*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trạng Nguyên công ở trong phủ, không yên lòng mà chờ đợi, sắc trời càng ngày càng tối, vẫn không thấy Bách Bách trở về. Lão phu nhân nhìn thấy nhi tử ngồi ở đại sảnh, chậm chạp không chịu về phòng ngủ, bèn tiến lên quan tâm.
“Con à! Có lẽ Hoàng Thượng nhìn thấy sắc trời đã muộn, nên để Bách Bách ngủ lại hoàng cung.”
“Trong lòng con vẫn không yên ổn, nương, ngài đi ngủ trước đi! Con chờ thêm chút nữa.”
“Được, vậy nương đi ngủ. Trời đêm lạnh, mặc thêm chút y phục nha!”
Lão phu nhân từ từ trở về phòng. Từ khi tiểu đạo trưởng Bách Bách ở lại quý phủ, trong nhà vô cùng bình an, đêm không còn mộng, cho dù gặp mộng cũng chỉ là những cảnh đẹp mà thôi. Bà nhìn trên dưới ai nấy đều thương đứa nhỏ này, mà bà cũng rất thích nó, vừa thiện lương vừa ngoan ngoãn, có lẽ làm con dâu cũng không tồi…
Trạng Nguyên công trắng đêm không ngủ, có chút tức giận, hai mắt đều nổi lên tơ máu, ngay cả giọng nói cũng có chút khô khốc. Sáng sớm y vội vàng ngồi kiệu vào triều, cho dù bất kính thế nào đi chăng nữa, y cũng phải đòi Bách Bách từ tay Hoàng Thượng về.
Hoàng đế lại ở trước mặt quần thần lớn tiếng dọa người.
“Trạng Nguyên ái khanh, đạo trưởng thật sự là người tài giỏi, đáng tiếc đạo trưởng không quyến luyến danh lợi, không chịu vì nước mà ra sức, trẫm hôm qua đành phải cho người mời hắn đi về.”
“Này… Khởi bẩm bệ hạ, vi thần ở trong phủ chờ một đêm, vẫn không thấy.”
“Kỳ quái thế này, thị vệ của trẫm có nói, đạo trưởng nói muốn rời kiệu, đi bộ về ngủ, sao lại không thấy hắn trở về?”
Trạng Nguyên công nhìn biểu tình kinh ngạc của hoàng đế, thật sự không muốn đoán gã là tiểu nhân âm hiểm, hơn nữa đây vẫn còn trong triều, y sao có thể nghi ngờ lời nói của đế vương?
“Đạo trưởng có lẽ thích sống cuộc sống tự do, có lẽ đã đi đâu đó dạo chơi rồi!” Hoàng đế phẩy tay, ý muốn dừng đề tài này lại.
Trạng Nguyên công nghẹn họng thẳng tới khi bãi triều, mạo hiểm việc làm long uy tức giận, đến ngự thư phòng yết kiến, hỏi Bách Bách đi về phía nào.
“Ái khanh là đang hoài nghi trẫm đem đạo trưởng giấu đi?” Hoàng đế quả nhiên tức giận nói.
Trạng Nguyên công cũng không phải thằng ngốc, y cảm thấy Hoàng Thượng đang có chút giấu đầu lòi đuôi, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ cung kính nói “Vi thần không dám”.
“Được rồi, lui ra đi! Trẫm mệt rồi.”
Trạng Nguyên công chỉ biết cung kính lui ra, không có bằng chứng, y không thể một mực chắc chắn Bách Bách ở trong hoàng cung. Cho dù Hoàng Thượng thật sự giấu Bách Bách đi, nhưng y hiện tại có năng lực đi cứu người sao? Thế nhưng, ban ngày không thể quang minh chính đại cứu người, không có nghĩa y không thể dùng cách khác, tuy rằng nguy hiểm, nhưng dù sao cũng phải thử một lần.
Ban đêm, trước khi đi, Trạng Nguyên công còn đặc biệt quỳ bẩm việc này với mẫu thân.
“Mong mẫu thân tha thứ cho đứa con chẳng ra gì này.”
Lão phu nhân trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên hỏi.
“Thành thật nói cho nương! Con đối với tiểu đạo trưởng Bách Bách, có tồn tại loại tình cảm khác?”
“Không gạt mẫu thân, con… Con quả thật nhất kiến chung tình với Bách Bách, lâu trước kia, con từng cùng Bách Bách gặp qua một lần.”
