Hồ Điệp đã hoàn toàn không biết bây giờ là lúc nào rồi! Dù sao hành trình của hai người mỗi ngày, chỉ qua lại có hai chỗ — giường, dục trì, dục trì, giường……
Bất quá Hồ Điệp cảm thấy thật thoải mái a…… Quả thực là cuộc sống thần tiên!
Giang Lương uy hắn ăn cơm, Giang Lương giúp hắn tắm rửa, Giang Lương giúp hắn mát xa, Giang Lương vì sự thoải mái của hắn, chẳng thèm phân biệt sáng trưa chiều tối mà chỉ cố gắng làm vận động trên giường dị thường kịch liệt……
A, thật hy vọng loại thời gian như mộng ảo này có thể vĩnh viễn tiếp tục nữa……
Hắn thoải mái hừ vài tiếng, làm cho Giang Lương lại bắn ra lần nữa, sau đó hắn hỗn loạn mỉm cười thiếp đi.
Hôm nay đến phiên Giang Lương đau lưng chuột rút……
Nhìn người trong lòng đang giang rộng hai chân hạnh phúc chìm vào giấc ngủ, Giang Lương thật đúng là khóc không ra nước mắt. Sớm biết có hôm nay, lúc trước hà tất?
Tiểu Điệp nhi luyện vốn là công phu đại nhiệt (cực nóng), trong mười sáu năm qua lại chưa bao giờ gần gũi người khác, chắc chắn lại càng không thể vãn hồi.
Tại sao lại không nghĩ tới chuyện này chứ?
Lại còn gà mẹ cầm dược dụ hắn ăn như vậy! Tiểu gia hỏa này sẽ không thể tự mình dẫn khí qua hết các kinh nguyệt, cho nên mỗi lần làm y đều đem nội lực hòa tan vào hạ thân, dẫn theo một luồng chân khí chậm rãi cắm vào, sau đó đem nội lực cấp hàn (cực lạnh)của chính mình xuyên vào trong cơ thể hắn, sau lại dẫn dắt nội lực vào thất kinh bát mạch, hòa tan luồng khí khô nóng trong cơ thể Tiểu Điệp nhi, chậm rãi đem nội lực táo hỏa này tán đi.
Nếu đối Giang Lương mà nói đây là hoan ái, thì nói là luyện công cũng không sai ……
Vấn đề lớn nhất chính là — viên dược hoàn này tại sao lại tác dụng chậm đến như vậy? Đã là ngày thứ tư, khí khô nóng trong cơ thể Tiểu Điệp nhi vẫn y nguyên ồ ồ xuất ra. Phảng phất như có lấy cũng lấy không hết, có dùng cũng dùng không cạn.
Giang Lương đánh cái rùng mình, thật đáng sợ! Nếu thật sự là như vậy, không đợi Tiểu Điệp nhi no bụng, Giang gia Đại đương gia đại danh đỉnh đỉnh sẽ chết trước vì chuyện trên giường mất.
Chết cũng không sợ, nhưng đáng sợ chính là nếu như chết thì từ nay về sau, Tiểu Điệp nhi có phải sẽ đi kiếm một đấng lang quân khác hay không?
Giang Lương lại rùng mình một cái, thật đáng sợ! Lập tức lửa giận bốc lên, người cho dược cũng quá độc ác! Thật không yên lòng!
Lập tức cắn răng đứng dậy thay y phục.
Chờ y mặc quần áo tử tế, lại quay sang nhìn Tiểu Điệp nhi da thịt trơn bóng đang ngủ say trên giường, liền cảm thấy…… Rất khó rời bỏ……
Mấy ngày qua Giang Lương tận tâm làm dịu, cho nên Tiểu Điệp nhi giờ phút này dĩ nhiên không giống ngày xưa.
Bớt đi vẻ thiếu niên trẻ trung, trong vẻ hồn nhiên dần dần bắt đầu hiện ra một chút xinh đẹp thế gian hiếm thấy.
Giang Lương không khỏi trong lòng thở dài, đã nói chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, mẫu đơn nào có đẹp như Tiểu Điệp nhi của ta?
