nhất mà thôi.
Hàng năm Bạch Hiểu Phong luôn là người phải chịu nhiều áp lực nhất, đương nhiên, những quan viên đến làm quen với hắn thì rất ít, nhưng các vị thiên kim tiểu thư nhà các quan viên ấy lại khá nhiều.
Mà Đường Tinh Trị lại bị các quan viên vây quanh nhiều nhất, ngay cả mấy vị huynh đệ của hắn cũng đến góp mặt điểm tên.
Sách La Định lại là người năm nào cũng có người muốn đến vây quanh nhưng mà chẳng ai dám vây quanh hết, cho nên hắn đẩy Bạch Hiểu Nguyệt đi rất thảnh thơi.
Mặt khác, năm nay còn có thêm một Sầm Miễn nữa.
Quế vương độc chiếm một phương, có quyền có thế lại quan hệ rất tốt với Hoàng thượng. Sầm Miễn bản thân là Tiểu vương gia đương nhiên cũng đã khiến cho người ta mỏi mắt ngóng trông rồi. Hơn nữa nghe đồn hắn sẽ đính hôn với Đường Nguyệt Yên, như vậy sẽ là phò mã tương lai đó! Bây giờ không đến nịnh hót thì phải đợi đến khi nào nữa?
Không ít người đến bắt chuyện cũng vây hắn và Đường Nguyệt Yên lại, đẩy hai người xán lại gần nhau.
Ngược lại, Đường Nguyệt Như hàng năm được rất nhiều người vây quanh thì năm nay lại vắng tanh vắng ngắt, bị đẩy ra ngoài.
Nguyệt Như một mình đi vào hoàng cung, Sầm Miễn chen từ trong đoàn người ra, vừa định đến bên cạnh Nguyệt Như, lại phát hiện một khi hắn vừa mới đi ra ngoài thì đã có rất nhiều người đi theo hắn, một số người thậm chí còn đụng phải Nguyệt Như nữa, hại nàng chẳng còn cách nào khác là tránh ra.
Sầm Miễn giận, thế nhưng cũng chẳng thể giúp được gì, may mà Sách La Định bảo Đường Nguyệt Như đi bên cạnh Hiểu Nguyệt, hắn thì đẩy xe của Hiểu Nguyệt, xung quanh cũng chẳng có ai dám đến gần.
Đường Nguyệt Yên vừa đi vừa thỉnh thoảng nhìn Sầm Miễn lại vừa nhìn Bạch Hiểu Phong một chút.
Bạch Hiểu Phong đã sớm chẳng thèm quan tâm đến những chuyện diễn ra ở đây rồi, chỉ nhanh chóng bước về phía trước, vào hoàng cung nhanh bao nhiêu là chóng thoát khỏi những người này bấy nhiêu, hắn chưa từng để ý đến Đường Nguyệt Như một cái, càng không thèm để ý đến mình một cái. Nhìn lại Sầm Miễn, đôi mắt chưa từng dời khỏi người Nguyệt Như, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Nguyệt Yên khẽ thở dài, nàng cũng đột nhiên nghĩ đến, gần đây hình như mình thường than thở, không khỏi cảm thấy khó chịu.
Nàng đang đi thì nghe thấy bên cạnh truyền đến mấy câu xì xầm bàn tán: “Chuẩn bị xong rồi chứ?”.
“Xong rồi!”.
“Hừ, để xem hôm nay nàng ta bẽ mặt thế nào!”.
“Đúng vậy, ai kêu thường ngày nàng ta còn giả như thánh nữ.”.
“Đồ con hoang.”.
“Hì hì.”.
Đường Nguyệt Yên đảo mắt nhìn xem, nhưng bên cạnh có quá nhiều người, nàng cũng không tìm được người nào nói, nhưng mà… xem ra hôm nay có người muốn hại Đường Nguyệt Như.
Hôm nay Nguyệt Yên cảm thấy nóng giận hơn mọi ngày một chút, thầm rủa mấy con tiện tì kia, mặc kệ là thiên kim con nhà quan lại hay là quận chúa nhà nào, hôm nay ai dám bắt nạt Đường Nguyệt Như, nàng đều dạy dỗ cho một trận nên thân.
Sầm Miễn quá lo lắng cho Đường Nguyệt Như, không đứng vững một cái đã bị đẩy ngả, suýt nữa thì đụng vào Đường Nguyệt Yên.
Nguyệt Yên đột nhiên trợn mắt trừng hắn một cái, Sầm Miễn giật mình lùi lại tận mấy bước – Hình như tâm trạng Thất công chúa hôm nay xấu chưa từng có thì phải!
“Thật ra thì.”. Hiểu Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi Nguyệt Như bên canh: “Hoạn nạn mới thấy chân tình nhỉ, em cũng chưa từng thấy Nguyệt Yên nóng nảy như vậy bao giờ, mấy ngày nay cậu ấy vị tỷ mà trừng mắt nhìn người ta mấy lần rồi đấy!”.
Đường Nguyệt Như hơi ngây người một chút, sau đó cười nhẹ: “Đúng vậy, có một số việc khi so sánh với một cái mới rồi mới biết được mình thực lòng muốn cái gì đấy.”.
Hiểu Nguyệt quay đầu lại, nhìn Đường Nguyệt Như.
Sách La Định cũng nhìn nàng một cái, đột nhiên cảm thấy rất buồn cười – Thật ra thì xảy ra nhiễu loạn lần này, tất cả mọi người đều coi Đường Nguyệt Như như người yếu đuối, nhưng lại không ai nghĩ tới, cùng là con gái nhưng thực tế vẫn khác nhau! Có một số cô nương, từ trước đến giờ vẫn chưa bao giờ đặt mình vào vị trí cần người ta bảo vệ, bởi vì nàng không chỉ có năng lực bảo vệ chính mình, mà đồng thời còn có thể bảo vệ cả người khác nữa.
Đường đến yến tiệc không quá dài, đám người cũng dần tìm được vị trí của mình, đều tản ra.
Theo lệ thường, hoàng tử và công chúa là những người nhập tịch cuối cùng, đến chúc thọ cho phụ hoàng.
Quần thần thấy Hoàng thượng dẫn theo Hoàng hậu và mấy vị phi tử cùng đi vào, bèn lập tức đứng lên, cùng nhau hành lễ rồi chúc thọ.
Hôm nay tâm trạng Hoàng thượng vô cùng tốt, nói chúng thần bình thân rồi cùng Hoàng hậu ngồi xuống.
Mấy vị hoàng tử dưa theo thứ tự sắp xếp, đi vào chúc thọ Hoàng thượng.
Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử cũng về, nhưng cũng cố khiêm tốn hết mức, lặng lẽ làm xong việc của mình.
Tứ hoàng tử hôm nay cũng cố dậy, lúc đi vào yến tiệc cũng khiến cho tất cả mọi người đều lo lắng, ngộ nhỡ hắn đột tử ở đây thì phải làm sao, dáng vẻ yếu ớt sắc mặt tái nhợt thế này, người lại gầy chỉ còn da bọc xương.
Hai huynh đệ Đường Tinh Trị và Đường Tinh Vũ là hai người đi vào cuối cùng.
Hai người cao sàn sàn nhau, thế mà lúc cùng đi vào thọ yến lại có khí chất khác nhau hoàn toàn.
Đám thần tử đa phần đều cười mà không nói – Cao thấp rõ ràng!
