Cái chuyện ghê ghê mà tôi kể ra để góp cho có trong cuộc nhậu lại vô tình khơi dậy nỗi kinh hoàng trong hai người bọn họ, rồi cả hai bắt đầu thay nhau lên lớp tôi.
“Hừmmm…”
Cơ mà, với một kẻ lười chảy thây như tôi, vốn coi việc nhà như một cực hình, thì dù cho có là bị theo dõi đi chăng nữa, thì được phục vụ miễn phí như thế này ngu gì mà không hưởng chứ.
Thế là, dù không hẳn là một giải pháp hoàn hảo cho mấy trường hợp kiểu này, nhưng tôi vẫn quyết định lắp camera ẩn để "theo dõi kẻ theo dõi" tôi.
Chỉ cần có bằng chứng như hình ảnh, thì nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra thì tôi vẫn có thể dễ dàng sử dụng mà trình bày với bên cảnh sát, quá trình điều tra cũng sẽ thuận lợi hơn… Vả lại, một phần là đơn giản tôi cũng có chút tò mò muốn biết kẻ nào lại đi theo dõi một tên vô danh tiểu tốt như tôi nữa.
“Không biết là người như nào đây ta?”
Vậy là tôi bắt đầu xem lại những thước phim ghi hình từ camera mà tôi lắp. Người đó thường xuất hiện vào thứ Hai, thứ Tư và thứ Sáu. Toàn là những hôm tôi bận tối mặt ở trường, có lẽ bằng cách nào đó mà hắn có thể nắm được thời khóa biểu đại học của tôi, và chỉ nhắm vào những khoảng thời gian mà tôi vắng nhà lâu nhất.
Cho nên là, chỉ cần dựa ngược lại vào đó thì tôi có thể dễ dàng khoanh vùng thời gian xuất hiện của hắn. Giờ thì chỉ cần tua nhanh đoạn phim dựa trên suy luận đó thì…
“––––Bingo”
––––Tôi dừng chế độ tua nhanh lại. Camera đặt ở cửa ra vào đã bắt được khoảnh khắc mà cái tay nắm cửa bắt đầu xoay xoay, và rồi, cánh cửa hé mở.
“Biết ngay mà, nhìn kiểu gì cũng giống dùng chìa khóa…”
Không hề có dấu hiệu cạy cửa hay phá khóa, gần như chắc chắn là hắn xài cái chìa khóa mà tôi bị mất trước đó. Dù sao căn hộ của tôi nói ra cũng nằm trên một con đường khá tấp nập. Nếu ví dụ có kẻ nào dám lén lút cạy cửa hay phá khóa, thì kiểu gì chả bị nghi ngờ xong lên phường uống nước từ đời nào rồi cơ chứ.
Nhưng những chuyện đó chưa từng xảy ra, nên chứng tỏ cái kẻ bám đuôi này đã danh chính ngôn thuận mà xâm nhập vào nhà tôi. Khá là logic nên tôi cũng biết trước rồi.
“Hmm, ra vậy, cô ấy chính là người bám đuôi mình à…”
Tôi lại dán mắt vào màn hình. Tuy nhiên, vì camera được đặt ở vị trí khuất tầm nhìn nên tôi vẫn chưa thể nhìn rõ mặt người đó được. Nhìn sơ qua dựa trên trang phục và dáng người thì kẻ đang theo dõi tôi chính là con gái, trông cũng có vẻ khá trẻ nữa.
“...Phù.”
Cũng coi như trút được gánh nặng phần nào. Nói vậy là do tôi lo là mình rơi vào trường hợp tồi tệ nhất mà tôi tưởng tượng, rằng kẻ theo dõi mình là một thằng cha hay là bà cô già nào đó, nhưng mà không phải vậy nên tôi có chút nhẹ nhõm. Thực ra, điều tôi sợ nhất chỉ có vậy. Chuyện có một tên tội phạm đột nhập vào nhà tôi thì tạm gác lại, không phải vấn gì đề quá lớn. Bởi vì cách tôi đối phó với cô nàng bám đuôi này ra sao, nó sẽ phụ thuộc vào việc cô ấy có phải là gu của tôi hay không, hay nói cách khác, cô ấy có khiến tôi thấy khó chịu hay không.
Nếu là một cô gái trạc tuổi tôi, thì tôi có thể miễn cưỡng coi như là một cô giúp việc nhưng có hơi lập dị. Nhưng nếu không phải, thì tôi chịu. Tôi chỉ tạm thời cho qua vì thấy hơi kỳ thôi, chứ nếu thực sự thấy kinh tởm thì vĩnh biệt lâu rồi.
Cho nên là, cô ấy đang tạm thời nằm trong vùng an toàn của tôi. Với lại cảm giác cô ấy cứ xinh xinh sao ấy, nên là nếu xác nhận được cô vô hại thì tôi sẽ tiếp tục lờ đi và xem như mình có một cô nàng giúp việc bất đắc dĩ.
“...Cơ mà, rửa chén chuyên nghiệp vậy.”
