Kit đóng băng trên hai bậc cuối cùng của cầu thang khi nghe Catherine nói chuyện với nàng. Không, họ chưa được giới thiệu với nhau, một cách có chủ ý, cho đến khi nào Kit còn dính líu ở đây; nàng quyết tâm tránh né Catherine hết mức có thể.
“Chúng ta gặp nhau trước đây chưa nhỉ…?” âm thanh rõ ràng, sắc bén của người phụ nữ lớn tuổi lại cất lên dò hỏi.
Chiếc cằm của Kit ngẩng lên và nhìn xuống người phụ nữ đó, điều chỉnh lại nét mặt không hứng thú của mình.
“Tôi không chắc,” nàng đáp, chỉ có những khớp ngón tay trắng bệch đang nắm chặt trên thành cầu thang bên cạnh nàng cho thấy nàng không hoàn toàn bình tĩnh như nàng thể hiện.
Đã có lúc trong cuộc sống, nàng từng hình dung ra giây phút này, khi nàng và Catherine đối mặt với nhau. Nhưng đó là khi nàng còn quá nhỏ để tin vào sự lương thiện và công bằng. Thực tế lại là những điều hoàn toàn khác.
Catherine rất cao và mảnh dẻ nên trông bà ta rất thanh lịch dù mặc bất cứ trang phục nào, như tối nay là một bộ váy lấp lánh màu xanh của trời đêm (nv: midnight blue = a dark shade of blue). Mái tóc bạch kim nhẹ chạm tới vai bà, và trên cổ đeo một chiếc vòng nạm đá sa-phia (sapphire) và kim cương – món trang sức duy nhất. Đó là một trong những chiếc vòng cổ kim cương mà Marcus muốn dùng nó để siết chết bà ta mới ngày hôm qua!
Bất chấp sự tao nhã của chiếc đầm, sự giản dị có phần bị kìm nén của món trang sức, mọi thứ về người phụ nữ này đều toát ra vẻ giàu có và quyền lực.
“Trông cô dường như rất quen,” Catherine kiên trì, ánh mắt màu xám bạc chăm chú nhìn vào Kit.
Chiếc đầm đen của Kit còn lâu mới đắt giá như của Catherine, trang sức duy nhất của nàng là sợi dây chuyền mỏng có mặt là một trái tim bằng vàng nho nhỏ có lồng ảnh treo lơ lửng giữa ngực nàng.
Catherine sẽ nói gì nếu bà ta nhìn thấy được hình của hai người bên trong trái tim kia?
Chẳng nhiều nhặn gì, Kit buồn bã suy đoán.
“Không rõ lắm ạ,” nàng trả lời Catherine, bước xuống nốt những bậc thang còn lại, đứng cách bà ta chỉ một feet. (=0,3048m)
Ánh mắt Catherine vẫn ngưng đọng trên người Kit. “Cô đến đây cùng với Marcus Maitland phải không?” bà dò hỏi.
Kit khẽ cười khi nghe một chút châm chích trong giọng nói của Catherine.
“Vâng ạ,” nàng xác nhận, trong thâm tâm rất sẵn lòng khi có thể thừa nhận điều đó; hiển nhiên mâu thuẫn giữa quý bà đây và Marcus là một cách để giữ nàng tránh xa sự tò mò của bà ta.
Miệng Catherine nhếch lên với vẻ chế giễu. “Chẳng thể đoán được sở thích của anh ta,” bà kéo dài giọng khinh miệt.
Kit sững sờ. “Mong rằng tôi cản trở bà gặp gỡ mọi người,” nàng đáp trả, bất chợt nghe thấy những tiếng nói thì thầm kì lạ từ phía căn phòng đôi bên phải họ.
“Không đâu,” người phụ nữ đó phản đối. “Thật ra…”
“Cô đây rồi Kit!” Marcus reo lên từ phía trên cầu thang, cả hai người phụ nữ cùng ngước lên nhìn anh khi anh bước xuống.
Marcus trông đầy lôi cuốn trong bộ lễ phục đen và áo sơ mi trắng như tuyết, ấn tượng hơn rất nhiều so với những lúc Kit thấy trước đây.
Biểu hiện của Catherine vẫn dửng dưng, càng củng cố thêm rằng họ ghét cay ghét đắng nhau.
“Catherine,” Marcus ngọt ngào chào hỏi khi anh bước tới sảnh, tay anh vòng qua chiếc eo mềm mại của Kit với vẻ chiếm hữu.
Kit quay nhìn anh, rên thầm trong lòng lúc thấy ánh mắt khắc nghiệt của anh.