Đường Tinh Vũ hôm nay ăn mặc rất long trọng, mặc một chiếc áo choàng màu tím vàng, rất có thể diện lại không quá phô trương. Mặc dù dung mạo hắn cũng thường thường, nhưng vừa mới mặc bộ y phục này vào cũng có thể lộ ra mấy phần quý khí.
Nhưng mà, Đường Tinh Vũ ăn mặc như vậy vốn đã có thể coi là hạc giữa bầy gà rồi, vậy mà chẳng ngờ Đường Tinh Trị lại mặc một thân quân phục, đặc biệt là kết hợp với chiếc đai lưng bên hông trông vô cùng khí phách của hắn kia, đã khiến cho toàn thân hắn lộ ra vẻ trầm ổn lại uy vũ.
Hoàng hậu nương nương đôi mắt sáng lên, cảm thấy vô cùng vui mừng, nhanh chóng nhìn về phía Sách La Định đang ngồi ngó đó đông ngắm tây ở cạnh chiếc bàn cách đó không xa.
Hoàng thượng cũng bị Đường Tinh Trị khiến cho rúng động một cái, nhịn không được mà tâm tình lại tốt thêm mấy phần, đứa con này chỉ chớp mắt một cái, lơ đãng một chút mà đã trưởng thành thế này rồi, thật uy vũ quá!
Đường Tinh Trị cùng Đường Tinh Vũ đi lên, cùng chúc thọ Hoàng thượng.
Hoàng thượng cười gật đầu, nói với bọn họ mấy câu xong rồi, hỏi Đường Tinh Trị: “Con trai, cái đai lưng này của con thật thần kỳ, lấy từ đâu vậy?”.
Đường Tinh Trị cũng không giấu giếm, trả lời: “Dạ, Sách… Sách tướng quân cho ạ.”.
Đường Tinh Trị suýt nữa cắn phải đầu lưỡi của mình, cũng may không thốt ra là “Sách La Định”.
Sách La Định bưng ly tiếp tục uống trà.
Lệ phi hài lòng gật đầu, Hoàng hậu cũng vui vẻ, chúng thần thì nháy mắt với nhau – Giỏi thật, đã hạ xong một thành rồi!
Hoàng thượng cười tán thưởng: “Xem ra con ta và Sách tướng quân thật hợp nhau nhỉ, ha ha.”.
Khóe miệng Đường Tinh Trị co giật, nhìn Sách La Định một cái, lại chỉ thấy Sách La Định đang mân mê môi mà gật đầu – Không phải à, quá hợp ấy chứ.
Đường Tinh Trị dở khóc dở cười.
Sau khi Vương tử hành lễ xong thì đến lượt công chúa đi vào.
Hoàng triều cũng chỉ có hai vị công chúa, một Đường Nguyệt Như và một Đường Nguyệt Yên, tuổi tác chênh lệch khá xa, nhưng đều là đại mỹ nhân.
Mọi người lúc này cũng có chút hồi hộp, cùng nhìn ra ngoài.
Nguyệt Như và Nguyệt Yên cũng song song đi vào.
Hai người vẫn xinh đẹp sáng chói động lòng người như thường lệ. Nguyệt Yên lộng lẫy sáng sủa hơn một chút, Nguyệt Như thanh đạm nhã nhặn hơn một chút, nhưng điểm kỳ quái chính là, Nguyệt Yên thì vẻ mặt nghiêm nghị còn Nguyệt Như lại mang phong thái rất tự nhiên.
Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nhìn nhau một cái, Lệ phi ở sau lưng lại cau mày nhìn Nguyệt Yên, thầm nghĩ đứa con gái này càng ngày càng khó bảo, đến chúc thọ phụ hoàng còn nghiêm mặt như thế!
Hai tỷ muội đến trước chỗ Hoàng thượng ngồi, cùng chúc thọ Hoàng thượng.
Hoàng thượng gật đầu khen hai nàng càng ngày càng xinh đẹp, thái độ hòa nhã của bậc cha hiền, chẳng có gì khác biệt so với trước đây.
Hoàng hậu cũng mở miệng tâm can ngậm miệng bảo bối mà khen hai tỷ muội, khác hẳn với vẻ nghiêm khắc khi dạy dỗ Đường Tinh Trị hàng ngày.
Chúng thần cũng chẳng thể đoán được gì, chỉ có thể đợi xem lát nữa lúc Hoàng thượng lên thành lâu gặp mặt dân chúng sẽ mang ai theo bên cạnh thôi.
Hiểu Nguyệt thay Đường Nguyệt Như toát mồ hôi, không biết lát nữa có ai nhiễu sự hoặc nói khó nghe không nữa.
Đường Nguyệt Yên xoay người, kéo tay Đường Nguyệt Như đến bàn tiệc, bảo nàng ngồi cạnh mình.
Lệ phi hơi ngây người, Hoàng hậu cũng hơi giật mình.
Hoàng thượng lại cười gật đầu: “Ái dà, sinh nhật lần này đã thêm một tuổi, chuyện khiến Trẫm vui mừng nhất chính là thấy bọn trẻ đã từng bước trưởng thành.”.
Hoàng hậu gật đầu một cái, rót cho Hoàng thượng chén rượu, lại liếc nhìn Sầm Miễn một chút.
Đôi mắt Sầm Miễn thỉnh thoảng vẫn lén nhìn Đường Nguyệt Như, mà Bạch Hiểu Phong đang bưng chén rượu ngồi bên cạnh hắn lại có vẻ lơ đễnh.
Hoàng hậu cười một tiếng, nâng chén chúc rượu Hoàng thượng, sau khi uống xong thì tuyên bố thọ yến bắt đầu. Một tháng này quần thần đã được tham gia dạ yếu hoàng tộc đến mấy lần, cũng đã quen rồi, hôm nay lại còn có chuyện để theo dõi, cho nên vừa ăn vừa không hẹn mà cùng quan sát động tĩnh bên chỗ Đường Nguyệt Như.
Nguyệt Như vẫn giữ nguyên dáng vẻ thục nữ, ngồi rất ngay ngắn.
Đường Nguyệt Yên ở bên cạnh lại đang tách cho nàng con cua, không ít các tiểu thư thiên kim đang ngồi ở đây đều đánh mắt nhìn nhau một cái, đều cảm thấy mới lạ. Đường Nguyệt Yên nổi danh được cưng chiều, ngay cả bản thân nàng ăn cua có khi cũng chẳng thèm tự mình đi động tay đến, vậy mà lại giúp Đường Nguyệt Như tách cua, chẳng lẽ lời đồn sai rồi, hay là còn có nguyên nhân nào khác?
Lệ phi kinh ngạc hành động của Nguyệt Yên, thầm nghĩ, nha đầu kiêu ngạo này làm sao vậy? Còn đang khó hiểu thì lại thấy một tiểu nha hoàn dâng điểm tâm mà Hoàng thượng ban cho Lệ phi đến.
Lệ phi cầm điểm tâm, khó hiểu nhìn về phía trước, Hoàng thượng gật đầu với nàng, ý nói – Gần đây con gái cũng hiểu chuyện hơn rồi, xem ra là nàng dạy rất tốt.
Lệ phi vừa mừng vừa sợ, nàng cũng chẳng hiểu Đường Nguyệt Yên bình thường vô cùng khó bảo lại lắm chiêu nhiều trò kia hôm nay làm sao vậy.
Hiểu Nguyệt cũng cảm thấy có chút kỳ quái, đang định hỏi Sách La Định xem có chuyện gì xảy ra thì lại thấy Sách La Định đang cúi đầu, cả nửa cái đầu đều ở dưới gầm bàn, chẳng biết đang làm cái gì nữa?
