So với những ngôi trường trước đây, đại học là nơi cho phép sinh viên tự do hơn rất nhiều.
Điều này thể hiện rõ nhất qua việc sắp xếp thời khóa biểu. Ở tiểu học, trung học và cao trung thì học sinh phải tuân theo thời khóa biểu mà nhà trường quy định, không có quyền phản đối.
Tuy nhiên, mọi thứ thay đổi khi bước chân vào đại học. Sinh viên sẽ tự mình đăng ký các lớp học dựa trên những môn học họ quan tâm, số tín chỉ cần thiết để lên lớp và thời gian bắt đầu của từng môn học.
Do đó, mỗi người sẽ có một thời khóa biểu riêng biệt. Có người bắt đầu học từ buổi chiều, có người hoàn thành tất cả các lớp học vào buổi sáng, có người dành cả ngày để nghỉ ngơi, vân vân và mây mây, phù hợp với lối sống của mỗi cá nhân.
Và điều quan trọng cần lưu ý ở đây, về cơ bản, các bài giảng ở đại học là『độc lập』với nhau.
"Không ngờ lại có tới hai tiết bị hủy luôn đấy."
Vì vậy, tùy thuộc vào tình hình của giảng viên, đôi khi sẽ có những khoảng thời gian trống đột ngột. Giống như bây giờ vậy.
"À thôi, được nghỉ buổi chiều sướng thật sự."
Vừa vươn vai, tôi vừa nhớ lại trang dành riêng cho sinh viên trên trang web của trường.
Sau khi kết thúc tiết học thứ hai và kiểm tra lại thời khóa biểu, tôi thấy có thông báo rằng tiết thứ tư đã bị hủy do giảng viên bị ốm.
Theo lịch trình, hôm nay tôi phải học ba tiết: tiết thứ hai, thứ tư và thứ năm. Nhưng vì tiết thứ năm đã được thông báo hủy từ hôm qua nên tất cả các lớp học buổi chiều của tôi đã hoàn toàn biến mất.
"Chiều làm gì đây ta…...."
Hôm nay tôi không có ca làm thêm, nên rảnh là điều chắc chắn. Nhưng bạn bè tôi thì vẫn phải đi học bình thường, nên tụ tập với nhau là điều không thể.
Do đó nếu có muốn đi đâu thì cũng sẽ phải đi một mình. Nhưng lang thang ngoài đường mà không có mục đích…… thì khá là chán. Tôi thường đi học bằng xe đạp. Và nếu muốn đi từ trường đến khu trung tâm thì phải đi bằng tàu.
Vì vậy, tôi chỉ có hai lựa chọn, hoặc là về nhà rồi lại đi ra ngoài, hoặc là bỏ xe đạp ở trường cả ngày. Mà nếu lựa chọn vậy thì thà ở nhà luôn cho rồi.
Mà, ngay từ đầu tôi cũng không phải là kiểu người thích ra ngoài mà không có lý do. Nếu không có mục đích rõ ràng, tôi sẽ có cảm giác mình đang『lãng phí』thời gian nữa. Và nếu thêm vào đó là những điểm trừ khác thì sẽ…
"......Đây chính là lý do tại sao mình bị gọi là kẻ lập dị đây mà."
Không cảm thấy phiền khi ở một mình, có nhiều sở thích có thể thực hiện tại nhà và luôn luôn phải tìm kiếm mục đích cho mỗi lần ra ngoài.
Thú thật, tôi thấy bản thân mình vô phương cứu chữa. Tôi không nghĩ có nhiều người gặp khó khăn trong việc xây dựng các mối quan hệ như tôi đâu.
Điều bi oan nhất là, dù biết rõ khuyết điểm của mình nhưng tôi lại chẳng có hứng thú thay đổi chút nào.
"Mà, chắc làm mì Ý ăn tạm, rồi vẽ chút. Xong rồi ngủ vậy."
——Cuối cùng, như thường lệ, tôi đạp xe về nhà trên con đường quen thuộc.
"Trong tủ lạnh nhà còn gì ấy nhỉ?"
Tôi dừng xe lại ở bãi đậu xe, vừa leo lên cầu thang sắt vừa nghĩ về bữa trưa.
Căn hộ của tôi được xây dựng cách đây khoảng mười năm. Căn phòng tôi thuê nằm trên tầng hai. Đó là một căn hộ studio không quá rộng, nhưng bù lại là giá thuê khá rẻ so với vị trí của nó. [note62332]
"....... Hửm?"
