Hôm nay do quá mệt mỏi nên tôi xin nghỉ làm để ở nhà và cũng để tụ họp với gia đình nữa.Nhưng đúng là đời chẳng cho tôi thứ gì tôi muốn.Bữa cơm hôm nay ảm đạm hơn mọi khi,ít nói ít cười.Có chuyện gì xảy ra trong những ngày tôi vắng nhà thế.Và mục tiêu chính của bố mẹ tôi không phải là tôi mà là anh họ tôi.Đứa con lâu lâu mới ăn ở nhà một lần thì phải được quan tâm chứ..;;^;;.Tuy nghĩ vậy nhưng tôi chẳng muốn được quan tâm trong tình cảnh này.Bố mẹ tôi đang nhìn anh tôi bằng một đôi mắt cực nguy hiểm,ặc ặc.Như kiểu là đang có ngọn lửa cháy đang ngồi ăn đối diện tôi vậy.Miếng cơm dù đã thấm nước nhưng vẫn cảm thấy khó nuốt đến kỳ.Bát canh cá riêu lại còn có vị cay và đắng,không tài nào mà nuốt nổi.Bình thường mẹ tôi nấu ăn ngon lắm mà…Bỗng bố tôi cất tiếng khiến tôi giật mình cắn phải lưỡi…>^__