Hiểu Nguyệt nghiêng đầu nhìn xuống bên dưới bàn, lại thấy Sách La Định đang cầm một miếng cá đút cho một con mèo, có thể đây là con mèo ở trong cung, đang ngồi bên chân Sách La Định ăn cá, vừa ăn còn vừa cọ hắn.
Hiểu Nguyệt chọc chọc hắn: “Đứng đắn chút coi.”.
Sách La Định ngẩng đầu lên, trong miệng vẫn còn ngậm cái đuôi cá.
Hiểu Nguyệt sưng mặt – Lễ nghi!
Tròng mắt Sách La Định cũng có chút căng tròn, gắp cho Hiểu Nguyệt một đũa thức ăn.
Sắc mặt Hiểu Nguyệt dịu hẳn xuống, bưng bát ăn, lại gắp cho Sách La Định một miếng cá, để hắn tiếp tục đút cho mèo.
Bạch Hiểu Phong đang ở bên kia quan sát, có chút khó hiểu, sao hai cái đứa này lại mang cái dáng vẻ của trẻ con vô tư thế nhỉ?
Rượu quá tam tuần, mọi người đều thoải mái hơn, túm năm tụm ba lại cùng nhau nói chuyện đất trời.
Nguyệt Như đang ăn cơm thì có một cô nương tới chúc rượu nàng cùng Nguyệt Yên.
Đây là chuyện thường xảy ra, hai người này thân phận tôn quý, các thiên kim tiểu thư nhà vương công đại thần khác cũng muốn đến làm quen.
Nguyệt Như cùng Nguyệt Yên cũng ứng phó như thường, không biết có phải do thái độ ban nãy với Hoàng thượng của Nguyệt Yên đã khiến cho các cô nương này dè chừng chút không, tóm lại cho đến trước mắt thì cũng chưa xảy ra chuyện gì…
“Á!”.
Chẳng biết người nào lúc chúc rượu lại bất cẩn đánh đổ đĩa dấm, trên y phục của Nguyệt Như cũng xuất hiện vết dấm thật dài.
Người tới chúc rượu vội vàng nói lời xin lỗi, cũng không nhìn ra được có phải cố ý hay không.
Sầm Miễn có chút lo lắng, nhìn về phía này, Bạch Hiểu Phong ở bên cạnh cũng liếc mắt nhìn sang.
“Nguyệt Yên, con cùng tỷ tỷ đi thay bộ y phục đi.”. Hoàng hậu nói.
Nguyệt Yên bèn kéo Nguyệt Như đi thay y phục.
Thay y phục xong rồi, Nguyệt Như cũng không muốn ra ngoài nữa, có thể do uống hơi nhiều rượu một chút, hoặc là do những ánh mắt dò xét quá rõ ràng ở tiệc rượu ngoài kia, cho nên nàng nói muốn ngồi trên giường nhỏ trong sân một lúc, đợi đến khi tiệc sắp tàn thì sẽ đi ra.
Nguyệt Yên suy nghĩ một chút thấy cũng được, đỡ gặp phải phiền phức, còn mình thì trở về tiếp tục ăn cơm.
Sầm Miễn đợi một lúc lâu lại chỉ thấy Nguyệt Yên trở lại, không thấy Nguyệt Như đâu, có chút lo lắng: “Tỷ tỷ nàng đâu rồi?”.
Nguyệt Yên liếc mắt nhìn hắn một cái, giận dỗi nói câu: “Mệt mỏi, chị ấy nói ngủ một lát rồi sẽ tới.”.
“À…”. Sầm Miễn gật đầu một cái, thầm nghĩ không ra cũng tốt, đỡ bị người khác lại tới làm phiền.
Sách La Định cơm no rượu say rồi, mà con người thì lại luôn có ba cái gấp, cho nên bèn đứng dậy nói muốn đi vệ sinh, tiện thể hóng mát một chút. Vòng qua mấy cái sân viện, Sách La Định cũng bị quay cho choáng váng, khó khăn lắm mới tìm thấy cái nhà cầu, nhanh chóng chui vào vệ sinh.
Vừa mới vệ sinh mặc quần xong rồi, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng nói: “Chuẩn bị xong chưa?”.
“Tốt lắm rồi! Hình như nàng ta đã ngủ thiếp đi rồi!”.
“Vậy thì càng tốt!”.
Sách La Định nghe thấy tiếng bước chân chạy đi xa dần, đẩy cửa ra nhìn một chút, trong sân chẳng có ai, ban nãy hẳn là tiếng nói của mấy cô nương, nhưng hắn cũng không để ý nhiều, lại vòng vo lượt nữa, chuẩn bị đi về… Nhưng mà đường trong Hoàng cung này cũng thật khó nhớ, hắn vòng vo thêm mấy vòng nữa, lại nghe thấy có tiếng bước chân truyền tới.
Sách La Định vừa nghe thấy đã nghĩ thật đúng lúc, có thể hỏi đường.
Đang định mở miệng thì thấy hai cô nương ăn mặc rất sang trọng vội vã chạy đến.
Hai bên vừa đối mặt, chưa kịp để Sách La Định hỏi đường, hai cô nương đã đột nhiên giật mình che miệng, thiếu chút hét lên, hình như là bị dọa cho sợ hết cả hồn, sau đó mặt mũi trắng bệch nhanh chóng chạy đi.
Khóe miệng Sách La Định co giật, đưa tay sờ mặt – Ngoại hình ta lại đáng sợ đến thế à?
Suy nghĩ một chút, thấy hai cô nương kia có vẻ rất quen, hình như vừa này nhìn thấy trên dạ tiệc thì phải.
Sách La Định cảm thấy thật đúng lúc, cứ đi theo hướng các nàng chạy là về được mà, hắn vừa nhấc chân định đi, lại thấy Sầm Miễn chạy vội đến.
Sách La Định vừa nhìn thấy hắn đã vui vẻ hơn: “Tìm nhà cầu hả? Ở bên kia kìa.”.
Sầm Miễn khó hiểu: “Không phải, ta đến tìm chị Nguyệt Như.”.
Sách La Định nháy mắt mấy cái, lại thấy Sầm Miễn lướt qua bên cạnh mình, đi vào trong sân.
Sách La Định nhìn vào trong một cái – Thì ra phía sau này chính là khu nhà của Đường Nguyệt Yên, trên một chiếc giường tháp mềm trong sân, Nguyệt Như đang ngủ, trên người còn đắp chiếc chăn mỏng.
Sách La Định hơi nhíu mày – Hai cô nương kia chẳng lẽ đi từ trong sân viện của Đường Nguyệt Như ra sao? Thần thần bí bí, vừa thấy mình lại sợ hết hồn như vậy, chắc không phải đã làm chuyện xấu gì đấy chứ?
Sầm Miễn vào sân, đến bên cạnh Đường Nguyệt Như, nhỏ giọng gọi nàng: “Tam hoàng tỷ?”.
Gọi hai tiếng thì thấy Đường Nguyệt Như hình như đã tỉnh lại rồi, đưa tay sờ cổ một cái, có vẻ ngủ không thoải mái cho lắm, vừa thấy Sầm Miễn cũng cười, hỏi hắn: “Sao vậy?”.
“Hoàng thượng vừa tìm tỷ đấy.”. Sầm Miễn nói nhỏ: “Lát nữa đốt pháo hoa rồi, tất cả các công chúa cùng quận chúa đều phải lên tường thành xem…”.