“Nương đoán không sai, ngươi con thích là Bách Bách. Tiểu đạo trưởng có ân với nhà chúng ta, vốn nên làm trâu làm ngựa báo đáp ân đức của tiểu đạo trưởng, nếu Bách Bách thật sự rơi vào nguy hiểm, chúng ta lại có thể khoanh tay bỏ mặc? Hiểu được thế nào là trả ơn báo đáp, nương cuối cùng không uổng đã nuôi con. Đi thôi! Sớm dẫn hắn trở về.”
“Mẫu thân bảo trọng.”
Trạng Nguyên công mặc vào dạ hành y (1), lặng lẽ ra phủ. Trạng Nguyên công tuy rằng là văn Trạng Nguyên, nhưng cũng là một người văn võ song toàn, ngày thường vẫn đem chuyện này giấu kín, không lộ ra trước mặt người khác. Trước kia Trạng Nguyên công đối với việc luyện võ thuần túy chỉ là muốn cường thân kiện thể, mà lúc này ai ngờ lại cần dùng tới?
Y thấy Bách Bách khoác y phục mỏng manh, trên cổ bị xích sắt xích lại, tai cùng đuôi hồ đều bị lòi ra, sắc mặt ửng đỏ mất tự nhiên, mùi thơm mê người bay quanh quẩn, nằm úp sấp trên long sàng, ý thức mơ hồ khẽ khóc.
Trạng Nguyên công xốc màn đỏ lên, đem Bách Bách nâng dậy, lo lắng kêu.
“Bách Bách, là ta, tỉnh tỉnh.”
Bách Bách mở hai mắt ướt át, giọng còn mang theo tiếng khóc.
“Trạng Nguyên đại ca ca… Bách Bách thật khó chịu… Thật khó chịu… Ô ô…”
“Ta lập tức mang ngươi đi.”
“Trạng Nguyên ái khanh, ban đêm xông vào cấm cung chính là tử tội!”
Hoàng đế từ từ đi, Trạng Nguyên công trừng mắt nhìn Hoàng Thượng, thả Bách Bách lại trên giường, rút nhuyễn kiếm trên lưng ra.
“Không thể ngờ được bệ hạ đúng là đồ vô liêm sỉ vong ân phụ nghĩa.”
“Trẫm cho Bách Bách ân sủng vô vàn, yêu thương hắn, ban cho hắn vinh hoa phú quý. Như thế nào gọi là vong ân phụ nghĩa chứ?”
Mười mấy ảnh vệ trong bóng đêm hiện thân, tiến lên tấn công Trạng Nguyên, Trạng Nguyên công sử dụng nhuyễn kiếm không tồi, có thể coi là đối thủ của ảnh vệ bên người hoàng để, những người đó mặc dù không thể tới gần y, nhưng chưởng đánh tới cũng có thể khiến y nội thương hộc máu. Ngay cả như vậy, Trạng Nguyên công vẫn hiên ngang đứng thẳng, một bước cũng không rời Bách Bách, không để ai gây ra vết thương trên người Bách Bách.
“Không cần đánh đại ca ca… Không cần…”
Bách Bách giãy dụa đứng dậy, nhưng xích sắt lại giữ chặt cổ nó, nó dùng ngón tay mà cào, cào tới khi mười đầu ngón tay đều máu tươi đầm đìa.
“Bách Bách, đừng khóc, ta sẽ đau lòng.” Trạng Nguyên công quay đầu nói với Bách Bách.
“Phốc’, tiễn hoàng đế bắn tới đã trúng người Trạng Nguyên công, đâm thẳng vào tim, bay vụt qua đầu giường, cắm thật sâu trên nó. Đó là một mũi tên bằng sắt, nhiễm đầy vệt máu của Trạng Nguyên công.
“Không thể! Không thể! Không thể!”
Bách Bách hai tay ôm lấy đầu thét chói tai, thân hình Trạng Nguyên công ngã xuống trước mặt nó. Ảnh vệ dừng thế công, không nói câu nào, mặt không chút thay đổi đem thi thể Trạng Nguyên công tha ra ngoài.
“Tiểu mỹ nhân, đã không còn trở ngại gì nữa, hẳn là nên vui vẻ nha!”
Hoàng đế tới gần Bách Bách, đưa tay về phía nó, Bách Bách lại dùng tay chân đá đánh, móng tay cào lên mặt hoàng đế. Hoàng đế tức giận, tát thật mạnh một cái, đem nửa bên mặt Bách Bách đánh sưng lên. Hoàng đế nắm lấy tóc dài của Bách Bách, kéo nó về trên giường.