Nghĩ nghĩ, lại hôn hôn, hôn xong lại cảm thấy nghiện, vừa hôn vừa rỡ rẫm…… Vừa hôn vừa sờ soạng, lại càng cảm thấy không nỡ rời đi. Đành phải nhẫn tâm cắn răng, khép hai chân hắn lại, đắp chăn, hít thật sâu hai cái, lúc này mới cẩn thận từng bước đi ra khỏi phòng….
Giang gia nghị sự lâu.
Giang Cương luống cuống tay chân lục lọi từng đống từng đống công văn. Đều là các loại tin tức do các vị tổng quản đưa tới, nào là trướng mục, danh sách, danh hào sách, tình hình sinh ý vãng lai…… Nhiều vô số chồng chất giống như một ngọn núi nhỏ!
Chỉ trong chốc lát, Giang cương hai tay ôm đầu kêu to:「 A…… Ta chịu không nổi nữa a! Ta cầu các ngươi ai tranh thủ thời gian đi đem lão yêu gọi tới đi a!」
Tất cả tổng quản cộng tất cả tiểu tư đối với điều này đều làm như mắt điếc tai ngơ.
Giang cương vẻ mặt cầu xin:「 Ta có xem cũng không hiểu mấy cái này, các ngươi cần gì phải chộp ta tới đây a!」
「 Ngũ công tử, ngài nhẫn nhịn một chút a!」 Một lão nhân nhỏ gầy ha ha cười,「 Ai kêu ngươi chạy trốn chậm quá làm gì! Lão thái gia cùng các vị Lão phu nhân còn có các vị công tử, vừa nghe nói Lương công tử muốn nghỉ ngơi vài ngày, lập tức ai ai cũng chạy mất dạng, chỉ còn lại có mình ngài a! Ngài cũng biết, Lương công tử trị gia cực nghiêm, dĩ nhiên không thể để cho bọn họ chạy trước rồi!」
Giang Cương nhanh khóc:「 Nhưng mà ta cái gì cũng không hiểu, ngồi ở chỗ nầy cũng không tốt, các vị đại gia hãy bỏ qua cho ta đi!」
「 Vậy không được! Lương công tử sớm đã hạ lệnh, thời gian hắn nghỉ ngơi, nhất định phải có người thay hắn! Ngũ công tử phải chăng muốn cãi lời Lương công tử?」
Giang Cương nháy mắt mấy cái:「 Ta, ta không dám……」 Đây là vấn đề lớn quan hệ đến tiền tiêu vặt sau này đó a!
「 Hừ, ngươi không dám là tốt!」một tiếng hừ lạnh truyền đến, nghị sự lâu lập tức yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy thanh âm con kiến đi ngang qua.
Giang Cương thấy lão yêu đến, đang muốn hoan hô, lại phát hiện sắc mặt y bất thiện không khác một khối thiết băng (đồng đen) là mấy, liền thức thời im miệng không dám hó hé.
Trong lòng mọi người cực kỳ kỳ quái, Lương công tử mấy ngày nay đều cùng tâm ái mỹ nhân triển chuyển hợp hoan (“làm việc”quay cuồng), nhưng kết quả sao lại nhìn giống như là đang sinh khí? Trong khoảng thời gian ngắn, rất nhiều người cầm lòng không được mà suy đoán ra đủ thứ chuyện kỳ kỳ quái quái phiêu đãng trong không khí……
Giang Lương phụng phịu:「 Ngũ ca, ngày mai trước khi trời tối, đem cha mẹ bọn họ hết thảy tìm về đây. Bằng không tính luôn cả ngươi, hết thảy đều bị cắt một năm tiền tiêu vặt!」
Giang Cương lập tức choáng váng. Cái này không phải làm khó người ta sao! Ai biết đám người không có lương tâm đó chạy đến nơi nào tiêu dao a!
Giang Lương hạ xuống một câu như vậy, rồi bỏ đi.
Mỗi lần Giang Lương có chuyện gì phải xuất môn hoặc là thần bí mất tích, người trong nhà đều nhanh chân chạy trốn. Hỏi không cần hỏi, cũng biết lần này nhất định lại chạy đến bóng dáng cũng không thấy!
Kỳ thật cha cùng các vị nương nhà mình đi ra ngoài chơi, vốn không phải là chuyện đại sự gì. Ở nhà một người bình thường, đây đều là loại chuyện vô cùng bình thường.