Khi đưa tay chạm vào cửa phòng, tôi chợt nhận ra điều gì đó.
"Hình như có tiếng động bên trong."
Ngay khoảnh khắc tôi tra chìa khóa vào ổ và xoay nhẹ, từ phía sau cánh cửa, tôi nghe thấy tiếng bước chân bước đi lộn xộn.
Không lẽ là trộm à? Tôi ngay lập tức cảnh giác. Khu vực này vốn rất an ninh, nhưng không có gì là chắc chắn cả. Đối với tội phạm là vậy đấy.
"......À, nay là thứ Tư mà."
——Bỗng nhiên tôi nhớ ra một điều. Hình như tôi có quen một tên tội phạm. Cụ thể là một cô tội phạm thường xuyên đột nhập vào nhà người khác vào thứ Hai, thứ Tư và thứ Sáu.
"......."
Tôi nhớ lại thước phim của chiếc camera ẩn mà mình đã lắp đặt trước đó. Hình ảnh của kẻ bám đuôi đó được ghi lại chính xác là vào đúng hôm thứ Tư. Hơn nữa, thời gian cũng trùng khớp luôn với thời điểm hiện tại.
"Ra là vậy à……"
Tôi buông tay khỏi tay nắm cửa một cách tự nhiên, rồi tựa người vào lan can phía sau và ngước nhìn lên bầu trời xanh thẳm.
Không ngờ lại gặp phải tình huống này đấy. Bất ngờ…… cũng không hẳn. Đáng lẽ ra tôi phải lường trước được điều này rồi.
Phải rồi ha. Cô nàng bám đuôi đó luôn canh me lúc tôi đi học để đột nhập vào nhà cơ mà.
Vì vậy, nếu về nhà sớm hơn, khả năng chạm mặt cô ta tăng lên là điều hiển nhiên.
"Hừm—......"
Giờ tôi phải làm gì đây? Rời khỏi đây? Nhưng làm vậy thì cũng khó nói. Tại sao tôi, đường đường là chủ nhà, lại phải nhường nhịn một kẻ đột nhập?
Nhưng tôi cũng có chút do dự khi báo cảnh sát. Tiếc lắm, tôi tiếc khi bị mất đi một cô giúp việc miễn phí như này lắm.
Sau vài giây suy nghĩ. Dựa trên suy nghĩ mà nếu người khác nhìn vào thì sẽ cho là khá ngu, tôi đưa ra kết luận.
"......Vào thôi."
Tôi sẽ cứ thế mà bước vào nhà, tôi sẽ mặc kệ việc chạm mặt cô ta. Và tôi sẽ hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của cô ta.
Cho dù cô ta có nói gì thì tôi cũng sẽ không phản ứng. Cô ta sẽ là người vô hình. Có lẽ làm vậy thì cô ta sẽ trốn đi, quả là một suy đoán lạc quan.
Ngoại lệ duy nhất là khi tôi bị tấn công. Nhưng tôi nghĩ tôi không cần phải lo lắng về điều đó. Vì cô ta đã theo dõi tôi đến mức này, chứng tỏ cô ta không có ý định làm hại tôi.
Tất nhiên, nếu cô ta mà hoảng sợ thì mọi chuyện sẽ khác, nhưng đó là phản xạ tự nhiên. Miễn là tôi phớt lờ được cô ta, không la hét, không đe dọa, thì tôi hy vọng cô ta sẽ giữ được bình tĩnh.
Mà, nói cho cùng thì tôi chỉ đang dựa vào điểm yếu của người đang『si tình』như cô ta mà thôi, và điều đó hoàn toàn phi logic.
Nhưng tôi sắp làm một việc phi lý, thì bận tâm logic làm gì nhỉ?
"—Được rồi."
Tôi tự nhủ trong lòng, tắc vô áy náy tôi duy trì cảnh giác ở mức tối đa. Khả năng gặp phải trộm cũng không phải là không có, nên tôi nắm chặt chìa khóa trong tay như chiếc găng tay sắt để phòng thân.
Kế hoạch sẽ là phớt lờ triệt để cô ta. Nhưng nếu gặp nguy hiểm, tôi cũng sẽ phản kháng ngay lập tức. Vừa nghĩ trong đầu, tôi vừa xoay nắm đấm cửa bước vào nhà mình.