“Thì ra mỹ nhân thích trẫm thô bạo một chút sao? Thực hợp khẩu vị của trẫm.”
Hoàng đế tách miệng Bách Bách ra, bỏ hai viên bạch đan vào, sau đó nâng cằm nó lên, bắt buộc Bách Bách đem đan dược nuốt xuống.
“Trẫm thật sự chờ không kịp, bất quá chỉ còn hai ngày, trẫm vẫn còn kiên nhẫn. Cố gắng đợi đi! Tiểu yêu tinh của trẫm.”
Hoàng đế hít mạnh hương khí bay chung quanh, lại bỏ chút mê hồn hương, lần nữa xuống giường đem Bách Bách đặt lại trên giường. Bách Bách hai mắt nhìn chằm vào mũi tên dính đầy máu tươi trên ván giường, nó muốn đứng dậy, dùng phép thuật liên lạc với các ca ca tỷ tỷ ở Thanh Vân sơn, nhưng nó một chút sức lực cũng không có, mệt mỏi quá, khó chịu quá, đau đớn quá…
Đợi tới đêm ngày thứ ba, Hoàng Thượng sai thị nữ đỡ Bách Bách đi tắm. Thị nữ đem mồ hôi cùng máu trên người Bách Bách rửa sạch, ở trên người nó quét dầu thơm, mặc cho Bách Bách bộ sa y màu đỏ trên người, chảy lại đầu tóc đen, gắn trên đó màu cây trâm màu vàng, đội vòng ngọc, trét chút son, nhìn vào vô cùng kiều mỵ đầy nét phong tình.
Hoàng đế triệu tập hậu cung, ban thưởng yến tiệc, hưng phấn triển lãm mỹ nhân của gã, một con hồ yêu. Tần phi nam sủng trong hậu cung miễn cưỡng cười vui, nhìn thấy ‘Hồ ly tinh’ hàng thật giá thật, mềm mại như không có xương cốt được hoàng đế nâng niu, tựa vào trong lòng hoàng đế khiến mọi người điên cuồng ghen ti, hận không thể giết chết nó.
Qua một tuần rượu, hoàng đế liền nhanh chóng kéo Bách Bách về tẩm cung, cho lui tất cả ảnh vệ, nội thị cùng nô tỳ. Bản thân gã ăn đại bồ hoàn đan, bỏ chút mị hương, sau đó từ trong tay lấy ra một cái hộp gỗ, bên trong là hồng đan phương sĩ hiến cho gã.
“Bệ hạ, chỉ cần ăn hồng đan này, thêm chút mị hương, tất cả liền đại công cáo thành. Hồ ly tinh bản tính dâm đãng, hồng đan cùng mị hương hiệu quả thêm vào, rất nhanh toàn thân sẽ nóng lên, năn nỉ bệ hạ yêu thương. Bệ hạ còn không sợ bị yêu hồ hút tinh khí, vì nó đã mất đi sức mạnh, chỉ có thể để bệ hạ điều khiển!”
Hoàng đế lấy ra hồng đan, nắm miệng Bách Bách, nhét hồng đan vào. Hồng đan rất nhanh phát huy tác dụng, Bách Bách sắc mặt ửng hồng, thổ khí như lan (2), ở trên giường khó chịu vặn vẹo, thân thể nóng lên, cởi đi sa y trên người.
“Nóng quá… Bách Bách nóng quá… Ô… Thật là khó chịu…”
Bách Bách cởi hết không sót lại gì, làn da trắng nõn như bụi hoa hồng, đôi chân dài mở ra, chỗ bí mật kia như ẩn như hiện, hoàng đế cảm thấy nam vật của mình cứng như sắt, tự mình cởi hết long bào, cúi người áp sát.
Gã banh đôi chân dài kia ra, ngay lúc chuẩn bị tiến quân thần tốc, đột nhiên hung hăng rùng mình một cái.
======================
(1): Y phục đi đêm mà các thích khách thường mặc
(2): (Thổ khí như lan: câu đầy đủ là “Thổ khí như lan, phụng thân như ngọc” (吐气如兰, 奉身如玉): hơi thở tựa hoa lan, dùng để miêu tả bộ dáng hô hấp của mỹ nhân động lòng người. Lối miêu tả này có thể nói là hoa mỹ đến cực điểm.)