Đường Nguyệt Như gật đầu một cái, cũng hiểu được. Nghi thức này năm nào cũng có, nói đơn giản là lên tường thành xem pháo hoa, thực ra lại là lên chọn mỹ nhân hoặc so sắc đẹp. Các tiểu thư kia ăn mặc trang hoàng như vậy chẳng qua cũng là muốn đợi đến khoảnh khắc này mà thôi. Dân chúng hoàng thành ở phía dưới nhìn lên tường thành xa xa, mà một lần quan sát này lại có quan hệ đến các bảng xếp hạng mỹ nhân năm tới, đối với tương lai có thể gả vào nhà giàu sang phú quý của các vị tiểu thư kia cũng rất hữu dụng.
Nguyệt Như thật sự không muốn đi, thứ nhất là rất nhàm chán, thứ hai, có thể nàng sẽ phải đón nhận ánh mắt dò xét từ dân chúng…
“Nếu tỷ không muốn đi, ta có thể giúp tỷ chuyển lời.”. Sầm Miễn đột nhiên nói.
Sách La Định khoanh tay đứng bên cạnh nhìn, hắn phát hiện Đường Nguyệt Như có vẻ không có gì khác thường thì cũng yên tâm, có thể hai cô nương kia ban nãy chỉ đi ngang qua mà thôi cũng nên.
Lúc này, sau lưng lại có tiếng động vang lên.
Sách La Định quay đầu lại, thấy Đường Nguyệt Yên cũng tới. Ở bên trong, Sầm Miễn vẫn đang nói chuyện cùng Đường Nguyệt Như, nàng cũng không đi vào, đứng chờ ở cửa, ngay bên cạnh chỗ Sách La Định khoanh tay dựa vào.
Sách La Định nhìn nha đầu này, đột nhiên nghĩ đến trước đó Bạch Hiểu Nguyệt có nói với hắn, không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy Đường Nguyệt Yên trưởng thành hơn một chút.
Đường Nguyệt Như ngồi trên giường tháp, nhìn Sầm Miễn bên cạnh.
Sầm Miễn đưa tay giúp nàng nhặt chiếc giày đã bị tuột ra bên cạnh, nói nhỏ: “Nếu tỷ không muốn đi thì cũng không cần phải đi, không cần đi làm cái chuyện có thể khiến mình khổ sở hoặc không vui.”.
Nguyệt Như ngây ngẩn, nhìn hắn, một lúc lâu sau mới thở dài: “Có những khi thân bất do kỷ.”.
Sầm Miễn ngẩng đầu lên, hình như lấy can đảm, nói: “Không cần, không cần làm chuyện khiến mình chịu thiệt thòi chỉ để đổi lấy bình an.”.
Nguyệt Như hơi cười, đưa tay sờ đầu hắn: “Chỉ có đệ là hiểu lòng người nhất.”.
Sầm Miễn lắc đầu một cái: “Ta nói thật, nếu như tỷ không muốn ở lại Hoàng thành nữa, hoặc là ở trong cung cảm thấy thiệt thòi, thì cũng không cần nhẫn nại, hãy nói cho ta biết, ta có thể giúp tỷ lo liệu chu toàn.”.
Nguyệt Như cảm thấy rất hứng thú, hỏi: “Muốn lo liệu chu toàn thế nào?”.
“Ừm…”. Sầm Miễn suy nghĩ một chút, nói: “Nếu như tỷ ghét mấy lời đồn đại khó nghe ở Hoàng thành này, ta có thể dẫn tỷ đến nơi khác ở. Nếu như tỷ cảm thấy rất cô đơn, ta có thể tìm rất nhiều người đến giúp tỷ vui. Nếu có người bắt nạt tỷ, ta có thể bảo vệ tỷ, tỷ không cần cái gì cũng tự mình gánh vác như thế.”.
Nguyệt Như nhìn chằm chằm Sầm Miễn một lúc lâu, mỉm cười, đưa tay sờ đầu hắn, nhỏ giọng nói: “Miễn nhi, đệ thật tốt, sau này ai gả cho đệ nhất định sẽ là người hạnh phúc nhất trên đời này.”.
Sầm Miễn nhìn chằm chằm Nguyệt Như, lời ra đến cửa miệng rồi, cuối cùng vẫn nuốt trở về.
Sách La Định nhìn Đường Nguyệt Yên bên cạnh một chút, lại thấy nàng cắn răng giậm chân, có vẻ tức giận.
Nguyệt Như cười cười: “Thật ra thì cũng có những lúc cảm thấy có chút mệt mỏi, nhưng mà ta không thể đi được, nơi này là nhà của ta.”.
Sầm Miễn gật đầu một cái, giúp Nguyệt Như đi giầy vào: “Nhưng nếu như tỷ không vui, nhất định phải nói cho ta biết, ta sẽ giúp tỷ nghĩ cách giải quyết! Còn có ai bắt nạt tỷ, cũng phải nói cho ta biết!”.
Nguyệt Như gật đầu một cái, đưa tay nhéo má hắn, giống như khi nhỏ vậy.
Sách La Định lại thấy Đường Nguyệt Yên ở bên cạnh nhẹ nhàng thở dài.
Đảo mắt nhìn nàng một cái, Đường Nguyệt Yên cũng ngẩng mặt lên nhìn Sách La Định một chút.
Sách La Định xác định chắc chắn cái này không thuộc phạm vi hiểu biết của mình, cho nên cũng lười để ý, chỉ quan tâm chuyện… ai có thể dẫn hắn về chỗ dạ tiệc đó đi, hắn không phân biệt rõ ràng đường lắm.
“Ngươi cảm thấy Hiểu Nguyệt thế nào?”. Đường Nguyệt Yên đột nhiên mở miệng.
Sách La Định hơi sững sờ, nhìn Đường Nguyệt Yên.
Nguyệt Yên khoanh tay, quan sát trên dưới Sách La Định một cái: “Giả ngây giả dại, hồ đồ không rõ đúng không, cẩn thận bị sét đánh!”.
Nói xong giận hừ hừ bỏ đi.
Khóe miệng Sách La Định co giật – Hử, nha đầu này ăn phải cơm sống à, làm gì mà nổi giận dữ vậy?
“Nhớ chưa?”.
Sách La Định quay đầu lại, thấy Trình Tử Khiêm đang cầm giấy bút tựa vào tường sau lưng hắn, nhắc nhờ: “Cẩn thận bị sét đánh!”.
Sách La Định kéo hắn lại: “Đúng lúc, ngươi biết đường hả?”.
Trình Tử Khiêm bị kéo đi, còn nói tiếp: “Ta nói Lão Sách à, ngươi xem người ta chàng hữu ý thiếp vô tình thảm biết bao nhiêu. Khó khăn lắm ngươi mới có một thiếp hữu ý với ngươi, ngươi cố mà hiểu cho tình cảm của người ta chút đi chứ, không phải lúc nào cũng có được may mắn từ trên trời rớt xuống thế này đâu. Trong biết bao đóa hoa đào như thế, nếu chỉ dựa vào ngươi đi hạ một đóa thì chẳng biết đến tháng nào năm nào mới nở được đâu.”.
Sách La Định nhấc chân muốn đạp lên mặt hắn một cước.
Đoàn xe ngựa của thư quán Hiểu Phong cứ thế hùng tráng kéo vào hoàng cung, hôm nay là tiệc mừng thọ của Hoàng thượng, tất cả những quan viên có thể đến đều đến hết, những người không thể đến cũng chạy đến, cho dù có phải đứng xem ngoài cửa thành cũng tốt.
