Tên chương này là 『Shiruki-"is"dare』-『シルキーis誰』
==================
“Mizuki-kun, cái này mang ra bàn số 3.”
“Vâng—.”
—Quán cà phê Marine Snow [note62325]. Quán nằm ở ngay khu phố sầm uất gần nhà ga, do một người quen của tôi làm chủ, và cũng là nơi tôi đang làm thêm. Niềm tự hào của quán này chính là cà phê và bánh ngọt.
“A, cho tôi gọi món với ạ.”
“Xin quý khách đợi một chút ạ.”
Cũng vì vị trí địa lý này mà quán cà phê chúng tôi mang đến cảm giác ấm cúng, riêng tư một cách riêng biệt. Khách vãng lai ghé thăm quán không nhiều lắm, đa phần đều là khách quen, điều này cũng đã được quản lý nhấn mạnh rồi.
Thực tế, Marine Snow không phải là một cái tên nổi tiếng, nhưng mà nó là một quán cà phê thực thụ. Việc quán vẫn có thể duy trì hoạt động trong khi lượng khách mới không nhiều, bởi vì những vị khách vãng lai tôi vừa nhắc đến đều là khách quen của quán.
“Mizuki-kun, lần này đem cái này ra bàn số 2.”
“Vâng, vâng—.”
Vậy nên quán hôm nay đông khách một cách bất ngờ, dù cho đây chỉ là một quán cà phê nhỏ. Nhưng quán vẫn đủ để thuê thêm một vài nhân viên bán thời gian nữa, trong đó bao gồm cả tôi, và đông đến mức nếu thiếu người thì quán không thể hoạt động bình thường được.
Lượng khách quen đông đồng nghĩa với việc số lượng "ứng cử viên" cho danh hiệu cô nàng bám đuôi của tôi cũng tăng lên theo, điều này khiến tôi, với tư cách là một nhân viên kiêm luôn "nạn nhân" là tôi đây có chút bối rối.
“........Mà sao, nay đông thế nhỉ?”
Mà, dù sao thì việc quan trọng bây giờ là xử lý đống công việc trước mắt đã, còn cái cô nàng bám đuôi vô hại kia thì tính sau vậy.
Cụ thể là, phải tìm hiểu xem tại sao hôm nay quán lại đông khách như vậy.
“Ửm? Mizuki-kun, sao vậy?”
“Chủ quán. À không, hôm nay hình như khách mới nhiều hơn mọi ngày đúng không ạ? Cho nên em nghĩ chắc do có gì đó ấy.”
“Àhh, nghe đâu khách bảo là do buổi biểu diễn gì gì ở Horoscope [note62326] đó. Hình như có ban nhạc nổi tiếng tham gia hay sao ấy, tôi cũng không rõ lắm.”
“Ra vậy. Thì ra là thế ạ.”
Lời giải thích hợp lý. Horoscope, một live house [note62327] gần đây chính là nguyên nhân gây ra sự đông đúc này à.
Tôi cũng không rõ lắm, hình như là cái live house đó thường xuyên tổ chức diễn trực tiếp hay cái gì đó tương tự vậy.
Do đó, khi có những ban nhạc nổi tiếng tham gia hát, thì khán giả sau khi xem xong thường sẽ tản ra các quán xá xung quanh ngồi uống như này.
Và có vẻ như hiện tượng đó đang xảy ra vào hôm nay.… Phiền thật đấy. Đối với quán thì sẽ là một khoảng thời gian để gặt lúa, nhưng đối với một nhân viên bán thời gian như tôi thì là một thảm hoạ.
“Vậy tức là, như này sẽ kéo dài cho đến khi buổi biểu diễn kết thúc sao ạ?”
“Ai mà biết được. Nếu muốn biết thì cậu cứ việc hỏi khách xem sao? À mà, cái này, mang ra bàn số 4 nhé.”
“...Hửm? Có ai gọi thêm món ở bàn đó đâu ạ?”
“À không, này là tặng. Hình như có chuyện gì đáng chúc mừng đấy.”
“Ra vậy. Em hiểu rồi.”
Chắc là, quản lý lại muốn mời khách như mọi khi nhỉ. Nếu không phải là nhầm lẫn trong khâu gọi món thì tôi cũng không có gì để nói.