Bất quá ở Giang gia, bởi vì có một vị Giang lão thái gia (cha Lương ca ca ấy) không như những lão nhân gia bình thường, cho nên bất luận có bất cứ chuyện gì bình thường cũng có thể biến thành chuyện cực kỳ không bình thường.
Tỷ như trước khi tìm được Hồ Điệp, Giang Lương thường tự mình xuất môn tìm kiếm, mỗi lần y trở về đều có thể nghe được những chuyện không thể tưởng tượng nỗi.
Lần gần đây nhất, là lần y cùng Tiểu Điệp nhi gặp mặt tại Duyệt Lai khách ***, Lần đó Giang gia Lão thái gia lại dẫn mấy lão bà lớn nhỏ đi du lịch, không ngờ đi được nửa đường thì…
Cũng không có gì kỳ quái, chỉ là Giang lão thái gia xuất môn không lâu liền gặp được một vị đạo sĩ.
Đạo sĩ kia nói nếu Giang lão thái gia có thể xuất ra mười vạn lượng bạc đặt ngay trước mặt hắn, hắn có thể làm cho mười vạn lượng bạc trắng bóng này bay lên bầu trời, biến thành những vì tinh tú, hơn nữa còn dựa theo nhân khẩu cùng tổ trạch (nhà tổ) viện tử Giang gia mà xếp đặt phương vị chính xác! Như thế, xem như cũng là thiên thượng nhân gian, Giang gia chính là đệ nhất đại gia.
Giang lão thái gia vừa nghe liền dị thường hưng phấn, lập tức lộn trở về nhà lấy bạc.
Không ngờ một gã tiểu tư truyền lời trong thư phòng của Giang Lương, tên gọi A Mẫn, liền cảm thấy lo lắng nên đã đi theo. Đợi đến khi đến nơi, quả nhiên phát hiện đạo sĩ kia chính là một tên sơn tặc thiếu bạc ăn xài lớn mật giả trang, bên cạnh còn mai phục một đám đồng lõa chỉ chờ bạc tới tay.
Giang Lương sớm đã an bài ám phiêu đi theo phía sau Giang lão thái gia, dĩ nhiên một vài tên săn tặc có xá là gì. Nhưng đường đường Giang gia Lão thái gia, lại có thể ngốc đến mức này, thật sự làm cho người ta không thể tưởng tượng mà dở khóc dở cười.
Giang Lương mỗi lần nhớ lại, cũng khó mà tưởng tượng được cha y năm đó làm sao mà gìn giữ được của cải đã có, hơn nữa còn đem Giang Gia phát dương quang đại.
Giang Lương phất tay áo lạnh như băng rời đi, mọi người trong nghị sự lâu hai mặt nhìn nhau, không rõ phải giải thích hành động của Lương lần này như thế nào. Lắc đầu, quay lại làm việc, lưu lại Giang cương khóc không ra nước mắt.
Lão yêu làm vậy, tuyệt đối là cố ý!
Gã tiểu tư truyền lời A Mẫn trong thư phòng Giang Lương, nhìn hắn vẻ mặt nửa chết nửa sống, lắc đầu liên tục thở dài, cuối cùng cũng mở miệng:「 Ngũ công tử, ta van lão nhân gia ngài suy nghĩ một chút, công tử làm sao mà có được một khỏa (viên) hạc đầu linh chi lớn như vậy?」
Giang Cương vẻ mặt cầu xin nói:「 Ta làm sao biết được……」
A Mẫn chịu không được trợn trắng mắt, khinh bỉ nói:「 Một khỏa lớn như vậy, Giang gia nếu không có, cũng chỉ còn lại có hoàng cung có. Bằng không trên đời này chỗ nào có?」
Giang Cương từ khi sinh ra cho tới nay, đối với cái gì cũng trì độn, nhưng lại đối với「 hoàng cung 」hai chữ thì cực kỳ mẫn cảm, lập tức nhảy dựng kêu lên:「 Cái gì! Hoàng cung? Lão yêu khi nào lại có thời gian rảnh đến kinh thành!」
Gã tiểu tư uốn éo thân bước đi, vừa đi vừa lầm bầm:「 Quả thực ngốc đến không thể nói lý! Chẳng lẽ người trong cùng không biết đi ra ngoài sao! Người từ trong nội cung đi ra, lão thái gia có thể không lẫn vào sao!」
Giang Cương sao lại không nghe được, chỉ là nghe được không bằng nghe không được, gương mặt anh tuấn trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Thành đông Ngưng Tâm biệt viện.