Cho nên, ngoài cửa hoàng cung vô cùng náo nhiệt.
Trên đời này sẽ luôn gặp phải những người được hoanh nghênh, mỗi năm đến lúc vào cung cũng chỉ có mấy người là được vây quanh nhiều nhất, cơ bản cũng là mấy người chiếm nhiều thế thượng phong nhất mà thôi.
Hàng năm Bạch Hiểu Phong luôn là người phải chịu nhiều áp lực nhất, đương nhiên, những quan viên đến làm quen với hắn thì rất ít, nhưng các vị thiên kim tiểu thư nhà các quan viên ấy lại khá nhiều.
Mà Đường Tinh Trị lại bị các quan viên vây quanh nhiều nhất, ngay cả mấy vị huynh đệ của hắn cũng đến góp mặt điểm tên.
Sách La Định lại là người năm nào cũng có người muốn đến vây quanh nhưng mà chẳng ai dám vây quanh hết, cho nên hắn đẩy Bạch Hiểu Nguyệt đi rất thảnh thơi.
Mặt khác, năm nay còn có thêm một Sầm Miễn nữa.
Quế vương độc chiếm một phương, có quyền có thế lại quan hệ rất tốt với Hoàng thượng. Sầm Miễn bản thân là Tiểu vương gia đương nhiên cũng đã khiến cho người ta mỏi mắt ngóng trông rồi. Hơn nữa nghe đồn hắn sẽ đính hôn với Đường Nguyệt Yên, như vậy sẽ là phò mã tương lai đó! Bây giờ không đến nịnh hót thì phải đợi đến khi nào nữa?
Không ít người đến bắt chuyện cũng vây hắn và Đường Nguyệt Yên lại, đẩy hai người xán lại gần nhau.
Ngược lại, Đường Nguyệt Như hàng năm được rất nhiều người vây quanh thì năm nay lại vắng tanh vắng ngắt, bị đẩy ra ngoài.
Nguyệt Như một mình đi vào hoàng cung, Sầm Miễn chen từ trong đoàn người ra, vừa định đến bên cạnh Nguyệt Như, lại phát hiện một khi hắn vừa mới đi ra ngoài thì đã có rất nhiều người đi theo hắn, một số người thậm chí còn đụng phải Nguyệt Như nữa, hại nàng chẳng còn cách nào khác là tránh ra.
Sầm Miễn giận, thế nhưng cũng chẳng thể giúp được gì, may mà Sách La Định bảo Đường Nguyệt Như đi bên cạnh Hiểu Nguyệt, hắn thì đẩy xe của Hiểu Nguyệt, xung quanh cũng chẳng có ai dám đến gần.
Đường Nguyệt Yên vừa đi vừa thỉnh thoảng nhìn Sầm Miễn lại vừa nhìn Bạch Hiểu Phong một chút.
Bạch Hiểu Phong đã sớm chẳng thèm quan tâm đến những chuyện diễn ra ở đây rồi, chỉ nhanh chóng bước về phía trước, vào hoàng cung nhanh bao nhiêu là chóng thoát khỏi những người này bấy nhiêu, hắn chưa từng để ý đến Đường Nguyệt Như một cái, càng không thèm để ý đến mình một cái. Nhìn lại Sầm Miễn, đôi mắt chưa từng dời khỏi người Nguyệt Như, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Nguyệt Yên khẽ thở dài, nàng cũng đột nhiên nghĩ đến, gần đây hình như mình thường than thở, không khỏi cảm thấy khó chịu.
Nàng đang đi thì nghe thấy bên cạnh truyền đến mấy câu xì xầm bàn tán: “Chuẩn bị xong rồi chứ?”.
“Xong rồi!”.
“Hừ, để xem hôm nay nàng ta bẽ mặt thế nào!”.
“Đúng vậy, ai kêu thường ngày nàng ta còn giả như thánh nữ.”.
“Đồ con hoang.”.
“Hì hì.”.
Đường Nguyệt Yên đảo mắt nhìn xem, nhưng bên cạnh có quá nhiều người, nàng cũng không tìm được người nào nói, nhưng mà… xem ra hôm nay có người muốn hại Đường Nguyệt Như.
Hôm nay Nguyệt Yên cảm thấy nóng giận hơn mọi ngày một chút, thầm rủa mấy con tiện tì kia, mặc kệ là thiên kim con nhà quan lại hay là quận chúa nhà nào, hôm nay ai dám bắt nạt Đường Nguyệt Như, nàng đều dạy dỗ cho một trận nên thân.
Sầm Miễn quá lo lắng cho Đường Nguyệt Như, không đứng vững một cái đã bị đẩy ngả, suýt nữa thì đụng vào Đường Nguyệt Yên.
Nguyệt Yên đột nhiên trợn mắt trừng hắn một cái, Sầm Miễn giật mình lùi lại tận mấy bước – Hình như tâm trạng Thất công chúa hôm nay xấu chưa từng có thì phải!
“Thật ra thì.”. Hiểu Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi Nguyệt Như bên canh: “Hoạn nạn mới thấy chân tình nhỉ, em cũng chưa từng thấy Nguyệt Yên nóng nảy như vậy bao giờ, mấy ngày nay cậu ấy vị tỷ mà trừng mắt nhìn người ta mấy lần rồi đấy!”.
Đường Nguyệt Như hơi ngây người một chút, sau đó cười nhẹ: “Đúng vậy, có một số việc khi so sánh với một cái mới rồi mới biết được mình thực lòng muốn cái gì đấy.”.
Hiểu Nguyệt quay đầu lại, nhìn Đường Nguyệt Như.
Sách La Định cũng nhìn nàng một cái, đột nhiên cảm thấy rất buồn cười – Thật ra thì xảy ra nhiễu loạn lần này, tất cả mọi người đều coi Đường Nguyệt Như như người yếu đuối, nhưng lại không ai nghĩ tới, cùng là con gái nhưng thực tế vẫn khác nhau! Có một số cô nương, từ trước đến giờ vẫn chưa bao giờ đặt mình vào vị trí cần người ta bảo vệ, bởi vì nàng không chỉ có năng lực bảo vệ chính mình, mà đồng thời còn có thể bảo vệ cả người khác nữa.
Đường đến yến tiệc không quá dài, đám người cũng dần tìm được vị trí của mình, đều tản ra.
Theo lệ thường, hoàng tử và công chúa là những người nhập tịch cuối cùng, đến chúc thọ cho phụ hoàng.
Quần thần thấy Hoàng thượng dẫn theo Hoàng hậu và mấy vị phi tử cùng đi vào, bèn lập tức đứng lên, cùng nhau hành lễ rồi chúc thọ.
Hôm nay tâm trạng Hoàng thượng vô cùng tốt, nói chúng thần bình thân rồi cùng Hoàng hậu ngồi xuống.
Mấy vị hoàng tử dưa theo thứ tự sắp xếp, đi vào chúc thọ Hoàng thượng.
Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử cũng về, nhưng cũng cố khiêm tốn hết mức, lặng lẽ làm xong việc của mình.
Tứ hoàng tử hôm nay cũng cố dậy, lúc đi vào yến tiệc cũng khiến cho tất cả mọi người đều lo lắng, ngộ nhỡ hắn đột tử ở đây thì phải làm sao, dáng vẻ yếu ớt sắc mặt tái nhợt thế này, người lại gầy chỉ còn da bọc xương.
Hai huynh đệ Đường Tinh Trị và Đường Tinh Vũ là hai người đi vào cuối cùng.