“Marcus,” Catherine lạnh lùng đáp lại. “Người… bạn trẻ của anh và tôi mới vừa làm quen nhau khi cô ấy đợi anh.”
“Thật sao?” kéo dài giọng hồ nghi. “Giờ thì tôi ở đây rồi, vậy chúng tôi không cản trở công việc của cô thêm nữa.” Anh nhìn người phụ nữ này như thách thức.
Như một lời tuyên bố chỉ có bà mới sẵn lòng gặp gỡ, còn bọn họ thì không. Vẻ chế giễu trở lại trên nụ cười của Catherine. “Tôi không vội gì.” Bà nhún đôi vai thanh mảnh. “Có lẽ ba chúng ta nên vào thư viện và yên tĩnh cùng nhau uống…”
“Tôi tự hỏi có điều gì đang giữ chân cô, Catherine,” Desmond Hayes kêu to với vẻ quở trách khi đẩy tung cánh cửa lớn của phòng khách và nhìn thấy ba người bọn họ đang đứng đó. “Bây giờ thì tôi biết đó là Marcus…” ông ta thong thả bước tới nhập vào nhóm bọn họ “… và Kit – người bạn gái quyến rũ của anh ta,” ông tiếp lời với vẻ sôi nổi không giấu diếm, ánh mắt ve vãn trơ trẽn lướt đi trên người nàng.
Kit khẽ nhăn mặt với cái siết chặt ở eo nàng của Marcus; liệu nàng có phải làm chuyện gì đó ngay tối nay hay không?
Nàng biết thái độ của Marcus không vui vẻ gì khi nhìn thấy nàng ở chân cầu thang cùng với Catherine – tốt thôi, anh ta cũng có thể họp nhóm cùng mà, vì Kit cũng không phiền lòng về chuyện đó! Nhưng anh không có quyền gì để tức giận với nàng vì Desmond Hayes cứ tiếp tục tán tỉnh nàng – rõ ràng nàng chẳng khuyến khích gì ông ta cả!
“Kit…” Catherine ý tứ lặp lại, ánh mắt một lần nữa nhìn Kit dò xét. “Nó là viết tắt của…?
“Của không gì cả ạ,” Kit kiên quyết ngắt lời. “Tôi chắc ba chúng ta đã làm chậm trễ bữa tối đủ lâu rồi,” nàng kết thúc với nụ cười hướng thẳng về phía Desmond Hayes.
“Hai người cứ tự nhiên đi trước,” Marcus gợi ý thẳng thừng.
“Nếu anh muốn thế,” Desmond Hayes gật đầu vừa kéo tay Catherine vòng vào khuỷ tay cong lại của ông một cách thoải mái.
“Chắc chắn,” Marcus đáp. “Kit và tôi sẽ đến trong ít phút nữa.” Anh vịn eo nàng bước lùi lại nhường lối cho cặp đôi này đi vào phòng khách náo nhiệt.
Kit thấy nhẹ nhõm vì sự ra đi của họ – và nàng hẳn nhiên cảm nhận được sự căng thẳng đã rút khỏi người nàng – nhưng nàng vẫn còn thấy cơn giận dữ bắt nguồn từ Marcus khi anh quan sát Catherine và Desmond, nàng biết anh ta sẽ không ngưng việc tra hỏi nàng. Thậm chí anh ta còn chưa bắt đầu nó.
Anh rời khỏi người nàng nhanh chóng khi cánh cửa phòng tiếp khách đóng lại, nhìn nàng từ trên xuống dưới với cặp mắt buộc tội. “Em đã quen biết Catherine Grainger bao lâu rồi?”
Kit cảm thấy mặt mình tái nhợt đi. “Tôi… tôi không quen biết bà ta!” nàng kêu lên sửng sốt.
Miệng Marcus nhếch lên với vẻ nghiêm túc. “Hai người trông rất thân thiện khi tôi đến cầu thang cách đây vài phút.”
Kit quắc mắt lên khi đã trấn tĩnh lại. “Anh nói như vậy là sao? Chúng tôi chỉ vừa mới nói vài lời xã giao đến khi anh xuất hiện…”
Marcus gay gắt nhìn nàng. “Kit, tôi đã quan sát hai người vài phút trước khi tôi ra mặt.”
Mắt nàng mở to. “Anh theo dõi chúng tôi?” nàng mơ hồ nhận ra.