Viện lạc (sân) lịch sự tao nhã so với bề ngoài thoạt nhìn lớn hơn nhiều, trong nội viện không thể thiếu thanh thủy cùng hành lang gấp khúc, trúc lục hương hoa, bình thường nhất định là thập phần yên lặng thư thái.
Nhưng trong viện tử hôm nay, một đám người giàu có xuyên kim đái ngân, đang hào hứng bừng bừng lung tung chạy loạn đùa giỡn, còn khiến cho mùi lạ bay ngập trời.
Bởi vì bọn họ đang chơi nướng đồ ăn.
Hết lần này tới lần khác không có lấy một người thật sự quan tâm đến việc nướng ăn, nướng ra cái gì cũng không thể ăn được. Nhưng bọn họ quả thực chơi đùa đến mãnh liệt vui sướng hoa chân múa tay không ngừng.
Giang lão thái gia đem một chuỗi thịt bị nướng thành đỏ và đen, còn hấp tấp ồn ào:「 Đến nha đến nha! Chúng ta thi xem ai nướng đen hơn! Ha ha…… Có được khoảng thời gian không bị Lão yêu xen vào thật là sướng! Nghĩ chơi như thế nào liền chơi như thế đó, ha ha……」
Đang cười, thì một thanh âm có từ tính truyền đến:「 Nếu không có tiểu Lương, xem ai kiếm tiền cho các ngươi chơi đùa!」
Giang lão thái gia quay đầu cười hắc hắc:「Thái Tử gia của ta, thử để cho lão yêu nhà ta quản lý ngươi coi! Đứng nói chuyện không đau chết thắt lưng ngươi a!」
Thái Tử Tuyền Anh lấy tay quạt gió, cau mày nói:「 Lão cữu, các ngươi định đem viện tử của ta thiêu rụi sao? Nhìn xem chơi tới mức này……」 Nói xong còn khụ khụ ho vài tiếng.
Vài vị Giang phu nhân bán lão từ nương (QT: người đẹp hết thời =))) tranh thủ thời gian chạy tới, đấm lưng a đấm lưng, quạt gió a quạt gió. Chỉ có Giang đại phu nhân hào khí ngất trời quát:「 Tao lão đầu tử, tới đây so xem ai nướng đen hơn!」 Gào thét, rồi lại đưa ra một chuỗi cái gì đó đen thui.
Giang lão thái gia vẻ mặt sinh long hoạt hổ, nhảy cẫng lên ồn ào:「 Không tính không tính! Lại đến lại đến!」
Quả thực là một đám người hỗn loạn……
Tuyền Anh bất đắc dĩ, lắc đầu rời đi.
Chỉ là chưa đi được vài bước, một gã tiểu tư trên cổ áo thêu một chữ 「 Giang 」 màu đỏ, vội vàng chạy tới kêu lên:「 Lão thái gia! Lão thái gia bất hảo! Lương công tử lên tiếng, nếu đến tối mai mà còn không gặp được lão gia phu nhân, thì sẽ cắt một năm tiền tiêu vặt của lão gia cùng phu nhân!」
Giang lão thái gia vừa nghe, lập tức như cà đồng gặp sương ỉu xìu, lắp bắp nói với Tuyền Anh:「 Hảo ngoại sanh (cháu ngoại trai), ngươi xem a, đây là hảo biểu đệ của ngươi!」
Tuyền Anh bụm lấy cái mũi cau mày:「 Không phải chỉ là một năm tiền tiêu vặt sao, lão cữu ngươi sao lại để vào trong mắt a……」
Giọng nói cất cao, Giang đại phu nhân cùng vài vị thiếp thất bên kia kinh thanh hét rầm lên:「 Một năm tiền tiêu vặt! A — nhanh trở về! Kiệu đâu kiệu đâu!」 một bên lộn xộn thét chói tai, một bên đẩy lão liên hoa ra chạy thẳng.
Giang lão thái gia lập tức tiến vào trạng thái:「 Hảo ngoại sanh, ta sẽ không tiết lộ chuyện ngươi ở đây! Chuyện dược hoàn tử, ngươi cũng phải giữ bí mật a!」
Nói xong, một đường chạy chậm đuổi theo!