Trạng Nguyên công ở trong phủ, không yên lòng mà chờ đợi, sắc trời càng ngày càng tối, vẫn không thấy Bách Bách trở về. Lão phu nhân nhìn thấy nhi tử ngồi ở đại sảnh, chậm chạp không chịu về phòng ngủ, bèn tiến lên quan tâm.
“Con à! Có lẽ Hoàng Thượng nhìn thấy sắc trời đã muộn, nên để Bách Bách ngủ lại hoàng cung.”
“Trong lòng con vẫn không yên ổn, nương, ngài đi ngủ trước đi! Con chờ thêm chút nữa.”
“Được, vậy nương đi ngủ. Trời đêm lạnh, mặc thêm chút y phục nha!”
Lão phu nhân từ từ trở về phòng. Từ khi tiểu đạo trưởng Bách Bách ở lại quý phủ, trong nhà vô cùng bình an, đêm không còn mộng, cho dù gặp mộng cũng chỉ là những cảnh đẹp mà thôi. Bà nhìn trên dưới ai nấy đều thương đứa nhỏ này, mà bà cũng rất thích nó, vừa thiện lương vừa ngoan ngoãn, có lẽ làm con dâu cũng không tồi…
Trạng Nguyên công trắng đêm không ngủ, có chút tức giận, hai mắt đều nổi lên tơ máu, ngay cả giọng nói cũng có chút khô khốc. Sáng sớm y vội vàng ngồi kiệu vào triều, cho dù bất kính thế nào đi chăng nữa, y cũng phải đòi Bách Bách từ tay Hoàng Thượng về.
Hoàng đế lại ở trước mặt quần thần lớn tiếng dọa người.
“Trạng Nguyên ái khanh, đạo trưởng thật sự là người tài giỏi, đáng tiếc đạo trưởng không quyến luyến danh lợi, không chịu vì nước mà ra sức, trẫm hôm qua đành phải cho người mời hắn đi về.”
“Này… Khởi bẩm bệ hạ, vi thần ở trong phủ chờ một đêm, vẫn không thấy.”
“Kỳ quái thế này, thị vệ của trẫm có nói, đạo trưởng nói muốn rời kiệu, đi bộ về ngủ, sao lại không thấy hắn trở về?”
Trạng Nguyên công nhìn biểu tình kinh ngạc của hoàng đế, thật sự không muốn đoán gã là tiểu nhân âm hiểm, hơn nữa đây vẫn còn trong triều, y sao có thể nghi ngờ lời nói của đế vương?
“Đạo trưởng có lẽ thích sống cuộc sống tự do, có lẽ đã đi đâu đó dạo chơi rồi!” Hoàng đế phẩy tay, ý muốn dừng đề tài này lại.
Trạng Nguyên công nghẹn họng thẳng tới khi bãi triều, mạo hiểm việc làm long uy tức giận, đến ngự thư phòng yết kiến, hỏi Bách Bách đi về phía nào.
“Ái khanh là đang hoài nghi trẫm đem đạo trưởng giấu đi?” Hoàng đế quả nhiên tức giận nói.
Trạng Nguyên công cũng không phải thằng ngốc, y cảm thấy Hoàng Thượng đang có chút giấu đầu lòi đuôi, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ cung kính nói “Vi thần không dám”.
“Được rồi, lui ra đi! Trẫm mệt rồi.”
Trạng Nguyên công chỉ biết cung kính lui ra, không có bằng chứng, y không thể một mực chắc chắn Bách Bách ở trong hoàng cung. Cho dù Hoàng Thượng thật sự giấu Bách Bách đi, nhưng y hiện tại có năng lực đi cứu người sao? Thế nhưng, ban ngày không thể quang minh chính đại cứu người, không có nghĩa y không thể dùng cách khác, tuy rằng nguy hiểm, nhưng dù sao cũng phải thử một lần.
Ban đêm, trước khi đi, Trạng Nguyên công còn đặc biệt quỳ bẩm việc này với mẫu thân.
“Mong mẫu thân tha thứ cho đứa con chẳng ra gì này.”
Lão phu nhân trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên hỏi.
“Thành thật nói cho nương! Con đối với tiểu đạo trưởng Bách Bách, có tồn tại loại tình cảm khác?”
“Không gạt mẫu thân, con… Con quả thật nhất kiến chung tình với Bách Bách, lâu trước kia, con từng cùng Bách Bách gặp qua một lần.”