“Dĩ nhiên là không,” anh cáu gắt. “Tôi đang đi tới cầu thang khi tôi…”
“Nhìn thấy chúng tôi trò chuyện và quyết định nghe trộm!” Kit kết thúc câu nói của anh với vẻ ghê tởm, thật cảm ơn là anh đã chẳng thể nghe được lời nguyền rủa nào đó – đơn giản vì chẳng có câu nói nào như thế cả!
Marcus hít sâu, điều chỉnh nhịp thở của mình. “Kit, em có được cảnh báo về – sự cạnh tranh, giữa Maitland Enterprises và Grainger International chứ?”
“Và thực tế, dường như gần đây họ đã phỗng tay trên chúng ta trong một vài vụ thương thảo mới nhất đúng không?”
“Đúng, dĩ nhiên tôi biết điều đó. Tôi là Thư ký riêng của ông – lúc này vừa vặn một phút.” Nàng đứng thẳng người trên đôi giầy cao gót, giờ thì chiều cao của nàng đã là 1m83 (nv: 6 feet), gần như mắt đối mắt cùng Marcus. “Chính xác là ông đang bóng gió điều gì?”
“Tôi có nói với Lewis rằng có thể có một vài sự liên hệ giữa ba vụ mua bán vừa rồi mà Catherine Grainger đã cướp trước mũi chúng ta.”
“Thì sao?” nàng chậm rãi nói, nàng còn nhớ rất rõ những lời Lewis nói về chuyện này hôm thứ Năm. Và cả hàm ý phía sau những lời nói đó. “Ông nói là mới đây, có nghĩa là trong vòng sáu tháng đổ lại đúng không?” nàng phẫn uất nhấn mạnh. “Chính là thời gian tôi đến làm việc với ông?”
“Bình tĩnh nào Kit.” Marcus thở dài. “Tôi không có ý nói…”
“Ồ, có chứ, ý ông là thế!” nàng kêu lên phẫn nộ. “Sao ông dám nói thế? Sao ông lại nghĩ về tôi với những chuyện như thế và người… người phụ nữ đó?” nàng dừng lại như muốn tìm kiếm từ ngữ diễn đạt tốt hơn.
Tất cả những chuyện này là anh đang ám chỉ nàng, rằng chính nàng có thể là người tiết lộ thông tin cho Catherine Grainger – có lẽ thế, anh đã nghĩ nàng vì vài món tiền thưởng chăng? – thật nực cười khi không cho đó là một sự sỉ nhục!
“Tôi nói để ông biết, tôi không bao giờ sẵn lòng giúp đỡ người phụ nữ đó – với bất kì hình thức nào – cho dù trên hành tinh này chỉ còn lại tôi và bà ta!” Kit thở dồn dập trong cơn bối rối đến nỗi ngực nàng cũng phập phồng theo bên dưới cổ áo khoét sâu của chiếc váy.
Nàng không quan tâm nhiều đến chuyện đó, nàng nhận ra biểu cảm trên mặt Marcus bất thần thay đổi, nàng biết nàng đã nói quá nhiều; Marcus quá thông minh để tin vào kết luận vừa rồi của nàng về Catherine trong khi chỉ mới biết bà ta cách đây năm phút!
Nàng rõ ràng không như thế. Không, sự hiểu biết của nàng về Catherine đi xa hơn thế. Quá xa để có thể cho Marcus một lời gợi ý về cảm nhận của nàng. Nàng hờ hững vặn đôi tay mình. “Ý tôi muốn nói là…”
“Tôi nghĩ là em đã nói rất rõ ý của mình rồi Kit ạ,” Marcus lạnh lùng nói. “Và tôi xin lỗi vì vừa rồi những lời nói thiếu… ừm, tin tưởng.” Anh nhíu mày. “Tôi muốn nói về ba vụ làm ăn bị mất gần đây làm tôi có chiều hướng suy nghĩ rằng chỉ có một lời giải duy nhất là có ai đó trong những nhân viên của tôi đã tiết lộ chi tiết có lợi trong công việc cho Grainger International. Giờ thấy em và Catherine trò chuyện cùng nhau thật làm cho tôi nghĩ là em…”
“Rằng tôi là nhân viên không trung thành,” Kit căng thẳng tiếp lời, nàng đã biết trước – và đã sợ hãi – việc anh ta chắp nối mối quan hệ của nàng và Catherine. “Có lẽ ông nên tìm kiếm gần thêm một chút về nhà của mình cho việc tiết lộ này?” nàng vẫn còn đau đớn vì sự thật anh ta đã nghĩ nguyên nhân đó là nàng.
Anh nháy mắt. “Chẳng hạn là nơi nào?”
Kit gượng cười cay đắng. “Đã bao giờ xảy ra trường hợp ông nói ra trong giấc ngủ của mình chưa?”