Tuyền Anh nhìn viện tử bị làm cho loạn thất bát tao, lắc đầu,「 Chỉ bằng các ngươi, có thể bảo vệ cái gì bí mất a!」 Còn không bằng tự mình dâng mình tới cửa coi bộ còn an toàn hơn!
Quay người lại, trông thấy một thân ảnh quen thuộc đứng phía trước cách đó không xa.
Tuyền Anh vọt tới bên cạnh người đó mỉm cười, trình độ mê người tuyệt đối không thua gì Giang Lương.
Cho nên ngay lúc Giang Lương thấy hắn cười, trong lòng chợt nghĩ, tuyệt không thể để cho hắn nhìn thấy Tiểu Điệp nhi…… Quá nguy hiểm!
Hai người nhìn nhau không nói gì, thế giới càng ngày càng tĩnh, ngay cả không khí bốn phía cũng dần dần mỏng manh ……
Tuyền Anh đột nhiên vươn tay ra.
Sờ lên trán Giang Lương, Tuyền Anh kinh ngạc hỏi:「 Tiểu Lương, ngươi không thấy khô nóng khó nhịn?」
Giang Lương sắc mặt lập tức đen một vòng lớn:「 Ta tại sao phải cảm thấy khô nóng khó nhịn! Uy! Lấy tay ra ngay!」
Tuyền Anh miệng mở rộng nháy mắt mấy cái, thất vọng lắc đầu nói:「 Không phải đâu…… Không đúng a……」
Giang Lương trong lòng cười nhạo, đứa ngốc này cho rằng hạc đầu linh chi là ta ăn? Vậy sao hắn còn dám phóng cái thứ loạn thất bát tao gì đó kia!
「 Ngươi cho ta đến tột cùng là dược gì!」 Hại ta thiếu chút nữa không xuống giường được! Giang Lương căm tức Tuyền Anh.
Tuyền Anh cười cười mờ ám, trên gương mặt tuấn tú lộ ra vẻ mặt bỉ ổi:「 Tiểu Lương, nếu có cần, ta có thể vô điều kiện giúp ngươi giải quyết a, bất quá, ngươi phải cầu ta……」
Giang Lương sắc mặt đen sì có thể chích ra nước, cái tên không có hảo tâm này! Muốn cho ta cả ngày đau lưng đây mà!
Tuyền Anh đột nhiên cất tiếng cười to.
Quá sung sướng!
Từ nhỏ, vị biểu đệ toàn vẹn âm u lúc nào cũng ra vẻ không có khuyết điểm cùng nhược điểm này, luôn được phụ vương lôi ra để giáo huấn mình, ác khí này nhịn hơn hai mươi năm, hôm nay rốt cục cũng thư thả được một chút!
Nhìn sắc mặt của y, thương thiên ở trên, thực…… Quá sung sướng!
「 Ha ha, Tiểu Lương, một khỏa hạc đầu linh chi hoàn lớn như vậy khó tìm a. Bất quá, vèo…… Ta ở bên trong bỏ thêm một chút…… Đông Lai Xuân!」 Nói, Tuyền Anh còn dùng tay chỉ trỏ tứ tung,「 Thực sự chỉ có một chút như vậy thôi……」
Đông Lai Xuân? Giang Lương trong nội tâm cả kinh, đây chính là xuân dược chuyên cung lão Hoàng Thượng ăn, dược tính phải nói là vô cùng lớn……
Tuyền Anh dùng loại ánh mắt người trên nhìn kẻ dưới ngó y, cười nói:「 Như thế nào, Tiểu Lương, van cầu ta đi! Thuốc này dược tính rất mạnh, ngươi có nhẫn cũng không nhẫn được bao lâu đâu!」
Nói xong, còn quỷ dị nháy mắt mấy cái, cười nói:「 Hơn nữa, nếu như không cho dược hiệu tận tình phát huy, kinh mạch chắc chắn sẽ ngược dòng mà chết đó a!」
Hắn lại mập mờ dán tới, thấp giọng nói:「 Như thế nào? Tiểu Lương đừng do dự, đêm nay lưu lại a! Ta sẽ cho ngươi một đêm chung thân khó quên……」
Giang Lương nội tâm kêu một tiếng khổ! Nếu không có giải dược, cũng chỉ có thể mỗi ngày cùng Tiểu Điệp nhi xx đến dược tính tận tản……
Nhưng hắn thực sự chỉ thả một chút như vậy sao?