Ừmmm. Không biết có nên gọi cô ấy là kẻ bám đuôi hay không nữa. Cô ấy không hề lục lọi đồ đạc gì hết mà chỉ chuyên tâm làm việc nhà như thể nhà tôi là nhà cô vậy.
Rửa bát xong thì lại dọn dẹp phòng ốc. Thậm chí còn cẩn thận gom rác lại và đặt ngay ngắn ở trước cửa nữa cơ. Trong suốt quá trình đó, không hề có bất kỳ hành vi đáng ngờ nào như trộm cắp tài sản. Thậm chí cô ấy còn ngân nga như kiểu đang tận hưởng việc này nữa.
“Chắc chắn là một cô Silky đây mà.”
Cơ mà khó hiểu thật sự, sao cô ấy có thể làm việc nhà mà trông vui vẻ quá vậy. Một kẻ coi việc nhà như kẻ thù như tôi thì thực sự không thể lý giải nổi.
Thực ra, nếu không nhờ cô ấy thì chắc căn phòng của tôi sẽ thành mấy cái bãi rác định kỳ rồi, bảo là định kỳ là do lâu lâu tôi cũng dọn một lần.
Không phải là tôi không biết làm việc nhà… Tôi có thể tự tin nói rằng mình còn làm tốt hơn đa số cánh mày râu ngoài kia.
Nhưng mà, nói cho cùng thì, nó thực sự rất phiền phức. Tôi biết là nên hoàn thành từng công việc chút một thay vì cứ để chúng chất thành đống rồi mới làm, như thế sẽ hiệu quả hơn. Nhưng biết là một chuyện, mà có làm được hay không là một chuyện khác.
Chính vì thế mà tôi mới gọi bé bám đuôi này là một Silky và mặc kệ cô ấy thích gì thì làm. Hiện tại, lợi ích của việc có một cô giúp việc miễn phí nó vượt trội hơn hẳn những phiền toái mà cô ấy, một kẻ bám đuôi mang lại.
“Ồ, cổ nhét áo sơ mi của mình vô túi rồi. Quả nhiên bám đuôi vẫn hoàn là bám đuôi.”
Trên màn hình bây giờ là một người con gái đang lén lút bỏ quần áo của tôi, hình như là áo lót, vào túi xách của cô ấy trong lúc giặt giũ.
Tôi cũng đã phần nào đoán trước rồi. Đâu phải cô ấy chỉ làm việc nhà rồi là xong. Cô nàng vẫn lấy một chút lợi ích cho bản thân, không hổ danh là tội phạm. Đúng là lòng tham.
Tôi kết luận, “không ổn”. Mặc dù chỉ là một cái áo, nhưng thiệt hại là thiệt hại, và khi đã xác nhận được thiệt hại thì––––
“…Hử? Áo mới?”
Cái cô nàng bám đuôi đó lôi ra một chiếc áo mới toanh giống với cái áo mà cô ấy đã cuỗm của tôi và thay vào đó bằng một cái áo trông giống hệt khác… Tạm đình chỉ phán quyết.
Sau đó cô ấy mở ra và cẩn thận bỏ chiếc áo mới đó vào máy giặt. Sau khi chứng kiến cảnh tượng đó, tôi kết luận.
“…Thôi, cho qua vậy.”
Nếu đã đền bù đồ cũ bằng đồ mới thì một chiếc áo cũng chẳng đáng gì cho cam. Cái kết luận “không ổn” tan biến vào hư vô.
Không phải là tôi không bận tâm. Thực ra cũng có chút rợn người. Nhưng khi đấu tranh tư tưởng giữa việc có một cô giúp việc miễn phí và cảm giác khó chịu thì, đó, là vậy đó.
Trên thực tế, cô ấy lấy đồ của tôi, nhưng miễn là cô nàng cứ tiếp tục bổ sung đồ mới thì tôi sẽ không hề bị thiệt hại gì về mặt tài chính. Có thể coi như cô ấy tự ý mua đồ mới và tự tiện vứt đồ cũ vậy, cỡ đó thì tôi vẫn có thể chấp nhận được.
Nếu đã mua đồ mới thay thế vào rồi thì cô ấy muốn làm gì với đồ cũ cũng được. Coi như đó là thù lao cho cô ấy, tính ra quá là hời luôn.
Vì đang bóc lột một tên tội phạm, tôi không nên làm ầm ĩ lên vì những chuyện nhỏ nhặt như vậy được. Tôi sẽ tiếp tục nhắm mắt làm ngơ cho đến khi cái giới hạn bị vượt qua mức cho phép, và khi đó, tôi sẽ giao cô ấy cho cảnh sát.
“À, ra là vậy. Đồ mình dạo này cảm giác mới mới cũng do đó mà ra.”
Dẫu vậy, tôi cũng cảm thấy khá sốc vì sự vô tâm của tôi hơn là hành vi của cô ấy. À không, thực ra tôi cũng nhận thấy được một vài điểm bất thường từ cô nàng nhưng tôi đã không để tâm vì nó quá tầm thường.
Biết rõ là mình đang bị theo dõi mà tôi vẫn thản nhiên như vậy. Thậm chí còn không thèm mảy may quan tâm nữa. Đúng là tôi quá thờ ơ rồi.