Hai người cao sàn sàn nhau, thế mà lúc cùng đi vào thọ yến lại có khí chất khác nhau hoàn toàn.
Đám thần tử đa phần đều cười mà không nói – Cao thấp rõ ràng!
Đường Tinh Vũ hôm nay ăn mặc rất long trọng, mặc một chiếc áo choàng màu tím vàng, rất có thể diện lại không quá phô trương. Mặc dù dung mạo hắn cũng thường thường, nhưng vừa mới mặc bộ y phục này vào cũng có thể lộ ra mấy phần quý khí.
Nhưng mà, Đường Tinh Vũ ăn mặc như vậy vốn đã có thể coi là hạc giữa bầy gà rồi, vậy mà chẳng ngờ Đường Tinh Trị lại mặc một thân quân phục, đặc biệt là kết hợp với chiếc đai lưng bên hông trông vô cùng khí phách của hắn kia, đã khiến cho toàn thân hắn lộ ra vẻ trầm ổn lại uy vũ.
Hoàng hậu nương nương đôi mắt sáng lên, cảm thấy vô cùng vui mừng, nhanh chóng nhìn về phía Sách La Định đang ngồi ngó đó đông ngắm tây ở cạnh chiếc bàn cách đó không xa.
Hoàng thượng cũng bị Đường Tinh Trị khiến cho rúng động một cái, nhịn không được mà tâm tình lại tốt thêm mấy phần, đứa con này chỉ chớp mắt một cái, lơ đãng một chút mà đã trưởng thành thế này rồi, thật uy vũ quá!
Đường Tinh Trị cùng Đường Tinh Vũ đi lên, cùng chúc thọ Hoàng thượng.
Hoàng thượng cười gật đầu, nói với bọn họ mấy câu xong rồi, hỏi Đường Tinh Trị: “Con trai, cái đai lưng này của con thật thần kỳ, lấy từ đâu vậy?”.
Đường Tinh Trị cũng không giấu giếm, trả lời: “Dạ, Sách… Sách tướng quân cho ạ.”.
Đường Tinh Trị suýt nữa cắn phải đầu lưỡi của mình, cũng may không thốt ra là “Sách La Định”.
Sách La Định bưng ly tiếp tục uống trà.
Lệ phi hài lòng gật đầu, Hoàng hậu cũng vui vẻ, chúng thần thì nháy mắt với nhau – Giỏi thật, đã hạ xong một thành rồi!
Hoàng thượng cười tán thưởng: “Xem ra con ta và Sách tướng quân thật hợp nhau nhỉ, ha ha.”.
Khóe miệng Đường Tinh Trị co giật, nhìn Sách La Định một cái, lại chỉ thấy Sách La Định đang mân mê môi mà gật đầu – Không phải à, quá hợp ấy chứ.
Đường Tinh Trị dở khóc dở cười.
Sau khi Vương tử hành lễ xong thì đến lượt công chúa đi vào.
Hoàng triều cũng chỉ có hai vị công chúa, một Đường Nguyệt Như và một Đường Nguyệt Yên, tuổi tác chênh lệch khá xa, nhưng đều là đại mỹ nhân.
Mọi người lúc này cũng có chút hồi hộp, cùng nhìn ra ngoài.
Nguyệt Như và Nguyệt Yên cũng song song đi vào.
Hai người vẫn xinh đẹp sáng chói động lòng người như thường lệ. Nguyệt Yên lộng lẫy sáng sủa hơn một chút, Nguyệt Như thanh đạm nhã nhặn hơn một chút, nhưng điểm kỳ quái chính là, Nguyệt Yên thì vẻ mặt nghiêm nghị còn Nguyệt Như lại mang phong thái rất tự nhiên.
Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nhìn nhau một cái, Lệ phi ở sau lưng lại cau mày nhìn Nguyệt Yên, thầm nghĩ đứa con gái này càng ngày càng khó bảo, đến chúc thọ phụ hoàng còn nghiêm mặt như thế!
Hai tỷ muội đến trước chỗ Hoàng thượng ngồi, cùng chúc thọ Hoàng thượng.
Hoàng thượng gật đầu khen hai nàng càng ngày càng xinh đẹp, thái độ hòa nhã của bậc cha hiền, chẳng có gì khác biệt so với trước đây.
Hoàng hậu cũng mở miệng tâm can ngậm miệng bảo bối mà khen hai tỷ muội, khác hẳn với vẻ nghiêm khắc khi dạy dỗ Đường Tinh Trị hàng ngày.
Chúng thần cũng chẳng thể đoán được gì, chỉ có thể đợi xem lát nữa lúc Hoàng thượng lên thành lâu gặp mặt dân chúng sẽ mang ai theo bên cạnh thôi.
Hiểu Nguyệt thay Đường Nguyệt Như toát mồ hôi, không biết lát nữa có ai nhiễu sự hoặc nói khó nghe không nữa.
Đường Nguyệt Yên xoay người, kéo tay Đường Nguyệt Như đến bàn tiệc, bảo nàng ngồi cạnh mình.
Lệ phi hơi ngây người, Hoàng hậu cũng hơi giật mình.
Hoàng thượng lại cười gật đầu: “Ái dà, sinh nhật lần này đã thêm một tuổi, chuyện khiến Trẫm vui mừng nhất chính là thấy bọn trẻ đã từng bước trưởng thành.”.
Hoàng hậu gật đầu một cái, rót cho Hoàng thượng chén rượu, lại liếc nhìn Sầm Miễn một chút.
Đôi mắt Sầm Miễn thỉnh thoảng vẫn lén nhìn Đường Nguyệt Như, mà Bạch Hiểu Phong đang bưng chén rượu ngồi bên cạnh hắn lại có vẻ lơ đễnh.
Hoàng hậu cười một tiếng, nâng chén chúc rượu Hoàng thượng, sau khi uống xong thì tuyên bố thọ yến bắt đầu. Một tháng này quần thần đã được tham gia dạ yếu hoàng tộc đến mấy lần, cũng đã quen rồi, hôm nay lại còn có chuyện để theo dõi, cho nên vừa ăn vừa không hẹn mà cùng quan sát động tĩnh bên chỗ Đường Nguyệt Như.
Nguyệt Như vẫn giữ nguyên dáng vẻ thục nữ, ngồi rất ngay ngắn.
Đường Nguyệt Yên ở bên cạnh lại đang tách cho nàng con cua, không ít các tiểu thư thiên kim đang ngồi ở đây đều đánh mắt nhìn nhau một cái, đều cảm thấy mới lạ. Đường Nguyệt Yên nổi danh được cưng chiều, ngay cả bản thân nàng ăn cua có khi cũng chẳng thèm tự mình đi động tay đến, vậy mà lại giúp Đường Nguyệt Như tách cua, chẳng lẽ lời đồn sai rồi, hay là còn có nguyên nhân nào khác?
Lệ phi kinh ngạc hành động của Nguyệt Yên, thầm nghĩ, nha đầu kiêu ngạo này làm sao vậy? Còn đang khó hiểu thì lại thấy một tiểu nha hoàn dâng điểm tâm mà Hoàng thượng ban cho Lệ phi đến.
Lệ phi cầm điểm tâm, khó hiểu nhìn về phía trước, Hoàng thượng gật đầu với nàng, ý nói – Gần đây con gái cũng hiểu chuyện hơn rồi, xem ra là nàng dạy rất tốt.
Lệ phi vừa mừng vừa sợ, nàng cũng chẳng hiểu Đường Nguyệt Yên bình thường vô cùng khó bảo lại lắm chiêu nhiều trò kia hôm nay làm sao vậy.