Hoài nghi liếc mắt nhìn Thái Tử gia cười đến rất chi là chán ghét, âm thầm lắc đầu, không thể tin tưởng hắn!
Giang Lương đột nhiên quay người bước đi.
「 Ai! Tiểu Lương! Ta cũng là thật tâm thực lòng muốn giúp ngươi a……」 Người phía sau còn đang đắc ý huyên náo.
Giang Lương đột nhiên đứng lại, trên mặt âm hiểm cười, xoay người nhưng vẻ mặt lại vô cùng vô tội:「 Thái tử điện hạ xin yên tâm, ta tìm ai lên giường cũng sẽ không tìm ngươi!」 Nói xong, sải bước đi.
Tuyền Anh sửng sờ tại chỗ, mi phi sắc vũ vừa rồi sớm đã không thấy bóng dáng, ngược lại vẻ mặt kinh ngạc. Không, không thể nào!
Chiếu tính tình của y, như thế nào cũng không khả năng tùy tiện tìm người lên giường a, trong mười năm để bức lão Hồ Điệp ra mặt, đa số *** tặc án là người khác thay y làm a……
Xem ra y thật sự sinh khí.
Tuyền Anh không khỏi lại bắt đầu lo lắng, có phải lần này làm quá lố làm cho y phát hỏa hay không……
Vạn nhất tính tình bướng bỉnh của y nổi lên, cho dù chết cũng không lên tiếng thì làm sao bây giờ? Vạn nhất thật sự trở thành bệnh căn thì làm sao bây giờ? Vạn nhất……
Tuyền Anh biết mình gây họa, đứng trong khói thịt nướng (tàn cục cuộc chơi của Giang lão thái gia với mấy bà vợ ấy) dần dần tán đi, vạn phần lo lắng suy tưởng ra đủ loại kết cục bi thảm.
Cuối cùng, hắn cũng quyết định, tự mình đem giải dược đưa qua là tốt nhất……
Không đợi đến khi trời tối, Giang gia một nhà già trẻ toàn bộ trở về.
Bất quá lão yêu gọi bọn họ về nhà lại không thấy bóng người.
Giang Cương chạy như điên đến chỗ cha hắn, thấy đại nương thân nương đều ở đấy, thở phì phò lắp bắp hỏi:「 Tiểu…… Tiểu Lương?」
Giang lão thái gia thảnh thơi thảnh thơi uống một ngụm trà, không đếm xỉa đứa con gấp đến độ gương mặt đỏ bừng. Hắn trang mô tác dạng (làm như ko có việc gì), phẩm một ngụm, lại phẩm một ngụm.
Giang đại phu nhân nhẫn nại không được, mắng:「 Tao lão đầu tử! Cả đời cũng không thấy ngươi học người ta phẩm trà, lúc này giả bộ cái gì cẩu khuông cẩu dạng!」
Rồi hướng Giang Cương nói:「Lão đệ của ngươi đến Nghi Tâm biệt viện ở thành đông a! Chúng ta trở về đều biết, tại sao ngươi ngồi ở chỗ nầy ngược lại không biết?」
Thoại âm nhất lạc (một lời vừa xong), vài vị phu nhân đều tay làm động tác hú hồn, thất chủy bát thiệt nói:「 A ơ, thật thật dọa chết người a! Nếu không phải tin báo nhanh tới, chúng ta đã bị hắn vừa vặn túm được a! A ơ ơ…… Nguyên lai không phải là tin của lão ngũ a! A ơ ơ…… Vậy là tin của A Mẫn rồi……」
Giang Cương bị các nàng làm cho hồ đồ, trong bất an lại có chuyện không thể nói ra được. Liền vội vàng rời đi, không ngờ Giang lão thái gia kêu lên:「 A Cương a, Thái Tử biểu đệ của ngươi sắp đi, ngươi đi gọi hắn đến đây, ở nhà vài ngày đi!」
Giang Cương không nói, gật gật đầu, ánh mắt phức tạp rời đi….