“Nương đoán không sai, ngươi con thích là Bách Bách. Tiểu đạo trưởng có ân với nhà chúng ta, vốn nên làm trâu làm ngựa báo đáp ân đức của tiểu đạo trưởng, nếu Bách Bách thật sự rơi vào nguy hiểm, chúng ta lại có thể khoanh tay bỏ mặc? Hiểu được thế nào là trả ơn báo đáp, nương cuối cùng không uổng đã nuôi con. Đi thôi! Sớm dẫn hắn trở về.”
“Mẫu thân bảo trọng.”
Trạng Nguyên công mặc vào dạ hành y (1), lặng lẽ ra phủ. Trạng Nguyên công tuy rằng là văn Trạng Nguyên, nhưng cũng là một người văn võ song toàn, ngày thường vẫn đem chuyện này giấu kín, không lộ ra trước mặt người khác. Trước kia Trạng Nguyên công đối với việc luyện võ thuần túy chỉ là muốn cường thân kiện thể, mà lúc này ai ngờ lại cần dùng tới?
Y thấy Bách Bách khoác y phục mỏng manh, trên cổ bị xích sắt xích lại, tai cùng đuôi hồ đều bị lòi ra, sắc mặt ửng đỏ mất tự nhiên, mùi thơm mê người bay quanh quẩn, nằm úp sấp trên long sàng, ý thức mơ hồ khẽ khóc.
Trạng Nguyên công xốc màn đỏ lên, đem Bách Bách nâng dậy, lo lắng kêu.
“Bách Bách, là ta, tỉnh tỉnh.”
Bách Bách mở hai mắt ướt át, giọng còn mang theo tiếng khóc.
“Trạng Nguyên đại ca ca… Bách Bách thật khó chịu… Thật khó chịu… Ô ô…”
“Ta lập tức mang ngươi đi.”
“Trạng Nguyên ái khanh, ban đêm xông vào cấm cung chính là tử tội!”
Hoàng đế từ từ đi, Trạng Nguyên công trừng mắt nhìn Hoàng Thượng, thả Bách Bách lại trên giường, rút nhuyễn kiếm trên lưng ra.
“Không thể ngờ được bệ hạ đúng là đồ vô liêm sỉ vong ân phụ nghĩa.”
“Trẫm cho Bách Bách ân sủng vô vàn, yêu thương hắn, ban cho hắn vinh hoa phú quý. Như thế nào gọi là vong ân phụ nghĩa chứ?”
Mười mấy ảnh vệ trong bóng đêm hiện thân, tiến lên tấn công Trạng Nguyên, Trạng Nguyên công sử dụng nhuyễn kiếm không tồi, có thể coi là đối thủ của ảnh vệ bên người hoàng để, những người đó mặc dù không thể tới gần y, nhưng chưởng đánh tới cũng có thể khiến y nội thương hộc máu. Ngay cả như vậy, Trạng Nguyên công vẫn hiên ngang đứng thẳng, một bước cũng không rời Bách Bách, không để ai gây ra vết thương trên người Bách Bách.
“Không cần đánh đại ca ca… Không cần…”
Bách Bách giãy dụa đứng dậy, nhưng xích sắt lại giữ chặt cổ nó, nó dùng ngón tay mà cào, cào tới khi mười đầu ngón tay đều máu tươi đầm đìa.
“Bách Bách, đừng khóc, ta sẽ đau lòng.” Trạng Nguyên công quay đầu nói với Bách Bách.
“Phốc’, tiễn hoàng đế bắn tới đã trúng người Trạng Nguyên công, đâm thẳng vào tim, bay vụt qua đầu giường, cắm thật sâu trên nó. Đó là một mũi tên bằng sắt, nhiễm đầy vệt máu của Trạng Nguyên công.
“Không thể! Không thể! Không thể!”
Bách Bách hai tay ôm lấy đầu thét chói tai, thân hình Trạng Nguyên công ngã xuống trước mặt nó. Ảnh vệ dừng thế công, không nói câu nào, mặt không chút thay đổi đem thi thể Trạng Nguyên công tha ra ngoài.
“Tiểu mỹ nhân, đã không còn trở ngại gì nữa, hẳn là nên vui vẻ nha!”
Hoàng đế tới gần Bách Bách, đưa tay về phía nó, Bách Bách lại dùng tay chân đá đánh, móng tay cào lên mặt hoàng đế. Hoàng đế tức giận, tát thật mạnh một cái, đem nửa bên mặt Bách Bách đánh sưng lên. Hoàng đế nắm lấy tóc dài của Bách Bách, kéo nó về trên giường.