Hiểu Nguyệt cũng cảm thấy có chút kỳ quái, đang định hỏi Sách La Định xem có chuyện gì xảy ra thì lại thấy Sách La Định đang cúi đầu, cả nửa cái đầu đều ở dưới gầm bàn, chẳng biết đang làm cái gì nữa?
Hiểu Nguyệt nghiêng đầu nhìn xuống bên dưới bàn, lại thấy Sách La Định đang cầm một miếng cá đút cho một con mèo, có thể đây là con mèo ở trong cung, đang ngồi bên chân Sách La Định ăn cá, vừa ăn còn vừa cọ hắn.
Hiểu Nguyệt chọc chọc hắn: “Đứng đắn chút coi.”.
Sách La Định ngẩng đầu lên, trong miệng vẫn còn ngậm cái đuôi cá.
Hiểu Nguyệt sưng mặt – Lễ nghi!
Tròng mắt Sách La Định cũng có chút căng tròn, gắp cho Hiểu Nguyệt một đũa thức ăn.
Sắc mặt Hiểu Nguyệt dịu hẳn xuống, bưng bát ăn, lại gắp cho Sách La Định một miếng cá, để hắn tiếp tục đút cho mèo.
Bạch Hiểu Phong đang ở bên kia quan sát, có chút khó hiểu, sao hai cái đứa này lại mang cái dáng vẻ của trẻ con vô tư thế nhỉ?
Rượu quá tam tuần, mọi người đều thoải mái hơn, túm năm tụm ba lại cùng nhau nói chuyện đất trời.
Nguyệt Như đang ăn cơm thì có một cô nương tới chúc rượu nàng cùng Nguyệt Yên.
Đây là chuyện thường xảy ra, hai người này thân phận tôn quý, các thiên kim tiểu thư nhà vương công đại thần khác cũng muốn đến làm quen.
Nguyệt Như cùng Nguyệt Yên cũng ứng phó như thường, không biết có phải do thái độ ban nãy với Hoàng thượng của Nguyệt Yên đã khiến cho các cô nương này dè chừng chút không, tóm lại cho đến trước mắt thì cũng chưa xảy ra chuyện gì…
“Á!”.
Chẳng biết người nào lúc chúc rượu lại bất cẩn đánh đổ đĩa dấm, trên y phục của Nguyệt Như cũng xuất hiện vết dấm thật dài.
Người tới chúc rượu vội vàng nói lời xin lỗi, cũng không nhìn ra được có phải cố ý hay không.
Sầm Miễn có chút lo lắng, nhìn về phía này, Bạch Hiểu Phong ở bên cạnh cũng liếc mắt nhìn sang.
“Nguyệt Yên, con cùng tỷ tỷ đi thay bộ y phục đi.”. Hoàng hậu nói.
Nguyệt Yên bèn kéo Nguyệt Như đi thay y phục.
Thay y phục xong rồi, Nguyệt Như cũng không muốn ra ngoài nữa, có thể do uống hơi nhiều rượu một chút, hoặc là do những ánh mắt dò xét quá rõ ràng ở tiệc rượu ngoài kia, cho nên nàng nói muốn ngồi trên giường nhỏ trong sân một lúc, đợi đến khi tiệc sắp tàn thì sẽ đi ra.
Nguyệt Yên suy nghĩ một chút thấy cũng được, đỡ gặp phải phiền phức, còn mình thì trở về tiếp tục ăn cơm.
Sầm Miễn đợi một lúc lâu lại chỉ thấy Nguyệt Yên trở lại, không thấy Nguyệt Như đâu, có chút lo lắng: “Tỷ tỷ nàng đâu rồi?”.
Nguyệt Yên liếc mắt nhìn hắn một cái, giận dỗi nói câu: “Mệt mỏi, chị ấy nói ngủ một lát rồi sẽ tới.”.
“À…”. Sầm Miễn gật đầu một cái, thầm nghĩ không ra cũng tốt, đỡ bị người khác lại tới làm phiền.
Sách La Định cơm no rượu say rồi, mà con người thì lại luôn có ba cái gấp, cho nên bèn đứng dậy nói muốn đi vệ sinh, tiện thể hóng mát một chút. Vòng qua mấy cái sân viện, Sách La Định cũng bị quay cho choáng váng, khó khăn lắm mới tìm thấy cái nhà cầu, nhanh chóng chui vào vệ sinh.
Vừa mới vệ sinh mặc quần xong rồi, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng nói: “Chuẩn bị xong chưa?”.
“Tốt lắm rồi! Hình như nàng ta đã ngủ thiếp đi rồi!”.
“Vậy thì càng tốt!”.
Sách La Định nghe thấy tiếng bước chân chạy đi xa dần, đẩy cửa ra nhìn một chút, trong sân chẳng có ai, ban nãy hẳn là tiếng nói của mấy cô nương, nhưng hắn cũng không để ý nhiều, lại vòng vo lượt nữa, chuẩn bị đi về… Nhưng mà đường trong Hoàng cung này cũng thật khó nhớ, hắn vòng vo thêm mấy vòng nữa, lại nghe thấy có tiếng bước chân truyền tới.
Sách La Định vừa nghe thấy đã nghĩ thật đúng lúc, có thể hỏi đường.
Đang định mở miệng thì thấy hai cô nương ăn mặc rất sang trọng vội vã chạy đến.
Hai bên vừa đối mặt, chưa kịp để Sách La Định hỏi đường, hai cô nương đã đột nhiên giật mình che miệng, thiếu chút hét lên, hình như là bị dọa cho sợ hết cả hồn, sau đó mặt mũi trắng bệch nhanh chóng chạy đi.
Khóe miệng Sách La Định co giật, đưa tay sờ mặt – Ngoại hình ta lại đáng sợ đến thế à?
Suy nghĩ một chút, thấy hai cô nương kia có vẻ rất quen, hình như vừa này nhìn thấy trên dạ tiệc thì phải.
Sách La Định cảm thấy thật đúng lúc, cứ đi theo hướng các nàng chạy là về được mà, hắn vừa nhấc chân định đi, lại thấy Sầm Miễn chạy vội đến.
Sách La Định vừa nhìn thấy hắn đã vui vẻ hơn: “Tìm nhà cầu hả? Ở bên kia kìa.”.
Sầm Miễn khó hiểu: “Không phải, ta đến tìm chị Nguyệt Như.”.
Sách La Định nháy mắt mấy cái, lại thấy Sầm Miễn lướt qua bên cạnh mình, đi vào trong sân.
Sách La Định nhìn vào trong một cái – Thì ra phía sau này chính là khu nhà của Đường Nguyệt Yên, trên một chiếc giường tháp mềm trong sân, Nguyệt Như đang ngủ, trên người còn đắp chiếc chăn mỏng.
Sách La Định hơi nhíu mày – Hai cô nương kia chẳng lẽ đi từ trong sân viện của Đường Nguyệt Như ra sao? Thần thần bí bí, vừa thấy mình lại sợ hết hồn như vậy, chắc không phải đã làm chuyện xấu gì đấy chứ?
Sầm Miễn vào sân, đến bên cạnh Đường Nguyệt Như, nhỏ giọng gọi nàng: “Tam hoàng tỷ?”.
Gọi hai tiếng thì thấy Đường Nguyệt Như hình như đã tỉnh lại rồi, đưa tay sờ cổ một cái, có vẻ ngủ không thoải mái cho lắm, vừa thấy Sầm Miễn cũng cười, hỏi hắn: “Sao vậy?”.
