Là sinh viên đại học, việc được bạn bè rủ đi ăn ngoài là việc khá thường xuyên xảy ra. Và cũng có nhiều trường hợp họ dẫn thêm bạn bè của họ đi cùng, kế quả là sẽ rơi vào cảnh buộc phải ăn uống chung với một người xa lạ nào đó mà mình không hề hay biết.
"À, chào cậu. Tớ là Mizuki Haruto. Quen Yosuke từ hồi cao trung."
"Tớ là Satou, cùng nhóm hội thảo chung với Yosuke. Chà ngại quá, hai người đang ăn riêng tư vậy mà, xin lỗi nha. Hình như tớ lỡ cầm nhầm USB chứa file báo cáo của thằng cha này rồi."
"Làm ơn tha dùm cái. Mai nộp rồi đấy, mày làm tao cuống hết cả lên."
"Xin lỗi, xin lỗi mà."
Lần này là một tình huống khá là hiếm gặp, nhưng dù sao thì mọi chuyện cũng diễn ra như thường lệ. Gặp gỡ, rồi cứ thế mà cùng nhau ăn uống.
Có lẽ một số người sẽ không thích cái kiểu ngồi chung bàn với người lạ thế này, nhưng tôi thì không bận tâm mấy nên cũng không sao. Nói đúng hơn là, tôi không ngại người lạ, nói sao nhỉ, tôi không phải là kiểu người quan tâm lắm đến các mối quan hệ… Và cũng do đó mà tôi thường bị gán cho cái mác là "vô tâm".
"Hểể, Mizuki-kun làm thêm ở quán cà phê á? Làm phục vụ à? hay làm bếp?
Và ừ, ăn uống với người lạ lần đầu thì kiểu gì chủ đề nói chuyện cũng sẽ xoay quanh việc giới thiệu bản thân.
"Cả hai nhỉ. Đó là quán của người quen nên tùy vào tình hình nhân sự và lượng khách trong ngày mà tớ sẽ linh hoạt làm. Nói là được đối xử khá ưu ái cũng được."
“Thằng này á. Mặt mũi lúc thì nào cũng hầm hầm, lại còn lười nữa chứ, nhìn kiểu gì cũng chả phù hợp với phục vụ hay nấu nướng, ấy vậy mà lại khéo vãi. Kiểu, gần như việc gì nó cũng làm ngon ơ luôn ấy. Gần đây hình như còn bắt đầu làm gì đó nữa cơ.”
“Vẽ vời thôi mà. Được họ hàng cho cái bảng vẽ điện tử cũ, nên vẽ chơi thôi.”
“Hểー, có đăng lên mạng xã hội gì không vậy?”
“Tài khoản thì có lập. Cũng có đăng thử mấy cái minh họa của vài bộ anime đang nổi ấy, thì bỗng viral một chút.”
“Ơ, sao tao chẳng biết gì về chuyện này nhỉ!? Đỉnh vãi! Cho xin tên tài khoản đi!”
“Thôi dùm cái.”
––Sau khi giới thiệu sơ qua về bản thân, câu chuyện dần chuyển sang những chủ đề khác. Đặc biệt là khi đã có chút men vào, chúng tôi bắt đầu nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển.
“Nói chứ sắp hè rồi, có chuyện nào 'ghê ghê' không kể nghe chơi?”
“Nợ môn học lại do đi trễ quá nhiều thì có tính là chuyện 'ghê ghê' không?”
“Tự làm tự chịu đi ba.”
“Biết sao giờ, học sáng thì dậy nổi đâu chứ! Đặt cái giờ gì đâu không!”
“Đúng là, tiếng lòng của bao người.”
Có vẻ Satou-kun đây là người rất hay ngủ nướng. À mà nhân tiện thì tôi với Yosuke thì ngược lại, chúng tôi là dân dậy sớm, nên không bao giờ lo bị đánh vắng do mấy lý do kiểu thế. Chỉ có điều là Yosuke có nguy cơ rớt vài môn do điểm thấp mà thôi.
“Luật là phải kể đấy nhé. Không có gì hết à, Yosuke?”
“Không có. Có thì cũng chỉ là rượu shochu ghê thôi”
“Bộ manjuu không ghê à”
“Vậy bỏ rượu đi thằng nghiện.”
Thật là… Yosuke là kiểu người có thể tu hết một chai rượu lớn chỉ trong nháy mắt, hay còn được gọi là “bợm nhậu”.
Không chỉ riêng tôi, một người hoàn toàn không động chạm gì đến rượu, mà ngay cả Satou, người mà trình cũng khá cao, cũng phải chào thua. Ruột gan cậu ta chẳng biết ra sao...
“Nào nào, tụi này kể hết rồi, đến lượt bồ đấy, Harutoー?”
Tự dưng bị bắt kể chuyện thì tôi biết lấy gì mà kể bây giờ? Đi thử thách lòng can đảm cũng không có để kể, một người có cuộc sống khá bình thường như tôi thì làm gì c… À, không, khoan đã.
“Thực ra, tao không nghĩ ngợi gì nhiều về chuyện này lắm, nhưng có lẽ theo lẽ thường thì nó sẽ bị đánh giá là hơi ghê ha.”
“Ồ? Chuyện gì chuyện gì?"
“Sao ấy?”
“Chẳng là, hình như tao đang bị kẻ theo dõi bám đuôi ấy.”
““Hả…?””
“Trước là tao có bị mất chìa khóa nhà. Rồi không hiểu sao từ dạo ấy, cái tên bám đuôi đó lại tự tiện vào nhà tao luôn.”
““Hả?””
“Cứ mỗi lần về nhà là lại thấy đồ đạc bị xê dịch đi chỗ này chỗ kia. Nhưng mà tiền bạc hay đồ đạc có giá trị thì lại không bị mất, đại loại là không có thiệt hại gì đáng kể. Nên tao cũng chỉ thấy kỳ kỳ rồi cho qua.”
““Mắc gì cho qua !?””
“Nhưng mà dạo gần đây tình hình căng thẳng hơn rồi. Bát đĩa ăn xong nhé, vứt đại ở đấy tự nhiên được rửa sạch sẽ này, phòng ốc cũng tự nhiên được dọn dẹp gọn gàng luôn, nói chung là kiểu hình như tên đó đang muốn khẳng định sự tồn tại của mình hay gì ấy.”
”Khoan khoan khoan khoan !”
"Mà nghĩ lại thì, giờ mới bắt đầu phản ứng thì cũng kỳ, người ta cũng giúp làm việc nhà rồi còn gì, quá là tiện, nên dạo gần đây tao cứ coi cái tên theo dõi ấy là một bé tiên Silky [note62239] rồi mặc kệ bé ấy luôn."
”Gì vậy ba !?”