Thế là tôi bê bốn phần bánh tới bàn đó, nơi bốn cô gái, khách quen của quán đang ngồi.
“Làm phiền rồi ạ. Đây là bánh phô mai dâu rừng ạ.”
“Ể? À nô, bọn em đâu có gọi thêm gì đâu ạ….…”
“Tôi biết. Phần bánh này là bánh tặng ạ. Hình như có chuyện gì đáng chúc mừng, nên quản lý đã gửi món quà này để chúc mừng ạ.”
“Thật sao ạ!? Waaa, bọn em cảm ơn nhiều!”
Cả bốn cô gái đều reo lên khi nghe nói đó là món quà. Họ có phản ứng rất bình thường, giống như bao cô gái khác, tôi lén quan sát họ mà không để bị phát hiện.
Bốn cô khách quen. Mỗi người có phong cách ăn mặc khác nhau, nhưng nhìn chung đều tạo cảm giác khá "gắt" theo kiểu gyaru hay punk gì đó. Nôm na là trông rất năng động, và hướng ngoại ấy.
Ngoại hình thì ưa nhìn, càng khiến họ toát lên vẻ "con nhà người ta".
Thêm nữa là họ có vẻ còn khá trẻ, chắc tầm vừa tốt nghiệp cao trung cho đến đầu độ tuổi hai mươi, chắc vậy. Không biết là sinh viên hay đã đi làm, nhưng dựa vào đồ đạc mà họ mang theo thường ngày thì có thể đoán là họ hoạt động trong lĩnh vực âm nhạc.
…Ừm—, chắc không phải rồi. Độ tuổi thì có vẻ gần giống với cô nàng bám đuôi của tôi, nhưng phong cách lại khác biệt một trời một vực.
“Vậy thì, chúc quý khách ngon miệng.”
“À, vâng! Cảm ơn anh nhiều ạ!”
“Không có gì ạ. Gửi lời cảm ơn đến quản lý đi ạ, tôi chỉ làm theo lời dặn mà thôi.”
“À, đúng rồi! Anh trai [note62328] cũng chúc mừng bọn này đi! Dù gì cũng có lạ gì đâu, nên muốn nghe lời chúc từ anh trai ghê.”
Mặc dù là khách quen, nhưng tôi nghĩ nhân viên và khách hàng vẫn được coi là người lạ. ——Mà thôi, cứ nói đại câu cho xong, không làm tí họ phàn nàn nữa thì lại tổ thêm phiền phức.
“Từ, Ran-chan!? Đừng có làm phiền người ta mà!…… Xin lỗi anh nhân viên, bạn em nó hơi quá khích ạ.”
“Không sao đâu ạ. Tôi cũng sẵn lòng gửi lời chúc mà. Nhưng nếu tôi không biết là chúc mừng chuyện gì thì sẽ rất bất lịch sự, nên nếu được, cho phép tôi hỏi là các bạn đang ăn mừng chuyện gì được không ạ?”
“Ồ, dám hỏi luôn sao!?
—Thế thì để đây nói cho mà nghe! Bọn đây sắp trở thành huyền thoại rồi đấy!”
“…”
“Sao ạ?”
Là một nhân viên, tôi nên trả lời thế nào đây?
“Ran, nói như vậy thì ai mà hiểu được. Cậu khiến anh nhân viên khó xử rồi kìa.”
“Thứ huyền thoại duy nhất ở đây là cái đầu óc không được bình thường của cậu đấy. Đã làm phiền người ta rồi thì thôi đi……”
Cô gái có vẻ ngoài punk tên Ran đó nghiêng đầu, 3 cô gái còn lại ôm đầu chán nản. Chắc là chuyện thường ngày ở nhóm này rồi… [note62329]
“Rất xin lỗi vì cái con ngốc này ạ. Để em giải thích thay nhé. Bọn em đang chơi cho một ban nhạc tên là “Avant-Garde” [note62330], và gần đây bọn em có ký hợp đồng với một hãng thu âm… ừm, một công ty âm nhạc ạ.”
“Ra là vậy sao ạ! Tức là các bạn đã ra mắt với tư cách là nghệ sĩ chuyên nghiệp ạ. Chúc mừng các bạn nhé!”