“Hoàng thượng vừa tìm tỷ đấy.”. Sầm Miễn nói nhỏ: “Lát nữa đốt pháo hoa rồi, tất cả các công chúa cùng quận chúa đều phải lên tường thành xem…”.
Đường Nguyệt Như gật đầu một cái, cũng hiểu được. Nghi thức này năm nào cũng có, nói đơn giản là lên tường thành xem pháo hoa, thực ra lại là lên chọn mỹ nhân hoặc so sắc đẹp. Các tiểu thư kia ăn mặc trang hoàng như vậy chẳng qua cũng là muốn đợi đến khoảnh khắc này mà thôi. Dân chúng hoàng thành ở phía dưới nhìn lên tường thành xa xa, mà một lần quan sát này lại có quan hệ đến các bảng xếp hạng mỹ nhân năm tới, đối với tương lai có thể gả vào nhà giàu sang phú quý của các vị tiểu thư kia cũng rất hữu dụng.
Nguyệt Như thật sự không muốn đi, thứ nhất là rất nhàm chán, thứ hai, có thể nàng sẽ phải đón nhận ánh mắt dò xét từ dân chúng…
“Nếu tỷ không muốn đi, ta có thể giúp tỷ chuyển lời.”. Sầm Miễn đột nhiên nói.
Sách La Định khoanh tay đứng bên cạnh nhìn, hắn phát hiện Đường Nguyệt Như có vẻ không có gì khác thường thì cũng yên tâm, có thể hai cô nương kia ban nãy chỉ đi ngang qua mà thôi cũng nên.
Lúc này, sau lưng lại có tiếng động vang lên.
Sách La Định quay đầu lại, thấy Đường Nguyệt Yên cũng tới. Ở bên trong, Sầm Miễn vẫn đang nói chuyện cùng Đường Nguyệt Như, nàng cũng không đi vào, đứng chờ ở cửa, ngay bên cạnh chỗ Sách La Định khoanh tay dựa vào.
Sách La Định nhìn nha đầu này, đột nhiên nghĩ đến trước đó Bạch Hiểu Nguyệt có nói với hắn, không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy Đường Nguyệt Yên trưởng thành hơn một chút.
Đường Nguyệt Như ngồi trên giường tháp, nhìn Sầm Miễn bên cạnh.
Sầm Miễn đưa tay giúp nàng nhặt chiếc giày đã bị tuột ra bên cạnh, nói nhỏ: “Nếu tỷ không muốn đi thì cũng không cần phải đi, không cần đi làm cái chuyện có thể khiến mình khổ sở hoặc không vui.”.
Nguyệt Như ngây ngẩn, nhìn hắn, một lúc lâu sau mới thở dài: “Có những khi thân bất do kỷ.”.
Sầm Miễn ngẩng đầu lên, hình như lấy can đảm, nói: “Không cần, không cần làm chuyện khiến mình chịu thiệt thòi chỉ để đổi lấy bình an.”.
Nguyệt Như hơi cười, đưa tay sờ đầu hắn: “Chỉ có đệ là hiểu lòng người nhất.”.
Sầm Miễn lắc đầu một cái: “Ta nói thật, nếu như tỷ không muốn ở lại Hoàng thành nữa, hoặc là ở trong cung cảm thấy thiệt thòi, thì cũng không cần nhẫn nại, hãy nói cho ta biết, ta có thể giúp tỷ lo liệu chu toàn.”.
Nguyệt Như cảm thấy rất hứng thú, hỏi: “Muốn lo liệu chu toàn thế nào?”.
“Ừm…”. Sầm Miễn suy nghĩ một chút, nói: “Nếu như tỷ ghét mấy lời đồn đại khó nghe ở Hoàng thành này, ta có thể dẫn tỷ đến nơi khác ở. Nếu như tỷ cảm thấy rất cô đơn, ta có thể tìm rất nhiều người đến giúp tỷ vui. Nếu có người bắt nạt tỷ, ta có thể bảo vệ tỷ, tỷ không cần cái gì cũng tự mình gánh vác như thế.”.
Nguyệt Như nhìn chằm chằm Sầm Miễn một lúc lâu, mỉm cười, đưa tay sờ đầu hắn, nhỏ giọng nói: “Miễn nhi, đệ thật tốt, sau này ai gả cho đệ nhất định sẽ là người hạnh phúc nhất trên đời này.”.
Sầm Miễn nhìn chằm chằm Nguyệt Như, lời ra đến cửa miệng rồi, cuối cùng vẫn nuốt trở về.
Sách La Định nhìn Đường Nguyệt Yên bên cạnh một chút, lại thấy nàng cắn răng giậm chân, có vẻ tức giận.
Nguyệt Như cười cười: “Thật ra thì cũng có những lúc cảm thấy có chút mệt mỏi, nhưng mà ta không thể đi được, nơi này là nhà của ta.”.
Sầm Miễn gật đầu một cái, giúp Nguyệt Như đi giầy vào: “Nhưng nếu như tỷ không vui, nhất định phải nói cho ta biết, ta sẽ giúp tỷ nghĩ cách giải quyết! Còn có ai bắt nạt tỷ, cũng phải nói cho ta biết!”.
Nguyệt Như gật đầu một cái, đưa tay nhéo má hắn, giống như khi nhỏ vậy.
Sách La Định lại thấy Đường Nguyệt Yên ở bên cạnh nhẹ nhàng thở dài.
Đảo mắt nhìn nàng một cái, Đường Nguyệt Yên cũng ngẩng mặt lên nhìn Sách La Định một chút.
Sách La Định xác định chắc chắn cái này không thuộc phạm vi hiểu biết của mình, cho nên cũng lười để ý, chỉ quan tâm chuyện… ai có thể dẫn hắn về chỗ dạ tiệc đó đi, hắn không phân biệt rõ ràng đường lắm.
“Ngươi cảm thấy Hiểu Nguyệt thế nào?”. Đường Nguyệt Yên đột nhiên mở miệng.
Sách La Định hơi sững sờ, nhìn Đường Nguyệt Yên.
Nguyệt Yên khoanh tay, quan sát trên dưới Sách La Định một cái: “Giả ngây giả dại, hồ đồ không rõ đúng không, cẩn thận bị sét đánh!”.
Nói xong giận hừ hừ bỏ đi.
Khóe miệng Sách La Định co giật – Hử, nha đầu này ăn phải cơm sống à, làm gì mà nổi giận dữ vậy?
“Nhớ chưa?”.
Sách La Định quay đầu lại, thấy Trình Tử Khiêm đang cầm giấy bút tựa vào tường sau lưng hắn, nhắc nhờ: “Cẩn thận bị sét đánh!”.
Sách La Định kéo hắn lại: “Đúng lúc, ngươi biết đường hả?”.
Trình Tử Khiêm bị kéo đi, còn nói tiếp: “Ta nói Lão Sách à, ngươi xem người ta chàng hữu ý thiếp vô tình thảm biết bao nhiêu. Khó khăn lắm ngươi mới có một thiếp hữu ý với ngươi, ngươi cố mà hiểu cho tình cảm của người ta chút đi chứ, không phải lúc nào cũng có được may mắn từ trên trời rớt xuống thế này đâu. Trong biết bao đóa hoa đào như thế, nếu chỉ dựa vào ngươi đi hạ một đóa thì chẳng biết đến tháng nào năm nào mới nở được đâu.”.
Sách La Định nhấc chân muốn đạp lên mặt hắn một cước.