Marcus sững người trong một thoáng vì gợi ý đó. Nhưng sau đó khả năng hài hước khéo léo của đã chiếm lĩnh, và một nụ cười với vẻ chế giễu đã bắt đầu trên môi anh. “Tôi nghĩ có thể xác minh chuyện đó,” anh thừa nhận.
Nàng gật đầu. “Tôi nghĩ có lẽ ông đã như thế.”
“Hmm,” anh lầm bầm một cách thảm não, miệng vẫn cười. “Tôi được tha thứ rồi phải không?” anh phỉnh phờ.
Nàng vẫn còn giận anh, nhưng đồng thời cũng biết lòng nghi ngờ của anh ta là nàng phản bội anh để đến với Catherine Grainger lố bịch biết bao nhiêu. Nhưng Marcus không biết điều đó. Và tốt hơn nàng nên duy trì cách thức này.
“Đúng vậy,” nàng nhẹ nhàng đáp.
“Nếu vậy…” anh bước tới nhã nhặn khoác ta nàng. “… chúng ta sẽ nhập hội với những người khác chứ, cô McGuire?”
“Dĩ nhiên rồi, thưa ông Maitland,” nàng đồng ý tức thì, biết rằng nếu anh đã vượt qua giới hạn những gì liên quan đến nàng thì nàng dĩ nhiên sẽ làm điều tương tự với anh, sẽ nói chuyện thân tình với anh về những người phụ nữ như Andrea Revel… và gỡ gạt lại cú này, cảm ơn Chúa!
Nàng không biết cái gì đã xui nàng có những suy nghĩ cá nhân đó, ngoại trừ sự khó chịu vì việc anh ta buộc tội nàng móc ngoặc với Catherine Grainger, mà không là ai khác. Thà nàng liên minh cùng với một con rắn chuông còn hơn!
“Nhưng không trong tình trạng hiểu lầm này nhé,” Marcus thì thầm sát bên tai nàng khi họ cùng bước vào phòng khách, “bởi vì tôi đã có sự nhầm lẫn về Catherine Grainger, mà quên đi điều chúng ta cần nói với nhau là về… mối quen biết của em với Mike Reynolds.”
Kit quay nhìn anh sắc bén, hai má lại ửng hồng. “Tôi không nghĩ có sự cần thiết như thế!” nàng đáp lời nhanh chóng.
Anh nhướng mày trước phản ứng mãnh liệt của nàng. “Không cần như thế sao?”
“Hoàn toàn không cần!” Nếu nàng không bao giờ gặp lại Mike Reynolds, nói điều này sẽ là quá sớm!
Marcus nhìn nàng với ánh mắt dò xét. “Em thật sự phức tạp hơn những gì tôi biết, Kit McGuire…”
“Tôi nghĩ chúng ta sẽ gọi nhau là Kit và Marcus trong cuối tuần này không phải sao?” nàng nhắc nhở, nàng không muốn họ của mình bị bàn tán. Đặc biệt là để Catherine Grainger nghe thấy…
“Ồ, đúng thế,” anh đáp. “Tôi đã nói tối nay em xinh đẹp đến nhường nào chưa nhỉ?”
Nếu có điều gì xảy ra thì đó chính là sắc hồng trên đôi má của nàng càng thêm đậm. “Không cần phải giả vờ khi chúng ta chỉ có một mình với nhau,” nàng ngượng ngùng nói.
“Đó không phải giả vờ,” anh nói với giọng chắc nịch, ánh mắt xanh tươi cười ấm áp khi nàng nhìn anh như dò hỏi. “Em rất xinh đẹp Kit à,” anh nghiêm túc nói với nàng. “Mà tôi đã hoàn toàn không biết.”
“Có lẽ tốt hơn nếu chúng ta bỏ đi cách nhìn ấy,” nàng cứng nhắc đáp.
“Quá trễ. Tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng việc đến văn phòng trong tương lai sẽ rất thú vị!”
Kit không có cùng cảm nhận như thế, nếu không vì thực tế anh ta giờ đã biết nàng là một người phụ nữ quyến rũ. Cứ xem như khoảng thời gian ngắn ngủi mà anh dây dưa với những người phụ nữ đặc biệt kia đã qua đi, thì có thể hiểu những ngày nàng làm việc với vị trí Trợ lý riêng của anh được đánh số…
“Đặc biệt…” anh nhìn nàng chăm chú. “… nếu em thật lòng tha thứ cho tôi vì những lời nói sơ suất cách đây vài phút?” (ặc… anh thật gian xảo >_