Vừa mới xuất môn, chợt nghe vài vị bà di hét tung nắp nồi:「 A a…… Tao lão đầu tử, ngươi để ai đi chả được, sao lại sai lão Ngũ đi! Ngươi không biết hai người bọn họ đang đau đầu phiền não vì chuyện tình cảm sao, a a…… Ai, ngươi nói lão Ngũ khuya hôm nay có thể ngủ yên không đây? Ai, ngươi nói bọn họ ai thượng ai hạ a……」
Bị các vị nương của mình đàm luận loại chuyện này. Giang Cương chỉ cảm thấy trong đầu ầm ầm rung động, không có cảm giác gì khác, cũng chả biết đi đường nào……
Nói sau Hồ Điệp mơ mơ màng màng tỉnh lại, không thấy thân ảnh Giang Lương. Vừa định xoay người đứng dậy, đột nhiên phát hiện toàn thân vô lực không thể động đậy.
「 Hỗn đản! Lại thừa dịp ta ngủ điểm huyệt của ta!」 Hồ Điệp nghiến răng nghiến lợi.
Nguyên lai Giang Lương trước khi đi ở trên trên người hắn sờ tới sờ lui, đã đem đại huyệt toàn thân của hắn toàn bộ phong bế! Hồ Điệp nghĩ vận khí giải khai, kết quả phát hiện thủ pháp của Giang Lương thập phần quái dị, bực tức chính mình không giải được.
Chính là, cái chỗ đằng sau kia…… Ách, rất ngứa rất ngứa a! Làm sao bây giờ? Cũng không thể hô người tới hỗ trợ làm cho chỗ kia bớt ngứa a…… Tựa như có một tiểu động vật đang dùng tiểu móng vuốt lông xù xù cọ cọ ma sát ở trong, ngứa đến xuyên tâm!
Hồ Điệp khổ sở muốn chết, đụng với cái tên Giang Lương đại xui xẻo này quả thực không có chuyện gì tốt!
Trong đầu lại kìm lòng không được nhớ tới mấy ngày nay dây dưa.
Nhớ tới khuôn ngực lành lạnh của y, còn có cảm giác ma sát khi y tiến vào trong, mang đến khí tức nhẹ nhàng khoan khoái, giống như một tiểu xà linh động, hoàn toàn cảm thụ cảm giác thân thể khô nóng khó nhịn của y như chảy vào tứ chi, chảy đến tất cả mạch máu, hòa vào máu huyết của chính mình, đem thần kinh của mình từng từng từng chút một giải khai, lại từng chút từng chút một nhẹ nhàng vuốt ve, cảm giác kia……
Hồ Điệp nhắm lại hai con ngươi hồi vị, trên mặt mang theo tiếu dung thỏa mãn, đắm chìm trong thế giới hoa đào hồng nhạt tung bay bên cạnh.
Lúc này sẽ có tiếng thở dốc của Giang Lương cùng ngâm thanh của chính hắn, lúc bộc phát thì Giang Lương sẽ gầm nhẹ cùng hắn thét lên, có lúc Giang Lương sẽ ôn ôn nhu nhu hôn lên người hắn, loại tâm tình bồng bềnh ngây ngất này……
Cùng y luyện công như vậy thật tốt……
Hồ Điệp đột nhiên mở to mắt.
Luyện công?!
Cảm giác mất mác lập tức phô thiên cái địa mà đến.
Lại nghĩ tới y đã từng giúp người khác luyện công như vậy, trong lòng không khỏi có chút tư vị nổi dậy, mặc dù y đã đáp ứng chỉ giúp một mình mình.
Nhưng…… Nếu như ta tốt lắm, y không giúp ta thì làm sao bây giờ? Nếu như đây không phải là luyện công thì tốt biết bao……
Hơn nữa, dưới những hình ảnh kích thích hương diễm trong đầu kia, đằng sau…… Ách…… Càng ngứa ……
「Đơn thuần 」 như Hồ Điệp, lần đầu tiên trong đời có tâm sự. Hơn nữa lần đầu tiên trong đời, Thải Hoa Môn đương nhiệm môn chủ không đi tự hỏi làm sao để hái hoa, ngược lại còn vì tương lại không xa của chính mình sẽ bị người nào đó hái mà tâm phiền……
Sắc trời đã tối, Hồ Điệp còn đang cắn răng chịu đựng cảm giác ngứa ngáy gian nan, hắn đã sắp hôn mê rồi!