“Thì ra mỹ nhân thích trẫm thô bạo một chút sao? Thực hợp khẩu vị của trẫm.”
Hoàng đế tách miệng Bách Bách ra, bỏ hai viên bạch đan vào, sau đó nâng cằm nó lên, bắt buộc Bách Bách đem đan dược nuốt xuống.
“Trẫm thật sự chờ không kịp, bất quá chỉ còn hai ngày, trẫm vẫn còn kiên nhẫn. Cố gắng đợi đi! Tiểu yêu tinh của trẫm.”
Hoàng đế hít mạnh hương khí bay chung quanh, lại bỏ chút mê hồn hương, lần nữa xuống giường đem Bách Bách đặt lại trên giường. Bách Bách hai mắt nhìn chằm vào mũi tên dính đầy máu tươi trên ván giường, nó muốn đứng dậy, dùng phép thuật liên lạc với các ca ca tỷ tỷ ở Thanh Vân sơn, nhưng nó một chút sức lực cũng không có, mệt mỏi quá, khó chịu quá, đau đớn quá…
Đợi tới đêm ngày thứ ba, Hoàng Thượng sai thị nữ đỡ Bách Bách đi tắm. Thị nữ đem mồ hôi cùng máu trên người Bách Bách rửa sạch, ở trên người nó quét dầu thơm, mặc cho Bách Bách bộ sa y màu đỏ trên người, chảy lại đầu tóc đen, gắn trên đó màu cây trâm màu vàng, đội vòng ngọc, trét chút son, nhìn vào vô cùng kiều mỵ đầy nét phong tình.
Hoàng đế triệu tập hậu cung, ban thưởng yến tiệc, hưng phấn triển lãm mỹ nhân của gã, một con hồ yêu. Tần phi nam sủng trong hậu cung miễn cưỡng cười vui, nhìn thấy ‘Hồ ly tinh’ hàng thật giá thật, mềm mại như không có xương cốt được hoàng đế nâng niu, tựa vào trong lòng hoàng đế khiến mọi người điên cuồng ghen ti, hận không thể giết chết nó.
Qua một tuần rượu, hoàng đế liền nhanh chóng kéo Bách Bách về tẩm cung, cho lui tất cả ảnh vệ, nội thị cùng nô tỳ. Bản thân gã ăn đại bồ hoàn đan, bỏ chút mị hương, sau đó từ trong tay lấy ra một cái hộp gỗ, bên trong là hồng đan phương sĩ hiến cho gã.
“Bệ hạ, chỉ cần ăn hồng đan này, thêm chút mị hương, tất cả liền đại công cáo thành. Hồ ly tinh bản tính dâm đãng, hồng đan cùng mị hương hiệu quả thêm vào, rất nhanh toàn thân sẽ nóng lên, năn nỉ bệ hạ yêu thương. Bệ hạ còn không sợ bị yêu hồ hút tinh khí, vì nó đã mất đi sức mạnh, chỉ có thể để bệ hạ điều khiển!”
Hoàng đế lấy ra hồng đan, nắm miệng Bách Bách, nhét hồng đan vào. Hồng đan rất nhanh phát huy tác dụng, Bách Bách sắc mặt ửng hồng, thổ khí như lan (2), ở trên giường khó chịu vặn vẹo, thân thể nóng lên, cởi đi sa y trên người.
“Nóng quá… Bách Bách nóng quá… Ô… Thật là khó chịu…”
Bách Bách cởi hết không sót lại gì, làn da trắng nõn như bụi hoa hồng, đôi chân dài mở ra, chỗ bí mật kia như ẩn như hiện, hoàng đế cảm thấy nam vật của mình cứng như sắt, tự mình cởi hết long bào, cúi người áp sát.
Gã banh đôi chân dài kia ra, ngay lúc chuẩn bị tiến quân thần tốc, đột nhiên hung hăng rùng mình một cái.
======================
(1): Y phục đi đêm mà các thích khách thường mặc
(2): (Thổ khí như lan: câu đầy đủ là “Thổ khí như lan, phụng thân như ngọc” (吐气如兰, 奉身如玉): hơi thở tựa hoa lan, dùng để miêu tả bộ dáng hô hấp của mỹ nhân động lòng người. Lối miêu tả này có thể nói là hoa mỹ đến cực điểm.)