“Hừm…”
Dù sao thì, có lẽ cũng nên dừng việc thờ ơ như này lại thôi. Tôi đã cố tình lờ đi vì thấy có lợi, nhưng giờ đã xem được đoạn phim rồi, vẫn có một vài điều tôi không thể phớt lờ được.
–––Cô ấy là ai?
“Dù nói ra lúc này có hơi muộn, vì người ta đã tự ý vào nhà rồi cơ mà, nhưng cô nàng bám đuôi này yêu nghề thật đấy nhỉ… Chả hiểu động cơ là gì luôn.”
Nói ra có chút ngại, nhưng tôi không hề có sức hút với phụ nữ. Thôi đừng nói tới việc là tôi có sức hút, tôi đây còn chưa từng có người yêu nữa là.
Ở trường đại học, số bạn bè thân thiết chỉ đếm trên đầu ngón tay. Còn lại chỉ là vài người quen biết xã giao cho có.
Ở chỗ làm thêm cũng có vài người nói chuyện được, nhưng nói chung cũng chỉ dừng lại ở cái mức đồng nghiệp.
Ngày nghỉ tôi thường cũng chỉ ở nhà, nếu có ra ngoài thì cũng ra ngoài một mình. Thi thoảng cũng được bạn bè rủ đi chơi, nhưng không thường xuyên cho lắm.
Không phải là tôi ngại giao tiếp hay sợ xã hội gì, chỉ là tôi không thấy hứng thú với người khác mà thôi. Tình trạng này của tôi khá nghiêm trọng, đến mức tôi không thể nhớ nổi tên tuổi và thậm chí là mặt mũi của người ta cơ, và cho dù có nhớ được thì cũng sẽ rất nhanh rồi sau đó cũng quên.
Thêm vào đó, tôi lại là kiểu người thích độc lập, nên chẳng bao giờ chủ động kết giao với ai. Kết quả là như trình bày bên trên.
Chính vì thế, một người đáng lẽ ra là “không thể nào” bị theo dõi như tôi lại bị theo dõi là vô lý. Bởi lẽ, cuộc sống riêng tư của tôi gần như không tiếp xúc với nữ giới, nên chuyện được một cô gái nào đó để ý là không thể nào.
“...Thiệt đấy, ai thế nhỉ?”
Bạn bè ít ỏi của tôi đều là nam giới. Ở trường đại học, tôi không có bất kỳ mối quan hệ nào khác.
Vậy thì, khả năng cao này là người quen ở quán cà phê? Tôi là nhân viên phục vụ, tôi phải giao tiếp với vô số người khách khác nhau, nên không loại trừ khả năng bị ai đó để ý tới.
“Cơ mà không đúng, cái quán đó thì lấy đâu ra mấy khách mới…”
Nhưng điều tôi quan tâm nhất lúc này chính là ngoại hình của cái cô này. Liệu có nữ khách hàng quen nào trông giống như vậy đến quán tôi không nhỉ?
Nếu cô ấy để ý đến tôi khi là khách hàng, ắt hẳn phải có lý do, và lý do đó chỉ có thể xảy ra nếu cô ấy thường xuyên lui tới quán… Không loại trừ khả năng là “yêu từ cái nhìn đầu tiên”, nhưng mà trường hợp đó thì làm quái gì có nên nghĩ chi cũng vô ích.
Mà, dù sao thì, thường thì nhân viên chẳng bao giờ để ý hay nhớ mặt khách hàng cả, nhưng nếu là khách quen thì sẽ khác.
Tôi cũng vậy, tôi nhớ mặt hầu hết những khách quen hay lui tới vào ca làm của tôi… Và trong số đó, không hề có ai giống như này cả.
Mà, cũng phải nói do hình ảnh từ camera mờ quá, không nhìn rõ mặt cô ấy cho lắm, nên tôi cũng không dám chắc chắn.
“Thời gian, sự cảnh giác nữa. Bật cái đèn lên là xong rồi vậy mà.”
Cái cô nàng bám duôi này không hề bật đèn, chắc có lẽ là vì ánh sáng từ cửa sổ đã đủ để cô ấy hoạt động rồi hay sao ấy, và cũng nhờ ơn việc đó mà cái màn hình của tôi nó tối thui luôn. Việc tôi mua camera rẻ tiền rồi dính phải hàng đểu cũng là một sai lầm.
Những gì tôi có thể thấy chỉ có thể là bộ trang phục, kiểu tóc và một số đặc điểm khác.
Nhìn chung thì, cô ấy nhìn khá giống kiểu người ngoan hiền. Dù hình ảnh không được rõ nét, nhưng nhìn cũng không giống một người sẽ phạm tội, mặc dù đã phạm tội rồi. Nói là kiểu người rất đảm đang thì cũng không ngoa.
Và trong cái ký ức ít ỏi của tôi, hình như không có người nào như vậy cả… hoặc là tôi không nhớ ra, chắc vậy.
“Không hiểu gì sất…”
––––Và rồi cuối cùng, sau khi vắt nát óc suy nghĩ, tôi vẫn chẳng thể xác định được ai là kẻ tình nghi cả.