Càng khó qua chính là, Giang Lương? Y đang ở đâu? Tại sao đến giờ vẫn chưa trở lại? Càng nghĩ càng lo lắng……
Ngay lúc hắn chịu không nổi khổ sở mà muốn khóc thét lên, Giang Lương rốt cục đã trở lại!
Hồ Điệp vốn không rơi nước mắt, thoáng cái lại rơi lệ.
Giang Lương luống cuống, tranh thủ thời gian ôm hắn giải khai huyệt đạo, một bên hoảng sợ xin lỗi:「 Tiểu Điệp nhi là ta không tốt, là ta sợ ngươi không hiểu tình huống mà xằng bậy, vạn nhất khiến cho khí huyết ngược dòng sẽ lại càng phiền toái, đừng khóc đừng khóc, ngoan, đừng khóc……」
Nguyên lai y rất tốt với ta.
Hồ Điệp vốn định mắng y một chập, nhưng lúc nhìn thấy y thì lại không giận được nữa, huống chi còn bị Giang Lương vỗ về dụ hống như vậy……
「 Lương, ta…… Hảo ngứa……」 Hồ Điệp ở trên người y ngọ nguậy.
「 Ngứa?」 Giang Lương trong lòng cả kinh.
「 ân, trong lúc này……」 xoay người leo lên đùi Giang Lương, cọ cọ đằng sau.
Giang Lương chỉ cảm thấy một cổ hàn khí sưu một cái vọt thẳng lên ót, không biết là hưng phấn hay là bi ai.
Mặc dù là tác dụng của dược tính, nhưng mà, Điệp Nhi như vậy thật sự là mê người cực kỳ, muốn… lập tức ‘ăn’ thêm một lần nữa…… Bất quá, nếu quả thật ‘ăn’, không biết khi nào thì mới có thể xuống khỏi giường đây……
Ô ô ô…… Ta nào có nhiều chân khí như vậy truyền qua cho hắn……
Giang Lương nuốt nuốt nước miếng, gian nan nói:「 Tiểu Điệp nhi, ta lấy tay giúp ngươi được không?」
Hồ Điệp vừa nghe tựu sửng sốt, hốc mắt lập tức đỏ ửng.
Y, y đã nói chỉ cần ta cần nhất định giúp ta, nhưng sao lại có thể nuốt lời nhanh như thế? Có phải là giúp ta luyện công quá tốn thời gian tốn khí lực nên khiến y không kiên nhẫn? Hay là, hay là y chán ghét giúp ta luyện công ……
Nghĩ như vậy, một đôi mắt to ủy khuất ngập nước nhìn Giang Lương, khiến Giang Lương nhộn nhạo đến mức tóc cũng muốn dựng thẳng dậy!
Trời ạ…… Trong mắt Tiểu Điệp nhi lóe lên ánh sáng gì vậy a? Thấy thế nào cũng giống như dục vọng nổi dậy ……
Trong nội tâm một hồi gào thét, Tiểu Điệp nhi thanh thuần động lòng người của ta chạy đi đâu rồi? Tiếp tục như vậy, ta sớm muộn gì cũng bị hắn éo khô! Hay là tranh thủ thời gian đi tìm giải dược a!
Giang Lương không biết, Hồ Điệp nhưng lại âm thầm hạ quyết tâm — không được, cho dù từ nay về sau thân thể không nóng lên như vậy nữa, đằng sau cũng không ngứa, ta vẫn muốn giả bộ như đang rất khó chịu, để y hảo hảo theo giúp ta luyện công!
Đêm nay, Giang Lương cuối cùng cũng đầu hàng trong diễm quang gợn sóng dục thuyết hoàn tu (dục vọng rõ ràng nổi lên nhưng vẫn xấu hổ) của Tiểu Điệp nhi của y.
Tâm niệm đây là lần cuối cùng, phải kiên nhẫn dụ hống, chú ý hầu hạ mây mưa thất thường cả đêm……
Sáng sớm hôm sau, Giang Lương đứng lên, thừa dịp Hồ Điệp còn đang ngủ, một bên hôn hắn, một bên uy hai chén dược yên giấc hạ sốt lớn. Sau đó xuất môn định thi triển khinh công đến nghị sự lâu, không nghĩ tới một ngụm chân khí thiếu chút nữa không vận lên được!
Giang Lương chấn động, trong lòng biết tuyệt không thể lại nhắm mắt làm ngơ được nữa, lập tức chạy tới phòng của cha y.