“À không—, bọn em vẫn chưa dám nhận là “chuyên nghiệp” đâu ạ. Bọn em chưa ký hợp đồng với hãng lớn nào, và với tình hình hiện tại thì việc ra mắt một CD cũng rất khó nữa là.”
Hừm hừm. Tôi không rành về mảng công nghiệp âm nhạc lắm, nhưng đại khái là nghiệp dư của chuyên nghiệp đúng không?
Dù sao thì việc họ tổ chức tiệc ăn mừng như thế này chứng tỏ đó là một tin vui. Vậy thì, là một nhân viên, tôi biết mình nên nói gì rồi.
“Không đâu ạ. Tôi không biết nhiều gì về âm nhạc, nhưng tôi vẫn nghĩ đây là một thành tựu đáng ngưỡng mộ. Hơn nữa, các bạn đã ký kết hợp đồng với một công ty và có liên quan đến vấn đề tiền bạc, vậy thì tôi nghĩ có thể coi các bạn là chuyên nghiệp rồi đấy ạ.”
“Ơ-, Chuẩn! Chuẩn luôn! Megu tự hào lên mau đi! Anh trai này biết điều nè!”
“Coi nào, đừng có làm ồn! Cậu đang làm phiền người ta quá đấy cái đồ ngốc này!”
Ây da-. Ran-san vừa bị cô gái gyaru tên Megu đó đấm cho một cái. Phản ứng nhanh thế chắc là cô ấy đã quen với việc này rồi.
Dù sao thì, tôi đây cũng cảm ơn cô ấy đã nhắc nhở, vì nếu tôi lên tiếng thì sẽ rất khó xử lắm.
“Tóm lại là bọn này sẽ tiến xa hơn nữa đó! Mục tiêu là Budokan!... [note62331] Mà nè anh trai. Hay là bây giờ anh xin chữ ký luôn đi? Kaho, thay mặt nhóm ký cho anh ta đi.”
“Sao tự dưng lại lôi tớ vào nữa!? Cơ mà, xấu hổ lắm rồi đó, thôi đi!”
“Ể—”
…Có vẻ như nhóm bốn người bọn họ cũng phải chịu đựng nhiều thứ lắm. Ngoại trừ một người.
“Dù sao thì, tôi cũng hiểu rồi. Vậy thì, xin chúc mừng các bạn một lần nữa nhé. Khi nào các bạn ra mắt bài hát mới thì hãy cho tôi biết nhé.”
“Quả nhiên là anh trai này biết điều ghê! Tất nhiên rồi! Bọn này đã ra mắt vài bài rồi, trong đó có bài chủ đề tình yêu do Kaho viết ấy nhé, mà trái ngược với vẻ ngoài trầm tính, lời bài hát lại sướt mướt kinh kh——”
“Ran-chan!!”
Chắc là vì cô ấy đã nói quá nhiều thông tin không cần thiết. Cô gái gyaru thứ hai, người được gọi là Kaho, dùng hết sức bịt miệng cô nàng tên Ran-san đó lại.
Tôi nghĩ nếu họ ồn ào như vậy thì hẳn họ rất thân thiết với nhau, nhưng mà cái sự ồn ào này thì nó vượt quá sức chịu đựng của tôi rồi.
Mà, trước khi tôi đến thì bữa tiệc của họ vẫn đang bình thường. Vậy nếu tôi rời đi, có lẽ họ sẽ trở lại bình thường.
Nói chung là, tôi nên kiếm cớ chuồn lẹ cho rồi.
“Mọi người thân thiết thật đấy nhỉ. Vậy thì, là người ngoài, tôi xin phép. Chúc mọi người vui vẻ.”
“À, vâng! Xin lỗi vì đã làm phiền anh! Cảm ơn anh nhiều ạ!”
Tốt rồi. Lời chào tạm biệt của tôi cũng không có gì gượng gạo, tôi đã rời khỏi đó mà không gặp trở ngại nào. Chắc là sẽ không có ai phàn nàn đâu.
“...A, quên hỏi về Horoscope rồi.”
Mà thôi, giờ quay lại hỏi thì ấy lắm. Đành chịu vậy. Quyết tâm đối mặt với giờ cao điểm không biết bao giờ kết thúc này thôi.
——Nhưng nói gì thì nói, rốt cuộc thì cái cô nàng bám đuôi tôi….
Cô ta, là ai thế nhỉ?